CHƯƠNG 40
Nam nhân đều có thể thật lòng với một người chỉ trừ hoàng đế.
Huyền Phong là kẻ thấu tình đạt lý, có lẽ là di truyền từ mẫu thân mình vì Tịch Thiên tính cách rất cực đoan. Ta ở lại dùng bữa tối, trên bàn ăn không khí tuy không còn căng thẳng nhưng vẫn ngại ngùng. Tối đó, ta mở lời nói chuyện với đứa cháu này:
“Có thể cho ta tò mò một chuyện được chứ?”
Huyền y nhìn ta, lạnh nhạt như thường chỉ là không lạnh lẽo mà thôi, nhàn nhạt gật đầu. Ta mỉm cười, hai người bước vào đình viện trong sân. Nơi Huyền Phong ở không khác biệt so với tại Vân Phong Hỏa Cốc, trong hậu viện trồng vô số thảo dược, tỏa hương thoang thoảng trong gió. Ta thoải mái mở lời:
“Cậu có tình cảm thế nào với Lệ?”
Không kinh ngạc, huyền y nam tử giọng điệu tự nhiên trả lời:
“Nàng là người đầu tiên khiến ta động tâm. Nữ nhân ấy bề ngoài nhu nhược nhưng nội tâm kiên cường, ta là thật lòng thích nàng chỉ là trong lòng nàng không có ta. Cảm giác ban đầu nàng mang lại cho ta giống như nhìn thấy mẫu thân nên chủ động che chở; sự dũng cảm gần như ngu ngốc của nàng khiến ta cảm động; sự si tình của nàng làm ta bất giác yêu thương.”
Ta gật đầu, hiểu cảm giác ấy. Hai mắt mở to tò mò, hỏi tiếp:
“Thế sao lại buông tay? Huyền Phong, ta nhìn ra tình ý của cậu dành cho Mạnh Lệ không kém Lão Giang; ta không hiểu vì sao không tranh giành đã vội dâng nàng cho kẻ khác?”
“Nếu người nàng yêu là ta thì cô nghĩ ta sẽ im lặng sao? Bách Hoa, cô biết nam nhân khiến nàng cam tâm yêu thương là Sở Giang Vương không phải Tịch Huyền Phong; ban đầu ta thấy hắn không yêu nàng mà chỉ lợi dụng nên muốn giành lấy nhưng trong thạch động, biểu hiện của hắn làm ta suy nghĩ lại. Lúc Minh Hà muốn đồng quy vu tận, hắn không ngần ngại bảo hộ nàng ấy thì ta biết ta không đấu lại; trên đời này có rất nhiều cách để yêu, thành toàn cũng là một cách. Có trách chỉ trách ta gặp được nàng sau hắn ta mà thôi!”
Huyền Phong thật lòng bày tỏ, ánh mắt như hướng về phía xa xăm. Ta mỉm cười, khen ngợi:
“Tẩu tử quả thật dạy dỗ cậu rất tốt; tuy bề ngoài cậu và phụ thân như nhau nhưng tính cách lại không giống nhau. Cậu không cố chấp, bá đạo và mê muội như Tịch Thiên mà thấu rõ tiến lui, biết nên làm thế nào tốt cho tất cả.”
Huyền y lắc đầu, phản bác:
“Không hẳn. Ta không thua Sở Giang Vương chỉ thua tình cảm của nàng ấy. Nhìn thấy nụ cười rạng rỡ đó thì ta yên lòng rồi; nếu chỉ nàng đơn phương đau lòng thì ta sẽ bất chấp giành lấy đem lại hạnh phúc cho nàng nhưng họ đã hữu tình ta cũng không thể hoành đao đoạt ái được. Bách Hoa, cô nói với Sở Giang Vương, nếu hắn không chăm sóc tốt cho Lệ thì đến lúc đó không thể trách ta; cơ hội ta đã để cho hắn, không có lần sau!”
Ta cười lớn, thoải mái đồng ý:
“Được. Ta nhất định truyền đạt ý của cậu. Nhưng mà, Huyền Phong, ta tin không có ngày đó! Hãy tìm cho mình một cô nương khiến cậu thật lòng yêu thương; lời này ta biết không nên nói ra nhưng có lẽ… Huyền Phong, cậu không yêu Lệ như cậu đã nghĩ đâu!”
