Cuộc Chiến Kiếm Thánh - Cập Nhật - Sora

Tư Uẩn

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
23/3/17
Bài viết
120
Gạo
0,0
Chương 34. Lâm Tử (3).

"Xà Phu." Bảo Bình từ xa chạy lại thất thanh gọi Xà Phu.

Cự Giải: "Chạy chậm thôi, Bảo Bình."

"Tôi và Ma Kết đi quan sát tình hình thì bỗng nhiên một đám linh thu chạy rầm rầm đến."

Xử Nữ nhíu mày: “Chuyện này chúng tôi đã biết."

Ma Kết thả bom: "Nhưng hình như kẻ đứng sau là dong sư binh của tổ chức pháp sư shark."

Xà Phu hỏi: "Khoảng bao nhiêu người?"

"Khoảng 50, 60 người chạy phía sau bọn linh thú. Cùng hướng." Bảo Bình nhanh chóng bổ sung.

"Tổ chức shark? Tôi sẽ đi báo cáo ngay, các em hãy thông báo cho các bạn tập trung lại đi." Xà Phu nhanh chóng bỏ đi.

Cự Giải nhíu mày: "Shark! Nghe nói tổ chức này hung hăng y như tên gọi của nó vậy."

Ma Kết gật đầu: “Đúng vậy. Chúng ta cần phải nhanh chóng tập hợp học viên lại."
********́
"Ta nói rồi! Lão đại, ở đây thật là nhiều thứ đáng chết." Một âm thanh thô tục từ xa vọng đến, khiến nhóm học viên ưu tú của trường Hoàng Đạo bất mãn, còn các lão giáo sư thì nhíu mày.

Ra khỏi Huyễn rừng rậm, binh đoàn dong sư binh kia thoạt nhìn có chút chật vật, đoàn người đi tới vừa vặn cùng trường Hoàng Đạo đối mặt.

"Các ngươi là người nhà Python?" Người đàn ông được gọi là lão đại kia là một người đàn ông cao to, râu ria lởm chởm trên mặt còn có một vết sẹo dài từ trên trán rạch xuống qua mắt phải mở miệng mang theo một tia khinh thường.

Một đám oắt con cùng với mấy cao thủ già mà thôi, nhìn qua có vẻ là mấy lão sư già chết mục trong các trường học. Nhưng mà, bọn oắt con này tuy có tư chất nhưng bộ dạng lại là đám dê béo chờ được làm thịt.

Hiệu trưởng Kiều đi ra, Python dù sao cũng là một gia tộc lớn và lâu đời nhất, vì vậy không thể làm tổn hại đến uy nghi của gia tộc lớn, ông chậm rãi chào hỏi: “Chúng tôi trực thuộc nhà Python trường học Hoàng Đạo, xin hỏi các vị đây là...?"

"Hừ. Trường học Hoàng Đạo? Chưa từng nghe qua. Ha." Tên mặt sẹo khinh thường: “Chúng ta là đệ nhất Dong Sư Binh- Binh Đoàn shark! Từ phía bên kia Huyễn rừng rậm qua đây." Người đàn ông mặt sẹo nhất mạnh câu cuối.

Đám người Hiệu trưởng Kiều khiếp sợ. Nhưng thứ khiến học khiếp sợ không phải người đàn ông mặt sẹo cũng không phải kẻ đứng sau họ - Binh Đoàn Shark. Mà là câu cuối tên mặt sẹo kia nói, bọn họ vừa đi xuyên qua Huyễn rừng rậm.

Trong Huyễn rừng rậm nguy hiểm trùng trùng, có thần thú trông coi, đến linh thú cũng hung hăng hơn nơi khác rất nhiều. Phải một đoàn thực lực rất mạnh mới có khả năng cùng nhau xuyên qua khu rừng này.

"Hiệu trưởng, nhìn họ không phải là người hiền lành." Một vị pháp sư trẻ tuổi đi theo bảo vệ, e dè nói nhỏ bên tai Hiệu trưởng Kiều.

