Bụi đỏ nghìn xưa - Cập nhật - Phương Uyên

nhp_uyen

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
3/11/14
Bài viết
420
Gạo
130,0
Thật không biết nói gì luôn, giống như đêm đông ngồi bên đống lửa và nghe một vị hiền triết già kể chuyện, cảm giác mỗi dòng mỗi trang trong Bụi đỏ đều có cái gì đó rất đặc biệt, truyện mà không phải truyện, truyện mà như thước phim tư liệu lịch sử, cứ chậm rãi tái hiện trước mắt vậy...
Nói tóm lại, tớ thích văn phong của cậu. Rất hợp với Bụi đỏ. :">
Cảm ơn nàng nhiều lắm, có lẽ vì tui cố gắng kể chậm rãi, nhân vật nào cũng có cái vẻ lạnh lẽo, giữ lại một cái gì đó cho mình, mỗi hành động câu chữ đều từ tốn nên nàng có cảm giác vậy chăng. :)
 

Ánh Tuyết Triều Dương

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
16/11/14
Bài viết
457
Gạo
20,0
Cảm ơn nàng nhiều lắm, có lẽ vì tui cố gắng kể chậm rãi, nhân vật nào cũng có cái vẻ lạnh lẽo, giữ lại một cái gì đó cho mình, mỗi hành động câu chữ đều từ tốn nên nàng có cảm giác vậy chăng. :)
Có lẽ cảm giác này đến từ câu chữ và cách kể chuyện của cậu, chậm rãi, từ tốn mà rõ nét. :) Đọc mà như đang xem phim ý. :P
 

nhp_uyen

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
3/11/14
Bài viết
420
Gạo
130,0
Có lẽ cảm giác này đến từ câu chữ và cách kể chuyện của cậu, chậm rãi, từ tốn mà rõ nét. :) Đọc mà như đang xem phim ý. :P
Hì, chỉ sợ từ tốn quá mọi người ngủ hết rồi bỏ truyện luôn thôi, chắc mấy khúc cao trào phải nhanh nhanh lên tí. :D
 

nhp_uyen

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
3/11/14
Bài viết
420
Gạo
130,0

nhp_uyen

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
3/11/14
Bài viết
420
Gạo
130,0
CHƯƠNG 7

Cách nhanh nhất giành lấy thiện cảm của nam nhân là thông qua dạ dày của họ. Chỉ trong một thời gian ngắn, tài nấu ăn của Anatu đã giúp nàng được anh em Zannanza lẫn Apolo và Sharruma quý mến. Cung điện hoàng tử vốn là một nơi giản dị và ấm cúng, giờ lại thêm phần vui tươi rực rỡ. Bên cạnh những cây hoa trắng trồng từ lúc hoàng phi Henti còn sống, những loại hoa đủ màu sắc bắt đầu xuất hiện. Nhà bếp lúc nào cũng thơm lừng mùi bánh nướng, mỗi ngày chế biến một kiểu khác nhau. Thỉnh thoảng nàng lại làm thêm vài món ăn đặc trưng của người Babylon, có khi lại là những món ăn rất mộc mạc nhưng hai vị hoàng tử từ bé quen với món ngon vật lạ chốn hoàng cung chưa bao giờ nếm thử. Cả năm người đã quen với việc mỗi tối sẽ cùng nhau ngồi bên hồ nước, ăn uống, chuyện trò đến tận khuya. Đã rất nhiều năm, không khí gia đình thực sự mới trở về với nơi đây, len lỏi vào sưởi ấm trái tim hai cậu hoàng tử trẻ.

Không phải Mursili và Zannanza chưa từng nghi ngại, chỉ là mỗi khi nhìn thấy nụ cười trong vắt của Anatu, họ không cách gì nghĩ được đằng sau dáng vẻ thuần khiết khi có thể chứa đựng những gì.

Giống như ánh mặt trời rạng rỡ sau một mùa đông dài băng giá, người ta biết ở lâu dưới nắng có thể say, có thể bệnh, có thể làm da khô miệng cháy, nhưng họ vẫn muốn kéo dài sự ấm áp kia càng lâu càng tốt.

Phía Tây báo về, quân của quốc vương Suppiluliuma I đã đến Isuwa. Người ở kinh thành không cảm nhận được không khí của chiến tranh, sinh hoạt vẫn như thường lệ. Chỉ có tại hoàng cung, công việc mỗi ngày một nhiều hơn, không chỉ phải xử lý việc ở khắp nơi gửi về, mà còn phải giữ ổn định trong chính triều đình những ngày quốc vương vắng mặt. Mursili và Zannanza đều hiểu rõ đây là một thử thách dành cho hai cậu. Tawannana dù sao cũng là người ngoại tộc, lại là công chúa Babylon, tất nhiên không thể hoàn toàn tin tưởng. Thái tử cần phải theo quốc vương ra trận để tạo thêm uy tín với quân đội và cả với các nước chư hầu. Nhị hoàng tử và tam hoàng tử đều đã trưởng thành, nếu được tạo cơ hội nắm quyền lực quá lâu sẽ dễ nảy sinh tham vọng. Để hai vị hoàng tử nhỏ tuổi nhất ở lại phụ giúp hoàng phi, thực chất là để những nguyên lão mà quốc vương tin cậy, lại có thành kiến với hoàng phi, mà cụ thể là Sharruma, duy trì thế cân bằng. Về phía Mursili và Zannanza, nếu quá khôn ngoan sẽ trở thành cái gai trong mắt thái tử, nếu quá ngây thơ, sẽ khiến người ở dưới xem thường, còn có thể gây họa cho đế quốc.

