Cược cho anh thắng - Cập nhật - Việt Hà

gumiho_lanh_lung

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
27/11/14
Bài viết
488
Gạo
0,0
Hồi tối ngủ quên lúc nào không hay, nửa đêm giật mình tỉnh dậy chưa ngủ lại được nên vô đây đọc truyện của bạn xem thế nào. Đọc một lúc 2 chương, nhưng vì nó quá dài nên một số chi tiết kể mình phải lướt qua. Thứ nhất, kể dài và không đủ hấp dẫn để mình ngồi đọc từng chữ, mặc dù ngôn ngữ của bạn rất tốt, không hay mắc mấy lỗi diễn đạt, lặp từ. Có điều, cái này mình phải nói luôn không tẹo quên mất, về lời kể của bạn mình thấy chưa được gọn gàng. Hồi mình mới bắt đầu viết truyện đầu tiên cũng như vậy, vì viết chưa quen tay, cứ theo bản năng mà chiến nên câu cú dài dòng, lan man y hệt vậy. Nếu bạn có thời gian, đọc lại và chau truốt hơn tí nữa là ổn. Mình xin lấy một ví dụ cụ thể về cái ý muốn nói này:

Ví dụ đoạn ngắn này thôi, nếu có thể lược đi những từ thừa thãi mang hướng kể tự sự trong câu thì đọc sẽ cảm thấy gọn hơn. Đây là đoạn mình chọn không có cụm từ "của bản thân, của Duy, của Thanh, hay của cái gì đó...". Mình chỉ muốn nói là, nếu có thời gian ngồi sửa lại bản thảo này, bạn nên lược đi những từ nhỏ nhặt, thừa thãi để câu văn gọn gàng, chau truốt và chất lượng hơn. Mình nghĩ điều đó rất cần thiết nếu như bạn đặt tâm tư vào bất kì một tác phẩm nào. Viết nhiều sẽ quen tay, lúc đó mình vẫn có thể viết theo bản năng nhưng sẽ có thói quen đọc lại, tuốt cho câu văn thêm chất lượng. Mình vẫn cho rằng, người viết truyện là những người phải cực kì có kiên nhẫn. Những truyện đăng trên Diễn đàn chủ yếu như bản nháp, còn nhiều lỗi cần sửa. Nếu bạn nghiêm túc với viết lách, có kiên nhẫn thì hãy xác định trước nên đầu tư vào nó. Cốt truyện hay thôi chưa đủ, cách bạn dùng lời kể, nhân vật, và các yếu tố khác để truyền tải câu chuyện đó như thế nào mới hấp dẫn được người đọc.
Nói đến cốt truyện, mình thấy bạn có ý tưởng cho truyện này rất rất hay nhưng bị tính "hơi vội vàng" quá. Ngay từ đầu đã nói rồi, từ lúc đặt vấn đề viết truyện này, cùng với diễn biến những chương đầu mình đã rất hứng thú với nó. Nhưng... cho đến chương 10, đọc đoạn giấc mơ của Thanh mình không hài lòng lắm. Dù ý tưởng đó rất hay, có thêm một nhân vật bí ẩn nữa đã từng xuất hiện trong cuộc đời Thanh mà còn dính dáng đến cái chết làm mình hào hứng với những cái bí mật cùng tò mò. Nhưng đọc đoạn giấc mơ xong, cảm thấy hết tò mò luôn rồi. Đại khái là, một người thế này, bị Gay, cùng thích Phong, bắt gặp, cháy, và chết... Đó, hết chuyện. Sao bạn cho nhân vật này lơ lửng như vậy. Rõ ràng, nếu bạn giữ được bí mật này cho đến cuối truyện thì đã cực kì hấp dẫn rồi. Bạn chỉ cần lướt qua giấc mơ một chút bằng những vài câu nói gây tác động mạnh, bằng những hình ảnh đặc sắc, gởi mở cho người đọc nhiều cái liên tưởng. Cái này, bạn lại kể hẳn luôn như nó chỉ là một câu chuyện nhỏ nhặt của một người qua đường A chỉ có một tí liên quan đến truyện, hết. À, đấy là nếu như bạn cho nhân vật này "quan trọng" là nút thắt của truyện như mình nghĩ cơ. Một người ở quá khứ, dù đã chết hay còn sống ít nhiều đều ảnh hưởng đến tâm lý của nhân vật chính nếu họ có mối quan hệ. Nếu như bạn cho nhân vật anh hai đó không quan trọng gì, không phải "điểm nhấn" của truyện thì thôi, mình cũng không bắt bẻ nữa. Tại vì mình mong chờ quá nhiều vào nhân vật của bạn, cả Thanh và Duy. Họ đều có quá khứ thương tâm, vậy điểm nhấn cúa nó ở đâu? Đối với Thanh rõ ràng hơn vì bạn cho cô gái này nhiều đất diễn, nhưng nhân vật Duy thì thấy vẫn mơ hồ lắm. Nếu như hai người bọn họ có cùng một nỗi đau là mất đi một người "quan trọng" trong cuộc đời, Thanh mất đi "người anh kết nghĩa", Duy mất đi "em trai ruột", hẳn lúc đó họ sẽ có nhiều sự đồng cảm hơn về nỗi đau trong quá khứ. Mới đầu mình còn tưởng rằng, hai cái chết này có liên quan đến nhau hay phải có nhiều bí mật gì đó hé mở tò mò của đọc giả một chút thì truyện này sẽ cực kì hấp dẫn đấy. Còn muốn nói nhiều nữa mà thôi, cốt truyện của bạn nên không dám "tám" nhiều, kẻo bị cho là "vô duyên". :tho7:Tại mình đọc đến đoạn giấc mơ đó, mình ức chế quá không kìm được cảm xúc. Thông cảm nhé, đọc đến đây, mình vẫn thấy cốt truyện rất hay, có nhiều ý tưởng để dẫn dắt đấy nhưng tác giả diễn đạt nó đơn giản quá. Người đọc kiên trì đến đâu cũng sẽ rất nhanh chán. Vì đơn giản quá sẽ dẫn đến người đọc cũng chỉ lướt qua truyện mà không bất cứ dấu ấn nào. Ít nhiều hãy cho truyện một "điểm nhấn" thôi cũng được. Mình nói rất thẳng thắn, mong bạn đừng buồn.:tho3:

À, còn từ "cô liêu", mình không trích dẫn ra cũng không nhớ chính xác vị trí, nhưng hình như có đọc được nó ba lần trong hai chương 10 và 11. Thấy nó cứ sao sao á, làm mình phải lên google tra từ điển nghĩa của nó. Từ đó bạn cho vào cũng được, nhưng nếu có từ nào tốt hơn là nên thay thế nó cho truyện bớt u ám đi. Hê hê. Mình chỉ nghĩ vậy thôi, gam màu truyện này ngay từ đầu đã thấy thê lương rồi, trong truyện bạn cũng không cần phải cho quá nhiều từ ngữ "thê thảm, bi lụy, gì gì đó" vào làm kho sắc truyện thêm ảm đạm. Người ta đọc ở câu chữ, nhưng cảm nhận bằng cái đầu từ nhân vật, lời thoại, lời kể, và các yếu tố khác trong một truyện tạo thành. Còn đồng cảm được còn cả một vấn đề, chứ không phải chỉ đơn giản dùng "câu chữ, từ ngữ" mà đánh được vào trái tim của người khác. Nên là, thiết nghĩ nếu bạn đối với truyện này bỏ nhiều tâm huyết một chút nữa từ lời kể, từ ngữ, tính cách nhân vật, cốt truyện và cách xây dựng các tình huống trong truyện thì đảm bảo đủ sức hấp dẫn bất cứ người đọc khó tính nào.:tho5:
Haiz... Còn nhiều nhiều điều muốn nói mà tạm thời quen rồi. Cũng không muốn "chém" mạnh tay quá, trời đã lạnh lắm rồi! Nói câu cuối là, nếu như câu văn của bạn gọn gàng hơn thì có thể gộp hai chương này làm một được đấy. Đọc thấy lan man từ chương 9 đến giờ với chuyến du lịch mà chẳng thấy có điểm nhấn nào. Làm mình oải quá, phải lướt vài đoạn kể lặt vặt vì không đủ kiên nhẫn.:tho8:
Dạo này mình hơi bận, mới rảnh rang được một chút, chưa kịp viết thêm được chương truyện nào mà vào hố nhà bạn "chém" gần một chương truyện thế này, ngại quá.:tho12:
Lúc nào bạn cũng là người nhận xét kĩ nhất cho mình. Cảm ơn nhé. Thực sự là ình cho hai cái chết liên quan nhau đấy. Nhưng nói như bạn đó. Mình không có cách dẫn dắt tốt hơn. Về câu từ mình cũng đã đọc lại và sửa vài lần, nhưng có lẽ do kinh nghiệm viết chưa nhiều nên có thể bạn thấy giống bản nháp mình chưa sửa. Nếu nói gộp hai chương làm một cũng hơi khó với mình. Hihi. Bạn thấy đó, mình chưa thể lược giản đrẻ chất lượng. Hình như lúc nào mình cũng dài dòng như vậy hay sao ý. Chỉ gặp người kĩ lưỡng như bạn mới tìm ra được thôi. Nhưng thực sự mình đầu tư rất nhiều suy nghĩ và tâm tư vào truyện chứ không có qua loa đâu. Chỉ là do bản thân chưa làm được tốt hơn mà thôi. Hihi. Cảm on bạn bỏ thời gian đọc và góp ý nhé. Nếu chương sau vẫn có thể nghe góp ý của bạn thì tốt quá. Mình cũng sẽ cố gắng tiếp thu ý kiđen của bạn. Hihi. Nhưng chắc còn cần thêm thời gian nữa mới khá lên được. Cảm ơn nhiều nhé.
 