Người đối diện không nói gì, rơi vào trầm tư. Ta thở dài, chuyện này có nói thêm cũng không kết quả; ta đành hỏi một chuyện quan trọng hơn:
“Huyền Phong, cậu có định quay về Ma giới nhận lại người thân không? Tuy ông ngoại cậu không còn nhưng Bắc Phương Sứ tại nhiệm lại là cậu ruột của cậu, Mộ Dung Viễn Nam; với thân thế và thanh ma đao trong tay cậu đủ bản lĩnh kế thừa phụ thân mình có khi còn tiến xa hơn.”
Huyền y cười nhạt, ánh mắt lãnh đạm và kiên quyết; giọng đầy ý cười:
“Ta lớn lên tại nơi này, không có thân nhân đã quen rồi! Vả lại, trong lòng Huyền Phong chỉ một lòng muốn bảo hộ Mị Tộc, đây mới là người nhà, là nơi thuộc về ta. Phụ thân một đời vì quyền thế và danh vọng lâm vào bi cảnh, ta từ lâu đã không có hứng thú với điều đó chỉ mong bình an đi hết đời. Vang danh thiên hạ làm gì khi mà không giữ được những điều đơn giản nhất chứ!”
Ta lặng lẽ lắc đầu cảm khái, một kẻ cố chấp. Nhưng trong lòng lại thầm khen nam tử này. Ta đứng dậy rời đi, không có ý ở lại. Trước khi đi, để lại một lời mời:
“Khi nào rảnh hoặc có chuyện cần giúp đỡ cứ đến Thất Tiên Sơn tìm ta. Huyền Phong, dù cậu đối với ta là thái độ gì thì trong mắt ta cậu mãi mãi là cháu trai của mình.”
Huyền y nam tử yên lặng không nói gì. Ta rời khỏi Mị Thôn, trở về Thất Tiên Sơn, trút bỏ một phần lời hứa chưa hoàn thành năm nào cũng lặng lẽ chờ đợi diễn biến tiếp theo của thời cuộc. Không ngờ cuộc tình của đứa trẻ này cũng oanh liệt không kém phụ thân mình.
Mọi việc lại quay về quĩ đạo yên ả ban đầu. Một ngày đầu hạ, khi ta đang chuyện tâm dưỡng thần trong băng động thì một giọng nói phá vỡ an tĩnh đang có. Đó là tiếng của Tiểu Thanh, tỳ nữ thân cận của ta. Nàng vốn là tinh linh bướm, một lần du ngoạn nhân giới thì gặp được nên giữ bên mình làm nữ tỳ; bề ngoài xinh xắn, đáng yêu, đôi mắt to tròn như viên bi, nhìn chỉ khoảng mười sáu tuổi; chất giọng ngọt ngào như đường:
“Chủ nhân, Quỳnh Thư tiên tử trở về rồi ạ; còn mang theo một nam hài( bé trai)!”
Ta mở mắt, thoáng kinh ngạc. Lấy lại bình tĩnh vội trả lời:
“Ta biết rồi! Lui xuống trước đi, bảo muội ấy ở đại điện chờ ta, kêu Nhị Hồng và Mẫu Đơn đến đợi!”
Ta mặc lại ngoại bào, vì khi tu luyện không thể mặc quá nhiều nên ta bình thường ta cởi áo ngoài đi chỉ mặc trung y mỏng. Lông mày nhíu lại, lòng bất an. Quỳnh Thư là muội muội của ta, khoảng năm năm trước khi đủ mười tám thì theo lệ ta cho phép xuất sơn nhìn ngắm nhân gian, lâu nay vẫn không có liên lạc. Thời gian trước ta cho người đi tìm nhưng không thấy tin tức vẫn đang lo lắng, không ngờ muội ấy lại quay về còn dẫn theo hài tử; coi ra ở nhân giới xảy ra không ít chuyện buồn. Quỳnh Thư là người, năm tám tuổi thì cả tộc bị diệt, ta vô tình đi ngang cứu nàng trở về, hữu duyên nên nhận làm nghĩa muội, cô bé này tính cách trầm lặng, sâu kín lại mang theo cừu hận nên ít chịu giao tiếp lại chán ghét nam nhân; ta từng lo không gả ra ngoài được không ngờ… Haizz…
Bước vào đại sảnh, Nhị Hồng và Mẫu Đơn thấy ta thì vẻ mặt mang theo ái ngại liếc nhìn người muội muội vẫn là áo xanh da trời trên thân, không thấy tung tích năm năm qua. Ta bước đến, dìu Quỳnh Thư và tiểu hài tử chừng ba tuổi bên cạnh. Dung nhan kiều diễm, lạnh lùng và trong trẻo lúc xưa nay thấm đẫm mỏi mệt và đau thương, cặp mắt vốn sắc lạnh nay phản phất một nỗi đau vô tận; muội ấy vẫn là giai nhân xinh đẹp ngày nào nhưng không còn sự thanh thuần ngày xưa. Nhìn đến đứa bé trai bên cạnh, mày kiếm, mắt sáng, gương mặt bầu bĩnh, còn nhỏ nhưng đã anh tuấn và khí phách, không run sợ trước người lạ; xem ra phụ thân cũng là kẻ tài tuấn. Ta mỉm cười, đỡ muội ấy ngồi vào ghế, nhẹ giọng lên tiếng:
“Thư nhi, về là tốt rồi; quá khứ kia muốn nói thì nói, không thì thôi!”
