Cùng anh hóa bọt biển! - Cập nhật - Việt Hà

gumiho_lanh_lung

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
27/11/14
Bài viết
488
Gạo
0,0
Xin chào lyta2206 , bây giờ mới có thể trả lời bạn kĩ được đây. ^^ ăn chơi sa đọa quá, hôm nay mới về đến nhà. Đầu tiên mình cảm ơn nhận xét có tâm của bạn. "Có tâm" với mình mang nhiều ý nghĩa khác nhau. Như lúc Thanh Khê nhận xét truyện trước của mình, sẽ chỉ rõ cái mình cần sửa và sửa như thế nào. Lúc chị Ngân nhận xét thì thường cho mình thêm động lực. Đó, đại loại như thế. Còn bạn, ^^ bạn nhận xét rất kĩ, nghiên cứu kĩ, nhưng quan trọng là dù bạn chỉ ra lỗi sai cho mình, bạn vẫn có cách nói ý nhị nhẹ nhàng nhất. Mình cảm thấy bạn cực kì lịch sự trong việc góp ý và phê bình. Giống như bạn rất quan tâm đến cảm nhận của người được nghe góp ý là mình. ^^. Cảm ơn nhé!
Bây giờ thì mình thật sự hi vọng có thể cùng bàn luận với bạn một chút về nội dung những góp ý của bạn. Bản thân mình cũng không biết vì sao phần đông mọi người đều cảm thấy truyện này mình viết rất chậm. Nghĩa là tình tiết rất chậm ấy. Nhưng bản thân mình, nói sao nhỉ, mình lại thấy tương đối ưng ý. Thật lòng cũng không biết phải thay đổi như thế nào để tình tiết có thể nhanh và "chọn ra tình tiết đắn giá, then chốt để gây ấn tượng mạnh cho người đọc" như bạn nói. Hơn thế, mình cũng khá hoang mang về việc tình tiết "đều và thiếu điểm nhấn" như trong góp ý của bạn.
Về chính tả, mình sẽ cố gắng hơn để không mắc quá nhiều sai sót. Còn về phần ngôn từ, như bạn nói mình bị lậm ngôn tình. Điều đó chắc là khó tránh, hihi vì thật sự mình đọc tương đối nhiều ngôn tình, nên đôi khi lậm mà chính mình vẫn không biết. Nhưng về phần thoại, mình không nghĩ là nó tệ đến mức ấy, cho đến khi đọc nhưng dòng nhận xét của bạn. Bản thân mình, từ khi còn là sinh viên, cũng vẫn gọi cả họ cả tên người yêu, cho tới bây giờ vẫn như vậy với chồng mình và vài đứa bạn thân. Mình cũng chưa bao giờ truy cập mạng weibo TQ nên cũng không rõ là thoại của mình giống đến bao nhiều phần, hay giống hoàn toàn như bạn nói. Nhưng mình sẽ chú ý hơn để không đến mức quá gây khó chịu cho người đọc. Tuy vậy, hình như viết thoại vậy đã là thói quen từ lâu của mình, nên nói thay đổi hoàn toàn thì chắc là không thể ngày một ngày hai được.
Về nhân vật Nhím, bản thân mình không thấy chịu ảnh hưởng gì từ "bảo bối" ngôn tình. Trẻ con thời này tương đối thông minh, mình xây dựng Nhím bảy tuổi, mình không thấy sự thông minh lém lỉnh ấy là quá đáng. Như con gái mình bây giờ chưa đầy ba tuổi, bé làm gẫy đôi chiếc thước kẻ của bà nội. Nghe bà nội mách mẹ, bé lí sự là bẻ ra để mỗi bà cháu có một chiếc. Cháu gái mình cũng bảy tuổi, vì quá sợ gián nên hò hét ầm nhà, mẹ bé quát mấy câu, thì bé xị mặt ca thán "ở cái nhà này khổ quá, đến sợ con gián cũng bị cấm". Nên mình thấy nhân vật này không quá xa vời thực tế. Thật ra, nếu sinh sống trong những trường hợp đặc biệt, trẻ con còn trưởng thành hơn chúng ta nghĩ rất nhiều.
Về việc không chú thích những gì thuộc về chuyên môn, đó là thiếu sót của tác giả, mình sẽ chỉnh sửa lại. Cảm ơn bạn rất nhiều về sự nhắc nhở ấy. ^^
Như bạn nói, đúng là mình có công tác trong nghành y, nhưng mình cũng không có ý định xây dựng quá nhiều trên nền y học, nên mình sẽ chú ý đến tình trạng sử dụng quá nhiều thứ liên quan đến chuyên nghành như bạn nói.
Đúng là mình khá sai trong cách sử dụng "dấu hiệu sinh tồn", thường thì người ta thậm chí còn không sử dụng cả "dấu hiệu sống" "dấu sống" gì cả, lúc ấy có khi chỉ lắc đầu gập huyết áp lại là đủ biết rồi. Nhưng mình lại thấy khó khăn trong diễn tả nên lại dùng như vậy. Mình sẽ nghiên cứu để sửa lại. Chỗ khoa X-quang cũng thế, mình sẽ sửa lại.
Còn về lấy vein, chính bản thân mình đã chứng kiến việc một anh điều dưỡng dùng bút bi xanh đỏ vẽ đầy tay cho những bạn thực tập nên mới thêm vào. Đó là kĩ thuật cơ bản, nhưng không có nghĩa sinh viên đi thực tập sẽ không ngưỡng mộ nhưng người có kinh nghiệm và tay nghề cứng. Ngược lại còn cực kì hâm mộ ấy chứ. Nhất là những sinh viên lần đầu thực tập viện. Và chỗ bạn nói cảm xúc của nhân vật bị cường điệu lên. Không hề đâu bạn ạ, vì chính bản thân mình, trong phòng cấp cứu, khi thấy anh điều dưỡng đó thành công lấy được vein ở bẹn cho bệnh nhân bị tai nạn giao thông. Cô ấy bị nát một bên mông, vẫn thở nhờ ô xy và không thể lấy được vein. Nên khi có thể nhìn thấy máu trào vào ống đốc kim. Thì nét mặt của cả phòng đều giãn ra. Tuy nhiên cả bệnh nhân ấy và một bệnh nhi 4 tuổi nữa, đều không cứu được, dù vẫn làm đến cách cuối cùng là phẫu thuật. Và riêng việc garo, thì chắc chắn phải làm để có thể lấy vein bạn ạ. Trừ trẻ sơ sinh hoặc vài tháng tuổi. Hoặc trẻ nhỏ thì có thể nhờ người nhà giữ thay garo. Chứ không phải "nếu khó thì có thể garo" đâu bạn. À, còn về khoa nhi không có điều dưỡng đọc truyện cho bệnh nhân ấy bạn. Trước đây bệnh viện Nhi của Hà Nội có một phòng chơi cho trẻ. Ở đó có truyện, có đồ chơi, cũng có người trực phòng trẻ. Tuy vậy, Linh đọc truyện cho Nhím cũng là xuất phát tự bản thân Linh muốn làm mà thôi. Đó không phải nhiệm vụ của cô ấy. Và việc học hỏi hai tháng ở khoa nhi để lấy ven cho bệnh nhi, cũng không phải bịa ra. Trước đây khi còn là thực tập, trong cuộc họp giao ban khoa ngoại. Trưởng khoa đã to tiếng với nhân viên trong khoa về việc lấy ven cho bệnh nhi. Bác ấy cũng thật sự tham mưu cho giám đốc bệnh viện về việc luân phiên học tập đó để tất cả các khoa đều làm tốt việc lấy ven bệnh nhi. Tất nhiên mình nói lên hai tháng thì hơi bịa hơn một chút chẳng qua muốn kéo dài thời gian cho nhân vật Hùng ổn định hơn mà thôi. Nhưng thật sự, khi một bệnh nhi phải chuyển ngoại hoặc hồi sức cấp cứu, việc lấy ven không hề là đơn giản chút nào. Khi đó thậm chí k thể tìm nổi ven nào và đâm kim rồi vẫn sẽ vỡ mạch không cách nào duy trì.
Việc Linh dùng găng dính máu động lung tung thì không hẳn. Mình nhớ là Linh đã lột bỏ găng tay, tuy nhiên Linh lại bám vào tay bác sĩ phẫu thuật dù tay Linh đang dính máu. Nhưng bạn biết đấy, từ đầu bình tĩnh, không có nghĩ là sẽ bình tĩnh đến cuối cùng. Cô ấy chỉ làm hết nhiệm vụ của mình, cũng như làm hết những việc mình có thể làm là sẽ hoảng loạn và khó để nhận ra rằng tay mình dính bao nhiêu máu. Mình nghĩ, đương nhiên đó là điều không được nhưng vẫn sẽ có những tình huống mất kiểm soát hành vi của mình.
Về việc bị lấy thận chui như bạn nói, đúng thế. Mình xây dựng cậu Linh theo một vụ chuyên lấy nội tạng nên mới gặp biến cố đó. Mình cũng suy nghĩ rất nhiều để giải thích cho người đọc về sự việc ấy. Mà sự việc còn liên quan trực tiếp đến Quân nữa. Ở một chương nào đó về sau mình sẽ nói rõ hơn việc ai đưa cậu Linh vào viện và cầm cự cho cậu Linh như thế nào. Và mình cũng sẽ tìm hiểu lại việc ghép tạng như bạn nói để sửa cho hợp lý hơn.
Đến đây, cũng tạm rồi nhỉ. Hi vọng bạn có thể cho mình nhiều gợi ý, cũng như góp ý nữa để mình có thể hoàn thiện truyện này thật hợp lý nhé! Lần nữa, cảm ơn lyta2206 rất nhiều nhé! Thêm một chút... mình rất rất hi vọng có thể làm được như bạn nói. Để độc giả nhìn theo con mắt của nhân vật chứ không phải của người viết. Mình biết bản thân còn cần học hỏi nhiều lắm. ^^
 
Chỉnh sửa lần cuối:

An Di.

