Chương 6: Thứ đàn ông cần là bản lĩnh và thứ phụ nữ cần là cảm giác!
Đứng trước căn biệt thự toàn gỗ mang đậm phong cách Á Đông chói mắt dưới nắng thu, cùng vỉa hè “khủng” có cả hệ thống cây cảnh cổ thụ đắt giá. Đúng là Linh có đôi chút hoảng hốt. Không hẳn vì độ giàu có và nhiều tiền của cậu cháu nhà này. Mà bởi cô cảm nhận được sự thân thiện chân thành của Quân và chị Hoa giành cho những người xung quanh. Gia đình này từ lớn đến nhỏ đều rất gần gũi và hoàn toàn không chút phách lối của kẻ có tiền. Linh nhìn Nhím thành thục ấn một chiếc chuông vừa tầm đứng của mình tự hỏi, không biết ai đã nghĩ ra được thiết kế chu đáo như vậy.
- Em có thấy trật tự bị đảo lộn hết cả không?
Linh nghiêng đầu nhìn sâu vào đôi mắt mang theo vài ý cười của Quân chờ đợi anh nói tiếp.
- Nhím gọi anh là cậu, lại gọi em là chị. Em gọi bà ngoại là bà, đương nhiên anh cũng gọi là bà, rồi Nhím lại cũng theo em gọi là bà. Em xem tính ra thì Nhím với anh bằng nhau luôn.
Biết Quân muốn làm giảm bớt suy nghĩ xa cách của mình, Linh cũng chỉ có thể bật cười trêu lại:
- Vậy Nhím gọi anh là cậu, gọi em là chị… Xem nào, hay em theo Nhím gọi anh là chú luôn nhé.
- Sao em không nói Nhím gọi em là cô đi. Anh hơn em có sáu tuổi mà em đòi gọi anh bằng chú, thế có thiệt thòi cho anh quá không?
Nghe Quân lý sự Linh lại càng buồn cười hơn. Hóa ra anh còn hài hước như vậy, bỗng nhiên sự gần gũi thân quen lúc trước nhanh chóng thăng cấp thêm một bậc. Lúc này, hẳn là Linh đã thật sự thoải mái để làm một người bạn bình thường của gia đình anh, dù căn biệt thự kia đúng là to hơn tưởng tượng của cô rất nhiều. Linh không xuất thân từ một nơi khó khăn, nhưng nếu để so với gia thế này của Quân, đúng là rất khập khiễng. Bạn bè Linh cũng vậy, đều là công tử, tiểu thư được bố mẹ cưng chiều, chỉ vậy thôi chứ không phải giàu “nứt đố đổ vách”, nên cô thành thật:
- Vẫn biết anh là người có điều kiện, nhưng giàu như vậy đúng là em chưa nghĩ tới.
Quân xách giỏ trái cây từ ghế sau ra, cũng nhìn vào Linh trả lời:
- Như em nói thôi, anh là người có điều kiện, không phải người giàu. Nhà này của ba mẹ anh. Chị Hoa và Nhím cũng chỉ ở nhờ thôi. Anh sống ở một căn chung cư hạng vừa tầng mười tám, hôm nào có cơ hội mời em tới chơi nhé.
Linh nhún vai bước theo Quân vào trong và từ chối cho ý kiến. Thực ra khái niệm “có điều kiện” của hai người chắc là không giống nhau. Cô có làm việc cật lực, thì tới khi bằng tuổi anh, chắc cũng chỉ đủ ăn tiêu chơi bời, chứ sức mấy mà tự mua nhà để ở. Dù sao cô cũng không quan tâm quá nhiều đến những việc ấy, cuộc sống cứ bình yên như hiện tại, đối với cô đã là rất tốt rồi.
*
Vào tới trong nhà, Linh cũng không để ý quá nhiều tới nội thất sang trọng kia, bởi cô đang mải ngắm nhìn bóng dáng bận rộn của chị Hoa ở phía bếp. Thật sự, cô không nghĩ rằng thời đại này còn có thể sót lại một người phụ nữ như thế. Sinh trưởng trong một gia đình giàu có, vậy mà vừa đảm đang, nhu mì lại hiền thục, nền nã như vậy. Ai là chồng chị, chắc hẳn đã tích phước mấy đời rồi.
- Ba của Nhím…
- Anh ta bỏ đi rồi.
Giật mình bởi giọng điệu lạnh lùng của Quân, Linh chợt nhận ra mình đã vô ý đề cập đến một chủ đề không nên. Còn đang lúng túng không biết làm sao, anh đã lại lên tiếng:
- Vốn chị ấy yêu một thằng nhóc học ngân hàng năm cuối. Mối tình chị em long trời lở đất lắm nhưng cuối cùng chẳng đâu vào đâu. Hắn ta tưởng chị ấy là dân tỉnh lẻ như hắn. Khi nghe báo có thai, hắn vứt cho chị ấy một triệu bạc để tự mình đi phá. Sau đó ra trường liền bặt vô âm tín, nhưng anh vẫn biết hắn ta cua con gái của giám đốc ngân hàng nơi hắn thực tập. Còn lại chị ấy ghim số tiền một triệu đó lên cửa phòng mình, tự nhắc bản thân về con người khốn nạn kia.
- À, em xin lỗi… em…
- Không có gì, chuyện qua đã lâu, Nhím giờ cũng sắp bảy tuổi rồi. Thậm chí vì tính chất công việc, còn vài lần đụng độ thằng nhóc kia. Chị ấy rất bản lĩnh. Em đừng nhìn chị ấy hiền lành thế mà cho rằng dễ bắt nạt. Nếu gặp lúc chị ấy ra ngoài làm việc, em chắc chắn không tin là cùng một người đâu.
Giọng điệu tự hào cùng ánh mắt nuông chiều của Quân dành cho chị gái mình khiến Linh khẽ rung động. Anh đặt giỏ trái cây lên bàn và chủ động đi về phía phòng bếp, hơi lớn tiếng:
- Khách tới rồi mà vẫn chưa xong sao?
Sau đó, anh cũng xắn tay áo vớt chỗ rau sống đang ngâm nước muối ra cho vào rổ. Chị Hoa nhìn về phía Linh nở một nụ cười thật tươi, hồ hởi hỏi:
- Tới rồi hả, em ngồi chơi một lúc nữa đi. Chị sắp xong rồi.
Ngượng ngùng vì sự thừa thãi của mình, Linh chỉ đành tiến lại rửa tay và chủ động chia sẻ công việc cùng Quân. Cô nhỏ giọng:
- Em chỉ làm tốt mỗi việc này trong nhà bếp thôi. Anh nhường cho em đi.
