[Đam mỹ, cổ trang] Nhất chỉ đào hoa túy đông phong-Update-Tử Đình Công Tử(Nhược Lam dịch)

nhat-chi.jpg

Tác phẩm: Nhất chỉ đào hoa túy đông phong.
Tạm dịch: Một nhánh hoa đào say gió đông.
Tác giả: Tử Đình Công Tử.
Số chương: 49 chương và 2 phiên ngoại.
Dịch giả: Phi Yến Nhược Lam
Ảnh bìa: Kira Killer
Thể loại: Đam mỹ, cổ phong nhã vận. Hào sảng, phúc hắc hoàng đế công, ôn nhu thâm tàng bất lộ thụ.
Cảnh báo: Đây là thể loại nam x nam. Đề nghị các bạn tìm hiểu kĩ trước khi xem.
Giới thiệu tóm tắt - (Theo Nhược Lam)​
Là mộng xưa phồn hoa chốn Giang Nam giấu ngươi sau làn mưa bụi, là ta vô tình để lạc mất ngươi, hay là ngươi vốn chẳng mong đôi ta kề cận?
Vô luận y hận hắn bao nhiêu, mặc kệ y tạo phản thế nào, cho dù y có vô tung vô ảnh, hắn vẫn mãi ở chốn cao nhất ngắm nhìn y, âm thầm bảo hộ, lặng lẽ chờ mong.
.......♥♥♥. .....
Mục lục:
Hoa đào 1 Hoa đào 2 Hoa đào 3 Hoa đào 4
Hoa đào 5 Hoa đào 6 Hoa đào 7
Hoa đào 8 Hoa đào 9
Hoa đào 10

.......♥♥♥. .....
Gác Sách, Trung Thu ngày 8 tháng 9 năm 2014, hủ nữ Phi Yến Nhược Lam thân tặng.
Truyện đăng độc quyền ở Gác Sách. Yêu cầu không sao chép về trang web cá nhân hoặc trang web khác.
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Phi Yến Nhược Lam

Khủng long bạo chúa
Nhóm Tác giả
Nhóm Chuyển ngữ
Gà về hưu
Tham gia
15/12/13
Bài viết
1.220
Gạo
2.764,0
Đã từng tự hỏi và trộm mong mỏi nhà mình sẽ làm đam mĩ mà hông dám giục. :P
Nàng làm hay quá. Truyện có vẻ hứa hẹn nhiều chuyện vui đây. Ta hóng.

Mà nàng ơi cái hành động bình thân của vua hình như là khoát tay hoắc vẫy tay chứ khoác tay thì kì quá.

Còn cái này nữa, cuống quýt chứ nhỉ? ;;)

Cảm ơn nàng đã edit nhé! >:D<
Ừ ta phát hiện lỗi sai từ hồi sáng nhưng ta onl điện thoại không cách nào sửa được. Tối ta về chỉnh lại sau. Cảm ơn gái nhiều nhé. Mà gái cũng đọc đam mỹ hả?
 

Ktmb

Gà ngơ
Nhóm Tác giả
Tham gia
14/2/14
Bài viết
2.766
Gạo
5.000,0
Ừ ta phát hiện lỗi sai từ hồi sáng nhưng ta onl điện thoại không cách nào sửa được. Tối ta về chỉnh lại sau. Cảm ơn gái nhiều nhé. Mà gái cũng đọc đam mỹ hả?
Ta là hủ đó nàng à. Vậy nên mới vô cùng sung sướng khi thấy cái hố này. ;;)
 

Phi Yến Nhược Lam

Khủng long bạo chúa
Nhóm Tác giả
Nhóm Chuyển ngữ
Gà về hưu
Tham gia
15/12/13
Bài viết
1.220
Gạo
2.764,0
Chương 2: Xảo lưỡi người. (**)
Dịch giả:
Phi Yến Nhược Lam
Trước tiên không cần bàn về thanh danh tốt xấu nửa nọ nửa kia của Hạ Chính Chi, tóm lại mà nói, ấn tượng của Hạ Chính Chi ở trong lòng Tô Trường Sách quả thật có thêm một bước nhận định.

Từ xưa tới nay, sau khi tân khoa Trạng Nguyên dấn thân vào con đường làm quan, từng bước một trở thành người lương thiện số lượng cũng không nhiều.

Điều này khiến cho trong đầu Tô Trường Sách nổi lên ý định muốn thăm dò Hạ Chính Chi.

Tuy nhiên, không quá mấy ngày sau đó, Hạ Chính Chi liền bị triệu vào cung. Muốn viết một câu chữ chau chuốt hay quần thần có quốc gia đại sự thượng nghị đều cần phải có một người nghĩ và biên soạn chiếu thư.