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
17/10/16
Bài viết
139
Gạo
0,0
Chào chị gumiho_lanh_lung!
Em đã lưu truyện của chị cách đây khá lâu để khi nào rảnh rỗi sẽ đọc, nhưng tiếc là đến tận bây giờ mới có thời gian.
Mấy tối nay em vào đọc nhưng toàn lúc đêm muộn, định viết đôi dòng cảm nhận nhưng mắt cứ díu lại, nên đành phải đợi tới hôm nay. :)

Nếu em nhớ không nhầm thì lúc đầu tiên nội dung khác so với bây giờ. Hình như có hai nhân vật nữ, 1 cô là y tá, 1 cô là bác sĩ khám nghiệm... Bây giờ quay trở lại cốt truyện đã thay đổi hoàn toàn, có lẽ chị đã chỉnh sửa.
Nói về nội dung truyện, em thấy từ chương 1 đến chương 7 diễn ra khá bình bình, tựa như mặt hồ không có gợn sóng vậy, cứ êm đềm lặng lẽ trôi qua.
Em mong đợi một điều gì đó có thể kích thích trí tò mò của độc giả, và thật may mắn điều đó đã xuất hiện ở chương 8. Ở chương này em thấy các tình tiết xảy đến khá nhanh, (nhanh mà phù hợp với nhịp truyện).
Ví dụ như tại sao Quân phải dùng thuốc, mối quan hệ của chị Hoa với cậu Linh mà theo như các chương trước nói rằng Nhím là con của anh sinh viên ngân hàng...
Em mong rằng chị vẫn tiếp tục giữ phong độ ở các chương tiếp theo. :)

Lúc đọc truyện em thấy có cảm giác rất thân quen. Có chăng vì trong truyện có bé Nhím lém lỉnh và công việc bán rượu vang khá gần gũi với câu chuyện của em. ;)
Hai cậu cháu mà hợp cạ y như rằng nữ chính đổ đứ đừ. =))

Ngoài ra về văn phong, cách dùng từ của chị rất trau chuốt và mượt mà. Bối cảnh gần gũi và thân thuộc. Đây là điều mà em rất thích! :)

Em sẽ tiếp tục theo dõi truyện. Chúc chị thành công!

Cũng bằng liệu pháp Heimlich, lần nữa trao cho anh hơi thở để sống sót.
Có một số thuật ngữ chuyên nghành, em nghĩ nếu được chị có thể thêm phụ chú để dễ hiểu và dễ tiếp cận hơn.

Vậy là cô được tìm hiểu anh à? Hay anh đặt lịch hen với cô?
 
Chỉnh sửa lần cuối:

gumiho_lanh_lung

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
27/11/14
Bài viết
488
Gạo
0,0
Chào chị gumiho_lanh_lung!
Em đã lưu truyện của chị cách đây khá lâu để khi nào rảnh rỗi sẽ đọc, nhưng tiếc là đến tận bây giờ mới có thời gian.
Mấy tối nay em vào đọc nhưng toàn lúc đêm muộn, định viết đôi dòng cảm nhận nhưng mắt cứ díu lại, nên đành phải đợi tới hôm nay. :)

Nếu em nhớ không nhầm thì lúc đầu tiên nội dung khác so với bây giờ. Hình như có hai nhân vật nữ, 1 cô là y tá, 1 cô là bác sĩ khám nghiệm... Bây giờ quay trở lại cốt truyện đã thay đổi hoàn toàn, có lẽ chị đã chỉnh sửa.
Nói về nội dung truyện, em thấy từ chương 1 đến chương 7 diễn ra khá bình bình, tựa như mặt hồ không có gợn sóng vậy, cứ êm đềm lặng lẽ trôi qua.
Em mong đợi một điều gì đó có thể kích thích trí tò mò của độc giả, và thật may mắn điều đó đã xuất hiện ở chương 8. Ở chương này em thấy các tình tiết xảy đến khá nhanh, (nhanh mà phù hợp với nhịp truyện).
Ví dụ như tại sao Quân phải dùng thuốc, mối quan hệ của chị Hoa với cậu Linh mà theo như các chương trước nói rằng Nhím là con của anh sinh viên ngân hàng...
Em mong rằng chị vẫn tiếp tục giữ phong độ ở các chương tiếp theo. :)

Lúc đọc truyện em thấy có cảm giác rất thân quen. Có chăng vì trong truyện có bé Nhím lém lỉnh và công việc bán rượu vang khá gần gũi với câu chuyện của em. ;)
Hai cậu cháu mà hợp cạ y như rằng nữ chính đổ đứ đừ. =))

Ngoài ra về văn phong, cách dùng từ của chị rất trau chuốt và mượt mà. Bối cảnh gần gũi và thân thuộc. Đây là điều mà em rất thích! :)

Em sẽ tiếp tục theo dõi truyện. Chúc chị thành công!


Có một số thuật ngữ chuyên nghành, em nghĩ nếu được chị có thể thêm phụ chú để dễ hiểu và dễ tiếp cận hơn.
Hihi cảm ơn An Di nhiều, chị nghĩ chắc em nhỏ hơn chị nên nhận cách xưng hô này nha. Thực ra truyện em nói kia là truyện khác. Mà viết truyện ý lực kém quá nên đành gác lại. Truyện này chị viết khá lâu rồi, nhưng giờ mới tập trung muốn hoàn thành. Mấy truyện trước không thấy ai kêu chậm, mà truyện này thấy ai cũng kêu đều quá. Nhưng hình như chị lại khá thích cách viết như vậy. Tuy mọi người có góp ý việc chậm dần đều ấy, nhưng thật tình khi viết nó vào guồng rồi, chị thấy không thay đổi được ý. Giờ chị đang bị mắc kẹt ở chương 9, không biết khi nào mới viết được tiếp đây. Hihi. Dù nhiều hay ít người ủng hộ, chị vẫn sẽ cố gắng hoàn thành bộ này thôi. Hihi chị sẽ sửa lại vài từ chuyên ngành, thêm chú thích, cảm ơn góp ý của em nhé!
 

An Di.

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
17/10/16
Bài viết
139
Gạo
0,0
Hihi cảm ơn An Di nhiều, chị nghĩ chắc em nhỏ hơn chị nên nhận cách xưng hô này nha. Thực ra truyện em nói kia là truyện khác. Mà viết truyện ý lực kém quá nên đành gác lại. Truyện này chị viết khá lâu rồi, nhưng giờ mới tập trung muốn hoàn thành. Mấy truyện trước không thấy ai kêu chậm, mà truyện này thấy ai cũng kêu đều quá. Nhưng hình như chị lại khá thích cách viết như vậy. Tuy mọi người có góp ý việc chậm dần đều ấy, nhưng thật tình khi viết nó vào guồng rồi, chị thấy không thay đổi được ý. Giờ chị đang bị mắc kẹt ở chương 9, không biết khi nào mới viết được tiếp đây. Hihi. Dù nhiều hay ít người ủng hộ, chị vẫn sẽ cố gắng hoàn thành bộ này thôi. Hihi chị sẽ sửa lại vài từ chuyên ngành, thêm chú thích, cảm ơn góp ý của em nhé!

Hì, em xem lại truyện đó rồi ạ. Tên nhân vật nữ cũng là Linh nên em bị nhầm. Sorry chị! :)
 

suongthuytinh

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
23/6/14
Bài viết
423
Gạo
300,0
Hi, lâu lắm mới quay lại Gác, thấy truyện nàng nên đọc một lèo mấy chương luôn. Cá nhân ta rất thích truyện này. Văn phong hay cách diễn đạt thì chắc không cần nói nhiều nữa, vì cách viết của nàng khá giống ta nên cảm giác nó gần gũi. Ta thích nội dung nhẹ nhàng, sâu lắng cũng như chậm rãi của truyện, thích những hình tượng nhân vật mà nàng xây dựng nên. Cảm giác sau những xô bồ, mệt mỏi của cuộc sống thì chút tĩnh lặng trong truyện nàng lại khiến ta thư thái hơn. Ta không yêu cầu cao trào hay những nút thắt mở liên tục, cảm giác cứ bình bình yên yên thế này là cũng thỏa mãn lắm rồi, dễ tính nhỉ :).
Mong là nàng đừng bỏ dở truyện và tên ta sẽ được tag ở những chương mới. :)
Sau đây là những lỗi chính tả nha:
Chương 2:
chị không có quyền ép buộc cho tương lại của em
không thể chỉ run rẩy và lặng lẽ khóc rồi kiên cường đưa tiễn người em trai duy một của mình như thế
Duy một nghĩa là sao hả nàng :-/?
Chương 4:
Linh chủ động đi về phía phòng Nhìm để trả cặp lồng
Tất cả lại tại cái đứa bạn tốt “sếp Nhi” nhà cô
Đang lúc Linh gục mặt xuống bàn tự “xỉ mạ” bản thân
Xỉ vả hay là lăng mạ đây? :v
đi lại xe tiêm lây thuốc, nhẹ nhàng bơm qua tiêm cố định cho Nhím
Rồi nhím quay người chắp tay sau lưng
Bà ngoại kết thúc cuộc nói chuyện vui vẻ với Quân, dù phát hiện với tiết trời thu mát mẻ như thế này. Cậu thanh niên trẻ vẫn căng thẳng tới mức trên trán lấm tấm mồ hôi, nhưng phong thái vẫn rất điềm đạm và tự nhiên làm hài lòng người già này.
Chỗ này dấu chấm hơi vô lý.
Chương 6:
Sau đó dù Linh vẫn nhíu máy vì ngữ điệu không đành từ anh
Chương 7:
cuốn theo hương ngọc lan giống dịu nhẹ như cử chỉ hiện tại của anh
Nhưng cô chỉ vì một lời hứa như vậy, mà chờ đợi suốt hơn năm năm
trời.
Lỗi cách.
 

