Hoàn thành Cưa đổ sếp, cực kỳ đơn giản - Hoàn thành - Dilmat chanh

dilmat chanh

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
6/12/13
Bài viết
133
Gạo
900,0
Mấy cô nhân viên văn phòng mới ra trường, còn đang độc thân vui tính, mấy ai không mơ mộng về anh sếp đẹp trai, du học nước ngoài về, phong độ đỉnh cao, lại cực kỳ manly chứ?
Một trong số những " mấy ai" đó là Hà Nhi, cô không định vác cưa đi cưa ai đó, bởi cô tự nhận cưa mình hơi cùn, có cưa răng cũng gãy mất, nên cô chọn biện pháp tránh.
Nếu trong cuộc sống, cái mình muốn tránh đều có thể tránh được thì đâu ra nông nỗi, cho nên, bạn hãy để ý chữ " Duyên" nhé.
Tôi không định viết 1 truyện có nhiều tình tiết quá "máu chó", tôi muốn 1 câu chuyện nhẹ nhàng, gần gũi với cuộc sống, trong đó nam, nữ nhân vật chính đều phải vượt qua cái tôi, vượt qua những trở ngại, khó khăn để tìm được hạnh phúc cho mình.
Một ly trà chanh mùa hè tặng các bạn, được không nhỉ?

Cưa đổ sếp, cực kỳ đơn giản - full- Dilmat chanh

Chương 01 http://gacsach.com/diendan/threads/cua-do-sep-cuc-ky-don-gian-full-dilmat-chanh.1465/#post-43204
Chương 02 http://gacsach.com/diendan/threads/cua-do-sep-cuc-ky-don-gian-full-dilmat-chanh.1465/#post-43205
Chương 03 http://gacsach.com/diendan/threads/cua-do-sep-cuc-ky-don-gian-full-dilmat-chanh.1465/#post-43206
Chương 04 http://gacsach.com/diendan/threads/cua-do-sep-cuc-ky-don-gian-full-dilmat-chanh.1465/#post-43207
Chương 05 http://gacsach.com/diendan/threads/cua-do-sep-cuc-ky-don-gian-full-dilmat-chanh.1465/#post-43208
Chương 06http://gacsach.com/diendan/threads/cua-do-sep-cuc-ky-don-gian-full-dilmat-chanh.1465/#post-43209
Chương 07http://gacsach.com/diendan/threads/cua-do-sep-cuc-ky-don-gian-full-dilmat-chanh.1465/#post-43211
Chương 08 http://gacsach.com/diendan/threads/cua-do-sep-cuc-ky-don-gian-full-dilmat-chanh.1465/#post-43212
Chương 09http://gacsach.com/diendan/threads/cua-do-sep-cuc-ky-don-gian-full-dilmat-chanh.1465/#post-43213
Chương 10http://gacsach.com/diendan/threads/cua-do-sep-cuc-ky-don-gian-full-dilmat-chanh.1465/#post-43214
Chương 11http://gacsach.com/diendan/threads/cua-do-sep-cuc-ky-don-gian-full-dilmat-chanh.1465/#post-43215
Chương 12 http://gacsach.com/diendan/threads/cua-do-sep-cuc-ky-don-gian-full-dilmat-chanh.1465/#post-43216
Chương 13http://gacsach.com/diendan/threads/cua-do-sep-cuc-ky-don-gian-full-dilmat-chanh.1465/#post-43217
Chương 14 http://gacsach.com/diendan/threads/...gian-full-dilmat-chanh.1465/page-2#post-43218
Chương 15 http://gacsach.com/diendan/threads/...gian-full-dilmat-chanh.1465/page-2#post-43219
Chương 16 http://gacsach.com/diendan/threads/...gian-full-dilmat-chanh.1465/page-2#post-43220
Chương 17http://gacsach.com/diendan/threads/...gian-full-dilmat-chanh.1465/page-2#post-43221
Chương 18http://gacsach.com/diendan/threads/...gian-full-dilmat-chanh.1465/page-2#post-43222
Chương 19 http://gacsach.com/diendan/threads/...gian-full-dilmat-chanh.1465/page-2#post-43223
Chương 20 http://gacsach.com/diendan/threads/...gian-full-dilmat-chanh.1465/page-2#post-43224
Chương 21 http://gacsach.com/diendan/threads/...gian-full-dilmat-chanh.1465/page-2#post-43225
Chương cuối http://gacsach.com/diendan/threads/...gian-full-dilmat-chanh.1465/page-2#post-43226
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Ryan Nguyễn

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
15/1/14
Bài viết
683
Gạo
60,0
Thực sự là chưa full mà để full là sao, làm mình hụt hẫng rồi.
 

dilmat chanh

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
6/12/13
Bài viết
133
Gạo
900,0
Chương 01


Nhím: - Chiều tan làm đi ăn miến trộn?

Heo:- Tối tôi phải đi học văn bằng 2

Nhím: Đi 1 lúc rồi về, có tin hot muốn buôn đây

Heo: 5h dưới sảnh?

Nhím: ok.

Vội vàng tắt ngay cửa sổ chat, Nhi chúi đầu vào máy tính khi thấy bà sếp lượn qua kiểm tra nhân viên chuyên cần, các phòng khác đều thoải mái, làm sao phòng thư ký của cô thật là khốn khổ, lên mạng cũng bị hạn chế. Đó là do bà cô già tên Nga, trưởng phòng thư ký của cô, lúc nào cũng tỏ ra mình chăm chỉ cần mẫn, không làm việc riêng trong giờ làm việc, bởi vậy, nhân viên cũng phải noi gương.

Ngó đông ngó tây, nâng lên đặt xuống mấy tập tài liệu cả trăm lần, rốt cuộc cũng đến giờ nghỉ, ào xuống như 1 cơn lốc, cô vội vàng thanh minh,

- buổi tối em có buổi học, chào cả nhà.

- Học thì cũng phải hơn 6h mới bắt đầu chứ? Làm sao lại vội vàng thế?

- Chị yêu, em đi ăn cái đã.

Khi xuống đến tầng trệt thì đã nhìn thấy Hà đang đợi sẵn:

- Phòng bà thật là thoải mái, đi sớm về muộn vô tư, bà chằn nhà tôi còn ở trên tầng, không ai dám về sớm cả.

- Sao bà có thể xuống được?

- Báo là đi học buổi tối…

- Thôi, lượn nhanh

Ôm eo cô bạn gái luồn lách qua mấy con phố, cuối cùng bãi đáp của họ là hàng bún miến riêu trộn trên phố Triệu Việt Vương. Ổn định chỗ ngồi, họ bắt đầu chương buôn dưa lê dài muôn thuở của bọn con gái.

- Báo cho bà 1 tin hot

- Uh, gì thế?

- Bên mình sắp cho giám đốc kinh doanh mới.

- Công ty thay đổi nhân sự liên tục, có gì khác đâu?

- Đúng, vấn đề là sếp mới vừa ở nước ngoài về, nghe nói manly cực kỳ

- Đến lượt bà sơ múi ấy mà thèm?

- Thì nghe chị em nói thế, buôn tý cho thêm phần rôm rả. Mà, phòng thư ký chưa nhận được thông báo bổ nhiệm nhân sự mới ah?

- Chưa thấy bà Nga nói gì, chắc là không liên quan gì đến dạng tép riu như mình nên không cần thông báo.

- Làm gì có chuyện đó, nghe nói sau khi sếp mới đến, sẽ tuyển 1 trợ lý từ các bộ phận, bên mình các em trẻ trung đều xếp hàng dài đợi bạch mã hoàng tử đấy.

- Trong đó có bà không?

- Thôi, cho tôi xin, ông Dũng mà thấy tôi xí xớn thì chết tôi…

- Tôi chưa thấy ai ghen tuông như Dũng nhà bà, làm sao bà chịu được nhỉ?

- Cái duyên cái số nó vồ lấy nhau…

- Hic, sau này lấy nhau rồi, không biết level còn lên đến mức nào nữa?

- Kệ, nghĩ xa xôi làm gì?

- Bà cứ thế, làm sao có thể …

- Bà đừng ca cẩm nữa, tôi chán lắm rồi. Ăn đi, có thực mới vực được đạo.

Nhi bó tay, mỗi lần nói đến chuyện này, Hà đều không trực tiếp đối diện với vấn đề, cứ dùng dằng mãi, rồi sẽ đi đến đâu? Cứ như cô đây này, độc thân, thoải mái, không ràng buộc, hạnh phúc muôn năm.

- Tôi thấy bà cứ vậy, sẽ rất ức chế, đến nhìn đàn ông trên đường Dũng nhà bà cũng có ý kiến, như vậy đâu còn là cuộc sống, là tù ngục thì có

- Uh, nói thật, tôi cũng thấy rất ngột ngạt, nhưng ngoài tính hay ghen tuông đó, Dũng rất tốt, công việc ổn định, sống có trách nhiệm, yêu thương tôi…

- Bà đang tìm bảo mẫu ah?

- Bà nghĩ sao?

- Tôi chỉ hạnh phúc khi tôi thấy mình tự do, còn bà, đã quen sống phụ thuộc vào ông Dũng, bây giờ bảo tách ra, bà có chịu được không?

- Lúc trước, tôi nghĩ vì yêu nên ghen, bây giờ tôi nghĩ, Dũng nghĩ tôi là vật sở hữu

- Nếu bà đã thấy không hạnh phúc, sao không buông tay đi?

- Tôi còn có thể tìm được người đàn ông nào khác tốt hơn sao?

- Không buông tay thì làm sao biết bên ngoài còn đàn ông tốt?

- Bà AQ số 1, sao bây giờ vẫn chưa có chàng nào?

- Tiêu chuẩn quá cao, nên không ai với tới

- Bà ý, cái gì cũng không để tâm, làm sao đi đến hôn nhân được? toàn tình yêu bọ xít cắn đít vào nhau.

- Có thể là thế, cũng có thể chưa có chàng nào làm tôi yêu sâu sắc để gắn bó lâu dài nên thường là pass qua

- Tôi vẫn đang ngưỡng mộ bà đây, vui chơi quên ngày tháng

Đang buôn dở câu chuyện, Hà nhận được điện thoại của Dũng, thế là ba chân bốn cẳng chạy mất, Nhi chỉ biết lắc đầu, có người yêu thật là mệt, cô vẫn chưa xong sự nghiệp học hành, chưa bị người yêu trói buộc nên vẫn còn thoải mái la cà, không biết nên vui hay buồn cho cái tuổi 24, trẻ thì chưa qua, già vẫn chưa đến nhưng ế chỏng ế chơ như mẹ già vẫn hay kêu.

Còn cái sự vụ sếp mới đến đẹp trai, manly bị bỏ qua ngay sau đầu, sắp cuối kỳ, thi bù đầu, còn đâu mà mơ màng, hơn nữa trai đẹp chỉ nên để ngắm, không nên để yêu, giữ mệt lắm. Cô đây, có khuôn mặt phổ thông, dáng người phổ thông, trình độ phổ thông, nên đối tượng cũng nên là phổ thông thôi.

Cứ thế, Nhi coi cuộc sống chẳng có tý đột biến nào, ban ngày đến công ty, xử lý công việc sếp giao, thỉnh thoảng lấm lét lên mạng chat chit như kẻ trộm, tối đến đi học đi thi, cứ như cái đèn cù, cũng chẳng mấy quan tâm đến cái thực trạng ế ẩm của mình, cô vẫn luôn có cạ để tụ tập, có trò để giải trí, đâu cần mấy chủ đề vô thưởng vô phạt đó.

