Cứ như vậy mà yêu em - Hoàn thành - Vĩ Y

Annin

Wings...
Nhóm Tác giả
Gà về hưu
Tham gia
17/8/14
Bài viết
1.119
Gạo
1.200,0
Chương 6. NGÀY CHỦ NHẬT


Đó có lẽ là hai tuần lễ tồi tệ nhất từ trước đến nay, vì Khiết Khiết phải thu dọn tàn cuộc cho kế hoạch bị hủy kia. Cho nên cô vô cùng hạnh phúc khi ngày chủ nhật này đến. Kế hoạch của cô cho hôm nay hết sức hoành tráng, là ngủ, ăn và ngủ. Cô cần hồi phục sau hai tuần cày liên tục cũng như chuẩn bị để cày tiếp vào ngày mai.

Nhưng thật đáng tiếc, ngay cả lúc này cô cũng chẳng được yên thân. Khiết Khiết đã không tắt nguồn điện thoại và hối hận về việc đó ngay khi cô nhìn thấy ai đang gọi đến lúc hơn chín giờ sáng. Mặc dù cô không lưu số, nhưng vẫn nhớ được dãy số đáng sợ kia chỉ với một lần nhìn thấy trên tầng mười hai. ‘Giám ngục đang gọi’…

Kiềm chế ước muốn quăng ngay điện thoại vào tường, cô bắt máy.

“Cô chuẩn bị đi, mười lăm phút nữa tôi sẽ đến đón.” Và chủ tịch cúp máy, không hề cho cô cơ hội phản đối nào.

Dạo này tâm trạng Khiết Khiết hay lên xuống thất thường, nhưng chưa lần nào cô nổi nóng nhanh như bây giờ. “Anh nghĩ tôi là gì? Nô lệ của anh sao? Mà ngay cả nô lệ cũng cần nghỉ ngơi. Thật không thể chịu nổi!” Cô hét vào cái điện thoại tắt ngúm.

Bỗng cô nghĩ đến một điều khác. Mười lăm phút nữa đến đón, vậy nghĩa là sao? Làm sao anh ta biết mình ở đâu được? Xem ra anh ta đã dò xét bản lý lịch của cô. Khiết Khiết quyết định ghi chuyện này vào “những điều chủ tịch nợ”. Cô tức tối nhưng vẫn phải chuẩn bị ra ngoài. Bây giờ Vinh Thượng ít có vẻ tuyệt vời hơn rồi.

~oOo~​

Thời tiết khá mát mẻ, nên Khiết Khiết quyết định mặc một chiếc áo khoác mỏng bên ngoài bộ váy đơn giản màu xanh mực, mang giày pata đế mềm thay vì một đôi cao gót. Cô đâu muốn quyến rũ anh ta nên chỉ cần thoải mái là được. Khiết Khiết luôn biết bản thân không xinh đẹp nổi bật nhưng trông cũng không đến nỗi nào, thật ra là khá dễ thương với đôi mắt to trong veo. Cô mỉm cười với chính mình trong gương, đeo lên cặp kính cận rồi bắt đầu đi xuống đường.

Vừa ra khỏi cổng được một lát thì anh ta đã tới, cũng dễ nhận ra thôi vì trong khu này không có nhiều người lái chiếc xe như thế. Một chiếc Rolls-Royce màu trắng. Anh ta dừng lại ngay trước mặt cô. Khiết Khiết tự động mở cửa và bước lên xe, cô chẳng mơ gì đến việc anh ta mở cửa hộ cô. Vị ông chủ này không bắt cô mở cửa xe cho thì đã là may mắn rồi.

Chiếc xe lăn bánh nhưng cô cũng chẳng buồn hỏi rằng họ đang đi đâu. Nếu anh ta có ý đồ gì đen tối thì càng tốt, vậy thì cô có thể thẳng tay đánh anh ta bầm dập như đã mong ước mấy tuần nay. Nhưng dường như sự thực luôn chống đối với tưởng tượng. Họ dừng lại ở trước một căn nhà hoành tráng sau một hành trình im phăng phắt. Ý nghĩ đầu tiên của Khiết Khiết rằng đây là nhà chủ tịch, mà vậy thì chắc gia đình anh ta có thể có đến vài chục thành viên vì chỗ này trong như cung điện.

“Cô không bước ra sao?” Giọng chủ tịch vang lên khiến tâm trí Khiết Khiết trôi lại vào đầu.

Cô leo nhanh xuống xe rồi đi theo anh ta vào nhà. Nếu anh ta sống ở đây một mình thì rõ là bị gia đình ruồng bỏ, còn nếu không thì anh ta đang đưa mình đến gặp ai? Nhưng cô vẫn không hỏi. Cô đã quyết định càng ít nói chuyện với anh ta càng tốt.

Bốn người, một già ba trẻ ăn mặc hết sức chỉnh chu cuối chào cung kính khi Khiết Khiết bước qua cửa. Cô bối rối cuối chào lại, hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Một người đàn ông xuất hiện với vẻ hớn hở:
“Cô Tâm Khiết! Rất vui mừng khi gặp lại cô! Chúng tôi đã nghĩ sẽ không có cơ này!”

Cô biết người này, nhưng trí nhớ của cô lại một lần nữa đình công, nên cô chỉ đứng đó nặn ra một nụ cười. Ít ra chủ tịch phải nói trước với cô hay nói ngay lúc này, vậy mà anh ta chỉ đứng ở đó như thể đang xem một tuồng hài kịch với nhân vật chính là cô.

Hình như người đàn ông kia cũng nghĩ vậy nên anh ta tự giới thiệu:
“Tôi là Trịnh Thiếu Hoàng, chồng của người cô đã cứu mấy hôm trước. Cô không nhớ gì sao?”

Mấy câu đó làm trí nhớ của cô được khai thông trở lại, nhưng chưa kịp trả lời thì một người khác đã lên tiếng trước.

“Em cho là hai anh em mình đều không gây được ấn tượng với cô ấy!” Nam thần phòng kế hoạch bước đến. “Chào cô! Tôi mong cô nhận ra tôi.”

Khiết Khiết khẽ gật đầu hối lỗi với cả hai:
“Tôi nhớ mà. Xin chào!”

Tiếp đó họ mời cô vào phòng khách, một nơi vô cùng lộng lẫy với bộ bàn ghế bằng gỗ được trạm trổ hết sức tinh tế, tường lấy đầy những bức tranh sơn thủy và một số ảnh gia đình, chính giữa trần nhà là một bộ đèn pha lê lấp lánh dưới ánh nắng rọi vào từ cửa sổ. Mọi thứ bày trí ở đây đều toát lên vẻ sang trọng cổ xưa của một danh gia vọng tộc. Khiết Khiết nghĩ nơi này thật sự không thực chút nào, giống như đang bước vào một bộ phim truyền hình về xã hội thượng lưu vậy. Cô hoàn toàn hối tiếc bản thân đã không mặc thứ gì đó thích hợp hơn.

Khi họ tiến vào trong, nơi có ba người đang ngồi. Trịnh Thiếu Hoàng nói với hai người đang ngồi trên ghế chính:
“Cha, mẹ! Cô ấy đến rồi!”

Anh ta quay về phía cô tiếp tục:
“Tâm Khiết, đây là cha mẹ tôi! Còn cô ấy là Thượng Lam, vợ tôi!”

Thật ra anh ta không cần giới thiệu thì cô cũng nhận ra được. Người phụ nữ tên Thượng Lam đó Khiết Khiết đã gặp vào đêm kinh hoàng kia. Trông cô ấy có vẻ yếu nhưng đã tốt hơn nhiều với lần trước. Cả ba người họ đều đứng dậy và gật đầu với cô khi được giới thiệu. Bác trai có vẻ đĩnh đạc và nghiêm nghị còn vợ ông thì lại toát lên sự phúc hậu.

Khiết Khiết cúi người:
“Chào hai bác! Cháu là Lục Tâm Khiết… chào chị!” Cô nói thêm với Thượng Lam.

Mọi người ở đây đều có vẻ phấn khởi khi gặp cô, ngoại trừ “anh ta” (mà “anh ta” thì coi như không tính) Khiết Khiết cảm thấy ngại ngùng với bầu không khí quá sức hồ hởi này.

“Mời cháu ngồi! Thượng Vĩ, con cũng ngồi đi!”

Và Khiết Khiết tự động ngồi xuống chiếc ghế gần nhất một cách máy móc. Những người khác cũng tìm được vị trí cho mình. Thật lòng, bộ ghế này còn chứa được khoảng thêm năm người nữa.

Trà được đưa lên ngay lập tức, Khiết Khiết gật đầu cảm ơn cô giúp việc. Tự hỏi cô đã từng thấy những người giúp việc tại gia mặc đồng phục thế này lần nào chưa.

Bác gái bắt đầu nói với một nụ cười thân mật và ánh mắt rưng rưng:
“Cháu dùng trà đi... Gia đình bác thật sự vô cùng cảm ơn cháu, Tâm Khiết à! Cháu đã cứu lấy con dâu và cháu trai bác. Có lẽ không thể nào đền đáp hết được.”

Cô bối rối:
“Cháu nghĩ nếu là người khác chắc cũng sẽ làm vậy thôi! Thế nên mọi người không cần phải cảm thấy nợ cháu đâu!”

“Cháu đúng là cô gái tốt!”

Không biết phải trả lời thế nào nên Khiết Khiết chỉ cười nhẹ rồi uống một ít trà, ngọt và thơm. Khi cô vừa đặt chiếc tách xuống, bây giờ tới Thượng Lam nói với vẻ cảm động:
“Em đã ở bên chị lúc đó, nói với chị những lời động viên sâu sắc, cho chị sự cổ vũ to lớn… khi mà chị nghĩ mình đã không còn hy vọng gì nữa. Chị thật sự cho rằng em là thiên thần!”

Thiên thần ư? Cô thậm chí còn không nhớ được mình đã nói những gì nữa. Thành thực mà nói, trí nhớ của cô tệ thêm chút nữa thì cầm bằng trí nhớ của cá vàng.

Nhận thấy vẻ lúng túng của Khiết Khiết, Thượng Lam liền nói:
“Em không cần phải ngại đâu... Đó là sự thật mà! À phải… em bé cũng đang ở nhà, nhưng nó ngủ rồi. Lát nữa chị đưa em lên gặp bé nha.”

Khiết Khiết lập tức gật đầu, thầm cảm ơn là chị ấy không kể lể rằng cô đã cứu đứa bé như thế nào. Hơn nữa, cô vốn rất yêu trẻ con.

“Thật ra bác sĩ có bảo là cô ấy và em bé phải ở lại theo dõi thêm. Nhưng cô ấy muốn về nhà sớm hơn. Cô ấy luôn muốn gặp em từ lúc tỉnh lại để nói lời cảm ơn, nên bọn anh đã tìm cách liên lạc với em sau khi em biến mất ở bệnh viện.” Anh Hoàng vừa nói vừa đặt tay lên tay vợ rồi tiếp tục. “Bọn anh thật sự rất lo lắng khi thấy phòng bệnh trống trơn. Bác sĩ cũng bảo em không nên ra ngoài lúc đó mà. Nhưng cũng thật may mắn là em làm việc ở Vinh Thượng. Lúc Thiếu Kỳ nói rằng nó đã gặp em ở công ty, bọn anh đã muốn mời em đến nhà ngay khi em có thời gian và Lam khỏe hơn một chút!”

“Cô ấy đã nói với em là có việc gấp và hình như là có vẻ rất bận nữa! Dù vậy Thượng Vĩ vẫn có cách đưa được cô ấy đến đây. Trịnh Thiếu Kỳ trả lời hộ Khiết Khiết rồi quay sang cô: “Cậu ấy không làm khó cô chứ?”

“Không có.” Cô nói dối. Anh ta chỉ áp bức tôi thôi!

Cuối cùng bác trai cũng lên tiếng:
“Cô Lục… cô có thể ở lại dùng bữa trưa với chúng tôi không?”

Lần đầu được gọi bằng họ, mất một lúc cô mới nhận ra ông đang nói chuyện với mình. Khiết Khiết nghĩ ngay đến việc phản đối. Việc ăn uống ở một nơi như vầy chắc chắn có rất nhiều quy tắc. Tuy vậy, cô lại không dám từ chối với một người uy nghiêm như ông ấy. Cuối cùng cô phát ra được mấy tiếng:

“Hả? À… dạ vâng!”

Bác gái mỉm cười:
“Bác đã bảo nhà bếp chuẩn bị một số món ăn, mong là cháu sẽ thích.”

“Cảm ơn bác!” Khiết Khiết nói.

Thượng Lam tiếp lời:
“Vậy anh chị đưa em lên xem em bé nhé! Rồi mình cùng xuống dùng bữa trưa với mọi người?”

“Dạ… vậy cháu xin phép!” Khiết Khiết nhỏ nhẹ nói với hai người lớn tuổi rồi bước ra. Anh Hoàng dìu vợ mình đi cùng Khiết Khiết lên tầng trên. Trông chị ấy thật mỏng manh.

Càng đi Khiết Khiết càng thấy chỗ này thật sự là cung điện. Một nơi hòa trộn giữa nét cổ kính và hiện đại. Những chiếc đèn được bố trí khắp nơi tự bật sáng khi họ đi qua. Đúng là những người giàu hầu hết đều kết hôn với nhau. Khiết Khiết nghĩ thầm. Phòng em bé được trang hoàng rất khác với những nơi còn lại mà cô thấy trong nhà dù vẫn rất rộng lớn. Mọi thứ đều có vẻ tươi sáng và vui nhộn đầy màu sắc với đủ loại thú nhồi bông và đồ chơi trẻ con khác nhau. Đứa bé đang ngủ trong chiếc nôi màu trắng sữa. Nó bị sinh non nhưng trông khá khỏe mạnh và đáng yêu. Khiết Khiết ngắm nhìn đứa bé, cô nghĩ đến việc nếu bé không kịp chào đời thì sẽ như thế nào mà rùng mình.

Thượng Lam thì thầm với đôi mắt đẫm lệ:
“Bé đang khỏe dần lên. Bác sĩ và một y tá đến đây mỗi ngày để chăm sóc. Chị muốn đưa bé về nhà vì chị nghĩ bé không thích bệnh viện. Lúc chuyện đó xảy ra thì chị đang mang thai tháng thứ chín. Vợ chồng chị đã mong chờ con biết bao nhiêu… Lúc đó chị đã cầu mong ông trời đừng mang thằng bé đi. Nhưng em đã xuất hiện và cứu lấy cả hai…”

Chồng chị ấy bắt đầu kể lại, cũng với giọng thì thầm:
“Anh chưa bao giờ hoảng sợ như vậy trong đời. Đáng lẽ anh phải đi đón cô ấy sớm hơn, nhưng anh đến muộn chỉ vì chút việc bận. Khi anh tới nơi ở đó có rất nhiều người và cả máu nữa. Họ nói với anh rằng một thai phụ gặp tai nạn, anh cố gắng điện thoại cho Lam nhưng không ai trả lời, nên anh đi thẳng đến bệnh viện được chỉ. Dẫu vậy ngay cả khi đã ở đó, anh cũng không thể làm gì cho hai mẹ con họ. Nếu không có em, anh sẽ chẳng bao giờ tha thứ cho mình được.”