Khi có mặt quốc vương, những người ở cạnh ngài là thực sự trung thành hay có mục đích riêng, đã không dễ biết. Nay ngài không có ở nơi này, dã tâm của mỗi người càng khó nắm bắt hơn.

Thời cổ đại, có lẽ Hittites là quốc gia duy nhất tôn trọng quyền lợi của nữ giới. Họ có quyền ly hôn, cũng có thể có tài sản riêng, cũng được phép nắm quyền. Tawannana là tước hiệu phong cho người phụ nữ cao quý nhất đế quốc, có quyền lực chỉ sau quốc vương, khi quốc vương vắng mặt, có thể thay mặt xử lý chính sự. Thông thường, chức vụ này được giao cho vị hoàng phi đương nhiệm, và kéo dài đến khi vị hoàng phi ấy qua đời mới được chuyển giao cho người kế tiếp, không hề phụ thuộc thời gian trị vì của quốc vương. Mal Nikal vì còn trẻ tuổi, lại là người dị quốc, cộng thêm uy tín quá lớn của hoàng phi tiền nhiệm, nên thời gian đầu gặp không ít khó khăn.

Mal Nikal ngồi tựa bậu cửa sổ, đưa tay xoa xoa thái dương, khẽ nhíu mày. Bốn năm qua, nàng đã thông thạo ngôn ngữ Hittites, cũng học thêm được rất nhiều điều. Quốc vương đối với nàng, chỉ có sủng ái, không có yêu thương. Những người xung quanh nàng, tất cả đều cho rằng nàng nhờ vào thân phận công chúa nên mới trở thành Tawannana của Hittites, chẳng qua là một món hàng được bán đi để đổi lấy một sự thỏa thuận cho hai nước. Lần này Suppiluliuma I viễn chinh, chính là cơ hội tốt nhất để nàng chứng minh năng lực của mình, thực sự trở thành người nắm quyền thứ hai của đế quốc.

- Hoàng phi, có lễ vật mang đến từ cung điện của hoàng tử Zannanza.

Tiếng nói của thị nữ khiến nàng giật mình quay lại, nhìn vào chiếc hộp trên tay cô ta.

- Hoàng tử có nhắn gì không?

- Thưa, hoàng tử nhắn lại, đây là cống phẩm của trị sự Alacat Huyuk, là trang sức được chế tác rất công phu. Hoàng tử nói, những vật đẹp như thế, phải được dâng lên hoàng phi mới phải.

Mal Nikal đón lấy chiếc hộp rồi ra hiệu cho thị nữ lui đi. Nàng chầm chậm mở ra xem, quả nhiên là những món trang sức vô cùng tinh xảo. Alacat Huyuk quả nhiên là nơi chế tác trang sức đẹp nhất phương Đông.

Nàng bỗng giật mình, tại sao những vật thế này, lại được chuyển đến cho Zannanza, lại không sớm không muộn mà đúng lúc này? Lẽ nào có kẻ nghĩ rằng nàng chỉ là con rối, quyền lực thật sự nằm ở nơi khác, nên muốn sớm nịnh bợ để thu lợi ích về mình?!

Hoàng tử Zannanza, không phải nổi tiếng tiêu sái tự do, không màng chính sự sao?!

Là Sharruma…?! Lại càng không phải. Chẳng có lý do gì ông ta lại nhắc nhở nàng.

Như vậy…?!

- Thưa hoàng tử, cống phẩm của Alacat Huyuk đã được chuyển đến tận tay hoàng phi rồi ạ!

Mursili gật đầu, người hầu lễ phép lui ra.

- Không biết cô công chúa Babylon vốn được nuông chiều đó có hiểu được thành ý của em không? – Zannanza nhìn Mursili cười cười.

- Nếu như vậy mà cô ta còn chưa hiểu, thì cũng không nên ngồi ở chiếc ghế đó quá lâu. – Mursili tinh nghịch đáp.

- Hai vị hoàng tử! – Apolo nói chen vào. – Ta thật không hiểu tại sao phải nhọc công như vậy. Việc lấy lòng kẻ có quyền, ở nơi nào chẳng có?!

Zannanza nheo mắt nhìn Apolo, đưa tay rót đầy ly rượu của anh ta, vui vẻ nói:

- Việc lấy lòng tất nhiên không đáng ngại. Apolo, tình thế bây giờ, nếu là anh, anh sẽ chạy theo nịnh nọt ai?!

Apolo tự nhiên cầm ly rượu uống một hơi cạn sạch, lại đưa một miếng bánh lên miệng, thong thả nói ra suy nghĩ của mình:

- Nếu là ta, tất nhiên phải lấy lòng người nắm quyền cao nhất bây giờ… - Anh ngập ngừng một lúc. – Người đó, là hoàng phi mới phải.

Apolo nhìn sang hai hoàng tử, Zannanza và Mursili đều nở nụ cười khó hiểu như đợi anh nói tiếp.

