[Đam mỹ] Luận Kết Quả Của Trông Mặt Bắt Hình Dong - Cập Nhật - Nguyệt Hạ Điệp Ảnh (Rìa dịch)

Tác phẩm: Luận Kết Quả Của Trông Mặt Bắt Hình Dong
Tác giả: Nguyệt Hạ Điệp Ảnh
Dịch giả: Rìa
Thể loại: Đam mỹ, kinh dị, huyền ảo...
Lịch cập nhật: 4-7 chương/ tuần.
Nguồn: http://www.jjwxc.net/onebook.php?novelid=2840860
Cảnh báo: Đây là thể loại nam x nam. Đề nghị các bạn tìm hiểu kĩ trước khi xem.

Giới thiệu
Từ khi bắt đầu có ký ức, có hai việc Kỳ Yến không vừa lòng mình.
Một là tên không đủ uy vũ, hai là khuôn mặt càng không uy vũ bằng tên.
Tuy nhiên, hết thảy không hề ảnh hưởng cậu đi lên con đường thênh thang của tiểu bạch thỏ răng sắt.
Mục Lục
001 - 002 - 003 - 004 - 005 - 006 - 007 - 008 - 009 - 010
011 - 012 - 013 - 014 - 015 - 016 - 017 - 018 - 019 - 020

......***......
Truyện đăng độc quyền ở Gác Sách. Yêu cầu không sao chép về trang web cá nhân hoặc trang web khác.

 
Chỉnh sửa lần cuối:

Rìa

Gà con
Nhóm Chuyển ngữ
Tham gia
13/9/16
Bài viết
23
Gạo
0,0
Chương 11: Vạch trần.
Dịch: Rìa

“Cô gái, tôi nói với cô nhé, chỉ tay của cô không tốt lắm.” Người đàn ông gầy còm sờ sờ lòng bàn tay cô gái: “Nhìn thấy không, trên đường tình cảm có rất nhiều phân nhánh, thuyết minh người con trai cô gặp lúc bắt đầu còn ổn, nhưng về sau sẽ lăng nhăng, cuối cùng dẫn đến tình cảm của cả hai không thể đi tới bước cuối cùng.”

Người đàn ông gầy lắc đầu tiếc nuối: “Kiếp trước cô làm việc ác, thiếu nợ tình cảm, kiếp này mới phải trả.”

“Có khoa trương như vậy không?” Bạn của cô gái nghi ngờ nhìn người đàn ông gầy đét, cảm thấy lời anh ta nói chắc chắn là giả. Gì mà kiếp trước kiếp này, đâu phải tiểu thuyết văn học, nói bậy nói bạ, ai tin?

“Tôi biết hai cô không tin, nhưng hai cô nghĩ đi, đường tình cảm của cô gái này có phải không suôn sẻ hay không?” Gương mặt của người đàn ông gầy đầy chắc chắn, lúc hai cô gái chưa phản ứng kịp, nói tiếp: “Mấy người trẻ tuổi từng đi học như mấy cô cậu, luôn không tin những thứ này, nhưng hai cô cẩn thận suy nghĩ, tất cả mọi việc trên thế giới này đều có thể giải quyết bằng khoa học sao?”

“Không thể, đúng không?” Người đàn ông gầy còm dường như vô ý thả tay cô gái xuống, lắc đầu cảm khái: “Ngày nay người xem bói chúng tôi càng ngày càng sa sút, chính vì bọn lừa đảo quá nhiều, hủy thanh danh của chúng tôi, hai người các cô không tin tôi cũng là lẽ thường tình.”

Lúc Kỳ Yến đứng gần đó nghe tên lừa đảo lừa hai cô gái từ sự sa sút của nghề coi bói, rồi thiên đạo nhân đạo, cuối cùng lại xả đến mấy chuyện như thật như giả, dụ hai cô gái hơi tin anh ta, cậu vẫn còn nhịn được, nhưng sau khi nghe thấy đối phương muốn phương thức liên lạc của hai cô gái, rốt cuộc không nhịn nổi nữa bước tới vỗ vai người đàn ông gầy đét.

Người đàn ông gầy đét đang thầm đắc ý, hắn sắp lừa được cách liên hệ của hai cô gái xinh đẹp, nào ngờ lúc gần thành công, lại bị người ta cắt ngang.

“Ai vậy?” Người đàn ông gầy còm không kiên nhẫn xoay mặt qua, nhìn thấy một thanh niên mặt con nít đứng sau lưng hắn, cười híp mắt, gương mặt thoạt nhìn vừa thân thiện vừa vô hại. Bản năng con người sẽ giảm tâm lý phòng bị với người có tướng mạo như thế, người đàn ông gầy ấy cũng không ngoại lệ, hắn ta cau mày: “Chàng trai, xem bói?”

“Đúng, xem bói.” Kỳ Yến khom lưng ngồi xổm xuống bên cạnh hai cô gái, lòng bàn tay hướng tới trước: “Vừa nãy mới nghe anh nói rất lợi hại, không bằng xem cho tôi trước?”

“Chàng trai, tới trước được trước, đợi tôi bói cho hai cô gái xinh đẹp này xong, rồi sẽ xem cho cậu.”

Thiết lập của người đàn ông gầy rất chuẩn, sở thích của hắn ta là nữ, đặc biệt là người đẹp. Dù Kỳ Yến có là chàng trai đẹp tuyệt, thì hắn ta cũng sẽ không vì thế mà thay đổi dự tính ban đầu.

Tiếc là thiết lập của hắn ta chuẩn, lại không đồng nghĩa Kỳ Yến sẽ khiến hắn ta đạt thành mục đích. Cậu trực tiếp ngăn cản cánh tay người đàn ông gầy muốn đưa tới chỗ hai cô gái, cười nói: “Nếu anh không nguyện ý xem cho tôi, thế tôi xem cho anh vậy.”