“Em cũng thấy may mắn khi đã có thể giúp. Em bé thật dễ thương!” Khiết Khiết nói, cố gắng an ủi cả hai.
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Annin

Wings...
Nhóm Tác giả
Gà về hưu
Tham gia
17/8/14
Bài viết
1.119
Gạo
1.200,0
Chương 7. TÁO VÀ SÔ CÔ LA


Có lẽ lý thuyết của người giàu có thường khác biệt, “một số món ăn” như bác gái nói thật ra là khoảng hơn hai mươi tô dĩa lớn nhỏ đầy ắp đủ loại thức ăn, từ trên núi đến dưới biển. Và tất cả được bày biện kỹ lưỡng cùng với những ly rượu vang đỏ cao cấp trên một chiếc bàn hình chữ nhật to gấp rưỡi tấm bảng đen trong các lớp học. Khiết Khiết chưa bao giờ thấy nhiều thức ăn ngon mắt như thế ngoài đời thật, đếm xem có bao nhiêu người sẽ thưởng thức chúng, “bảy”. Cô thật muốn hỏi những người giúp việc có ăn cùng không vì xem ra cần sự hỗ trợ của họ mới mong tẩu tán hết núi thức ăn này.

Bác gái niềm nở khi mọi người đều đã yên vị:
“Cháu cứ tự nhiên nha Tâm Khiết!”

Khiết Khiết mỉm cười:
“Vâng ạ!”

Ít ra cô cũng hoàn thành một tiêu chí đặt ra là ăn thật ngon hôm nay. Nhưng nụ cười của cô héo đi khi cô nhận ra ai đang ngồi cạnh mình, “hai vị nam thần công sở”. Nghĩ đến Tiểu Phi, đây có lẽ là giấc mơ của cô ấy, rất tiếc Khiết Khiết không có được niềm ham thích đó. Với Trịnh Thiếu Kỳ thì cô không có vấn đề gì, còn với người kia… cô có rất nhiều vấn đề.

Bữa trưa bắt đầu, mọi người đều ăn uống vui vẻ, Khiết Khiết đã thử mỗi món một ít và đặc biệt thích món xào với đủ loại nấm, cô cũng uống một chút xíu rượu vang khi bác trai và anh Hoàng mời. Khiết Khiết không thể không chú ý việc chủ tịch chỉ ăn vài món nhất định, ngay cả trong lúc này anh ta cũng thật lạnh lùng.

Mọi người hỏi han về công việc cũng như tình trạng sức khỏe của cô sau khi bữa ăn kết thúc, Khiết Khiết vẫn kiên quyết khẳng định mọi thứ đều tuyệt vời. Rõ ràng là chủ tịch không hề kể với họ rằng anh ta đang đền đáp cô như thế nào.

“Tâm Khiết, nếu cháu có vấn đề cần giúp đỡ thì đừng ngại, cứ nói với Thiếu Kỳ nhé! Cả gia đình bác đều sẵn sàng giúp đỡ cháu. Bao gồm cả Thượng Vĩ nữa!” Bác gái nói với nụ cười của một người mẹ.

Khiết Khiết ngần ngại:
“Dạ…. cháu biết rồi ạ!”

“Còn nữa… khi có thời gian thì đến nhà bác chơi nha! Bác thật sự cảm thấy rất có duyên với cháu.”

Cô gật đầu đáp lại, mọi người ở đây đều thân thiện và quý mến cô, nhưng đến chơi lần nữa thì cô thật không dám nghĩ tới.

~oOo~​

Sau khi đi dạo xung quanh khu vườn to như công viên với giám đốc kế hoạch. Khiết Khiết biết thêm được kha khá chuyện, như bác trai là thẩm phán đã nghỉ hưu, anh Thiếu Hoàng hành nghề luật sư, bác gái là một nhà hoạt động từ thiện trong khi nghề nghiệp của chị Lam là thiết kế thời trang. Hơn nữa, gia đình họ còn có cổ phần trong nhiều công ty lớn. Vậy mới nói đã giàu chỉ có càng giàu thêm. Cô vừa đi vừa nghĩ, không hiểu tại sao mình lại được giới thiệu về lý lịch gia đình này.

Nhận ra trời đã đổ về chiều, Khiết Khiết quyết định xin cáo từ. Hai vợ chồng Thượng Lam cùng cậu em trai tiễn Khiết Khiết ra cửa. Chị ấy đưa cho cô một tấm thiệp xinh xắn rồi nói:
“Chị mong em sẽ đến dự tiệc đầy tháng của em bé, em gần như đã sinh ra nó lần nữa!”

“Em mong chờ lắm.” Cô đáp, cảm thấy không thoải mái với phong cách đối thoại hoa mỹ này.

Trịnh Thiếu Kỳ nói với Thượng Vĩ:
“Đưa cô ấy về cẩn thận!”

“Mình biết!”

“Vậy… tạm biệt mọi người!” Khiết Khiết giơ tay lên vẫy chào rồi cùng chủ tịch lên xe.

~oOo~​

Một lần nữa ngồi bên cạnh chủ tịch. Khiết Khiết vẫn im lặng như lần trước. Trong không gian nhỏ như vậy, thật sự quá ngượng ngùng.

Đột ngột chủ tịch lên tiếng xóa tan sự tĩnh lặng:
“Cô có muốn đi đâu không?”

Khiết Khiết quay sang, anh ta vẫn không nhìn cô.
“Hả?... ừm… chủ tịch để tôi xuống ở ngã rẽ vào nhà là được rồi!”

“Tại sao?”

“Tôi muốn ghé qua công viên một lát, để đi dạo!”

Cô đang định sẽ ngắm những đứa trẻ chơi đùa rồi đi ăn gì đó cho buổi chiều mới về nhà. Vì thật ra hệ tiêu hóa của cô hoạt động khá tốt. Anh ta không hề trả lời nên cô cho đó là đồng ý.

Khi đến nơi, cô vội vã nói lời cảm ơn rồi xuống xe. Nhưng không phải chỉ có mình cô, chủ tịch cũng làm vậy. Thấy ánh mắt ngạc nhiên của Khiết Khiết anh ta nói:

“Tôi cũng muốn đi dạo.”

Vậy là cả hai cùng đi dọc theo con đường lát đá ở đó. Biết thế mình nên nói là muốn về thẳng nhà! Cô lẩm bẩm tự trách. Buổi chiều ở công viên có rất nhiều người tập thể dục, đặc biệt là các cô gái. Và hầu như tất cả họ điều ngoái nhìn lại khi hai người đi qua, Khiết Khiết biết rõ cô không phải là đối tượng quan sát, nhưng chủ tịch không hề có vẻ gì nhận ra việc đó. Xem ra đẹp trai cũng không phải lúc nào cũng tốt, nhất là khi mọi người đều xem mình như động vật lạ.

Đi được một lát thì Khiết Khiết thấy một thứ, cô vui vẻ nói:
“Chủ tịch, anh đợi tôi một lát nhé… tôi muốn mua kem!

Cô đi về phía đài phun nước, nơi một xe kem đang đậu. Ban đầu cô chỉ tính mua một cây, nhưng sau đó cô nghĩ như thế thật kỳ cục nên cô mua hai. Nói cho cùng ai mà lại ghét kem.

Vừa đưa cho bạn đồng hành cây kem vị táo (vì cô nghĩ con trai không thích vị socola lắm), cô mỉm cười nói:

“Chủ tịch… anh ăn đi, tôi mời anh!”

Trong khoảng một giây cô đã nghĩ rằng anh ta sẽ không nhận, thế nhưng cuối cùng chủ tịch cũng cầm lấy. Cô nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh trên một chiếc ghế gỗ. Và cứ như thế, cả hai lặng lẽ bên nhau.
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Annin

Wings...
Nhóm Tác giả
Gà về hưu
Tham gia
17/8/14
Bài viết
1.119
Gạo
1.200,0
Chương 8. LỄ KỶ NIỆM


Về đến nhà lúc hơn sáu giờ chiều sau khi thoát khỏi vị chủ tịch kia và ăn bữa tối no đến căng bụng. Khiết Khiết nhận ra không chỉ có mình cô trong nhà.

“Khiết Khiết!” Linh Lan chạy đến nắm tay cô và cả hai cùng nhảy vòng vòng.

“Linh Lan! Mình nhớ cậu quá đi, mình cứ tưởng hai ngày nữa bồ mới về?” Khiết Khiết hỏi sau khi cả hai đã thôi màn nhảy nhót.

“Ừ… đáng lẽ là vậy, nhưng mình sắp xếp để về sớm hơn. Mình có mua quà cho bồ nè!”

Linh Lan đem mấy cái hộp ra cho Khiết Khiết đang ngồi ở phòng khách.

“Mỗi khi dừng một chỗ thì mình mua một thứ, nên mới ra nhiều như vậy!

Sau khi xem xét mấy hộp quà (một cây lược được trảm trổ tinh xảo, một vòng đeo tay lấp lánh, một chiếc hoa cài áo rất xinh và vài thứ nữa). Khiết Khiết hỏi:
“Quà cậu tặng mình sắp chất đầy phòng rồi! Chuyến đi này có gì vui không?”

“Cũng không có gì đặc biệt, chỉ là đàn xong thì đi nơi khác đàn tiếp!”

Linh Lan vốn là nghệ sĩ dương cầm và violon, cô khá nổi tiếng và luôn phải đi lưu diễn nhiều nơi cũng với dàn nhạc. Thật ra nơi Khiết Khiết đang ở là nhà của Linh Lan. Cha mẹ cô ấy đã ly hôn và có gia đình riêng ở nước ngoài, còn Linh Lan thì chỉ thích sống ở đây nên họ mua ngôi nhà này cho cô. Linh Lan phải thường xuyên đi vắng do đó việc Khiết Khiết ở đây coi như là đôi bên cùng có lợi, hơn nữa cả hai vốn đã thân nhau từ bé.

Linh Lan đem ra hai ly nước cam và ít trái cây rồi nói:
“Mà cậu dạo này thế nào? Trông không khỏe lắm, lúc mình nói chuyện qua điện thoại bồ cứ bảo là về sẽ kể.”

Vậy là Khiết Khiết kể hết mọi chuyện cho Linh Lan nghe. Cô ấy hết từ lo ngại rồi chuyển sang vui mừng, cuối cùng là bực tức đến đứng bật dậy. Đó là lý do tại sao họ trở thành bạn thân, hai người đều luôn đứng về phía đối phương.

“Thật là quá đáng! Khiết Khiết, cậu nên nói với chị ấy về việc đó! Như thế thì cậu không phải làm tăng ca nữa.”

“Mình không muốn. Mình đã nói không mong được đền đáp, giờ nếu nói ra chẳng khác nào mình dựa vào chuyện cứu người để xí xóa lỗi lầm!” Khiết Khiết nói, tự cảm thấy bản thân ngu ngốc nhưng không hề muốn khuất phục.

“Nhưng rõ ràng cậu phạm lỗi vì cứu chị anh ta mà. Anh ta là loại người gì mà bắt ân nhân của gia đình trả nợ chứ? Vì đã không nhẫn tâm để chị mình nằm chết ngoài đường sao?”

“Là giám ngục... là bọn vô cảm mà mỗi lần xuất hiện thì luôn tỏa ra hơi lạnh như băng, và hút hết niềm vui xung quanh trong chuyện Harry Potter đó.” Khiết Khiết bổ sung khi Linh Lan chau mày không hiểu.

Linh Lan gật gù đồng ý rồi ngồi xuống lại:
“Ừ, mình cũng nghĩ vậy! Mà giờ cậu tính sao? Vẫn làm công việc đó à?”

Khiết Khiết chỉ nhún vai thay cho câu trả lời, vui hơn một chút. Một lát sau thì Linh Lan tiếp tục:
“Nhưng cậu không thấy kì lạ sao? Lẽ bình thường thì ai lại muốn được bồi hoàn kiểu đó được, với lại chẳng phải anh ta nói là không muốn người nào động vào sách của mình sao?”

Khiết Khiết nói như đùa:
“Dám anh ta không xem mình là người lắm... Hay là anh ta thích mình!”

Linh Lan bật cười rồi đưa ra nhận xét:
“Nếu vậy thì phải là tiếng sét ái tình vì hai người chỉ mới gặp trong bệnh viện được vài ngày thôi mà! Mà nói thật, mình cũng chẳng tin mấy thứ tiếng sét, tiếng sấm đó đâu.”

Khiết Khiết trả lời:
“Với mình thì sẽ giống như bị trời đánh. Nghĩ xem, nếu mọi người biết việc mỗi ngày mình đều ở trong văn phòng cùng với ‘chủ tịch thiên tài’ thì sẽ ra sao. Có thể bị ám sát trước khi kịp tan ca lắm!”

“Mình thật muốn biết anh ta và cả giám đốc kế hoạch trông như thế nào.”

“Công bằng mà nói thì họ đúng là mang vẻ nam thần. Dù vậy mình cũng chẳng có chút hứng thú nào mà dây dưa vào. Một người thì như từ nước đá đẽo thành, còn người kia thì là động vật ăn thịt.”

“Động vật ăn thịt? Giám đốc kế hoạch sao?” Linh Lan có vẻ ngạc nhiên.

“Ừ… lúc mới vào công ty thì mình đã nghe nói rồi. Một năm anh ta thay người yên năm, sáu lần. Diễn viên nổi tiếng hay ca sĩ mới gặp lần đầu đều có thể quàng vai bá cổ. Con gái thấy anh ta như thể ra đường thấy kim cương vậy, đẹp thật nhưng không thể giữ lâu, hầu hết chỉ có thể đứng nhìn thôi.” Khiết Khiết nói với một cái nhướn mày.

“Mình hiểu… loại này mình gặp nhiều rồi! Nhưng nếu họ thật sự yêu ai rồi thì thường sẽ rất chung thủy!”

“Còn tùy theo điều kiện phản ứng nữa... dù sao anh ta cũng khá thân thiện dễ gần, đặc biệt là khi đứng bên cạnh người còn lại. Vậy mà hai người họ lại là bạn thân với nhau. Mình nghĩ tốt nhất họ nên yêu phứt nhau cho rồi, để thiên hạ được thái bình.”

“Nếu vậy chắc mấy cô gái sốc lắm!” Linh Lan nói, đưa tay lấy một miếng táo.

“Có lẽ bệnh viện sẽ bị quá tải tạm thời, không chừng mình cũng phải vào đó… để thăm Tiểu Phi”

“Tiểu Phi cũng thích họ sao?” Linh Lan cũng biết Tiểu Phi vì cô ấy đôi khi ghé chơi với Khiết Khiết.

“Không hoàn toàn… không phải họ mà là chỉ có mình Trịnh Thiếu Kỳ thôi! Cậu ấy dành một nửa thời gian để nói về anh ta, nữa còn lại thì về những tin nóng trong công ty.” Khiết Khiết uống một chút nước cam mà Linh Lan pha sẵn cho cô rồi nói tiếp. “Mình vẫn chưa kể chuyện đó với Tiểu Phi, nên mỗi ngày đều phải viện lý do cho sự vắng mặt ở tầng bốn. Cũng may là tuần trước Tiểu Phi xin nghỉ phép đi du lịch với gia đình… Không phải mình không muốn nói đâu, cậu cũng hiểu tính cậu ấy mà!”

“Ừ mình hiểu! Nhưng cũng không thể giấu lâu được!”

