Cuộc chiến giữa Mr Thiên Tài và cô nàng mèo Ngáo - Tạm dừng - Đan

Tình trạng
Không mở trả lời sau này.

Đan

Gà cận
Nhóm Tác giả
Nhóm Chuyển ngữ
Tham gia
25/4/14
Bài viết
738
Gạo
0,0
Chương 9:

Mọi chuyện cứ ùn ùn kéo đến làm tôi như không thở nổi, tôi trở tay không kịp trước những biến đổi quá bất ngờ sau khi mình biến thành mèo. Giờ tôi chỉ muốn ngủ thật lâu, và thật sâu để trốn khỏi cái mớ bòng bong này.

Sau khi chú Vũ – ba Khanh đi khỏi tôi lại chui rúc trong cái xó của riêng mình. Ông đã vuốt ve cho tôi và xem tôi có bị gì hay không khi tôi gào thét, thì ra lúc tôi khóc lại kinh tởm như vậy. Tôi biết chắc rằng ông ta không biết tôi là Na Na, ông chắc cũng không ngờ con trai cưng của mình đại tài đến mức biến một người đẹp như tôi thành một con mèo xấu xí như bây giờ. Tôi cũng khâm phục ông ấy, người đã sinh ra một cậu con trai quái dị như vậy.

Không ngờ đống tài liệu của ba tôi còn chưa xem được gì đã vội bị ông ấy lấy đi. Thật không công bằng mà. Tôi muốn biết vì sao ba tôi mất tích, lúc xưa tôi còn nhỏ quá chỉ biết khóc thôi nên cũng không dám hỏi đầu đuôi ngọn ngành.

Nhưng mà tôi biết để làm gì. Để mà đau lòng hơn thì thôi, giờ tôi đã đủ chuyện rắc rối rồi.

Người giúp việc ra mở của cho ai đó – và ai đó chắc không phải là Khanh. Có lẽ là ai đó, mà kệ, không phải việc của tôi, tôi lại cuộn tròn và ngủ tiếp. Có lẽ trong mơ sẽ không có những việc khó khăn vây chiếm lấy tôi, toàn bộ thời gian của tôi, và như vậy có lẽ sẽ an nhàn hơn. Tôi từng nghĩ làm người mẫu là cái nghề đủ sự rắc rối rồi, nhưng làm nghề “mèo”, sự việc còn khó hơn tôi tưởng gấp trăm lần. Tôi rút lại cái câu nói làm mèo thì khá an nhàn hơn của mình.

“Cô ấy không có ở đây, tao phải nói bao nhiêu lần mày mới hiểu. Tránh xa cái phòng của tao ra. Mày biết tao ghét ai vào phòng riêng mình thế nào rồi.” Giọng Khanh vang vọng ngoài hành lang đang nói chuyện với ai đó khi nãy. Uầy, tôi còn không biết anh ta ghét ai vào phòng, vậy mà tôi lại được ngủ tại đây, à, dù gì tôi cũng không còn là người. Nếu là người giờ tôi đang thẳng lưng chui vào một bộ cánh bó sát nào đó và đi dưới ánh đèn lập lòe rồi.

“Mày tránh ra.” Là Minh – anh ấy gằn từng chữ rồi đạp bung cái cửa phòng.

Tôi chột dạ cuộn mình lại, mà không sao, dù sao tôi cũng là một con mèo rồi nên hẳn anh ấy sẽ không để ý. Không hiểu sao nhìn anh đi tìm tôi như vậy tôi lại hy vọng rằng anh ấy còn quan tâm đến mình, hay anh chỉ đến tìm tôi vì sĩ diện? Tôi không muốn tin vào cái giả thuyết thứ hai tẹo nào.

Minh bước vào, chỉ thấy tôi, à quên, con mèo đen đang nằm trên giường, ngoài ra không có Na Na hay Na Niếc nào cả. Tôi thở phào, và dường như anh cũng vậy.

“Mày đã làm mọi việc rối tung đến thế nào rồi, biết không?” Minh hỏi bằng cái giọng cay đắng nhất có thể.

Khanh tiến đến giường và ngồi xuống, may mà Khanh còn giữ được bình tĩnh chứ nếu không Minh đã bị tống cổ khỏi đây và bị giữ lại tại đồn công an vì tội đột nhập trái phép rồi. “Tao không có làm gì hết. Là tại mày.”

“Vậy tại sao mẹ mày lại nói cô ấy là vợ sắp cưới của mày? Nói đi? Cô ấy ở đâu? Mẹ cô ấy cũng đang tìm kiếm khắp nơi. Chắc vài ngày nữa bà sẽ về để giải quyết chuyện này.”

Khanh đang cố kìm nén khi Minh nói ra câu cuối, nhìn cái cách anh nắm nắm đấm tôi hiểu anh nghĩ gì. Nhưng dù tôi muốn cũng không cản được, ra nông nỗi này là tại Minh. Tôi không hề bênh vực Khanh hay đổ hết tội lỗi cho Minh.

Khanh đứng bật dậy và lôi ngược Minh ấn vào góc tường, trong tíc tắc tôi đã nghĩ hai người đó trao cho nhau một nụ hôn đắm say như trong các bộ phim lãng mạn kinh điển rồi, nào ngờ Khanh thụi vào bụng Minh một cú mà đến tôi cũng thấy đau.

“Mày đau không?” Khanh thủng thẳng hỏi.

Minh ngập ngừng như không biết phải trả lời thế nào. Mà cũng phải thôi, nếu là tôi thì có đau, đau thật đấy. Nhưng chẳng nhẽ Khanh đánh xong rồi chỉ để hỏi mình có đau hay không? Làm gì có chuyện dễ dàng như vậy.

“Mày biết cô ấy còn đau hơn thế nữa không? Mày nhìn lại mình đi, mày đã làm được gì? Hả?” Khanh gằn mạnh chữ cuối khiến tôi cũng thấy khiếp đảm.

Và giờ phút đó tôi biết Khanh đấm cú đấm đó dành cho mình. Vâng, không ai khác, mà là Trần Na Na vợ sắp cưới của Minh, cũng là người bị anh gạt suốt bao nhiêu năm mà không biết. Tôi âm thầm biết ơn Khanh, tôi làm bao nhiêu chuyện rắc rối vậy mà anh ta vẫn còn biết cảm giác của tôi bây giờ.

Tôi thấy Minh ngớ ra mất một lúc. “Mày cho cô ấy biết à? Tao đã nói là để tao giải quyết mà.”

“Mẹ nó! Mày nói mày giải quyết? Mày giải quyết được cái thá gì? Tiếp tục lừa cô ấy à? Hay tiếp tục lừa dối bản thân mình?”

Lần đầu tôi thấy Khanh chửi thề. Thì ra một người bác học trong mắt tôi lại có thể hóa thân thành lưu manh như vậy. Cũng là lần đầu tiên tôi thấy Minh không cố ra sức chứng minh tình cảm của mình với tôi.

“Chứ mày nghĩ tao nên làm thế nào? Nói đi.”

“Buông tha cho cô ấy.”

“Không đời nào.”

Nếu không biết tình cảm của Minh ích kỷ như vậy tôi còn nghĩ anh ấy không buông tôi là vì yêu tôi nữa. Thật nực cười. Nực cười thay cho sự ích kỷ trong tình yêu. Khanh bực quá đấm mạnh xuống mặt bàn. Tôi không biết anh ta có đau không chứ nếu tôi là cái bàn tôi đã khóc thét lên rồi.

“Mày là một tên cặn bã. Mày không có não à? Đến nước này mà mày còn vọng tưởng được.” Khanh chửi. Tôi biết cảm giác trong lòng anh là gì rồi, giống như tôi, là bất lực. Minh quá cố chấp. Anh ấy nghĩ tôi sẽ tiếp tục giữ mối quan hệ tốt đẹp với anh sao? Làm gì có chuyện dễ dàng như vậy? Sống với một người không yêu mình đã khổ rồi, mà người đó lại không có cảm giác với mình nữa thì chẳng khác nào sống với một con rô-bốt. Xin lỗi nhé, tiền mua rô bốt Trần Na Na này không thiếu.

“Tao thà giữ cô ấy bên mình chứ không nhường lại cho mày!”

Tôi nghĩ đã lâu rồi Minh không bị đánh nên ngứa ngáy muốn bị Khanh cho một trận, mà buồn cười thay tôi không có ý định ngăn cản. Nếu anh ấy nói chuyện đàng hoàng thì tôi sẽ xót thương cho anh ta. Nhưng anh ta cư xử như một đứa con nít giành món đồ chơi của mình thì tôi tội nghiệp cho anh ấy hơn là đau xót. Đến giờ này mà anh còn nghĩ Khanh làm vậy vì muốn giành lấy tôi. Anh ấy nghĩ Khanh yêu thương tôi lắm à? Anh ta mong mau mau biến tôi ra khỏi cuộc đời mình còn không kịp. Mà cho dù có muốn giành thì giờ tôi đã là con mèo rồi hai người cứ đem tôi làm thịt nấu rồi chia hai ra ăn là xong.

Thật dễ dàng!
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Đan

Gà cận
Nhóm Tác giả
Nhóm Chuyển ngữ
Tham gia
25/4/14
Bài viết
738
Gạo
0,0
Chương 10:

“Thế hai người đó có đánh nhau không? Vì giành bồ ý?” Phượng Linh đang ngồi vắt vẻo trên xích đu dưới nhà. Căn chung cư nào cũng sẽ có một công viên chung. Và giờ này thì chẳng có ai bởi đã hơn mười giờ đêm rồi. Thế quái nào cô nàng luôn rảnh vào giờ người ta ngủ, và ngủ lúc người ta làm việc. Quen biết lâu rồi nên tôi chấp nhận được thói quen này, chứ cô ấy mà có chồng có khi ông chồng xách dép bỏ đi mất biệt.

“Không.” Tôi phóng xuống bồn hoa cạnh đó, khều khều mấy con sâu đang ăn lá, không hiểu sao từ lúc thành mèo tôi hết sợ ấu trùng nhỏ rồi.

“Khanh thụi cho Minh một cái rồi đuổi anh ta về. Vậy thôi. Đây là cuộc đời, không phải phimmm.” Tôi trả lời mà không cần nhìn cũng biết cô nàng đang cực kì, cực kì thất vọng.

Cô ấy là vậy đó. Lúc nào cũng mơ tưởng quá viễn vông về tương lai mà quên đi những điều sẽ có thể xảy ra ở hiện tại. Có lẽ vì cô ấy sinh ra đã được làm công chúa nên mới mơ mộng gặp được hoàng tử, còn tôi, vừa sinh ra đã phải sống trong cuộc sống không dư dả gì, vừa lớn lên chút ba mất tích, mẹ bỏ rơi, à, mà bỏ quên, dùng từ bỏ rơi cũng hơi quá, tôi phải một mình bươn chải giữa cái thành phố xô bồ này nên đã không còn ước mơ tìm cho mình một bạch mã hoàng tử có thể tặng hoa mỗi ngày, hay email mùi mẫn mỗi sáng tối. Vì thế nên tôi chọn Minh. Và vì thế nên tôi mới nhận lấy thất bại như bây giờ.

Giá mà tôi cũng mơ mộng như cô nàng, có lẽ Minh sẽ không còn là mẫu người mà tôi chọn làm ba của các con mình.

Nhớ lại khoảnh khắc huy hoàng lúc Khanh đuổi Minh về tôi còn phục sự kiềm chế của Khanh. Một mặt bị hiểu lầm cướp vợ sắp cưới của bạn, một mặt bị mẹ tuyên bố vợ sắp cưới giả của anh ta thật ra đang là một con mèo xấu xí, mặt khác có cho anh ta vàng chắc anh ta cũng chẳng chịu nổi tôi. Vậy mà anh ta vẫn cố kiềm chế, không phát tiết lên người đã quy chụp tất cả lỗi lầm cho anh ta. Nếu là tôi, tôi đã rút súng và cho người kia một phát (tất nhiên nếu người đó không phải là Minh).