"Không được ăn nói lung tung, chúng ta không động đến họ là được rồi." Mặt hiệu trường Kiều trầm xuống, quát nhỏ. Lời này thật không nên để cho bọn họ nghe thấy, tránh cho họ có cái cớ để gây xung đột.

Âm thanh của linh thú không ngừng điên cuồng chạy về phía trước, cảm giác nguy hiểm vẫn không hề giảm khi mấy kẻ đầu sỏ đã ra mặt.

Thấy vậy, hiệu trường Kiều ngẩng đầu tươi cười hỏi: "Nếu các vị đã xuyên qua Huyễn rừng rậm ra đây, vậy có thể nói cho lão biết đã có chuyện gì xảy ra không?"

Tên mặt sẹo cười to ba tiếng: “Đây chính là linh thú bạo động? Ngay cả điều này mà cũng không biết? Nhà Python các ngươi thật buồn cười."

Xà Phu nghe vậy siết chặt tay lại, nghiến răng tỏ vẻ nhưng lại không nghe thấy gì.

Hiệu trưởng Kiều nghe vậy, muốn dẫn học viên đi, nơi này đúng là không thích hợp ở lâu. Sắc mặt các lão pháp sư cũng vô cùng khó coi, binh đoàn Dong sư binh shark này cũng quá kiêu ngạo rồi.

Vì sao linh thú lại bạo động? Kẻ gây ra đã ngừng và đang đứng trước mặt họ, vậy tại sao cuộc bạo động này vẫn không ngừng? Có quá nhiều thứ chưa kịp suy nghĩ thấu đáo, nhưng quan trọng nhất giờ là giờ nên dẫn các pháp sư trẻ tuổi dời đi. Vì vậy, hiệu trường Kiều cũng không so đo với đám người kia nữa, nhanh chóng chỉ huy các lão pháp sư di rời các học viên đi.

Tên mặt sẹo thấy đám pháp sư nhỏ đều là con mồi béo bở, tuyệt không muốn bỏ qua nguồn nhân lực này, nhanh chóng ra hiệu cho tên người nhỏ thó theo sau.
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Tư Uẩn

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
23/3/17
Bài viết
120
Gạo
0,0
Chap35. Lâm Tử (4).

"Đủ người chưa?" Hiệu trưởng Kiều quay lại hỏi Kha lão sư.

"Thưa Hiệu trưởng, đã đủ người rồi?"

"Truyền lệnh xuống phía dưới, mỗi trại sẽ có hai lão sư canh gác. Chúng ta phải bảo vệ học viên trong mọi trường hợp xấu nhất."

"Rõ."

Bầu không khí trầm lặng bao trùm lên khắp các lều trại của học viên trường Hoàng Đạo.

"E hèm..."

"A. Chào thầy, Xà Phu." Cự Giải nhanh chóng chào hỏi khi thấy Xà Phu và một lão sư khác đang đến gần lều của mình.

"Ừ... Đã làm xong hết mọi thứ chưa?" Từ giọng nói và biểu cảm của Xà Phu cho thấy, anh vẫn còn rất bài xích với cách gọi này.

"Xong hết rồi, mọi người đang chuẩn bị đồ ăn tối ạ."

"Lều của các em có bao nhiêu người?"

"Bốn người ạ. Đều là người cùng đội."

"Ừ. Tôi giới thiệu một chút. Đây là Phong Y, là đàn anh của các em. Tối nay, tôi và cậu ta sẽ bảo vệ lều các em."

"Chào anh." Nghe vậy, Phong Y hơi gật đầu tỏ vẻ đã nghe thấy còn không nhìn thẳng cô. Thấy vậy, khóe miệng Cự Giải khẽ giần giật, chuyển mọi chú ý lên người Xà Phu.

Cự Giải nhìn thẳng Xà Phu, thấy anh không có biểu hiện gì là đang nói đùa. Cô mới lên tiếng: "Tại sao phải bảo vệ?"

"Vì sự việc ban chiều, chúng ta không biết họ là địch hay là bạn nên cẩn thận là điều đương nhiên. Huống chi, các em lại là mầm tốt."

Cự Giải gật đầu: “Vậy… làm phiền hai người."