Cuối cùng Khiết Khiết đứng dậy:
“Bi kịch! Mà thôi, tối mai nói tiếp. Mình chuẩn bị đi ngủ đây, sắp thành gấu trúc rồi, với lại mình cần nghĩ xem mai nên nói dối thế nào! Thật lòng, mình chỉ sợ mũi mình đang dài ra. Ngủ ngon nhé!”

~oOo~​

Sáng sớm thứ hai trời bắt đầu chuyển lạnh, sau khi phát hiện bản thân bị trễ giờ Khiết Khiết đã vội vã đi làm mà không nhớ mang thêm áo khoác. Thế nên giờ cô đang phát run trên quãng đường đi bộ từ trạm xe buýt đến công ty. Ở Vinh Thượng hầu hết mọi người đều có xe riêng với đủ kiểu dáng và nhãn hiệu, việc đi làm bằng phương tiện công cộng như cô có thể xem là trường hợp cá biệt.

Bước vào phòng làm việc chung ở tầng bốn vừa kịp giờ khiến cô thoải mái hơn hẳn. Tiểu Phi đã về và cô ấy đang tiến lại chỗ cô:

“Khiết Khiết! Mình về rồi nè!”

“Đi du lịch vui chứ? Cậu có tìm được chàng nào ở đó không?” Khiết Khiết trêu chọc.

Tiểu Phi nói ngay:
“Cũng vui lắm, nhưng chẳng có ai bằng... Mà hình như cậu đã vượt qua thời kì khủng hoảng và trở lại bình thường rồi thì phải. Mình có mua món cho cậu thứ này!”

Và cô ấy đưa cho Khiết Khiết hai chiếc vòng đeo tay được bện bằng những sợi mây khá xinh xắn:
“Cái đó là vòng đeo tay tình yêu, để cho cậu tặng bạn trai!”

Trong lúc ngắm nghía hai chiếc vòng, Khiết Khiết hỏi lại:
“Mình đào đâu ra bạn trai đây?”

“Ừ… nhưng lúc nào có thì cậu tặng, vậy mình nhìn thấy sẽ hiểu liền!”

“Được thôi! Cảm ơn nhiều nhé!”

Khi Tiểu Phi đã rời đi, Khiết Khiết nghĩ xem nếu Tiểu Phi mà thấy giám đốc Trịnh đeo một trong hai chiếc vòng này thì sẽ ra sao. Chắc cô ấy sẽ bóp cổ mình đến chết ngay khi gặp mặt.

~oOo~​

Phòng marketing và sự kiện vốn chịu trách nhiệm việc lên kế hoạch PR cho các khu nghĩ dưỡng, khu du lịch, khách sạn… cũng như tổ chức các sự kiện quảng bá, hội nghị, các lễ kỷ niệm và các buổi tiệc đặt biệt của công ty. Bộ phận này vốn có bốn tổ (C, D, E và S), mỗi tổ gồm bảy đến chín người, hai trưởng phòng và một giám đốc. Khiết Khiết là tổ trưởng tổ S và dưới cô còn có sáu người khác. Do tính chất công việc nên không phải lúc nào mọi người cũng có việc để làm, nhưng đã có việc thì sẽ bận tối tăm mặt mũi.

Sau khi xem lại những tài liệu về chiến dịch quảng bá tua du lịch gia đình lần trước, Khiết Khiết định lên văn phòng chủ tịch nhưng ngay lúc đó có một người bước vào.

“Chúng ta cần họp ngay bây giờ.” Trưởng phòng nói.

Phòng họp ngay tầng bốn, cũng không lớn lắm, đặc biệt là khi gần hai mươi người đang ở đây. Trưởng phòng bắt đầu:
“Tôi vừa nhận được thông báo, năm nay tổ S sẽ phụ trách lễ kỷ niệm thành lập tập đoàn. Tôi cũng đã điều động thêm vài thành viên của các tổ còn lại để hỗ trợ. Sự kiện lần này rất quan trọng vì ban quản trị sẽ mời các đại diện đối tác nước ngoài đến tham dự.”

Tiếng xì xầm bắt đầu nổi lên khắp phòng. Lễ kỷ niệm thành lập luôn là sự kiện lớn trong năm của công ty. Năm ngoái, sự kiện này do tổ D phụ trách và Khiết Khiết đã không tham dự được vì bệnh nên bận nằm la liệt ở nhà. Hầu hết mọi người đều háo hức khi đến dịp này, ngoài trừ thành viên phòng marketing. “Phụ trách” nghĩa là trong vòng ba tuần tới Khiết Khiết coi như khỏi ngủ.

Trưởng phòng tiếp tục:
“Cấp trên rất kỳ vọng vào lễ kỷ niệm năm nay, tôi mong mọi người hãy làm việc với tinh thần cao nhất. Còn nữa, kế hoạch cho sự kiện phải để trên bàn làm việc của tôi vào cuối tuần này. Có ai có vấn đề gì không?”

“Trưởng phòng! Địa điểm lần này là ở đâu vậy?” Hà Bích lên tiếng.

“Khách sạn First Sight trong khu nghỉ dưỡng Amour.”

Khiết Khiết hỏi ngay:
“Nhưng trưởng phòng, từ đó cách trụ sở chính đến hai tiếng đi xe. Nếu đi lại mỗi ngày thì mất đến bốn giờ, vậy sẽ ảnh hưởng tới hiệu quả làm việc và thời gian nghỉ ngơi của mọi người!”

Mọi người tán thành rào rào. Trưởng phòng Dư giơ tay lên trấn áp rồi nói:
“Tôi cũng đã hỏi chuyện này. Mọi người sẽ ở lại đó để làm việc, dĩ nhiên nếu mọi người muốn về thì tùy.”

“Ở lại? Tức là…”

“Tức là bộ phận quản lý của resort sẽ sắp xếp để mọi người chỗ nghỉ lại. Phòng hạng sang và hoàn toàn miễn phí.”

Buổi họp kết thúc bằng tiếng hò reo lẫn trầm trồ. Ưu điểm của Vinh Thượng là bạn có thể đi du lịch miễn phí thường xuyên, còn nhược điểm là bạn sẽ có rất ít thời gian mà tận hưởng.

Gia đình Khiết Khiết không đến nỗi khó khăn, nhưng việc ở lại một khu nghỉ dưỡng gần hai tuần lễ thì đúng là không dễ gì có cơ hội. Và rõ ràng là không chỉ mình cô nghĩ như vậy.

Tiểu Phi nói với vẻ mơ mộng khi mọi người ra khỏi phòng họp:
“Phòng hạng sang đó, có lẽ tụi mình sẽ được ở lại đó mười ngày! Năm ngoái buổi tiệc cũng chỉ tổ chức ở nội ô thành phố thôi. Tuyệt vời làm sao!”

“Chứ gì nữa, nhưng phải chi không phải vì mục đích làm việc thì tốt quá!” Nhã Kỳ, một thành viên khác của tổ S bổ sung.

Khiết Khiết nói:
“Không chừng tụi mình còn không có thời gian mà nghỉ ngơi nữa. Chỉ có khoảng hơn một tuần để chuẩn bị. Đó là nếu kế hoạch được duyệt ngay lần đầu!”

“Vậy thì mình sẽ đến với người yêu để mà tận hưởng vậy.” Tiểu Phi vui vẻ.

“Chỉ khi cậu tìm thấy người đó thôi!” Hà Bích quăng những lời này khi đi ngang qua ba người.

Tiểu Phi tắt cười ngay lập tức, quắt mắt nhìn theo:
“Thật mất lịch sự!”

Bỗng nhiên Khiết Khiết nhớ ra một việc:
“À… mình muốn lên hỏi bộ phận thông tin để lấy tài liệu về khách sạn First Sight. Mọi người về trước nhé!”

~oOo~​

Vừa đi thang máy lên tầng mười hai Khiết Khiết vừa nghĩ xem phải hỏi xin dời lại công việc đọc sách mấy tuần được không. Xem ra phải hết sức dịu dàng, nhỏ nhẹ mới được! Cô thở dài.

Khiết Khiết gật đầu chào Giai Linh và Tố Anh (một thư ký khác của chủ tịch) rồi gõ cửa văn phòng. Không có tiếng trả lời, vậy nghĩa là được phép vào. Cô nhẹ nhàng bước qua cửa, quyển sách cho hôm nay “The Great Gatsby” được đặt sẵn trên bàn như mọi ngày. Nhưng Khiết Khiết đi thẳng đến bàn làm việc của chủ tịch rồi cẩn thận lên tiếng:

“Chủ tịch?”

Thượng Vĩ từ từ ngẩng đầu lên nhìn Khiết Khiết. Cô tiếp tục với vẻ dè chừng:
“Tôi có việc này muốn hỏi xin chủ tịch… tôi có thể dời việc đọc sách lại ba tuần không… Vì chúng tôi phải phụ trách chuẩn bị cho lễ kỷ niệm thành lập tập đoàn nên có lẽ sẽ không kham nổi, với lại sau khi kế hoạch được duyệt thì chúng tôi phải đến địa điểm tổ chức làm việc…”

“Được!”

“Hả? À... ý tôi là cảm ơn chủ tịch rất nhiều” Khiết Khiết bối rối. Câu trả lời này dễ dàng quá sức tưởng tượng.

“Nhưng không hoàn toàn… cô có thể đọc một quyển sách hai ngày!”

Cảm xúc của Khiết Khiết tụt xuống ngay lập tức:
“Nhưng… nhưng mà như vậy cũng đâu có khác biệt gì lắm đâu… Vậy ba ngày một quyển thì thế nào? Còn khi tôi đến Amour thì dời lại nhé?”

Sau một lúc dò xét bằng ánh mắt như tia X-quang thì Thượng Vĩ trả lời:
“Được thôi! Nhưng tôi cũng sẽ đến đó cùng lúc nên việc đọc sách sẽ không dừng lại!”

Khiết Khiết giật mình, nghĩ thầm. Anh cũng ở đó? Haiz... mình đã làm gì nên tội mà bây giờ ông trời cho tên này xuống hành hạ mình như vầy! Rồi cô tưởng tượng đến cảnh xô anh ta xuống lầu lần nữa để lấy lại bình tĩnh.

“Tôi biết rồi… cảm ơn chủ tịch!”

~oOo~​

“Dạo này cậu đang giấu diếm mình chuyện gì phải không?” Tiểu Phi hỏi với vẻ nghi ngờ hiện rõ trên mặt khi đang ăn trưa cùng Khiết Khiết.

Suýt nữa thì bị sặc nước, Khiết Khiết trả lời:
“Sao cậu lại nói vậy?”

“Thì mình nghe mọi người nói dạo này cậu lạ lắm! Buổi sáng thì đi làm nhưng chỉ ngồi được một chút là cậu lại biến mất, sau đó đến giờ chiều thì xuất hiện lại. Mà chẳng phải lúc nãy cậu nói đi lấy tài liệu mà lại về tay không sao?”

“À… ừm… vì lúc nãy mình có chuyện riêng nên ra ngoài một chút rồi quên mất!”

Tiểu Phi nhướn mày:
“Thật chứ? Cậu cũng nên cẩn thận, Hà Bích có vẻ như cũng nghi ngờ lắm!”

“Mình biết rồi… cảm ơn cậu!”

Khiết Khiết thở phào vì Tiểu Phi đã bỏ qua chuyện này. Cô cũng biết không giấu được mãi, nhưng càng lâu thì càng tốt.

“Hình như anh ấy đang đi đến đây. Trông mình thế nào?” Bỗng nhiên Tiểu Phi lên tiếng.

“Ai?” Nhưng Khiết Khiết biết câu trả lời ngay khi người đó đến chào cô.

“Tâm Khiết! Xem ra chúng ta thật có duyên!”

Khiết Khiết bất ngờ và bối rối trong hoàn cảnh này. Trịnh Thiếu Kỳ thật sự là xuất hiện rất ‘đúng lúc’. Cô bắt đầu suy nghĩ xem nên lấp liếm chuyện này như thế nào đây, nhất là khi Tiểu Phi đứng bật dậy chào anh ta.

“Chào giám đốc Trịnh! Anh cũng đến đây ăn trưa sao?” Khiết Khiết cũng đứng dậy kèm theo một nụ cười đau khổ.

Nhưng anh ta không có vẻ gì là nhận ra:
“Đúng vậy! Tôi đi với mấy đồng nghiệp!”

“À… Đây là đồng nghiệp cùng phòng marketing với tôi. Dương Tiểu Phi.”

Và Khiết Khiết đứng đó nhìn hai người kia chào hỏi. Sau khi Trịnh Thiếu Kỳ rời đi thì Tiểu Phi bắt đầu màn tra khảo:
“Vậy là sao hả? Mình tưởng cậu nói không giấu mình việc gì chứ?”

“Mình quên mất, vì mình có giúp anh ta một việc nên mới quen biết, cũng không có quan hệ gì đặc biệt đâu, vậy nên mình mới không nhớ. Mà cậu đừng hỏi mình là việc gì nha! Mình không nói đâu, đó là chuyện riêng.”

Tiểu Phi vẫn chưa bị thuyết phục:
“Nhưng anh ta gọi tên cậu thân mật lắm mà?”

“Nếu thật sự thân mật thì anh ta phải gọi mình là Khiết Khiết chứ, đúng không?”

“Vậy cũng phải.” Và Tiểu Phi tiếp tục bữa trưa bị gián đoạn.

May là qua thêm được một ải! Khiết Khiết nghĩ thầm.

*D: Dynamic
**E: Elegant
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Annin

Wings...
Nhóm Tác giả
Gà về hưu
Tham gia
17/8/14
Bài viết
1.119
Gạo
1.200,0
Chương 9. BỮA TRƯA CÔNG SỞ

Việc chuẩn bị cho lễ kỷ niệm đúng là không đùa được. Trước nay Khiết Khiết chỉ tổ chức các sự kiện cho những công ty con tổ mình phụ trách, còn bây giờ là cả tập đoàn. Mặc dù đã có thêm vài người được điều qua giúp đỡ, nhưng chỉ việc đưa ra ý tưởng thôi đã rất đau đầu rồi. Cấp trên không cần một buổi tiệc bình thường chỉ có nước uống và đồ ăn, họ cần thứ gì đó sáng tạo hơn nhiều. Cho nên sau ba ngày công việc trì trệ thì Tiểu Phi đã phát nản trên đường vào phòng họp.

“Hay mình chọn lễ Halloween đi, dù sao cũng là tháng mười mà!”

Khiết Khiết gật gù:
“Ừ… vậy thì bọn mình không cần phải hóa trang, tới ngày đó cứ đưa mặc mộc ra thì ai cũng nghĩ bọn mình là ma thôi.”

Tiểu Phi bật cười:
“Mình thấy đáng ra họ nên giao chuyện này cho tổ C, vì dù sao họ cũng là Creative mà! Nghe nói bên họ cũng rất hứng thú, nhưng không biết sao lại chọn tụi mình!”

“Tụi mình cũng đâu có tệ, Smart!” Nhã Kỳ tiếp lời.

Khiết Khiết không nghe rõ đoạn tiếp theo nữa vì cô đang bận nghĩ đến mấy câu mà trưởng phòng đã nói trước khi cô rời phòng họp hôm thứ hai. Vì họp đồng lần trước bị hủy nên ban quản trị muốn cho tổ S một cơ hội chuộc lỗi, nếu lần này mà còn thất bại. Tôi nghĩ mọi chuyện không dễ dàng như vậy nữa đâu. Điều này có khả năng cổ vũ tinh thần rất lớn.

