“Đây là phòng làm việc của tôi đấy!” Anh nhắc lại bằng giọng nói không mấy thân thiện, “mặc dù đã hiểu suy nghĩ của đối phương về mình thì việc này cũng không đúng chút nào.” Anh đi đến chiếc bàn làm việc và cởi chiếc áo khoác ngoài. “Ít nhất cũng hãy tôn trọng không gian riêng tư của người khác một chút. Sợ rằng ông không hiểu nên tôi cũng nói thẳng, hy vọng ông nhận ra rằng tôi đang cố kiềm chế đến thế nào để không yêu cầu bảo vệ lên canh trước cửa văn phòng của mình như lính gác đấy.”
“Ta hiểu rõ điều đó chứ.” Giọng của người đàn ông lớn tuổi trả lời. “Nhưng ta đến đây là vì mẹ con muốn ta làm thế.”
“Điều đó có gấp đến mức khiến ông không thể đợi chủ nhân của căn phòng này đến trong khi bản thân mình chờ bên ngoài kia như những người khác vẫn hay làm không? Ông không nhận ra rằng chúng tôi đã chuẩn bị không gian dành cho khách bên ngoài hay sao?” Thay vì đến chiếc ghế sofa gần đó để tiếp chuyện ông một cách lịch sự, anh lại ngồi vào bàn làm việc của mình.
“Con có giấu điều bí mật nào trong phòng này đến nỗi sợ người khác vào sao?” Ông vẫn giữ nụ cười trên gương mặt mình dẫu cho thái độ của anh có thô lỗ như thế nào.
“Ai mà chẳng có những bí mật.” Anh không đồng ý nhưng cũng không phản đối. “Nhưng điều đó còn tùy thuộc vào suy nghĩ của người tìm ra những bí mật đó. Người ta sẽ dùng nó để hại người khác và mưu lợi cho bản thân, hay sẽ biết rồi làm ngơ xem như chưa hề biết được điều gì. Bởi vì sợ sẽ bị ai đó đâm sau lưng mình đến thế nên tôi không thích, hay nói chính xác hơn là ghét, những ai xâm phạm vào không gian riêng tư của tôi.”
“Thậm chí người đó có là mẹ của con sao?” Ông như đang muốn thêm dầu vào lửa.
“Bà ấy chưa bao giờ làm vậy.” Anh dập tắt sự hào hứng của ông. “Bà ấy đủ lịch sự và tinh tế để không làm những điều đó.” Anh thầm nghĩ, nếu như ông ta không phải là chồng của mẹ anh và là bố dượng của anh thì anh đã tống ông ta ra khỏi nơi này ngay khi anh đặt chân đến đây. “Quên chuyện đó đi. Mẹ tôi muốn nói gì nào?”
“À!” bởi cuộc chiến vừa châm ngòi của anh mà ông vô tình quên mất mục đích của việc đến đây ngày hôm nay, “bà ấy bảo muốn gặp con ở nhà. Có vẻ như là muốn nói chuyện gì đó về công ty.”
“Nếu là chuyện về công ty thì tại sao bà không đến công ty để làm điều đó?” Anh cười nhạt trước lời truyền dẫn của ông ta.
“Có lẽ vì bà ấy không muốn thu hút sự chú ý đó mà.” Ông cố gắng giải thích cho vợ của mình.
“Bà ấy sợ mọi người sẽ chú ý sao? Nghe buồn cười thật đấy!” Anh thật sự muốn phá lên cười trước suy nghĩ của mẹ anh. “Nếu bà ấy sợ như thế thì tại sao lại làm việc ấy vào lúc này. Nực cười hơn nữa đó chính là trong khi người vợ muốn tránh giới truyền thông thì chồng của bà ta lại thuê một đội ngũ chuyên viên để đánh bóng tên tuổi của mình cũng như thu hút sự chút ý của báo chí càng nhiều càng tốt. Đây chẳng phải là một chuyện hài hước lắm sao?”
Nụ cười giả tạo của ông tắt ngóm khi ông nghe câu nói của anh. “Ta không biết con đã nghe chuyện đó ở đâu nhưng ta thật sự chẳng thuê ai cả. Ta xuất hiện nhiều hơn chỉ bởi vì ta không có đủ khả năng để lẩn tránh mọi chuyện giống như con.” Ông thanh minh cho bản thân.
