Cuộc chiến giữa Mr Thiên Tài và cô nàng mèo Ngáo - Tạm dừng - Đan

Tình trạng
Không mở trả lời sau này.

Mưa Mùa Hạ

Gà BT
Nhóm Tác giả
☆☆☆
Tham gia
6/8/14
Bài viết
2.926
Gạo
4.000,0
Chương 2.
"Anh phải làm gì cơ chứ." => câu này chị nghĩ nên là "Anh phải làm gì đi chứ".
Với mấy chương vừa đọc, tuy tiết tấu nhanh nhưng chị nghĩ nó phù hợp với thể loại truyện em đang viết, chỉ có điều diễn biến tâm lý nhân vật "tôi" chưa được miêu tả sâu khi bản thân mình là kẻ tình nghi giết người, người yêu lại có những mối qua hệ khó hiểu... Dù là con mèo nhưng chị nghĩ nên thêm vài đoạn miêu tả nội tâm.
 

Đan

Gà cận
Nhóm Tác giả
Nhóm Chuyển ngữ
Tham gia
25/4/14
Bài viết
738
Gạo
0,0
Chương 2.
"Anh phải làm gì cơ chứ." => câu này chị nghĩ nên là "Anh phải làm gì đi chứ".
Với mấy chương vừa đọc, tuy tiết tấu nhanh nhưng chị nghĩ nó phù hợp với thể loại truyện em đang viết, chỉ có điều diễn biến tâm lý nhân vật "tôi" chưa được miêu tả sâu khi bản thân mình là kẻ tình nghi giết người, người yêu lại có những mối qua hệ khó hiểu... Dù là con mèo nhưng chị nghĩ nên thêm vài đoạn miêu tả nội tâm.

:) Hi hi cám ơn chị. Em sẽ đọc rồi sửa lại cho hợp lý.
 

Đan

Gà cận
Nhóm Tác giả
Nhóm Chuyển ngữ
Tham gia
25/4/14
Bài viết
738
Gạo
0,0
Chương 5:

Tôi đã ăn cả một cái đùi gà sáng nay và luôn cả phần ức cho buổi trưa. Chắc chỉ trong ngày hôm nay tôi sẽ tọng cả con gà hơn một kí vào bụng. Tôi nằm rên rừ rừ trên sô pha, chẳng thèm chơi với chú chuột nhỏ mặc dù nãy giờ nó cứ lởn vởn dưới chân chọc cho tôi vui.

Thực ra thì tôi đã đờ đẫn như vậy từ hôm qua. Thậm chí tôi còn không buồn xem tiếp người đàn ông nói chuyện với cô gái đó là ai, và cô ấy đã chết kì bí như thế nào sau khi họ đóng sập cửa lại và đi vào trong nhà. Tôi còn không dám nghĩ tiếp hai người họ đã làm gì trong nhà tôi.

Tôi mặc kệ, buông thõng hai tay và rúc sâu vào bụng Khanh. Có lẽ tôi không có tư chất làm một người cảnh sát, đáng lý ra tôi nên bò dậy và xem nốt phần còn lại để đòi lại sự trong sạch của mình. Nhưng tôi thậm chí còn không buồn minh oan cho chính bản thân. Tôi thấy mình không còn thiết tha làm gì nữa hết. Bấy nhiêu đó đã đủ rồi, tôi chịu đựng đủ rồi!

Khanh liên tục vuốt ve đầu tôi, và điều đó cũng không làm tôi khá hơn là bao. Tôi biết anh đang hối hận, hối hận vì đã đưa tôi theo, hối hận vì đã cho tôi xem đoạn phim ấy, hối hận vì đã dẫn tôi về nhà để tôi biến thành bộ dạng thế này, và hơn hết, anh hối hận đã giúp hai người chúng tôi đến với nhau. Nếu lúc đó tôi có thể lên tiếng tôi đã muốn nói rằng mình không trách anh. Nhưng tôi mệt quá, mệt như vừa bị ai đó rút cạn sức lực. Và tôi thiếp đi. Đến tận lúc chú chuột nhỏ lay người tôi dậy.

Đồng tính, không phải là một từ xa lạ đối ở cái thế kỉ hai mươi hai này. Họ thậm chí còn có thể kết hôn, sinh con bình thường. Tôi không ghê tởm, không bài xích. Trong lòng tôi có cảm giác như vừa bứt khỏi một giấc mơ. Giấc mơ tôi bị người ta lợi dụng. Lợi dụng một cách trắng trợn như vậy. Tôi như một con ngốc vừa dưới cống thoát nước chui lên, trong một phút tôi đã nghĩ mình thậm chí còn tệ hơn thế nữa.

Tôi thậm chí đã không ngờ được rằng anh ấy dối lừa tôi suốt bao nhiêu năm qua. Từ hồi tôi còn là một đứa sinh viên năm nhất đại học y và anh là sinh viên năm cuối trường đại học công nghệ thông tin - khoa khoa học máy tính. Chúng tôi quen nhau nhờ vào Khanh.

Tôi và Khanh quen biết nhau khá lâu. Quan hệ giữa tôi và anh cứ gọi là không nhạt cũng không mặn, chúng tôi biết nhau, thậm chí là có thể hiểu rõ nhau, anh vốn biết tôi dở hơi thế nào, tôi cũng biết anh lập dị thế nào. Nhưng chúng tôi không buồn ngó mặt nhau lấy một lần. Cho đến khi chào đón tân sinh viên và tôi vô tình gặp Minh. Tôi bám riết theo anh ta chỉ để xin cho bằng được số điện thoại của Minh và làm quen với anh.

Đừng vội kết luận tôi là người trơ trẽn, bởi lẽ, vừa gặp anh tôi đã bị cuốn theo một sức hút quá mãnh liệt. Và dù rằng, Minh không đẹp trai như Khanh, cũng không tài giỏi như Khanh, anh chỉ là một người bình thường, dễ thương chứ không lập dị kiểu giống như Khanh. Và tôi đã chọn anh cho mục tiêu kế tiếp của đời mình.

