Chỉ đỏ khó đứt - Cập nhật - Huyền Nhâm

Huyền Nhâm

Gà BT
Nhóm Tác giả
Tham gia
22/9/14
Bài viết
1.902
Gạo
1.800,0
Ha ha, welcome nàng đã trở lại cùng mình nha! :x Nhớ hồi đầu nàng bằng tuổi "hai em nó", mà giờ đã là sinh viên rồi. Nhanh quá nhanh quá...!
Nói chứ ta lại thích cách hành văn này của nàng hơn bản đầu, trẻ trung hơn và không có mùi Hán Việt quá nhiều, cũng có thể là do mấy em ấy trong chương đầu còn nhỏ nên cảm giác vậy.:D
Hi không phải đâu, mình quyết định viết lại với mục đích chính là chuyển nó thành truyện teen thuần mà. :)) Mấy năm trước nhiều chỗ còn lậm ngôn chứ giờ mình hoàn toàn tự tin với tay viết thuần Việt rồi. Chỉ có điều truyện này "nổ" hơi bị nhiều, ảo tung chảo nên không dám đưa địa danh thật vào. Đại khái cứ hiểu là một thành phố trên mây nào đó, tha hồ xõa. :))
Ta ấn tượng bởi hai bà mẹ, trong Thanh mai phải chờ trúc mã vẫn không nói gì nhiều đến hai nhân vật này nên không hiểu rõ lắm cách mà hai bà ấy "vun xới" cho con mình (đúng là quá bựa...:))).
Hai bà này xì tin lắm. :)) Thực sự không dám tưởng tượng nếu có ngày Giang vác bạn gái (không phải Hạ) về, và Hạ cũng vác bạn trai (không phải Giang) tới. Không biết hai bà có lồng lộn lên không.
Còn em Hạ vẫn vậy, ngố đến làm bạn Giang trào máu:
Ha ha, thế mới vui chứ! =)) Đời Giang mà không có Hạ thì nhàm chán lắm luôn. Chỉ khi phải vạ với con nhỏ hàng xóm thì chàng ta mới "thăng hoa" được. :))
P.s: Này không biết có phải lỗi chính tả không, nàng coi lại nhé!
Lỗi đánh máy đó nàng, còn từ có lớp có lang là đúng rồi á. :D Đợi full ĐP 2 mình sẽ tập trung làm nốt bộ này, cuốn chiếu luôn. Truyện nhảm nhí, viết cho vui nên... sướng lắm nàng. =))
 

giovotinh_ji

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
2/11/14
Bài viết
362
Gạo
20,0
Nghĩ bằng tuổi hay lớn hơn đều chả theo kịp mấy em nó về khoản tình cảm (mới tì sữa đã có vợ với chả chồng rồi...:))), có cảm giác mình thân 9x bây giờ có vẻ... già rồi.:))
Hi không phải đâu, mình quyết định viết lại với mục đích chính là chuyển nó thành truyện teen thuần mà. :)) Mấy năm trước nhiều chỗ còn lậm ngôn chứ giờ mình hoàn toàn tự tin với tay viết thuần Việt rồi. Chỉ có điều truyện này "nổ" hơi bị nhiều, ảo tung chảo nên không dám đưa địa danh thật vào. Đại khái cứ hiểu là một thành phố trên mây nào đó, tha hồ xõa. :))
Teen mà, vừa phải bựa vừa phải nổ tung chảo, dạo mấy năm trước ta cũng hay lang thang mấy thể loại teen như này lắm, nhưng sau một thời gian lại không hứng thú nhiều như nữa (kiểu như "trải đời" nhiều quá nên đi an dưỡng :))), nhưng mà bựa thì vẫn kham nổi. Ta cũng đang cố gẳng viết cho ra "chất" Việt hơn, nhưng dạo đây đang dạo mấy thể loại văn học lạnh lùng phương Tây nên vẫn chưa viết được gì.
Hai bà này xì tin lắm. :)) Thực sự không dám tưởng tượng nếu có ngày Giang vác bạn gái (không phải Hạ) về, và Hạ cũng vác bạn trai (không phải Giang) tới. Không biết hai bà có lồng lộn lên không.
Cùng lắm là bắt tay nhau... sinh thêm cặp nữa thôi!:))
Chỉ khi phải vạ với con nhỏ hàng xóm thì chàng ta mới "thăng hoa" được. :))
Càng ngày bạn ấy càng biến thái theo kiểu trẻ hóa. Còn nhớ cái thời bạn Hạ thân với bạn Hải, anh Giang tự ngược mình đến trào máu, còn cái lúc mà bạn Hạ hiểu lầm này nọ, bạn Giang cũng tự mình tìm đầu tịt mà lồng lộn... Này là kiểu "thăng hoa" thật đáng sợ! =))
Lỗi đánh máy đó nàng, còn từ có lớp có lang là đúng rồi á. :D Đợi full ĐP 2 mình sẽ tập trung làm nốt bộ này, cuốn chiếu luôn. Truyện nhảm nhí, viết cho vui nên... sướng lắm nàng. =))
Tại nào giờ nghe có lớp có làng không à, nên chả biết cái nào đúng nào sai, chắc phải đi phổ cập lại mấy câu ca dao, thành ngữ này nọ.:)) Còn cái kiểu viết xả tress của nàng, ta chỉ biết cảm thán cho mấy "đứa con" vô tội...:))
 