Quân nín cười nhún vai đi ra cho nhỏ lửa nồi thịt luộc đang sôi một cách thành thạo. Nhìn thấy chị Hoa cẩn thận vớt những miếng cá chiên giòn ra đĩa mà Linh ngẩn người… lại có thể trùng hợp thế đi. Đúng món bún cá ưa thích của cô cơ chứ, hẳn là lộc ăn quá rõ ràng rồi.
- Hôm nay tới nhà em không gặp ông ngoại, ông ngoại đi đâu à?
Quân vừa thái từng lát thịt mỏng vừa bắt chuyện cùng Linh cho không khí thoải mái, cô cũng thân thiện trả lời lại anh:
- Ông em cùng mấy người bạn về trang trại câu cá. Thường thì một tháng ông đi hai ba lần, có khi cả bà cùng đi luôn.
- Vậy lúc ấy em ở nhà một mình à?
Linh nhìn sang Nhím đã cất hai hộp kem vào tủ lạnh, quay lại bắc ghế đứng bên cạnh Quân. Cô bé thành thạo xếp từng lát thịt mỏng vào đĩa thật đẹp mắt. Hình ảnh thân thiết và ấm áp ấy bỗng nhiên đi sâu vào tâm trạng yên ổn của Linh. Trước đây mỗi khi cùng cậu nấu cơm, cô cũng chỉ có thể làm vài việc lặt vặt như thế. Nhưng cậu vẫn rất vui vẻ và hài lòng. Bắt gặp ánh mắt Quân phát hiện ra sự lơ đãng của mình, Linh so vai một cái rồi cười vui vẻ:
- Không, em về bên nhà ba mẹ em. Em có rất nhiều nơi để đi.
- Chị Linh hôm nào cho em về nhà chị chơi nhé.
Nhím chớp đôi mắt to tròn nhìn về phía Linh góp lời và chờ đợi. Với một khuôn mặt đáng yêu đến thế, Linh chỉ có thể hào phóng trả lời:
- Được thôi, hôm nào có thời gian chị đưa em về.
- Nhà chị Linh có đẹp không?
- Cũng bình thường thôi. Tất nhiên không đẹp bằng nhà Nhím rồi.
Nhím cười híp mắt nhìn Linh tinh nghịch nói:
- Chị Linh không cần đề phòng, em sẽ không chê chị tự kỉ hai lần đâu mà khiêm tốn vậy.
Linh lại "đứng hình" nhìn Nhím xếp thêm mấy lát cà chua quanh đĩa thịt rồi hướng ánh mắt sang phía Quân đang tủm tỉm. Hai cậu cháu nhà này, đang nén cười vì cô phải không vậy. Nói không lại một đứa nhóc chưa đầy bảy tuổi, chuyện này đúng là đả kích lòng tự trọng mà.
- Đừng để ý đến bọn họ. Chị lúc nào cũng bị cặp cậu cháu kia hành hạ, đến mức sắp quên từ tự trọng phát âm tròn hay méo rồi, em đừng quan tâm.
Linh cười gượng đúng méo mó luôn, rốt cuộc là đang bênh vực hay tiếp tục đả kích cô vậy… Gia đình này thật là kì quái. Mới nghĩ được đến đấy Linh đã nghe thấy giọng cười của Nhím và Quân sảng khoái vang trong không gian. Giống như cặp sói lớn nhỏ vui vẻ vì thành công dụ đối phương sập bẫy vậy… Đáng sợ quá!
*
Vào bữa ăn, Linh thỏa mãn thưởng thức món khoái khẩu của mình không màng chút hình tượng. Làm Nhím cũng phải tròn mắt nhìn cô đến “á khẩu”. Chị Hoa thì vui vẻ ra mặt giống như người được công nhận thành công, còn Quân chỉ hắng giọng nín cười rót thêm cho Linh chút rượu vang đỏ sóng sánh. Nói thật, cô đâu có biết thưởng thức rượu vang, cứ để yên cho cô năng suất “dung nạp” món bún cá ngon miệng này có tốt hơn không. Phải công nhận tay nghề của chị Hoa không thể đùa được. Có thể đáp ứng cả về thị giác, khứu giác lẫn vị giác một cách tuyệt đối nhất như thế này. Lần sau cô có nên mặt dày đến xin ăn không nhỉ?
- Vừa miệng chứ hả?
Chị Hoa cuốn một miếng thịt cùng rau vào bánh tráng đặt vào đĩa trước mặt Linh, đồng thời múc thêm ít nước chấm đẩy lại cho cô. Linh gật đầu thành thật trả lời:
- Ngon đến mức không biết tả thế nào chị ạ. Lần sau lại mời em tiếp được không?
Lúc này giống như Quân phải bật cười với khuôn mặt đang bày ra đủ mọi sắc thái của Linh. Sau đó lại giả vờ tao nhã uống ngụm rượu vang giống như vừa rồi không phải mình đã “vô duyên” như thế vậy. Anh còn nhớ có người nói: “Linh Linh nghiện bún cá vô đối, chỉ cần tìm được bún cá hợp khẩu vị. Thì chắc chắn không thể nào bỏ xuống được”. Hiện tại anh đã hiểu cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng “không thể nào bỏ xuống được” là như thế nào. E hèm một tiếng Quân lấy cho Nhím hai lát cà chua đỏ đỏ vàng vàng và nói:
- Tuần sau em về nhà chứ?
Vẫn chỉ có thể tập trung vào tô bún cá, Linh bất giác thành thật:
- Chắc là cuối tuần, vì trong tuần em đi làm không có thời gian.
Quân liếc mắt nhìn Nhím một cái, cô bé liền nuốt vội miếng cà chua ngọt lịm kia xuống, nhanh nhảu nói:
- Vậy cậu đưa chị em mình về được rồi.
- Hả?
Lúc này Linh mới ý thức có điều gì đó không đúng ở đây, nhìn lên thì Nhím tỉnh bơ tiếp:
- Chẳng phải chị nói sẽ đưa em về nhà chị chơi sao? Hay cậu bận việc không đưa đi được?
Tới đây Nhím rất biết kết hợp, đánh đôi mắt tròn sang phía Quân đang ăn mà hỏi. Linh cũng theo hành động của Nhím mà nhìn sang cử chỉ rất bình thản của anh, chẳng hiểu mình đang ngây ngẩn chờ đợi điều gì. Quân nhún vai, lấy khăn giấy lau miệng cho Nhím rồi đường hoàng trả lời:
- Tất nhiên là không bận việc gì rồi. Hôm đó cậu sẽ đưa hai chị em đi.