Tôi sống rất có nguyên tắc, và làm việc có mục tiêu. Tôi theo đuổi nghề người mẫu trong khi là một sinh viên trường y, tôi biết điều đó bất tiện và có thể trì hoãn việc tốt nghiệp của tôi lại. Nhưng tôi mặc kệ. Dù chuyên ngành điều dưỡng có học bảy năm mới được ra trường thì tôi cũng không quan tâm. Việc trở thành một sinh viên trường y không phải ý tưởng của tôi. Mà là của mẹ. Mẹ tôi đã dùng mọi thủ đoạn, hết lời dọa nạt bắt tôi thi trường y. Nhưng dù không như vậy thì tôi cũng sẽ không có ý kiến gì nhiều, vì về mặt nào đó, tôi hiểu đó có thể là ý nguyện của ba, mẹ chỉ thay ba tôi thực hiện nó thôi.

Tôi và anh quen nhau thuận lợi, chỉ không thuận lợi là có đôi khi hẹn hò vẫn có Khanh kế bên. Tôi và anh ta vẫn không ưa gì nhau như cái kiểu oan gia thường gặp. Tôi nhớ có lần anh ta đã làm cháy tóc tôi trong lần thí nghiệm chế tạo thuốc gây nổ. Tôi chỉ tò mò vào xem anh ta biểu diễn thôi, và là đứa xui xẻo nhất bị dính chưởng lần ấy. Năm đó tôi học lớp bảy, và anh ta lớp mười. Thật ra anh ta chỉ hơn tôi có một tuổi, à không, vẻn vẹn có năm tháng, vậy mà nhờ học vượt, anh ta hơn hẳn tôi ba lớp.

Từ lần đó trở đi, tôi thường moi móc chuyện của anh ta ra để ngồi lê đôi mách với đám bạn, và chỉ có mình Phượng Linh chịu nghe tôi nói, vì cô nàng đã một lần bị bỏng ngón út vì ngọ nguậy vào mấy thứ đồ không nên đụng vào của anh ta. Và từ đó, chúng tôi trở thành bạn tâm giao của nhau vì có cùng một kẻ thù.

Mà tôi cũng thật ngốc, đã biết mấy thứ đồ của anh ta không nên đụng vào mà tôi vẫn làm. Đúng là tò mò giết chết con mèo mà.

À, lại đi quá xa chủ đề chính rồi. Tôi biết việc gì dễ dàng quá thì sẽ không được suông sẻ, nhưng tôi vẫn cố chấp tin vào thứ tình cảm êm đềm bên Minh. Ở bên anh, không có sóng gió, không lo toan, không cần phải đắng đo xem cần phải làm gì và không nên làm gì. Anh luôn làm hết mọi chuyện, vì tôi. Ấy vậy mà, giờ tôi mới nhận ra thứ tình cảm dịu dàng mà anh trao cho tôi chỉ vì mặc cảm, vì gia đình… Thậm chí anh còn định lấy tôi về để che mắt gia đình, che mắt những người xung quanh.

Không thể nói tôi không buồn hay thất vọng, thật sự tôi thấy mình ngu ngốc nhiều hơn cả. Tình yêu đầu tiên, kết thúc bằng một lí do đơn giản như vậy. Tôi vẫn hy vọng anh dối gạt tôi, hoặc giả, anh có người phụ nữ bên ngoài, hoặc bắt cá hai tay, hay bất kì lý do gì vì người phụ nữ khác. Tôi không cam lòng khi phải thua dưới tay một người đàn ông. Không bao giờ!

“Tôi chưa tìm được người đàn ông kia là ai, nhưng mà, cô yên tâm, tôi sẽ chứng minh cô trong sạch.” Khanh về rồi nhẹ nhàng nói với tôi. Tôi biết anh ta vì tôi đang chịu tổn thương mới chấp nhận hạ mình vậy thôi. Bình thường anh ta không đay nghiến tôi đã tốt lắm rồi.

“Không cần.” Tôi đáp rồi tiếp tục nhắm mắt, rên hừ hừ.

Khanh nhẹ ngồi xuống bên ghế, anh ngồi hẳn luôn xuống đất để có thể đối diện với tôi. Không biết sao lúc tôi thê thảm nhất lại là trước mặt anh ta, người mà tôi luôn tìm mọi cách để nói xấu. Cũng may là anh ta không nhỏ nhặt chấp nhất tính tình của tôi.

“Tôi xin lỗi. Đáng lí ra tôi không nên để cho hai người đến với nhau. Ý tôi là, tôi biết Minh như vậy nhưng tôi nghĩ cậu ta thay đổi kể từ khi gặp cô rồi, nên…”

Tôi muốn hét lên với anh ta rằng giờ anh ta có nói xin lỗi cũng được gì. Mà tất cả cũng không hẳn là lỗi của anh ra. Thế nên tôi đành ngậm ngùi im lặng.

“Tôi đã nhờ Phượng Linh phong tỏa hết các tờ tạp chí rồi. Cô nàng còn hy sinh cặp kè với tên lăng nhăng Hoàng Tuấn đề bù cái tin tức cô bị tình nghi. Đúng là không dễ dàng gì…”

Hoàng Tuấn cái tên khét tiếng lăng nhăng đó trong cả cái thành phố này ai mà không biết. Phượng Linh chịu hạ mình ghi tên trong danh sách bạn gái của hắn ta quả là không phải chuyện dễ dàng, đúng như lời nhận xét của anh ta.

Chắc Khanh đã nói tất cả cho Linh nghe rồi. Không biết bao lâu nữa cô nàng sẽ hấp tấp chạy tới đây. Nhưng mà gặp cô ấy trong bộ dạng này, tôi thật sự không muốn. Chắc con bé sẽ khóc toáng lên thôi.

“Mẹ tôi vừa điện thoại hỏi thăm cô, dặn tôi chăm sóc cô thật tốt.”