Huyền Nhâm

Gà BT
Nhóm Tác giả
Tham gia
22/9/14
Bài viết
1.902
Gạo
1.800,0
Nghĩ bằng tuổi hay lớn hơn đều chả theo kịp mấy em nó về khoản tình cảm (mới tì sữa đã có vợ với chả chồng rồi...:))), có cảm giác mình thân 9x bây giờ có vẻ... già rồi.:))
Ha ha ha, Giang - Hạ sinh năm 2002 đấy. =)) 10x nó phải khác chứ! Thực tế tụi con nít tuổi này cặp bồ hun hít tá lả luôn, mình già thiệt chứ còn gì nữa! :))
Teen mà, vừa phải bựa vừa phải nổ tung chảo, dạo mấy năm trước ta cũng hay lang thang mấy thể loại teen như này lắm, nhưng sau một thời gian lại không hứng thú nhiều như nữa (kiểu như "trải đời" nhiều quá nên đi an dưỡng :))), nhưng mà bựa thì vẫn kham nổi. Ta cũng đang cố gẳng viết cho ra "chất" Việt hơn, nhưng dạo đây đang dạo mấy thể loại văn học lạnh lùng phương Tây nên vẫn chưa viết được gì.
Ôi gu đọc gu viết mỗi người mỗi khác mà. Văn là người, nhiều khi muốn cũng khó đổi í. Như mình cứ chân chất mộc mạc thôi, không đú mấy thể loại hoa mỹ sang chảnh này kia được. :))
Cùng lắm là bắt tay nhau... sinh thêm cặp nữa thôi!:))
Thế thì mụ tác giả lại phải è cổ ra viết thêm hệ liệt nữa hả nàng? =)) Thôi xin quỳ, có chuyện về Hoàng - Ly "ngược luyến tàn tâm" đủ để mình chết ngắc rồi í. :))
Càng ngày bạn ấy càng biến thái theo kiểu trẻ hóa. Còn nhớ cái thời bạn Hạ thân với bạn Hải, anh Giang tự ngược mình đến trào máu, còn cái lúc mà bạn Hạ hiểu lầm này nọ, bạn Giang cũng tự mình tìm đầu tịt mà lồng lộn... Này là kiểu "thăng hoa" thật đáng sợ! =))
Ấy ấy, mấy chương đầu là tụi nhỏ mới học lớp 3, 5, rồi 9 nên... trẩu thế. Sau này vào Long Việt rồi vẫn theo cái sườn truyện cũ thôi nàng ơi. =)) Cái này là do bạn Giang có máu chiếm hữu cao, lại còn hay ghen nên phải chấp nhận, không trách mụ tác giả được! "Anh là cung Bọ Cạp" mà lại... =))
Tại nào giờ nghe có lớp có làng không à, nên chả biết cái nào đúng nào sai, chắc phải đi phổ cập lại mấy câu ca dao, thành ngữ này nọ.:))
Từ "lớp lang" có trong từ điển đấy nàng. :)) Mình hay dùng thành ngữ, tục ngữ, ca dao lắm. Cũng có thể "lớp làng" là tiếng địa phương chăng, kiểu cả hai cùng đúng. :))
Còn cái kiểu viết xả tress của nàng, ta chỉ biết cảm thán cho mấy "đứa con" vô tội...:))
Ôi, đã ngược đãi gì đâu mà cảm thán vậy? :)) Trừ việc bé Hạ chuyên nghịch dại chọc vô tổ kiến lửa kia ra thì hòa bình vui vẻ lắm mà... :))
 

giovotinh_ji

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
2/11/14
Bài viết
362
Gạo
20,0
Ôi gu đọc gu viết mỗi người mỗi khác mà. Văn là người, nhiều khi muốn cũng khó đổi í. Như mình cứ chân chất mộc mạc thôi, không đú mấy thể loại hoa mỹ sang chảnh này kia được. :))
Ừ đúng thật, kiểu ta là người đang đọc tác phẩm của người khác dễ sa vào cách viết của họ, không phải kiểu copy theo mà là bị lây cách dùng từ và kiểu câu, bố cục này nọ của tác giả ấy nàng, phải nguôi ngoai vài ngày mới lấy lại bản chất của mình, nên đôi khi viết được vài chữ lại ngừng. Này là do tính cách, đang cố gắng hạn chế lây nhiễm! :)) (Dạo này đang đọc lại Trà hoa nữ, mới mua về bản bìa nhìn khá đẹp, mà do không được xem trước khi mua nên nhầm ngay bản bị lỗi chính tả vài chỗ, người dịch câu chữ khá khô khan nên hơi nản, đang trong trạng thái bấn loạn ngôn từ đây nàng:))).
Thế thì mụ tác giả lại phải è cổ ra viết thêm hệ liệt nữa hả nàng? =)) Thôi xin quỳ, có chuyện về Hoàng - Ly "ngược luyến tàn tâm" đủ để mình chết ngắc rồi í. :))
Thế à, giả sử nếu hai em Giang - Hạ không thành, ta sẽ viết một bản thoại oan gia cháy bừng bừng cho con em bọn nó vậy, thỏa mãn tâm nguyện trả thù những trò biến thái và "ham muốn" biến thái của hai bạn nhỏ.=)) (Cảm giác tội ác cứ chồng chất mà thấy... thỏa mãn).
Ấy ấy, mấy chương đầu là tụi nhỏ mới học lớp 3, 5, rồi 9 nên... trẩu thế. Sau này vào Long Việt rồi vẫn theo cái sườn truyện cũ thôi nàng ơi. =)) Cái này là do bạn Giang có máu chiếm hữu cao, lại còn hay ghen nên phải chấp nhận, không trách mụ tác giả được! "Anh là cung Bọ Cạp" mà lại... =))
Nói đến Thần Nông, hồi nào đó ta có đọc (đâu đó) rằng bạn này rất thù dai và thích trả thù người khác gấp 10 lần, còn bạn Giang có vẻ mang thù thì tự ngược mình đến 10 lần thì phải (dĩ nhiên đa số là vì em gái nào đó).=))
Ôi, đã ngược đãi gì đâu mà cảm thán vậy? :)) Trừ việc bé Hạ chuyên nghịch dại chọc vô tổ kiến lửa kia ra thì hòa bình vui vẻ lắm mà... :))
Ngược thì không thấy nhưng đãi rất nhiều, kiểu gì chả thấy hở nàng (chứng cớ còn rình rình trên Gác đây này:))), máu mẹ kế vô biên mà lại...
 