Tô Trường Sách lúc này đang ở bên trong Ngự Thư Phòng phê chuẩn tấu chương, trong lúc chuẩn tấu có vài phần mệt mỏi, đang tính nghỉ ngơi một chút thì nghe được ở bên ngoài Ngự Thư Phòng, Trương Phúc đến gõ cửa:

“Chủ tử, Hạ đại nhân đang đợi ở bên ngoài, có truyền hắn vào hay không?”

Tô Trường Sách vừa nghe liền nhíu lại mi tâm, hờ hững lên tiếng:

“Cho hắn tiến vào đi.”

Một lúc sau, Hạ Chính Chi nhẹ nhàng bước vào, y hướng Tô Trường Sách làm một cái động tác quân thần chi lễ:

“Thần tham kiến Hoàng thượng.”

“Miễn lễ.” Tô Trường Sách một đôi con ngươi nhìn chằm chằm vào Hạ Chính Chi đang đứng trước mặt mình, một thân quan phục mặc ở trên người y quả nhiên là có một loại hàm súc khác.

Đừng nhìn y dáng người rắn rỏi, cao lớn tinh tế thế nhưng lại không giống như những người khác toát ra khí chất cao ngạo, ngược lại quan phục uy nghiêm lại bị chính sự ôn hòa của y dung nạp thành bình dị gần gũi.

“Hôm nay truyền ngươi đến là có một chuyện quan trọng cần ngươi tới làm.” Tô Trường Sách cũng không quanh co lòng vòng.

Hạ Chính Chi nghe xong lại làm một cái động tác quỳ lạy thật dài:

“Nếu thần có thể hỗ trợ gì cho Hoàng thượng, thần dĩ nhiên dốc hết toàn lực.”

“Tốt lắm, ngày đó ở Hàn Lâm Viện, sao lại không nhìn ra ngươi chính là một kẻ xảo lưỡi như thế.” Nghe loại lời nói này, Tô Trường Sách lại tránh không khỏi nhíu lại mi tâm của mình. Hắn đột nhiên cảm thấy Hạ Chính Chi trong ấn tượng của mình có chỗ khác biệt.

Thế nhưng Hạ Chính Chi cũng chỉ nở nụ cười ôn nhu:

“Lúc ở Hàn Lâm Viện, thần dĩ nhiên chính là một kẻ xảo lưỡi, hoàng thượng như thế nào lại nhìn không ra?” Y không hề biện giải, trái lại còn thừa nhận điều này.

Câu trả lời này của Hạ Chính Chi khiến cho Tô Trường Sách giật mình một lúc, hắn nhớ tới khoảnh khắc ở Hàn Lâm Viện, mặc dù chỉ vài câu ngắn ngủi nhưng mà chính xác có thể nhìn ra Hạ Chính Chi này có một cái lưỡi ba tấc trơn tru đầy tiềm năng.

Kế đó, Tô Trường Sách cười sang sảng:

“Ngày ấy nhìn thấy Hạ khanh chữ viết rất đẹp cho nên trẫm mới đặc biệt gọi ngươi tới đây để viết chiếu thư.” Hắn đem mục đích mà mình triệu Hạ Chính Chi tiến cung nói ra. Chức trách hàng đầu của Hàn Lâm Viện chính là soạn thảo chiếu thư.

Cho nên lần này Hạ Chính Chi bị gọi vào cung thật ra là danh chính ngôn thuận.

“Thần tuân chỉ.”

Sau khi Hạ Chính Chi hành lễ, Tô Trường Sách phân phó Trương Phúc chuẩn bị một cái bàn thấp, giấy và bút mực đều đầy đủ. Hạ Chính Chi vén lên vạt áo của mình, ngồi xổm ở phía trước cái bàn. Tiếp đó, y đem ống tay áo của mình xắn lên, cầm bút điểm mực, lông mi dài rũ xuống, môi mỏng khẽ hé mở:

“Thần đã chuẩn bị xong, thỉnh Hoàng thượng bắt đầu.”

“Vịnh Xuân Uyển chín năm chưa tu sửa, trẫm có ý định muốn xây…” Tô Trường Sách mới vừa nói ra câu mở đầu thế nhưng Hạ Chính Chi vẫn chưa động bút.

“Chắc không phải trẫm nói quá nhanh, Hạ khanh theo không kịp?” Hắn hỏi một câu. Làm sao có khả năng quá nhanh được chứ, này rõ ràng là một câu còn chưa có nói xong mà.

Hạ Chính Chi chậm rãi đặt bút gác trên nghiên mực, xoay người hướng về phía hắn mà dập đầu:

“Thỉnh Hoàng thượng giáng tội, chiếu thư này mong người nhờ học sĩ khác của Hàn Lâm Viện viết thay.”

“Tại sao?” Tô Trường Sách nhẹ nhàng nhíu lại mi tâm, nhìn Hạ Chính Chi đang quỳ rạp trước mặt mình.

“Chiếu thư này, thần không thể hạ bút, vẫn là thỉnh Hoàng thượng gọi học sĩ khác đi.” Hạ Chính Chi không giải thích lý do, chỉ là nói thẳng một câu này.

“Hàn Lâm học sĩ có thể thượng nghị chuyện quốc gia, Hạ khanh nếu trong lòng muốn nói, cần gì phải che giấu?”

Tô Trường Sách tiến về phía trước vài bước, Hạ Chính Chi nghe thấy tiếng động truyền đến đầu của mình, mắt chỉ có thể nhìn thấy mũi hài của Tô Trường Sách.

Còn chưa chờ Hạ Chính Chi mở miệng, Tô Trường Sách đã cúi người xuống nâng y đứng dậy:

“Có gì thì cứ nói, không cần quanh co.” Tô Trường Sách con ngươi như cũ lạnh thấu xương, nhìn chằm chằm vào Hạ Chính Chi.

Hạ Chính Chi lúc này mới nâng lên đôi mắt, nhìn thẳng vào hắn.

Tô Trường Sách bỗng dưng phát hiện, vô luận Hạ Chính Chi có như thế nào thì con ngươi đều vẫn mang theo nét cười. Cho dù là tình huống hiện tại vẫn có thể thoáng nhận ra ý cười trong mắt y.

Tính tình hờ hững như thế hệt như không có bất cứ sự tình gì có thể khiến y bối rối.

“Thần chỉ cảm thấy, việc xây dựng Vịnh Xuân Uyển vẫn còn cần Hoàng thượng cùng bàn bạc với các thần tử khác rồi hãy đưa ra quyết định.” Thanh âm của Hạ Chính Chi rất nhẹ, tuy nói là khuyên ngăn nhưng ngữ khí của y lại không dùng quá nhiều sức.

“Ồ?” Tô Trường Sách cũng chỉ đáp lại một cái, dĩ nhiên là chờ đợi Hạ Chính Chi nói tiếp.

“Xây dựng Vịnh Xuân Uyển ắt sẽ phải hao tài tốn của, nếu Hoàng thượng chỉ đơn thuần sửa chữa thì không nhất thiết phải làm to chuyện như thế. Tuy nói hiện tại không có man di đến xâm phạm, biên cảnh không có chiến loạn nhưng mà từ thời tổ tổng tới nay đều nổi tiếng liêm khiết, nếu Hoàng thượng trong lúc này xây dựng rầm rộ hoang phí như thế chỉ e không hợp thời.” Hạ Chính Chi ngữ âm thong thả mà nói.

Thanh âm của y đều như thường ngày rất chậm rãi, dừng lại một chút rồi lại hăng hái tiếp nối buông xuống một câu:

“Hơn nữa thần lúc này một thân một mình thật ra cũng có liên quan tới thiên tai. Hiện tại Thiên Triều sắp sửa đối mặt với mùa mưa, chỉ sợ nước sông làm vỡ đê, nếu vào lúc này sử dụng quốc khố mà xây dựng Vịnh Xuân Uyển chỉ e sau này phát sinh thiên tai, triều đình lại không có ngân lượng để phân phát.”

Tô Trường Sách biết lời nói này của Hạ Chính Chi vô cùng có lý, nhưng cũng không nghĩ sẽ đơn giản như vậy mà bỏ qua cho Hạ Chính Chi, hắn xoay người sang chỗ khác, cầm lấy tấu chương ở trên bàn ném thẳng vào người Hạ Chính Chi.

“Tấu chương này là Tể tướng đương triều dâng lên, ngươi xem cho kĩ.” Dứt lời, Tô Trường Sách hai tay chắp lại, cũng không có nhìn thần sắc của Hạ Chính Chi.

Hạ Chính Chi cúi người nhặt lên tấu chương trên mặt đất, mở ra liền thấy một bài thơ dài, người này vì muốn viết một tấu chương dài như vậy hẳn là tốn không ít thời gian đi.

Xem xong, y chậm rãi đem tấu chương đóng lại, hai tay trình lên Tô Trường Sách:

“Hoàng thượng, nếu như phải xét theo phương diện này mà xây dựng Vịnh Xuân Uyển, vẫn là thỉnh Hoàng thượng cùng chủ quản Bộ hộ cùng nhau thương lượng sau đó mới định đoạt.”

