Bụi đỏ nghìn xưa - Cập nhật - Phương Uyên

Ánh Tuyết Triều Dương

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
16/11/14
Bài viết
457
Gạo
20,0
Sorry bạn vì nhà mình bị mất mạng mấy ngày Tết (bị rừng rú bất đắc dĩ) nên giờ mới trả lời bạn được.:">
E hèm, cảm nhận chung của mình khi đọc những chương đầu là: lời văn mượt mà, cách dựng bối cảnh rất cụ thể và sinh động, đọc mà thấy đế quốc Hittites như hiển hiện trước mắt. Những nhân vật của bạn đều đáng yêu, và cá tính, Mursili thì khỏi nói rồi, hứa hẹn tương lai sẽ tung hoành bá đạo. =))
Nhưng chẳng hiểu sao mình lại thích Apolo nhất, hí hí.:D
 

nhp_uyen

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
3/11/14
Bài viết
420
Gạo
130,0
Sorry bạn vì nhà mình bị mất mạng mấy ngày Tết (bị rừng rú bất đắc dĩ) nên giờ mới trả lời bạn được.:">
E hèm, cảm nhận chung của mình khi đọc những chương đầu là: lời văn mượt mà, cách dựng bối cảnh rất cụ thể và sinh động, đọc mà thấy đế quốc Hittites như hiển hiện trước mắt. Những nhân vật của bạn đều đáng yêu, và cá tính, Mursili thì khỏi nói rồi, hứa hẹn tương lai sẽ tung hoành bá đạo. =))
Nhưng chẳng hiểu sao mình lại thích Apolo nhất, hí hí.:D

Ôi, Apolo mới xuất hiện đã khiến chị em điên đảo rồi sao, anh thiệt là có sức hút mà. :v
 

nhp_uyen

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
3/11/14
Bài viết
420
Gạo
130,0
CHƯƠNG 4

Hoàng hôn dần buông trên những cánh rừng rộng lớn trải dài khắp bình nguyên Anatolia. Trên con đường mòn dẫn về Hattusa, hai chú ngựa đang phi nước kiệu, kéo chiếc chiến xa chở một người đàn ông dong dỏng cao và một cậu con trai có vẻ ngoài bụi bặm. Cậu bé vừa đánh xe vừa ngập ngừng nhìn sang người đàn ông đi bên cạnh, rất lâu sau mới lên tiếng hỏi:

- Ngài Sharruma, tôi có thể hỏi chuyện này không?

Sharruma không nhìn Apolo, cũng không nói gì khiến cậu bé không dám hỏi thêm, đành tập trung đánh xe. Không ngờ một lúc, ông ta thản nhiên nói một hơi dài:

- Kikkuli là người vô cùng chính trực, càng là người có thân thế, được tiến cử, cậu ta sẽ càng khinh ghét. Ngược lại, nếu cậu có thực tài, cậu ta sẽ không để ý đến thân phận của cậu mà coi trọng hơn bất cứ ai.

Apolo thấy Sharruma chưa đợi nghe câu hỏi đã trả lời đúng điều mà cậu đang thắc mắc thì rất đỗi ngạc nhiên, không ngần ngại hỏi thêm:

- Hoàng tử Mursili chỉ vừa gặp tôi, sao lại tin tưởng tôi có đủ khả năng đó?

Sharruma lúc này mới quay sang Apolo, cười cười như trêu chọc:

- Không phải là tin tưởng cậu, mà là thử thách cậu. Hoàng tử chỉ giữ những người có năng lực ở bên mình. Nếu cậu không vượt qua được ải của Kikkuli, cậu có tư cách gì đi theo hoàng tử?

Apolo tròn mắt một lúc, rồi lại đăm chiêu như đang suy nghĩ chuyện gì. Lúc về gần đến cổng thành Hattusa, cậu nói như đang tự nhủ với bản thân mình:

- Như vậy, để Kikkuli tự mình xin quốc vương cho tôi theo hoàng tử học hỏi, cũng là muốn quốc vương chú ý đến năng lực của tôi? Nếu hoàng tử đích thân xin với quốc vương, tôi mãi mãi chỉ là kẻ được một cậu bé của hoàng tộc thích thú để mắt đến.

Nói đến đây, Apolo chợt giật mình. Cậu chủ nhỏ muốn mua ngựa mà cậu gặp trong khu chợ Hattusa hôm trước, hóa ra là con trai của quốc vương, lại là một cậu bé còn ít tuổi mà suy tính đã vượt xa người khác. Đến giờ cậu mới biết, những trải nghiệm mà cậu từng tự hào chẳng là gì cả, cuộc đời của cậu, từ lúc gặp vị hoàng tử nhỏ này mới thực sự bắt đầu. Cậu nhìn lên cổng sư tử bằng đá sừng sững ngay trước mặt, trong lòng bỗng rộn ràng háo hức lạ thường.

Một nét hài lòng thoáng nhẹ trên đôi mắt Sharruma. Ông mỉm cười, nói nhẹ như gió:

- Ngựa chứng đúng là ngựa tốt.

Một trong hai con chiến mã kéo xe vừa nãy là Tepa, bạn tốt của Apolo. Vừa về đến cung điện của Mursili, Sharruma đã chỉ cho Apolo vị trí chuồng ngựa, và cậu loay hoay chăm sóc lẫn vuốt ve người bạn thân cho đến khi trời tối hẳn. Đang chuẩn bị đắp chăn cho chú ngựa yêu quý, Apolo nghe tiếng nói từ bên ngoài vọng đến:

- Ở đây không có tai mắt của Kikkuli, anh không cần chăm chỉ như vậy đâu.

Apolo nhìn ra ngoài, Zannanza và Mursili đang cười vang thích thú. Cậu vội vàng lau sạch tay chân rồi bước đến trước mặt hai vị hoàng tử, lễ phép cúi chào. Zannanza vui vẻ hỏi thăm:

- Chuyện lần trước anh nói đã giải quyết xong chưa?

Apolo hào hứng đáp:

- Nhờ hoàng tử giúp đỡ, tôi đã lo xong hậu sự cho cha của cô ấy rồi.

Zannanza quay sang nhìn Mursili, hai anh em mỉm cười đầy ý nghĩa. Apolo ngớ ra một lúc mới hiểu, vội vàng giải thích:

- Hai ngài hiểu lầm rồi. Cách đây không lâu, tôi bị lỡ đường và được cha con cô ấy mời vào nhà cùng ăn tối. Cha cô ấy vừa mới qua đời, gia đình lại rất nghèo, tôi muốn giúp cô ấy lo xong việc mai táng cho cha nên mới phải đi bán ngựa.

Hai anh em Mursili tỏ ra vô cùng hứng thú với câu chuyện này. Zannanza bước đến trước mặt Apolo, nhìn chăm chăm từ trên xuống dưới, sau cùng lè lưỡi trêu chọc:

- Chỉ vì một bữa cơm mà bán đi con ngựa thân thiết, ta chưa gặp ai hào phóng như anh.

Apolo đưa tay gãi gãi mái tóc hơi khô vì cháy nắng, ngại ngùng nói:

- Nói sao họ cũng là người đã giúp mình lúc khó khăn…

Cậu đưa mắt nhìn sang Mursili, bỗng nhiên lấy lại vẻ nghiêm túc chưa từng thấy, chân thành tiếp tục:

- Hoàng tử Mursili, tuy tôi không mong ngài sẽ có lúc khốn khó đến mức cần tôi giúp đỡ ngược lại ngài, nhưng tôi nhất định sẽ tận tâm theo hầu hoàng tử.

Đây là lần đầu Mursili nghe thấy thứ triết lý “không mong ân nhân gặp khó khăn để trả ơn”, cậu cảm thấy anh chàng này thật sự không phải tầm thường. Chỉ cần rèn cho tốt nhất định anh ta sẽ trở thành một nhân tài. Hoàng tử nhỏ mỉm cười thân thiện với Apolo:

- Nói rất tốt. Nhưng ta muốn anh đến đây không phải để hầu ta, mà phải cố gắng học hỏi thật nhiều.

Đôi mắt sáng rực của Mursili nhìn thẳng vào Apolo, nửa như động viên, nửa lại như ra lệnh. Apolo sững người một lúc rồi cúi đầu cung kính.

Zannanza cười hiền nhìn cậu, sau đó quay sang phía Mursili:

- Mursili, anh đói rồi. Apolo, anh cũng cùng ăn nhé. Tepa sẽ có người khác chăm sóc, anh đừng lo.

Apolo nhã nhặn đáp:

- Hai vị hoàng tử cứ dùng bữa trước đi ạ. Gia đình tôi vốn chăm sóc ngựa cho những nhà giàu có trong kinh thành, tôi làm từ nhỏ đã quen rồi.

Mursili đưa mắt nhìn thoáng Apolo, giọng nói vẫn thản nhiên:

- Như vậy cũng tốt. Nhưng đến khi trở thành thống lĩnh của một đội quân có hàng vạn người, anh vẫn muốn ở trong chuồng ngựa mãi hay sao?

Nói rồi dứt khoát quay đi, để lại sau lưng một Apolo đang sững sờ vì những gì chính tai cậu vừa nghe thấy.

Trước giờ, mơ ước lớn nhất của cậu là trở thành một ông chủ của một trại có hàng trăm con ngựa. Cậu sẽ có thể chăm sóc chúng theo ý mình, lệnh cho người khác đối xử với chúng thật tốt. Cậu vẫn nghĩ đó đã là ước mơ to lớn khác người. Không ngờ, chính cậu bé nhỏ tuổi hơn cậu rất nhiều, lại chỉ cho cậu thấy cái gì thực sự là ước mơ và mục đích, thế nào mới là phong thái của một người đứng đầu thiên hạ.

***

Hôm nay, khu chợ ở Hattusa nhộn nhịp hơn mọi ngày bởi một đoàn nghệ nhân từ phương xa đến. Giữa đám người đang vây kín, cô vũ công tóc vàng có thân hình cực kỳ gợi cảm, để ngực trần, chỉ đeo trang sức lấp lánh và quấn một chiếc khăn mỏng quanh eo. Từng động tác của cô ta uyển chuyển theo tiếng đàn, lúc nhanh lúc chậm, lúc kín lúc hở, thu hút ánh mắt của tất cả đàn ông có mặt.. Ngồi ở một bên là những nhạc công say sưa tạo ra những âm thanh rộn rã. Tiếng đàn lia thánh thót, tiếng chập chã vui nhộn, thỉnh thoảng điểm vào vài tiếng trống nhịp nhàng tạo nên một bản nhạc vui tươi. Người tụ tập xung quanh mỗi lúc một đông, có người vỗ tay tán thưởng, có người say mê ngắm nghía, có người còn hứng chí nhảy theo điệu nhạc làm huyên náo cả một góc kinh thành.

Mal Nikal dường như không mấy để tâm đến cảnh tượng đang diễn ra trước mặt, lơ đễnh đưa mắt nhìn xung quanh. Hôm nay nàng trông rất giản dị, phủ kín người bằng một chiếc áo choàng lớn bằng vải thô, theo sau chỉ có hai người tùy tùng mang từ Babylon đến. Khó khăn lắm nàng mới xin được với quốc vương Suppiluliuma I cho nàng tự do ra ngoài thăm thú Hattusa trong bộ dạng dân thường. Nàng cũng không hiểu tại sao mình lại khát khao được ra khỏi hoàng cung đến vậy. Có thể nàng đã chán ngán việc một mình than khóc ở một nơi vừa xa lạ vừa tù túng, chịu đựng con mắt dò xét của biết bao người. Có thể vì nàng đã trở lại gốc cây bên hồ, trong rất nhiều đêm, đợi chờ một điều gì mãi không thấy đến. Cũng có thể, trong lòng nàng đang khát khao một sự nổi loạn, một việc bất ngờ nào đó sẽ xảy đến, kéo nàng ra khỏi số phận mà thần linh đã sắp xếp cho nàng từ khi còn trong bụng mẹ.

Cách đó không xa, trong góc khuất được tạo ra bởi hai ngôi nhà nằm cạnh nhau, Mursili lẳng lặng nhìn theo bóng dáng mảnh mai lọt thỏm giữa khu chợ đông người. Đến lúc này, cậu mới tự hỏi tại sao mình lại theo công chúa Babylon đến tận đây. Lúc sáng vào hoàng cung thăm quốc vương cùng với Sharruma, nghe người hầu báo lại rằng hôm nay cô ta muốn ra ngoài dạo phố, khi ra về cậu đã vô thức dừng lại, tìm kiếm cô ta giữa đường phố Hattusa. Mursili uể oải dựa vào tường, vắt chéo một chân, trong đầu cố nghĩ ra lý do cho hành động của mình.

Muốn bảo vệ cô ta? Chắc chắn là không phải. Muốn hãm hại cô ta? Như thế sẽ gây ra chiến tranh giữa Babylon và Hittites, lại chẳng có lợi gì cho cậu. Muốn được gặp cô ta? Nếu thế thì cậu đã quay lại gốc cây cổ thụ bên hồ từ mấy hôm trước chứ không đợi đến lúc có người nhắc mới nhớ ra sự tồn tại của cô ta.

Còn đang suy nghĩ mông lung, Mursili chợt thấy cảm giác có vật gì đâm sầm vào trước ngực mình khiến cậu suýt ngã về sau. “Vật” đâm phải cậu cũng té lăn ra đất. Mursili ngạc nhiên đến gần nhìn thử, hóa ra là một cô bé con chỉ chừng bảy tám tuổi, chắc trong lúc chơi đùa đã vô ý chạy vào đây.

Cô bé mặc một chiếc váy dài được may bằng loại vải đắt tiền, có thể là con của một gia đình giàu có. Cô cũng khoác một chiếc áo choàng có phần mũ che kín đầu, vì bị té ngã nên mũ rơi ra, những lọn tóc nâu dài xoăn xoăn được dịp xõa tung, tôn lên nước da trắng hồng mịn màng rất đáng yêu. Mursili đưa tay định đỡ cô bé dậy đã bị cô dùng bàn tay nhỏ xíu gạt mạnh đi. Cô bé tự mình đứng lên, phủi hết bụi đất bám trên quần áo, còn cẩn thận xoay tới xoay lui kiểm tra lại một lần thật kỹ. Mursili lúc đầu hơi bực bội vì thái độ ngang bướng của cô bé, bây giờ lại thấy buồn cười. Không ngờ cô bé ngước lên, đôi mắt nâu tròn xoe, sáng long lanh nhìn thẳng vào mắt cậu. Đôi môi nhỏ đỏ hồng cong lên như hờn trách:

- Ngươi làm ta ngã, không biết xin lỗi hay sao?

Mursili nhướn nhướn mắt, lại bước thêm một bước đến gần cô bé, cúi xuống rất gần với gương mặt đáng yêu kia:

- Em gái à, em tự ý chạy đến ôm ta, sao lại bảo ta xin lỗi?

Cô bé chau mày tỏ vẻ không vui, sau đó bỗng nhoẻn miệng cười rất ngây thơ, nhún người lên để đỉnh đầu của mình đập vào giữa trán Mursili. May mà cậu nhanh chân bước lùi lại phía sau, nở nụ cười nửa miệng đầy thách thức. Cô bé không thực hiện được ý đồ thì tỏ ra tiu nghỉu rất đáng thương, xoay người định bỏ đi.

- Em còn làm rơi đồ kìa.

Mursili nhanh nhẹn cúi xuống nhặt thanh kiếm nhỏ nằm trên mặt đất, chắc là lúc cô bé bị ngã đánh rơi. Thanh kiếm nhỏ gọn rất vừa tay một đứa trẻ, có vẻ như được chế tạo riêng cho cô bé để phòng thân, vỏ kiếm còn được trang trí tinh xảo bằng những viên đá quý. Mursili vẫn bình thản như không, kéo bàn tay nhỏ nhắn của cô bé tóc nâu, đặt thanh kiếm vào đó, tay còn lại xoa xoa đầu cô bé:

- Từ nay đi trên đường phải cẩn thận hơn đấy.

Cô bé lại cong môi định đáp trả, rồi như sực nhớ điều gì, chỉ để lại cho Mursili một cái nhìn sắc lẻm rồi bước đi rất nhanh về phía chợ.

Hoàng tử thích thú nhìn mái tóc nâu đung đưa theo từng bước chân của cô gái nhỏ, rồi chợt nhớ đến công chúa Babylon, đưa mắt tìm khắp xung quanh không thấy, cậu cũng nhanh chân tiến vào khu chợ đông người.

Loanh quanh một lúc lâu, Mursili bắt gặp Mal Nikal đang đứng ở một cửa hàng trái cây. Nàng đứng lặng, tay mân mê những quả lựu căng tròn. Người lái buôn già không ngừng giới thiệu:

- Công nương thật khéo chọn, đây đều là trái cây mang từ Babylon sang đấy!

Nét xúc động trên gương mặt nàng công chúa càng hiện rõ. Babylon, cái tên có nghĩa là “cánh cổng của những vị thần”, quốc gia trù phú, niềm tự hào đang chảy trong huyết quản nàng. Vậy mà vì nó, giờ nàng đang ở giữa kinh thành của một đế quốc hoàn toàn xa lạ, với thứ ngôn ngữ nàng mới chỉ học được vài câu, không có người thân thích. Đôi mắt nàng bỗng long lanh nước khiến người lái buôn và hai kẻ tùy tùng vô cùng lo lắng.

- Công nương, cô bị làm sao vậy?

Mal Nikal như bừng tỉnh, đưa tay lau mắt, gượng mỉm cười:

- Không có gì đâu.

Mursili đứng từ xa nhìn thấy, bỗng dưng không còn muốn căm ghét cô ta nữa. Xét cho cùng, cô ấy cũng chỉ là một đứa trẻ, vì những toan tính của người lớn mà phải hy sinh. Cô ấy còn là con gái, chắc phải khổ sở hơn cậu gấp trăm lần. Hoàng tử buông một tiếng thở dài rồi quay người bước đi, trở về cung điện của anh em cậu, không muốn để Zannanza lo lắng.

Phía bên này, những nghệ nhân vẫn tiếp tục với những màn trình diễn độc đáo. Hai bên nơi biểu diễn, hai ngọn đuốc đã được thắp lên. Mọi người liên tục reo hò cổ vũ cho người nghệ nhân xiếc đang thực hiện trò tung hứng dao vô cùng điêu luyện. Đột nhiên, ba thanh gỗ được dựng lên thành giá để ngọn đuốc trên cao bị ai đó xô ngã, chiếc chảo lớn đang phừng phừng lửa rơi mạnh xuống đất, mỡ dùng để thắp lửa văng tung tóe, ngọn lửa lan rộng khiến mọi người hoảng loạn.

Mursili vừa định rời đi đã nghe tiếng ồn ào huyên náo phía sau, cậu bỗng thấy lo lắng cho công chúa Babylon, quay lại thì đã thấy hai người hầu cận gương mặt hốt hoảng đang rối rít tìm kiếm khắp nơi. Ngay lập tức đoán ra sự việc, Mursili đưa mắt quan sát mấy người nghệ nhân biểu diễn, thấy họ vẫn đang loay hoay dập lửa. Những người lái buôn vội vã dọn dẹp hàng hóa, sợ lửa cháy lan sang. Đám đông cũng nhanh chóng tản đi khỏi nơi hỗn loạn. Phía gần chỗ các nghệ nhân, một bóng người nhỏ bé vội chạy vào trong lối đi hẹp giữa hai dãy nhà.

Mursili định đuổi theo, rồi như chợt nhớ điều gì, cậu lớn tiếng gọi, mắt vẫn chăm chăm nhìn về phía lối đi nhỏ kia.

- Sharruma!

Sharruma quả nhiên đang theo dõi cậu, hoặc là muốn cùng cậu theo dõi công chúa Babylon. Người thầy đáng kính từ một góc khuất gần đó bước ra, thảnh thơi như đang dạo mát, mỉm cười nhìn cậu học trò cưng:

- Hoàng tử của ta, ta sẽ chặn hai ả tùy tùng. Ngài cũng phải cẩn thận.

Mursili gật đầu rất nhanh rồi chạy về phía đầu bên kia của lối đi. Bắt cóc công chúa Babylon, một là bọn cướp bóc, còn lại chỉ có thể là kẻ địch muốn gây hiểu lầm giữa Babylon và Hittites. Sharruma đã giúp cậu chặn hai người hầu cận Babylon về báo tin và gọi thêm người đến, cậu phải mau chóng tìm ra công chúa Mal Nikal trước khi cả kinh thành đều biết chuyện.

Chạy dọc theo hết dãy tường thành gạch đỏ, đúng như dự đoán, Mursili chặn được cô bé tóc nâu lúc nãy. Cô bé tròn mắt nhìn cậu, giọng nói đầy vẻ bực mình:

- Tại sao lại là ngươi?

Hoàng tử nhỏ nhìn cô bé, gương mặt đã không còn có ý trêu đùa. Cậu nói bằng tiếng Mitanni được Sharruma truyền dạy:

- Em gái nhỏ, đồng bọn của em bắt cô gái đó đi đâu?

- Cô gái nào, ta không biết!

Vừa trả lời xong, cô bé đã nhận ra mình mắc bẫy.

Thật ra đây chỉ là phép thử của Mursili, do gương mặt cô bé có nhiều nét không giống người Hitittes. Tình hình hiện tại, nếu Hittites và Babylon xảy ra xung đột, phía được lợi nhiều nhất chỉ có Mitanni, thế nên Mursili mới dùng đến cách này.

Cô bé đưa bàn tay nhỏ nhắn lên che miệng, đôi mắt to tròn hơi nhíu lại, định quay người bỏ chạy thì đã bị Mursili chặn lại. Cậu dùng hai cánh tay vây lấy cô bé giữa mình và bức tường gạch đỏ, nhìn thẳng vào mắt cô bé, nói chậm rãi từng câu bằng tiếng Hittites:

- Thứ nhất, em là người Mitanni. Thứ hai, nếu không phải em vừa xô ngã cây đuốc, thì một cô bé thích sạch sẽ như em sao lại để tay áo mình dính vết mỡ kia?

Cô bé vội đưa tay lên để kiểm tra, không hề thấy một chút dấu mỡ nào. Tên nhóc đáng ghét này lại gạt cô lần nữa.

Trong lúc bối rối, cô bé liền quay sang cánh tay đang chặn bên trái của mình, cắn thật mạnh. Mursili cố chịu đau vẫn không thả tay, đến lúc cô bé nhả ra, một vệt máu dài chảy xuống.

Cô bé bỗng tỏ thái độ rất quan tâm, đưa tay xoa xoa lên vết thương của Mursili, sau đó rút trong người ra một lọ thuốc nhỏ, rắc lên đó. Đến lúc này, Mursili phải ôm lấy cánh tay vì cảm giác đau rát vô cùng khó chịu.

Cô bé thè lưỡi trêu rồi nhanh chóng chạy đi, không ngờ Mursili rút thanh kiếm đeo bên người, dùng cánh tay còn lại, chĩa thẳng mũi kiếm vào người cô bé, giọng lạnh như băng:

- Ta không đùa với em, các người mang cô gái kia giấu ở đâu?

Cô bé cảm nhận được cái lạnh lẽo của lưỡi kiếm sau lưng, cố nghĩ cách thoát thân. Phía khu chợ bây giờ, một cậu con trai chừng mười sáu mười bảy tuổi đang đi lại như tìm kiếm một ai đó. Cô bé liền òa khóc, mỗi lúc một to hơn.

- Ta đã nói là không biết, không biết gì hết.

Tiếng khóc của cô bé gây sự chú ý cho những người ở xung quanh, một vài người tò mò đến xem, Mursili còn chưa biết xử lý thế nào, cậu con trai tóc nâu đã chạy vào, lo lắng gọi to:

- Em gái!

Cô bé giương đôi mắt ngây thơ đỏ hoe vì nước mắt, giọng run run gọi:

- Anh Mars, cứu em!

Mursili nắm chặt thanh kiếm hơn, không ngờ cậu trai kia rất thản nhiên, bước đến bế cô bé lên nghiêm khắc hỏi:

- Con bé này lại không ngoan, ra ngoài gây chuyện có phải không?

Sau đó, cậu ta quay về phía Mursili vẫn đang giữ thanh kiếm trên tay, mỉm cười rất ôn hòa:

- Cậu bé, chắc em gái ta đã gây phiền phức cho cậu, cho ta xin lỗi nhé!

Cô bé trên tay cậu vẫn đang khóc nức nở ra vẻ như vô cùng oan ức, nói giữa những tiếng nấc:

- Em không có lỗi!

Mursili trong lòng thầm trách Sharruma đến giờ vẫn chưa sai người tiếp ứng, nhìn chăm chăm anh trai của cô bé kia:

- Ta còn có chuyện cần hỏi em gái của anh.

Cậu trai quay sang cô bé, cũng nghiêm giọng răn đe:

- Em có mau xin lỗi người ta không?

Cô bé mở to đôi mắt, bướng bỉnh gằn từng tiếng:

- Em-không-có-lỗi.

Cậu trai vác cô bé lên vai, dùng tay đánh mạnh vào mông cô mấy cái. Cô bé khóc ầm ĩ, gương mặt mếu máo khiến ai cũng xót xa.

- Mars! Thả em xuống! Thả em xuống mau!

Sợ cô bé giãy giụa một lúc sẽ té ngã, cậu trai tên Mars đành đặt cô xuống đất, một lần nữa chân thành nhìn vào vết thương trên tay Mursili:

- Cậu bé, ta thành thật xin lỗi, hay để ta dẫn cậu đi tìm thầy thuốc.

Mursili đang chăm chú nhìn cô bé con đang khóc mếu trông rất đáng thương, nghĩ lại mới vừa nãy cô bé còn ngoan cường và sắc bén đối đầu với cậu thế nào, bỗng nhiên cảm thấy cô nhỏ này có vài nét giống mình, cũng dùng bộ dạng trẻ con để qua mặt người ta như vậy. Cậu lơ đễnh đáp lời Mars:

- Không cần.

Mars mỉm cười rồi nắm tay cô bé kéo đi. Lúc này Mursili mới chợt nhớ ra việc tra hỏi về công chúa Babylon, vừa định chặn lại thì cô bé đã đi qua trước mặt cậu, dừng một bước chân, nói rất khẽ:

- Ở thung lũng phía Tây.

Hoàng tử nhỏ bỗng giật mình nhìn theo, cô nhóc vừa nở với cậu một nụ cười nửa miệng, rồi lại vừa đi vừa lau nước mắt, dáng vẻ vô cùng thê thảm.
 

nhp_uyen

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
3/11/14
Bài viết
420
Gạo
130,0

nhp_uyen

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
3/11/14
Bài viết
420
Gạo
130,0

nhp_uyen

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
3/11/14
Bài viết
420
Gạo
130,0

nhp_uyen

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
3/11/14
Bài viết
420
Gạo
130,0
CHƯƠNG 5

Thế kỷ XVI trước công nguyên, Babylon là một trong những quốc gia giàu mạnh nhất phương Đông. Không giống như những cường quốc khác phát triển nhờ vào quặng mỏ, sản vật hay khí hậu ôn hòa, cũng không phô trương sự giàu có bằng những cung điện xa hoa lộng lẫy, dân tộc Babylon đi lên bằng trí tuệ của chính những con người sống trên đất nước này. Tọa lạc trên một thung lũng khô cằn nắng hạn, thứ quý giá nhất đối với người dân Babylon chính là con sông Euphrates mang đầy phù sa. Những học giả người Babylon đã tạo ra một hệ thống đập nước và kênh đào dẫn nước từ sông chính vào khắp các làng mạc, biến những mảnh đất chết thành vùng đất phì nhiêu, biến những nơi hoang vắng thành những thành thị đông vui tấp nập. Người Babylon còn thiết kế cả hệ thống thoát nước, biến vùng đầm lầy rộng lớn trở thành vùng đất đai màu mỡ.[1]

