Đại Lý Trường Tình - Thập Tử Nhất Sinh - Cập nhật - Táo đỏ mini

táo đỏ mini

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
29/5/16
Bài viết
81
Gạo
0,0
Tên truyện: Đại Lý Trường Tình - Thập Tử Nhất Sinh
Tác giả: Táo đỏ mini (Bút danh: Nhân Vô Ảnh)
Tình trạng sáng tác: Đang sáng tác / Tình trạng đăng: Cập nhật
Lịch đăng: 1- 2 chương / tuần
Thể loại: Dã sử, cổ trang, kiếm hiệp, tình cảm

Độ dài chương: chưa xác định
Giới hạn độ tuổi: Không / Cảnh báo nội dung: Không.

20130416205712_nmzkg-thumb-600_0.JPG

GIỚI THIỆU
Năm tháng đến rồi đi như những giọt sương sớm mai còn đọng trên lá mà khi mặt trời vừa hé đã tan thành làn khói mỏng.

Số phận là gì? Sắp xếp ra sao?

Có một cậu bé đã từng thề độc trước trời đất vì một cô bé.

Có một người đã từng nói muốn nàng ở bên cạnh mình bốn năm.

Có một mùa hoa mà hai chúng ta đã bỏ lỡ không biết bao nhiêu lần.

Bộ truyện xuyên suốt chiều dài lịch sử nhà Lý dưới thời vua Lý Thái Tông, câu chuyện dã sử với đa số nhân vật tưởng tượng. Bạn không thể tìm trong đây nét vẽ nguyên dạng của một triều đại thực sự bởi mình không giỏi lịch sử, mình chỉ có thể khắc họa những con người với lòng tự tôn dân tộc cao ngất, mình cũng không thể tách khỏi lối viết cổ trang Trung Quốc đã bị ăn sâu nhưng chắc chắn khí chất dân ta không thua kém gì Tàu. Bạn có thể tìm thấy những dấu mốc lịch sử quan trọng diễn ra suốt triều đại này song cách giải thích thì do mình sáng tạo.

Mình không dám chắc sẽ đem đến cho bạn một chuyện tình đẹp nhưng sẽ để lại trong bạn một ấn tượng nhất định nào đó.
( Thâm cung lạnh lẽo, một ngọn lửa tình đốt cháy tâm ai? Hủy đi tâm ai?)
Mục lục
Chương 1: Số phận li kì.

Chương 2: Trong quá khứ của ta có một người như thế.

Chương 3: Mối tình của ông già và tiên lão bà bà.

Chương 4: Mười lăm năm sau, huynh là Lê ca ca?


Chương 5: Đủ kiểu anh hùng.

Chương 6: Trận đấu tại Phong Ba tửu quán (1) – Hồng y cô nương.

Chương 7: Trận đấu tại Phong Ba tửu quán (2) – Cả hai đều bị hạ độc thủ.

Chương 8: Giải độc trong vòng vây.


Chương 9: Thân thuộc đến lạ kì.


Ngoại truyện 1: Tình bạn giữa chúng ta.

Chương 10: Đại hội võ lâm (1)

Chương 11: Đại hội võ lâm (2) - Kẻ gây rối đến từ phương Bắc.


Chương 12: Đại hội võ lâm 3 - Kết thúc.

Chương 13: Trăng treo vách núi lẳng lặng ngàn năm.


Chương 14: Câu chuyện cũ ở Cổ Châu.

Chương 15: Hoa Vô Ưu nở muộn.

Chương 16: Ta muốn cùng nàng ngắm đợt hoa rụng đầu mùa.
Chương 17: Sau loạn Tam Vương - Lý Long Bồ làm phản.


Chương 18: Kẻ báo thù - Thái Nguyên sinh tử chiến (1).
 
Chỉnh sửa lần cuối:

táo đỏ mini

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
29/5/16
Bài viết
81
Gạo
0,0
Chương 1. Số phận li kì.

Trong lòng mỗi con người đều ôm ấp một giấc mộng riêng, dù nhỏ bé hay lớn lao, dù đơn thuần như một bữa cơm gia đình hay trị vì thiên hạ trăm cõi thì tất cả họ đều khó có thể nào thoát khỏi chút vọng niệm đó.

Thập Tử Nhất Sinh, chẳng qua chỉ là một câu chuyện mà trong đó số phận của mỗi con người đều đã được định sẵn, vị trí, tình yêu, lựa chọn, cái nào đúng, cái nào sai. Thành thử ra định mệnh chính là thứ mà ta không thể làm trái.


****************************************

Ta tên là Thập Tử. Thập Tử trong “Thập tử nhất sinh”.

Nhớ lại trước đây, ta cũng có một gia đình, có cha thương mẹ chiều, có một người bạn từ thuở chăn trâu rất có thể sau này sẽ trở thành phu quân của ta, tên hắn là Đại Lực. Người trong làng đều nói chúng ta rất hợp nhau mặc dù khi ấy ta còn nhỏ tuổi chẳng hiểu chuyện gì nhưng cũng thấy vui vui. Hắn thường giấu cho ta vài củ khoai to vào chiếc vớ màu đất, thi thoảng đang ăn lại bảo ta: “Đại Bao sau này ta lớn sẽ xây cho em một cái nhà to bằng con trâu”.


Ngày ấy ta rất gầy, chân bằng cái tăm nên thấy hắn nói tặng ta cái nhà bằng con trâu thì đã vô cùng xúc động, nghĩ lại ngày đó quả là vô tư biết bao.


Kỷ Dậu, Cảnh Thụy, năm thứ 2, loạn giặc dữ ở Hoan Đường và Thạch Hà, ta theo cha mẹ di dân lên phía Bắc, đêm trước ngày di dân Đại Lực đến tìm ta, hắn dúi vào tay ta một con dao găm làm bằng ngà voi, ở chuôi có nạm một viên đá lục rất lớn, hắn nói: “Đại Bao em hãy giữ vật này cẩn thận, nếu như ta có thể trở về nhà an toàn, ta nhất định sẽ đến đón em”.

Lời hứa trẻ con đó kì thực ta cũng chưa bao giờ nghĩ đến, chỉ cảm thấy đó là một nốt nhạc đẹp trong quá khứ của mình nên muốn coi trọng hơn một chút.

Hai ngày sau buổi di dân, đột nhiên trong làng xuất hiện dịch bệnh lạ, toàn bộ gia súc mang theo đều lũ lượt chết hết, trên người ta cũng bắt đầu xuất hiện những đốm đen, mọi người đều vô cùng kinh sợ, họ nói phải bỏ ta ở lại bằng không thì họ sẽ giết cả gia đình. Ta biết lúc con người bị dồn đến bước đường cùng thần trí thường không còn tĩnh táo, ta không trách họ, cũng không trách cha mẹ đã bỏ rơi mình, có trách chỉ trách cơ thể ta quá yếu đuối mà thôi.