Phượng Linh trề môi: “Thế cuối cùng Khanh vẫn không giải thích à?”

“Mọi chuyện đã như vậy rồi có giải thích Minh cũng không hiểu. Vả lại, chính anh ấy là người có lỗi với mình trước. Cậu nhớ lấy.”

Nói chuyện với Phượng Linh như nói chuyện với cái đầu gối của chính mình vậy. Nhiều lúc tôi phục sự vô tư thái quá của cô nàng. Cô ấy luôn đặt câu hỏi và lười suy nghĩ, chỉ đợi người ta trả lời những câu hỏi ngớ ngẩn của mình. Nhưng mà không hiểu sao ai cũng yêu mến cô ấy, kể cả tôi, tôi xem cô ấy như đứa em của mình, vì cô ấy dễ bị tổn thương, ít nhất là dễ tổn thương hơn tôi.

“Nhưng mà dù sao cũng nhờ Khanh bồ mới lấy lại danh dự. Tuấn nói Khanh là mẫu đàn ông lý tưởng, cả anh ấy cũng phải ghen tị. Thế mà một phát lại bị bại dưới tay bồ. Bồ có biết bao nhiêu cô gái giàu có xinh đẹp đang gào khóc ngoài kia không hả?”

“Hoàng Tuấn, cái tên lăng nhăng đó nói mà bồ cũng tin. Bồ nhìn lại Khanh đi, anh ta có chỗ nào khiến các cô gái mê mệt chứ, với bộ dạng nhà bác học ý trước sau gì đầu anh ta cũng hói cho mà coi.” Ha ha nghĩ đến bộ dạng đẹp trai của hắn ta mà phải chịu cảnh sói trán tôi thật sự muốn bật cười trước trí tưởng tượng đại tài của chính mình.

Mà nghĩ Tuấn nói sai rồi, mấy cô gái khác ai mà không mê mệt mấy chàng lãng tử phong lưu, ăn chơi, kiểu như Hoàng Tuấn ấy, ai lại đi mê một tên ngày ngày chỉ biết vùi đầu vào mấy cái linh kiện điện tử và chất hóa học gì gì đó chứ. Không chừng anh ta lỡ tay biến con mình thành con heo mọi đi loanh hoanh khắp nhà thử hỏi còn gì là thiên lý nữa.

“Mèo Ngáo!” Tiếng Khanh vang vọng trong cái lắc trên cổ tôi. Tôi chợt rùng mình, không biết anh ta có nghe thấy gì không. “Cô dám nói xấu tôi à? Lên đây ngay. Cả Phượng Linh nữa. Tôi cho các cô bò lên trong năm phút nữa.”

Có ngu Phượng Linh mới chịu ở lại. Cô ấy chạy về nhà còn không kịp nữa là, tuy cô ấy hay hùa theo với tôi nói xấu Khanh, nhưng cô ấy vẫn có một chút gì đó sợ sợ anh ta.Vậy là chỉ có tôi lủi thủi leo lên nhà một mình. Vừa đi vừa nghĩ có nên cắn tiệt cái lưỡi này luôn hay không? Thói quen nói xấu anh ta đã ăn sâu vào máu rồi, cả lúc biến thành mèo cũng không chừa. Tôi đắc tội với anh ta rồi ai biến tôi lại thành người được cơ chứ. Sao số tôi lại mù mịt thế hả trời?

Tôi rón rén leo qua cửa sổ rồi chui tọt vào phòng. Không có anh ta. Tôi phóng vụt xuống bếp. Không có. Chỉ có nước anh ta trong phòng thí nghiệm. Tôi tự hỏi giờ lên đó không biết anh ta có nhúng tôi vào cái chất gì gì đó để tôi biến thành con chim rồi bay đi luôn cho anh ta khỏi bận lòng hay không.

“Anh chưa tìm ra được loại chất hóa học đó à?” Tôi giả vờ hỏi như chưa có chuyện gì xảy ra, hỏi như tôi là một người lớn và biết suy nghĩ thực sự, chứ không phải con ngốc vừa ngồi nói anh ta sẽ bị hói đầu ở dưới kia.

“Tôi đã nói với chị quản lý của cô rồi, tôi nói cô bị bệnh, phải nghỉ làm một thời gian, và tôi phải hy sinh cô ta một tin tức cho kí giả, cô không cần hỏi đó là gì. Tôi cũng điện thoại cho mẹ cô rồi, mẹ cô nói sẽ về nhưng đợi dượng cô đi công tác rồi sẽ theo về. Ok, coi như mọi việc đã nhẹ nhàng hơn cho cô rồi.” Thấy anh ta không vặn hỏi chuyện khi nãy tôi như thở phào nhẹ nhõm. Có nên nhìn nhận anh ta như một người nhân từ không chấp vặt không? Nhưng mà không được, mối thù bao năm qua giữa chúng tôi không thể nào chỉ có chút xíu nhỏ nhoi ấy mà có thể bỏ qua. Tôi không bao giờ cho phép bản thân mình làm cái điều xằng bậy đó.

“Thế còn chuyện hai chúng ta?” Tôi ngập ngừng hỏi lại khi thấy thái độ anh ta bình thường. Dù sao thì không thể phá hủy danh tiếng của tôi, và của gia đình anh ta. Mà cũng nhờ tin tức đó mới có người đề cử tôi đi hoa hậu thế giới. Đó là một cơ hội lớn dành cho một đứa người mẫu đi lên bằng chính bản thân mình. Việc đó giờ không còn đơn thuần là một cơ hội, tôi phải đánh đổi bao nhiêu mới được ngày hôm nay, vậy mà không thể để tất cả phá hủy trong giây lát được. Nhất là tôi giờ còn là một con mèo, không phải Trần Na Na, cũng không phải là siêu mẫu.

“Chuyện đó... tạm thời biến cô thành người trước đã. Mẹ tôi làm cũng hơi quá, nhưng mà bà chỉ hy vọng tôi có một người bạn gái, một người vợ thôi. Tôi xin lỗi.”

“Tôi phải cám ơn anh mới đúng.” Tôi nịnh bợ. Phải bỏ qua mối thù trước mắt mới có thể kháng chiến lâu dài. Kinh nghiệm này trong sách sử có đầy, giờ tôi mới biết là có thể áp dụng được cho cuộc đấu trí giữa một cô gái đẹp và một gã tồi. Bình tĩnh, bình tĩnh, bình tĩnh là một đức tính tốt...

“Tôi nói cô nghe tin này, cô đừng sốc quá.”

“Gì cơ?” Tôi vội hỏi lại, tin mà anh ta không muốn nói chắc chẳng có gì tốt lành.

“Tên Huân chết rồi.”

Tôi sững sờ mất vài giây, hắn ta đã bị bắt và đã khai ra tất cả rồi thì tại sao lại chết? Hôm qua Khanh có lấy được một bản tờ khai bên ba anh ta, rằng tất cả những đối tượng tình nghi đều được loại khỏi vòng thẩm vấn. Vì tên Huân đã nhận tội. Hắn ta thú nhận rằng mình không thể cưỡng sắc đẹp của cô Hương Ly và hai người đó có qua lại. Khi vợ hắn phát hiện hắn đã muốn hối cải, muốn chấm dứt quan hệ với cô ấy. Nhưng cô ấy không buông tha, hắn buộc phải bịt miệng cô ấy lại. Bằng cách nào đó hắn mua được một loại thuốc suy giảm trí nhớ, khiến cô ấy mất dần ý thức để không phải làm phiền đến mình, vậy mà không may, cô ấy lại chết ngay trước mặt hắn.

Lời khai chỉ tới đó.

“Vậy là không có cơ sở bắt cái tên Vĩnh Phúc trong công ty dược Leginee?” Tôi hoảng hốt. Nếu đồng tiền sai khiến được người khác thì liệu cái chết của Huân có gì mờ ám?

Khanh nhẹ gật đầu. Và cái gật đầu đó làm lòng tôi chùn xuống. Chúng tôi không có bằng chứng bắt tên Vĩnh Phúc, cũng không có cơ hội điều tra công ty dược kia. Huân bị bắt là vì Khanh đưa ra giả thuyết nghi ngờ với ba mình, hắn bị đưa đi thẩm vấn và với tính nhát gan của mình hắn đã thú nhận tất cả mà không cần đến cuộn băng ghi hình hay đoạn băng ghi âm của tôi.

Có điều, có phải mọi việc suông sẽ quá nên chúng tôi bị mất đi đầu mối quan trọng? Và rằng, liệu có bao nhiêu người nữa dùng sản phẩm của công ty dược đó mà không hề biết mình đang dùng loại thuốc chất lượng không? Hay rồi phải ngã lăn ra đó chết như cái cô Hương Ly đó? Theo các thông số thống kê cho thấy, năm nào bộ y tế cũng kiểm tra chất lượng sản phẩm lưu hành. Vậy chất lượng của công ty nằm ở đâu?

Dù tôi đã bị loại khỏi vòng tình nghi này nhưng tôi vẫn muốn tiếp tục điều tra vụ này. Nếu không triệt để trừ khử tận gốc thì còn biết bao sinh linh đang bị đe dọa.

“Vậy không có cách nào điều tra tên đó nữa hay sao?”

“Có,” Khanh trả lời vẻ biếng nhác, và tôi biết trước là sẽ chẳng có gì hữu dụng vậy mà vẫn ngóng cổ lên nghe: “nhưng phải đợi hắn tiếp tục hại chết người nữa.”

Nói chuyện như anh ta... đợi có người chết mới điều tra vậy thì còn gì ý nghĩa nữa.

Anh ta ôm tôi lên rồi đi xuống lầu: “Cô không cần quan tâm đến chuyện đó, ba tôi sẽ có cách điều tra. Ông ấy không phải không biết suy nghĩ như cô tưởng.”

Tôi đâu có nói ba anh ta không biết suy nghĩ, chỉ là giờ không có việc gì làm tôi muốn góp chút công sức mình thôi. Từ ngực anh ta tôi nhìn lên gương mặt đẹp trai ngời ngời sát bên mình rồi thỏ thẻ: “Dù anh có đầu hói thì vẫn đẹp trai như thường.”

Đó là một câu nịnh sến súa, vậy mà tôi nói ra nghe rờn rợn như mấy đứa con gái õng ẹo vậy. Nhưng thôi, miễn sao lấy lòng được anh ta đánh đổi bất cứ giá nào tôi cũng phải cắn răng chịu đựng.

Vẫn tưởng anh ta sẽ bốp chát lại như mọi khi, nào ngờ anh ta lại cười rồi im lặng.

Thái độ này... Đích thực là của một gã tự phụ thái quá về bản thân mình.
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Mưa Mùa Hạ

Gà BT
Nhóm Tác giả
☆☆☆
Tham gia
6/8/14
Bài viết
2.926
Gạo
4.000,0
Tiếp tục theo dõi. Cảm nhận của chị về Na Na là sống khá phóng khoáng và lạc quan. Mối quan hệ của Na và Khanh khá thú vị, hài hước. Nhưng mà truyện thiên về vụ án thì có vẻ các tình tiết chưa được đào sâu lắm, đang còn hơi dàn trải nên chị vẫn còn nhiều thắc mắc cho các nút buộc của em. Đợi các chương sau em tháo khéo léo nha. :)
 

Đan

Gà cận
Nhóm Tác giả
Nhóm Chuyển ngữ
Tham gia
25/4/14
Bài viết
738
Gạo
0,0
Tiếp tục theo dõi. Cảm nhận của chị về Na Na là sống khá phóng khoáng và lạc quan. Mối quan hệ của Na và Khanh khá thú vị, hài hước. Nhưng mà truyện thiên về vụ án thì có vẻ các tình tiết chưa được đào sâu lắm, đang còn hơi dàn trải nên chị vẫn còn nhiều thắc mắc cho các nút buộc của em. Đợi các chương sau em tháo khéo léo nha. :)

Bật mí cho chị là vụ án chính vẫn chưa lên sàn. Vụ này chỉ là bước đệm nên em không khai thác nhiều. ;) Cám ơn chị đã đọc và góp ý cho em. :x
 

Đan

Gà cận
Nhóm Tác giả
Nhóm Chuyển ngữ
Tham gia
25/4/14
Bài viết
738
Gạo
0,0
Chương 11:

Mẹ tôi sẽ bay về đây trong hai ngày nữa. Cái tin này như sét đánh bên tai làm tôi muốn ngủ mãi giấc ngủ này. Mẹ tôi, bà mẹ mà hai năm qua chưa hề về đây một lần thăm tôi quyết định trở về để lo hôn sự cho tôi, à mà nếu không khéo thì bà phải đứng ra lo hậu sự cho tôi chứ làm gì có cái đám cưới nào.

