Hoàn thành Cuộc chiến của hai kẻ thất tình - Hoàn- Dilmat Chanh

dilmat chanh

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
6/12/13
Bài viết
133
Gạo
900,0
Chương 24

Mấy hôm nay mẹ đã gọi điện vài lần nhắc Thái qua cửa hàng thử nhẫn cưới, anh chẳng có tâm trí hay hứng thú nào để chuẩn bị cho đám cưới kiểu này, nhưng mẹ lải nhải mãi, anh cũng muốn làm cho xong chuyện, trên đường đi thăm khách hàng về, anh rẽ ngang cái shop của mẹ.

- Chào anh Thái.- cô nhân viên bán hàng đon đả chào khi thấy con trai cưng của bà chủ đến.

- Chào cô, mẹ tôi có ở đây không?

- Có ạ, còn có cả cô Hương nữa, đang ở trong phòng làm việc, để tôi dẫn anh vào.

- Không sao, tôi tự đi được, cảm ơn cô.

Cô nhân viên trẻ chép miệng, “ người ở đâu mà đẹp trai, phong độ thế?”. Không phải đang chuẩn bị đám cưới, thì nhất định cô sẽ nhảy vào ngay.

Thái len lỏi giữa những kệ mỹ phẩm được trưng bày sáng choang, lộng lẫy. Người Việt Nam bây giờ đã tiêu thụ rất nhiều hàng xa xỉ phẩm nên việc làm ăn của mẹ anh càng ngày càng tốt. Phòng của mẹ anh ở cuối cửa hàng, cánh cửa đang khép hờ, anh nghe loáng thoáng tiếng chuyện trò rôm rả ở phía trong.

- Váy cưới con định thế nào? Thuê hay mua luôn?

- Mua mẹ ạ, trăm năm mới có một lần, mà có đáng là bao hơn 3000 thôi ạ.

- Ừ, mẹ không có sẵn đô ở đây, hôm nào mẹ đưa cho, con cứ mua sắm cho đầy đủ vào, không phải tiếc tiền.

- Cảm ơn mẹ, mẹ con cũng cho hơn chục nghìn rồi, không thiếu đâu ạ. Nhưng đến thời điểm cưới, có lẽ cũng phải độn cái bụng to to lên một chút, cho đúng với dáng của bà bầu hơn 4 tháng chứ mẹ nhỉ? Cô dâu bụng bầu nên con không thể mặc váy ôm được, chán thế chứ.

- Ừ, làm khéo vào cho Thái nó khỏi nghi ngờ, mà hôm đó, hai đứa không làm ăn gì à?

- Làm ăn gì mẹ, có lẽ mẹ cho anh ấy uống hơi quá liều, ngủ say như chết, con cởi hết đồ mà anh ấy còn không đèm động một cái ngón tay.

- Không sao, cưới xong, con về từ từ xử lý cũng được, đừng để lâu quá, gạo đã thành cơm rồi thì nó cũng không chạy được đi đâu đâu.

- Mẹ yên tâm, con sẽ căn ngày chuẩn, một cái ăn ngay.

- ừ ừ, may mà có con, không thì mẹ cũng không biết làm sao.

Hai người tiếp tục trò chuyện, Thái đứng ngoài cửa, dù trong phòng có điều hòa, anh vẫn thấy mồ hôi mình chảy ròng ròng, thật sự không ngờ, anh bị chính mẹ mình “ tính kế”, bố anh đã là một quân cờ trong tay bà, bây giờ bà lại muốn sử dụng anh để khuếch trương cái gia tài đồ sộ của mình. Làm sao, một người mẹ lại có thể vì những lợi ích vật chất mà làm những việc như thế này? Thái quay đầu đi ra ngoài, trước nay, anh biết mẹ anh là người ham mê vật chất, nhưng anh chưa từng nghĩ, bà có thể vì những lợi ích nào đó mà lấy anh làm vật hi sinh, nhưng, lúc này, anh thấm thía và chua xót biết bao. Anh luôn mong muốn bố mẹ anh không chia tay nhau, sống trong sự giả dối cũng được, nhưng hãy là một gia đình, nhưng bây giờ, anh biết, sức chịu đựng của bố anh quả thực quá vĩ đại, khi có thể sống với mẹ anh gần 40 năm. Bố anh, một trí thức đích thực, đã tồn tại bên một con buôn như mẹ anh như thế nào? Có lẽ đã có câu trả lời.

- Ơ, sao anh về luôn ạ?- Cô bán hàng lại xởi lởi.

- ừ, tôi xong việc rồi. Xong luôn cả đời tôi rồi. -Thái lẩm bẩm.

- Vâng, nghe nói anh sắp cưới? Chúc mừng anh nhé.

- Ok, cảm ơn cô.

Đám cưới? Đột nhiên Thái nhận ra, sẽ không phải làm cái đám cưới điên rồ này nữa, sẽ không phải sống với người anh không muốn làm mẹ con mình nữa, anh cũng chẳng việc gì phải cắn rứt lương tâm vì loại người giả dối đó nữa. Trong cái rủi lại có cái may, với Thủy, anh như được trả cho cái án treo, anh không làm việc gì tội lỗi cả, anh được tha bổng rồi. Nhưng đây cũng là bài học đắt giá cho anh, bài học của sự cảnh giác.

Trong lòng Thái là hai cảm xúc đan xen, một mặt, gánh nặng tội lỗi đè nặng trong tim mấy tháng nay đã được vứt xuống, anh cảm thấy, cuộc sống của mình vẫn còn hi vọng, hi vọng về Thủy, hi vọng về gia đình và mẹ của những đứa con anh, mặt khác, anh cảm giác như một sự mất mát, cứ như anh vừa bị ai đó cướp lấy người mẹ của mình.

- Thái?

- Dạ, bố có thời gian không? Con có chuyện muốn nói.

- Chiều qua nhà bố ăn cơm.

- Nhà bố?

- À là nhà bố và cô ấy.

- Có phù hợp không vậy? Đây là chuyện riêng tư.

- Vì nó là chuyện riêng tư nên bố nghĩ đó là nơi phù hợp.

- Vậy được, bố cho con địa chỉ, tối con qua.

Ngôi nhà theo địa chỉ bố gửi, vào đến cửa, Thái đã hiểu vì sao ông Thành gọi là nhà của bố, nó ở trong tít một ngõ nhỏ trên phố Linh Lan, nếu đường Đào Tấn nhộn nhịp xe cộ bởi một trong những khách sạn 5 sao nổi tiếng nhất nhì Hà Nội thì trong con phố này, không khí như tĩnh lặng hẳn. Ngôi nhà hai tầng nhỏ nhắn nằm nép mình dưới tán một cây hoa lan xum xuê lá, đầu hè, đã thoang thoảng mùi thơm dễ chịu. Mở cửa cho anh là một người phụ nữ trung niên dáng nhỏ nhắn, nước da ngăm đen:

- Cháu là Thái? – bà hỏi.

- Dạ, cháu đến gặp bố.

- Ừ, ông ấy đang ở trong nhà, cháu vào đi.

- Cảm ơn cô.

Người phụ nữ nhanh nhẹn đi vào gian bếp nhỏ, đón Thái ở cửa là bố anh, đang mặc một bộ quần áo ở nhà, không còn vẻ nghiêm nghị hay chán nản như thường thấy, trông ông vô cùng nhẹ nhõm.

- Con đi làm về à?

- Không, chiều nay con nghỉ. – Thái không muốn nói với bố cả buổi chiều anh ngồi trong quán café, chẳng có tâm trạng làm gì, nghĩ gì, chỉ đơn giản, tìm sự tĩnh lặng và yên ổn.

- Có chuyện gì đã xảy ra? Đám cưới của con à?

- Con sẽ không cưới nữa, hôn nhân không nên bắt đầu bằng sự lừa dối, mẹ…thật sự là…. – Thái nói chuyện anh nghe được buổi trưa hôm nay, cả sự thất vọng cùng cực khi anh nhận ra, mẹ anh đã làm gì với chính cuộc hôn nhân của mình.

- Mẹ con càng ngày càng tính toán, bà ấy luôn muốn nhiều hơn những gì đang có, chuyện này, cũng vượt quá sự tưởng tượng của bố, bố hiểu, mẹ con đang trông chờ gì vào mối quan hệ thông gia này. Nhưng, hôn nhân vẫn là của con, con có quyền quyết định.

- Con không có tình cảm gì với Hương, khi đồng ý kết hôn, con muốn đứa con trong bụng cô ấy có bố, bây giờ đứa bé không có, lý do duy nhất cho đám cưới không còn, con chẳng còn nghĩa vụ nào ở đây cả.

- Hôn nhân không phải là nghĩa vụ, đó là sự tìm thấy và nương tựa, ít nhất là ở tuổi bố bây giờ, bố không nói đến tình yêu, mà là tình bạn và hơn tình bạn, bố với cô Hiền, nhiều hơn tình bạn, nó như là tình thân vậy.

- Bố hạnh phúc không?

- Hạnh phúc? Bố không nghĩ vậy, đó là khái niệm quá trìu tượng,bố tìm thấy sự thanh thản và tôn trọng ở đây, có lẽ con cho rằng bố hơi cổ hủ, bố tuổi này rồi, còn ham hố gì nữa, chỉ mong bên mình có người bạn già để chia sẻ thôi.

- Bố già thật rồi nhỉ?

- Ừ, đủ để biết cái gì cần cho tuổi già.

- Hai bố con xuống ăn cơm đã rồi nói chuyện tiếp. – Sau tiếng gõ cửa nhẹ nhàng, bà Hiền đi vào giục hai người xuống nhà.

- Ừ, bố con anh xuống ngay đây.

Bữa cơm diễn ra trong không khí lặng lẽ, bởi thật ra Thái cũng không biết nên nói điều gì với người đàn bà còn đang “ xa lạ” với anh kia. Anh không quá tỏ ra vồn vã, cũng không quá xa cách, bởi anh muốn coi bà như một “ người bạn” của bố anh. Nhưng nhìn cách của bố khi ăn cơm, cách ông gắp thức ăn cho bà, khen vài món ăn vừa miệng, là anh biết, bố anh đang hạnh phúc, chỉ cần ông có cuộc sống tốt đẹp, phận làm con như anh, có quyền phán xét? Ông đã sống quá nửa đời người vì những nghĩa vụ và trách nhiệm, đến giờ phút này, anh biết, ông nên sống vì mình, chẳng ai muốn có một gia đình không trọn vẹn, nhưng sự trọn vẹn chỉ đúng nghĩa, khi trong đó có sự hài hòa và tương hỗ, gia đình anh hiện nay không có, và có lẽ, càng ngày càng xa nhau.

Lần đầu tiên anh nhìn thấy việc bố giành phần rửa bát khi bữa ăn kết thúc, tiếng hai người thì thầm trong gian bếp nhỏ, tiếng nước chảy tí tách, tiếng rủ nhau đi bộ. Thật ra, khi đến đây, anh không cần nhìn thấy ở ông sự ủng hộ hay hỗ trợ, đồng thuận, anh chỉ cần nói cho ai đó biết cảm giác của mình, chỉ như vậy thôi. Gần đây, trong những giấc mơ của mình, anh luôn có cảm giác mình đang rơi xuống, từ trên một tòa nhà rất cao, xuống dưới lòng đường, anh biết, khi chạm đất, mình sẽ tan xác. Nhưng cảm giác sợ hãi lúc vừa rơi, với cảm giác tiếp đất hoàn toàn khác nhau, anh chấp nhận, bởi anh biết, mình không thể làm gì, như một sự thỏa hiệp, nhẫn chịu. Thái không biết tại sao, giấc mơ này đến với anh không chỉ một lần, đó như là một dự cảm, anh không còn gì để mất, có khi sự chết đi,hóa thành tro bụi là một sự giải thoát thật sự mà anh đang mong chờ. Anh vẫn luôn nghĩ mình là người hiện đại, không bi quan, không sợ hãi, nhưng sự chán nản luồn sâu vào trong con người anh, nó không thể hiện ra ngoài, nhưng nó ở trong từng tế bào, từng giấc mơ đầy mộng mị.

