Chương 10
- Hi. Thủy bắt máy khi thấy trên màn hình hiển thị “ bạn iu”.
- Đang ở đâu đấy? -Linh hỏi bạn khi vừa xuống sân bay
- Văn phòng chứ đâu.
- Tao thấy trên face báo mẹ mày mất, nhưng vừa có chuyến bay dài về, xuống mặt đất là gọi luôn cho mày đây, chia buồn nhé, hôm nào về quê ới tao, về thắp hương cho bác cái.
- Ừ, mẹ tao cũng đi đột ngột, bạn bè cũng không báo nhiều.
- Tối tao qua nhà mày, bận bịu gì không đấy?
- Không, rảnh mà, ăn lẩu nhé?
- Ừ, mấy tuần toàn ăn đồ trên máy bay hay đồ tây, nghĩ đã thầy buồn nôn rồi, tao thèm đồ mày nấu lắm.
- Mang gì đến hối lộ tao nhé.
- Yên tâm, nhớ rồi.
Thủy tắt máy. Có thể nói Linh là người bạn gái duy nhất của cô, hai người
học chung 2 năm đầu đại học, rồi Linh rẽ ngang học trường hàng không ra
làm tiếp viên. Công việc cả hai đều bận rộn nhưng bất cứ khi nào có thời
gian, hai người đều thu xếp gặp mặt. Kể cũng lạ, hai người tính cách hoàn
toàn đối lập, một người trầm tính, một kẻ lắm lời, mà vẫn chơi được với nhau,hiểu nhau, chia sẻ được. Như Linh vẫn nói, hai người có điểm chung duy nhất là một người nấu ăn ngon và một người biết ăn ngon. Thủy chợt mỉm cười khi nghĩ đến cô bạn thân, con quỷ này, lúc nào về cũng vòi ăn, nhưng may có cô, nhà Thủy sẽ rộn ràng tiếng nói tiếng cười trong chốc lát.
- Mày làm lẩu xong chưa? Tao đói quá.
- Mày không nói được câu nào tử tế à?
- Ý mày nói chào hỏi á?
- Ít nhất đến nhà cũng phải nói, tao đến rồi này chứ? Chẳng hiểu mày đại diện cho cả cái hãng hàng không quốc gia cái kiểu gì?
- Vui lòng khách đến, vừa lòng khách đi, mày bước lên máy bay, chẳng thấy nụ cười tiêu chuẩn rồi còn gì? Nhìn thấy cái mặt tao,còn phải nói tao đến rồi à? Vẽ chuyện.
- Quà tao đâu?
- Đây mợ ạ, tao mua mấy hộp socola tươi, ngon lắm.
- Cảm ơn, để trên ngăn mát cho tao với, tý nữa làm ấm chè, ngon phải biết.
- Thế lão Huân đâu rồi?
- Tao đá rồi.
- Hả? Sao không nói?
- Mày toàn ở trên trời, có chạm đất bao giờ đâu mà có cơ hội nói.
- Mày kín thật đấy, ít nhất cũng phải nói một câu: tôi độc thân rồi, để đàn ông nó còn tranh nhau chiến chứ?
- Làm gì có ma nào, mày không thấy, thứ 7 mà tao không đi đâu à?
- Mày thừa thời gian, tao thừa tiền, đều không biết tiêu vào đâu, đời trớ trêu quá.
- Tiền đưa tao tiêu cho, còn thời gian, để trong lọ, thỉnh thoảng mang ra ngắm.
- Há há, chí phải…này, tao có mua được đôi boot, cổ ngắn nhưng đi hơi kích, có mang qua cho mày đây…
- Tao là cái kho secondhand của mày đấy à? Cứ cái gì không thích là vứt sang đây, đến cơ hội dùng hàng mới tao cũng không có.
- Hàng của tao toàn hàng xịn, bán được ối tiền, hay tao mang về nhé?