“Tôi đi làm đây, đồ ăn cô chỉ cần ấn cái nút này rô bốt sẽ tự mang ra cho cô.”

Thì ra nhà anh ta có rô bốt mà chẳng thấy khi nào xài tới, chỉ cần lập trình sẵn thì cần quái gì gọi bà giúp việc lại đây cho nhọc. Tôi muốn lên tiếng xỏ xiên anh ta, nhưng lười mở miệng nên tôi vẫn tiếp tục nằm giương mắt nhìn anh ta mặc áo sơ mi vào, một nút, bốn nút, xong! Người đàn ông của năm không bao giờ cài nút thứ năm cả.

“Mẹ cô về rồi cô vẫn sẽ ở đây, không nên về bên nhà bên đó. Biết chưa?”

Bẻ cổ áo, đeo cà vạt, mất một phút.

“Hôm nay tôi về sớm mang thịt bò cho cô, không cần ngày nào cũng ăn thịt gà.”

Mang vớ, mất bốn mươi giây, mang giày thêm một phút nữa. Perfect!

“Không cần nhìn tôi kiểu như vậy. Ngủ đi.” Nói rồi anh ta lấy đồ nghề trên bàn làm việc, hai mươi lăm giây, xoay người bước ra cửa, mười tám giây nữa.

Vậy là tôi ở nhà một mình. Chán ngắt. Giờ này Phượng Linh còn ngủ mà tôi chẳng có cái gì chơi. Ngồi đếm giây là một công việc buồn tẻ nhất trong đời, mà ích ra thì đó cũng là một công việc tôi tương đối thích khi chán. Giờ thì chẳng còn gì làm.

Tôi nhìn trân trân lên trần nhà. Mẹ tôi sẽ nghĩ sao về quyết định dại dột của tôi là đính hôn với Khanh? Mà cũng “nhờ” mẹ anh ta góp vốn, đúng ra tôi chỉ muốn cho Minh sáng mắt ra, nào ngờ liên lụy đến nhiều người. Tôi đã hai mươi ba tuổi đầu, vậy mà chẳng những không làm được gì lớn lao ngoài việc đưa ra những quyết định có sức công phá lớn như vậy. Suy cho cùng cũng là lỗi tại tôi.

Đang miên man tôi giật bắn mình vì cái điện thoại trên đầu nằm đang rung không ngừng. Anh ta quên mang điện thoại theo rồi. Là trợ lý của anh ta gọi.

Tôi lấy móng vuốt của mình quẹt ngang màn hình. Chế độ cảm ứng vậy mà nhạy đối với cả da mèo của tôi, thật may vì nhà sản xuất đã không kì thị động vật sờ vào điện thoại.

“Bác sĩ Khanh, có chuyện lớn rồi. Hai cô gái nữa lại bị sát hại, tương tự hôm qua, tôi đang ở bến cảng phía nhà máy xử lý rác. Anh tới ngay đi!”

“Xin lỗi, cô gọi đến văn phòng đi. Anh ấy vừa đi làm rồi.” Tôi cố ép giọng mình nghe cho đứng đắn một chút, không ngờ cô ấy lại ngay lập tức nhận ra tôi.

“Cô là siêu mẫu Na Na à? Em gái tôi thần tượng cô lắm, tôi nhờ bác sĩ Khanh xin cô vài tấm hình được không?” Không biết cô nàng này xem vụ án quan trọng hơn hay việc xin hình tôi quan trọng hơn.

“Được rồi, tôi sẽ nhờ anh ấy đưa cho cô.”

Tôi cúp máy. Mặc kệ cô ấy đồn thổi gì thì đồn. Chuyện đó mặc kệ tên Khanh tự giải quyết. Mà anh ta cũng may mắn là vì người vợ sắp cưới giả của mình là một đứa con gái hoàn hảo, ngoại trừ việc đã từng có tình cảm với một anh chàng gay suốt mấy năm trời thì danh tiếng của tôi không có gì đáng chê trách.

Tôi đi lên từ những show diễn tự mình tìm được. Phải vất vả lắm tôi mới đi đến ngày hôm nay mà không cần nhờ vào đàn ông, những gã đàn ông lắm tiền nhiều của, độc thân nhưng tính khí lại xấu vô cùng.

Tôi không biết liệu sau mười năm nữa Khanh có trở thành một quý ông đúng nghĩa và bị bao cô gái như tôi ghét bỏ hay không. Nhưng thây kệ. Mặc kệ anh ta. Chỉ cần anh ta biến tôi lại thành người, chỉ cần tôi đăng quang hoa hậu thế giới thì dù anh ta có là con người gì đi nữa thì đối với tôi cũng không thành vấn đề. Tôi sẽ chà đạp anh ta dưới bàn chân ngọc ngà của mình. Cho anh ta biết tội mình lớn thế nào khi đã không ngừng khinh bỉ tôi.

Nhưng mà trước khi mọi điều ước thành sự thật, tôi phải làm gì đó cho bớt chán.

Tôi ngóc đầu dậy khi vừa nghĩ ra một ý tưởng khá hay ho. Tuy cái não tôi bị teo lại nhưng các nếp nhăn vẫn còn hoạt động khá bình thường, và tôi tự hào vì điều đó.

Tôi phóng qua cửa sổ và chạy vội đến bến cảng. Tôi muốn xem anh ta làm việc. Tôi muốn làm một việc gì đó có ý nghĩa. Cũng tại tôi tên Huân mới chết, khiến chị My và con chị ý lâm vào tình cảnh khốn cùng. Nhưng cũng không hẳn là tại tôi. Lỗi cũng do hắn. Mỗi đêm tôi đều tự nhủ rằng hắn ta tự làm thì tự chịu nhưng lỗi lầm mà tôi gây ra tôi không thể dửng dừng dưng xem như chuyện của người khác được. Tôi là một đứa dở hơi, nhưng không phải là một đứa không biết lí lẽ.

Tôi men theo mép sông và đến bên cạnh Khanh. Anh ta mặc một chiếc áo blouse trắng, trên tay đang cầm dụng cụ mổ tử thi. Cô trợ lý của anh ta là một cô gái nhỏ nhắn, đáng yêu, nhìn cứ tưởng là sinh viên năm nhất. Cô ấy thậm chí còn trẻ hơn tôi nhiều nữa, và dễ thương. Từ nhỏ đến lớn chẳng ai khen tôi dễ thương cả. Và tôi cũng không hơi đâu mà đi buồn vì mấy chuyện đó.

Tôi nhìn kĩ các cô gái. Đều là những người phụ nữ đã có chồng, có con. Khi bị giết họ thậm chí còn bị mất đi đứa con đang thành hình trong bụng. Hình như tôi có coi những hình chụp trên hồ sơ trong máy tính của Khanh một lần. Chắc đây là những vụ án có tính xâu chuỗi, liên hoàn và đang là mối lo ngại cho cảnh sát.

Vì tính chất vụ án khá nhạy cảm, nên báo chí và đài truyền hình không được phép đưa tin, chứ không là đã rần rần mấy tháng nay rồi. Nhưng tôi nghĩ sau hôm nay là các vụ án sẽ được bung ra trên khắp các kênh truyền thông, các kí giả đang chụp lí chia nãy giờ, và cảnh sát để mặc họ tự tung tự tác. Có lẽ họ cho rằng làm vậy sẽ giúp các bà mẹ trẻ đề phòng được bất trắc trước khi bị lấy đi mạng sống của mình lẫn đứa bé. Nhưng tôi tự hỏi, các tên hung thủ đó lấy nhau thai làm cái gì? Lấy một đứa trẻ chưa thành hình về để trưng bày à? Xem đứa nào khỏe mạnh hơn chăng?

Nghĩ đến là tôi rùng mình. Tôi sợ những đứa bé chưa thành hình. Bởi vậy dù có ra trường và được làm điều dưỡng tôi cũng không muốn làm khoa nhi. Bởi lẽ có quá nhiều cô gái trẻ bỏ con của mình trong khi chúng chưa thành hình. Lúc tôi đi thực tập ở khoa nhi trường hợp nạo phá thai ở những cô gái đôi mươi hầu như ngày nào cũng có đến vài ba ca. Tôi không hiểu các cô ấy sống như thế nào mà lại làm nên những điều ác tâm như vậy. Dù gì đó cũng là giọt máu của mình.

Giáo viên năm cuối cấp của tôi từng nói một câu rất hay, có chơi thì chơi cho vừa, khi nói đến câu đó đứa nào cũng nghĩ sâu xa. Chỉ tôi là không cười nổi. Vì dù xã hội có phóng khoáng thế nào việc vứt bỏ con mình là chẳng thể nào chấp nhận được. Các cô gái ấy đã chấp nhận sống phóng khoáng thì cũng phải biết dừng lại đúng lúc, và nếu không dừng lại được thì phải gánh lấy mọi hậu quả mà mình đã gây ra.

Xã hội chấp nhận một "single mom", nhưng không chấp nhận được một người đàn bà đến cả con mình cũng không muốn chịu trách nhiệm.

“Cô đến đây làm cái quái quỷ gì?” Khanh nghiến răng ken két nói với tôi khi thấy tôi mon men lại gần khu vực của anh ta.

Tôi kiên quyết im lặng. Tôi không thể lên tiếng. Anh ta nói chuyện một mình thì không ai để ý, bởi tay kia anh ta vừa thao tác trên xác chết vừa nói lẩm bẩm. Nhưng tôi lên tiếng thì không chắc hai cái xác có bật dậy vì quá bất ngờ và sốc hay không?

Tôi lẫn đi ra phía sau cái thùng đồ nghề cạnh mép xong xem anh ta làm. Từng động tác cứ y như các giảng viên từng dạy mà đến giờ tôi vẫn thầm ngưỡng mộ. Còn tôi, đến cầm cây kim tôi còn sợ, vả lại, nếu có làm điều dưỡng tôi sẽ làm bên y học cổ truyền, không cần phải vướng vào những thứ máu me chết chóc này.

Tôi học không giỏi các môn khác, nhưng về y học cổ truyền tôi thuộc nằm lòng các bài thuốc, vị thuốc và rất có hứng thú nghiên cứu chúng. Trong thành phố có một khu công viên được bảo tồn trồng và nuôi dưỡng các loại thuốc đông y quý. Trước kia, ý tôi là lúc chưa biến thành mèo ý, tôi và Linh thường đến đó hít thở không khí trong lành. Theo như cô nàng nói, tôi phải là người cổ trong tất cả các chữ cổ vì tôi luôn hướng về cái mà người ta đã lãng quên vào quá khứ, nhưng tôi không bận tâm. Với tôi, không cần thiết mình là mẫu người gì, chỉ cần vui vẻ là được. Dù phải làm một con mèo tôi cũng sẽ thật vui vẻ.

“Vậy… tương tự các vụ án trước kia cả sao?”

Tôi nghe tiếng cô trợ lý nói giọng ngập ngừng và hoảng sợ. Đúng vậy, là sự sợ hãi như mình sẽ là nạn nhân tiếp theo.

“Các nạn nhân đều là phụ nữ, trên ba mươi và đang mang thai. Quái lạ là, đều bị sát hại ở tháng thứ sáu, giết chết và bắt mất đứa bé.”

Dù đã biết chuyện này ngay từ đầu, nhưng tự nhiên nghe nói đến tôi vẫn rợn cả người. Đã có bao nhiêu vụ án xảy ra? Và các thai nhi được sử dụng vào mục đích gì? Làm thức ăn bổ dưỡng như các nhà hàng bán trong thế kỉ trước? Hay là muốn toàn thế giới này phải đi đến cảnh diệt vong? Liệu các nước khác có xảy ra tình hình tương tự?

Càng nghĩ tôi càng thấy phức tạp và rối ren. Khi đứng trước tội ác mà không làm được gì cảm giác thật... ba chấm. Hẳn Khanh và ba anh ta đã phải chịu nhiều áp lực, nhất là dư luận. Khi đưa ra kết luận đây là một vụ giết người liên hoàn sẽ còn có nhiều luồng ý kiến và nỗi hoang mang bao trùm cái thành phố này. Tôi không biết liệu còn có gì đáng sợ hơn đối với những phụ nữ đang mang thai rằng mình có thể là nạn nhân tiếp theo trong một vụ "giết người cướp con".

Ôi… Trượt chân. Ngã xuống cảng. Lạnh cóng. Chết mất.

Cái đầu mèo của tôi chỉ lởn vởn được mấy từ đó cho đến khi tôi mệt lả, và thiếp đi.

Lúc đó tôi nghĩ mình sẽ chết. Và nếu chết đi chắc tôi còn luyến tiếc nhiều thứ lắm, tôi vẫn chưa tìm được bố và gặp lại mẹ mình lần cuối.
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Đan

Gà cận
Nhóm Tác giả
Nhóm Chuyển ngữ
Tham gia
25/4/14
Bài viết
738
Gạo
0,0
Chương 12:

Tôi không chết sau tất cả. Tôi ý thức được điều đó bởi thấy mẹ đang ở ngay bên cạnh mình. Cảm giác thân thuộc mà xa lạ xâm chiếm và bủa vây khiến tôi không biết phải cư xử thế nào cho phải.

Tôi cố nhắm mắt lại nhưng Khanh đã phát hiện ra và ném trái banh tròn màu xanh của nhóc em vào người tôi.

“Dậy đi, mèo Ngáo.”

Hắn ta không biết tôi vừa mới từ cõi chết trở về à? Không đối xử với tôi nhẹ nhàng được một chút hay sao?

“Con gái…”

Mẹ tôi ngồi kế bên không chấp nhất chúng tôi đang tranh đấu. Suy cho cùng bà cũng chỉ là một bà mẹ bình thường và thương tôi, không còn nghi ngờ gì nữa.

“Con xin lỗi.” Tôi lí nhí nói.

Đúng ra tôi nên đi cùng mẹ, ở bên mẹ, thì sẽ không đến nông nỗi này. Đúng ra tôi không nên thành ra thế này để mẹ phải lo lắng. Đúng ra tôi phải trưởng thành một chút nữa… Nhưng mọi việc đã đến nông nỗi này, có nói gì đi nữa cũng sẽ là vô ích. Khanh đã thử rất nhiều lần, tôi đã mất vô số máu cho nghiên cứu của anh ta nhưng cũng không biến tôi thành người lại được.

Mẹ xoa xoa đầu tôi, điều đó làm tôi bình tĩnh hơn hẳn.

“Việc của Minh mẹ đã biết rồi. Nhưng mà…” Đột nhiên mẹ quay sang nhìn Khanh. Khanh nhìn tôi một cái rồi nói đi ra ngoài làm đồ ăn tối, dẫn theo thằng nhóc em tôi.

“… con quyết định lấy Khanh có phải hơi vội hay không?” Mẹ tôi tiếp lời. Bà không trực tiếp phản đối, và tôi tin bà mẹ nào cũng sẽ không phản đối một người con rể như Khanh. Ngay cả tôi cũng thấy nhanh thật. Thời gian quen biết anh ta lâu, nhưng để hiểu nhau thì e rằng là sau khi tôi biến thành mèo thôi. Việc đó đến nay mới một tháng. Một tháng không đủ để tiến tới hôn nhân, tôi hiểu rõ điều đó nhưng suy cho cùng cũng vì sự nông cạn của tôi mới dẫn đến cớ sự ngày hôm nay. Tôi không thể vì sự ngốc nghếch của mình mà làm liên lụy đến cả gia đình Khanh, huống hồ, anh ta đã hết lòng giúp đỡ tôi như vậy. Tự dưng tôi lại đồng cảm với anh ta quá đỗi.

“Mẹ à, con vẫn còn là một con mèo mà, có thể lấy ai được chứ?” Tôi chống chế, giờ chẳng biết tôi nên hài lòng với cuộc đời còn lại là một con mèo hay dùng mọi cách để trở lại thành một con người đúng nghĩa, tìm lại ba và sống một cuộc sống bình thường nhất.

“Nhưng sớm muộn gì thì con cũng phải đối mặt với việc đó.”

Mẹ tôi nói đúng. Nhưng mà nếu có thể yên ổn làm mèo thì tôi cũng không thiết tha gì trở lại thành người.

“Mẹ, anh ta ức hiếp con.”

Mẹ đang định nói thêm gì đó thì thằng nhóc em nhào vào lòng mẹ rồi khóc toáng lên. Năm nay thằng nhóc đã chín tuổi mà vẫn còn có thể mè nheo với mẹ, tôi mười tuổi đã phải lăn lộn ngoài đời rồi. Mà phải công nhận thằng nhóc không giống dượng, mà giống mẹ tôi hơn. Vì nét đặc trưng của nó không phải là con lai, nó thuần chủng giống như tôi.

Đi sau lưng nó là Minh. Oài, sao anh ấy vẫn cứ bám riết tôi thế này chứ. Tôi có quá nhiều việc phải lo đến nỗi đã quẳng anh ấy ra phía sau mất rồi. Tôi đã quên mất mình vừa có một anh chồng sắp cưới với mối quan hệ rối ren nữa cơ đấy! Hài thật. Tôi nghĩ ích ra mình cũng phải buồn bã đến tận vài tháng... Rắc rối cũng là một điều tốt, nó khiến tôi chỉ nghĩ đến cách giải quyết mà quên đi nỗi đau đớn khổ sở của bản thân. Và có lẽ là làm mèo cũng tốt...

“Bác, Na Na ở đâu, con xin bác nói cho con biết đi.” Minh gạt tay Khanh đang cố không cho mình vào phòng, đi đến trước mặt mẹ tôi. Anh ấy vẫn là Minh của mấy năm trước, nhưng tiều tụy và hốc hác hơn. Xem ra tên kia hành xác anh ta dữ quá. Hầy, mà tôi còn quan tâm đến mối quan hệ bất chính giữa hai người đó làm quái gì.

Mẹ chưa kịp nói gì thì thằng nhóc em tôi đã chỉ thẳng vào mặt Minh: “Anh ta là người xấu, anh ta đánh anh hai.”

Thằng nhóc còn có anh hai nữa à? Cái tên Khanh đáng ghét đến cả tên nhóc này cũng mua chuộc được. Tôi lườm Khanh, anh ta chỉ thờ ơ liếc tôi một cái rồi đứng đó xem kịch vui.

“Khanh, dẫn thằng bé ra ngoài cho bác, bác muốn nói chuyện với Minh một lát.”

Khanh đứng một bên nháy mắt với tôi, thằng nhóc em thì đã nín khóc và chu mỏ phụng phịu. Tôi cá là dù có ra ngoài hai tên ác bá này cũng sẽ rình nghe lén cho coi.

“Cậu còn gì để nói với tôi sao?” Mẹ tôi trở mặt cũng nhanh thật. Vẻ mặt hiền hòa đã được thay thế bằng một nụ cười lạnh như băng. Tôi cóng.

“Con… con xin lỗi, nhưng con là thật lòng muốn cưới cô ấy.”

“Thế còn cái tay súng kia thì sao?” Tôi thật phục khí thế của mẹ. Tuy không nhớ được tên của hắn ta nhưng vẫn nói chuyện một cách khí thế như vậy. Còn lâu tôi mới được như mẹ.

“Cậu ấy… không phải như bác nghĩ đâu ạ.”

“Thế thì tôi phải nghĩ như thế nào? Cậu và cậu ta có quan hệ gì không nói thì ai trong chúng ta đều hiểu hay sao? Cậu đã lừa con gái tôi bao năm qua tôi còn chưa tính sổ với cậu, giờ cậu còn ở đây nói lí lẽ với tôi. Đừng tưởng tôi ở xa thì không biết gì.”

Tôi tưởng chừng như anh ấy sẽ vặt lại “Bác biết được gì?” nhưng Minh không ngốc như tôi. Anh ấy có cách thanh minh cho chính mình mà không cần phải giải thích.

“Con thật lòng yêu cô ấy.”

Minh vẫn bình tĩnh. Anh ấy vẫn luôn bình tĩnh như vậy, không hổ danh là một người kinh doanh, giỏi tính toán.

Nếu là các bà mẹ khác có lẽ đã mềm lòng trước thái độ kiên quyết của Minh. Nhưng mẹ tôi là ai chứ? Dù không phải đứng trong hàng ngũ trí thức như ba tôi hay bố dượng, nhưng người giỏi xã giao như mẹ sao có thể không biết nhìn sắc mặt người khác. Muốn qua mặt hay làm mẹ tôi mềm lòng, không phải dễ. Đến cả tên yêu nghiệt như Khanh còn phải thua mất một phần, chứ nếu không phải là mẹ, chắc chắc tôi sẽ bị gói lại và đem tặng cho anh ta mất rồi.

Mẹ tôi xua tay. “Chuyện này, nếu con bé đã quyết định thì bác cũng không còn cách nào khác.”

“Nhưng bác phải cho con gặp cô ấy.”

“Con bé bị bệnh, cần phải nghỉ ngơi. Bác không muốn ai đến quấy rầy. Nếu con thật lòng với con bé, con phải tôn trọng quyết định của nó.” Mẹ nhấn mạnh hai từ thật lòng. Không hổ danh là mẹ của Trần Na Na này. Đủ để Minh không còn lời gì để nói.

Không biết có phải sống xe mẹ quá nên tôi mới không biết mẹ lợi hại đến vậy, nói dối đến không đổi sắc mặt. Ôi, xem kìa, nhìn mẹ tôi cứ ngỡ mình bị bệnh gì nặng lắm không bằng, thật ra thì tôi còn bay nhảy được, cào cấu được cơ mà.
...​

“Tại sao chị hai lại biến thành mèo con hả mẹ? Con muốn có chị hai xinh đẹp.” Thằng nhóc em ngồi trên bàn ăn vẫn không ngừng thắc mắc.

Hôm nay cả nhà tôi ăn xương giò heo hầm, còn tôi và nhóc em ăn món gà nướng. Mỗi đứa được một cái đùi. May là tôi biến thành mèo, nếu tôi còn là chị hai xinh đẹp của nó có lẽ tôi đã phải nhường cho nó hai cái.

Dượng tôi là một người đàn ông mắt nâu, da trắng, nhưng dáng người không cao to vạm vỡ như đa số các người Tây khác. Ở ông toát lên vẻ dễ gần, mà tôi trước giờ không muốn bước vào lòng ông quá sâu, vì tôi muốn dành vị trí ấy cho bố mình. Mười ba năm qua, tôi vẫn không cho phép mình thay thế người bố trong lòng bằng người đàn ông đối xử với tôi vô cùng tốt ấy.

Dượng vuốt đầu tôi, và nói với thằng nhóc em: “Chị con sẽ lại là chị xinh đẹp nếu con ngoan ngoãn và không nghịch ngợm nữa.”