"Lão đại, bọn chúng dựng lều bên kia phía dòng sông chếch về phía đông bắc ạ." Tên nhỏ thóđi một hồi rồi quay lại thông báo cho tên mặt sẹo kia.

"Ha Ha. Tốt lắm. Tốt lắm. Chuẩn bị đi. Tối nay chúng ta hành động." Tên mặt sẹo cười hô hố khi nghĩ đến kế hoạch của mình. Đội của ông ta giờ đã chia năm xẻ bảy, nhân lực ít nên nhiều lúc bị các đội khác khinh thường, chèn ép. Đúng là ông trời có mắt, đưa lũ thỏ non này đến trước mặt ông ta.

"Các ngươi đến đây. Ngươi." Tên mặt sẹo chỉ tên gần mình nhất có biệt hiệu là Lão Bốn."Ngươi mang mấy người, núp dưới nước gần chỗ bọn chúng dựng lều, còn lão Năm và lão Ba, hai người chia ra làm hai cánh áp sát hai bên. Rõ chưa?"

"Rõ.Hê hê. Đúng là lão đại có khác, làm việc thật quyết đoán nhanh gọn." Lão Bốn híp mắt cười nịnh nót tên mặt sẹo.

"Hừ." Một tiếng hừ nhẹ đầy đắc ý vang lên.

Kể từ khi Xà Phu đến, Cự Giải luôn có cảm giác không được tự nhiên. Xà Phu và Phong Y như những vị thần canh cửa, ngồi im, miệng mím chặt trông thật khắc nghiệt như muốn thông báo với người khác là “chớ có đến gần bắt chuyện.”

Cự Giải nhặt mấy cành củi khô, xếp gọn một đống rồi lơ đãng nhìn ra bờ sông cách đó vài mét. Thiên Yết và mấy người đi lâu quá. Bao giờ mới thoát được tình huống oái oăm này đây.

"A". Cự Giải kêu lên khi thấy nhói ở tay. Hóa ra trong lúc lơ đãng cô đã bị rằm đâm vào tay.

"Sao vậy?" Xà Phu ngẩng đầu, nhíu mày nhìn lại.

Cự Giải chột dạ, giấu tay ra sau lưng: “Không có gì, thưa thầy?"

"Qua đây."

Cự Giải chần chừ một lát, rồi bước từng bước nhỏ đến bên Xà Phu. "Có chuyện gì sao ạ?"

"Chìa tay ra. Nếu bị rằm đâm vào tay thì phải rút ra ngay, không sẽ bị sưng mủ." Xà Phu cầm tay Cự Giải vừa rút cái rằm ra vừa nói.

Sau khi xử lý xong, Xà Phù đưa tay nắm lấy khoảng không trước mặt sau đó xòe bàn tay ra thì bỗng xuất hiện một lọ thuốc.

"Đây. Bôi cái này vào đi." Xà Phu đưa lọ thuốc vừa "mò" được cho Cự Giải.

Cự Giản bỗng thừ người ra, nhìn Xà Phu đờ đẫn và chăm chú.

Xà Phu bôi thuốc xong thì bắt gặp Cự Giải đang nhìn mình: “Sao lại nhìn tôi như vậy?”

“A. Có phải trước đây… Em và thầy đã từng biết nhau… không ạ?” Nói xong, Cự Giải bỗng ảo não trước hành động vô duyên, vô thức của mình.

“Có lẽ.”

"Mọi người. Ăn tối thôi nào." Sư Tử nhanh nhảu chạy về phía trước còn Thiên Yết và Bảo Bình đi chầm chậm phía sau.

"Sao thầy lại ở đây? Ồ ai đây ạ?"

"Đây là Phong Y, đàn anh của các em. Mọi người có thể làm quen."

Bảo Bình ngẹo đầu nhìn Xà Phu nghiền ngẫm: “Vậy hai người ở đây là để bảo vệ bọn em?"

"Ừ." Ánh mắt Xà Phu khẽ lóe sáng trong nháy mắt, anh bình thản trả lời.

"Nào, mọi người. Đừng đứng mãi. Chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện." Thiên Yết để thức ăn xuống, dọn dẹp cái bàn nhỏ. Thật may làm nhiều đồ ăn.

"Có phải hiệu trưởng lo lắng mấy người kia sẽ đến gây sự tối nay không ạ?" Bảo Bình nhìn hai người kia.

"Mỗi lều hai lão sư canh chừng."

"Không phải chúng ta đã di chuyển đến một nơi khác cách cũng khá xa nơi đó rồi sao? Vả lại, ta cũng không có gây xích mích gì với họ cả." Thiên Yết ngạc nhiên.

"Đề phòng thôi. Đối với những kẻ lăn lội bên ngoài như họ thì chúng ta không biết trước được."

"Có lý." Bảo Bình và Sư Tử vừa ăn vừa gật gù.

*******

"Tất cả chuẩn bị xong chưa?"

"Rồi. Thưa lão đại."

"Vào vị trí. Bắt đầu tấn công."

Một tiếng nổ vang lên, tiếp theo nó là hàng loạt ánh sáng nở rộ trên nền trời xanh thẫm.

"Có chuyện gì vậy?" Xà Phu hỏi. Phong Y vừa đi tìm hiểu tình hình về, ghé vào tai Xà Phu thì thầm vài câu.

"Mọi người nhìn kìa." Sư Tử đứng bật dậy chỉ lên phía bầu trời.
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Tư Uẩn

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
23/3/17
Bài viết
120
Gạo
0,0
Chương 36. Lâm Tử (5)

Sau khi nổ, nó xuất hiện một loạt ánh sáng xếp thành hình con cá mập trên bầu trời tối om.

"Họ muốn đánh nhau sao?" Thiên Yết nhíu mày. "Nhưng vì sao chứ?"

Bùng... Một tiếng nổ vang ở lòng sông theo sau là hàng loại rung chấn của đất. Các lều bên rìa bờ sông chịu ảnh hưởng thiệt hại lớn nhất. Theo sau tiếng nổ, hàng loạt nước bay cao 2m rồi đổ ập xuống khiến các lều trại nghiêng ngả, ướt sũng mặt dù đang ở trong màn bảo vệ.

Không được. Không được... Sư Tử lo lắng đến độ cắn móng tay, liên tục nhìn về phía lều của Xử Nữ và Ma Kết. Mình phải qua đó. Không biết Xử Nữ có an toàn không? Nghĩ là làm, Sư Tử nhanh chóng chạy đến lều trại gần bờ sông kia. Nhưng không thể di chuyển nổi.

"Bỏ em ra, em cần phải qua bên kia kiểm tra?" Sư Tử quay phắt lại, đùng đùng tức giận vì Xà Phu đang ngăn cản cô.

"Em không được đi đâu cả! Đây là lệnh."

"Em qua đó rồi sẽ về chịu phạt sau với thầy." Sư Tử ra sức giằng tay lại nhưng không thành công.

"Bên đó có các lão sư khác rồi. Không đến lượt em có ích đâu… Em…" Như lỡ lời, Xà phu khựng lại, sau đó nhanh chóng chữa lại thành: “Hiệu trường đã bố trí sẵn rồi. Em yên tâm, mọi thứ vẫn đang trong tầm kiểm soát của thầy ý. Sẽ không có một ai bị thương cả. Vì..."

"Ha ha ha...Bọn nhãi nhép các ngươi sắp chết đến nơi rồi mà còn ngủ ngon lành như vậy. Đúng là bọn thỏ non có khác, ngây thơ và ngu ngốc." Lão Bốn cười hô hố chỉ huy quân từ mặt nước trồi lên khi nhìn thấy dù họ có gây ra tiếng động to đến cỡ nào thì mấy lều trại kia vẫn im lìm. Ra hiệu cho quân áp sát vào lều trại của trường Hoàng Đạo, ông ta hô: "Sắp chết đến nơi rồi mà ngủ vẫn còn say sưa lắm. Các ngươi, lên."

Một đám Dong sư binh phi lên, dùng những loại phép thuật mạnh nhất tấn công vào các lều trại. Một lúc sau, Hự… Hự... A… Phụt.

"Ha Ha Ha. Lũ thỏ non các ngươi mau mau xin lão đây tha cho, biết đâu ta sẽ để cho các ngươi cái mạng quèn." Lão Bốn ngửa mặt lên trời mà cười. Ông ta không nghĩ nhiệm vụ này lại dễ đến vậy. Kiểu này về đại ca nhất định sẽ thưởng hậu cho ông ta rồi.

"Cấp báo, bẩm lão Bốn, quân ta đang bị thương nặng hiện giờ vẫn chưa tìm được nguyên do tại đâu." Một Dong sư binh hớt hả chạy vào báo cáo.

"Ha Ha. Tất nhiều là bọn thỏ non đó bị thương nhiều mà không biết do... Cái gì, quân ta bị thương." Lão Bốn đang sung sướng thì tai bỗng lọt từ quân ta.

"Thưa, đúng ạ."

"Không thể như vậy được, sao có thể."

"Vì sao ạ? Hiệu trưởng định đối phó như thế nào? Thầy nói mau đi." Hiện giờ đổi lại thành Sư Tử cầm tay Xà Phu.

"Sư Tử, bình tĩnh." Cự Giải ở bên nhẹ nhàng khuyên nhủ.

"Hiệu trưởng đã sử dụng kế vườn không nhà trống. Cho một nửa học viên qua đó, cách đây khá xa rồi dựng lều trại nhằm cho kẻ theo đuôi đưa sai thông tin về hang ổ. Vì phải đảm bảo ai toàn tuyệt đối cho các em nên thầy hiệu trưởng đã dùng các này. Có lẽ giờ này họ đã khai chiến với mấy cái lều rỗng đó rồi."

Bảo Bình: "Nhưng như vậy thì sao chứ? Họ chỉ cần đánh một, hai chiêu là đủ biết đó chỉ là chiếc lều trống rỗng. Rồi bọn chúng sẽ lại đuổi kịp chúng ta nhanh thôi, không phải sao?"

"Một câu hỏi hay." Gỡ bàn tay Sư Tử ra khỏi góc tay áo của mình, Xà Phu ung dung ngồi xuống bên bếp lửa. Giờ anh hoàn toàn không lo lắng cô bé đằng kia sẽ chạy đi quan tâm người mình thích nữa: "Thầy hiệu trưởng cũng đã nghĩ đến trường hợp này nên trước khi đi giăng kết giới và màn bảo vệ-gương*. Với đám tôm tép đó, thì cách này có thể cầm chân được chúng. Dù vậy, thì đêm nay cũng phải bảo vệ các em chu toàn."

*màn bảo vệ- gương: mọi sức mạnh đánh vào màn bảo vệ đó đều bị đánh bật trở lại. Người có pháp thuật mạnh mới có thể tạo ra được màn bảo vệ gương này.

**********

Trên trời không có một ngôi sao nào, nơi ánh mắt có thể chạm đến, ngoại trừ đốm lửa xanh lập lòe lúc sáng lúc tối trên vật thể màu đen trong rừng thì chỉ còn những phiến đá bên cạnh mấy gốc cây vị kéo dài như những bóng ma.

"Thu thập đủ chưa?" Một giọng nói khàn khàn vang lên.

"Đủ rồi, thưa ngài." Giọng nói đặc trưng ồm ồm của người con trai vang lên.

"Bùng... ầm..."

"Hình như bên kia có đánh nhau." Người con trai lên tiếng.

"... Đi. Đi xem thử."

Hai bóng đen bay lên, nhắm thẳng hướng phát ra tiếng kêu mà đến.

"Kia chẳng phải là đoàn Dong sư binh của binh đoàn shark? Sao tự dưng học lại gây chiến với trường Hoàng Đạo nhỉ."

"Oh." Giọng nói khàn khàn cảm thán.

"Nhưng có vẻ bọn thô lỗ kia đã mắc bẫy trường Hoàng Đạo này rồi. Đánh từ vừa nãy mà không nhận ra đó chỉ là cái vỏ bên ngoài thôi sao! Thật hết thuốc chưa." Chàng trai cười nhạo.

