[Đam mỹ, cổ trang] Nhất chỉ đào hoa túy đông phong-Update-Tử Đình Công Tử(Nhược Lam dịch)

nhat-chi.jpg

Tác phẩm: Nhất chỉ đào hoa túy đông phong.
Tạm dịch: Một nhánh hoa đào say gió đông.
Tác giả: Tử Đình Công Tử.
Số chương: 49 chương và 2 phiên ngoại.
Dịch giả: Phi Yến Nhược Lam
Ảnh bìa: Kira Killer
Thể loại: Đam mỹ, cổ phong nhã vận. Hào sảng, phúc hắc hoàng đế công, ôn nhu thâm tàng bất lộ thụ.
Cảnh báo: Đây là thể loại nam x nam. Đề nghị các bạn tìm hiểu kĩ trước khi xem.
Giới thiệu tóm tắt - (Theo Nhược Lam)​
Là mộng xưa phồn hoa chốn Giang Nam giấu ngươi sau làn mưa bụi, là ta vô tình để lạc mất ngươi, hay là ngươi vốn chẳng mong đôi ta kề cận?
Vô luận y hận hắn bao nhiêu, mặc kệ y tạo phản thế nào, cho dù y có vô tung vô ảnh, hắn vẫn mãi ở chốn cao nhất ngắm nhìn y, âm thầm bảo hộ, lặng lẽ chờ mong.
.......♥♥♥. .....
Mục lục:
Hoa đào 1 Hoa đào 2 Hoa đào 3 Hoa đào 4
Hoa đào 5 Hoa đào 6 Hoa đào 7
Hoa đào 8 Hoa đào 9
Hoa đào 10

.......♥♥♥. .....
Gác Sách, Trung Thu ngày 8 tháng 9 năm 2014, hủ nữ Phi Yến Nhược Lam thân tặng.
Truyện đăng độc quyền ở Gác Sách. Yêu cầu không sao chép về trang web cá nhân hoặc trang web khác.
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Phi Yến Nhược Lam

Khủng long bạo chúa
Nhóm Tác giả
Nhóm Chuyển ngữ
Gà về hưu
Tham gia
15/12/13
Bài viết
1.220
Gạo
2.764,0
Tỷ nói thật chí lý!
Ta nói đâu cần thịt thà gì nhiều chị nhỉ. Lâu lâu ngồi đọc đến đoạn hai người ưng ý liếc mắt đưa tình thôi thì lòng cũng sướng rơn. :3 :3
*mặt hạnh phúc*
Cái hay của thanh thủy văn là đây. Vì biết sẽ chẳng có cảnh H nào thế nên chỉ cần hai anh liếc mắt là đã hạnh phúc trong quằn quại rồi. :v
 

Phi Yến Nhược Lam

Khủng long bạo chúa
Nhóm Tác giả
Nhóm Chuyển ngữ
Gà về hưu
Tham gia
15/12/13
Bài viết
1.220
Gạo
2.764,0
Chương 7: Sơn hà nhật lạc. (1)
Dịch giả:
Phi Yến Nhược Lam

Hội săn bắn lần này, cùng đi cũng không chỉ có một mình Hạ Chính Chi là quan văn, lại nói quan văn chẳng qua đều làm nền cả thôi, chẳng khác gì so với Hạ Chính Chi cả.

Cùng với sự mất hứng của quan văn là sự hăng hái vang dội của đại đa số quan võ, bọn họ là đang nóng lòng muốn thông qua cuộc săn này mà tạo nên danh tiếng, bày ra một chút kỳ tài của chính mình, hi vọng giành được sự tán thưởng của Hoàng thượng.

Tô Trường Khách chỉ là muốn thông qua săn bắn mà thoải mái tiêu khiển cho nên cũng chẳng câu nệ quá nhiều.

“Trẫm đã sai hạ nhân đem một con bạch lộc (2) thả trong rừng, nếu người nào có đủ bản lĩnh săn được bạch lộc, nhất định sẽ trọng thưởng!” Tô Trường Sách cao giọng nói, chúng võ quan liền hưởng ứng.

Nói được vài câu sau đó, mọi người mãnh liệt tản ra tứ phía.

Còn lại lác đác một vài quan văn, dĩ nhiên là sẽ đi theo Tô Trường Sách. Lúc này tác dụng của bọn họ chính là ở một bên mà nịnh nọt, sao sáng vây quanh mặt trăng cứ thế mà thổi phồng Tô Trường Sách mới là đạo lý kiên định.

Hạ Chính Chi mặc dù được công nhận là tâm phúc của đường triều nhưng mà hiện tại chỉ lẳng lặng đi theo ở phía sau, thủy chung nở một nụ cười, một chữ cũng không nói.

Sau này mới sáng tỏ, những quan văn ngày đó trong hội săn thú, ngoại trừ Hạ Chính Chi, những người còn lại đều khiến Tô Trường Sách chán ghét. Không vì cái gì khác, đều là những kẻ nịnh hót, nếu không có tài học tự nhiên sẽ khiến người khinh thường.

Như vậy cũng đủ để người khác biết, Hạ Chính Chi, người này xem như đã nắm rõ tính tình của Hoàng thượng.

Tuy nhiên, những điều này để sau rồi nói.

Vẫn là nên nói một chút đến cuộc săn lúc này.

Tô Trường Sách vốn muốn tiêu khiển, thế nhưng lại chưa từng nghĩ mấy tên quan văn này ngay cả mũi tên hắn bắn chệch mà cũng có thể ba hoa chích chòe, tránh không khỏi cảm thấy có chút phiền não.

Nhìn thấy Hạ Chính Chi lẳng lặng đi theo một bên, Tô Trường Sách tốc độ chậm lại cho đến khi cùng Hạ Chính Chi song song nhau mới nhẹ giọng nói với y:

“Hạ khanh, chi bằng quăng những người này đi, thấy thế nào?”

Sau đó lại liếc mắt ra hiệu, thoạt nhìn trông giống một tiểu hài tử.

Hạ Chính Chi mím môi nhẹ giọng cười một tiếng, nhỏ giọng trả lời:

“Hoàng thượng ngay từ đầu đã có ý này rồi sao?”

Bị Hạ Chính Chi nói trúng tim đen, Tô Trường Sách ngay cả nửa điểm quẫn bách cũng không có, chỉ là cười một cái. Tiếp đó hai người quả nhiên ăn ý, thật sự vỗ ngựa mà phóng đi.

Kết quả thu được chính là thanh âm gào thét của mọi người theo đuôi ở phía sau, hai người bọn họ cũng chẳng thèm để tâm, nhanh chóng rời đi.

Đám đông bị bỏ lại khá xa, tốc độ của hai người mới chậm lại.

“Tuy nói là muốn giải khuây một phen, nhưng mà vẫn như cũ khó tránh chuyện giang sơn.” Tô Trường Sách bỗng dưng cảm thán một tiếng.

Hạ Chính Chi dĩ nhiên nhận ra ngữ khí này có vấn đề, thế nhưng cũng chỉ cười một tiếng:

“Hoàng thượng người căn bản luôn hướng về giang sơn, người ta thường nói tọa ủng giang sơn, đã ngồi, lại ôm lấy nó thì lúc nào cũng phải suy nghĩ mọi thứ, đây chính là chuyện của giang sơn.”

“Hạ Chính Chi, lời này của ngươi xác thực khiến trẫm hiểu ra.” Tô Trường Sách khen ngợi, nói.

Đoạn thời gian này, đúng là Hạ Chính Chi có điểm hơn người, cũng chưa từng thấy phẩm chất của y có gì không ổn.

Hạ Chính Chi khiêm nhường trả lời:

“Hoàng thượng quá khen.”

Sau đó hai người nhìn nhau cười một tiếng, Tô Trường Sách cũng không có nói mình bị chuyện gì làm quấy nhiễu, mà Hạ Chính Chi cũng không có hỏi nhiều.

Hai người phi nhanh trong rừng, so với việc rong ruổi tại mã tràng (3) thì diện tích tại khu rừng này càng khiến lòng người thư thái.

Bọn họ gần như là dạo qua một vòng rồi mới quay trở lại chỗ cũ.

Văn võ bá quan đi theo gấp gáp tới nỗi rối bời, hiện tại nhìn thấy Tô Trường Sách thì nhất thời mừng rỡ, vội vàng nghênh đón:

“Hoàng thượng, Hoàng thượng.” Mọi người cũng chỉ kêu lên một tiếng chứ không nói thêm điều gì.

Có một người can đảm thẳng thắn khuyên ngăn, nhìn Hạ Chính Chi trước mắt, có chút bất mãn, nói:

“Ngươi thân là thần tử, sao lại dám làm chuyện trái với quy củ? Không biết thân thể Hoàng thượng quý giá, chịu không được một chút sơ sót ư?”

Lời nói bén nhọn buông xuống, bỗng nhiên quở trách Hạ Chính Chi.

Mà Hạ Chính Chi cũng chỉ thản nhiên thừa nhận trách nhiệm, quỳ lạy đáp:

“Lời của đại nhân quả thật không sai, ta ngày sau nhất định ghi nhớ trong lòng.”

“Được rồi, là trẫm dẫn Hạ khanh chạy đi, chuyện này dừng tại đây thôi.” Tô Trường Sách lạnh nhạt nói một câu, này là vì Hạ Chính Chi mà giải vây.

Kỳ thật Hạ Chính Chi cũng không vì được sủng ái mà kiêu ngạo, mới vừa rồi thừa nhận sự khiển trách của người khác, thật cũng không khiến người ta quá chán ghét.

Hội săn thú này vốn Tô Trường Sách chỉ muốn tiêu khiển, buồn phiền cũng đã vơi đi, tinh thần cũng sảng khoái. Mặc dù võ quan không săn được bạch lộc nhưng cũng thu về không ít chiến lợi phẩm.

Mọi người ở bên trong rừng nhốn nháo bắt lên bếp lửa, đem chim bay cá nhảy nướng chín, sau đó cùng nhau ăn.

Cũng đã lâu không thưởng thức qua món thôn dã, Tô Trường Sách cảm thấy ngon miệng cho nên ăn nhiều hơn một chút.

Trương Phúc quanh năm ở bên cạnh hầu hạ Tô Trường Sách, có đôi khi hiểu rõ tâm tình của chủ tử nhà mình như lòng bàn tay. Sau khi nhìn thấy Tô Trường Sách trở lại, bộ dáng không còn mệt mỏi ngược lại tinh thần phấn chấn.

“Chủ tử hôm nay dường như có chuyện vui, tinh thần so với ngày thường có vẻ tốt hơn nhiều.” Trương Phúc đi theo Tô Trường Sách, cười nói.

“Thật sao?” Tô Trường Sách cũng chỉ nhướng nhẹ hàng lông mày, hỏi ngược lại một câu.

Nhưng mà hắn đích xác mặt mày hớn hở, không đợi Trương Phúc trả lời, liền nói:

“Sáng mai, đợi tới buổi trưa thì truyền Hạ Chính Chi vào cung một chuyến.”

“Vâng, nô tài tuân chỉ.” Trương Phúc đáp lời.

Số lần Hạ Chính Chi được mời tiến cung ngày càng nhiều, mọi người cũng không cảm thấy kỳ lạ nữa, Vịnh Xuân Uyển hiện tại do Hạ Chính Chi giám sát, quân thần bên trong, dĩ nhiên là có chuyện cần trao đổi.

Sau buổi trưa, Hạ Chính Chi tính toán canh giờ, vừa khéo lại tới đúng lúc.

Trương Phúc nói Hoàng thượng còn đang ở Ngự Thư Phòng, sau đó y liền chuyển hướng đi tới Ngự Thư Phòng. Ngày thường tới rất nhiều cho nên không còn cảm giác xa lạ, thay vào đó là quen thuộc.

Mùi Long Tiên Hương tràn ngập khắp Ngự Thư Phòng, khiến cho tinh thần của người ta khẽ chấn động.

“Hoàng thượng.” Tứ phía đã không còn ai, Hạ Chính Chi cũng giảm bớt một chút lễ nghi.

Tô Trường Sách vui mừng khi thấy một Hạ Chính Chi như vậy, nhìn y, cười nói:

“Hạ khanh, ngươi đã tới rồi.”

Hạ Chính Chi đáp lại hắn bằng một nụ cười.

Tô Trường Sách đứng dậy hỏi một câu:

“Hạ khanh có biết thi họa?”

Hạ Chính Chi trầm ngâm một hồi rồi mới nói:

“Thần không giỏi lắm, chỉ biết sơ sơ thôi.”

“Đúng lúc, trước đó vài ngày trẫm cho người làm một cái bình phong, đang cần người có tay nghề vẽ lên trên một vài họa tiết, vừa vặn để cho trẫm xem một chút tài năng thi họa của Trạng Nguyên lang.” Tô Trường Sách thanh âm mang theo vài tia trêu chọc.

Hạ Chính Chi lần này không kịp trả lời, Tô Trường Sách đã cho người đem tấm bình phong mang vào Ngự Thư Phòng. Chỉ thấy tám phiến bình phong mở ra, bên trên là lụa trắng tinh khiết, nửa điểm vết bẩn cũng không có, này là đang đợi màu vẽ nhuộm đẫm.

Hạ nhân đem bình phong đi vào rồi lại vội vã đi ra.

Hạ Chính Chi nhìn bình phong mới được làm xong, chỉ cười mà nói:

“Nếu Hoàng thượng đã có ý muốn hạ chỉ, thần dĩ nhiên là không thể cãi lời. Chẳng qua thần muốn Hoàng thượng thứ cho thần một tội.”

“Chuyện gì?” Tô Trường Sách hỏi.

“Thần nếu lỡ tay, kính xin Hoàng thượng chớ nên trách cứ.” Hạ Chính Chi mím môi cười một tiếng, vẽ tranh lên bình phong, làm gì có chuyện đơn giản như thế.

“Trẫm nếu đã cho ngươi họa thì hãy bắt tay mà làm đi.” Tô Trường Sách lý nào lại đi thương tiếc một cái bình phong: “Nếu mà có khuyết, không chừng còn có một vẻ đẹp khác.”

Hạ Chính Chi cũng chỉ cười khẽ, đứng một bên thả mực vào nghiên, ung dung họa lên tấm bình phong trắng thuần.

Muốn vẽ một bức tranh không phải cần một hai canh giờ là có thể làm xong, cho nên Tô Trường Sách ở một bên phê tấu chương, khi mệt mỏi lại liếc mắt nhìn Hạ Chính Chi đang chăm chú họa màu, vui mừng cười một tiếng.

Tám phiến bình phong mở rộng ra, muốn đem tám phiến này vẽ xong vốn là một công trình to lớn.

Để có thể đem màu này vẽ tốt, hẳn là nên để Hạ Chính Chi có thời gian rỗi trong bảy ngày. Y dĩ nhiên chẳng thể ngày nào cũng ở trong Ngự Thư Phòng mà họa tranh, đành phải đem toàn bộ chức trách của Công bộ làm xong mới có thể tiến cung hoàn thành tác phẩm.

Sau khi Hạ Chính Chi vẽ xong, mới khe khẽ thở dài, đem bút lông trên tay đặt xuống, xoay người sang chỗ khác thì lại phát hiện Tô Trường Sách vẫn còn đang cúi đầu phê tấu chương. Y cũng không quấy rầy, chỉ là an tĩnh ngồi quỳ ở một bên.

Đợi đến khi Tô Trường Sách khẽ động con ngươi nhìn sang phía bên này, mới phát hiện y đã họa xong, hiện tại đang quỳ ngồi ở chỗ đó mà ngủ gật.

Nhìn gương mặt không màng danh lợi có phần mệt mỏi của y, Tô Trường Sách mới chợt nhớ những ngày qua y giám sát Vịnh Xuân Uyển, nghĩ đến xác thực lao lực.

Tô Trường Sách biết ngồi quỳ như thế không hay cho nên mới nhẹ nhàng đứng dậy đi tới, lại không ngờ động tĩnh này lay y tỉnh dậy. Y nâng lên con ngươi nhìn Tô Trường Sách một cái, cũng không hề lúng túng, chỉ là cười một cái:

“Hoàng thượng.”

“Hạ khanh mệt mỏi, cách giờ Dậu còn có nửa canh giờ, không bằng đi đến Thiên Điện nghỉ ngơi một hồi?” Tô Trường Sách thương cảm y, mới như thế nhẹ giọng mà hỏi.

Chỉ thấy Hạ Chính Chi khẽ lắc lắc đầu, không có đáp lại. Trầm mặc một hồi lâu, sau đó mới cười:

“Hoàng thượng, thần đã đem màu họa tốt, thỉnh Hoàng thượng xem qua.”

Sau đó y chống đỡ thân thể mà đứng dậy, nhưng bởi vì hai chân quỳ đã lâu, sớm không có bao nhiêu cảm giác, mềm nhũn tới độ phải quỳ xuống lần nữa. May mà Tô Trường Sách nhanh tay lẹ mắt, cấp tốc tiến lên đỡ lấy y.

“Ngươi quỳ đã lâu, trước ngồi ở một bên nghỉ ngơi đi.” Tô Trường Sách để cho y ngồi xuống, y cũng không từ chối.

Sau đó, Tô Trường Sách nhìn qua tấm bình phong, chỉ thấy tám phiến bình phong vẽ một non sông thật đẹp, khí thế hào hùng, dãy núi non trùng điệp, muôn hình vạn trạng. Núi phủ sương trắng, tuyết phảng phất ánh bạc, áng mây lững lờ, dãy núi uốn lượn phong cảnh vô hạn.

Đồng thời, Hạ Chính Chi còn họa được cảnh trời chiều, hào quang chiếu trên nền tuyết trắng, cũng là tăng thêm mấy phần ý nhị .

Một bộ sơn hà nhật lạc hoàn mĩ!

Tô Trường Sách cao hứng, chấp bút đề ở tấm bình phong một bài thơ:

“Hạ lâm Đồ Tô đái vãn hà,

Chính trị mai tuyết tọa xuân phong.

Chỉ yến đãi nam nhập bắc mạch,

Trường hà sơn nhật vi quân khai.”
(4)

Nhìn kỹ, sẽ thấy đây là một bài thơ ẩn tên. Vừa khéo lại là Hạ Chính Chi, chẳng qua là chữ Chi bị biến thành Chỉ mà thôi. Thật là khiến lòng người nghi ngờ.

Hạ Chính Chi nhìn tên trên bài thơ thì hơi ngẩn ra, nụ cười phong xuân chợt ẩn hiện. Loại lưu luyến không ngớt này, hẳn là không khỏi làm lòng người yếu mềm, mở ra một loại ý tứ thế nào, lại không có ai muốn nghĩ tới.

Chú thích:

(1) Sơn hà nhật lạc: Mặt trời lặn khuất sau núi sông.

(2) Bạch lộc: Nai trắng

(3) Mã tràng: Nơi chăn thả ngựa, có diện tích tương đối lớn.

(4) Tạm dịch:

Rượu mừng Đồ Tô ánh nắng chiều

Tuyết mai chính trực đón gió xuân

Chim yến phương nam lượn phương bắc

Sông dài núi cao mở vì quân.
.......♥♥♥. .....
Gác Sách, Halloween 31/10/2014, Phi Yến Nhược Lam thân tặng, chúc các độc giả có một mùa ma quỷ bình an.
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Starlight

Gà BT
Nhóm Tác giả
Tham gia
15/5/14
Bài viết
3.149
Gạo
300,0
Tỷ ơi muội không hiểu câu này.
nghĩ đến xức thực lao lực.
Ôi hai anh thật là tình cảm. :x
Cưỡi ngựa, vẽ tranh, lại còn đỡ nhau nữa. :"> :">
Chúc tỷ Halloween vui vẻ. >:D<
 

Phi Yến Nhược Lam

Khủng long bạo chúa
Nhóm Tác giả
Nhóm Chuyển ngữ
Gà về hưu
Tham gia
15/12/13
Bài viết
1.220
Gạo
2.764,0
Tỷ ơi muội không hiểu câu này.

Ôi hai anh thật là tình cảm. :x
Cưỡi ngựa, vẽ tranh, lại còn đỡ nhau nữa. :"> :">
Chúc tỷ Halloween vui vẻ. >:D<
Ều, nhanh dữ, tỷ đang ngồi sửa, chỉnh xong thì thấy em phản hồi rồi. :))
P/S Em cũng vậy nha. :-*
 

Phi Yến Nhược Lam

Khủng long bạo chúa
Nhóm Tác giả
Nhóm Chuyển ngữ
Gà về hưu
Tham gia
15/12/13
Bài viết
1.220
Gạo
2.764,0
Chương 8: Hai người đánh cờ.
Dịch giả:
Phi Yến Nhược Lam

Tấm bình phong được bài trí ở tẩm điện của Tô Trường Sách, mỗi khi ngày mới bắt đầu, hắn cũng sẽ ngắm nghía nhiều hơn một chút.

Trương Phúc dần phát hiện ra chi tiết nho nhỏ này, thời điểm thay y phục cho Tô Trường Sách, chính là cười nói:

“Chủ tử hình như rất thích bình phong này?”

“Bức họa này, thoạt nhìn liền thấy khí thế rất hào hùng, nhưng hôm nay tinh tế xem lại còn thấy cả một ít mềm mại dịu dàng.” Vừa nói, Tô Trường Sách vừa nghĩ tới một Hạ Chính Chi ôn nhuận nhu tình.

Trương Phúc đang thưởng thức bức họa, chợt nghe Tô Trường Sách nói như vậy, chẳng qua cũng chỉ đáp lại một tiếng chứ không nói gì thêm.

Lúc lên triều, lại nghe có người dâng tấu nói Vân Châu có quan lại địa phương thù hằn chém giết lẫn nhau, Giám sát ngự sử ở đó viết tấu chương nói đây là phản nghịch, triều đình nhất định phải trưng binh thảo phạt.

Tô Trường Sách đáp ứng.

Vịnh Xuân Uyển theo như trong dự liệu thì sẽ hoàn thành trong vòng nửa tháng nữa, tránh không khỏi liếc Hạ Chính Chi một cái, lại phát hiện ra y lúc ở trên triều mặc dù vẫn cười nói như bình thường nhưng lại lộ ra sự mệt mỏi, có một chút hàm súc mạn bất kinh tâm (1).

Thật chẳng biết trong lúc y đang lâm triều thì tâm hồn lại ở cõi thần tiên nào rồi.

Tô Trường Sách hắng giọng một cái, nói:

“Hạ Chính Chi, gần đây Vịnh Xuân Uyển xây dựng thế nào?” Lời này rõ ràng là đang muốn kéo Hạ Chính Chi từ ngoài chín tầng mây trở về.

Cũng may thường ngày Hạ Chính Chi tính tình ôn hòa cho nên lúc này phản ứng cực nhanh, đem tình trạng của Vịnh Xuân Uyển đại khái nói ra, Tô Trường Sách mới vừa lòng mà gật đầu.

Cho tới khi bãi triều, Hạ Chính Chi lập tức bị Trương Phúc vội vàng gọi lại.

“Hạ đại nhân, Hoàng thượng triệu ngài tới Ngự Thư Phòng.” Trương Phúc theo thói quen, đối với Hạ Chính Chi cũng không câu nệ quá nhiều.

Hạ Chính Chi nhu hòa cười, xoay người đi theo Trương Phúc tới Ngự Thư Phòng.

Lúc tới nơi, Tô Trường Sách thấy y thì mở miệng hỏi:

“Hôm nay làm sao vậy? Đối với chuyện quan lại địa phương chém giết lẫn nhau ở Vân Châu ngươi thấy thế nào?”

Hạ Chính Chi cười nói:

“Đa tạ Hoàng thượng quan tâm, chỉ là hôm qua thần ngủ không đủ giấc. Việc này thần vẫn chưa biết rõ chân tướng, không dám xằng bậy đưa ra kết luận.

“Vịnh Xuân Uyển còn nửa tháng sẽ xong phải không?” Tô Trường Sách chậm rãi nói.

“Vâng.” Hạ Chính Chi đáp một tiếng rồi nói tiếp: “Không biết Hoàng thượng cho gọi thần tới đây là có điều gì cần phân phó?”

Câu này vừa hỏi ra quả thật khiến Tô Trường Sách ngẩn người, thật ra thì hôm nay hắn không có chuyện gì quan trọng cần phải bàn luận với Hạ Chính Chi. Bỗng dưng nghe y hỏi như thế, trong khoảng thời gian ngắn hẳn là kiếm không ra cái lý do để giải thích. Trầm mặc một hồi lâu, mới đáp:

“Trẫm cảm thấy gần đây ngươi không tập trung, nếu như là có bệnh thì đến Thái Y Viện xem một chút đi, chớ để quá lâu.”

“Đa tạ Hoàng thượng nhưng mà thần cũng không cảm thấy có gì khó chịu.” Hạ Chính Chi mỉm cười, đáp một câu.

Sau đó hai người lại hàn huyên một vài chuyện ngoài lề, Hạ Chính Chi nói cáo từ rồi mới từ tốn lui ra.

Một lúc lâu sau khi Hạ Chính Chi rời đi, Trương Phúc bưng vào một chén trà sâm, thấy thần sắc Tô Trường Sách có chút uể oải, liền hỏi:

“Chủ tử, có phải vì xem chiết tử (2) nên mới mệt mỏi, chi bằng nghỉ ngơi một chút?”

Tô Trường Sách cũng chỉ phất ống tay áo, liếc mắt nhìn Trương Phúc đi tới:

“Ngươi có biết Hạ Chính Chi ở chỗ nào của kinh thành không?”

Trương Phúc không lường trước chủ tử nhà mình sẽ hỏi một câu như vậy, chỉ có thể cười, đáp:

“Nô tài sao có thể biết được, hay là để nô tài đi hỏi thăm một chút?”

Tô Trường Sách nhẹ nhàng đáp một tiếng, Trường Phúc đi đến đem trà sâm trong tay đặt trên bàn rồi thản nhiên lui ra.

Mắt thấy thời tiết sắp vào thu, khí trời nóng bức đã sớm tiêu tán không ít, tăng thêm vài phần mát mẻ.

Cửa sổ khép hờ, một chút gió mát lùa vào khiến cho Tô Trường Sách tay đang cầm bút son một lần nữa liếc mắt nhìn sang, lúc này mới phát hiện cửa sổ đang mở, đem phong cảnh bên ngoài loáng thoáng hiện ra.

Trương Phúc ước chừng đi khoảng một canh giờ mới trở về, Hạ Chính Chi nhà ở một hẻm nhỏ cách xa kinh thành, chỗ ở có chút khó tìm, hơn nữa còn chẳng phù hợp với cái chức Công bộ thị lang chút nào.

Tô Trường Sách lúc trước cũng đã biết rõ, Hạ Chính Chi tứ cố vô thân, bên cạnh cũng không có người chăm sóc, cho dù là một Thị lang tam phẩm vẫn như cũ không có gì khác nhau.

Hắn phất tay cho Trương Phúc rời đi, cũng chẳng còn tâm trạng xem chiết tử.

Nghĩ tới Hạ Chính Chi thuở nhỏ gia cảnh kham khổ, hiện tại đã làm quan nhưng vẫn trôi qua cuộc sống như vậy. Sớm biết y thanh liêm lại không nghĩ tới mức thanh liêm đến nỗi chẳng có gì như thế.

Đêm xuống, Tô Trường Sách ở sâu bên trong Hoàng Cung, Trương Phúc ở bên cạnh hỏi một câu:

“Chủ tử, đêm nay lật bài tử của vị nương nương nào đây?”

“Không lật.” Tô Trường Sách vốn định nói trở về Văn Hoa Điện, trong lòng nghĩ thế nhưng ma xui quỷ khiến thế nào lại bảo: “Trẫm xuất cung một chuyến.”

Trương Phúc hoảng sợ nói:

“Chủ tử đêm đã khuya, tiết trời vào thu, sương rất lạnh, nếu để nhiễm phong hàn thì phải làm thế nào?”

“Ngươi là ăn cơm trắng nhà chủ tử ngươi sao?” Tô Trường Sách thấy hắn có chút kinh ngạc liền chế giễu, cười nói.

“Chủ tử đêm hôm khuya khoắt, người muốn đi đâu? Nói cho nô tài, cũng là cho nô tài một cái ngọn nguồn, ở chỗ Thái hậu nương nương còn có thể khai báo tốt một chút.” Trương Phúc coi như là biết được năm phần tính tình của chủ tử nhà mình, tự nhiên cũng sẽ không khuyên giải.

“Ngươi cứ nói trẫm ở Ngự Thư Phòng xem chiết tử còn chưa xong, trẫm ra ngoài một chút.” Dứt lời, liền đem Trương Phúc bỏ qua một bên, thay một thân thường phục, thật sự xuất cung.

Mùa hạ vào ban ngày quả thật có chút nóng nhưng ban đêm lại dần dần trở lạnh, ăn mặc hơi phong phanh ngược lại có chút cảm thấy lạnh.

Dựa vào vị trí mà ban ngày Trương Phúc bẩm báo, Tô Trường Sách thật đúng là tìm một hồi mới coi như chân chính tìm được chỗ ở của Hạ Chính Chi.

Nhưng mà đúng như lời Trương Phúc nói, mảnh đất này thật không giống chỗ ở của một mệnh quan triều đình.

Liếc nhìn một cái còn tưởng là phòng ở của một người cùng khổ mà thôi.

Tô Trường Sách cũng không để ý Hạ Chính Chi đã ngủ hay chưa, giơ tay gõ nhẹ vài cái lên cửa, chỉ nghe bên trong truyền tới ôn nhuyễn thanh âm:

“Tới đây.”

Tô Trường Sách nhận ra thanh âm này, chẳng phải là của Hạ Chính Chi sao.

“Đêm khuya thế này, không biết vị nào tới chơi…”

‘Chi nha’ một tiếng, cánh cửa bị Hạ Chính Chi mở ra, y nói còn chưa có hết câu, nâng lên con ngươi chính là thấy được Tô Trường Sách.

“Hoàng thượng?” Thần sắc bình thản thường ngày không đổi nhất thời cũng ngăn không nổi mà kinh ngạc.

“Đêm đã khuya, Hạ khanh còn chưa ngủ?” Tô Trường Sách hỏi.

“Hoàng thượng chẳng phải cũng như vậy ư?” Hạ Chính Chi cười đáp: “Thần hàn xá đơn sơ hi vọng không mạo phạm Hoàng thượng.” Y mời Tô Trường Sách vào nhà.

Tô Trường Sách cũng chỉ cười:

“Mạo phạm cái gì, cứ coi như là tìm hiểu thêm một chút kiến thức.”

“Phòng ốc sơ xài của thần mà có thể khiến Hoàng thượng mở mang kiến thức?” Hạ Chính Chi ở đằng sau, hỏi một tiếng.

“Đương triều Công bộ thị lang, ở một nơi như thế này cho dù là ai cũng không dám tin.” Tô Trường Sách nhìn lướt qua đình viện nho nhỏ này, nhìn thật rõ ràng mấy lần, nơi này không giống Hoàng Cung bận bịu rối rít.

Sau lại nghe hắn nói tiếp:

“Trẫm cũng không có khất nợ tháng lương của Hạ khanh, tại sao không đổi phủ đệ?”

“Thần đã quen rồi, nếu đổi một cái khá hơn liền cảm thấy bản thân không thoải mái.” Hạ Chính Chi thành thật trả lời: “Mà từ trước tới nay phung phí rất dễ dàng còn tiết kiệm lại vô cùng khó khăn, thần cảm thấy như vậy rất tốt.”

Tô Trường Sách cảm thấy Hạ Chính Chi nói rất có lý, chính là gật đầu rồi vuốt cằm. Sau đó lại nhìn lướt qua, hỏi:

“Sao lại không có hạ nhân?”

“Thần cô độc, một mình có thể tự chiếu cố bản thân, cũng không cần đến hạ nhân.” Hạ Chính Chi trả lời.

Lời vừa nói ra, Hạ Chính Chi mới kịp phản ứng lại, vội vàng mời Tô Trường Sách ngồi vào ghế đá trong đình, rồi pha một ấm trà mang ra đặt ở trên bàn đá, châm một chén trà, đưa cho Tô Trường Sách.

“Mặc dù là trà thô, không thể nào bằng tế phẩm nhưng cũng có thể giải khát.” Hạ Chính Chi cười nói, tìm một chỗ ngồi xuống.

Trên bàn đặt một cái khay cờ vây, ván cờ hạ được một nửa, còn chưa phân thắng bại.

“Hạ khanh đêm khuya hẳn là một mình đánh cờ, chẳng lẽ cảm thấy cô tịch sao?” Tô Trường Sách nói xong chính là nhấp một ngụm trà nóng. Chỉ cảm thấy trà này cùng trà thượng hạng tiến cống trong cung rất bất đồng. Tuy rằng không có vị thanh nhuận nhưng lại khiến người ta cảm giác được một mùi vị thơm ngát chảy qua cổ họng thấm vào tim gan.

“Thói quen của thần.” Hạ Chính Chi cười đáp.

“Ngươi hẳn là cái gì cũng quen rồi, vừa khéo đêm nay trẫm không buồn ngủ, liền thử một chút kĩ thuật chơi cờ của Hạ khanh.” Tô Trường Sách đem quân cờ trắng đen giăng khắp nơi trên bàn cờ tách ra, cảm giác nóng lòng muốn thử dâng lên.

“Được, thần dĩ nhiên sẽ phụng bồi.” Hạ Chính Chi mặt mày loan loan, tựa như vầng trăng tròn trên bầu trời, trông rất đẹp mắt.

Ánh trăng bàng bạc như lụa trắng, bình đạm mà trong trẻo lạnh lùng, đêm khuya yên tĩnh không tiếng động, cẩn thận nghe thì sẽ nghe ra tiếng quân cờ vừa hạ xuống, nhưng mọi người đều đã ngủ sao còn chú ý tới tiếng động của những quân cờ.

Hai người đánh cờ, thời gian cứ như thế lặng lẽ trôi qua, đợi đến khi khôi phục lại tinh thần, chân trời đã nổi lên ánh sáng bạc, trời hẳn là hừng đông.

Ván cờ hạ xuống, Tô Trường Sách thắng ba thua bốn, Hạ Chính Chi hơn một chút.

Một đêm đánh cờ, Tô Trường Sách muốn để Hạ Chính Chi nghỉ ngơi cho tốt, mà y lại nhã nhặn từ chối, nhưng mà hắn cố chấp không thể lay chuyển, y không thể làm gì khác đành phải đồng ý ở nhà nghỉ một ngày.

Mà một đêm này của Tô Trường Sách lại khiến hắn không cảm thấy mệt mỏi, ngược lại tinh thần rất tốt. Tỉ mỉ hồi tưởng lại đêm qua cùng Hạ Chính Chi đánh cờ chỉ cảm thấy thích ý vô cùng.

Bất tri bất giác lại tiến gần Hạ Chính Chi thêm một bước.

Chú thích:

(1) Mạn bất kinh tâm: Một thành ngữ Trung Quốc, ám chỉ sự thờ ơ, lơ đễnh, không có hứng thú.

(2) Chiết tử: Sổ con, sổ ghi chép hoặc sổ chi tiêu.

(3) Ăn cơm trắng: Câu này hiểu đơn giản nghĩa là chỉ biết ăn mà không chịu làm việc. Ở đây ý của Tô Trường Sách là Trương Phúc chỉ biết ăn mà không chịu động não.
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Starlight

Gà BT
Nhóm Tác giả
Tham gia
15/5/14
Bài viết
3.149
Gạo
300,0
Hai anh ngồi đánh cờ trong đêm trăng thanh gió mát, thật là một cảnh tượng đẹp.
*rưng rưng nước mắt*
 

Phi Yến Nhược Lam

Khủng long bạo chúa
Nhóm Tác giả
Nhóm Chuyển ngữ
Gà về hưu
Tham gia
15/12/13
Bài viết
1.220
Gạo
2.764,0

Thảo Little

-Incredible-
Nhóm Tác giả
Tham gia
4/4/14
Bài viết
1.571
Gạo
2.000,0
:)) Lam tỷ dịch thanh thủy văn...
Cao H của em đâu, trời ơi. ;))
 

Phi Yến Nhược Lam

Khủng long bạo chúa
Nhóm Tác giả
Nhóm Chuyển ngữ
Gà về hưu
Tham gia
15/12/13
Bài viết
1.220
Gạo
2.764,0
:)) Lam tỷ dịch thanh thủy văn...
Cao H của em đâu, trời ơi. ;))
Gì đấy, chị Lam trong sáng hiền thục hông có dịch được cao H nha, đọc thì được chứ dịch thì ngại lắm. :))
 
Bên trên