Chương 16.
Thái về bàn làm việc, chán nản, cái công ty với chế độ nửa tây nửa ta này làm anh chán ngấy, cứ kêu gọi Việt Nam bây giờ đã mở cửa, cái gì chứ? ép người ta đến nghẹt thở. Anh cứ tưởng về đây để được vẫy vùng, nhưng trong cái đám bùn nhầy nhụa này, anh càng vùng nó càng kéo anh xuống.
- Anh Thái, anh có đồ gửi.
- Tôi?
- Vâng, chúc mừng anh, có lời nhắn cho anh nữa đây, anh ký xác nhận giúp em.
- Ok, cảm ơn. - Thái có đôi chút ngỡ ngàng khi bó hoa to đùng kèm một hộp quà đầy màu sắc được gửi đến, anh không thích mình trở thành tâm điểm chú ý, với cái kiểu tỏ tình đời cũ thế này, lại càng dị ứng.
Mọi người xúm lại khi thấy quà được gửi đến, vừa xuýt xoa vừa chỉ trỏ, nửa tò mò, nửa ngưỡng mộ, không ngừng kêu anh mở quà xem ở bên trong có gì.
Khi hộp quà được mở ra, không chỉ những người có mặt ngạc nhiên, Thái còn như Từ Hải chết đứng, đó là một hộp socola to đùng màu đỏ chói lọi và một lá cờ cầu vồng biểu tượng của người đồng tính, còn một cái thiếp hình trái tim màu hồng với dòng chữ uốn lượn, may mà em đã tìm thấy anh, chỉ cần anh cười, với em đã là một trời hạnh phúc. P/s: anh hãy đặt bó hoa lên bàn, điều đó cho thấy tình cảm của em đối với anh có cơ hội, ít nhất, hãy để chúng ta gặp mặt một lần.
Đọc đến đó, Thái suýt nữa nôn ra, anh không kỳ thị người đồng tính, nhưng với cái kiểu này, thì người thường sẽ vô cùng dị ứng, nếu cùng giới sẽ không sao, chứ đằng này…Mấy đồng nghiệp nhìn anh tò mò, họ nửa không tin, nửa nghi ngờ, Thái chỉ kịp ấp úng:
- Tôi..tôi không phải… - Thì cũng chẳng biết nói thế nào nữa, anh có giải thích thì chắc cũng chẳng ai nghe, mà sao anh phải giải thích về khuynh hướng giới tính của mình chứ?Mà hẳn tên biến thái đó, không, kẻ tỏ tình kia phải là người đang có mặt ở đây, để xem anh có đặt bó hoa lên bàn hay không, thật điên rồ, anh làm sao lại…giống tên đó chứ?
Thái đưa bó hoa cho cô bé lễ tân trước ánh mắt ngỡ ngàng của mọi người:
- Nhờ em cắm hoa vào lọ, để mọi người cùng ngắm, hoa thơm thì cùng hưởng chứ nhỉ?
Anh nhanh chóng đi ra tầng hầm lấy xe, anh không chịu đựng thêm được phút nào nữa rồi, không cẩn thận đã có một dây thần kinh bị đứt.
Bây giờ anh có nhảy xuống sông Hồng thì cái tiếng đó cũng không rửa sạch được, ở cái xã hội Việt Nam này, anh còn có cơ hội nữa không? Hay là phải cái án chung thân này đến suốt đời không được giảm án? Chết tiệt!!!
Khi Thái đi vào cầu thang máy cũng là lúc Thủy bước vào, cô có việc phải ra ngoài, nên dù có đôi chút tò mò vì đám đông đang tụ tập trước cửa phòng kinh doanh chỉ trỏ bàn tán, thì cô vẫn phải ba chân bốn cẳng chạy cho nhanh, không cần xem trực tiếp, khi ra ngoài về, thế nào cô cũng được nghe tường thuật chi tiết. Mấy cô văn phòng là những bà tám chuyên nghiệp, tin nóng thế này, không được truyền đi mới là lạ.
