Cứ như vậy mà yêu em - Hoàn thành - Vĩ Y

Annin

Wings...
Nhóm Tác giả
Gà về hưu
Tham gia
17/8/14
Bài viết
1.119
Gạo
1.200,0
Chương 2. BẢNG KẾ HOẠCH TRỄ HẸN


Vinh Thượng, tập đoàn khách sạn và du lịch hàng đầu với vốn đầu tư từ trong và ngoài nước. Nơi mà mọi sinh viên với chuyên ngành liên quan đều mong bước chân vào. Hơn một năm trước, Khiết Khiết đã thành công trở thành nhân viên phòng makerting và sự kiện ở đây nhờ thành tích học tập xuất sắc. Rồi cô được thăng lên làm tổ trưởng, chuyên trách cho bốn trên mười sáu công ty con của tập đoàn sau mười ba tháng làm việc hết sức tận tụy. Một thành tích khiến ai cũng phải ngưỡng mộ. Vậy mà giờ đây cô đang đứng trước nguy cơ bị sa thải.

Đứng trước tòa nhà trụ sở chính, Khiết Khiết thở hồng hộc, cô đã chạy hết ba ngã tư đường đến vì kẹt xe. Bất chấp những gì bác sĩ nói, khi vừa nhận ra mình đang ở tình thế nào thì cô đã thay quần áo với tốc độ chóng mặt rồi lao ra khỏi bệnh viện. Việc bị trễ giờ khiến cô khỏe lại một cách kì lạ. Đáng lẽ lúc tám giờ bản kế hoạch phải tới tay trưởng phòng của cô, nhưng lúc này đã là một giờ chiều, vậy mà thậm chí cô còn chưa in lại bản khác.

Sau khoảng một phút đứng chờ thang máy dài như thể mấy năm, Khiết Khiết cũng lên đến được tầng ba. In vội bản báo cáo mới, cô quyết định đi thang bộ lên tầng bốn rồi xông thẳng vào phòng của trưởng phòng.

Chắc chắn là bà ấy đang rất tức giận, cặp chân mày như dính chặt vào nhau khi nhìn thấy Khiết Khiết. Xin lỗi đến líu lưỡi, cô gần như không ngẩng đầu lên nổi. Sau đó chuyện gì đến cũng đến. Trưởng phòng cho cô một tràn... "dạy bảo" (theo cái cách bà luôn nói với cấp dưới), nhưng Khiết Khiết cũng cảm thấy bản thân đáng bị như thế nên đầu cô dần cúi xuống thấp hơn.

“Bây giờ thì cô tính sao đây hả? Kế hoạch không kịp duyệt, hợp đồng không thể ký được. Trách nhiệm này chắc cô không bắt tôi hay người khác chịu thay cô chứ?” Bà ta kết thúc với vẻ mỉa mai.

“Tôi sẽ chịu mọi trách nhiệm, không để mọi người liên lụy đâu!” Khiết Khiết đáp chắc chắn, dù cô đang hoảng sợ vô cùng. Nếu đã không thể lẩn tránh thì cô quyết định đối mặt vậy.

“Tốt! Cô có thể đi ra rồi.”

Khiết Khiết thầm cảm ơn vì bản thân được giải thoát. Cô lủi thủi bước về phòng làm việc chung. Ngồi vào chỗ của mình, gục đầu lên bàn mà tự trách.

“Sao rồi? Sáng nay mình đã gọi liên tục mà không thấy cậu trả lời. Bà ta có to tiếng với cậu không?” Tiểu Phi hất mặt về phía trưởng phòng, Khiết Khiết ngẩng đầu lên và nhìn theo. Bà ta đang đi đâu đó, có thể là đi tố cáo cô lắm, nhưng cô có hối cũng không kịp nữa rồi.

“Ừ... mình ổn!” Khiết Khiết trả lời cho cô bạn học và cũng là đồng nghiệp thân nhất của mình.

Tiểu Phi lo lắng:
“Cậu chắc không? Trông cậu xanh như Hulk vậy.”

Khiết Khiết chưa kịp trả lời thì một giọng nói đã tăng âm lượng vang lên:
“Dĩ nhiên là thật rồi! Người ta tài giỏi như vậy mà, mấy chuyện như vầy làm gì được người ta. Có không ổn là chúng ta đây, hợp đồng không ký được, truy cứu trách nhiệm thì chỉ đám nhân viên mình lãnh đủ thôi.”

“Hà Bích, cô có cần nói khó nghe vậy không?” Tiểu Phi tức giận.