Tôi thở phào. Mẹ anh ta chứ không phải mẹ tôi. Mà tôi phải nói chuyện này cho mẹ sớm thôi. Sẽ không có cái đám cưới nào diễn ra hết. Nhưng mà, chia tay, cũng phải là tôi không cần anh ta, chứ không phải vì anh ta không cần tôi. Ngược lại, tôi sẽ khiến anh ta chịu hết mọi hậu quả đã gây ra. Cứ đợi đấy, người phụ nữ nào cũng có một chút xíu nhỏ nhen, giống như tôi. Thậm chí tôi còn nghĩ như vậy đã quá nhân từ với anh ta rồi.

“Anh nói với mẹ đưa thông tin lên báo đi.”

“Tin gì?”

“Tôi và anh sẽ kết hôn, khi tôi trở lại là người thực sự.” Tôi nói. Rồi úp mặt vào cái gối bông và không thèm nhìn anh ta lấy một cái. Tôi mặc kệ anh ta có thái độ gì. Chính anh ta cũng đang hối hả tìm vợ cơ mà. Mà muốn lấy vợ thì phải biến tôi thành người trước đã, nhất cử lưỡng tiện.

Phải nói là từ khi biến thành mèo trí thông minh của tôi cứ tăng lên đột biến. Ha ha.
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Magic Purple

Gà BT
Nhóm Chuyển ngữ
Tham gia
25/7/14
Bài viết
1.259
Gạo
7.000,0
Ôi, choáng. @-) :))
Đang nghe Tell me something I don't know nữa chứ. :))
Chương 5
Tôi không ghê tởm, không bày xích. => bài xích
Đan thích quan tâm đến vụ tuổi tác, học vượt, học trễ... nhỉ? :P
Thậm chí anh còn định lấy tôi về để che mắt gia đình, che mắt người dân. => từ này hình như không hợp. :-?
Phượng Linh chịu hạ mình ghi tên trong danh sách bạn gái của hắn ta quả là không phải chuyện dễ dàng g, đúng như lời nhận xét của anh ta.
Mà tôi phải nói chyuện này cho mẹ sớm thôi.
Phải nói là từ khi biến thành mèo trí thông minh của tôi cứ tăng lên đột biến.
Phục cô này quá. :)) Mình thích cái sự tưng tửng của cô ấy, còn Khanh thì vẫn chưa định hình được. :3
 

Đan

Gà cận
Nhóm Tác giả
Nhóm Chuyển ngữ
Tham gia
25/4/14
Bài viết
738
Gạo
0,0
Ôi, choáng. @-) :))
Đang nghe Tell me something I don't know nữa chứ. :))
Chương 5
Tôi không ghê tởm, không bày xích. => bài xích
Đan thích quan tâm đến vụ tuổi tác, học vượt, học trễ... nhỉ? :P
Thậm chí anh còn định lấy tôi về để che mắt gia đình, che mắt người dân. => từ này hình như không hợp. :-?
Phượng Linh chịu hạ mình ghi tên trong danh sách bạn gái của hắn ta quả là không phải chuyện dễ dàng g, đúng như lời nhận xét của anh ta.
Mà tôi phải nói chyuện này cho mẹ sớm thôi.

Phục cô này quá. :)) Mình thích cái sự tưng tửng của cô ấy, còn Khanh thì vẫn chưa định hình được. :3
:)) Ôi định nói là bàn dân thiên hạ cơ mà nghe gian hồ quá, chắc bỏ luôn cái cụm người gì gì đó luôn.
Soát lỗi rồi cơ mà còn nhiều sai sót quá. :-o:-o:-o
Đi sửa lại thôi... He he. :P
 

Đan

Gà cận
Nhóm Tác giả
Nhóm Chuyển ngữ
Tham gia
25/4/14
Bài viết
738
Gạo
0,0
Chương 6:

Phượng Linh đến chỗ tôi sớm hơn dự tính. Sau khi dự tiệc bên công ty ba, cô nàng lái xe thẳng đến nhà Khanh luôn.

Lúc đó đã mười hai giờ đêm. Tôi đang cuộn tròn trên bụng Khanh, ngủ mê say. Tôi đang nghĩ mình làm cách nào để anh ta có thể sống dở chết dở với tôi. Dù gì thì bây giờ anh ta đối xử tốt với tôi tôi phải hành hạ anh ta cho ra trò. Bao năm qua tôi cũng đã ngứa ngáy đủ rồi.

“Na Na… bồ ra nông nỗi như thế này sao?” Cô nàng vừa ôm tôi vừa khóc rưng rức, tay kia không ngừng lôi xềnh xệch cổ Khanh đến ghế sô pha.

“Sao anh không tha cho cậu ấy được vậy hả? Anh có biết bây giờ thậm chí cậu ấy không ra minh oan cho mình được hay không?” Phượng Linh oán trách, và Khanh, hắn ta chỉ biết ngồi đó nghe Linh thuyết giảng như học sinh tiểu học. Đây là lần đầu tiên tôi thấy anh ta "lép vế" trước Phượng Linh.

Tự dưng nhìn cảnh này, tôi chỉ muốn cười.

“Không sao. Khanh sẽ tìm cách để mình bình thường lại mà, bồ yên tâm đi.” Bình thường là tôi vỗ về cô nàng khi thất tình. Chưa bao giờ tôi không thấy mình giống chị con bé. Mà giờ, thậm chí tôi so với cô ấy còn nhỏ bé và đáng thương hơn. Đúng là cuộc đời này không ngừng biến đổi mà.

Linh trừng mắt với Khanh: “Anh mà không biến cô ấy lại là người được, tôi thề sẽ đập nát ngôi nhà với đống đồ quý báo coi anh còn làm gì được nữa.”

Khanh rụt cổ lại. Tôi biết anh sợ. Phượng Linh cô ấy nói được là làm được, với tiền lực tập đoàn lớn như gia đình cô ấy có chuyện gì cô ấy không dám làm chứ. Tôi thấy cũng may là Khanh biến tôi thành như vậy, chứ nếu gặp Phượng Linh chắc chắc anh ta không xong chuyện với gia đình cô ấy rồi. Không như tôi.

“Tôi đang cố gắng. Các cô đừng có ở đó mà than oán nữa được không, tin tôi đi.” Khanh nói với cái giọng hết sức bình tĩnh, và tự tin.