- Ý hai ngài là, có kẻ âm thầm chia rẽ…?!

- Anh nói không sai. – Zannanza giải thích. – Dù cho mục đích của họ là muốn hoàng phi đối phó với anh em ta, hay muốn tạo ra phe phái trong vương quốc, thì ta cũng nên báo trước với hoàng phi một tiếng, chứng tỏ rằng bọn ta không có ý đối đầu với cô ta.

Apolo lúc này đã hoàn toàn hiểu ra mọi việc, gật đầu tán thưởng.

Zannanza chỉ còn một thắc mắc trong đầu, tại sao khi gửi cống phẩm đến hoàng phi, nhất định phải nhấn mạnh là do cậu gửi?! Lẽ nào Mursili không muốn có liên hệ gì với hoàng phi? Em trai cậu vẫn còn để trong lòng cái chết của mẹ Henti nhiều năm trước hay sao?!

Thật ra, toàn bộ oán hận trong lòng Mursili đều chuyển thành quyết tâm giành lấy quyền lực cao nhất của phương Đông.

Công khai quan tâm một người, không bằng âm thầm quan tâm họ, rồi làm như vô tình để lộ cho họ biết mình đứng phía sau, sự cảm kích sẽ càng tăng thêm mấy phần.

Không khí bỗng trở nên căng thẳng, từ xa, mùi bánh thơm lừng theo cơn gió đêm đưa lại. Cả ba quay sang phía Anatu đang vui vẻ bưng một mâm thức ăn mới trên tay, dịu dàng bước đến.

Apolo bỗng nhiên cao hứng hỏi:

- Cô bé này, theo cô khi một người đi xa nhà, lúc trở về mong nhìn thấy điều gì nhất?!

Anatu có chút ngạc nhiên, đặt thức ăn xuống, mỉm cười hồn nhiên đáp:

- Tôi nghĩ họ mong nhìn thấy nhất là mọi thứ vẫn như xưa.

Mursili đưa tay lấy một ít nho, lướt mắt qua nàng, hỏi:

- Cô không mong nhìn thấy nơi đó tốt hơn, đẹp hơn sao?

Anatu vẫn giữ nụ cười trên môi, lắc lắc đầu. Mái tóc mềm được thể đong đưa, ôm trọn gương mặt còn nhiều nét trẻ thơ.

- Dù xấu đi hay tốt hơn đến thế nào, cũng chẳng còn là thứ mà tôi từng biết.

Mursili quay sang Zannanza, hai anh em nhìn nhau một lúc lâu, cuối cùng cười khổ, lắc nhẹ đầu:

- Đạo lý đơn giản như vậy, mà có rất nhiều người không hiểu.

Anatu quả thật không hiểu ẩn ý sâu xa của họ, nhưng nàng không tiện hỏi, chỉ cùng họ ăn uống, cười nói thật vui.

Thì ra, không phải làm cho đế quốc tốt đẹp hơn, mà chỉ việc giữ mọi thứ đúng vị trí như khi quốc vương có ở Hattusa, để lúc trở về bàn giao mọi thứ lại cho ngài, đã là một việc rất khó khăn rồi.


***


Sáng hôm sau, vừa thức giấc, Mursili và Zannanza đã nghe tin báo, gần đây hoàng phi rất hay liên lạc với người của Babylon.

Hội nghị nguyên lão kéo dài hơn thường lệ, do rất nhiều rắc rối nảy sinh, từ việc thiếu lương thực ở những vùng lân cận Isuwa, đến việc theo dõi tình hình biên giới phía đông. Đa phần những giải pháp mà các nguyên lão giàu kinh nghiệm đưa ra đều xác đáng, chỉ đợi Mal Nikal đồng ý cho thi hành. Cũng có một số ý kiến bất đồng, nhưng nàng khéo léo làm đẹp lòng tất cả. Đến khi trời đã về chiều, việc bàn luận cũng tạm xong. Mọi người chuẩn bị ra về, một nguyên lão bỗng dưng có điều gì muốn nói.

Ông ta là Sapalulme, một người tuyệt đối trung thành với hoàng phi tiền nhiệm Henti.

Chưa để Sapalulme mở lời, Sharruma đã lên tiếng:

- Thật ngại quá, ngài có thể để ta nói trước hay không?

Ông ta vốn kính trọng Sharruma nên không chút phàn nàn. Sharruma nhìn khắp một lượt những người có mặt, cuối cùng bước đến trước mặt Mal Nikal, lễ độ trình bày:

- Thưa Tawannana, người từ Babylon xa xôi đến Hittites đã nhiều năm, tất nhiên không tránh khỏi việc nhớ quê hương. Tuy nhiên, hiện giờ quốc vương không có mặt ở Hattusa, xin người đừng để những kẻ dã tâm có cơ hội tung tin đồn chia rẽ.

Mal Nikal mặt không biến sắc, mỉm cười với Sharruma:

- Cảm ơn ngài đã nhắc nhở ta, ta sẽ chú ý, không để kẻ xấu đạt được mưu đồ.

Ánh mắt hờ hững của nàng lướt qua chỗ Sapalulme, nàng nói tiếp:

- Sapalulme đại nhân, lúc nãy ngài định nói chuyện gì?