“Ngươi sau khi xem xong tấu chương cũng chỉ có những lời này?” Tô Trường Sách lúc này mới xoay người, nhìn thấy Hạ Chính Chi đang cúi thấp đầu ở trước mặt mình.

“Thần đã đi quá giới hạn, loại sự tình này không phải là việc mà thần có thể can thiệp vào.” Hạ Chính Chi cuối cùng cũng chỉ đem những lời này nói ra.

Y chỉ là tuân chỉ nhìn qua tấu chương, còn chuyện tình bên trong vẫn là không nên để một cái lục phẩm Hàn Lâm Viện tu soạn có thể lắm miệng.

Tô Trường Sách lẳng lặng nhìn y, trong khoảng thời gian ngắn, Ngự Thư Phòng lại đột nhiên yên tĩnh đến kỳ lạ.

Mà Hạ Chính Chi vẫn cứ duy trì tư thế như cũ, hai tay trình tấu chương, đầu cúi xuống khiến cho Tô Trường Sách không cách nào thấy rõ thần sắc của y.

“Lời này của Hạ khanh, trẫm ghi nhớ trong lòng.” Tô Trường Sách nâng lên cánh tay, tiếp nhận tấu chương trên tay Hạ Chính Chi, tùy ý lật ra mấy cái sau cùng ném lên phía trên mặt bàn: “Sẽ như lời mà Hạ khanh nói, việc này sáng mai khi trẫm lâm triều tất nhiên sẽ cùng các thần tử thảo luận.”

Lời này của hắn chính là muốn cho Hạ Chính Chi hiểu rõ hắn đã tiếp thu lời nói ban nãy của Hạ Chính Chi.

“Hoàng thượng anh minh.” Mặc dù lúc nãy Hạ Chính Chi biểu hiện như một vị thần tử trung trinh thế nhưng lúc sau y lại nịnh hót một câu.

Cứ như là cố ý, khi nghe thấy thanh âm ôn hòa của y, còn thêm một đôi con ngươi trong trẻo, thành khẩn như thế giống như không phải là y đang giả vờ vậy.

Nhắc tới cũng thật kỳ quái, tối hôm đó lúc ở Hàn Lâm Viện nói chuyện cùng Hạ Chính Chi rõ ràng nhìn ra được đôi mắt thâm thúy tựa như đêm tối của y, mà hiện giờ nhìn thấy lại cảm giác giống như một ngôi sao rực rỡ, an tĩnh như mặt hồ.

Lại nhìn đến nụ cười như phong xuân của y không hiểu sao tâm tình lại khoan khoái.

Chú thích:

(**) Xảo lưỡi người: Câu này có rất nhiều nghĩa. Một là ám chỉ những người ăn nói khéo léo. Hai lại ám chỉ những kẻ khua môi múa mép, giảo hoạt này nọ. Cho nên câu nói này thường được dùng để mỉa mai một người nào đó, khiến đối phương chẳng biết là mình đang được khen hay là đang bị chỉ trích.
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Phi Yến Nhược Lam

Khủng long bạo chúa
Nhóm Tác giả
Nhóm Chuyển ngữ
Gà về hưu
Tham gia
15/12/13
Bài viết
1.220
Gạo
2.764,0
Ài, Phi Yến Nhược Lam em, bộ này bao nhiêu chương vậy? Để chị còn hóng. Đam mỹ chị chỉ thích đọc khi nó sắp hoàn. :D
Bộ này không chia chương chị ạ, tác giả toàn để dấu sao thôi, mà em đếm chắc cũng cỡ 50 chương. Em nhớ thế, chẳng biết có chính xác không nữa.
 

Phi Yến Nhược Lam

Khủng long bạo chúa
Nhóm Tác giả
Nhóm Chuyển ngữ
Gà về hưu
Tham gia
15/12/13
Bài viết
1.220
Gạo
2.764,0
Chương 3: Người tâm phúc trước mặt.

Dịch giả: Phi Yến Nhược Lam

Mặc dù nói đây là một cuộc dò xét đối với Hạ Chính Chi nhưng chính xác thì Vịnh Xuân Uyển đã lâu năm chưa được tu sửa, Tô Trường Sách có ý muốn sửa sang liền nhân lúc lâm triều đem việc này nói ra, thông báo cho quần thần, thuận tiện hỏi ý kiến bọn họ.

Bộ hộ báo cáo quốc khố tràn đầy, đừng nói là xây dựng Vịnh Xuân Uyển, nếu như Hoàng thượng hạ chỉ muốn dựng thêm, cũng không thành vấn đề.