Thái xin phép ra về, tiễn anh ra cửa vẫn là người đàn bà đó, bởi bố anh đang bận nghe điện thoại:

- Khi nào rảnh, lại qua chơi nhé.

- Dạ. Cảm ơn cô.

Người đàn bà đó, trước khi đóng cửa, đã nhìn anh cười, nụ cười dịu dàng và bao dung, như thể với bà, anh không phải đứa con chồng lần đầu gặp gỡ, cũng không phải là đứa con riêng to xác nào đó của người tình của bà, đơn giản, đó là người thân chào nhau sau cuộc gặp mặt. Chính nụ cười đó làm Thái cảm giác nhẹ nhõm hơn rất nhiều. Anh, có lẽ sẽ không còn mộng mị trong đêm nay nữa.

Căn hộ nhà Thủy vẫn tối đèn, báo hiệu chủ nhân chưa trở về, Thái châm lửa hút một điếu thuốc, trong lòng không rõ có cảm xúc gì. Anh biết, cảnh tượng cô nhìn thấy ở nhà anh, là một con dao bén nhọn đâm thẳng vào tim cô. Lỗi không phải ở anh, nhưng nguyên nhân chắc chắn là do anh gánh vác. Khi bắt đầu mối quan hệ này, anh đã muốn chứng minh, anh có thể đem lại cho cô cảm giác an toàn, che chở, anh thật sự không muốn làm tổn thương cô, dù chỉ một chút, bởi anh biết, những mất mát cô đã phải chịu quá nhiều, nhưng rốt cuộc, hết lần này đến lần khác, vẫn là anh, cứa vào những vết thương đã lành sẹo của cô, nếu cô rời xa anh, thì điều đó, anh cũng đâu có gì để oán trách?

Thái biết, điều duy nhất anh có thể làm vì cô và cả vì anh đó là chờ đợi, thời gian, có thể không phải là liều thuốc tốt cho tất cả mọi căn bệnh, nhưng ít nhất, lúc này nó hữu ích cho anh. Bất giác, Thái ấn số điện thoại gọi cho Thủy, dù trong tâm thâm, anh rõ hơn ai hết, điện thoại sẽ lại không thể kết nối được. Thái mỉm cười, ít nhất hãy cho cô ấy biết tâm trạng anh lúc này “ Anh nhớ em, rất nhiều”.

Tâm trạng anh cũng theo tin nhắn bay đi mà nhẹ nhõm hơn, anh có thể chờ đợi, nhất định là như vậy, cái anh có lúc này, cũng chỉ là thời gian mà thôi.

Ở một nơi rất xa, có một người đang ngắm đồi chè sáng rỡ dưới ánh trăng đêm rằm, cảm giác mọi thứ đều như hư vô, có không rồi không có, mấy tháng trôi qua, lòng cô đã yên, chỉ đôi chút tiếc nuối không thể nói thành lời, người người lướt qua đời cô, đều không thể bên cô lâu dài được, như Mẹ, như Huân, như Thái…cô chỉ có thể dựa vào chính bản thân mình.

- Nhớ Hà Nội à? – nghe có người nói phía sau lưng, Thủy quay đầu lại, là Hùng.

- Một chút ạ.

- Hay người Hà Nội?

- Rất nhiều.

- ừ, anh cũng nhớ Hà Nội rất nhiều, có lẽ, không đi xa lâu được.

- Qua tháng em sẽ về …

- Nghỉ luôn?

Thủy không đáp, cô vẫn nhìn ra phía đồi chè xanh mát ngoài kia, nó bình yên quá, nhưng không phải chốn cô có thể dung thân, lẩn trốn, phải về thôi, về với chính bản thân mình. Không có gì có thể khiến cô tổn thương hơn được nữa. Cô đã bước qua mọi chuyện, có thể mỗi lần bị tổn thương, trái tim cô sẽ thêm một lần sẹo, nhưng điều đó cũng chẳng là vấn đề gì, trái tim đẹp không phải là một quả cầu pha lê, nó nên là một viên gạch được nung trong lò nhiều ngày, đủ cứng rắn để chống lại lửa nóng mà cuộc đời đem lại, đó mới là bài học tốt nhất cuộc đời dạy chúng ta.
 

dilmat chanh

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
6/12/13
Bài viết
133
Gạo
900,0
Chương 25

Hôm nay có một cuộc đấu thầu quan trọng, gói thầu này là niềm mơ ước của hết thảy những người làm trong nghề thương mại như anh, Thái đã cùng anh em chuẩn bị rất kỹ hồ sơ, cũng đã cài tay trong tay ngoài, hi vọng có thể lấy được nó. Vì hồ sơ thầu, anh đã mất ăn, mất ngủ hàng tuần lễ, hôm nay sẽ mở thầu công khai, nên anh đã đến từ sớm. Anh tin chắc vào phần thắng trong tay mình. Tâm trạng phấn trấn, anh ngồi ở hàng ghế đầu, chuẩn bị cho thành công bước đầu này.

Phòng hội nghị của một khách sạn 5 sao, nơi diễn ra buổi đấu thầu dần dần kín chỗ, Thái không quan tâm lắm đến các đơn vị khác, phía anh hướng lên, là ban bệ đang ngồi trên kia, trong số đó, có ông kiểm soát đang nhìn anh cười, gặp nhau mấy lần, chén chú chén anh không phải vài bữa, phong bao phong bì đủ cả, chẳng nhẽ lại để hụt con cá này? ở đâu trên thế giới này có sự khác biệt, chứ quan chức nhà nước ở đâu cũng như nhau cả thôi, họ đều muốn nhận được lợi ích từ các doanh nghiệp. Thái có lẽ cũng thấy mình bắt đầu bắt nhịp được với con người, cuộc sống ở Việt Nam.

Khi tên đơn vị trúng thầu được xướng lên, Thái có cảm giác như mình vừa bước hụt, hẫng một cái, không biết mình đã rơi xuống tận đâu đâu. Rõ ràng cái tên được điểm danh kia không phải công ty anh. Anh ngẩng đầu nhìn vị quan chức kia, ông ta hình như còn đang bận chúc mừng đơn vị trúng thầu, cố tình lảng tránh ánh mắt Thái, anh chỉ biết lắc đầu cười, khi ta ở thế thắng, chúng ta luôn có đầy đủ bạn bè bên cạnh, thậm chí, người ta không quen thân lắm đột nhiên cũng trở nên gần gũi, nhưng chỉ cần một chút thất thế, chúng ta, lại trở thành kẻ không tồn tại. Anh đứng dậy, bước ra khỏi phòng hội nghị sáng choang ánh đèn và hoa tươi. Không thể dùng lời để diễn tả sự thất vọng, nhưng dù sao, đó cũng chỉ là một vấp ngã, bởi anh không thể lường trước hết được mọi việc.

- Cảm ơn Quý công ty đã lựa chọn chúng tôi là nhà thầu chính cung ứng thiết bị cho dự án quan trọng quốc gia này, thay mặt FMC, chúng tôi cam kết, sẽ đảm bảo đúng tiến độ, số lượng và chất lượng đã cam kết.

Giọng nói từ tốn mà dứt khoát đó làm Thái đang tiến ra phía cửa phải đột ngột quay lại, anh gần như choáng váng, đó chính là Thủy, đang đứng bên cạnh một người nước ngoài, có lẽ là đại diện công ty chúng thầu, nói lời cảm ơn chủ đầu tư. Mắt anh có chút nhòe, bởi ánh đèn quá sáng và căn phòng đột nhiên mờ mờ, Thái vội vàng chụp lấy cánh cửa để bình tâm lại, nhìn thẳng tắp về phía sân khấu chính, cô vẫn đang đứng đó, cười rất tươi, luôn miệng cảm ơn các đối thủ đang chúc mừng. Một sự trở về hoàn toàn, và ở trận chiến này, cô lại là người chiến thắng.

Lái xe về lại công ty, trong lòng Thái đan xen những cảm xúc rất khó tả, về mặt sự nghiệp, đây là sự thất bại lớn, một hợp đồng cả triệu USD, anh cứ nghĩ nó ở trong tay mình rồi, trong phút chốc, biến mất, còn về mặt cảm tính, đối thủ chiến thắng anh, lại là công ty của Thủy, cô ấy đã trở về, đây chính là tin tức anh đã mong ngóng mấy tháng nay. Ngày nào anh cũng nghĩ, khi gặp lại cô, tâm trạng mình thế nào, anh nghĩ mình sẽ vui sướng phát điên, có lẽ từ phát điên không thể diễn đạt hết cảm giác của anh, sẽ lao đến ngay bên cô, cũng không đúng, trước hết, cô cần nghe anh giải thích, sẽ sững sờ ngạc nhiên, vì có lúc, anh đã nghĩ, cô sẽ không bao giờ trở về nữa. Vậy mà, khi điều ấy xảy ra, anh lại luống cuống không biết nên làm gì cho phải. Anh không phải một thiếu niên mới lớn yêu lần đầu, càng không phải kẻ sống theo kiểu không yêu thì chết, nhưng niềm vui cứ như bông hoa sen đang nở trong hồ nước, từ từ xòe rộng đôi cánh của mình, tỏa hương mát rượi làm anh không khỏi có cảm giác mênh mang khó lắm bắt. Tình yêu, luôn khiến người ta có những xúc cảm không ngờ.

“ Em đã về rồi…”. Lấn ná mãi, Thái cũng gửi đi một tin nhắn, cứ năm phút anh lại nhìn điện thoại một lần, nhưng có đến 30 lượt nhìn mà vẫn không có tin nhắn trả lời.

“Cô ấy không đọc tin nhắn? Hay vì không phải là câu hỏi nên không cần trả lời?”- Bao suy nghĩ lướt qua đầu anh nhưng rốt cuộc, vẫn là chiếc điện thoại im lìm, thỉnh thoảng lại có vài tin nhắn rác làm anh mừng hụt.

“ Anh có thể gặp em ở nhà em được không? Anh có chuyện muốn nói.”

Vẫn là sự im lặng, sự vô thanh làm anh cảm thấy như lửa nóng đang đốt sau lưng, đứng lên rồi ngồi xuống, đi ra rồi đi vào, cầm lên rồi đặt xuống, đến mức độ nếu có ai đó đang nhìn anh lúc này, họ sẽ thấy mặt quay như chong chóng.Khi sự chịu đựng đã đi tới giới hạn của nó, Thái gọi điện thoại, đúng như anh dự đoán, điện thoại có đổ chuông nhưng không có người bắt máy. “Cô ấy hoàn toàn đã loại mình ra khỏi danh sách người liên lạc? Hay cô ấy đã coi mình như không khí?” Với bất cứ lý do gì, thì đây thực sự là một đả kích lớn đối với Thái, vẫn biết sự hiểu lầm vẫn còn đấy, nhưng anh không ngờ, cái anh phải đối diện lại là sự yên lặng đến đáng sợ này.

Dù đã chuẩn bị tâm lý, Thủy vẫn cảm thấy trái tim mình run lên từng chập khi nhìn thấy Thái ở cửa phòng họp, trông anh vẫn vậy, chỉ gầy hơi một chút, gương mặt đó, gương mặt kẻ phản bội mà cô đã cố quên, luôn hiển hiện trong những cơn ác mộng mà cô gặp hàng đêm. Thủy cười chua chát, đàn ông, sao đều là những con thú đội lốt người vậy? Không thể thoát được mấy vụ gái đẹp dâng đến tận miệng. Huân đã vậy, đến Thái, cũng không thể qua được. Nhưng dù sao, vẫn phải giải quyết, gặp một lần, để xem anh ta nói gì, cũng để là cơ hội cho cô dứt khoát mọi việc, đã có mở đầu thì cũng nên có kết thúc, vở kịch cũng nên hạ màn thôi, hết vui rồi.