Huyền Nhâm

Gà BT
Nhóm Tác giả
Tham gia
22/9/14
Bài viết
1.902
Gạo
1.800,0
Ừ đúng thật, kiểu ta là người đang đọc tác phẩm của người khác dễ sa vào cách viết của họ, không phải kiểu copy theo mà là bị lây cách dùng từ và kiểu câu, bố cục này nọ của tác giả ấy nàng, phải nguôi ngoai vài ngày mới lấy lại bản chất của mình, nên đôi khi viết được vài chữ lại ngừng. Này là do tính cách, đang cố gắng hạn chế lây nhiễm! :)) (Dạo này đang đọc lại Trà hoa nữ, mới mua về bản bìa nhìn khá đẹp, mà do không được xem trước khi mua nên nhầm ngay bản bị lỗi chính tả vài chỗ, người dịch câu chữ khá khô khan nên hơi nản, đang trong trạng thái bấn loạn ngôn từ đây nàng:))).
Ôi giống hệt mình á! :)) Đó là lý do mình ít khi chuyên tâm đọc truyện của người khác khi đang sáng tác đấy nàng. Hay bị vô thức ảnh hưởng, mà mình thì lại không thích thế lắm. Mà nói thật là mình lười đọc sách lắm. Có mớ tác phẩm kinh điển mượn cả 10 năm rồi chưa rớ một chữ đây. :)) (Quá phũ! :)))
Thế à, giả sử nếu hai em Giang - Hạ không thành, ta sẽ viết một bản thoại oan gia cháy bừng bừng cho con em bọn nó vậy, thỏa mãn tâm nguyện trả thù những trò biến thái và "ham muốn" biến thái của hai bạn nhỏ.=)) (Cảm giác tội ác cứ chồng chất mà thấy... thỏa mãn).
Ôi mình mà đem bé Hạ gả cho người khác chắc thằng Giang sẽ trù ẻo mình cả đời viết truyện không full được bộ nào mất thôi. =)) Sợ nhắm!
Nói đến Thần Nông, hồi nào đó ta có đọc (đâu đó) rằng bạn này rất thù dai và thích trả thù người khác gấp 10 lần, còn bạn Giang có vẻ mang thù thì tự ngược mình đến 10 lần thì phải (dĩ nhiên đa số là vì em gái nào đó).=))
Bọ Cạp hay ghen nè, thù dai nè, chiếm hữu cao nè, nhưng lại rất khó yêu, và đã yêu ai thì cuồng nhiệt + chung thủy lắm nhé. :)) Đời này kiếp này anh chàng Bọ Cạp của chúng ta thù con nhỏ cạnh nhà nhất, nên phải bứng nó về để suốt kiếp trả thù đó nàng. :))
Ngược thì không thấy nhưng đãi rất nhiều, kiểu gì chả thấy hở nàng (chứng cớ còn rình rình trên Gác đây này:))), máu mẹ kế vô biên mà lại...
Oh no... Bản này vẩy thêm nhiều hường lắm. :)) Thề luôn! :)) 2k2 thì sợ cái qué gì, ha ha ha.
 

giovotinh_ji

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
2/11/14
Bài viết
362
Gạo
20,0
Ôi giống hệt mình á! :)) Đó là lý do mình ít khi chuyên tâm đọc truyện của người khác khi đang sáng tác đấy nàng. Hay bị vô thức ảnh hưởng, mà mình thì lại không thích thế lắm. Mà nói thật là mình lười đọc sách lắm. Có mớ tác phẩm kinh điển mượn cả 10 năm rồi chưa rớ một chữ đây. :)) (Quá phũ! :)))
10 năm rồi thôi lấy luôn làm đồ gia truyền đi nàng ạ!:)) Không thì gửi qua đây cho ta (mới có bà chị cùng phòng bay đến Hà Nội đây này, miễn tiền chuyển phát luôn :))), đang cố cày mấy bộ tác phẩm kinh điển để học hành đây này!
Ôi mình mà đem bé Hạ gả cho người khác chắc thằng Giang sẽ trù ẻo mình cả đời viết truyện không full được bộ nào mất thôi. =)) Sợ nhắm!
... Lấy máu mẹ ghẻ cho nó tơi tả luôn, sợ gì chứ? :))
Oh no... Bản này vẩy thêm nhiều hường lắm. :)) Thề luôn! :)) 2k2 thì sợ cái qué gì, ha ha ha.
:)) Thôi quỳ, ta lại cứ mong ngược cho đời nó cân bằng, mình thì khô máu mà tụi nó hạnh phúc thấy "ghét" lắm cơ!:))
 

Huyền Nhâm

Gà BT
Nhóm Tác giả
Tham gia
22/9/14
Bài viết
1.902
Gạo
1.800,0
10 năm rồi thôi lấy luôn làm đồ gia truyền đi nàng ạ!:)) Không thì gửi qua đây cho ta (mới có bà chị cùng phòng bay đến Hà Nội đây này, miễn tiền chuyển phát luôn :))), đang cố cày mấy bộ tác phẩm kinh điển để học hành đây này!
Ha ha, mớ đó mình back lại cho chủ nhân rồi. Nó còn dồn vào hỏi có hay không, mình gật lấy gật để. Giả dối vãi. =))
Mà cày tác phẩm kinh điển để học hành là làm sao hả nàng? Nàng học văn học Anh hay gì đó à?
Thôi quỳ, ta lại cứ mong ngược cho đời nó cân bằng, mình thì khô máu mà tụi nó hạnh phúc thấy "ghét" lắm cơ!:))
Mệt lắm rồi. :)) Cả trăm chương bên truyện kia ngược chưa đã hay sao chứ! :)) Giờ mình chỉ thích nhảm nhí thôi. :))
 

giovotinh_ji

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
2/11/14
Bài viết
362
Gạo
20,0
Ha ha, mớ đó mình back lại cho chủ nhân rồi. Nó còn dồn vào hỏi có hay không, mình gật lấy gật để. Giả dối vãi. =))
Mà cày tác phẩm kinh điển để học hành là làm sao hả nàng? Nàng học văn học Anh hay gì đó à?
=))... Cũng chẳng phải văn học Anh hay gì, kiểu gặp mấy ông thầy bà cô lâu lâu cứ giở văn chương ra, mình cái gì cũng không biết, rốt cuộc chả biết bài học bà cô đề cập liên quan cái gì trong đó. Một phần cũng lấy vốn liếng tham gia câu lạc bộ này nọ ấy mà.
Mệt lắm rồi. :)) Cả trăm chương bên truyện kia ngược chưa đã hay sao chứ! :)) Giờ mình chỉ thích nhảm nhí thôi. :))
:))
 

Huyền Nhâm

Gà BT
Nhóm Tác giả
Tham gia
22/9/14
Bài viết
1.902
Gạo
1.800,0
Chương 3: Làm ơn bình thường chút được không?

09.

Lớp 9, ngoài việc phải đối mặt với sự biến đổi tâm sinh lý do tuổi dậy thì gây ra, thì chuyện cấp bách nhất đè lên vai Giang - Hạ chính là đống bài vở chuẩn bị cho kì thi chuyển cấp quan trọng.

Giống như anh trai, ngay từ nhỏ Trường Giang đã học rất giỏi. Không chỉ thể hiện sự xuất sắc ở các môn trọng yếu, đến cả thiên văn học, tin học, sinh học... hắn cũng say mê tìm hiểu. Cô Hạnh thấy vậy mừng lắm, nhất nhất muốn hướng con trai cưng theo chuyên Sinh, sau này nối nghiệp mẹ. Thằng bé trước giờ vốn khéo tay, tính tình lại thận trọng, tỉ mỉ. Không làm bác sĩ thì thật có lỗi với cuộc đời...