Mưa không rơi chỉ có gió lạnh căm buốt, một chiếc lá xanh vội lìa cành…

Khi ta tỉnh lại, thứ đầu tiên đập vào mắt mình là lớp rèm sa màu cánh sen tươi thắm, trên mặt kệ gần giường để chiếc lư bạc tỏa hương thơm ngát, lúc đầu ta còn tưởng đây chính là ảo ảnh trước lúc chết cơ đấy.

Một thanh âm ngọt ngào như dòng sữa mẹ lọt vào tai ta:

“Con tỉnh rồi sao, thật tốt quá!”.

Ta không biết vị phu nhân ấy là ai nhưng người quả thực vô cùng xinh đẹp.

“Bé con, tỉnh rồi sao?”, giọng điệu oai hùng kế tiếp làm ta giật bắn, một người đàn ông cao to vạm vỡ tiến lại, mày kiếm mắt sắc, ở lưng đeo bao vũ khí trông có chút đáng sợ.

Vị phu nhân xinh đẹp dường như nhận ra sự sợ hãi của ta liền kéo người đàn ông đó ra, còn dúi cho ông ấy một cái: “Chàng đó, làm con bé sợ rồi kìa?”.

Vẻ mặt ông ấy lập tức dịu xuống, thanh minh: “Mình à, ta thực không cố ý, chỉ tại lúc nãy ở võ đài ta…”.

“Đã dặn chàng bao nhiêu lần rồi. Trên võ đài khác về nhà khác kia mà”.

Về sau ta mới được biết người đàn ông đáng sợ kia xuất thân dòng dõi Ngô Vương tên là Ngô An Ngữ, còn vị phu nhân xinh đẹp là chính thê của ông mang họ Hàn.

Một thời gian sau khi ta khỏi bệnh, phu nhân ngỏ ý muốn nhận ta làm nghĩa nữ, lúc ấy ta vô cùng sửng sốt thì ra trên cõi đời này cũng có phép màu, không những ông trời ưu ái giúp ta vượt quỷ môn quan mà còn tặng ta cả một mái ấm mới.

Cha nói với ta: “Từ nay về sau tên của con sẽ là Thập Tử, Thập Tử trong Thập tử nhất sinh”.

Mẹ đang cười vui vẻ đột nhiên nhíu mày: “Con là con gái sao chàng đặt tên kì vậy?”

“Nàng không cảm thấy rất có ý nghĩa sao? Vừa gợi nhớ đến kỉ niệm cũ lại vừa mang khí chất nam nhi”.

“Chỉ có chàng mới thấy hay thôi!”.

Mặc dù cái tên ấy thật không hợp với nữ nhi một chút nào nhưng ta đã rất vui vẻ nhận nó, bởi ta biết một người luyện võ quên ăn như ông để nghĩ ra một cái tên ý nghĩa có lẽ rất vất vả.

Một năm sau khi Lý Thái Tổ đăng cơ, tháng 7 âm lịch, nhà vua cho rời đô về Đại La sau đổi tên thành Thăng Long, gia đình ta cũng di dời đến Thái Hòa.

Thu xếp ở Đại La được hai ngày thì cha đưa ta đến Cổ Châu, người nói muốn đưa ta đi gặp ân nhân thực sự của mình. Khi ấy ta còn hồ nghi không hiểu rõ chuyện gì, mãi sau cha mới nói cho ta biết người trị khỏi bệnh cho ta không phải vị đại phu nào cả mà là một cao tăng đắc đạo nổi tiếng lúc bấy giờ - Vạn Hạnh thiền sư.

Khi hai cha con ta đến cổng chùa Quỳnh Lâm thì đã có một vị cao tăng trẻ đứng đợi, người ấy nói Vạn Hạnh thiền sư chỉ muốn gặp riêng ta, ta ngập ngừng ngửa cổ nhìn cha, thấy cha gật đầu mới an tâm đi vào.

Khuôn viên chùa rất rộng, đi qua hai ao sen một khu vườn bồ đề rợp bóng mới tới khoảng sân đình, toàn bộ lối đi đều được lát gạch màu đất nung sáng tươi, trên đỉnh mái hai bên đều tạc đầu rồng uốn lượn, riêng mỗi việc ngắm thôi cũng khiến ta quay cuồng đến chóng mặt.

Ta đang định đẩy cửa bước vào gian nhà chính, bỗng có tiếng nói vọng ra:

“Đến rồi thì giúp ta tưới mấy chậu hoa đằng trước đi”.

Làm ta hú hồn, nhưng vị cao tăng này cũng kì lạ thật còn chưa gặp người ta, đã bắt làm việc rồi. Ta không hề để bụng, lập tức đi tìm một thùng gỗ nhỏ xách nước tưới mười tám chậu hoa trước cửa chùa, lại thấy chúng ở đấy quá nắng nên di dời toàn bộ số chậu ấy vào trong hiên đình cho mát mẻ. Xong xuôi, ta định chạy vào thông báo thì đã thấy cửa phòng mở, một vị cao tăng già, mày trắng râu trắng, mặc áo cà sa vàng ngồi trên nệm trước án thờ Phật đợi mình.

Ta bước vào kính cẩn cúi chào: “Vạn Hạnh thiền sư con là Thập Tử”.

“Ừm”, ông gật đầu, vẫy ta lại: “Đúng là một cô bé tốt. Thập Tử có biết vì sao ta lại bắt con tưới hoa không?”.

Ta lắc đầu, ông cười rồi nói: “Mỗi một người giống như một cái cây, có cây nở hoa rất đẹp có cây lại không, nhưng chung quy muốn chúng sống thì ngoài việc phải tưới nước, còn phải chọn cho chúng một môi trường thích hợp. Đôi mắt tinh tường của con có thể nhìn thấu nhân tâm người trong thiên hạ, song, trên đời có những chuyện không thể dùng mắt mà đánh giá phải dùng tâm để lắng nghe. Thập Tử giúp được bao nhiêu người đều phụ thuộc vào một ý niệm của con thôi!”.

Ta gật đầu, ông bấy giờ mới lấy từ trong ống tay áo ra một miếng ngọc trắng hình chữ nhật đeo vào cổ ta nói: “Đây là bùa bình an, con nhớ phải đem theo bên mình”.

Câu chuyện giữa hai chúng ta kéo dài thêm một canh giờ, chủ yếu là ta kể cho ông ấy nghe về những chuyện thú vị trước đây của ta khi còn ở cùng cha mẹ ruột, những phi vụ của ta lúc chọc tức Đại Lực và rất nhiều chuyện khác nữa. Cuối buổi, trước khi ra về Vạn Hạnh thiền sư có nói với ta một câu, dặn ta phải luôn ghi nhớ: “Có sinh ắt có tử, sinh tử là tử sinh”.

