Cược cho anh thắng - Cập nhật - Việt Hà

S.Ngư

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
14/8/16
Bài viết
580
Gạo
180,0
Bạn Thanhkhe hiện tại mình mới chỉ sửa lại được đoạn giấc mơ thôi à. Bạn rảnh thì đọc giúp mình đoạn giấc mơ như vậy có ổn không nhé. Còn mấy chỗ khác mình vẫn đang để như cũ, nên sợ bạn đọc lại mất thời gian. Cảm ơn nhiều sự góp ý của Thanhkhe nhé!
Mình thấy sau khi bạn lược đi câu chuyện giấc mơ thì thấy gọn hơn rất nhiều rồi. Chỉ cần bấy nhiêu thôi, ngay cả mình là người mới đọc chưa biết nhiều cũng sẽ cảm thấy tò mò hơn về nhân vật anh trai đã chết đó. Đoạn cậu nói, anh ấy cũng yêu thích Phong đó... Để vậy cũng được, vì chuyện anh ta Gay cũng không có gì "hay ho" để làm một bí mật cả. Còn giúp người đọc mường tượng được Thanh đã từng thất vọng thế nào về người này, rồi sau đó mơ hồ thấy hình ảnh đám cháy, cách bạn diễn đạt rất tốt cho người ta thấy nội tâm của Thanh, sự day dứt, ân hận và giằng xé của cô gái này. Làm cô hiện lên đáng thương hơn là đáng ghét. Giúp người đọc đến đoạn này sẽ thấy như được nhấn mạnh, khiến người ta tò mò về quá khứ, về nhân vật anh trai và về vụ cháy nào đó đã ám ảnh người còn sống đến tận bây giờ...
Bao lâu rồi anh mới ra biển? Thậm chí còn đón giao thừa trên biển cơ đấy. Duy biết chuyện gì cũng có thể xảy ra, nhưng vẫn không thể tin rằng ngay đến em trai mình cũng lại ra đi chóng vánh như thế. Cho đến cuối cùng anh mới chính là cô đơn và một mình. Em trai Duy tên Hải vậy mà lại sợ nước, nên mới nói trước đây Duy gắn liền với các hành trình leo núi chỉ để phục vụ Hải. Ngày Hải bị điều gì đó kích động, cùng một đám bạn dẫn nhau đi Phú Quốc lênh đênh ra đảo, Duy đang bận rộn với công việc ở gara. Nhưng chỉ vừa nghe tin anh liền vứt hết cái gì mà cờ lê ốc vít để đặt vé bay ra Phú Quốc. Đến nơi lại nhận được tin Hải đang cấp cứu ở viện, anh phải hộc tốc chạy vào, sau đó là thời gian hai tuần tự chăm sóc nhau của anh em Duy.
Mình rất thích đoạn này, bạn thể hiện rất tốt khiến mình tò mò về cái chết của Hải. Nhưng vẫn chưa liên tưởng đến vụ cháy thôi. Không sao, đó là "ý đồ" của bạn. Chắc bí mật của nó phải ghê gớm lắm, cậu Hải này có quá khứ thế nào nhỉ? Tại sao lại chết, có đơn giản chỉ là một tai nạn thôi không???
Đấy, mình rất tò mò. Nhưng muốn nhắc lại bạn lần nữa, hãy làm tốt vai trò khắc họa nhân vật chính là Duy trước đã, Hải là em trai anh, dù đã chết, dù có liên quan nhưng cũng chỉ bổ trợ cho việc bạn khắc họa nhân vật chính thôi.
Tạm thời mình thấy, ổn hơn rất nhiều rồi đó! Chờ biểu hiện ở những chương tiếp theo của bạn như thế nào thôi! Hê hê. Cố lên!
 

gumiho_lanh_lung

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
27/11/14
Bài viết
488
Gạo
0,0
Mình thấy sau khi bạn lược đi câu chuyện giấc mơ thì thấy gọn hơn rất nhiều rồi. Chỉ cần bấy nhiêu thôi, ngay cả mình là người mới đọc chưa biết nhiều cũng sẽ cảm thấy tò mò hơn về nhân vật anh trai đã chết đó. Đoạn cậu nói, anh ấy cũng yêu thích Phong đó... Để vậy cũng được, vì chuyện anh ta Gay cũng không có gì "hay ho" để làm một bí mật cả. Còn giúp người đọc mường tượng được Thanh đã từng thất vọng thế nào về người này, rồi sau đó mơ hồ thấy hình ảnh đám cháy, cách bạn diễn đạt rất tốt cho người ta thấy nội tâm của Thanh, sự day dứt, ân hận và giằng xé của cô gái này. Làm cô hiện lên đáng thương hơn là đáng ghét. Giúp người đọc đến đoạn này sẽ thấy như được nhấn mạnh, khiến người ta tò mò về quá khứ, về nhân vật anh trai và về vụ cháy nào đó đã ám ảnh người còn sống đến tận bây giờ...

Mình rất thích đoạn này, bạn thể hiện rất tốt khiến mình tò mò về cái chết của Hải. Nhưng vẫn chưa liên tưởng đến vụ cháy thôi. Không sao, đó là "ý đồ" của bạn. Chắc bí mật của nó phải ghê gớm lắm, cậu Hải này có quá khứ thế nào nhỉ? Tại sao lại chết, có đơn giản chỉ là một tai nạn thôi không???
Đấy, mình rất tò mò. Nhưng muốn nhắc lại bạn lần nữa, hãy làm tốt vai trò khắc họa nhân vật chính là Duy trước đã, Hải là em trai anh, dù đã chết, dù có liên quan nhưng cũng chỉ bổ trợ cho việc bạn khắc họa nhân vật chính thôi.
Tạm thời mình thấy, ổn hơn rất nhiều rồi đó! Chờ biểu hiện ở những chương tiếp theo của bạn như thế nào thôi! Hê hê. Cố lên!
Ồ. Cảm ơn đã góp ý giúp mình nhé. Ổn hơn là tốt rồi. Về sau mình sẽ suy nghĩ thêm chút ở cốt truyện nữa. ^^ cảm ơn bạn Thanhkhe nhiều nhiều nha
 

gumiho_lanh_lung

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
27/11/14
Bài viết
488
Gạo
0,0
Chiều cuối năm rảnh rỗi nên tự nhiên lọt hố bạn. :)
Cách viết truyện của bạn nhẹ nhàng, tình cảm mà cũng khá chắc tay. Có những đoạn miêu tả tâm lý rất ổn. Tuy nhiên cá nhân mình thấy còn nhiều đoạn hơi lủng củng, mình sẽ đọc đến đâu góp ý từng chương đến đấy, nếu bạn không phiền.
Có một chút hối tiếc là mình muốn bạn viết nhiều hơn về quá khứ của Thanh và Phong, rõ hơn về tình bạn của Thanh, Dương và Sương. Dù mình mới chỉ đọc 1 chương :D, không biết sau này bạn có nói kỹ hơn về những mối quan hệ này không, nhưng cứ thấy hơi gấp gáp khi gói gọn quá khứ gia đình, bạn bè và người ấy của nhân vật chính chỉ trong 1 chương. Ý kiến chủ quan của mình thôi nha! :)

Sau đây là góp ý chính tả chương 1:

Bình thường quen đọc copy nên đọc phiên âm của nó thấy hơi lạ nên quote thôi. :D

Không hiểu sao bạn lại dùng từ "nóng nảy"? Nếu để diễn đạt thời tiết đầu hè thì chỉ dùng từ "nóng" thôi chứ nhỉ? :-/

"Đồng năm mươi ngàn" tự dưng làm mình nghĩ là tiền xu, ngồi nghĩ mất một lúc xem nước mình có xu nào mệnh giá năm mươi ngàn không :)). Có thể thay bằng "tờ" cho độc giả đỡ nhầm không bạn? :)

Sau dấu ba chấm nên viết hoa.