Tôi buộc miệng muốn nói ra: có điên mới tin anh! Nhưng tôi đã kịp thời thắng lại đúng lúc, vì giờ không còn cách nào ngoài tin tưởng anh ta cả.

Sau khi Phượng Linh về, Khanh ngồi sụp xuống ghế, nói chuyện với tôi với vẻ mặt rất hối lỗi: “Tôi không biết sao mọi chuyện lại cứ rối beng lên thế này. Nhưng tôi sẽ tìm ra được hung thủ và trả cô về hình dáng ban đầu.”

Khanh nói với tôi nguyên nhân cái chết chưa được xác định, và người đàn ông đó không nhìn thấy mặt chỉ nhìn thấy cái bóng lưng phía sau. Dù đã mổ thi thể và làm tất cả các xét nghiệm, nhưng tất cả đều cho kết quả âm tính. Rốt cuộc cô ấy vì sao mà chết? Đột quỵ chăng? Nhưng tôi biết các tình trạng chết não người ta còn xét nghiệm được dễ dàng hơn. Tôi bất chợt rùng mình. Nếu như có một loại thuốc khiến con người ta trở nên như vậy thì cảnh sát và pháp y còn việc gì để làm chứ.

Khanh đã thu lại đoạn băng ấy qua cái đĩa nén bình thường nên có thể trả tới trả lui. Anh ấy không ngủ mà cứ vùi đầu coi suốt. Tôi thấy chẳng có gì coi cả. Tôi nằm sát bên anh ta, chỉ để hưởng ké hơi ấm và dòm dòm.

Cái hành lang dài, cô gái, người đàn ông. Cứ như vậy. Chỉ bao nhiêu đó mà có gì…

“Khoan đã.” Tôi gào lên.

Khanh giật bắn mình ấn vào cái nút pause mà anh ta để tay lên nãy giờ.

“Đúng là cảnh đó. Anh nhìn kĩ xem.”

Đầu đĩa kĩ thuật số của anh ta có thể phóng to hình ảnh lên, nên chúng tôi dễ dàng nhìn thấy. Cô ấy cầm một cốc nước. Tôi tự hỏi trong đó có chứa cái gì? Cô ấy uống xong tại sao không chết liền? Và tại sao cô ấy lại đến định bấm chuông nhà tôi. Để cầu cứu hay sao? Liệu lúc đó cô ấy bấm chuông kịp lúc cô ấy có chết hay không? Hay tên hung thủ có ngang nhiên bỏ đi như vậy hay không? Hắn ta thậm chí còn làm cho các camera ngừng hoạt động cùng lúc, đúng là một tên hung thủ thiên tài, nếu không, hắn phải am hiểu kĩ thuật và am hiểu tòa nhà này lắm.

Tôi nhìn theo bóng lưng người đàn ông, mái tóc đó… Không lẽ là anh ta? Nhưng tôi không tin là anh ta có gan làm chuyện đó.

…​

Buổi sáng đợi Khanh xách đồ nghề đi làm tôi phóng vội ra ban công rồi trèo được xuống đường. Giờ tôi thấy mình vô cùng lợi hại. Cứ y như các hiệp sĩ trong phim Hồng Kông.

Sáng trên đường tấp nập người qua lại, tôi đi men theo vỉa hè, có mấy đứa nhóc cấp một lại nựng nịu tôi. Tôi sợ chúng xem tôi là mèo hoang rồi mang đi đến trại nuôi dưỡng động vật thì toi. May mà tôi thoát thân được. Giờ đến mấy lũ nhóc mà tôi còn phải sợ, cô siêu mẫu cao ngạo ngày xưa giờ sợ mấy đứa nhóc, có nói cũng chẳng ai tin.

Tôi phóng, tôi bay, tôi nhảy, không biết mất bao lâu thì mới hớt ha hớt hải về tới chung cư. Mục tiêu đang trong tầm ngắm. Tôi chui vội qua cái cửa sổ nho nhỏ. Anh bảo vệ đang cặm cụi làm một công việc rất ư là có hại đến mắt, đầu óc và những bộ phận nào đó không tiện kể tên. Ờ, xem ra trực chung cư cũng có cái lợi của nó, tha hồ mà xem phim không dành cho trẻ em này mà không ai để ý đến.

Tôi cố luồn qua cái thùng chứa đồ bên cạnh cửa sổ phía sau lưng anh ta, đúng là chung cư cao cấp có khác, đến cái thùng chứa đồ cũng sạch sẽ như vậy.

Nhưng mà… vào được đây rồi làm gì bây giờ? Tự dưng tôi thấy mình đúng là ngốc hết chỗ nói. Muốn đi đối chất với hắn nhưng mà hắn ta vừa thấy tôi, à, một con mèo mun xấu xí mở miệng nói chuyện chắc sẽ lăn đùng ra ngất xỉu, rồi không chừng bị đưa vào nhà thương điên rồi sẽ không phải chịu trách nhiệm hình sự vì dù gì hắn ta cũng đâu còn phải chịu bất cứ điều gì từ pháp luật. Vẽ ra cái viễn cảnh đó trong lòng tôi thật đắng cay.

Đáng lẽ ra tôi phải nên nói chuyện này cho Khanh, chứ không phải đi một mình thế này. Không còn Minh ở bên cạnh sắp xếp mọi việc tôi như người chới với giữa dòng.

Liệu anh ấy có đau lòng khi thấy tôi phải thế này hay không? Nhưng chính vì anh ấy hiểu tôi, anh ấy chăm lo cho tôi, nên khi anh ấy lừa gạt tôi mới gây cho tôi tổn thương này, và tôi hận anh ấy. Đúng, cảm giác của tôi bây giờ là hận. Tôi sẽ không còn quay quanh quỹ đạo cũ nữa, tôi sẽ đá văng anh ra khỏi cuộc đời tôi. Và để chứng minh cho điều đó, tôi phải tự đứng ra minh oan cho mình.

Tôi kiềm lại tiếng kêu meo meo và giả vờ ỏng ẹo, giọng giống với Hương Ly nhất có thể. Tôi cũng không quên lắc mạnh đầu cho đến khi nghe một tiếng bíp biết giọng nói tôi đã vang xa đến Khanh, và cũng có thể ghi lại.