Đến khi gần như bị thôi miên trong sự chờ đợi, Thái đã nhận được tin nhắn hồi đáp.

“ Chiều mai 6h tại café Mộc trên đường Tô Hiệu”.

Một tin nhắn đủ thông tin, không chút cảm xúc nhưng ít nhất nó đã mở ra cho anh một cánh cửa của sự hi vọng, chí ít, anh đã bước được chân vào đó, như vậy là còn cơ hội. Nhưng anh không hiểu, cơ hội thì luôn có, nhưng để cơ hội trở thành thành công, lại là một khoảng cách rất xa, xa đến mức, anh không tưởng tượng được.

Thủy đến quán khá sớm, cô muốn mình là người chủ động trong cuộc hẹn này, cô không còn là kẻ bị động chờ người khác đến giày xéo nữa. Mang theo một cuốn sách nhỏ, vừa nhâm nhi ly trà Dilmat chanh lẫn lộn vị chát, chua, ngọt, vừa xem những con chữ đang nhảy múa trước mắt. Trà hôm nay có vẻ hơi nhạt, đời vẫn nhạt thế, chẳng qua cô cũng không muốn cho thêm đường, chẳng nhẽ lại xin thêm thìa muối? Thật là…

Khi Thái bước vào quán, có chút giật mình khi thấy Thủy đang ngồi ở phía góc xa xa, tay lơ đãng khuấy khuấy cốc trà có màu hổ phách, những tia nắng cuối ngày chiếu lên khuôn mặt hao gầy của cô, như một bức tranh chân dung tĩnh mà anh đã xem trong một cuộc triển lãm nào đó. Anh đã nghĩ rằng, mình có thể đứng đó cả một đời, để thu toàn bộ bức tranh vào tâm trí, để không bao giờ có thể quên giây phút bình yên này.

- Anh đến rồi? Thấy Thái đang đứng tần ngần ngoài cửa, Thủy khẽ gọi.

- Em đến lâu chưa? Xin lỗi vì anh đến muộn.

- Không phải anh đến muộn, mà là em đến sớm.

- Dù sao, trong cuộc hẹn, người đợi cũng nên là đàn ông.

- Chẳng có luật nào như vậy cả, điều đó cũng không phải thể hiện sự tôn trọng, sự tôn trọng thiết thực nhất, đó là sự chân thành.

- Ừ, anh hiểu, em thế nào? Sao lại xin nghỉ việc?

Thủy cười, anh ta vừa hỏi cô, “em thế nào?” sau khi đã lên giường với người đàn bà khác, đàn ông, không hiểu là da mặt dày, hay họ luôn nghĩ, đó hoàn toàn là việc bình thường, “ chỉ đơn thuần là vấn đề sinh lý” như cách Huân đã lý giải cho việc phản bội ngày trước?

- Việc hôm em đến nhà anh, không phải như em nghĩ đâu…

- Vậy sự thật là gì?

Thái kể lại cho Thủy nghe những điều anh đã nghe thấy trong cửa hàng của mẹ, việc anh đã định tổ chức đám cưới vì Hương báo mình có thai, chuyện anh đã hủy bỏ đám cưới vì lý do cái thai không tồn tại kia, cả cảm nhận của anh về việc mẹ anh đã dùng mọi cách để sắp xếp việc này. Khi nói ra mọi chuyện, trong lòng anh vẫn có chút chua xót, chính anh, đã có lúc hoàn toàn chìm trong sự buông xuôi và chấp nhận.

Khi Thái ngẩng lên, anh thấy Thủy đang mỉm cười, cô khẽ uống một ngụm trà rồi nhìn qua khung cửa kính, dưới đường đang là giờ tan tầm, cả một dòng người và xe cộ đang ào ào chảy phía dưới, không gian trong quán vẫn khá tĩnh do được cách âm tốt, chỉ có tiếng nhạc không lời vang lên dìu dặt, nhưng điều đó không làm cho tinh thần anh có chút thả lỏng, có điều gì đó, rất khác, rất lạ.

Hồi lâu, khi tách café của anh đã nguội, Thủy mới chợt quay lại nhìn anh, trên môi cô là một nụ cười rất nhẹ:

- Câu chuyện của anh như phim Hàn ấy nhỉ? Em từ lâu đã không xem thể loại này rồi.

- Em không tin anh?

- Vấn đề không phải ở lòng tin…

- Vậy?

- Không có chuyện gì cả, điều anh muốn nói đã nói cả rồi, điều em cần nghe cũng đã nghe đủ, anh không phải lăn tăn gì nữa, em có hẹn, phải đi bây giờ, chúc anh mọi việc tốt lành.

Thủy rảo bước ra khỏi quán café sau khi đã thanh toán tiền nước, mọi món nợ đã giải quyết xong xuôi, bây giờ, cô lại là mình. Cô biết Thái chẳng có lý do gì để nói dối cô, con người anh, như cô được biết, luôn thẳng thắn trong mọi việc. Qua chuyện này, cô thấy hai người không có cơ hội nữa, bởi tình yêu, nếu mang quá nhiều sự mệt mỏi, thì nó sẽ không thể yên ổn. Đời mẹ cô, đời cô, đều mang nhiều nỗi buồn và sự phiền muộn, cái cô cần bây giờ, chỉ là sự thanh thản và bình yên, cô quá mệt để mà tranh đấu, để mà cố gắng giành giật những cái có thể chẳng bao giờ thuộc về mình rồi.

Chiếc xe máy đỗ xịch ngay sát Thủy làm cô có chút giật mình, Minh cười tươi rói:

- Đợi anh lâu chưa? Xin lỗi nhé, đường tắc ngoài tẩm kiểm soát.

- Mấy tiếng chứ mấy, đi ăn gì bây giờ nhỉ?

- Tùy em.

- Ok, lên xe đã.

Thái ra đến cửa quán cũng là chiếc xe máy vút đi trước mắt anh, cô gái ôm hờ eo chàng trai, thỉnh thoảng chàng trai còn quay đầu lại, trêu đùa gì đó với cô gái làm cô bật cười giòn tan. “Vài tháng mà cô ấy đã có người khác?”, ý nghĩ đó thật nhanh lướt qua đầu anh. Nhưng điều đó còn quan trọng gì nữa, họ bây giờ có quan hệ gì nữa đâu. Đến người quen cũ có khi ra đường có chạm mặt, cô còn không thèm liếc lấy một cái. Nếu còn ghét, còn hận, tức là còn quan tâm, nhưng nếu chỉ là sự hờ hững, thì anh biết, sẽ chẳng có cơ hội nào nữa, khi anh chỉ là cái bóng của ngày cũ, ngày mà cô không thèm nhớ, cũng chẳng muốn nhớ đến.

Thủy quay lại, nhìn thấy bóng dáng cao lớn mà cô đơn của Thái, có lúc nào đó, cô đã mơ mộng rằng, hai cái bóng cô đơn dựa vào nhau, sẽ đỡ phần hiu quạnh, nhưng bây giờ, cô biết, họ sẽ luôn là hai đường thẳng song song, cô đã không thể mạnh mẽ được nữa, không thể cố gắng được nữa rồi.

Tiếng thở dài của Thủy làm Minh chú ý:

- Sao vậy?

- Không sao ạ, đường đông quá.- Thủy cố gắng đánh trống lảng

- Ừ.

Có chút hụt hẫng chợt ùa đến, Thủy đối với anh luôn là một con kén, đang cuộn những sợi tơ nhỏ, vàng óng, mỏng manh nhưng rất chắc chắn. Anh càng cố lại gần thì cái kén lại càng đóng kín hơn, anh vẫn mong, sự chân thành, kiên trì sẽ có ngày khiến cái kén có ngày nở được thành con bướm nhỏ. Sự chờ đợi, có thể được đền đáp, nhưng có sự chờ đợi, sẽ trở thành vô vọng. Anh biết rất rõ, trong tình cảm, không phải cứ cố là được, cần nhất đó chính là sự rung động.
 

dilmat chanh

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
6/12/13
Bài viết
133
Gạo
900,0
Chương 26

- Làm sao mà lặn không sủi tăm đến nửa năm vậy? Cũng rừng rú gớm. Hà vừa nhanh tay đảo chảo rau trên bếp vừa ngoái đầu nói với Thủy.

- Em lên rừng thật mà, chẳng qua, nhớ thành phố đặng không đừng được nên lại phải mò về.

- Nghe ông Ngô nói, lại liên quan đến giai đẹp à? Cô ý à, đừng dính vào nữa, mệt lắm.

- Chị, không giai chị sống nổi không?

- Sống thì sống được nhưng hơi héo. Haha…

- Hai bà làm gì thì làm nhanh lên nhé, tôi đói muốn chết rồi mà hai bà còn cứ hihi ha ha mãi thế? Ngô thò đầu vào bếp, ra chiều sốt ruột.

- Thôi, em vào bày mâm giúp chị, bố con nhà này không ăn được món mầm đá đâu.

- Ok, em cũng đói lắm rồi.

Mấy ngày sau khi về thành phố, đây là bữa tẩy trần đúng nghĩa của Thủy, bữa cơm nhà, mang theo cả không khí gia đình ì xèo mà cô luôn muốn là một phần hiện diện trong đó.

- Anh biết là chuyện riêng tư nên không muốn hỏi nhiều, nhưng em và Thái có chuyện gì à?

- Không, chuyện cũ rồi, bây giờ thì không liên quan gì nữa.

- Cậu ta cũng đen thật, sau vụ bị bên em nẫng mất gói thầu, lại thêm vụ đánh tráo lô hàng gần đây, cậu ta chết chắc rồi.

- Đánh tráo? Có chuyện gì ạ?

- Lô hàng sau khi lên tàu về đến xưởng thì mới phát hiện ra, ngoài cái vỏ bên ngoài mới, bên trong toàn hàng second hand.

- Đồ cũ, sao anh ấy có thể bất cẩn đến vậy?

- Cũng không thể hoàn toàn trách Thái, khi sang xưởng kiểm hàng, rõ ràng là hàng mới, có liêm phong hẳn hoi, người giám sát đi cùng cũng đã xác nhận, không hiểu giữa đại dương mênh mông, nó tráo hàng thế nào, mà khi về Việt Nam, chỉ là đống phế liệu.

- Lão Gate định xử thế nào hả anh?

- Lão ấy, chẳng như vớ được vàng ấy chứ? Cái đồ tiểu nhân ấy, lão vốn không ưa gì Thái, bị tổng bộ điều sang để giám sát lão, bây giờ thì ngon rồi, cái cớ to đùng như vậy, lão không bám lấy có mà ngu.

- Đuổi việc?

- Lão sẽ không bao giờ thốt ra từ đó, nhưng những lời bóng gió, người ta nghe mà muốn hộc máu, sớm muộn gì Thái cũng đi thôi, nếu không vì miếng cơm manh áo, anh cũng đã lượn lâu rồi.

- Lương lậu bên đó cũng ổn, em đi còn thấy tiếc mà.

- Công việc mới thế nào?

- Cũng thế thôi, được cái sếp thoáng, không quản tiểu tiết, nên em cũng rộng cẳng, đỡ gò bó.

- Như vậy là ok rồi, làm việc cái quan trọng nhất là lương, thứ hai, chính là môi trường làm việc, có ông sếp gây ức chế, thì thật sự sẽ là một thảm họa.

- Anh có dự tính gì à?

- Còn tính gì nữa, ở công ty cũng đã gần 10 năm, anh già rồi, chẳng ganh đua gì nữa đâu.

- Nghe nản thế.

Ngô nhấp chén rượu, đời như chén rượu này, mới cho vào miệng, vị cay nồng có thể kiến anh thích thú, nhưng khi đã trôi qua cuống họng, thì nó cũng chẳng khác gì một thứ thuốc độc, gặm nhấm anh từng giờ, khiến cho sức chiến đấu của anh càng ngày càng giảm, khiến cho anh bị nó điều khiển không chế, rồi cố sức hòa vào nó, cốt chỉ để không bị nó nhấn chìm, anh chỉ muốn tồn tại, không muốn tranh đấu gì nữa.