- Nhi?

- Dạ (giật cả mình, thoắt ẩn thoắt hiện- Nhi nhủ thầm)

- Vào phòng tôi

- Vâng

Và chủ đề được trao đổi giữa cô và sếp diễn ra như sau:

- Công ty đang tìm 1 trợ lý cho giám đốc kinh doanh mới, cô đã nghe tin tức rồi chứ?

- Dạ, có nghe nói ạ

- Thông báo các bộ phận, những người mới, tuổi dưới 25 đều tham gia dự tuyển, giám đốc kinh doanh sẽ tự chọn trợ lý cho mình, tôi nghĩ, bộ phận mình, cô đi là hợp nhất.

- Dạ? em?

- Uh. Dù yêu cầu của trợ lý kinh doanh hơi cao, hình thể, trình độ, nhưng với điều kiện của cô thì có thể miễn cưỡng chấp nhận

- Dạ (sếp đừng có dìm hàng em như thế chứ, dù sao em cũng cao xấp xỉ 1m6, dáng người không phải đồng hồ cát nhưng cũng tạm coi là có da có thịt, điểm trừ duy nhất là phải mang cái kính cận 2.5 điop thôi ạ)

- Đây là tài liệu về giám đốc, cô về coi cho kỹ, đừng làm tôi xấu mặt

- Dạ, em biết rồi.

Cái phòng thư ký của cô, nói cho nó oai, chứ thực ra là phòng tạp vụ, sếp ăn, sếp ở, sếp đi, tất tật đều phải lo chu đáo, Hà vẫn trêu Nhi, có khi 1 ngày sếp vào toilet mất lần thì Nhi cũng biết. Sao cái phận bạc này lại đổ vào đầu cô chứ? Cô chỉ muốn yên ổn chui trong cái chuồng của mình, học để lấy cái bằng kế toán cho bằng chị bằng em ( dù chính cô cũng không biết mình học kế toán để làm cái chết tiệt gì), nếu không có câu đe dọa của bà chị già, nhất định cô sẽ thây kệ, nhưng nếu để cái sếp mới đó bỏ nhỏ 1 câu “ nhân viên phòng thư ký kém quá” chắc cô hết đường sống. Vì thế, thi thoảng dù đang u mê với mấy cái báo cáo thực tập cuối kỳ, Nhi vẫn mang tập tài liệu ra đọc nhẩm:

- Họ tên: Nguyễn Thành Nam (Tonny Nguyễn_)

- Năm sinh: 1980

- Giới tính: Nam

- Chiều cao: 1m75

- Cân nặng:70

- Số đo ba vòng: 103-77-100 ( sao không cho thêm quần underwear anh ta mặc size mấy?)

- Cấp1+2: Chu Văn An

- Cấp 3: du học tại anh

- Đại học: Oxford

- Thạc sỹ quản trị kinh doanh tại Cambride

Hàng khủng, có tuyển chọn, thảo nào chị em lại xôn xao thế, tiếc rằng, lòng cô không hứng, cứ cho qua vụ này đã, lại sẽ về cái máng lợn cũ của cô thôi.
 
Chỉnh sửa lần cuối:

dilmat chanh

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
6/12/13
Bài viết
133
Gạo
900,0
Chương 02

- Nhi, tôi quyết định sẽ chết...

- Này, bà đừng có đùa...

Vội vàng bốc điện thoại gọi cho bạn hiền, sợ thiên hạ nghe hết bí mật, Nhi vội chui sang chỗ cầu thang lộ thiên bên ngoài tòa nhà, hạ thấp giọng:

- Bà, sao vậy?

- Tôi sẽ chết…

- Rốt cuộc làm sao? Đừng làm tôi phát điên lên nữa nhé

- Bà biết tôi vừa được chứng kiến điều gì không?

- Nói vào trọng tâm đi

- Tôi vừa bắt gặp Dũng vào nhà nghỉ với 1 con bé khác, ở lại trong đó 2h đồng hồ

- Chuyện tất yếu sẽ xảy ra thôi..

- Bà nói sao?

- Tôi bảo chuyện Dũng có người khác là chuyện tất yếu thôi

- Ý bà là…

- Bà quá nghe lời, nên đàn ông sẽ chán

- Cái đầu bà

- Bây giờ dự định sao?

- Tôi không biết, tôi nghĩ mình sẽ chết

- Vậy bà chết chưa?

- Chưa..

- Vậy thì tốt. đang ở đâu thế?

- Ven đường Trần Duy Hưng, cặp mèo mả gà đồng đó vừa đi ra khỏi nhà nghỉ rồi…

- Ok, đợi tôi, nếu có muốn thiến hắn, thì bây giờ cũng quá muộn, tìm đối sách khác đi nhé, trong thời gian chờ đợi.

- Ok, bà qua đây đi, ah, còn bà Nga thì sao?

- Yên tâm, tôi sẽ tìm cớ để lượn

Gặp Hà nước mắt còn lèm nhèm, Nhi phì cười, vẫn còn tinh thần thế kia, chắc là không sao.

- Sao bà, định đi đâu?

- Ra hồ Thành Công, đâm đầu xuống cho chết…

- Đừng vội thế, trời lạnh, không chết vì không biết bơi cũng sẽ chết vì lạnh

- Không đùa nữa, bà bảo tôi phải làm sao bây giờ?

- Thấy bà vẫn còn tinh thần để đối đáp với tôi như vậy, chứng tỏ đây không phải cú sốc quá lớn với bà?

- Đầu tiên, tôi không tin vào điều mắt mình nhìn thấy nữa, khi thấy chiếc vespa có biển số xe quen thuộc rẽ vào nhà nghỉ này, tôi đã ngồi ngoài này đợi 2 h, khi Dũng đi ra cùng cô ta, tôi thấy anh ta còn cười nói với cậu dắt xe, chứng tỏ đây không phải lần đầu, tôi đã nghĩ mình không thể chịu đựng được, sao tôi có thể để anh ta lừa dối lâu như vậy chứ? Tôi là trò cười trong mắt anh ta? Là 1 con lừa ngu ngốc

- Không phải chỉ anh ta mới nghĩ vậy, tôi cũng có cùng suy nghĩ …

- Bà đừng có chọc tôi, tôi sẽ cho bà biết tay đấy

- Uh. Thật ra đây không phải lần đầu tiên tôi nói với bà, bà và ông Dũng không hợp nhau, bà quá đơn thuần rồi…

- Tôi cứ nghĩ, với Dũng tôi là 1 thói quen không thể bỏ được, sẽ mãi mãi là như vậy, nhưng bây giờ tôi phát hiện, khi yêu đương đã trở thành 1 thói quen, thì không được coi là tình yêu nữa, nó quá nhàm chán, đặc biệt là với nhiều người ham muốn khám phá như Dũng. Tôi nên nhận ra điều này sớm hơn mới phải.

- Vậy bà nghĩ sao? Định thế nào? Nói rõ với Dũng, níu kéo, hay đạp hắn 1 cái bay ra đường?

- Chắc chắn không níu kéo, tôi không bao giờ giữ cái không thuộc về mình, trước đây tôi không chia tay Dũng vì nghĩ anh ta 1 lòng 1 dạ với mình, bây giờ phát hiện mình quá ấu trĩ, nhưng nếu thả hắn 1 cách nhẹ nhàng thì tôi không cam lòng, tôi phải dạy hắn 1 bài học, để hắn biết, hắn đã làm tôi tức giận rồi, thì hắn sẽ được thử lại cảm giác của sự phản bội.

- Bà đã có kế hoạch?

- Chưa, nhưng tôi quyết định như vậy, tối nay bà cấm có ngủ, hãy nghĩ ra biện pháp trả đũa cho tôi, tôi không thèm động đến con tiện nhân đó, nhưng nhất định phải dạy cho thằng gian phu đó 1 bài học thích đáng

- Xem phim cổ trang quá nhiều đấy, cứ từ từ, tôi sẽ cùng bà nghĩ cách, đây chỉ là cách cho bà giải tỏa thôi, chẳng có ý nghĩa gì, miễn bà vui là được.

- Cảm ơn, cảm ơn, đi ăn thôi, tôi không ngờ thất tình cũng nhanh đói như vậy

Nhi thấy lòng vô cùng nhẹ nhõm, kết cục mối tình của Hà cô đã dự đoán, nhưng không ngờ nó đến nhanh hơn cô tưởng, 1 người sống quá phụ thuộc vào người khác như Hà, 1 người tính toán, thủ đoạn như Dũng, vừa là 1 sự bổ sung, vừa là 1 sự đối lập, khi sự cân bằng đó bị đánh đổ, tất nhiên là chia tay. Cô không thấy nuối tiếc cho bạn mình vì vừa đánh mất cuộc tình 5 năm, cô vẫn hi vọng rằng bạn sẽ gặp được người phù hợp hơn, nhưng cảm giác chua xót, chán chường cứ trào lên. 1 cuộc tình dài hơi như vậy đã chứa đựng sự phản bội, bây giờ yêu nhau chớp nhoáng như vậy, thì lấy đâu chân tình?

Trong cái xã hội xô bồ này, ngoài người thân, bạn bè hay người tình, liệu có thể tin được ai bây giờ? Bạn bè, cả nam hay nữ, nếu chỉ giữ đơn thuần thì không phát sinh vấn đề gì nhưng nếu với nữ, có lợi ích liên đới hay nam là dính tý yêu đương, thì luôn lo lắng lợi ích được mất, đau lòng hay không đau lòng, quả thực làm người ta mệt mỏi vô cùng.

có nhiều khi những vu vơ như vậy làm Nhi thấy tự mình làm mình buồn, cô lên facebook để lại 1 status “ tâm trạng, cực kỳ tâm trạng…”ba dấu chấm … cũng là tâm trạng của cô lúc này, không biết chia sẻ với ai, biết rằng, cô bạn thân yêu của mình chắc chắn sẽ khóc ướt gối đêm nay, những đổ vỡ trong lòng mỗi người, không thể dùng nụ cười gượng gạo để che lấp đi, nó chỉ có thể dùng nước mắt để hàn gắn, Nhi biết, Hà đang gồng mình lên, để không quá yếu đuối trước mặt người khác, cho dù người khác là người bạn thân nhất của Hà, thì bằng chút tự ti ít ỏi còn lại, vẫn muốn giữ lấy chút mặt mũi cuối cùng.

Hai người bạn gái, ngồi bên nhau với nồi lẩu bốc hơi nghi ngút, cười nói rôm rả, nhưng chỉ cần tiếng cười tắt đi, thì cả 2 đều có thể òa khóc vì nước mắt đã ứa bên khóe mắt, nhưng họ, vì mỗi người đều có lý do riêng, đều kiềm chế bản thân mình, lấy nụ cười thay cho nước mắt, để đối phương yên lòng, để che khuất những tổn thương, yếu đuối của mình.

- Này, hay để tôi nhờ Quang đóng vai tình nhân của bà, cho Dũng nếm trải cảm giác bị phản bội?

- tôi cảm giác như mình vừa bị người khác đâm trộm 1 cái khi mình bất ngờ nhất vậy, không hẳn là đớn đau, nhưng cảm giác thật khó tả.