"Ha. Thú vị. Nhưng thứ ta chuẩn bị cho họ còn hay hơn nhiều cái bọn ngu ngốc kia đang làm. Đi." Dứt lời, hai bóng đen biến mất vào Huyễn rừng rậm.
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Tư Uẩn

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
23/3/17
Bài viết
120
Gạo
0,0
Chương 37. Bước Đầu Thực Hiện Kế Hoạch (1).

Bên ngoài gió nổi mạnh từng cơn khiến cây cối nghiêng ngả. Vài cây không chịu nổi đổ quật xuống. Trong ngôi đền bỏ hoang giữa rừng cây, vẫn đang được thực hiện nghi thức mặc cho thời tiết bên ngoài thế nào.

Ngôi đền từ lâu đã bị bỏ hoang, cửa đã mục được khép hờ, bản lề bung hẳn ra. Rêu và cây nương* mọc um tùm, leo chằng chịt trên tường khiến cho ngôi đền càng trở lên âm u, cũ mốc hơn.

Giữa ngôi đền là hai con người một đứng, một quỳ thực hiện nghi thức trung thần* xung quanh là các ma chú được vẽ lên để thực hiện nghi thức.

"Ngươi chắc chắn?"

"Thần chắc chắn. Mong được phục vụ ngài đến hết cuộc đời này."

"Vậy thì... bắt đầu thôi."

"Tôi – Scale xin lập lời thề trước Thần pháp sư. Nguyện dùng đời này trung thành và làm việc cho một mình ngài Dallian. Nếu làm trái lời thề sẽ bị tâm ma cắn nuốt, hồn phách phân tán."

"Ta... chấp thuận." Kẻ đang đứng cầm một con dao nhỏ, khứa nhẹ vào tay để vài giọt máu nhỏ xuống cái bát mà người đang quỳ kia bưng.

"Lời thề được lập." Một giọng nói hùng hậu vang lên, ánh sáng của các vòng ma chú biến mờ dần và tắt hẳn. Ngoài kia bão cũng đã ngừng, mọi thứ trở về nguyên trạng như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
*cây nương: một loại cây leo trong thế giới phép thuật, hút những vật có nhiễm phép thuật để tăng tu vi. Thường xuất hiện ở những nơi mới bị bỏ hoang.

*trung thần: khi một người quyết định cả đời sẽ trung thành và làm việc tận tâm với "vương" trong lòng mình. Sẽ lập lời thề trước Thần pháp sư, uống máu của "vương" đó nghi thức sẽ hoàn thành. Một khi người đó phản bội hay làm ảnh hưởng đến lợi ích của "vương" thì sẽ bị phản hệ đến chết.

******************
"Haiz... haiz... haiz..."

"Này, làm gì làm thở dài lắm thế. Phiền chết được." Song Tử vò đầu bứt tai khi nghe những tiếng thở dài liên tiếp của Nhân Mã. Ngồi nghỉ trưa tí mà không được yên.

"Haiz... Bao giờ Bạch Dương và Kim Ngưu mới về đây. Chán quá! Không biết hai người họ đi chơi đâu rồi? Xin chữ kí ơ? Sao lại đưa Kim Ngưu kia đi mà không phải tôi chớ!" Nhân Mã ngay lập tức than thở khi có người “hỏi thăm” cảm xúc của mình.

"Cô được việc?" Song Tử khinh bỉ.

Ba người kia lại đồng thanh thở dài khiến Song Tử không khỏi choáng váng: “Này!”

Thiên Bình lẩm bẩm: “Đi lâu như vậy rồi mà cũng không thấy về xem tình hình là sao?”

“Sao? Bất mãn?” Một giọng nói non nớt, lạnh nhạt vang lên.

Thiên Bình bĩu môi, trả lời trong vô thức: “Tất nhiên!”

Người kia “Ồ” một tiếng dài.

Thiên Bình thấy xung quanh bỗm im ắng lạ thường, chột dạ nghiêng đầu nhìn Song Tử và mấy người kia: “Sao thế? Tôi nói sai gì sao?”

“Khụ khụ. Bạch Dương, có người nào đó đang bất mãn với cậu kìa?” Kim Ngưu đứng đằng sau Bạch Dương nhịn cười nói.

“Hả?” Thiên Bình tái mặt, từ từ quay đầu nhìn Bạch Dương một thân phong trần đang nhướn mi nhìn anh. Thái độ chán ghét ra mặt. Tiêu rồi.

Thiên Bình cười hề hề, chân chó chạy đến bên Bạch Dương ra sức bóp vai đấm lưng cho cô.

“Hì hì. Bạch Dương, em mới về à? Sao không đi nghỉ ngơi đã rồi qua đây. Tình hình ở đây cũng không có gì cả, mọi nhiệm vụ đã hoàn thành xong hết rồi.”

Bạch Dương: “Ồ. Nếu đã không có gì khó khăn, thế sao vẫn có người bất mãn vì tôi không hỏi thăm tình hình nhỉ?”

“Người ta… cũng là vì nhớ em mà.” Thiên Bình hết cách, đành phải tung ra tuyệt chiêu cuối cùng - nũng nịu.

Bạch Dương rùng mình một cái, quay sang Song Ngư hỏi: “Gần đây đám vong sư đó có động tĩnh gì không?”

“Họ vẫn giữ khoảng cách với chúng ta. Hành tung thì mờ ám. Nhất là từ lúc cậu và Kim Ngưu đi, thường xuyên có một toán người ra ngoài vào mỗi tối.”

Song Tử liếc nhìn Song Ngư: “Mỗi tối? Cậu mờ ám cũng không kém a.”

Song Ngư: ”…”

Muốn thể hiện lập trường với tôi ư? Bạch Dương: “Dưới hồ sau núi phía tây có một cái neo. Mấy người hãy đến đó là lấy nó về đây, cẩn thận con cá Kình ở đó. Nhớ mang nó về trước khi trời tối. Còn Song Ngư, theo tôi.”

==== ====

Sẩm tối, bốn người thân toàn vết thương nông sâu có đủ, người ngợm thì ướt sũng bốc mùi tanh tưởi khập khiễng dìu nhau về.

Thiên Bình thở dốc: “Mấy người về tắm rửa nghỉ ngơi trước đi. Tôi đưa neo cho Bạch Dương trước đã.”

Kim Ngưu ngạc nhiên: “Người anh như vậy, sao không về thay đồ trước rồi hãy đưa?”

Thiên Bình nhìn lên bầu trời đang nổi gió, thỉnh thoảng xuất hiện vài tia sét, lẩm bẩm: “… Bạch Dương đã dặn phải đưa trước khi trời tối. Vậy… nhất định là có chuyện quan trọng rồi.”

Không đợi mấy người kia kịp phản ứng, anh ba bước thành hai nhanh chóng đến địa điểm mà Bạch Dương đã hẹn.

Từ xa đã thấy Bạch Dương một thân áo choàng đen đứng chờ ở đó. Thiên Bình bước đến, càng bước đến gần Thiên Bình càng cảm thấy quỷ dị. Bỗng một cỗ khí lạnh ập đến khiến Thiên Bình lùi lại vài bước, phun ngụm máu.

Bạch Dương nhíu mày nhìn Thiên Bình tả tơi trước mặt: “Không sao chứ?”

“Vừa rồi… là gì vậy?” Đầu Thiên Bình quay mòng mòng nhìn "ba" Bạch Dương trước mặt hỏi.

“Tử khí.”

Thiên Bình “ồ” một tiếng, chống một tay xuống đất làm điểm tựa nặng nề đứng dậy. Lấy ra cái neo bằng ngọc trong suốt, đưa cho Bạch Dương: “Đây. Đồ em cần.”

Bạch Dương nhìn chằm chằm Thiên Bình buông lời đề nghị: “Có muốn đi cùng tôi không?”

“Đi đâu?” Thiên Bình hai mắt tỏa sáng. Đây là dấu hiệu Bạch Dương đã mở lòng với anh ư?

Bạch Dương phất tay vết thương lớn nhỏ trên người Thiên Bình khép lại, quần áo cũng trở lên sạch sẽ thơm tho: “Đến gặp Thủ Lĩnh vong sư.”
Chương 36<< >>Chương 38​
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Bên trên