“Chuyện đó không quan trọng.” Anh gạt phăng đi những điều ông vừa nói. “Tôi chỉ biết rằng mọi chuyện có lẽ sẽ không ồn ào như thế này nếu như ông cố khuyên ngăn bà ấy hay báo cho tôi biết trước ngay từ đầu. Và…” anh đặt chiếc bút xuống bàn rồi nhìn thẳng vào ông ta, “…đừng có bảo với tôi rằng ông không biết điều đó. Mẹ đã bảo bà đã bàn bạc với ông trước khi đưa đến quyết định đó, và bà nghĩ mình đã đúng bởi ông cũng đồng tình với bà. Mỗi lần nghĩ đến điều đó, tôi lại tự hỏi, rốt cuộc thì quyết định này của bà là tốt cho ai đây nhỉ? Cho bà– hay cho chồng của bà?” Anh nhướn mày và nhìn ông bằng đôi mắt sắc như dao cạo.
Họ giữ sự im lặng và cái nhìn ấy trong vài giây như thể đang cố cân đo đong đếm xem đối thủ của mình đang nghĩ gì và là người sẽ chiến đấu ra sao.
“Như thế đã đủ rồi.” Ông chính là người lên tiếng trước để cắt ngang sự căng thẳng giữa họ. “Ta đã truyền lời với con như yêu cầu của bà ấy. Vậy con dự định khi nào sẽ ghé nhà?”
“Chuyện đó,” anh đã muốn trả lời nhưng rồi một giây sau đó anh lại đổi ý, “tôi sẽ gọi và trả lời trực tiếp với mẹ của mình. Cảm ơn vì lời đề nghị.”
Rồi không để ông nói thêm một lời gì nữa, anh nhanh tay ấn số nội bộ và nói qua điện thoại với trợ lý, “khách muốn ra về.” Sau đó quay lại với ông nhưng không nhìn vào ông, “xin lỗi nhưng tôi khá bận, không tiện tiễn ông. Ngày mới tốt lành.”
Ngay sau khi cuộc gọi kết thúc, người trợ lý đã xuất hiện và mở cửa để mời ông ta ra khỏi phòng anh một cách lịch sự. Và cũng ngay sau khi chắc chắn rằng ông ta đã rời khỏi khu vực làm việc của mình, một âm thanh vang lên từ phía bên kia cánh cửa phòng của anh khiến người trợ lý giật nảy người. Nguyên nhân của việc đó chính là do anh đã đập mạnh tay xuống mặt bàn cùng một câu chửi thề trước khi mở tung cánh cửa phòng để đối diện với hai người trợ lý của mình.
“Lần sau,” anh nói bằng sự tức giận cùng khuôn mặt đỏ ửng, “nếu ông ta còn đến đây và đòi hỏi để được vào phòng làm việc của tôi, mà không có mặt của tôi hay có sự cho phép của tôi, thì hai người hãy gọi bảo vệ lên và mời ông ta ra. Không thể bằng lời nói thì bằng vũ lực. Tôi không quan tâm đến điều đó được thực hiện như thế nào, miễn sao người đàn ông đó không thể nào đặt chân vào đây khi vắng mặt tôi.” Anh dự định bảo rằng nếu ai trong hai người để cho ông ta vượt qua bức tường bảo vệ của họ và vào trong thì anh sẽ truy cứu trách nhiệm, nhưng cuối cùng lại thôi. Bởi anh cũng hiểu, họ chẳng thể nào có thể chống đối lại ông ta tương tự như những người khác trong công ty. Ngày mẹ anh vẫn còn làm việc, ông ta đã có uy quyền như thế, giờ đây bà đã rút về hậu phương để nhường lại mọi việc thì trong công ty này chỉ có anh là người duy nhất đủ sức đối đầu với ông ta.
Sau lời thông báo ấy, anh quay trở về phòng làm việc, thả mình vào chiếc ghế và khép hờ mi. “Buổi sáng
thật là tốt lành.” Anh mỉa mai khi cởi chiếc cà vạt trên cổ bởi anh có cảm giác nó đang siết nghẹn lấy anh như cách ông ta và mẹ anh đang làm. Vẫn còn một tuần dài đằng đẵng cho đến khi anh mới có thể tìm đến sự tự do của mình, anh lại nghĩ ngợi một lần nữa.