- Nói thật, tôi thấy trò này thật trẻ con, nhưng để bà cảm thấy thoải mái nhất, tôi sẽ phối hợp

- Được, quyết định thế nhé, chỉ cần qua 1 lần này tôi sẽ đá bay Dũng ra khỏi đầu.

- Uh

- Nhưng tôi hỏi này, có thể quên nhanh được không nhỉ? Có thuốc gì làm người ta bị lú, quên những thứ cần quên không?

- Có, vào Trâu Quỳ chích thuốc.

- Uh, tôi cũng muốn như vậy, quên đi cho nó nhẹ đầu

Hà quay đầu đi, vội vàng chùi đi những giọt nước mặt nóng hổi vừa trào ra, không hiểu sao, chút tự tôn cuối cùng này, cô vẫn muốn giữ lại, cho dù, đó là với người bạn thân thiết nhất của cô, là Nhi.
 

dilmat chanh

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
6/12/13
Bài viết
133
Gạo
900,0
Chương 03

Sau khi đã lên kế hoạch cẩn thận, diễn viên chính đã luyện tập kỹ càng, tất cả chỉ đợi đạo diễn là cô hô diễn thì bắt đầu nhập vai, Nhi bắt đầu triển khai. Lần này, phải chắc thắng. Nhi ấn số điện thoại cho người yêu Hà:

- Anh Dũng, em có việc cần nhờ anh, không biết trưa thứ sáu anh có thể cho em 2 tiếng nghỉ trưa không ạ?

- Có việc cần anh ah? Có cần anh chuẩn bị gì không?

- Không sao, em cần trao đổi với đối tác về dự án mới, có đề cập đến chuyên ngành vật liệu xây dựng, đá nhám gì đó, em hoàn toàn mù tịt, nên nhờ anh đến xem tình hình thế nào.

- Ok, đúng chuyên ngành của anh, bên anh cũng bán cái đó mà, bên em mua ah?

- Vâng, em đang tham khảo giá

- Anh sẽ gửi báo giá của bên anh cho em tham khảo, em cứ so sánh với các bên khác, bên nào được thì em chọn, anh đều ok.

- Vâng, trưa thứ 6, sảnh Daewoo anh nhé?

- Ok.

Tất cả các diễn viên đều đã lên sàn rồi, chỉ cần chuông reo, tất cả sẽ bắn. Nhi cười thầm.

Hẹn Dũng 11h30 nhưng 12h Nhi mới bắt đầu rời công ty, cứ để anh ta chờ, để anh ta lên sàn đầu tiên, cô đóng vai quần chúng tích cực mà thôi.

Lúc Nhi đến điểm hẹn, cô rõ ràng biết mình đến trễ cả tiếng đồng hồ nhưng tỏ ra không chút hối lỗi, chỉ mồm năm miệng mười kêu:

- Sorry anh, đối tác đến muộn, quên không báo anh, bắt anh đợi lâu rồi

- Không sao, anh…

- Để em gọi anh ly café nhé, còn phải đợi 1 lúc nữa, anh ta vừa xuống máy bay. Nhìn Dũng như bị lửa đốt đít mà mình thì con cà con kê, Nhi nội thương suýt chết.

- Anh xin lỗi, anh đợi em đến là để báo em anh có việc gấp, không thể ngồi với em được.

- Có chuyện gì vậy? Nhi vờ vịt.

- Anh có chút việc gấp, anh phải đi bây giờ

- Có việc gì vậy? em có thể giúp được anh?

- Anh không biết… Dũng do dự

- Anh không phải khách sáo, em là bạn thân của Hà mà

- Hà…

- Làm sao ah?

- Anh vừa thấy Hà và 1 người đàn ông vào khách sạn, họ nhận chìa khóa phòng rồi.

- Chắc là cô ấy đi cùng đối tác thôi anh

- Đi cùng đối tác, nắm tay? Vuốt tóc? Kề vai?

- Dạ?

- Anh sợ em đến không thấy sẽ tìm anh nên đợi em đến, với lại đây là khách sạn 5 sao, có bảo vệ, anh không muốn làm ầm lên, nhưng cô ấy ngang nhiên như vậy, anh không thể ngồi yên được, anh phải lên đối mặt.

- Anh tìm người làm sao?

- Anh sẽ ra hỏi lễ tân

- Anh nghĩ lễ tân khách sạn 5 sao cũng như những nhà nghỉ bình dân? Anh cho mấy đồng là moi được số phòng?

- Anh sẽ lên tìm từng phòng, anh nghe loáng thoáng tầng 11.

- ở đây 1 tầng hơn 20 phòng, anh định tìm gõ cửa từng phòng 1?

- Em bảo anh phải làm sao?

- Để em ra hỏi lễ tân cho, có 1 em lễ tân em quen, mấy sếp em cũng hay ở khách sạn này mà.

- Uh, nhờ em vậy.

Qua vài động tác giả nói nói cười cười, Nhi quay trở lại, kéo Dũng lên tầng 11, trước đó Hà đã nhắn tin cho cô, là phòng 1106, cô cố nhịn cười đến mức đau cả bụng, đàn ông, dù mình đang ăn vụng, cũng không muốn người đàn bà của mình ngoài chấm mút tý ty, đây gọi là bá vương độc quyền.

Hai người lấm lét tiến về phía phòng 1106, như 2 thám tử tư trứ danh, sắp bắt được gian phu, dâm phụ nên hào khí tuôn trào

Nhi bịt mũi, đổi giọng, gõ vào cánh cửa phòng bằng gỗ màu trắng.

- May I come in, please?

Không có tiếng trả lời:

- Xin lỗi, tôi có thể vào được không ah? Tôi là dọn phòng.

Vẫn không có người trả lời.

- Hay em hỏi nhầm phòng rồi? Dũng thắc thỏm

- Rõ ràng là phòng 1106 mà. Nhi chắc chắn nhưng trong lòng không khỏi hoang mang, hay mình đọc nhầm tin nhắn? mắt cà rà tóe, vội quá chỉ kịp liếc qua nên đến giờ cũng không đảm bảo. lúc này mà mở điện thoại xem lại tin nhắn thì bể kịch mất. Đang lúc cả 2 còn đang bối rối thì nghe tiếng cửa mở loạch xoạch, hú hồn, chắc là còn đang dàn dựng hiện trường nên không thể mở ngay cửa được.

- Dọn phòng? Tôi có gọi dọn phòng đâu? 1 cái đầu còn ướt thò ra, trên người chỉ mặc cái áo tắm bằng bông của khác sạn.

- Dạ? Nhi choáng váng

- Tôi bảo tôi không gọi dọn phòng.

Đúng lúc này đằng sau cánh cửa vang lên giọng con gái trong trẻo.

- Ai vậy anh?

- Ah, dọn phòng. Anh ta quay lại nhìn Nhi

- Cô là dọn phòng khách sạn?

- Dạ? nhầm to rồi, không phải phòng này. Nhi như Từ Hải chết đứng, chỉ biết bối rối mặt đỏ như quả gấc chin.

- Cô nhầm phòng?

Cái phao đã được thả ra, không tóm lấy có mà đồ ngốc.

- Dạ? tôi tìm phòng 1106, xin hỏi ?

- Đây là phòng 1106a, 1106 b ở đằng kia

- Dạ? ah vâng, tôi tìm 1106b, xin lỗi, tôi nhầm phòng.

- Không có gì.

Trước khi quay đi, rõ ràng Nhi đã nhìn thấy nụ cười giễu cợt của anh ta, mie kiếp, có phải cô cố ý đâu, ai biết có phòng 1106a và 1106b chứ? Nhi rủa.

- Không có gì khổ sở hơn việc đi bắt gian mà lại bắt nhầm, nếu có cái lỗ ở đây, Nhi không ngần ngại lao đầu xuống cho khỏi xấu hổ. Nhưng việc xấu hổ này để sau đã. Bây giờ phải tiếp tục tác chiến, chuyển sang phòng 1106b. vở diễn theo đúng kịch bản diễn ra như sau:

- Xin lỗi, dọn phòng ạ?

- Đợi chút. Giọng nam gấp gáp, công nhận là diễn đạt

Quang thò nửa người trần ra ngoài cửa, nhìn Nhi và Dũng nghi hoặc.

- Tôi tìm Hà. Tình địch lên tiếng.

- Hà, có người tìm em này.

- Dạ, đợi em chút

Hà nhảy lên sân khấu, quần áo xộc xệch, tóc tai rối bời, như vừa xong trận chiến ác liệt trên giường vậy.

- Hả? mồm há hốc đó là biểu hiện của Hà, câu hả là từ duy nhất cô thốt ra được

- Em! Là từ duy nhất Dũng thốt ra, kèm theo đó là bộ mặt đỏ tía tai, gầm gừ như thú dữ bị thương.

Sau hồi lúng túng, cả 4 người vào phòng, do ngồi trên giường quá chật chội, cả 4 chọn bãi đáp là sàn trải thảm, công nhận thảm ở khách sạn 5 sao có khác, rất sạch và êm, Nhi không khỏi cảm thán. Quang và Nhi tự coi mình là người ngoài cuộc, nên nhìn nhau cười trừ, giúp bạn đến đây cũng đã là tận lực rồi.

- Dũng, mình chia tay đi, em đã có người mới rồi. Hà lên tiếng

- Nếu muốn chia tay, thì người lên tiếng phải là anh mới đúng, em là đồ phản bội

- Tôi phản bội? vậy hôm nọ tại nhà nghỉ X, lúc Y h, anh vào đó với con nào? Đừng nghĩ mình trong sạch nhé?

- Em theo dõi anh?

- Không, tình cờ thôi, rất may tôi đã nhận được ra bộ mặt thật của anh

- Vậy, em với anh ta, đang làm trò cho anh xem?

- Không hẳn thế, tôi chỉ muốn cho anh biết, ngoài anh ra, tôi còn có đàn ông khác theo đuổi, anh đừng nghĩ anh là trời biển của tôi, không có anh tôi sẽ chết

- Em làm thế này là để trả thù anh?

- Anh đáng để tôi trả thù? Ngu ngốc

- Anh không muốn chia tay, anh với cô ta chỉ là qua đường

- Ghê tởm, qua đường đến nhẵn mặt nhà nghỉ rồi?

- Em….

- Tôi làm sao? Tôi chỉ muốn hôm nay, tại đây, dứt khoát nói với anh rằng, chúng ta đã chấm dứt

- Còn 2 bên gia đình nữa…

- Tôi có trách nhiệm nói chuyện với bố mẹ tôi, còn bố mẹ anh thì tùy, anh thích nói thế nào thì nói, bây giờ, mời anh ra khỏi phòng, tôi còn có chuyện muốn nói với bạn tôi.

- Được, anh về trước, nhưng chuyện chưa xong đâu, em cứ đợi đấy…

- Tôi không muốn dây dưa gì với anh nữa, anh biến đi

Khi Dũng ra khỏi phòng, thì Hà rũ người xuống, khóc như 1 con điên, luôn gầm gào mình là kẻ thất bại, muốn lên mặt với thằng người yêu phản bội mà cũng không có bản lĩnh, cuối cùng cứ tông tốc hết mọi việc, Nhi và Quang chỉ biết cười khổ, bạn họ, nàng Hà bé bỏng, quá đơn thuần rồi.
 

dilmat chanh

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
6/12/13
Bài viết
133
Gạo
900,0
Chương 04

- Mời cô ngồi

- Cảm ơn anh

Từ lúc vào phòng giám đốc marketing mới đến giờ, lúc này Nhi mới ngẩng đầu lên nhìn, dáng người cao, gương mặt tuấn tú, da trắng mịn (đồng thời cô suýt xoa, cha, da đẹp hơn cả da mình), ánh mắt thông minh ẩn sau cặp kính gọng đen trí thức, nhìn có vẻ rất business nhưng lại tạo khoảng cách khó gần. Nhưng có điều lạ lạ là cô nhìn thấy gương mặt này có chút quen mắt? gương mặt đại chúng?