“Tôi có nói gì sai sao? Chẳng lẽ mọi người ở đây không cảm thấy oan ức? Vất vả cả tuần mới làm xong bản kế hoạch. Vậy mà chỉ vì sự vô trách nhiệm của một người thì biến thành công cốc hết.” Hà Bích vẫn tiếp tục màn chỉ trích hả hê. Cô ta chưa bao giờ thích Khiết Khiết.

“Mặc kệ cô ta đi!” Tiểu Phi vẫn đang cố gắng an ủi.

Khiết Khiết rất biết ơn, nhưng cô chẳng còn tí sức lực nào mà trả lời nữa. Đầu óc cô đang bị lắp đầy bởi những ý nghĩ khác nhau. Đáng lẽ ra cô không nên đem bản kế hoạch về nhà! Đáng lẽ cô nên có một bản sơ cua để Tiểu Phi hay bất kỳ ai khác có thể nộp đúng hạn khi cô không đến kịp. Đáng lẽ cô phải tỉnh dậy sớm hơn. Những cái “đáng lẽ” như thế cứ nối đuôi xuất hiện và cứ theo đà đó mà trái tim cô tuột xuống dần, đâu đó cạnh dạ dày. Rồi một tiếng nói vang lên trong đầu cô để phản pháo lại. Mình bị trễ giờ vì mình phải cứu người, bản hợp đồng đó làm sao quan trọng bằng hai mạng người chứ? Ừ... rõ ràng là mình đã làm đúng mà! Nhưng dù vậy cô cũng không thể phủ nhận rằng bản thân có vẻ đang cố gắng biện bạch.

Cuối cùng cũng đến giờ tan ca. Mọi người đều ra về, Khiết Khiết không thể không nhận ra sự khó chịu của họ khi đi ngang qua chỗ cô. Cô đã tự hỏi tại sao mình vẫn chưa bị gọi lên nhận quyết định khai trừ. Lý do khả dĩ nhất có lẽ là hôm nay chủ tịch cũng không đi làm. Xem ra mình cũng không xui xẻo lắm, còn có thêm một ngày. Cô tự an ủi.

Khiết Khiết không biết nhiều về vị chủ tịch đó lắm, cô chỉ nghe những người khác ca ngợi rằng anh ta là một thiên tài, nhưng không hề có ai nói về lòng tốt của anh ta (ít ra theo cô nhớ là vậy). Thế nên cô cũng chẳng hy vọng gì nhiều, mà thật ra là cô cũng không biết chuyện này có đủ quan trọng để anh ta đích thân giải quyết hay không. Trong công ty, những cô nhân viên nữ đều có mong ước được chủ tịch hay giám đốc kế hoạch để ý tới. Những người mà theo họ là vô cùng ưu tú và đẹp trai ngoài sức tưởng tượng. Vậy mà Khiết Khiết thậm chí còn không biết họ trông ra sao. Phòng kế hoạch ở tầng bảy còn văn phòng của chủ tịch thì ở tầng mười hai, toàn những nơi cô chẳng bao giờ đặt chân tới. Vừa nghĩ Khiết Khiết vừa đi vào thang máy, nhưng cô không đi xuống, cô đang đi lên, đến nơi cô nghĩ là tốt nhất lúc này.

Cần phải đi thêm cầu thang bộ và vòng qua một căn phòng nữa mới đến nơi, nhưng Khiết Khiết chẳng bao giờ lấy làm phiền bởi cô thích sân thượng lắm. Tuy nhiên nơi này bị cấm lai vãng vì một lý do nào đó. Cô nghe thế khi mới vừa vào công ty. Thế nên cô chỉ thỉnh thoảng đến đây khi mọi người đã ra về. Đi thẳng đến phía bên trái sân thượng, Khiết Khiết luôn đứng ở đó mỗi khi lên đây. Từ góc độ này nhìn về, chính giữa sân là mái đình với một bộ bàn ghế (cô vẫn thắc mắc tại sao chúng lại ở đây trong khi chỗ này bị cấm) còn phía bên kia là căn phòng lúc nãy. Căn phòng lấy đầy kính màu xanh đục. Cô không chắc liệu đó có phải là kính một chiều hay không, nhưng cô chưa từng nghe nói có ai ở đây nên cô nghĩ chắc nó là nhà kho. Dù sao thì rèm cửa luôn đóng mà. Khiết Khiết khẽ nhún vai.

Hít thở khí trời, ngắm bất cứ thứ gì lọt vô tầm mắt, đó là những việc cô thường hay làm ở nơi này. Nhưng hôm nay cô đến để suy nghĩ xem tương lai cô sẽ u ám như thế nào. Có lẽ vì luôn có nhiều thứ để nghĩ ngợi nên Khiết Khiết chưa bao giờ nhận ra rằng chiếc rèm cửa ấy không phải lúc nào cũng đóng.

