CHƯƠNG 43
Huynh ấy vẫn đẹp như vậy, mãi mãi là Chiến thần trong lòng ta.
Quỳnh Thư ngồi đối diện ta và Nhị Hồng, ánh mắt hơi né tránh. Ta im lặng chờ muội ấy nói rõ mọi việc. Nhị Hồng tính tình nóng nảy nên mở lời hỏi trước:
“Muội còn muốn giấu diếm đến bao giờ hả, mọi việc cũng đã đến lúc nên nói ra rồi!”
Quỳnh Thư nhìn bọn ta, giọng nhỏ nhẹ, ánh mắt rơi vào xa xăm nói:
“Muội biết tự định chung thân, vi phạm lời thề là bản thân sai nhưng không có hối hận. Các tỷ cũng biết muội mang trong người muốn nợ diệt tộc, trên dưới Lạc gia hơn năm trăm nhân mạng vì hoàng đế Bắc Nguyệt hồ đồ, tin vào gian thần kia mà gây ra; hơn năm năm trước, muội xuất sơn thì đến Bắc Nguyệt nhằm giành lại công đạo cho Lạc gia, hoàng đế đã đổi nên không tính trên đầu tân vương nên muội âm thầm theo dõi tên gian thần mà nay đã là thừa tướng đương triều hòng tìm cơ hội trả thù. Muội dùng pháp thuật giả dạng phụ thân, bắt cóc hoàng đế thành công khiến hắn khai nhận vu oan Lạc gia; vẫn tưởng mọi việc đã xong không ngờ bọn tàn dư hãm hại bị phục kích trọng thương… Khi đó, nhờ Lãnh Hiên hảo tâm cứu giúp mới bảo toàn mạng sống…”
Ta thở dài. Tuy Thư nhi theo bọn ta tu tiên nhưng vẫn là phàm nhân, chỉ có thể xem như bán tiên, muội muội này pháp thuật chỉ hoặc được vài loại phòng thân, võ thuật tuy khá nhưng lấy ít địch nhiều cũng khó lòng qua được. Vì trong thân có tiên khí mà ta độ cho nên so với người thường tốt hơn nhưng dưới nhân gian không thể tùy ý lạm sát vô tội, sử sụng pháp lực bừa bãi khiến con bé chỉ có thể dùng võ bảo vệ mình; nếu không chắc cũng không trọng thương.
“Ban đầu, khi biết thân phận chàng thì muội đã có lòng lánh xa. Không nói tới lời thề năm xưa, chỉ riêng chàng đã có hôn ước cùng thân phận xa cách đó cũng khiến muội không muốn dây vào. Bề ngoài, chàng lãnh đạm, tuyệt tình nhưng trong lòng rất trống trãi, năm tháng tàn nhẫn khiến chàng mất đi niềm tin vào tình cảm; muội thương xót nam nhân ấy nên cũng để tâm nhiều hơn, cứ nghĩ ở lại báo ơn sẽ rời đi. Thế sự vô thường, chàng hủy hôn ước, muốn lấy muội; lo sợ cũng có nhưng lúc đó lại phát hiện bản thân rất vui mừng; tỷ tỷ, thì ra động lòng lại đơn giản đến vậy, chỉ cần để tâm quá lâu sẽ tự động sinh ra tình yêu. Thuận lý thành chương, muội cứ vậy gả cho Lãnh Hiên. Chuyện sau này có lẽ tỷ cũng đã biết, vì sợ các tỷ ngăn cấm nên muội che giấu hành tung, nay vì chàng gần đăng cơ nên muội trốn đi không muốn chàng nhìn thấy bản thân chết; với tính cách của chàng chỉ e sẽ đau khổ cả đời. Muội mong chàng quên mình, Sở Nguyệt tuy bướng bỉnh nhưng với chàng cũng thật lòng, có lẽ một ngày chàng sẽ quên nữ tử tên Lạc Quỳnh Thư, hậu cung giai nhân, một đời sung túc. Bảo nhi vốn muốn gửi cho các tỷ, muội sớm chuẩn bị di thư kể rõ mọi việc, sau khi muội mất sẽ để nó lớn lên ở tiên sơn. Nếu năm đó đại tỷ không thương xót cưu mang cho muội một cuộc sống bình yên và hạnh phúc thì có lẽ Quỳnh Thư sớm đã chết nơi đầu đường hoặc lạc chốn phong trần, đâu có được một gia đình với các tỷ muội yêu thương như hôm nay; không mong Bảo nhi vướng vào hoàng vị, chỉ cầu nó vui vẻ một đời là đủ rồi!”