Thật tình mà nói, nhóc em rất thương tôi. Lúc trước, khi tôi sang thăm nó sẽ quấn lấy tôi, đòi tôi ngủ chung với nó. Có tôi nó sẽ ngoan ngoãn và không nghịch phá. Có tôi nó sẽ ra dáng là một đứa hiểu chuyện. Tôi cũng thương nó, nhưng tôi cố không tiếp nhận nó như một phần trong gia đình mình. Suy cho cùng là do bản thân tôi quá cố chấp. Vậy mà nó vẫn một mực yêu thương tôi.

“Vâng ạ.” Nhóc cúi đầu rồi tiếp tục ăn phần của mình. Tôi cá là nó biết bố đang dụ mình, thật ra nó thông minh không kém gì tôi đâu, và che giấu cũng tốt như tôi vậy. Không hổ là em trai tôi.

“Bố về đây rồi công việc bên đó thế nào ạ?” Dượng là giáo sư của một trường đại học, môn tâm lý học. Mùa này không phải mùa hè, nên việc về đây công tác có lẽ sẽ gặp nhiều bất tiện.

“Bố được điều về đây cho đến khi vụ án kết thúc.”

“Vụ nào hả bố?”

Giáo sư thì có liên quan gì đến vụ án chứ? Tôi nhìn Khanh trừng trừng, tôi biết anh ta ít nhiều cũng biết được nguyên nhân sự việc. Nhưng Khanh chỉ thủng thẳng ăn, vứt vấn đề sang cho dượng tôi.

“Bố có làm một nghiên cứu về tâm lý phạm tội, lần này về là giúp cảnh sát điều tra vụ án. Cũng thuận lợi cho nghiên cứu của mình.”

“Vậy còn nhóc Suzy?”

Suzy là tên thân mật của em tôi. Tôi thích cái tên đó, vì nó dễ thương. Nếu mà hai mươi năm nữa, tôi và nó còn sống, tôi vẫn sẽ gọi nó bằng Suzy, Suzy em trai tôi.

“Em sẽ học từ xa, chỉ cần làm bài tập đầy đủ là vẫn có thể lên lớp.”

Nó không buồn chán khi phải ở nhà và làm mớ bài tập chán ngắt à? Hay những tên nhân tài đều có tư tưởng biến thái như vậy?

Tôi nhìn Khanh và thằng nhóc em, hai người này sống chung sớm muộn gì cũng sẽ có chuyện không hay xảy ra mà thôi. Nhóc em mà là bản sao của tên Nhật Khanh, tôi rùng mình, phải truyền bá tư tưởng tránh xa tên xấu xa đó ra càng sớm càng tốt mới được. Nhóc em là em tôi, không phải em hắn.
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Đan

Gà cận
Nhóm Tác giả
Nhóm Chuyển ngữ
Tham gia
25/4/14
Bài viết
738
Gạo
0,0
Chương 13:

“Cô nói xem nếu Minh thật lòng với cô thì sao?” Khanh đang vật lộn với mấy cái ống nghiệm bé tí xíu với đủ màu sắc và thành phần.

“Không quan tâm.” Tôi nằm dài ườn xuống bàn. Nơi này hơn tháng trước là nơi đã gián tiếp biến tôi thành một con mèo mun xấu xí.

“Hình như tên kia bị ép ra nước ngoài rồi.” Khanh thủng thẳng nói làm như tôi không biết Trí là em họ anh ta không bằng. Lại dùng loại này để giảm bớt đau thương trong lòng tôi sao? Lòng tôi sớm đã không còn chỗ chứa nỗi đau đó nữa rồi.

“Anh làm ơn tha cho tôi được không, để tôi quên quách anh ta đi, coi như tôi nhìn lầm người. Anh có biết cảm giác hôn một người hay lên giường với một người đã từng làm chuyện y hệt vậy với thằng đàn ông ẻo lả khác kinh tởm biết nhường nào không? Anh thử đi rồi biết.”

“Thế cô đã từng hôn và lên giường với Minh à?” Khanh trố mắt hỏi lại, hình như anh ta không nghe thấy trọng tâm câu nói của tôi thì phải.

“Anh là con lừa à, tôi nói ví dụ vậy thôi, anh ta là gay mà, anh nhớ không? Ok, quên chuyện vớ vẩn này đi.”

“Được rồi, được rồi, nhưng mà nói cho cô biết gay vẫn lên giường với phụ nữ được, trừ khi cô không đủ sức hút, ha ha…”

Biết ngay là chẳng có quái gì tốt đẹp trong lời nói của anh ta. Tôi vẫn nằm im đó giả vờ không quan tâm, mà không, tôi cũng đang suy nghĩ đến điều mà anh ta nói. Thực sự có rất nhiều chàng trai xếp hàng chờ tôi ngoài kia, không giàu có thì cũng đẹp trai, họ có mắt nhìn mà. Con mắt nào của Khanh chứng tỏ tôi không có sức quyến rũ đàn ông chứ, hừ, hai mươi ba tuổi và còn trinh là chuyện bình thường, nhé!

“Tối nay cô có hứng thú đi cùng tôi không?” Sau một hồi tranh đấu khá lâu, lúc tôi gần thiếp đi thì anh ta bế thốc tôi lên tay. Mèo như tôi không ngủ ngày nhiều, vì vậy ban đêm thức cũng chẳng làm gì.

“Đi đâu cơ?” Tôi ở nhà đến muốn phát điên lên rồi còn bị nhóc em quấn lấy nên được ra ngoài đối với tôi là một điều hơn cả tuyệt vời. Nhưng câu trả lời của Khanh khiến tôi cụt hứng và có ý định muốn cào nát gương mặt xinh đẹp của hắn ra.

“Nhà xác.”

“Con mẹ nó, anh điên à? Anh không biết mèo kị xác chết sao? Nhỡ như, cái xác ấy sống lại biến thành cương thi thì sao?”

Truyền thuyết về con linh miêu bước qua xác chết sẽ khiến xác chết sống dậy. Linh miêu là mèo đen, nhưng mèo đen chưa hẳn là linh miêu. Tôi là mèo đen, lại thông minh, nguy cơ tôi là linh miêu rất cao.

“Vớ vẩn, không biết khoa học chứng minh điều đó là vô căn cứ mấy trăm năm rồi à? Đi đi, tôi nói cho cô nghe một tin mật.”

Khanh cười đến sáng lạn, và tôi biết cũng chẳng có gì tốt lành. Nhưng mà, ngày ngày đối diện với gương mặt xinh đẹp của anh ta tôi thật vô cùng ganh tị. Mà tôi càng sợ hơn là càng ngày càng bị anh ta hớp mất hồn. Nhưng việc đó để sau đi. Giờ tôi có nhiều thứ để hứng thú hơn là cái bản mặt đẹp trai trời đánh kia.

“Nói đi, tôi đi.”

Kẻ thù đáng sợ nhất là người hiểu mình nhất. Chỉ cần hắn nắm được thóp của tôi thì tôi chính là kẻ mãi mãi bại dưới tay hắn.

“Gần đây hàng loạt tin tức về những vụ giết người cướp con, tôi nghi ngờ việc này do một tà phái hay một tổ chức nào đó thực hiện. Trong bệnh viện cũng có vài ca sản phụ và đứa con chết do xuất huyết hay các bệnh khác, nếu xác bị trộm, nghĩa là bọn họ cần một nguồn thai nhi lớn. Và bố cô cũng đang bắt tay điều tra vụ đó.”

Tôi chợt thấy hứng thú với những tin tức mà Khanh đưa ra. Tội ác nào cũng có thể bị phơi bày. Nhưng lỡ như một tổ chức lớn như vậy, liệu có thể triệt để bắt hết hay không?

Tôi không nghi ngờ cảnh sát, nhưng nếu không bắt tận gốc thì việc này sẽ tái diễn đến bao giờ?

…​

Đây là lần đầu tiên tôi đến nhà xác dù đã thực tập ở đây khá nhiều lần. Khanh bỏ tôi vào cái áo khoác rộng của mình, cảm giác ấm áp thật muốn ngủ. Nỗi sợ cứ trượt dọc sống lưng khiến tôi rờn rợn. Nhưng dù sao thì phải đi mới moi được những tin tức có giá trị mà ngồi lê đôi mách với Linh. Dạo này cô nàng hăng say yêu đương với bận rộn việc thành lập một công ty mới nên cũng không rảnh lo cho một con mèo xấu xí như tôi.

“Đó là ai?” Tôi thấy bóng dáng một người phụ nữ tóc xoăn, mặc chiếc áo khoác rộng phình, sở dĩ tôi không sợ là vì cô ta mang dép, đôi dép đặc dụng của cái bệnh viện này.

“Suỵt! Để tôi xem.”

Khanh nấp bên cạnh cửa xem người phụ nữ kia đang loay hoay với cái ngăn tủ. Có khi nào cô ta làm việc ở đây? Hay đích thị là một người trộm xác?

“Đừng!” Tôi muốn lên tiếng ngăn cạnh cửa đang dần va vào nhau do Khanh chồm người về phía trước quá. Nhưng muộn rồi. Cô ấy đã phát hiện ra chúng tôi.

“Cậu là ai?”

Chị My. Vợ tên Huân.

Á, tôi muốn hét lên quá. Tôi muốn bắt chuyện với chị ấy quá, nhưng tôi là một con mèo trong trường hợp này tôi không có quyền lên tiếng.

Khanh rút trong túi ra thẻ bác sĩ của mình. À, tôi quên, dù có là tên cặn bã thế nào hắn ta cũng là một bác sĩ, dù bác sĩ này chỉ làm việc với toàn người chết.

“Tôi là bác sĩ. Tại sao chị lại ở trong này? Chị đâu có làm việc trong khu này.”

“À, ừm, tôi…”

“Chị trộm xác à? Trộm thai nhi à?” Khanh xấn tới, hỏi dồn.

Chị Mỹ run lẩy bẩy.

“Tôi không có. Chỉ là…” Tôi thấy chị gần như khóc nấc lên. “Tôi không trộm xác. Chỉ muốn xem trên người họ có gì quý giá không. Hai đứa con tôi nó cần tiền đóng tiền học, rồi học phụ đạo, học tiếng Anh, tôi không đủ sức chống đỡ nữa rồi.”

Tôi chợt hiểu ra là vì một tên nghị phạm sắp bị định tội thì việc anh ta chết đi không có bất kì khoảng bồi thường hay bảo hiểm xã hội. Bảo hiểm không nhúng tay vào việc đó. Một mình chị phải gánh vác tất cả trên đôi vai bé nhỏ và công việc hộ lý lương không có là bao thì làm sao mà bon chen nổi với đời.

Thiếu thốn tinh thần đã là khổ lắm rồi, thiếu thốn vật chất càng khổ. Mà chị bây giờ thiếu cả hai thứ, chồng chết oan, con còn nhỏ, tinh thần xuống dốc nhưng phải gồng mình lên để chiến đấu, để các con không phải tuổi thân vì thiếu ba, vì nghèo.

Tự dưng tôi thương mẹ mình quá. Có lẽ lúc ấy bà cũng bế tắc như bây giờ? Và gặp được dượng có lẽ trời còn thương mẹ con tôi. Nếu không, hẳn giờ mẹ đã già đi nhiều rồi chứ không thảnh thơi như vậy.

Nước mắt của mèo không có vị mặn. Mà có vị chát. Chát ngắt. Vậy mà tôi còn không nhận ra rằng mình đã khóc… Ngày mai phải nhờ Linh chuyển cho chị ấy một ít tiền, tiền tôi không thiếu chỉ là chút tình thương của ba tôi không có. Đúng là mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh.

Tôi và Khanh rảo bước ra xe trong cái lạnh tím tái của cơn mưa, của sương, của màn đêm còn đọng lại.

“Vậy là hôm nay không thu hoach được gì.” Tôi thỏ thẻ.

Khanh cười. Tôi có thể cảm nhận được lồng ngực anh ta khẽ động. “Không phải không có gì, mà rất nhiều. Những tên tội phạm không cần đến những cái xác chết, cô nghĩ việc lấy những thai nhi đứa bé làm gì? Giống như việc hơn trăm năm trước người ta nấu lên ăn…” Chúng tôi đã kiểm tra khắp các tủ thi thể sản phụ, không mất thứ gì cả.