 
Chỉnh sửa lần cuối:

tennycin

Homo sapiens
Nhóm Tác giả
Gà về hưu
Tham gia
18/7/14
Bài viết
2.823
Gạo
700,0
:D Aaah... ta đang chờ anh main chính xuất hiện từ sau tấm rèm í (không biết phải không ta?).
Ta hok thích truyện ngôn tình ăn theo TQ cũng như cách đặt tên nhân vật hướng ngoại quá (âu cũng là xu thế chung) nhưng nếu hay thì vẫn đọc.
Cho ta lót dép hóng truyện nàng nhé. Lúc nào có chương mới nhớ tag ta với nha.
Yêu nàng (^^). >:D<>:D<>:D<
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Annin

Wings...
Nhóm Tác giả
Gà về hưu
Tham gia
17/8/14
Bài viết
1.119
Gạo
1.200,0
Chương 3. CHỦ TỊCH


Sáu giờ sáng, Khiết Khiết ngồi trên giường. Cô đã mặc chỉnh tề bộ trang phục công sở. Suốt đêm qua cô đã phải chịu đựng những giấc ngủ chập chờn mà hầu hết là ác mộng, cuối cùng cô đành thức dậy mà ngồi chờ đến giờ đi làm. “Đi làm” nghe thật đau lòng.

Ngồi trên xe buýt, Khiết Khiết hồi tưởng lại sự háo hức vui mừng khi lần đầu đặt chân vào trụ sở công ty và niềm tự hào của cha mẹ. Cô luôn biết mình yêu công việc này, giờ thì cô nhận ra lúc này mình càng yêu nó hơn.

Bước vào thang máy với tâm trí trôi lơ lửng cách đầu đâu khoảng một thước. Khiết Khiết hoàn toàn không nhận ra đám đông những cô gái đang tíu tít trò chuyện mà rõ ràng là muốn lôi kéo sự chú ý của chàng trai duy nhất ở đó. Tuy vậy cô vẫn để lọt tai mấy tiếng.

“Giám đốc Trịnh à! Đây là đồ ăn sáng em chuẩn bị riêng cho anh”.

“Em đã đặc biệt mua cà phê cho anh nè!”

“Giám đốc Trịnh! Hôm nay trông anh phong độ quá!”

“Ý cô là hôm khác trông anh ấy không phong độ sao?”

“Cô nói gì vậy hả?”

“Cô Tâm Khiết... cô Lục Tâm Khiết!”

Mất một lúc sau Khiết Khiết mới nhận ra có người đang gọi tên mình. Cô quay sang phía tiếng nói đó. Một chàng trai đang cười với cô.

“Xin chào! Không ngờ lại gặp cô ở đây!”

“À chào!” Cô đáp lại, tâm trí vẫn đang trôi.

Anh ta hỏi tiếp:
“Cô Tâm Khiết, cô không nhận ra tôi sao?”

Cô bối rối:
“Ừm... tôi xin lỗi... nhưng anh là ai vậy?”

“Cô không nhận ra thật sao? Tôi là Trịnh Thiếu Kỳ!” Anh ta nói với vẻ hy vọng.

Trịnh Thiếu Kỳ? Cái tên này nghe quen thật. Đầu óc cô đang được tua lại. Sau khoảng vài giây thì cô nhớ ra.

“Àh... Là anh sao... Tôi quên mất anh trông thế nào. Thật xin lỗi!” Cô nói kèm một nụ cười.

“Không sao. Cô cũng làm việc ở đây? Cô thuộc phòng nào vậy?”

“Makerting và sự kiện... Còn anh?” Cô hỏi lại cho đúng lễ, vẫn không nhận ra những ánh mắt đố kỵ xung quanh.

“Phòng kế hoạch.”

Trịnh Thiếu Kỳ vui vẻ đáp, có vẻ như anh ta muốn nói thêm điều gì nhưng vừa lúc đó thì cửa thang máy mở ra.

“Tôi đi trước.”

Khiết Khiết khẽ gật đầu và bước ra. Ngày cuối cùng.

Ngồi xuống chỗ của mình, cô bắt đầu nghĩ xem phải thu dọn từ đâu. Nhưng niềm hy vọng nhỏ nhoi được ở lại khiến cô mang những thứ cần giải quyết khác ra tiếp tục làm việc như bình thường. Cô không để ý việc một cô gái xinh đẹp đang bước vào phòng.

“Xin cho hỏi! Ai là Lục Tâm Khiết!” Tên cô vang lên khiến Khiết Khiết giật bắn.

“Là tôi!” Cô giơ tay trái lên và từ từ đứng dậy.

“Chủ tịch muốn gặp cô, mời cô đi theo tôi!”