Khi cánh cửa thang máy mở ra, thấy có người bước vào, theo quán tính, Thái lùi sang một góc, cũng không để ý đến người bước vào là ai, tâm trạng không tốt, anh chỉ muốn được yên tĩnh.
- Xin lỗi, anh định xuống tầng mấy? - Thủy hỏi khi thấy Thái không ấn nút trên bảng hiển thị.
- Hả? à, tôi xuống tầng hầm.
- Ok.
Lần đầu tiên, Thủy nhìn thấy khuôn mặt không có chút tự tin nào của Thái, đâu đó, chỉ là sự mệt mỏi chán nản rõ rệt, nếu anh ta bị tỏ tình công khai, thì dù không thích người đó, hoặc không thích hành động đó, thì có lẽ cũng không đến nỗi mang khuôn mặt đưa đám đến vậy chứ? Nhưng đó chỉ là suy nghĩ của riêng cô, biết đâu có nội tình bên trong?
Thái lên xe rồi mà vẫn không biết nên đi đâu, về nhà? chỉ là căn nhà trống hoác, mẹ còn bận cửa hàng, bố bận sự nghiệp trồng người, cả ngày, có khi ba người họ đều không gặp nhau lấy một lần, đó được gọi là gia đình, là tổ ấm ư? Đi bar? Quán đâu có mở lúc giữa buổi thế này? Cho dù đàn ông Việt Nam là những người sung sướng nhất thế giới khi họ có thể tụ tập, ăn uống, chè chén bất kể ngày đêm, thì anh, bây giờ có muốn tìm một bạn nhậu cũng khó, xa Việt Nam quá lâu, người bạn duy nhất mà anh có hiện nay, có lẽ là Trang, cô người yêu đã bỏ theo gái của anh, nhưng, bây giờ đâu phải lúc để tìm sự an ủi?
- Em dạo này thế nào?
Thái vừa nhấp ly café đắng vừa gửi tin nhắn đi, ít nhất anh muốn tìm đâu đó, một người nghe anh nói.
- Em ổn, anh thế nào?
“Anh cũng vậy. Không ổn chút nào? Có lẽ anh sẽ quay lại Mỹ? Anh không biết nữa…”- Hàng chục tin nhắn trả lời Thái đã bấm, cuối cùng đều không gửi đi, anh thấy mình thật ngớ ngẩn, khi đứng giữa nơi mình sinh ra, lớn lên, trưởng thành mà không thể chống đỡ nổi những va vấp của cuộc sống nơi đó. Mấy năm trước khi một mình lăn lộn bên ngoài, cho dù có lúc cũng cảm thấy cô đơn vô cùng, nhưng anh chưa bao giờ có ý định buông xuôi, một chút thử thách thế này, sao anh đã thấy chán nản đến thế? Chẳng nhẽ đây là dấu hiệu của sự xuống dốc? Nhiều khi anh đã nghĩ, mình đủ trưởng thành để đối diện với tất cả những cơ hội cũng như thách thức cuộc sống đã mang lại, nhưng khi người ta phải đứng ở trên một đám mây, cảm giác không thật, không điểm tựa, người ta sẽ không biết phải nhấc chân bước tiếp như thế nào, phía trước đều là những bước hụt, phía sau là hư không, sự hoang mang chới với là không thể tránh được. Anh đơn giản, cần thấy sự hiện diện của một điểm tựa, để anh vì nó mà phấn đấu, vì nó mà cố gắng, nhưng, anh không thấy, hoặc có lẽ mãi mãi sẽ không bao giờ có.