gumiho_lanh_lung

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
27/11/14
Bài viết
488
Gạo
0,0
Hi, lâu lắm mới quay lại Gác, thấy truyện nàng nên đọc một lèo mấy chương luôn. Cá nhân ta rất thích truyện này. Văn phong hay cách diễn đạt thì chắc không cần nói nhiều nữa, vì cách viết của nàng khá giống ta nên cảm giác nó gần gũi. Ta thích nội dung nhẹ nhàng, sâu lắng cũng như chậm rãi của truyện, thích những hình tượng nhân vật mà nàng xây dựng nên. Cảm giác sau những xô bồ, mệt mỏi của cuộc sống thì chút tĩnh lặng trong truyện nàng lại khiến ta thư thái hơn. Ta không yêu cầu cao trào hay những nút thắt mở liên tục, cảm giác cứ bình bình yên yên thế này là cũng thỏa mãn lắm rồi, dễ tính nhỉ :).
Mong là nàng đừng bỏ dở truyện và tên ta sẽ được tag ở những chương mới. :)
Sau đây là những lỗi chính tả nha:
Chương 2:


Duy một nghĩa là sao hả nàng :-/?
Chương 4:



Xỉ vả hay là lăng mạ đây? :v



Chỗ này dấu chấm hơi vô lý.
Chương 6:

Chương 7:


Lỗi cách.
Nàng Sương... đập tay cái nào. Tự nhiện truyện này nó không thể lệch được luôn, cứ bình bình, nội tâm nhân vật cũng rắc rối nhưng lại không cần quá dằn vặt. Nói vậy chứ về sau Quân và Linh của ta cũng dằn vặt hơn tí. Nhưng rõ là ta ưng cái trầm lắng này phết nhé. Hihi mình cùng dễ tính. "Duy một" cái từ này ý, là tại ngày xưa mẹ ta viết thư cho ta có dùng. Hồi ý mẹ ta dùng để nhấn mạnh rằng ta có duy nhất một thằng em trai, nên đừng gato đánh đập nó mà tội nghiệp. Hihi nên giờ lại muốn dùng. "Xỉ mạ" ta ghấy bọn trẻ giờ hay dùng, ý là tự chửi rủa bản thân ấy. Hihi nếu k đúng để ta sửa lại. Cảm ơn góp lỗi của nàng nhé. Ta sẽ sớm rà soát lại để sửa. Hihi. Đâng kẹt cứng ở chương 9, nên chưa làm ăn gì được.
 

gumiho_lanh_lung

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
27/11/14
Bài viết
488
Gạo
0,0
Hì, em xem lại truyện đó rồi ạ. Tên nhân vật nữ cũng là Linh nên em bị nhầm. Sorry chị! :)
Không có gì đâu em. Hihi mà em đang học cấp 3 hay là sinh viên rồi?
 

gumiho_lanh_lung

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
27/11/14
Bài viết
488
Gạo
0,0
Chương 9: Cô muốn, ít nhất có thể chắc chắn, rằng tình cảm của bản thân sẽ không phải là thứ ảnh hưởng tiêu cực đến cuộc sống của anh!

Một tuần nữa lại êm ả trôi qua, vốn dĩ là chuyện rất bình thường nhưng hiện tại Linh đang thất thần chống cằm lên tay nhìn ra cây hoa đại bên kia đường. Rõ ràng ý tứ Quân lần ấy là muốn hẹn gặp cô chứ nhỉ, vậy sao cả tuần trôi qua bóng dáng một tin nhắn cũng chẳng thấy chứ đừng nói tới cuộc gọi nào. Linh thở dài lôi di động ra vuốt lên vuốt xuống danh bạ, ngón tay lưu luyến cái tên “Anh Quân” chẳng muốn rời. Chỉ có buổi tối muộn hôm ấy Quân gọi nói là anh đã về đến nhà và chúc Linh ngủ ngon, sau đó thì thật… mất hút không chút tăm hơi. Cô có nên gọi thử một cuộc không nhỉ?

- Thất thần cái gì thế? Đi xem phim không? Thành phố ảo, của Ji Chang Wook.

Nhi đánh nhẹ vào vai cũng đủ khiến Linh giật mình. Tinh ý thấy mặt Linh buồn xo chẳng nói năng gì, cứ nhìn chằm chằm vào cái Note bốn. Nhi sốt ruột giật phăng điện thoại từ tay Linh, dứt khoát nhấn phím gọi, thậm chí còn mở hẳn loa ngoài. Làm Linh tròn mắt, vừa luống cuống, vừa hốt hoảng lại cũng chẳng thể nhấn tắt. Chỉ đành nuốt nước miếng hồi hộp chờ đợi. Nhưng khi nghe thấy chất giọng trong trẻo thông báo “số máy này hiện không liên lạc được…” Linh cũng chẳng rõ mình thở phào nhẹ nhõm hay mất mát.

- Thà vậy cho xong chuyện, phân vân quái gì. Thôi giờ đi xem phim với sếp. Sếp đây đặc biệt chọn phim của anh Wook cho cưng nhé. Thay đồ rồi đi nào.

Linh bật cười với giọng điệu và phong thái “đại gia chiếu cố” của Nhi, tạm dẹp mấy cái suy nghĩ lộn xộn sang một bên. “Theo hầu” sếp đi ngắm thần tượng cho vui. Mà đúng thật, vừa vào rạp, cái gì mà suy nghĩ này nọ cũng bay đi đâu hết. Mắt trố ra ngắm cho đã Ji Chang Wook mặt lem nhem vẫn đẹp trai ngời ngời. “Hai đứa không bình thường” lúc nín thở, lúc khóc, lúc cười theo mạch phim. Chiến hết hai phần bắp ngọt, hai phần pép si rồi hớn hở dẫn nhau đi ăn KFC khi kết thúc toàn thắng.

Hai cô gái xắn tay áo, bắt đầu chiến dịch tiêu diệt cơm gà và bàn luận:

- Xời ơi, không uổng công đi xem suất chiếu đầu tiên. Ai gu… anh Ji của tao.

Nhi xiên một miếng thịt gà, không khách khí nhét thẳng vào miệng Linh, lạnh giọng nói:

- Mày ngon nhỉ. Lúc coi Huyền thoại biển xanh thì sống chết bắt tao bên Ji Chang Wook để Lee Min Ho cho mày. Giờ thì lại đang mơ màng đến ai kia hả?

Cười hì hì, Linh cung kính “dâng” cho Nhi hẳn nửa cái đùi gà để hối lộ rồi ngọt ngào:

- Được rồi, thì của mày, của mày. Tao mượn để chia sẻ cảm xúc một lúc thì mất của mày vài miếng thịt chắc. Ai gu, không biết đến khi nào tao với mày mới thoát kiếp xem phim với nhau không biết.

Nhi điềm nhiên uống cả nửa bát canh rồi mới trả lời:

- Cũng phải, hồi tao yêu ông Hải, vẫn cứ kè kè với mày chứ ông ấy có thời gian cho tao đâu mà phim với kịch. Lúc nào cũng vùi đầu vào công việc. Hi vọng mày đừng có kiếm được người như vậy là tao mừng rồi.

Linh dừng lại tốc độ ăn uống của mình bởi giọng điệu không quan tâm của Nhi phía đối diện. Cô biết trong lòng Nhi không hẳn là bất cần như vậy, nhưng lại chẳng có cách nào khác với tình trạng này. Linh đành cười giả lả nói:

- Chỉ phụ nữ mới mang lại hạnh phúc cho nhau. Yên tâm đi, hẳn là tao với mày, trời sinh một cặp. Không lạc đi đâu được mà lo.

- Mày nữa, nếu người ta không liên lạc, thì mày chủ động một lần xem. Cũng đã mở lời nói muốn tìm hiểu rồi. Thì dứt khoát một chút, đánh nhanh diệt gọn. Chần chờ ủ dột thì người ta tìm tới mày chắc.

Không nhìn lên cô bạn một cái, Nhi cứ vừa ăn vừa “bắn” liên thanh, với ý định thức tỉnh cái tính trời ơi của cô bạn thân. Linh Linh này, phương diện nào cũng thông minh, chỉ trừ mỗi việc “chậm tiêu” trong mối quan hệ nam nữ. Không biết do chưa gặp thời chưa gặp người, hay tình hình khó “cải tạo” cũng không hiểu nữa.

Linh chọc chọc cái xương gà chỏng chơ trong đĩa, trầm giọng thành thật:

- Thực ra, anh ấy cứ cho tao cảm giác xa xa gần gần. Hoang mang chẳng biết đường nào mà lần. Hơn nữa, lúc nói tìm hiểu anh ấy là tao đang trong trạng thái bị kích thích. Giờ cái sự kích thích ấy nó lắng lại rồi… tao cũng hơi ngại ngại.

Nhi lắc đầu kèm theo vẻ mặt khinh thường đến mức không tin nổi, đúng là rèn sắt không thành nó bực bội thế đấy.

Nhưng sự thật đúng như Linh nói. Quân luôn bất ngờ xuất hiện trước mặt cô, dù anh báo trước hay không thì Linh vẫn luôn kinh ngạc bởi cách xuất hiện như vậy. Chẳng biết có vô tình hay không nhưng anh luôn tiếp cận với cuộc sống của Linh một cách rất tự nhiên. Tuy vậy, anh lại mang đến cho cô cảm giác mơ hồ không chân thật. Sự thất thần trong mắt anh, bối rối và do dự… dù anh đã cố gắng che giấu. Nhưng đôi khi vẫn bất giác để lộ ra trước Linh.