Hai cô gái vốn bị người đàn ông gầy còm lừa dối đến mức choáng váng đầu óc, bây giờ trông thấy một anh chàng đẹp trai trẻ tuổi đứng ngăn trước mặt cả hai, mới hoảng hốt nhận ra, có lẽ hai cô gặp phải lừa đảo rồi.

“Anh mười lăm tuổi bỏ nhà đi bụi, mười tám tuổi có tai ương về lao ngục, hai mươi ba tuổi phạm nợ tình, sau ba mươi tuổi càng là trộm đồ lừa đảo gì cũng làm.” Kỳ Yến đứng dậy cười như không cười, nhìn người đàn ông từ trên cao xuống: “Bây giờ dám mạo nhận thầy bói lừa gạt con gái, kiếp này của anh cũng xem như đa tài đa nghệ đó.”

Sắc mặt người đàn ông gầy thay đổi, làm sao hắn ta cũng nghĩ không ra sẽ có người biết quá khứ của hắn, hắn liếc xung quanh, cảnh giác nhìn Kỳ Yến: “Mày là ai, vì sao sẽ biết chuyện của tao?”

“Không phải lúc nãy anh từng nói với hai vị mỹ nhân này à?” Kỳ Yến cười nhạt: “Chuyện xem bói huyền diệu khó giải thích, có thể biết chuyện người thường không biết, thấy vật người bình thường không thể thấy, vậy sao anh lại đoán không ra, tôi cũng bói ra đó thôi?”

“Mày đừng giả thần giả quỷ, nếu mày biết xem bói thật, vậy ông đây liền là ông cố tổ nhà mày.” Sắc mặt người đàn ông gầy còm đổi tới đổi lui, miệng hùm gan sứa nói: “Tao khuyên mày tốt nhất đừng quản chuyện bao đồng, nếu không mày không có kết quả tốt đâu.”

“Tôi có kết quả tốt hay không, không cần anh quan tâm, nhưng tôi biết anh nhất định không có kết quả tốt.” Kỳ Yến nắm tay hắn ta, dùng lực kéo mặt hắn, râu trên mặt hắn ta tích tắc liền rơi xuống.

Thấy vật ngụy trang của hắn bị vạch trần, người đàn ông gầy không đoái hoài gì khác, xoay người chạy, chỉ có điều Kỳ Yến sớm dự liệu hắn ta có hành vi đó, một tay níu tà áo hắn lại, dù hắn cố gắng tới mức nào, cũng thoát không ra.

Một trong hai cô gái thấy thế, lấy điện thoại ra báo cảnh sát, ai ngờ động tác của cả hai không đủ nhanh, ba số chưa nhấn xong, liền có hai vị cảnh sát chạy tới phía này.

“Anh cảnh sát ơi, ở đây!” Mắt thấy toàn bộ quá trình Kỳ Yến vạch trần kẻ lừa đảo lẫn một mình chế ngự hắn, cả người Vương Hàng đều ngơ ngẩn, thấy cảnh sát chạy tới mới hồi thần, vẫy tay để cảnh sát chú ý tới phía bọn họ.

Thấy cảnh sát tới, người đàn ông gầy giãy dụa càng kịch liệt, hình như cực kì sợ cảnh sát, không dám để bọn họ nhìn thấy mặt hắn. Tiếc rằng hắn càng giãy mạnh, lực tay của Kỳ Yến càng lớn, cứ như cái kìm vây chặt hắn.

“Mấy người xảy ra chuyện gì?” Hai vị cảnh sát bước tới, nhìn nhìn Kỳ Yến, lại nhìn người đàn ông gầy bụm mặt không dám ngẩng đầu, cuối cùng vẻ mặt hơi giãn ra, nhìn về người khá dễ nói chuyện – Kỳ Yến.

“Anh cảnh sát, chuyện là thế này, tôi đi ăn tối cùng bạn mình, trông thấy một tên lừa đảo giả làm thầy bói, tôi lo lắng hai cô gái này gặp chuyện, liền theo dõi anh ta.” Mặt Kỳ Yến đầy vô tội: “Ai ngờ tôi càng nhìn càng cảm thấy anh ta giống tên tội phạm bị truy nã, cho nên cố ý giả vờ vạch trần trò lừa bịp của anh ta, đợi các anh tới.”

Tội phạm bị truy nã?!

Hai vị cảnh sát mới nghe, thái đội lập tức thay đổi càng nghiêm túc, quay đầu nhìn người đàn ông gầy đang sợ tới mức run lẩy bẩy, đối với cách nói của Kỳ Yến, không tự chủ liền tin ba phần.

Cuối cùng bọn họ mang mấy người tại hiện trường về đồn cảnh sát, bao gồm cả hai cô gái suýt chút nữa bị lừa. Kết quả không hỏi không biết, vừa hỏi liền giật mình, người đàn ông gầy bị bắt này thật sự là tội phạm bị truy nã. Người này không chỉ có án treo, sau này còn vì vào nhà cướp bóc, cưỡng gian không thành bị truy nã, cảnh sát luôn không bắt được hắn, không ngờ chỉ trong một thời gian ngắn ngủi, hắn từ một người đàn ông có vóc người trung đẳng biến thành gầy thế này, còn dùng thân phận thầy bói ra ngoài lừa đảo.

Có điều gương mặt trên bức ảnh bị truy nã của hắn rõ ràng rất tròn, giờ gầy đến mức hốc hác, chàng thanh niên này nhận ra bằng cách nào?

Đối với điều đó, cách nói của Kỳ Yến là trùng hợp, bản thận cậu cũng không chắc chắn. Bên cảnh sát dù cảm thấy thật sự quá khéo, có điều vẫn vô cùng cảm ơn chàng công dân nhiệt tình giúp đỡ cảnh sát bắt tội phạm, đồng thời hứa sẽ nhanh chóng chuyển số tiền thưởng của tên phạm nhân bị truy nã này vào tài khoản của Kỳ Yến.