Mình nghĩ "trạng thái" bị thừa thãi không cần thiết.

Đoạn này hơi lủng củng. Như thế này có hợp lý hơn không nha: Nói xong Thanh hất tay cô ta ra xoay người bước đi nhưng không đề phòng. Cô ta nổi điên, từ phía sau chạy lại vừa ấn Thanh xuống hồ bơi.

Đọc đoạn này buồn cười quá. Nhưng sao Phong cứ phải đi cứu vậy. Mấy gã người hầu và bạn bè đâu hết rồi? :-/

Mạnh mẽ.
Mình đã sửa vài chỗ bạn chỉ. Cảm ơn nhiều nhé. Có điều từ "trạng thái" mình xin phép được giữ lại nhé. ^^ không biết sao chứ lại cứ thấy để đấy nó hay hay. Cảm ơn nha. Hi vọng bạn không bỏ dở hố mình nha.
 

suongthuytinh

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
23/6/14
Bài viết
423
Gạo
300,0
Mình đã sửa vài chỗ bạn chỉ. Cảm ơn nhiều nhé. Có điều từ "trạng thái" mình xin phép được giữ lại nhé. ^^ không biết sao chứ lại cứ thấy để đấy nó hay hay. Cảm ơn nha. Hi vọng bạn không bỏ dở hố mình nha.
Ok! Có thời gian nhất định sẽ đọc tiếp truyện nàng! :)
 

gumiho_lanh_lung

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
27/11/14
Bài viết
488
Gạo
0,0
Chương 11: Hình như là mối quan hệ không rõ ràng!

Thanh ngẩn người nhìn tin nhắn của Duy trên màn hình chiếc Note sáu, ngắn gọn mà rõ ràng xúc tích: “Anh đợi em bên dưới nhé.”

Tuy ngoài mặt thì tần ngần nhưng trong lòng Thanh là chút gì nóng vội, thêm chút chờ mong lại có chút luống cuống. Chẳng lẽ chỉ như vậy là hẹn hò rồi đấy ư? Có phải hơi gấp gáp không nhỉ? Sáng nay đã cố gắng đi sớm để tránh chạm mặt Duy, không ngờ vừa đến giờ tan tầm, anh lại tìm tới tận cửa. Ai dà, thật là đau đầu chết mất. Cái miệng làm hại cái thân, bộp chộp một tí là thành ra thế này đây.

Sau buổi tối đề nghị hẹn hò đó, dù hai người cùng nhau trở về Hà Nội nhưng có lẽ Duy đủ tinh tế để nhận ra Thanh đang ngượng ngùng lắm, nên rất phối hợp chỉ xách đồ giúp Thanh thôi, chứ không hỏi han gì cô, thậm chí anh còn tránh cả việc nhìn Thanh ấy chứ. Hôm nay anh đã cố tình dậy sớm đợi Thanh để đưa cô đi ăn sáng, đi làm, vậy mà cuối cùng chưa kịp thấy bóng dáng, cô đã chạy mất dạng. Duy vừa thở dài vừa nhìn lên cửa sổ phòng làm việc của Thanh vẫn đang sáng đèn. Cô gái da mặt mỏng này có định trốn anh đến nỗi làm việc quên đường về không đây? Anh thấy đúng là có khả năng này lắm ấy.

Đang tính đi lên tìm Thanh thì điện thoại Duy rung lên từng hồi. Mới chỉ liếc nhìn qua màn hình anh đã nhíu mày tỏ vẻ khó chịu. Tuy vậy anh không hề có ý lảng tránh, Duy vừa nhặt chiếc lá bàng đỏ rụng dưới chân mình vừa bắt máy nhưng chỉ im lặng không nói gì. Đến cả phút qua đi, dường như đối phương bên kia đã hết kiên nhẫn, giọng nữ đã từng quen thuộc, nhưng lâu ngày quá khiến Duy cảm thấy sự thỏ thẻ kia rất xa lạ, chậm chạp dội lại màng nhĩ làm anh nhíu mày càng chặt hơn:

- Anh… là em đây.

Duy nghĩ mình chẳng cần cầu kì thân thiết, lại càng chẳng có lý do gì phải vờ như không quen. Anh đưa chiếc lá đỏ lên ngang tầm mắt ngắm nhìn màu sắc u hoài đặc trưng như tô điểm thêm cho sắc trời đông Hà Nội, bình tĩnh trả lời:

- Anh biết.

Chất giọng nữ tính một thời anh từng nhung nhớ, giờ đây khi nghe được chỉ khiến anh cảm thấy khinh thường, đến một từ trả lời anh cũng lười mở miệng.

- Lâu ngày quá, anh khỏe chứ.

- Rất khỏe, cảm ơn em.

- Anh… gần đây đang làm gì vậy?

Duy nhếc môi cười nhẹ một cái nhưng lại sâu đậm đến nỗi Thanh chỉ đứng từ cửa chính vẫn nhận ra sự miệt thị trong đôi mắt anh. Có lẽ đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy hình ảnh xa lạ như vậy, dường như hôm nay Duy đã dụng tâm rất nhiều để xuất hiện trước mặt cô. Anh mặc chiếc măng tô nâu dài tới quá đùi, đi đôi giày cùng màu, chiếc quần Jeans rất đơn giản và áo len cao cổ màu đen. Một tay cầm điện thoại để sát tai nhưng lại mang dáng vẻ hờ hững, chiếc lá bàng đỏ trên tay anh nhẹ nhàng tới nỗi Duy phải cẩn trọng nâng niu. Khuôn mặt ưu tú mang theo nét bình thản nhưng ánh mắt đang nhìn về phía Thanh kia… rõ là đuôi mắt ngập ý cười nhưng lại không hề yên bình như cách Duy thể hiện. Chẳng biết người bên kia nói gì hay bởi nhìn thấy Thanh mà anh cười rộ lên rất rạng rỡ, vậy mà ánh điện nhàn nhạt hắt tới sao lại khiến người ta cảm thấy thê lương đến thế nhỉ?

Chẳng ngại ngần hơn nữa, Thanh thả từng bước chầm chậm tiến dần về phía Duy. Tình cờ thật hôm nay cô cũng mặc chiếc măng tô màu nâu đất, đi bốt cao, quần Jeans đen và áo len cao cổ màu trắng. Một tay giữ ở dây chiếc túi xách trên vai mình, một tay cho vào trong túi áo, Thanh quay lưng về phía bóng điện neon trắng sáng, bước lại gần Duy. Cô nghiêng đầu yên lặng nhìn anh đang thoải mái nói từng từ:

- Dạo này anh bận bịu lắm, vừa cố gắng nắm lấy sợi dây cho cuộc sống của mình, vừa chờ đợi thời cơ thích hợp.

Thanh nghe rõ thấy tiếng khóc nữ tính và giọng nói nức nở vọng lại:

- Em xin anh mà, coi như nể tình chúng ta có một đoạn thời gian như vậy, anh đừng tuyệt tình quá được không?