- Cô là Hà Nhi?

- Vâng.

- Cô học trường đại học ngoại ngữ Hà Nội?

- Vâng

- Khoa tiếng trung? Tốt nghiệp loại khá?

- Vâng

- Đang học văn bằng 2 kế toán?

- Vâng.

- Sao cô lại chọn ngành kế toán? Yêu thích?

- Không phải, là do chạy theo trào lưu thôi ạ.

- Trào lưu?

- Vâng, người học ngoại ngữ đều chỉ được coi như nhại lại ngôn ngữ, không được coi là 1 nghề nên cần học 1 chuyên ngành nữa, kinh doanh hay kế toán, nhưng tôi nghĩ tôi không có tố chất làm kinh doanh, nên học kế toán là phù hợp với khả năng. Nhi thẳng thắn

- Vậy sao cô còn ứng tuyển vào vị trí trợ lý này?

- Vai trò trợ lý khác với nhân viên kinh doanh thực sự, tôi có thể đảm nhiệm tất cả các công việc của người trợ lý, nhưng nếu là nhân viên kinh doanh thì không có tiềm năng.

- Cảm ơn cô đã thẳng thắn

- Không có gì.

- Cô học tiếng trung, vậy khả năng giao tiếp tiếng anh như thế nào?

- Không tốt lắm, ở Việt Nam chú trọng ngữ pháp và từ vựng, giao tiếp không được ưu tiên và cũng không có môi trường thực hành nên tôi nói không tốt, nhưng nếu công việc yêu cầu tôi sẽ đi học thêm các khóa giao tiếp tiếng anh ở trung tâm ngoại ngữ.

- Được. Câu hỏi cuối cùng.

- Nếu sếp cô bị người ta đánh ghen nhầm ở khách sạn, thân là trợ lý, cô sẽ giải quyết như thế nào?

- Dạ?

- Cô không hiểu câu hỏi của tôi?

- Dạ, không ạ…sao lại có câu hỏi dạng này nhỉ? Anh ta là…không phải chứ? Đen như chó mực rồi.

Nhìn dáng vẻ quẫn bách của Hà Nhi, Thành Nam không khỏi buồn cười, chỉ muốn thử phản ứng của cô 1 chút, nói năng có vẻ nhanh nhẹn, nhưng va chạm thực tế chưa nhiều, đó là kết quả sơ bộ của anh về cô.

- Tôi sẽ bảo vệ sếp mình.Nhanh chóng giải thích hiểu nhầm giữa 2 bên.

- Trong hoàn cảnh đối phương đang kích động như vậy mà còn nghe cô giải thích?

- Dạ? à vâng, thế thì tôi sẽ nhanh chóng giải cứu sếp ra khỏi hiện trường.

1 cô gái mới cao hơn 1m6, dáng người thanh mảnh, có thể bảo vệ người đàn ông cao gần 1m80 như anh ra khỏi đám đông hỗn loạn đó? Có trời mới tin được. Nhưng anh đã có kết luận của mình.

- Được. cô hãy về, sẽ có thông báo kết quả phỏng vấn sau. Cảm ơn cô đã có thái độ hợp tác.

- Vâng, cảm ơn anh. Hẹn gặp lại? còn có cơ hội gặp lại ư? Cô có điên không chứ?

Trên mặt Thành Nam thoáng nụ cười nhẹ, trợ lý của anh, không chỉ giúp anh xử lý các nghiệp vụ liên quan, mà điều quan trọng anh cần là người có thể đem lại cho anh cảm giác thú vị để giải tỏa bớt những áp lực trên thương trường, chân dài nhạt thếch bây giờ rất dễ kiếm, chân ngắn thú vị mới khiến anh để ý.

Sau cuộc phỏng vấn, Nhi trở lại với công việc tạp vụ quen thuộc của mình, đâu đâu cũng nghe mấy cô nhân viên bàn tán về sếp mới trong khi khái niệm của Nhi về anh sếp đã bay vèo qua vai rồi, không có cơ hội thì không mơ mộng hão huyền, để tránh mộng mị. Chỉ duy nhất 1 lần bà cô trưởng phòng có hỏi Nhi:

- Phỏng vấn thế nào rồi?

- Dạ, không tốt lắm ạ

- Tôi biết ngay mà…

Sếp biết, em biết, vậy sếp còn cử em đi làm gì? Nhi nhủ thầm.

Khi nhận được quyết định điều chuyển của công ty, suýt nữa Nhi ngã sấp xuống, giữa 1 rừng chân dài hương sắc, sao nhành cỏ dại như cô có thể thăng thiên?mà cuộc nói chuyện với sếp mới, với cô là lần phỏng vấn thất bại nhất từ khi ra trường đến giờ, lẽ nào? Não sếp bị úng? Nên nhất thời hồ đồ?

Khi 2 nàng đã ngồi yên vị tại quán café quen thuộc, gương mặt Nhi trông vẫn rất đần và hồ đồ, cứ như 1 ngôi sao quả tạ đã đập xuống đầu cô vậy.

- Này, nghe tin bà trúng tuyển trợ lý rồi?

- Uh.

- Thế sao nhìn mặt bà đần thối ra như vậy?

- Sao tôi lại có thể trúng được nhỉ? Không có bất cứ ưu thế nào cả

- Công nhận, chó ngáp phải ruồi, hay là sếp nhìn trúng bà rồi?

- Không có khả năng

- Uh, công nhận, chỉ mấy anh mọt sách mới thích bà thôi, cứ người hiện đại, tiên tiến như sếp nhìn bà như nhi đồng thế này, ai mà thèm ngó tới

- Bà bị bắt vì tội bỉ báng người khác.

Hai nàng cười phá lên rồi bắt đầu buôn sang chuyện khác, việc phải chuyển vị trí công tác đối với Nhi mà nói không biết là nên phấn khích hay nên buồn rầu. tạp vụ thì ở đâu cũng chỉ thế thôi, chỉ hi vọng sếp là nam thì sẽ biết thương hoa tiếc ngọc không giống bà cô Nga là được.

Cuộc đời có nhiều khúc rẽ, mà đã là khúc rẽ thì tất nhiên phương hướng sẽ khác với hiện tại.Nhưng với tính cách AQ hạng nặng như Nhi, cô không lo âu nhiều, cái gì đến ắt sẽ đến, cô lo lắng thì được cái tích sự gì? Chỗ ngồi thay đổi, sếp thay đổi “ giới tính”, công việc gần như vẫn có nội dung như vậy, lương vẫn y xì, với cô, như vậy thì vẫn là bình mới rượu cũ mà thôi.


Ngồi lại nhấp chén say

Lắng trong lòng mình những đắng cay

Ngày dài thấm thoắt rơi

Muốn quên đi những phận bèo trôi….


Tiếng ca đầy tình cảm với ca khúc mang nhiều tâm trạng của Uyên Linh chẳng hề phù hợp với tâm tình của Nhi lúc này chút nào, với cô địch đến thì ta chặn, nước dâng thì núi cao, không vấn đề gì.
 

dilmat chanh

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
6/12/13
Bài viết
133
Gạo
900,0
Chương 05

Ngày đầu tiên Nhi đi làm ở bộ phận mới là ngày 14.2, với người độc thân vui tính như cô thì đó chỉ là một ngày như bao ngày bình thường khác mà thôi, chẳng có ý nghĩa gì đặc biệt. Điều khác biệt duy nhất là khi bước chân vào công ty, có vô số bó hồng đỏ thắm đã được đặt trên bàn lễ tân để đợi chuyển đến tay những nữ nhân viên trẻ trung xinh đẹp đang được săn đón mà thôi. Nhi mỉm cười đúng kiểu AQ, ai, hoa hồng đỏ hôm nay chắc đắt lắm đây.

Vào đến phòng làm việc của sếp mới, đã thấy phòng anh sáng đèn, quái quỉ, sao có người đi làm sớm thế nhỉ? Thân làm tạp vụ như cô, chẳng nhẽ phải đặt chuông báo thức lúc 5h sáng để đến trước sếp? Số khổ rồi, dù trong lòng vô cùng méo mó Nhi cũng phải nặn ra nụ cười “ sáng chói” để chào mừng sếp mới của mình.

- Chào sếp

- Chào cô

- Sếp đến sớm thế ah? Trên miệng treo nụ cười nịnh nọt mà nghĩ đến thôi Nhi đã thấy sởn gai ốc, trách cô làm sao được, sống dưới trướng sếp Nga, không nịnh nọt làm sao cô có thể tồn tại đến ngày hôm nay được chứ?

- Không sớm lắm, tôi đến trước cô 15 phút thôi.

- Vâng.

- Cô ngồi ở bàn làm việc góc bên phải tôi, chúng ta trao đổi 1 chút trước khi thực sự bắt tay vào công việc nhé?

- Dạ

- Tôi là người mới, nên chưa hiểu lắm về tình hình công ty, vì vậy, cô hãy tập hợp cho tôi 1 báo cáo về tình hình công ty trong 03 năm gần đây, những khách hàng lớn, người phụ trách bên họ… tóm lại là những thông tin thiết yếu nhất, cô có thể tham khảo tình hình kinh doanh của họ trên sàn chứng khoán để đưa ra những đánh giá về tiềm năng của họ, tôi muốn xem nhận xét của cô. Sau 03 ngày nữa, tôi muốn nhìn thấy báo cáo đó ở trên bàn làm việc của tôi.

- Được ạ.

- Công việc hiện tại là như vậy, cô có thể về chỗ ngồi được rồi..

- Vâng. Đang hoạch định trong đầu xem nên xin tài liệu khách hàng từ bộ phận nào, Nhi giật bắn mình vì tiếng nói gần như kề sát cô của Thành Nam.

- Ah, quên, cô đặt cho tôi 1 bó hoa hồng phấn, địa chỉ gửi hoa chút nữa tôi sẽ mail cho cô.

- Được ạ, tặng bạn gái, hoa hồng phấn?

Chút nữa nhận được mail của Thành Nam, Nhi mới vỡ lẽ

Người nhận: Mrs Hoàng Thu Ngân

Địa chỉ:…xxx

Điện thoại:xxx

Có lẽ là phi công cưỡi máy bay, nên máy bay không thích quá phô trương bằng hoa hồng đỏ rực, chọn tông thanh nhã hơn chăng?

Nhìn gương mặt đầy nghi hoặc của Nhi, Thành Nam cũng không giải thích gì nhiều, cô bé này có vẻ thú vị, phản ứng của cô rất biến hóa.

Sau khi liên lạc được cửa hàng điện hoa, Nhi quay sang hỏi Thành Nam:

- Sếp, trên thiếp ghi lời nhắn như thế nào vậy?

- Không cần ghi gì cả, chỉ cần ghi Thành Nam là được.