Nhưng Trường Giang lại chẳng có hứng thú với đống xương xẩu hay mấy cái xác giải phẫu lều bều. Sau buổi tư vấn nghề nghiệp trên trường về, hắn kiên quyết nghỉ lớp học bồi dưỡng Hóa - Sinh, nói sao cũng không được. Cô Hạnh vò đầu bứt tai, còn chú Thành lại thảo mai nịnh nọt:
- Không làm bác sĩ cũng được, thế theo bố học kinh doanh đi! Mỗi ngày đều mặc comple veston phẳng phiu đẹp đẽ, vểnh râu ngồi điều hòa nhiệt độ, vẫy tay một cái đã có ô tô đi đón về đưa...

Lời nói dối trắng trợn của chú Thành lập tức bị chặn đứng bởi cái nhìn kì thị của cậu quý tử. Hơn ai hết, Trường Giang là người hiểu rõ nhất những đêm bố về nhà nồng nặc mùi bia rượu. Rồi những chuyến công tác trong nước ngoài nước đột xuất phải sấp ngửa chạy ra sân bay đến cơm cũng chẳng kịp ăn, chưa kể ba cái thứ đấu đá, lừa bịp nhau trên thương trường thi thoảng báo đài vẫn ra rả. Cuộc sống tất bật ấy, chắc chắn không phù hợp với hắn.

- Rồi, thế không làm bác sĩ, cũng không làm doanh nhân, vậy con muốn làm gì?

- Nhà khoa học ạ! - Trường Giang cất giọng chắc nịch. - Con muốn chế tạo ra một loại "siêu vệ tinh" tối ưu nhất. Bố mẹ biết đấy, lĩnh vực này ở Việt Nam vẫn còn hoang sơ lắm...

Câu chuyện chấm dứt bằng màn hùng biện của hắn về sự thú vị trong nghiên cứu khoa học vũ trụ, và chốt hạ bằng câu:

- Từ giờ con sẽ chỉ chuyên tâm vào Vật lý, Toán học và Tin học lập trình thay vì cả đống môn hổ lốn để lấy thành tích như trước đây. Bố mẹ làm ơn đừng có cản!

Chú Thành: "..."

Cô Hạnh: "..."

Bữa đó, An Hạ ở bên kia vách chỉ biết ngậm miệng im thin thít. Cả buổi cứ kê cái cốc lên tường, áp tai vào nghe ngóng. Sóng yên bể lặng rồi mới thấy mẹ lò dò từ dưới đi lên, ngọt nhạt thăm dò:

- Thằng Giang có tâm sự gì với con không? Nghe cô Hạnh bảo nó dạo này tự dưng bướng bỉnh lắm hả?

An Hạ nuốt khan, giả bộ lắc đầu ngớ ngẩn:

- Con có biết gì đâu? Thế cậu ấy vừa gây ra chuyện gì ạ?

Cô Hương như chỉ chờ có thế, liền thở dài đánh thượt:

- Thằng bé đòi bỏ hết các lớp bồi dưỡng, bỏ cả đội tuyển Hóa Sinh chỉ theo mỗi Toán Lý thôi. Cũng thật là... Được thằng Hoàng thích nghiên cứu cả nhà đã phải chiều ý rồi, nay còn mỗi thằng Giang, cô Hạnh một mực muốn nó làm bác sĩ, không thì cũng phải học kinh tế quản lý, sau còn tiếp quản công ty của chú Thành. Mà chẳng biết do đâu thằng bé lại đi ôm mộng chế tạo vệ tinh vệ teo gì gì đó mới khổ chứ! Chả trách hai cô chú ấy lại giận đến vậy.

- Dạ, thế ạ?

An Hạ vâng dạ cho qua chuyện. Đầu cúi thấp thế kia, hiển nhiên là có tật giật mình rồi. Nói "không biết gì" là nói dối đấy! Vừa mới bữa trước thôi, Trường Giang đột nhiên dẹp hết sách vở qua một bên, một hai đòi đưa An Hạ đi chơi. Còn úp mở nói rằng từ giờ sẽ sống cuộc đời của học sinh trung học bình thường, muốn tự do làm điều mình thích...

10.

Đó là một sớm Chủ nhật đẹp trời cách đây mấy hôm. An Hạ còn đang uể oải ăn nốt bữa sáng đã nghe tiếng di dộng réo rắt.

- Tôi đây... - Cô nhỏ nhấc máy, gật gà gật gù như chưa tỉnh ngủ. - Sang đây ăn sáng luôn đi, bày đặt gọi điện.

Vài giây trôi qua, không biết bên kia bảo gì mà An Hạ giật mình đánh đổ cả cốc nước. Chưa tới một phút sau đã quáng quàng chạy bổ ra cổng, nhìn kẻ đang đứng đó mà rớt hàm.

Trường Giang ngồi trên xe máy điện của cô Hạnh, chân chống xuống đất. Hôm nay hắn mặc áo phông trắng, quần jeans đen cùng giày Converse buộc dây, thoạt trông khác xa điệu bộ "thanh niên nghiêm túc" thường ngày. Nhưng kì lạ nhất, là hắn không mang theo kính cũng như chiếc ba lô cỡ lớn lổng chổng những sách vở.

- Nhìn gì? - Trường Giang rốt cuộc cũng lên tiếng. Cái vẻ kinh ngạc của An Hạ có vẻ khiến hắn không được vui cho lắm.

- Đi chơi thật hả?

- Ừ.

- Chắc chắn là đi chơi chứ không phải đi thư viện đấy chứ? - An Hạ chưa đầu hàng.

- Ừ! - Giọng ai đó đã có chút cáu kỉnh.

- Vậy thì chỉ có khả năng... - An Hạ lo lắng rướn người, vừa sờ tay lên trán Trường Giang vừa lẩm bẩm. - ... bị - sốt - rồi - thôi...

Ngay lập tức, mặt bạn Giang liền trở nên đen thui. Hắn chống xe xuống đường, chẳng nói chẳng rằng giật lấy khóa trên tay An Hạ, lạnh lùng đóng cửa vào rồi bấm cái tách. Xong việc, hắn nhét chìa vào trong túi, nổ máy xe một cách gắt gỏng:

- Có đi không?

An Hạ cười như mếu:

- Đi!

Không đi chẳng nhẽ đứng ngoài này? Chìa khóa hắn cầm rồi còn đâu? Rồi như chợt nhớ ra điều gì, cô nhỏ lại chới với:

- Nhưng tôi chưa đánh son, ê...

- Khỏi! Có trát thêm cũng chẳng ai thèm hôn đâu, xí xọn.

An Hạ: "..."

Lần thứ bao nhiêu trong đời rồi mà bé Hạ vẫn chưa chừa cái tội thích chọc giận thằng bạn hàng xóm nhỉ? Giờ mới đổ lệ trước quan tài thì đã muộn quá rồi đấy!

11.

Thực ra thì... An Hạ có cảm thấy không thể tin nổi khi gã mọt sách kia đột ngột rủ mình đi chơi cũng đúng thôi. Bởi trước giờ, việc duy nhất Trường Giang làm trong những ngày nghỉ chỉ có một: Đọc - sách. Bao năm qua, cảnh tượng thường thấy nhất trong trên tầng bốn của ngôi nhà màu vàng luôn luôn là: một bé gái ôm gấu bông ngồi chồm hỗm trên giường, đau đáu nhìn theo cậu bé đang cắm cúi bên bàn học. Lâu lâu cô bé lại cất giọng hỏi: “Xong chưa?”

Tất nhiên, cái sự học thì làm gì có khái niệm “xong” hay “chưa”. Nên cũng nhờ thế mà An Hạ rèn được tính kiên nhẫn vô địch. Còn tại sao cứ phải chờ với đợi thay vì dẹp quách đi thì câu trả lời đơn giản chỉ là: không - nghĩ - đến. Về khía cạnh nào đó, cô nhỏ này thực tình rất đơn thuần.

Nói vậy chứ khoảng hai ba năm trước gì đó, cũng có một lần Trường Giang đột ngột mở miệng rủ An Hạ "ngày mai ra ngoài chơi". Với một bé gái còn rất non và xanh, thì “ra ngoài chơi” đồng nghĩa với việc đi công viên, đi dạo mát, đi siêu thị. Khỏi nói cô bé lúc đó háo hức đến mức nào, đêm ngủ cũng không yên.

Nhưng rồi sau đó thì sao? Bạn Giang thân yêu chẳng chút khách khí, lôi tuột cô bạn thân váy áo xúng xính tới... thư viện thành phố. Báo hại cả ngày hôm ấy An Hạ đến ho cũng chẳng dám ho, đến thở cũng phải nén nhẹ.

Từ đó trở đi, bé Hạ cứ như chim sẻ sợ cành cong, tuyệt nhiên không còn trông chờ vào “đặc ân” từ gã mọt sách kia nữa.

Vậy mà giờ đây, hai đứa lại đang đứng trước sàn mua sắm khổng lồ của trung tâm thương mại Thời Đại Mới đình đám, bảo An Hạ không ngạc nhiên sao cho được.

- Ông đến đây có việc gì hả?

- Không. Đi dạo thôi.

Đi dạo?

Chẳng phải đây chính là hành động trước giờ vẫn luôn bị hắn dè bỉu là "vô bổ, tốn thời gian" đó sao? Cái gã này hôm nay lại uống lộn thuốc hay sao trời? An Hạ vừa đi vừa nghĩ, nhoáng cái đã bị bỏ lại phía sau cả thước.

- Chậm lạiiiii... - Mất một lúc, cô nhỏ mới đuổi kịp gã bạn thân mà túm áo kéo lại. - Đi dạo hay chạy ma-ra-tông thế cha nội? Chậm thôi!

Trường Giang đến tận lúc này mới chịu quay lại nhìn người đang thở phì phò phía sau. Hai bím tóc đã rối lên, mặt mày đỏ ửng, trông rất mất phong độ.

- Chân ngắn, cũng tội nhỉ?

- Có ông mới tội! Cái đồ dài lưng tốn vải...

... Ăn no lại nằm! An Hạ mới mắng được nửa câu đã thấy có gì đó sai sai. Hình như chỉ có vế trước là đúng với hắn thôi, còn vế sau, đích thị chẳng khác mình mấy rồi, nên đến phút chót đành ngậm miệng lại, ấm ức nhìn hắn.

Dù sao thì hôm nay cũng do hắn rủ trước, nên Trường Giang chẳng buồn đôi co thêm. Hiếm có lắm đấy! Lần đầu từ khi đến đây, hắn rút một tay ra khỏi túi quần, chìa về phía An Hạ:

- Đi!

Đùa chứ! So với dắt chó đi dạo còn kém nhiệt tình hơn.

12.

- Xem phim không?

Vừa dừng bước trước một tấm biển đề chữ “Rạp chiếu phim 3D”, Trường Giang liền cúi hỏi An Hạ. Cô nhỏ đang yên lành nắm tay hắn, nghe chưa thủng đã hốt hoảng giật phắt ra rồi dán mắt vào tấm poster quảng cáo, săm soi từng chút một. Cốt xem có từ ngữ nào nhạy cảm như “học tập”, “kiến thức”, “tư liệu”... gì gì không.

Trường Giang đứng như trời trồng phía sau, mặt nhăn hết cả lại.

Cái con nhóc này... Có thể có chút phản ứng bình thường hơn được không? Phải con nhà người ta, được mời đi xem phim thì vui vẻ hớn hở, giục bồ mua bỏng mua nước. Đây lại làm như sắp bị lừa kí tên vào giấy bán thân không bằng. Mà nếu có thế thật, thì ai mà thèm mua nó cơ chứ? Người đã lùn thì chớ, còn mặc cái áo chẳng ra áo, váy chẳng ra váy, đích thị vẫn là bộ đồ hắn thấy trên người An Hạ tối hôm qua - bằng chứng rành rành cho việc con bé này hôm nay không hề thay đồ rồi mới ra ngoài với hắn.

Càng nghĩ, mặt Trường Giang lại càng ngắn tủn.

- Anh ơiiiii...

Một tiếng gọi nhão nhoẹt bỗng vang lên sau lưng hắn. Một cặp trai gái cỡ tuổi học sinh đang đứng tựa lưng vào góc tường, hơi khuất khuất sau khúc quanh. Cô gái đặt tay lên ngực chàng trai đầy nũng nịu. Còn chàng ta mặt mày tươi như hoa, chốc chốc đưa tay véo má cô gái một cái.

Trường Giang lập tức quay đi. So với thái độ của cặp đôi kia, bạn Hạ còn tốt hơn nhiều lắm!

Lần này tới một cô gái khác cũng đang tò mò đứng chọn phim như An Hạ. Cô nàng diện chiếc quần đùi xé gấu ngắn cũn cỡn, cặp giò mũm mĩm cứ lồ lộ phơi ra. Bắt được ánh mắt của Trường Giang, cô nàng vội mỉm cười, đem hàng mi chuốt mascara đen nhánh kia nháy một cái.

Trường Giang mặt đen sì sì, vội ôm cổ An Hạ kéo đi luôn. Chưa bao giờ cảm thấy “trường đời” lại hiểm ác đến vậy.

Thì ra hắn đã nhầm rồi. So với mấy người ở đây, An Hạ nhà hắn vẫn cứ là bình thường nhất!

13.

Tất nhiên, bé Hạ ngây thơ không hề biết từ nãy đến giờ mình đang được đóng vai một con ếch, cho gã hàng xóm xấu tính kia mặc sức mổ xẻ.

Đến khi Trường Giang dừng chân ở quán KFC, rốt cuộc An Hạ cũng đã chấp nhận một sự thật, là đầu óc cậu hai nhà bên có lẽ đã hỏng rồi. Thực ra chuyện này cũng bình thường thôi... Người ta thường nói giữa thiên tài và thằng điên chỉ cách nhau có một sợi tóc mỏng mảnh còn gì nữa?

Dẫu vậy, An Hạ vẫn không khỏi kinh ngạc khi nhìn thấy gã bạn thân của mình bê một đĩa gà rán thật to từ quầy phục vụ đi ra.

- Ông luôn bảo rằng thứ này nhiều chất béo xấu, chiên xù ở nhiệt độ cao không tốt cho sức khỏe cơ mà?

Trường Giang không trả lời, thản nhiên ngồi xuống cạnh An Hạ. Hắn cầm dao xẻ một miếng ra, đưa lên mắt ngắm nghía:

- Đúng là không tốt cho sức khỏe thật!

- ...

Nói vậy, nhưng Trường Giang vẫn ăn vài miếng lấy lệ. Còn lại, hắn chỉ chống cằm ngồi nhìn An Hạ, báo hại cô nhỏ nuốt cũng không trôi.

- Tóm lại, hôm nay ông bị làm sao? Chẳng giống bình thường gì cả!

- Tôi bị làm sao?

Hắn đưa tay rút một tờ khăn giấy trong giỏ để trên bàn, quệt qua khóe miệng cô một cái, nhại lại.

- Đi dạo trong một trung tâm thương mại, rồi ăn nhẹ chút gì đó... - Trường Giang cất giọng đều đều, thong thả búng mẩu giấy dính vệt nước sốt trong tay vào thùng rác. - Chẳng phải cuối tuần mọi người đều như vậy à? Bất thường chỗ nào?

Đấy đấy, vấn đề chính là ở chỗ đấy! Ông vốn bất thường, hôm nay lại làm ra những điều bình thường, đó chính là một điều... cực kì bất thường nhé!

- Ông bị vậy, à, ý tôi là, trở nên bình thường từ bao giờ? - An Hạ đen mặt hỏi, không biết mình nên có thái độ gì bây giờ.

- Hôm qua.

Hôm qua? Cô nhỏ vắt óc nghĩ xem hôm qua thì có chuyện gì. Buổi sáng sinh hoạt dưới cờ, buổi chiều trò chuyện hướng nghiệp. Mấy người trên đó nói cái gì ấy nhỉ, ước mơ, hoài bão gì gì đó. Có Chúa mới nhớ được, nữa là bé Hạ đây còn ngủ gật suốt buổi.

- An Hạ... - Trường Giang đã quay sang nhìn cô. Cánh tay dài thu lại, tiếp tục chống lên cằm. - Ngoài vị trí số một cùng những ánh mắt kỳ vọng xen lẫn tự hào của tất cả mọi người ra, cuộc sống của tôi... còn gì khác nữa không?

 
Chỉnh sửa lần cuối:

Huyền Nhâm

Gà BT
Nhóm Tác giả
Tham gia
22/9/14
Bài viết
1.902
Gạo
1.800,0
Chương 4: Tôi muốn một lần, thử làm điều mình thích

14.
Lần này thì An Hạ biết sợ thật rồi.

Cô nhỏ đang ngồi trong rạp chiếu phim 3D khi nãy, bên cạnh là Trường Giang, trên... ghế đôi tình nhân.

Những thước phim đầu tiên đã bắt đầu. Âm thanh từ bốn phía vang vọng lại, vô cùng sống động. Trường Giang vẫn ngồi theo tư thế tựa lưng ra sau quen thuộc của mình. Một tay tì cằm, tay kia lười biếng hơn, duỗi thẳng theo thành ghế sau lưng An Hạ.

Mở đầu phim là hình ảnh một thiên thạch nào đó đang dần dần tăng tốc, như một vệt sáng vút nhanh trên bầu trời vũ trụ, lao thẳng vào Trái Đất đánh ầm. An Hạ tưởng như nền đất dưới chân cũng đang rung chuyển, trước mắt là hằng hà sa số những mảnh vỡ lao thẳng vào người mình. Cô nhỏ hết hồn kêu loạn lên làm Trường Giang cũng giật mình. Hắn vừa đưa tay bịt miệng An Hạ lại đã bị con nhóc túm chặt lấy, ôm dính như Koala.
Có định luật nào chứng mình rằng người có đầu óc chậm chạp thì tay chân sẽ rất nhanh nhẹn hay chưa nhỉ? Mà thôi, khỏi tìm. Chẳng phải nhân chứng vật chứng, còn sống hẳn hoi, đang sờ sờ ngay trước mắt hắn hay sao?

Trường Giang ném một cái nhìn “hết cách” xuống đầu con chuột trũi đang sấp ngửa đào hang trên đùi mình rồi mới tóm cổ nó, ấn trở lại ghế.

- Ngồi yên đi nào! - Hắn gắt thầm. - Lần nào đi xem phim bà cũng ở trong cái bộ dạng chưa tiến hóa hết này sao?

Là do thằng bạn thối nhà cậu tự tiện lôi xềnh xệch tôi đến đây, rồi cũng chẳng thèm hỏi tôi lấy một lời đã chọn lấy một bộ phim chỉ vì “nó đập vào mắt đầu tiên" đấy chứ!

An Hạ đang định hung hăng đáp trả thì một trận long trời lở đất nữa lại xảy đến. Trên màn ảnh bỗng chốc chớp tắt liên tục, rồi đột ngột sáng lòa. Sau đó, cô nhóc không nhìn thấy gì nữa. Vì bàn tay quen thuộc của Trường Giang đã đưa lên.