Khi mọi người đã yên vị, có vẻ như không còn ai đưa ra được thêm ý tưởng nào nữa. Tất cả chất xám của họ đều bị vắt kiệt suốt mấy ngày nay.

“Tôi có một ý kiến… tôi nghĩ chúng ta nên làm theo chủ đề bốn mùa.” Cuối cùng Khiết Khiết lên tiếng.

“Tức là sao?”

“Chúng ta sẽ tổ chức tiệc ngoài trời với bốn khu vực tương ứng với mỗi mùa trong năm và một sân khấu chính, mỗi khu vực được bố trí sao cho nổi bật vẻ đẹp và nét chính của mùa đó, cùng với việc lồng ghép thêm những hình ảnh hay tư liệu liên quan đến các địa điểm và tua du lịch thuộc tập đoàn của chúng ta. Ý nghĩa của việc này là cho thấy Vinh Thượng có thể cung cấp cho bạn một chuyến du lịch với những dịch vụ tốt nhất ở bất cứ nơi đâu và bất cứ lúc nào.” Khiết Khiết kết thúc với sự chắc chắn và chờ đợi.

Tiểu Phi tán đồng ngay lập tức và nhiều người gật đầu theo:
“Tuyệt vời! Mình nghĩ đây là cách hay nhất!

“Nhưng như vậy nghĩa là công việc của chúng ta sẽ tăng lên rất nhiều, mà chúng ta chỉ có mười hai người và hơn một tuần để chuẩn bị”

“Chị nói không sai… Vậy thì chị hay ai khác có ý tưởng nào nữa không? Trong vòng hai ngày tới chúng ta phải đưa được ra bản kế hoạch chi tiết, nếu không có lẽ là sẽ ít hơn một tuần để chuẩn bị.”

Hà Bích im phăng phắt, nhưng sau đó Viễn Nam, thành viên được chuyển đến từ tổ C lên tiếng:
“Tôi không nghĩ có cách nào hay hơn đâu! Đã ba ngày rồi, chúng ta thật sự đang cạn dần thời gian.”

Vậy là sau cuộc biểu quyết chóng vánh kế hoạch được bắt đầu. Khiết Khiết cùng Tiểu Phi và Nhã Kỳ phụ trách cho mùa đông, những người khác thì được chia nhóm theo ý nguyện.

~oOo~​

Để tiết kiệm thời gian, Khiết Khiết đã quyết định đến tầng mười hai vào giờ ăn trưa. Thay vào đó cô mang theo thức ăn do Linh Lan chuẩn bị vào sáng sớm. Linh Lan trước nay vẫn chăm sóc cho cô như vậy. Thế nên, Khiết Khiết thường nghĩ Linh Lan giống chị gái hơn là bạn bè.

Sự thay đổi này cũng giúp Khiết Khiết phát hiện ra rằng chủ tịch luôn ăn trưa trong văn phòng với thức ăn được chuẩn bị kỹ lưỡng. Thế nên một điều bất ngờ đã xảy ra vào thứ năm, khi Tố Anh gọi điện bảo rằng Khiết Khiết không cần mang theo bữa trưa nữa và cô ấy cũng không biết chính xác tại sao.

Nhưng câu trả lời có ngay vào giờ nghĩ giữa buổi hôm đó, khi Khiết Khiết bước vào văn phòng đầy sách.

“Bác gái bảo tôi mang cho cô thứ này!” Chủ tịch ra dấu về phía chiếc bàn thủy tinh màu đen cạnh những cửa sổ to đùng. Ở đó có hai hộp cơm nhiều tầng.

Vậy là cả hai ngồi ăn trưa cạnh nhau, vì chủ tịch bảo không muốn người khác thấy cô mang hộp cơm ra khỏi phòng. Đó là bữa ăn áp lực nhất mà cô từng có. Khiết Khiết rất biết ơn, nhưng cô chưa từng nghĩ việc mình mang thức ăn theo đi làm lại có thể tới được tai một thẩm phán phu nhân. Xem ra cô lại càng phải cẩn thận rồi, đặc biệt là hậu quả của việc đó mang lại là như thế này.

“Cô không thích đồ ăn sao?” Thượng Vĩ nói khi thấy Khiết Khiết đang ăn với tốc độ ngang ngửa mấy con sên.

“Hả?…. không phải, ngon lắm! Chủ tịch cho tôi gửi lời cảm ơn bác gái nhé!” Cô trả lời, phân vân một lát rồi hỏi: “Chủ tịch... sao bác ấy lại biết tôi mang cơm đi làm vậy?”

“Giám đốc Trịnh nghe từ ai đó trong phòng marketing.”

“Vậy sao không phải là anh ấy đem cơm đến?”

Chủ tịch đột nhiên dừng việc ăn uống lại, ngã người tựa vào ghế:
“Có vấn đề gì sao? Hay cô muốn anh ta đưa bữa trưa thay tôi?”

Giọng chủ tịch nghe nhẹ nhàng nhưng lạnh thấu xương. Khiết Khiết lập tức lúng túng:
“Kh… không… dĩ nhiên là không phải rồi! Tôi chỉ tò mò vậy thôi…”

Thượng Vĩ có vẻ như nguôi hơn một chút, nhưng Khiết Khiết vẫn thấy nên chấp nhận nguyên tắc ‘im lặng là vàng’.

Chủ tịch một lần nữa lên tiếng hỏi:
“Việc chuẩn bị lễ kỷ niệm sao rồi?”

Khiết Khiết trả lời:
“À… cũng chỉ mới bắt đầu thôi, chúng tôi đã có ý tưởng cho buổi tiệc, giờ thì đang lên kế hoạch chi tiết để nộp vào cuối tuần này. Nếu được duyệt sớm thì chắc là cuối tuần sau chúng tôi sẽ đến Amour.”

Sau một lúc im lặng thì chủ tịch nói:
“Mấy ngày tới cô không cần đến đọc sách nữa… chỉ đến đây ăn trưa thôi!

“Hả?”

“Có vấn đề gì sao?”

“Không phải! Tôi biết rồi!” Khiết Khiết ngoan ngoãn đồng ý.

Tiếng chén đũa lách cách nghe rõ mồng một vì không ai nói gì nữa. Tuy Khiết Khiết vẫn phải lên tầng mười hai mỗi ngày một lần. Nhưng đây rõ ràng là một sự nhượng bộ. Xem ra anh ta cũng không tệ lắm!
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Annin

Wings...
Nhóm Tác giả
Gà về hưu
Tham gia
17/8/14
Bài viết
1.119
Gạo
1.200,0
Chương 10. AMOUR


Mọi việc suôn sẻ ngoài dự đoán, vậy nên ngày mai thì Khiết Khiết sẽ cùng mọi người đến địa điểm tổ chức lễ kỷ niệm. Xe chở các vật liệu cho phần trang trí sẽ xuất phát vào hôm nay. Sau khi kiểm kê hết những thứ cần thiết, cả tổ bắt đầu nghĩ đến chuyện mua sắm cá nhân cho mấy ngày tới.

“Chiều nay sau khi tan ca tụi mình cùng đi mua sắm đi, mình muốn mua mấy bộ váy, mà tụi mình cũng cần lễ phục cho hôm đó nữa mà!” Tiểu Phi đề nghị.

Khiết Khiết nói:
“Mình không đi được, mình đã thiếu ngủ suốt mấy ngày, vả lại Linh Lan chuẩn bị lễ phục cho mình rồi.”

“Vậy mình rủ Nhã Kỳ đi vậy! Mà chúng ta cùng ăn trưa đi, mấy hôm nay mình thấy cậu đâu còn đem theo đồ ăn nữa.”

“À… thật ra mình có hẹn đi ăn trưa với Linh Lan rồi, để hôm khác nhé! Mình sẽ mời cậu.”

Tiểu Phi hờn dỗi:
“Dạo này hẹn cậu khó khăn thật!”

Bỗng nhiên Khiết Khiết nhớ ra một chuyện, cô suýt quên mất vì quá bận rộn.

“Mình có chuyện này muốn hỏi cậu… có phải cậu nói với giám đốc Trịnh là mình mang bữa trưa đi làm không?”

Tiểu Phi ấp úng:
“Mình… thì mình nghĩ chuyện này đâu có gì quan trọng… nên nói với giám đốc Trịnh thì cũng không sao…”

Khiết Khiết nheo mắt nhìn Tiểu Phi:
“Chứ không phải hễ gặp anh ta thì cái gì cậu cũng tuôn ra được?”

“Thì… cũng có phần như vậy… Mà có vấn đề gì sao?”

“Không… nhưng lần sau không được như vậy nữa!”

Tiểu Phi ngoan ngoãn:
“Mình biết rồi! Mà anh ấy có vẻ rất quan tâm đến cậu, ảnh cứ hỏi sao dạo này không thấy cậu ở nhà ăn, rồi cậu có khỏe không, dạo này cậu đang làm gì…”

“Chắc tại hai người không có gì để nói thôi!” Khiết Khiết trấn an bạn mình. Dĩ nhiên là quan tâm, nhưng mẹ anh ấy thì càng quan tâm hơn, nhìn thức ăn đem đến mỗi ngày thì biết. Cô nghĩ.

~oOo~​

Bữa trưa hôm nay cũng không có gì đặc biệt ngoại trừ sự thay đổi của các món ăn. Thật ra với Khiết Khiết đây cũng là một phương pháp đền đáp lý tưởng. Kể từ tuần trước, cô và chủ tịch đã bắt đầu nói chuyện nhiều hơn, nhưng chủ yếu là về mấy quyển sách và đồ ăn.

“Chủ tịch! Chừng nào thì anh đến Amour vậy?” Khiết Khiết hỏi khi bữa trưa bắt đầu được khoảng mười phút. Và sau khoảng mười phút nữa thì có câu trả lời.

“Ngày mốt!”

Khiết Khiết cố nén niềm vui:
“À… ngày mai tôi và mọi người sẽ cùng đi, vậy chắc không thể cùng ăn trưa rồi… Nhưng hình như giám đốc Trịnh cũng đến đó thì phải, tôi mới gặp anh ấy ở tầng năm…” Chuyện là trước khi lên văn phòng chủ tịch cô đã ghé qua phòng tài chính để đưa mấy bản chi phí về những thứ chuẩn bị cho buổi tiệc sắp tới. “… tôi cứ nghĩ là những người khác hôm đó mới đến chứ!”

Chủ tịch lạnh lùng trả lời bằng một câu hỏi:
“Sao cô không hỏi anh ta?”

“Tôi biết rồi!” Khiết Khiết nói dè chừng rồi cúi xuống tự kỷ với hộp cơm. Cô quên mất đang nói chuyện với một cục băng biết cử động.

“Cậu ấy đến đó tiếp đãi đối tác của tập đoàn.”

Khiết Khiết khẽ gật đầu nhưng không nói thêm gì nữa. Cô sợ mình nói sai chọc giận anh ta. Sau một lúc im lặng thì chủ tịch nói với chút bốc đồng:

“Xem ra cô rất quan tâm đến giám đốc Trịnh, cô cũng đâu có hỏi tôi đến đó làm gì.”

Khiết Khiết hơi giật mình nhưng cũng trả lời ngay:
“Không phải tôi không muốn hỏi, chỉ là tôi không chắc chủ tịch có muốn nói không…”

Cô ngần ngại trở lại với việc ăn uống, chẳng quan tâm đến động cơ của câu nói đó và hoàn toàn không để ý thấy nụ cười của người bên cạnh.

~oOo~​

Sáu giờ rưỡi sáng, Khiết Khiết tạm biệt Linh Lan để bắt đầu chuyến đi, cô không định ở hẳn mười ngày nên chỉ đem theo vài thứ cần thiết. Tuy là đi làm việc nhưng cô vẫn không thể không mong chờ. Và có lẽ không chỉ mình cô nghĩ vậy, vì ở trạm tập trung mọi người đều ăn mặc hoành tráng .

Amour là một tổ hợp bao gồm nhà hàng, khách sạn, siêu thị, công viên,… tất cả gần như là một thành phố thu nhỏ cộng thêm mọi thứ ở đây đều hài hòa cùng vẻ đẹp của thiên nhiên, trước biển sau núi. Vậy nên Amour dễ dàng đứng đầu trong những khu nghỉ dưỡng chất lượng nhất cả nước và cả khu vực.

Ngắm nhìn đến mỏi mắt phong cảnh tuyệt vời nơi đây, Khiết Khiết thật sự cảm thấy phấn khởi vô cùng. Sau khi đem cất hành lý, cô cùng Tiểu Phi đi dạo xung quanh.

“Chắc phải mất cả tiếng mới đi hết chỗ này mất, nhìn trong ảnh nhiều rồi mà mình vẫn thấy ngỡ ngàng. Mà chiều nay bọn mình đi bơi đi, mình đã chuẩn bị sẵn hết rồi!”

Khiết Khiết nói với vẻ thú vị:
“Mình đâu có biết bơi. À mà phải rồi! Mình chưa nói với cậu là giám đốc Trịnh cũng đến đây phải không? Cậu thử mặc áo tắm để quyến rũ anh ấy thử xem.”

“Giám đốc Trịnh cũng đến đây? Anh ấy đến đây làm gì nhỉ? Chẳng phải tuần sau mới là lễ kỷ niệm sao?”

“Anh ấy đến để tiếp đãi đối tác nào đó của tập đoàn.”

Tiểu Phi hỏi với giọng nghi ngờ:
“Ảnh nói vậy với cậu à?”

“À… ừ… mình chỉ tình cờ biết thôi, lúc ghé qua phòng tài chính nghe họ nói vậy.”

Có lẽ câu trả lời này đã thuyết phục được Tiểu Phi vì cô ấy bắt đầu diễn tả cảm xúc về những thứ xung quanh.


*Amour: Tình yêu
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Annin

Wings...
Nhóm Tác giả
Gà về hưu
Tham gia
17/8/14
Bài viết
1.119
Gạo
1.200,0
Chương 11. HOÀNG HÔN VÀ BÌNH MINH


Mọi việc chuẩn bị vẫn theo tiến độ nên Khiết Khiết quyết định thưởng cho bản thân một chuyến dạo chơi dọc bờ biển lúc hoàng hôn. Cô cũng không hẹn Tiểu Phi đi cùng vì muốn im lặng một mình. Tuy nhiên, kế hoạch của cô không thành công lắm.
Bầu không khí yên tĩnh của Khiết Khiết khi ngồi ngắm mặt trời lặn bị phá vỡ bởi một người khác.

Trịnh Thiếu Kỳ vui vẻ mở lời:
“Chào Tâm Khiết! Tôi không làm phiền cô chứ?”

“Không đâu! Anh đến lúc nào vậy?”

“Mấy tiếng trước… việc chuẩn bị sao rồi?” Anh ta từ từ ngồi xuống bên cạnh.

“Vẫn ổn. À… chuyện bác gái đưa cơm cho tôi, thật phiền bác ấy quá!”

“Cô đừng bận tâm, mẹ tôi rất vui khi cô chịu nhận. Chị Lam cũng cứ nói mãi là không biết đền đáp bằng cách nào. Ban đầu tôi có nói là bản thân sẽ đem cho cô, nhưng Thượng Vĩ bảo rằng cứ để cậu ấy nhờ người trong công ty đưa hộ. Mọi người đều nghĩ cô không thích bị chú ý.”

Khiết Khiết nói với một nụ cười:
“Và sự thật là như vậy, nhưng qua tuần sau thì có lẽ không cần phiền bác gái nữa rồi!”

“Tại sao?”

“Ừm… vì qua lễ kỷ niệm công việc sẽ giảm bớt nên tôi không cần mang theo thức ăn đi làm nữa!”

Thiếu Kỳ tiếc nuối nói:
“Mẹ và chị Lam chắc sẽ thất vọng lắm, gần đây chủ đề họ nói nhiều nhất là ngày mai sẽ nấu món gì cho cô!”

“Thật sao? Mọi người thật tốt quá!” Khiết Khiết đáp với sự biết ơn.

“Nhưng vẫn không tốt bằng cô. Vậy nên chủ nhật cô nhất định phải đến buổi tiệc… Ý tôi nói là tiệc đầy tháng của em bé!” Anh ta nói thêm đáp lại vẻ thắc mắc của cô.

“À phải… tôi sẽ đến!”

“Vậy tôi sẽ đến đón cô!”

Lại là một câu khẳng định thay vì câu hỏi. Khiết Khiết nghĩ xem có bao nhiêu người trong công ty sẽ đến buổi tiệc, không nhiều lắm. Vậy nên cô đồng ý. Im lặng một lát rồi Khiết Khiết nhớ ra một việc.

“Giám đốc Trịnh!”

“Gọi tôi là Thiếu Kỳ!”

“À vậy Thiếu Kỳ, chủ tịch sống ở nhà anh phải không? Vì như vậy chủ tịch chuyển bữa trưa được!”

Giám đốc kế hoạch mỉm cười, quăng một viên đá nhỏ xuống biển rồi nói:
“Mẹ tôi luôn mong cậu ấy đến sống cùng nhưng cậu ấy không chịu. Cậu ấy chỉ ghé qua ăn sáng với chúng tôi mỗi chủ nhật thôi. Kể từ khi chị Lam xảy ra chuyện thì mỗi ngày cậu ấy đều ghé qua.”

“Vậy còn cha mẹ chủ tịch đâu?”

Thiếu Kỳ nhìn Khiết Khiết thắc mắc:
“Cô không biết thật sao? Cha mẹ cậu ấy mất nhiều năm trước. Kể từ lúc đó cậu ấy tiếp quản Vinh Thượng.”

Khiết Khiết gật đầu ra vẻ tiếp thu. Hình như cô có nghe nói rồi thì phải, có điều đầu óc này quả nhiên là đồ phản bội. Bỗng dưng cô lại cảm thấy buồn. Mồ côi dù ở tuổi nào cũng là bi kịch.

~oOo~​

Tiểu Phi đang tra hỏi Khiết Khiết với đôi mắt nheo lại:
“Nhìn thẳng vào mắt mình mà trả lời nè! Rốt cục cậu và giám đốc Trịnh có quan hệ gì? Hôm nay tụi mình đã thấy hai người cùng đi ngắm hoàng hôn.”

“Không chỉ có mình và Tiểu Phi đâu… cả tổ đều nhìn thấy! Nếu cậu chịu thành thật khai báo thì tụi này sẽ tha cho!” Giọng Nhã Kỳ cũng nguy hiểm không kém, cô vừa được bổ sung vào ủy ban chất vấn.

Khiết Khiết trả lời với giọng ngao ngán, cô đã nói đến ba lần rồi mà họ vẫn không chịu hiểu:
“Không có quan hệ gì cả… Các cậu muốn mình nhắc lại thêm mấy lần nữa đây. Không có! Không hề có!”

Nhã Kỳ tiếp tục hỏi còn Tiểu Phi thì gật đầu lia lịa:
“Vậy sao các cậu lại ngắm mặt trời lặn với nhau? Đừng có nói là tình cờ đó. Giám đốc Trịnh xưa nay nổi tiếng là không đụng đến cỏ đồng nội, vậy mà lần này anh ấy chịu ngồi bên cậu suốt hai tiếng đồng hồ chỉ vì tình cờ gặp nhau sao?”

Hai tiếng đồng hồ? Thì ra là lâu vậy. Khiết Khiết nhún vai:
“Sự thật là thế, mình biết nói sao hơn!”

“Cậu nói cậu đã giúp anh ấy một việc, đó là việc gì?” Tiểu Phi vẫn chưa bỏ cuộc.

“Tiểu Phi à! Về việc này… mình sẽ không bao giờ nói dối nếu như cậu không hỏi.”

“Nhưng mà chuyện này quan trọng mà?”

Khiết Khiết đứng dậy, nói tạm biệt cả hai:
“Chuyện ngày mai mới là chuyện quan trọng, mình đi ngủ đây! Ngủ ngon nhé!”

~oOo~​

Mặt trời chưa ló dạng Khiết Khiết đã đợi sẵn ở bãi biển. Không phải lúc nào cũng có cơ hội này nên cô cố ý dậy thật sớm đến. Thật ra nửa tiếng trước Khiết Khiết đã cố gắng gọi Tiểu Phi và Nhã Kỳ đi cùng, nhưng họ vẫn kiên quyết chọn mấy cái gối thay vì bình minh. Ánh sáng và sự ấm áp bắt đầu lan tỏa khắp nơi khi mặt trời nổi dần lên khỏi mặt nước.

“Khung cảnh đẹp quá phải không?”

Khiết Khiết giật bắn người quay ra sau:
“Chủ tịch? Là anh sao?”

Thượng Vĩ đứng đó trong bộ trang phục thoải mái nhưng vẫn hết sức nổi bật.
“Nếu không cô nghĩ là ai?”

“Tôi… tôi chỉ hơn ngạc nhiên thôi! Không ngờ anh đến sớm vậy.”

Và vị ông chủ này từ từ ngồi xuống. Đúng chốc chỗ hôm qua nam thần phòng kế hoạch ngồi. Đúng là hai vị nam thần quá sức hợp nhau. Cô bỗng nhớ đến giả thuyết 'thiên hạ thái bình' của mình mà cười thầm.

“Tôi đến từ tối qua!” Chủ tịch nói.

Khiết Khiết không lắng nghe vì bận kiểm tra xung quanh xem có ai đang nhìn thấy cảnh này không. Tưởng tượng đến màn tra khảo nếu bị bắt gặp khiến cô phát rùng mình.

“Cô nhìn gì vậy?” Giọng chủ tịch vang lên lần nữa.

“Hả?… không có gì đâu, anh đừng bận tâm... Phải rồi chủ tịch, ở đây đâu có cơm trưa. Vậy nghĩa là tôi lại tiếp tục đọc sách đúng không?”

“Cô thích việc nào hơn?”

Câu hỏi bất ngờ làm Khiết Khiết bối rối. Dĩ nhiên đọc sách rất tốt, nhưng việc này đúng là rất mất thời gian. Hơn nữa ăn uống miễn phí vốn là thú vui tao nhã của tiểu thư họ Lục. Sau một lúc thì cô quyết định:

“Chắc là cơm trưa!”

Khiết Khiết nghĩ mình đã trả lời đúng vì ngay sau đó chủ tịch mỉm cười. Nhưng mấy câu sau đó làm cô sững sờ.

“Bác gái không thể gửi cơm trưa đến đây được…” Anh ta quay sang nhìn thẳng vào cô. “Thế nên bác ấy bảo tôi mời cô ăn cùng.”

Quả nhiên có chạy đằng trời cũng không thoát...
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Annin

Wings...
Nhóm Tác giả
Gà về hưu
Tham gia
17/8/14
Bài viết
1.119
Gạo
1.200,0
Chương 12. BUỔI TIỆC


Lễ kỷ niệm sẽ diễn trên phần sân vườn rộng lớn hướng ra biển của khách sạn. Mọi việc bố trí chỉ được sắp xếp trong ngày, nhưng những phần khác như thức ăn và đồ uống, phối cảnh, khung chương trình, tiếp đón khách mời... đều phải được chuẩn bị một cách chu đáo. Thứ duy nhất họ không phải làm là việc gửi thư mời đi, vì việc đó vốn do phòng liên lạc khách hàng chịu trách nhiệm.

Khiết Khiết cuối cùng cũng hiểu tại sao những lãnh đạo cấp cao của công ty đều đến sớm, họ cần phải tiếp đãi những vị khách mời từ khắp nơi. Nhiều vị khách còn đưa theo cả gia đình tới Amour trước buổi tiệc để có thời gian nghỉ ngơi vui vẻ. Điều này càng gây ra áp lực nhiều hơn cho tổ chuẩn bị. Nhưng may mắn ban quản lý của Amour và First Sight giúp ích được khá nhiều.

Khiết Khiết và mọi người mất cả buổi sáng chỉ để chọn lựa loại ly uống rượu và hoa đeo tay cho khách nữ cũng như cài áo cho phía nam giới. Thật lòng chuyện này cũng không khó khăn lắm nếu như họ không cãi nhau inh ỏi.

Khiết Khiết chốt đáp án cuối cùng lúc giữa giờ trưa:
“Được rồi theo thứ tự, diên vĩ, lan ý, tử đinh hương và thủy tiên trắng. Khách mời sẽ chọn hoa cho bản thân, nên chúng ta sẽ chuẩn bị số lượng nhiều hơn gấp đôi, phòng trường hợp có quá nhiều người cùng chọn một loại hoa. Cũng trễ rồi, mọi người nghỉ ngơi đi, chiều chúng ta tiếp tục.”

~oOo~​

Khiết Khiết đến ăn trưa trên phòng riêng của chủ tịch ở tầng mười chín, căn phòng còn lớn hơn cả nhà cô ở quê. Mấy món ăn hôm nay được nhà hàng chuẩn bị rồi đem đến. Cô và Thượng Vĩ ngồi đối diện nhau cùng dùng bữa. Được một lát thì Khiết Khiết buộc miệng hỏi:
“Chủ tịch? Anh… thích loại hoa nào?”

“Tại sao hỏi vậy?”

“Tôi chỉ bỗng nhiên muốn biết thôi! Nếu anh không muốn nói thì thôi...” Khiết Khiết đáp, cô vốn không thích việc anh ta luôn hỏi lại.

Nhưng chủ tịch trả lời:
“Iris.”

Cô hơi bất ngờ, nhưng ít ra Khiết Khiết cũng biết mình không nên chọn loài hoa gì vào tuần sau.

“Chủ nhật này… cô có ý định đến buổi tiệc không?” Chủ tịch nói tiếp.

Mất mấy giây thì cô nhớ ra:
“Có… tôi định chiều mai sẽ về nhà!”

Cô muốn hỏi thêm xem chủ tịch khi nào thì về nhưng cô nghĩ lại rồi thôi. Biết đâu lại được tặng kèm mấy câu như: Cô hỏi làm gì? Hay chuyện đó có gì quan trọng?

~oOo~​

Khiết Khiết đang nằm trên giường trong căn phòng chung màu trắng xinh xắn của cô và Tiểu Phi, tay cầm xấp tài liệu lật lật để xem lại việc mấy chuyện đã chuẩn bị xong.

Sau một hồi im lặng thì Tiểu Phi đến ngồi phía cuối giường của cô rồi lên tiếng:
“Cậu nghĩ xem tụi mình nên chọn loại hoa nào?”

“Không biết!”

Tiểu Phi tiếp tục:
“Vậy cậu nghĩ xem giám đốc Trịnh chọn loại nào?”

“Cũng không biết luôn!”

Tiểu Phi bắt đầu lẩm bẩm như thể đang tự nói với bản thân:
“Mình nghĩ là tử đinh hương… nếu là người khác được chọn thì đúng là…”

Khiết Khiết ngồi dậy, cất xấp tài liệu sang một bên rồi hỏi:
“Cậu thích giám đốc Trịnh đến vậy sao?”

“Mình cũng không chắc… nhưng được làm người yêu của anh ấy không phải rất tuyệt sao, lúc đó sẽ rất hãnh diện, và mọi người đều sẽ ngưỡng mộ mình.”

Khiết Khiết vừa nói vừa gật đầu:
“À… ra vậy… ra là cậu thích anh ta vì anh ta đẹp trai, nổi bật, được nhiều người chú ý.”

“Không phải đâu… mình đâu phải hạng người đó!”

Khiết Khiết mỉm cười, thôi không trêu chọc cô bạn đồng nghiệp. Thật lòng chuyện hoa cỏ này khá là quan trọng, nhưng chắc số cô cũng không tệ đến nỗi bị bắt trúng. Tự gật đầu tán thành với bản thân, Khiết Khiết chuyển sang suy nghĩ đến mấy việc khác.

~oOo~​

Ngày hôm sau cũng không có gì đặc biệt ngoài việc mấy tấm màn treo trong buổi tiệc bị nhầm lẫn. Vốn dĩ màu chủ đạo là trắng và tím nhưng họ lại gửi đến mấy tấm màu vàng chanh. Khiết Khiết là người cuối cùng ra khỏi phòng họp trong khách sạn, nhưng có một người đã đứng chờ cô sẵn.

Hà Bích lên tiếng ngay khi nhìn thấy Khiết Khiết, giọng ngạo ngễ:
“Bây giờ tôi đã biết tại sao cô được bề bạt lên chức tổ trưởng chỉ với mấy tháng làm việc…”

Khiết Khiết chờ đợi với vẻ chán ngán. Nói cho cùng, cô ta có bao giờ ưa cô đâu.

“…tôi đã nhìn thấy hết rồi. Cô và chủ tịch hẹn hò với nhau sáng hôm qua, mà những người khác có nói cô và giám đốc Trịnh cũng lằng nhằng với nhau. Cô đúng là nhiều thủ đoạn thật. Một chủ tịch chưa đủ, còn mồi chài thêm cả giám đốc kế hoạch. Tôi đúng là không so bì được với cô.”

Khiết Khiết khẽ nhếp miệng cười, trực diện nhìn thẳng vào mắt cô ta nói:
“Chị không so bì được với tôi nhiều thứ lắm! Đặc biệt như là khả năng lãnh đạo, khả năng tiếp thu hay là… khả năng chấp nhận sự thật. Nhưng tôi cũng có điểm không thể bằng chị được, ví dụ như khả năng tưởng tượng và dựng chuyện chẳng hạn.”

Nói xong cô bỏ đi, để mặc Hà Bích đứng nhìn theo với vẻ mặt tức tối. Nếu cô ta nghĩ rằng Lục Tâm Khiết là loại người dễ bắt nạt thì cô ta nhầm to rồi. Xưa nay ngoại trừ đại Boss của Vinh Thượng chưa từng có ai ức hiếp được cô, đó là vì bây giờ xin việc rất ư là khó khăn.

~oOo~​

Khiết Khiết đi xuống từ phòng mình chuẩn bị ra về. Lúc này đã là hơn năm giờ chiều nhưng ở đây vẫn có xe buýt về thành phố. Tuy vậy, Khiết Khiết không cần đi qua xa mới có phương tiện vận chuyển, khi mà vừa bước ra khỏi khách sạn thì giọng chủ tịch đã vang lên.

“Tôi đưa cô về!”

Thượng Vĩ đang ngồi trong xe, nhưng không phải chiếc lần trước, chiếc này hiệu Audi. Khiết Khiết cúi người xuống nhìn qua cửa kính từ chối. Thật lòng cô chỉ sợ ai nhìn thấy cảnh này.

“Chào chủ tịch! Không cần đâu, tôi tự đón xe về là được, cũng không xa đây lắm, thật không dám phiền chủ tịch.”