Quân thoải mái nhìn Linh vẫn đang ngây ngẩn mà cười. Cô còn chưa kịp định hình đã lại nghe Nhím tiếp:
- Vậy là tuần sau chúng ta cùng về nhà chị phải không?
- À… ờ… chị…
- Oh yeah. Hôm đó cậu sẽ lại đưa em đi đón chị. Chị thật tuyệt!
Nhím bỏ cả chỗ mình ngồi, chạy tới dựa vào cánh tay Linh khiến cô chẳng thể phát ra lời nào… Rõ ràng, rõ ràng từ đầu cô chỉ lịch sự thôi mà, có cần đặt lịch nhanh vậy không thế? Thấy chị Hoa ý tứ cúi xuống che đi nụ cười mỉm, Linh hoang mang hết nhìn Quân đang điềm tĩnh ăn, lại nhìn Nhím đang nũng nịu bên cạnh. Sao cứ có cảm giác mình dần lọt bẫy thế nhỉ?
*
Trên đường về, thiếu Nhím trong không gian chật hẹp khiến Quân và Linh đều có chút không quen. Cô hơi ấn nút mở cửa kính cho không khí tràn vào làm dịu đi sự ngượng ngùng ấy. Vốn Linh không phải người gợi chuyện quá tốt, nên cũng chỉ có thể nhìn bâng quơ ra bầu trời xanh ngắt lên tiếng:
- Trời hôm nay đẹp thật.
Quân cười gật đầu, vẫn như rất tập trung nhìn phía trước hỏi lại:
- Em có muốn đi dạo ở đâu một chút không?
- À không, anh cứ đưa em về nhà là được rồi, không cần phiền phức đâu ạ.
- Linh Linh này.
- Hả, à dạ?
Linh hơi ngạc nhiên khi Quân đã dừng hẳn xe lại và nghiêm túc nhìn mình, gọi tên mình cẩn trọng như thế. Không gian trong xe chỉ còn lại tiếng hít thở của hai người. Thật sâu nơi đáy mắt anh là những sóng gió mà Linh vốn chẳng thể nhận ra. Cô nghiêng đầu như chờ đợi anh nói điều gì đó để giải thoát tâm lý hiện tại. Nhưng sự bối rối giằng co nơi anh lại khiến cô e ngại chẳng biết nên làm sao.
- Xin lỗi em!
Cả phút im lặng trôi qua, tiếng còi xe bên ngoài vọng lại mới làm Linh giật mình bừng tỉnh, thoát ra khỏi sự nhấn chìm của đôi mắt sâu thẳm kia.
- Sao ạ?
Anh lắc đầu giống như có gì đó bất lực lắm, cười thật nhạt khẽ khàng nói:
- Không có gì. Chỉ là… rất rất muốn xin lỗi em. Xin lỗi vì đã cố tình tiếp cận em.
- Dạ?
Một lời bày tỏ không báo trước, lại rất bình thản và điềm nhiên, cùng ánh mắt chân thành không chút tạp niệm, khiến Linh có cảm giác khuôn mặt mình đang nóng dần lên. Tính cách cô tuy mạnh mẽ năng động, nhưng từ nhỏ lại mắc bệnh dễ đỏ mặt. Nên hầu như rất khó giấu tâm trạng mình trước mặt người khác. Thời gian qua tình trạng đã được khắc phục rõ ràng, nhưng hôm nay… Đúng là có chút mất kiểm soát!
- À… thực ra, em cũng rất vui vì quen được gia đình anh.
Vừa tránh ánh mắt Quân, Linh vừa lựa chọn câu chữ để trả lời. Anh cười, và Linh vốn dĩ không thể hiểu hết ý cười ấy nên lựa chọn nhìn thẳng phía trước nghe anh nói:
- Cảm ơn em!
Sau đó dù Linh vẫn nhíu máy vì ngữ điệu không đành từ anh, anh vẫn yên lặng lái xe về tới cổng nhà bà ngoại. Linh mở cửa xuống xe, Quân cũng theo cô cùng vào nhà chào bà ngoại rồi mới về. Nhưng Hùng đã đứng chắn ngay trước cửa làm Linh bất ngờ giật mình lui lại phía sau vài bước. Không cẩn thận lại đụng trúng lồng ngực Quân khiến cho cả hai cùng ngạc nhiên rồi lại cười gượng.
Đứng thẳng người lên, Linh nhìn qua khuôn mặt vừa khó chịu lại thêm chút sợ sệt của Hùng bằng ánh mắt sắc bén. Chiếc túi đen nhỏ bên vai cũng theo tâm trạng của cô, bị siết chặt hơn một chút làm cho Hùng càng thêm lo lắng.
- Anh… anh tình cờ đi qua nên ghé vào thăm em một chút…
Linh cười với Hùng một cái khá “ý nhị”, rồi cũng quay lại nhìn Quân gật đầu cười và nói:
- Em xin phép một chút, anh không ngại chứ?
Quân rất biết phối hợp nhún vai trả lời:
- Không vấn đề, em cứ tự nhiên.
Sau đó Quân bước tránh sang một bên nhìn Linh bắt đầu xoay cổ tay cổ chân, lắc cổ hai cái tạo ra tiếng kêu “rắc, rắc” khá giòn giã và ánh mắt “sát phạt” khắp khuôn mặt xanh trắng của Hùng.
- Lần trước tôi nói với anh chưa đủ rõ đúng không. Hôm nay ta nói thêm một lần cho rõ ràng nhé. Tôi cho anh cơ hội được nói trước đấy. Mời!
Hùng run rẩy theo tư thế đưa tay rất phóng khoáng của Linh. Thực chất anh ta cũng không hiểu mình ăn gan gì mà hôm nay dám lởn vởn ở đây. Chỉ là…
- Anh nhớ em!
Linh bỗng nhiên dừng mọi động tác “đe dọa” của mình lại khi đối diện với khuôn mặt không biết nên làm sao của Hùng. Ngay cả Quân đứng phía kia cũng hơi ái ngại định vào nhà trước, nhưng Hùng lại tiếp tục nói khiến Quân chẳng dám động đậy sợ ảnh hưởng tới không khí hiện tại.