- Cho rồi cấm đòi lại, may nhà tao cũng rộng, cứ để đây đi.
Thủy thích Linh bởi tính cô xởi lởi, chẳng bao giờ nói chuyện gì tình cảm được quá nửa câu, nhưng luôn quan tâm đến bạn, khi cần giúp, cô không bao giờ so đo tính toán. Quãng đời sinh viên của Thủy, nếu không có bạn, không biết cô có thể vượt qua được không bởi khoản tiền mẹ gửi lên và tiền cô đi làm thêm quá ít ỏi để trang trải đủ các khoản trên thành phố. Thủy còn nhớ, có lần, Linh mang cơm từ nhà đến cho cô, còn xuýt xoa bảo bạn, mẹ tớ nấu canh cua và thịt kho tàu ngon lắm, ăn đi mà lấy dinh dưỡng làm cô bật khóc ngon lành, một bát cơm khi đói, là một gói khi no, mà cái gói ấy, cô cất giữ mãi trong tim, bởi cô luôn trân trọng những người dành cho cô tình cảm thực sự.
Ăn cơm xong, hai đứa ngồi trên ghế sofa uống trà và nhấm nháp kẹo, Linh mới từ tốn bảo:
- Có khi tao không bay nữa Thủy ạ.
- Sao vậy?
- Anh Minh bảo nghỉ bay để cưới, cứ bay chặng dài vài tuần mới về thì không yên ổn được.
- Mày quyết định ra sao?
- Tao chưa biết, tao vẫn thích bay, đi đây đi đó, nhưng Minh là người đàn ông tốt.
- Cũng đến lúc nghĩ đến những mục tiêu khác, ngoài hoài bão rong ruổi tuổi trẻ, có người để mà dựa vào cũng đỡ mệt mỏi nhiều phần..
- Lão Huân làm gì mà mày đá lão?
- Hắn lên giường với đứa khác khi tao đi công tác.
- Bố khỉ, không ngờ, trông cái mặt tử tế mà còn ham của lạ.
- Ừ, không thể trông mặt mà bắt hình dong được, may mà biết sớm, lấy nhau về rồi mới phát hiện ra cái bản chất lăng nhăng còn mệt nữa.
- Mày có xử lý gì lão không?
- Ý mày là cho đôi gian phu dâm phụ ấy một trận à?
- Chẳng nhẽ mày để yên?
- Tao cũng định nhảy vào tát cho mấy cái, nhưng mặt hắn cứng, tay tao mềm, chỉ tổ đau tay, đánh người khác mà mình đau thì tội gì.
- Ha ha, chí phải…
- Tao cứ nghĩ mày và Huân sẽ có cái kết đẹp, dù gì hắn cũng đã đợi mày được hơn 2 năm, thêm vài tháng nữa mà cũng nóng đít…
- Tao thấy buồn cười nhất là cái câu hắn bảo, hắn cặp với người khác để giải quyết vấn đề sinh lý, chứ hắn vẫn coi tao là vợ, mày xem trơ trẽn đến thế là cùng.
- Đàn ông, cái phần con nó lớn lắm.
- Hihi, thế mày cũng đang nuôi cái phần con của Minh đấy à?
- Quên đi, lâu lâu thả cho một bữa thôi…
Hai đứa cười rúc ríc rồi lại thở dài, đời lúc vui lúc buồn, cũng cố mà thích nghi thôi. Người ta vẫn bảo, con cá mất là con cá to, bởi chưa thực sự có nó, nên mới nghĩ rằng nó đáng quý, nhưng khi có, mới phát hiện, nó chỉ là con tép, ra ngoài chợ bán cả mớ. Cái gì thuộc về mình, nó mãi là của mình, cái gì không phải, thì cứ để nó tự chạy đi tìm chủ nhân đích thực của nó đi.
- Này, hay tao giới thiệu cho mày anh phi công nhé, đẹp trai lắm.
- Đẹp thì mài ra mà ăn à?