Sapalulme có hơi lúng túng, sau đó lấy lại vẻ thản nhiên, kính cẩn thưa:

- Tawannana dạo này vất vả nhiều, xin người chăm sóc bản thân, nếu không quốc vương sẽ đau lòng lắm.

Lúc rời khỏi hoàng cung, Sharruma nói với Mursili:

- Hoàng tử, ta theo lời ngài đem thân làm vật hy sinh, ngài định đền đáp thế nào?!

Zannanza suýt chút nữa bật cười, Mursili nhướn mắt nhìn ông, tỏ vẻ đau lòng:

- Thầy Sharruma, ta trở thành nông nỗi như hôm nay, đều do một tay thầy dạy dỗ, thầy định chuộc tội thế nào?!

Sharruma và Zannanza cười lớn. Zannanza hỏi ông:

- Thầy có về cung điện không?

- Không, hai người cứ về trước đi, ta có việc bận mấy ngày.

- Thầy sợ Mursili lại bắt thầy ra làm tấm khiêng chắn nên bỏ trốn sao?

Sharruma thở dài khổ sở, lắc lắc đầu, bỏ đi trước, có tiếng cười sảng khoái xa dần theo bước chân ông.

Từ lúc quốc vương xuất binh, Mursili vẫn cho người theo dõi nơi ở của hoàng phi, không hề có người lạ mặt nào lui tới. Hơn nữa, ở thời điểm này, địa vị hoàng phi còn chưa vững, muốn làm gián điệp để Babylon tấn công chẳng khác nào tự biến mình thành con tin trong tay giặc. Như vậy, việc hoàng phi qua lại với Babylon là do có người cố ý tung tin, lại trùng hợp lúc Mursili vừa cảnh báo hoàng phi về kẻ chia rẽ nội bộ. Chỉ có thể là do Mal Nikal tự mình gây ra chuyện, tự tạo điểm yếu cho những kẻ ngầm chống đối nàng ra mặt tấn công.

Trong hội nghị nguyên lão, nếu không phải là Sapalulma, cũng sẽ là một vị nguyên lão khác, có thể là tâm phúc của hoàng phi, gợi ra chuyện này. Đến bây giờ, Mursili vẫn chưa xác định Mal Nikal là bạn hay thù, nhưng ở hoàn cảnh này, để giữ vững cục diện trong triều, cậu không thể đối lập với nàng. Cậu cũng không nỡ nhìn những người từng ủng hộ mẹ mình vô tình rơi vào cái bẫy mà Mal Nikal đã giăng ra, không muốn nguyên lão chia thành hai phe, nên chỉ có cách nhờ Sharruma ra mặt.

Sharruma là nguyên lão có uy tín nhất, lại là thầy của hai hoàng tử, nên có lời nhắc nhở hoàng phi sẽ không ai thấy thắc mắc gì, càng không tạo thêm thù oán.

- Hoàng tử Mursili, hoàng tử Zannanza.

- Sapalulma, ông vẫn chưa về sao?!

- Lúc nãy, suýt chút nữa ta đã mắc sai lầm, gây thù chuốc oán với Tawannana. Cảm ơn hai vị hoàng tử ra tay giúp đỡ.

Zannanza mỉm cười đáp lại:

- Bọn ta chỉ là những đứa trẻ thì có thể biết gì? Lúc nãy ông chỉ định nhắc Tawannana giữ sức khỏe, sao có thể gây ra thù oán.

Sapalulma sững người nhìn Zannanza rồi lại quay sang nhìn Mursili, cậu dùng nụ cười bình thản đối diện ông, hất nhẹ đầu ra hiệu ông rời khỏi.

Sapalulma hiểu được ý của hai vị hoàng tử nhỏ, cúi đầu chào rồi nhanh chóng lui đi.

Mursili và Zannanza không chọn giúp Mal Nikal, cũng không hoàn toàn chống lại.

Điều họ muốn dùng hết sức để giữ, là triều đình ổn định mà hoàng phi Henti đã cực khổ xây dựng bấy nhiêu năm.

Lúc ra khỏi hoàng cung, hai anh em bỗng nổi hứng cho người điều khiển chiến xa về trước, hai người đánh xe ra ngọn đồi cách Hattusa không xa lắm. Đến nơi, cả hai tháo hai chú ngựa trắng mà Kikkuli đã tặng ra khỏi chiến xa, nhảy lên lưng chúng, thi nhau chạy lên đồi, đùa giỡn vô tư như ngày còn bé.

Vóc dáng của hai cậu con trai mới lớn oai dũng trên lưng ngựa trắng tạo thành một bức tranh tuyệt đẹp in trên nền trời đỏ ánh hoàng hôn.

Năm tháng lạnh lùng, thế sự đổi thay, còn bên nhau được bao ngày, còn dùng trái tim con trẻ đối diện nhau được bao lâu, Mursili và Zannanza đều muốn trân trọng từng chút một.

