Chương 2
Con ngõ nơi cô sống khá nhỏ. Từ ban công phòng cô chỉ nhìn được một khoảng trời hẹp giữa những mái nhà. So với ở quê, bầu trời lúc nào cũng có vẻ xa vời và sáng sủa hơn. Một bầu trời hẹp trong một tầm mắt hẹp, nó không dễ chịu với cô chút nào.
Cô thu tầm mắt, hướng ánh nhìn xuống dưới con ngõ. Có mấy cậu sinh viên đang đi từ phía trong ngõ ra bên ngoài đường lớn. Vừa đi họ vừa nói chuyện, người xỏ tay túi quần, người khoanh tay trước ngực. Lẫn trong cuộc chuyện trò là những câu chửi thề được thốt ra một cách tự nhiên. Họ nói, họ thúc tay vào nhau, họ ôm vai bá cổ... Cô lắng nghe nhưng không hiểu họ đang tranh luận vấn đề gì.
Khi mấy người đã khuất khỏi tầm mắt, một chiếc xe máy từ ngoài rẽ vào con ngõ. Một người phụ nữ mặc váy công sở màu cam xen lẫn màu đen, ôm sát cơ thể ngồi trên chiếc xe Lead màu bạc. Gương mặt chị trang điểm nhẹ nhàng lúc này có phần mờ nhạt và thoáng chút mệt mỏi. Tiếng động cơ xe máy vang vọng giữa không gian chật hẹp, trong khoảnh khắc lại biến mất.
Dưới ngọn đèn đường trên cây cột điện, những con muỗi bay lượn vòng quanh, chơi đùa với thứ ánh sáng vàng vàng, nhợt nhợt. Mỗi lúc một dày đặc thêm, những con muỗi.
Cô quay người, nhìn vào khung cửa sổ. Tấm rèm màu xanh dương đang đung đưa theo gió. Gió mùa thu dịu dàng thổi.
Điện thoại đang phát bản nhạc River Flows In You ở khúc cuối, rồi tự động chuyển sang bản Before Dawn của Yuki Kajiura. Tâm trạng cô không trở nên tồi tệ nhưng mang một nỗi buồn nhè nhẹ. Có lẽ do tác động của bản nhạc. Cô đứng dựa vào ban công, tay cầm điện thoại, mắt nhìn tấm rèm cửa sổ nâng lên, hạ xuống theo nhịp gió. Gương mặt cô thoáng nét trầm tư, ánh mắt không còn chú ý vào một cái gì cụ thể. Mái tóc ướt dần được gió hong khô. Được một lúc, cô không nhìn tấm rèm nữa mà chuyển sang nhìn vùng ánh sáng từ ánh điện trong phòng hắt trên bậu cửa sổ. Vùng ánh sáng thay đổi, lúc rộng, lúc hẹp bởi sự chuyển động nhịp nhàng của tấm rèm.
Cảm thấy đôi chân muốn ngồi xuống, cô vào phòng lấy tấm giẻ, lau sạch nền ban công, ngồi bệt xuống đó, lưng dựa vào tường căn phòng, chân hướng về bức tường bên ngoài. Tay cô vẫn cầm điện thoại, đặt trên đầu gối. Lúc này, cô để chế độ lặp và điện thoại phát đi phát lại bản Before Dawn. Nhắm mắt, cô hít vào thật sâu rồi mở mắt ra, khẽ mỉm cười. Cô cảm thấy dễ chịu hơn.
Tự nhiên, cảm giác thân quen từ những ký ức khi cô còn nhỏ trở lại trong tâm trí. Cũng ngồi như lúc này, có bầu trời rộng lớn, có không gian rộng lớn, có gió thổi nhẹ, một mình cô trên sân thượng, một mình cô một thế giới. Nó khiến cô nhẹ nhõm.
Lặp lại hành động quen thuộc từ rất lâu, cô ghé đầu lên đầu gối, nhắm mắt lại và để tâm trí mình cuốn đi theo giai điệu của bản nhạc. Ranh giới giữa hồi tưởng và cảm giác trong hiện tại trở nên mờ nhạt. Lúc thì cô ngồi đây, trên ban công này, phía bên phải, một ban công khác tối om và không có người, phía bên trái không có ban công mà là một sân thượng với quần áo treo khắp mọi nơi, có cái còn ướt, có cái đã khô mà chủ nhân chưa mang xuống. Lúc thì cô ngồi trên sân thượng nhà cô, ở quê, cách đây gần chục năm, xung quanh là những sân thượng khác và cũng không có người. Hiện tại và quá khứ đan xen, hòa lẫn, chập chờn, chập chờn.