- Còn nhiều tiền nữa, lương cao.
- Sao mày không yêu?
- Bởi vì tao đã bay suốt, lại thêm một ông hay lượn nữa, thì đâu còn là cái nhà?
- Thật ra tao rất thích tiền, vì tiền có thể giải quyết được nhiều thứ, lấy được anh chàng có điều kiện kinh tế, cũng đỡ khổ, nhưng cái tao cần nhất, không phải là vật chất, mày biết hoàn cảnh của tao đấy, nếu người đó không đủ tin cậy, thì tao thà tự dựa vào mình, còn hơn dựa vào cái bóng. Với cả mẹ tao mới mất, cũng chả có tâm trí nào.
- Chết, con xin lỗi bác, từ nãy đến giờ, toàn nói chuyện linh tinh, mẹ mày làm sao mà mất đột ngột thế?
- Mẹ tao bị nhồi máu cơ tim, đến lúc tao gặp được, cũng đã hôn mê rồi, chẳng trăng trối được điều gì cả.
- Tao có bao giờ nghe mày nói mẹ mày có tiền sử bệnh đó đâu?
- Không, mẹ tao chưa bao giờ phát bệnh, chỉ có một lần này thôi, bác sỹ bảo, do mẹ tao thể trạng yếu, nên sức khỏe cũng kém.
- Bác ra đi thanh thản rồi, sống thực sự là một bể khổ.
- Thôi đi bà cụ non, mày thì còn thiếu thốn gì mà kêu ca? Trai đẹp, tiền rủng rỉnh, nhà mặt phố…
- Ơi giời, nhìn vào thì toàn diện, trong thì mục ruỗng, không cho tao bay nữa, chắc tao chết mất vì buồn chán đấy.
- Lấy ông Minh ra mà giải trí.
- Giải trí xong, ra mấy thằng lí nhí còn giải trí được không?
- Mày cứ tòi ra được một thằng, chắc ông ấy đã sướng rơn rồi.
- À, lại nói chuyện tòi, hắn mấy lần định giở trò, tao bắt tại trận, khi nào tao muốn có em bé thì mới được nhé, đừng tưởng bẫy mình có bầu rồi cho vào sự đã rồi là không xong với tao đâu.
- Mày không biết mày đang rất hạnh phúc hay sao? Khi người đàn ông thực sự mong muốn có con với người phụ nữ, là họ đang muốn có một gia đình. Tao thấy ông ấy rất yêu mày, muốn tiến tới hôn nhân, không phải trò đùa đâu, đừng để ông ấy chờ đợi lâu quá, con khác nó lại cuỗm mất, lúc đó đừng có chổng mông mà gào.
- Vẫn biết thế, nhưng còn đang ham vui
- Má ơi, mày bao nhiêu rồi mà còn ham hố? U30 rồi đấy.
- 30 chưa phải là già, với nhan sắc của tao, ra đường khối trai trẻ chạy theo, mày không biết, ông Minh còn lo sốt vó đấy.
- Thôi xin bà cô, cúi mặt xuống mà nhìn mặt đất đi.
- Cũng muốn thế nhưng cành cao quá.
Đời không cho ai toàn bộ, cũng chẳng lấy của ai mọi thứ, vẫn biết vậy nhưng bảo Linh từ bỏ công việc yêu thích của mình đối với cô mà nói như lấy đi một phần thân thể vậy. Năm thứ hai đại học cô bỏ ngang để học trường hàng không đã bị bố mẹ uy hiếp rồi, bây giờ, vì thứ gọi là tình yêu, cô bỏ đi công việc yêu thích, có đáng không?