- Em cho rằng vì sao anh cứ phải lẽo đẽo theo em. Không quan tâm bị em lơ là hay dọa nạt mà lởn vởn trước mặt em. Em cho rằng tình cảm của anh chẳng là gì hết. Nghĩ rằng anh muốn giới thiệu em với bạn bè hay gia đình anh chỉ là đùa cợt hay sao?
Ánh mắt Hùng chân thành không chút lảng tránh lại làm cho Linh có chút khó xử. Nói cho cùng cũng là cô sai, tình cảm không đủ thì không nên bắt đầu. Trên thực tế nếu thật sự là “yêu” thì sẽ “yêu”, chứ không có chuyện “yêu thử”. Giờ phải đối diện với giọng điệu đang xuống nước bày tỏ chân tình của Hùng, đúng là Linh có chút luống cuống, không biết nên đối phó ra sao.
- Anh biết, từ đầu tình cảm của em không đủ để nói là yêu. Nhưng anh vẫn vui mừng như điên khi em gật đầu nhận lời làm bạn gái anh. Anh không có cách phủ nhận sai lầm của mình, nhưng bảo anh dừng lại như vậy… anh biết phải làm sao đây?
Trước mắt Linh là một Hùng hoàn toàn khác thường ngày. Giọng nói anh ta cũng càng lúc càng chất chứa đau đớn và không đành lòng.
- Chúng ta mỗi người đều sai một chút, không thể cùng nhau bỏ qua, cố gắng lại một lần hay sao?
Linh cúi đầu tránh đi ánh nhìn năn nỉ của Hùng, cô hít một hơi như để sắp xếp lại tâm trạng không mấy tốt đẹp của mình và nói:
- Anh sai rồi. Chúng ta mỗi người đều sai, không phải một chút mà phạm lỗi cực kì lớn.
Trời chiều đã xuống hẳn, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của Linh lúc này như đồng nhất với ánh nắng thu hòa lẫn với gió heo may cô quạnh đang bao bọc khắp không gian yên ả. Cô nghiêng đầu nhường chỗ cho mặt trời đang lặn dần phía sau nhẹ giọng với Hùng làm anh ta ngây ngẩn.
- Anh biết không, thứ đàn ông cần là bản lĩnh, và thứ phụ nữ cần là cảm xúc. Cả hai chúng ta đều không làm cho bản thân có được điều đó trong tình yêu này. Em không đủ cảm xúc để rung động, anh không đủ bản lĩnh để chống chọi với cám dỗ. Vậy chúng ta còn bắt đầu lại để làm gì? Em không còn niềm tin rằng anh sẽ không tiếp tục rơi vào vòng tay của một người phụ nữ khác. Cũng không đủ niềm tin rằng bản thân có thể yêu anh mà không cần đề phòng gì. Vậy anh nói chúng ta có cần tiếp tục trên nền tảng như vậy hay không?
Tình cảm là phạm trù quá vô định, khi bạn không có niềm tin, thì vĩnh viễn không thể nào giành hết tâm tư của mình mà yêu. Hoặc giả khi cảm giác không là nguyên vẹn, thì dù có nhắc nhở bản thân bao nhiêu cũng chẳng cách nào quay lại như cũ.
Ai nói phụ nữ đẹp nhất khi họ tự tin tỏa sáng là chính mình? Giờ phút này, Quân thực sự hiểu rõ ý nghĩa câu nói ấy. Cô ấy đẹp quá, một vẻ đẹp trong sáng và thánh thiện không chút lừa dối. Cô ấy không đổ lỗi cho ai khi sự việc đi đến cái kết không đẹp. Không hề oán trách đối phương đã không cho mình đủ niềm tin và can đảm để đi tiếp. Rất đơn giản là dừng lại một cách mạnh mẽ và văn minh! Đâu phải bất cứ cô gái nào cũng có được khí chất can đảm như vậy.
Hùng chỉ có thể cúi đầu nhắm chặt đôi mắt đang kìm nén những điều sâu kín trong lòng lại. Đúng vậy, một nền tảng như vậy. Lần đầu không thành cũng không có lí do gì đảm bảo lần hai sẽ thành. Chỉ là tình yêu này… Anh đã yêu cô nhiều hơn bản thân nghĩ. Khi không còn cái danh xưng đoàng hoàng để đứng bên cạnh Linh nữa, anh ta mới nhận ra mình thật thảm hại. Từng hình ảnh về nụ cười hay ánh mắt thấu hiểu lòng người của Linh. Từng cử chỉ thân thiện của cô giành cho bệnh nhân đều trôi qua rất chậm trong trí nhớ Hùng. Anh nhớ cô đã từng lấy tấm chăn mỏng của mình đắp lên người anh, khi anh ngủ gục bởi cuộc phẫu thuật dài mười tiếng. Anh còn nhìn rõ thân hình nhỏ nhắn của cô, đang hì hục giúp anh mắc chiếc màn để khỏi bị muỗi đốt. Hùng biết, Linh tốt bụng với bất cứ ai chứ không riêng gì anh. Nhưng chính vì điều đó, anh mới mặc nhiên bị cô gái này thu hút… và yêu cô.
- Chúng ta cứ là bạn bè, là đồng nghiệp của nhau như trước đây đi. Thực sự em không muốn mối quan hệ từng rất tốt đẹp lại phải trải qua tình huống như hiện tại. Em cho rằng, tình yêu không thích hợp giữa anh và em.
Linh đứng thẳng người, thẳng thắn bày tỏ suy nghĩ và quan điểm của bản thân. Nếu nói cô không nuối tiếc tình bạn này thì rất không phải. Cô mong rằng dù có kết thúc mối quan hệ yêu đương, dù không thể như lúc đầu, thì cũng không cần căng thẳng với nhau như vậy. Cô nhận thấy khóe miệng Hùng hơi nhếch lên, cười thật nhạt nhòa, rồi anh thở dài, nhẹ giọng nói:
- Xin lỗi… vì làm phiền em như vậy. Hi vọng tháng sau em quay lại khoa, anh cũng đã tốt hơn rồi. Tạm biệt.
Linh nén tiếng thở dài, buồn bã nhìn theo bóng dáng cao lớn cô độc của Hùng đang xa dần. Vậy nên mới nói, những mối quan hệ tốt đẹp, chỉ cần chuyển sang mối quan hệ yêu đương, đều bớt đi những phần tốt đẹp từng có. Bởi vì, giống như một ván bài, bạn may mắn và đánh tốt, thì đủ vui vẻ để kết thúc… nếu không, chắc chắn bạn chỉ ước rằng mình chưa từng dấn thân vào chơi ván bài đó. Giống như cảm xúc hiện tại của Linh... thật sự rất thảm hại!