Đạo lý Phật pháp quả thật cao thâm khó dò, ngày đó khi ta còn nhỏ mặc dù nhớ được cũng chẳng biết vận dụng, sau này lớn rồi lúc nhớ ra lại không biết vận dụng thế là đúng hay sai.
 
Chỉnh sửa lần cuối:

táo đỏ mini

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
29/5/16
Bài viết
81
Gạo
0,0
Chương 2: Trong quá khứ của ta có một người như thế.
Chuyển đến kinh thành chưa được bao lâu cha được phong làm Sùng Tiết Tướng Quân, ba năm qua số lần ông ở nhà cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay khiến mẹ xinh đẹp ngày nào cũng bồn chồn không yên.

Đầu tháng sáu, hoa Lan Miên nở rực rỡ khắp một khoảnh sân, sắc vàng trải trên mặt đất thành một tấm thảm thật êm, mẹ xinh đẹp nói vài ngày nữa cha sẽ theo Khai Quốc Vương – Lý Long Bồ đến Trường Yên (Hoa Lư), nếu thế thì số ngày gặp cha sẽ còn ít hơn nữa.

Ta nhớ cách đây mấy hôm, Đạo Trí sư phụ có mang một phong thư của Vạn Hạnh thiền sư đến cho mẹ, mẹ và sư phụ trao đổi những gì ta cũng chẳng rõ chỉ biết kể từ ngày đó ta bị cấm cửa không được phép ra ngoài.

Thực ra trên đời này có những chuyện dù biết trước được vẫn không thể tránh, càng cố tránh chỉ càng đẩy nó đến nhanh hơn.

Ngày cuối cùng trước hạn định lại đúng ngày cha rời kinh thành, mặc dù cha đã về phủ cùng ta ăn bữa cơm tiễn biệt nhưng trong lòng ta vẫn không thể nào kìm nén được cảm giác mất mát, cha xoa xoa đầu ta nói:

“Tiểu Thập ở nhà phải chăm chỉ đọc sách, đợi cha về nhất định sẽ kiểm tra con”.


Ta bám lấy vạt áo ông môi dẫu ra, buồn rầu hỏi: “Khi nào cha về với mẹ xinh đẹp, với tiểu Thập”.


Cha bế ta lên, nựng một cái rồi nói: “Khi nào tiểu Thập nhà ta thành thiếu nữ cha sẽ cho kiệu mười sáu người khiêng đến rước con và mẹ xinh đẹp đến Trường Yên chịu không?”.


Ta hào hứng hét lớn: “Chịu”.


Cha đi rồi ta vẫn cố trèo lên bờ tường trước nhà ngóng theo, cái dáng cha cứ nhỏ dần rồi li ti như hạt gạo khuất dần sau đám người đông đúc. Mẹ theo cha ra đến tận cổng thành, còn ta chỉ có thể ngồi trên cổng nhà. Đang cái lúc vắt vẻo một chân ngoài tường một chân bên trong ấy, đột nhiên có một quả bóng da từ đâu bay đến đánh trúng đầu ta, mà nghĩ cũng quái lạ, bị đập như thế không ngã vào trong lại ngã nhào ra bên ngoài kể cũng hay.


Trong tâm tưởng của ta lúc đó chỉ mong kéo dài thời gian ở bên cha lâu hơn chút nữa, bởi vậy mà ngay tức khắc theo đường chính bon bon chạy về phía Nam thành.


Trời tháng sáu, nắng cháy cả đầu, chợt nhớ ra có một cái hẻm tắt thông với cổng phía Nam, đi đường đó nhất định nhanh hơn vài phần, ta chạy theo con đường hẹp đi vào sâu bên trong bỗng bên đường đối diện có tiếng đao búa chát chúa. Vốn dĩ chuyện này cũng chẳng liên quan gì đến mình nhưng từ ngày vào Ngô gia đến giờ cha mẹ luôn dạy ta: “Thấy chuyện bất bình ra tay tương trợ”, nghĩ thấy chắc hẳn có chuyện kinh thiên gì đang xảy ra liền rón rén qua xem thử.


Bên đó, một đám người vận đồ đen đang vây quanh hai người vận áo da bó, tay cầm trường kiếm thủ thế phòng bị che chắn cho một thằng nhóc đứng giữa. Cho dù cậu ấy quay lưng về phía ta nhưng cái dáng lưng đó cao lớn, lại vô cùng khí khái ta đoán chắc hẳn là con của một gia đình quyền quý.


Hai bên giao đấu, đao kiếm chém điên đảo, cậu ta cũng biết chút ít võ công nhưng xem ra nội lực quá yếu chẳng thể cầm cự được lâu, hai tay vệ sĩ của người đó võ công cao hơn hẳn chỉ tiếc lấy ít chọi nhiều cũng chưa chắc nắm được phần thắng. Chính lúc hai bên dường như đã phân rõ thắng bại ta mới lấy hết sức bình sinh hô lớn: “Quan binh đến rồi!”.


Tại thời điểm bọn áo đen lơ là tay cận vệ của nhóc liền dùng hết sức mạnh còn lại nhấc hắn lên ném khỏi vòng vây, hắn cũng chỉ kịp hô lên một tiếng trước khi bị tay áo đen kia đâm một nhát chí tử: “Cậu chủ, chạy mau”.


Ta lần đầu thấy cảnh người giết người trong lòng vô cùng bấn loạn, cho dù trước đây hay cùng Đại Lực bắt châu chấu, nướng dế phạm vào tội sát sinh cũng không thấy run rẩy như bây giờ. Ta nắm chặt lấy tay của tên công tử kia, vội vàng kéo hắn nấp sau một tấm cót vứt bừa ở góc tường, hai chúng ta lúc này chẳng khác nào hai con chó nhỏ bị đám cẩu tặc rình mò bắt trộm. Lúc bọn chúng đi ngang qua ta suýt nữa cuống quá mà nấc lên, hắn vội xoay người sang bịt lấy miệng ta còn dùng thân hắn ghì chặt lấy ta, nói thực trong hiểm cảnh ta không ngờ có thể gặp một nam nhân dung mạo tuấn mỹ đến vậy, có lẽ nếu vì hắn mà chết cũng không có gì hối hận.


Nửa canh giờ sau chúng ta đã chạy ra ngoài bìa rừng, hắn buông tay ta ra tựa vào gốc tùng phía sau thở hổn hển, ta cũng không còn mấy sức lực liền ngồi sụp xuống đất ngửa mặt lên trời thở.


Hắn quay sang phía ta, mắt kiếm sáng ngời nói: “Cảm ơn em đã cứu ta, sau này ta nhất định báo đáp”.


Ta quay sang anh ấy xua xua tay trượng nghĩa nói: “Cha mẹ dạy, giúp người không cần trả ơn”, phù…


Anh nhìn ta cười như không cười: “Em tên là gì?”.