Ánh mắt sâu thẳm vẫn trọn vẹn nhìn vào khuôn mặt của Thanh đầy yêu thương nhưng lại bật cười mang theo vài tia mỉa mai cay đắng:

- Anh còn chưa chính thức bắt đầu, em đã cảm thấy anh tuyệt tình. Vậy phải làm sao đây, khiến em thất vọng rồi. Phiền em chuyển lời, nói ông ấy bình tĩnh đợi anh thêm chút nữa. Chúng ta sẽ sớm gặp lại thôi.

Duy vẫn kề điện thoại ở tai, nghe tiếng khóc nỉ non kia mà cười cười. Đưa chiếc lá bàng đỏ rực như đốm lửa nhỏ âm ỉ cháy giữa tiết trời đông ảm đạm cho Thanh, rồi tay anh cứ vô thức chạm nhẹ vào tóc cô, như để tìm kiếm chút êm đềm nào đó dù là mong manh nhất. Dường như cả hai người đều đã không còn nghe thấy cô gái kia nói gì trong điện thoại, bởi sóng mắt họ giao nhau rất thản nhiên và tự tại, không còn chút vướng bận gì về thời gian, không gian hay bất cứ người nào khác. Duy an tâm cất giọng đều đều:

- Nãy giờ em nói gì anh nghe không rõ, để hôm nào chúng ta trực tiếp gặp mặt thì tính sau đi. Anh chắc chắn là một ngày gần đây thôi, giờ anh cúp máy nhé. Tạm biệt!

Duy tắt máy rất dứt khoát, bàn tay anh vẫn để nơi mái tóc Thanh, đôi mắt sâu thẳm với nhiều nỗi niềm thầm kín vẫn trọn vẹn hướng về một người là Thanh. Cô bỗng nhiên thấy rất đủ đầy, không quá luống cuống như lúc trước và không hề quá kì vọng điều gì cả. Chỉ đơn giản cảm thấy rất yên bình và tin tưởng tình cảm người đàn ông trước mặt mình hiện tại mà thôi. Cảm xúc rất nhẹ nhàng lại sâu lắng, giống như gánh nặng nào đó trên vai âm thầm được trút bỏ, khiến tâm tình thư thái và an nhiên. Thanh cười duyên dáng hỏi Duy:

- Anh có nghĩ mình nên thay điện thoại không? Loa to quá, em nghe hết rồi.

- Vốn dĩ anh bật loa hết cỡ cho em nghe cùng mà.

- Nói chuyện với bạn gái cũ, có cần nhẹ nhàng vậy không?

- Ngữ điệu nào của anh khiến em hiểu lầm là nhẹ nhàng vậy?

Thanh cẩn thận cất chiếc lá bàng vào một bên túi áo măng tô khá rộng của mình, sau đó nhìn lên khuôn mặt thản nhiên, ý cười tràn ngập thay thế nỗi u uất thầm lặng vừa rồi của Duy chuyển chủ đề:

- Tâm trạng anh liệu có tốt để cùng em đi dạo phố và ăn cơm không?

- Thực ra chỉ cần nhìn thấy em là tâm trạng của anh liền lập tức tốt đẹp rồi. Nếu cùng em dạo phố và ăn cơm nữa thì đảm bảo là cực kì tốt đẹp.

- Vậy đi thôi, em cũng muốn xem ‘cực kì tốt đẹp’ là như thế nào.

Thanh hơi hất đầu một cái mang theo dáng vẻ ngang tàn của cô gái nhỏ bướng bỉnh khiến Duy bật cười, nhanh chóng bước theo Thanh đi về phía trước. Cơn gió lạnh thổi qua làm Thanh rùng mình khẽ so vai, hơi lưỡng lự một chút nhưng Duy quyết tâm nắm lấy bàn tay nhỏ bé đặt vào trong túi áo thùng thình của mình mà chậm rãi nói:

- Anh lạnh quá, mượn tay em sưởi ấm một tí.

Sau đó quay sang nhìn Thanh nở một nụ cười hiền lành, đối lập với không gian ồn ào xô bồ xung quanh, đến nỗi cô chẳng đủ dũng khí mà từ chối, chỉ đành cúi đầu cười nhẹ rồi thả chậm bước bên cạnh Duy.

Cuộc đời mỗi con người đều như quyển nhật ký dày, một ngày trôi qua là kết thúc một trang để chuẩn bị sang trang mới. Thanh cảm thấy từ khi Duy xuất hiện, dường như quyển nhật kí thường u uất lạnh nhạt của cô đã được điểm xuyên những cảm xúc mới mẻ, tô vào một thứ ánh sáng lạ lùng mà ấm áp. Ví như bàn tay tràn đầy nhiệt huyết, bước chân thanh thản chậm rãi của anh chẳng hạn… cứ bình tĩnh in dấu vào cuộc đời cô. Rất thường nhật nhưng lại ý nghĩa.

Có thể anh còn nhiều bí mật to lớn nào đó Thanh không biết, nhưng Thanh cũng chẳng nghĩ mình muốn biết tường tận. Chỉ đơn giản, Thanh hiểu anh chẳng muốn giấu diếm cô điều gì. Duy rất bình thản và đơn giản muốn cho cô nhìn thấy rõ nhất nội tâm sâu thẳm của anh. Và hiện tại, Thanh thật sự muốn đồng điệu với tâm hồn ấy, muốn san sẻ với ánh mắt ấy, và muốn được gọn gàng trong bàn tay này… ít nhất cô sẽ cảm thấy cực kỳ ấm áp.

Kết thúc buổi ‘hẹn hò’ đơn giản bằng một bữa ăn và sánh bước đi bộ bên nhau về nhà. Trước khi đóng cửa, Thanh còn được Duy đưa cho một túi đĩa nhạc đĩa phim các kiểu. Cô ngạc nhiên nhìn lên thì anh cười nói:

- Anh chọn được một ít, đĩa mới bây giờ đấy. Dàn âm thanh bên nhà em sành điệu thế. Lúc nào cho anh sang xem ké với, anh sẽ mua thêm đồ ăn vặt.

Thanh chạm tay vào một đĩa phim tình cảm hài của Hàn Quốc mà tủm tỉm trả lời:

- Được thôi, nếu anh mua đồ ăn ngon một chút, em sẽ rất vui vẻ cùng anh thưởng thức thú vui ấy.

Về đến phòng, trong khi Thanh đang thoải mái nghe một đĩa nhạc hòa tấu và uống chút rượu vang cho ấm người, thì Duy phải sắp xếp lại tài liệu cần thiết. Bên họ đã động, bên mình không thể không đề phòng. Anh chưa muốn gấp gáp, nhưng Trâm tìm đến anh, nghĩa là bố cô ta đã biết trong tay anh có những gì. Hơn nữa cũng báo hiệu ông ta đang rất lo lắng, và có thể thời cơ của anh sắp chín muồi. Thời gian này quả thật không phải thích hợp để kết giao, bởi anh cũng lo lắng Thanh sẽ gặp nguy hiểm. Nhưng vậy mới nói, một khi đã sa chân vào tình yêu rồi, để dứt ra khẳng định không phải điều dễ dàng. Anh cứ vô thức tìm Thanh mặc dù đã nhắc nhở bản thân rất nghiêm khắc và kỹ càng. Bây giờ ngược lại, anh phải bảo vệ Thanh cẩn trọng và nhanh chóng kết thúc vấn đề này. Không thể dây dưa kéo dài được nữa. Duy nhấc điện thoại tìm một dãy số dứt khoát ấn gọi:

- Tôi đây.

- Giờ này ông gọi có việc gì vậy.

- Tôi tính làm cú chốt, nên nói với ông một tiếng.

- Vậy được, để tôi liên lạc với thằng em tôi.

Duy yên lặng khởi động máy tính, giọng anh đều đều:

- Bây giờ tôi gửi tài liệu vào hộp thư của cậu ta rồi. Ông ta đã biết tôi có bằng chứng, sợ là người mình cài vào đã bị lộ, nếu không nhanh sẽ không kéo được cậu ta ra nữa. Chúng ta chỉ có một tuần để đưa ông ta vào bẫy thôi.

-Được, tôi hiểu. Ngày mai liên lạc lại cho ông, cứ hoạt động mọi việc thật bình thường nhé.

Duy thở dài gật đầu một cái, định tắt máy nhưng nghĩ sao lại nhắn tin cho Thanh: “Ngủ ngon nhé, ngày mai đợi anh đưa đi làm”. Điện thoại nhanh chóng báo tin hồi âm: “Vậy em mời anh ăn sáng. Bún chả nhé. Ngủ ngon, tạm biệt”.

Duy vừa cười vừa đặt điện thoại lên đầu giường, nhưng như nghĩ ra điều gì đó anh vội vàng bật dậy với lấy chiếc iPhone đọc lại tin nhắn vừa rồi. Hình như cô gái này nói đúng, anh và Thanh gặp nhau lần đầu không phải ở ga ra sửa xe mà là ở một nơi khác. Buổi sáng mùa hè oi ả nào đó như hiện ra trước mắt Duy, cô gái cứng cỏi ngang bướng nhận trọn một ly trà đá tạt vào mặt, vẫn kiên nhẫn không ngại ngần vạch ra sai lầm của đối phương. Duy vò đầu mình day dứt, tại sao lại không nhớ ngày hôm đó chứ, hình như lúc ấy anh đang vội đi lấy cuộn băng ghi âm mình chờ đợi bao lâu thì phải. Vậy nên mới có thể lãng quên đi tình tiết quan trọng như thế. Nghĩ lại đúng là chỉ có Thanh mới dũng cảm kích thích đối phương đến vậy. Cô gái này… Duy bật cười nằm xuống, vắt một tay lên trán, mắt đăm đăm nhìn vào một điểm vô định trên trần nhà. Bây giờ có một người khiến anh phải thận trọng từng bước đi rồi, tuy Thanh xuất hiện không đúng thời gian thuận lợi, nhưng anh cũng vẫn thấy hạnh phúc vì cô xuất hiện. Mặc dù chỉ là một mối quan hệ không rõ ràng nhưng ít nhất anh không hề cảm thấy chỉ có một mình nữa.

Sáng hôm sau vừa mở cửa Thanh đã bắt gặp dáng người cao lớn của Duy tựa vào bên tường chờ đợi mình. Cô hơi cười trêu đùa:

- Tủ quần áo đó… anh có muốn dùng không? Tất cả đều là đồ mới.

Duy quay người lại, đối diện thật gần với khuôn mặt trang điểm nhẹ nhàng của Thanh mà trả lời:

- Anh thắc mắc chẳng biết có phải em mua tủ đồ đó cho anh không nữa. Rõ ràng cậu ta không phải cùng một số đo với anh.

Thanh nhún vai mặt tỉnh bơ thành thật:

- Cũng phải, em chỉ mua theo sở thích của mình thôi, chẳng hiểu sao lại vừa vặn với anh như vậy. Bỏ đi thì phí quá, em đang tính bán lại kiếm chút tiền tiêu vặt. Nếu anh không ngại hay là mua lại giúp em đi.

- Được thôi, dù sao em cũng bỏ công sức chọn lựa, lại vừa vặn với anh như thế, âu cũng là cái duyên. Vậy cứ mỗi ngày chọn cho anh một bộ phù hợp đưa qua đi, rồi em muốn tính toán như thế nào, anh đều thuận theo.

- Thành giao.

Thanh cười tươi nháy mắt, tự nhiên cùng Duy vui vẻ đi về phía thang máy. Thật lạ, khi bên cạnh Duy cô chưa từng ngần ngại nhắc về Phong. Cũng không nghĩ rằng một khi chấp nhận để tình yêu qua đi lại có thể đơn giản và nhẹ nhàng đến vậy, tâm tình thảnh thơi chẳng chút gì nặng nhọc nữa.

Quán bún quen thuộc yên ắng hơn vào buổi sáng sớm mùa đông. Chỉ có vài người khách đang chú tâm vào tô bún của mình mà chẳng quan tâm gì đến chuyện khác.

Thanh vừa lau hai đôi đũa vừa tủm tỉm hỏi Duy:

- Anh cũng hay ăn ở đây hả?

- Không thường xuyên, nhưng đúng lúc đúng thời điểm lại ăn ở đúng nơi này.

- Nói cái gì mà khó hiểu vậy, ăn nhanh đi, em phải qua bên nhà sách một chút nữa.

Đến khi hai người ăn xong, Thanh uống chút nhân trần nóng cho ấm người, thì Duy bỗng mang một bó hoa hồng ướp màu đen tuyền, mạnh mẽ lạnh lùng lại kiêu kì bí hiểm, còn ngậm đủ đầy những hạt sương sớm long lanh đưa lại trước mặt Thanh. Anh từ tốn nói:

- Thật lòng đấy, anh không hiểu ý nghĩa các loài hoa cho lắm. Có thể chẳng ai tặng cô gái mình đang theo đuổi một bó hồng đen bởi ý nghĩa tiêu cực của nó. Nhưng anh lại thấy em cực phù hợp với loài hoa cao quý lại huyền bí và mị hoặc này. Không cần quá nặng nề đâu, chỉ là nhìn thấy bó hồng này, lại liên tưởng đến em, nên muốn tặng em mà thôi. Đừng để bụng mà nhận được không?

Thanh bật cười cúi đầu tránh nhìn vào khuôn mặt thành thật của Duy. Đúng là lần đầu tiên cô nhận được loại hoa này, nhất là không phải ở một nhà hàng sang trọng phù hợp với giá trị bó hoa, mà lại chỉ tại một quán bún chả bên đường nữa thì càng đặc biệt hơn. Chỉ anh chàng lập dị này mới nghĩ ra được những kiểu tán tỉnh ngược đời như thế này thôi. Thanh định đưa tay ra nhận bó hoa thì Duy lại tiếp:

- Xin lỗi em, vì quên mất lần đầu gặp em. Có thể giải thích em cũng chẳng tin đâu, nhưng đúng là hôm ấy anh có chuyện cực kì quan trọng, nên mới có thể ngớ ngẩn như vậy. Đừng để bụng được không?

- Anh muốn em đừng để bụng nhiều chuyện đấy. Nhưng vì bó hoa quá đẹp mắt này khiến em rung động, nên em sẽ cố gắng không để bụng. Đưa cho em được rồi chứ?

Thanh giơ hai tay ra nhận lấy bó hoa và nụ cười rạng rỡ của Duy. Cô biết thứ mình nhận không chỉ là bó hoa này, mà còn là tình cảm của anh nữa. Người đàn ông cô đơn chịu nhiều thương tổn, nhưng lại luôn muốn làm cô thoát khỏi cảm giác bơ vơ lạc lõng. Cô trân trọng người đàn ông ấy.

