Chương 24. Trở Về (1).
Hôm nay so với hôm qua - phần mục thi đồng đội lại càng náo nhiệt hơn.
MC bắn ra một đạo ánh sáng kèm theo một tiếng động giống như tiếng súng ra hiệu cuộc thi bắt đầu. Kim Ngưu nhàm chán nhìn lên lôi đài. Hẳn là giờ ai cũng cố gắng hết sức để được lọt vào mắt xanh của mấy vị ngồi trên khán đài kia.
Liếc nhìn mấy vị tiền bối trên khán đài trong đó có cả ông già nhà cậu, làm cậu chợt nhớ đến hôm qua.
********
Hôm qua
Kim Ngưu bước vào thư phòng thì nhìn thấy người cha nghiêm nghị của mình đang ngồi sau bàn làm việc trầm ngâm suy nghĩ: “Cha cho gọi con?”
Kim Lâm ra hiệu cho đứa con trai ngồi xuống sofa, tự ông cũng đến bên sofa, chỉ cậu con trai đến ngồi đối diện: “Ngày mai, con đừng tham gia cuộc đấu kia.”
Ngoài mặt Kim Ngưu bình tĩnh hỏi “Tại sao ạ?” nhưng trong lòng thì ngạc nhiên tột độ. Mặc dù cha cậu không quá coi trọng vấn đề thành tích của con cái, không quá làm mất mặt gia tộc là được. Nhưng thế này thì gọi là gì đây? Không màng thế sự? Không, không… Với chức vụ của cha bây giờ có muốn cũng không được.
Kim Lân: “Con nhớ ngày trước ta có nói cho con những gì không? Về nhiệm vụ của gia tộc chúng ta?”
“Gia tộc ta ngàn đời chỉ phục vụ phò tá người trong tộc Dallian. Nhưng cha à, không phải chúng ta chỉ phò tá những hậu duệ xuất sắc nhất của họ sao? Mà đời này thì hậu duệ của họ đã chết… à đã mất tích ư?” Kim Ngưu nhanh chóng sửa lại câu nói.
Ông Kim Lâm bước đến bên cửa sổ nhìn bầu trời đêm đầy sao, lẩm bẩm: “Không. Người đó đã xuất hiện rồi. Cuối cùng cũng xuất hiện rồi.”
"Chuyện này có thì liên quan gì đến việc đi Huyễn rừng rậm? Tại sao con lại không được đi?"
"Con phải phò tá người đó ngay khi ngài xuất hiện mà thời điểm ngài xuất hiện trùng với đợt đi Huyễn rừng rậm này.”
"… Con hiểu rồi. Con sẽ không tham gia giải cá nhân."
Ông nghĩ nghĩ gì đó, rồi mở miệng nói: “Dù sao đi Huyễn rừng rậm cũng không có gì hay ho. Con muốn thì đợt sau ta đưa con đi.”
Kim Ngưu: “…”
**********
Đã thi đấu là phải thi đấu hết mình, sao chưa đấu đã có thể nhận thua được nên cậu dứt khoát ngồi một bên xem kịch. Chỉ là câu cuối của ông già làm cậu đến bây giờ vẫn cảm thấy mơ hồ khó hiểu. Cậu… sẽ phải phò tá ai đây.
"Qủa cầu lửa."
"Hự."
"Một chiến thắng thuộc về Sư Tử đội linh lực 1 năm nhất."
"Yeah." T
hế này chả mấy mà mình sẽ đủ điều kiện vào top đi huyễn rừng rậm.Sư Tử mừng thầm trong lòng không tự chủ mà liếc nhìn về phía lôi đài xa xa, nơi mà Xử Nữ đang tham chiến.
*******
"Quả cầu năng lượng." Xử Nữ vận khí, xuất hiện một quả cầu màu trắng xanh đang tích tụ dần trong lòng bàn tay của cậu. Sau đó, bắn về phía đối thủ. Với tộc độ nhanh và áp suất mạnh, khiến cho đối phương không cử động được trong vài giây, sau đó văng ra khỏi lôi đài.
Xử Nữ khẽ thở hắt một tiếng. Các cơ trên cơ thể của cậu đang kêu gào vì quá tải. Cậu cũng khá là may mắn vì từ lúc thi đấu đến giờ chưa có gặp đối thủ nào quá mạnh nên thắng liên tiếp các trận. Cũng vì vậy mà xếp hạng của cậu cũng tăng một cách nhanh chóng.