Quỳnh Thư kinh ngạc nhìn ta, nước mắt chảy dài ôm chầm ta, nghẹn ngào:
“Tỷ tỷ, tỷ tỷ, Thư nhi biết sai rồi!”
Ta vỗ về Quỳnh Thư, ngước mắt nhìn hai muội muội kia vành mắt đỏ hoe, trong lòng thầm thở dài; một đứa khóc đã đủ loạn còn muốn khóc nữa sao? Đứa trẻ dưới chân thấy mẫu thân khóc cũng ngấn lệ, kéo ống quần ta vô cùng đáng thương. Đợi Q uỳnh Thư bình tĩnh lại, ta mới lên tiếng:
“Muội đó, đi là biệt tích, quay về lại khóc lóc om sòm; không còn trẻ nữa, sao vẫn nhõng nhẽo thế hả?”
Mỹ nhân kiều diễm trước mặt lau khô nước mắt, mỉm cười gượng gạo, nói:
“Đại tỷ, tỷ chịu cho Thư nhi ở lại sao? Năm năm nay, muội…”
Ta chặn lời muội ấy. Thở dài, vỗ đầu đứa em gái ngốc của mình:
“Ngày ấy muội xin ta xuống núi thì ta cũng đoán được muội định làm gì; tuy hơi ngoài dự kiến có têm một đứa trẻ nhưng ta vẫn lời nói cũ. Thất Tiên Sơn này là nhà của muội, bên ngoài gặp chuyện gì thì cứ trở về; mọi người luôn mở rỗng cửa đón muội quay lại.”
Quỳnh Thư cười đầy cảm kích, ôm đứa trẻ bên cạnh, dịu dàng nói với nó:
“Bảo nhi, mau gọi đại cô cô đi! Đây là chị gái của mẫu thân, là cô cô của con,”
Đứa bé hiếu kỳ nhìn ta, ngoan ngoãn gọi:
“Đại cô cô!”
Ta xoa đầu nó, một thân áo nâu khiến đứa bé trong chật vật nhưng không che được sự thông minh; ta thắc mắc về phụ thân đứa trẻ này; kẻ khiến một người chán ghét nam nhân như Quỳnh Thư yêu thương còn cam tâm sinh con là một kẻ ra sao? Nhị Hồng cùng Mẫu Đơn cũng nhào lại ôm muội muội mất tích bấy lâu, ôm hôn đứa cháu nhỏ của mình. Dặn dò nơi ở cho mẫu tử Thư nhi, ta rời đi. Nơi ta đến là diêm phủ; bộ dạng Thư nhi không muốn kể chuyện nên ta không tiện dò xét, đành tự mình đi tìm câu trả lời mà thôi. Nhị Hồng níu tay ta, kiên quyết nói:
“Đại tỷ, muội đi cùng tỷ!”
Ta lắc đầu, trả lời:
“Muội theo làm gì, ở lại chăm sóc Tiểu Nguyệt đi!”
“Muội muội bị bắt nạt ra bộ dạng này bảo muội làm sao yên lòng; tỷ cũng thế mà. Đại tỷ, tỷ không cho muội theo thì muội sẽ kêu những người khác đi cùng đó!”