Khi Thanh định ôm bó hoa bước xuống khỏi xe Duy, anh bỗng giữ tay cô lại, đột ngột nhưng lại nhẹ nhàng ôm lấy Thanh một cái thật lâu. Sau khi tách cô ra, Duy mới nhìn sâu vào đôi mắt hạnh đen láy kia mà nhẹ nhàng nói:

- Anh có nhiều mối quan hệ phức tạp.

- Phụ nữ ư?

- Không hề. Quá khứ của anh không êm ả, và hiện tại anh có nhiều việc cần phải giải quyết cho những sự việc đã xảy ra trong quá khứ ấy.

Duy ngừng một lúc nhưng vẫn nhìn trọn vẹn vào đôi mắt và khuôn mặt Thanh, anh nói rất bình tĩnh nhưng Thanh lại nhìn ra sự lo âu sâu lắng trong giọng anh:

- Thật sự, thời gian này không phải thích hợp để theo đuổi em, bởi anh rất sợ sẽ làm hại đến em. Nhưng anh lại không thể ngừng việc đi theo sau em được. Vì vậy dù mối quan hệ của chúng ta không rõ ràng, nhưng đối phương khẳng định đã nhận ra em chính là yếu điểm của anh…

Duy hơi yên lặng như để theo dõi phản ứng của Thanh sau đó mới lại tiếp tục thổ lộ:

- Anh muốn nói với em, để em có thể đề phòng mọi chuyện một chút. Và sẽ có người của anh, âm thầm bảo vệ em. Thật xin lỗi, là anh ích kỷ nhưng hi vọng em có thể cố gắng chịu sự bất tiện này trong vòng một tuần. Anh sẽ giải quyết thật gọn gàng và nhanh chóng, không làm ảnh hưởng gì đến em cả.
Duy chỉ vừa kết thúc câu nói, Thanh đã nhìn thẳng vào mắt anh hỏi ngay không chần chừ:
- Anh sẽ không gặp nguy hiểm chứ?
Ngạc nhiên bởi ánh mắt chờ đợi câu trả lời và giọng nói gấp gáp biểu thị cho sự lo lắng không yên của Thanh làm Duy hơi ngẩn người. Phải chăng Thanh cũng rất coi trọng sự tồn tại của anh bên cạnh cô? Dường như không chắc chắn nhưng Duy vẫn cẩn trọng hỏi lại:
- Em đang quan tâm anh đấy à?

Mi mắt khẽ động, Thanh chớp chớp hai cái bởi nhận ra sự thất thố vừa rồi của mình, mắt hạnh đảo một vòng, như chuẩn bị sẵn sàng để lẩn trốn thì Duy đã tinh tế cúi đầu che đi nụ cười mãn nguyện của mình, giọng thản nhiên nói tiếp:
- Đừng lo, anh đã bố trí rất cẩn thận rồi.

Nhìn sâu vào mắt Duy như để tìm tòi điều gì đó, Thanh chầm chậm nhưng không chút e dè hỏi:
- Nói với em những điều này, không sợ em sẽ chạy mất sao?

- Em có phiền không, bởi khi xong xuôi mọi việc anh sẽ vẫn đi tìm em.

- Nếu kiểu gì anh cũng tìm em thì được, em sẽ yên lặng hợp tác cùng anh. Chỉ cần anh thật cẩn thận thôi.

Thanh nghiêng đầu, đôi mắt bình thản không chút sợ hãi đối diện với Duy khiến anh nhẹ nhõm mà an tâm. Cô gái này quá tinh tế để nhìn ra lo lắng trong anh, nhưng lại không cố gắng gặng hỏi và tìm tòi, chỉ đơn giản truyền tải thông điệp để anh vững tin và yên lòng. Duy không giấu nổi xúc động nắm chặt lấy bàn tay nhỏ bé của Thanh:

- Có những người, anh phải bắt họ chịu hình phạt, bởi lương tâm họ không còn một chút. Cuộc chiến này anh đã chuẩn bị khá lâu. Hôm gặp em lần đầu tiên, chính là để lấy chứng cứ cuối cùng anh cần. Ngày mai, sẽ chính thức bước vào trận chiến, kết thúc sớm em mới có thể an toàn tuyệt đối, anh…

Lời nói dở dang của Duy im bặt bởi Thanh bỗng vươn người ôm lấy cổ anh, rất nhẹ nhàng nhưng cũng đủ chặt chẽ. Thanh nhắm mắt lặng yên nghe tiếng trái tim Duy mạnh mẽ dội lại trong không gian chật hẹp. Anh chàng này đã dùng bao nhiêu dũng khí để thổ lộ những điều sâu kín đó với cô chứ. Ai nói Duy không sợ cô chạy mất, có điều vì anh quá lo lắng cho sự an toàn của Thanh. Hẳn là đã tự trách bản thân rất nhiều về việc vướng vào Thanh lúc này, anh chắc chắn cũng đã rất cân nhắc để nói với Thanh thật hợp lý, và an bài mọi chuyện giữ an toàn cho cô. Người đàn ông này…

- Anh yên tâm đi, em cược bằng tất cả lòng tin của mình. Anh sẽ thắng thôi. Em chờ anh chiến thắng quay lại.

Giọng Thanh êm ả, thì thầm bên tai Duy khiến anh rung cảm rất mạnh mẽ, mắt Duy nhắm lại để che giấu xúc động và vòng ôm của anh siết chặt thân hình mảnh mai thêm một chút. Hít một hơi thật sâu, khi thở hắt ra anh cười cười nói:

- Sao đây nhỉ, giờ anh phải đi lo vài chuyện. Em lên làm việc, tối nay anh tới đón em về nhé.

- Được thôi, chúc anh thuận lợi. Làm thật tốt, tối nay em sẽ nấu cơm cho anh ăn.

Thanh tươi cười xoa xoa vào mái tóc ngắn gọn gàng của Duy. Làm thế nào đây, cô thật sự muốn sát cánh bên người đàn ông này đấy. Cô chẳng còn gì để mất thì có gì mà phải lo sợ. Hơn nữa Thanh đặc biệt có lòng tin, rằng Duy chắc chắn sẽ bảo vệ được cô. Không phải chỉ một chuyện mà còn trong rất rất nhiều chuyện khác nữa! Thật lạ, cô rất tin tưởng anh.

Xin phép được tag chị chuyencuangan bạn phongnhi2183 Nhật Giao Thanhkhe nhé. Cảm ơn ạ! ^^
 
Chỉnh sửa lần cuối:

chuyencuangan

Duyệt quyền tác giả
Nhóm Tác giả
Tham gia
15/3/16
Bài viết
1.202
Gạo
0,0
Chương này rất hay em ạ. Chị thực sự ấn tượng đoạn em miêu tả cuộc nói chuyện điện thoại của Duy có Thanh kề bên. Đẹp mà gợi tả như một thước phim ấy. Chị cũng thích sự tin tưởng nhau của hai người.
Cuộc đời mỗi con người đều như quyển nhật ký dày, một ngày trôi qua là kết thúc một trang để chuẩn bị sang trang mới. Thanh cảm thấy từ khi Duy xuất hiện, dường như quyển nhật kí thường u uất lạnh nhạt của cô đã được điểm xuyên những cảm xúc mới mẻ, tô vào một thứ ánh sáng lạ lùng mà ấm áp. Ví như bàn tay tràn đầy nhiệt huyết, bước chân thanh thản chậm rãi của anh chẳng hạn… cứ bình tĩnh in dấu vào cuộc đời cô. Rất thường nhật nhưng lại ý nghĩa.
Đoạn này em viết rất hay nè! :x
Thời gian này quả thật không phải thích hợp để kết giao, bởi anh cũng lo lắng Thanh sẽ gặp nguy hiểm.
Cảm thấy biến cố sắp xảy ra nhé. Lo giùm cho hai người. :-ss
Anh yên tâm đi, em cược bằng tất cả lòng tin của mình. Anh sẽ thắng thôi. Em chờ anh chiến thắng quay lại.
Giờ thì biết tựa đề truyện từ đâu mà ra.;))
Chỉ đơn giản, Thanh hiểu anh chẳng muốn dấu diếm cô điều gì.
Là "giấu diếm" hoặc "giấu giếm" em ạ.
-Được, tôi hiểu. Ngày mai liên lạc lại cho ông, cứ hoạt động mọi việc thật bình thường nhé.
Thiếu khoảng trống.
 