Nếu đã có tình cảm, cô không ngại bản thân “tấn công” trước như Nhi nói. Nhưng vấn đề, Linh cần có thời gian để suy nghĩ nghiêm túc về chuyện này. Và cách thức nên làm như thế nào. Cô đã trưởng thành, tuy tình cảm là phạm trù khó định nghĩa, nhưng không phải cứ mù quáng vô thức lao vào. Linh muốn, ít nhất có thể xác định, Quân chưa có bạn gái, và sự chủ động theo đuổi của cô, sẽ không ảnh hưởng một cách tiêu cực đến cuộc sống hiện tại của anh.

- Nhi!

- Bác…

Không tỏ ra quá bất ngờ chạm khi mặt mẹ Hải nơi này, Linh chào hỏi xong liền thấy mình ngồi đây đúng là cản trở khung cảnh liền ý tứ rút lui:

- À, bác ngồi đây đi ạ. Cháu cũng phải sang bên kia mua ít đồ.

Dù mẹ Hải khách sáo nói Linh cứ ở lại, nhưng cô cũng biết rõ buổi gặp mặt “tình cờ” này ra sao, nên cũng không ngồi lì thêm giấy phút nào nữa. Linh đi rồi, Nhi mới cười gượng nhưng lễ phép hỏi:

- Bác ăn gì chưa ạ. Cháu gọi đồ ăn cho bác nhé.

Bà Xuân cười hiền, chủ động nắm lấy tay Nhi rồi nhìn sâu vào ánh mắt đang lảng tránh của cô.

- Không cần đâu, bác cùng vài người bạn qua đây có việc. Vừa hay thấy cháu ngồi nơi này. Nên muốn vào nói vài câu.

Nhi ngượng ngùng cúi đầu nhìn vô định vào mặt bàn trắng sạch sẽ nói:

- Xin lỗi bác, chuyện giữa cháu và anh Hải, cũng chưa gặp để thưa lại cùng bác.

Bà Xuân cười lắc đầu, lại vỗ nhẹ tay Nhi thủ thi:

- Sao lại phải xin lỗi, chuyện thưa gửi phải do thằng Hải nhà bác lo liệu chứ. Hôm nay gặp cháu ở đây. Bác chỉ muốn nói vài câu thôi.

Nhi nhìn lên khuôn mặt phúc hậu của bà Xuân, cô nghiêng đầu vừa muốn thăm dò ý tứ nơi bà, lại cũng như chờ đợi điều gì đó. Cô biết, bà Xuân không xuất thân giàu có gì, nhưng lại là người gốc Hà Nội. Vì gặp gỡ và yêu bố Hải, nên tình nguyện theo ông về vùng quê Thái Bình. Ai mà nghĩ được, một người con gái đất Hà thành, lại có thể lao vào công việc đồng áng, thậm chí còn nấu rượu nuôi lợn chèo lái gia đình cơ chứ. Chuyện yêu đương của Nhi và Hải, bà Xuân chưa từng phản đối câu nào. Nhưng trái với bố Hải và gia đình anh luôn thúc giục chuyện cưới xin, bà lại chỉ cười nói từ từ. Cô đã từng nghĩ chắc hẳn mẹ Hải chưa thật sự ưng ý người con dâu như cô chăng?

Như để lựa chọn từ ngữ thích hợp, bà Xuân phải ngập ngừng đến tận ba lần mới nhẹ nhàng nói thành lời được:

- Có thể cháu từng cho rằng bác không thích cháu và Hải nên duyên, nhưng thực ra bác lại ưng ý cháu hơn bất cứ người nào trong gia đình bác. Ngày đầu tiên cháu theo Hải về nhà, sẵn sàng chui vào bếp lấy rơm nấu cơm là bác đã hiểu cháu yêu Hải đến đâu.

Cánh cửa kính sáng loáng có in lô gô KFC cứ mở ra đóng vào theo nhịp người qua lại. Dù xung quanh là tiếng cười nói khá rôm rả của đám sinh viên ăn uống trêu đùa nhưng bên tai Nhi chỉ nghe thấy tiếng nói nhẹ nhàng đang tâm sự ấy. Mẹ Hải bảo:

- Không giục hai đứa cưới, không phải do bác không sốt ruột. Mà bác sợ cháu phải chịu khổ. Bác biết, cháu không ngại vất vả, nhưng bác lo, cái vất vả cháu phải chịu lại chính là sự cô đơn dù ở bên thằng Hải nhà bác. Tính tình con bác ra sao, bác rất hiểu. Nó yêu cháu, bác nhìn thấy, nhưng lại chẳng so nổi với một phần tình cảm cháu bỏ ra cho nó. Nói sao đi nữa, cháu cũng sẽ phải chịu thiệt thòi rất nhiều để ở bên cạnh nó.

Thở dài một hơi, cũng siết nhẹ tay Nhi hơn một chút, bà Xuân tiếp:

- Cháu có thể hi sinh, nhưng bác hi vọng cháu được hạnh phúc. Hi sinh để có thể hạnh phúc thì ai tiếc làm gì. Nhưng bác lại chẳng thể nhìn thấy hạnh phúc cháu đáng lẽ được hưởng. Bác có hai thằng con trai, nên gặp cháu rồi thì yêu quý như con gái mình vậy. Bác không muốn hai đứa lấy nhau rồi ngày qua ngày dằn vặt dày vò nhau mà sống. Chưa con cái còn chịu được, có con rồi mà chẳng thể hiểu nhau, chẳng thể chia sẻ thì sao đây.

Nhi mỉm cười rất nhẹ nhàng, cô muốn nói vài lời gì đó nhưng đầu óc quá lộn xộn, cổ họng cũng nghẹn ngào, cho đến cuối cùng cũng chẳng thể nói được gì.

- Chia tay với cháu, thằng Hải chắc chắn sẽ là người thiệt thòi nhất. Rồi đây nó sẽ nhận ra, rằng chẳng ai yêu và sẵn sàng chia sẻ cùng nó như cháu. Tới đây, nó có thể gặp vài cô gái khác. Nhưng tất cả đều gặp nó khi nó đã có nhiều thứ trong tay, mấy ai có thể cùng nó vượt qua những thời điểm vất vả đã qua chứ? Hải sẽ hiểu nó mất đi cái gì và mất đi người vì mình bao nhiêu. Khi Hải quay lại tìm cháu, bác hi vọng cháu sẽ vẫn còn tình cảm giành cho nó, để cho Hải một cơ hội bù đắp lại những tổn thương trước đây.

Bà Xuân ngừng lại, giống như thật sự không muốn nói ra những lời tiếp theo, nhưng bà vẫn thở dài tiếp:

- Còn nếu, thật sự tình cảm của cháu đã không còn lại gì. Vậy bác cũng hi vọng, cháu có thể tìm được một người khác, tỉnh táo và biết trân trọng cháu hơn thằng con trai ngốc nghếch nhà bác. Lúc ấy, dù có thế nào, bác vẫn mong cháu có thể vui vẻ gặp bác, báo tin mừng cho bác. Và bác mong rằng, cháu không khư khư giữ lại nỗi buồn để một mình gồng gánh. Cả bác và mẹ cháu đều giống nhau, lo lắng cho hai đứa hơn là lo lắng cho mấy thân già này. Cháu hiểu không?

Lúc này, chẳng biết nước mắt từ đâu ầm ầm kéo đến, Nhi không thể khắc chế bản thân mình khóc trước mặt người mẹ vĩ đại ấy. Tình yêu bà giành cho Hải nhiều đến mức phải trăn trở như vậy. Bà hiền hậu đến mức yêu thương và lo lắng cho cô như thế. Bao nhiêu kính trọng mới đủ cho những người mẹ như thế này đây? Nhi chỉ có thể nức nở gật đầu, khi bà Xuân vòng sang ngồi xuống bên cạnh mình, cô lại sà vào vòng tay của bà mà khóc lóc ầm ĩ. Chuyện kết thúc, mẹ Nhi hỏi cô cũng chỉ nói qua loa. Cô không muốn mẹ mình buồn phiền lo lắng, nên cứ cắm đầu vào công việc, cười nói với Linh cho qua ngày. Lại không nghĩ đến mẹ Hải còn lo lắng như vậy, thì mẹ mình đau lòng bao nhiêu. Chắc hẳn, hai bà mẹ đã gặp gỡ trao đổi tình hình và tâm sự cùng nhau rồi, để có thể sắp xếp được buổi gặp gỡ hôm nay. Đúng là con dại cái mang, yêu nhau là chuyện của hai người, nhưng lại cứ vô thức ảnh hưởng đến tất cả mọi người xung quanh vậy đấy!

*

- Sao mắt mày sưng húp lên thế kia, mau mau về nhà bỏ mấy cái thìa vào ngăn đá rồi ụp vào mắt nhanh lên.

Linh vội vàng định kéo Nhi đứng dậy, lại thấy cô bạn vẫn còn hít mũi mấy cái ngồi im tại chỗ nói:

- Mày, cái đồ phản bội này, bán tao đi không thương tiếc như thế hả?

Cười hì hì giả lả làm lơ Linh nói:

- Tao cũng chia cho mày hẳn nửa cái đùi gà rồi còn gì. Nửa ly pép si của tao lúc xem phim cũng cho mày nốt đấy thôi. Hơn nữa, mẹ mày ra lệnh, mày nghĩ tao lấy sức lực đâu ra mà dám không theo lời cơ chứ. Đáng ra mày phải thấu hiểu nỗi khổ của tao nhất chứ lại. Hơn nữa…

Linh ngồi xuống véo hai bên má của Nhi mà than thở:

- Mày xem, mày chia tay mà mập ra vài cân. Mẹ mày chỉ nhìn mày chia tay thôi lại gầy đi vài cân. Tối nay về nằm cạnh Châu ma ma nhà mày nịnh nọt một tí cho cô yên tâm. Thích thì khóc thêm trận nữa cho mẹ mày đỡ tủi thân. Mày khóc mà mẹ mày cười được thì khóc nhiều nhiều vào chứ lo gì.

- Con hâm.

Nhi với lấy tờ khăn giấy xì mũi một cái chẳng ngại hình tượng rồi xách túi theo Linh đi ra ngoài. Đứng ở cửa đợi mãi mới thấy Linh khoác thêm cái áo chống nắng, đầu đội mũ bảo hiểm trắng, đeo kính râm, bịt khẩu trang chạy lên từ hầm xe. Nhưng Nhi nheo mắt nhìn chiếc xe Jupiter đen tuyền phóng vụt qua, đảo ngay trước đầu xe Linh. Trong chớp mắt, cô loạng choạng rồi cả người lẫn xe đổ rầm ngay xuống đường. Nhi chỉ kịp hô lên “cẩn thận” rồi chưa kịp chạy lại phía Linh, thì người đàn ông đội mũ bảo hiểm kín mít đó đã dừng ngay bên cạnh, công khai giật luôn hai chiếc túi xách trong tay Nhi. Nhi nhìn theo vệt khói trắng của chiếc xe, chẳng hô hoán nổi câu gì, đã lo chạy ngay về phía Linh đang bị chiếc xe AB đè vào chân. Vài người đi đường thấy vậy liền xúm lại giúp Linh tắt máy và dựng xe lên. Nhi hốt hoảng muốn đỡ Linh đứng dậy nhưng lại phát hiện ra Linh rất khó khăn để cử động. Cô liền gỡ mũ bảo hiểm, kính râm và khẩu trang ra cho Linh, lo lắng hỏi:

- Sao rồi, sao rồi, bị đau ở đâu?

Linh toát mồ hôi hột lấy tay trái đỡ lấy bên tay phải của mình nhăn mặt:

- Chắc rạn xương rồi.

Động vào bên chân phải vừa bị chiếc xe đè lên, Linh cũng lắc đầu:

- Tao không cử động được, gọi xe đi.

- Được được được, đợi tao tí.

Mặc dù Linh cố gắng không tỏ ra quá đau đớn, nhưng Nhi vẫn run lập cập. Rút điện thoại ra mà cũng rơi lên rơi xuống mấy lần. Người qua đường thấy thế liền giúp các cô gọi xe. Bảo vệ cũng giúp các cô cất xe và giao thẻ xe cho Nhi.

*

Khi Linh vừa vào tới phòng cấp cứu, dù tái mặt đi vì đau rồi thì cô vẫn kịp nhận ra Quân đã đứng chờ sẵn ở cửa. Bỗng nhiên cơn đau chói bị phân tán bớt phần nào. Tại sao anh lại ở đây, ai báo cho anh, hay anh cũng có việc ở nơi này?

- A…

Bác sĩ Nghiêm khoa cấp cứu vừa động vào cổ tay một cái, tâm trí Linh liền lập tức quay trở lại, miệng cũng hô lên một tiếng. Linh nhăn nhó nhìn lên bác sĩ Nghiêm đang nhíu mày, lạ thấy Quân gấp gáp hỏi:

- Sao rồi bác sĩ?

Bác sĩ Nghiêm nhìn sang Quân, bỏ qua câu hỏi thân nhân, cũng bỏ qua cả câu trả lời lằng nhằng. Hất mặt cho anh điều dưỡng Cường, chỉ định:

- Đưa đi chụp X-quang cổ tay phải, xương chậu, rồi chuyển lên chấn thương chỉnh hình luôn. Gọi cho Mạnh, xem hôm nay cậu ta có trực không. Nói cậu ta tự tay bó bột cố định lại.

Linh gượng cười trong cái liếc mắt của bác sĩ Nghiêm, mắt thì nhìn sang Nhi cầu cứu. Nhi vội vàng quay về phía bác sĩ Nghiêm cằn nhằn:

- Dù sao cũng bị rồi, bố hung dữ thế làm gì. Nằm đây chịu đau cũng có phải con đâu mà lườm ghê thế. Nó không đau cũng sợ toát mồ hôi hột rồi kia kìa.

Nói có vậy không để bác sĩ Nghiêm kịp biến sắc mặt, Nhi vừa lau nước mắt, vừa chạy theo chiếc giường đang đẩy Linh đi chụp X-quang kia. Quân hiểu được hóa ra người bác sĩ này là bố của Nhi nên cũng lễ phép hơn, gật đầu nói “cháu cám ơn ạ” rồi mới chạy theo cùng anh điều dưỡng trẻ đẩy giường cho Linh.

*

Phim chụp cho thấy Linh bị rạn nứt xương cổ tay phải và rạn xương chậu. Linh phải bó bột cổ tay phải, và chỉ định nằm tại chỗ bốn tuần cho vết rạn ở xương chậu có thời gian hồi phục. Lúc Quân và Nhi đẩy Linh về đến phòng bệnh, thì cả ông bà nội ngoại và ba mẹ Linh đều đã có mặt. Thậm chí cả bác sĩ Châu và bác sĩ Nghiêm cũng lạnh lùng đứng đó. Nhi thì cứ “chẹp chẹp” lắc đầu:

- Bố mẹ có thể bớt nghiêm túc một chút không, nó cũng đau tái cả mặt đi thế này rồi còn đứng mà dọa nó thế nữa.

- Hai đứa chỉ đi chơi thôi, sao lại thành ra thế này?

Ông Nam lo lắng hỏi còn bà Ly thì thở dài đắp thêm chăn cho Linh, đồng thời lấy thêm chiếc gối để Linh kê tay cho thoải mái hơn. Bà cũng nhẹ nhàng đặt chiếc chăn mỏng dưới hai chân giúp con gái cho tư thế dễ chịu hơn một chút. Linh vừa đau lại vừa biết cả nhà lo lắng nên cũng chỉ im lặng không nói gì. Nhi đành phải là người lên tiếng giải vây:

- Tự nhiên ra đường gặp cướp, muốn tránh cũng không nổi. Mà lạ, tên này hẳn là theo con với Linh cả đoạn rồi ấy. Thà cướp túi thì cướp đi, mắc chứng gì nó lại còn lượn trước đầu xe Linh Linh một cái, ép Linh Linh ngã, rồi mới phi lại chỗ con giật túi.

-Thôi được rồi, công an cũng đang điều tra. Coi như xui xẻo, không sao là tốt rồi.

Bà Ly ngồi xuống mép giường gạt mây sợi tóc ướt mồ hôi của Linh sang một bên. Mẹ Châu nhà Nhi lại lên tiếng:

- Thế mới dặn hai đứa con đừng có suốt ngày lượn lờ ở ngoài đường nữa. Hôm nay không gặp chuyện này thì ngày mai cũng gặp chuyện khác. Thôi con Nhi mau về đi cho Linh nghỉ. Chuyện không đến nỗi nào mà gọi điện khóc bù lu bù loa, làm cả nhà hốt hoảng, đúng là…

Mẹ Châu liếc mắt lườm Nhi đang cúi đầu biết lỗi đứng một bên rồi lại nhìn sang Linh dặn dò:

- Chịu khó một thời gian, nghỉ ngơi cho tốt vào. Rõ khổ, mai tôi nấu bún cá bắt con Nhi mang tới bón cho ăn.

Linh nhăn nhó “dạ” một tiếng, cũng chẳng còn sức mà nghển cổ nhìn Nhi bị mẹ Châu và bác sĩ Nghiêm “xách cổ lôi về” nữa. Hai bên ông bà nội ngoại thấy hiện tại tình hình đã ổn, cũng lén thở dài một hơi. Thật đúng, không thể tả nổi cái cảm giác khi nghe Nhi khóc lóc gọi điện về báo tin Linh bị tai nạn. Mấy thân già lập cập, tim đập chân run, trời đất quay cuồng, bấu víu vào nhau mà tới đây chờ đợi. Mấy tiếng đồng hồ căng thẳng, rốt cuộc cũng bình yên trở lại rồi.

Bà ngoại mắt đỏ hoe lại gần chạm vào bên tay bị bó bột của Linh, nhỏ giọng trách:

- Cha bố cô, làm ông bà toán loạn lên thế này.

Linh cười an ủi bà ngoại, nhưng trong lòng đang oán thán chửi rủa Nhi cả trăm cả vạn lần. Đúng là cái đồ nhát chết, có tí chuyện mà làm cả nhà nháo nhào. Bảo sao lúc tới bệnh viên bác sĩ Nghiêm hớt hải chạy ra đón, vừa kiểm tra vết thương một cái là lạnh mặt dọa nạt. Cái con bé này…

Ông bà nội cũng trách cứ Linh vài câu rồi chia nhau về nhà chuẩn bị đồ ăn cho cô cháu gái đang áy náy. Ba Linh dặn dò, rồi chào hỏi Quân sau đó cũng phải về trường giảng nốt mấy tiết buổi chiều. Bà Ly thấy Quân trầm ngâm nãy giờ cũng biết ý ra ngoài mua vài đồ dùng cần thiết, nhường không gian lại cho Linh và Quân nói chuyện.

Phòng bệnh yêu cầu tại khoa dịch vụ chỉ có hai giường bệnh, nhưng hiện tại lại chỉ có mình Linh là bệnh nhân trong phòng. Chắc do cũng là nhân viên bệnh viên, nên cố ý xếp cho Linh phòng đang trống cho thoải mái hơn chút. Linh tuy mệt nhưng vẫn nhìn lên khuôn mặt đã bớt đi mấy phần lo lắng của Quân. Cô nhìn vô định lên trên trần nhà trắng toát, mùi thuốc khử trùng vốn quen thuộc bỗng nhiên lại trở nên khó chịu khi bản thân là bệnh nhân trên giường bệnh. Cô nhẹ giọng hỏi:

- Sao anh biết em phải vào viện?