Khiết Khiết đi theo phía sau cô gái kia, cảm thấy mình như đang bị bắt vào khám vậy và cả phòng đang nhìn theo cô như thể hôm nay họ đến xem tên tội phạm đi lên đoạn đầu đài. Mà thật sự thì không lâu nữa cô sẽ bị luận tội.

~oOo~​

Phòng chủ tịch đẹp hơn bất cứ nơi nào trong công ty. Mọi thứ đều sang trọng và hài hòa. Căn phòng có sàn gỗ, tường màu trắng với những vật trang trí mang tính nghệ thuật (cô nghĩ vậy), xung quanh thì là hàng dãy kệ với những quyển sách đủ màu khiến cô có cảm giác mình đang bước vào một thư viện hoành tráng. Trong phòng có hai bộ bàn ghế, một được đặt phía bên phải cửa ra vào, có vẻ như để tiếp những vị khách quan trọng, chiếc bàn còn lại được kê ở phía bên trái nhưng nằm trên một bục cao với thêm mấy bậc thang nữa, và trên chiếc ghế đồng bộ, vị chủ tịch thiên tài đang ngồi.

Nhưng anh ta không nhìn cô khi Khiết Khiết bước vào, chủ tịch đang bận viết thứ gì đó. Cô hơi bất ngờ. Cô luôn nghe các đồng nghiệp nói rằng anh ta còn trẻ lắm, nhưng đối với cô “một vị chủ tịch trẻ” thì ít ra cũng phải hơn b mươi tuổi. Mặc dù anh ta đang cúi xuống, vẫn không khó để nhận ra anh ta trông chẳng giống tưởng tượng của cô chút nào.

“Chào chủ tịch!”

Khiết Khiết đứng đó, lặng lẽ chờ đợi. Cô thư ký đã thông báo trước, vậy nên nếu anh ta không nghe lời chào của cô thì anh ta cũng đã biết cô đang ở trong phòng. Nếu anh ta không phản ứng thì cô nên đợi là tốt nhất.

“Cô đến đây!”

Giọng anh ta cất lên nhưng tư thế không thay đổi. Khiết Khiết không đến nỗi giật mình nhưng cũng hơi sờ sợ, có cái gì đó quen lắm.

Cô tiến đến trước bàn làm việc của chủ tịch. Khoảng chừng một giây thì anh ta ngẩng mặt lên. Một cơn ớn lạnh chạy dọc xương sống cô. Cơ thể cô thường phản ứng rất tốt, nếu không thì cô đã té ngửa ra sau.

Đây vốn không phải là lần đầu cô gặp chủ tịch, anh ta là em trai của người mà cô vừa cứu.

 
Chỉnh sửa lần cuối:

Lưu An

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
4/9/14
Bài viết
120
Gạo
0,0
Annin: Mình thích giọng văn tươi sáng của bạn, câu chuyện mang thể loại ngôn tình nên mình mới vô đọc, không ngờ lại đọc được câu chuyện cảm thấy thú vị tới thế! Mình luôn muốn biết nam chính là ai, hông biết có phải chàng trai lạnh lùng hông ta?
Dù sao thì cho mình lót gạch hóng chương mới nha.
 

Annin

Wings...
Nhóm Tác giả
Gà về hưu
Tham gia
17/8/14
Bài viết
1.119
Gạo
1.200,0
Chương 4. HỢP ĐỒNG BỒI THƯỜNG


Đáng ra Khiết Khiết phải mừng vì dù sao bản thân cũng là ân nhân của chị gái chủ tịch, một lợi thế rõ ràng cho cơ hội cô ở lại công ty. Thế nhưng ánh mắt của anh ta không có vẻ gì là nhận ra cô (hoặc không thèm nhận ra), nên cũng chẳng có hy vọng gì nhiều. Anh ta có họ hàng với mấy giám ngục thì phải, nếu không sao lại có thể tỏa ra nhiều hơi lạnh như vậy. Khiết Khiết tự nhủ. Dù đang trong cảm giác rối bời, cô cũng không thể phủ nhận người trước mặt đẹp quá mức cho phép, chỉ tiếc cô chẳng có niềm đam mê sắc đẹp bao giờ.

Anh ta lên tiếng, mắt không rời khỏi cô:
“Cô là người chịu trách nhiệm cho việc hợp đồng với công ty ICM bị hủy bỏ?”

“Vâng… là tôi.” Cô trả lời, cầu mong cho anh ta nhìn đi chỗ khác.

Vị chủ tịch lạnh lùng hỏi tiếp:
“Cô có biết bản thân làm tổn thất bao nhiêu tiền của công ty không? Cô nghĩ mình sẽ bồi hoàn như thế nào?”

“Tôi không biết chính xác con số, nhưng tôi sẽ làm tất cả trong khả năng để bồi thường tổn thất cho công ty!” Khiết Khiết trả lời, cô bắt đầu tức giận. Tôi làm thế vì phải cứu chị anh, còn anh thì đang muốn tôi bồi thường sao? Cô muốn hét lên, nhưng chiếc ghế dưới tầng bốn đã ngăn cô làm vậy.

“Vậy khả năng cô là như thế nào?” Anh ta hỏi như đang vui chuyện.

Khiết Khiết chỉ mong có thể đấm vào mặt tên đó. Đáng lẽ ra đồng nghiệp của cô nên dành bớt thời gian ca ngợi ông chủ thiên tài để mà cảnh báo cho cô về việc anh ta trơ tráo như thế nào.

“Còn tùy theo chủ tịch muốn bồi hoàn ra sao?”

Khiết Khiết đang thách thức, quyết nhìn thẳng vào mắt kẻ đối diện và cũng không nhắc lại chuyện mình đã giúp đỡ gia đình anh ta như thế nào, vì làm thế trông cô như đang hạ thấp bản thân. Dù sao thì cô bị đuổi việc là cùng. Anh ta đâu thể thưa cô ra tòa (cô mong là vậy).

Sau một hồi ngắm nghía như thể cô là thú kiểng trong nhà. Anh ta lên tiếng:
“Rất đơn giản. Mỗi năm tôi đều mua rất nhiều sách, nhưng tôi quá bận không có thời gian để đọc. Vậy nên hàng ngày cô hãy lên đây đọc một quyển sách. Ghi ra giấy phần tóm tắt rồi nộp cho tôi. Tiền công sẽ trừ vào khoảng chi phí cô đã làm thất thoát.”

“Chủ tịch chắc là không nhầm chứ? Nhưng… nhưng tôi còn phải làm việc nữa. Với lại đâu nhất thiết là phải lên đây đọc đâu? Đọc ở chỗ khác cũng được mà!”

Cô nghĩ anh ta điên mất rồi. Có ai lại nhận bồi thường kiểu này.

“Tôi sẽ không cho bất kỳ người nào đụng vào sách của tôi. Nên không bao giờ có chuyện cô được mang chúng ra ngoài. Đồng ý hay không là tùy cô!” Anh ta nói mà mặt không hề biến sắc.

Tất cả các bó mạch của cô đang vận chuyển máu tối đa lên não, vì cô đang phải suy nghĩ thật nhanh. Lên đây mỗi ngày đồng nghĩa với việc hàng ngày đều phải tăng ca và đều phải nhìn thấy tên này. Cho dù anh ta đúng là mỹ nam như lời đồn thì cô vẫn thấy rõ đây là ác mộng. Vậy nên cô nghĩ xem cơn ác mộng nào tồi tệ hơn. Anh ta hay bị sa thải. Cuối cùng cô cũng quyết định.

“Đồng ý. Nhưng tôi muốn biết rõ con số.”

Và anh ta mỉm cười.

~oOo~​

Suốt đêm Khiết Khiết đã nghĩ về việc mình bị đưa vô tròng như thế nào. Cô vốn không mong đền đáp gì về chuyện đã cứu thai phụ kia, nhưng cô cũng không thể không nghĩ rằng đáng ra mình nên được bỏ lỗi chuyện cái hợp đồng, vậy mà giờ thì cô phải làm thêm việc để trả nợ. Mặc dù đọc sách là một trong những sở thích của cô, nhưng bị ép đọc sách lại là chuyện khác.

“Anh ta biết rõ nhưng anh ta phớt lờ. Hoặc là anh ta ghét chị gái hoặc là anh ta ghét mình! Mà rõ ràng là cả hai đều không thuyết phục.” Khiết Khiết nói với chính mình trong gương.

“Mà có lẽ anh ta bị điên thật, rồi mọi người thì hiểu lầm anh ta là thiên tài. Do đó anh ta mới nghĩ ra cái phương thức bồi thường lạ đời như thế.” Cô cảm thấy đây là lý do thuyết phục nhất và hài lòng nhất nữa. Tâm trạng cải thiện được một chút.

Vừa bước vào công ty Khiết Khiết đã bắt gặp nụ cười của Tiểu Phi. Hôm qua, khi về từ tầng mười hai sau khi thỏa thuận sẽ bắt đầu công việc đọc sách vào hôm nay, cô đã báo tin cho cả tổ là mọi chuyện đều ổn. Tiểu Phi chí chóe hết buổi về nguyên nhân nào họ không bị trách phạt vì Khiết Khiết không dám kể câu chuyện ngu ngốc của mình ra. Cô chỉ lâu lâu phát ra những từ như “ừ”, “đúng”, “phải” và “không biết” để tỏ ra quan tâm đến những giả thuyết của Tiểu Phi. Nhưng không phải ai cũng vui mừng như cô ấy, ít nhất thì Hà Bích không có vẻ gì là hài lòng. Cho nên hôm nay Khiết Khiết quyết định mời Tiểu Phi ăn trưa.