Đứng trước căn biệt thự toàn gỗ mang đậm phong cách Á Đông chói mắt dưới nắng thu, cùng vỉa hè “khủng” có cả hệ thống cây cảnh cổ thụ đắt giá. Đúng là Linh có đôi chút hoảng hốt. Không hẳn vì độ giàu có và nhiều tiền của cậu cháu nhà này. Mà bởi cô cảm nhận được sự thân thiện chân thành của Quân và chị Hoa giành cho những người xung quanh. Gia đình này từ lớn đến nhỏ đều rất gần gũi và hoàn toàn không chút phách lối của kẻ có tiền. Linh nhìn Nhím thành thục ấn một chiếc chuông vừa tầm đứng của mình tự hỏi, không biết ai đã nghĩ ra được thiết kế chu đáo như vậy.
- Em có thấy trật tự bị đảo lộn hết cả không?
Linh nghiêng đầu nhìn sâu vào đôi mắt mang theo vài ý cười của Quân chờ đợi anh nói tiếp.
- Nhím gọi anh là cậu, lại gọi em là chị. Em gọi bà ngoại là bà, đương nhiên anh cũng gọi là bà, rồi Nhím lại cũng theo em gọi là bà. Em xem tính ra thì Nhím với anh bằng nhau luôn.
Biết Quân muốn làm giảm bớt suy nghĩ xa cách của mình, Linh cũng chỉ có thể bật cười trêu lại:
- Vậy Nhím gọi anh là cậu, gọi em là chị… Xem nào, hay em theo Nhím gọi anh là chú luôn nhé.
- Sao em không nói Nhím gọi em là cô đi. Anh hơn em có sáu tuổi mà em đòi gọi anh bằng chú, thế có thiệt thòi cho anh quá không?
Nghe Quân lý sự Linh lại càng buồn cười hơn. Hóa ra anh còn hài hước như vậy, bỗng nhiên sự gần gũi thân quen lúc trước nhanh chóng thăng cấp thêm một bậc. Lúc này, hẳn là Linh đã thật sự thoải mái để làm một người bạn bình thường của gia đình anh, dù căn biệt thự kia đúng là to hơn tưởng tượng của cô rất nhiều. Linh không xuất thân từ một nơi khó khăn, nhưng nếu để so với gia thế này của Quân, đúng là rất khập khiễng. Bạn bè Linh cũng vậy, đều là công tử, tiểu thư được bố mẹ cưng chiều, chỉ vậy thôi chứ không phải giàu “nứt đố đổ vách”, nên cô thành thật:
- Vẫn biết anh là người có điều kiện, nhưng giàu như vậy đúng là em chưa nghĩ tới.
Quân xách giỏ trái cây từ ghế sau ra, cũng nhìn vào Linh trả lời:
- Như em nói thôi, anh là người có điều kiện, không phải người giàu. Nhà này của ba mẹ anh. Chị Hoa và Nhím cũng chỉ ở nhờ thôi. Anh sống ở một căn chung cư hạng vừa tầng mười tám, hôm nào có cơ hội mời em tới chơi nhé.
Linh nhún vai bước theo Quân vào trong và từ chối cho ý kiến. Thực ra khái niệm “có điều kiện” của hai người chắc là không giống nhau. Cô có làm việc cật lực, thì tới khi bằng tuổi anh, chắc cũng chỉ đủ ăn tiêu chơi bời, chứ sức mấy mà tự mua nhà để ở. Dù sao cô cũng không quan tâm quá nhiều đến những việc ấy, cuộc sống cứ bình yên như hiện tại, đối với cô đã là rất tốt rồi.
*
Vào tới trong nhà, Linh cũng không để ý quá nhiều tới nội thất sang trọng kia, bởi cô đang mải ngắm nhìn bóng dáng bận rộn của chị Hoa ở phía bếp. Thật sự, cô không nghĩ rằng thời đại này còn có thể sót lại một người phụ nữ như thế. Sinh trưởng trong một gia đình giàu có, vậy mà vừa đảm đang, nhu mì lại hiền thục, nền nã như vậy. Ai là chồng chị, chắc hẳn đã tích phước mấy đời rồi.
- Ba của Nhím…
- Anh ta bỏ đi rồi.
Giật mình bởi giọng điệu lạnh lùng của Quân, Linh chợt nhận ra mình đã vô ý đề cập đến một chủ đề không nên. Còn đang lúng túng không biết làm sao, anh đã lại lên tiếng:
- Vốn chị ấy yêu một thằng nhóc học ngân hàng năm cuối. Mối tình chị em long trời lở đất lắm nhưng cuối cùng chẳng đâu vào đâu. Hắn ta tưởng chị ấy là dân tỉnh lẻ như hắn. Khi nghe báo có thai, hắn vứt cho chị ấy một triệu bạc để tự mình đi phá. Sau đó ra trường liền bặt vô âm tín, nhưng anh vẫn biết hắn ta cua con gái của giám đốc ngân hàng nơi hắn thực tập. Còn lại chị ấy ghim số tiền một triệu đó lên cửa phòng mình, tự nhắc bản thân về con người khốn nạn kia.
- À, em xin lỗi… em…
- Không có gì, chuyện qua đã lâu, Nhím giờ cũng sắp bảy tuổi rồi. Thậm chí vì tính chất công việc, còn vài lần đụng độ thằng nhóc kia. Chị ấy rất bản lĩnh. Em đừng nhìn chị ấy hiền lành thế mà cho rằng dễ bắt nạt. Nếu gặp lúc chị ấy ra ngoài làm việc, em chắc chắn không tin là cùng một người đâu.
Giọng điệu tự hào cùng ánh mắt nuông chiều của Quân dành cho chị gái mình khiến Linh khẽ rung động. Anh đặt giỏ trái cây lên bàn và chủ động đi về phía phòng bếp, hơi lớn tiếng:
- Khách tới rồi mà vẫn chưa xong sao?
Sau đó, anh cũng xắn tay áo vớt chỗ rau sống đang ngâm nước muối ra cho vào rổ. Chị Hoa nhìn về phía Linh nở một nụ cười thật tươi, hồ hởi hỏi:
- Tới rồi hả, em ngồi chơi một lúc nữa đi. Chị sắp xong rồi.
Ngượng ngùng vì sự thừa thãi của mình, Linh chỉ đành tiến lại rửa tay và chủ động chia sẻ công việc cùng Quân. Cô nhỏ giọng:
- Em chỉ làm tốt mỗi việc này trong nhà bếp thôi. Anh nhường cho em đi.