Nhiều khi trong cuộc đời, bạn buộc phải bỏ đi một thứ, để có một thứ khác. Khi nhận được thứ khác đó, nếu bạn thích nó, bạn sẽ nói rằng: rất đáng, còn khi bạn không hài lòng, bạn sẽ nghĩ: sao mình lại ngu thế, bỏ đi thứ quý giá? Bạn thấy không, bạn lúc nào cũng muốn có thứ tốt nhất đối với mình mà không biết rằng, bạn phải có thứ không tốt, thì mới biết quý trọng cái tốt. Người hạnh phúc là người đã trải qua bất hạnh, tận cùng nếm trải nó, bởi vậy, khi nhận được hạnh phúc, họ sẽ nắm giữ, trân trọng nó.
Thủy vẫn nghĩ rằng, từ khi sinh ra đến giờ, điều gì làm cô hạnh phúc nhất? Đó là được là con của mẹ. Điều gì là mong ước lớn nhất của cô? Đó là cô có bố như bao đứa trẻ khác. Bây giờ, như một sự đánh đổi, hạnh phúc nhất của cô không còn nhưng mong ước nhất của cô đã thành hiện thực, vậy tại sao trong lòng cô chỉ còn lại sự mất mát? Liệu cô có muốn sự đánh đổi này không? Nhất định là không rồi. Cô không muốn bất cứ sự thay đổi nào, nếu có thể hãy để cô sống mãi trong ký ức của mình, khi cô theo mẹ chạy ra đồng, đi qua gia đình ba người kia, mẹ cô đã nén quay đi. Đó là ký ức cô đơn, đau đớn nhưng nó là của cô, thuộc về cô, không có sự đánh đổi, không có sự chắp vá, vẹn nguyên như vậy, thuộc về mẹ con Thủy.
- Mày nghĩ, tao có nên bỏ không? – Linh thở dài.
- Bỏ cái gì? Công việc hay đàn ông?
- Khốn nỗi tao chẳng muốn bỏ cái gì cả.
- Vậy, thôi đi, cố mà giữ cả hai.
Hai người đều im lặng chạy theo mớ suy nghĩ bùng nhùng hỗn độn của mình, quả thật, mọi sự lựa chọn đều có giá của nó.
- Hi. Thủy bắt máy khi thấy trên màn hình hiển thị “ bạn iu”.
- Đang ở đâu đấy? -Linh hỏi bạn khi vừa xuống sân bay
- Văn phòng chứ đâu.
- Tao thấy trên face báo mẹ mày mất, nhưng vừa có chuyến bay dài về, xuống mặt đất là gọi luôn cho mày đây, chia buồn nhé, hôm nào về quê ới tao, về thắp hương cho bác cái.
- Ừ, mẹ tao cũng đi đột ngột, bạn bè cũng không báo nhiều.
- Tối tao qua nhà mày, bận bịu gì không đấy?
- Không, rảnh mà, ăn lẩu nhé?
- Ừ, mấy tuần toàn ăn đồ trên máy bay hay đồ tây, nghĩ đã thầy buồn nôn rồi, tao thèm đồ mày nấu lắm.
- Mang gì đến hối lộ tao nhé.
- Yên tâm, nhớ rồi.
Thủy tắt máy. Có thể nói Linh là người bạn gái duy nhất của cô, hai người
học chung 2 năm đầu đại học, rồi Linh rẽ ngang học trường hàng không ra
làm tiếp viên. Công việc cả hai đều bận rộn nhưng bất cứ khi nào có thời
gian, hai người đều thu xếp gặp mặt. Kể cũng lạ, hai người tính cách hoàn
toàn đối lập, một người trầm tính, một kẻ lắm lời, mà vẫn chơi được với nhau,hiểu nhau, chia sẻ được. Như Linh vẫn nói, hai người có điểm chung duy nhất là một người nấu ăn ngon và một người biết ăn ngon. Thủy chợt mỉm cười khi nghĩ đến cô bạn thân, con quỷ này, lúc nào về cũng vòi ăn, nhưng may có cô, nhà Thủy sẽ rộn ràng tiếng nói tiếng cười trong chốc lát.
- Mày làm lẩu xong chưa? Tao đói quá.