Ngày nay, vùng đất đã từng là cái nôi của văn minh nhân loại, những đền đài, lăng tẩm và những bức tường thành kiêu hãnh lại trở về là vùng sa mạc khô cằn. Lác đác đây đó những bụi cây cằn cỗi, những đám cỏ dại đáng thương mỗi ngày phải đối đầu với gió cát để sinh tồn. Nhiều thế kỷ trôi qua, những bước chân vô tình của dân du mục, những dấu vó ngựa và gia súc lặng lẽ phủ lên những dấu tích của một thời đại huy hoàng. Ít ai biết được rằng, từ tám nghìn năm trước, vùng đất nằm giữa hai con sông Euphrates và Tigris chính là một huyền thoại về sự trù phú, dư dả trong cả sản vật lẫn tri thức, văn hóa và kinh nghiệm, cũng là dân tộc đầu tiên có chữ viết riêng.

Có lẽ chính vì sự giàu có của mình, trong suốt hàng nghìn năm, những cuộc chiến xảy ra ở Babylon phần nhiều là chiến tranh vệ quốc, chống lại những kẻ thù đầy tham vọng bị hấp dẫn bởi bạc vàng, châu báu của xứ sở này. Với những bức tường thành vững chãi, Babylon được mệnh danh là pháo đài bất khả xâm phạm, sừng sững như thách thức mọi cuộc xâm lăng, ngạo nghễ cười lên thất bại của kẻ tấn công. Chính vì thế, đã có hàng trăm năm trôi qua, người dân Babylon được sống trong cảnh yên bình. Cho đến năm 1595 trước công nguyên.

Mọi ghi chép về lịch sử Babylon đột nhiên không còn tồn tại. Trải suốt nhiều thế hệ sau, người ta cũng không hề nghe nhắc đến vương quốc này, thủ đô cũng hoàn toàn bị phá hủy. Những người còn sống sót kể lại câu chuyện cho hậu thế với một thái độ vừa ngạc nhiên vừa khiếp đảm. Vương quốc của vua Akkad [2] đã bị những người Hatti sống cách xa hàng trăm dặm về phía bắc đến tấn công. Vị quốc vương của quốc gia còn non trẻ đó đã mang quân đánh bại niềm kiêu hãnh của người Babylon, sau đó quay về Anatolia và mang theo bức tượng của thần Marduk và người vợ của ngài[3], hai vị thần bảo hộ Babylon. Những con người mặc trang phục kỳ quái, nói thứ ngôn ngữ họ không hề biết, đột nhiên tấn công quốc gia của họ, mang hết đi tài sản của họ, cướp cả vị thần bảo vệ cho vương quốc, còn bắt rất nhiều người Babylon làm tù binh… Vị quốc vương ấy còn đặt một chính quyền mới do người Kassites – đồng minh của Hittites – nắm giữ, kéo dài hơn bốn trăm năm.[4] Đối với người Babylon, cuộc chinh phạt này thực sự là một nỗi ám ảnh to lớn, giống như một trận thiên tai kéo qua vương quốc, để lại một nắm tro tàn.

Vị quốc vương ấy, là Mursili đệ nhất.

Người Hittites đặt tên con theo những vị thần, hoặc tên của những vị vua hay chiến binh vĩ đại, với mong muốn con mình cũng sẽ trở nên tài giỏi hoặc thành công như thế. Khi vị hoàng tử cuối cùng ra đời không lâu thì Suppiluliuma I lên ngôi, bắt đầu những cuộc chinh phạt mở rộng lãnh thổ cho đế quốc. Chính vì thế, ông đã chọn cái tên của vị hoàng đế vĩ đại từng phá hủy pháo đài bất khả xâm phạm của người Babylon cho đứa con nhỏ nhất của mình.


***


- Mursili… Kẻ thù lớn nhất của dân tộc Babylon?

Mal Nikal như không tin vào những gì mình vừa nghe thấy, nàng run run nhắc lại, đôi mắt mở to nhưng ráo hoảnh, vô hồn. Cậu bé ở trước mặt nàng, là người duy nhất tại đế quốc xa lạ này từng nói với nàng một câu an ủi, từng cười với nàng, xoa đầu nàng, động viên nàng. Cậu bé ấy bây giờ, chính miệng nói với nàng, cậu là con trai của kẻ nàng sắp phải lấy làm chồng, là người mang cái tên mà tất cả người dân Babylon đều kinh hãi.

Mursili không giải thích được vì sao mình lại tin vào những lời cô bé tóc nâu kia tiết lộ, ngay lập tức chạy đến thung lũng phía tây Hattusa. Nơi này cũng là nơi an nghỉ của hoàng tộc Hittites, có cả hoàng phi Henti kính yêu của cậu. Vừa đến đây, cậu đã quên mất việc đi tìm cô công chúa Babylon mất tích, mà vô thức tìm đến lăng mộ của mẹ Henti. Không ngờ, đồng bọn của cô bé kia lại mang công chúa Babylon giấu đúng ở nơi này.