Đợi Kỳ Yến rời khỏi, bên cảnh sát mới phát hiện, tài khoản ngân hàng cậu đưa không phải của chính cậu ấy, mà là tài khoản ngân hàng của một cô nhi viện tại Đế Đô.

Thế là Kỳ Yến – dùng trí đấu tội phạm truy nã, không cần tiền thưởng không chỉ đạt được thiện cảm tại đồn công an, còn được kí giả của một tòa báo nào đó biết đưa tin, không chỉ lấy được ảnh chụp được công chứng ở chỗ cảnh sát, còn viết một bài báo biểu dương phát hành trên giấy lẫn internet.

Chẳng qua hành văn của vị kí giả thật sự quá sinh động, đem quá trình dùng trí đấu tội phạm bị truy nã, sắp viết thành tràng diện võ lâm cao thủ bắt đạo tặc, thu hút rất nhiều bạn trên mạng không biết sự thật, tiếp đó cảm khái người trẻ tuổi bây giờ thật dũng cảm, trong lòng có chính nghĩa, có điều không có mấy ai thật sự để tâm.

Cũng có một số người chú ý tới người trẻ tuổi đến tiền thưởng cũng không cần, nhờ cảnh sát chuyển tiền cho cô nhi viện, vì đó khen không dứt miệng vị thanh niên nọ, còn cho rằng xã hội cần những nhân vật có năng lượng chính nghĩa như vậy, mới khiến cuộc sống càng ngày càng tốt.


Vương Hàng trốn trong nhà, thầm xem tin tức trên mạng, trong lòng kiêu ngạo lại tự hào, nhưng cố tình lại không thể nói rõ cho người trên mạng, chàng trai thấy việc nghĩa hăng hái làm đó chính là bạn cùng phòng của cậu, vì thế trong lòng nghẹn tới khó chịu.

Cuối cùng thực sự nhịn không nổi, gửi một một “status” trong giới bạn bè trên wechat của mình, mới cảm thấy trong lòng thoải mái hơn chút.

Vương Hàng: Anh em nhà mình thấy việc nghĩa hăng hái làm, cùng thấy vinh quang.

Trong chốc lát liền có mấy người “like”, còn có người hỏi cậu người anh em kia là ai. Vương Hàng nhìn những bình luận đầy tò mò, bình tĩnh tắt đi.

Xem ra nhóm người này đều không biết gì cả, lại cứ có dáng vẻ rất hiếu kỳ, cậu thấy thỏa mãn rồi.


Kỳ Yến không chơi weibo, cũng không thích chơi wechat, vì thế chuyện trên mạng gần như hoàn toàn không biết.

Lúc cậu nhận điện thoại của Đỗ Đông, đang ngồi máy lạnh ăn dưa hấu, cả người mãn nguyện cực. Nghe xong lời của Đỗ Đông, Kỳ Yến bình tĩnh phun hạt dưa hấu ra: “Nếu người đó tò mò tôi, ông có thể dẫn anh ta tới, còn chuyện khác, đều xem duyên phận.”

“Tôi đã hiểu, Kỳ đại sư, quấy rầy ngài nghỉ ngơi rồi.” Đỗ Đông cúp điện thoại, thở phào trong lòng, mặc kệ đại sư bằng lòng giúp Lương Phong hay không, ít ra điều nên làm ông đều làm, Lương Phong không thể trách tội lên người ông được.


Lương Phong biết được vị đại sư trong miệng Đỗ Đông không muốn chủ động tới gặp anh, còn đợi anh tự tới thăm hỏi, đầu tiên là nhíu mày, rồi nói với Đỗ Đông: “Cám ơn ông Đỗ giúp đỡ, nếu giờ ông có thời gian, đi cùng tôi một chuyến nhé?”

Anh cho giá cao như vậy đều không làm động lòng người nọ, dù người đó thật sự thanh cao hay là đang giả vờ, đều đáng giá để anh đích thân đi một chuyến.

Người có thể nhẫn nại như vậy, làm việc gì không thể thành?

Hai người lên xe, Lương Phong nói: “Ông Đỗ, không biết vị cao nhân đó thần kì chỗ nào?”

Đỗ Đông biết Lương Phong không quá tin vào năng lực của Kỳ đại sư, bèn nói: “Anh Lương, Kỳ đại sư là cao nhân chân chính, lát nữa gặp mặt, nhất định không được sơ suất.”

“Lợi hại như vậy?” Lương Phong thấy thái độ của Đỗ Đông, càng tò mò với vị cao nhân trong miệng ông.

Nếu người đó không có bản lĩnh, cũng sẽ không khiến Đỗ Đông mạo hiểm đắc tội Sầm Ngũ gia, nói mấy câu trên.
 

Akaihane

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
6/8/16
Bài viết
214
Gạo
100,0
Tui bình thường kén truyện lắm ó, đặc biệt là ĐM. Nhưng mà truyện này càng ngày càng kích thích trí tưởng tượng của tui. Truyện hay lắm đó bạn. Sau 11 chương mình quyết định sẽ theo truyện này tới cùng. =W=
Cố gắng lên nha bạn. ~o0w0o~
 

Rìa

Gà con
Nhóm Chuyển ngữ
Tham gia
13/9/16
Bài viết
23
Gạo
0,0
Chương 12: Cố gắng hết sức.
Dịch: Rìa

Bùa chú, dùng khí tràng của bản thân, vẽ nên những hoa văn đặc thù, thu hút linh khí trong trời đất, mượn lực lượng của tự nhiên đề cao lực lượng của bản thân, để đạt được một mục đích nào đó.

Kỳ Yến mới học được cách cầm bút không lâu, liền bắt chước dáng vẻ của sư phụ vẽ bậy vẽ bạ, nhưng không ngờ rằng, có thể dẫn linh khí chập chờn tới thật, cũng chính vì thế, mới khiến sư phụ nhận định, cậu trời sinh chính là người đi con đường này.