Và trong những nghĩ suy của mình, bỗng chốc hình ảnh của nàng xuất hiện mờ nhạt rồi lại dần rõ ràng hơn trong tâm trí anh. Mắt anh vẫn nhắm nghiền và anh cho phép mình nhìn vào nàng như thế. Đột nhiên anh nhớ những gì họ đã trải qua cùng nhau vào những ngày cuối tuần, nhớ cách anh ôm siết lấy nàng, cách bờ môi của nàng lướt trên anh, cách những ngón tay của nàng chạm vào tóc anh và xoa dịu anh, cũng như lắng nghe những điều khiến anh đau đầu như thế này. Điều này thật lạ, mắt anh vẫn khép nhưng đôi mày anh bỗng nhíu lại, bởi lần đầu tiên sau vài năm bên nhau, anh lại nghĩ đến nàng giữa những ngày làm việc bộn bề như thế này. Có chuyện gì với anh thế này? Anh ngồi dậy, đi lấy cho mình một tách cà phê và quay trở về bàn làm việc, cố gắng không suy nghĩ sâu xa thêm nữa. Chỉ là vô tình, anh nhắc nhở bản thân, chỉ là vô tình hình ảnh của nàng lướt qua tâm trí của anh.
…
Nhưng đó không phải là vô tình. Nếu là vô tình thì chỉ một lần, nhưng tần xuất của sự xuất hiện ấy cứ mỗi lúc một nhiều hơn. Cả một tuần dài cứ trôi qua, anh vẫn thi thoảng nghĩ về nàng và đắn đo không biết có nên tiếp tục chia sẻ với nàng những điều đã xảy ra trong suốt một tuần này hay không. Anh lại tự hỏi nếu mình làm thế, có phải chính anh đang rút ngắn khoảng cách trong mối quan hệ của họ hay không, mà anh lại chính là người đã vạch ra làn ranh giữa họ ngay từ khi bắt đầu. Anh cứ băn khoăn, cứ tư lự, cứ thế cho đến khi một tuần đi qua trong mệt mỏi và căng thẳng.
---o0o---
Thứ sáu rồi cũng đến dù nó trôi qua một cách lười nhác khiến người khác cáu gắt. Tan giờ làm, những cuộc gọi được chuyển đi liên tục để bắt đầu những cuộc hẹn giữa mọi người với nhau. Và chiếc điện thoại của nàng cũng không phải là ngoại lệ.
“Em nghe đây Jay.” Nàng trả lời điện thoại của Jay ngay khi chuông vừa đổ lên hai tiếng. “Cho em năm phút và em sẽ gặp anh ở xe.” Nàng nói khi trút những đồ dùng của mình vào túi xách vì nàng biết mình đã trễ hẹn với anh.
Đúng năm phút sau, hoặc có thể nhiều hơn, nàng đã có mặt trong xe của Jay, hơi thở đứt quãng vì kết quả của việc chạy nước rút để đến kịp theo như đúng lời mình đã hứa.
“Xin lỗi,” nàng thở dốc khi nàng ngồi vào xe, “em đến trễ!” Nàng thả người trên ghế xe, mắt nhắm lại để cố gắng điều chỉnh hơi thở của mình. “Em đã nhớ rằng mình có hẹn với anh, nhưng sau khi bắt tay vào làm thì em lại quên mất.”
Khi nhịp thở đã trở lại bình thường, điều đầu tiên nàng nhận ra được chính là ánh mắt của Jay đang dán chặt vào nàng. “Chuyện gì thế?” Nàng hỏi bằng sự khó hiểu.
Đáp lại nàng, Jay chỉ im lặng vài giây rồi nhún vai. “Chẳng có gì cả.” Thật ra là có quá nhiều thứ để nói về những cảm giác của anh khi ở bên nàng, cách nàng chạy đến bên anh để đúng giờ trong cuộc hẹn của họ khiến anh nhớ về nhiều điều, nhưng cuối cùng anh quyết định sẽ giữ nó cho riêng mình. “Em lúc nào cũng là người đến trễ và anh lúc nào cũng là người phải chờ đợi, có lẽ vì thế nên anh đã quen với điều này.”