Ta hồn nhiên đáp: “Thập Tử, Thập Tử trong Thập tử nhất sinh”.


Lần này người đó cười thật, nụ cười rất đẹp: “Đúng là cái tên kì lạ, giống nam nhi lại giống như một điềm báo”.


Không hiểu sao câu nói này lại khiến ta ghi nhớ sâu đậm, có lẽ vì người con trai này chăng ?


Chúng ta không nghỉ chân được lâu thì đám truy binh đã đuổi đến nơi, Lê ca ca nói, phải cố cầm cự cho đến khi viện binh của anh ấy đến kịp, cho nên chúng ta chạy vào trong một ngôi làng nhỏ gần bìa rừng. Cũng may ta chôm được hai bộ đồ thường dân ở một ngôi nhà nọ mặc vào, vẫn còn chưa yên tâm liền bôi tro vào tay rồi quẹt lên má và mũi Lê ca ca khiến gương mặt thần tiên của anh ấy phút chốc hóa xấu xí. Lê ca ca cũng không vừa lòng vì chỉ một mình xấu xí nên dụ ta vào tròng, lấy than đen quẹt lên mặt ta lem luốc, việc này khiến ta ấm ức mãi về sau.


Hai chúng ta trốn trong làng một lát thấy mặt trời gần khuất mới mò mẫm ra ngoài tìm đồ ăn, người trong làng này vốn là dân tị nạn, cho dù xuất hiện thêm một, hai đứa trẻ cũng chẳng lấy làm kì lạ, cái chính là họ rất tốt bụng, dù không biết hai chúng ta là ai vẫn múc cho bọn ta mỗi người một bát cháo trắng lót dạ. Ta thấy Lê ca ca hơi nhíu mày liền không nhịn được, cười khúc khích.


Anh ấy nhíu mày nhìn ta: “Sao em lại cười?”


Ta bưng bát cháo lên trước mặt nói: “Anh đúng là con nhà quyền quý, ăn đồ dân dã cũng phải theo phong cách dân dã mới thấy ngon”.


Ta lấy chiếc muỗng trong bát anh ấy đặt xuống đất, rồi nâng bát cháo lên ngang miệng, ra hiệu cho anh làm giống mình.


Ta nói: “Đầu tiên anh phải thổi nhè nhẹ xung quanh bát, sau đó thì thổi mạnh vào để những hạt cháo bên dưới bắn lên, tiếp theo thì há miệng thật to rồi húp một hơi”.


Anh ấy trợn mắt nhìn ta, còn ta mồm miệng căng tròn chỉ có thể dùng ánh mắt ra hiệu ý bảo anh làm thử, không ngờ lúc sau anh ấy làm thật.


Đáng tiếc việc gặp gỡ giữa hai chúng ta vốn lại là một sự trêu đùa của số phận.


Tối đó, toàn bộ những đứa trẻ trong làng đều bị bắt đến một khu đất trống trong rừng, đám người áo đen thay nhau kiểm tra người của từng đứa trẻ một, trong lúc nhốn nháo ta có nghe được hai tên áo đen nói chuyện với nhau về việc tìm một tiểu tử có bốn nốt ruồi đỏ sau gáy, ta vội vàng nói nhỏ vào tai Lê ca ca.


“Lê ca ca, anh nói cho em biết, ở gáy anh có bốn nốt ruồi đỏ có phải hay không?”.


Anh ấy không nói gì chỉ trầm mặc gật đầu, hai tay ta đột nhiên run lẩy bẩy. Trong ánh đuốc lập lờ nửa đỏ nửa vàng, một bàn tay to lớn nắm chắc lấy tay ta, anh ấy nhẹ nhàng dùng hai tay xoa xoa vào mu bàn tay ta như sưởi ấm.


“Đừng sợ, gặp được tiểu Thập là điều vui nhất trong cuộc đời Lê ca ca”.


Không hiểu sao lúc nghe được những lời này đầu óc ta bỗng nhiên thông thoáng giống như “đắc đạo”, ta ôm chầm lấy anh ấy nói nhỏ: “Lê ca ca, em sẽ không để anh chết, em sẽ cứu anh”.


Máu trên cây trâm gỗ hoa lan miên nhỏ xuống vạt áo, ta vội cài nó lên đầu nín thở thấy bọn chúng vạch cổ áo huynh ấy ra, xem xét, ngắm nghía cuối cùng rồi thả ra, hai chân ta lúc bấy giờ gần như muốn rụng xuống.


Hai chúng ta nắm tay nhau chạy về phía lối mòn ra khỏi rừng, anh ấy không kìm được niềm hân hoan.


“Tiểu Thập, cảm ơn em, ta lại nợ em thêm một lần nữa rồi!”.


Ta nắm lấy tay anh ấy: “Lê ca ca không sao là điều quan trọng nhất”.


Anh ấy lôi từ trong tay áo ra một miếng huyết ngọc đeo vào đai lưng áo ta, nói: “Tiểu Thập đây là bảo vật mà bà ngoại tặng cho ta, nay ta giao lại cho em. Em hãy giữ nó cẩn thận sau này nếu muốn tìm ta hãy đem ngọc bội này đến Khai Thiên Vương phủ nhất định sẽ có người đưa em đến gặp ta”.


Ta cầm miếng ngọc trong tay ngây ngốc hỏi: “Ca ca là hầu nhân trong phủ vương gia sao?”.


Anh ấy mỉm cười rồi nói: “Tên của ta là Đức Chính sau này em cứ gọi ta như thế không cần gọi là Lê ca ca nữa”.


“Đức Chính ca”.


Ta luống cuống lôi trong áo ra con dao mà trước đây Đại Lực tặng mình đưa cho huynh ấy, không phải vì nó không quan trọng đối với ta mà vì nó là thứ đẹp và hữu dụng nhất mà ta có, ta nói: “Đức Chính ca ca, con dao này là thứ duy nhất còn lại thuộc về em, em tặng nó cho anh”.


Đi thêm được nửa canh giờ, trời vẫn còn rất tối, ta không hiểu vì sao chân phải mình đột nhiên tê cứng, ta quay sang Đức Chính cảm giác anh ấy ngày một xa dần, xa dần cho đến khi mai mắt chỉ còn lại một màu đen thẳm.


Khắp người ta nóng ran, nóng tới mức tưởng như đang bị thiêu sống, ta cố giãy ra khỏi đám lửa nhưng giãy thế nào cũng không được, một lát sau lại có cảm giác như có sợi dây thừng buộc chặt lấy mình, có điều sợi dây thừng này vừa mềm lại lúc co lúc giãn cực kì dễ chịu, nên tạm thời có thể an tâm ngủ đi chốc lát.