- Vâng

- Ah, ghi là lady, love ký tên Thành Nam

- Được, gương mặt Nhi ánh lên rạng rỡ, cứ như cô vừa nhận được món quà vô cùng vừa ý vậy.

Ha, sếp mình đích thực là phi công rồi. Nhi như phát hiện ra miền đất mới, vẻ hí hửng sáng bừng cả khuôn mặt trẻ con ửng hồng của cô. Hà mà biết thông tin này không biết sẽ phấn khích thế nào? Bà tám ấy vớ được cái mỏ này, chắc phải đào đến tận cùng. Nhưng không được, chưa chi đã có ý đồ phản bội sếp rồi. Phải trung thành như cún chứ?

Nói như vậy nhưng cái hẹn 3 ngày phải gửi báo cáo vẫn treo trên đầu làm cô không thể lơ là được, tập trung hết sức vào công việc, gửi mail xin báo cáo nội bộ, liên lạc với bộ phận quan hệ khách hàng để xin danh sách khách hàng lớn, lên mạng để tìm kiếm thông tin kinh doanh… hàng núi công việc. Việc riêng của sếp chỉ có thể buôn với Hà lúc trà dư tửu hậu thôi.

Nhiệm vụ đầu tiên nhận được từ sếp mới đã làm Nhi phải làm việc 1 ngày 14h đồng hồ trừ lúc ăn, ngủ và đi vệ sinh, như chính bản thân cô nhận thấy. số liệu quá nhiều, khiến cô vừa đọc vừa phải sàng lọc, hơn nữa với 1 người quen chỉ làm việc vặt như cô, việc tìm kiếm số liệu không khó nhưng việc sắp xếp tổng hợp số liệu cần phải có khả năng tư duy cũng như kinh nghiệm thực tế, Nhi vừa mày mò vừa tìm đến sư phụ bảo bối là anh trai làm trưởng phòng ở 1 cơ quan nhà nước để xin chỉ giáo, kết quả là cô phải thực hiện nhiệm vụ dọn phòng cho ông anh trai ế vợ trong vòng 01 tháng, nhiệm vụ thật gian nan, cái giá phải trả cũng không hề rẻ rúng, nhưng kết quả đạt được cũng có thể được coi là tạm ổn, khi xem qua báo cáo của Nhi, gương mặt Thành Nam giãn ra 1 chút.

- Được, tôi sẽ xem kỹ hơn.

- Vâng ạ.

Nhi quay về chỗ ngồi, không hiểu sao cô lại có cảm giác mình và sếp như quan hệ giữa mèo và chuột, chuột nhỏ là cô luôn thấp thỏm với mỗi phản ứng của mèo, những ngày tháng yên bình vì thế cũng qua rồi, bây giờ chính là thời gian gian nan, ngặt nghèo, thấp thỏm của cô. Sao ai cũng muốn ngồi vào cái vị trí này của cô nhỉ? Vì gương mặt đẹp trai của sếp, vì vẻ manly của anh hay vì cái tâm trạng thấp thỏm chết tiệt này? Có ai như cô không? Có ai thấu hiểu nỗi lòng của cô không?

Khi tâm sự cảm giác này với Hà, Nhi nhận được vài câu đá đểu:

- Đúng là sướng mà không biết hưởng thụ, ngắm trai đẹp cả ngày mà không hạnh phúc ah?

- Quên đi, đẹp trai thì không phải ăn cơm, uống nước ah?

- Đúng là không biết thưởng thức, tế bào tinh tế của bà đâu rồi? ah, mà làm gì có mà mất.

- Tôi chỉ biết áp lực công việc quá nhiều, không còn yên ổn nhàn tản như hồi làm bên bà Nga nữa, bao giờ trở lại ngày xưa đây…

- Đúng là lười chảy thây, phải vận động thì mới tiến bộ được chứ, không biết sếp nhìn thấy gì ở bà mà lại chọn bà làm trợ lý chứ nhỉ?

- Tôi không biết, là họa hay phúc còn chưa biết đây.

Thật ra, Nhi không phải là người chậm chạp, có chăng là tính ỳ của cô quá cao, vừa ra trường đã nhảy vào 1 công việc không có tính “ khiêu chiến” làm chân sai vặt đã làm giảm hết cả nhiệt huyết của cô rồi, bây giờ, coi như là chạy khởi động lại vậy, không biết cần bao nhiêu dầu nhớt để chạy cho trơn tru đây.

Thành Nam đối với nhân viên của mình có đánh giá tương đối, anh biết đại đa số nhân viên hành chính ở Việt Nam đều chỉ làm chân sai vặt, khả năng làm việc theo kiểu công nghiệp hiện đại không tốt, nhưng cái gì cũng phải có thời gian, chỉ cần người đã muốn làm, anh tin mình sẽ đào tạo ra 1 cộng sự tốt.

Nhi thấy hạnh phúc lớn nhất khi làm trợ lý cho Thành Nam đó là không phải làm chân sai vặt cho anh, tất cả những việc anh sai cô làm, đều là việc công, không có chuyện bắt cô mua cái nọ, đặt cái kia cho cá nhân anh, chỉ có công việc và công việc, đầu tắt mặt tối suốt cả ngày. Niềm vui mà công việc đem lại, cũng là phần thưởng cho tính kiêu chiến công việc của cô, đó là cặp lông mày giãn ra khi Thành Nam xem xét báo cáo hay nghe cô trình bày 1 vấn đề. Nhi tự cho mình 1 chút thành tựu khi nhìn thấy vẻ mặt hài lòng đó của sếp. Thanh niên thời đại mới, phải tiến bộ không ngừng. Chỉ là do công việc nhiều, thời gian la cà của cô giảm hẳn, khiến cho chính Hà cũng phải kêu than, không biết 1 thầy 1 trò nhà Nhi làm gì mà ngay cả thời gian giải trí cũng không có.

Làm việc với người có kế hoạch như Thành Nam, Nhi học được rất nhiều điều, từ cách tổ chức công việc, cách triển khai, tìm kiếm nguồn dữ liệu, bị cuốn vào vòng xoáy đó, chính cô cũng không nhận ra, mình đã tiến bộ rất nhiều, và số thịt thừa trên người cô cũng tiêu tan nhanh chóng, mắt lồi to hơn, sự mệt mỏi cũng ập đến mỗi khi kết thúc 1 ngày làm việc, về đến nhà, mơ ước duy nhất của Nhi chính là chiếc giường thân yêu, không có 1 chút hứng thú nào với việc dạo phố hay shoping nữa rồi.

Nhiều lúc xót con gái, mẹ cô kêu Nhi đã làm việc quá tải, cần phải nghỉ ngơi, chứ không nhan sắc vốn đã chẳng hơn người, cứ bị tàn phá như thế này, có ngày ế chồng mất thôi

Nói không hứng thú thì cũng không hẳn, Nhi đối với việc tìm kiếm đối tượng đã giảm ít nhất 3/4 nhiệt tình. Công việc bộn bề, không có thời gian nghĩ ngợi lung tung, kể cũng rất tốt. Chỉ là đôi lúc, quanh ra công việc, quanh vào việc công, quả thực thấy hình như mình không phải đang sống, mà là đang tồn tại, như 1 cái máy đã được lập trình, không niềm vui, nỗi buồn cũng trở lên thưa thớt.
 

dilmat chanh

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
6/12/13
Bài viết
133
Gạo
900,0
Chương 6

- Nhi, sắp xếp để ngày mai đi picnic.

- Dạ?

- Mai chúng ta sẽ đi về phía tây thành phố, có thể lên đến vùng Sơn Tây- Ba Vì để khảo sát thị trường, coi như đi ngắm cảnh nông thôn luôn

- Sếp không biết, Sơn Tây trước đây vốn là thành phố của Hà Tây ạ? Nó không phải là nông thôn nữa rồi.

- Thành phố hóa được 1 nửa, đâu có khác nông thôn nửa mùa đâu

- Theo cách phân loại của anh, ở VN có chỗ nào đủ tiêu chuẩn city không?

- Quả thật không có

- Khinh người quá đáng ( Nhi làu bàu nhưng không dám thốt ra lời, cứ ở bển về là khinh người như cỏ rác, thế thì còn chui về cái xó xỉnh này làm gì?, để hành hạ cái thân cô khổ sở như thế này chứ?)

- Cô có ý kiến?

- Anh nghĩ xem có ai lại lựa chọn từ bỏ thành phố phồn hoa về nông thôn hẻo lánh không? Có khi chỉ có người đầu óc có chút vấn đề?

Dám bảo mình có vấn đề về đầu óc, được lắm, Thành Nam tự nhủ.

- Nhiều khi lựa chọn là do điều kiện khách quan, tùy vào mỗi người.

- Ah vâng, cũng có người thích thay đổi môi trường sống, từ bỏ cuộc sống hiện đại hóa để đến 1 nơi nông thôn hóa, tôi rất cảm phục những người dũng cảm như vậy.

- Dũng cảm? cô quá khen rồi, nụ cười thú vị bừng sáng trên gương mặt Thành Nam

- Tôi có nói anh?

- Không phải sao?

- Đấy là do anh suy diễn.

Được rồi, sao anh khi phỏng vấn lại nhất quyết muốn chọn cô chứ? Chẳng phải là vì anh không nghĩ cô nhân viên bé nhỏ của mình có thể đối đáp với anh từng câu từng chữ, làm anh tức muốn ói máu thế này không nhỉ? Sao có người có thể chọc anh lúc vui hớn hở, lúc tức tối đến mức muốn phát hỏa thế này? Level của mình cũng đã hạ xuống rất nhiều rồi, Thành Nam tự nhủ.

Từ thành phố xuống đến thị xã mà 2 người định dừng chân có qua khá nhiều các đại lý mà công ty Nhi gửi hàng xuống bán, tình hình kinh doanh khá ế ẩm, ngồi buôn chuyện với bà chủ cửa hàng cả buổi, mà cũng chỉ có vài người đến hỏi hàng, nghe xong giá và giới thiệu về tính năng sản phẩm, các chính sách khuyến mại, người ta đều chọn các hãng quen thuộc trong nước, giá cả vừa phải.

Khi cả 2 đã ngồi trên xe, Thành Nam mới nêu tra thắc mắc của bản thân mình:

- Sao người Việt lại chọn 1 sản phẩm 300.000VND để đổi lấy 1 sản phẩm khuyến mại giá có 3000 VND?

- Bởi vì họ thích được cho không 1 thứ gì đó

- Thật ra hàng khuyến mại đã được tính vào giá thành rồi, không phải là cho không

- Trong tư tưởng của người tiêu dùng Việt, cứ khuyến mãi là cho không

- Thật ấu trĩ

- Vâng, thượng đế của anh thật ấu trĩ.

- Thật ra đồ khuyến mãi đều không có nhiều giá trị, hoặc là hàng tồn kho, hoặc là hàng sắp hết date, nếu họ so sánh, sẽ thấy, xét trên mặt bằng chất lượng và giá cả, hàng chúng ta có ưu thế cạnh tranh hơn hẳn.

- Không phải ai cũng nhận biết được hàng nào là hàng chất lượng vượt trội, chỉ cần dùng được, đáp ứng được nhu cầu của họ, giá cả hợp lý, lại được “ cho không” một thứ gì đó, tất nhiên họ sẽ lựa chọn

- Đó là tâm lý của người tiêu dùng Việt?