Từ bốn tuổi đến hai mươi hai tuổi, Kỳ Yến vẽ bùa mười tám năm, nhưng có một số bùa cậu chỉ có thể ghi nhớ nó trong đầu, lại không thể vẽ ra. Ông từng nói với cậu, đồ phù hợp của khí ngũ hành của cậu không cao lắm, vẽ mấy loại bùa như cầu phúc, cầu bình an, cầu mưa, tiễn mưa còn được, nếu vẽ các loại bùa mang vận xui đến, rất có khả năng ảnh hưởng tới vận thế của người bên cạnh cậu.

Vì thế sau khi cậu thật sự nắm vững bút pháp tạo bùa, không hề tùy tiện vẽ bùa, vì cậu không muốn thay đổi vận mệnh của người khác.

Mới vẽ cho mình một lá bùa bình an treo trên tường, chuẩn bị vẽ một lá bùa cầu phúc, liền nhận được điện thoại của Đỗ Đông, Đỗ Đông đã dẫn Lương Phong tới dưới lầu rồi.

Cậu liếc lá bùa đã bày ra một cái, gác bút chu sa xuống, rời khỏi thư phòng.

Lương Phong đi theo sau Đỗ Đông, vẽ mặt hơi vặn vẹo. Trong tưởng tượng của anh, cao nhân dù không ở biệt thự kiểu phục cổ, cũng phải là nơi tựa núi kề sông, người chen chúc trong thang máy như vô số người bình thường khác, thật sự là đại sư tài giỏi sao?

Sẽ không là kẻ lừa đảo chứ?

Lúc Đỗ Đông nhấn nút thang máy, anh đặc biệt nhìn một chút, số tầng là 7, xem ra vị cao nhân đó không kiêng kị gì về mặt con số cả.

Trong thang máy không có ai khác, cho nên hai người nhanh chóng đến tầng 7, Đỗ Đông dẫn anh đến trước cánh cửa nơi khúc quẹo, rất tốt, số nhà là 704.

Tay anh chưa kịp ấn chuông, cửa liền bị mở ra từ bên trong. Lương Phong liếc cậu thanh niên đứng sau cánh cửa, gương mặt vô cùng dễ thiện cảm, chẳng lẽ là đồ đệ của cao nhân?

Chẳng qua may mà anh không hỏi câu hỏi trong lòng ra, vì sau một khắc anh liền thấy Đỗ Đông cúi đầu khom lưng với cậu thanh niên, cẩn thận đặt một đống thuốc bổ trân quý lên trên bàn ăn.

Anh nhìn lướt qua, kết cấu cả căn phòng thoạt nhìn không lớn, diện tích nhiều nhất không hơn mười mét vuông, trang trí cũng không khác nhà người bình thường, nhìn thế nào cũng không có cảm giác thần bí nên có của cao nhân.

Vào lúc này, cậu thanh niên mặc áo phông trắng đột nhiên xoay sang nhìn anh, Lương Phong không biết nên hình dung ánh mắt đó thế nào, nhưng trong chớp mắt, anh có cảm giác anh bị cậu thanh niên đó nhìn thấu, vốn bước chân đã bước ra cũng vô thức thu hồi về.

“Mời vào.” Cậu thanh niên hình như không trông thấy sự thất lễ trong chốc lát đó của anh, híp mắt cười với anh, xoay người vào phòng bếp.

Lương Phong thế này mới hồi phục tinh thần, đi vào phòng khách, ngồi trên sô pha chỗ bên cạnh Đỗ Đông, nhận tiện quan sát xung quanh, phòng khách khiến người ta cảm thấy có loại cảm giác thoải mái kèm theo an toàn khó nói nên lời, nếu ở lại đây một hồi, có lẽ anh sẽ không có chút phòng bị nào, ngủ quên mất.

“Anh Lương.” Đỗ Đông nói nhỏ với Lương Phong: “Lần này anh đến, là xem bói hay xem phong thủy?”

Lương Phong cười nói: “Kỳ đại sư đều am hiểu hai thứ đó?”

Đỗ Đông thấy Lương Phong dường như vẫn còn giữ thái độ hoài nghi, muốn lên tiếng giải thích mấy câu, nhưng lúc này Kỳ Yến đã bưng trà ra, ông lập tức cung kính ngậm miệng lại. Ông của bây giờ, đã kính sợ lẫn tin tưởng Kỳ Yến vô hạn, chỉ kém mỗi việc cúng bái cậu ấy thôi.

Dọn xong ba cốc trà, Kỳ Yến ngồi nghiêng về phía Lương Phong, cậu không vội vàng hỏi ý đồ của Lương Phong, mà nói với Đỗ Đông: “Xem sắc mặt của ông Đỗ, e là đã khổ tận cam lai?”

“Nhờ đại sư ra tay cứu trợ, tôi vô cùng cảm kích.” Đỗ Đông đứng dậy bái Kỳ Yến một bái.

Kỳ Yến ngồi trên sô pha nhận một bái đó, có điều lúc Đỗ Đông ngồi xuống xong, cậu rót cho Đỗ Đông thêm một cốc trà: “Thủy đầy ắt tràn, trăng tròn ắt khuy, ông Đỗ tuy đã vượt qua kiếp nạn lớn, nhưng phải nhớ đạo lý tích thiện thành đức, đừng quên mất, lại chiêu tai họa tới lần nữa.”

Đỗ Đông gật đầu đáp vâng liên tục, quyết định về nhà sẽ quyên một khoản tiền cho cô nhi viện.

Hễ là người biết xem tướng đều rất mẫn cảm với nét mặt, vì thế sau khi Đỗ Đông gật đầu, Kỳ Yến liền cười, tiếp đó xoay sang nhìn Lương Phong: “Không biết anh Lương có việc gì?”