Nắng chiều dần tắt, gió đêm bắt đầu thổi lạnh, tiếng cười đùa còn vang vọng cả bình nguyên…
 

nhp_uyen

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
3/11/14
Bài viết
420
Gạo
130,0
CHƯƠNG 8

Trời còn chưa sáng hẳn, Sharruma đã phải tiếp một vị khách ghé thăm. Hai người ở trong phòng đóng kín cửa trao đổi một cách bí mật, người bên ngoài có cố gắng nghe cũng không có kết quả gì. Khi Mursili và Zannanza thức dậy đến tìm thầy để cùng ăn sáng thì vị khách kia đang chuẩn bị ra về. Vừa nhìn thấy hai cậu hoàng tử, ông ta có chút lúng túng:

- Hoàng tử Zannanza, hoàng tử Mursili…

Zannanza tỏ vẻ ngạc nhiên hỏi:

- Lubarna, ông đến sớm như vậy hẳn là có chuyện gì?!

- Thưa, ta có việc muốn xin ngài Sharruma chỉ bảo chứ không có gì nghiêm trọng, đã làm phiền hai vị hoàng tử, ta thành thật xin lỗi.

Mursili và Zannanza nhìn sang phía Sharruma, gương mặt ông không hiện lên chút biểu cảm nào, Mursili cười tươi bảo Lubarna:

- Không phiền đâu, ông đừng ngại. Dạo này chính sự dồn dập, vất vả cho ông rồi.

Lubarna nghe Mursili nhấn mạnh từ “vất vả” thì có cảm giác như mọi việc đã bị cậu nhìn thấu hết, do dự một lúc rồi lại lễ phép thưa:

- Hai vị hoàng tử, quốc vương trước khi viễn chinh đã giao lại mọi việc cho hai ngài, trách nhiệm của hai ngài quả thật nặng nề, xin cẩn trọng.

Đợi đến khi Lubarna đã rời khỏi cung điện, Mursili nhếch mép cười:

- Không ngờ cô ta lại chọn Lubarna để đối phó Katuzili.

Zannanza cũng nhìn theo hướng Lubarna vừa đi khỏi, cười nhạt:

- Bảo cha của phu nhân nhị hoàng tử điều tra việc cậu của phu nhân thái tử tích trữ nâng giá lúa mạch còn mình ngồi giữa được lợi, Mursili, xem ra cô công chúa yếu ớt đáng thương mà em muốn che chở đã không còn.

Mursili đưa tay gãi gãi mái tóc bạch kim óng ánh, nheo mắt cười, đáp rất vô tội:

- Em… đâu có. Khi xưa chỉ muốn ra vẻ anh hùng một chút thôi.

Zannanza lắc đầu cười khổ, Mursili lấy lại vẻ nghiêm túc:

- Không yếu ớt, nhưng vẫn rất đáng thương. Cô ta nghĩ chúng ta sẽ vì dân chúng mà cùng cô ta vạch mặt Katuzili sao?! Zannanza, từ bao giờ anh em bọn mình lại trở nên chính nghĩa trong mắt người ngoài như vậy?!

Sharruma trìu mến nhìn hai cậu học trò nghịch ngợm, trên môi không giấu một nét cười. Ông bước đi trước, Zannanza và Mursili quay người định bước theo đã thấy Anatu đứng đó tự bao giờ. Nàng hết nhìn Zannanza lại nhìn Mursili như chờ đợi một lời giải thích cho những gì nàng vừa nghe thấy. Hai anh em vẫn không nói một lời nào, Anatu chợt hiểu ra rằng nàng vốn chẳng là gì để họ phải giải thích hay biện hộ. Cánh môi xinh xắn lại cong cong, nàng cất tiếng trong veo:

- Bữa sáng đã sẵn sàng rồi.

Anatu gật nhẹ đầu chào rồi quay đi, đôi vai nhỏ toát lên một dáng vẻ cô độc lạ lùng. Nàng bỗng dừng lại một chút, rồi lại dợn bước đi. Mursili đã nhanh chân đi lướt qua nàng, để lại một câu nói nhẹ như gió thoảng:

- Ở nơi này không có ai là người tốt.

Zannanza cũng từ tốn bước lại gần, đưa tay nắm nhẹ một bên vai nàng, sau đó cũng bước nhanh cho kịp Mursili, hai anh em tiếp tục chuyện trò, để lại Anatu nhìn theo phía sau lưng.

Nàng lờ mờ hiểu ra vì sao Mursili luôn giữ vẻ mặt ngây thơ vô tội nhưng mỗi câu nói đều khiến người ta phải đau đầu, vì sao Zannanza lúc nào cũng tự do tự tại nhưng có lúc lại thoáng nét trầm tư. Suy cho cùng, họ vẫn là hoàng tử, vẫn là những người không được phép sống thật lòng, dù với bất kỳ ai.

Vậy còn… đối với nhau, họ có thật lòng không?!


***


Đại mạch và lúa mì là hai thứ lương thực chính của Hittites. Trong lúc chiến tranh, mọi ưu tiên hàng đầu được dồn hết cho quân đội, lại thêm việc có người cố ý thu gom lúa mạch để bán với giá cao càng khiến cho tình hình thiếu lương thực càng trở nên trầm trọng. Các phiên chợ ở Hattusa đã ít nhiều xuất hiện rối loạn, tranh cãi giữa các lái buôn. Nếu tình hình này tiếp tục, có thể trật tự ở kinh thành sẽ bị xáo trộn.