Ngồi vào ghế được khoảng nửa tiếng thì điện thoại của cô reo, ai đó đang gọi đến. Số máy lạ. Khiết Khiết do dự một lát rồi trả lời. Người kia nói ngay:

“Chào cô Lục Tâm Khiết, tôi là Giai Linh, thư ký của chủ tịch. Tôi gọi để báo cô biết là chủ tịch muốn cô lên văn phòng ngay bây giờ.”

Khiết Khiết từ tốn đáp lại:
“Tôi biết rồi. Cảm ơn cô!”

“Không có gì.” Cô thư ký cúp máy.

“Anh ta hành động nhanh thật.” Khiết Khiết bắt đầu di chuyển sau khi nói dối với Tiểu Phi rằng phòng tài chính muốn cô sang đó.

Đi qua phòng thư ký để đến văn phòng chủ tịch. Cô được hai cô thư ký gật đầu chào. Khiết Khiết đáp lại nhanh chóng, cô không chắc ai là Giai Linh. Nhưng rõ ràng là làm thư kí cho người giàu có không chỉ tài giỏi mà còn phải xinh đẹp. Căn cứ vào ngoại hình của họ thì biết. Bước lên hết mấy bước cô mới để ý là phía trước phòng thư ký hay phòng chủ tịch đều có mấy bậc thang. Nghe nói tòa nhà này do tên lập dị kia đưa ra đồ án. Như vậy thì chắc hắn không bình thường thật. Tòa nhà này có mười hai tầng mà văn phòng anh ta đã ở tầng mười hai, vậy chưa đủ cao hay sao mà còn thêm bậc thang.

Đẩy cánh cửa to đùng bước vào, Khiết Khiết thấy ngay anh ta vẫn ngồi phía bàn làm việc, đang xem cái gì đó trên laptop. Dám là mấy thứ về ý thức phản xạ hội lắm! Cô khoái trá nghĩ thầm.

“Sách ở đó!”

Anh ta lên tiếng, hất đầu về phía bộ ghế sofa màu kem sữa, nhưng vẫn không ngẩng lên.

Khiết Khiết không biết thứ nào làm mình khó chịu hơn. Việc anh ta không thèm nhìn cô hay là nhìn với ánh mắt như hút hết không khí. Cô quay sang theo phía anh ta chỉ, trên bàn là một quyển sách, chính xác là một quyển sách dày cộm.

Không đến nỗi há hốc mồm, nhưng thật sự cô bị bất ngờ cộng thêm vài gam bực tức. Cuối cùng thì cô cũng ngồi xuống xem xét quyển sách “Pride and Prejudice”. 598 trang và một ngày.

Khiết Khiết ngồi ở đó nghĩ xem mình phải tăng ca đến mấy giờ, may mắn là hôm nay không có nhiều việc lắm, nếu đọc nhanh chừng nửa đêm thì cô có thể về nhà được. Đúng là cay đắng. Nhưng thật ra từ tối qua cô đã có kế hoạch riêng. Dù sao anh ta vẫn chưa đọc chúng, với lại đâu nhất thiết phải đọc hết từng trang mới tìm ra cốt truyện. Vậy nên cô chỉ cần đọc lướt qua thôi. Và Khiết Khiết bắt đầu.

Thời gian cứ như vậy mà trôi qua, quyển sách rất hay dù trong tâm trạng của cô hiện giờ. Khi đọc khoảng hơn một nửa thì cô nhận ra đã đến giờ ăn trưa. Cô đưa mắt nhìn vị chủ tịch đáng ghét kia, anh ta vẫn ngồi với cùng một tư thế khi cô mới bước vào. Cô tự hỏi liệu có phải anh ta bị hóa đá rồi không. Nhưng cô cũng không dám hy vọng nhiều.

Chần chừ hết một lúc Khiết Khiết quyết định mở lời với giọng nhỏ nhẹ nhất mà cô moi ra được.
“Chủ tịch! Tới giờ nghỉ trưa rồi, tôi có thể đến chiều mới tiếp tục không?”

Anh ta nhìn lướt qua đồng hồ trên tay rồi hỏi cô:
“Cô đói sao?”

Khiết Khiết khẽ gật đầu, có chút dè chừng.

“Vậy cô đọc sách đến đâu rồi?”

“Hơn một nửa!” Cô lo lắng trả lời. Chẳng lẽ anh ta muốn mình đọc hết mới được đi ăn cơm sao?

“Được thôi. Một giờ!” Chủ tịch nói vắn tắt.

