Thi thoảng ta cũng nằm mơ, mơ thấy hồi mình còn nhỏ ở với cha mẹ ruột, đi chơi cùng Đại Lực mà khi ấy cha mẹ nuôi của ta cũng ở đó còn là hàng xóm sát bên nhà. Khung cảnh trong mơ thay đổi không theo tuần tự nào, loáng cái ta lại thấy mình đứng cạnh một gốc cây Lan Miên to bằng ba người ôm, hoa Lan Miên rụng trong gió thật đẹp ta say sưa nhặt những nhành hoa tết lại thành vòng bổng có tiếng gọi làm ta giật mình ngẩng đầu lên, người đó bị ánh nắng vàng tháng sáu che lấp dung nhan, nhưng ta vẫn nghe rõ từng lời người đó nói: “Tiểu Thập, ta tìm thấy em rồi!”.
Khoác hờ chiếc áo choàng trên vai ta lửng thửng đẩy cửa bước ra, ngoài trời gió xuân thổi nhẹ, trên cành đào hoa nở thắm, dưới gốc cây cổ thụ là một nam tử vận áo vải xanh, phong thái có vẻ lạnh lẽo. Người đó vừa nghe tiếng động vội quay lại phía ta, hai bên nhìn nhau, hắn có chút ngạc nhiên không thông chuyện gì đó.
Người đó lên tiếng trước: “Xin lỗi cô nương, Trúc công tử có nói với ta đây là nơi ở của Mộc công tử, xem ra đã nhầm rồi, tôi mạn phép phiền cô nương chỉ đường”.
Ta chăm chú quan sát hắn thật kĩ, con người vị Lý công tử này có khí chất, phong thái đứng đắn nhưng đối diện với nữ nhân lại có phần dè dặt, miễn cưỡng, xem ra chưa chắc có mảnh tình vắt vai nào.
Cơ thể ta hơi mệt cũng chẳng muốn tiếp chuyện hắn liền cố ý đuổi đi: “Công tử không hề nhầm, chỉ có điều đêm qua Mộc công tử nhà ta hơi mệt…”, nói đến đoạn này liền giả bộ giơ tay che ngang miệng thẹn thùng: “Công tử nhà ta có nói, hôm qua gặp ngài chẳng qua chỉ là tình cờ, giang hồ giúp nhau vốn là chuyện bình thường. Người không cần để trong lòng, cũng không cần nhớ đến”.
Hắn dường như không vừa lòng với câu trả lời này, vội vàng nói: “Xin cô nương chuyển lời tới Mộc công tử, Lý Long cảm kích vô cùng. Ở đây của ta có năm viên “Chân Hoàn đơn” là dược liệu điều thương của phái Thiếu Lâm Tây Sơn, phiền cô đưa cho Mộc công tử”.
Mặc dù bản thân cảm thấy có chút buồn cười nhưng suy cho cùng cũng là tấm lòng của người ta nên đành gật đầu đồng ý. Nào ngờ chiếc bình sứ hoa lê mới vừa chạm tay đã bị một kẻ đầu tóc lộn xộn, trên người năm sáu mảnh vải chắp lại thành áo, toàn thân bốc mùi cướp mất.
Hắn nhìn ta cười lớn: “Mộc Đệ Đệ thứ thuốc hỏa vượng thế này không hợp với cơ thể ốm yếu của ngươi đâu, chi bằng để ta dùng thay đi".
Ta bịt mũi nhăn mặt nhìn hắn: “Ngươi mau trả lại thuốc cho ta”.
Nói đoạn, Mã Tân không biết từ chỗ nào bay lên cao đá một cước về phía hắn, hắn thân thủ nhanh nhẹn xoay một vòng trên không, lấy chiếc gậy giả mù hay mang theo người đánh một chưởng vào lưng đệ ấy. Mã Tân cũng không kém cạnh kịp thời né tránh còn nắm được thân gậy, tiếp đó hai bên cứ giằng co qua lại cho đến khi ta bực mình lên tiếng.
“Được rồi, hai người mau thôi đi. Lưu Chiển trả thuốc lại cho ta”.
Hắn hậm hực nhìn Mã Tân rồi bất đắc dĩ ném bình sứ về phía ta nói: “Ta cũng đâu cần chứ, đùa một tí thôi mà Mã Tân hắn đánh ta thật”.
Tay Lưu Chiển này là đệ tử của Cái Bang- Bàn trưởng lão, tính tình sớn xác, thích gì làm nấy, điểm yếu tệ hại nhất của hắn là thích tỏ ra anh hùng trượng nghĩa, điểm tốt nhất mà hắn có được là khuôn mặt và cái danh Cái Bang Hoa công tử.
Hắn nở nụ cười chết người tiến lại, dáng vẻ đào hoa vung tay định chạm vào vai ta thì bất ngờ “bốp”, một cái tát như trời giáng đập thẳng vào mặt khiến máu mũi phun ra giống kiểu chọc phải mạch nước ngầm.
Lưu Chiển quắc mắt nhìn kẻ vừa tát mình, gân trán nổi cộm: “Cái con yêu tinh Trúc Mộ Vân kia, tổ tiên nhà ta có đắc tội gì với ngươi hay sao?”.
Mộ Vân vừa nghe hai từ “Yêu tinh” máu trong người phút chốc dồn lên đầu xì khói, gầm gừ: “Tên ăn mày thối, hôm nay ta nhất định lột da ngươi”.
Hai người bọn họ hễ gặp nhau là phải đánh một trận thừa sống thiếu chết, tính ra chắc phải đến hàng trăm chứ chẳng chơi.
Ta xoay người định vào phòng mới ngây ngốc nhận ra Lý Long vẫn còn ở đây, hắn mở lời: “Mộc công tử thì ra là nữ nhân còn là đệ tử của Mộc tiên y. Ở Tố Nữ quán đa tạ cô nương tương trợ. Xin tạm biệt tại đây”.
Hắn hành lễ xong cũng không nói thêm lời nào liền bỏ đi, cái người này lạ thật đấy, vốn dĩ là ta muốn đuổi hắn đi bây giờ chẳng khác nào hắn làm lơ ta cả, chẳng có lấy một chút thành ý…hừm.
Đại hội võ lâm còn tận bảy ngày nữa mới tới nhưng khắp các quán trọ xung quanh Trúc phủ đã đầy ắp người, bác Trúc nói đại hội lần này người Tống cũng cử một đám cao thủ tới để uy hiếp chúng ta, bọn chúng quỷ kế, đa đoan lại thủ pháp thâm độc, nói có ta ở đây thì bá ấy an tâm hơn.
Tầm trưa muộn, ta đến tìm Mộ Vân và Lưu Chiển nhưng một chút dấu vết cũng không thấy, nằng nặc đòi Mã Tân đi tìm mãi sau hắn mới chịu đưa ta đi.
Lúc ta cùng sư đệ đến Nhất Phẩm Phường thì đã thấy người người vây quanh trước cổng đông đúc, chuyện này nhất định là tác phẩm của Mộ Vân rồi!
Mộ Vân cầm Thương bạc đứng giữa cổng Phẩm Nhất Phường khí thế ngút ngàn, oai phong lẫm liệt chỉ vào một đám nam nhân bên trong, nhìn qua cách ăn mặc ta đoán ngay ra họ thuộc tộc người Đại Nguyên Lịch, tay cao lớn đứng ở giữa nhất định là tướng công tương lai của chị ấy “Nùng Tồn Phúc”.
Mộ Vân sắc mặt lạnh lẽo nói: “Nùng Tồn Phúc, hôm nay nhất định Trúc Mộ Vân ta phải đấu với ngươi một trận, nếu ngươi thua ngay lập tức rời khỏi Kim Đô cho ta”.