Ngồi trên tầng hai quán “Nắng Sài Gòn”, Thái nhìn dòng người tấp nập đang lướt đi dưới kia, họ cũng đang vội vã vì sự mưu sinh, nhưng có lẽ, họ có mục đích, vì bản thân họ, vì người thân của họ, chí ít vì bạn bè họ, còn anh? Anh có vì mình không? Anh có gia đình không? Anh có bạn bè không? Hình như câu trả lời đều là không thì phải. Anh cũng đang mưu sinh, nhưng sự mưu sinh không cấp thiết, anh không phải vì nó mà sống mà chết. To be or not to be? Càng thấm, anh càng hiểu được, nếu sống mà không mục đích, thì đó là sự tồn tại vô nghĩa. Chưa bao giờ, chưa khi nào, Thái thấy cần một mục tiêu đến như vậy.
Sau khi qua cục thuế, Thủy muốn ăn cắp thời gian công sở, lòng vòng một hồi, cô đặc biệt thích chè bưởi tại đường Chùa Láng, nên tranh thủ thời gian tạt qua đó làm một cốc. Thời tiết đẹp, lòng người cũng đẹp, cô thấy cuộc sống dù có lấy của cô nhiều thứ, thì nó vẫn đáng sống, đáng để tận hưởng, mẹ cô ở trên trời, chắc cũng muốn cô sống vui vẻ, không có một cuộc sống quá nhiều nỗi niềm như bà. Thủy biết, là mẹ cô cam chịu, chứ nếu là cô, cô sẽ có hạnh phúc, theo cách của cô, cũng có lẽ, mẹ cô cũng hạnh phúc theo cách của riêng bà, “ Đời rất dở nhưng mình vẫn phải nhăn nhở” theo đúng phương châm sống của cô nàng “không trung ” tên Linh kia.
Thủy đi xe thật chậm, Hà Nội không vào giờ tan tầm vẫn rất đông nhưng không khiến người ta có cảm giác ngột ngạt, bức bối, khi đang đi trên đường, quay đầu lại, bạn sẽ thấy ai đó gần như đang kề sát vai mình, mỉm cười, thấy cuộc đời có đôi chút ý nghĩa, bởi ít nhiều, đâu đó, bạn sẽ thấy mình không đơn độc.
Tấp xe tà tà, Thủy hỏi chị bán hoa dạo:
- Hướng dương bao nhiêu hả chị?
- 30 nghìn một bó, 5 bông, hoa tươi lắm đấy cô.
- Chị đi từ sáng đến bây giờ, hoa tươi được mới là lạ ý…-Thủy mỉm cười trêu chị bán hoa. Dưới cái nón đã cũ, gương mặt khắc khổ và làn da đen nhẻm, vẫn có một nụ cười tươi tắn như hoa, có lẽ, khi đứng bên hoa, ai cũng được lây phần sự đẹp đẽ và rực rỡ của nó.
- Lá chỉ hơi không tươi một chút thôi, cô về cắm vào nước là nó lại tỉnh ngay, chơi được cả tuần ý chứ.- Thấy khách hỏi, chị hàng hoa được lời tiếp thị.
- Em mua về cắm mà hoa không tươi là em bắt đền chị đấy nhé?
- Ừ, tôi cam đoan, ngày nào tôi chẳng bán hoa ở góc này, cô cứ chạy qua đây là thấy tôi luôn.
- Chị còn mấy bó đấy?
- 3 bó cô ạ, hay cô lấy nốt cho tôi, để tôi về cho sớm chợ, dưới ánh nắng thế này, hoa tươi cũng thành hoa héo mất thôi.
- Thế thì chị phải giảm giá cho em chứ?
- Tôi lấy vốn cô 80 nghìn, được chưa cô?
- Chị cứ làm như em chưa đi buôn hoa bao giờ vậy, em nhẵn mặt cái chợ hoa trên đường Âu Cơ rồi, bó này, chị mua vào chỉ tầm 15 nghìn thôi.
- Gớm cô tinh thế, bán cho người như cô thì tôi lỗ vốn, không có công nữa.
- Em gửi chị 60 nghìn được không ạ? Chị bó cả bó vào cho em, em chưa về nhà ngay nên chị nhớ bó cẩn thận giúp em, bao cả đầu hoa luôn.