Tuy nhiên Bộ hộ vừa nói xong, bên trong triều đình cũng có thần tử đứng ra phản bác lời này của Bộ hộ. Nói rằng sửa sang thì có thể nhưng xây thêm một cái mới thì lại là chuyện khác, hao tài tốn của, tuyệt đối không được.

Hoàng thượng tại vị ba năm, quốc thái dân an, thiên tai hàng năm mặc dù đều có nhưng cũng không phải là đại nạn to tát, quốc khố đầy ắp, thật sự không sai.

Nhưng nếu thật sự phung phí xây dựng thêm một Vịnh Xuân Uyển, ngân lượng mỗi năm tích góp từng li từng tí nếu ngày sau gặp phải tình huống đột ngột phát sinh chỉ e rằng ứng phó không kịp.

Quan điểm này, thật ra không sai biệt lắm so với quan điểm của Hạ Chính Chi.

Bởi vì việc này, trong triều chúng thần bất đồng quan điểm nhưng lại làm cho khí thế hừng hực. Kết quả là khiến cho Tô Trường Sách cũng chỉ có thể nói một câu, ngày sau lại bàn tiếp, sau đó lập tức bãi triều.

Mấy ngày sau, chiếu thư lại thản nhiên rơi vào trong mắt mọi người.

Nghĩ ra chiếu thư lần này vẫn là Hạ Chính Chi. Tuy nhiên, lần này y lại không từ chối giống như lần đầu, mặc dù ở bên trong chiếu thư Tô Trường Sách vẫn muốn xây dựng Vịnh Xuân Uyển.

Tô Trường Sách đưa ra một cái quyết định dung hòa, xây dựng Vịnh Xuân Uyển là tâm nguyện của chúng thần nhưng lại sợ quá mức phô trương, hắn dĩ nhiên là hiểu được đạo lý trong đó cho nên mới muốn Hạ Chính Chi nghĩ ra chiếu thư.

Hạ Chính Chi quả nhiên không làm cho Tô Trường Sách thất vọng, đem chiếu thư viết ra, bao gồm cả hàm ý ưng thuận. Tô Trường Sách có chút tán thưởng y.

Thật sự không làm hổ thẹn chức danh Trạng Nguyên, tài hoa văn chương thế này, thần tử trong triều ít ai có được.

Chờ cho bản thiết kế được trình lên, sau đó giao cho Công bộ, Bộ hộ chi ra ngân sách dựa vào bản vẽ đã được xử lý tốt, thuận theo đó mà làm.

Cũng bởi vì bước ngoặc như vậy cho nên những chiếu thư về sau, Tô Trường Sách đều triệu Hạ Chính Chi vào cung, phân phó y nghĩ ra chiếu thư.

Mà ở phía trên triều đình, chúng thần đều sáng tỏ, Hạ Chính Chi này đang dần dần cùng Hoàng thượng thân cận, tuy nói hiện tại vẫn còn ở Hàn Lâm Viện nhậm chức lục phẩm nhưng sẽ rất nhanh liền thăng chức thôi.

Đúng như suy nghĩ trong lòng mọi người, Tô Trường Sách nhận ra Hạ Chính Chi là một người tài hoa, thường ngày có chút lãnh đạm nhưng thật ra tâm sáng như gương, mọi việc đều tiến thoái tự nhiên, vô cùng chừng mực, trong lòng cứ thế mà dâng lên sự khen ngợi.

Cho nên, hắn đã từng có ý muốn đưa Hạ Chính Chi sắp xếp vào Công bộ, trông coi tiến độ của Vịnh Xuân Uyển.

Nhưng mà, Hạ Chính Chi lại khéo léo cự tuyệt:

“Hoàng thượng thưởng thức vi thần, thần cảm động đến rơi nước mắt, cũng chẳng mong được hồi đáp, thế nhưng thần không có gì khác ngoài văn chương lai láng, vẫn không có điểm nào hơn người. Cho nên, thần không có công lao gì, cứ thế mà thăng chức không thể khiến người ta phục. Thần tin Hoàng thượng anh minh, sẽ hiểu cho nỗi khổ tâm của thần.”

Lời này của Hạ Chính Chi không phải không có đạo lý.

Bởi vậy cho nên dù thân cận với Hoàng đế lại không nhanh chóng thăng chức như trong suy nghĩ của quần thần, càng không có bất cứ động tĩnh gì, bất tri bất giác lại khiến cho người ta quên mất nhân vật Hạ Chính Chi này rồi.