gumiho_lanh_lung

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
27/11/14
Bài viết
488
Gạo
0,0
Cảm ơ
Lúc nào đọc truyện của em chị cũng khâm phục cách em đi sâu vào tâm trạng suy nghĩ tình cảm của nhân vật. Chị rất thích việc Thanh tìm thấy trong Duy một sự đồng điệu trong tâm hồn. Nó khiến mối quan hệ có chiều sâu. Từ trước tới nay truyện phần nhiều nói về quá khứ của Thanh, giờ mở ra một chút về Duy cũng rất thú vị.

Chị thích đoạn này. Luôn thích đàn hát trong truyện. :x

Đây là một số góp ý:

Cám giác hai từ "khiến" dùng rất gần nhau nên hơi lặp.
Cảm ơn chị nhé. Hihi. E sẽ xem để sửa lại ạ. Hihi. Em cũng hay thích đàn hát lắm. Nên toàn cho vào thôi
 

Nhật Giao

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
19/4/15
Bài viết
655
Gạo
10.000,0
Tại sao đến tận chương này rồi mà tâm tư của Thanh còn dành nhiều chỗ cho Phong đến vậy, Duy thật đáng thương, oa oa.
 

gumiho_lanh_lung

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
27/11/14
Bài viết
488
Gạo
0,0
Tại sao đến tận chương này rồi mà tâm tư của Thanh còn dành nhiều chỗ cho Phong đến vậy, Duy thật đáng thương, oa oa.
Đâu có cho phong nữa đâu Nhật Giao. Hết rồi mà. Hihi
 

gumiho_lanh_lung

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
27/11/14
Bài viết
488
Gạo
0,0
Đến cả mơ cũng mơ đến Phong mà không phải Duy. TT.TT Mụ tác giả, thiên lí ở đâu?
Mơ đến người khác mà. Trời ạ, trong mơ Phong cũng rất phụ thôi. Hơn nữa... tiết lộ tí là cái ánh mắt giống giống ấy, rõ là của Duy mà. Hihi
 