Ta nhìn bộ dạng kiên định của Nhị Hồng đành gật đầu. Đứa em gái này chính là như thế, điều muốn làm thì ta cũng không cản được. Hai tỷ muội bọn ta đi thẳng vào nơi ở của Thập Điện, Lão Thập đang ngập đầu trong đống công văn, hai vị Phán Quan cũng nhăn mày viết viết sửa sửa; ta bước vào, vung tay tạo một cơn gió thổi bay vài cuộn văn thư thành công lôi kéo chú của Lão Thập. Huynh ấy nhìn thấy ta không có gì mừng rỡ, ngược lại hai chân mày nhăn lại với nhau; khuôn mặt anh tuấn uy nghiêm cũng nhuộm vài phần bất đắc dĩ. Ta cười cười, nhẹ giọng nói:
“Lão Thập, không cần chau mày như vậy, rất mau già đó!”
Vung tay kêu hai Phán Quan lui ra, huynh ấy thở dài, giọng nặng nề:
“Lại có chuyện gì nữa đây? Dạo này ta rất bận, không rảnh cãi nhau với muội đâu!”
Ta cười nhạt, ngồi vào chiếc ghế đặt bên trái điện, không mặn không nhạt lên tiếng:
“Muội cũng không đến đôi co với huynh, lần này là muốn huynh giúp muội tìm một người!”
Lão Thập nhướng mày, thắc mắc. Nhị Hồng cười quyến rũ, giọng lãnh lót vang lên:
“Thập Điện, lần này hai tỷ muội đến là muốn biết ai là người khiến muội muội ta, Quỳnh Thư, trốn tránh mọi người còn sinh hài tử; giờ lại đau thương quay về.”
Hai chân mày Lão Thập dãn ra, giọng hòa hoãn hơn:
“Thì ra là chuyện này!”
Ta thắc mắc.
“Chứ huynh nghĩ chuyện gì? Còn có chuyện gì vậy nữa ư?”
Lão Thập cười lớn, lắc đầu rồi bước xuống dẫn bọn ta tới Chuyển Luân Kính. Ta nghi hoặc nhưng không hỏi tiếp, giờ chuyện Quỳnh Thư quan trọng hơn. Lão Thập hỏi bọn ta:
“Biết tên đứa trẻ không? Thiên hạ rộng vậy, ta cũng không thể nào tìm người mà một chút manh mối cũng không có.”
“Lãnh Dạ Bảo; lúc nãy muội có hỏi nó.”
Nhị Hồng trả lời. Ta không nói gì, nhớ tới đứa bé tầm ba tuổi nhưng khí khái hơn người kia, lòng vừa yêu thương vừa chua xót. Lão Thập niệm pháp chú tìm kiếm nhưng không thấy kết quả gì, ta ngạc nhiên, chỉ cần là người trên nhân giới không thể nào không tìm thấy. Trầm tư một lúc, ta hỏi:
“Hoàng thất các nước có ai họ Lãnh không?”
Hoàng tộc có long khí bảo hộ nên có thể tránh được Chuyển Luân Kính, Quỳnh Thư không nói lời nào biến mất lại quay về không hé răng, chỉ có thể nói là nó sợ ta biết thân phận kẻ đó. Trong lòng có chút thất vọng và bất an. Lão Thập tra sổ rồi gật đầu với ta, nói:
“Hoàng tộc nước Trùng Phong mang họ Lãnh, thái tử có một thái tử phi không ai biết mặt và một thế tử; có lẽ là người muội tìm.”
Ta gật đầu, cảm tạ rồi rời đi. Con bé có lẽ sợ ta phản đối tình cảm của nó nên mới lẫn trốn như vậy; ai dè, tìm khắp nơi cũng không thấy, ta không bao giờ ngờ được muội muội mình dính tới hoàng thất nên không chú ý tới. Kẻ đó lại là thái tử, không nghĩ cũng biết ta không thể đồng ý. Nhị Hồng đi phía sau ta, thở dài:
“Con bé ngốc này, yêu ai không yêu lại yêu thái tử; nó không biết rằng tiên tử Thất Tiên Sơn nếu gả cho đế vương hậu quả thế nào sao!”
“Tình cảm thường mù quáng, cả ta cũng không tránh được huống chi là Quỳnh Thư.”
Ta cảm khái. Một đường đến Trùng Phong này, lòng ta ngỗn ngang và lo lắng, nam nhân đều có thể thật lòng với một người chỉ trừ hoàng đế; muội ấy yêu kẻ đó chỉ sợ thương tích đầy mình.