- Được rồi, cô cứ yên tâm.
Người bán được hàng vui vẻ mà người mua được hàng cũng sung sướng chẳng kém, tâm trạng tốt, lại nhìn thấy những bông hoa như những đốm nắng rực rỡ đầu thu làm Thủy thấy vô cùng phấn chấn, tối nay về định làm món gì đó ngon ngon, gọi gia đình Ngô Hà và bà trẻ Linh kia qua ăn, cắm thêm lọ hoa cho có không khí. Thủy tin rằng mình là tuýp phụ nữ gia đình, cô thích nấu nướng, dọn dẹp trang trí nhà cửa, cô thích trẻ con, lúc nào cũng mong muốn có một đứa của riêng mình, có khi bị tổn thương quá nhiều bởi sự phản bội, cô đã nghĩ rằng, trên đời này, không thể trông đợi gì vào đàn ông, nếu không có đàn ông, vẫn có thể tạo ra trẻ con thì tốt, mẹ nghe thấy những điều này có lẽ sẽ rất buồn, vì bà luôn nghĩ, đã không cho Thủy một gia đình trọn vẹn, nhưng cô đã nghĩ thông rồi, hạnh phúc là ở trong tay mình, đừng trông chờ quá nhiều ở người khác.
Cô gái nhỏ bé cầm trên tay bó hoa hướng dương vàng rực làm Thái chú ý, trông cô như một đốm nắng giữa cái âm u của thời tiết Hà Nội vào đông, lòng Thái bất chợt có đôi chút nhẹ nhõm, đời vẫn có những niềm vui nhỏ bé như vậy, sao anh lại buồn lo nhiều? Chắc chắn ở một nơi nào đó, có người nào đó sẽ dành cho anh, không thể vì một chút chông chênh mà đánh mất chính niềm tin của mình, mục tiêu của mình. Nhấp thêm ngụm café đã nguội, anh đứng dậy thanh toán tiền và ra về, trong lòng đã có chút bình yên.
Thái về bàn làm việc, chán nản, cái công ty với chế độ nửa tây nửa ta này làm anh chán ngấy, cứ kêu gọi Việt Nam bây giờ đã mở cửa, cái gì chứ? ép người ta đến nghẹt thở. Anh cứ tưởng về đây để được vẫy vùng, nhưng trong cái đám bùn nhầy nhụa này, anh càng vùng nó càng kéo anh xuống.
- Anh Thái, anh có đồ gửi.
- Tôi?
- Vâng, chúc mừng anh, có lời nhắn cho anh nữa đây, anh ký xác nhận giúp em.
- Ok, cảm ơn. - Thái có đôi chút ngỡ ngàng khi bó hoa to đùng kèm một hộp quà đầy màu sắc được gửi đến, anh không thích mình trở thành tâm điểm chú ý, với cái kiểu tỏ tình đời cũ thế này, lại càng dị ứng.
Mọi người xúm lại khi thấy quà được gửi đến, vừa xuýt xoa vừa chỉ trỏ, nửa tò mò, nửa ngưỡng mộ, không ngừng kêu anh mở quà xem ở bên trong có gì.
Khi hộp quà được mở ra, không chỉ những người có mặt ngạc nhiên, Thái còn như Từ Hải chết đứng, đó là một hộp socola to đùng màu đỏ chói lọi và một lá cờ cầu vồng biểu tượng của người đồng tính, còn một cái thiếp hình trái tim màu hồng với dòng chữ uốn lượn, may mà em đã tìm thấy anh, chỉ cần anh cười, với em đã là một trời hạnh phúc. P/s: anh hãy đặt bó hoa lên bàn, điều đó cho thấy tình cảm của em đối với anh có cơ hội, ít nhất, hãy để chúng ta gặp mặt một lần.