- Mày không nói được câu nào tử tế à?
- Ý mày nói chào hỏi á?
- Ít nhất đến nhà cũng phải nói, tao đến rồi này chứ? Chẳng hiểu mày đại diện cho cả cái hãng hàng không quốc gia cái kiểu gì?
- Vui lòng khách đến, vừa lòng khách đi, mày bước lên máy bay, chẳng thấy nụ cười tiêu chuẩn rồi còn gì? Nhìn thấy cái mặt tao,còn phải nói tao đến rồi à? Vẽ chuyện.
- Quà tao đâu?
- Đây mợ ạ, tao mua mấy hộp socola tươi, ngon lắm.
- Cảm ơn, để trên ngăn mát cho tao với, tý nữa làm ấm chè, ngon phải biết.
- Thế lão Huân đâu rồi?
- Tao đá rồi.
- Hả? Sao không nói?
- Mày toàn ở trên trời, có chạm đất bao giờ đâu mà có cơ hội nói.
- Mày kín thật đấy, ít nhất cũng phải nói một câu: tôi độc thân rồi, để đàn ông nó còn tranh nhau chiến chứ?
- Làm gì có ma nào, mày không thấy, thứ 7 mà tao không đi đâu à?
- Mày thừa thời gian, tao thừa tiền, đều không biết tiêu vào đâu, đời trớ trêu quá.
- Tiền đưa tao tiêu cho, còn thời gian, để trong lọ, thỉnh thoảng mang ra ngắm.
- Há há, chí phải…này, tao có mua được đôi boot, cổ ngắn nhưng đi hơi kích, có mang qua cho mày đây…
- Tao là cái kho secondhand của mày đấy à? Cứ cái gì không thích là vứt sang đây, đến cơ hội dùng hàng mới tao cũng không có.
- Hàng của tao toàn hàng xịn, bán được ối tiền, hay tao mang về nhé?
- Cho rồi cấm đòi lại, may nhà tao cũng rộng, cứ để đây đi.
Thủy thích Linh bởi tính cô xởi lởi, chẳng bao giờ nói chuyện gì tình cảm được quá nửa câu, nhưng luôn quan tâm đến bạn, khi cần giúp, cô không bao giờ so đo tính toán. Quãng đời sinh viên của Thủy, nếu không có bạn, không biết cô có thể vượt qua được không bởi khoản tiền mẹ gửi lên và tiền cô đi làm thêm quá ít ỏi để trang trải đủ các khoản trên thành phố. Thủy còn nhớ, có lần, Linh mang cơm từ nhà đến cho cô, còn xuýt xoa bảo bạn, mẹ tớ nấu canh cua và thịt kho tàu ngon lắm, ăn đi mà lấy dinh dưỡng làm cô bật khóc ngon lành, một bát cơm khi đói, là một gói khi no, mà cái gói ấy, cô cất giữ mãi trong tim, bởi cô luôn trân trọng những người dành cho cô tình cảm thực sự.
Ăn cơm xong, hai đứa ngồi trên ghế sofa uống trà và nhấm nháp kẹo, Linh mới từ tốn bảo:
- Có khi tao không bay nữa Thủy ạ.
- Sao vậy?
- Anh Minh bảo nghỉ bay để cưới, cứ bay chặng dài vài tuần mới về thì không yên ổn được.
- Mày quyết định ra sao?
- Tao chưa biết, tao vẫn thích bay, đi đây đi đó, nhưng Minh là người đàn ông tốt.
- Cũng đến lúc nghĩ đến những mục tiêu khác, ngoài hoài bão rong ruổi tuổi trẻ, có người để mà dựa vào cũng đỡ mệt mỏi nhiều phần..
- Lão Huân làm gì mà mày đá lão?
- Hắn lên giường với đứa khác khi tao đi công tác.
- Bố khỉ, không ngờ, trông cái mặt tử tế mà còn ham của lạ.