gumiho_lanh_lung

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
27/11/14
Bài viết
488
Gạo
0,0
Chương này rất hay em ạ. Chị thực sự ấn tượng đoạn em miêu tả cuộc nói chuyện điện thoại của Duy có Thanh kề bên. Đẹp mà gợi tả như một thước phim ấy. Chị cũng thích sự tin tưởng nhau của hai người.

Đoạn này em viết rất hay nè! :x

Cảm thấy biến cố sắp xảy ra nhé. Lo giùm cho hai người. :-ss

Giờ thì biết tựa đề truyện từ đâu mà ra.;))

Là "giấu diếm" hoặc "giấu giếm" em ạ.

Thiếu khoảng trống.
Cảm ơn chị đã soi lỗi cho em nhé. Hihi. E cũng thấy khá ưng đoạn Duy nói chuyện điện thoại. Hihi. Em cũng đang nghĩ tình tiết tiếp theo. Hihi. Cảm ơn chị Ngân ạ.
 

S.Ngư

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
14/8/16
Bài viết
580
Gạo
180,0
Đang tính đi lên tìm Thanh thì điện thoại Duy rung lên từng hồi. Mới chỉ liếc nhìn qua màn hình anh đã nhíu mày tỏ vẻ khó chịu. Tuy vậy anh không hề có ý lảng tránh, Duy vừa nhặt chiếc lá bàng đỏ rụng dưới chân mình vừa bắt máy nhưng chỉ im lặng không nói gì. Đến cả phút qua đi, dường như đối phương bên kia đã hết kiên nhẫn, giọng nữ đã từng quen thuộc, nhưng lâu ngày quá khiến anh cảm thấy sự thỏ thẻ kia rất xa lạ, chậm chạp dội lại màng nhĩ khiến anh nhíu mày càng chặt hơn:
Từ "khiến" mình in đậm đó đọc cảm thấy bị lặp.
Mình rất ít khi chỉ ra những lỗi nhỏ nhặt về diễn đạt như lặp từ. Nhưng chương mới này của bạn không có gì để mình đào bới nữa nên chỉ tạm ra lỗi nhỏ lặp từ này.
Tuy ngoài mặt thì tần ngần nhưng trong lòng Thanh là chút gì nóng vội, thêm chút chờ mong lại có chút luống cuống. Chẳng lẽ chỉ như vậy là hẹn hò rồi đấy ư? Có phải hơi gấp gáp không nhỉ? Sáng nay đã cố gắng đi sớm để tránh chạm mặt Duy, không ngờ vừa đến giờ tan tầm, anh lại tìm tới tận cửa. Ai dà, thật là đau đầu chết mất. Cái miệng làm hại cái thân, bộp chộp một tí là thành ra thế này đây.
Cái thứ hai mình muốn nói là, đoạn văn ngắn ở đầu này đọc thấy câu văn ngắn gọn gàng, tưởng bạn đã chuyển sang viết câu văn ngắn trong truyện rồi chớ. Nhưng mấy đoạn sau vẫn vậy... À, điểm này mình không có ý gì đâu. Vì câu văn ngắn hay dài là do thói quen viết, sở thích của mỗi người. Miễn sao bạn diễn đạt nó để không bị rối, lặp từ và lủng củng là được. Về khía cạnh này mình cũng kém cỏi, vì không viết được câu văn dài. Cứ dài một tí là lo bị lặp từ, sợ nội dung của câu lủng củng, lan man và gây khó hiểu cho người đọc. Thành ra, câu nào mình cũng rất ngắn, hiếm lắm mới có một câu dài.
Duy ngừng một lúc nhưng vẫn nhìn trọn vẹn vào đôi mắt và khuôn mặt Thanh, anh nói rất bình tĩnh nhưng Thanh lại nhìn ra sự lo lắng sâu lắng trong giọng anh:

- Thật sự, thời gian này không phải thích hợp để theo đuổi em, bởi anh rất lo lắng sẽ làm hại đến em. Nhưng anh lại không thể ngừng việc đi theo sau em được. Vì vậy dù mối quan hệ của chúng ta không rõ ràng, nhưng đối phương khẳng định đã nhận ra em chính là yếu điểm của anh…

Duy hơi yên lặng như để theo dõi phản ứng của Thanh sau đó mới lại tiếp tục thổ lộ:

- Anh muốn nói với em, để em có thể đề phòng mọi chuyện một chút. Và sẽ có người của anh, âm thầm bảo vệ em. Thật xin lỗi, là anh ích kỷ nhưng hi vọng em có thể cố gắng chịu sự bất tiện này trong vòng một tuần. Anh sẽ giải quyết thật gọn gàng và nhanh chóng, không làm ảnh hưởng gì đến em cả.

- Anh sẽ không gặp nguy hiểm chứ?

- Anh đã bố trí rất cẩn thận.

- Nói với em những điều này, không sợ em sẽ chạy mất sao?

- Nếu vậy, khi xong xuôi mọi việc anh sẽ vẫn tìm em thôi.

- Nếu kiểu gì anh cũng tìm em thì được, em sẽ yên lặng hợp tác cùng anh. Chỉ cần anh thật cẩn thận thôi.
Đoạn hội thoại này, mình có một ý kiến thế này: Trước câu thoại của Thanh mà mình in đậm đó, bạn nên để một lời dẫn của tác giả kiểu như "Thanh không chần chừ hỏi ngay..." (tùy bạn nhé, cái này mình tạm ví dụ thôi.) Sau câu thoại của Thanh đó bạn lại cho thêm một lời dẫn kiểu như "Duy bất ngờ với câu hỏi của Thanh. Nguy hiểm ư? Anh cũng chưa dám khẳng định chắc chắn điều đó. Nhưng lúc này, đối diện với anh mắt có chút lo lắng của Thanh, anh chỉ cảm thấy mãn nguyện. Cô gái này, vốn không quan tâm đến tự do của bản thân mà lại đi lo lắng cho anh? Có phải cô ấy rất coi trọng anh không?... (kiểu kiểu vậy, tùy bạn nhé, mình cũng chỉ lấy ví dụ thôi.) Sau đó giữ nguyên thoại của Duy và Thanh cũng được, còn nếu muốn "mùi mẫn" hơn nữa có thể thêm 1 vế kiểu "Em đang quan tâm anh ư? Yên tâm, anh sẽ cẩn thận." Tiếp đó, cho Thanh hơi ngượng ngùng vì nhận ra sự nóng vội trong câu nói của mình bèn đổi vẻ mặt (Vì dù sao họ cũng mới bắt đầu mối quan hệ không rõ ràng mà, biểu hiện từ từ thôi sẽ hấp dẫn. Thanh cá tính như thế nào, người ta đọc từ đầu đến giờ có thể nhận rõ rồi. Đến đoạn này cho cô nàng một chút thay đổi trong tâm lý, đừng lúc nào cũng ăn nói xộc óc, thẳng thắn như thế nữa. Đến mình còn chán nữa là con trai. Vì mình hay trêu là "Ai yêu vào cũng trở nên ngốc nghếch một chút". Có thể trước đó cô ấy từng yêu Phong, nhưng là thứ tình yêu cố chấp, từ một phía nên chắc chắn không thể so sánh với thứ tình cảm mà Duy đem đến hiện tại...) Mình nói nhiều như vậy là muốn bạn hiểu rõ hơn ý mình muốn nói. Hội thoại không rất nhàm chán, đọc cứ Thanh nói, rồi Duy nói... Tâm lý của họ biểu hiện chỗ nào? Hoặc trừ khi, lời thoại của bạn phải cực kì "đắt giá" để người đọc có thể cảm nhận đúng nội tâm của nhân vật. Còn không làm được điều đó, thì bắt buộc những người tác giả như bọn mình đây phải là người dẫn dắt nó. Bạn thấy có đúng không ạ?
- Anh biết.