Thái vẫn nhớ khi mình bước ra khỏi quán bar, trời đã khuya lắm rồi, tiếng nhạc ầm ĩ cộng với tác động của rượu mạnh làm đầu óc anh có chút mơ hồ, anh ú ớ nói với bác tài một cái địa chỉ nào đó, xuống xe, trả tiền, rồi sau đó như thế nào, anh hoàn toàn không có chút ấn tượng, sáng nay, khi mở mắt dậy, thấy đang nằm ngay ngắn trên giường, anh có chút ngạc nhiên, có thể về nhà trong trạng thái ấy, đã là một sự may mắn đáng kinh ngạc. Chiều qua, khi đặt lên bàn Gate lá đơn xin thôi việc, nhìn thấy ánh mắt hân hoan không che dấu của lão, anh có chút mỉa mai, hắn thoát được anh, có thể vui mừng đến thế sao? Anh đã tưởng anh về Hà Nội, là một sự hồi hương có ý nghĩa, là một quyết định đúng đắn, sẽ mở ra một cánh cửa mới mà anh kỳ vọng, nhưng đón anh, toàn là những thất bại, đến mức độ, anh đã nghĩ rằng, anh đã sai lầm, sai lầm ngay bước đầu tiên, và càng bước, thì càng sai. Có lẽ, đây không phải là mảnh đất dành cho anh?

Có chút ngạc nhiên khi anh nhìn thấy trên bếp là một nồi cháo nóng, hôm nay không phải là ngày cô giúp việc theo giờ đến dọn dẹp, hay là mẹ sáng sớm đã đảo qua nhà? Chỉ có hai khả năng đó thôi, nhưng đầu óc đã quá mệt mỏi để có thể nghĩ tiếp được điều gì, anh uể oải nuốt vài thìa cháo, tự mình pha một cốc café, tiện tay kiếm cuốn sách nào đó trên giá sách. Từng dòng chữ, như những hạt đậu nhỏ, chạy dài dằng dặc, nhìn tưởng giống nhau, nhưng nhìn kỹ rồi, mỗi hạt lại có một kích thước, lại mang trong mình những thông điệp rất khác nhau, Thái còn nhớ, khi còn đang ở độ tuổi mơ mộng, anh đã nghĩ rằng, nếu không làm gì, anh sẽ viết sách, nghĩ đến ước mơ ấu trĩ đó, anh không khỏi bật cười, đã có lúc, tham vọng của anh thật giản dị. Đến bây giờ, đến mong muốn làm một việc gì đó anh cũng không có, nếu đời người, chẳng có bất cứ một sự trông đợi nào, thì phải chăng, đó là một cuộc đời thất bại? Anh đã và đang tồn tại như một vật vô tri? Vô dụng?

Tiếng chuông điện thoại đổ dồn làm Thái có chút giật mình, một số lạ gọi đến, anh ngần ngừ đôi chút rồi mới bắt máy:

- Chào anh, tôi là Mary từ công ty X, xin lỗi, anh là Thái?

- Vâng, xin hỏi? Cô tìm tôi có việc?- X là một tập đoàn lớn đến từ Anh, người công ty đó gọi điện đến, không khỏi khiến anh có chút bất ngờ.

- Sếp tôi muốn có một cuộc hẹn với anh vào chiều nay 16h30, không biết anh có rảnh vào lúc đó?

- Hẹn tôi? xin lỗi, nếu là vì việc liên quan đến công ty Z, tôi đã nghỉ việc bên đó rồi.

- Theo tôi được biết thì đó là một cuộc hẹn phỏng vấn cho vị trí giám đốc bán hàng, anh có muốn tham gia không?

- Giám đốc bán hàng? Vâng… tôi sẽ đến đúng giờ.

- Vâng, cảm ơn anh, hẹn gặp lại.

Rõ ràng anh vừa xin nghỉ việc hôm qua, cũng càng rõ ràng hơn, anh không hề nộp đơn xin việc bên X, tại sao họ lại gọi điện hẹn anh đến phỏng vấn? Chỉ có một khả năng, đó là một người quen nào đó đã giới thiệu anh với họ, hoặc, trong hồ sơ săn đầu người của họ có tên anh, những giả thiết cứ như từng hàng chữ chạy ngang qua đầu anh, nhưng đáp án vẫn còn bỏ ngỏ. Đã là một cơ hội, tất nhiên là phải thử rồi, cho dù được hay không, thì đó cũng là cách để anh sốc lại tinh thần vốn đang quá rệu rã của mình. Đi tắm qua một cái, Thái cảm giác như thể mình đang được hồi sinh.

Thái đứng trước tòa nhà office được coi là hiện đại nhất ở Hà Nội, có đôi chút hưng phấn, anh đã từng làm việc ở những văn phòng hiện đại nhất trên đất Mỹ, nhưng ở Việt Nam, ở trong những không gian chuyên nghiệp như thế này, vẫn là một cảm giác rất khác, như một sự phấn trấn khó tả. Có thật cuộc đời luôn là “ Khi một cánh cửa đóng lại, thì một cánh cửa khác sẽ lại mở ra”? – Thái mỉm cười, rảo bước đi về khu vực thang máy.

- Một cơ hội cần nắm bắt- Anh nhủ thầm.


- Chào anh Kevin.- Đón anh là một người đàn ông Châu Âu cao lớn với mái tóc hoa râm trong vô cùng trang nhã.

- Chào ông, xin lỗi, không biết nên gọi ông là…?

- Tôi là Ronal Cater, giám đốc của X tại Việt Nam.

- Vâng, chào ông Cater, rất vui được gặp ông.

- Tôi có xem qua profile của anh, anh học trường Y, ngành phát triển thị trường? Đã từng làm việc 2 năm ở Z, mới về Việt Nam được gần 1 năm?

- Đúng vậy. Thông tin chính xác.

- Chúng tôi đang tìm một giám đốc bán hàng tại Việt Nam, một vị trí cần rất nhiều kinh nghiệm và khả năng nắm bắt thị trường tiềm năng này, anh nghĩ sao?

- Việt Nam là một thị trường mở, nhưng cũng có những đặc thù riêng, những nhà bán lẻ nước ngoài đang ồ ạt xâm nhập thị trường này bởi thị hiếu xính ngoại của một bộ phận người dân thành thị, nhưng chính phủ Việt Nam, một mặt vẫn mở cửa thị trường theo những cam kết về thương mại mà họ đã ký, nhưng nội bộ, họ vẫn đang tuyên truyền khẩu hiệu “ Người Việt Nam dung hàng Việt Nam”, bởi vậy cơn sốt hàng ngoại, sớm muộn gì cũng sẽ đi vào thoái trào.

- Vậy anh nghĩ, những nhà đầu tư nước ngoài như chúng tôi sẽ không có cơ hội ở thị trường này?- Người đàn ông trung niên hướng đôi mắt màu khói đầy vẻ thăm dò về phía Thái

- Ý tôi không phải vậy, thị trường nào cũng vậy, luôn có sự phân khúc, có thể ở cấp này, người dân sẽ dùng hàng nội địa, nhưng ở cấp khác, với những yêu cầu cao hơn mà sản phẩm trong nước không thể đáp ứng được, họ sẽ tìm đến các nguồn hàng ngoại, đó là cơ hội cho các nhà cung ứng nước ngoài. Với một đất nước đang phát triển như Việt Nam, cơ hội là rất nhiều.

- Vậy ý anh là chúng tôi chỉ có tiềm năng ở những mặt hàng cao cấp, dùng cho thiểu số những người có thu nhập cao?

- ở Việt Nam, bây giờ không hề thiếu người giàu, ông ra phố, sẽ thấy nhan nhản siêu xe, đó là một món hời không hề nhỏ, nhưng phần đông, chiếm đến 70% là những người trung lưu, thu nhập vừa phải, họ có mức tiêu dùng cố định, nhưng đây mới là một tiềm năng lớn. Vấn đề là các ông lựa chọn phân khúc nào trên thị trường mà thôi.

- Chúng tôi sẽ cung cấp đa dạng các mặt hàng cho thị trường này, nhưng cái khó là người Việt Nam luôn cho rằng, hàng ngoại giá đắt, họ không biết rằng, chúng tôi có những mặt hàng giá rất bình dân, hoàn toàn có thể đáp ứng nhu cầu ở tầm trung của họ.

- Đó là quan điểm của những người làm ăn nhỏ lẻ, ít tiếp xúc với thị trường quốc tế hay công nghệ thông tin, còn đối với bộ phận những người thế hệ 7X trở lại đây, họ hoàn toàn nhận thức được vấn đề này. Ông có thể làm một cuộc khảo sát các siêu thị ở Hà Nội hay thành phố Hồ Chí Minh, nếu cùng một mặt hàng, giá tương tự hoặc hàng ngoại đắt hơn một chút, tôi cam đoan 90% sẽ chọn hàng ngoại, bởi họ vẫn có niềm tin rằng, hàng từ các nước phát triển hơn sẽ tốt hơn.

- Vậy công cuộc tuyên truyền về cái anh gọi là “ Người Việt Nam dùng hàng Việt Nam “ mà anh vừa nói, hẳn không có nhiều tác dụng?

- Không, nó rất có tác dụng, nhưng chỉ là với những mặt hàng kiểu như nông sản, hàng thủ công mỹ nghệ, hàng tiêu dùng nhỏ lẻ, khách hàng luôn có sự lựa chọn thông minh, họ yêu nước nhưng họ cũng có sự lựa chọn tốt nhất dành cho mình, họ bỏ ra những giá trị để đổi lấy những sản phẩm phù hợp, âu đó cũng là quy luật của thị trường.

- Tôi đồng ý với quan điểm đó của anh, vậy theo anh, thị trường cho những nhà đầu tư nước ngoài như chúng tôi là gì?

- Những nhóm hàng hóa trung và cao cấp, đó là thị trường vô cùng tiềm năng hiện nay, ở các thành phố lớn, đến 70% là những người có thu nhập trung bình, họ là những khách hàng thường xuyên của các siêu thị đang mọc ra như nấm hiện nay, còn khách hàng thu nhập cao, họ sẵn sang bỏ ra nhiều tiền để sắm sửa những món xa xỉ phẩm có giá trên trời, người Việt Nam không hề thiếu tiền, cái họ thiếu là những sản phẩm khiến họ phải móc ví ra thôi.

- Anh nói chuyện rất thú vị, anh Kevin.

- Cảm ơn ông, tôi tin chắc rằng khi sang Việt Nam, ông cũng đã nghiên cứu thị trường này rất kỹ.
 

dilmat chanh

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
6/12/13
Bài viết
133
Gạo
900,0
Chương 27

- Chị, đợi em lâu chưa?

- Chưa lâu lắm, khoảng 30 phút thôi

- Sorry chị, đang định về rồi thì bị gọi ngồi lại lên lịch trình cho sếp, mấy lão này, toàn nhằm lúc người ta tan làm để sai làm việc.

- Đang nói xấu sếp đấy nhá.

- Hihi, em đâu dám, mà đã nói chị rồi, đâu cần mời em ăn cơm thế này chứ? Chỉ là cung cấp profile của một nhân viên thôi mà.

- Đã giúp thì phải lấy công chứ? Hơn nữa, tự nhiên có cớ ra ngoài ăn, thì tội gì không tranh thủ?

- Chị nói chí phải. Em yêu chị nhất trên đời.- Vừa nói Huyền vừa hôn chùn chụt lên má Thủy làm cô phải lấy tay chùi lấy chùi để.

- Này này, đừng có bôi nước bọt lên mặt chị, kinh quá.

- Hihi, nhưng mà em …thích.

Tiếng cười ròn tan của Huyền làm Thủy cảm thấy mọi lo toan dường như vơi bớt, gần đây công việc quá áp lực làm cô có cảm giác mình đến thở cũng không được tự nhiên, mệt mỏi đến độ ngủ cũng mơ đến những con số và hợp đồng. Cô cứ nghĩ sẽ lấy công việc để bù đắp những lỗ trống hoác trong trái tim mình, nhưng đó hoàn toàn là sự bù đắp khập khiễng, cô chỉ mong mình được thả lỏng, được thư giãn, được cười từ tâm, nhưng ước mong mãi chỉ là mong ước, mệt mỏi cứ như đá tảng đè mãi xuống cả tâm hồn và thể xác của cô. Có lúc muốn khóc, mà không có nước mắt, mà cười thì cảm thấy quá lố bịch, nên Thủy đành nhồi nhét tất cả cảm giác của mình vào bên trong, cô như một quả bóng sắp nổ, chỉ cần đến độ.

Quán vắng, nên tiếng cười của Huyền có lẽ đã gây chú ý đến các thực khách khác, Thủy vội kéo cô bé lại, đỡ gây ồn ào.

- Chào em. Lâu không gặp.

- Chào anh.- Người có lẽ cô không bao giờ nghĩ là có thể gặp lại, đang đứng trước mặt cô đây, nở nụ cười rạng rỡ, mãn nguyện và tự phụ, cô cũng quên khuấy mất, đây là quán ruột của anh ta.

- Em đi cùng bạn à? anh đi ăn cùng vợ, giới thiệu với em, đây là vợ anh, bọn anh vừa đi trăng mật về…- Huân nói tiếp.

- À…vâng, em không biết anh đã cưới…

- Anh đã không gửi thiệp mời cho em, anh xin lỗi…

- Không có gì, chúc mừng anh, em nghĩ anh nên quay về với vợ mới cưới đi, cô ấy đang đợi thì phải.

- Vậy gặp lại em sau nhé?

- Hẹn gặp lại.- Thủy phì cười trước ý nghĩ sẽ gặp lại, sao trái đất lại tròn như vậy? Người trước kia ngỡ là của mình, hóa ra bây giờ còn kém một người mới quen, ít nhất, với người mới quen, nếu có cảm tình, ta mong gặp lại, với Huân, cô thật sự không có ý nghĩ đó, trong lòng chỉ có đôi chút chua xót, cảm giác mình thật đáng thương, ai cũng có thể có được hạnh phúc, nhưng cô thì không, đến quyền mơ ước đến nó cô cũng không có, có lẽ, cái có cô quyền, đó là gặm nhấm chính cảm giác của mình, để nó vụn vỡ ra, rồi biến mất ở một thời điểm nào đó.

- Chị, ai vậy?- Thấy gương mặt thất thần của Thủy, Huyền vỗ nhẹ vai cô.

- Một trong số những người cũ, đã lấy vợ.

- Chị còn thích anh ta hả?

- Không, chỉ là cảm giác rất khó tả.

- Không sao, rồi sẽ quen, cứ như em, yêu ai thì người đó đều đi lấy vợ hết, ba ông rồi, đúng là có số giải ế.

- Những người tốt thường có hậu, em yên tâm.

- Haha, em cũng nghĩ thế.

Hai chị em lại buôn những chuyện không đầu không cuối muôn thuở của con gái, bằng giác quan của mình, Thủy biết Huân vẫn đang len lén nhìn cô, nhưng cảm giác rất lạ, cô hoàn toàn không còn cảm giác run rẩy hồi hộp hay háo hức, đó đơn giản chỉ là sự lặng lẽ và quên lãng, người ta vẫn nói khi chia tay, đàn ông luôn là những kẻ quên nhanh nhất, nhưng không biết rằng, rất nhiều đàn bà còn dứt khoát hơn, họ không mảy may để chút chuyện cũ nào trong đầu, Thủy biết mình không được như vậy, nhưng cô hoàn toàn có thể làm chủ được cảm xúc của mình. Cô biết nên làm cái gì và không nên làm gì, những tổn thương rồi sẽ qua thôi, nếu cô biết băng bó nó cho thật kỹ, vấn đề là bao lâu và bằng cách nào nhanh nhất, cô có thể tự hồi phục những vết thương, có thể đối diện với những chỗ đã lên da non, thỉnh thoảng vẫn còn ngứa ngáy.

Huân mấy lần khẽ lướt mắt nhìn Thuỷ, nhưng hoàn toàn không như anh mong đợi, đó là một sự lãnh đạm, gương mặt cô không gợn chút cảm xúc, anh vẫn mong rằng, ít nhất, cô ấy sẽ liếc anh một cái, dù gì, hai người cũng đã có những năm tháng tươi đẹp bên nhau, anh cũng hiểu tính cách của Thủy, nhưng nhìn gương mặt như nước hồ không gợn chút sóng nào kia, anh chỉ biết cười, phải chăng anh chẳng còn chút dấu vết nào trong ký ức của cô, dù tồi tệ cũng được, nhưng ít nhất cô còn nhớ?

Trong tiếng nhạc êm dịu của bài hát trong Noting Hill

Ain't no sunshine when she's gone

It's not warm when she's away

Ain't no sunshine when she's gone

And she always gone too long anytime she goes away


Wonder this time where she's gone

Wonder if she's gone to stay

Ain't no sunshine when she's gone

And this house just ain't no home

Anytime she goes away


And I know, I know, I know, I know

I know, I know, I know, I know

I know, I know, I know, I know

I know, I know, I know, I know

I know, I know, I know, I know

I know, I know, I know, I know

I know, I know


Hey I'll leave the young thing alone

But ain't no sunshine when she's gone

Ain't no sunshine when she's gone

Only darkness everyday


Ain't no sunshine when she's gone

And this house just ain't no home

Anytime she goes away

Anytime she goes away

Anytime she goes away

Anytime she goes away


Huân bất giác mỉm cười, chẳng phải cô ấy đã ra đi và người đẩy cô ấy ra xa, chẳng phải là anh sao? Người đang hiện hữu, chẳng phải là cô vợ anh mới cưới đây sao? Sao anh vẫn có thể mơ mộng những điều không có thật giữa ban ngày như vậy chứ? Nắm tay vợ, anh đánh thức chính cảm giác của mình, hãy để quá khứ thật sự ngủ yên và chào đón một tương lai phía trước. Người ta, nhiều khi cũng tự nhận ra đâu là những giới hạn nguy hiểm cần phải dừng lại, đèn vàng và đèn đỏ phải phân biệt cho rõ ràng.


Thái ra khỏi tòa nhà cao ốc với tâm trạng khá phấn chấn, anh đã được đề nghị ngay ngày hôm sau có thể đi làm, nhưng bản thân anh nghĩ rằng, có lẽ nên để mình được nghỉ ngơi vài hôm, anh cần thu xếp tất cả mớ hỗn độn đang nhào lộn trong đầu mình, vài ngày, anh trải qua bao nhiêu trạng thái, đến mức độ, anh có cảm giác, mình đi đẩy đi từ thái cực này đến thái cực kia. Thái vẫn nhớ cảm giác khi lần đầu tiên về Việt Nam và đến công ty làm việc, vẫn là cảm giác bắt đầu một công việc, nhưng sự hưng phấn có lẽ đã giảm đi rất nhiều, lúc đó, anh nghĩ công việc là cứu cánh cho sự chán nản, mất mát của mình, bây giờ, anh vẫn cảm thấy công việc sẽ lấp đầy những chỗ trống trong lòng anh, nhưng, khi chia tay Trang, anh hiểu là giữa họ, hoàn toàn là dấu chấm hết, thì ở thời điểm này, anh cảm thấy mình như kẻ đang chạy trốn, hèn nhát và tổn thương. Một mặt, anh không cam tâm để mọi việc kết thúc không rõ ràng như thế này nhưng mặt khác, anh không biết làm thế nào để có thể giải quyết, chuyện tình cảm, không phải là cứ nói đến thì đến mà đi thì đi. Nghĩ đến Thủy, nghĩ đến hành động dứt khoát bỏ đi của cô, khi gặp lại là thái độ dửng dưng không chút lưu luyến, anh chỉ biết cười khổ, anh phần nào hiểu được cảm giác của cô, nhưng cũng có chút bất lực, cô như con nhím, luôn xù lông với những gì va chạm với mình. Chính bởi quá cẩn trọng, quá sợ hãi, cô luôn đóng cửa với bất cứ ai và làm chính bản thân mình bị cô lập, chỉ mong được cô tin tưởng, chỉ mong cô có thể dựa vào vai anh, nhưng lấy được lòng tin ấy, là cả một quá trình, anh đã tưởng mình có thể mon men lại gần vị trí ấy, nhưng có lẽ, đó là một pháo đài kiên cố mà phần phòng thủ quá vững chắc nên anh không thể tiến vào.


Chia tay Huyền, Thủy lững thững đi về nhà, cô đã cố ý chọn một quán ăn gần nhà, để sau khi kết thúc, có thể thong thả đi bộ, coi như một cách tiêu thụ lượng protein vừa mới được thu nạp vào người. Những dòng người cứ thế lướt qua nhau, cả một dòng sông ánh sáng, đủ sức thu hút bao nhiêu con thiêu thân chui đầu vào, cô cũng vậy, bị hút về phía đó, nhưng khi lại gần, mới biết đó là thứ ánh sáng ảo, không phải dành cho mình, rồi cũng vậy, khi nhận ra điều đó, cánh con thiêu thân sẽ gãy xuống, nó chết, trong niềm hân hoan hay trong sự tỉnh ngộ về thứ phù du mà mình đâm đầu vào? Đâu đó, mấy quán café vỉa hè đã đông khách, tiếng nhạc nhẹ nhẹ lan trong không gian, tiếng người nói, người cười, tiếng còi xe, tiếng động cơ rền rĩ, tất cả, nó là một phần máu thịt của thành phố này, Thủy nghĩ mình đã thích nghi, đã quen, nhưng cô chợt nhận ra, mình chưa bao giờ thuộc về nó, chưa bao giờ ở trong nó, cô đi bên lề cuộc sống này, nó không cho cô cảm giác thân thuộc, nó chỉ là chỗ cô trú chân, một cõi tạm đúng nghĩa. “ Vậy đâu mới là nơi mình thuộc về?”. Suy nghĩ ấy làm Thủy cảm thấy tim mình nhức nhối, thật sự, trên đời này, vẫn còn một chỗ dành cho cô? Vẫn còn một người nào đó, là của cô?

Tránh chiếc xe máy vừa lao lên vỉa hè, Thủy chút nữa ngã xuống đường, may mà kịp bám vào tấm biển quảng cáo, cả một đám người, quay lại nhìn cô một cái, rồi lại tiếp tục với công việc của mình, người nói chuyện tiếp câu chuyện dở dang, người uống café lại tiếp tục nhâm nhi từng ngụm nhỏ, cả mấy cậu trai trẻ đang cười hô hố cũng không quên chủ đề thú vị của mình, chẳng ai hơi đâu quan tâm đến một kẻ xa lạ suýt chết như cô. Cảm giác lạc lõng càng trĩu xuống, Thủy có cảm giác ớn lạnh, cô như một cái bóng giữa cuộc sống xô bồ này.
 

dilmat chanh

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
6/12/13
Bài viết
133
Gạo
900,0
Chương 28

Thủy không nhớ lần cuối mình bị ốm là khi nào, có lẽ, trong ấn tượng của cô, chỉ khi ở gần mẹ cô mới được phép ốm, được phép nằm bệt ra giường, nóng sốt đợi mẹ chăm bẵm. Hơn chục năm trên thành phố, kể cả những lần phải vào viện cấp cứu, đối với cô, đó cũng không phải là ngày nghỉ ốm, cô không cho phép mình được phép nghỉ ngơi, không cho phép cơ thể mình được rã rời, cô chỉ có thể chập chờn chợp mắt trong giây lát, rồi lại tiếp tục chiến đấu, việc mưu sinh của cô quá cấp thiết, cô phải sống trước đã. Nhưng hôm nay, tại thời điểm này, thật sự cơ thể cô đã không thể chịu đựng được nữa, cơn sốt ùa tới, đầu đau như búa bổ, từ sáng đã cố lết đi mua bát cháo và mấy viên thuốc, nhưng có vẻ các triệu chứng đều không giảm, Thủy gần như rơi vào trạng thái mê man. Trong mơ, kỳ lạ thay, cô đã gặp lại mẹ, mẹ đang lúi húi làm gì đó ngoài vườn, lưng áo ướt đẫm mồ hôi thấp thoáng cái nón lá đã ngả màu, nghe cô gọi, mẹ chỉ quay lại, khẽ mỉm cười, cô nói gì bà cũng không đáp lại, chỉ mình cô khản giọng gọi mẹ ơi, trong sự tuyệt vọng và những tiếng nấc nghẹn ngào. Trong đầu cô, lần lượt hiện ra những hình ảnh xưa cũ, khi cô còn bé, khi cô bắt đầu đi học, khi lần đầu tiên cô bắt xe ra khỏi cổng làng để đi thi, khi mẹ tiễn cô lên đường học đại học, những mốc thời gian đó, từ từ trôi qua trong ký ức cô, tính chỉ vài phút, nhưng nó đã là không ngắn cho một đời người, cô nhớ về những ngày bên Huân, nhớ dự định tương lai cô đã từng ấp ủ, nhớ cô đã vun vén như thế nào cho mối quan hệ đó, nhớ cả lần anh phản bội cô…tất cả, đều đã là quá khứ. Thủy nhớ lại lần đầu tiên cô gặp Thái, khi anh cướp mất vị trí, vốn cô cứ nghĩ nó thuộc về mình, cô nhớ lần đầu tiên họ hẹn nhau ăn tối bên ngoài, vì đó là món nợ cô phải trả, cô nhớ cảm giác khi cô đang chăm chú làm món ăn gì đó, quay lại, thấy anh đang nhìn mình, ánh mắt đó chứa đựng sự quan tâm, trìu mến và cả sự bình yên. Có lúc, cô đã mong rằng, ánh mắt đó sẽ mãi dõi theo cô, cô có thể tìm được nơi trú ẩn nơi đó, nhưng cô nhận ra, dù cố gắng thế nào, thì anh cũng không bao giờ là của cô cả, vòng tay đó, dù rất ấm, nhưng không phải là chỗ cô có thể dựa vào.

Nhìn thấy số máy gọi đến là của Thủy, số điện thoại mà nửa năm nay, chưa từng hiển thị số gọi đến trong máy anh, dù đang trong cuộc họp quan trọng, Thái vẫn vội vàng rời phòng trong ánh mắt khó chịu của mọi người, tay anh run run, mãi mới ấn được vào phím nghe:

- Alo?

- Mẹ…mẹ…- vọng trong máy là giọng nói thều thào yếu ớt của Thủy, anh còn nghe thấy tiếng thở nặng nề, ngắt quãng của cô.

- Thủy? Sao vậy em?

- Mẹ, đợi con với…

- Thủy! Anh đây, em đang ở đâu vậy?

- Mẹ, con mệt quá…

- Em đang ở đâu? Nói anh biết em đang ở đâu đi….

- Mẹ, con khát nước…

- Em làm sao vậy? tỉnh táo lại, nghe anh này, em đang ở nhà đúng không?

- Mẹ, đầu con đau quá…

Sau đó là tiếng điện thoại tút tút ngân dài, anh gọi lại cũng không có người nghe máy, cô ấy đã xảy ra chuyện gì? Sao lại mê sảng như vậy? Ngồi trong phòng họp mà anh như đang đi lạc, nhìn không rõ người, nghe không rõ tiếng:

- Xin lỗi, tôi có chuyện gấp phải ra ngoài bây giờ. – Thái đứng bật dậy khi trên bục, vẫn đang có người báo cáo vấn đề gì đó.

- Kevin, đây là cuộc họp giữa các giám đốc bộ phận, anh còn chưa đưa ra báo cáo của mình đâu.

- Vâng, rất xin lỗi, tôi sẽ gọi phó giám đốc bộ phận tôi qua, tôi thật sự phải đi bây giờ.

Ánh mắt của mọi người trong phòng họp, đã chuyển từ khó chịu sang ngạc nhiên, trong những cuộc họp như thế này, luật bất thành văn là trước khi tổng giám đốc rời khỏi ghế, không ai được nghe điện thoại, không ai được bỏ giữa chừng, cả hai hành động đó, Thái đã làm cùng một lúc, hôm nay không biết anh ăn phải bả gì, mà to gan lớn mật đến vậy? Thái cũng biết mình đã gây ra chuyện gì, nhưng bây giờ, anh cũng chẳng còn tâm trí mà nghĩ nhiều, người đó bị làm sao mà ngay cả anh cũng không nhận ra? Luôn miệng gọi mẹ như vậy? Chắc chắn đã có vấn đề gì rồi.

Cánh cửa phòng Thủy đóng im ỉm, anh bấm chuông liên tục cũng không có người ra mở, gọi điện thoại thì không người bắt máy, Thái cảm thấy trống ngực mình đánh thùm thụp, anh luống cuống đẩy cửa, chỉ mong có phép thần tiên để cánh cửa đó mở ra, xem bên trong đã có chuyện gì. Cũng may là sáng nay, khi đi ra ngoài, do quá mệt, Thủy đã cài chốt không chặt, đẩy vài cái, Thái thật sự đã thấy cánh cửa bật mở, anh vội vàng đi vào trong phòng, phòng khách trống hoác nhưng phòng ngủ chỉ khép hờ, lâu lắm anh không bước chân vào căn phòng này nhưng cảm giác cũng chẳng có gì xa lạ, cứ như ngày hôm qua anh vẫn đang qua lại nơi này.

Thủy nằm trên chiếc giường nhỏ, mái tóc dài xõa tung trên gối, gương mặt đỏ rực lên vì cơn sốt, những giọt mồ hôi, từng giọt lấm tấm trên vầng trán cao bướng bỉnh, tiếng thở ngắt quãng, mệt nhọc vang lên khe khẽ giữa không an yên ắng đến cô quạnh. Nhìn thấy thân hình nhỏ bé cứ rung lên từng hồi, như con mèo ốm trên chiếc giường vốn đã chẳng rộng rãi gì mà nay cô đang như bơi trong đó, trong lòng Thái không khỏi xót xa, anh thấy cổ họng mình như nghẹn lại, cảm giác như có cái gì đó đang bóp nghẹt trái tim mình.

- Thủy? Em sao vậy?- Vừa hỏi, Thái vừa đưa tay lên sờ trán cô,đúng như anh dự đoán, cái trán nóng rực.

Phải gọi đến vài lần, Thủy mới từ từ mở cặp mắt cũng đang đỏ rực lên, ngắt quãng từng hơi thở để trả lời anh:

- Em không sao… chắc là sốt virus thôi…

- Để anh đưa em tới bệnh viện nhé?

- Không, em chỉ hơi mệt thôi, cho em nghỉ một chút…- Nói chưa hết câu, Thủy đã lại nặng nề chìm vào giấc ngủ chập chờn.

Thái vội vàng đi tìm cái khăn mặt ướt, đắp lên trán cho Thủy rồi gọi điện thoại cho Kiên-chàng bác sỹ bạn anh mới từ Mỹ trở về đang làm việc cho một bệnh viện liên doanh hàng đầu ở Hà Nội:

- Alo? Gì vậy ông?- Nhìn điện thoại gọi đến, vẫn đang trong giấc ngủ bù, Kiên uể oải nhấc máy.

- Đang ở bệnh viện à?

- Không, đang ở nhà, có chuyện gì vậy?

- May quá, ông qua địa chỉ này giúp tôi với, có người sốt cao, uống hạ sốt mãi mà không giảm nhiệt độ.

- Ôi giời, tôi là bác sỹ phẫu thuật, đâu phải bác sỹ khám nội khoa, ốm thì cho đi bệnh viện đi.

- Cô ấy không chịu đi, tôi cũng đoán là sốt virus, nhưng cứ thế này tôi sốt ruột lắm, ông qua đây chút xem sao, dù gì, ông cũng là bác sỹ, cho tôi lời khuyên là nên ở nhà hay đến bệnh viện cấp cứu luôn.

- Ai mà ông sốt ruột vậy? Sốt virus thì phải 3 đến 5 ngày mới bắt đầu hạ sốt được.

- Vợ tôi, ông qua khám thì mới khẳng định được có phải sốt virus hay không chứ?

- Vợ ông? Ông lấy vợ từ bao giờ vậy? Sao tôi không biết gì vậy?

- Mới cưới xong, ông qua không thì bảo, hỏi gì mà lắm thế?

- Ừm, qua ngay đây, tò mò chết đi được.- Kiên vừa nói vừa nhảy ra khỏi cái chăn ấm, không háo hức sao được, mối tình của cậu ta đã thành truyền thuyết trong giới du học sinh ở Mỹ, có người nào có thể yêu xa đến hơn 10 năm như cậu ta chứ? Anh sắp được diện kiến mỹ nhân nổi tiếng đó rồi.

Sau khi khám xong cho Thủy, Kiên đi ra phòng khách ngồi đợi, Thái còn đang bận rộn lau mồ hôi cho cô nên anh phải đợi là lẽ tất nhiên. Kiên có chút bất ngờ vì căn phòng giản dị hơn mức anh có thể tưởng tượng, tuy khá gọn gàng ngăn nắp, nhưng nó không giống những gì Thái đã kể về cô tiểu thư lá ngọc cành vàng của mình. Hay gia đình cô ta đã phá sản? Đang tự thắc mắc thì đã thấy Thái ngồi trước mặt mình.

- Sao đần người ra vậy? Cô ấy bị sao vậy? Đúng là sốt virus không?

- Ừ, sốt virus cộng thêm suy nhược cơ thể nên mới mệt như thế, theo dõi thêm 2 ngày, nếu không hạ được sốt thì phải cho đi bệnh viện, tôi sợ để lâu có thể có biến chứng đấy.

- Vậy tôi cho cô ấy đi viện luôn nhé?

- Không cần thiết, đến bệnh viện họ cũng chỉ cho nằm theo dõi thôi, mệt người thêm.

- Ừ, vậy ông kê cho tôi ít thuốc, tôi ra hiệu thuốc mua đã.

- Ok, cho cô ấy uống nhiều nước bổ sung kẽm và bù điện giải, tôi sẽ tăng cường vitamin C và một số loại thuốc chống viêm, tăng sức đề kháng, trông coi cô ấy cẩn thận.

- Ok, cảm ơn ông.

- Này, người yêu trong truyền thuyết của ông đấy à?

- Không, người khác.

- Hả? Vậy cưới bao giờ mà nhanh thế?

- Mới cưới, vẫn chưa đãi tiệc đâu, yên tâm, thế nào cũng mời ông.

- Tiếc thật, tôi cứ hi vọng là mối tình dài hơi của ông rồi cũng có kết thúc hậu, không ngờ…

- Thôi, không cần ông thương vay khóc mướn, hết duyên thì thôi, có vấn đề gì đâu. Ông về ngủ tiếp đi.

- Lợi dụng xong người khác là đuổi ngay ra cửa, ông vẫn vậy, từ trước đến nay chẳng nể nang gì.

- Biết tính tôi rồi còn lèm bèm cái gì nữa? mà ông viết cái khỉ gì vậy? Đọc không được cái tên thuốc ông viết.

- Không phải lo, ra hiệu thuốc người ta sẽ bán cho ông.

- Ok, ok…đúng là người trong ngành có khác, sau này tôi sẽ hậu tạ.

- Thôi khỏi, có gì alo sau. Về nghỉ chút đã, ông hành tôi mệt quá.