- Đại đa số là như vậy, ngoại trừ những người tiêu dùng có điều kiện cũng như sự hiểu biết nhất định.

- Ah…

- Đúng vậy đấy.

- Như vậy hàng của chúng ta quá cao cấp so với người tiêu dùng ở nông thôn việt nam?

- Có thể nói là như vậy, thị trường hiện nay ở VN, ngoại trừ những đô thị lớn, vùng nông thôn vẫn mang tư tưởng như vậy.

- Sao công ty chúng ta không sớm nhận ra điểm này ở thị trường Việt Nam?

- Không phải không nhận ra, mà các sếp cho rằng đang có chiến lược kinh doanh tiến bộ, cảm thấy cứ đem nó áp y nguyên như những thị trường nước ngoài khác thì nhất định sẽ thành công.

- Sao cô không nói ý kiến của mình?

- Bởi không ai hỏi ý kiến của tôi cả.

- Nhưng cô nhận lương của công ty, có ý kiến có lợi cho công ty thì phải nêu lên chứ?

- Tôi được trả lương không cho những công việc như vậy.

- Cô đúng là củ chuối thật đấy

- Bây giờ anh mới biết ah?

- Có muộn 1 chút, nhưng còn hơn không.

Nhi cũng thấy mình củ chuối, nhưng nói thật, việc làm những công to việc lớn không phải ham muốn của cô, cô có ước mơ rất giản dị: đi làm, lĩnh lương và sống. Cái ham hố của cô quả thật là nhỏ bé trước dục vọng, tham lam của người đời. Nhưng với Nhi, biết đủ là sung sướng rồi, cô không mong muốn điều gì hơn thế nữa.

Những suy nghĩ miên man của Nhi bị tiếng điện thoại cắt đứt.

- Alo, ông nội ạ, cháu Nhi đây

- Con đang đi làm ah?

- Dạ, con đang ở Sơn Tây, rất gần nhà ông, nhưng con đang đi cùng mọi người lên không qua nhà thăm ông được, có việc gì vậy ạ?

- Ah, có mấy quả mít mật vừa chín, ông đang định gửi xe ra Hà Nội cho con

- Ông nội number 1, con thích ăn mít lắm, nếu về được qua nhà thì con lấy luôn rồi, ông cứ bảo chú Khánh gửi xe cho con ông nhé.

- Uh, ăn ít thôi không nóng lắm, mặt nổi mụn thì ai dám lấy cháu gái ông

- Ông yên tâm, 3 quả mít của ông không làm cháu xấu đi đâu, cháu xinh đẹp được di truyền từ bà nội mà

- Bố cô, thôi làm đi con

- Con chào ông nội.

Kết thúc cuộc điện thoại, nụ cười tươi rói vẫn nở trên môi Nhi, cứ nghĩ đến việc được ăn mít ông nội gửi lên là cô lại lấy làm sung sướng lắm rồi.mít nhà ông nội thơm và ngọt lắm, cô vẫn nhớ hương vị của nó mà, bây giờ mà được đánh chén ngay thì tốt biết bao. Nhìn gương mặt mơ màng chắc chắn đang nghĩ tới đồ ăn kia của Nhi, Nam phì cười, vẻ cố chấp, củ chuối biến mất, chỉ còn gương mặt trẻ con, ham ăn như heo kia thôi, việc đi thăm đại lý cũng đã hòm hòm, thỏa mãn cái ham muốn tý ti của Nhi, anh cũng chẳng lấy làm phiền lòng gì cả.

- Tôi không cố ý nghe chuyện của cô, nhưng bây giờ cũng đã đi thăm gần hết các đại lý rồi, nếu gần đến nhà ông nội cô, chúng ta có thể ghé qua.

- Được không ạ? Nếu làm phiền anh, tôi ngại lắm…ài, nhưng chỉ qua nhà ông tôi 1 tý thôi, chắc cũng không mất nhiều thời gian đâu.

- Cô thích ăn mít đến thế ah?

- Anh không biết đâu,mít nhà ông tôi ngon lắm, mít đồi mà, ở Hà Nội không có đâu, hơn nữa nhà ông tôi còn có ổi, dừa, mùa này đều có thể ăn rồi, anh không biết…

Những cái anh không biết của cô quá nhiều, Nam nghe không thể lĩnh hội được, tại sao thời đại này, vẫn có người con gái có thể biểu lộ ham muốn 1 cách thoải mái, đặc sắc như cô chứ? Trong thời đại này, tất cả các giá trị đều có thể đo được bằng tiền, thì vẫn có người có những niềm vui đơn thuần giản dị như cô, chính anh, lâu lắm cũng không còn cảm giác thích thú với bất kỳ đồ ăn nào, việc ăn, chính là duy trì năng lượng cho công việc, nó không còn là niềm vui hay sự tận hưởng nữa rồi. Nhi là 1 thế giới khác so với thế giới anh đang sống. Nó giản dị mà không hào nhoáng, tranh giành, anh muốn thử những trải nghiệm của cô như cách làm tươi mới cuộc sống của mình.

Khi 2 người về đến nhà ông nội Nhi thì cũng đã là hơn 5h chiều, mùa hè, trời vẫn nóng chói chang, vùng đồi này thời tiết càng có vẻ oi bức, được cái là xung quanh đầy bóng cây xanh, nên cái nắng hè gay gắt có vẻ đã được giảm đi rất nhiều.

Vừa nhảy ra khỏi xe, Nhi chạy như bay vào sân, gọi toáng lên,

- ông nội, cháu về ăn mít đây.

Thành Nam nhìn thấy một cụ già tuổi chừng hơn 80 đang quét 1 đống thóc vàng ươm trên sân. Thóc, 1 khái niệm lạ lẫm với anh, đây là lần đầu tiên nhìn thấy, thậm trí, đến hạt gạo có hình dáng thế nào, Nam cũng không nhớ rõ, hình như là màu trắng. Ở nhà có giúp việc, ra nước ngoài thì đi nhà hàng hoặc ăn bánh mỳ, anh không còn nhớ rõ lần cuối cùng nhìn thấy hạt gạo là khi nào, cũng thật hổ thẹn khi anh sinh ra ở một trong những đất nước xuất khẩu gạo lớn nhất thế giới.

- Ông, ông để cháu quét thóc cho

- Thôi, để ông làm nốt, cũng sắp xong rồi, mà thóc dặm lắm, cháu mặc váy thế, tối về lại nổi mẩn đấy

- Không sao ông ạ, cháu quét xong ra rửa chân sạch là được, ông cứ đưa cháu.

Lúc này ông nội Nhi mới chú ý đến chàng trai cao lớn đang đứng nhìn chăm chú ông cháu ông ở đầu sân thóc.

- Cậu này là?

- Ah, con quên, đây là anh Nam, sếp con ông ạ.

- Có người về cùng, sao không báo sớm 1 chút để ông chuẩn bị?

- Có gì phải chuẩn bị đâu ạ? Con về lấy mít rồi đi ngay mà.

- Hơn 5h chiều rồi, bây giờ về Hà Nội cũng đã muộn, con gọi em Sơn ra vườn lấy quả đi, để ông bảo thím nấu cơm, ăn rồi hãy về Hà Nội.

- Không cần ông ạ, con ra vườn trẩy mít và ổi, lấy thêm mấy quả dừa nữa là được, ông không cần bảo thím nấu cơm con đâu ạ.

- Lâu không về thăm ông, đã đến bữa ăn, lại không ăn cơm với ông 1 bữa còn ra thể thống gì nữa chứ? Giọng ông cụ có vẻ ngậm ngùi của người già

Nhi nhanh chóng đưa ánh mắt Thành Nam, có vẻ anh cũng không phản đối, thôi, chiều ông chút vậy, người già mà, hơn nữa ăn cơm ở quê cũng rất ngon, nhất định có món thịt gà mà cô thích nhất.

- Dạ, để cháu ra vườn lấy mít đã, ông, cháu thích ăn thịt gà

- Uh, cháu cứ đi ra vườn đi, để ông bảo thím

Ông cụ lúc này mới quay sang Thành Nam:

- Xin lỗi, mời cậu vào uống nước đã

- Dạ, không cần đâu ạ, ông cứ để cháu tự nhiên, cháu ra vườn xem sao.

- Uh, vậy cậu cứ tự nhiên nhé.

Khi Nam nhìn thấy Nhi ngoài vườn, anh không khỏi mỉm cười, 1 cô gái mặc chiếc váy công sở trang nhã nhưng chân lại đi đôi dép tổ ong đã ngả màu. Hình như cô cũng không thèm để ý cái cộc kệch đó, đang hớn hở chỉ chỏ cho thằng em hái quả, mái tóc nâu của cô bết lại vì mồ hôi đầm đìa nhưng có vẻ sắp được thu hoạch được chiến lợi phẩm làm nụ cười bừng sáng trên gương mặt cô, lấn át hoàn toàn vẻ nhếch nhác đó. Nhi không còn là cô gái thành thị nữa, cô biến thành 1 cô gái nhỏ ở nơi thôn quê, cái cảm giác dịu dàng, dễ chịu đang bao trùm lấy cảm xúc của Nam, cái đó, anh tưởng chỉ có thể thấy ở 1 bộ phim nào đó người ta quảng cáo về miệt vườn, không ngờ, cách trung tâm thành phố hơn 100km, cũng có bối cảnh nên thơ như vậy.

Đang tần ngần nghĩ miên man, như có phản xạ, Nam ngẩng phắt lên, 1 quả dừa từ cái nghéo của cậu em trên cây đang rơi xuống, gần như thẳng tắp với chỗ đứng của Nhi, không kịp suy nghĩ nhiều, Nam kéo mạnh Nhi về phía lồng ngực mình, khi đã trong vòng “ an toàn” có vẻ còn chưa hồi phục tinh thần, mặt Nhi tái xanh, lắp bắp:

- May quá, may quá, không chấn thương sọ não.

Hai người cứ “ ôm ấp “ như vậy cho đến khi có tiếng của cậu em trên cây vọng xuống. Nhi vội vàng đẩy Nam ra xa, hoàn toàn khôi phục lại sau phút thất thần vừa qua

- Chị có sao không? Em xin lỗi

- Thằng ranh này, định hạ sát chị ah?

- Ai biết nó lại rơi ngay đầu chị chứ, ăn ở thế nào, tự chui vào rọ

- Cái gì? Chị mà bị ngơ ngẩn vì chấn thương, mày có mà nuôi báo cô chị cả đời

- Chuyện nhỏ, về chăn gà cho em là được.

- Quên đi, ah, lại nói đến gà, chị phải vào phụ thím 1 tay mới được. Món nợ này từ từ tính.

Bữa tối diễn ra khá ấm cúng, ngay tại hàng hiên trước nhà, thậm chí, ánh trăng còn soi bóng cả vào bát canh nước xuýt gà gần chỗ Nam ngồi. Mâm cơm đúng kiểu ở quê mà lâu lắm Thành Nam chưa được ăn, gà luộc, lòng gà xào dứa xanh, canh củ đẻ và rau sống. có thể do đói, cũng có thể bởi thức ăn đơn giản, lại ít dầu mỡ nên anh rất ngon miệng. ăn được 1 lúc, lại còn mất điện, ông nội Nhi chép miệng:

-ngày nào cũng mất điện, đến bữa cơm cũng không tha, điện áp sụt, 1 tý nữa là có thôi, cậu thông cảm nhé.