Chất giọng nữ tính một thời anh từng cho là ngại ngùng nên luôn e ấp, giờ đây lại khiến anh khinh thường bởi nhìn thấu sự giả tạo vang lên:


- Lâu ngày quá, anh khỏe chứ.
Còn đoạn này nữa, xém nữa mình quên. Vấn đề ở chỗ lời dẫn của bạn mà mình in đậm đó, mình đọc xong thấy bạn xây dựng người tên Duy này trẻ con quá. Vì sao à? Mình nghĩ đó là do lời dẫn của bạn quá thẳng tuột. Nếu, bạn dẫn kiểu này "Chất giọng nữ tính một thời anh từng say mê, giờ đây nghe được chỉ khiến anh cảm thấy khinh thường, đến trả lời một từ anh cũng lười phải mở miệng." Lúc đó, mình đọc hiểu ý bạn và thấy Duy trưởng thành, cách xử lý bình thản nhưng không thiếu sự châm biếm trong đó. Chứ không nhất thiết bạn phải "bóc mẽ" nó hẳn ra như vậy. Đọc cảm thấy nó "trần trụi" quá và tác động lên hình ảnh một Duy hơi hơi "trẻ con" trong cách nghĩ. Mình cảm nhận sao nói vậy à...
Tóm lại: Xin lỗi tác giả nhé, mình nói là không có gì đào bới mà cuối cùng lại nói nhiều như vậy. Tất cả những gì mình nói ở trên bạn có thể nghe hoặc không? Cứ cái nào bạn cảm thấy đúng thì nghe, không thì cứ trực tiếp bỏ qua nhé. Đúng là chương mới này có nhiều tiến bộ hơn rất nhiều, nhưng tình huống trong truyện vẫn còn ở mức "bình thường" lắm. Hóng chương sau, xem trò vui của nhân vật chính vậy. Hố hố.
 

gumiho_lanh_lung

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
27/11/14
Bài viết
488
Gạo
0,0
Từ "khiến" mình in đậm đó đọc cảm thấy bị lặp.
Mình rất ít khi chỉ ra những lỗi nhỏ nhặt về diễn đạt như lặp từ. Nhưng chương mới này của bạn không có gì để mình đào bới nữa nên chỉ tạm ra lỗi nhỏ lặp từ này.

Cái thứ hai mình muốn nói là, đoạn văn ngắn ở đầu này đọc thấy câu văn ngắn gọn gàng, tưởng bạn đã chuyển sang viết câu văn ngắn trong truyện rồi chớ. Nhưng mấy đoạn sau vẫn vậy... À, điểm này mình không có ý gì đâu. Vì câu văn ngắn hay dài là do thói quen viết, sở thích của mỗi người. Miễn sao bạn diễn đạt nó để không bị rối, lặp từ và lủng củng là được. Về khía cạnh này mình cũng kém cỏi, vì không viết được câu văn dài. Cứ dài một tí là lo bị lặp từ, sợ nội dung của câu lủng củng, lan man và gây khó hiểu cho người đọc. Thành ra, câu nào mình cũng rất ngắn, hiếm lắm mới có một câu dài.

Đoạn hội thoại này, mình có một ý kiến thế này: Trước câu thoại của Thanh mà mình in đậm đó, bạn nên để một lời dẫn của tác giả kiểu như "Thanh không chần chừ hỏi ngay..." (tùy bạn nhé, cái này mình tạm ví dụ thôi.) Sau câu thoại của Thanh đó bạn lại cho thêm một lời dẫn kiểu như "Duy bất ngờ với câu hỏi của Thanh. Nguy hiểm ư? Anh cũng chưa dám khẳng định chắc chắn điều đó. Nhưng lúc này, đối diện với anh mắt có chút lo lắng của Thanh, anh chỉ cảm thấy mãn nguyện. Cô gái này, vốn không quan tâm đến tự do của bản thân mà lại đi lo lắng cho anh? Có phải cô ấy rất coi trọng anh không?... (kiểu kiểu vậy, tùy bạn nhé, mình cũng chỉ lấy ví dụ thôi.) Sau đó giữ nguyên thoại của Duy và Thanh cũng được, còn nếu muốn "mùi mẫn" hơn nữa có thể thêm 1 vế kiểu "Em đang quan tâm anh ư? Yên tâm, anh sẽ cẩn thận." Tiếp đó, cho Thanh hơi ngượng ngùng vì nhận ra sự nóng vội trong câu nói của mình bèn đổi vẻ mặt (Vì dù sao họ cũng mới bắt đầu mối quan hệ không rõ ràng mà, biểu hiện từ từ thôi sẽ hấp dẫn. Thanh cá tính như thế nào, người ta đọc từ đầu đến giờ có thể nhận rõ rồi. Đến đoạn này cho cô nàng một chút thay đổi trong tâm lý, đừng lúc nào cũng ăn nói xộc óc, thẳng thắn như thế nữa. Đến mình còn chán nữa là con trai. Vì mình hay trêu là "Ai yêu vào cũng trở nên ngốc nghếch một chút". Có thể trước đó cô ấy từng yêu Phong, nhưng là thứ tình yêu cố chấp, từ một phía nên chắc chắn không thể so sánh với thứ tình cảm mà Duy đem đến hiện tại...) Mình nói nhiều như vậy là muốn bạn hiểu rõ hơn ý mình muốn nói. Hội thoại không rất nhàm chán, đọc cứ Thanh nói, rồi Duy nói... Tâm lý của họ biểu hiện chỗ nào? Hoặc trừ khi, lời thoại của bạn phải cực kì "đắt giá" để người đọc có thể cảm nhận đúng nội tâm của nhân vật. Còn không làm được điều đó, thì bắt buộc những người tác giả như bọn mình đây phải là người dẫn dắt nó. Bạn thấy có đúng không ạ?