Sau khi uống thuốc, Thủy vẫn không có dấu hiệu hạ sốt làm Thái lo lắng bồn chồn cả đêm, liên tục lau mồ hôi túa ra cho cô, đến gần sáng, anh mệt mỏi gục xuống giường, thỉnh thoảng choàng tỉnh, vội vàng đặt bàn tay lên trán cô, kiểm tra nhiệt độ, trong lòng rất mâu thuẫn, rõ ràng là sự đau lòng khi những cơn sốt mãi vẫn chưa lui, nhưng đồng thời là sự ngọt ngào không gì diễn tả được, cô đang ở trước mặt anh, dù mệt mỏi, yếu ớt nhưng đang hiện diện trong cuộc đời anh, anh có thể nhìn thấy cô bằng xương bằng thịt, anh có thể một lần nữa có cô trong đời. Cứ mỗi lần đưa tay vuốt nhẹ đôi má hao gầy của cô, anh lại cố gắng gượng nhẹ, chỉ sợ cô như giọt sương mai, ánh mặt trời hơi chói cũng khiến nó bay hơi và biến mất, anh tự hứa với lòng mình, sẽ không bao giờ làm cô vì anh mà đau khổ nữa, sẽ để cô được ngủ những giấc ngủ sâu, không mộng mị, sự bình an mà cô cần, cũng chính là món quà anh muốn trao cho cô nhất. Cả hai người bọn họ, đều là những đứa trẻ đi lạc, may mắn gặp nhau giữa dòng đời, sao anh lại có thể dễ dàng buông tay ra?
 

dilmat chanh

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
6/12/13
Bài viết
133
Gạo
900,0
Chương 29

Thủy tỉnh giấc khi ánh mặt trời lọt qua khe rèm, chiếu những tia sáng yếu ớt trên đôi mắt đã nặng trĩu của cô, sự đau nhức lan khắp cơ thể, nhưng nó cũng không thể bắt cô tiếp tục chìm vào giấc ngủ, cô khẽ trở mình, cảm giác tay mình như bị ghim lại trên giường, sao lại kỳ lạ vậy? Đến tay mình cô cũng không thể nhấc lên được hay sao?

Đáp án rõ ràng là không phải, dù đang ngủ, tay Thái vẫn đang nắm chặt tay cô, như thể sợ cô chạy mất ngay nếu anh không níu giữ. Đêm qua, cô nhớ mình đang mê man, cô nhớ mình đã gọi mẹ, nhưng sau hôm nay Thái lại ở đây? Số điện thoại của anh trong máy cô đã bị xóa đi lâu lắm rồi, làm sao anh biết mà đến? làm sao anh có thể vào phòng cô khi khóa cô đã thay chìa?

- Em tỉnh rồi à? – Thái choàng tỉnh khi Thủy cố rút bàn tay mình ra khỏi bàn tay anh.

- Vâng, sao anh lại ở đây?

- Em gọi anh đến mà?

- Em á? Sao lại như vậy được?

- Thôi, chuyện này nói sau, anh đi lấy nước cho em uống rồi nấu cháo cho em ăn lót dạ còn uống thuốc nữa.

- Anh…

- Được rồi, anh biết em có thể làm được mọi việc, nhưng đó là trong điều kiện em hoàn toàn khỏe mạnh cơ, ngoan, việc này để anh lo.

Thủy nặng nề gật đầu, cô cũng chẳng còn sức để mà phản kháng nữa, cứ buông mình một chút, cô mệt lắm rồi, không thể gắng gượng được nữa. Có lẽ cuộc đời sẽ không trách cứ nếu trong giây phút này, cô muốn được dựa dẫm vào người đàn ông đó chứ? Nếu có oán trách, xin cứ đợi đến lúc cô khỏe lại đã, bây giờ không phải lúc đâu.

Thái lúi húi một lúc rồi cũng xong nồi cháo, khi anh bưng bát cháo lên phòng, Thủy lại đã chìm vào giấc ngủ, mặt cô vẫn đỏ vì cơn sốt, nhưng khuôn mặt đã mang chút nhẹ nhõm, thoải mái. Sao cô cứ như một đứa trẻ cô đơn đi lạc?nhỏ bé và đơn côi giữa cuộc đời này? Sao cô không nắm lấy tay anh, để cùng nhau bước tiếp chặng đường trước mắt?Anh không chắc mình là người chồng hoàn hảo, nhưng anh chắc chắn sẽ là một người bạn đường trung thành, miễn là cô tin tưởng anh, miễn là cô mở cửa trái tim mình một lần nữa.

Thật kỳ lạ, cả hai người đã trải qua vài ngày bên nhau như vậy, họ không nói chuyện gì nhiều, vài câu bâng quơ, cũng không sâu về chuyện đang xảy ra giữa họ, cứ như, họ đang như thế này là chuyện đương nhiên, cứ như, chuyện nhất định sẽ phải là như vậy. Thái thỉnh thoảng tạt qua nhà để thay quần áo và tắm rửa, qua công ty giải quyết việc gấp, còn phần lớn thời gian là ở nhà Thủy, đi chợ, nấu cơm, làm việc trên máy tính, hoặc đơn giản hơn là ngồi tự thưởng thức một ly trà nóng. Anh không hỏi cô ngày mai dự định thế nào, cũng không nói anh muốn làm gì cho cô, cứ coi như việc mình đang làm là việc thường ngày vậy. Thủy còn kỳ lạ hơn, cô nằm trên giường, có người cơm bưng nước rót, thỉnh thoảng ngủ chán, cô lại lôi một cuốn sách ra đọc hay lên mạng search thông tin, đôi lúc, có người nào đó nhắc:

- Em còn đang mệt, đừng đọc sách hay lướt web nhiều, đau đầu lắm đấy.

Cô cũng chẳng nói gì, lặng lẽ nghe lời, như thể một cô học trò ngoan ngoãn vừa vào lớp một, thỉnh thoảng, liếc nhìn anh đang chăm chú làm việc, lòng cô lại có một cảm giác bình yên khó tả, anh đang hiện diện, ngay trước mắt cô, là thực, không phải cơn mơ. Cô không biết rồi mối quan hệ này sẽ đi đến đâu, cô không biết rồi không gian bình yên này sẽ biến mất lúc nào, nhưng điều đó còn có quá quan trọng không khi cô chẳng còn gì để mất nữa rồi? Nếu nó biến mất, thì điều đó cũng là điều cô đã dự tính, vậy thì, sao lại từ chối hạnh phúc của mình? Dù chỉ trong giây phút hiện tại?

Bữa tối hôm nay, Thái làm vài món tủ của mình, Thủy đã hầu như bình phục, sau khi tắm qua nồi nước lá Thái tỷ mẩn chuẩn bị cho mình, cô cảm giác như mình vừa được hồi sinh một kiếp khác.

- Em phải công nhận là anh nấu ăn ngon, nếu không làm thị trường, anh hoàn toàn có thể làm một đầu bếp nghiệp dư được đấy.

- Món ăn chỉ ngon khi người nấu dồn hết tình cảm của mình vào đó, từ khi về Việt Nam, anh ít khi nấu ăn, bởi nấu cho một mình mình thì chẳng có ý nghĩa gì cả, bố mẹ anh cũng không có tâm tư ăn món anh nấu, em là người duy nhất để ý kỹ đến những gì anh làm.

- Em toàn là người nấu cho người khác ăn, nên cũng không có thú thưởng thức, có lẽ từ giờ trở đi, em sẽ năng đi ăn hàng hơn, để người ta phục vụ mình, để tận hưởng cảm giác tuyệt vời này, cảm giác mà bây giờ em có chút thấm thía.

- Ăn hàng nhiều không tốt, về nhà ăn vẫn hơn.

- Nhưng như vậy mình sẽ phải tự nấu, khi đó thì không phải là thưởng thức nữa, mà là đi phục vụ.

- Anh sẽ nấu ăn cho em, anh phục vụ em, vậy được không?

- Anh nấu được vài hôm thôi, rồi anh phải về nhà anh, còn những việc khác quan trọng hơn việc nấu vài bữa cơm mỗi ngày.

- Nếu em nấu cho người em quan tâm, thì đó không phải là đi phục vụ người khác đâu, đó là hành động thể hiện sự yêu thương, có thể không phải ngày nào anh cũng nấu cơm cho em ăn được, nhưng anh có thể hứa, ngày nào anh cũng sẽ yêu thương em.

- ….

- Mình cưới nhau đi.

- …

- Sau em không nói gì cả? Ít nhất em cũng phải nói ra suy nghĩ của em chứ? Đồng ý hay không? Lý do là gì? Mà anh đã nghĩ rồi, đời này của em, chỉ có thể lấy anh làm chồng được thôi, chẳng có khả năng nào khác đâu. Anh nhất định sẽ không để em chạy mất một lần nữa.

- …

- Anh đã gọi điện về quê cho cậu Trung rồi, nhờ cậu ra xã xin xác nhận tình trạng kết hôn của em, rồi ra đây đăng ký, cậu bảo công an hộ khẩu đã cấp giấy rồi, sẽ gửi ngay ra thôi. Em muốn đám cưới thế nào? Đơn giản hay trang trọng? À, theo anh hiểu về em, có lẽ em còn không muốn làm đám cưới nữa cơ, anh không có ý kiến, miễn em thích.

- ….

- Cuối tuần thu xếp về thắp hương và xin phép mẹ em nhé, coi như về báo hỉ luôn, bên nhà anh họ hàng không đông, chắc chỉ khoảng chục người, để anh báo bố mời các bác dưới quê, coi như đại diện nhà trai luôn cũng được.

- Em đồng ý.

- Ơ…

- Anh đã lên kế hoạch chi tiết như vậy, em còn có thể nói không hay không? Như anh nói, em chẳng có lựa chọn nào khác, vậy thì, cưới đi.

Thái hẳn đang choáng váng, anh không ngờ thái độ của Thủy lại như vậy, anh vẫn chuẩn bị cho việc bị cô từ chối, thậm chí không thèm để ý đến những lời anh nói,vậy mà, cô đơn giản và dứt khoát nhận lời, như thể việc này đã trong kế hoạch vậy, chẳng có gì đáng ngạc nhiên cả.

- Vậy tối nay anh có thể ở lại đây không? – Thái khẩn khoản.

- Trên danh nghĩa hiện nay anh và em chẳng có quan hệ gì cả, nên đương nhiên là ai ngủ nhà ấy.

- Vấn đề là em xem, trời đang mưa rất to, bây giờ đã hơn 10h rồi, có lẽ tạnh mưa thì đường vẫn ngập nước, anh thề, anh sẽ không làm gì cả.

- Vậy anh định làm gì? Anh nghĩ em sẽ cho anh có cơ hội làm gì à?

- À không, ý anh không phải vậy, chỉ là…

Thủy thấy Thái lần đầu tiên như gà mắc tóc, cô bật cười, phủi tay:

- Vậy anh đi rửa bát, em dọn dẹp, xong, em vào ngủ giường em, anh nằm phòng khách, quyết định vậy đi.

Hà Nội, vào những ngày mưa rào sau nắng hạn thế này, sau khi mưa tạnh, không khí lại càng ngột ngạt, nhà Thủy, chỉ có mỗi phòng ngủ của cô là có điều hòa, phòng khách chỉ có một cái quạt phun sương, Thái đã quen ngủ trong không khí mát mẻ nên dù đã cố gắng dỗ mình ngủ, anh vẫn không thể ngon giấc, cứ lật đi lật lại mãi không thôi. Mồ hôi dính nhơm nhớp sau lưng, làm anh đang đêm cũng phải ra ngoài tắm qua một lần nữa, anh cứ nghĩ mình sẽ có một đêm ngon giấc, không mộng mị, hóa ra, đó chỉ là phép thắng lợi tinh thần, người ta không thể lạc quan tếu được.

Thủy he hé cánh cửa, nói rất khẽ:

- Anh vào trong này đi, ngoài đó nóng lắm, anh không ngủ được, làm em cũng ngủ không yên.