Nắng chiếu vào mắt rất khó chịu, lát sau lại mát dần, một dòng nước lạnh chảy thẳng vào cổ họng ta rất ngọt, ta từ từ mở mắt ra, khuôn mặt đẹp đẽ của anh ấy không chừng có thể làm ta tắc thở luôn ấy chứ.


“Em đừng cử động, em bị trúng độc rắn nên giờ tứ chi đều chưa thể hoạt động, đừng lo có ta ở đây”.


Ngón tay ta khẽ rung lên, bíu lấy tay Đức Chính ca: “Anh không bỏ em lại chứ, nhất định đừng bỏ rơi em nhé, em rất sợ!”.


Anh nắm lấy tay ta thật chặt: “Tiểu Thập ta sẽ không bỏ rơi em đâu...”.


Thật không ngờ khi ốm đau con người ta lại yếu đuối như vậy, cho dù ta biết nếu cứ không để ca ca đi tìm người tới giúp rất có thể ta sẽ chết nhưng ta lại cứng đầu chỉ muốn giữ anh ấy ở lại.


Mặt Lê ca ca trắng bệch: “Tiểu Thập ta đi tìm người tới cứu em”.


Ta vật vưởng lắc đầu: “Đừng, Đức Chính ca, anh đừng đi”.


Anh ấy giữ chặt lấy tay ta: “ Tiểu Thập nghe này, nhất định ta sẽ quay lại, nhất định”.


Nước mắt chảy ra đỏ cả gò má, ta gượng hỏi: “Anh hứa không, sẽ quay lại tìm em”.


Đức Chính ca giơ tay lên trời ra dấu thề: “Có trời làm chứng, Đức Chính xin thề, dù bất kể chuyện gì nhất định sẽ trở lại tìm Thập Tử. Nếu không giữ lời cả đời chịu nổi khổ chia ly, về già đau thương mà chết”.


Ngày đó chia ly, cả ta và anh ấy đều không thể ngờ rằng khoảng cách trùng phùng lại được tính bằng hàng chục năm, ta không thể giữ lời hứa đợi anh ấy trở về, cũng chẳng rõ anh ấy có trở lại tìm ta hay không. Nếu có, chắc Đức Chính ca lo lắng lắm.


Trong quá khứ của ta đã từng có một người sinh tử có nhau, có một người dám lập lời thề vì ta mà bất chấp tất cả, từ tận trái tim non nớt của mình ta vô cùng cảm động. Cũng bởi vì lúc ấy ta nhận ra được sự tồn tại của anh ấy trong tim mà đã tự mình quyết định đem tim giao ở nơi Đức Chính ca, chuyện này anh chắc không biết nhưng những điều khó nói như thế cũng chỉ cần ta biết là được rồi, thích một người, mến mộ một người cũng không cần phải nói quá rõ ràng.

 
Chỉnh sửa lần cuối:

táo đỏ mini

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
29/5/16
Bài viết
81
Gạo
0,0
Chương 3: Mối tình của ông già và tiên lão bà bà.
Đầu óc ta đau đớn vô cùng, mỗi lần tỉnh lại trước mắt đều mơ hồ một màu đỏ như máu, ta cố giơ tay ra lần sờ mọi thứ bên cạnh nhưng mỗi lần như thế lại bị ai đó lấy cây quất vào tay đến chầy xước. Ta biết người đó không phải Đức Chính ca, anh ấy đối với ta tuyệt đối yêu thương, tuyệt đối nhu thuận.


Chắc ở đây là một hang động, ta cảm thấy phía sau mình bức vách rất cứng lại gồ ghề, nếu sơ lên trên cao một chút còn cảm nhận thấy dòng nước nhỏ chảy xuống từ những nhũ đá.


Ta đang định mò mẫm đứng dậy bỗng có giọng nói phát ra ồm ồm: “Ngươi định làm gì, ngồi xuống cho ta”.


Dựa vào âm thanh phát ra, ta cố xác định vị trí người đó: “Ông là ai? Lê ca ca đâu?”.


Giọng người này có phần hờ hững lại không hề thiện chí, nhất định chẳng tốt đẹp gì: “Ngươi sắp chết đến nơi rồi còn hơi sức mà lo cho người khác, ta thấy nhất định là cái tên ca ca kia của ngươi vì thấy ngươi sắp chết nên bỏ ngươi đi rồi”.


Máu nóng trong người ta phút chốc rừng rực: “Ông nói lung tung, Lê ca ca không bao giờ bỏ rơi ta”.


“Hơ! Thế tại sao lúc ta đưa ngươi đi lại không thấy hắn xuất hiện vậy?”.


Ta tức mình giơ chân đá mấy hòn sỏi bên dưới, liên tục quát: “Ai mượn ông đưa ta đi, ta có nhờ ông đưa ta rời khỏi đó à?”


Câu chửi tiếp theo còn chưa bật thành hơi, đột ngột từ bụng dưới một cơn đau thúc lên như xé ruột, tiếp đó là dòng nước tanh tưởi ào lên khoang miệng, không kìm được tuôn ra bên ngoài. Ta thở hổn hển, vô lực gã khụy xuống mặt đất, ông ta tiến lại gần bên ta, hình như rút ra cái gì đó rồi kéo tay ta lên nói: “Số ngươi cũng may mắn lắm bị trúng độc Xích Xà mà vẫn sống được đến giờ xem ra có tố chất khác người”.


Nói được đúng một câu hay ho, tiếp đó liền đem vật sắc nhọn trong tay rạch trên da ta làm ba đường, vừa vắt máu ta cho đã vừa luyên thuyên biết bao thể loại.


“Nói cho ngươi nghe Mộc Phong Sinh ta trước giờ không thích nữ nhi, ngươi nên cảm ơn con xà độc đã cắn ngươi là loại ta tìm kiếm bao năm nay nếu không ta đã chẳng thèm để ý đến ngươi rồi”.


Được một lát lại reo lên: “Ái chà, loại máu này độc thật ăn mòn xương cả mấy con trùng độc của ta”, thở dài thườn thượt: “ Hầy, nếu ăn mòn luôn cả xương của tiểu nha đầu nhà ngươi thì ta mới thấy thú vị”.


“Thú cái đầu nhà lão ấy”, ta vốn là người bằng xương bằng thịt mà lão xem chẳng bằng mấy con trùng, con bọ gì đó, thật khiến ta uất ức chết đi được.


Hai ngày sau mắt đã sáng tỏ, lần đầu nhìn thấy dung mạo ông già ta đã biết thần kinh lão có vấn đề. Cái thể loại gì đầu đã hai lứa tóc, trên đỉnh đầu lúc nào cũng cắm đầy hoa tươi quả lạ, trên vai đeo túi da thủng thẳng đến tận mông, quần thùng thình chẳng khác nào buộc váy vào chân.


Mỗi ngày lão chỉ cho ta ăn hai củ gì đó màu xanh rì, vừa chát vừa đắng, ông già nói nếu muốn sống thì phải cố gắng mà ăn. Tuy mấy hôm nay cơ thể có khỏe ra mấy phần nhưng cứ đến chập tối cả người ta vẫn nóng ran, ta hỏi ông già: “Liệu ta còn bao nhiêu thời gian sống?”.


Ông già xoay người về đống lửa, vô tư nói: “Chắc ba năm là cùng”.


Ôi! Ta ước gì có thể cầm con dao mà cắt phăng cái lưỡi của lão, người gì đâu đến một chút xót thương kẻ bệnh tật cũng không có.


Đêm khuya tĩnh mịch, gió thổi từng cơn ngoài động thi thoảng lại nghe được một khúc đàn dế rất gần, ta đột nhiên nhớ đến Vạn Hạnh thiền sư liền buột miệng nói với ông già: “Nếu ta có thể quay chở về nhà gặp Vạn Hạnh thiền sư, người nhất định có cách trị khỏi cho ta”.


Ông già tần ngần nhìn ta một lúc, nhảy lại gần ta hỏi: “Vạn Hạnh, ý ngươi bảo Vạn Hạnh thiền sư ở chùa Quỳnh Lâm”.


“Đúng vậy, ông cũng biết ông ấy sao?”


“Đương nhiên biết, có điều ngươi nên suy nghĩ cho kĩ, mặc dù ông ta trị bệnh cũng tạm nhưng chưa chắc đã trị khỏi độc của ngươi”.


Phút chốc cái miệng độc địa của lão lại dập tắt ngọn lửa hy vọng trong lòng ta, thì ra trên cõi đời này có một loại bệnh còn nguy hiểm hơn cả bệnh nan y, chính là bệnh “miệng thối”.


Trưa ngày thứ năm, ông già đi đâu mãi vẫn chưa thấy trở về, ta đang ngồi nướng mấy củ khoai lang thì xào một tiếng gió từ đâu thổi đến làm lửa tắt ngúm, ta quay mình nhìn theo hướng gió thổi nơi ấy một lão bà bạch y xuất hiện như nữ thần thượng ngàn.


Ngũ quan tinh tế, mắt phượng tinh xảo, mũi thẳng môi cong mặc dù mái tóc đã trắng xóa nhưng nét da vẫn căng mịn, đúng là nhan sắc hiếm gặp. Bà ấy ngữ khí lạnh lùng hỏi ta: “Mộc Phong Sinh ở đâu?”.


Ta ngẩn người lắc đầu không biết, ngay lúc đó bà dùng một sợi dây thừng làm từ tơ vàng vung một cái chớp mắt đã trói gọn ta xách đi, còn không quên để lại một bức thư viết bằng kiếm khí trên vách đá, đại khái là hẹn gặp ông già tại Ngọa Sơn Đỉnh.


Châu Thao Giang cách kinh thành một trăm hai mươi dặm lên phía Tây, tiên lão bà bà không đưa ta đi bằng đường bộ mà ngược đường thủy đi lên sau đó mới rẽ sang hướng tây đi thêm một ngày đường.


Đi bè ngao du đối với người trong giang hồ là chuyện hết sức bình thường có khi lại là một cái thú nhưng đối với một đứa trẻ như ta thì cái này quả thực mới mẻ, cho dù trước đây cũng từng nhìn thấy người ta chèo thuyền tuy nhiên tự mình thưởng thức thì chưa có lần nào.


Suốt cả ngày ròng tiên lão bà bà một câu cũng chẳng thèm nói với ta chỉ đến lúc ta vì quá ham vui suýt nữa ngã xuống sông bà ấy mới có chút biến chuyển thái độ. Bà ấy đưa cho ta một chiếc khăn thêu một đôi Hồ Điệp rất đẹp lạnh lùng bảo: “Lau khô người đi đừng để bị cảm, ta không có thời gian lo cho ngươi đâu”.


Tuy bề ngoài bà bà thường tỏ ra lạnh lùng nhưng ta biết bà ấy rất tốt, còn rất quan tâm ta, thi thoảng ta nhìn sang lại bắt gặp ánh mắt trìu mến của bà đang nhìn mình, đến tận đêm ngày thứ hai ta mới may mắn biết được tên thật của tiên lão bà bà là Hồ Điệp.


Trăng treo trên trời vừa xa vừa cô độc, nửa đêm gió lạnh thổi vào khiến ta rùng mình tỉnh dậy, cũng may là tỉnh ngay lúc đó nếu không lúc mở mắt ra nhất định đã đứng bên bờ Hoàng Tuyền cùng đám đầu trâu mặt ngựa rồi. Tiên lão bà bà tay trái cầm kiếm, tay phải dùng dây tằm vàng liên tục đánh về phía ta, tuy ta không học y thuật nhưng nhìn vào đôi mắt vô hồn của bà ta biết nhất định lúc này tâm trí người không được tỉnh táo. Võ công bà cao cường như thế đương nhiên ta không thoát nỗi, chỉ là bị người đánh một trưởng rất đau vào vai trái thổ một vũng huyết nhờ thế mà cảm động Phật Tổ làm cây giá đỡ trên nóc nhà rơi xuống trúng người lão bà khiến người ngất đi, ta cũng thoát kiếp nạn.


Sáng hôm sau tiên lão bà bà không nhớ bất cứ chuyện gì, ta cũng im lặng không nhắc lại nữa.


Chiều tháng sáu hanh hao sắc đỏ, hai hôm nay cơ thể ta vồ cùng kì lạ, sáng nóng như nung trong lò, đến tối lại lạnh giống đêm đông tháng chạp, nhìn gì cũng không muốn ăn, mỗi bước đi đều như giẵm trên hàng ngàn cái đinh sắc nhọn.


Bà bà đứng trên đỉnh Ngọa Sơn nhìn xuống dưới vùng Trung Sơn trong đáy mắt huyết sắc bỗng ngập tràn, mái tóc trắng xóa có lẽ vì suy nghĩ quá nhiều, đau buồn quá nhiều chăng.


Ta ngồi co bên một gốc cây già, đang miên man nghĩ ngợi về điều gì đó xa xôi chợt thấy một bóng nam nhân chậm rãi bước từ cánh rừng tiến lại.


“Hồ Điệp, hai mươi năm rồi nàng cuối cùng cũng phá vỡ trận pháp mà thoát ra được”.


Ông già, ta thầm lẩm nhẩm trong đầu.


Tiên lão bà bà từ từ quay lại, gương mặt vốn sắc sảo lại thêm nụ cười nửa miệng vừa kiều diễm vừa đáng sợ: “Mộc Phong Sinh, ngươi nhớ ta không?”


Câu nói ấy như đánh một đòn đau vào lòng ông già, ta thấy nét mặt người bỗng chốc xạm lại.


Bà bà bất giác cười lớn: “Hai mươi năm qua ta không ngày nào là không ghi hận trong lòng, không ngày nào là không muốn tìm ngươi báo thù”.


Từ khi gặp ông già đến giờ lần đầu ta thấy người nghiêm túc như vậy, có lẽ đối với người mình yêu thương cách đối xử tự nhiên có phần đặc biệt.


“Được, hôm nay ta ở đây, nàng muốn trả thù thế nào thì tùy nàng quyết định” , ông ấy chỉ về phía ta “Đứa trẻ kia không liên quan gì, nàng hãy để nó đi”.


Bà ấy nhìn về phía ta rồi chỉ kiếm về phía ông ấy: “Ngươi nghĩ bản thân còn quyền thương lượng với ta sao?”.


“ Hồ Điệp”.


“ Im đi” _ bà bà hét lên.


Nước mắt chảy xuống chứa đựng bao uất ức: “Ngày Tiểu Uyển chết, trái tim ta vốn đã chết đi một nửa, đám người Thần Y Quán các ngươi lại còn thêm một lần chà đạp ta, nói rằng chính ta đã giết chết con mình. Mộc Phong Sinh, ngươi lúc ấy làm gì, ngươi chẳng làm gì cả”, cười lớn như khóc: “Ta là thê tử của ngươi kia mà, Tiểu Uyển là con của ngươi kia mà, kể từ giây phút ấy ngươi đã giết chết ta rồi”.


Ông già nhìn bà ấy đau đớn quỳ sụp xuống, từ khóe mắt dòng giọt lệ chảy ra chua xót: “Hồ Điệp là ta có lỗi với mẹ con nàng”.


Bà ấy chợt cười tức tưởi: “Ngươi xin lỗi ta ư, ngươi giam ta hai mươi năm rồi bây giờ ngươi xin lỗi ta sao ?”.


Bóng trắng bạch y chớp nhoáng đã xuất hiện trên không, bà bà vung ngang lưỡi kiếm, một đường lấy đi đôi mắt của ông già, kiếm nhuốm máu tươi từng giọt, từng giọt rớt xuống nền đá lạnh.


Ta hét lên: “Ông già”, rồi chập chững lao lại nắm lấy tay ông.


“Bà bà, người đừng hại ông già, ông ấy không phải người xấu”.


Gò má ông giật giật, bàn tay nhuốm máu đẩy ta ra: “Ở đây không có việc của ngươi mau cút đi”.


Ta rất sợ, vừa khóc vừa bám lấy vạt áo trắng của bà: “Bà bà, đừng giết ông ấy. Xin bà đừng giết ông ấy”.


Bà từ trên cao nhìn xuống cũng chỉ là liếc qua một cái rồi nói với Mộc lão: “Con mắt đó của ngươi giữ lại cũng vô dụng, ta lấy đi nó để ngươi cả đời này chỉ có thể ghi nhớ hình ảnh oán hận mà ngươi đã một tay tạo ra”.


Bà đưa kiếm kề sát vào cổ ông già cứa từ từ đến chảy máu: “Ta sẽ để ngươi sống, để ngươi nghe thấy tiếng kêu la thảm thiết của đám tông đồ trong Y Quán, để ngươi cảm nhận nỗi đau đớn khi tất cả những kẻ vô tội kia đều vì ngươi mà chết”.


“Hồ Điệp, nàng định làm gì, dừng lại đi”.


Bà ấy dùng cước đá ông già văng vào một tảng đá, ánh mắt đỏ ngầu: “Dừng lại, ai sẽ trả mạng cho Uyển nhi của ta, ai sẽ trả lại tuổi thanh xuân cho ta”.


Máu chảy từ khoang miệng ông già thành ròng, ông ấy lồm cồm bò dậy: “Không ai hại nàng cả, không ai có lỗi cả”.


Cơn phẫn nộ như dâng đến đỉnh điểm, mũi chân bà xẻ lớp lá khô làm hai, mũi kiếm thẳng đường lao lại phía ông già, chính lúc đó ta không hiểu sao lại có đủ dũng khí mà lao ra ôm chầm lấy bà ấy, chắc lúc đó ta nghĩ mình dù gì cũng sắp chết trượng nghĩa cứu thêm một mạng người thì tậu chút phúc đức cho kiếp sau.


Ta hét thật to: “Bà là người xấu, là kẻ giết người. Lúc trước bà còn định giết cả tôi, có khi chính bà đã tự tay giết chết con mình lắm!”.


Bà ấy lăng ta ra, mũi kiếm từ từ chuyển hướng về phía ta, ánh mắt huyết sắc: “Ngươi vừa nói gì, ngươi dám nói láo, ta giết ngươi”.


Ta dứt khoát vạch áo ra, trên vai trái còn in hằn dấu bàn tay của bà: “Bà coi đi đây là vết thương mà bà đã tạo nên”.


Ánh mắt lão bà từ chỗ suy xét đến giật mình rồi chuyển sang hồi tưởng, phút chốc nét mặt thay đổi như điên loạn, thanh kiếm trên tay rơi xuống đất, bà dùng hai tay ôm lấy đầu điên dại lẩm bẩm: “Không phải ta, ta không giết Uyển nhi, ta không hại ai cả”.


“Hồ Điệp, đừng sợ. Không phải do nàng, không phải do nàng đâu”.


Bà ấy vội vàng vồ lấy ông già giọng điệu yếu ớt: “Phong Sinh, chàng biết đúng không, ta không giết Tiểu Uyển, ta yêu chàng như thế sao có thể hại con của chúng ta”.


Ông ấy không nói gì ôm chắc lấy bà, máu cùng nước mắt hỗn độn hòa vào nhau.


“Không sao cả, giờ ta đã tìm được cách khống chế căn bệnh này rồi. Chúng ta sẽ trở về như xưa được không?”.


“ Bệnh”, nét mặt bà thẩn thờ: “Chàng nói ta có bệnh?”.


Tiên lão bà bà đẩy Mộc lão ra, cái dáng bà ấy liêu xiêu như chết một nửa: “Phong Sinh tại sao chàng không cho ta biết, tại sao chàng để ta sống điên dại thế này. Hai mươi năm qua mục đích sống của ta chỉ là muốn thấy chàng đau đớn, ta sai rồi, đáng lẽ người nên chết là ta”.


Thanh kiếm từ dưới đất bay lên chớp mắt đã nhuốm đỏ.


Nắng đỏ ối, máu đỏ ối, lá vàng rơi, hoa trên cành rụng, cảnh cùng người phút chốc đều hóa thiên cổ. Tóc trắng như mây, váy trắng bồng bềnh chẳng khác nào hồ điệp gãy cánh từ trên không buông mình xuống thảm lá, Mộc lão gào thét điên cuồng cào xới từng lớp đất bò lại chỗ Hồ Điệp bà, nơi ấy máu nóng đang chảy, nước mắt cũng đang chảy. Tay bà run rẩy sờ lên mắt ông, không thể xoa dịu mà chỉ có thể chạm hờ, bà nói trong nghẹn ngào: “Phong Sinh, chàng đau không? Thiếp xin lỗi”.