“Tôi đã chờ năm phút!” Anh ta nói như thể Khiết Khiết vừa hỏi xem anh ta đã đợi được bao lâu rồi.

Tên này đúng là trơ như đá, thứ gì cũng muốn làm theo ý mình. Khiết Khiết tức tối nghĩ thầm. Càng kì kèo lâu thì càng dễ bị bắt gặp. Cuối cùng cô đành leo lên xe.

“Cô vẫn chưa thắt dây an toàn.” Thượng Vĩ nhắc nhở. Khiết Khiết làm theo, cô không cảm thấy thoải mái được. Lại bị ức hiếp.

~oOo~​

Hành trình tiêu tốn gần ba giờ vì họ ghé ăn tối dọc đường. Tuy khó chịu với việc bị ép buộc đi cùng nhưng cô cũng không thể phủ nhận như vậy thật chu đáo. Khiết Khiết tự hỏi có phải do bản thân quá nhạy cảm hay không khi mà cô nhận thấy đôi lúc chủ tịch đối xử với mình rất dịu dàng. Cô biết có khối cô gái muốn có cơ hội này, nhưng Khiết Khiết không phải dạng dễ dàng rung động. Từ trước đến nay cô chưa từng có người yêu, lý do đơn giản chỉ vì cô không hề sắp xếp tình yêu ở bất cứ hạng mục nào trong đời. Cô thích cuộc sống yên bình mà chuyện tình cảm hầu hết đều quá rắc rối.

Chiếc xe dừng lại trước nhà Linh Lan, Khiết Khiết nói cảm ơn rồi chuẩn bị bước xuống thì chủ tịch giữ lại.

“Chị tôi có gửi cái này cho cô.”

Nói rồi Thượng Vĩ đưa cho cô một cái hộp to màu hồng xinh xắn. Khiết Khiết nhẹ nhàng nhận lấy.

“Cảm ơn chủ tịch!”

Thượng Vĩ nói như đang tâm sự với tấm kính xe:
“Còn nữa… ngày mai tôi sẽ đến đón cô.”

“Ngày mai? Nhưng mà… giám đốc Trịnh đã nói sẽ đưa tôi đi nên…”

Giọng chủ tịch bỗng nhiên trở nên lạnh ngắt: “Tùy cô!”

Khiết Khiết xuống xe sau khi nói tạm biệt. Chủ tịch lái xe đi ngay lập tức. Bỗng nhiên cô lại thấy trống rỗng.

~oOo~​

Bên trong chiếc hộp chị Thượng Lam gửi cho Khiết Khiết là một bộ váy hết sức xinh đẹp và đôi giày đi cùng. Linh Lan nhìn thấy thì trầm trồ:
“Đẹp thật đó, ngày mai cậu mặc vào thì chắc là nổi bật nhất!”

“Chị ấy là nhà thiết kế thời trang mà. Xem ra có thể chị ấy nghĩ mình sẽ không đi nên đang nhắc nhở, hay là chỉ thấy khiếu thời trang của mình có vấn đề nhỉ?”

Linh Lan nói:
“Cho dù là vậy thì chắc chị ấy để tâm đến cậu lắm nên mới chuẩn bị cho cậu.”

Khiết Khiết gật đầu:
“Ừ… cậu nói đúng!”

“Mà ngày mai làm sao cậu đến đó? Hay để mình đưa bồ đi. Mặc cái này không thể đi xe buýt đâu!”

“Ngày mai giám đốc Trịnh sẽ đến đón, mình nghĩ chỗ đó cũng chẳng thể có cái trạm xe buýt nào.” Khiết Khiết trả lời, cô nhớ lại ngôi nhà đó, từ cổng đi vào chắc gần cả cây số. Cuốc bộ trên đôi giày này chắc chỉ có nước bò lúc trở ra.

Linh Lan đưa giả thuyết:
“Cậu có nghĩ họ muốn cậu làm con dâu không?”

“Dám lắm, vậy cả đời mình khỏi lo bị chết đói rồi…” Khiết Khiết nói như đùa, cô thật sự không nghĩ tới chuyện bước vào hào môn. Gia đình kia chắc chắn là vô cùng lý tưởng nhưng cô không tin cô hợp với một nơi như vậy. “…mà nói thật lòng, nếu cậu là mình thì cậu có đồng ý không?”

Linh Lan suy nghĩ với vẻ mặt thích thú rồi nói:
“Chắc là vậy!”

“Nhưng anh ta lăng nhăng lắm?”

“Ừ… nhưng nếu anh ta yêu mình thì mình sẽ làm anh ta thay đổi thôi!” Giọng Linh Lan có vẻ chắc chắn.

“Mình sẽ suy nghĩ tới việc giới thiệu anh ấy với cậu.”

Linh Lan vẫn tham gia vào trò đùa:
“Được thôi! Nhưng cậu đừng có hối hận đó!”

Khiết Khiết mỉm cười:
“Ok! À phải, vậy vị nhạc trưởng của cậu thì làm thế nào?”

“Ý cậu là sao?”

“Chứ không phải cậu thích anh ta sao?”

Linh Lan nói giọng buồn thiu:
“Ừ… nhưng anh ấy không có biểu hiện gì nên…”

“Được thôi, vậy quên phắt anh ta đi. Cậu xinh đẹp thế này mà!” Khiết Khiết an ủi. Linh Lan vốn yêu thầm vị nhạc trưởng của dàn nhạc cô ấy theo diễn. Nếu anh ta không thích cô bạn này thì đúng là không có mắt nhìn người. Linh Lan vừa xinh đẹp lại dịu dàng nữ tính. Cô mà là nam nhi thì sớm đã rước nàng về dinh.

~oOo~​

Sáng hôm sau, Khiết Khiết đứng trước gương để ngắm bộ váy kia được khoác lên người cô. Kể ra cũng lâu rồi cô mới ra ngoài mà không mang kính cận, thông thường cô chỉ bỏ kính khi không muốn thấy mặt ai đó.

“Hết sẩy!” Linh Lan tán thưởng “Trông cậu như công chúa vậy.”

Khiết Khiết nói trong khi chải lại mái tóc ngang vai được uốn lăn xoăn:
“Lọ lem hả? Mình mong là người nào có nhiều chủ kiến hơn.”

Khiết Khiết tạm biệt Linh Lan rồi đi ra ngoài khi nhận thấy xe của Trịnh Thiếu Kỳ đã đến. Anh ta mỉm cười khi nhìn thấy Khiết Khiết:
“Hôm nay cô xinh quá!”

“Cảm ơn!” Khiết Khiết đáp lời.

Trên đường đi cả hai nói với nhau rất nhiều cũng cười rất nhiều, khác xa với lúc cô đi cùng với chủ tịch. Thiếu Kỳ nói chuyện rất thu hút, cô đồ rằng anh ta đắt hàng như vậy chắc cũng do nguyên nhân này. Khi đến nơi Khiết Khiết nhận ra ngôi nhà họ Trịnh đã được trang hoàng lại. Có vẻ như buổi tiệc không lớn lắm vì chỉ có khoảng gần mười bàn tiệc được chuẩn bị với một dãy thức ăn nhẹ và đồ uống đủ loại.

Thẩm phán phu nhân tươi cười khi thấy cô đến:
“Tâm Khiết! Bác chờ cháu mãi! Cháu khỏe không?”

“Chào bác! Được ăn bữa trưa của bác nên cháu khỏe mạnh lắm. Cháu luôn chờ có cơ hội để chính thức cảm ơn bác! Thức ăn thật sự rất ngon ạ!”

“Đó vốn là việc bác phải làm mà! Cháu đúng là vừa ngoan vừa biết ăn nói!”

Khiết Khiết cười xòa vì không biết nói gì cho đúng.

“Tâm Khiết! Em đến rồi sao!” Giọng của chị Lam vang lên, chị đang cùng chồng tiến về phía này.

“Chào chị! Chào anh Hoàng.”

Cả hai người gật đầu, chị Lam tiếp tục:
“Bộ váy này đúng là hợp với em!”

Khiết Khiết nói:
“Là chị chọn mà… em rất cảm ơn… À phải, đây là quà của bé!”

Cô đã đi chọn món quà này vào ngày nghỉ tuần trước, một chú gấu bông đáng yêu biết hát.

“Chị mừng là đã làm được gì đó cho em! Mà em đâu cần khách sáo như vậy… Chị đưa em đi xem xung quanh nhé.”

Vậy là Khiết Khiết được đưa đi giới thiệu khắp nơi, cô nhận ra những khách mời ở đây đều rất giàu có hay quyền lực, cũng có rất nhiều thiên kim tiểu thư hay công tử nhà giàu xuất hiện. Cô cười nhiều đến nỗi nghĩ rằng miệng mình sắp bị tê liệt, không phải vì vui mà vì phải đáp lễ. Vừa xoa xoa cái cằm sau khi trốn được vào nhà vệ sinh cô vừa nghĩ. Chỗ này đúng là không dễ sống mà.

Mới bước ra ngoài được vài bước với ý định trốn vô chỗ nào đó chờ tới giờ ăn tiệc rồi về. Cô phát hiện mình bị bao vây.

Giọng Thượng Vĩ làm Khiết Khiết giật mình:
“Mệt lắm đúng không?”

“Chủ tịch!... Sau này anh đừng đột ngột lên tiếng nữa… tôi thật sự bị anh dọa đó!”

Anh ta tiếp tục với giọng ‘tôi đây biết hết’:
“Vì cô đang định trốn đi à?”

“Tôi… làm gì có, tôi định đi trở vào mà…”

“Được thôi, vậy thì đi cùng tôi!” Nói rồi anh ta quàng tay cô qua tay mình. Chưa kịp phản ứng thì Khiết Khiết nhận ra mình đang bị kéo đi.

May phước là chủ tịch không tiếp tục màn giới thiệu mà đưa cô đến một cái bàn rồi ngồi xuống. Chuyện này có ý nghĩa lớn lắm vì mấy thiên kim ở đây cứ quăng ánh mắt khó chịu về phía họ. Một lúc sau thì những người khác cũng yên vị. Khiết Khiết một lần nữa bị kẹp giữa hai vị nam thần.

Sau mấy câu chuyện vắn tắt thì thức ăn được dọn lên. Mọi người liên tục mời mọc nhau trong khi Khiết Khiết thì vui vẻ ăn uống, việc này được cả hai người bên cạnh nhiệt tình ủng hộ khi họ cứ thay phiên nhau gắp thức ăn cho cô. Khiết Khiết cũng nâng ly uống với mọi người một chút rượu, nhưng hầu như cô chỉ nhấp môi, cô hoàn toàn tự ý thức được hậu quả của việc quá chén là như thế nào.

Khi tiệc tàn thì nhiều người bắt đầu ra về, Khiết Khiết cũng tranh thủ đến bế Bảo Bảo (tên của em bé) một lát rồi xin cáo từ. Giám đốc kế hoạch sau khi thoát khỏi vòng vây của mấy cô gái đang cố hẹn anh ra ngoài, đang đi lấy xe để đưa cô về.

Trịnh Thiếu Kỳ hỏi với vẻ quan tâm khi cả hai đang trên đường về:
“Cô thích buổi tiệc chứ?”

“Vâng… vui lắm!” (Cô cười nhiều đến muốn sái quai hàm mà!)

Im lặng một lát thì anh ta nói tiếp:
“Hình như cô rất thân với Thượng Vĩ?”

Khiết Khiết bối rối:
“À… cũng không có gì đặc biệt.”

“Vậy thì rất kỳ lạ… cậu ấy rất ít khi đối xử như thế với một cô gái!”

Anh ta có vẻ khó nghĩ còn Khiết Khiết thì hơi ngạc nhiên:
“Thật sao? Có gì khác biệt à?”

“Thượng Vĩ vốn rất ghét ai động vào người mình, phái nữ lại càng không.”

“Tôi cũng không biết tại sao…” Khiết Khiết cười xòa cho qua. Dám anh ta không xem mình là người thật lắm! Cô thầm nghĩ.

“Nhưng không phải hai người là bạn thân sao? Anh có thể hỏi chủ tịch mà.”

“Cậu ấy sẽ không nói đâu.”

Cô định hỏi tại sao nhưng ngay lúc đó anh ta nói tiếp:
“Tâm Khiết! Sau này chúng ta có thể xưng hô thân mật hơn không?”

Đề nghị này khiến Khiết Khiết bất ngờ, rồi cô nhớ ra anh ta là ai.

“Được thôi!”

Khi xe dừng trước nhà vừa lúc Linh Lan đi mua đồ về, vậy nên Khiết Khiết giới thiệu cô ấy với Trịnh Thiếu Kỳ luôn. Cô tự hỏi nếu có ngày Linh Lan và Tiểu Phi đánh nhau vì anh ta thì cô nên đứng về phía nào.
Vừa vào đến nhà điện thoại của Khiết Khiết báo có tin nhắn đến. Tin nhắn chỉ có vỏn vẹn mấy chữ “Tối nay, bảy giờ.”

~oOo~​

Gần bảy giờ tối, Khiết Khiết đứng co người trước nhà vì lạnh. Cô đã chuẩn bị sẵn sàng cho chuyến đi đến cuối tuần sau. Đáng lẽ cô đã khởi hành lúc chiều nếu không có tin nhắn. Đứng chờ được một lát thì chiếc xe màu trắng quen thuộc xuất hiện. Cô nói vội lời chào rồi tự đem hành lý cất vào cốp xe.

Chủ tịch lên tiếng khi xe bắt đầu chạy:
“Cô đợi lâu chưa?”

“Được một lát! Là tôi ra sớm thôi, chủ tịch vẫn đúng giờ.”

“Tôi biết!” Thượng Vĩ nói dửng dưng, Khiết Khiết cụt hứng ngay lập tức.

Họ đến nơi lúc hơn chín giờ, Khiết Khiết đã ngủ gần như suốt dọc đường nên hai người cũng chẳng nói gì nhiều. Thật lòng cô rất muốn hỏi tại sao chủ tịch lại luôn cho cô đi nhờ xe, nhưng cô nghĩ anh ta sẽ trả lời đại loại như 'Tôi thấy cô tội nghiệp vì lúc nào cũng đi xe buýt' nên thôi luôn.

Sau khi Khiết Khiết nói cảm ơn rồi xoay người đi vào. Hình ảnh đầu tiên đập vào mắt khiến Khiết Khiết giật bắn người, Tiểu Phi và Nhã Kỳ đang đứng đó nhìn chằm chằm. Chết chắc rồi!
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Annin

Wings...
Nhóm Tác giả
Gà về hưu
Tham gia
17/8/14
Bài viết
1.119
Gạo
1.200,0
Chương 13. CÔ GÁI NỔI TIẾNG


Khiết Khiết đang ngồi phòng khách sạn với hai người bạn đang nhìn mình như thể lần đầu tiên họ gặp một thứ thú vị như vậy.

Cô nói giọng lí nhí:
“Mình chỉ đi nhờ xe thôi!”

Nhã Kỳ phản bác ngay lập tức:
“Theo mình biết chưa từng có ai được đi nhờ xe của chủ tịch cả!”

“Mình và chủ tịch thật sự không có gì đâu!”

Tiểu Phi tiếp lời:
“Tụi này vẫn chưa có nói gì mà!”

“Vậy tại sao hai người lại nhìn mình chòng chọc như vậy?”