Trái tim cô nhảy cẫng lên.
 
Chỉnh sửa lần cuối:

tennycin

Homo sapiens
Nhóm Tác giả
Gà về hưu
Tham gia
18/7/14
Bài viết
2.823
Gạo
700,0
Ậc, ta đoán đúng nhân vật chính rồi nhé, nhưng mà... anh ta làm ta hóng hớt quá. Ta bắt đầu mường tượng ra mối liên hệ giữa chim sẻ vs đại bàng mà nàng đề cập ở phần mở đầu rồi.
Cô Lục Tâm Khiết này có vẻ cũng lạnh lùng quá ha, chút gì đó giống anh main chính và cả Annin nữa. Hì...
 

tennycin

Homo sapiens
Nhóm Tác giả
Gà về hưu
Tham gia
18/7/14
Bài viết
2.823
Gạo
700,0
Chương 4. HỢP ĐỒNG BỒI THƯỜNG
Bạn mắc một số lỗi nè ;););)
- Đáng ra phải mừng vì dù sao bản thân cũng là ân nhân của chị gái chủ tịch, một lợi thế rõ ràng cho cơ hội Khiết Khiết ở lại công ty. -> Mình thiết nghĩ bạn nên đổi vị trí của hai từ này thì câu văn sẽ rõ àng và hợp lí hơn đó.
- Thế nhưng ánh mắt của anh ta không có vẻ gì là nhận ra cô ( hoặc không thèm nhận ra), nên cũng chẳng có hy vọng gì nhiều. -> Không có dấu cách nha bạn.
- Cô muốn hét lên, nhưng chiếc ghế dưới tầng 4 đã ngăn cô làm vậy. -> Mình nhớ quy định của Gác Sách là chỗ này phải viết bằng chữ.

- “Hơn một nữa!” -> nửa.

- Trái tim cô nhảy cẩng lên. -> cẫng.
 

Annin

Wings...
Nhóm Tác giả
Gà về hưu
Tham gia
17/8/14
Bài viết
1.119
Gạo
1.200,0
Chương 5. NAM THẦN


Khiết Khiết đã hẹn gặp Tiểu Phi ở nhà ăn của công ty. Cô thấy nhẹ nhõm biết bao khi thoát khỏi văn phòng kia. Thang máy đến tầng bảy, có một người bước vào, nhìn thấy cô anh ta liền nói:
“Xin chào! Chúng ta lại gặp nhau rồi!”

“Chào anh!” Khiết Khiết khẽ gật đầu, đầu óc đang tưởng tượng đến cảnh nhấn nước chủ tịch, rồi cô sực nhớ là mình không biết bơi.

Người kia bật cười:
“Cô vẫn không nhận ra tôi sao? Vậy mà tôi vẫn nghĩ mình cũng khá hấp dẫn.”

Sau một phút bối rối thì Khiết Khiết cũng nhớ người đó là ai. Cô nhún vai ngượng ngùng.

“Hả? À… ra là anh! Chỉ vì tôi không chú ý thôi!”

Trịnh Thiếu Kỳ vui vẻ gật đầu nói:
“Ừm… cô đang đi đâu vậy?”

“Nhà ăn, còn anh?”

“Tôi cũng vậy… À, nếu cô không có hẹn tôi có thể mời cô một bữa cơm không? Tôi vẫn chưa có dịp cảm ơn cô.”

Sự ngạc nhiên vì lời đề nghị đột ngột chuyển nhanh thành lúng túng. Khiết Khiết ngần ngại nói:
“Thật xin lỗi… nhưng tôi có hẹn rồi!”

Anh ta hơi bị dội ngược nhưng cũng mỉm cười đáp lại:
“Không sao! Vậy để khi khác vậy. Thật ra thì anh chị tôi cũng muốn gặp cô, lúc cô biến mất trong bệnh viện chúng tôi đã rất lo lắng.”

Cô trả lời:
“Vì tôi có việc gấp nên cần đi ngay. Mà mọi người không nhất thiết cảm thấy cần đền đáp gì cho tôi đâu. Chuyện giúp người khác là lẽ tự nhiên thôi.”

“Nhưng cô đã cứu hai thành viên gia đình chúng tôi, mà thật ra là ba. Vậy nên nếu chúng tôi không làm gì để đền đáp thì thật không phải! Nếu cô bận thì để lần sau nhé.”

Đó rõ ràng không phải là câu hỏi mà là câu khẳng định nên Khiết Khiết khẽ gật đầu cho qua. Cô không nghĩ ra thời gian của mình còn khe hở nào trong vòng ba tháng tới để mà sắp xếp một cuộc hẹn. Anh nợ tôi nhiều đấy! Cô nghĩ đến vị chủ tịch “đáng kính”.