Nói đến đây Khanh dừng lại. Anh ta hối hả tra chìa khóa vào chiếc moto đội nón bảo hiểm rồi lao vút trong màn đêm tĩnh mịch. Cửa sau bệnh viện, một giờ sáng, vẫn còn khối con mắt đang rình mò trong bóng đêm để làm điều phi pháp.
 

Đan

Gà cận
Nhóm Tác giả
Nhóm Chuyển ngữ
Tham gia
25/4/14
Bài viết
738
Gạo
0,0
Chương 14:

Mẹ Khanh về cuốn theo cả một làn sóng phóng viên, kí giả. Ngồi trong nhà nói chuyện mà tôi thấy dưới nhà dày đặc phóng viên đến ờn ợn ợn. Tôi thề là trong suốt cuộc đời làm ngôi sao của tôi cho đến giờ chưa bao giờ được săn đón đến tận cửa như vậy. Mà được hoan nghênh không phải vì thân phận ngôi sao của mình mà vì thân phận vợ sắp cưới của ai đó. Buồn cười thật!

“Mày nói xem, Khanh có gì để họ phải ra sức đào mồ cả gia phả nhà tao lên thế?”

“Ngay cả tôi còn không biết tại sao thí nghiệm lâu như vậy tôi vẫn chưa chết! Câu hỏi của cô đợi kiếp sau đi.” Con chuột nói, rồi lủi thủi quay về cái xó sung sướng của nó, tôi thở dài nằm phơi nắng bên cửa sổ. Rốt cục thì khi nào tôi mới trở lại được là chính mình?

Buồn chán tôi mới lững thững xuống phòng khách thì nghe được đoạn hội thoại như vầy.

"..."

“Để tôi hỏi lại ý con bé, dạo này nó mệt mỏi nên không muốn tham gia mấy show thời trang đó.”

“Ừm, chị thử hỏi ý nó xem. Còn về phần hôn lễ cũng không cần vội, trước cho chúng nó đính hôn rồi hãy tính tiếp. Thằng Khanh nhà tôi cũng hao tốn tâm ý nhiều rồi. Hây dà…”

Anh ta thì hao tốn tâm ý gì chứ. Tôi hừ hừ nằm dài trên bậc thang.

“Khi nào con bé khỏe lại bảo nó về nhà tôi ăn cơm, ông nhà tôi trông mong cô con dâu này lâu lắm rồi.”

“Chị yên tâm, tôi sẽ nhắn lại con bé. Dạo này Khanh cũng bận rộn, để tôi bảo hai đứa nó thu xếp hai gia đình gặp mặt một lần.”

Hả? Mẹ tôi sao hôm nay lại xụi lơ như vậy? Còn đòi gặp mặt không phải bán con gái đi hay sao?

“Thằng bé này mấy chục năm nay có chịu nghe lời tôi đâu, cứ chúi mũi vào công việc, tôi cũng không thích nó giống như ba nó nhưng mà tôi già rồi, không quản được tụi nhỏ. May mà nó dẫn về cô con dâu vừa giỏi giang lại xinh đẹp. Tôi ngủ cũng mơ thấy mình có cháu nội ẵm bồng.”

Hai chuyện này có liên quan nhau sao? Tôi buồn chán leo lên phòng nằm.

Lúc lâu sau thấy mẹ đi vào tôi mới rên rĩ: “Mẹ à, mẹ nỡ bán con đi sao?”

Mẹ bật lại ngay: “Con bé này, bán gì chứ! Thằng bé tốt như vậy không bằng sớm gả cho nó đi.”

Mẹ đúng là không nói lý lẽ, mấy ngày trước còn hùng hổ nói tôi suy nghĩ cho kĩ giờ lại trở mặt nói hắn ta tốt không ai bằng. Hắn ta đâu cần phải lừa gạt hết thảy mọi người chứ, giờ chỉ còn dượng chưa đứng về phe hắn thôi. Tôi phải tranh thủ tìm đồng minh nếu không một ngày nào đó bị bán đi cũng không biết tại sao.

…​

“Cô hai à, cô bị bệnh gì thì bệnh cũng rán lết đến công ty một tí chứ, xem con nhỏ Ngọc Uyên chiếm hết địa vị siêu mẫu của cô rồi.”

Chị gái à, em còn đang lo cho tính mạng của em không xong đây hơi nào đi đấu đá với cái cô người ngọc Ngọc Uyên Ngọc Uyển gì chứ. Mỗi lần nhận điện thoại của chị quản lí không bị chì chiết cũng bị càu nhàu cho bèo nhèo.

“Chị cho em nửa tháng nữa đi, đi mà chị yêu, giờ em cho chị nghỉ phép cộng với hai vé máy bay sang Nhật tắm suối nước nóng, đảm bảo không trừ một đồng lương.”

“Cô cho rằng tôi thiếu tiền à? Na Na, cô làm ơn đi, một show diễn cô biết mất bao nhiêu tiền hay không? Còn tiền bồi thường hợp đồng chưa tính nữa giờ cô nghĩ tôi còn tâm trí đi hưởng thụ sao? Hả?” Chị có bức xúc cũng làm ơn đừng có hét lên nhưu vậy nữa được không? Tôi nhụi nhụi lỗ tay vào ga giường, chị ý hét hớn quá.

“Hay là thế này, em nhờ Phượng Linh giúp em mấy show quảng cáo nhỏ nhá? Chuyện bồi thường hợp đồng em bảo chồng sắp cưới em ra mặt, có được không? Dù gì anh ấy cũng có địa vị mà, chị yên tâm.”

“Em liệu mà lo cho tốt. Chị cúp đây.”

Vinh quang có được ông chồng nổi tiếng có địa vị cũng không phải xấu lắm, ha ha, tôi cong khóe môi, không ngờ ba tiếng chồng sắp cưới thốt ra miệng tôi lại tự nhiên như vậy.

Tôi gọi điện bảo Phượng Linh sắp xếp thế mình mấy quảng cáo nhỏ, xem như làm khó cô nàng rồi.

“Bồ hết người nhờ rồi hay sao mà đi kéo mình vào? Bố mình mà biết chắc bị tống cổ ra khỏi nhà luôn chứ chẳng chơi.”

“Bồ giúp mình đi, dù sao danh tiếng bồ cũng tốt, chỉ có mấy cái quảng cáo nhỏ thôi, mấy cái khác mình bồi thường hợp đồng là được.”

“Bồi thường thì bồi thường, mình giúp bồ bảo luật sư ra mặt, đảm bảo thành công.”

“Thật sao?” Anh họ Linh mơ một công ty luật khá nổi tiếng khắp thành phố, mấy chuyện này nhờ đến anh ta chắc không thành vấn đề, nhưng mấy luật sư chuyên về kinh tế, chính trị đó sẽ giúp một đứa siêu mẫu không đầu óc như tôi hay sao? Không đáng tin.

“Thật, mình bảo anh mình liên hệ với chị quản lý là được.”

Tôi phải tỉnh táo, luôn lẩm bẩm rằng mình phải tỉnh táo. Giữa mấy chuyện sóng to xô sóng nhỏ như bây giờ nếu không có đủ tính táo cái đầu mèo tôi sẽ bị bức tới điên mất. Cúp điện thoại với Linh không lâu chị quản lí gọi lại. Tôi không biết có nên chui đầu vào rọ cho chị ấy la hét một chập nữa hay không như vẫn quơ quào quẹt điện thoại.

“Không ngờ chồng cô có máu mặt thật nha, đích thân luật sư Tính gọi điện cho chị. Ôi, bé cưng, không biết đâu, anh ta thực sự men lì lắm nha, nói chuyện tử tế. yêu chết mất thôi…”

Sau đó một hồi nữa là khen anh họ Linh lên tận mây xanh, tôi rên hừ hừ mấy cái rồi bấm tắt điện thoại, không thể tin chị ấy lại bị mua chuộc dễ dàng như vậy. Sao tôi lại có chị quản lí dở hơi hơn cả mình thế nhỉ? Đành rằng tôi dở hơi chỗ khác thôi, không mê trai, không mê trai.

…​

Tôi ngồi cùng bố dượng xem tin tức một đài truyền hình của Mĩ, nghe nói đợt đổi tổng thống này gây ra tiếng vang khá lớn, nhưng cũng không liên quan gì đến tôi, cũng chẳng liên quan đến dượng, dượng ở Berlin mà, bắn đại bác còn không tới.

“Con sẽ lấy Khanh thật sao?” Dượng mỉm cười, hỏi tôi.

Tôi ngọ nguậy cái gối, trả lời cho có: “Dạ, vâng ạ, chuyện cũng đến nước này rồi.”

“Bố thấy khoan hãy tính đến chuyện đó, chuyện vụ án bố với Khanh, ba cậu ta đang theo dõi có hơi phức tạp. Bố không muốn liên lụy đến con, mẹ và Suzekennah. Bố bàn với cảnh sát Vũ đưa cả gia đình mình với gia đình chú ấy sang Pháp một thời gian có được không? Khi nào phá được vụ án rồi hãy về tính chuyện kết hôn.”

“Bố à…” tôi còn chưa nói đã bị dượng cắt ngang.

“Bố biết con chỉ tỏ vẻ thờ ơ vậy thôi nhưng tư chất thông minh của con không phải bố không nhìn ra. Con xem đi, ba người đàn ông ở lại đây không có gì phải lo cả, bố với chú Vũ cũng không cần phải nôn nóng lo sợ người thân của mình bị uy hiếp. Sự việc lần này, có lẽ điều tra ra sẽ ảnh hưởng đến nhiều người có chức quyền trong cái thành phố này. Mọi người ở lại… không tiện.”

Không hiểu sao thấy dượng nói chuyện tôi thực sự không nghĩ dượng là người Đức lai Anh, cứ như đây là ngôn ngữ mẹ đẻ của dượng ấy vậy.

“Bố đừng lo mà, bố để mẹ, nhóc Suzy với bác đi đi, con dù sao cũng là một con mèo, không ai biết con là Trần Na Na. Hơn nữa, con muốn giúp Khanh, cũng muốn giúp bản thân trở lại thành người.”

“Bố biết tính khí con mà…” ông thở dài, xoa xoa đầu tôi: “Được rồi, được rồi, bố sẽ sắp xếp cho con ở lại.”

“Vậy ý bố lần này vụ án liên quan đến nhiều người là sao? Bố phát hiện được gì rồi phải không?”

Dượng lắc đầu: “Bố không chắc, mọi việc đang trong giai đoạn điều tra. Con yên tâm, bố sẽ tìm mọi cách trả lại công bằng cho họ.”

Rồi dượng đi vào bếp bỏ tôi đang ngẩn ngơ. Thái độ nói chuyện này tôi cứ thấy quen thuộc sao sao ấy.
 

Đan

Gà cận
Nhóm Tác giả
Nhóm Chuyển ngữ
Tham gia
25/4/14
Bài viết
738
Gạo
0,0
Chương 15:

Máy bay cất cánh sau cuộc nói chuyện giữa tôi và dượng hai ngày. Mẹ Khanh đi trả lại thế giới bình yên cho tôi và Khanh, nhóc em đi tôi cũng thấy buồn buồn. Không có nó quấn lấy tôi, không có nó cùng tôi xem phim, không có nó đem xương gà gỡ cả ra cho tôi ăn.

“Chị hai, khi em trở lại chị nhất định phải là chị hai xinh đẹp nha? Em thích chị hai xinh đẹp, bạn bè em thích chị hai xinh đẹp.” Nó mở miệng ngậm miệng đều là chị hai xinh đẹp, tôi cũng muốn trở lại làm chị hai xinh đẹp của nó mà tên khốn kia còn chưa tìm ra được thuốc nữa kìa. Giờ còn giở quẻ đi công tác bốn ngày.