Thái như được sổ lồng, hăng hái bước vào, cái giường rất nhỏ, nhưng chắc chắn sẽ thoải mái hơn nhiều so với việc nằm sàn đá hoa ngoài kia, hơn nữa, còn có điều hòa, hơn nữa, còn được nằm cạnh vợ mình, hơn nữa, có thể… còn được ôm cô ấy ngủ.

Nhưng sự hí hửng của Thái như bị dội một gáo nước lạnh, Thủy lạnh lùng chia đôi cái giường bằng một cái gối ôm to tướng, giọng lạnh tanh:

- Anh đừng nghĩ có thể đi qua được cái giới hạn này, anh mà vi phạm, sẽ không có lần sau đâu.

Thế là mọi âm mưu đen tối của Thái đều bị phá sản, anh đành ngoan ngoãn nằm im, một chút thì chìm vào giấc ngủ ngon lành, không mộng mị. Nghe tiếng thở đều đều của Thái bên cạnh, Thủy thở phào nhẹ nhõm, thấy anh lục đục ngoài kia, cô cũng biết là do không khí oi bức, nên anh khó ngủ, nhưng cái giường này bé quá, làm sao tránh được sự va chạm, thêm cái gối ôm nằm giữa, muốn quay người còn phải lựa, cứ ra lệnh giới nghiêm như thếđã, anh ngủ say rồi, chắc cũng không vấn đề gì.

Nhưng Thủy có lẽ không biết rằng, ban đêm đàn ông ngủ như một đứa trẻ, nhưng sáng sớm, đứa trẻ đã biến thành đàn ông. Thái mơ màng quờ tay sang bên cạnh, sờ vào một thứ mềm mềm ấm ấm, anh đinh ninh mình đang ở nhà, đang ôm cái gối lụa của mình nên rúc lấy rúc để, cọ đi cọ lại mãi vào đó, nhưng quái, sao cái gối lại có mùi thơm, rõ ràng đây không phải mùi anh hay dùng để giặt đồ, nhưng mà, mùi thơm quá, lại mềm mại dễ chịu nữa, làm anh không thể ngừng việc muốn ôm ghì lấy nó, hít hà hương thơm của nó.

Thủy mơ màng tỉnh giấc, có cái gì ươn ướt cứ dính lấy gáy cô, rõ ràng là…thôi chết, cái gối ôm ngăn giữa tối qua, bởi cái giường quá chật, cô đã vứt dưới sàn rồi, không lẽ, cô quay ngay đầu lại để xác thực sự việc, không ngờ, đôi môi cô lại lướt ngay qua khuôn miệng đang hé mở của anh, như thể một thỏi nam châm, anh lập tức cuốn lấy cô, triền miên không dứt, bao nhiêu nhớ nhung, hờn giận, trách móc, anh dồn hết vào nụ hôn đó, vào vòng ôm ghì khao khát đó, vào sự rối rít vội vã sờ soạng muốn khám phá đó, như thế, một cơn bão qua, càn quét, cuốn trôi mọi trở ngại, mọi ngăn cản.

Ban đầu Thủy còn có ý phản kháng, nhưng anh quá mạnh mẽ, quá đam mê, quá nồng nhiệt làm cô vô tình bị cuốn vào dòng thác của anh, trước khi hoàn toàn thả trôi cảm xúc, cô đã hiểu cảm giác của mẹ, vì sao bà đã dâng hiến đời con gái của mình cho người đàn ông cô chưa một lần gọi là bố đó, khi chưa trải qua cảm giác này, cô đã nghĩ mẹ thật nhẹ dạ, thật yếu đuối, không thể khống chếđược cảm xúc của mình, nhưng khi đặt cô vào vị trí này, tại thời điểm này, cô biết, khi yêu một người nào đó thật sự, thì luôn là cảm giác muốn dâng hiến và được dâng hiến. Đó không phải là sự ép buộc, không phải là sự thiếu kiềm chế, mà đó là sự thăng hoa, cô yêu anh, và cô muốn mình được thuộc về anh một cách trọn vẹn nhất.

Khi vũ trụ trở lại yên bình sau cú nổ tung ngoạn mục, Thủy làm gối đầu trên cánh tay Thái, cảm giác vô cùng bình yên, dễ chịu, như thể, không phải cô vừa trải qua một trận bão, mà là cô vừa giải thoát bản ngã của mình.

- Em còn đau không?

- Hơi…một chút…

- Đợi anh nhé, anh sẽ lau cho em.

Thái giặt một cái khăn ấm, nhẹ nhàng lau chỗ đau cho cô, anh biết đây là lần đầu tiên của cô, bởi vậy, anh đã rất nâng niu nhẹ nhàng với nó. Khi anh tiến vào, cô không hề kêu rên, chỉ bấu chặt vào vai anh, như thể đó là cánh phao giữa biển cả mênh mông mà cô tìm thấy, hoàn toàn yên tâm giao phó mạng sống của mình cho anh, khi đó, trong anh trào lên cảm giác hạnh phúc xen chút tự hào, anh biết, khi cô đã trao đi, tức là cô đã đặt niềm tin vào anh, vào tình yêu mà anh dành cho cô, chỉ cần cô muốn dựa vào, anh tự hứa, mình sẽ vững trãi đứng đó, mãi mãi bên cô.
 

dilmat chanh

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
6/12/13
Bài viết
133
Gạo
900,0
Kết

Thủy ngồi nhẩn nha với ly sinh tố trong lúc chờ bạn đến. Thái báo vợ đi công tác vài ngày mà mới đi một ngày anh đã gọi mấy cuộc từ sáng đến giờ, bây giờ Thủy mới khám phá ra, ngoài cái vẻ ngoài tây học, anh đúng là một người đàn ông Việt Nam điển hình, lúc nào cũng lo có việc gì đó xảy ra khi mình không ở nhà, có lẽ anh nghĩ, mình có thể che hết bầu trời trên đầu cô cũng nên. Cảm giác đó ùa đến làm Thủy bất giác mỉm cười, cô nghĩ đến ngày cưới diễn ra đã hơn ba tháng trước, đằng nhà gái vắng cả bố lẫn mẹ, đằng nhà trai thiếu mẹ chồng, chỉ có bố và dì Thái, với mấy ông bác ở quê lên, tất cả hai họ, không ngồi đủ 4,5 mâm cơm, không xe rước dâu, không đèn pháo sáng trưng, chỉ như một bữa cơm báo hỉ. Thậm chí cô dâu không mặc váy trắng, chú rể không comle mới, Thủy chỉ mặc một chiếc áo dài màu đỏ, còn Thái thì mặc bộ quần áo anh thích nhất, đơn giản vậy thôi, nhưng trong mắt cô dâu chú rể vẫn ánh lên hạnh phúc rạng ngời. Khi cô bước ra, Thái bước nhanh đến phía cô, đưa tay đỡ lấy eo cô rồi thì thầm nho nhỏ “ vợ à, hãy tin anh”. Tự nhiên nước mắt Thủy cứ lăn dài, hạnh phúc mà mẹ cô mong chờ, cuối cùng cô cũng có được nó, có được người đàn ông của riêng mình, dành cho mình.

Dòng suy nghĩ miên man của Thủy đột ngột bị cắt ngang.

- Tôi có thể ngồi đây được không? – Một cô gái trang điểm khá đậm, kéo ghế ngồi xuống ngay trước mặt cô làm Thủy có đôi chút giật mình.

- Xin lỗi, tôi đang đợi bạn.

- Không sao, tôi chỉ xin cô 10 phút là cùng.

- Vâng…nhưng tôi không quen cô.

- Vậy mà tôi lại biết cô rất rõ đấy?

- Tôi không hiểu…?

- Chúng ta đều là dân trí thức, nên tôi nói ngắn gọn thôi, tôi là người đàn bà bị cô cướp mất chồng.

- Ý cô là?

- Cô đoán ra rồi đúng không? Tôi là Hương, vợ sắp cưới của Thái, để chạy theo cô, anh ta nhẫn tâm vứt bỏ tôi ngay trước ngày cưới, một thằng đàn ông như vậy, tôi cũng chẳng tiếc làm gì, tôi chỉ hơi chút tò mò, cô xinh đẹp giỏi giang đến thế nào mà anh ta bỏ tôi để theo cô chứ? Hóa ra, trình độ thẩm mỹ của anh ta quá thường, cô chẳng có gì đặc biệt, thậm chí…nhìn cái đã quên ngay.

- Cô nói đúng, gặp cô đây, tôi mới biết tại sao anh ấy lại không chọn cô, mà nhân tiện, cô nhắc chúng ta đều là trí thức, tôi cũng xin nhắc cô một kiến thức cơ bản, về pháp luật, hai người chưa đăng ký kết hôn, nên chưa thể gọi là vợ chồng, về mặt tình cảm, cô rõ hơn ai hết, anh ấy chưa từng động vào người cô, dù chỉ một lần, vậy thì làm gì có khái niệm chung chăn chung gối?Cô xem, cả lý và tình cô đều không có, vậy việc tôi lấy người đàn ông chưa có vợ, tôi có giấy đăng ký kết hôn được pháp luật công nhận, vậy có phải cô đang đi đánh ghen ngược hay không?

- Cô cũng biết việc anh ấy đã từng đồng ý cưới tôi? Hai bên gia đình đều đồng tình ủng hộ việc hôn sự này, như vậy tôi chẳng phải là vợ chưa cưới của anh ta sao?

- Vâng nếu cô muốn gắn cái mác vợ chưa cưới hụt đó lên người, tôi cũng chẳng có ý kiến gì.

- Cô…thật trơ trẽn, bác gái đã nói rồi, còn bác ấy, cả đời sẽ cấm cửa cô, cô không bao giờ được công nhận là con dâu chính thức đâu…

- Tôi cũng chẳng cần cái danh hão ấy, tôi lấy chồng chứ đâu có lấy mẹ chồng?

- Da mặt cô kể cũng dày thật, thảo nào…

- Ai vậy? – Linh kéo ghế ngồi xuống rồi quay sang hỏi bạn.

- À, không, người nhận nhầm người ấy mà.

- Thế hả?

Chẳng còn lời nào để nói, Hương đành đứng dậy, định cho cô ta một bài học, không ngờ lại bị một phen bẽ bàng.

- Sao vậy? làm cốc capuchino nhé?

- Thôi, tôi uống sinh tố được rồi, bác sỹ bảo hạn chế cafein.

- Hả? Bà dính rồi hả? Nhanh thế? Tôi thả cả năm còn chưa thấy gì, đúng là kẻ ăn không hết người lần không ra. Ông Thái biết chưa?

- Đang đi công tác, chưa báo…ông ấy biết rồi, lại quản đông quản tây, mệt người.

- Bà đúng là số sướng mà, có ông chồng chăm vợ từng ly từng tý còn không biết đường hưởng thụ.

- Ui trời, ông ấy còn hơn cả mẹ chồng, ở trong chăn mới biết chăn có rận.

- Thôi thôi, đừng có khoe cái sung sướng của bà làm người khác ghen tị nữa.

Trong lòng Thủy không khỏi có chút ngọt ngào, Thái như muốn bù đắp cả tình cha, tình mẹ cho cô, chăm cô như chăm một đứa trẻ thiếu thốn tình cảm, giữ cô như thể viên đường trong miệng, chỉ sợ tan, sợ vỡ. Đôi lúc khiến cô nổi cáu, nhưng anh chỉ nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, rụi rụi vào tóc vợ thủ thỉ “ Thì bởi anh yêu em quá mà”, làm cô dù đang cáu điên vẫn không thể lên gân nổi, cô chỉ sợ rằng mình được nuông chiều quá sẽ sinh hư, nhưng đời này, có người đàn ông nguyện yêu chiều cô như vậy, phải chăng đó cũng là phúc phận của cô? mẹ trên trời chắc chắn cũng đang mỉm cười hạnh phúc.
 
Bên trên