Lương Phong nhấp một ngụm trà, lá trà bình thường, nhưng vị lại vô cùng đặc biệt và thơm dịu, anh đặt cốc trà xuống, tỏ ra lễ phép nói: “Hôm nay tùy tiện quấy rầy Kỳ đại sư, là vì trong lòng có một việc không rõ, hi vọng đại sư có thể giúp tôi xem một quẻ.”

“Theo cái nhìn của tôi, anh Lương từ nhỏ đến lớn đều là thiên chi kiêu tử có năng lực xuất chúng, hơn nữa còn là tướng sẽ phụ tá kiêu hùng. Nếu người như anh sinh ra thời loạn thế, nói không chừng sẽ trở thành một danh thần, người như anh, có việc gì lại giải quyết không được, cứ muốn tìm loại người như tôi giúp đỡ?” Kỳ Yến nói đến đây, cười khẽ: “Tôi thấy anh không phải vì mình, mà vì người khác.”

Nét mặt của Lương Phong hơi đổi, lập tức cười yếu ớt: “Kỳ đại sư nói đùa, tôi tài sơ học cạn, sao sẽ có bản lĩnh như vậy.”

Kỳ Yến liếc nhìn anh, không tranh luận về vấn đề này với anh, cậu đổ một nửa nước trà lên đĩa, sau đó đẩy tới trước mặt Lương Phong: “Anh Lương viết một chữ cho tôi xem đi.”

Lương Phong đưa tay, dùng ngón trỏ chấm nước trà trên đĩa, hơi lạnh từ đầu ngón tay anh truyền vào tim, tay anh run lên, chữ còn chưa viết, nước trà đã rơi lên mặt bàn. Anh ngẩng đầu nhìn Kỳ Yến, thấy vẻ mặt của đối phương không hề thay đổi, anh cúi đầu tiếp tục viết.

Chữ đó viết rất đẹp, cứng cáp hữu lực, khí thế bất phàm.

Hạc.

Kỳ Yến quan sát tỉ mỉ chữ đó: “Chữ tốt, anh Lương muốn hỏi gì?”

“Tôi muốn biết, những việc tôi bận lòng, có thể chuyển nguy thành an không?” Lời nói của Lương Phong nói rất mơ hồ, hiển nhiên anh không tin năng lực của Kỳ Yến.

“Khó.” Kỳ Yến chỉ chỉ giọt nước lúc nãy Lương Phong không cẩn thận làm rơi trên bàn. “Có vật đè đỉnh, hạc muốn bay lại khó giương cánh. Anh Lương nếu muốn cầu cho người khác, vậy người này từ nhỏ hẳn đã thể yếu nhiều bệnh, kết bạn với thuốc men nhiều năm. Có điều chữ hạc này, trong văn hóa nước ta, xưa nay có ý may mắn trường thọ nhiều phúc, tuy thân thể người này yếu ớt nhiều bệnh thật, nhưng được người nhà yêu thương, dù có chỗ không hoàn mỹ, nhưng cũng có nơi để người khác phải hâm mộ cực kỳ.”

Sau khi Kỳ Yến nói ra chữ “khó”, sắc mặt Lương Phong liền không dễ nhìn, nghe Kỳ Yến tường thuật xong, anh hỏi tiếp: “Chẳng lẽ không thể cứu vãn nổi?”

“Đạo trời từ bi, luôn để lại một đường sống cho vạn vật trên thế gian.” Kỳ Yến đưa tay phất qua mặt bàn, chữ hạc biến thành một giọt nước mơ hồ: “Chỉ là anh Lương quá xem trọng tôi, ngay cả ngày sinh tháng đẻ và tướng mạo của người nọ ra sao tôi đều không biết, như thế nào có thể suy diễn ra hết thảy?”

Lương Phong trầm mặc giây lát: “Kỳ đại sư, vậy ngài nói một đường sống, tìm ở đâu?”

Kỳ Yến quan sát người đàn ông họ Lương đó, tướng mạo người này đoan chính, mi thanh mục tú, môi hơi mỏng, nhưng trong mắt có chính trực, vận thế trong trắng có hồng, quanh thân còn nhiễm từng lũ sương tím không dễ nhận thấy, có điều sương tím không phải của chính bản thân anh, mà do người bên cạnh tặng cho anh ấy.

Tục ngữ nói “một người đắc đạo gà chó thăng thiên”, có lúc người có vận mệnh cực tốt, sẽ khiến người bên cạnh người đó được hưởng vận may, đây mới là ý nghĩa chân chính của ôm đùi.

“Tha thứ cho tôi nói thẳng, bên cạnh anh Lương hẳn nên có một vị có số mệnh cực mạnh, người này không chỉ khiến vận mệnh của anh ngày càng tốt, còn giúp anh tránh khỏi những trắc trở không cần thiết.” Kỳ Yến lấy một tờ khăn giấy ra lau nước trà dính trên tay: “Mưu Tinh Ngộ Chủ Tinh, Mưu Tinh Triêm Chủ Tinh Chi Huy. Chủ Tinh càng vượng, Mưu Tinh càng sáng, Chủ Tinh yếu, vậy Mưu Tinh càng lúc càng ám. Tôi nghĩ… có lẽ anh Lương đến vì cấp trên của mình?”

(*Sao quân sư gặp sao chủ, sao quân sư hưởng huy hoàng của sao chủ.)

Sự bình tĩnh trên gương mặt của Lương Phong rốt cuộc không kìm nổi, trước khi đến anh đã xác định nhiều lần với Đỗ Đông, Đỗ Đông không kể cho Kỳ đại sư thân phận của anh, nhưng hiện giờ tất cả lời nói của đối phương, toàn bộ phù hợp với tình trạng bây giờ của anh.

Anh tin với lá gan của Đỗ Đông, ông tuyệt đối không dám thông đồng với vị Kỳ đại sư trẻ tuổi này gạt anh, lẽ nào trên thế giới này thật sự có chuyện huyền diệu khó giải thích như thế?

“Kỳ đại sư quả thật hỏa nhãn kim tinh, không có việc gì không thể biết.” Lương Phong cắn răng, hạ quyết tâm nói: “Không biết lúc nào đại sư có thời gian, có thể mời đại sư đi xem tướng mạo của cấp trên của chúng tôi?”

Lúc Đỗ Đông nghe câu này, cả người đều ngây dại, cấp trên của anh Lương… không phải là Sầm Ngũ gia sao?!

Thân thể của Sầm Ngũ gia, cả kinh đô ai mà chẳng biết, có thể sống qua tuổi ba lăm không cũng khó nói, thần tiên cũng cứu không nổi. Bây giờ mời Kỳ đại sư qua, chẳng phải thêm phiền toái cho Kỳ đại sư à? Nhưng mấy câu đó ông chỉ dám nghĩ trong lòng, không dám nói toạc ra, đành lén lút nháy mắt ra hiệu với Kỳ Yến, hi vọng ngài ấy đừng đồng ý yêu cầu của Lương Phong.

“Hạc...” Kỳ Yến từ nhỏ đã có thiệm cảm với loại sinh vật như Bạch Hạc, cậu cười nhìn Lương Phong đang ôm kỳ vọng: “Anh Lương, loại chuyện này không thể cưỡng cầu, có duyên tự nhiên sẽ gặp.”

Đỗ Đông thầm thở phào trong lòng, may mà Kỳ đại sư không đồng ý yêu cầu đó.

“Có điều, nếu chuyện này thật sự không thể giải quyết được, anh Lương có thể gọi điện cho tôi.” Kỳ Yến đưa tới trước mặt Lương Phong một tấm danh thiếp: “Năng lực tôi có hạn, chỉ có thể cố gắng hết sức, anh Lương đừng để ý nhé.”

“Cốc cốc cốc!”

Tiếng gõ cửa từ bên ngoài cắt ngang câu nói Lương Phong chưa kịp thốt ra, anh nhìn tấm danh thiếp trắng chữ đen không có họa tiết nào, cất kĩ trong ví tiền. Anh trước nay luôn khôn khéo, không biết là vô tình hay cố ý, không hề tặng lại danh thiếp của mình cho đối phương.

Kỳ Yến không để tâm vấn đề đó, đứng dậy mở cửa, bên ngoài đứng bốn người đàn ông ăn mặc tương tự nhau, người cầm đầu đánh giá cậu từ đầu tới chân một lượt, mới lên tiếng: “Xin hỏi là Kỳ Yến Kỳ đại sư sao?”
 

Rìa

Gà con
Nhóm Chuyển ngữ
Tham gia
13/9/16
Bài viết
23
Gạo
0,0
Chương 13: Bốn vị đại sư.
Dịch: Rìa

Kỳ Yến đánh giá bốn người đàn ông bên ngoài, khuôn mặt của bốn người này kiên nghị, khí thế toàn thân rất dọa người. Có điều cậu vừa nhìn liền nhận ra, những người này không giống xã hội đen, hẳn là đã từng rèn luyện trong quân đội.

Bốn người đứng bên ngoài thấy trong phòng có người khác, hơn nữa lúc bọn họ trông thấy Lương Phong đang ngồi trong phòng, ánh mắt thay đổi hẳn.

“Ngại quá, Kỳ đại sư, mạo muội quấy rầy rồi.” Người đàn ông đang nói lấy tấm thiệp mời mạ vàng ra đưa tới trước mặt Kỳ Yến: “Nghe tiếng Kỳ đại sư đã lâu, hôm nay ngưỡng mộ mà đến, mời ngài nhận tấm thiệp mời này.”

Kỳ Yến nhận thiệp mời, hóa ra có người mời cậu đi xem phong thủy, người ký tên là Sầm Thu Sinh.

Sầm Thu Sinh?

Kỳ Yến nhìn cái tên xa lạ, ngẩng đầu nhìn bốn người đàn ông đứng ngoài cửa, cười như không cười nói: “Xem ra vị họ Sầm này là một đại nhân vật tài giỏi.” Nếu không sẽ không có giọng điệu lớn như thế, mời đại sư trên cả nước.

Người bình thường có thể mời một vị đại sư có bản lĩnh chân chính, đã là đáng quý, vị họ Sầm này lại định mời mấy người tới, thuyết minh ông có thế lực mới dám làm chuyện đó.

Sầm…

Kỳ Yến nhớ đến người nhà họ Sầm Vương Hàng từng nhắc, lẽ nào là nhà nọ? Cậu không có hứng thú tham gia náo nhiệt, không ngờ náo nhiệt tự đưa đến tận cửa nhà cậu.

Khép thiệp mời, giọng nói Kỳ Yến bình thản: “Xin lỗi, đến lúc đó có lẽ tôi không có thời gian, chỉ sợ lần này phải cô phụ mối thịnh tình của ông Sầm rồi.”

Bốn người không ngờ sẽ có người từ chối lời mời của người nhà họ Sầm, phải biết rằng các vị đại sư nổi danh khác ở Đế Đô, cũng chỉ ra vẻ ta đây một chút liền đồng ý, người từ chối trực tiếp như chàng thanh niên này, vẫn chưa có ai. Vì thế vào khắc đó, trong lòng bọn họ mờ mịt vô cùng.

“Tục ngữ nói cứu một mạng người còn hơn xây bảy tòa tháp, xin Kỳ đại sư xem xét lại.” Cuối cùng vẫn là người đàn ông cầm đầu phản ứng trước, anh nói lễ phép: “Kính nhờ ngài.”

Kỳ Yến cẩn thận quan sát bốn người này, phát hiện toàn thân bốn người có một luồng sương tím, nếu không nhìn kỹ, cậu căn bản không phát hiện ra.

Hôm nay là ngày tốt gì, cậu đã thấy mấy người có thân nhiễm sương tím rồi.

Sầm Thu Sinh này ắt hẳn là người có vận mệnh cực tốt, hơn nữa còn là người mang hồi báo của công đức. Loại người này không phải cứu quá nhiều người, chính là loại người làm ra cống hiến cực lớn, bằng không không thể đạt được hiệu quả như vậy.

Nghĩ tới đây, Kỳ Yến giơ tấm thiệp mời lên: “Tôi biết rồi, tôi sẽ suy nghĩ lại.”

Bốn người thấy thái độ không thích lẫn không sợ hãi của Kỳ Yến, cũng không biết cậu sẽ đến hay không, liếc nhìn nhau, rồi lễ phép chào tạm biệt.

Sau khi bốn người ngồi xe rời khỏi tiểu khu, mới có người nghi hoặc nói: “Mấy anh nói xem vị Kỳ đại sư này, là vô dục vô cầu thật, hay không có bản lĩnh gì, chột dạ trong lòng?”

Người bạn ngồi bên cạnh anh chẳng hề để ý: “Mặc kệ cậu ta có bản lĩnh thật hay diễn trò, dù gì ông Sầm bảo chúng ta tặng thiếp mời cho cậu ta, chúng ta đã tặng rồi, cậu ta tới hay không là chuyện của cậu ta.”

“Chớ nói bậy, ông Sầm tặng thiếp mời cho cậu ấy, thuyết minh người này chắc chắn có thực lực.” Người cầm đầu nhíu mày: “Còn nữa, các cậu không phát hiện, trợ lý của Ngũ thiếu gia cũng ở trong nhà vị Kỳ đại sư đó à?”

“Trợ lý của Ngũ thiếu?!” Vẻ mặt của người nói đầu tiên có chút kì quặc: “Vị Kỳ đại sư này thật sự giỏi như thế á, ngay cả người của Sầm Ngũ thiếu đều đến bái phỏng?”

Lần này có thể được ông Sầm mời, đều là đại sư nổi tiếng trong Đế Đô, chỉ mỗi vị Kỳ đại sư, vừa trẻ tuổi lại chưa có danh tiếng gì, thật sự không biết vì sao ông Sầm lại cân nhắc mời một người như thế.


“Kỳ đại sư.” Đợi bốn người kia đi xong, Lương Phong đứng dậy nói: “Hôm nay làm phiền ngài rồi.”

“Khách khí quá.” Kỳ Yến hơi gật đầu, thả thiệp mời trong tay lên bàn, cứ như đó chỉ là một tấm thiệp, mà không phải tấm thiệp mời mạ vàng được ông Sầm cố ý tự tay viết. Tầm mắt Lương Phong quét qua tấm thiệp mời một lượt, uyển chuyển nhắc nhở: “Kỳ đại sư, đôi khi cố ý đến thăm cũng là có duyên, sao ngài không thử xem?”

“Có lẽ anh nói đúng.” Kỳ Yến cười nhạt, thiếu thiếu hứng thú về chuyện tấm thiếp mời.

Lương Phong thấy thế, không thể nói thêm, chào tạm biệt Kỳ Yến. Kỳ Yến cũng không lưu anh lại, đợi anh ta cùng Đỗ Đông rời đi, Kỳ Yến mới cầm tấm thiệp lên nhìn kỹ.

Tấm thiệp được làm rất tinh sảo, toàn bộ nội dung đều viết tay, bút lực già dặn, như rồng bay phượng múa, rất đẹp. Nét chữ nơi ký tên hoàn toàn giống nội dung, hoặc là tấm thiệp mời này do người mời viết, hoặc là từ đầu đến cuối tấm thiệp mời này đều do người khác viết hộ, bao gồm ký tên.

Chẳng qua, trực giác nói cho Kỳ Yến, tấm thiệp mời này rất có khả năng do đích thân Sầm Thu Sinh viết.

Phất nhẹ qua chữ bên trên, Kỳ Yến cười cười.

Thời tiết cuối tháng bảy nóng tới mức khiến người ta thở không nổi, hôm nay là ngày Sầm Thu Sinh chuẩn bị dẫn các thầy phong thủy đến nhà cũ của mình xem phong thủy, vì thế người họ Sầm có thể ở nhà, đều ngồi trong phòng khách.

Bốn vị đại sư nhận được thiệp mời của Sầm Thu Sinh đều lục tục tới rồi, những người này đều mang theo đồ đệ, hoặc trợ lý, đều mang dáng vẻ của cao nhân, chỉ cần liếc qua, liền sẽ khiến người ta cảm thấy bọn họ là cao nhân có bản lĩnh ghê gớm. Hơn nữa bốn vị cao nhân mỗi người một phong cách riêng, có người già mà vẫn tráng kiện, có người lại thiếu một con mắt, còn có người đầu sáng bóng như bóng đèn. Cuối cùng khá bình thường nhất là Triệu đại sư, thân thể ông cao gầy, mang kính mắt không tròng, thoạt nhìn giống như người đọc sách của thế kỷ trước, phong độ của người trí thức rất đậm.

Bốn vị đại sư biết nhau, vì thế liên tục gật đầu mỉm cười, xem như chào hỏi.

Nếu người bình thường mời người kiểu này, bọn họ sớm đổi sắc mặt, nhưng người lên tiếng mời bọn họ là ông Sầm, bọn họ vui vẻ tới, dù trong lòng không quá vừa ý, trên mặt cũng không tỏ vẻ không vui.

Mọi người chờ một hồi, thấy Sầm Thu Sinh vẫn ngồi trên sô pha chưa có ý định đứng dậy, thầm tò mò, vẫn còn đợi người khác à?

“Bố.” Con cả nhà họ Sầm nhìn đồng hồ: “Thời gian không sớm, chúng ta đi thôi, tới nhà cũ cũng tối rồi.”

“Gấp cái gì.” Sầm Thu Sinh nắm gậy, nói từ tốn: “Người còn chưa tới đủ đâu.”

Con cả nhà họ Sầm liếc nhìn bốn vị đại sư, mấy vị đại sư này đã đến rồi, còn ai chưa đến?

Chỉ tiếc ông Sầm không có sở thích làm thỏa mãn tính tò mò của con cả. Ông chỉ nhìn về phương hướng ngoài của biệt thự, không nói thêm nữa.


Kỳ Yến bước xuống xe taxi, còn chưa bước vào cổng chính, liền bị hai người mặc áo sơ mi thêm quần tây đen ngăn lại. Vì loại người có tạo hình áo phông trắng kèm quần bò như cậu, thật sự rất giống sinh viên, khiến bảo vệ cổng chính của nhà họ Sầm không hề xem cậu là người nhận được lời mời.

Đại sư khác đều tiền hô hậu ủng, ngồi xe sang tới, ngồi taxi tới như Kỳ Yến, khuôn mặt non nớt không nói, còn đi một mình, căn bản không hề nằm trong phạm vi xem xét của bọn họ.

Đến khi Kỳ Yến lấy tấm thiệp ra, cậu bước vào cổng chính trong cái nhìn sửng sốt hết mức của bảo vệ, thậm chí có bảo vệ còn lo ngại cậu giả mạo đại sư, cố ý dẫn cậu vào cổng chính xong, mới xoay người quay về.

“Ngại ngùng, ông Sầm, các vị đại sư, tôi bị kẹt xe, để mọi người đợi lâu rồi.” Kỳ Yến tự nhiên tiến vào tầm nhìn của mọi người, sau đó hướng về mọi hướng xin lỗi. Thực tế, trên tấm thiệp mời có viết rõ thời gian là mười hai giờ, bây giờ vẫn còn một tiếng nữa mới tới mười hai giờ, cậu không xem như tới trễ.

Bốn vi đại sư nghi ngờ nhìn Kỳ Yến, cậu thanh niên này là người ông Sầm kiên trì muốn đợi?

Tuy không rõ thân phận của cậu thanh niên, nhưng bốn vị vẫn rất có hàm dưỡng gật đầu với cậu.

“Kỳ đại sư, hoan nghênh.” Sầm Thu Sinh chống gậy đứng lên: “Cám ơn các vị hôm nay cố ý tới nơi này. Xe đã chuẩn bị cho các vị ở bên ngoài, mời các đại sư đi theo tôi.”

Lúc này bốn vị đại sư tới trước mới hiểu, hóa ra cậu thanh niên này không phải thân thích của người nhà họ Sầm, mà giống bọn họ, xem phong thủy cho nhà cũ của người nhà họ Sầm.

Có điều cả bốn người đều không xem trọng cậu thanh niên tên Kỳ Yến, bốn người bọn họ đều có đồ đệ, tuổi có lẽ còn cao hơn Kỳ Yến một chút, nhưng bản lĩnh của những đồ đệ đó có bao nhiêu, người làm sư phụ như bọn họ tinh tường nhất.

Nếu thật sự có bản lĩnh ghê gớm, sao ngay cả một trợ lý cũng mời không được? Đây cũng quá nghèo đi?

Mọi người cùng đi theo Sầm Thu Sinh ra khỏi cổng chính biệt thự, chỉ thấy bên ngoài đậu mấy chiếc ô tô, dưới ánh nắng phản chiếu ra tia sáng chói mắt. Bảo vệ cùng mặc trang phục Tây trang thống nhất bước tới cạnh cửa xe, khom lưng mở cửa, im lặng đứng một bên, đợi các vị đại sư lên xe.

“Bố.” Con thứ hai của nhà họ Sầm là con gái, cô ấy dìu Sầm Thu Sinh, tấm mắt đảo qua năm vị đại sư, cúi đầu nói với Sầm Thu Sinh: “Bố, vị Kỳ đại sư trẻ tuổi ấy, là người thế nào?”

Sầm Thu Sinh lắc đầu: “Bố không dám khẳng định bản lĩnh của cậu ấy ra sao, nhưng bố điều tra ra vài việc cậu ấy xử lý gần đây, có thể chắc chắn cậu ấy có bản lĩnh thật.”

Có bản lĩnh khác với bản lĩnh bao nhiêu, có điều Sầm nhị tiểu thư không nói câu đó ra, dù sao có bốn vị đại sư khác ở đây, cũng không sợ lần này sẽ xuất hiện người làm loạn.

Nhớ tới em trai thân yếu nhiều bệnh, cô lắc lắc đầu, nếu bệnh viện đều hết cách cứu, tìm đại sư, thực tế cũng chỉ để tâm lý thoải mái hơn thôi.

Trong đầu nghĩ như thế, cô lại không dám nói ra, chỉ khom người dìu bố vào xe, cô mới ngồi vào bên cạnh, liền thấy trước mặt có một chiếc xe Bentley đen bóng tiến tới, nhìn bảng số xe có chút giống xe em trai hay ngồi.

Nghĩ tới đây, cô lập tức xuống xe, không phải Bách Hạc đang ở bệnh viện à, sao giờ lại về?


Sầm Bách Hạc thấy bố dừng một đoàn xe trước cổng, liền biết bố vẫn mời mấy đại sư không biết là thật là giả đó. Anh cầm khăn tay, che miệng ho vài tiếng, sau đó mở cửa xuống xe.

“Ngũ thiếu!”

“Ngũ thiếu!”

Người ngoài gọi Sầm Bách Hạc là Ngũ thiếu, nhưng người nhà họ Sầm đều biết, anh chính là Ngũ thiếu trong miệng bọn họ.

Ánh mắt anh đảo qua trên mặt mọi người, tiếp đó đi tới bên cửa xe Sầm Thu Sinh, liên tiếng: “Bố, mọi người chuẩn bị đi đâu?”
 

konny

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
4/10/16
Bài viết
508
Gạo
0,0
Bạn ơi, hay quá.:x:xBạn có biết là tôi yêu đam mỹ đến mức ở trong fone tôi toàn hình đam mỹ. Cảm ơn bạn đã dịch ra truyện này.:x:x:x
 
Bên trên