~oOo~​

Nhà ăn công ty được bố trí rất khoa học và đẹp mắt. Thậm chí nó còn có một sân khấu có thể xếp gọn cho những buổi liên hoan của nhân viên. Thế nên Khiết Khiết luôn thấy vui vẻ ở đây, một phần vì chính nó, phần khác vì cô yêu việc ăn uống.

“Cậu biến đi đâu cả buổi sáng vậy? Trên phòng tài chính cần cậu làm việc gì quan trọng à? Chẳng phải chúng ta chỉ lên đó khi cần dự toán kinh phí cho một sự kiện thôi sao. Mà giờ thì mình đang rỗi việc.” Tiểu Phi vừa hỏi vừa đưa một muỗng cơm to vào miệng.

“Họ chỉ muốn biết về mấy khoản chi phí cho kế hoạch marketing lần trước thôi. Cũng hơi phức tạp nên mới lâu vậy.” Khiết Khiết bối rối trả lời. Danh sách những điều cô che giấu Tiểu Phi đang ngày càng tăng. Nhớ đến việc cô ấy đã cố gắng an ủi mình như thế nào. Khiết Khiết cảm thấy thật có lỗi.

“Ra vậy! Mà cậu làm xong chưa?”

“Vẫn chưa. Nên chiều nay mình phải tiếp tục!” Khiết Khiết nói mà đau khổ nghĩ đến ngày mai mình phải nói dối thế nào.

Tiểu Phi gật gù nói tiếp:
“Mà không phải chỉ có mình để ý tới việc cậu không có ở văn phòng đâu. Hà Bích cũng thấy lạ nên cô ta hỏi mình. Nhưng yên tâm, mình chẳng thèm trả lời. Nghĩ xem cô ta đã đối xử với cậu thế nào hôm trước. Cô ta chỉ mong cậu bị đuổi thôi Khiết Khiết à. Như vậy thì cô ta mới có thể thế chân cậu được.”

“Cảm ơn cậu!”

Có lẽ ngoài cha mẹ và Linh Lan ra thì Tiểu Phi là người quan tâm Khiết Khiết nhất, mà việc đó càng khiến cô cảm thấy tội tăng một bậc.

“Nhìn kìa, đó là giám đốc kế hoạch đúng không? Anh ấy thật sự quá hấp dẫn! Nếu mình có thể làm người yêu của anh ấy một ngày thì có chết mình cũng chịu.” Tiểu Phi vừa nói vừa nhìn về phía sau Khiết Khiết với vẻ tràn trề hy vọng.

“Ai cơ?” Khiết Khiết vừa hỏi vừa quay ra sau. Bên tai nghe rõ giọng mơ màng của Tiểu Phi.

“Người mặc áo sơ mi trắng đó! Chỉ với quần áo đơn giản mà anh ấy đã toát lên vẻ nam thần rồi.”

Cuối cùng Khiết Khiết cũng nhận ra người Tiểu Phi đang nói đến. Đó là người đã cùng cô đi thang máy xuống đây. Đầu óc bắt đầu ghép nối các sự kiện mà cô còn nhớ được. Mọi người gọi anh ta là giám đốc Trịnh và anh ta nói mình làm ở phòng kế hoạch. Giám đốc phòng liên lạc khách hàng cũng tên Kỳ nên ở đây ai cũng gọi hai người đó bằng họ. Khiết Khiết biết bản thân không phải dạng thông minh xuất chúng, nhưng sao cô có thể ngốc đến nỗi không nhận ra anh ta là ai chứ.

Trịnh Thiếu Kỳ bắt gặp ánh mắt của cả hai rồi gật đầu mỉm cười. Khiết Khiết cũng gật đầu đáp lại. Lập tức quay người, cô chỉ mong Tiểu Phi không để ý vì không muốn bị tra hỏi. Tiểu Phi rất tốt nhưng lại không phải là người biết giữ bí mật. Vị giám đốc kế hoạch kia vốn là nam thần với mấy nhân viên nữ, trong khi Khiết Khiết thì yêu thích cuộc sống bình lặng nên cô không hề muốn làm mục tiêu bắn tỉa cho họ chỉ vì quen biết anh ta. Nhưng…

“Hình như anh ấy vừa mỉm cười với chúng ta thì phải! Cậu có nghĩ anh ấy cũng để ý tới mình không Khiết Khiết?” Tiểu Phi hỏi vẫn với vẻ hy vọng đó, còn Khiết Khiết thì thì ậm ừ cho qua.

Cuối cùng mình cũng biết hai chàng trai được nói đến nhiều nhất trong công ty, nhưng điều đó chỉ khiến tâm trạng cô tồi tệ hơn.
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Bên trên