Zannanza đã cho người điều tra, có một thương nhân giàu có ở Thượng Anatolia âm thầm cho người chặn các lái buôn ở lối vào kinh thành, lại đến các nông trại để gom hàng với giá rẻ, sau đó lại cho người mang ra chợ bán với giá cao gấp ba bốn lần. Katuzili là một thành viên trong hội đồng nguyên lão, có mối quan hệ rất tốt với những người kia, lại thêm có quan hệ họ hàng với thái tử nên thế lực tương đối lớn, thương nhân kia chính là thuộc hạ của ông ta. Hiện giờ quốc vương không có mặt ở Hattusa, hai hoàng tử tuổi còn quá nhỏ, Tawannana vẫn chưa có uy tín gì nên chẳng ai dại dột đứng ra chống đối. Hơn nữa, trong chính trị vốn chẳng có kẻ thù vĩnh viễn, càng không có bạn hữu vĩnh viễn, nên việc này nếu không gây hậu quả gì nghiêm trọng thì có thể sẽ được mọi người mắt nhắm mắt mở mà bỏ qua.

Thế nhưng, đối với một vị hoàng phi mới được giao xử lý chính sự mà nói, nếu cả việc cỏn con như thế cũng chẳng giải quyết xong, uy tín của cô sẽ không thể nào tăng thêm được, đừng nói gì đến việc nắm được quyền lực thứ hai trong vương quốc. Mal Nikal giao cho Lubarna điều tra sự việc, một mặt có thể tạo ra một phe đối lập với Katuzili trong hội đồng nguyên lão, mặt khác chính là muốn Lubarna đi tìm Sharruma giúp đỡ, lôi kéo Mursili và Zannanza vào cuộc. Nàng tin hai vị hoàng tử là những người chính trực, sẽ không vì nể sợ thế lực của Katuzili mà để ông ta lộng hành, gây khó khăn cho dân chúng.

Chỉ có điều nàng không ngờ được, bốn năm trước, cậu bé con hết lần này đến lần khác giúp đỡ nàng đã không phải vô tư, thì bốn năm sau, vị hoàng tử trẻ tuổi ấy càng chẳng phải người khăng khăng bênh vực cho lẽ phải. Thứ mà Mursili và Zannanza theo đuổi, là hòa bình và ổn định lâu dài cho đế quốc, là lợi ích chung của mọi người chứ không riêng gì một cá nhân hay thế lực nào.

Hai hôm sau, Lubarna lại đến cung điện của Mursili tìm Sharruma, ông ta không ngờ hai vị hoàng tử cũng có mặt ở đó. Lần này, ông ta không do dự mà nhanh nhẹn nói:

- Hoàng tử Zannanza, hoàng tử Mursili, đại nhân Sharruma, ta đã chuẩn bị mười rương châu báu theo lời dặn, hiện đang để ở phủ của ta, bây giờ ta phải làm gì tiếp theo?

Sharruma mỉm cười, bước đến góc phòng, kéo tấm vải đang phủ trên bàn xuống, để lộ ra hai cái rương khác cũng đầy đá quý và trang sức. Ông nhìn Lubarna, nói chậm rãi từng câu:

- Đây là thành ý của hai vị hoàng tử muốn góp sức với ông. Cung điện bọn ta không nhiều tiền của, chỉ có chừng này thôi.

Lubarna không hiểu chuyện gì đang xảy ra, ngơ ngác nhìn ba người trước mặt. Mursili nở nụ cười hết sức ngây thơ:

- Bảo ông cùng chuẩn bị tiền vàng, tất nhiên là để mua lúa mạch rồi.

- Hoàng tử Mursili, ý của các người bảo ta đến chỗ Katuzili mua lại lúa mạch rồi bán rẻ cho dân chúng?! Không phải ta tiếc tiền của, nhưng làm như thế… khác nào… khác nào vạch mặt ông ta?! Hơn nữa, ông ta tốn nhiều công sức như thế, sao có thể dễ dàng bán hết cho ta?!

Mursili đang lười biếng ngồi trên ghế liền nhảy xuống đất, đi đến trước mặt ông ta, nheo nheo mắt:

- Đại nhân Lubarna, ta biết ông không tiếc tiền của, vì mười rương châu báu chẳng là gì so với số tiền ông tích lũy nhờ vào danh tiếng cha của phu nhân nhị hoàng tử mấy năm qua.

Zannanza cũng làm ra vẻ thông cảm, chép miệng thở dài:

- Bọn ta rất hiểu nỗi khổ của ông, bỗng dưng bị Tawannana bắt đi điều tra vụ này, đối phương lại là người có địa vị cao như vậy… Mười hai rương châu báu để tránh việc trực tiếp đối đầu nhau, không đắt chút nào đâu!

Sharruma từ sau bước đến vỗ vai Lubarna khiến ông ta giật thót:

- Bọn ta cũng muốn chia sẻ khó khăn với ông, nhưng ông thấy đấy, cung điện này chẳng có gì đáng giá, hai rương kia là do hai vị hoàng tử bán hết mấy con chiến mã yêu quý mới đổi về được để giúp ông đấy.

Lubarna trong lòng tiếc của, lại bị đẩy vào tình thế không thể thoái lui, đành phó mặc:

- Vậy…?!