“Này, anh không đi không được à? Cả giới pháp y có mình anh đi được à?” Tôi càu nhàu lúc Khanh tiễn hai mẹ già với thằng nhóc ra sân bay về.

“Tôi muốn chính tay tiếp nhận vụ này, bên đó cũng có mấy vụ tương tự.” Anh để đồ xuống, mở ipad kéo vào một mục rồi chìa ra cho tôi xem, anh nói tiếp: “Đây là hồ sơ bên bố tôi gửi qua về công ty dược Leginee. Bố tôi nói công ty này có phần lớn cổ phần của một người nằm trong bộ quân sự thành phố, điều này tất cả là tin đồn. Bố đang cho người điều tra thêm, về phần tên Vĩnh Phúc, có hai người tên đó, một là Nguyễn Thanh Vĩnh Phúc, làm ở bộ phận trực ban bảo vệ, hai là Lê Vĩnh Phúc làm bên kiểm toán. Hai tên này ba tôi cũng đang cho người theo dõi, có manh mối gì nhất định sẽ tra ra, trả lại trong sạch cho gia đình chị My. Về gia đình My, tôi đã chuyển khoản cho chị ấy một ít tiền rồi, đảm bảo cuộc sống chị ấy sau này sẽ khá hơn lúc trước.”

Nói không cảm động là giả. Thì ra anh ta còn theo dõi vụ án này, tôi cứ canh cánh trong lòng về việc không giúp được gì cho chị My.

“Không cần cảm động như vậy, dù sao chúng ta cũng là vợ chồng trên tạp chí.” Khanh cười giả lả. Thì ra chỉ có làm việc hắn ta mới có thể nghiêm túc như vậy.

“Dù sao thì cũng cảm ơn, cám ơn anh.”

“Cũng là lỗi tại tôi.” Khanh nói rồi lên check mail, anh uống một ngụm nước rồi quay sang tôi nói tiếp. “Sáng mai tôi đi rồi, cô ở nhà sẽ an toàn hơn.”

“Không được, tôi muốn đi.”

“Sẽ nguy hiểm.”

“Không sợ.”

“Quỷ cứng đầu.” Anh cốc đầu tôi một cái, tôi rụt cổ lại.

Biết anh ta sẽ không bỏ tôi ở nhà nên tôi cũng không cần ỏng ẹo giả vờ gì. Giờ thú vui của tôi là đeo bám anh ta moi tin tức, mấy chuyện khác bỏ được chuyện nào hay chuyện đó.

…​

Sáng sớm Khanh và tôi lái xe đi, ba trăm cây số không phải quá dài nên anh ta quyết định đi ô tô, dù sao thì mèo tôi cũng không thể lên máy bay.

“Anh thân thiết với bố dượng tôi lắm à?” Tôi nhảy lên cổ anh ta chui đầu ra ngoài nói chuyện, gần như vậy còn nghe hơi thở của anh ta, quen thuộc.

“Dượng nói chuyện rất giống bố cô.”

“Tôi gọi dượng bằng bố còn gì!”

“Không phải, là bố ruột cô.”

“À, ừ.” Thì ra không phải mình tôi có cảm nhận dượng quen thuộc. “Anh biết bố tôi sao?”

“Trước đó có làm chung một số công việc.”

“Lúc đó anh mới mười một tuổi!” Tôi gào lên. Mười một tuổi làm được quái gì chứ!

“Mèo Ngáo, cô khinh thường tôi rồi, em cô cũng là một nhân tài đấy, nó mới chín tuổi. Hình như trong nhà chỉ có cô sinh ra là không cần dùng tới cái đầu.”

“Ha ha, tôi vừa thông minh vừa đẹp sẽ bị ghét, anh có biết không? Thế nên tôi đành giấu đi thông minh, chỉ đẹp thôi.”

“Ọe, thật gớm ghiếc. Nếu cô thông minh đã sớm lấy được bằng tốt nghiệp điều dưỡng, cô không biết cô bỏ lỡ bao nhiêu kì thi rồi đâu!”

“Ha ha, tôi lấy bằng điều dưỡng làm gì? Lấy anh không phải sau này không cần lo đến việc ăn mặc hay sao?”

“Ừ, cũng đúng, chúc mừng cô vớ được thỏi vàng!”

“Vàng nổi, ha ha ha.”

“Vàng nổi mà cô cũng cần hả siêu mẫu hết thời?”

Tôi trợn mắt. Đúng là dìm hắn không được còn tự lôi mình xuống vũng bùn.

Luyên thuyên đến nơi thì mặt trời đã lên cao rồi, chúng tôi tìm một khách sạn đối diện bệnh viện trung ương thành phố.

“Uy, cô gái đó nhìn anh như bắn ra mấy chục tia sét đánh.”

“Cô ấy là siêu nhân à?” Khanh hỏi lại, bấm nút thang máy đi lên tầng trên.

“Là tiếng sét ái tình đó, không cảm giác được à?”

“Không.”

Nói chuyện với anh ta thật cụt hứng. Nếu mỗi lần cụt hứng đuôi tôi cụt lại một tí đảm bảo hai tháng qua đuôi tôi sẽ bị âm luôn, thụt ngược vào trong. Ghê quá!

Lên ăn phòng cơm xong Khanh có việc phải ra ngoài, hình như là đi tìm trưởng khoa pháp y bên bệnh viện sẵn tiện qua sở cảnh sát lấy hồ sơ mấy vụ án gần đây. Công nhận anh ta bận rộn thật, nếu tôi không thành mèo chắc cũng bận rộn không kém, sao tôi yêu cái cuộc sống bận rộn của mình thế không biết.

Tôi kéo kéo cái ipad trong giỏ mình ra, dù sao thì chỉ còn cách này giết thời gian hữu hiệu nhất. Khanh để lại cho tôi một cái, đủ giúp tôi đọc sơ lược qua mấy vụ án hiện tại anh ta theo dõi. Coi như là giúp tôi mau chóng giải quyết mớ rắc rối này sớm thành người.

Đọc một mạch tới chiều tối, tôi thật sự phục ý chí kiên cường của mình. Lẽ ra tôi ngày trước nên thi trường công an, làm một nữ tinh anh trong sở cảnh sát mới phải. Chỉ trong vòng vài giờ tôi đã nắm hết các số liệu cùng tài liệu có liên quan. Vậy mà bình thường chẳng thấy tôi học bài vào.

Ôi dào, quên bẵng mất điện thoại cho lớp trưởng nhờ cô ấy xin phép giùm.

“A lô.” Tôi ngọt ngào nói chuyện lúc cô nàng giọng léo nhéo bên kia bắt máy.

“Có gì không người nổi tiếng?” Giọng cô nàng lúc nào cũng đành hanh với tôi, không biết là có oán thù mấy kiếp. Xì, nể cô ấy trưởng lớp thôi, chứ không cả một con số trong số điện thoại tôi cũng ứ có thèm nhớ đâu nhá.

“À, ha ha, là vầy, cậu giúp mình xin giáo viên cố vấn bảo lưu điểm lại giúp mình được không? Mình, dạo này hơi bận tí.”

“Bận bận bận, lớp chúng tôi vì chưa chấp chị nên thi đua lúc nào cũng rớt hạng so với lớp khác, chị còn ở đó xin xỏ quái gì!”

Được lắm cô em.

“Để chị nói cho cưng biết, dù chị có bám víu lại trường mấy năm thì đó cũng là phúc của trường nhá! Mỗi năm chí phí không đủ đều là ai khép nép đến bảo tôi ra mặt xin viện trợ, tiền cho mấy cô cậu tổ chức vui chơi, mua thiết bị cũng nhờ bà chị này ra mặt đấy nhóc. Cô không đủ bản lĩnh thì đừng có lên mặt. Chắc không đẹp bằng tôi nên ganh tị chứ gì? À, lòng dạ đàn bà thường hay như vậy ấy mà, tôi hiểu, tôi hiểu. Nhưng cô đừng giở giọng đó trước mặt chị này, coi chừng có ngày không ngóc đầu dậy nổi.”

“Chị..” Cô ta chưa nói xong tôi đã không cho cô ta được phép nói.

“Được rồi, tôi gọi thẳng hiệu trưởng, nói lớp này có một sinh viên không biết lý lẽ là được.”

Nói xong không đợi cô ấy trả lời tôi cắt đứt luôn điện thoại, cho số cô ta vào danh sách ngoài vùng phủ sóng rồi phá lên cười.

Lúc Khanh về tôi vẫn đang lăn lộn cười như một con điên cần đưa vào viện gấp. Nhưng mặt kệ, dằn mặt được ả đó coi như hài lòng rồi. Xem nó không nơm nớp lo sợ chạy đi cậy nhờ giáo viên chủ nhiệm sao? Hừ! Đáng chết.

Khanh nhìn tôi như một đứa dở hơi rồi bỏ vào phòng tắm.

“Này, tắm nhanh đi, đói quá đói quá!”

“Cô đần à? Ở nhà đói không biết lấy đồ ăn ăn sao? Lỡ đêm nay tôi về trễ thì thế nào?”

Khanh vừa đi ra vừa lau tóc.

À, hóa ra còn có thứ gọi là đồ ăn trong tủ lạnh. Hóa ra tôi bị biến thành mèo lâu quá nên cả thói quen người bình thường cũng quên tuốt mất rồi.

Định phóng xuống đến tủ lạnh tìm đồ ăn Khanh đã nắm lỗ tay tôi lại. “Đợi lát, dẫn cô xuống tầng dưới ăn, lúc sáng cô còn khen nhà hàng làm ngon mà.”

Anh ta sấy tóc, thay bộ đồ bảnh trai che đi bộ dạng ác ma của mình rồi cột cho tôi cái nơ màu vàng đáng yêu trên cổ xong rồi ôm tôi nghênh ngang xuống nhà hàng. Coi bộ hình tượng anh ta chỉ xứng với một con chó săn Đức cao to, đi cùng con mèo đen thu thủi như tôi có chút mất hình tượng. Lúc nhìn hình ảnh hai chúng tôi vào gương tôi suýt nuốt mất lưỡi của mình vì quá… ngộ. Ha ha.

“Hôm nay vui vẻ lắm à?”

“Ừ, ha ha, được đi cùng anh là vui rồi.” Tôi nịnh.

“Ừ, tôi biết.”

Đồ tự phụ! Chỉ muốn một phát cào rách mặt anh ta.
 

Đan

Gà cận
Nhóm Tác giả
Nhóm Chuyển ngữ
Tham gia
25/4/14
Bài viết
738
Gạo
0,0
Chương 16:

Khi nhân viên phục vụ đưa đồ ăn lên một lúc thì cô gái mặc đầm đỏ nhìn chầm chầm về đây mấy lần cũng chầm chậm bước qua. Cô ấy xinh đẹp, tuổi không lớn hơn tôi là mấy, chắc chắc không quyến rũ và cao bằng tôi, số đo ba vòng cũng không chuẩn bằng. So sánh xong tôi cúi đầu vào đĩa bò bít tết Khanh mới cắt xong liếm láp ngon lành thì cô ấy đến ngồi đối diện với Khanh.

Đầm-đỏ-siêu-hở-hang chìa móng tay đỏ chót ra với Khanh, anh ta ngẩng lên trong mắt lộ rõ sự hoang mang và bối rối.

“Không ngờ gặp lại anh ở đây.” Đầm đỏ vuốt tóc.

Tôi thấy Khanh nhìn chằm chằm cô nàng. “Ừ, cũng lâu rồi.”

Máu nhiều chuyện của tôi lại nổi lên. Tôi cố gắng ăn thật chậm món bò bít tết của mình để dỏng tai nghe rõ được hai người nói gì, có khi còn thuật lại cho Linh nghe.

“Em và Quân chia tay rồi.” Đầm đỏ cười bẽn lẽn.