Đó là một thiết bị theo dõi, giống như điện thoại có thể kết nối trực tiếp với Khanh như bộ đàm. Anh ta sợ tôi gặp nguy hiểm, bảo có gì thì gọi cho anh ta. Gớm, lúc đó tôi đã giãy nảy khi anh ta đeo cái này vòng vào cổ, làm trầy tay anh ta hết một mảng. Giờ tôi mới nhận thấy sự lợi hại của nó.

Huân – cái tên vừa ngồi coi phim khi nãy ấy, là bảo vệ trực trong khu nhà này. Tôi không khá thân với hắn ta, tôi chỉ qua lại với vợ hắn ta. Tôi quen biết chị ấy hồi còn chưa đi lấy chồng, và trong mắt tôi Huân cũng không phải tên tồi. Hắn ta khá nhút nhát, bảo thủ, ờm, và yên phận. Tôi không tin hắn ta có thể đi giết người, hay cố ý giết người được, nên tôi không nói với Khanh – một khi tôi chưa có chứng cứ. Tôi không muốn làm rùm beng lên, rồi vợ hắn sẽ buồn, con hắn ta sẽ mất mặt. Đây chỉ là một phép thử, và nếu không thành công tôi sẽ nói với Khanh đây là một trò đùa vô vị của tôi khi chán.

Sở dĩ tôi nghi ngờ hắn ta là vì cái chóp tóc nhuộm vàng sau lưng, vợ hắn thường nói chẳng ai đi nhuộm chỉ có một nhúm như vậy cả. Ngay cả Khanh cũng không mảy may nghi ngờ vì thường khi trực ban hắn ta đội mũ. Và hôm đó không phải ca trực nên hắn ta không cần phải mặc đồng phục và đội mũ nên khó ai có thể nghi ngờ hắn mà lại nghi ngờ tôi – vợ sắp cưới của bạn trai cũng cũ nốt của nạn nhân. Cũng khó có thể điều tra hết các mối quan hệ của cô ấy với đàn ông, vì dù gì cô ta cũng là cave. Cave không có đàn ông thì có nước mà phá sản.

Tôi không trách cách cảnh sát làm việc, tôi chỉ cho rằng nếu nạn nhân là một cô gái bình thường, thì có lẽ sẽ thu hẹp phạm vi để điều tra, và điều đó sẽ có ích hơn.

Tôi cố bạnh miệng ra để nhái giọng cho giống. Giờ mới nhận ra việc nói tiếng người không phải quá dễ dàng như tôi đã nghĩ.

Tôi cố rúc sâu vào cái áo mưa, để dù có nhìn vào hắn ta cũng không thấy tôi.

“Sao anh lại giết em? Sao anh lại nhẫn tâm như thế hả? Hu... hu...”

Tôi cũng rùng mình vì cái giọng quá ư là yểu điệu của mình. Không ngờ tôi còn có biệt tài giả giọng ma quái, các đài truyền hình chắc phải mướn tôi lồng tiếng phim ma thôi.

Huân chợt sững người. Hắn ta đánh rơi cả bộ đàm đang cầm trên tay và lùi hẳn người về phía sau.

Ồ, lúc ấy tôi chỉ muốn phá lên cười, hắn ta thật sự có-tật-giật-mình. Chiến công đáng ghi nhận của tôi đây.

Tôi đệm thêm vài tiếng rên rỉ cho hợp cảnh: “Rừ rừ… Trả mạng lại cho em…”

Ha ha giờ này mà có Khanh chắc anh ta sẽ nhạo báng tôi là một diễn viên không có lương tâm. Nhưng thây kệ, tôi còn nắm thóp của anh ta trong tay nên đừng có hòng cười vào mặt tôi.

“Tôi… tôi không cố ý. Nhưng tại cô uy hiếp tôi, hắn ta nói đó chỉ là thuốc khiến cô quên đi một số chuyện, nhưng không nói là sẽ chết. Hức hức…” Giọng anh ta nghẹn ứ. Nghe còn hay hơn tiếng của tôi nữa.

Không hiểu sao anh ta lại tin cái trò ma quái này của tôi. Thế kỉ hai mươi hai rồi chứ còn cái thời khoa học chưa phát triển đâu. Dụ được anh ta có lẽ là do tôi gặp may.

“Hắn ta là ai? Tôi sẽ tìm hắn tính sổ…”

“Hắn ta… làm việc cho công ty dược Leginee, tên Vĩnh Phúc. Hắn chuyên bán… ừm, đủ loại thuốc.”

Đúng là bản sao của tên khốn Nhật Khanh, may mà tôi chỉ biến thành mèo chứ không chết. Mà cũng không biết là may mắn hay xui xẻo nữa.
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Đan

Gà cận
Nhóm Tác giả
Nhóm Chuyển ngữ
Tham gia
25/4/14
Bài viết
738
Gạo
0,0
Chương 7:

Đúng như tôi dự đoán, hai người đó có tư tình. À, không phải, là tên Huân lừa gạt vợ mèo mỡ bên ngoài. Mà nói chung cũng không phải, hắn ta ăn bánh trả tiền mà lại bị cô gái như Hương Ly bám riết lấy. Tôi không biết cô ta vì tình hay vì tiền, nhưng vì cái gì đi nữa cũng đâu còn quan trọng, ngay cả mạng cô ta còn không giữ được huống gì.

“Cô đừng bao giờ hù dọa tôi như vậy nữa có được hay không? Mới mổ tử thi xong lại bị cô hù cho sợ khiếp vía.” Khanh vừa nói vừa liếc xéo tôi.

Ha ha, chắc anh ta vừa mổ ra thì nghe được giọng rên ghê rợn của tôi và câu nói đòi trả mạng. Chắc chuyện này cũng ghê cỡ đang mổ mà tử thi bật dậy và rượt anh ta chạy lòng vòng. Không hiểu sao anh ta thích cái nghề "đẫm máu" đó, tôi học điều dưỡng mà sợ nhất là mấy bệnh nhân tai nạn xe đầy máu.