Linh nhớ rất rõ khi nhìn thấy anh chạy từ cửa phòng cấp cứu lại xe cứu thương của mình là khuôn mặt như thế nào. Đôi mắt sâu thẳm cũng đã đỏ quạch, sự hốt hoảng và đau lòng, nhiều đến mức sự ngạc nhiên ấy đã đánh tan cả cơn đau của Linh lúc đó. Tại sao anh lại lo lắng đến vậy? Biểu cảm giống như một phần da thịt anh bị rách nát vậy. Quần áo anh chẳng có thời gian mà chỉnh tề, thậm chí hiện tại anh còn đang đi đôi dép xỏ ngón trong nhà loẹt quẹt ngồi bên cạnh cô đây này. Anh biến mất cả tuần trời, nhưng lại xuất hiện ngay khi cô gặp nạn…

- Anh theo dõi em à?

Quân chậm chạp nhìn lên, đối diện với ánh mắt long lanh có phần mệt mỏi của Linh đang nằm trên giường. Bộ đồ bệnh nhân này quá rộng, chẳng phù hợp chút nào với thân hình mảnh mai của cô. Bàn chân nhỏ nhắn với vài vết bầm tím khiến Quân cảm thấy nhức mắt. Nơi cổ tay đang phải bó bột kia làm cho phía ngực trái của anh âm ỉ đau đớn chẳng thể nói nên lời. Anh sẽ phải nói với cô rằng, bản thân mình đánh rơi cả ly nước trên tay chỉ vì nghe thấy cô đi cấp cứu ư? Hay nói với cô rằng cả tuần qua anh trốn tránh vì sợ phải đối diện với cô, với thứ tình cảm vẫn lẳng lặng ẩn sâu trong trái tim mình? Nói với cô rằng, có thể đừng bao giờ gặp chuyện được hay không? Đừng bao giờ làm anh hoảng sợ đến mức nghẹt thở như vậy được hay không? Tâm lý anh còn đang yếu ớt lắm, nó vẫn chưa hoàn toàn bình phục, để khỏe mạnh đối diện với những nỗi đau của cô đâu. Vậy nên cô có thể đừng khiến anh run rẩy như vậy được hay không?

Linh nhíu mày bởi sự yên lặng nhưng lại đầy sóng gió trong cặp mắt Quân. Chẳng ai trong nhà cô sẽ báo tin cho anh cả, vậy mà anh còn ở cửa phòng cấp cứu trước cả cô. Chuyện đó chẳng thể nào là tình cờ được khi anh lại lao ầm ầm ra chiếc xe đẩy chuyển cô từ trên xe xuống như thế. Như chẳng muốn để Linh hoài nghi thêm chút nào nữa, khuôn mặt Quân ẩn hiện nét quyết tâm nhàn nhạt, không chút lảng tránh đối diện với ánh nhìn nghi ngờ của Linh. Hòa cùng chất giọng trầm khàn và dứt khoát, anh khiến cô bỗng nhiên rơi vào trạng thái im lặng, thay thế vị trí của anh nãy giờ. Quân nói:

- Đúng vậy, luôn có ít nhất một người quen của anh… đi theo phía sau em.

xin phép tag suongthuytinh nha nàng.
 
Chỉnh sửa lần cuối:

gumiho_lanh_lung

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
27/11/14
Bài viết
488
Gạo
0,0
Chương 10: Quá khứ liệu có thể ngủ yên!

“Đúng vậy, luôn có ít nhất một người quen của anh, đi theo phía sau em”. Đây là ý nghĩa gì? Rằng là anh đang theo dõi cô thật hả? Có lý do đặc biệt gì ở đây không? Anh…

- Hai đứa đang nói chuyện gì vậy? Quân có bận gì không thì về đi cháu, có cô ở đây với Linh rồi.

Bà Ly đột ngột vào phòng cắt đứt mạch suy nghĩ đang rối loạn của Linh, Quân mới chỉ đứng dậy định chào bà Ly một câu thì Linh đã dứt khoát:

- Mẹ, mẹ ra ngoài thêm một chút được không. Con có việc cần nói với anh Quân.

Dừng tay đang đặt ít đồ dùng vào tủ bệnh nhân bên cạnh, bà Ly ái ngại nhìn sang Quân, rồi khẽ thở dài đi ra ngoài, khép lại cánh cửa phòng. Vẫn biết cái gì đến sẽ đến, nhưng có những chuyện vốn không phải người ta muốn như vậy, chẳng qua nó đã xảy ra rồi, càng không cách nào thay đổi. Bà Ly vô thức tiếp tục thở dài, đi xuống khoảng sân phía trước, tìm một chiếc ghế đá, lặng lẽ ngồi. Tâm trí đã bay đi tận nơi nào, lại bất giác bị kéo trở về, tỉnh táo đối diện với người phụ nữ trẻ trước mặt…

- Chị, lâu rồi không gặp.

Trời chiều cuối thu thời tiết thật dịu nhẹ, cả ánh mặt trời cũng chẳng chút nào gay gắt. Nụ cười phía đối diện chân thành mà đẹp đẽ, bất giác khiến bà Ly cũng nhoẻn cười theo. Gật nhẹ đầu, lại ngồi xích ra một chút, cố ý nhường ghế cho người đang cầm giỏ trái cây khá nặng.

*

- Anh nói vậy, nghĩa là sao?

Khuôn mặt và giọng nói Linh đã trầm hẳn xuống vài phần, nhưng Quân ở đối diện lại trưng ra vẻ mặt thật bình tĩnh. Giống như đã đề phòng hết mọi tình huống có thể xảy ra.

- Hay là hôm khác chúng ta nói chuyện này được không? Hôm nay em cũng đủ mệt rồi.

Linh bất động thân người ở phía giường, nhưng khuôn mặt cô thì biến đổi đủ mọi sắc thái. Môi mỏng chặt chẽ mím lại, giống như đang phải tận lực kiềm chế bản thân không làm ra hành động gì quá lỗ mãng giờ phút này vậy. Cô khó nhọc hít vào một hơi, chắc hẳn là để bản thân có thể bình tĩnh giống như người đối diện này. Giọng cô lạnh lùng sắc bén vang lên:

- Được thôi. Dù sao chúng ta vốn dĩ là hai người xa lạ. Anh có quyền làm gì anh muốn. Chỉ là nếu hôm nay không thể nói rõ ràng, vậy từ mai hi vọng anh không nên xuất hiện trước mặt em, và cũng dừng lại hành động theo dõi khó giải thích đó.

Quân lắc đầu, biểu thị sự bất lực trước cô gái rắn rỏi này. Vốn dĩ khi cô mềm mỏng anh đã không có ý chí chiến đấu, khi cô tuyên bố muốn cắt đứt tất cả quan hệ, anh lại càng không có khả năng chống đỡ hơn. Dù mối quan hệ ấy vẫn rất mơ hồ, thì anh vẫn muốn được ở trước mặt cô như hiện tại.

- Em không thích công an phải không?

Quân cúi đầu hỏi một câu chẳng chút liên quan, Linh lại chỉ nhíu mày ngắn gọn trả lời:

- Vâng.

- Trước đây anh từng là công an. Huấn luyện anh chính là cậu của em.

Linh không lảng tránh ánh nhìn có chút khó xử của Quân, cô cũng vờ như không thấy ánh mắt ẩn chứa đầy quẫn bách đó. Cô hỏi:

- Vậy có liên quan đến việc anh theo dõi em hả?

Quân cười nhạt và đứng lên nhìn ra ngoài cửa sổ. Từ vị trí của anh có thể nhận ra rõ ràng người đang được mẹ Linh nắm tay ngồi ở ghế đá là ai. Linh thì chẳng thể biết ngoài kia có gì thu hút ánh nhìn của Quân đến thế, bóng lưng trầm ngâm của anh ngược với thứ ánh sáng chiều tà mang chút u uẩn và sầu não. Không quay lại, nhưng giọng anh vẫn vang lên chậm rãi:

- Người cùng làm nhiệm vụ lần đó với cậu em, là anh. Việc cuối cùng cậu em có thể nói với anh trước khi ra đi, là gì em biết không?

Linh im lặng dõi theo bóng dáng cao lớn nhưng cô độc của anh, liệu có phải cảm giác thân thuộc bắt nguồn như vậy? Anh và cậu, vẫn có chút gì đó tương đồng. Sự trầm ngâm, chững chạc, chín chắn. Ánh mắt nuông chiều, dịu dàng và cưng nựng…

- Cậu em đã nói anh không được đưa anh ấy đến bệnh viện nơi em làm việc. Và anh đã không làm theo mệnh lệnh cuối cùng ấy.

Đôi mắt Linh đã thất thần, long lanh và vô định nhìn chẳng nhìn vào bất cứ điểm nào. Chắc chắn cậu không muốn cô chứng kiến cảnh tượng ấy, không muốn cô tận mắt nhìn thấy cậu ra đi như thế nào.

- Trước đây, anh đã từng nhìn thấy ảnh của em ở khắp nơi trong phòng, trong xe, trong điện thoại anh ấy. Anh đã từng rất ngây ngô xin phép anh ấy cho anh theo đuổi em.

Quân nhún vai một cái thật thường tình và quay lại:

- Tất nhiên, chuyện đó không phải là chuyện dễ dàng và đơn giản. Hơn thế, anh ấy còn đặc biệt thích chị gái anh, nên càng muốn anh từ bỏ ý định ấy. Cắt đứt tất cả phương tiện để anh có thể xuất hiện trước mặt em.