Lời cuối này, ta nhìn rõ lệ trong mắt Thư nhi. Ta lắc đầu, đứa bé gái trầm lặng luôn níu áo ta khi mới tới Thất Tiên Sơn nay đã lớn thật rồi; đã là thê tử, là mẫu thân người ta. Ta trầm giọng, nói:
“Thư nhi lớn rồi, mọi việc đều tự biết lo liệu không cần tỷ tỷ nữa; chỉ là sắp xếp đó của muội vẫn chưa hỏi ý Lãnh Hiên, lời cậu ta muội cũng đã nghe; nên làm gì chắc muội hiểu rõ? Quỳnh Thư, việc muội muốn trả thù tỷ không ý kiến, đó là trách nhiệm của muội, ta cũng không trách muội tự định chung thân vì tình cảm ép buộc sẽ không hạnh phúc; muội yêu ai thì lấy người đó, tỷ không trách cứ hay ngăn cấm nhưng tỷ buồn vì muội che giấu mọi chuyện với mọi người. Năm năm nay muội có biết cả sơn luôn lo lắng cho muội, Mẫu Đơn và Bích Dao còn khóc vì sợ muội gặp chuyện không may; ta và mọi người truy tìm tung tích muội khắp nơi, vậy mà, muội lại cố tình trốn tránh mọi người cam chịu đau khổ một mình. Lạc Quỳnh Thư, muội có hiểu khi biết mấy năm nay muội ở nơi này tuy có Lãnh Hiên bảo vệ nhưng cũng chịu ức hiếp của kẻ khác khiến tỷ đau lòng biết bao; muội muội của Bách Hoa ta địa vị cao quý trong tam giới lại chịu hạ mình cho kẻ không quan trọng chà đạp, ta trách muội không tin tưởng mọi người cũng càng trách bản thân không chăm lo tốt cho muội, để muội chịu khổ lâu như vậy mới biết được. Người làm tỷ tỷ như ta thấy mình vô dụng, cả muội muội mình cũng không bảo hộ tốt thì lấy gì bảo vệ tam giới đây!”
Nhị Hồng và Quỳnh Thư ôm chầm lấy ta, ta nhận ra nước mắt mình rơi ra một giọt bên mắt phải. Hai đứa thì sớm lệ chảy như mưa, một đứa luôn miệng xin lỗi, đứa kia thì im lặng vỗ lưng ta. Ta muốn cười nhưng không cười nổi, muốn khóc lại khóc chẳng ra; chỉ có thể thở dài để mặc chúng. Khi ba tỷ muội bọn ta đang tình thương mến thương thì tim ta bỗng nhiên đau nhói. Ta quỵ xuống, cái đau này rất quen thuộc, giống như mười nghìn năm trước Mạc Vô Uyên xảy ra tử kiếp ở Đông Hoang. Ta nắm chặt tay trắng bệch, cố chịu đau đứng dậy bay đến diêm phủ, để lại mọi việc còn lại cho Nhị Hồng, nổi bất an che kín tâm tư mình.
“Ở đây giao cho muội, tỷ đi trước! Còn nữa, nhớ kĩ có thù báo thù, có ân báo ân!”
Ta thầm cầu nguyện huynh ấy không xảy ra việc gì, ta nghe chính mình thì thầm:
“Mạc Vô Uyên, huynh tuyệt đối đừng xảy ra chuyện gì nếu không muội không tha thứ cho huynh đâu!”