“Bọn mình chỉ muốn xem chủ tịch phu nhân tương lai. Có phải do vậy mà cậu mới phủ nhận quan hệ với giám đốc Trịnh không? Mình thật ngưỡng mộ cậu quá đi, được cả hai người đó quan tâm như vậy…” Nhã Kỳ nói, rõ là đang vui thích “…mà thật lòng, họ ai cũng tốt hết, nhưng nếu phải chọn thì chủ tịch vẫn tốt hơn, giám đốc Trịnh thì không được chung tình cho lắm”

Khiết Khiết chán ngán, cô đã biết trước sẽ có cảnh này mà:
“Mình làm gì có quyền chọn ai chứ! Cho dù hai người đang nghĩ cái gì thì đều không phải là thật.”

“Vậy nói tụi này nghe sự thật đi.” Tiểu Phi lên tiếng, cô bỗng có vẻ khó chịu hơn thường ngày, điều này thật sự làm Khiết Khiết bất ngờ.

Khiết Khiết khẳng định lại lần cuối:
“Sự thật là mình và họ không có bất kì mối quan hệ nào trên mức bình thường cả. Ngoài ra thì mình không biết nói gì hơn.”

Khi Nhã Kỳ đã về phòng, Khiết Khiết nhận ra Tiểu Phi vẫn có vẻ rất khó chịu. Sau một lúc im lặng ngượng ngùng, cô lên tiếng hỏi:
“Có chuyện gì với cậu sao? Mình thấy cậu lạ lắm!”

“Mình thì có chuyện gì được, có ai quan tâm tới mình đâu…”

Khiết Khiết cũng bắt đầu bực bội:
“Nếu cậu có gì không vừa ý thì cứ nói ra, mình không thích kiểu lấp lửng!”

Sau khoảng vài giây im lặng thì Tiểu Phi bùng nổ trong phẫn uất:
“Được thôi, nếu cậu đã nói vậy… Cậu luôn bảo cậu không có gì với chủ tịch và giám đốc Trịnh trong khi cậu luôn xuất hiện bên cạnh họ, cái lý do ‘giúp một việc’ nghe thật ngô ngê… Hà Bích đã nói với mọi người về việc cậu và chủ tịch cùng đi ngắm bình minh, giám đốc Trịnh thì lúc nào cũng quan tâm cậu, còn cậu thì cứ như đưa đẩy qua lại với họ. Lúc trước mình đã nghĩ nếu cậu và Thiếu Kỳ có hẹn hò thật thì mình sẽ vẫn chúc mừng cậu, nhưng bây giờ việc làm của cậu thật sự khiến mình thất vọng. Có phải cậu đang cố gắng quyến rũ cả hai người họ không thì chỉ mình cậu hiểu thôi…”

Không khí xung quanh trở nên lạnh toát trong khi rõ ràng là hai người đều nóng hừng hực. Khiết Khiết hiểu rõ tại sao Tiểu Phi lại nói những lời như vậy nhưng cô thật không thể không tức giận được.

“Mình đã giải thích và mình sẽ không lặp lại lần nào nữa. Những chuyện cậu nói không sai nhưng mình đã nghĩ cậu hiểu mình hơn một kẻ như Hà Bích chứ!... Xem ra tụi mình đều lầm.”

Khiết Khiết bỏ ra ngoài, cô cần chút không khí để thở. Dĩ nhiên cô biết bản thân có lỗi với Tiểu Phi vì giấu diếm mọi chuyện với cô ấy, nhưng cô không còn đủ bình tĩnh để giải thích nữa. Chẳng lẽ cô lại nói với Tiểu Phi. Vì cậu nói quá nhiều nên mình không thể kể cho cậu biết sao?. Vậy nên cuối cùng cô quyết định chờ dịp khác mới nói vậy.

~oOo~​

Xem ra cơn giận của Tiểu Phi không phải bình thường vì ngày hôm sau mọi đều biết chuyện của chủ tịch và Khiết Khiết, thật ra cô nghĩ có thể là Nhã Kỳ lắm nhưng cho dù là ai thì hậu quả cũng chẳng khác mấy. Buổi sáng vừa ra khỏi phòng thì Khiết Khiết nhận ra ngay mình được đối xử đặc biệt tốt. Mọi người bất kể là thành viên trong tổ hay nhân viên của Amour đều chào hỏi cô, những lời mời dùng cơm thì tăng lên đáng kể, đặc biệt là những khi cô không chú ý thì họ bắt đầu chỉ trỏ bàn tán như thể cô là hiệu tượng siêu nhiên hot nhất hiện nay. Phản ứng khả dĩ nhất của Khiết Khiết là im luôn cho lành, nên cô phớt lờ hết và làm mọi việc như thường ngày. Nhưng có một điều khiến Khiết Khiết hài lòng trong chuyện này là Hà Bích trông còn khó chịu hơn cả cô.

Việc lên phòng chủ tịch ăn trưa là không thể nữa vì bây giờ cô còn thu hút sự chú ý hơn cả mấy ngôi sao thần tượng. Cũng may là trong buổi tiệc lần trước cô đã xin bác gái đừng gửi cơm tới cũng đừng bảo chủ tịch mời cô dùng cơm cùng. Vậy nên cô mừng là mình được yên thân đi ra ngoài ăn một mình. Tuy nhiên, chuyện này chẳng kéo dài được bao lâu khi vị chủ tịch kia có vẻ như vẫn chưa nắm bắt được tình hình.

“Bữa trưa được mang lên rồi mà tôi vẫn không thấy cô đâu!” Giọng chủ tịch trong điện thoại nghe giống như đang ra lệnh.

“Chủ tịch... tôi không lên đó được đâu… với lại tôi đã nói với bác gái không cần bảo anh mời tôi dùng bữa rồi mà!”

“Tôi không nghe bác ấy nói gì hết.”

“Vậy anh điện thoại hỏi bác ấy đi! Tôi không lên được đâu, bây giờ ở đây ai cũng để ý tôi làm gì hết! Tôi mà lên đó thì chắc tôi phải lấy anh thật luôn…” Cô đột ngột dừng lại, nhận ra ngay đây là sai lầm chết người nên vội lấp liếm “… chủ tịch, tôi xin lỗi, tôi không cố ý đâu…”

“Lấy tôi thì có gì không tốt?” Thượng Vĩ hỏi.

Khiết Khiết giật mình bối rối:
“Hả? Kh… không phải… nhưng bây giờ tôi muốn nói đâu phải chuyện này. Chẳng lẽ anh không biết mọi người đang nói gì sao?”

Cô nghĩ anh ta cũng sẽ thấy phiền nhưng câu trả lời của Thượng Vĩ vẫn là một câu hỏi khác:
“Cô thấy khó chịu sao?”

Khiết Khiết nói với giọng năn nỉ:
“Dĩ nhiên rồi… bây giờ tôi cứ như động vật quý hiếm vậy, đi đâu người ta cũng ngó chằm chặp. Vậy để chuyện này lắng xuống thì tôi sẽ tiếp tục việc đọc sách nha chủ tịch?”

“Tùy cô!”

Vậy là anh ta cúp máy, Khiết Khiết liền nghĩ xem mình đã nói sai hết bao nhiêu thứ. Thiệt là phiền nhiễu! Cô nghĩ rồi tiếp tục đi ăn trưa một mình.

~oOo~​

Mấy ngày tiếp theo độ nổi tiếng của Khiết Khiết cũng không giảm đi bao nhiêu, dù cô không còn xuất hiện bên cạnh hai vị nam thần, mà đặc biệt là chủ tịch.

Sáng ngày buổi lễ diễn ra, mọi người bao gồm cả nhân viên của Amour đều thức dậy sớm để chuẩn bị, ai nấy đều khẩn trương ra mặt. Việc dựng phối cảnh được tiến hành từ sáng sớm để tránh trường hợp có mưa bất chợt. Hoa cho phần trang trí đã chuyển đến, ngoài những loại hoa đã xác định từ trước thì còn bao gồm cả hoa hồng trắng, phi yến và nemophila. Không gian chính bao gồm cả sân khấu và một hồ bơi được phủ đầy màu trắng và tím. Những phần riêng theo mùa thì được bố trí tùy thuộc vào ý kiến của từng nhóm. Riêng mùa đông do nhóm của Khiết Khiết phụ trách thì được bao phủ bởi một loại bông tuyết nhân tạo được tạo hình các kiểu. Những vị khách mời thì hầu như đều đã đến First Sight, nhân viên trụ sở chính của Vinh Thượng cũng dần xuất hiện. Số lượng người tham dự nhiều đến nỗi nguyên liệu cho bữa tiệc được đưa đến bằng mấy chiếc xe tải. Rượu vang thì được bổ sung vào hầm rượu riêng của khách sạn từ vài ngày trước. Buổi tiệc sẽ bắt đầu đón khách lúc sáu giờ chiều và sẽ kéo dài đến mười một giờ đêm. Vậy nên khi nhìn đồng hồ điểm ba giờ, Khiết Khiết bảo mọi người đi nghỉ ngơi.

Lúc gần năm giờ thì Khiết Khiết quay về phòng khách sạn sau khi kiểm tra tất cả mọi thứ lần cuối cùng. Tiểu Phi đang ngồi trên giường khi cô bước vào.

“Lúc nãy giám đốc Trịnh có ghé qua đưa cho cậu thứ này.” Tiểu Phi nói trong khi ra dấu về phía chiếc hộp to trên giường Khiết Khiết.

Cô nói cảm ơn rồi cầm cái hộp mở ra. Trong đó là chiếc váy khác, chiếc váy màu trắng thanh lịch và sang trọng. Cũng như lần trước, trong hộp còn một đôi giày lấp lánh nhưng được cộng thêm cả chiếc ví xinh xắn màu hồng nhạt. Khiết Khiết ngắm nhìn chúng một lát rồi nghĩ xem có nên mặc chúng hay không, khi mà cô định dự tiệc với chiếc váy Linh Lan tặng.

“Cái váy đẹp quá!” Thình lình Tiểu Phi lên tiếng, chần chừ một lúc thì cô ấy tiếp tục. “Giám đốc Trịnh đã nói với mình chuyện cậu cứu chị dâu anh ấy và cũng là chị gái chủ tịch… tại anh ấy không thấy chúng ta đi chung nữa…”

Khiết Khiết không nói gì, cũng không nhìn lên, cô nghĩ như vậy sẽ dễ dàng cho Tiểu Phi hơn.

“Khiết Khiết à! Mình xin lỗi, đáng ra mình nên tin cậu...”

“Cậu hiểu là được rồi. Đáng ra mình cũng nên kể cho cậu biết, nhưng chuyện này liên quan đến nhiều người khác nữa.” Khiết Khiết trả lời vắn tắt rồi mỉm cười, Tiểu Phi cũng vậy. Cuối cùng cả hai đã làm hòa.

Sau khi thay trang phục, Khiết Khiết tự hỏi có nên tháo kính ra không. Cô quên mang theo kính áp tròng trong khi buổi tiệc này là do cô chịu trách nhiệm nên bản thân cô không thể lơ là. Cuối cùng, cô quyết định để cặp kính vào chiếc ví cầm tay. Nhìn lại bản thân lần cuối trong gương. Xem ra mình được đài thọ trang phục dạ hội cả đời rồi. Khiết Khiết nghĩ rồi đi ra ngoài với Tiểu Phi.
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Annin

Wings...
Nhóm Tác giả
Gà về hưu
Tham gia
17/8/14
Bài viết
1.119
Gạo
1.200,0
Chương 14. THỦY TIÊN TRẮNG


Khi thắp đèn lên thì quả thật khu vực buổi lễ vô cùng lộng lẫy. Có khoảng hơn năm mươi người được điều động để phục vụ bữa tiệc này. Các khách mời lần lượt xuất hiện trong những bộ trang phục sang trọng và xinh đẹp. Trước khi đi qua cổng, mỗi người đều chọn một loại hoa đem tay hay cài áo. Sau mấy giây suy nghĩ khi các tiếp tân đưa cho cô chiếc khay, Khiết Khiết nhún vai rồi cầm lên mấy đóa thủy tiên trắng. Dù sao thì mình cũng phụ trách mùa đông mà.

Tiểu Phi vừa nói vừa đeo lên tay vòng hoa tử đinh hương:
“Cậu có thấy là có rất nhiều người nổi tiếng ở đây không? Cả mấy top stars cũng xuất hiện nữa.”

“Ừ… mình có thấy. Vậy nên ngoài kia mới có nhiều phóng viên như thế.” Khiết Khiết nói, khi rời khỏi đây lúc chiều thì cô đã thấy nhiều người cầm camera xuất hiện. Cũng dễ hiểu thôi khi mà Vinh Thượng nổi tiếng đến vậy.

Khiết Khiết đi đến dãy bàn đặt thức ăn, ở đây có rất nhiều loại được bày trí thích hợp cho từng mùa. Cô lấy một chiếc macaron của mùa xuân và ngắm nhìn xung quanh, Khiết Khiết không thể không cảm thấy tự hào với những gì họ đã làm được.

Chủ tịch cuối cùng cũng xuất hiện khi gần bảy giờ, thấy Thượng Vĩ đi chào hỏi những vị khách mời Khiết Khiết mới nhớ ra cả tuần nay họ không gặp nhau. Nhìn chủ tịch trong bộ vest đen lịch lãm, cô không thể không nghĩ anh thật sự rất thu hút.

“Em đang nhìn gì vậy?” Giọng Trịnh Thiếu Kỳ đột ngột vang lên bên tai cô.

Khiết Khiết nói nhanh:
“Giám đốc Trịnh! Anh làm tôi giật mình…”

“Anh đã nói là em cứ gọi tên anh mà!”

Khiết Khiết nhớ ra giám đốc Trịnh đã yêu cầu cô gọi tên anh thay vì chức vị.
“À… chỉ vì em chưa quen nên…”

Thiếu Kỳ nhìn vòng tay của Khiết Khiết rồi mỉm cười ân cần:
“Thì ra em chọn thủy tiên. Anh đã nghĩ xem em sẽ chọn hoa gì.”

Khiết Khiết nhìn đóa bạch môn trên áo của anh rồi nói:
“Chỉ vì em phụ trách mùa đông thôi… phần trang trí.”

Vẻ thắc mắc trên gương mặt Thiếu Kỳ biến mất rồi anh nói tiếp:
“Ý tưởng rất hay, mọi người hình như đều thích cách bày trí này!”

Khiết Khiết vừa nói cảm ơn thì có một người đến mời anh ấy đi đâu đó, nên cô quyết định đi tìm Tiểu Phi để bảo cô ấy thay đóa hoa khác. Sau một hồi nhìn quanh quất cô cũng thấy Tiểu Phi đang đứng cạnh hồ bơi nói chuyện với Viễn Nam.

Khiết Khiết đi đến nói nhỏ với Tiểu Phi:
“Giám đốc Trịnh cài lan ý, cậu liệu mà đi thay hoa đi!”

Tiểu Phi gật đầu cám ơn rồi hòa mình vào đám đông. Vậy là Khiết Khiết ở lại nói vài câu với Viễn Nam. Được một lúc thì đèn sân khấu bật sáng trong khi những nơi khác được chiếu lờ mờ. Vậy là chương trình buổi lễ được mở màn với một VTR* về tập đoàn của phòng kỹ thuật chuẩn bị. Sau khi đoạn phim kết thúc, Thượng Vĩ bước lên khi được người dẫn chương trình giới thiệu, rồi anh bắt đầu với lời cảm ơn các nhân viên và những đối tác đã góp phần phát triển Vinh Thượng.

Khiết Khiết nghe giọng của Viễn Nam bên cạnh:
“Chủ tịch thật tài giỏi đúng không? Dù cho anh ấy được thừa kế Vinh Thượng nhưng không thể phủ nhận anh ấy điều hành nó rất tốt, doanh thu mỗi năm đều tăng lên nhiều kể từ khi anh ấy quản lý.”

Khiết Khiết gật đầu đồng ý, cô chưa bao giờ nhìn Thượng Vĩ với góc độ này. Giờ cô mới nhận ra mình đã bỏ qua nhiều điều về anh ta vì cái hợp đồng bồi thường kia.

Lời phát biểu kết thúc trong tiếng vỗ tay rào rào của mọi người, đèn sáng lại và những người phục vụ bắt đầu tỏa ra khắp nơi. Khiết Khiết định đi lấy một ly nước thì bất ngờ bị một người mặc đồng phục của First Sight va phải, cô suýt rơi xuống hồ bơi nếu không có Trịnh Thiếu Kỳ xuất hiện ôm lấy. Mất một giây thì Khiết Khiết nhận ra tình thế của mình rồi vội vàng đẩy anh ra. Dĩ nhiên là cô rất vui vì bản thân được khô ráo nhưng cô chỉ ước tất cả những người ở đó đừng có nhìn họ như vậy. Người phục vụ xin lỗi rối rít trong khi cô ngượng đỏ mặt.

Giọng Thiếu Kỳ vẫn ân cần:
“Em không sao chứ?”

“Em… không sao… cảm ơn anh!” Khiết Khiết nói ngay rồi lẩn mất, cô thật sự không chịu nổi cảnh này.

Khi đã khuất tầm nhìn của mọi người thì cô bắt đầu màn đập đầu nhè nhẹ vào tường tự vấn. Xấu hổ đến chết được, bây giờ thì ai còn tin mình nói nữa. Bây giờ ngay cả bản thân mình cũng khó tin mình không lằng nhằng gì giữa hai người họ. Rồi cô nhận ra có gì đó không đúng, cô đang mổ vào tay ai đó. Và ai đó là Thượng Vĩ. Nghĩ coi còn gì tệ hơn không? Cô nghĩ thầm trong khi mắt hướng về anh ta.

narcissus-flower-macro-nature-1050x1680_zpsb9dfa6c8.jpg

Hai người đứng đó nhìn nhau, Khiết Khiết đã định bỏ đi nhưng không biết sao cô vẫn ở lại.

“Trán bị thương không hợp với bộ váy chút nào đâu.” Thượng Vĩ nói với giọng vẫn lạnh lùng nhưng có chút dịu dàng.

“Sao anh biết tôi ở đây?”

“Cô cũng không phải là người phức tạp lắm.”

Khiết Khiết hỏi tiếp, mắt vẫn không rời người đối diện:
“Vậy sao anh lại ở đây?”

“Cô mong ai khác đến sao?”

Khiết Khiết trở nên bực dọc:
“Có thể là ai chứ? Tôi vốn dĩ không thích việc anh trả lời câu hỏi của tôi bằng câu hỏi! Sao lúc nào anh cũng hỏi lại vậy? Anh…” Bỗng nhiên cô nhớ ra anh ta là ai và mình thì thích công việc này như thế nào nên cô cúi đầu xuống rồi im luôn.

Cứ như thế một lát rồi Thượng Vĩ lên tiếng:
“Đi thôi! Trở lại bữa tiệc.”

Và Khiết Khiết ngoan ngoãn đi theo. Phản đối lúc này thì đúng là không khôn ngoan chút nào. Họ vừa vào trong thì giọng MC** chương trình vang lên:
“Chào mọi người, bây giờ chúng ta sẽ tiến hành bốc thăm để chọn ra bốn cặp đôi mở màn cho buổi khêu vũ hôm nay nhé! Được rồi nếu bây giờ mọi người chú ý thì sẽ thấy trên mỗi vòng hoa đeo tay hay cài áo đều có một mã số… Chúng tôi sẽ từ mã số này để chọn ra các cặp nhảy. Nếu bạn có cùng một loài hoa với người bạn thích thì nghĩa là bạn có cơ hội nhảy một bản với người đó.”

Tiếp theo tám chiếc thùng được đem ra với hai chiếc cho một loài hoa tương ứng với từng mùa. Cuộc xổ số tiến hành trôi chảy với các cặp đôi được chọn ngẫu nhiên. Khiết Khiết mừng thầm là bản thân không được chọn vì cô một bước cũng không thể nhảy. Nhưng chủ tịch thì có vẻ khiêu vũ điêu luyện lắm khi anh được chọn trúng ở mục hoa thủy tiên trắng cho mùa đông. Tới lúc mã số của anh được gọi, cô mới nhớ là chủ tịch từng nói anh ấy thích hoa diên vĩ, mà diên vĩ thì là mùa hạ.

Theo như những gì Tiểu Phi cung cấp thì bạn nhảy của chủ tịch là thiên kim của tập đoàn Hành Nghĩa. Cô ấy xinh đẹp và rõ ràng là rất vui vẻ với Thượng Vĩ. Trong khi đó Khiết Khiết quyết định đi tìm nước uống.

Tiểu Phi hỏi với giọng thích thú:
“Cậu ghen sao?”

“Vì cái gì?”

Tiểu Phi nói tiếp:
“Vì chủ tịch đang nhảy với cô gái khác. Tuy mình biết tại sao hai người lại quen biết, nhưng mình thật sự cảm thấy hai người giống một cặp đôi lắm.”

Khiết Khiết trả lời rồi tiếp tục uống nước:
“Chỉ vì trí tưởng tượng của cậu rất phong phú đó thôi!”

“Vậy tại sao cậu lại làm vậy?”

Khiết Khiết thắc mắc:
“Làm gì?”

Tiểu Phi ra dấu nói:
“Uống rượu.”

Mất một giây Khiết Khiết mới nhận ra cô ấy đang nói về chuyện gì, nước nào mà có màu vàng cam. Cô vừa đặt lại ly rượu chỉ còn lại một chút lên bàn vừa nói:
“Mình lấy nhầm. Mà sao cậu không nói sớm, cậu biết mình không thể uống thứ này mà? Mình nốc hết cả ly rồi.”

“Loại này nhẹ lắm, không sao đâu!”

Khiết Khiết nhìn ly rượu lần nữa:
“Mong là vậy.”

Điệu nhảy đã hết và bản nhạc khác vang lên. Tiểu Phi đồng ý ra nhảy khi Viễn Nam đề nghị. Còn lại một mình, Khiết Khiết quyết định đi ăn vài thứ. Chỉ một lát sau cô nhận ra ly rượu lúc nãy cũng không nhẹ lắm. Cô bắt đầu choáng váng khó chịu.

“Cô không sao chứ?” Thượng Vĩ lại một lần nữa ở trước mặt.

Khiết Khiết đứng không vững:
“Không sao, nhưng tôi nghĩ mình say rồi. Tôi phải về phòng ngay.”

Thượng Vĩ vòng tay đỡ lấy cô rồi nói:
“Được rồi, tôi đưa cô đi.”

Khi cả hai đã ở trong thang máy, Khiết Khiết cất giọng:
“Chủ tịch à, tôi có chuyện muốn biết."

Thượng Vĩ nói, tay vẫn giữ cho cô đứng vững:
“Chuyện gì?”

“Anh… Tại sao anh bắt tôi bồi thường hợp đồng trong khi anh biết rõ là tôi vì lý do gì khiến tôi làm sai? Tại sao anh bảo tôi ăn trưa cùng dù vẫn có thể nhờ người đưa cho tôi? Anh cho tôi đi nhờ xe ngay cả khi tôi không muốn. Anh lại luôn xuất hiện bên cạnh tôi, khi thì lạnh lùng nhưng đôi lúc lại rất dịu dàng. Rốt cục là tại sao?

Khiết Khiết kết thúc lời nói khi nhìn thẳng vào mắt chủ tịch. Thời gian trôi qua trong im lặng. Cuối cùng Thượng Vĩ lên tiếng:
“Em thật sự không biết tại sao tôi làm vậy à?”

Khiết Khiết tức giận hét lên:
“Tôi đã nói không được hỏi lại mà! Anh đúng là đồ xấu xa. Chẳng bao giờ chịu nghe tôi.”

Nói rồi cô gục hẳn vào người Thượng Vĩ thiếp đi. Anh nhẹ nhàng đỡ lấy rồi bế cô vào phòng đặt lên giường ngủ, đắp chăn cho cô và ngồi xuống ngắm Khiết Khiết ngủ. Một lát sau thì Thượng Vĩ rời khỏi tầng mười chín quay lại với buổi tiệc. Anh không biết rằng sáng mai Khiết Khiết sẽ chẳng nhớ gì.

*VTR: video tape recorder - máy ghi băng từ hoặc đoạn băng được ghi trước.
**MC: master of ceremonies - người dẫn chương trình.
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Annin

Wings...
Nhóm Tác giả
Gà về hưu
Tham gia
17/8/14
Bài viết
1.119
Gạo
1.200,0
Chương 15. CUPCAKE


Mùa hạ hơn một năm trước, Thượng Vĩ trên đường về từ một nơi tang thương. Những hạt mưa lất phất bắt đầu tuôn xuống, cảnh vật cũng u buồn như tâm trạng của người ngắm. Chiếc xe dừng lại trước một quán cà phê nhỏ dọc đường, Thượng Vĩ không thường ghé qua ở những nơi như thế này, nhưng hôm nay thì khác.

Quán cà phê khá xinh xắn và ấm cúng. Thượng Vĩ gọi một cốc Americano rồi chọn ngồi xuống chiếc bàn nhỏ gần cửa sổ. Anh chống tay lên bàn, bắt đầu ngắm nhìn làn mưa. Khung cảnh trông như một bức tranh sơn dầu đượm buồn.

“Cà phê của anh!” Giọng một cô gái nhỏ nhẹ vang lên. Nhưng không chỉ cốc cà phê được đặt lên bàn mà còn có cả một chiếc cupcake.

Thượng Vĩ ngước nhìn người phục vụ. Đó là một cô gái nhỏ nhắn với đôi mắt trong veo, đôi mắt đó đang nhìn vào anh.

“Trông anh có vẻ không vui, ăn một chút đồ ngọt sẽ giúp cho tâm trạng tốt hơn. Cái này là miễn phí!”

Cô gái khẽ mỉm cười rồi quay người bước đi. Anh im lặng nhìn theo cô thay vì từ chối. Đây không phải lần đầu tiên có người quan tâm anh như vậy, và anh dư sức mua được những chiếc bánh thế này, nhưng có điều gì đó khiến nó thật đặc biệt, ngay cả khi anh không thích đồ ngọt chút nào. Thượng Vĩ chưa bao giờ nghĩ rằng một chiếc cupcake lại khiến mình thấy ấm áp đến vậy.

Ngày hôm sau và cả hôm sau nữa, anh đều ghé qua. Cô gái đó không còn xuất hiện. Người ta nói với anh rằng cô ấy chỉ làm ở đó tạm thời và giờ thì cô đã tìm được công việc tốt hơn. Anh không biết tại sao mình lại làm những việc như vậy. Nhưng anh cũng không thể phủ nhận bản thân cảm thấy tiếc nuối.

Và rồi anh đã gặp lại cô, ở ngay trong văn phòng mình, nói đúng hơn là từ trong văn phòng nhìn ra phía ban công sân thượng. Nơi anh đã ban lệnh cấm mọi người lai vãng. Cô vẫn xuất hiện không báo trước như vậy. Mỗi ngày khi hoàng hôn xuống thì cô luôn ở đó, ngắm nhìn thứ gì mà bản thân anh cũng muốn biết. Cứ như vậy cô đi vào không gian riêng của anh lúc nào không hay.

Thế nhưng những lúc cô đến ít dần đi, Thượng Vĩ bắt đầu thấy trống vắng. Nhìn thấy cô mỗi ngày đã trở thành một thói quen khó sửa. Anh vốn có đầy đủ mọi thông tin về cô. Nhưng thông tin trên giấy thì có ích gì khi điều anh muốn là ở bên cô mỗi ngày. Niềm kêu hãnh quá cao khiến Thượng Vĩ không cho phép mình bày tỏ. Mà thật ra anh có biết gì về cô bên ngoài xấp giấy kia. Anh không dễ tin tưởng người khác. Việc được nuôi dạy trong một gia đình quyền lực và giàu có khiến anh nhận ra lòng tốt của những người xung quanh thường được xây dựng trên lợi ích.

Vào cái đêm chị anh xảy ra tai nạn là lần đầu tiên anh nói chuyện với cô. Sự lo sợ của anh vì sắp mất chị gái cộng thêm việc thấy cô hoảng hốt xanh xao khiến anh đau lòng biết mấy. Sau khi cô hiến máu cho chị mình, anh đã ngồi bên giường cô gần như cả đêm. Trông cô mỏng manh và yếu đuối, anh tự hỏi bản thân đã từng muốn bảo vệ ai đó nhiều như thế này chưa. Rồi cô bỏ đi khi vẫn chưa hồi phục. So với sự lo lắng của mọi người thì anh trở nên hoảng sợ. Cho đến khi Giai Linh báo tin cô đang an toàn ở công ty, anh mới yên lòng một chút.

Thượng Vĩ biết như vậy rất quá đáng nhưng anh đã quyết tâm giữ cô bên cạnh mình. Thế nên cuối cùng anh lập bản hợp đồng bồi thường với cô, dù cô chẳng làm gì sai cả. Như vậy mỗi ngày anh đều nhìn thấy cô dù cả hai chẳng nói gì. Lễ kỷ niệm thành lập tài đoàn đến gần, Thượng Vĩ đích thân chỉ định tổ của cô phụ trách, chỉ đơn giản vì như vậy cô cũng sẽ đến Amour. Công việc quá bận rộn khiến cô không thể ăn uống đàng hoàng, vốn dĩ anh có thể nhờ người trong công ty đưa cơm hộ nhưng cuối cùng anh vẫn muốn cô cùng ăn. Anh đưa đón cô đến Amour vì anh không yên tâm để cô đi một mình. Anh khó chịu mỗi khi cô nhắc đến Thiếu Kỳ vì thật lòng cậu ấy luôn quá hấp dẫn với phụ nữ. Anh cũng tức giận với bản thân khi nhìn thấy Thiếu Kỳ đỡ cô không bị rơi xuống hồ bơi. Còn rất nhiều điều anh làm vì cô, nhưng anh chưa bao giờ chịu nói ra.

Anh đã tự hỏi ở cô có điều gì thu hút anh đến vậy. So với những cô gái anh từng gặp, cô không xinh đẹp đặc biệt, cũng không xuất thân trong gia đình trâm anh thế kiệt càng không phải dạng dịu dàng, nữ tính. Nhưng những người có điều kiện như vậy anh không khó tìm, duy chỉ có cô là có thể cho anh sự ấm áp, yên bình. Thứ mà anh cần có nhất.

Thượng Vĩ ngồi trên chiếc ghế dựa ở tầng mười chín sau khi quay về từ buổi tiệc, anh nhớ lại những gì giữa anh và Lục Tâm Khiết. Đối diện là chiếc giường trống trơn.
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Bên trên