Quân nín cười nhún vai đi ra cho nhỏ lửa nồi thịt luộc đang sôi một cách thành thạo. Nhìn thấy chị Hoa cẩn thận vớt những miếng cá chiên giòn ra đĩa mà Linh ngẩn người… lại có thể trùng hợp thế đi. Đúng món bún cá ưa thích của cô cơ chứ, hẳn là lộc ăn quá rõ ràng rồi.
- Hôm nay tới nhà em không gặp ông ngoại, ông ngoại đi đâu à?
Quân vừa thái từng lát thịt mỏng vừa bắt chuyện cùng Linh cho không khí thoải mái, cô cũng thân thiện trả lời lại anh:
- Ông em cùng mấy người bạn về trang trại câu cá. Thường thì một tháng ông đi hai ba lần, có khi cả bà cùng đi luôn.
- Vậy lúc ấy em ở nhà một mình à?
Linh nhìn sang Nhím đã cất hai hộp kem vào tủ lạnh, quay lại bắc ghế đứng bên cạnh Quân. Cô bé thành thạo xếp từng lát thịt mỏng vào đĩa thật đẹp mắt. Hình ảnh thân thiết và ấm áp ấy bỗng nhiên đi sâu vào tâm trạng yên ổn của Linh. Trước đây mỗi khi cùng cậu nấu cơm, cô cũng chỉ có thể làm vài việc lặt vặt như thế. Nhưng cậu vẫn rất vui vẻ và hài lòng. Bắt gặp ánh mắt Quân phát hiện ra sự lơ đãng của mình, Linh so vai một cái rồi cười vui vẻ:
- Không, em về bên nhà ba mẹ em. Em có rất nhiều nơi để đi.
- Chị Linh hôm nào cho em về nhà chị chơi nhé.
Nhím chớp đôi mắt to tròn nhìn về phía Linh góp lời và chờ đợi. Với một khuôn mặt đáng yêu đến thế, Linh chỉ có thể hào phóng trả lời:
- Được thôi, hôm nào có thời gian chị đưa em về.
- Nhà chị Linh có đẹp không?
- Cũng bình thường thôi. Tất nhiên không đẹp bằng nhà Nhím rồi.
Nhím cười híp mắt nhìn Linh tinh nghịch nói:
- Chị Linh không cần đề phòng, em sẽ không chê chị tự kỉ hai lần đâu mà khiêm tốn vậy.
Linh lại "đứng hình" nhìn Nhím xếp thêm mấy lát cà chua quanh đĩa thịt rồi hướng ánh mắt sang phía Quân đang tủm tỉm. Hai cậu cháu nhà này, đang nén cười vì cô phải không vậy. Nói không lại một đứa nhóc chưa đầy bảy tuổi, chuyện này đúng là đả kích lòng tự trọng mà.
- Đừng để ý đến bọn họ. Chị lúc nào cũng bị cặp cậu cháu kia hành hạ, đến mức sắp quên từ tự trọng phát âm tròn hay méo rồi, em đừng quan tâm.
Linh cười gượng đúng méo mó luôn, rốt cuộc là đang bênh vực hay tiếp tục đả kích cô vậy… Gia đình này thật là kì quái. Mới nghĩ được đến đấy Linh đã nghe thấy giọng cười của Nhím và Quân sảng khoái vang trong không gian. Giống như cặp sói lớn nhỏ vui vẻ vì thành công dụ đối phương sập bẫy vậy… Đáng sợ quá!
*
Vào bữa ăn, Linh thỏa mãn thưởng thức món khoái khẩu của mình không màng chút hình tượng. Làm Nhím cũng phải tròn mắt nhìn cô đến “á khẩu”. Chị Hoa thì vui vẻ ra mặt giống như người được công nhận thành công, còn Quân chỉ hắng giọng nín cười rót thêm cho Linh chút rượu vang đỏ sóng sánh. Nói thật, cô đâu có biết thưởng thức rượu vang, cứ để yên cho cô năng suất “dung nạp” món bún cá ngon miệng này có tốt hơn không. Phải công nhận tay nghề của chị Hoa không thể đùa được. Có thể đáp ứng cả về thị giác, khứu giác lẫn vị giác một cách tuyệt đối nhất như thế này. Lần sau cô có nên mặt dày đến xin ăn không nhỉ?
- Vừa miệng chứ hả?
Chị Hoa cuốn một miếng thịt cùng rau vào bánh tráng đặt vào đĩa trước mặt Linh, đồng thời múc thêm ít nước chấm đẩy lại cho cô. Linh gật đầu thành thật trả lời:
- Ngon đến mức không biết tả thế nào chị ạ. Lần sau lại mời em tiếp được không?
Lúc này giống như Quân phải bật cười với khuôn mặt đang bày ra đủ mọi sắc thái của Linh. Sau đó lại giả vờ tao nhã uống ngụm rượu vang giống như vừa rồi không phải mình đã “vô duyên” như thế vậy. Anh còn nhớ có người nói: “Linh Linh nghiện bún cá vô đối, chỉ cần tìm được bún cá hợp khẩu vị. Thì chắc chắn không thể nào bỏ xuống được”. Hiện tại anh đã hiểu cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng “không thể nào bỏ xuống được” là như thế nào. E hèm một tiếng Quân lấy cho Nhím hai lát cà chua đỏ đỏ vàng vàng và nói:
- Tuần sau em về nhà chứ?
Vẫn chỉ có thể tập trung vào tô bún cá, Linh bất giác thành thật:
- Chắc là cuối tuần, vì trong tuần em đi làm không có thời gian.
Quân liếc mắt nhìn Nhím một cái, cô bé liền nuốt vội miếng cà chua ngọt lịm kia xuống, nhanh nhảu nói:
- Vậy cậu đưa chị em mình về được rồi.
- Hả?
Lúc này Linh mới ý thức có điều gì đó không đúng ở đây, nhìn lên thì Nhím tỉnh bơ tiếp:
- Chẳng phải chị nói sẽ đưa em về nhà chị chơi sao? Hay cậu bận việc không đưa đi được?
Tới đây Nhím rất biết kết hợp, đánh đôi mắt tròn sang phía Quân đang ăn mà hỏi. Linh cũng theo hành động của Nhím mà nhìn sang cử chỉ rất bình thản của anh, chẳng hiểu mình đang ngây ngẩn chờ đợi điều gì. Quân nhún vai, lấy khăn giấy lau miệng cho Nhím rồi đường hoàng trả lời:
- Tất nhiên là không bận việc gì rồi. Hôm đó cậu sẽ đưa hai chị em đi.