Hạ Chính Chi vẫn như cũ hàng ngày ở Hàn Lâm Viện biên soạn sử sách.

Chỉ nghe ở một bên có người châm chọc:

“Trời gian trước còn uy phong lẫm liệt, nói thẳng lời khuyên ngăn, vất vả lắm mới có cơ hội được nghĩ chiếu thư không ngờ vẫn chẳng có tiếng tăm gì. Xem ra Hoàng thượng rất có mắt nhìn người nha.”

Ở bên trong Hàn Lâm Viện này, đa số đều văn chương một bụng không thua kém ai, mà lần này chỉ có mỗi Hạ Chính Chi là nhận được cơ hội tiến cung thay Tô Trường Sách viết chiếu thư, dĩ nhiên sẽ có người sinh lòng bất mãn.

Lời này vừa nói ra, những người có cùng suy nghĩ trong Hàn Lâm Viện có chút khen ngợi mà nhìn người đó, sau lại liếc mắt nhìn Hạ Chính Chi một cái.

Chẳng qua, Hạ Chính Chi vẫn như cũ mang nét cười phong xuân, đối với lời này không chút để ý, bút cầm trên tay cũng không dừng lại. Cho dù thường xuyên bị người châm chọc cũng không thấy y phản bác lại, thật chẳng biết tính tình y tốt hay là lực nhẫn nại phi thường tốt nữa.

Mà người nói ra lời châm chọc này sợ nhất chính là đương sự một chút phản ứng cũng không có.

Lại nói những người này mấy ngày nay đều công khai châm chọc Hạ Chính Chi, mà y nửa điểm tức giận cũng chẳng thấy, thường ngày đối xử với bọn họ cũng không có cái gì bất ổn, tính tình thực sự ôn hòa.

“Lấy ơn báo oán, quân tử không chấp, dĩ nhiên sẽ không bị những lời này của tiểu nhân quấy nhiễu.” Bên cạnh có người thấy thế, lạnh lùng cười rồi lại nói tiếp: “Cổ nhân viết, quân tử nói ít nhưng chân thật, tiểu nhân nói nhiều nhưng giả dối.”

Hiển nhiên là không quen nhìn những người này thường ngày luôn châm chọc khiêu khích Hạ Chính Chi cho nên lúc này mới mỉa mai.

“Ngươi!” Kẻ trào phúng Hạ Chính Chi bị người ta ám chỉ là tiểu nhân, trong lòng tự nhiên sẽ sinh ra bất bình cùng tức giận.

Nhưng vào lúc này, một thái giám lại đột nhiên xuất hiện ở bên trong Hàn Lâm Viện. Hạ Chính Chi vừa nâng lên con ngươi nhìn một chút, y nhận ra vị công công này, đây là Trương Phúc thường xuyên ở bên cạnh hầu hạ Tô Trường Sách, Trương công công.

“Hạ đại nhân, chủ tử triệu ngài vào cung.” Trương Phúc mở miệng nói ra chính là câu này, Hạ Chính Chi nghe xong mới buông cây bút trên tay xuống. Đứng dậy chỉnh trang lại quan phục của mình rồi mới bắt kịp bước chân của Trương Phúc.

Nếu đổi lại là người khác, ở trên đường nhất định sẽ hỏi Hoàng thượng có chuyện gì quan trọng sao.

Nhưng mà Hạ Chính Chi cũng không đề cập tới, dọc đường đi vẫn theo phía sau Trương Phúc, điều này làm cho Trương Phúc có chút kinh ngạc. Phản ứng này của Hạ Chính Chi rốt cuộc là vinh nhục không sợ hãi ư?

Thẳng cho tới Ngự Thư Phòng, sau khi Trương Phúc hướng Tô Trường Sách thông báo một tiếng, Hạ Chính Chi lúc này mới mở miệng nói:

“Làm phiền Trương công công.”

Chỉ thấy y mặt mày nhã nhặn, nhìn không ra bất cứ manh mối gì.

Trương Phúc vội vàng đáp lại một câu, Hạ Chính Chi bấy giờ mới đẩy ra cánh cửa Ngự Thư Phòng, sau đó lại khép cửa.

Tiến vào trong, Hạ Chính Chi nhìn Tô Trường Sách đang rũ mắt chỉnh sửa tấu chương, y lẳng lặng đứng ở một bên.

Đợi cho đến khi Tô Trường Sách cầm bút son hạ xuống nét chữ cuối cùng, lúc nhíu lại mi tâm, nâng lên mi mắt liền nhìn thấy người chưa bao giờ thay đổi nụ cười, Hạ Chính Chi.

“Ngươi đã đến rồi.” Tô Trường Sách thản nhiên nói một câu, buông bút son trong tay xuống.