S.Ngư

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
14/8/16
Bài viết
580
Gạo
180,0
Lúc nào bạn cũng là người nhận xét kĩ nhất cho mình. Cảm ơn nhé. Thực sự là ình cho hai cái chết liên quan nhau đấy. Nhưng nói như bạn đó. Mình không có cách dẫn dắt tốt hơn. Về câu từ mình cũng đã đọc lại và sửa vài lần, nhưng có lẽ do kinh nghiệm viết chưa nhiều nên có thể bạn thấy giống bản nháp mình chưa sửa. Nếu nói gộp hai chương làm một cũng hơi khó với mình. Hihi. Bạn thấy đó, mình chưa thể lược giản đrẻ chất lượng. Hình như lúc nào mình cũng dài dòng như vậy hay sao ý. Chỉ gặp người kĩ lưỡng như bạn mới tìm ra được thôi. Nhưng thực sự mình đầu tư rất nhiều suy nghĩ và tâm tư vào truyện chứ không có qua loa đâu. Chỉ là do bản thân chưa làm được tốt hơn mà thôi. Hihi. Cảm on bạn bỏ thời gian đọc và góp ý nhé. Nếu chương sau vẫn có thể nghe góp ý của bạn thì tốt quá. Mình cũng sẽ cố gắng tiếp thu ý kiđen của bạn. Hihi. Nhưng chắc còn cần thêm thời gian nữa mới khá lên được. Cảm ơn nhiều nhé.
Không có gì, hê hê. Mình thấy bạn có nhiều tiến bộ từ chương 9 đến chương 11. Thứ nhất, không thấy nhân vật tự đối thoại nhiều nữa mà có lời kể chen vào rồi.
Nhưng cái cốt truyện ý, nếu bạn bảo có liên quan thì đọc đến đây, mình thấy hai cái chết của hai người người kia không có liên quan mấy. Anh kết nghĩa của Thanh chết trong vụ cháy, em ruột của Duy chết vì tai nạn xe. Vậy liên quan ở đâu. Thực ra theo mình nghĩ thôi, nhân vật anh trai của Thanh này rất hay. Nếu như cậu nói, Thanh không có tình thương từ gia đình vậy một người yêu thương cô quả thực phải cực kì quan trọng với cô, thậm trí còn hơn cả tình yêu. Vì mình luôn quan niệm tình thân là điều rất thiêng liêng, không phải cứ ruột thịt mới gọi là tình thân... Bạn thấy đúng không? Có thể anh ấy đã chết, nhưng hãy cho anh ấy sống trong lòng Thanh song song với truyện, đừng vội lật tẩy nó nhanh như vậy. Đối với Duy cũng vậy. Có thể bạn có nhiều ý tưởng về những tình tiết bí mật xung quanh các nhân vật chính, nhưng cách bạn dẫn dắt không làm mình thấy tò mò điểm nào cả. Không sao, mình sẽ từ từ xem sự tiến bộ của bạn. Có thời gian mình sẽ vào đọc những chương sau góp vui... Chỉ sợ làm phiền bạn bởi những nhận xét khá thẳng thật của mình thôi!3onion15
 

suongthuytinh

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
23/6/14
Bài viết
423
Gạo
300,0
Chiều cuối năm rảnh rỗi nên tự nhiên lọt hố bạn. :)
Cách viết truyện của bạn nhẹ nhàng, tình cảm mà cũng khá chắc tay. Có những đoạn miêu tả tâm lý rất ổn. Tuy nhiên cá nhân mình thấy còn nhiều đoạn hơi lủng củng, mình sẽ đọc đến đâu góp ý từng chương đến đấy, nếu bạn không phiền.
Có một chút hối tiếc là mình muốn bạn viết nhiều hơn về quá khứ của Thanh và Phong, rõ hơn về tình bạn của Thanh, Dương và Sương. Dù mình mới chỉ đọc 1 chương :D, không biết sau này bạn có nói kỹ hơn về những mối quan hệ này không, nhưng cứ thấy hơi gấp gáp khi gói gọn quá khứ gia đình, bạn bè và người ấy của nhân vật chính chỉ trong 1 chương. Ý kiến chủ quan của mình thôi nha! :)