- Ông chia số đá quý này ra thành nhiều phần nhỏ mang đến tặng cho các vị nguyên lão, một phần lấy danh nghĩa của hoàng phi, một phần lấy danh nghĩa hoàng tử Mursili, số còn lại của Katuzili tặng họ.

Những điều Zannanza vừa dặn dò khiến Lubarna khó hiểu hỏi lại:

- Hai vị… tại sao lại phải phiền phức như thế?!

- Lubarna, nếu ông đã đến hỏi ý kiến ta, thì cũng nên tin tưởng hai học trò của ta mới phải.

Được Sharruma đảm bảo, ông ta an tâm mang hai rương châu báu ra về.


***


Trong hội nghị nguyên lão diễn ra vào hai ngày sau đó, Sharruma lên tiếng phê bình việc Lubarna không có năng lực giải quyết việc thiếu hụt lương thực, số nguyên lão được nhận quà “của Katuzili” cũng hưởng ứng theo. Đa số những nguyên lão này trước giờ vẫn ở phe trung lập, nay thấy thế lực Katuzili đang lớn mạnh, lại nghĩ ông ta có để ý đến mình thì liền về cùng một phía, không ngớt lời ca tụng người cậu của phu nhân thái tử. Katuzili lúc đầu rất ngạc nhiên, sau đó chuyển sang nghi ngờ, đến lúc Tawannana theo ý của mọi người mà tuyên bố giao việc thiếu lúa mạch cho ông ta xử lý thì hiểu ra mọi việc.

- Lương thực là vấn đề sống còn của cả đế quốc, nếu không phải Katuzili đại nhân thì còn ai có thể đảm đương việc này?!

Lời nói dịu dàng nhưng kiên quyết của Mal Nikal cùng với sự ủng hộ của hơn một nửa số nguyên lão khiến ông ta rơi vào tình thế khó xử, chỉ có thể nhận lời. Những người trong lòng biết rõ chính Katuzili đứng đằng sau thu mua lúa mạch lại âm thầm thán phục vị hoàng phi trẻ tuổi.

Lúc Mursili chuẩn bị ra về, nàng lên tiếng gọi:

- Hoàng tử Mursili.

Dừng một chút, nàng nói tiếp, giọng nói nhẹ nhàng có vài phần oán trách:

- Cảm ơn ngài đã thay ta làm rất nhiều việc, nhưng ta thực sự không cần.

Mursili nhún vai, lắc lắc đầu, đôi mắt sáng mở tròn xoe:

- Hoàng phi, ta không hiểu người đang nói gì. Ta vốn rất nhát gan, chẳng dám đối đầu với bất kỳ ai, chỉ hy vọng mọi người cùng vui vẻ là tốt nhất.

Một lần nữa, nàng nhìn theo bóng lưng thân thuộc dần rời xa. Mal Nikal nhận ra nàng vẫn còn quá non nớt, quá ấu trĩ với những tranh đoạt chính trị của bọn đàn ông. Thế mà nàng đã nghĩ nàng có thể làm một vị hoàng phi tốt của đế quốc này, miễn là có cậu ấy giúp đỡ nàng. Hóa ra, những gì nàng đã học tập suốt những năm qua vốn chẳng dễ dàng gì áp dụng. Suýt chút nữa nàng đã dại dột gây nên nội loạn, tự hại bản thân mình. Bây giờ, cậu ấy giúp nàng tạo thêm uy tín, gợi ý cho nàng giải quyết một mối lo, nhưng lại đánh đổ hoàn toàn chút niềm tin ít ỏi còn sót lại của nàng vào công bằng, công lý. Mal Nikal không thể hiểu lúc này nàng phải buồn hay vui mới đúng.

Bị giao nhiệm vụ giải quyết vấn đề lương thực ở kinh thành, Katuzili buộc lòng phải để những thương nhân lúa mạch kinh doanh như thường lệ, mọi việc nhanh chóng trở về sự bình yên cũ. Ông ta bị mất một khoản lợi nhuận lớn nhưng danh tiếng lại tăng thêm nên ngoài mặt cũng không có vẻ gì cay cú. Sau sự việc này, người dân Hattusa bắt đầu có lòng tin vào sự trị vì của vị hoàng phi từ Babylon đến cũng như tài năng của hai cậu hoàng tử trẻ.

Chỉ có Lubarna là không được vui, vừa mất tiền của vừa chịu tiếng vô dụng, nhưng lại thoát khỏi cảnh đối đầu với thái tử phu nhân. Mursili và Zannanza cũng mời ông ta đến cung điện để đãi một buổi tiệc nhỏ xem như là an ủi.

Đêm hôm ấy, Mursili lại không ngủ được, cậu lang thang trong cung điện, ngắm nhìn những bông hoa đủ màu sắc lấp lánh dưới ánh trăng. Hoàng tử đưa tay nâng một cánh hoa mỏng manh, trong tâm trí bỗng hiện lên một nụ cười trong vắt, cậu cảm nhận một sự ấm áp dịu ngọt khe khẽ chảy vào lòng.

Giữa thời cuộc biến loạn, lòng người cũng mau thay đổi, nụ cười ấy là điều cậu muốn giữ vẹn nguyên.