Tôi nhảy phốc lên vai anh ta, cố gắng không để cho móng vuốt cào rách áo. Một cái áo của anh ta cũng phải mất mấy triệu rồi, toàn đồ hiệu. Mà không hiểu sao một gã đàn ông như anh ta lại không hút được các cô gái. Nếu tôi là các bà mẹ vợ, tôi sẽ cho anh ta chín điểm là ít. Diện mạo: anh ta có thừa, với chiều cao một mét tám mươi trở lên, thân hình không vạm vỡ lắm nhưng cũng có cơ bắp vừa đủ để khoe mẽ, gương mặt không trắng bệch như các anh công tử con nhà giàu nhưng cũng không đến nỗi đen đúa, một đôi lông mày dày, lông mi cong, và hơn hết ở anh ta toát lên một nét oai phong. Xét về gia cảnh: anh ta cũng không thiếu, một ông bố làm cảnh sát trưởng thành phố, chị gái có công ty nước hoa bên Pháp. Lại nói bản thân: anh ta có một nghề nghiệp ổn định, có nhà có xe… vân vân. Nói chung trừ cái tính hay hạnh họe với tôi và mối thù truyền kiếp ngày xưa thì ở anh ta không có gì đáng để chê trách.

Nhưng mà, liệu giới tính anh ta có được bình thường không? Sao không thấy anh ta để ý đến cô bạn gái nào hết? Ý nghĩ đó khiến tôi giật mình. Dù anh ta quái dị, dù anh ta đáng ghét, anh ta là khắc tinh của tôi đi chăng nữa tôi vẫn muốn anh ta là một người đàn ông bình thường.

“Anh có phải đàn ông thật hay không thế?”

Khanh quay ngoắt lại phía tôi như không biết tôi đang đề cập đến cái chủ đề gì. Anh ta lườm tôi: “Có cô mới không phải là đàn bà.”

“Ê, anh không làm đàn bà được nên ghen tức với tôi à?” Tôi chỉ muốn phá lên cười thì anh ta dội cho tôi một gáo nước lạnh.

Anh ta vẫn bình tĩnh tiếp lời: “Loại đàn bà đanh đá giống như cô ấy hả? Tôi thà làm bê đê.”

Tôi nghẹn. Hắn dám nói tôi đanh đá, tôi đanh đá cho hắn coi. Tôi chồm lên mặt hắn, lấy hai chi trước đập vào mặt hắn mấy cái. Tôi vẫn luôn niệm thần chú: “Tôi là một con mèo nhân từ, một con mèo đáng yêu, thông minh và không chấp vặt” mới không giương vuốt ra cào cho hắn ta mấy cái. Chỉ đánh thôi.

“Kiếp trước tôi có thù với cô à?”

“Không có. Nhưng mà anh có thù với chồng kiếp trước của tôi.”

“Tôi đang nghĩ liệu kiếp trước có ai dám lấy cô hay không?”

Hắn ta nói rồi nhoài người đứng lên, làm tôi từ trên vai rớt xuống ghế một cú lộn nhào, chú chuột rình mò rồi cười tôi như nắc nẻ. Trong nhà có hai người đàn ông quái dị, chắc không bao lâu nữa tôi cũng bị nhiễm mất thôi.

Tôi mè nheo chạy theo anh ta vào bếp. Cái tên này suốt ngày chỉ ăn đồ ăn mua về không biết chán. Dù rằng tôi không giỏi bếp núc nhưng vẫn nấu được mấy món đơn giản để ăn. Cơ mà thôi, với cái đầu bác học của anh ta chắc phải nấu tám tiếng mới được một nồi canh, vì anh ta còn phải đo lường kĩ lưỡng lượng đường và muối cho vào nồi. Chắc anh ta sẽ lấy cái ống thí nghiệm đo lường, rồi sẽ bị dính chất hóa học và biến thành chó chơi với tôi. Ế, mà không được, anh ta không làm người thì ai còn biến tôi thành người được nữa cơ chứ.

“Hắn ta thú nhận tất cả à? Thế còn chị My và con hắn ta sao?” Tôi nói khi anh ta đang đổ nước vào ấm và cho lên bếp đun.

Anh ta quay đầu lại, nhưng không nhìn vào tôi và nhìn chăm chăm vào cái ly trên bàn rồi với tay lấy, không ngờ lực chú ý của đàn ông vào tôi bị giảm mạnh mẽ sau khi hóa thành con mèo đen ghê tởm này. “Cô nghĩ tôi là cảnh sát à? Ô, tôi chỉ là pháp y thôi. Pháp y không được quyền xen vào mấy vụ đó.”

“Vậy ra anh kiếm đâu ra cái tin tức hắn ta có qua lại với cái cô Hương Ly gì đó chứ?” Tôi nói, phóng lên bàn ăn, cũng tới giờ cơm chiều rồi.

“Tôi đoán.” Anh ta buông một câu rồi đi lại tủ lạnh lấy rau cải tươi ra dọn cơm. Hôm nay chúng tôi ăn gà quay. Gà quay và tương cà với một mớ salad không biết ai làm. Nhưng tôi đoán không phải mua, vì mua salad sẽ to hơn và không có mùi chanh.

Thì ra anh ta cũng thích đoán mò giống tôi. Tôi nằm xuống đợi gà quay không thèm cãi nhau nữa. Trước sau gì anh ta cũng biết hết và kể cho tôi nghe.

“Cô có tổng cộng gần một trăm cuộc gọi nhỡ, số lạ ba mươi tám, Minh mười một, mẹ cô năm, Linh sáu và chị quản lí...” anh ta cười nửa miệng với tôi, “ba mươi hai cuộc, cộng với sáu mươi tin nhắn điên cuồng chửi rủa cô trốn việc.”

Ô mai gốt, không xong rồi. Nhưng tôi nằm trong cái hình dạng này thì đi làm được thế quái nào cơ chứ.