Sau đây là góp ý chính tả chương 1:
Em có dám trả lời là không hề cóp pi chút nào từ phong cách của Chiến Thần không?
Bình thường quen đọc copy nên đọc phiên âm của nó thấy hơi lạ nên quote thôi. :D
Sáng sớm mùa hè chưa tính là nóng nảy quá trong quán chỉ có tiếng quạt trần quay vù vù,
Không hiểu sao bạn lại dùng từ "nóng nảy"? Nếu để diễn đạt thời tiết đầu hè thì chỉ dùng từ "nóng" thôi chứ nhỉ? :-/
lau tay xong liền đi về phía bàn của mình đặt một đồng năm mươi ngàn xuống
"Đồng năm mươi ngàn" tự dưng làm mình nghĩ là tiền xu, ngồi nghĩ mất một lúc xem nước mình có xu nào mệnh giá năm mươi ngàn không :)). Có thể thay bằng "tờ" cho độc giả đỡ nhầm không bạn? :)
Phong nhìn theo tấm lưng nhỏ nhắn mà hiên ngang ấy nén tiếng thở dài… anh đã tổn thương cô đến mức nào cơ chứ?
Sau dấu ba chấm nên viết hoa.
Đây chính là trạng thái bụng ta suy ra bụng người
Mình nghĩ "trạng thái" bị thừa thãi không cần thiết.
Nói xong Thanh hất tay cô ta ra xoay người định bước đi nhưng không kịp đề phòng cô ta nổi điên, từ phía sau chạy lại vừa ẩn Thanh xuống hồ bơi
Đoạn này hơi lủng củng. Như thế này có hợp lý hơn không nha: Nói xong Thanh hất tay cô ta ra xoay người bước đi nhưng không đề phòng. Cô ta nổi điên, từ phía sau chạy lại vừa ấn Thanh xuống hồ bơi.
Dương mới ngồi phịch xuống đất hoàn hồn thở phào một hơi, sau đó nhanh chóng đứng lên một cước đá thẳng bà chị vừa rồi đẩy Thanh xuống nước bay ra giữa hồ. Phong chỉ ho một câu “mẹ nó” rồi lại nhảy “ùm” xuống hồ vớt nốt bà chị kia lên trong sự kinh ngạc của Dương, anh quát:
“Em hâm vừa thôi, con bé này cũng không biết bơi muốn hành chết anh hả.”
Đọc đoạn này buồn cười quá. Nhưng sao Phong cứ phải đi cứu vậy. Mấy gã người hầu và bạn bè đâu hết rồi? :-/
Cô có khí chất đặc biệt, mãnh mẽ đủ dùng mềm mỏng đủ xài
Mạnh mẽ.
 

phongnhi2183

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
17/8/16
Bài viết
530
Gạo
0,0
Bỏ dở hai chương mà thấy bà cũng chuyển hướng sang lãng mạn rồi. Được đấy!
Về phần nhận xét thì tôi thấy mình đến muộn rồi. Duy có chỗ này tôi thấy đọc hơi ngang à.
Anh muốn được cùng em, về miền biển vắng.
Mình sẽ sống những ngày hè ươm nắng.
Dưới bóng dừa lả lơi, sẻ nói yêu em mãi
Sẽ nói lời yêu thương đã từ lâu anh giữ trong lòng hoài


Một tràng nhạc đệm dài cùng tiếng trống Cajon cậu thanh niên bên cạnh đập đập gõ gõ theo. Duy lắc lư người chân nhịp nhịp, ngón tay thon dài thì gẩy dây đàn, giọng anh trầm ấm tiếp tục vang lên:

- Lần đầu gặp, gặp em trên phố.
Anh ngẫn ngơ, thẫn thờ như người ngủ mơ
Chỉ một lần nhìn vào đôi mắt,
Em đã cho anh quên, quên đi tất cả.


Anh muốn được cùng em, về miền biển vắng.
Mình sẽ sống những ngày hè ươm nắng.
Dưới bóng dừa lả lơi, sẻ nói yêu em mãi
Sẽ nói lời yêu thương đã từ lâu anh giữ trong lòng hoài
Bà định trích cả bài hát vào à? Mà bà trích xong rồi cũng không cho anh tác giả một lời cảm ơn, người ta viết hay thế cơ mà.
 

gumiho_lanh_lung

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
27/11/14
Bài viết
488
Gạo
0,0
Đến cả mơ cũng mơ đến Phong mà không phải Duy. TT.TT Mụ tác giả, thiên lí ở đâu?
Mơ đến người khác mà. Trời ạ, trong mơ Phong cũng rất phụ thôi. Hơn nữa... tiết lộ tí là cái ánh mắt giống giống ấy, rõ là của Duy mà.
Bỏ dở hai chương mà thấy bà cũng chuyển hướng sang lãng mạn rồi. Được đấy!
Về phần nhận xét thì tôi thấy mình đến muộn rồi. Duy có chỗ này tôi thấy đọc hơi ngang à.

Bà định trích cả bài hát vào à? Mà bà trích xong rồi cũng không cho anh tác giả một lời cảm ơn, người ta viết hay thế cơ mà.
Ủa thế phải mở ngoặc cảm ơn tác giả à ông. Tôi không biết vụ này. Chứ lãng mạn tôi có thừa mà
 
Bên trên