- Ừ, không thể trông mặt mà bắt hình dong được, may mà biết sớm, lấy nhau về rồi mới phát hiện ra cái bản chất lăng nhăng còn mệt nữa.
- Mày có xử lý gì lão không?
- Ý mày là cho đôi gian phu dâm phụ ấy một trận à?
- Chẳng nhẽ mày để yên?
- Tao cũng định nhảy vào tát cho mấy cái, nhưng mặt hắn cứng, tay tao mềm, chỉ tổ đau tay, đánh người khác mà mình đau thì tội gì.
- Ha ha, chí phải…
- Tao cứ nghĩ mày và Huân sẽ có cái kết đẹp, dù gì hắn cũng đã đợi mày được hơn 2 năm, thêm vài tháng nữa mà cũng nóng đít…
- Tao thấy buồn cười nhất là cái câu hắn bảo, hắn cặp với người khác để giải quyết vấn đề sinh lý, chứ hắn vẫn coi tao là vợ, mày xem trơ trẽn đến thế là cùng.
- Đàn ông, cái phần con nó lớn lắm.
- Hihi, thế mày cũng đang nuôi cái phần con của Minh đấy à?
- Quên đi, lâu lâu thả cho một bữa thôi…
Hai đứa cười rúc ríc rồi lại thở dài, đời lúc vui lúc buồn, cũng cố mà thích nghi thôi. Người ta vẫn bảo, con cá mất là con cá to, bởi chưa thực sự có nó, nên mới nghĩ rằng nó đáng quý, nhưng khi có, mới phát hiện, nó chỉ là con tép, ra ngoài chợ bán cả mớ. Cái gì thuộc về mình, nó mãi là của mình, cái gì không phải, thì cứ để nó tự chạy đi tìm chủ nhân đích thực của nó đi.
- Này, hay tao giới thiệu cho mày anh phi công nhé, đẹp trai lắm.
- Đẹp thì mài ra mà ăn à?
- Còn nhiều tiền nữa, lương cao.
- Sao mày không yêu?
- Bởi vì tao đã bay suốt, lại thêm một ông hay lượn nữa, thì đâu còn là cái nhà?
- Thật ra tao rất thích tiền, vì tiền có thể giải quyết được nhiều thứ, lấy được anh chàng có điều kiện kinh tế, cũng đỡ khổ, nhưng cái tao cần nhất, không phải là vật chất, mày biết hoàn cảnh của tao đấy, nếu người đó không đủ tin cậy, thì tao thà tự dựa vào mình, còn hơn dựa vào cái bóng. Với cả mẹ tao mới mất, cũng chả có tâm trí nào.
- Chết, con xin lỗi bác, từ nãy đến giờ, toàn nói chuyện linh tinh, mẹ mày làm sao mà mất đột ngột thế?
- Mẹ tao bị nhồi máu cơ tim, đến lúc tao gặp được, cũng đã hôn mê rồi, chẳng trăng trối được điều gì cả.
- Tao có bao giờ nghe mày nói mẹ mày có tiền sử bệnh đó đâu?
- Không, mẹ tao chưa bao giờ phát bệnh, chỉ có một lần này thôi, bác sỹ bảo, do mẹ tao thể trạng yếu, nên sức khỏe cũng kém.
- Bác ra đi thanh thản rồi, sống thực sự là một bể khổ.
- Thôi đi bà cụ non, mày thì còn thiếu thốn gì mà kêu ca? Trai đẹp, tiền rủng rỉnh, nhà mặt phố…
- Ơi giời, nhìn vào thì toàn diện, trong thì mục ruỗng, không cho tao bay nữa, chắc tao chết mất vì buồn chán đấy.
- Lấy ông Minh ra mà giải trí.
- Giải trí xong, ra mấy thằng lí nhí còn giải trí được không?
- Mày cứ tòi ra được một thằng, chắc ông ấy đã sướng rơn rồi.