Đã thành mèo rồi mà sao phiền toái cứ đeo bám tôi hoài vậy không biết.
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Magic Purple

Gà BT
Nhóm Chuyển ngữ
Tham gia
25/7/14
Bài viết
1.259
Gạo
7.000,0
Đọc xong chương 6 nhảy qua chương 7 hơi bị vấp vì không biết câu đầu là của ai nói, phải kéo lên xem lại để kiểm tra. :))
Chương 7
Dù rằng tôi không giỏi bếp nút nhưng vẫn nấu được mấy món đơn giản để ăn.
Vậy là đồ ăn nhanh ở thế kỉ 22 sạch và dinh dưỡng hơn bây giờ. :))
Chắc anh ta sẽ lấy cái ống thí nghiệm đo lường, rồi sẽ bị dính chất hóa học và biến thành chó chơi với tôi.
=)) =)) =))
Hắn ta thú nhận tất cả à? Thế còn chị My và con anh ta sao?
Lúc "hắn ta" lúc "anh ta"?

Suy nghĩ của mèo Ngáo có phần tưng tửng nhưng không màu mè. Khanh chắc có tình cảm không nhỏ với nàng Mèo nên qua lời nói của nàng mới có ấn tượng thế chứ không là nhạt phèo rồi. :3
 

Đan

Gà cận
Nhóm Tác giả
Nhóm Chuyển ngữ
Tham gia
25/4/14
Bài viết
738
Gạo
0,0
Đọc xong chương 6 nhảy qua chương 7 hơi bị vấp vì không biết câu đầu là của ai nói, phải kéo lên xem lại để kiểm tra. :))
Chương 7

Vậy là đồ ăn nhanh ở thế kỉ 22 sạch và dinh dưỡng hơn bây giờ. :))

=)) =)) =))

Lúc "hắn ta" lúc "anh ta"?

Suy nghĩ của mèo Ngáo có phần tưng tửng nhưng không màu mè. Khanh chắc có tình cảm không nhỏ với nàng Mèo nên qua lời nói của nàng mới có ấn tượng thế chứ không là nhạt phèo rồi. :3

Hí hí để thêm đoạn đầu vô cho dễ hiểu. Hai người đó tình cảm oan gia sâu nặng lắm. ;)
 

Đan

Gà cận
Nhóm Tác giả
Nhóm Chuyển ngữ
Tham gia
25/4/14
Bài viết
738
Gạo
0,0
Chương 8:

Phượng linh đang ngồi chéo chân trên sô pha xem người giúp việc nhà Khanh dọn dẹp, đợi lúc bà ta đi khỏi tôi mới thỏ thẻ với cô nàng: “Hôm nay bồ không hẹn hò à?”

Cô ấy lườm tôi một cái: “Tên Hoàng Tuấn không phải bạn trai mình.”

Cô ấy nhấn mạnh hai từ không phải như thể tôi không nghe rõ vậy. Tôi bị biến thành mèo chứ đâu có bị điếc.

Phượng Linh tiếp tục điều chỉnh các kênh truyền hình liên tục liên tục không biết cô nàng đang muốn tìm chương trình gì. Tìm được một chương trình thời sự nhàm chán cô nàng quay sang hỏi tôi: “Bồ với anh Minh chia tay thật à? Sắp lấy Khanh thật hả? Mà Minh là gay sao? Đánh chết mình cũng không tin.”

“Ai nói với bồ tất cả những chuyện đó?” Khanh không phải kẻ tọc mạch, và nếu có tọc mạch anh ta hẳn cũng không đi nhiều chuyện với một cô nàng mà anh ta cho rằng còn đỏng đảnh hơn tôi.

“Mẹ chồng bồ.”

“Ai là mẹ chồng mình?”

Ờ, thật ra ý tôi là không biết cô nàng phải nói đến mẹ Minh hay không. Vì dù gì bà ấy cũng không thể nhìn nhận anh ấy là gay một cách bình thản như vậy được. Ok, cho rằng mẹ Minh nói với Linh đi, thì bà ấy phải tìm tôi hỏi cho ra lẽ chứ đâu thể tự dưng đi tìm Linh làm gì. Nhưng cũng có thể lắm chứ.

“Thì mẹ gã Khanh chứ đâu. Bà ấy điện cho mẹ mình khoe là sắp có con dâu, là siêu mẫu Trần Na Na, bồ nghĩ trong thành phố này còn có siêu mẫu Na Na nào khác à, mà cái tên bồ cứ như con nít ấy.”

Tôi muốn lè lưỡi trêu cô nàng nhưng nhớ ra rằng lưỡi tôi quá ngắn để có thể lè ra đủ dài cho cô ấy thấy. Tôi đành ngậm miệng lại cho đỡ nhọc. “Bồ tưởng tìm một cái tên đặc biệt như vậy dễ lắm à? Mà cái tên bố mình đặt đấy nhé. Nhờ cái tên ông sẽ tìm ra được mình sớm nhất có thể.”

Linh nhìn tôi như thể tôi là một con hâm, nhưng tôi biết mình không hâm, tôi biết bố sẽ trở về và tìm ra tôi sau ngần ấy cố gắng của tôi. Ông vẫn chưa chết, nếu chết, hẳn ba Khanh đã báo cho tôi rồi. Tôi sợ ông ấy cũng vì sợ ông ấy đem lại cái tin đó. Thật ra dù bố tôi không về, cũng ổn thôi, miễn là ông ấy vẫn còn sống vui vẻ là được.

“Còn chuyện Minh là gay?”

“Trí nói.” Cô nàng ngập ngừng rồi thốt ra được cái tên.

“Em họ Khanh?”

Phượng Linh gật đầu và tôi mong cô nàng đừng gật. Tôi mong cô ấy lắc đầu, lắc đầu, và lắc đầu. Bởi vì tôi đã biết hắn ta là ai - người thứ ba giữa tôi và Minh.

“Tại sao hắn lại nói với bồ?” Tại sao hắn không tìm tôi nói chuyện chứ? À, mà dù có tìm đi chăng nữa hắn ta đâu dễ tìm được tôi.

“Hắn tìm bồ không thấy tất nhiên là đi tìm mình rồi. Hắn ta nhờ mình nói với cậu buông tha cho Minh đi. Hai người họ có tình cảm với nhau lâu rồi, nhưng sau đó hai bên gia đình sợ, tách họ ra. Giờ anh ấy quay về muốn giành Minh lại từ cậu. Mà Minh có phải gay không thế? Mình thấy anh ấy chín chắn lắm mà.”

Tôi không biết giữa gay và chín chắn thì có liên quan cái quái gì với nhau, nhưng vẫn trả lời cô nàng: “Tiếc là cậu đúng, hắn đúng, còn mình thì sai.”

“Ôi, lại vuột mất hai tên đẹp trai.”

“Ý bồ nói Trí à?”

“Ờ, ừm…” Thì ra cô nàng không chỉ buồn cho tôi, mà còn buồn cho chính mình. Minh cũng không phải dạng đẹp trai tầm cỡ như Khanh, như ở anh ấy toát ra nét chính chắn, trầm ổn, chứ không mang lại cảm giác yêu nghiệt giống Khanh. Còn Trí, tôi không biết anh ta đẹp cỡ nào, bữa chỉ thấy thoáng qua thôi. Nhưng dù anh ta có đẹp hay không thì cũng đâu thể nào làm anh ta thẳng bình thường trở lại.

“Vợ cảnh sát trưởng thành phố vừa mới từ Pháp trở về, mở cuộc họp báo chính thức nói với kí giả rằng con trai độc nhất của bà, bác sĩ pháp y Nguyễn Nhật Khanh – sắp lấy vợ. Vợ sắp cưới của anh ấy là siêu mẫu Trần Na Na, người sẽ được đề cử hoa hậu thế giới năm nay. Việc này mang đến cho gia đình không ít niềm vui, nhất là cô ấy lại còn được đề cử đại diện cho cả nước đi thi hoa hậu thế giới. Đây cũng là một cơ hội tốt cho cô ấy đăng quang, nhưng liệu cô ấy có vì lấy chồng chăm lo cho gia đình mà từ bỏ nghề siêu mẫu?” Giọng cô MC lảnh lót.

Rồi đoạn phim được chuyển đến trước mặt mẹ Khanh, bà ấy điềm tĩnh trả lời: “Tôi ủng hộ con dâu tương lai của mình theo đuổi sự nghiệp. Lễ cưới này tôi để chúng nó toàn quyền quyết định.”

Tôi nghe đầu mình ong ong. Đoạn phóng sự sau tôi không còn nghe thấy gì nữa chỉ thấy tấm ảnh trong buổi tiệc sinh nhật của Linh tôi và Nhật Khanh sánh bước bên nhau, đắm say. Đúng vậy, lúc đó là đang đắm say đấu đá nhau, nhưng người ngoài nhìn vào tràn đầy tình cảm. Trời ơi, mọi chuyện sao cứ rối tung rối bù lên như vậy hả trời?

“Ha ha chắc hẳn Minh sẽ bất ngờ với cái tin này lắm. Anh ấy đã bỏ lỡ cậu, mãi mãi. Khanh chơi cái chiêu này, quả thật là độc.” Đó là câu nói cuối cùng của Linh trước khi cô mang con búp bê Pinky qua cho cô bé hàng xóm giúp tôi, chắc con bé sẽ vui lắm.

Linh về rồi tôi thấy như bản thân mình sẽ không chống đỡ nổi cùng một lúc quá trời chuyện như thế này.

Thật sự tôi không nghĩ chuyện này là chủ ý của Khanh. Vì làm vậy thứ nhất là không có ích gì đến sự nghiệp của anh ta, thứ hai bị mang danh phản bạn, thứ ba anh ta ghét tôi cay đắng. Bữa tôi nói bừa chuyện lấy nhau giữa hai chúng tôi chỉ là để hù dọa anh ta và phát tiết nỗi ức chế trong lòng. Không ngờ mẹ anh ta biết và làm ra chuyện lớn thế này.

Tôi thẩn thờ đi lên phòng, bà dọn vệ sinh vừa mới dọn dẹp phòng xong. Theo tôi được biết thì một tuần bà ấy đến đây dọn dẹp một lần và giặt những thứ đồ không thể cho vào máy giặt được - mà đa số đồ của anh ta là đồ không thể giặt bằng máy rồi. Đúng là không có mẹ thì anh ta không thể tự lo cho mình được. Mà nghĩ cũng lạ, cả tuần nay không thấy ba anh ta ghé qua, không biết anh ta có ghé qua nhà ba mình không. Chắc ông ấy bận bịu quá, tôi nghĩ việc làm một cảnh sát cũng không dễ dàng rồi mà đứng đầu cả một thành phố còn có nhiều áp lực hơn.

Tôi bò bò lên bàn sách cạnh cửa sổ tắm nắng. Từ lúc làm mèo tôi không còn sợ nắng như ngày xưa nữa. Từ khi trở thành mèo tôi không còn tốn công sức chăm sóc da, kể cũng khỏe.

Tôi vươn vai đá đá chân vô tình đụng vào cái bàn đèn, cái bàn đèn xô ngã cái hộp bút, cái hộp bút làm lung lay cái tượng thạch cao và cái tượng thạch cao vinh quang làm đổ cả sắp tài liệu trên bàn xuống đất. May mà nó không ngã ngược qua tôi, nếu không tôi không chết cũng thành bị thương mất.

Tôi hoảng hồn chạy vội xuống đỡ chồng hồ sơ lại. Một cuốn tập mở ra và chữ hiện ra rõ rành rành.

“Tài liệu mật 33QX21954: vụ bác sĩ Trần Đình Ân.”

Trần Đình Ân – là tên bố tôi, và ông ấy là một bác sĩ. Tôi tò mò muốn mở ra đọc, nhưng chỉ giở được trang đầu thấy tấm hình của bố nước mắt tôi lại tuôn như mưa. Giờ phút đó tôi chợt nhận ra, hóa ra mèo cũng biết khóc.

Một bàn tay vuốt nhẹ lên lưng tôi, và tôi cứ khóc mãi, khóc mãi cho đến khi thấy lòng mình nhẹ hẫng.
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Tình trạng
Không mở trả lời sau này.
Bên trên