Quân ngồi xuống, rất gần với khuôn mặt đang mơ màng và hoang mang của Linh, anh chậm chạp nói tiếp:

- Lúc ấy anh nông nổi lắm, vẫn chỉ là cậu thanh niên vừa lớn, chưa đủ chín chắn để suy nghĩ. Nên cứ có nhiệm vụ bèn đem ra đánh cược với cậu em. Đương nhiên, so cả về tuổi nghề và tuổi đời, anh làm sao thắng được anh ấy.

Như cả phút trôi qua, không gian dường như cũng đã mênh mông rộng lớn hơn nhiều, anh mới lại lên tiếng:

- Cho đến một ngày, anh ấy gọi anh vào phòng. Giao một nhiệm vụ hoàn toàn mới và có thể nói là cực kì nguy hiểm. Anh đọc qua một lần, vẫn không quên chuyện thắng thua. Liền ngẩng cổ lên tuyên chiến “nếu hoàn thành xong vụ này, anh phải cho em theo đuổi Linh đấy, còn anh và chị Hoa, em không can dự đâu”. Lúc đó cậu em chỉ cười, anh ấy nói hóa ra cháu gái mình có sức hút mạnh mẽ như vậy. Nhưng anh ấy vỗ vai anh bảo rằng “tình yêu không đơn giản vậy, cậu thích Linh, chưa chắc nó đã thích cậu. Nhưng anh và chị Hoa, tình cảm ấy trắc trở nhiều lắm rồi, anh cũng chẳng mang ra mà cược nổi đâu”.

Quân lắc đầu, cười nhạo chính bản thân mình. Anh thậm chí đã từng hiếu thắng như vậy đấy. Đến tình cảm cũng đem ra mà cược được, ngay cả chị gái mình trải qua nhiều sóng gió thế, tìm được người đàn ông yêu thương vậy, mà anh cũng không tha. Càng nghĩ lại càng thấy mình đốn mạt.

- Sau đó…

Càng lúc giọng Quân càng ngập ngừng và hô hấp cũng ngắt quãng hơn.

- Anh tham gia nhiệm vụ, và rất rất nhiều chuyện nữa. Sau này anh sẽ kể em nghe, khi anh thật sự có thể. Hiện tại, anh chỉ muốn em tin rằng, anh không theo dõi em, mà chỉ là dõi theo em thôi.

Linh thoát ra khỏi những suy nghĩ lùng bùng trong đầu mình bởi giọng điệu trầm ngâm của anh. Không theo dõi mà chỉ dõi theo, cái lập luận kì quái gì đây không biết. Cậu của cô, lại từng yêu chị của anh đến mức như vậy? Người cậu muốn đưa về nhà ra mắt hẳn là chị Hoa rồi. Một người phụ nữ đã có con, nên cậu mới bảo vệ kĩ lưỡng như thế. Chắc hẳn cậu muốn chuẩn bị tâm lý mọi người thật tốt, sau đó mới đưa chị về, cậu muốn không một ai coi thường và làm tổn thương chị…

Quân biết suy nghĩ của Linh bây giờ không còn dừng lại ở việc anh luôn theo sau cô nữa. Nhưng đã can đảm để nói đến đây, hay là… một lần nói cho xong tất cả. Sau đó chấp nhận anh hay không, sẽ do cô quyết định. Dù cô muốn như thế nào, anh đều thuận theo ý muốn ấy. Vậy được hay không?

- Anh mất một thời gian khá dài để ổn định lại bản thân. Không dám xuất hiện trước em và không dám nói điều gì với em. Gặp em ở khoa nhi là tình cờ, cũng là ngoài ý muốn. Anh không có ý quấy rầy cuộc sống vốn yên ổn của em… Chỉ là…

- Một tuần vừa rồi, tại sao lại phải tránh em như vậy?

Linh bất ngờ nhìn lên đối diện với ánh mắt bối rối của anh đặt câu hỏi, khiến Quân khó lòng lảng tránh kịp. Anh phải nói với cô những gì, tất cả sự thật sao? Lúc ấy có phải cô sẽ ném mọi thứ có thể vào anh, đuổi anh ra ngoài không thương tiếc, cả đời này cũng sẽ không nhìn đến người như anh?

- Nói nãy giờ rồi vậy đã được chưa? Quân về đi cháu, hôm sau tới, cho cái Linh nghỉ ngơi chút.

Bà Ly đột ngột vào phòng, đặt giỏ trái cây lên tủ, trực tiếp “đuổi người” mà chẳng cần biết câu chuyện đã đi đến đâu. Quân không rõ là mình nhẹ nhõm hay hoang mang, anh chỉ thấy ánh mắt Linh cũng buông xuống, sự phòng bị đã không giăng lên quá nhiều như nãy nữa. Anh nhìn ánh mắt cảm thông của bà Ly giành cho mình, cũng đủ hiểu những gì bà Ly muốn nói. Nên lặng lẽ chìm vào tâm trạng cô độc của chính mình, rồi dặn dò vài câu, sau đó xin phép ra về.

Cánh cửa phòng sắp đóng lại, Linh nhìn thấy bóng dáng mảnh mai của chị Hoa đang chờ đợi ở phía hành lang. Đó là người phụ nữ cậu yêu. Khuôn mặt xinh đẹp của chị nở một nụ cười thật nhẹ với Linh. Còn Linh lại chẳng thể thốt ra lời nào, chờ đợi cánh cửa lạnh lẽo kia đóng hẳn lại.

- Con biết không? Sự việc nào cũng đều có hai mặt. Đôi khi con không cần biết tường tận tất cả mọi chuyện làm gì. Nhất là khi nó là nỗi đau, là vết thương của tất cả mọi người.

Bà Ly ngồi lên giường, nắm lấy bàn tay không bị thương của Linh, ân cần khuyên nhủ điều gì đó. Linh hoài nghi hỏi lại mẹ mình:

- Mẹ vốn dĩ đã biết anh Quân và cậu quen biết nhau sao?

Nụ cười vẫn đôn hậu, giống như chẳng có chuyện gì to tát hay thương tổn đến mình, bà Ly vuốt lên chút tóc mái đang rủ xuống của Linh nhẹ giọng:

- Mẹ biết rất nhiều chuyện, nhưng mẹ lại cho rằng nhưng chuyện ấy con không cần phải tìm hiểu. Sẽ có rất nhiều việc là bất đắc dĩ, không ai muốn nó xảy ra như vậy. Hoặc giả, đều là bị dồn đến bước đường ấy. Người ta cũng đã đau lòng và khổ sở lắm rồi. Sao mình còn phải bới móc và tìm tòi lại làm gì nữa. Chuyện gì qua rồi, hãy để nó trôi qua đi. Tạo cho người ở lại cuộc sống nhẹ nhàng hơn một chút.

- Nghe giống như anh Quân làm điều gì đó rất không phải, và mẹ lại đang nó đỡ cho anh ấy vậy.

- Con thì sao, thấy Quân thế nào? Là một người dối trá và không tốt à?

Linh nhìn lên bức tường trắng xóa, bỗng nhiên lại đồng nhất với hình ảnh của Quân trong tâm tưởng cô. Từ lần đầu gặp anh cho tới giờ, cô đã hiểu về anh được bao nhiêu. Nhưng tại sao lại cứ có ấn tượng tốt với người đầy bí ẩn như anh? Quân rất điềm đạm và chững chạc. Ánh mắt anh nhìn cô luôn là sự trân trọng và dè dặt, khi thì lặng lẽ như hồ thu êm ả, lúc lại sóng to gió lớn như một vùng biển gặp giông bão. Đôi lúc ánh mắt ấy lại run rẩy, hoang mang, khi lại trấn định quyết tâm khiến Linh chẳng thể nào tìm tòi ra điều gì từ nơi ấy. Cô vô thức lắc đầu nếu áp đặt anh là một người đàn ông dối trá và không tốt. Đúng vậy, có lẽ anh còn điều gì chưa nói với cô, nhưng anh lại không hề nói dối cô. Cũng có lẽ đúng như mẹ cô nói, mọi chuyện đều có lý do. Nhưng tất cả đều không phải chỉ là lý do đơn giản, chắc hẳn thời gian qua anh cũng trải qua chẳng dễ dàng gì. Cô dù có tìm hiểu cũng không còn giá trị để thay đổi bất cứ điều gì nữa. Phải chăng…

- Nếu cảm nhận về Quân không tồi, thì con cũng có thể thấy rằng, vì chuyện của cậu mà phải Quân cũng đã chịu tổn thương không ít rồi… Chúng ta đừng truy đuổi những chuyện đã qua nữa. Hãy giúp nhau ở hiện tại và tương lai là được. Con thấy có đúng không?

Linh nhìn xa xăm ra phía cửa sổ, nơi bầu trời đã sậm màu của đêm tối. Cô nhớ lại ánh mắt quẫn bách và hô hấp rối loạn tràn ngập lo lắng của Quân. Chẳng lẽ tất cả mọi chuyện trong quá khứ đều quan trọng hơn những gì ở hiện tại sao? Mỗi người có một nỗi khổ, nếu có thể hẳn là chúng ta đừng đào bới nỗi khổ ấy lên một cách tàn nhẫn nữa nhỉ!

*

- Chứng minh mình trong sạch không khó. Chỉ cần can đảm một chút là được rồi.