Tiếng gõ cửa khiến Anatu dừng bút, đặt mảnh đất sét đang viết dở xuống bàn, nhanh nhẹn bước ra. Nàng ngạc nhiên khi nhìn thấy Mursili đứng trước phòng, im lặng nhìn nàng một lúc lâu.

- Hoàng tử Mursili, có chuyện gì sao?!

Mursili bỗng bật cười rất ngớ ngẩn, cố tìm một lý do:

- Ta không ngủ được nên… đói bụng.

Anatu cảm thấy có điều gì không ổn nhưng lại không tiện hỏi thêm, dịu dàng bảo:

- Vậy ngài về phòng đợi, tôi xuống bếp làm chút thức ăn.

Mursili không trở về phòng mà lặng lẽ đi theo phía sau, đứng nhìn nàng loay hoay nhóm lửa, làm bánh, gương mặt thanh tú lấm tấm bột và bụi than. Cậu muốn chạy đến giúp, nhưng không biết vì sao cuối cùng chỉ đứng yên một chỗ, dán mắt vào bóng hình mảnh mai thanh thoát. Đến lúc mùi bánh thơm lừng xộc vào mũi, cậu mới biết mình đã ngủ gật một lúc lâu.

Cảm giác này, có lẽ là bình yên…!

Mursili mang đĩa bánh bước về phía gốc cây cổ thụ giữa sân, khẽ bảo Anatu:

- Cô cũng cùng ăn nhé.

Hai người ngồi cạnh nhau cùng ăn bánh, không ai nói một lời nào. Cầm miếng bánh cuối cùng đưa lên miệng, Mursili nhìn lên bầu trời đêm như nói với chính mình:

- Bánh của cô làm thật sự rất ngon.

- Cảm ơn. – Anatu mỉm cười khẽ đáp.

Mursili lại quay sang nhìn nàng, bao nhiêu điều muốn nói lại không biết bắt đầu từ đâu, không ngờ Anatu lại lên tiếng trước:

- Các ngài như thế, có thoải mái không?!

Nàng đối diện với Mursili, đôi mắt long lanh mở to, đôi môi hồng vẽ một nụ cười tuyệt đẹp.

- Sự việc lần này đã khiến tôi hiểu ra nhiều thứ. Tôi không biết gì về chính trị, cũng không biết phân biệt ai là người tốt hay kẻ xấu. Các ngài đã xem tôi là bạn, thì ngược lại tôi cũng xem các ngài là bạn. Chỉ cần các ngài cảm thấy làm như thế là đúng, là thoải mái thì được rồi.

- Anatu. – Mursili mỉm cười. – Anh em bọn ta không phải là người tốt. Sống ở nơi này, không thể nghĩ thế nào thì nói ra thế ấy.

Nụ cười tươi tắn trên môi Anatu bỗng trở nên gượng gạo, nàng quay sang hướng khác, cố giữ cho cảm xúc không thay đổi. Làm bạn với anh em Mursili và Zannanza quả thật là rất khó, dù nàng có cố gắng thế nào…

- Nhưng ta… bọn ta dù có những điều không thể nói, nhưng những gì đã nói với cô đều là chân thật.

Anatu từ từ quay lại nhìn Mursili, đôi mắt nàng bỗng hoe hoe đỏ. Nàng nở nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời giữa đêm đen, gật gật đầu.

Mursili cũng cười rất vui, đưa tay xoa xoa đầu nàng, cả hai cùng nhìn lên bầu trời cao thăm thẳm, mặt trăng như cũng đang nhoẻn miệng cười…
 

Ivy_Nguyen

...quy ẩn...
Nhóm Tác giả
Gà về hưu
Tham gia
29/8/14
Bài viết
5.515
Gạo
1.500,0
Chính thức nhảy hố truyện này vì cái tên Zannanza. Dòng sông huyền bí đem lại một cái kết buồn cho vị tam hoàng tử này, chị hy vọng trong truyện này em có thể cho anh chàng này một kết cục tốt đẹp.
P/s: Em nên thêm Dong sông huyền bí vào tài liệu tham khảo. Tên đúng của nó hình như là Red river.
 

nhp_uyen

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
3/11/14
Bài viết
420
Gạo
130,0
Chính thức nhảy hố truyện này vì cái tên Zannanza. Dòng sông huyền bí đem lại một cái kết buồn cho vị tam hoàng tử này, chị hy vọng trong truyện này em có thể cho anh chàng này một kết cục tốt đẹp.
P/s: Em nên thêm Dong sông huyền bí vào tài liệu tham khảo. Tên đúng của nó hình như là Red river.

Em đã thêm DSHB vào rồi ạ, tự dưng lại quên mất tiêu, cảm ơn chị đã nhắc. :D
Còn về kết cục của Zannanza, em không thể nói trước điều gì, nhưng nếu chị đọc qua lịch sử Hittites sẽ thấy một chi tiết gọi là "Zannanza's event", và Chie Shinohara đã thể hiện gần đúng chi tiết ấy trong truyện của bà rồi. Em chỉ sáng tạo những tình tiết nhỏ, còn những sự kiện đã thật sự xảy ra thì em chỉ có cách viết theo thôi. :)
 

nhp_uyen

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
3/11/14
Bài viết
420
Gạo
130,0
Bên trên