“Vâng, thần tham kiến...” Hạ Chính Chi lên tiếng, đang muốn hành lễ liền bị Tô Trường Sách ngăn cản.

“Nghi thức xã giao này, bốn bề vắng lặng, không nhất thiết phải làm.” Tô Trường Sách dĩ nhiên là đối với những nghi lễ phiền phức thế này cũng không quá để ý, nhưng Hạ Chính Chi lại vẫn như ngày thường cố chấp như vậy, hắn nhẹ nhàng lên tiếng: “Lần này triệu Hạ khanh tới đây, dĩ nhiên giấy bút đã chuẩn bị hoàn hảo.”

Tô Trường Sách vừa nói ra những lời này, Hạ Chính Chi lập tức hiểu nhiệm vụ hiện tại, đều như cũ là soạn chiếu thư.

Đích xác, cái này chính là một trong những chức trách của học sĩ Hàn Lâm Viện, cho nên cũng chẳng có gì đáng trách.

Hạ Chính Chi khẽ cười một tiếng, mới vừa ngồi nghiêm chỉnh trước bàn thấp thì bên ngoài lại vang lên một hồi tiếng gõ cửa.

“Chủ tử, Lại bộ thị lang, Tào đại nhân cầu kiến.” Thanh âm của Trương Phúc ở bên ngoài cửa truyền tới, Tô Trường Sách lập tức liếc mắt nhìn Hạ Chính Chi, vừa vặn nhìn thấy y chuẩn bị đứng dậy.

“Hạ khanh không cần tránh.” Kỳ thật Tô Trường Sách vẫn còn duy trì suy nghĩ muốn thử thách Hạ Chính Chi, chuyện thăng chức lần trước bị y khéo léo từ chối, Tô Trường Sách cũng là có thêm một phần nghiêm túc quan sát người này.

“Vâng.” Hạ Chính Chi nhận được mệnh lệnh mới tiếp tục nghiêm chỉnh ngồi.

“Cho hắn tiến vào đi.” Tô Trường Sách lúc này mới trả lời Trương Phúc. Chỉ nghe Trương Phúc đáp lại một tiếng, không lâu sau, Tào thị lang đi tới.

Tào thị lang nhìn thấy Hạ Chính Chi cũng chỉ giật mình trong chớp mắt, rất nhanh sau đó lại hồi phục tinh thần, cũng không để ý nhiều hơn.

“Thần tham kiến Hoàng thượng, Ngô hoàng vạn tuế.” Tào thị lang đầu tiên chính là thi lễ một cái.

“Ái khanh bình thân, chẳng hay Tào ái khanh lần này tới đây là có chuyện gì?” Tô Trường Sách hỏi.

Tào thị lang từ trong ống tay áo rộng rãi của mình lấy ra tấu chương, trình lên cho Tô Trường Sách, sau đó nói:

“Tần Châu là vùng đất trọng yếu trấn giữ biên cương, người Khương man di qua lại rất đông, những người này trời sinh ngang ngược, Liễu Phiến đã cai quản nơi này bảy năm, bọn họ không khỏi tin phục. Nay Liễu Phiến muốn cáo lão hồi hương, đã có mấy lần dâng tấu lên triều đình, đề nghị muốn cử người tiếp nhận vị trí kia.”

Tấu chương hắn mới vừa dâng lên Tô Trường Sách chính là thư của Liễu Phiến.

“Một khi đã như vậy, liền phái người đi tiếp nhận thôi.” Tô Trường Sách tùy ý nhận lấy thư của Liễu Phiến do Tào thị lang mang tới, nhìn vẻ mặt hắn hình như vẫn chưa đặt quá nhiều chú ý vào tấu chương kia.

“Hoàng thượng người không biết, thần chính là vì việc này mà u sầu.” Tào thị lang chắp tay trả lời.

“Vì sao?” Tô Trường Sách không khỏi nhướng mày nhìn Tào thị lang trước mặt.

"Liễu Phiến cai quản Tần Châu vài năm, là người chính trực, thưởng phạt phân minh, thần thực sự không nghĩ ra ai có thể thay thế Liễu Phiến. Nếu không phải vì như thế thì thần cũng sẽ không cùng Thượng thư đại nhân chậm chạp không cho Liễu Phiến một câu trả lời thuyết phục rồi.” Tào thị lang đáp.

Hắn mới vừa rồi cũng nói qua, Liễu Phiến đã nhiều lần dâng thư lên nhưng triều đình vẫn chưa phái người đến tiếp nhận.