Quân hoang mang nhìn thấy bản thân mình giữa những đống đồ nghề bằng kim loại đang va chạm vào nhau tạo thành những tiếng loảng xoảng. Bàn tay anh run rẩy đưa lên, toán loạn tóm lấy thứ gì đó chẳng rõ ràng trong không trung. Cho đến khi anh nắm lấy một bàn tay nhỏ nhắn nào đó, mới giật mình ngồi bật dậy ôm lấy phía ngực trái mà thở dốc. Chiếc khăn thô ráp nhẹ nhàng lau đi lớp mồ hôi nặng nề trên trán anh. Quân hướng ánh mắt đỏ quạch đầy tơ máu qua khuôn mặt bình tĩnh của người đối diện:

- Chị…

Giọng nói lạc lõng trong vô thức muốn tìm thấy nơi nào đó mà bấu víu thật thảm thương. Chị Hoa ôm lấy thân hình to lớn đang run rẩy của Quân, tay chị cũng nhẹ nhàng vỗ vào tấm lưng đã ướt đẫm mồ hôi ấy.

- Được rồi, bình tĩnh một chút. Uống viên thuốc đi. Nghe lời chị nào.

Viên thuốc đắng ngắt vừa được đưa vào miệng Quân, đã bị anh ép buộc nuốt xuống mà chẳng cần ngụm nước nào. Khoảng chừng mười phút sau, khuôn mặt Quân cũng tan dần sự hoảng loạng. Anh tựa lưng vào thành giường nhìn vào đôi tay vẫn đang run run của mình… đôi tay này, chính nó…

- Đừng như vậy. Mọi chuyện qua rồi, đó không phải lỗi của em, và cũng không phải việc em muốn làm.

Chị Hoa trầm giọng nắm lấy đôi tay còn lẩy bẩy của em trai mình. Trước đây Quân không phải là người yếu đuối như vậy, nhưng nhiệm vụ đó chính là một cú sốc quá lớn khiến tâm lý Quân bất ổn. Hai năm hai tháng, số ngày mà Lâm_cậu của Linh rời xa khỏi thế giới này, cũng từng ấy thời gian Quân phải duy trì tâm lý bằng thuốc. Quân sẽ không thể ngủ được nếu không uống thuốc. Quân sẽ không thể kìm chế bản thân mình có những suy nghĩ tiêu cực, nhất là khi đối diện với Linh, nếu không có thuốc.

Lâm chết, mà cả bốn tháng sau nhiệm vụ của Quân mới kết thúc. Cắn rứt vì sự ra đi của Lâm, mà lại cũng chưa thể quay về. Quân chỉ có thể vừa kìm nén, vừa cố gắng hoàn thành nhiệm vụ. Khi Quân có thể trở lại, đã chẳng còn là chàng trai trẻ tràn ngập sức sống và năng lượng ngày lên đường nữa. Quân sa sút cả về thể chất lẫn tinh thần. Hốc mắt anh lõm sâu và thâm quầng, gò má nhô cao và cả cơ thể mềm nhũn. Hoa chẳng có thời gian để đau buồn hay gục ngã, người em trai này đã phân tán hoàn toàn sự tan nát trong tim cô. Mỗi ngày cô nhìn Quân vất vả trải qua những đợt trị liệu tâm lý căng thẳng, nhìn Quân đêm đêm hoảng loạn bật dậy trong giấc ngủ mơ màng. Suốt ba tháng trời, các bác sĩ đều chỉ có thể áp dụng biện pháp dùng dây buộc tay Quân lại, anh mới không có cơ hội tự tổn hại tới đôi tay ấy.

- Đỡ hơn chút nào chưa?

Hoa nhìn Quân vẫn mặc nguyên bộ đồ từ chỗ Linh trở về mà đau lòng. Cũng đã cả năm trời Quân không rơi vào trạng thái như hiện tại nữa. Hẳn là hôm nay anh đã quá lo lắng cho Linh, cũng quá phân vân về việc thành thật với Linh như thế nào. Day dứt, lại thống khổ, tất cả đều bắt lý trí và trái tim của Quân phải chịu đựng…

- Hôm nay chị đã nói chuyện với mẹ Linh. Chị ấy hi vọng em đừng mang sự việc ấy nói lại với cô bé. Đó là việc quá tàn nhẫn, với cả em và Linh.

- Nhưng em sẽ phải sống với sự thật ấy bao lâu? Sẽ phải lừa dối cô ấy bao lâu?

Quân ôm lấy đầu mình, thảng thốt bật ra câu hỏi với giọng điệu bất lực. Hoa nắm chặt lấy đôi vai rộng lớn, muốn được nhìn thẳng vào ánh mắt mênh mang kia nhưng lại như chẳng thể chịu đựng nổi nỗi đau chất đầy trong đó.

- Đó không phải lừa dối. Đó chính là bảo vệ cô bé khỏi một sự tổn thương không cần thiết. Chứng kiến cái chết của Lâm đã là một nỗi đau, Lâm chết rồi cũng không cần gợi lại nỗi đau thêm lần nữa. Chị biết, em chỉ gặp khó khăn với một mình Linh, nhưng chuyện đó… thật sự quá tàn nhẫn với cô bé rồi. Lâm là người quá quan trọng với Linh, chúng ta không cần tạo thêm đả kích nữa khi mà anh ấy ra đi rồi.

Hoa lại lắc lắc đôi vai Quân thêm lần nữa, giọng điệu cũng thỏa hiệp hơn hẳn:

- Nếu thật sự em phải nói với Linh thì tâm lý mới có thể bình thường trở lại được, vậy từ từ, để cô bé có thể từ từ tiếp nhận được không? Em biết đấy, chính Lâm còn không muốn Linh phải chứng kiến chuyện anh ấy ra đi. Vậy em cũng không nên khoét thêm nỗi đau cho Linh với việc anh ấy ra đi như thế nào. Hơn nữa, cô bé cũng thật sự có cảm tình với em. Đừng khiến cho cả hai sụp đổ như vậy.

Cả vài phút im lặng trôi qua, chỉ chiếc bóng đèn ngủ màu vàng nhạt màu, không thể xua tan cái lạnh lẽo của đêm tối tĩnh mịch. Quân từ chối cho ý kiến với suy nghĩ của Hoa, anh nằm xuống giường, rồi trở mình xoay người vào trong. Giọng nói mệt mỏi điềm đạm vang lên chứng tỏ mình đã ổn. Quân nói:

- Chị về đi, em không sao rồi. Từ mai sẽ chú ý uống thuốc đúng giờ, sẽ không xảy ra chuyện hôm nay nữa đâu.

Hoa hiểu tính cách cố chấp của Quân, nên chỉ có thể thở dài, dặn dò đừng suy nghĩ nhiều rồi xách túi ra khỏi nhà Quân. Cánh cửa im lìm hệt như tâm trạng trầm không thấy đáy của Hoa hiện giờ. Cô không có ý định bắt xe, mà xách túi thẫn thờ thả từng bước thật chậm trên con đường tấp nập. Tâm trí đều đã cách xa với thực tại, trở về một miền mơ hồ nào rất xa xôi của ngày Lâm còn sống.

Ngày ấy anh và cô gặp nhau thật tình cờ. Khi Hoa ngồi rũ ở bên đường với một triệu bạn trai đưa để phá thai trong tay. Anh đã dừng hẳn chiếc SH màu cà phê của mình lại, hỏi thăm và đưa cô tới bệnh viện khám thai. Chính anh khuyên cô không nên bỏ đứa bé, mọi sinh mạng đều có quyền được sống và được yêu thương. Năm Nhím hai tuổi, Hoa gặp lại Lâm khi tới thăm Quân tại nơi Quân huấn luyện. Đúng thật mọi sự gặp gỡ đều là cái duyên, duyên của cô và Lâm, chỉ là vài năm ngắn ngủi, nhưng cô vẫn cảm thấy đủ cho cả đời mình rồi. Sương xuống theo màn đêm lạnh lẽo, Hoa so vai ôm lấy cánh tay mình. Cô không ngại cả đời phải độc bước như thế này, chỉ hi vọng những kỉ niệm ấy sẽ còn nguyên vẹn dù cô có đi trên con đường nào chăng nữa. Từng bước chậm chạp để thả trôi tâm trạng lơ lửng của mình, Hoa nhìn lên bầu trời đêm rồi lại nhìn dòng xe qua lại tấp nập. Cô chẳng thể phát hiện ra vẫn có bóng người theo mình nãy giờ.

- Hành động như thế nào đây?

- Chừng ấy được rồi, cứ bình tĩnh từng người một, thứ chúng ta dư dả là thời gian mà.

- Cũng phải, hôm nay một đứa thôi, hai đứa lại sinh nghi. Từ từ chơi cho đã.

Hai giọng nói vừa khả ố lại vừa mang theo mùi vị nguy hiểm vang lên hòa lẫn với tiếng còi xe xô bồ và dòng người vội vã. Có lẽ rồi đây mỗi người trong câu chuyện quá khứ hiện tại này, đều sẽ phải đối mặt với rất nhiều thử thách ở tương lai gần. Giống như đêm nay, chắc hẳn không chỉ một người mất ngủ… nhưng quá khứ, hãy để nó ngủ yên được hay không?

Lượt này làm luôn hai chương cho liền mạch. Nàng rảnh thì ghé nha suongthuytinh
 
Chỉnh sửa lần cuối:

An Di.

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
17/10/16
Bài viết
139
Gạo
0,0
Lần này chị ra hẳn 2 chương. Đã quá!
Câu chuyện càng ngày càng có nhiều nút thắt nút mở làm em tò mò quá!

- Thất thần cái gì thế? Đi xem phim không? Thành phố ảo, của Ji Chang Wook.
Chị không biết chứ em là fan bự của Wookie. Đọc đến đoạn này thấy mình với Nhi đúng là tư tưởng lớn gặp nhau. :D

vì chuyện của cậu mà phải nó cũng đã chịu tổn thương không ít rồi…
Chỗ này có phải chị đánh máy nhầm không nhỉ?
 
Bên trên