Bên kia Ma Kết và Thiên Yết cũng đang dốc sức chiến đấu. Thành quả cũng không tệ. Cứ đà này thì cả ba đều được lọt vào danh sách thôi. Xử Nữ cúi đầu nhìn chằm chằm xuống đất. Liệu… đến lúc đó... có gặp được… Bạch Dương không?
*******
Bên này, Cự Giải và Bảo Bình cũng không kém cạnh.
Bảo Bình luôn chọn cách chiến đấu mà khiến cho đối thủ đều cảm thấy sợ hãi và thống hận đó là tấn công bằng dược. Mỗi loại thuốc của Bảo Bình công hiệu đều rất mạnh và quái lạ khiến cho đối phương không tìm ra cách đối phó trong thời gian ngắn, chỉ có thể bó tay chịu thua. Bảo Bình biết bọn họ ở sau lưng cô nói cô chơi bẩn, nhiều người còn kiến nghị với ban thi hành nhưng cô không đều buồn để tâm. Vì đối với cô, giải quyết một vấn đề một cách nhanh, gọn, nhẹ là vấn đề cô quan tâm nhất. Dù sao luật đấu cũng là tự do nha.
Cũng chính vì cách chiến đấu này mà Bảo Bình nhanh chóng được xếp vào top 10 người xuất sắc nhất trong danh sách tạm thời đó.
*******
Thời gian nhanh chóng trôi đi, còn khoảng 5 phút cuối nữa là hết giờ. Dù chỉ còn 5 phút cuối nhưng mọi người vẫn chiến đấu rất hăng say, nhiệt tình. Một số người đã bỏ cuộc, cũng có một số thì điên cuồng chiến đấu để cố gắng vớt vát được vào danh sách.
"Ring...ring... Hết giờ."
"Đây là top những tinh anh pháp sư mới của trường Hoàng Đạo chúng ta. So với các năm trước, có vẻ thực lực của các học viên mạnh lên đáng kể. Là một người thầy, tôi cảm thấy thật hạnh phúc..." MC hôm nay chính là thầy Rod. Như mọi khi thầy hứng khởi nói một tràng dài thuyết trình về cảm xúc của mình, khiến các chòm sao không khỏi xấu hổ giả vờ như không quen biết. Ngày xưa thầy văn nhã, một thân khí chất là thế mà giờ đây... chậc chậc.
Nhân Mã và Song Tử ngồi một chỗ buồn rười rượi vì không được lọt vào top. Trong đội linh lực một năm nhất thì có sáu người lọt vào top đi Huyễn rừng rậm đó là: Thiên Yết, Cự Giải, Bảo Bình, Ma Kết, Xử Nữ và Sư Tử.
Nhìn hai khuôn mặt như bánh bao ngâm nước, Thiên Bình bất đắc dĩ lên tiếng: "Này, cũng chỉ là đi Huyễn rừng rậm thôi mà. Hai người có cần thiết bày vẻ mặt đưa đám đó không vậy?"
Anh mới không thèm đi Huyễn rừng rậm gì đó. Trong đó vừa ẩm mốc, tối tăm, lại nhiều côn trùng. Đã thế chắc gì có chỗ mà tắm. Nghĩ đến đây Thiên Bình không khỏi rùng mình tưởng tượng anh - một con người đẹp trai lại toàn thân có đầy chấy và rận.
Nghe Thiên Bình nói vậy, Nhân Mã và Song Tử không nhịn được mà đồng thời trừng mắt nhìn Thiên Bình một cái, đồng thanh nói: “Cậu/Anh thì biết cái gì?"
Thiên Bình ngạc nhiên “ô” một tiếng vì sự ngẫu nhiên ăn ý của hai người này, lúng túng: “À thì… dù sao thì cũng có làm gì được nữa đâu. Buồn bực chi cho mệt người."
"Đúng đó. Tối còn có dạ hội. Các cậu cũng nên chuẩn bị một chút đi. Dù sao thì sau vẫn còn nhiều cơ hội mà, đúng không?" Kim Ngưu một bên đưa bánh cho Bảo Bình một bên đưa nước và khăn cho Song Ngư. Có thể nói đảm không có chỗ nào để chê.
"Kim Ngưu nói đúng đó. Các cậu không cần phải buồn. Thầy đã làm một chế độ luyện tập đặc biệt cho các cậu luyện tập mấy ngày này, chắc chắn sẽ khiến thực lực chúng ta ngang ngửa nhau." Ma Kết chậm rãi nói.
Đến nước này rồi họ còn có thể nói gì nữa. Đành phải xốc lại tinh thần để tối tham gia tiệc dạ hội thôi.