Cuộc chiến giữa Mr Thiên Tài và cô nàng mèo Ngáo - Tạm dừng - Đan

Tình trạng
Không mở trả lời sau này.

Đan

Gà cận
Nhóm Tác giả
Nhóm Chuyển ngữ
Tham gia
25/4/14
Bài viết
738
Gạo
0,0
Chỗ này nên dùng dấu gạch ngang giữa "Minh - bạn trai tôi", chị đọc cứ tưởng Minh là 1 người, "bạn trai tôi" là một người khác đó em.

Câu này chị nghĩ nên viết liền nhau.

Ngủ dậy chắc biến thành mèo luôn rồi á.
:)) Chắc vậy đó chị. Để em sửa câu trên lại. Cám ơn chị nha. :x
 

Đan

Gà cận
Nhóm Tác giả
Nhóm Chuyển ngữ
Tham gia
25/4/14
Bài viết
738
Gạo
0,0
Chương 2:

Tôi đang vờn con chuột bạch cưng của Khanh trên giường. Thật ra tôi không có ý định ăn nó đâu, cứ nghĩ đến mùi thịt sống là tôi thấy ờn ợn sao ý. Nói chung tôi là một con mèo vô cùng có đạo đức và không bao giờ ăn thịt sống.

Mà từ khi biến thành mèo kể cả cuộc sống tôi cũng nhàn hẳn ra. Không có show diễn, không có bài học, không phải đến trường, suốt ngày lại được gặm nhấm món gà rán yêu thích.

Tôi cũng không hiểu sao mình lại biến thành bộ dạng thế này. Muốn trách anh ta nhưng biết trách thế nào khi chính tôi là cái đứa gây nên chuyện.

Ờ thì thật ra lúc mới biết mình hóa mèo tôi cũng không an nhàn thế này đâu. Tôi nghĩ cuộc đời mình đến đây là hết rồi. Tôi còn ước mơ hoa hậu thế giới chưa thực hiện được mà hà cớ gì phải chôn thân xác mình trong thân hình một con mèo đen ghê tởm thế cơ chứ.

Đau thương, tuyệt vọng, tôi đã có ý định chết quách đi cho rồi. Tôi đã tự tử bằng cách nhảy từ bồn rửa mặt xuống đất (với chiều cao của người thì cần tầng năm trở lên, với một con mèo chắc cỡ bồn rửa mặt là đủ rồi), nghĩ vậy, nhắm mắt nhảy xuống thế mà tôi không chết lại còn nghênh ngang tiếp đất bằng bốn chân. Biết thế tôi đã leo lên nóc tủ lạnh cho cao hơn rồi. Nhưng mà ông trời không cho tôi chết tôi cũng không thiết tha gì chết nữa.

Thật ra thì, nói nhỏ nhé, lúc hạ cánh tự do tôi đã hối hận rồi. Dù là một con mèo tôi vẫn ham muốn được sống, biết đâu một ngày nào đó có thể trở lại bình thường.

“Xin cô đó, tha cho tôi đi. Tên điên đó hành hạ tôi đủ rồi giờ thì tới cô.” Chú chuột bạch nằm vật ra giường năn nỉ xin tôi tha.

Tôi đã tự nhiên hiểu hết ngôn ngữ của loài vật, tiếng người và cả tiếng Anh nữa. Tôi có một ngôn ngữ mà con người không biết. Và tôi tự hào vì điều đó.

“Không được. Không có mày thì tao chơi với ai. Cả ngày biết tao chán lắm không?”

“Cô có thể xem ti vi, ăn bánh, phơi nắng, ngủ… Cả khối việc kia kìa. Tôi còn phải đi nhặt đồ ăn nữa.”

Tôi thật chẳng hiểu sao cậu ta phải đi nhặt từng mẫu bánh mì vụn để ăn trong khi chỉ cần nói với tôi một tiếng là tôi nói Khanh bỏ vào một cái hủ cho cậu ta tha hồ mà ăn.