Một đường đến diêm giới này tâm trạng lo lắng và đau đớn cứ không ngừng bủa vây. Ta mặc bạch y, thêm sắc mặt do cơn đau nên trắng bệch ra, môi tái nhợt trông không khác gì mấy hồn ma nơi này. Ta đẩy cửa phủ Lão Giang, huynh ấy và Lệ nhìn thấy ta thì hơi hốt hoảng; Lệ chạy lại đỡ ta định dìu ngồi xuống nhưng ta không có ý dừng chân. Lão Giang thấy vậy, vẻ mặt nghiêm trọng, ta đoán huynh ấy biết lý do ta tới. Ta nén tức giận, hỏi:
“Nói cho muội biết, Mạc Vô Uyên hiện đang ở đâu?”
Lão Giang nhìn ta, thần sắc phân vân, rồi bình thản trả lời:
“Làm sao ta biết chứ? Mạc Vô Uyên là thượng thần ở Côn Luân cùng địa phủ không có can hệ; hành tung của hắn sao ta biết được.”
Ta tức giận, hất tay Lệ ra, trong tay phải tích một luồng khí tấn công huynh ấy, Lão Giang nhanh nhẹn tránh đi. Vì đau đớn khiến tốc độ của ta chậm đi, Lão Giang híp mắt, phất ống tay áo, nắm lại cổ tay phải của ta. Huynh ấy hơi giận, quát:
“Muội nổi điên gì thế?”
Ta lấy lại bình tĩnh, giọng cấp thiết:
“Mau nói muội biết huynh ấy ở đâu, nếu không sẽ không kịp?”
Lão Giang ngập ngừng, ta nhìn Lệ mong nàng cho ta biết chút gì đó. Mạnh Lệ nhìn ta rồi nhìn Lão Giang cuối cùng nhắm mắt nói:
“Tôi nghe nói Bắc Hoang có biến, thượng thần Mạc Vô Uyên đã đến đó xem xét; chuyện còn lại thì không biết. Bách Hoa, không phải mọi người dấu cô nhưng ngài ấy không cho ai tiết lộ sợ cô lo lắng.”
Ta không còn nghe thấy gì nữa, vội dùng Dịch Chuyển Thuật đi đến Bắc Hoang. Phải sử dụng đến lần thứ bảy mới đến nơi. Khắp nơi đều là khói đen, ma khí ngập trời, từng luồn từng luồn di chuyển trong không trung khiến mọi sự sống đều không tồn tại, chỉ có cảnh chết chóc tiêu điều. Băng phách giá lạnh, Bắc Hoang năm năm lạnh buốt, không thấy mặt trời, giá rét tận xương nên không ai ở lại trừ vị tiên nhân nhận lệnh canh giữ nơi này, ta nhớ không lầm thì gọi là Mặc Từ. Mà nay, một chút bóng dáng cũng không thấy ai chỉ có sự lặng im đáng sợ vây quanh, trái tim ta đau nhói, ta càng tin tưởng Mạc Vô Uyên xảy ra chuyện. Ta tích một luồn sáng vào tay, thả nó vào giữa khoảng không tạo một chút ánh sáng dò đường. Trái tim ngày càng đau chứng tỏ ta càng gần Mạc Vô Uyên, đôi khi ta rất ghét mối liên hệ của ta và huynh ấy nhưng không thể không đa tạ nó; nếu như không có nó thì ta mãi mãi không biết huynh ấy gặp nạn lúc nào.
“Ầm!”
Một tiếng nổ vang vọng, mặt đất dưới chân ta rung chuyển dữ dội, băng đá rơi xuống cắm sâu vào xuyên qua mảng băng dày phủ trên đất. Ma khí càng nặng hơn lúc nãy gấp mấy lần, ta còn cảm nhận được luồng khí quen thuộc từ thuở xa xưa; bất giác cau chặt chân mày; vận dụng pháp thuật bay về phía phát ra tiếng nổ. Trong lòng ta thầm kêu không ổn, tức giận nói:
“Kẻ đó ngủ lâu vậy còn không chịu yên tỉnh, Mạc Vô Uyên, huynh tuyệt đối không được manh động nếu không …”
Khi đến nơi, ta nhìn thấy hơi bọc ánh sáng một trắng một đen đang đối chọi với nhau. Trong ánh sáng trắng là Uyên ca ca, Huyền Tinh Giáp trên người huynh ấy có dấu hiệu rạn nứt, vết máu chảy dài từ cánh tay trái nhưng vẫn giữ chặt Hiên Viên Kiếm bằng tay phải, ánh mắt trầm tĩnh và cương quyết; đó là Chiến thần bất bại trong tam giới; trong bộ giáp màu đen ấy chính là Uyên ca ca của ta, người nam tử vô cùng quan trọng hơn cả mạng sống; đỉnh thiên lập địa, phong tư trác tuyệt, văn võ toàn tài, diện mạo tuyệt thế, anh dũng mưu trí,… chính là nói nam nhân này.Mái tóc đen bay lượn trong gió không còn búi lên một phần như thường ngày, tiên khí mạnh mẽ áp đảo thiên hạ kia vẫn như thế, huynh ấy vẫn đẹp như vậy, mãi mãi là Chiến thần trong lòng ta. Ta thì thầm gọi:
“Uyên ca ca!”
Ta không dám tự ý xen vào cuộc chiến vì sợ phản khí gây hại cho huynh ấy nhưng tâm tư lại rối loạn vô cùng; định xông vào ngăn cản. Bỗng nhiên, luồn khí đen xuyên thủng lớp tiên khí bảo hộ của Uyên ca ca, đánh thẳng vào ngực huynh ấy. Mạc Vô Uyên phun một ngụm máu, từ trên cao vạn trượng rơi xuống trước mắt ta, tà áo đen bay trong gió lạnh khiến lòng ta đau nhói. Khắp trời khí đen vây chặt, nhưng những bông tuyết vẫn rơi đầy, băng phách vỡ tan bay tán loạn giữa không trung; nam nhân mà ta một đời bảo vệ lần nữa ở trước mắt ta chịu tổn thương, máu văng ra lưu động trong không khí kết tinh thành băng huyết, cảnh sắc đẹp đẽ nhưng đau tận tâm can. Ta không suy nghĩ gì, bay lại đỡ huynh ấy. Một chưởng mang theo ma khí cực đại tiến tới, ta vung tay vận khí hất tung nó ra, an toàn ôm lấy Uyên ca ca, bay đến cách đó trăm trượng rồi đặt huynh ấy xuống.
Ta không còn cảm giác gì, gương mặt luôn luôn nhu hòa, dịu dàng như nước, mỉm cười đầy yêu thương trong lòng ta không còn chút huyết sắc, môi mỏng tái nhợt, da thịt lạnh ngắt khiến tim ta đau nhói. Quỳ trên mặt băng, ta gọi tên huynh ấy trong vô thức:
“Mạc Vô Uyên! Mạc Vô Uyên… huynh tỉnh lại đi! Tỉnh lại nhìn muội đi!”
Nam nhân trong lòng khẽ động, đôi mắt phượng mở ra nhìn ta, vẫn là nhu tình và cưng chiều nhưng không tránh được vẻ rã rời. Bàn tay huynh ấy chạm vào gương mặt ta, vươn tay năm lấy nó, ta rất sợ, sợ một khi mình buông tay thì sẽ mất huynh ấy, nam tử này sẽ một lần nữa ở trước mắt ta biến mất; năm ngàn năm, ta không muốn chờ tiếp năm ngàn năm nữa, đời này đau đớn đó một lần là quá đủ rồi! Uyên ca ca cười vẫn là ôn nhu và diu dàng, thì thào với ta:
“Tiểu Hoa, đừng khóc, muội đừng khóc; ta không sao đâu!”