Nàng cười xuề xòa trước câu trách móc của anh. Cũng như anh, nàng cũng đã quá quen thuộc với việc phải xin lỗi và để anh chờ mình trong bất kỳ cuộc hẹn nào nên nàng cũng chẳng còn cảm giác áy náy quá nhiều trong những lần trễ hẹn.
Nhìn sang bên cạnh mình, nàng tìm thấy hai cốc cà phê đã được đặt sẵn.
“Đây là dành cho em phải không?” Nàng chỉ tay vào cốc cà phê còn nguyên vẹn.
“Không phải!” Jay liếc mắt nhìn qua kính chiếu hậu để lái xe ra đường lớn. “Ly ấy…” anh nói qua nụ cười trên khóe môi, “dành cho người phụ nữ của anh.” Anh cố tình nói những lời xến xúa để khiến nàng cười dù thật ra họ đều biết ly cà phê ấy lúc nào cũng được chuẩn bị để dành cho nàng mỗi khi họ đi cùng nhau.
“Oh, thôi nào!” Nàng cười lớn trước câu nói đùa quen thuộc của Jay, “bởi vì anh luôn nói như thế nên mọi người đều nghĩ rằng chúng ta là một đôi.”
“Nghe này, quý cô!” Anh gõ nhẹ lên nắp đậy của ly cà phê, “có vẻ như em đã quên là chúng ta đã từng hẹn hò với nhau.” Qua giọng nói của anh, dường như mối tình đã qua của họ vẫn còn là một điều luyến tiếc trong anh. Họ đã từng dành cho nhau những lời ngọt ngào và những cử chỉ âu yếm. Anh đã từng nghĩ mình là người đàn ông hạnh phúc nhất thế gian. Nàng đã từng đón nhận những gì anh trao không một chút đắn đo. Thế nhưng điểm đến cuối cùng dường như không dành cho họ.
“Nghe này, quý ông!” giọng nói của nàng lại kéo anh ra khỏi những suy tư của mình, “cảm ơn anh đã dùng động từ rất chính xác. Có vẻ như anh đã quên, chúng ta
đã hẹn hò nhưng cũng đã chia tay.”
“Chính em là người đã nói chia tay, không phải anh.” Anh đính chính lại lời nàng nói. “Và chỉ vì em nói chia tay không có nghĩa mọi thứ đã chấm hết đối với anh.” Và anh cho nàng biết điều mà anh luôn nghĩ mỗi khi họ đề cập đến chuyện này, “anh để em đi không phải vì anh đồng ý kết thúc mọi chuyện. Anh làm thế bởi đó là điều em muốn,” giọng anh trầm xuống, chẳng giống một Jay luôn hoạt bát sôi nổi mỗi khi ở cạnh nàng. “Anh muốn cho em một khoảng trống để em suy nghĩ và xác định lại tình cảm của mình.”
“Có lẽ chuyện đó khó có thể xảy ra một lần nữa.” Nàng bỗng đặt tay lên bàn tay đang giữ vô lăng của anh như để xoa dịu cảm xúc của cả hai.
Jay quay sang nhìn nàng, ngay cả khi nàng có nói điều đó thì một tia hy vọng vẫn chưa bao giờ tắt trong mắt anh. Rồi anh nhẹ nhàng rời tay khỏi vô lăng để nắm lấy bàn tay quen thuộc của nàng – bàn tay mà trước đây vẫn luôn giữ chặt lấy tay anh bất cứ khi nào họ cần nhau. “Đừng nói chuyện đó quá sớm, Julie.” Và anh chợt nhắc cho nàng nhớ những kỷ niệm giữa họ, “chẳng phải ngày trước em vẫn hay lẽo đẽo theo anh bất kỳ đâu dù anh có bảo rằng em chỉ là một cô bé với anh hay sao? Và nhìn xem, ngay cả khi anh có nói thế thì cuối cùng chúng ta cũng đã hẹn hò với nhau trong suốt một khoảng thời gian dài. Cho đến khi em…” anh bỏ lửng câu nói xen lẫn một nỗi buồn phảng phất.