Đọc đến đó, Thái suýt nữa nôn ra, anh không kỳ thị người đồng tính, nhưng với cái kiểu này, thì người thường sẽ vô cùng dị ứng, nếu cùng giới sẽ không sao, chứ đằng này…Mấy đồng nghiệp nhìn anh tò mò, họ nửa không tin, nửa nghi ngờ, Thái chỉ kịp ấp úng:
- Tôi..tôi không phải… - Thì cũng chẳng biết nói thế nào nữa, anh có giải thích thì chắc cũng chẳng ai nghe, mà sao anh phải giải thích về khuynh hướng giới tính của mình chứ?Mà hẳn tên biến thái đó, không, kẻ tỏ tình kia phải là người đang có mặt ở đây, để xem anh có đặt bó hoa lên bàn hay không, thật điên rồ, anh làm sao lại…giống tên đó chứ?
Thái đưa bó hoa cho cô bé lễ tân trước ánh mắt ngỡ ngàng của mọi người:
- Nhờ em cắm hoa vào lọ, để mọi người cùng ngắm, hoa thơm thì cùng hưởng chứ nhỉ?
Anh nhanh chóng đi ra tầng hầm lấy xe, anh không chịu đựng thêm được phút nào nữa rồi, không cẩn thận đã có một dây thần kinh bị đứt.
Bây giờ anh có nhảy xuống sông Hồng thì cái tiếng đó cũng không rửa sạch được, ở cái xã hội Việt Nam này, anh còn có cơ hội nữa không? Hay là phải cái án chung thân này đến suốt đời không được giảm án? Chết tiệt!!!
Khi Thái đi vào cầu thang máy cũng là lúc Thủy bước vào, cô có việc phải ra ngoài, nên dù có đôi chút tò mò vì đám đông đang tụ tập trước cửa phòng kinh doanh chỉ trỏ bàn tán, thì cô vẫn phải ba chân bốn cẳng chạy cho nhanh, không cần xem trực tiếp, khi ra ngoài về, thế nào cô cũng được nghe tường thuật chi tiết. Mấy cô văn phòng là những bà tám chuyên nghiệp, tin nóng thế này, không được truyền đi mới là lạ.
Khi cánh cửa thang máy mở ra, thấy có người bước vào, theo quán tính, Thái lùi sang một góc, cũng không để ý đến người bước vào là ai, tâm trạng không tốt, anh chỉ muốn được yên tĩnh.
- Xin lỗi, anh định xuống tầng mấy? - Thủy hỏi khi thấy Thái không ấn nút trên bảng hiển thị.
- Hả? à, tôi xuống tầng hầm.
- Ok.
Lần đầu tiên, Thủy nhìn thấy khuôn mặt không có chút tự tin nào của Thái, đâu đó, chỉ là sự mệt mỏi chán nản rõ rệt, nếu anh ta bị tỏ tình công khai, thì dù không thích người đó, hoặc không thích hành động đó, thì có lẽ cũng không đến nỗi mang khuôn mặt đưa đám đến vậy chứ? Nhưng đó chỉ là suy nghĩ của riêng cô, biết đâu có nội tình bên trong?
Thái lên xe rồi mà vẫn không biết nên đi đâu, về nhà? chỉ là căn nhà trống hoác, mẹ còn bận cửa hàng, bố bận sự nghiệp trồng người, cả ngày, có khi ba người họ đều không gặp nhau lấy một lần, đó được gọi là gia đình, là tổ ấm ư? Đi bar? Quán đâu có mở lúc giữa buổi thế này? Cho dù đàn ông Việt Nam là những người sung sướng nhất thế giới khi họ có thể tụ tập, ăn uống, chè chén bất kể ngày đêm, thì anh, bây giờ có muốn tìm một bạn nhậu cũng khó, xa Việt Nam quá lâu, người bạn duy nhất mà anh có hiện nay, có lẽ là Trang, cô người yêu đã bỏ theo gái của anh, nhưng, bây giờ đâu phải lúc để tìm sự an ủi?
- Em dạo này thế nào?
Thái vừa nhấp ly café đắng vừa gửi tin nhắn đi, ít nhất anh muốn tìm đâu đó, một người nghe anh nói.
- Em ổn, anh thế nào?
“Anh cũng vậy. Không ổn chút nào? Có lẽ anh sẽ quay lại Mỹ? Anh không biết nữa…”- Hàng chục tin nhắn trả lời Thái đã bấm, cuối cùng đều không gửi đi, anh thấy mình thật ngớ ngẩn, khi đứng giữa nơi mình sinh ra, lớn lên, trưởng thành mà không thể chống đỡ nổi những va vấp của cuộc sống nơi đó. Mấy năm trước khi một mình lăn lộn bên ngoài, cho dù có lúc cũng cảm thấy cô đơn vô cùng, nhưng anh chưa bao giờ có ý định buông xuôi, một chút thử thách thế này, sao anh đã thấy chán nản đến thế? Chẳng nhẽ đây là dấu hiệu của sự xuống dốc? Nhiều khi anh đã nghĩ, mình đủ trưởng thành để đối diện với tất cả những cơ hội cũng như thách thức cuộc sống đã mang lại, nhưng khi người ta phải đứng ở trên một đám mây, cảm giác không thật, không điểm tựa, người ta sẽ không biết phải nhấc chân bước tiếp như thế nào, phía trước đều là những bước hụt, phía sau là hư không, sự hoang mang chới với là không thể tránh được. Anh đơn giản, cần thấy sự hiện diện của một điểm tựa, để anh vì nó mà phấn đấu, vì nó mà cố gắng, nhưng, anh không thấy, hoặc có lẽ mãi mãi sẽ không bao giờ có.
Ngồi trên tầng hai quán “Nắng Sài Gòn”, Thái nhìn dòng người tấp nập đang lướt đi dưới kia, họ cũng đang vội vã vì sự mưu sinh, nhưng có lẽ, họ có mục đích, vì bản thân họ, vì người thân của họ, chí ít vì bạn bè họ, còn anh? Anh có vì mình không? Anh có gia đình không? Anh có bạn bè không? Hình như câu trả lời đều là không thì phải. Anh cũng đang mưu sinh, nhưng sự mưu sinh không cấp thiết, anh không phải vì nó mà sống mà chết. To be or not to be? Càng thấm, anh càng hiểu được, nếu sống mà không mục đích, thì đó là sự tồn tại vô nghĩa. Chưa bao giờ, chưa khi nào, Thái thấy cần một mục tiêu đến như vậy.
Sau khi qua cục thuế, Thủy muốn ăn cắp thời gian công sở, lòng vòng một hồi, cô đặc biệt thích chè bưởi tại đường Chùa Láng, nên tranh thủ thời gian tạt qua đó làm một cốc. Thời tiết đẹp, lòng người cũng đẹp, cô thấy cuộc sống dù có lấy của cô nhiều thứ, thì nó vẫn đáng sống, đáng để tận hưởng, mẹ cô ở trên trời, chắc cũng muốn cô sống vui vẻ, không có một cuộc sống quá nhiều nỗi niềm như bà. Thủy biết, là mẹ cô cam chịu, chứ nếu là cô, cô sẽ có hạnh phúc, theo cách của cô, cũng có lẽ, mẹ cô cũng hạnh phúc theo cách của riêng bà, “ Đời rất dở nhưng mình vẫn phải nhăn nhở” theo đúng phương châm sống của cô nàng “không trung ” tên Linh kia.
Thủy đi xe thật chậm, Hà Nội không vào giờ tan tầm vẫn rất đông nhưng không khiến người ta có cảm giác ngột ngạt, bức bối, khi đang đi trên đường, quay đầu lại, bạn sẽ thấy ai đó gần như đang kề sát vai mình, mỉm cười, thấy cuộc đời có đôi chút ý nghĩa, bởi ít nhiều, đâu đó, bạn sẽ thấy mình không đơn độc.