- À, lại nói chuyện tòi, hắn mấy lần định giở trò, tao bắt tại trận, khi nào tao muốn có em bé thì mới được nhé, đừng tưởng bẫy mình có bầu rồi cho vào sự đã rồi là không xong với tao đâu.
- Mày không biết mày đang rất hạnh phúc hay sao? Khi người đàn ông thực sự mong muốn có con với người phụ nữ, là họ đang muốn có một gia đình. Tao thấy ông ấy rất yêu mày, muốn tiến tới hôn nhân, không phải trò đùa đâu, đừng để ông ấy chờ đợi lâu quá, con khác nó lại cuỗm mất, lúc đó đừng có chổng mông mà gào.
- Vẫn biết thế, nhưng còn đang ham vui
- Má ơi, mày bao nhiêu rồi mà còn ham hố? U30 rồi đấy.
- 30 chưa phải là già, với nhan sắc của tao, ra đường khối trai trẻ chạy theo, mày không biết, ông Minh còn lo sốt vó đấy.
- Thôi xin bà cô, cúi mặt xuống mà nhìn mặt đất đi.
- Cũng muốn thế nhưng cành cao quá.
Đời không cho ai toàn bộ, cũng chẳng lấy của ai mọi thứ, vẫn biết vậy nhưng bảo Linh từ bỏ công việc yêu thích của mình đối với cô mà nói như lấy đi một phần thân thể vậy. Năm thứ hai đại học cô bỏ ngang để học trường hàng không đã bị bố mẹ uy hiếp rồi, bây giờ, vì thứ gọi là tình yêu, cô bỏ đi công việc yêu thích, có đáng không?
Nhiều khi trong cuộc đời, bạn buộc phải bỏ đi một thứ, để có một thứ khác. Khi nhận được thứ khác đó, nếu bạn thích nó, bạn sẽ nói rằng: rất đáng, còn khi bạn không hài lòng, bạn sẽ nghĩ: sao mình lại ngu thế, bỏ đi thứ quý giá? Bạn thấy không, bạn lúc nào cũng muốn có thứ tốt nhất đối với mình mà không biết rằng, bạn phải có thứ không tốt, thì mới biết quý trọng cái tốt. Người hạnh phúc là người đã trải qua bất hạnh, tận cùng nếm trải nó, bởi vậy, khi nhận được hạnh phúc, họ sẽ nắm giữ, trân trọng nó.
Thủy vẫn nghĩ rằng, từ khi sinh ra đến giờ, điều gì làm cô hạnh phúc nhất? Đó là được là con của mẹ. Điều gì là mong ước lớn nhất của cô? Đó là cô có bố như bao đứa trẻ khác. Bây giờ, như một sự đánh đổi, hạnh phúc nhất của cô không còn nhưng mong ước nhất của cô đã thành hiện thực, vậy tại sao trong lòng cô chỉ còn lại sự mất mát? Liệu cô có muốn sự đánh đổi này không? Nhất định là không rồi. Cô không muốn bất cứ sự thay đổi nào, nếu có thể hãy để cô sống mãi trong ký ức của mình, khi cô theo mẹ chạy ra đồng, đi qua gia đình ba người kia, mẹ cô đã nén quay đi. Đó là ký ức cô đơn, đau đớn nhưng nó là của cô, thuộc về cô, không có sự đánh đổi, không có sự chắp vá, vẹn nguyên như vậy, thuộc về mẹ con Thủy.
- Mày nghĩ, tao có nên bỏ không? – Linh thở dài.
- Bỏ cái gì? Công việc hay đàn ông?
- Khốn nỗi tao chẳng muốn bỏ cái gì cả.
- Vậy, thôi đi, cố mà giữ cả hai.
Hai người đều im lặng chạy theo mớ suy nghĩ bùng nhùng hỗn độn của mình, quả thật, mọi sự lựa chọn đều có giá của nó.