Ông ấy lắc đầu: “Đừng nói nữa, ta cứu nàng, ta đưa nàng đến Thần Y Quán”.


Bà bà lấy tay chắn ngang miệng ông ấy, hơi thở đứt đoạn: “Nghe thiếp này, giờ thiếp cảm thấy rất thanh bình, thiếp sắp được gặp Uyển nhi của chúng ta rồi, thiếp sẽ cầu xin nó tha thứ cho thiếp, nó rất giống chàng nhất định sẽ không trách thiếp đâu nhỉ?”.


Mộc lão gật đầu, từng giọt máu nóng rớt xuống tay bà: “Uyển nhi rất yêu nàng, nó sẽ không trách nàng”.


“Phong Sinh, chàng có hận thiếp không?”


“Không, ta chỉ hận bản thân mình quá vô dụng. Là ta không cứu được con cũng không cứu được nàng”.


Bàn tay bà vân vê gò má ông: “Từ trước đến giờ chàng đã làm rất tốt rồi… Chỉ là chàng luôn muốn gánh vác một mình nên mọi việc thường không theo ý muốn…khụ..khụ…”.


“Hồ Điệp”, ông cuống quýt.


“Thiếp mệt rồi, yêu hận cả đời người cũng nên kết thúc thôi! Phong Sinh này, hứa với thiếp phải sống thật tốt, thật tốt đươ…”.


Trên đỉnh Ngọa Sơn dáng chiều lồng lộng nhưng giờ phút này đây chỉ còn mình ta là có thể chiêm ngưỡng. Một đoạn nhân duyên kết thúc như vậy vừa khiến người ta hận vừa khiến người ta thương.


Kể từ ngày đó ta theo ông già về Thần Y Quán, mọi người đều coi ta là đệ tử chân truyền của ông mà không hề biết rằng về bản chất ta chỉ là con bệnh mà thôi. Đêm đó, tiên lão bà bà đánh ta một trưởng Băng Phách Đoạn Cốt, nếu bình thường thì nhất định đã chết rồi nhưng trong người ta vốn mang độc Xích Xà, một nóng một lạnh thành thử lại khống chế lẫn nhau. Sư bá Viễn Vô Cầu lúc chẩn bệnh có nói căn bệnh này của ta từ nay về sau khó lòng mà rời khỏi Thần Y Quán được, nếu bỏ đi thì bảy bảy bốn chín ngày nhất định phải trở về không sẽ mất mạng.


Mới đầu ta cũng không rõ lắm, về sau mới biết Thần Y Quán được xây dựng trên long mạch trường sinh của núi Ngọa Sơn, đã thế bốn bên tám hướng đều được bố trí ngũ hành đồ pháp là nơi sinh khí tràn trề, căn bệnh của ta không chỉ cần thuốc thang độc nhất mà đến cả nơi nghĩ dưỡng cũng cần phải độc nhất.

Chương tiếp>>
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Tham gia
31/7/15
Bài viết
23
Gạo
0,0
Cho mình góp ý nhé! Bạn nên sửa lại tên truyện ngay dòng chủ đề là "Đại Lý Trường Tình - Thập Tử Nhất Sinh" chứ không phải là "Đại Lý TRường Tình - Thập Tử Nhất Sinh".
 

táo đỏ mini

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
29/5/16
Bài viết
81
Gạo
0,0
Cho mình góp ý nhé! Bạn nên sửa lại tên truyện ngay dòng chủ đề là "Đại Lý Trường Tình - Thập Tử Nhất Sinh" chứ không phải là "Đại Lý TRường Tình - Thập Tử Nhất Sinh".
Cảm ơn bạn mình đã sửa rồi nhé!
Chắc do đêm qua mình đăng chủ đề đã không chú ý. Cảm ơn nhiều.
 

Ai_Sherry

Gà cận
Nhóm Tác giả
Nhóm Chuyển ngữ
☆☆☆
Tham gia
11/8/15
Bài viết
692
Gạo
3.000,0
Tèn ten bổn cô nương tới đây :)).
Văn phong nàng mượt đó, nội dung hấp dẫn, có tính "câu khách", diễn biến nhanh, không bị lê thê.
Thập Tử yêu hơi bị sớm hahha.
Góp ý nhỏ: nàng cân nhắc việc xưng hô vì truyện của nàng bối cảnh thời Lý, dân chúng đã nói tiếng Việt, nhưng cái này tuỳ nàng. Ngoài ra thì nàng để ý dùng từ một chút, những từ như "chôm" theo ta hơi hiện đại quá.
Lần sau có chap mới thì tag nha, oánh @ và nick của ta là được.
 

táo đỏ mini

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
29/5/16
Bài viết
81
Gạo
0,0
Tèn ten bổn cô nương tới đây :)).
Văn phong nàng mượt đó, nội dung hấp dẫn, có tính "câu khách", diễn biến nhanh, không bị lê thê.
Thập Tử yêu hơi bị sớm hahha.
Góp ý nhỏ: nàng cân nhắc việc xưng hô vì truyện của nàng bối cảnh thời Lý, dân chúng đã nói tiếng Việt, nhưng cái này tuỳ nàng. Ngoài ra thì nàng để ý dùng từ một chút, những từ như "chôm" theo ta hơi hiện đại quá.
Lần sau có chap mới thì tag nha, oánh @ và nick của ta là được.
Văn phong của ta pha hiện đại đó nàng. Vì tính ta không thích gò bó nên nhân vật của ta sử dụng ngôn từ hiện đại vô đối. Lần trước suýt nữa định lôi tư tưởng Mac - Lenin...haha...Đi trước thời đại hơi bị xa nên thôi, hihi.
 

phongdu93

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
14/1/15
Bài viết
140
Gạo
200,0

táo đỏ mini

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
29/5/16
Bài viết
81
Gạo
0,0
Vì bạn đã bảo trước là không thoát được lối viết Trung nhưng mình vẫn muốn góp ý và hy vọng bạn có sửa lại cho đúng Việt một chút. Bỏ qua những lối câu văn dùng giống Trung, về phần xưng hô bạn nên tham khảo 2 topic này.
https://gacsach.com/diendan/threads/cac-van-de-gap-phai-khi-viet-truyen-co-dai-thuan-viet.8268/
https://gacsach.com/diendan/threads...n-va-t-trong-truye-n-co-da-i-vie-t-nam.11844/
Cảm ơn bạn. Vì mình đã viết chuyện này khá dài nên hơi ngại. Nhưng nếu bạn đã góp ý như thế, mình sẽ thử sửa.
 
Bên trên