“Phải,” nàng thừa nhận rằng anh đã từng là tất cả với nàng, một chàng hoàng tử quá tuyệt vời dành cho một cô gái ở lứa tuổi mười sáu đôi mươi, “em đã từng là một cô bé say mê anh như mê một câu chuyện cổ tích. Nhưng cổ tích không có thật và em cũng nhận ra tình cảm em dành cho anh chỉ là sự ngưỡng mộ của một cô nàng thích mơ mộng. Có chút gì đó…” không rút tay ra khỏi anh, thay vào đó, nàng lại siết nhẹ bàn tay đang đan lại giữa họ, “anh biết đấy,” nàng nhún vai, “…khi chúng ta còn bên nhau, em luôn cảm thấy có một khoảng trống lúc nào cũng hiện diện trong em.” Khoảng trống ấy tuy rất nhỏ nhưng lại càng lớn dần hơn mỗi khi nàng ở cạnh Jay, lắng nghe anh nói, rồi để những câu chuyện của mình rơi dần vào sự im lặng. Sự vui vẻ giữa họ dương như biến mất hoàn toàn khi họ yêu nhau. Nàng không còn cảm thấy sự cuốn hút ở anh, không còn muốn đi theo anh và những khi họ hẹn hò cùng nhau thì cảm giác tồi tệ lại tìm đến nàng, như thể đó là một cuộc tra tấn về tinh thần. Nhưng nàng giữ những suy nghĩ ấy cho riêng mình. Tình yêu giữa họ không có, nhưng kỳ lạ thay sự hào hứng lại quay trở về bên nàng khi họ quyết định trở thành những người bạn.
“Và vì chút gì đó mà em nói nên em quyết định chia tay với anh sao?”
“Anh có biết người ta vẫn thường nói rằng, dễ dàng để đi từ tình bạn sang tình yêu nhưng sẽ khó khăn để đi ngược lại, trừ khi hai người không yêu nhau. Và nhìn xem, chúng ta còn hơn cả những người bạn thân nữa đấy!” Nàng giải đáp câu hỏi của anh bằng một câu trả lời gián tiếp.
“Điều đó thì tùy vào em.” Đến lượt anh nhún vai, “có thể em vui vì được làm bạn với anh, nhưng anh thì vui vì được ở cạnh em thế này. Mọi người được tự do thể hiện cảm xúc của mình, vì thế em cứ làm điều em muốn và anh vẫn sẽ thể hiện tình cảm của anh dành cho em theo cách của chính mình.” Và đó cũng đồng nghĩa với việc anh sẽ không từ bỏ nàng dễ dàng như thế.
“Em có thể không cảm thấy tình cảm giữa chúng ta thiếu một chất xúc tác, nhưng anh có thể đảm bảo với em rằng anh đã rất chân thành khi chúng ta hẹn hò với nhau. Vào thời điểm đó, ngoài em ra, anh đã không nhìn đến một ai khác cả.” Giọng anh đã trở lại bình thường, thoáng chút tinh nghịch trong từng ý của mình.
“Ý anh là…” nàng bật cười trước lời thú nhận của anh, “anh luôn hẹn hò với hai người phụ nữ cùng một lúc sao?”
Anh để sự im lặng trả lời thay cho mình. “Chẳng phải hiện giờ ngoài những cô nàng anh đang qua lại thì em là người anh luôn gặp hay sao?”
“Vậy nếu anh và một cô nàng nào đó chia tay vì người thứ ba thì em chính là nguyên nhân sao?”
“Đó là chuyện hiển nhiên.” Có một sự thật là anh chỉ biết mỗi duy nhất nàng khi họ hẹn hò với nhau bởi đó là nàng, không phải một ai khác. Nhưng kể từ sau khi họ chia tay nhau và nàng bảo mình muốn làm bạn với anh, thì trong những cuộc tình sau này của anh, anh luôn là kẻ phản bội trong tư tưởng. Lý do đơn giản chỉ bởi vì họ không phải là nàng, và anh cũng không thể rời mắt hay bỏ rơi sự quan tâm của mình đối với nàng.