Hắn cười nửa miệng bình tĩnh đáp trả: “Trúc cô nương tại hạ đến đây để tham gia Đại hội võ lâm, nếu đấu thì đợi đến khi đó cũng chưa muộn. Với lại tại hạ tuyệt đối không muốn làm bị thương cô nương”.
Òa, con người này cũng nghĩa khí lắm đấy chứ, đáng tiếc hắn đã có một vợ, một con, Mộ Vân lấy hắn thì quá thiệt thòi rồi.
Lúc bấy giờ Lưu Chiển đang vắt vẻo ở chiếc bàn gỗ phía bên cạnh mới nhảy xuống quàng vai Mộ Vân dậu đổ bìm leo: “Cô nghe hắn nói chưa, hắn sợ làm cô bị thương. Đường đường là đệ nhất nữ hiệp của Trúc Phương Đường mà lại để cho kẻ khác coi thường, thật là…Ấy, nhưng mà nghĩ kĩ lại hai người cũng sắp chung một nhà giữ hòa khí vẫn hơn”.
Mộ Vân đẩy hắn ra, răng nghiến ken két: “Cút ra chỗ khác”.
Chị ấy chỉ thương về phía Nùng Tồn Phúc: “Hôm nay ngươi không muốn đấu cũng phải đấu”, nói xong liền lập tức phi thân về phía hắn.
Hầy, ta tức mình lại chỗ cái tên Lưu Chiển thối đang vênh mặt đắc ý đó tát cho hắn một cái vào đầu.
“Ngươi đúng là đồ tiểu nhân”.
Hắn nhìn ta vô tội bỉu môi: “Ta xưa nay cũng đâu phải quân tử”.
Đánh chém một hồi bở hơi ta, một cọng tóc của Nùng Tồn Phúc chị cũng không chạm đến được, trong khi thanh thương trên tay bị đánh rơi xuống đất, Mộ Vân liền lao đến chỗ một tay kiếm sĩ gần đó, lấy kiếm của hắn.
Người xưa thường nói “Chớ nóng vội, nóng vội hại mình”, ta cảm thấy câu nói này cực kì ý nghĩa. Mộ Vân lấy kiếm của ai không lấy lại lấy đúng đồ của một cao thủ, hắn không những nhanh nhẹn lấy lại kiếm mà còn bẻ tay tỷ ấy khóa ra sau, Nùng Tồn Phúc chẳng biết có phải vì lo lắng cho vợ tương lai hay không mà tức thời lao lại dùng đao chỉa thẳng về phía hắn. Hắn đẩy Mộ Vân ra lấy bao kiếm chắn đứng mũi đao của Tồn Phúc khá nhẹ nhàng, người này hẳn có thâm niên chinh chiến dày dạn.
Đúng lúc ấy, Lý Long từ đâu xuất hiện một cước tách mũi đao của hai người đó ra, ta chợt suy nghĩ chẳng nhẽ ba người này là địch thủ của nhau. Sau đó lại lắc đầu suy ngẫm nếu là vậy đại hội võ lâm năm nay nhất định đầu rơi máu chảy không ít.
Lý Long quay về phía cao thủ đội nón rộng vành: “Mới đến đã khoa trương như vậy tính làm loạn lên sao. Đi thôi!”.
Hắn chắp tay nhận mệnh khiến ta đơ cả người, Nùng Tồn Phúc cũng không nói năng gì lập tức trở về quán trọ, xem ra cũng chẳng thèm để ý đến Mộ Vân cho lắm. Ta quay sang an ủi chị ấy: "Chị Vân, chuyện này coi như cho qua đi".
Mộ Vân hai mắt căng tròn, trên trán gân xanh nổi cộm chỉ tay về phía Nhất Phẩm Phường: "Nùng Tồn Phúc ngày mai ta sẽ quay lại tính sổ với ngươi, ngày mai không thắng thì ngày kia, ngày kia không thắng thì ngày kia nữa. Ta không tin san phẳng cả Nhất Phẩm Phường này lại không thắng nổi ngươi".