Mà kể cũng lạ, có lẽ tôi là con mèo duy nhất trên hành tinh này không thích ngủ. Mà tôi phải học cách lên mạng thôi. Đọc truyện tranh hay xem phim kinh dị gì cũng đỡ buồn.

“Tha cho cậu đó.” Tôi nói rồi phóng xuống giường, đi đến bàn làm việc của Khanh.

Chú chuột nhỏ như muốn chắp hai tay lại tạ ơn tôi. Tôi phóng cái vèo trước màn hình lap top. Khó khăn lắm mới mở được cái nắp ra. Nhưng rồi giật bắn mình vì những hình ảnh nham nhở.

Đúng là pháp y có khác. Toàn ảnh chụp thi thể nạn nhân.

Cả bụng bị mổ ra. Bào thai biến mất. Kinh thật. Chắc lại là vụ ăn thịt người của tên biến thái nào đó. Nhưng mà hắn ta không cần phải ăn luôn cả nhau thai và cuốn ruột thế chứ. Chưa xem được phim mà tôi đã phát ói rồi. Tôi gập màn hình laptop lại, cũng không biết hứng thú xem phim chạy đâu mất rồi..

Tôi phiền chán nằm dang rộng hai tay ra. Đúng ra giờ này tôi đang ấm êm bên Minh rồi. Thật ra thì cũng hơi hơi nhớ anh ấy.

“Cô mèo… lại đây nói nghe nè.”

Hôm nay coi bộ anh ta tôn trọng tôi nên không gọi tôi bằng cô mèo Ngáo. Thật ra tiếng kêu của tôi cũng lãnh lót đáng yêu lắm cơ. Không biết anh ta nghe thế nào thành ngáo, và gọi tôi là ngáo.

Tôi nghĩ chắc tại tôi thông minh quá nên anh ta muốn dìm chết tôi đây mà. Nhưng thây kệ, dù sao chỉ là một cái tên không có gì quan trọng.

“Gì cơ?” (Lược bỏ tiếng meo meo)

Anh ta ngồi xuống sô pha, để chiếc cặp da trên bàn thủy tinh cạnh khay trà. Tôi từng táy máy tay chân với chiếc cặp da ấy một lần và nhận ra chẳng có gì đáng chơi nên từ bỏ thú vui đó. Tôi nằm ngoắc đuôi trên chiếc cặp đối diện với anh ta, không biết hôm nay lại có chuyện gì mà lại tỏ ra nghiêm trang như vậy.

“Cô biết Hương Ly không? Cái cô xinh đẹp cạnh nhà cô đấy!”

“Biết. Mà sao cơ? Anh định thu nạp cô ta về làm vợ à? Nói cho anh biết cô ấy là cave đấy nhá! Chẳng phải là good wife đâu.”

“Cô ấy chết rồi.” Giọng Khanh nghe có vẻ mệt mỏi.

“Sao cơ?” Tôi nhổm người hẳn dậy. “Meo meo! Không thể nào! Khu vực nhà tôi thuộc diện an ninh lắm mà.”

Tôi nhìn bộ mặt anh ta như muốn nói: an ninh cái con khỉ! Nhưng anh ta nhìn trừng trừng tôi rồi lại thôi, tiếp tục cúi đầu có vẻ suy tư.

“Cô ấy… chết ngay trước cửa nhà cô. Và cô mất tích nên cảnh sát nghi ngờ và đang tìm cô. Tôi biết cô không liên quan tới vụ này. Một con mèo thì không thể nào giết người được. Nhưng họ nghĩ cô sợ tội chạy trốn.”

Tôi há hốc mồm. Ngoác miệng kêu meo meo phản đối.

Trời ạ! Sợ tội bỏ trốn? Đúng là hay tuyệt vời luôn!

“Anh phải làm gì đó đi chứ!” Tôi muốn nhảy dựng lên.

Bị nghi ngờ là một điều gì đó khiến tôi vô cùng vô cùng căm ghét. Thế mà lại bị nghi ngờ là giết người. Nhưng tôi và cô ta thì có thù oán gì mà đi giết người chứ.

Tôi nhìn chằm chằm vào Khanh. Giữa chúng tôi dường như đã có sự ăn ý rồi. Giữa một con mèo xấu và một gã tồi.

“Cô ấy từng có thời gian qua lại với Minh, cả trước khi quen cô nữa. Cô là vợ sắp cưới của Minh nên thuộc vào diện tình nghi cũng không có gì lạ. Nhưng ngặt là cô MẤT TÍCH. Cô không thể đứng ra chứng minh sự trong sạch của mình được, cô hiểu không?”

“Tôi hiểu. Thế nhưng cánh báo chí săn được tin tức này thì sao chứ? Dù sao tôi cũng nổi tiếng mà.”

“Cô dẹp cái hư vinh đàn bà của mình lại đi. Tôi đang tìm cách chứng minh là cô trong sạch. Đừng có ở đó mà loi nhoi nữa. Tôi không có thời gian lo mấy chuyện vặt vãnh ấy.” Anh ta hầm hầm nhìn tôi.

Ô de, tôi đã vinh quang chọc giận anh ta – người mà tôi thực sự rất cần lúc này. Nhưng kể anh ta nói cũng đúng. Quan trọng không phải là cánh báo chí viết gì về tôi, quan trọng là sự trong sạch của tôi lúc này.

Tự nhiên tôi cảm thấy bản thân mình thật đáng thương. Bên cạnh tôi không còn ai có thể hiểu và giúp đỡ mình. Một con chuột bạch không giúp được gì là cái chắc rồi. Một tên thiên tài nhưng tính tình cổ quái, lại không ưa tôi, liệu anh ta có sẵn lòng giúp tôi hay không?

Tôi giương đôi mắt đã long sòng sọc lên nhìn anh. Dường như nhận ra mình quá lời nên anh mới bế thốc tôi dậy, vuốt ve đầu tôi và nói bằng cái giọng làu bàu: “Tôi sẽ cố làm hết sức mà. Yên tâm đi.”

Hay dà… Giờ tôi phải cố mà học cách tin tưởng anh ta. Vì nếu không tin anh ta tôi chẳng còn biết phải tin vào ai lúc này.
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Magic Purple

Gà BT
Nhóm Chuyển ngữ
Tham gia
25/7/14
Bài viết
1.259
Gạo
7.000,0
Diễn biến hơi nhanh nhỉ? :-? Thế chỉ Khanh nghe được con mèo nói chuyện thôi hay sao?
Nhưng rồi giật bắn mình vì những hình ảnh nham nhỡ.
Mình thích cô mèo này rồi đấy, suy nghĩ rất lạ lùng. :))
 

Đan

Gà cận
Nhóm Tác giả
Nhóm Chuyển ngữ
Tham gia
25/4/14
Bài viết
738
Gạo
0,0
Diễn biến hơi nhanh nhỉ? :-? Thế chỉ Khanh nghe được con mèo nói chuyện thôi hay sao?

Mình thích cô mèo này rồi đấy, suy nghĩ rất lạ lùng. :))
Tại đoạn biến thành mèo mình giới thiệu rồi nên không định viết lại cho đỡ nhàm ấy mà. :D
Cô ấy nói chuyện ai cũng nghe được cả. Chỉ là giọng nói không như xưa nữa, vả lại cũng không nên nói chuyện với người ngoài làm người ta hoảng sợ... o:-)
 

Đan

Gà cận
Nhóm Tác giả
Nhóm Chuyển ngữ
Tham gia
25/4/14
Bài viết
738
Gạo
0,0
Chương 3:

“Hương Ly và Minh quen nhau tận hồi cấp hai cơ à?” Tôi trố mắt hỏi Khanh khi anh ta đang chuẩn bị bữa tối.

Món cà ri làm sẵn ở siêu thị. Chỉ cần mở lò vi sóng lên là có thể có một bữa ăn ngon tuyệt vời mà không cần phải bỏ ra chút xíu công sức mua nguyên liệu và nấu nướng. Chỉ cần có tiền, nghĩa là bạn đã mua được mọi thứ vật chất tiện nghi. Không biết nên mừng hay nên buồn?

“Ờ, nghe anh ta nói vậy. Mà có vẻ là vậy thật. Từ trước lúc gia đình cô ta bị phá sản và cô ta phải đi đến bước đường cùng làm cave.”

Tôi vẫn không muốn tin là vì gia đình cô ấy suy sụp mà hai người ấy chia tay.

“Hai người ấy chia tay từ trước lúc gia đình cô ấy phá sản nữa. Chia tay trong hòa bình. Cô biết rồi đấy, hai người đó vẫn còn giữ liên lạc đến giờ.” Khanh vừa nói vừa đổ nước sôi vào bột ngũ cốc. Người cao to vạm vỡ như anh ta lại uống ngũ cốc, sự thật này có lẽ làm các cô gái khó mà chấp nhận được. Việc hôn một người trong miệng còn thoang thoảng mùi sữa ngũ cốc… cảm giác đó, tôi rùng mình, đúng là không thể nào hình dung được.

Khanh vẫn nhìn tôi trong khi tôi đang suy nghĩ miên man về anh ta. Không biết anh có nghĩ tôi sắt đá hay không khi không hề ghen Minh với cô ấy – ý tôi là cái người đã chết. Dù sao thì cô ấy cũng chết rồi, có ghen tuông gì nữa cũng bằng thừa.

Tôi cười với anh, và chợt nhận ra anh không hề cảm nhận được là tôi đang cười. Làm một con mèo thì không được quyền cười hay khóc. Tôi nói được tiếng người đã là may phước lắm rồi nên cũng chẳng buồn bận tâm thêm nhiều.

“Anh đừng cho là tôi nhỏ nhen như vậy có được hay không? Tôi biết Minh không gạt tôi.”

Khanh muốn nói gì đó rồi lại thôi, quay đi tiếp tục dọn cơm lên bàn.

Khanh đã cho tôi xem qua toàn bộ hồ sơ lưu trữ vụ án. Nhưng còn về quan hệ của Minh và cô ta thì hồ sơ không có lưu lại nên cũng đành chịu. Không biết anh ấy có cảm tưởng gì khi thấy bạn gái cũ của mình qua đời? Mà liệu anh ấy có cảm tưởng gì khi biết tôi thực chất đã biến thành mèo và không biết ngày nào mới làm người trở lại được?

Hay dà... Thật ra thì quan hệ giữa tôi và anh không tốt như mọi người vẫn tưởng. Trong lòng anh dường như vẫn còn thứ gì đó, đại khái không phải là tình nhân bên ngoài hay một cô gái, giống như một hòn đá đè nặng mà bạn giữ trong lòng nên không thể toàn tâm toàn ý dành hết tấm lòng cho người bên cạnh được.

Tôi tiếp tục thở dài. Nằm trên bàn chờ đợi Khanh hấp lại món gà yêu thích. Tôi ăn tất tần tật các món làm từ gà. Từ gà quay, gà hấp, gà luộc, vân vân và mây mây. Giờ thì chẳng cần giữ dáng giữ vóc gì cho cực, cứ lo mạng sống của mình trước đã. Vả lại tôi cũng đang buồn. Mỗi khi buồn tôi cho phép mình được ăn, nếu tâm hồn không vui vẻ được thì hãy thả lỏng thể xác cho nó vui vẻ thay vào.

***​

“Ba ba mua cho bé My con búp bê đó đi, con muốn…”

Đứa bé mũm mĩm chỉ tay lên màn hình ti vi vào con búp bê Pinky số lượng có hạn. Người ba chần chừ muốn nói rồi lại xịu mặt xuống, vuốt đầu đứa con nhỏ: “Khi nào để dành đủ tiền ba sẽ mua cho con. Con gái ngoan, không được vòi vĩnh nữa. Có biết không?”

Đứa bé ngoan ngoãn gật đầu.

Tôi nằm bẹp ngoài ban công nhà hàng xóm nhìn ông bố vỗ về đứa con gái nhỏ mà lòng nhớ ba mình vô hạn.

Từ lúc ông mất tích, mẹ tôi cũng lấy người đàn ông ngoại quốc rồi theo ông ta sang nước ngoài quẳng tôi lại một thân một mình. Tôi không muốn đi, vì vốn dĩ người đàn ông đó dù có tốt thế nào cũng không thể cho tôi được hơi ấm của ba.

Lúc đầu, tôi còn ngẩn ngơ chờ đợi ba quay lại nên mới bám víu vào cái thành phố này không buông. Tôi sợ ba trở về sẽ không thấy tôi. Và tôi làm người mẫu, bán sức để được nổi tiếng chỉ vì mong mỏi một ngày nào đó trở về, ba sẽ dễ dàng tìm được tôi. Tôi sẽ không bị lầm lẫn giữa hàng trăm nghìn cô gái khác.

Tôi sẽ nhờ Khanh mang con búp bê Pinky tặng cho cô bé, vì tôi là hình mẫu của con con búp bê Pinky ấy. Ở nhà tôi có đến hai con số lượng có hạn. Có lẽ cô bé ấy cần con búp bê hơn tôi.

“Ngáo Ngáo, cô ở đâu?”

Sao tôi hận cái tiếng kêu của mình thế không biết.

Tôi kêu ngao ngao rồi nhào vào lòng anh ta. Từ lúc trở thành mèo tôi chợt có thiện cảm với anh ta rõ rệt. Tôi thích dụi đầu vào ngực anh ta, cuộn tròn trong bụng anh ta ngủ cũng là một loại thoải mái.

“Có phát hiện mới. Cô cùng tôi về khu chung cư đi.”

Anh ta bế thốc tôi lên, nhét tôi vào áo khoác kéo lại rồi lái xe đến khu chung cư. Tôi ngủ suốt đường đi.

“Anh là pháp y mà cũng cần đi điều tra nữa sao?” Tôi mơ màng hỏi anh ta khi anh ta bấm nút thang máy đi lên lầu.

“Nếu không điều tra làm sao chứng minh được cô trong sạch.”

Tuy anh ta xấu miệng, tính tình quái gỡ nhưng thật sự cũng không đến nỗi xấu xa. Tôi nghĩ anh ta đã buông xuôi mặc kệ tôi sao khi chửi tôi là con đàn bà thích hư vinh, nhưng không phải. Có lẽ muốn hiểu được một người nào đó, ta phải kề cận sát bên họ nhiều, như tôi và anh.

“Trong nhà cô có camera quay ở cửa đúng không? Các loại cửa mở bằng giọng nói đều có.”

“Tôi không biết nữa. Camera theo dõi thì có, nhưng không biết có ghi hình lại toàn bộ hay không. Cái này anh hỏi Minh thì sẽ có ích hơn.”

Tôi là đứa chuyên gia phá hoại các thiết bị điện tử nổi tiếng khắp khoa. Mấy cái máy bị tôi làm cho hư tôi phải gọi điện thoại cho Minh vào tận trường sửa chữa lại mới không bị cảnh cáo học vụ.

“Cô mở cửa đi. Hôm ấy ngay cả cảnh sát cũng không thể mở được cái cửa này.”

Tôi tiến phía cửa kêu meo meo, cái cửa vẫn im lìm.

“Cô ngốc này, cô làm ơn nói tiếng NGƯỜI cho tôi!” Khanh quát lên làm tôi sững người.

À, thì ra tôi đang nói tiếng mèo. Mà không biết cánh cửa này có còn nghe lời tôi nữa hay không. Dù gì thì giọng tôi bây giờ chẳng hay ho như xưa, chẳng phải người, cũng chẳng phải mèo.

“Open!”

Cánh cửa toan mở ra.

Căn nhà giờ như một ổ chuột, còn hơn thế nữa ấy, vì chú chuột bạch nhà Khanh ăn ở đâu có bừa bộn loạn xạ đến thế này.

Tôi đứng trơ ra đó nhìn Khanh. Cả hai chúng tôi lẳng lặng nhìn nhau. Tôi thầm nhủ trong lòng, lần này lớn chuyện rồi.

Vì chỉ có tôi và anh mới biết chuyện gì đang thực sự diễn ra.
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Kesinohana

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
21/1/15
Bài viết
106
Gạo
0,0
Đề tài mới lạ quá. Hóng chương mới của bạn nha. :">
 

Kesinohana

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
21/1/15
Bài viết
106
Gạo
0,0
:x Cám ơn bạn nha.
Mình thấy diễn biến hơi nhanh thì phải? :D Với lại tâm lí nhân vật biến đổi cũng nhanh nữa, có cảm giác như Khanh là người yêu thầm chứ không phải oan gia với Mèo Ngáo ấy. Nhưng mà rất dễ thương. À, mình muốn thấy nhân vật Minh xuất hiện quá, cũng tò mò không biết bên nước ngoài, mẹ Mèo Ngáo có biết cô đang là đối tượng tình nghi của một vụ án mạng hay không đây? Hóng ghê. :3
 

Đan

Gà cận
Nhóm Tác giả
Nhóm Chuyển ngữ
Tham gia
25/4/14
Bài viết
738
Gạo
0,0
Mình thấy diễn biến hơi nhanh thì phải? :D Với lại tâm lí nhân vật biến đổi cũng nhanh nữa, có cảm giác như Khanh là người yêu thầm chứ không phải oan gia với Mèo Ngáo ấy. Nhưng mà rất dễ thương. À, mình muốn thấy nhân vật Minh xuất hiện quá, cũng tò mò không biết bên nước ngoài, mẹ Mèo Ngáo có biết cô đang là đối tượng tình nghi của một vụ án mạng hay không đây? Hóng ghê. :3
À, cái vụ oan gia là do cô ấy nghĩ vậy thôi, đầu óc cô ấy hơi hơi có vấn đề ấy mà ;). Chương sau anh ấy sẽ lên sàn ngay... :))
b-) Mẹ Mèo Ngáo chưa biết tin tức nhanh vậy đâu, nhưng mà bà ấy sẽ từ từ xuất hiện, đừng vội.
 

Đan

Gà cận
Nhóm Tác giả
Nhóm Chuyển ngữ
Tham gia
25/4/14
Bài viết
738
Gạo
0,0
Chương 4:

Sau khi rời khỏi chung cư, chúng tôi đến thẳng nhà Minh. Lúc này đã là mười một giờ đêm, anh ra mở cửa với bộ mặt còn lơ mơ chưa tỉnh ngủ.

Khanh sấn đến trước tiên, nắm lấy cổ áo Minh và giật ngược về trước. Minh hoảng hốt, lùi về sau mấy bước định đóng cửa lại nhưng Khanh đã nhanh chân hơn, hất văng cánh cửa và tiến vào trong.

“Mày đem cái đĩa ra đây, ngay!”

“Tao không có giữ.” Giọng Minh chần chừ. Trong giây phút đó, tôi biết là: anh lấy.

Lúc vào nhà, mọi thứ trong nhà tôi bị xáo trộn như thể vừa diễn ra một buổi party hay hỗn chiến. Và cái đĩa trong camera bị lấy mất. Cửa nhà tôi ngoài tôi và anh ấy thì không ai mở được.

“Vậy thì ai đã vào nhà và lấy đi cái đĩa?”

“Tao…”

Tôi nằm im trong ngực Khanh, nghe tiếng tim anh ấy đập thùm thụp. Hẳn là anh phải giận ghê lắm.

Và, lần đầu tiên trong đời, tôi thấy Minh khóc. Anh ấy cuối xuống. Tay bưng mặt và vùi đầu vào gối.

“Tao không thể giao cái đĩa cho cảnh sát.” Giọng anh nhẹ hẫng. Tôi vẫn không tin anh ấy giết người. Tôi vẫn cố chấp muốn tin là như vậy. “Nhưng cô ấy không phải do tao giết. Lúc tao từ trong nhà đi ra, cô ấy đã chết rồi.”

“Vậy tại sao mày không giao cái đĩa ra?” Khanh mỉa mai. Tôi nghe được sự tức giận lẫn oán trách trong giọng nói của anh. "Mày vì bản thân đẩy Na Na vào đường cùng đó, có biết không? hả? Đồ khốn!"

“Tao xin mày. Đừng dồn ép tao. Cô ấy quả thật có nói chuyện với một gã đàn ông, rồi cô ấy đi đến bấm chuông cửa, và ngã vật xuống chết. Tao chỉ có thể nói với mày như vậy.”

Khanh đứng bật dậy. Đá tung cái bàn nước trước mặt Minh. Tôi nghĩ anh nên giữ bình tĩnh vào lúc này. Nhưng không thể nói với anh hay khuyên anh được. Tôi giờ chỉ là một con mèo. Một con mèo vô dụng.

“Vậy cần gì mày phải làm nhà cô ấy thành ra như vậy chứ?”

“Cái gì cơ?” Minh vặt lại rất nhanh, như thể anh không biết Minh nói cái gì.

“Nhà cô ấy bị lục tung lên như một bãi chiến trường, mày không biết thì ai vào đây biết được hả?”

“Làm sao có thể, làm sao có thể…” Minh vò đầu. “Nhà Na Na không bị mất thứ gì hết, đúng không?”

Tôi càng lúc càng rối. Tại sao anh ấy không giao cái đĩa ra cho chúng tôi? Trong đó đã ghi lại được những gì? Và nếu anh ấy không làm nhà tôi thành ra như vậy thì ai làm?

Tôi muốn lên tiếng chất vấn anh, muốn biết anh còn giấu tôi những gì nữa, nhưng tôi cố ép mình ngậm miệng lại, thậm chí kềm cả tiếng kêu meo meo đang chực thoát ra ngoài. Anh ấy vẫn đinh ninh rằng mẹ tôi bệnh và tôi phải bay sang thăm mẹ nên không kịp chào anh một tiếng. Tôi cũng không muốn anh biết tình trạng hiện giờ của mình.

“Mày cho tao xem cái đĩa đi. Tao sẽ không giao cái đĩa cho bất kì ai.”

“Nhất là Na Na.” Minh nói tiếp.

Dựa vào thái độ của anh, tôi biết anh đã chấp nhận hòa hoãn trước Khanh. Hai người họ vốn là bạn, thậm chí là rất thân. Từ lúc mới quen biết Minh tôi đã thấy hai người họ coi nhau như anh em trong nhà, và nhiều lúc tôi cũng thầm hỏi, liệu có phải vì tôi chen ngang nên họ không có thời gian dành cho nhau và bớt thân nhau hay không. Nhưng mà, từ hôm nay tôi mới biết được, họ vẫn là anh em tốt của nhau. Từ thái độ nôn nóng của Khanh muốn tìm ra hung thủ thực sự, đến thái độ thành khẩn của Minh. Tôi biết họ vẫn không hề thay đổi, dù có tôi hay không.

Tôi đã không hề muốn xem cái đĩa. Tôi biết nó sẽ làm tổn thương đến tôi. Nhưng tôi vẫn cố chấp muốn xem. Khi Khanh cố tình vào toa lét hỏi tôi là có thực sự muốn xem hay không. Tôi đã khẳng định chắc chắn với anh là có. Nhưng giờ tôi đang muốn giằng ra khỏi ngực anh và chỉ muốn chực chạy trốn. Tôi muốn hét lên rằng tôi đã hối hận rồi. Nhưng tôi không thể hèn nhát như vậy! Tôi tự trấn an mình rằng sẽ không có gì, không sao hết. Chỉ có như vậy tôi mới có can đảm tiếp tục theo dõi vào màn hình trước mặt.

Đĩa tự ghi là một cái đĩa nén dài, bạn có thể ghi bao nhiêu tùy thích, nhưng không thể tua đi tua lại như những cái đĩa bình thường. Mỗi lần tua chỉ tua được ba tiếng. Nghĩa là muốn xem một đoạn nhỏ bạn phải mất nhiều nhất là ba tiếng mới có thể xem được. Và việc buồn chán nhất là xem đi xem lại một cảnh – hành lang không người, vả lại, còn không biết cái đoạn có thể gây tổn thương đến mình nằm ở đâu.

Tôi vẫn đang nằm gọn trong áo khoác của Khanh. Minh có hơi giật mình vì sự xuất hiện của tôi, à không, của một con mèo mun. Nhưng anh không tập trung nhiều. Tôi biết anh vẫn đang lo lắng.

“Hôm đó ai làm chứng cho mày việc mày ở không có mặt tại hiện trường?” Khanh vẫn chăm chăm nhìn vào màn hình khi hỏi câu đó.

“Trí.” Lúc nói đến cái tên đó tôi nghe giọng anh run run, và hoảng hốt. “Họ làm sao không tin lời Trí? Thế nên, tao bị loại khỏi vòng tình nghi trong nháy mắt.”

Tôi tự hỏi không biết Trí là cái tên tai to mặt bự nào mà ai cũng phải nể thế không biết. Tôi lấy tay, à mà chân trước mới đúng, khều khều Khanh. Như hiểu được ý tôi, Khanh lập tức nhỏ giọng, “Em họ tôi, quán quân giải đấu súng năm 2105 toàn quốc.”

Hình như gen di truyền nhà anh ta phải là những người tài giỏi không hay sao ấy nhỉ? Ba anh ta, tôi có gặp được một lần, lần ba tôi mất tích. Ông ấy đã đến thăm hỏi gia đình tôi, như một người bạn ngày xưa. Thực ra thì ba tôi không phục vụ cho cảnh sát, ông chỉ là một bác sĩ. Và tôi còn không biết khi ấy bác sĩ với cảnh sát thì có mối quan hệ gì, nói chung thì tôi cũng không hỏi mẹ, lúc ấy tôi còn quá nhỏ để có thể hiểu và thắc mắc nhiều điều mà thậm chí trong đầu tôi không có khái niệm.

Ông ấy là một người vừa nhìn là đã biết một người không tầm thường. Với thân hình vạm vỡ và gương mặt nghiêm nghị vừa nhìn đã sợ, vừa gặp ông trong đầu tôi đã vụt lên một ý niệm, ông đúng là sinh ra để làm cảnh sát.

Màn hình dần chuyển động, lúc này tôi mới thôi nghĩ vu vơ tập trung ánh mắt về phía màn hình.

Tôi thấy Minh bước đến cửa và mở cửa bước vào. Với tôi thì chỉ cần giọng nói nhưng mà với anh thì phải cần thêm một chiếc chìa khóa mới mở ra được. Đang lúc loay hoay thì một người đàn ông nữa tiến tới. Một người đàn ông cao, thân hình hơi gầy, nước da trắng và chân mày rậm. Anh ta tiến lên và nắm lấy tay Minh. Minh bất ngờ giãy tay người đàn ông xa lạ kia ra, và anh hốt hoảng. Tôi không thấy mắt anh, vì lúc ấy anh xoay người ra phía ngoài đối diện với người đàn ông kia, nhưng phản ứng cứng ngắc của anh, tôi biết anh đang bất ngờ.

Và hai người họ ôm chầm lấy nhau. Họ hôn nhau. Hôn như đã cả ngàn năm thèm khát nhau.

Giờ phút đó, lòng tôi như vỡ ra mọi chuyện.
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Tình trạng
Không mở trả lời sau này.
Bên trên