- Dạ, không sao ông ạ.

Thế là bữa tối mà lần đầu tiên Thành Nam được trải nghiệm dưới ánh đèn dầu tù mù và ánh trăng non đầu tháng, anh ngồi ăn cơm với cả đại gia đình Nhi, anh là người lạ, nhưng hoàn toàn không có cảm giác lạc lõng, mà đây đó, sự quan tâm, hỏi han của Nhi và ông nội, chú thím, các em làm anh cảm giác rất ấm lòng.

Trong lòng anh chợt dâng lên cảm xúc ấm áp, anh thích không khí gia đình như thế này, sự giản dị, gần gũi và sự quan tâm thật sự của người thân trong gia đình với nhau, lâu lắm, anh mới cảm nhận được. Với anh, cuộc sống luôn là sự gấp gáp, bận rộn, công việc, tiền bạc và hưởng thụ. Nhưng có những hưởng thụ không phải dùng tiền bạc có thể mua được, Nhi, hạnh phúc hơn anh rất nhiều, bởi cô ấy có được 1 gia đình như thế này, có sự quan tâm thật tình như vậy, còn anh, qua bữa cơm này thôi, sẽ trở lại nhịp sống bình thường, lại công việc và công việc, xã giao và xã giao, đến khi 1 mình quá mệt mỏi và chán chường, anh sẽ tìm đến lũ bạn ham chơi để cùng nhau giảm stress, mà anh biết, cách đó, chính là đang đem lại áp lực cho chính bản thân mình, tự đẩy mình vào vũng lầy càng ngày càng sâu hơn. Nhưng biết làm sao được, đó là cuộc sống của anh, không, chính xác đó là cuộc sống mà anh lựa chọn.

Anh không còn cách nào khác, bởi anh sinh ra ở nơi đó và cũng thuộc về nơi đó chăng?
 

dilmat chanh

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
6/12/13
Bài viết
133
Gạo
900,0
Chương 07

- Thành Nam

- Mẹ?

- Uh. Tối thứ 6 thu xếp thời gian đi ăn cơm với gia đình bác Lâm

- Mẹ vẫn chưa thôi vụ mai mối của con và Lan?

- Mẹ chỉ tạo điều kiện cho 2 đứa gặp nhau thôi

- Mẹ, con không thích

- Đó là đối tượng kết hôn rất tốt, sẽ có lợi cho sự nghiệp của con

- Con không lấy vợ vì cần bệ đỡ

- Con suy nghĩ cho kỹ đã, hơn nữa con cũng chưa có bạn gái chính thức, cứ thử tiếp xúc đâu mất gì chứ?

Không phải Nam không biết tâm ý của mẹ, Lan là con gái thứ trưởng Lâm, người có cơ hội sẽ lên bộ trưởng trong thời gian sắp tới, cũng là 1 trong những mối quan hệ lâu dài của bố mẹ, cũng không phải Lan có gì không tốt, mà đơn giản, cũng có lẽ là do tâm lý chống đối do biết kế hoạch của người lớn 2 bên gia đình, ngay lần gặp đầu tiên, Nam đã không muốn có buổi gặp thứ 2 nữa, nhưng bố mẹ 2 bên cứ vun vào, quả thật cũng không biết làm như thế nào cả.

Thời đại này, vẫn còn những cuộc hôn nhân cha mẹ đặt đâu con ngồi đấy sao? Anh kém bản lĩnh đến độ cần phải có vợ hay bố vợ chống lưng mới có thể thăng tiến trong sự nghiệp? Nếu thành công trong công việc quá dễ dàng thì còn đâu là ham muốn chinh phục nữa chứ?

Làm thế nào để trốn đây? Chẳng nhẽ lại nói thẳng với Lan là anh không có cảm tình với cô, và cũng không có ý định làm theo kế hoạch của bố mẹ để cưới cô về làm vợ? Nhưng thật ra đó cũng chỉ ý định của người lớn, người trong cuộc là anh và cô cũng chưa từng có buổi hẹn riêng tư nào. Đau đầu quá, cứ nghĩ đến thôi đã thấy nản rồi.

Dù hoàn toàn không tự nguyện nhưng tối thứ 6 Nam vẫn về sớm để đưa bố mẹ đến nhà hàng. Họ đặt 1 phòng vip rất riêng tư, trang nhã, khi bố mẹ anh chưa uống hết 1 chén trà thì 2 bác Lâm cũng đẩy cửa vào, không khí rất hài hòa, chẳng qua, Nam cứ thấy mình là người ngoài cuộc, chẳng liên quan gì đến việc này cả.

- Dạo này công việc bận không cháu? Ông Lâm quay sang hỏi chàng trai trẻ

- Cũng tương đối ah, cháu mới nhận việc, nên còn nhiều cái chưa quen

- Uh, coi như học việc đi, sau này về quản lý doanh nghiệp của gia đình cho vững vàng.

- Dạ.

- Môi trường làm việc ở Việt Nam và nước ngoài chắc khác nhiều, phải không?

- Dạ, cháu cũng phải thích ứng dần ạ

- Thiệt thòi cho cháu rồi, nhưng đây cũng là một cơ hội rất tốt, thị trường Việt Nam đang mở cửa, còn rất nhiều đất cho bọn cháu vùng vẫy.

- Dạ, cháu cũng hi vọng thế

Giọng ông Lâm đúng kiểu người tiền bối, lại có chức vụ, úy nạo tinh thần cấp dưới, nghe thì có vẻ thấy sự quan tâm, nhưng hoàn toàn là kiểu xã giao mà thôi.

Mẹ Thành Nam vui mừng vì thấy không khí rất hòa hợp giữa ông Lâm và con trai bà, nếu có ông ấy đỡ sau lưng, chẳng phải con trai bà sẽ càng bay cao, bay xa hay sao? Bà quay ra cô con dâu đã được bà ngắm sẵn.

- Dạo này công việc thế nào cháu? Có bận lắm không?

- Cháu làm việc hành chính, cũng không có gì bận rộn ạ

- Uh, con gái làm việc nhẹ nhàng thôi, còn thời gian chăm sóc bản thân chứ. ah, bác có mấy cái thẻ thành viên câu lạc bộ có kèm chăm sóc ở spa, bác cũng không dùng gì nhiều, tý bác đưa cháu, khi nào có thời gian, đi xem sao cháu nhé.

- Dạ, cháu cảm ơn bác ah

- Cần gì phải khách sáo chứ, khi nào rảnh, đi mua đồ cùng bác, bác có mấy cửa hàng quen, vừa nhập hàng mới, có rất nhiều đồ phù hợp với người trẻ các cháu, . rồi bà lại quay sang bà thông gia tương lai buôn tiếp:

- bà Lâm ah, tôi đi xem hàng xách tay, mới thấy hàng họ nhập về, toàn cho bọn trẻ thôi, chúng ta không còn là đối tượng tiêu dùng ưu tiên nữa, già rồi, đến quyền mua đồ cũng bị hạn chế.

Hai bà phu nhân quay sang buôn chuyện hàng hóa, mỹ phẩm, Lan lén nhìn Nam, anh thật đẹp trai, phong độ, chỉ là hơi ít nói, chẳng nhẽ cứ để không khí ngượng ngùng mãi như thế này sao?

- Dạo này anh Nam bận lắm ạ?

- Uh.cũng hơi bận 1 chút

- Em nghe bác gái nói, anh bận đến độ phải mua nhà ở gần công ty đi lại cho tiện, để việc đi công tác, đi làm đêm hôm không ảnh hưởng đến hai bác.

- Cũng không bận đến thế. Nam nghĩ thầm, cả việc anh đã không sống cùng với bố mẹ với lý do muốn đi làm thuận tiện cũng được mẹ kể cho Lan nghe? Có vẻ bà đã thật sự coi cô là người nhà để chia sẻ mọi chuyện?

- Anh phải chú ý sức khỏe, đừng để công việc quá áp lực mà ảnh hưởng

- Cảm ơn em đã quan tâm.

Câu chuyện đi vào ngõ cụt, Lan cũng không biết nên kêu chủ đề gì ra để nói nữa, có vẻ Thành Nam không có hứng thú nói chuyện với cô, cũng có thể chủ đề cô nêu ra quá nhạt, không thu hút được chàng trai quá xuất sắc như anh, nhưng anh và cô, chưa tìm được điểm chung, thì lấy chủ đề gì để nói bây giờ?

Bà Hồng mẹ Thành Nam không khỏi mỉm cười hài lòng, 2 đứa nói chuyện vui vẻ như vậy, sao thằng con trai bà cứ chối đây đẩy chứ? Lấy vợ để làm gì? Ngoài việc duy trì nòi giống ra thì còn tác dụng nào hơn là phụ giúp người đàn ông trong sự nghiệp? mà Lan, là đối tượng mà bà cho là thích hợp nhất. Ngoại hình không quá xuất sắc, sẽ yên tâm về chuyện ngoại tình này nọ, gia cảnh tốt, đặc biệt là có ông bố đang lên như diều gặp gió, những cái khác không quan trọng, như vậy là đủ rồi.

Đang ngồi chồm hỗm dưới sàn nhà để ghép giúp thằng cún nhà bà chị đống sách ghép hình. Nhi chợt nhận được tin nhắn:

“ Gọi điện cho tôi, ngay lập tức” của Thành Nam. Bực mình thật, lâu lắm mới có bữa sếp rời văn phòng sớm, cô cũng biết thời thế mà tranh thủ qua nhà bà chị gái ăn trực bữa cơm, thế mà ngồi còn chưa nóng mông ông này đã tìm đến tận nơi rồi. Nhưng không thể cãi lại lời sếp, hắng hắng lấy giọng, Nhi cấm số điện thoại:

- Alo, sếp ah? Có…

- Ah, cô Nhi có việc gì sao? Tôi đang có buổi hẹn quan trọng.

- Chẳng phải anh bảo tôi gọi điện thoại cho anh sao?

- Ah, có hợp đồng cần xem và ký gấp sao? Để sáng mai được không?

- Có ai tìm anh đâu

- Ah, khách hàng đang giục ah?

- Thôi được rồi, 15ph nữa tôi sẽ về đến văn phòng, cô cứ để trên bàn làm việc của tôi nhé

- Được vậy đi, lần sau khách hàng có tìm thì cũng báo là tôi đang bận nhé, phiền quá

Nghe xong cú điện thoại tự mình đạo diễn kia, Thành Nam trưng ra bộ mặt vô cùng áy náy:

- Con xin lỗi 2 bác, xin phép bố mẹ, công ty đang có việc gấp, con phải về trước ạ

- Con thật không nể mặt bố mẹ, việc gì thì việc, cứ để đến mai giải quyết, cuối tuần rồi, cũng phải nghỉ ngơi chứ

- Mẹ…

- Thôi, cháu bận thì cứ đi đi, không việc gì mà, cũng chỉ là bữa cơm thôi, khi nào có dịp lại ngồi cùng cháu sau vậy

- Cháu xin lỗi 2 bác, Lan thông cảm cho anh nhé

Sự thất vọng thoáng qua trong mắt, nhưng Lan cũng không muốn nó quá lộ liễu. Sao mỗi lần gặp mặt, anh đều bận rộn đến độ đến trễ về sớm vậy chứ? Hơn nữa chưa bao giờ chủ động hẹn riêng cô cả, cũng chưa phát tín hiệu gì đặc biệt, anh không có cảm tình với cô? Nhưng cũng chưa bao giờ tỏ ra khó chịu khi tiếp xúc với cô cả, chỉ là thái độ khách sáo, xa lạ. Tình cảm, cũng cần có thời gian và cơ hội, Lan tin như thế, và cô sẽ cố gắng để có thể có được anh.