Còn đoạn này nữa, xém nữa mình quên. Vấn đề ở chỗ lời dẫn của bạn mà mình in đậm đó, mình đọc xong thấy bạn xây dựng người tên Duy này trẻ con quá. Vì sao à? Mình nghĩ đó là do lời dẫn của bạn quá thẳng tuột. Nếu, bạn dẫn kiểu này "Chất giọng nữ tính một thời anh từng say mê, giờ đây nghe được chỉ khiến anh cảm thấy khinh thường, đến trả lời một từ anh cũng lười phải mở miệng." Lúc đó, mình đọc hiểu ý bạn và thấy Duy trưởng thành, cách xử lý bình thản nhưng không thiếu sự châm biếm trong đó. Chứ không nhất thiết bạn phải "bóc mẽ" nó hẳn ra như vậy. Đọc cảm thấy nó "trần trụi" quá và tác động lên hình ảnh một Duy hơi hơi "trẻ con" trong cách nghĩ. Mình cảm nhận sao nói vậy à...
Tóm lại: Xin lỗi tác giả nhé, mình nói là không có gì đào bới mà cuối cùng lại nói nhiều như vậy. Tất cả những gì mình nói ở trên bạn có thể nghe hoặc không? Cứ cái nào bạn cảm thấy đúng thì nghe, không thì cứ trực tiếp bỏ qua nhé. Đúng là chương mới này có nhiều tiến bộ hơn rất nhiều, nhưng tình huống trong truyện vẫn còn ở mức "bình thường" lắm. Hóng chương sau, xem trò vui của nhân vật chính vậy. Hố hố.
Cảm ơn nhé. Chỗ hội thoại mình biết là thiếu, mà lúc ấy chẳng hiểu thế nào, chắc là thói quen nên cứ bỏ qua thế đấy. Bạn chỉ ra thì mình mới thấy, nhất định sẽ sửa. Hihi. Còn chỗ mà bạn bảo Duy trẻ con ấy, thực ra mình vẫn chưa cảm nhận được, nhưng rõ ràng nếu như giống bạn sửa thì mình thấy hay hơn. Nên xin phép sử dụng cái bạn sửa giúp mình cho lời văn mượt hơn nhé. Cảm ơn nhiều lắm nha.
 

chuyencuangan

Duyệt quyền tác giả
Nhóm Tác giả
Tham gia
15/3/16
Bài viết
1.202
Gạo
0,0
Từ "khiến" mình in đậm đó đọc cảm thấy bị lặp.
Mình rất ít khi chỉ ra những lỗi nhỏ nhặt về diễn đạt như lặp từ. Nhưng chương mới này của bạn không có gì để mình đào bới nữa nên chỉ tạm ra lỗi nhỏ lặp từ này.

Cái thứ hai mình muốn nói là, đoạn văn ngắn ở đầu này đọc thấy câu văn ngắn gọn gàng, tưởng bạn đã chuyển sang viết câu văn ngắn trong truyện rồi chớ. Nhưng mấy đoạn sau vẫn vậy... À, điểm này mình không có ý gì đâu. Vì câu văn ngắn hay dài là do thói quen viết, sở thích của mỗi người. Miễn sao bạn diễn đạt nó để không bị rối, lặp từ và lủng củng là được. Về khía cạnh này mình cũng kém cỏi, vì không viết được câu văn dài. Cứ dài một tí là lo bị lặp từ, sợ nội dung của câu lủng củng, lan man và gây khó hiểu cho người đọc. Thành ra, câu nào mình cũng rất ngắn, hiếm lắm mới có một câu dài.

Đoạn hội thoại này, mình có một ý kiến thế này: Trước câu thoại của Thanh mà mình in đậm đó, bạn nên để một lời dẫn của tác giả kiểu như "Thanh không chần chừ hỏi ngay..." (tùy bạn nhé, cái này mình tạm ví dụ thôi.) Sau câu thoại của Thanh đó bạn lại cho thêm một lời dẫn kiểu như "Duy bất ngờ với câu hỏi của Thanh. Nguy hiểm ư? Anh cũng chưa dám khẳng định chắc chắn điều đó. Nhưng lúc này, đối diện với anh mắt có chút lo lắng của Thanh, anh chỉ cảm thấy mãn nguyện. Cô gái này, vốn không quan tâm đến tự do của bản thân mà lại đi lo lắng cho anh? Có phải cô ấy rất coi trọng anh không?... (kiểu kiểu vậy, tùy bạn nhé, mình cũng chỉ lấy ví dụ thôi.) Sau đó giữ nguyên thoại của Duy và Thanh cũng được, còn nếu muốn "mùi mẫn" hơn nữa có thể thêm 1 vế kiểu "Em đang quan tâm anh ư? Yên tâm, anh sẽ cẩn thận." Tiếp đó, cho Thanh hơi ngượng ngùng vì nhận ra sự nóng vội trong câu nói của mình bèn đổi vẻ mặt (Vì dù sao họ cũng mới bắt đầu mối quan hệ không rõ ràng mà, biểu hiện từ từ thôi sẽ hấp dẫn. Thanh cá tính như thế nào, người ta đọc từ đầu đến giờ có thể nhận rõ rồi. Đến đoạn này cho cô nàng một chút thay đổi trong tâm lý, đừng lúc nào cũng ăn nói xộc óc, thẳng thắn như thế nữa. Đến mình còn chán nữa là con trai. Vì mình hay trêu là "Ai yêu vào cũng trở nên ngốc nghếch một chút". Có thể trước đó cô ấy từng yêu Phong, nhưng là thứ tình yêu cố chấp, từ một phía nên chắc chắn không thể so sánh với thứ tình cảm mà Duy đem đến hiện tại...) Mình nói nhiều như vậy là muốn bạn hiểu rõ hơn ý mình muốn nói. Hội thoại không rất nhàm chán, đọc cứ Thanh nói, rồi Duy nói... Tâm lý của họ biểu hiện chỗ nào? Hoặc trừ khi, lời thoại của bạn phải cực kì "đắt giá" để người đọc có thể cảm nhận đúng nội tâm của nhân vật. Còn không làm được điều đó, thì bắt buộc những người tác giả như bọn mình đây phải là người dẫn dắt nó. Bạn thấy có đúng không ạ?

Còn đoạn này nữa, xém nữa mình quên. Vấn đề ở chỗ lời dẫn của bạn mà mình in đậm đó, mình đọc xong thấy bạn xây dựng người tên Duy này trẻ con quá. Vì sao à? Mình nghĩ đó là do lời dẫn của bạn quá thẳng tuột. Nếu, bạn dẫn kiểu này "Chất giọng nữ tính một thời anh từng say mê, giờ đây nghe được chỉ khiến anh cảm thấy khinh thường, đến trả lời một từ anh cũng lười phải mở miệng." Lúc đó, mình đọc hiểu ý bạn và thấy Duy trưởng thành, cách xử lý bình thản nhưng không thiếu sự châm biếm trong đó. Chứ không nhất thiết bạn phải "bóc mẽ" nó hẳn ra như vậy. Đọc cảm thấy nó "trần trụi" quá và tác động lên hình ảnh một Duy hơi hơi "trẻ con" trong cách nghĩ. Mình cảm nhận sao nói vậy à...
Tóm lại: Xin lỗi tác giả nhé, mình nói là không có gì đào bới mà cuối cùng lại nói nhiều như vậy. Tất cả những gì mình nói ở trên bạn có thể nghe hoặc không? Cứ cái nào bạn cảm thấy đúng thì nghe, không thì cứ trực tiếp bỏ qua nhé. Đúng là chương mới này có nhiều tiến bộ hơn rất nhiều, nhưng tình huống trong truyện vẫn còn ở mức "bình thường" lắm. Hóng chương sau, xem trò vui của nhân vật chính vậy. Hố hố.
Chà chà phải khâm phục em lắm Khê ạ! Chị không biết sau này em muốn làm nghề gì, nhưng làm chuyên gia phê bình văn học chị thấy hợp đấy. :))
 
Bên trên