Tôi muốn sặc, cô nàng chia tay mà nói chuyện cứ y như là bẽn lẽn nói với Khanh “em thích anh” vậy. Hóa ra tình tiết trong phim Đài loan cổ xưa bà nội tôi thích xem không phải là gạt người. Nhờ xem phim quá nhiều tôi cũng hiểu được sơ sơ những tình huống như thế này đỡ phải nôn ọe.

Khanh chỉ ngẩn đầu lên nhìn Đầm đỏ một cái, ừ nhẹ một cái rồi tiếp tục ăn phần ăn của mình. Trong mắt anh ta không giấu được nỗi buồn, tôi thấy rõ.

“Anh không cảm thấy nhẹ nhàng hay sao? Chúng ta… có thể có một bắt đầu mới.” Đầm đỏ ngập ngừng, mắt ngấn lệ. “Anh không muốn gặp lại em sao?”

Khanh với tay lấy khăn ăn lau miệng, lườm tôi một cái khi tôi đang chăm chú nhìn anh ta như cảnh cáo rồi nói với Đầm đỏ: “Anh không thấy có gì phải bắt đầu lại hay không cả. Anh nghĩ em đang hiểu lầm gì đó, anh không có ý như em nghĩ.”

Đầm đỏ hoang mang nhìn Khanh. “Em không biết, anh đừng tự gạt mình gạt người nữa. Hôm đó là anh hôn em, nói thích em, còn gọi tên thân mật của em rất nhiều lần.”

“Anh xin lỗi, hôm đó anh say, anh tưởng em là cô ấy. Lệ Na, cô ấy là Na Na, vợ sắp cưới của anh. Anh xin lỗi đã khiến em hiểu lầm lâu như vậy.”

Câu nói này không chỉ Đầm đỏ chết lặng cả tôi cũng như bị sét đánh trúng, chết ngắt. Tôi cũng bị đơ ra mất mấy giây hoang manng nhìn Khanh, anh ta vuốt đầu tôi ý bảo tiếp tục ăn đi.

“Em không tin.” Đầm-đỏ-siêu-hở-hang nhìn trừng trừng vào Khanh.

Anh ta cũng không yếu thế, nhìn lại rồi nhẹ nhàng nói: “Em có thể đọc báo.”

Nói xong anh ta bình tĩnh gọi phục vụ tính tiền, ôm tôi đi lên phòng trong tôi còn chưa ăn xong mà. Tôi giãy giãy ra khỏi người anh ta nhưng anh ta nắm chặt lấy tôi, tôi chỉ còn cách giương mắt tội nghiệp nhìn anh ta: “Tôi còn chưa ăn xong cơ mà, còn cả đống thịt bò kìa. Tôi chưa no, chưa no…”

Khanh thở dài: “Em ngoài ăn ra còn nhận thức được điều gì nữa?” Nói xong không đợi tôi trả lời mà nói tiếp: “Cám ơn ba em đã đặt cho em cái tên đó, Trần Na Na.”

Giờ tôi mới hiểu ra anh ta cám ơn tôi vì cái tên, ha ha tôi biết tên tôi đẹp mà. “Nhưng mà, Đầm, à không, ý là cô nàng cũng vì anh mà chia tay rồi, anh còn không muốn sao?”

“Không muốn.” Anh ta khẳng định, rồi nhìn tôi hỏi: “Vậy cô muốn sao?”

“Tất nhiên không.” Tôi ghét Đầm đỏ hở hang, vừa nhìn đã ghét, phụ nữ trời sinh đã sinh ra tính đố kị, không ghét nhau đã đành, còn hỏi tôi muốn cô ta không, tôi cũng đâu phải les! Nhưng tôi không biết rằng anh ta cố ý bẻ cong câu trả lời của tôi, hay hóa ra ngay từ đầu tôi đã không hiểu ý anh ta không chừng.

Tôi nhụi nhụi đầu vào cổ Khanh: “Tôi muốn ăn, ăn chưa no.”

“Lên phòng cho cô ăn.”

Nói xong không đợi tôi nhìn Đầm đỏ thất bại như thế nào đã đóng cửa thang máy đi lên phòng.

Tôi còn muốn xem bộ dạng thất bại của cô ta mà.

…​

Sau một đêm quấn lấy Khanh, tôi cay đắng nhận ra mình đã chính thức trở thành bà tám. Khanh kể cho tôi nghe về chuyện cô nàng tên cái gì Na kia, xin lỗi chứ cô nàng mà không trùng tên hẳn tôi cũng quên béng mất rồi. Cô ấy cùng bạn trai ở thành phố này, lúc Khanh đi thực tập ở đây có gặp qua hai người bọn họ, Quân bạn trai đầm đỏ là bác sĩ trong bệnh viện này. Khanh khá thân với Quân nên hay đi ra ngoài cùng nhau, bạn gái Quân cũng có mặt. Khanh thực sự không biết cô nàng có ý gì với mình, anh ta cũng không biết tình cảm với cô ta là gì. Chỉ hôm chia tay hai người bạn anh uống hơi say, có hôn cô nàng một cái, hôm sau anh tỉnh rượu nhớ lại có nhắn tin xin lỗi cô nàng. Vậy mà gây hiểu lầm đến giờ. Trách là trách Khanh quá tuyệt tình, hôn người ta một cái còn không thèm chịu trách nhiệm.

Ha ha nói cứ như thời cổ đại ý.

“Ê, có khi nào hắn thích bồ thật không?” Nghe xong chuyện Linh chỉ tổng kết một câu ngắn gọn như vậy. Súc tích, vô cùng súc tích.

Nếu cô nàng ở đây tôi chỉ muốn kí đầu một cái, nhưng nếu như anh ta thích tôi lâu như vậy, tôi lẩm nhẩm đếm móng vuốt, từ lúc mười ba tuổi đến giờ, MƯỜI NĂM? Tôi cũng ngạc nhiên vì mười năm tranh đấu giữa tôi và anh ta không có sứt mẻ tình cảm nghiêm trọng.

“Có khi nào hắn gặp tớ mười năm mới thích không? Hay là hắn thích tớ mười năm rồi? Ha ha, nếu hắn thích tớ mười năm rồi tớ nguyện hiến dâng nửa đời sau của mình cho anh ta.”

“Đừng vội đắc ý, bồ đừng quên lúc bồ khó khăn gặp nạn vô tình gặp được anh ta mấy lần à? Nếu không phải hai người chửi nhau lợi hại như vậy tớ còn nghĩ hắn thích bồ thích đến xương tủy. Dù sao bồ cũng đồng ý gả cho anh ta rồi, thích hay không đâu thành vấn đề, giờ bồ lo vun đắp tình cảm với anh ta đi kìa.”

Linh không đao không kiếm mà chém một phát khiến tôi muốn hộc máu, đôi khi không có việc gì lại quên mất tôi và anh ta đã là cặp vờ chồng trẻ có tương lai nhất (Theo như một tựa báo trên trang bìa tạp chí Thời Đại viết). Nhưng kết hôn với Khanh ư? Được gì và mất gì? Dù hay cùng nhau tranh cãi đến nảy lửa, dìm nhau đến tận đáy biển nhưng anh ta thực sự rất đáng tin. Nếu không có anh ta thì buồn chết mất. Kết hôn? Có sống với nhau nổi đến hết đời hay không? Tôi thực sự rất lo lắng.

…​

Hôm nay đọc tin tức thấy một tin giật gân (cũng là trên trang bìa tờ tạp chí Thời Đại kia hôm trước trang bốc tôi lên tận mây xanh) khiến tâm trạng thoải mái bấy lâu nay tan rã hoàn toàn. Bài báo viết về chuyện của Minh, nhưng có chút ít dính tôi vào. Thì ra anh ta sắp cưới, cưới một nữ luật sư làm cùng công ty mình. Chuyện tôi và anh ta cũng bị đem ra bới móc mắng nhiếc tôi hết lời. Tuy không chỉ thẳng đích danh tôi ra nhưng cái gì tên như búp bê, lòng dạ như lang sói, là hồ ly tinh thấy bác sĩ trẻ tài năng, có tương lai lại là con viên chức nên chạy theo hòng được đề cử hoa hậu thế giới. Từ bỏ mối tình mặn nồng bên một người đàn ông trầm ổn như Minh, khiến anh ta phải cưới một nữ luật sư lấy lại mặt mũi cho mình.… bla bla đủ thứ lăng nhục nhưng là không chỉ tên. Không chỉ tên thì người ta không biết là tôi chắc.

Giờ tôi còn là siêu mẫu tôi sẽ nghênh ngang tổ chức họp báo, công khai chuyện anh ta là gay luôn chứ chẳng chơi. Gia đình đó chơi độc nhưng tôi lại không thể độc lại được. Ba tôi từng nói, người ta tát con một cái con phải quay lại hỏi tay người ta có đau không, nếu trả lời có, con nói còn đau hơn như vậy gấp đôi, nếu người ta nói không, con nói tát thêm cái nữa đi, khi nào đau người ta sẽ biết dừng. Đấu tranh sống chết chỉ trong chớp mắt, tôi không cao thượng được như ba, tôi không thể đứng yên bị người ta đánh tan tác rồi đợi người đó nhận ra tay mình cũng đau sẽ thương xót cho tôi. Tôi là phụ nữ, lòng nhỏ nhen ích kỉ tôi có thừa.

Khanh trở về buổi trưa, anh ta không nói gì nhưng cũng biết là có đọc qua tin tức đó rồi.

“Chiều nay đưa cô đi vòng vòng chơi, ngoại ô thành phố có một nông trại rất đẹp.” Nhìn anh ta mệt mỏi, hai con người đục ngầu tôi lại không nhẫn tâm. Mấy hôm nay chạy qua chạy lại mấy vụ án, tìm tài liệu, viết báo cáo, ngay cả ngủ cũng ngủ trể hơn tôi, sáng tôi chưa thấy mặt mũi anh ta đâu anh ta đã thay đồ lặng lẽ đi mất rồi.

“Anh không cần phải dùng cách này an ủi tôi, cám ơn.” Tôi lững thững đi lại bên bệ cửa, nằm mọp xuống phơi nắng.

Khanh nhấc cái ghế dựa đem đến đặt cạnh tôi, ngồi xuống. “Không cảm thấy tủi thân sao? Đi chơi đi cho thoải mái.”

“Không cần, trước khi làm người mẫu tôi đã xác định ẽ có ngày bị báo chí đánh cho tan nát thế này. Nhưng tôi chịu được. Cám ơn anh đã quan tâm.” Đây là lời cám ơn chân thành của tôi, không phải nịnh nọt. “Nếu không như vậy tôi không làm được gì hết, so với biển trời mênh mông tôi quá nhỏ bé. Một ngày nào đó dân chúng sẽ quên mất cái tên Trần Na Na từng xuất hiện, có lúc họ sẽ quên họ đã miệt thị tôi thế nào.”

“Nếu tôi kịp thời xử lí mọi chuyện đã không đến như thế này, xin lỗi.”

Tôi ngạc nhiên nhìn vào mắt anh ta. Thật ra đây là scaldal xấu nhất của tôi, họ chỉ thẳng mặt tôi mà chửi như một con điếm. Tôi muốn không quan tâm nhưng không được. Anh ta lại thực sự quan tâm… Bố tôi quan tâm, Linh quan tâm, họ gọi điện an ủi tôi rất nhiều, chỉ một câu nói của Khanh khiến tôi như thức tỉnh. Thì ra anh ta cũng quan tâm tôi.

Tôi đứng dậy: “Chiều nay đi chơi đi, không có chuyện gì to tát hết, một ngày nào đó tôi đăng quang hoa hậu thế giới tôi sẽ búng bay tòa soạn đó cho anh xem.”

“Không cần đâu, ngày mai chỗ đó đóng cửa rồi.” Khanh cười cười rồi kéo tôi đi xuống cầu thang, chiếc Audi phóng vun vút ra ngoại ô thành phố đi vào một nông trai thoang thoảng hương cây cỏ, hương hoa. đồng ruộng…
 
Tình trạng
Không mở trả lời sau này.
Bên trên