Tấp xe tà tà, Thủy hỏi chị bán hoa dạo:
- Hướng dương bao nhiêu hả chị?
- 30 nghìn một bó, 5 bông, hoa tươi lắm đấy cô.
- Chị đi từ sáng đến bây giờ, hoa tươi được mới là lạ ý…-Thủy mỉm cười trêu chị bán hoa. Dưới cái nón đã cũ, gương mặt khắc khổ và làn da đen nhẻm, vẫn có một nụ cười tươi tắn như hoa, có lẽ, khi đứng bên hoa, ai cũng được lây phần sự đẹp đẽ và rực rỡ của nó.
- Lá chỉ hơi không tươi một chút thôi, cô về cắm vào nước là nó lại tỉnh ngay, chơi được cả tuần ý chứ.- Thấy khách hỏi, chị hàng hoa được lời tiếp thị.
- Em mua về cắm mà hoa không tươi là em bắt đền chị đấy nhé?
- Ừ, tôi cam đoan, ngày nào tôi chẳng bán hoa ở góc này, cô cứ chạy qua đây là thấy tôi luôn.
- Chị còn mấy bó đấy?
- 3 bó cô ạ, hay cô lấy nốt cho tôi, để tôi về cho sớm chợ, dưới ánh nắng thế này, hoa tươi cũng thành hoa héo mất thôi.
- Thế thì chị phải giảm giá cho em chứ?
- Tôi lấy vốn cô 80 nghìn, được chưa cô?
- Chị cứ làm như em chưa đi buôn hoa bao giờ vậy, em nhẵn mặt cái chợ hoa trên đường Âu Cơ rồi, bó này, chị mua vào chỉ tầm 15 nghìn thôi.
- Gớm cô tinh thế, bán cho người như cô thì tôi lỗ vốn, không có công nữa.
- Em gửi chị 60 nghìn được không ạ? Chị bó cả bó vào cho em, em chưa về nhà ngay nên chị nhớ bó cẩn thận giúp em, bao cả đầu hoa luôn.
- Được rồi, cô cứ yên tâm.
Người bán được hàng vui vẻ mà người mua được hàng cũng sung sướng chẳng kém, tâm trạng tốt, lại nhìn thấy những bông hoa như những đốm nắng rực rỡ đầu thu làm Thủy thấy vô cùng phấn chấn, tối nay về định làm món gì đó ngon ngon, gọi gia đình Ngô Hà và bà trẻ Linh kia qua ăn, cắm thêm lọ hoa cho có không khí. Thủy tin rằng mình là tuýp phụ nữ gia đình, cô thích nấu nướng, dọn dẹp trang trí nhà cửa, cô thích trẻ con, lúc nào cũng mong muốn có một đứa của riêng mình, có khi bị tổn thương quá nhiều bởi sự phản bội, cô đã nghĩ rằng, trên đời này, không thể trông đợi gì vào đàn ông, nếu không có đàn ông, vẫn có thể tạo ra trẻ con thì tốt, mẹ nghe thấy những điều này có lẽ sẽ rất buồn, vì bà luôn nghĩ, đã không cho Thủy một gia đình trọn vẹn, nhưng cô đã nghĩ thông rồi, hạnh phúc là ở trong tay mình, đừng trông chờ quá nhiều ở người khác.
Cô gái nhỏ bé cầm trên tay bó hoa hướng dương vàng rực làm Thái chú ý, trông cô như một đốm nắng giữa cái âm u của thời tiết Hà Nội vào đông, lòng Thái bất chợt có đôi chút nhẹ nhõm, đời vẫn có những niềm vui nhỏ bé như vậy, sao anh lại buồn lo nhiều? Chắc chắn ở một nơi nào đó, có người nào đó sẽ dành cho anh, không thể vì một chút chông chênh mà đánh mất chính niềm tin của mình, mục tiêu của mình. Nhấp thêm ngụm café đã nguội, anh đứng dậy thanh toán tiền và ra về, trong lòng đã có chút bình yên.