Con ngõ nơi cô sống khá nhỏ. Từ ban công phòng cô chỉ nhìn được một khoảng trời hẹp giữa những mái nhà. So với ở quê, bầu trời lúc nào cũng có vẻ xa vời và sáng sủa hơn. Một bầu trời hẹp trong một tầm mắt hẹp, nó không dễ chịu với cô chút nào.
Cô thu tầm mắt, hướng ánh nhìn xuống dưới con ngõ. Có mấy cậu sinh viên đang đi từ phía trong ngõ ra bên ngoài đường lớn. Vừa đi họ vừa nói chuyện, người xỏ tay túi quần, người khoanh tay trước ngực. Lẫn trong cuộc chuyện trò là những câu chửi thề được thốt ra một cách tự nhiên. Họ nói, họ thúc tay vào nhau, họ ôm vai bá cổ... Cô lắng nghe nhưng không hiểu họ đang tranh luận vấn đề gì.
Khi mấy người đã khuất khỏi tầm mắt, một chiếc xe máy từ ngoài rẽ vào con ngõ. Một người phụ nữ mặc váy công sở màu cam xen lẫn màu đen, ôm sát cơ thể ngồi trên chiếc xe Lead màu bạc. Gương mặt chị trang điểm nhẹ nhàng lúc này có phần mờ nhạt và thoáng chút mệt mỏi. Tiếng động cơ xe máy vang vọng giữa không gian chật hẹp, trong khoảnh khắc lại biến mất.
Dưới ngọn đèn đường trên cây cột điện, những con muỗi bay lượn vòng quanh, chơi đùa với thứ ánh sáng vàng vàng, nhợt nhợt. Mỗi lúc một dày đặc thêm, những con muỗi.
Cô quay người, nhìn vào khung cửa sổ. Tấm rèm màu xanh dương đang đung đưa theo gió. Gió mùa thu dịu dàng thổi.
Điện thoại đang phát bản nhạc River Flows In You ở khúc cuối, rồi tự động chuyển sang bản Before Dawn của Yuki Kajiura. Tâm trạng cô không trở nên tồi tệ nhưng mang một nỗi buồn nhè nhẹ. Có lẽ do tác động của bản nhạc. Cô đứng dựa vào ban công, tay cầm điện thoại, mắt nhìn tấm rèm cửa sổ nâng lên, hạ xuống theo nhịp gió. Gương mặt cô thoáng nét trầm tư, ánh mắt không còn chú ý vào một cái gì cụ thể. Mái tóc ướt dần được gió hong khô. Được một lúc, cô không nhìn tấm rèm nữa mà chuyển sang nhìn vùng ánh sáng từ ánh điện trong phòng hắt trên bậu cửa sổ. Vùng ánh sáng thay đổi, lúc rộng, lúc hẹp bởi sự chuyển động nhịp nhàng của tấm rèm.
Cảm thấy đôi chân muốn ngồi xuống, cô vào phòng lấy tấm giẻ, lau sạch nền ban công, ngồi bệt xuống đó, lưng dựa vào tường căn phòng, chân hướng về bức tường bên ngoài. Tay cô vẫn cầm điện thoại, đặt trên đầu gối. Lúc này, cô để chế độ lặp và điện thoại phát đi phát lại bản Before Dawn. Nhắm mắt, cô hít vào thật sâu rồi mở mắt ra, khẽ mỉm cười. Cô cảm thấy dễ chịu hơn.
Tự nhiên, cảm giác thân quen từ những ký ức khi cô còn nhỏ trở lại trong tâm trí. Cũng ngồi như lúc này, có bầu trời rộng lớn, có không gian rộng lớn, có gió thổi nhẹ, một mình cô trên sân thượng, một mình cô một thế giới. Nó khiến cô nhẹ nhõm.
Lặp lại hành động quen thuộc từ rất lâu, cô ghé đầu lên đầu gối, nhắm mắt lại và để tâm trí mình cuốn đi theo giai điệu của bản nhạc. Ranh giới giữa hồi tưởng và cảm giác trong hiện tại trở nên mờ nhạt. Lúc thì cô ngồi đây, trên ban công này, phía bên phải, một ban công khác tối om và không có người, phía bên trái không có ban công mà là một sân thượng với quần áo treo khắp mọi nơi, có cái còn ướt, có cái đã khô mà chủ nhân chưa mang xuống. Lúc thì cô ngồi trên sân thượng nhà cô, ở quê, cách đây gần chục năm, xung quanh là những sân thượng khác và cũng không có người. Hiện tại và quá khứ đan xen, hòa lẫn, chập chờn, chập chờn.
Chỉnh sửa lần cuối: