Tô Trường Sách phân phó để Hạ Chính chi làm giám sát, từ xưa tới nay, chuyện thi công quần thể kiến trúc này, đối với quan viên mà nói, là cơ hội tốt để động tay động chân.
Nhưng mà hết lần này tới lần khác lại đụng phải một người như Hạ Chính Chi, làm sao có thể giống như quá khứ thông qua xây dựng Vinh Xuân Uyển mà vớt được một chút ưu đãi đây?
Ai mà chẳng biết Hạ Chính Chi, người này chính là tâm phúc trước mặt Hoàng thượng. Cứ coi như Công bộ thượng thư phẩm cấp so với Hạ Chính Chi cao hơn chút ít cũng chẳng dám vênh mặt hất cằm sai khiến y.
“Chiêu mộ một ngàn tráng đinh, như vậy trong vòng ba tháng liền có thể làm xong.” Hạ Chính Chi vừa nói vừa múa bút: “Mỗi người một tháng được một lượng bạc, ba tháng sẽ là ba ngàn lượng bạc trắng.”
Sau đó, y trầm ngâm một lát rồi nói tiếp: “Bộ hộ thông qua ba vạn lượng bạc trắng, lý ra vẫn còn dư lại một chút mới đúng.”
Tô Trường Sách cũng không có nhiều lời, hắn muốn mở rộng Vịnh Xuân Uyển ra thêm một chút, đã như vậy thì việc chi tiêu tiền tài đều sẽ không quản nhiều như vậy. Chẳng qua là chuyện ẩn phía bên trong, người sáng suốt tự khắc sẽ hiểu.
Mỗi tháng một lượng bạc, đối với một vài tráng đinh mà nói, nếu có thể hoàn toàn đặt ở trong tay chính là ân huệ vô cùng lớn.
Chỉ là trong chuyện này có chút bị cắt xén, cứng rắn đem một lượng bạc trắng giảm xuống chỉ còn mấy trăm văn tiền, còn lại dĩ nhiên là rơi vào túi của những kẻ làm quan.
Hơn nữa, làm giám sát luôn luôn phải ngẩng cao đầu, giống như một đầy tớ bình thường được phép đi sai bảo những tráng đinh khác, cho nên phần lớn đều là bị bắt buộc mà đến.
Hạ Chính Chi xuất thân bần hàn, thuở nhỏ cực khổ, dĩ nhiên có thể nhận thức được đắng cay trong chuyện này.
Y trong lòng hiểu rõ thân là giám sát, mặc dù bên ngoài gương mặt luôn ôn hòa nhưng một khi có thời gian rảnh liền có thể thông qua Vịnh Xuân Uyển mà nhìn thấy bóng dáng của chính mình.
Thời thời khắc khắc trông coi tiến độ của Vịnh Xuân Uyển, ngược lại khiến người khác không dám gian lận.
Vừa đến cuối tháng, ngân lượng phát ra cũng là do đích thân y đốc thúc, mãi cho đến khi tận mắt nhìn thấy trong tay mỗi người cầm một lượng bạc mới yên lòng.
Ai cũng biết y là người tâm phúc đương triều, cho dù trong lòng bất mãn cũng chẳng dám nhiều lời, bên ngoài chỉ có thể đồng tình, sau lưng lại âm thầm chửi rủa.
Kể từ khi đem Hạ Chính Chi thăng chức thành Công bộ thị lang, Tô Trường Sách cùng Hạ Chính Chi dần dần trở nên ít tiếp xúc.
Bỗng dưng hôm nay phê tấu chương có chút mệt mỏi, sau khi đặt xuống bút son liền dặn dò Trương Phúc đi đến Công bộ triệu Hạ Chính Chi vào cung. Mà Trương Phúc lại nhớ ra một vấn đề, Hạ Chính Chi làm gì có ở Công bộ?
“Sao vậy? Hiện tại chẳng phải đang trong thời gian làm nhiệm vụ ư? Hắn không ở Công bộ thì ở đâu?” Tô Trường Sách ngẩn người nghĩ Hạ Chính Chi không phải là kẻ tự ý nghỉ việc.
“Chủ tử chớ nên hiểu lầm Hạ đại nhân, nghe nói ngài ấy phải tự mình đến Vịnh Xuân Uyển để giám sát, e rằng nhất thời không thể trở về. Chi bằng nô tài đến Vịnh Xuân Uyển gọi Hạ đại nhân đi tới?” Trương Phúc đã đi theo Tô Trường Sách nhiều năm, có đôi khi hiểu rất rõ tâm tư của chủ nhân mình, cho nên mới cười nói như thế.
Tô Trường Sách nghe xong, cảm thấy chuyện này quả thật phù hợp với cá tính của Hạ Chính Chi. Có đôi khi thật đúng là nghiêm túc quá mức chẳng chịu buông bỏ.
Một hồi lâu, hắn mới đứng dậy, tay áo kim sắc nhẹ nhàng vung lên:
“Bãi giá Vịnh Xuân Uyển!”
Trương Phúc đáp một tiếng rồi vội vàng lui ra chuẩn bị.
Đến Vịnh Xuân Uyển chưa chắc có thể ngay lập tức nhìn thấy Hạ Chính Chi, y thường ngày ở chỗ này dò xét, muốn tìm được người cũng chẳng phải chuyện dễ dàng.
Tuy nhiên trong đoạn thời gian này, các tráng đinh ở Vịnh Xuân Uyển cùng Hạ Chính Chi trở nên quen thuộc, vừa mới hỏi qua những tráng đinh này liền biết được y đã đi nơi nào, cho nên hiện tại tiết kiệm không ít công sức.
Trương Phúc thật vất vả chạy tới, thấy cách đó không xa một bộ quan phục đỏ thẫm, ba bước chân cũng hợp lại thành hai, tiến về phía trước kêu to:
“Hạ đại nhân! Hạ đại nhân!”
Chỉ thấy Hạ Chính Chi đầu đội mũ quan, bên hông đeo thẻ bài kim hoàng, như thế nào lại trông giống hệt lúc trước khi còn đảm nhiệm Hàn Lâm Viện tu soạn vậy?
Hạ Chính Chi nghe được thanh âm của Trương Phúc truyền tới, chậm rãi nâng lên con ngươi. Tuy rằng quan phẩm cao nhưng người này vẫn chẳng thay đổi gì so với dĩ vãng, luôn là một người không nhanh không chậm.
“Trương công công, sao ngươi lại tới đây?” Hạ Chính Chi vươn tay ra, đỡ lấy bả vai Trương Phúc. Hắn lúc tới đây liền khom người, đang không ngừng thở hổn hển.
“Hoàng thượng muốn triệu kiến ta sao?” Hạ Chính Chi coi như có chút kinh nghiệm, mỗi lần nhìn thấy Trương Phúc là y như rằng Tô Trường Sách muốn gặp mặt y.
Mãi một lúc sau, Trương Phúc mới điều hòa lại hơi thở rồi lên tiếng:
“Hoàng thượng đang ở đây chờ, kính xin Hạ đại nhân dời bước.”
“Được, làm phiền Trương công công dẫn đường.” Hạ Chính Chi đáp, ôn nhu cười một tiếng.
Trương Phúc lúc tới đây cứ thẳng một đường mà đi, vậy nên cũng dựa theo đường cũ mà về.
Trên đường đi, có mấy tráng đinh nhìn thấy Hạ Chính Chi, lập tức lễ phép lên tiếng chào hỏi mà y cũng là ôn hòa đáp lại một tiếng.
Một vị quan tốt như Hạ Chính Chi thường không có nhiều, lẽ dĩ nhiên là được mọi người kính yêu.
Tô Trường Sách đã chờ ít nhất là nửa canh giờ, người có thể để cho đương kim Hoàng thượng chờ như vậy xem ra chỉ có một mình Hạ Chính Chi.
Đợi cho tới khi nhìn thấy Hạ Chính Chi, chỉ thấy y tiến lại gần, thản nhiên thi lễ một cái:
“Thần tham kiến Hoàng thượng.”
Trương Phúc biết điều, bèn tránh sang một bên mà chờ.
“Hàng ngày Hạ khanh đều đích thân đến trông coi Vịnh Xuân Uyển?” Tô Trường Sách hỏi.
Hạ Chính Chi cười đáp:
“Vâng, thần sau khi đem chức trách của mình làm xong, lúc rảnh rỗi sẽ đến đây nhìn một chút.” Y nói cứ như bản thân đang nhàn nhã dạo chơi.
“Trước tiên liền đi đã.” Tô Trường Sách bỗng dưng hạ lệnh, Hạ Chính Chi thần sắc cũng không còn kinh ngạc nữa, chẳng qua là ôn nhuận cười một tiếng.
Vừa đi, Hạ Chính Chi vừa nói:
“Vịnh Xuân Uyển xây dựng đã hơn một tháng, thần mặc dù không hiểu bản vẽ thiết kế nhưng mà theo như ước tính của thần, khoảng một tháng nữa sẽ hoàn thành.”
“Ừm, tiến độ này ở trong dự liệu.” Lúc trước Tô Trường Sách cũng đã xem qua bản vẽ của Vịnh Xuân Uyển, ngày hoàn thành cũng không chênh lệch bao nhiêu.
“Theo thần biết, Bộ hộ chi ba vạn lượng bạc trắng, thần đối với những địa điểm cần thi công ở Vịnh Xuân Uyển đều có ghi chép lại.” Vừa nói, Hạ Chính Chi vừa lôi trong tay áo rộng rãi của mình một tập giấy Trương Tuyên.
Phía trên là chi phí những hạng mục cần xây dựng của Vịnh Xuân Uyển mà y ghi lại, sau đó dâng lên cho Tô Trường Sách xem xét. Tô Trường Sách tiếp nhận, nhìn thoáng qua.
“Dựa theo suy tính của thần, lẽ ra phải còn dư lại một vạn lượng bạc trắng, đợi cho tới khi hoàn thành Vịnh Xuân Uyển thì có thể trả lại cho Bộ hộ, phòng ngừa tình huống phát sinh.” Hạ Chính Chi lại nói.
Tô Trường Sách lúc này khẽ vuốt cằm, tâm tư của Hạ Chính Chi lại nhẵn nhụi như thế, nếu nói là do thợ thiết kế dựng chuyện, sử dụng bạc trắng vượt quá dự tính hẳn là không có lường trước được hôm nay còn dư lại tới một phần ba.
Dĩ nhiên trong chuyện này công lao của Hạ Chính Chi chiếm đa số, nếu không phải Hạ Chính Chi tự thân tự lực như thế thì những thứ bạc này sớm đã bị người nuốt đi mất, còn không biết rơi vào túi tiền người nào đâu.
“Hạ khanh chớ vì tiết kiệm tiền tài mà phải xây dựng lại lần nữa.” Tô Trường Sách thần tình lạnh nhạt, nhìn giấy Tuyên Thành trong tay, mặt trên ghi lại những hạng mục thật tỉ mỉ.
Hạ Chính Chi mặt mày khẽ biến:
“Thần mặc dù chưa từng tiếp xúc qua thiết kế bản vẽ nhưng cũng hiểu đối với chuyện xây dựng này, số lượng tiền tài tuyệt đối không thể tiết kiệm. Nếu là cắt xén nguyên vật liệu, như vậy không quá hai năm, Vịnh Xuân Uyển hẳn là phải làm thêm lần nữa.” Y đối với mọi chuyện đều tự thân vận động, ghi chép sử dụng thi công này, dĩ nhiên chính là lựa chọn tốt nhất.
Mặc dù tiêu tốn nhiều hơn một chút nhưng lại có thể chống lại gió táp mưa sa.
Chẳng qua là sau khi mua hết toàn bộ vẫn là còn thừa lại nhiều như thế, thử nghĩ lại mà xem, Công bộ từ đó thu hoạch không biết bao nhiêu lợi nhuận rồi.
Tô Trường Sách nhẹ nhàng vuốt cằm, đem xấp giấy Trương Tuyên gấp lại trả cho Hạ Chính Chi.
Hạ Chính Chi lúc này mới hoàn hảo thu lại.
Sau đó hai người vừa đi, Hạ Chính Chi vừa thuật lại tiến độ cho Tô Trường Sách.
Bọn họ giống như tùy ý nhàn rỗi dạo chơi ở Vịnh Xuân Uyển một chút, tuy nhiên ở phía sau lại vang vọng tiếng người kêu gọi:
“Hạ đại nhân! Hạ đại nhân!”
Hạ Chính Chi quay đầu lại nhìn, chính là thấy một tráng đinh chạy về phía y, da thịt ngăm đen thấm mồ hôi, vội vội vàng vàng nói:
“Tiểu Mưu ngất rồi!”
Tiểu Mưu là đệ đệ của người tráng đinh trước mặt, Hạ Chính Chi nghe xong liền xoay người sang chỗ khác, chính xác là đem Tô Trường Sách ném ở chỗ này, tự mình đi theo vị tráng đinh kia.
Trương Phúc hoảng sợ đứng một bên, vị Hạ đại nhân này thường ngày tâm tư tinh tế tỉ mỉ, tại sao trên cái phương diện này lại trì độn như thế? Sao lại có kẻ dám như vậy… đem đương kim Hoàng thượng quẳng sang một bên?
Còn không biết tới chủ tử nhà mình sẽ tức giận như thế nào, Trương Phúc đành len lén liếc mắt nhìn, xem một chút thần sắc của Tô Trường Sách.
Hắn hoàn toàn không lường trước chủ tử nhà mình nửa điểm tức giận cũng không có, chẳng qua chỉ nhàn nhạt vung lên tay áo:
“Đi, cùng đến xem một chút.”
Đi theo phía sau Hạ Chính Chi, nhìn y cùng gã tráng đinh kia đang nói gì đó, nghe được không quá thân thiết.
“Hạ đại nhân, ngài tới rồi.” Nhóm tránh đinh đang vây quanh Tiểu Mưu thấy Hạ Chính Chi đi đến liền tự giác tránh ra nhường đường.
Hạ Chính Chi hướng bọn họ gật đầu sau đó lại vuốt cằm nhìn thiếu niên khoảng mười lăm, mười sáu tuổi đang ngồi dưới đất.
Thiếu niên mơ mơ màng màng mở ra hai tròng mắt, thấy được Hạ Chính Chi:
“Hạ đại nhân.”
“Đừng nói chuyện.” Hạ Chính Chi giơ tay ngăn lại hắn, sau đó mới nâng lên mi mắt, nói: “Trước tiên dẫn hắn tới chỗ bóng râm đi.”
Mọi người đáp một tiếng, huynh trưởng của Tiểu Mưu cùng một tráng đinh khác mang Tiểu Mưu đến bên dưới một bóng cây, Hạ Chính Chi cũng tiến lại gần.
Sau đó lại nghe được thanh âm của Hạ Chính Chi:
“Đừng lo, có lẽ do trời quá nắng, nghỉ ngơi một chút sẽ ổn thôi.” Dừng một chút, y lại nói: “Triệu Thừa, để cho mọi người nghỉ một lát đi.”
“Vâng.” Triệu Thừa trả lời, vội vàng đem tin tức báo cho bọn họ.
Đợi cho đến khi Triệu Thừa rời đi, Hạ Chính Chi mới chuyển tầm mắt nhìn sang Tiểu Mưu:
“Thế nào rồi? Khá hơn chút nào chưa?”
“Vâng, đa tạ Hạ đại nhân.” Tiểu Mưu cố hết sức gật gật đầu mà đáp.
“Bằng không ngươi quay về nhà nghỉ ngơi cho tốt đi, ngươi còn quá nhỏ, làm loại chuyện này sẽ có khó khăn.” Hạ Chính Chu vừa dứt lời thì Tiểu Mưu liền lắc đầu.
Hạ Chính Chi chỉ có thể bất đắc dĩ mà cười, sau đó khẽ thở dài một tiếng, đưa tay ra vuốt ve mái tóc của Tiểu Mưu.
Tô Trường Sách đăm chiêu đứng nhìn, thật ra cũng khó trách Hạ Chính Chi có được lòng người, người này mọi khi vẫn luôn ôn hòa, hôm nay thấy được, quả nhiên không sai.
Trương Phúc tiến tới đứng bên cạnh, cảm thấy đương kim Hoàng thượng lại cứ thế bị bỏ qua, đây không phải là một chuyện tốt cho nên vội vàng ra vẻ khó chịu mà ho nhẹ vài cái.
Lúc này mới thu hút sự chú ý của Hạ Chính Chi.