Quân thoải mái nhìn Linh vẫn đang ngây ngẩn mà cười. Cô còn chưa kịp định hình đã lại nghe Nhím tiếp:
- Vậy là tuần sau chúng ta cùng về nhà chị phải không?
- À… ờ… chị…
- Oh yeah. Hôm đó cậu sẽ lại đưa em đi đón chị. Chị thật tuyệt!
Nhím bỏ cả chỗ mình ngồi, chạy tới dựa vào cánh tay Linh khiến cô chẳng thể phát ra lời nào… Rõ ràng, rõ ràng từ đầu cô chỉ lịch sự thôi mà, có cần đặt lịch nhanh vậy không thế? Thấy chị Hoa ý tứ cúi xuống che đi nụ cười mỉm, Linh hoang mang hết nhìn Quân đang điềm tĩnh ăn, lại nhìn Nhím đang nũng nịu bên cạnh. Sao cứ có cảm giác mình dần lọt bẫy thế nhỉ?
*
Trên đường về, thiếu Nhím trong không gian chật hẹp khiến Quân và Linh đều có chút không quen. Cô hơi ấn nút mở cửa kính cho không khí tràn vào làm dịu đi sự ngượng ngùng ấy. Vốn Linh không phải người gợi chuyện quá tốt, nên cũng chỉ có thể nhìn bâng quơ ra bầu trời xanh ngắt lên tiếng:
- Trời hôm nay đẹp thật.
Quân cười gật đầu, vẫn như rất tập trung nhìn phía trước hỏi lại:
- Em có muốn đi dạo ở đâu một chút không?
- À không, anh cứ đưa em về nhà là được rồi, không cần phiền phức đâu ạ.
- Linh Linh này.
- Hả, à dạ?
Linh hơi ngạc nhiên khi Quân đã dừng hẳn xe lại và nghiêm túc nhìn mình, gọi tên mình cẩn trọng như thế. Không gian trong xe chỉ còn lại tiếng hít thở của hai người. Thật sâu nơi đáy mắt anh là những sóng gió mà Linh vốn chẳng thể nhận ra. Cô nghiêng đầu như chờ đợi anh nói điều gì đó để giải thoát tâm lý hiện tại. Nhưng sự bối rối giằng co nơi anh lại khiến cô e ngại chẳng biết nên làm sao.
- Xin lỗi em!
Cả phút im lặng trôi qua, tiếng còi xe bên ngoài vọng lại mới làm Linh giật mình bừng tỉnh, thoát ra khỏi sự nhấn chìm của đôi mắt sâu thẳm kia.
- Sao ạ?
Anh lắc đầu giống như có gì đó bất lực lắm, cười thật nhạt khẽ khàng nói:
- Không có gì. Chỉ là… rất rất muốn xin lỗi em. Xin lỗi vì đã cố tình tiếp cận em.
- Dạ?
Một lời bày tỏ không báo trước, lại rất bình thản và điềm nhiên, cùng ánh mắt chân thành không chút tạp niệm, khiến Linh có cảm giác khuôn mặt mình đang nóng dần lên. Tính cách cô tuy mạnh mẽ năng động, nhưng từ nhỏ lại mắc bệnh dễ đỏ mặt. Nên hầu như rất khó giấu tâm trạng mình trước mặt người khác. Thời gian qua tình trạng đã được khắc phục rõ ràng, nhưng hôm nay… Đúng là có chút mất kiểm soát!
- À… thực ra, em cũng rất vui vì quen được gia đình anh.
Vừa tránh ánh mắt Quân, Linh vừa lựa chọn câu chữ để trả lời. Anh cười, và Linh vốn dĩ không thể hiểu hết ý cười ấy nên lựa chọn nhìn thẳng phía trước nghe anh nói:
- Cảm ơn em!
Sau đó dù Linh vẫn nhíu máy vì ngữ điệu không đành từ anh, anh vẫn yên lặng lái xe về tới cổng nhà bà ngoại. Linh mở cửa xuống xe, Quân cũng theo cô cùng vào nhà chào bà ngoại rồi mới về. Nhưng Hùng đã đứng chắn ngay trước cửa làm Linh bất ngờ giật mình lui lại phía sau vài bước. Không cẩn thận lại đụng trúng lồng ngực Quân khiến cho cả hai cùng ngạc nhiên rồi lại cười gượng.
Đứng thẳng người lên, Linh nhìn qua khuôn mặt vừa khó chịu lại thêm chút sợ sệt của Hùng bằng ánh mắt sắc bén. Chiếc túi đen nhỏ bên vai cũng theo tâm trạng của cô, bị siết chặt hơn một chút làm cho Hùng càng thêm lo lắng.
- Anh… anh tình cờ đi qua nên ghé vào thăm em một chút…
Linh cười với Hùng một cái khá “ý nhị”, rồi cũng quay lại nhìn Quân gật đầu cười và nói:
- Em xin phép một chút, anh không ngại chứ?
Quân rất biết phối hợp nhún vai trả lời:
- Không vấn đề, em cứ tự nhiên.
Sau đó Quân bước tránh sang một bên nhìn Linh bắt đầu xoay cổ tay cổ chân, lắc cổ hai cái tạo ra tiếng kêu “rắc, rắc” khá giòn giã và ánh mắt “sát phạt” khắp khuôn mặt xanh trắng của Hùng.
- Lần trước tôi nói với anh chưa đủ rõ đúng không. Hôm nay ta nói thêm một lần cho rõ ràng nhé. Tôi cho anh cơ hội được nói trước đấy. Mời!
Hùng run rẩy theo tư thế đưa tay rất phóng khoáng của Linh. Thực chất anh ta cũng không hiểu mình ăn gan gì mà hôm nay dám lởn vởn ở đây. Chỉ là…
- Anh nhớ em!
Linh bỗng nhiên dừng mọi động tác “đe dọa” của mình lại khi đối diện với khuôn mặt không biết nên làm sao của Hùng. Ngay cả Quân đứng phía kia cũng hơi ái ngại định vào nhà trước, nhưng Hùng lại tiếp tục nói khiến Quân chẳng dám động đậy sợ ảnh hưởng tới không khí hiện tại.
- Em cho rằng vì sao anh cứ phải lẽo đẽo theo em. Không quan tâm bị em lơ là hay dọa nạt mà lởn vởn trước mặt em. Em cho rằng tình cảm của anh chẳng là gì hết. Nghĩ rằng anh muốn giới thiệu em với bạn bè hay gia đình anh chỉ là đùa cợt hay sao?