Lúc này ta mới biết thì ra mình đã khóc, từng giọt nước mắt rơi xuống ướt đẫm bàn tay hai người. Ta gượng cười, giọng khàn khàn nói:
“Huynh hứa với muội sẽ không bỏ muội cô độc một mình nữa mà, huynh không thể thất hứa. Uyên ca ca, không phải lần trước huynh nói bạch mai ở sườn đồi Ngọc Khê sắp nở rồi sao, muội muốn đi xem, huynh dẫn muội đi nhé? Còn nữa, sắp tới muội muốn tổ chức lại hôn lễ cho Quỳnh Thư, huynh nhất định phải đến dự; Uyên ca ca, muội còn rất nhiều chuyện muốn cùng huynh làm, huynh không thể để muội một mình được!”
Huynh ấy mỉm cười, bàn tay lau đi nước mắt trên mặt ta, giọng nói ấm áp quen thuộc lúc này lại khiến ta đau nhói:
“Bé ngốc, Uyên ca ca rất muốn mãi mãi ở bên muội, mãi mãi bảo vệ cô nhóc của ta luôn vui vẻ và tươi cười, chỉ là, ta thắng cả thiên hạ vẫn thua mệnh trời. Tiểu Hoa, xin lỗi, hoa mai trắng bên sườn đồi Ngọc Khê ta không thể đi cùng muội, để lần sau vậy. Tuy rằng ta biết muội rất đau khổ và cô độc nhưng ta vẫn muốn nói: “Chờ ta! Chờ ta quay lại cùng muội ngắm hoa mai trắng, cùng muội ngao du thiên hạ, chăm sóc cho muội, bảo vệ cho muội, được không?” Nhóc con, ta phải thất hứa rồi; Ma thần giáng thế đành giao lại cho muội, hãy nhớ khi không có ta nhất định phải sống thật tốt, ta muốn khi mở mắt sẽ nhìn thấy muội tươi cười đón mình.”
“Uyên ca ca, huynh biết rồi sao?”
Ta kinh hãi hỏi. Ai biết lúc này trong lòng ta có bao nhiêu đau, bao nhiêu tuyệt vọng và lo sợ; bí mật đó ta không nghĩ muốn huynh ấy biết, nếu có thể lựa chọn một người chịu đau khổ vì bí mật đó thì ta cam nguyện dành nó cho mình. Huynh ấy cười, lắc đầu:
“Ta không biết gì cả. Cả đời Mạc Vô Uyên chỉ biết rằng ngày nào Tiểu Hoa còn sống thì ta nhất định sẽ sống tiếp, vì ta tin muội sẽ có cách, vì ta muốn nhìn thấy muội hạnh phúc cũng vì ta biết bé ngốc của mình rất tài giỏi chỉ khi bên ta mới trở nên ngốc nghếch mà thôi!”
Ta cười gượng, tâm đau như vỡ ra ngàn mảnh. Ta ôm huynh ấy, hôn lên đôi môi tái nhợt nhưng vẫn ấm áp kia, thì thầm một lời thề:
“Ngày nào muội còn sống sẽ không để huynh chết; Uyên ca ca, muội chờ huynh, mãi mãi chờ huynh vì đó là điều duy nhất muội có thể làm cho huynh.”
Tiếng gió riết gào, băng tuyết vỡ tan, sắc trời tiêu điều như trái tim ta lúc này. Người nam nhân quan trọng nhất trong cuộc đời ta một lần nữa rời đi, giống như mười nghìn năm trước trên đỉnh Vong Minh ở Đông Hoang, thân thể huynh ấy dần lạnh, máu tươi nhuộm đỏ bạch y của ta và băng tuyết dưới chân. Lý trí mất dần đi theo bàn tay buông lỏng của huynh ấy, từng mạch máu trong người vì đau thương, tuyệt vọng và thù hận mà sôi trào. Thứ sức mạnh ẩn giấu đang muốn bùng phát, xung quanh ta từng mảnh băng vỡ nát, bay vút lên cao vì chịu ảnh hưởng của thần lực; ta nghe chính mình gào khóc:
“Uyên ca ca! Uyên ca ca!”
Phía sau vang vọng tiếng cười cượt nhã và bất cần của kẻ đầu sỏ, nhiều năm lắm rồi từ sau khi Thần diệt thì không ai gọi ta bằng tên gọi kia nữa:
“Nhiều năm không gặp, Nguyệt!”