Phải, người ta xem phim 3D bằng mắt. Còn bạn Giang của chúng ta thì phải xem bằng... tay. Hết bịt miệng, lại tới bịt mắt con nhỏ ngồi bên cạnh.

15.

Thời xưa, các cụ có câu: “Nghèo vượt khó”. Ngày nay, bọn trẻ đáp lại: “Giàu vượt sướng”. Dù mặt chữ khác biệt nhưng bản chất của hai câu này là như nhau, ám chỉ hoàn cảnh hết mức khó khăn hay quá sức đầy đủ đều thuận lợi tạo ra những trở ngại cho con người ta tiến về phía trước.

Đúng là như vậy! An Hạ còn nhớ rất rõ, cách đây mới vài ba phút (!) gì đó thôi, mình vẫn đang ngáp ngắn ngáp dài trước cảnh mấy nhà khoa học già sọm trên phim cứ đi đi lại lại, suy suy tính tính gì đó. Ấy thế mà chớp mắt một cái đã thấy cả phòng chiếu đèn đuốc sáng trưng, còn màn ảnh đang liên tục đùn lên những hàng chữ lít nhít rồi?

- Ngủ đủ chưa?

Từ trên đầu cô, một giọng nói quen thuộc đang nặng nề rơi xuống.

Trong tích tắc, bạn Hạ đã tỉnh như sáo sậu. Đưa tay lên dụi mắt mới thấy cái kính 3D của mình đã không cánh mà bay.

Trường Giang vẫn tư thế chống cằm vắt chân như cũ, chỉ có nét mặt là cau có không thôi. Cái con quỷ này, vào rạp được năm phút đã làm loạn. Thêm năm phút nữa thì lăn ra ngáy khò khò. Suốt gần hai tiếng gà bay chó sủa trên màn hình ngủ không vẫy tai. Báo hại hắn không làm sao đổi được tư thế ngồi nào khác cho thoải mái hơn. Giờ cả cánh tay lẫn bả vai đều tê dại đi, được tự do rồi vẫn không co duỗi nổi.

Bằng tốc độ còn đuối hơn sên bò, hắn sè sẹ đứng dậy. Đứng dậy rồi lại thuỗn ra một lúc, mặt trông khó ở cực kì.

- Ông sao thế?

An Hạ nhìn điệu bộ của Trường Giang, từ thấp thỏm dần chuyển sang lo lắng. Sao thế nhỉ? Phòng VIP ghế ngồi rất êm, đến mức cô đã không cưỡng lại nổi cái sự thoải mái ấy mà lăn ra ngáy tại trận mà? Sao hắn ta cũng ngồi cái ghế giống cô mà cứ như vừa rời khỏi bàn chông sắc nhọn vậy?

Trường Giang không đáp lời. Hắn trầm mặc một lúc rồi cũng quay sang An Hạ, liếc xéo một cái trước khi ngúc ngắc chân tay mà bước đi.

Phòng VIP cái con khỉ! Chẳng mang lại cho người ta tí sung sướng nào. Lần sau, hắn sẽ chuyển thẳng sang phòng hạng bét mà ngồi ghế gỗ xem con nhỏ kia còn lấy thịt đè người được nữa không.

16.

Trong một quán trà, An Hạ đang nằm bò ra bàn, lười nhác cầm thìa khuấy ly sinh tố của mình kêu lách cách. Còn tại sao lại vào quán trà mà lại gọi sinh tố ư? Đơn giản thôi, vì nó... bự hơn.

Trường Giang ngồi đối diện An Hạ, cầm cốc trà hoa cúc lên nhẹ nhấp một ngụm. Ánh đèn vàng nhàn nhạt, mùi trầm hương nhẹ nhàng bay bổng, cảnh sắc bốn mùa được vẽ sống động trên tường... Ừm, cũng không tệ. Ra là trên đời cũng có những điều thú vị như vậy. Một ngày thử xếp bài vở qua một bên, sống cuộc sống của một học sinh trung học bình thường, xem chừng cũng không vô ích lắm. Suốt từ lúc ra khỏi rạp chiếu phim đến giờ, hắn đều lơ đãng nghĩ về những thứ vừa diễn ra trên màn ảnh. Đó là một bộ phim khoa học viễn tưởng giả thiết về ngày tận thế trong tương lai, Trái Đất sẽ bị hủy diệt bởi tiểu hành tinh khác va trúng.

Trước đây, Trường Giang rất ít khi xem phim. Hắn luôn cho rằng chỉ có đọc mới giúp tư duy mình hoạt động. Không ngờ phim ảnh cũng khiến trí não chạy nhảy không ngừng. Suốt hai tiếng đồng hồ, màn ảnh rộng kia đã gợi lên trong hắn một niềm hứng thú kì lạ.

Mười lăm năm nay, Trường Giang chưa từng hỏi bản thân xem mình thực sự yêu thích điều gì. Hắn không phủ nhận mình rất hiếu thắng. Việc thua kém ai hay bất lực trước một vấn đề gì đó luôn khiến hắn cảm thấy rất khó chịu. Nhất là khi cuộc đời hắn còn luôn bị che phủ bởi cái bóng rất lớn của anh trai đang làm tiến sĩ bên Anh. Trường Giang đã luôn tự nhủ phải xuất sắc đủ mọi lĩnh vực. Để thỏa mãn tự tôn cá nhân, không thua kém anh Hoàng, và cảm giác được đứng trên tất cả. Cho đến khi có người đến và nói cho hắn nghe về những điều hắn chưa hề nghĩ tới...

- Này!

Một tiếng gọi lanh lảnh cất lên, đẩy Trường Giang trôi tuột ra khỏi dòng tâm tưởng. An Hạ chồm hẳn sang bên kia bàn trà, huơ huơ tay:

- Ông nghĩ gì mà cứ ngẩn người ra thế?

- Không có gì...

Cô nhỏ lại nhíu mày, không giấu vẻ đa nghi tiếp tục quan sát gã hàng xóm. Vẫn khuôn mặt góc cạnh trắng trẻo, vẫn kiểu tóc hai mái ngắn lơ thơ, vẫn ánh mắt đen lành lạnh. Nhưng vẫn có gì đó không đúng lắm.

- Có chuyện gì nói ra tôi xem nào. - An Hạ chẹp miệng. - Chắc chắn tôi... không giúp được gì đâu! Nhưng hùa theo ông vài lời thì cũng được.