Ánh mắt Hùng chân thành không chút lảng tránh lại làm cho Linh có chút khó xử. Nói cho cùng cũng là cô sai, tình cảm không đủ thì không nên bắt đầu. Trên thực tế nếu thật sự là “yêu” thì sẽ “yêu”, chứ không có chuyện “yêu thử”. Giờ phải đối diện với giọng điệu đang xuống nước bày tỏ chân tình của Hùng, đúng là Linh có chút luống cuống, không biết nên đối phó ra sao.
- Anh biết, từ đầu tình cảm của em không đủ để nói là yêu. Nhưng anh vẫn vui mừng như điên khi em gật đầu nhận lời làm bạn gái anh. Anh không có cách phủ nhận sai lầm của mình, nhưng bảo anh dừng lại như vậy… anh biết phải làm sao đây?
Trước mắt Linh là một Hùng hoàn toàn khác thường ngày. Giọng nói anh ta cũng càng lúc càng chất chứa đau đớn và không đành lòng.
- Chúng ta mỗi người đều sai một chút, không thể cùng nhau bỏ qua, cố gắng lại một lần hay sao?
Linh cúi đầu tránh đi ánh nhìn năn nỉ của Hùng, cô hít một hơi như để sắp xếp lại tâm trạng không mấy tốt đẹp của mình và nói:
- Anh sai rồi. Chúng ta mỗi người đều sai, không phải một chút mà phạm lỗi cực kì lớn.
Trời chiều đã xuống hẳn, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của Linh lúc này như đồng nhất với ánh nắng thu hòa lẫn với gió heo may cô quạnh đang bao bọc khắp không gian yên ả. Cô nghiêng đầu nhường chỗ cho mặt trời đang lặn dần phía sau nhẹ giọng với Hùng làm anh ta ngây ngẩn.
- Anh biết không, thứ đàn ông cần là bản lĩnh, và thứ phụ nữ cần là cảm xúc. Cả hai chúng ta đều không làm cho bản thân có được điều đó trong tình yêu này. Em không đủ cảm xúc để rung động, anh không đủ bản lĩnh để chống chọi với cám dỗ. Vậy chúng ta còn bắt đầu lại để làm gì? Em không còn niềm tin rằng anh sẽ không tiếp tục rơi vào vòng tay của một người phụ nữ khác. Cũng không đủ niềm tin rằng bản thân có thể yêu anh mà không cần đề phòng gì. Vậy anh nói chúng ta có cần tiếp tục trên nền tảng như vậy hay không?
Tình cảm là phạm trù quá vô định, khi bạn không có niềm tin, thì vĩnh viễn không thể nào giành hết tâm tư của mình mà yêu. Hoặc giả khi cảm giác không là nguyên vẹn, thì dù có nhắc nhở bản thân bao nhiêu cũng chẳng cách nào quay lại như cũ.
Ai nói phụ nữ đẹp nhất khi họ tự tin tỏa sáng là chính mình? Giờ phút này, Quân thực sự hiểu rõ ý nghĩa câu nói ấy. Cô ấy đẹp quá, một vẻ đẹp trong sáng và thánh thiện không chút lừa dối. Cô ấy không đổ lỗi cho ai khi sự việc đi đến cái kết không đẹp. Không hề oán trách đối phương đã không cho mình đủ niềm tin và can đảm để đi tiếp. Rất đơn giản là dừng lại một cách mạnh mẽ và văn minh! Đâu phải bất cứ cô gái nào cũng có được khí chất can đảm như vậy.
Hùng chỉ có thể cúi đầu nhắm chặt đôi mắt đang kìm nén những điều sâu kín trong lòng lại. Đúng vậy, một nền tảng như vậy. Lần đầu không thành cũng không có lí do gì đảm bảo lần hai sẽ thành. Chỉ là tình yêu này… Anh đã yêu cô nhiều hơn bản thân nghĩ. Khi không còn cái danh xưng đoàng hoàng để đứng bên cạnh Linh nữa, anh ta mới nhận ra mình thật thảm hại. Từng hình ảnh về nụ cười hay ánh mắt thấu hiểu lòng người của Linh. Từng cử chỉ thân thiện của cô giành cho bệnh nhân đều trôi qua rất chậm trong trí nhớ Hùng. Anh nhớ cô đã từng lấy tấm chăn mỏng của mình đắp lên người anh, khi anh ngủ gục bởi cuộc phẫu thuật dài mười tiếng. Anh còn nhìn rõ thân hình nhỏ nhắn của cô, đang hì hục giúp anh mắc chiếc màn để khỏi bị muỗi đốt. Hùng biết, Linh tốt bụng với bất cứ ai chứ không riêng gì anh. Nhưng chính vì điều đó, anh mới mặc nhiên bị cô gái này thu hút… và yêu cô.
- Chúng ta cứ là bạn bè, là đồng nghiệp của nhau như trước đây đi. Thực sự em không muốn mối quan hệ từng rất tốt đẹp lại phải trải qua tình huống như hiện tại. Em cho rằng, tình yêu không thích hợp giữa anh và em.
Linh đứng thẳng người, thẳng thắn bày tỏ suy nghĩ và quan điểm của bản thân. Nếu nói cô không nuối tiếc tình bạn này thì rất không phải. Cô mong rằng dù có kết thúc mối quan hệ yêu đương, dù không thể như lúc đầu, thì cũng không cần căng thẳng với nhau như vậy. Cô nhận thấy khóe miệng Hùng hơi nhếch lên, cười thật nhạt nhòa, rồi anh thở dài, nhẹ giọng nói:
- Xin lỗi… vì làm phiền em như vậy. Hi vọng tháng sau em quay lại khoa, anh cũng đã tốt hơn rồi. Tạm biệt.
Linh nén tiếng thở dài, buồn bã nhìn theo bóng dáng cao lớn cô độc của Hùng đang xa dần. Vậy nên mới nói, những mối quan hệ tốt đẹp, chỉ cần chuyển sang mối quan hệ yêu đương, đều bớt đi những phần tốt đẹp từng có. Bởi vì, giống như một ván bài, bạn may mắn và đánh tốt, thì đủ vui vẻ để kết thúc… nếu không, chắc chắn bạn chỉ ước rằng mình chưa từng dấn thân vào chơi ván bài đó. Giống như cảm xúc hiện tại của Linh... thật sự rất thảm hại!
Chỉnh sửa lần cuối: