Chương 21. CÁNH ĐỒNG HOA
Khiết Khiết không biết bơi, nhưng cô chưa phải lo đến chuyện đó vì cái đáng lo đang ở trước mặt, chính xác là đang ôm lấy cô. Chưa hết hoảng hồn, cô định đẩy Thượng Vĩ ra thì nghe giọng cảnh cáo:
“Nếu em làm vậy thì sẽ rơi xuống nước!”
Khiết Khiết bối rối:
“Nhưng... tôi không sao rồi… anh không định buông tôi ra sao?”
Thượng Vĩ mỉm cười, một nụ cười gian trá:
“Tôi vốn không có ý định đó!”
Nói rồi anh ta kéo cô vào lòng, một tay vòng qua lưng còn tay kia thì giữ mặt cô áp sát vào người mình. Bất ngờ cộng với việc bị khóa chặt khiến Khiết Khiết không thể làm gì để phản kháng. Cô biết như thế thật ngớ ngẩn nhưng phải nói người anh ta có hương thơm nhè nhẹ mà cô nghĩ là của hãng nước hoa nổi tiếng nào đó. Có điều chuyện đó không quan trọng lúc này.
~oOo~
“Khiết Khiết cậu đâu rồi?” Tiếng Tiểu Phi kêu lớn.
Phải nói cô biết ơn Tiểu Phi đến thế nào vì cuối cùng Thượng Vĩ cũng chịu buông cô ra. Khiết Khiết lập tức rời khỏi mỏm đá đó mà chạy xuống bờ hồ. Chỉ mong Tiểu Phi vẫn chưa nhìn thấy gì.
“Mình tìm cậu cả buổi. Lúc nãy mẹ cậu gọi.” Cô ấy vừa nói vừa đưa điện thoại cho cô.
Khiết Khiết nói một cách chân thành nhất:
“Cảm ơn cậu!”
Nhưng có vẻ cô ấy không có thời gian để nghe cô nói. Giọng Tiểu Phi hồ hởi:
“Chào chủ tịch… À phải, mình nhớ ra có chuyện cần làm nên mình đi trước nha!”
Tiểu Phi quay đầu bước đi với một cái nháy mắt. Khiết Khiết không thể làm gì vì cô biết người đằng sau đang nhìn cô. Định thần một lát thì cô quay lại:
“Tôi cũng đi vào đây!”
Thượng Vĩ không nói gì chỉ đứng đó, ánh mắt lạnh lùng pha lẫn sự quan tâm. Khiết Khiết dứt mắt đi trở lại vào khu nhà gỗ.
Rõ ràng ở đây đang có một cuộc bàn tán sôi nổi vì họ bỗng nhiên im bặt khi thấy cô. Khiết Khiết không nói gì chỉ đi thẳng lên phòng. Ngồi trầm ngâm một lát bên chiếc bàn cạnh cửa sổ, chuyện vừa rồi thật sự vẫn còn gây sốc với cô. Suy nghĩ một lát thì cô gọi lại cho mẹ. Bà chắc là lo cho cô mặc không đủ ấm.
Cuộc gọi kết thúc với những lời dặn dò. Khiết Khiết bắt đầu đi xuống nhà và quyết định giả vờ như không có chuyện gì xảy ra. Cô không muốn để chủ tịch biết anh ta tác động đến cô như thế nào. Bữa ăn hôm nay được phục vụ với mì spaghetti và súp nấm. Khiết Khiết ngồi xuống ghế ở gốc bàn khi mọi người khuyến khích. Có vẻ như Thượng Vĩ cũng hiểu được tình cảnh hiện giờ nên anh chọn một chỗ xa cô.
“Em sao vậy?” Thiếu Kỳ hỏi khi thấy Khiết Khiết đang ngồi một mình ở chiếc bàn dưới tán cây cổ thụ to khi trời đã tối.
“Em có sao đâu… chỉ là em đang suy nghĩ vu vơ thôi!”
Thiếu Kỳ ngồi xuống đối diện cô:
“Chỗ này thật trong lành đúng không?”
Khiết Khiết gật đầu:
“Ngoài kia còn có cái hồ nước nữa, tiếc là em không mang theo cần câu.”
“Em thích câu cá sao?”
“Dạ. Thả diều trong thời tiết này chắc cũng vui lắm, nhưng em cũng chẳng mang theo diều.” Khiết Khiết nói với chút tiếc nuối.
Thiếu Kỳ đan hai tay vào nhau rồi đặt cằm lên gật gù. Vừa lúc đó thì mọi người xuất hiện để bắt đầu buổi tiệc nướng. Khiết Khiết đứng dậy giúp Tiểu Phi xỏ xúc xích qua mấy cái xiên.
Đây không phải lần đầu Khiết Khiết đi du lịch kiểu này nhưng là lần đầu cô đi với đồng nghiệp. Buổi tối rất vui vì họ đốt một đống lửa nhỏ rồi ngồi xung quanh để nướng đồ ăn, vừa trò chuyện vừa cười đùa. Sau khi tiệc tàn thì mọi người kéo vào nhà, xếp vòng tròn để chơi trò chơi. Chủ tịch không tham gia mà chỉ ngồi trên ghế uống một tách trà do Giai Linh pha. Trường Phong kiến nghị chia đội chơi đếm số với hình phạt là uống hết mấy ly bia. Khiết Khiết không đồng ý tham gia nhưng cuối cùng cũng không thể tránh khỏi bởi Tiểu Phi cứ bảo là không sao đâu.
Tuy nhiên, trong vòng chưa đến mười lăm phút thì Khiết Khiết đã phải tiêu thụ hết hai ly bởi vì Tiểu Phi lần đầu chơi trò này. Cuối cùng cô nói trong mơ màng khi lần thứ ba Tiểu Phi thất bại:
“Mình không uống được nữa đâu! Mình phải đi ngủ thôi!”
Khiết Khiết đứng dậy và đi lên cầu thang, nhưng đâu chừng mới được một nửa thì cô ngủ luôn.
~oOo~
Sáng sớm hôm sau, Khiết Khiết phải định thần một lát, thay quần áo rồi chuẩn bị để xuống nhà làm bữa sáng theo lượt của mình.
Tiểu Phi và Nhã Kỳ đang rửa mấy thứ nguyên liệu khi cô bước vào.
“Cậu dậy rồi à! Không sao chứ?” Tiểu Phi nói.
“Ổn!” Khiết Khiết trả lời với một nụ cười rồi bắt đầu cùng họ nấu nướng. Bữa sáng bao gồm súp, bánh mì nướng và xúc xích chiên.
Khi đang dọn bàn ăn ở ngoài sân thì Thiếu Kỳ xuất hiện. Anh cũng hỏi:
“Em không sao chứ Tâm Khiết?”
“Chào anh! Em không sao!”
Khiết Khiết vui vẻ gật đầu rồi đi trở vào lấy thêm đĩa. Nhưng cô phải trả lời câu hỏi tương tự thêm vài lần nữa. Khi mọi người đã ăn uống xong xuôi thì cô kéo Tiểu Phi ra một góc hỏi:
“Hôm qua sau khi mình say có xảy ra chuyện gì không?”
Tiểu Phi cười khúc khích rồi nói:
“Cũng không có gì quan trọng ngoài việc chủ tịch đã bế cậu lên lầu…”
“Hả?” Khiết Khiết chuyển từ chế độ bất ngờ sang xấu hổ ngay lập tức.
Tiểu Phi vẫn tiếp tục:
“…lúc đó cậu ngã ngang trên cầu thang, cũng may là chủ tịch phản ứng nhanh. Mọi người ai cũng ngưỡng mộ cậu hết. Nhưng giám đốc Trịnh có vẻ không vui lắm. Mà cậu thật sự không có cảm giác gì sao?”
Khiết Khiết thở dài rồi trả lời:
“Mình vốn không thể nhớ được bất cứ thứ gì sau khi tỉnh rượu mà!”
“Lần nào cũng vậy sao? Vậy nên lần trước ở Amour cậu mới không nhớ làm sao về được đúng không?”
Khiết Khiết gật đầu chán ngán:
“Ừ… do đó mình mới không uống những thứ có cồn. Mình không thể kiểm soát bản thân khi say.”
“Mình chỉ nghĩ cậu có tửu lượng kém thôi. Sau này mình sẽ uống thay cậu!” Tiểu Phi an ủi.
Mọi người dành cả ngày cùng nhau leo lên đỉnh núi sau đó thì đạp xe dạo quanh hồ. Khiết Khiết muốn nói cảm ơn với Thượng Vĩ nhưng cô lại không thấy có cơ hội nào, nhất là khi những người khác vẫn ở xung quanh.
~oOo~
Sáng sớm, Khiết Khiết đứng trước gương chỉnh lại quần áo lần cuối, trang phục hôm nay là áo len màu xanh ve chai bên ngoài sơ mi trắng có viền gấp nếp phối với quần jean. Cô đã quyết định không mang kính để ngủ trên xe cho dễ. Lát sau thì kéo chiếc vali của mình xuống nhà. Họ sẽ bắt đầu quay về thành phố trong mười phút nữa. Ở bãi đậu xe mọi người đang sắp xếp hành lý. Cô đi lại gần hơn thì bị một cánh tay giữ lại.
Thượng Vĩ lạnh lùng nói như ra lệnh:
“Em đợi một chút!”
“Chủ tịch? Tại sao?”
Thượng Vĩ không trả lời chỉ đi về phía trước, nói gì đó với mọi người. Họ vui vẻ gật đầu rồi vẫy tay chào cô rồi lên xe, Thiếu Kỳ đứng tần ngần nhìn cô một lát rồi cũng lên theo. Khiết Khiết hiểu ra.
Vậy là hết đường lui. Chiếc Audi dừng ngay trước mặt cô. Không thể giả đò như không biết gì nên Khiết Khiết đi về phía cốp xe để cất hành lý.
“Để tôi!” Chủ tịch cầm lấy vali của cô rồi nhẹ nhàng để vào rồi quay lại xe. Khiết Khiết ngoan ngoãn đi theo, nếu không làm vậy dám cô phải đi bộ xuống núi lắm.
Cô cũng không hỏi họ đang đi đâu, thật lòng Khiết Khiết không nghĩ chủ tịch sẽ làm gì đó gây hại cho cô. Hành trình kết thúc trong chưa đầy ba mươi phút. Chỗ này trong giống như một trang trại nhưng lại không có bất kì vật nuôi nào.
“Đi thôi!” Thượng Vĩ lên tiếng và cả hai cùng đi băng qua một con đường nhỏ dẫn tới cánh đồng…
“Hoa hướng dương!” Khiết Khiết thảng thốt, phong cảnh vàng rực bởi màu sắc của những bông hoa.
Nơi này đẹp đến khó tin.
Hóa ra khung cảnh trong những quyển anime là có thật! Cô nghĩ và vui vẻ đi xuống con đường chia cánh đồng ra làm hai, chạm tay lên những cánh hoa mềm mại. Thượng Vĩ im lặng đi theo sau. Khi đi trước một khoảng khá xa Khiết Khiết mới sực nhớ đến bạn đồng hành của mình. Anh đang bước chậm rãi một cách tao nhã, hai tay để trong túi áo khoác, ánh mắt vẫn hướng về phía trước, khí chất ngời ngời. Cảnh tượng này đẹp đến lạ lùng. Cô không đi nữa, chỉ đứng đó nhìn anh.
Khi chỉ còn cách nhau hai bước chân, Thượng Vĩ hỏi:
“Em đang nhìn gì vậy?”
Khiết Khiết giật mình nhận ra cô vẫn còn đang nhìn anh chăm chú.
“À, không có gì! Tôi không đeo kính nên phải tập trung!”
“Vậy mà tôi cứ nghĩ cuối cùng em cũng biết thưởng thức cái đẹp rồi!” Anh nói với nét tự mãn.
Khiết Khiết không phản ứng, chỉ gật gật cho qua, dù cảm thấy anh chẳng biết khiêm tốn tí nào. Thượng Vĩ vẫn không rời mắt khỏi cô.
“Mà chủ tịch! Sao anh lại đưa tôi đến đây?”
“Vì tôi muốn nghe câu trả lời của em”
Đây chắc chắn là sự tiến bộ khi cuối cùng Thượng Vĩ cũng chịu trực tiếp trả lời câu hỏi của cô. Nhưng đáng tiếc là nó vẫn chẳng khác gì câu hỏi. Khiết Khiết bối rối:
“Câu… tôi không hiểu. Chủ tịch có hỏi tôi gì sao?”
Thượng Vĩ không hề có vẻ bất ngờ, chỉ nói đơn giản:
“Buổi tiệc sau lễ giáng sinh, em không nhớ gì à?”
“Buổi tiệc…” Khiết Khiết hồi tưởng lại. “…tôi nhớ mình đã uống say, rồi chủ tịch đã tốt bụng đưa tôi về.”
Thượng Vĩ gật đầu nói:
“Vậy còn sau đó?”
Khiết Khiết ngạc nhiên rồi chuyển sang hoàn toàn lúng túng:
“Sau đó? Còn có sau đó sao? Chứ không phải chủ tịch đưa tôi về, tôi vào nhà rồi đi ngủ à?”
Thượng Vĩ không nói gì, nhưng tự cô hiểu câu trả lời. Khiết Khiết nuốt khan, dự cảm không tốt làm mặt cô đỏ ửng quay đi. Giọng như năn nỉ:
“Chủ tịch, tôi không nhớ gì hết. Tôi xin lỗi!”
“Vậy để tôi nhắc em nhớ.” Dứt lời Thượng Vĩ kéo Khiết Khiết vào lòng, tay nâng cằm cô lên, đặt lên môi cô một nụ hôn ngọt ngào.
Trái tim đập như điên. Phản ứng duy nhất của Khiết Khiết là đưa tay nắm chặt cổ tay của Thượng Vĩ, không có mục đích gì rõ ràng. Nhưng đúng là nụ hôn đó có tác dụng, cô lờ mờ nhớ lại những gì xảy ra dưới cây tầm gửi. Thượng Vĩ từ từ buông cô ra, ánh mắt dịu dàng làm Khiết Khiết ngượng ngùng.
“Sao rồi?” Anh nhẹ nhàng hỏi, giọng trầm ấm nhưng lại có chút giễu cợt.
“Tôi… hình như nhớ ra rồi!” Khiết Khiết trả lời nhỏ như thở. Bỗng nhiên cô nhận ra có gì đó không đúng. “Nhưng anh có thể kể mà, đâu cần diễn lại!”
Thượng Vĩ mỉm cười ân cần:
“Sợ em không tin… vậy nói xem câu trả lời là gì?”
Khiết Khiết bối rối nhưng vẫn có gì đó không cam tâm, vậy nên cô nói dối:
“Không, không có cảm thấy gì hết!”
Cô quay người đi tiếp đoạn đường còn lại, cô không muốn anh nhìn thấy sự rung động trong cô. Khiết Khiết biết bản thân bướng bỉnh quá. Chỉ cần cô nói thật thì mọi chuyện sẽ trở nên dễ dàng. Nhưng có những định kiến không dễ gì vượt qua, như khoảng cách giữa hai người chẳng hạn. Bỗng nhiên chỗ này bớt đẹp đi.
“Nếu em còn đi tiếp thì chắc tôi phải gọi cứu hộ đi tìm.” Giọng Thượng Vĩ làm Khiết Khiết nhận ra cô đã đi hết cánh đồng, phía trước toàn một màu xanh.
Cô ngượng ngùng nói:
“Tham quan xong rồi, về thôi!”
Nhưng tay cô một lần nữa bị anh giữ lại. Cả hai nhìn nhau. Khiết Khiết bỗng nhớ ra từng từ
không bao giờ biết bỏ cuộc.
Thượng Vĩ lạnh lùng nói với ánh mắt cương quyết:
“Tôi đưa em đến đây đâu phải để tham quan.”
“Nếu là để biết câu trả lời của tôi thì tôi đã nói rồi.” Khiết Khiết vẫn nhất định chống đối dù rõ ràng là đang run sợ.
“Nhưng em không nói thật!”
“Sao anh biết không thật?” Cô bất bình phản bác.
Thượng Vĩ nói giọng như lẽ đương nhiên:
“Vì tôi không thích câu trả lời đó.”
“Anh… vậy anh muốn sao đây?” Khiết Khiết nhượng bộ nhưng vẫn tức tối.
“Thử lại!”
Chưa kịp phản ứng gì thì Khiết Khiết một lần nữa nhận ra Thượng Vĩ đang hôn cô. Tay anh giữ chặt cô ép vào người mình. Khiết Khiết cố gắng vùng ra. Nhưng Thượng Vĩ nắm lấy tay cô, vòng qua sau lưng, đẩy cô sâu vào lòng anh hơn. Cuộc chiến diễn ra trong im lặng vì môi anh vẫn giữ chặt nụ hôn càng lúc càng mãnh liệt hơn.
Sau hơn cả phút Thượng Vĩ buông cô ra, Khiết Khiết thở hổn hển, suy nghĩ xem giờ mình nên làm gì hay nói gì. Nhưng chủ tịch vẫn chưa dừng lại, anh ôm cô vào lòng, không quyết liệt nữa mà rất dịu dàng.
“Kết quả sao rồi?” Giọng Thượng Vĩ nhỏ nhẹ.
Khiết Khiết nói:
“Không biết!”
Bỗng nhiên tay Thượng Vĩ nới lỏng ra, anh nói mà không nhìn cô:
“Vậy em suy nghĩ thêm đi!”
Rồi anh quay trở lại chỗ để xe, bỏ cô ở lại. Khiết Khiết đứng đó nhìn theo, sự thất vọng trong giọng nói của anh làm cô đau lòng. Cô biết
mình lại nói sai rồi.