Đúng là bởi vì hắn cùng với Lại bộ thượng thư cũng không biết nên chọn người nào tốt nhất để thay thế vị trí của Liễu Phiến.

“Triều ta hẳn là không có người nào có thể bì được với Liễu Phiến?” Tô Trường Sách cầm tấu chương trên tay ném đi, Tào thị lang bị làm cho kinh sợ vội vàng quỳ rạp xuống đất:

“Hoàng thượng bớt giận, vi thần tuyệt không có ý đó, thỉnh Hoàng thượng minh xét!”

“Ngươi vừa nói người trong triều không ai có thể tiếp nhận vị trí của Liễu Phiến, chẳng phải là đang nói triều đình của trẫm không có ai sao?” Tô Trường Sách vẻ mặt tức giận, lạnh lùng hừ một tiếng khiến cho Tào thị lang mồ hôi lạnh túa ra liên tục, không biết phải biện giải như thế nào.

“Thỉnh Hoàng thượng bớt giận.” Lại nghe thấy một thanh âm nhu hoà sâu kín truyền đến, Tô Trường Sách di chuyển con ngươi, thấy Hạ Chính Chi quỳ gối trước mặt, chính là phủ phục trên mặt đất.

“Hạ Chính Chi, việc này cùng ngươi có quan hệ gì?” Tô Trường Sách híp lại đôi mắt lạnh thấu xương của mình, nhìn Hạ Chính Chi.

“Thần cùng lắm chỉ là một cái tiểu quan lục phẩm, chuyện của Lại bộ đúng là không thuộc chức trách của thần.” Hạ Chính Chi nâng lên con ngươi, chống lại tầm mắt của Tô Trường Sách, vẫn là nụ cười ung dung bình thản như thế: “Kính xin Hoàng thượng nghe thần nói một lời, thần nguyện vượt qua chức trách mà chịu trừng phạt.”

“Ngươi nói đi.” Tô Trường Sách duy trì lại một ít bình ổn, chậm rãi nói.

“Tạ ơn Hoàng thượng.” Hạ Chính Chi đầu tiên là dập đầu, sau đó mới nói: “Thần cho rằng Tào thị lang tuyệt đối không có ý tứ như trong lời Hoàng thượng đã nói.”

Hạ Chính Chi này ngày thường chỉ làm đúng trách nhiệm của mình chưa từng can thiệp vào chuyện khác, hiện giờ lại thay người cầu tình, đây là lần đầu tiên.
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Ktmb

Gà ngơ
Nhóm Tác giả
Tham gia
14/2/14
Bài viết
2.766
Gạo
5.000,0
Nàng dịch mượt quá đọc sướng luôn. Cắt ngay chỗ gay cấn. ;;)
Ta thắc mắc là gọi Lại bộ, Hộ bộ mà sao lại gọi Bộ công?
"Liễu Phiến cai quản Tần Châu vài năm, là người chính trực, thưởng phạt phân minh, thần thực sự không nghĩ ra ai có thể thay thế Liễu Phiến. Nếu không phải vì như thế thì thần cũng sẽ không cùng Thượng thư đại nhân chậm chạp không cho Liễu Phiến một câu trả lời thuyết phục rồi.” Tào thị lang đáp.
Thiếu 1 cái " ở đây nè.
“Ngươi vừa nói người trong triều không có thể tiếp nhận vị trí của Liễu Phiến, chẳng phải là đang nói triều đinh của trẫm không có ai sao?” Tô Trường Sách vẻ mặt tức giận, lạnh lùng hừ một tiếng khiến cho Tào thị lang mồ hôi lạnh úa ra liên tục, không biết phải biện giải như thế nào.
=> không ai có thể chứ nhỉ.
=> triều đình
=> túa ra
 

Phi Yến Nhược Lam

Khủng long bạo chúa
Nhóm Tác giả
Nhóm Chuyển ngữ
Gà về hưu
Tham gia
15/12/13
Bài viết
1.220
Gạo
2.764,0
Nàng dịch mượt quá đọc sướng luôn. Cắt ngay chỗ gay cấn. ;;)
Ta thắc mắc là gọi Lại bộ, Hộ bộ mà sao lại gọi Bộ công?

Thiếu 1 cái " ở đây nè.

=> không ai có thể chứ nhỉ.
=> triều đình
=> túa ra

Xí nữa ta mượn lap của sếp Hex rồi sửa sau nha gái. Ta onl đt. :((
Bộ công là nơi chịu trách nhiệm xây dựng hay thiết kế công trình do Hoàng đế yêu cầu. Gọi là Bộ công hay Công bộ đều được.
P.S Cảm ơn gái nhiều.
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Bên trên