Khi nhìn thấy cô gái nhỏ nằm bất tỉnh ở một góc khuất trong lăng mộ, xung quanh là những hình vẽ khắc trên vách đá, gợi cho cậu nhớ đến từng chuyện từng chuyện về người mẹ nuôi mà cậu thương yêu nhất, mọi thiện cảm cậu dành cho cô ta đã nhanh chóng tan biến hết. Dù đáng thương đến đâu, mong manh yếu đuối đến đâu, cô công chúa này cũng là kẻ đang từng bước chiếm lấy địa vị của hoàng phi Henti, trong triều đình, trong tim quốc vương Suppiluliuma, trong lòng của người dân Hitittes nữa. Cậu để mặc cô ta ở đó, chỉ đứng lặng rất lâu trước bức tượng thờ của hoàng phi.

Khi Mal Nikal tỉnh dậy, điều đầu tiên đập vào mắt là dáng đứng vững chãi của cậu bé con mà nàng mong gặp lại bấy lâu nay. Cậu đang dõi mắt về một nơi xa xăm nào đó mà nàng không đến được, không hề giống với dáng vẻ ngây thơ đã khiến tâm hồn nàng dịu đi vào cái đêm bên bờ hồ nọ. Nghe tiếng động, cậu quay lại, dùng đôi mắt bình thản và nụ cười rất nhạt đối diện với nàng:

- Hattusa ở phía đông, cô cứ dùng ngựa của ta, đừng để người nhà lo lắng.

Nói rồi, cậu lạnh lùng bước ra khỏi lăng mộ. Mal Nikal đầu óc vẫn còn choáng váng vì tác dụng của thuốc mê, khó khăn lắm mới có thể rướn người bắt lấy vạt áo choàng của hoàng tử nhỏ. Cậu dừng chân nhưng không hề quay lại.

- Cô bị người ta bắt cóc, bây giờ an toàn rồi, đừng lo lắng nữa.

Mal Nikal khó nhọc nghe từng tiếng của thứ ngôn ngữ mà nàng chỉ mới học gần đây. Nàng yếu ớt lắc đầu, mãi mới cất lên thành tiếng:

- Xin cậu… giúp ta trốn khỏi nơi này.

Mursili có hơi bất ngờ, cậu thấy trong lòng có chút xáo trộn nhưng vẫn thản nhiên quay đầu lại, nhếch miệng cười như đang chế giễu:

- Công chúa Babylon mà mất tích ở Hittites, chiến tranh sẽ xảy ra, cô có biết không?

Mal Nikal đưa tay che miệng vì kinh ngạc. Cậu ấy biết nàng chính là công chúa Babylon khi nàng chưa hề nói ra thân phận. Một cậu bé từng này tuổi, lại có thể phân tích rõ ràng hậu quả chiến tranh như vậy… Nàng cố kiềm sự xúc động, không ngừng lắc lắc đầu khiến những lọn tóc mềm mại đong đưa, tay càng nắm chặt áo choàng của Mursili, mắt ngân ngấn nước:

- Cậu nói đã tìm ra bọn bắt cóc, như thế có thể đổ hết mọi tội lỗi lên đầu chúng, Babylon sẽ không truy cứu Hitittes nữa…

Một tiếng sấm dội vào tim của cậu hoàng tử bé. Cậu giữ vẻ bình thản, ngồi xuống trước mặt cô công chúa đang cố hết sức van nài:

- Tại sao lúc đầu cô lại đồng ý đến Hittites?

Mal Nikal thấy vẻ mặt cảm thông của Mursili, nỗi buồn cố nén trong lòng lại dâng lên. Nàng nói như bật khóc:

- Cha ta ép ta phải làm vợ của quốc vương Hittites. Ta cũng muốn làm một việc gì đó cho hòa bình của Babylon, nhưng không hề ngờ đến, chồng của ta lại là một người ngang tuổi cha ta, không hề ngờ đến ở nơi này, cả ngôn ngữ cũng là thứ vô cùng lạ lẫm, càng không có ai quan tâm đến ta. Ta không muốn vì quốc gia mà hy sinh nữa.

Mursili đưa bàn tay nhỏ lên đôi má ươn ướt của nàng, nhẹ nhàng lau đi những giọt lệ đang lăn dài. Nàng công chúa mười bốn tuổi càng nói càng không kiềm chế được, cuối cùng sà vào lòng Mursili nức nở. Cậu choàng tay, nhẹ nhàng vỗ về nàng.

Chưa từng gặp mặt thì đã sao, chỉ là một cậu bé thì đã sao? Ít ra ở nơi này, nàng còn có một nơi ấm áp để an tâm bật khóc. Nếu cậu đồng ý giúp nàng bỏ trốn, nàng có thể chăm sóc cậu cả đời này cũng không ân hận. Phong độ và sự chín chắn của cậu, vẻ dịu dàng của cậu, sự quan tâm mà cậu cho nàng, có bao nhiêu người đàn ông trưởng thành đã có?

Rất lâu sau, khi nàng đã bình tâm lại. Mursili đẩy nhẹ nàng ra, để nàng đối mặt với mình, lại nhẹ nhàng lau đi nước mắt lem trên gương mặt xinh đẹp. Mal Nikal nhìn sâu vào mắt cậu, một lần nữa van xin:

- Giúp ta… trốn khỏi nơi này, ta có thể làm nô lệ hầu hạ cậu cả đời.

Gương mặt thanh tú và lời nói yếu ớt của cô công chúa chỉ khiến Mursili cười mỉm, cậu hỏi nàng, rất thật lòng:

- Cô không hỏi thân phận của ta sao?

Mal Nikal chợt ngây người. Nàng đã từng tự hỏi mình rất nhiều lần, cậu bé này là ai, sao lại xuất hiện trong hoàng cung vào buổi đêm? Nhưng nếu là hoàng tử, sao suốt thời gian nàng ở lại hoàng cung vẫn không gặp cậu thêm một lần nào nữa?

- Cô không hỏi vì sao ta lại xuất hiện ở nơi này?

Mursili tiếp tục hỏi, giọng nói vẫn nhẹ nhàng nhưng lại lạnh như băng. Nàng công chúa nhỏ chợt thấy trong lòng vô cùng rối rắm.

Có thể nào, là vì cậu quan tâm đến nàng nên mới dõi theo không?!

Mursili nhìn vẻ mặt thay đổi không ngừng của Mal Nikal, cuối cùng cười nhẹ, nói một hơi dài:

- Quốc vương Suppiluliuma có năm người con trai, trong đó ba người đã trưởng thành, còn hai người con nhỏ tuổi không sống tại hoàng cung.

Tim của công chúa Babylon lạc đi một nhịp.

- Vị hoàng tử cuối cùng của quốc vương, năm nay mười tuổi, có tên gọi Mursili.

Nàng nghe như mọi thứ sụp đổ trong lòng.

- Mursili… Kẻ thù lớn nhất của dân tộc Babylon?

Nàng không ngừng tự nói với mình như thế, cho đến khi hoàng tử nhỏ đã bước ra đến cửa lăng mộ, nói vọng vào:

- Ta sẽ xem như chưa từng xảy ra chuyện hôm nay. Sau này mong cô cố gắng làm tốt vai trò hoàng phi Hittites.

Bóng lưng nhỏ bé dần biến mất, Mal Nikal vô thức nhìn theo. Nàng không thể khóc, nàng đã không còn nước mắt để rơi thêm nữa.

Cũng giống như năm xưa Mursili đệ nhất mang đi hai vị thần bảo hộ Babylon, giờ đây hoàng tử Mursili cũng vô tình mang đi niềm tin duy nhất bảo vệ trái tim công chúa Babylon trong những ngày ở Hittites.

Chỉ tại nàng, đã sớm hy vọng vào một người có thể bầu bạn, một vị cứu tinh có thể đưa nàng thoát ra khỏi cuộc hôn nhân chính trị này. Chỉ tại nàng yếu lòng, chỉ vì một lời an ủi của một cậu bé chưa từng gặp mặt mà cố gắng mạnh mẽ cho đến tận bây giờ. Thần linh giống như đang trêu đùa nàng vậy, khi nàng vừa cảm nhận được sự ấm áp vì có người quan tâm che chở, khi nàng vừa đủ quyết tâm để trốn đi, bỏ lại vận mệnh của dân tộc mình, thì lại nhanh chóng biến người đó thành con trai của kẻ mà nàng phải gọi là chồng, biến người đó thành hậu duệ của kẻ đã từng dẫn quân phá hủy xứ sở nàng.

Bây giờ, Mal Nikal mới hiểu…

Từ lúc này, nàng chỉ có thể dựa vào chính bản thân mà sống, khi buồn cũng chỉ có thể tự ôm lấy mình mà khóc.

Cậu bé đó, từ giờ nàng dù muốn cũng chỉ có thể quan tâm như con trai của chính mình.

Đâu có ai tổn thương nàng, chỉ là nàng tự đa tình rồi tự làm mình thất vọng mà thôi.

Mal Nikal ngẩng mặt lên trời, nhìn bốn phía xung quanh lăng mộ, không hay biết rằng đây chính là lăng mộ của vị hoàng phi tiền nhiệm. Tiếng cười lạnh lẽo của nàng dội vào vách đá, vang ra thành một thứ âm thanh ma quái như phát ra ra từ âm giới.

Mãi đến lúc hoàng hôn dần buông xuống, nàng mới chậm chạp bước ra ngoài. Một con ngựa vẫn được buộc ở gốc cây gần đó. Nàng bước đến, vuốt ve chiếc bờm của nó, cố cảm nhận chút ấm áp còn sót lại từ sự chu đáo của cậu hoàng tử nhỏ. Cuối cùng, nàng mệt mỏi leo lên lưng ngựa, để nó kéo lê từng bước lên đồi, hướng về phía hoàng cung sẽ giam cầm cả cuộc đời nàng. Bóng dáng mảnh mai chìm trong ánh đỏ cô độc của chiều tà.

Trong lòng nàng chỉ vang lên một câu nói đầy ắp quan tâm:

“Chuyện gì rồi cũng sẽ qua thôi, cô đừng buồn nữa.”

Mursili nhìn theo cho đến khi cả người lẫn ngựa trở thành một chấm nhỏ trên ngọn đồi xanh ngắt. Cậu tụt xuống khỏi thân cây, bước đến trước lăng mộ của hoàng phi Henti, lại ngoái nhìn bình nguyên bao la rộng lớn phía bên kia, màu xanh của cỏ đang dần nhuộm đỏ bởi những tia nắng cuối ngày.

Một cánh hoa dại được cơn gió khẽ đưa đến đậu trên vai cậu, Mursili định đưa tay chạm đến, một cơn gió khác lại lạnh lùng cuốn cánh hoa bay đi mất.

Hoàng tử nhỏ khẽ thở dài, nhìn về phía ánh dương sắp tắt.

Từng cơn gió lại vô tình cuốn bụi đỏ đầy trời…





[1] Theo Người giàu có nhất thành Babylon, George S. Clason

[2] Tên của quốc vương trị vì Babylon đầu thế kỷ XVI TCN

[3] Người Babylon cổ đại tin rằng thần linh trú ngụ trong những bức tượng

[4] Theo The Ancient Near Eastern World, Amada H. Podany & Marni McGee, Oxford University Press, 2005
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Bên trên