Trường Giang cười nhạt một tiếng trước cái vẻ nhiều chuyện rất điển hình này của An Hạ. Hắn vô thức đưa tay lên sờ sờ chiếc khuyên nụ bạch kim trên tai trái của mình, rồi lại cười cười hướng mắt về phía tai phải của cô – nơi tọa lạc thứ lấp lánh y hệt. Cũng như An Hạ, chiếc khuyên tai này là một trong những thứ ít ỏi Trường Giang chịu giữ lại bên mình.

An Hạ thấy vậy thì chột dạ. Cô vội đưa tay lên, úp kín tai của mình rồi cất giọng vô cùng cảnh giác:

- Cười cái gì?

- An Hạ...

- Sao?

- Nếu như sau này tôi không làm bác sĩ, cũng chẳng làm kinh doanh...

Trường Giang cười mà như không cười, ánh mắt tiếp tục rơi xuống vành tai tròn trịa trước mặt:

- ... nếu như tôi không bì được với anh Hoàng, thì có sao không?

17.

- Vâng, con đang đi cùng cậu ấy... Không, không đâu ạ! Mọi chuyện vẫn bình thường, lát nữa bọn con về!

An Hạ vừa tắt điện thoại đã ái ngại quay sang nhìn Trường Giang:

- Mẹ Hạnh vừa gọi!

- Ừ.

- Sáng nay ông ra ngoài không nhắn gì lại à? Cũng không mang điện thoại theo nữa?

- Tôi trốn học thêm đấy!

- À. Ừ nhỉ...

An Hạ tắc tị, gục đầu xuống gối mà thở dài. Phạm trù mà Trường Giang vừa đề cập, đối với đầu óc đơn giản của cô sao mà xa xôi quá! Ngay cả việc “nói hùa vào đôi câu” như cũng chẳng dễ dàng gì.

Thực tình, khi đem những điều này nói với An Hạ, Trường Giang cũng không mong chờ phản ứng gì quá đặc biệt từ phía cô. Đó đơn giản chỉ là thói quen thôi. Vui - gọi An Hạ. Buồn - gọi An Hạ. Chán - gọi An Hạ. Thậm chí, kể cả khi không có tâm trạng gì - cũng sẽ gọi cô nhóc đó. Đây chính là một dạng mặc định mà từ nhỏ tới giờ Trường Giang đã quen thói lưu vào trong trí nhớ của mình.

Nhưng An Hạ thì khác. Đối với gã bạn thân nghìn năm không mở miệng được một lần tử tế này, trái tim của hắn như một cánh cửa luôn đóng chặt, khước từ mọi sự thăm hỏi của người khác. Thậm chí cô còn nghi ngờ rằng, hay là cậu ta không hề có trái tim? Mà cho dù là có, thì trên đời này có chiếc chìa nào mở nổi?

Thế nên, khi Trường Giang đang ngồi cạnh cô trên bậc thềm nở rộ những luống tóc tiên tím hồng này mà hé mở những suy nghĩ trong lòng hắn, An Hạ ngoài thở dài ra cũng chẳng biết nói gì. Bên cạnh sự xuất sắc ưu tú số một kia, đâu ai ngờ lại là một cuộc sống nặng nề như vậy. Tựa như một cầu thủ đứng trên chấm phạt đền mười một mét, đá trúng gôn là điều đương nhiên. Còn sút ra ngoài, sẽ lập tức trở thành kẻ vô dụng.

Đằng sau một con người bất thường, chắc chắn không thể là một hoàn cảnh bình thường được...

- Thế bây giờ ông định thế nào? - An Hạ cuối cùng cũng lên tiếng, với một vẻ quan tâm chân thành.

- Như tôi đã nói với bà thôi.

- Bố Thành mẹ Hạnh liệu có đồng ý không? Khéo lại cho rằng ông đang náo loạn tuổi dậy thì đấy!

Trường Giang im lặng một lúc lâu. Mãi đến khi những tia nắng vàng đậu trên vai hắn đã dịu hẳn mới chầm chậm lên tiếng:

- Thế bà có cho rằng tôi đang náo loạn tuổi dậy thì, chỉ muốn chứng tỏ bản thân và phản kháng lại sự áp đặt của người lớn không?

- Giang à. - An Hạ nghiêm túc nhìn hắn. - Tôi nghĩ nếu ông thực sự có tuổi dậy thì để mà náo loạn, thì ắt hẳn nó đã trải dài từ chục năm trước đây rồi...

Trường Giang: "..."

Cô nhỏ ngừng một lúc như ngẫm nghĩ, không hề nhận thấy vẻ mặt đang xấu dần của người bên cạnh.

- Thay vì nói ông muốn náo loạn tuổi dậy thì, thì tôi tin rằng ông đang thực sự suy nghĩ về những gì mình muốn thì đúng hơn. Còn chuyện kia... anh Hoàng ấy... chẳng phải mỗi người đều có một tên riêng để phân biệt với người khác hay sao? Anh ấy là Thiên Hoàng, còn ông là Trường Giang. Ngay từ trong tên gọi đã khác nhau, hà cớ gì ông phải ép mình giống anh ấy? Anh Hoàng là anh Hoàng, còn Giang là Giang, dù cả thế giới này có nhầm lẫn, thì chắc chắn tôi cũng... Ờ... Không nhầm lẫn...

An Hạ mỗi lúc một cúi đầu thật thấp. Giọng cô nhóc lúc này chỉ còn vo ve như muỗi kêu. Trời ơi, sao mà ngốc thế nhỉ? Những điều này thì có liên quan gì đến câu chuyện của hắn đâu? Kiểu gì tên này cũng sẽ nhìn mình khinh bỉ, ra vẻ "biết vậy khỏi hỏi” cho coi. Mà... ai bảo hỏi làm gì? Đâu phải hắn không biết mình rất tệ trong khoản an ủi người khác chứ?

Mãi chẳng thấy người kia phản ứng gì, An Hạ thấy "quê" đành nhấc mình đứng dậy, thất thểu đi tiếp. Đến tận lúc này Trường Giang mới lên giọng gọi với theo:

- Hạ!

Trong làn gió heo may chớm đông, cậu thiếu niên đứng thẳng người dậy. Hắn cúi nhìn cô bạn nhỏ của mình bằng ánh mắt chất đầy những cảm xúc không phân rõ. Rồi trên khuôn mặt khôi ngô ấy, một nụ cười dễ chịu nhất mà An Hạ từng thấy nhè nhẹ đáp xuống cánh môi hắn, ấm áp và dịu dàng:

"Cảm ơn..."

Chương 3 <<< >>> Chương 5
 
Bên trên