Nhìn thấy vẻ mặt Lan thoáng nét thất vọng, mẹ Thành Nam rất biết thời thế mà đỡ lời:

- Cháu Lan thông cảm nhé, Thành Nam lúc nào cũng bận rộn vậy đấy, đến về nhà ăn tối cùng 2 bác cũng rất ít, sau này cháu làm sao phải bắt nó tối nào cũng phải về nhà ăn cơm mới được.

- Cháu làm sao có thể làm được ạ? Lan thẹn thùng, đây chẳng phải bà Hồng ngầm cho rằng, sau này cô là vợ, sẽ quản lý Thành Nam chặt hơn hay sao?

- Bác tin cháu sẽ làm rất tốt, bà Hồng cười ngọt ngào, con dâu như cái mỏ vàng thế này, bà không giữ được thì quả là phí phạm.

Sau khi Thành Nam rời khỏi, không khí được sự cởi mở, khéo léo của bà Hồng đưa đẩy mà tốt hơn rất nhiều. Thành Nam cũng tin rằng, mẹ anh sẽ chèo lái rất khéo mà không cần có sự hiện diện của anh.
 
Chỉnh sửa lần cuối:

dilmat chanh

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
6/12/13
Bài viết
133
Gạo
900,0
Chương 08.

- Alo

- Dì Ngân ah? Dì đang làm gì đấy ah?

- Dì đang chuẩn bị làm bữa tối

- Chà, chuẩn bị đồ ăn để đợi chú Dương về ạ?

- Không, chú đi công tác, sang tuần mới về cơ

- Tốt quá, dì không phải làm cơm tối nữa, cháu qua đón dì ra ngoài

- Rảnh quá vậy?

- Vâng, đợi cháu 15 phút nhé.

Đến khi hai dì cháu đã ngồi yên vị tại một nhà hàng yên tĩnh ven hồ tây, Thành Nam mới cảm thấy mình vừa thoát được cái dây thừng trói chặt tay chân mình, cả người thật nhẹ nhõm.

Bà Ngân tuổi chừng 50, dáng người thanh thoát trông vô cùng giản dị nhưng vẫn không thể dấu đi được vẻ đẹp mặn mà, chắc hẳn thời con gái mà là 1 mỹ nữ.

- Có chuyện gì ah cậu cháu yêu quí?

- Mẹ cháu định làm 1 cuộc áp phe hôn nhân cho cháu dì ạ

- Nghe ghê vậy, tiểu thư nhà ai thế?

- Là con gái ông thứ trưởng bộ X

- Cháu không có cảm tình với cô ta?

- Không có cảm tình? Dạ không, là không có cảm giác

Bà Ngân cười nhẹ, cậu cháu của bà, dùng từ quá ác liệt đi.

- Sao vậy?

- Cô ấy như người qua đường ất, giáp nào đó thôi ạ

- Cháu đã thử tiếp xúc với cô ấy chưa?

- Gặp mấy lần rồi, nhưng cháu không hề có ý định tìm hiểu sâu hơn.

- Thật ra, cảm giác ban đầu là vô cùng quan trọng, người ta cứ nói tình yêu sét đánh không bền vững, nhưng cháu có biết, chỉ cần 10 giây đầu tiên sau khi tiếp xúc, ta có thể biết được mình có cảm tình với người đối diện hay không.

- Dì tin điều đó ạ?

- Hoàn toàn tin.

Thành Nam mỉm cười nghĩ đến Nhi, lần đầu tiên anh nhìn thấy cô là khi anh đang cùng tình 1 đêm của mình trong khách sạn, khi mở cửa để trả lời cô phục vụ rắc rối, đã nhìn thấy đôi mắt mở to tròn kinh ngạc của cô, cảm giác đầu tiên của anh với cô là gì nhỉ? “ một cô gái thú vị”.

- Cháu có đối tượng khác ah?

- Hiện không dì ạ, nhưng cháu không muốn mất thời gian vì những việc cháu biết sẽ không có kết quả.

- Thật uổng công sắp xếp của mẹ cháu rồi, với mẹ cháu, con dâu chỉ cần biết đẻ và gia thế tốt là được.

- Dì cứ làm như cháu đang tìm máy đẻ hoạt động tốt vậy.

- Cháu không có quan điểm như vậy, nhưng mẹ cháu chắc chắn nghĩ vậy

- Sao dì lại khác mẹ cháu thế nhỉ?

- Mẹ cháu bảo dì ấu trĩ, sống cổ mà

- Hì, ông bà ngoại làm sao lại đẻ ra 2 cô con gái khác nhau hoàn toàn về tính cách thế nhỉ?

- Thật ra, mẹ cháu muốn con dâu có gia thế tốt cũng là muốn sự nghiệp của cháu sẽ thành công hơn mà thôi.

- Cháu thành công nhờ bám váy đàn bà thì đó là thất bại lớn nhất của cháu

- Đừng cực đoan như vậy, có bệ đỡ bao giờ cũng đỡ mất sức hơn.

- Nhưng cháu không muốn chuyện tình cảm lại dính líu vào danh lợi, sống với cái máy đẻ thì cháu thà đi đông lạnh trứng rồi nhờ người mang thai hộ còn hơn.

Bà Ngân lại bật cười trước suy nghĩ của Thành Nam.

- Dì tin rồi cháu sẽ gặp được 1 người mà cháu tình nguyện kết hôn với người đó, sinh những đứa trẻ với người đó, sẻ chia tất cả cuộc sống của mình với người đó… hạnh phúc đó, cháu phải tự mình tìm kiếm và cảm nhận.

- Cháu cũng hi vọng thế, mẹ cháu làm cháu thấy mệt mỏi, nhà cháu đâu có thiếu thốn gì, sao mẹ cháu vẫn mong muốn nhiều hơn nữa?

- Con người ta có rồi thì còn muốn nhiều hơn, âu cũng là thường tình, Dì không có gì, nên cũng k có nhiều mong muốn

- Dì có chú Dương mà.

- Uh. Chú ấy là tất cả những gì mà dì có.

Hai dì cháu cùng nhau ăn tối,câu chuyện cứ thế kéo dài, Thành Nam coi bà Ngân như người mẹ thứ 2 của mình, có khi còn gần gũi hơn hơn cả mẹ ruột, có thể quan điểm sống của anh gần gũi hơn với bà, nên 2 dì cháu nói chuyện rất hợp gu.

- dì, phải chăng mẹ cháu đã quá kỳ vọng vào cháu, cứ muốn cháu phải thỏa mãn tham vọng thành đạt của bà?

- Cháu trước nay vẫn là niềm tự hào của mẹ, mẹ hi vọng vào cháu là lẽ đương nhiên, nhưng mỗi người đều sống cuộc đời của mình, chẳng ai sống hộ mình cả, vì vậy nếu cháu muốn sống theo cách của mình, thì cháu hãy nói rõ với mẹ, mẹ cháu dù rất tham vọng, nhưng trước hết cũng là 1 người mẹ yêu con. Tiếc là dì không có diễm phúc được lo toan như một người mẹ như vậy.

Bà Ngân đã phải lựa chọn giữa ông Dương và gia đình trước của mình, cái giá phải trả là ông chồng cũ mang đứa con gái duy nhất của bà ra nước ngoài và cắt đứt mọi liên lạc, hạnh phúc chưa bao giờ hoàn hảo, bà xây dựng gia đình với người chồng thứ 2 đã hơn 15 năm mà đến nay vẫn chưa có thêm 1 đứa con nào, nhiều lúc bà nghĩ quẩn, phải chăng đó là sự trừng phạt cho 1 người mẹ đang tâm bỏ con mình để chạy theo tình yêu?

Cuộc hôn nhân thứ 1 hoàn toàn là sự sắp đặt của gia đình, sống với một người chồng gia trưởng độc đoán, quả thực là sự đày ải cho suốt 5 năm chung sống. Đến khi bà gặp được ông Dương, người ta không thể có tất cả, bà có được tình yêu nhưng đã mất đi tình mẫu tử, bà cười chua chát, nếu cho bà lựa chọn, liệu bà có thay đổi quyết định hay không? Sẽ sống cho hết cuộc đời bí bách, ngột ngạt đó hay sẽ lựa chọn 1 cuộc sống tự do với vết thương đau đớn trong tim mà mỗi ngày đều nhắc nhở bà cái giá mà bà phải trả để có nó?

- Dì ah, dì đừng buồn nữa, dì phải sống hạnh phúc để em Quyên yên tâm chứ?

- Cháu nghĩ Quyên có nhớ đến dì không?

- cháu tin em sẽ mãi nhớ và yêu dì.

- có người mẹ nào lại nhận được tình yêu khi bỏ rơi con như dì?

- Dì không bỏ rơi em, là hoàn cảnh như vậy.

- cho nên cháu nhớ rằng, hạnh phúc là phải do mình quyết định, để không phải hối hận, làm lại từ đầu, cái giá phải trả là quá đắt.

- vâng, cháu hiểu, cháu sẽ sống cuộc đời của cháu, theo cách của cháu và chịu trách nhiệm về nó.Dì có muốn tìm em Quyên không ạ?

- Tất nhiên dì muốn tìm em rồi, nhưng biết tìm ở đâu bây giờ? Và tìm được rồi thì dì sẽ đối diện với em như thế nào? Dì biết nói gì với em? Em có chấp nhận gặp dì không?đêm nào dì cũng mơ gặp em, tưởng tượng ra bây giờ em lớn như thế nào rồi, nhưng giấc mơ và hiện thực sẽ khác nhau rất nhiều. Dì không biết nữa.

- Dì yên tâm, nếu có cơ hội đến Mỹ, cháu sẽ tranh thủ đi tìm tin tức của em, cháu cũng có bạn bè bên đó, sẽ tìm thêm, nước Mỹ quá rộng lớn, cháu biết như đáy biển tìm kim, nhưng mình không thử thì không biết được, hơn nữa, cháu tin vào định mệnh, dì và Quyên là mẹ con, sinh ra đã vậy và mãi mãi là như thế.

- Cảm ơn cháu, Thành Nam, cháu sẽ là 1 người đàn ông tốt, có bản lĩnh.

- Và đến nay vẫn đang ế

- Cháu có đùa không vậy? phải nói là yêu cầu của cháu quá cao, không cô gái nào đáp ứng được ấy chứ?

- Cháu á? Không đâu ạ, chẳng qua cháu chưa gặp được người thích hợp thôi, cô ấy không cần quá nổi bật nhưng đặc biệt với cháu là được

- Không có yêu cầu lại chính là yêu cầu cao, để dì xem người con gái ấy bao giờ thì xuất hiện.

- Dì này, cháu hỏi nhé, rốt cuộc hạnh phúc là gì?

- Mỗi người có 1 quan điểm, nhưng với dì, hạnh phúc là trải qua 1 cuộc sống nhẹ nhõm, quan trọng hơn, hạnh phúc là phải tự mình thấy đủ.

- Là tự mình thấy đủ? Thành Nam thầm nghĩ, anh đã bao giờ thấy đủ hay chưa?
 
Bên trên