“Oh!” nàng đặt tay lên ngực, giả vờ tỏ vẻ ngạc nhiên trước những điều vừa nghe, “em rất biết ơn anh về tình cảm này.” Anh nhướn mày đáp lại sự tinh quái của nàng. “Nhưng tốt hơn anh hãy ngưng dùng em như một cái cớ cho sự chia tay của anh đi nào.” Nàng bảo mình biết thừa tính cách trăng hoa của anh chàng, nên chẳng có gì lạ khi anh liên tục thay đổi người phụ nữ trong suốt những năm qua.
Vì họ đã quá thân thiết với nhau nên những lời họ nói về nhau không khiến cả hai bận tâm. Và cũng vì nàng luôn nghĩ anh là một gã đào hoa nên anh cũng chẳng buồn giải thích những cảm nhận của mình về nàng. Một ngày nào đó, anh luôn tự nhủ như thế, một ngày nào đó, khi anh đã rong chơi đủ, khi những hoài bão của nàng đã vươn đủ xa, khi họ cảm thấy mệt mỏi và muốn dừng lại, khi ấy họ sẽ lại về bên nhau, như cách họ đã từng trải qua trong quá khứ.
“Với anh…” anh nắm lấy tay nàng, lại một trò đùa nữa giữa họ, “phụ nữ là những viên ngọc quý, nên được trân trọng và nâng niu.” Anh đặt lên tay nàng một nụ hôn và nháy mắt đầy tình tứ. Trông họ cứ như thể họ thật sự là hai kẻ say đắm trong tình yêu. “Nhưng em biết không, vì là một viên ngọc quý nên người ta thường có xu hướng biến nó thành những đồ trang sức để khoe, để tự hào với những người xung quanh.”
Song điều gì cũng có mặt trái của nó. Rồi một thời gian qua đi, khi những món trang sức ấy trở nên quá đỗi quen thuộc, người ta sẽ đặt nó trở lại vào một chiếc hộp và tìm đến những món lấp lánh khác. Cuộc sống này là thế, những gì cũ kỹ sẽ được trả về với thời gian. Người ta cứ mãi đi tìm, cứ mãi đi kiếm, cho đến một lúc nào đó, khi đôi chân mỏi mệt, khi tâm hồn bỗng cảm thấy muốn tìm một nơi an yên, ta sẽ dừng chân và chọn cho mình một món trang sức, tuy giản dị nhưng lại khiến ta cứ muốn giữ nó bên mình và không bao giờ tháo ra cho dù điều gì có xảy ra. Đó là khi trang sức không còn là một vật để làm đẹp, để nâng niu như bao món hàng khác. Đó là khi trang sức trở thành một biểu tượng, của sự chân thành, của niềm tin, của trách nhiệm, và những bổn phận. Và nó chỉ đơn giản được gọi là nhẫn cưới và người thật sự là động lực khiến ta giữ nó chính là vợ hoặc chồng của ta.
Cho đến tận khi anh tìm được người phụ nữ thật sự ấy, hoặc đã tìm thấy nhưng người ấy vẫn chưa nhận ra anh chính là nửa kia của mình, thì với anh, trang sức vẫn chỉ là trang sức, và phụ nữ vẫn chỉ là những viên đá quý để trang trí trong một thời gian ngắn. Anh liếc nhìn nàng khi những suy nghĩ ấy lướt qua tâm trí anh, trong khi nàng chẳng hề nhận ra ánh mắt chân thành của anh và vẫn nhâm nhi cốc cà phê của mình.
Tiếng chuông điện thoại của nàng vang lên cắt ngang cuộc nói chuyện của họ. Anh nhận ra nụ cười chợt hiện lên nơi khóe môi nàng. Đôi mày anh nhíu lại, một cảm giác không tốt lại xuất hiện.
“Xin chào, em nghe đây.” Không giống với nụ cười của mình, cách nói chuyện của nàng trông có vẻ khá xa cách. “Chuyện gì khiến anh gọi cho em thế này?” Anh không phải là người thích nghe lén chuyện của người khác, nhưng chẳng hiểu sao đôi tai anh lại không bỏ sót bất kỳ câu nói nào của nàng với nhân vật bên kia điện thoại. “Chẳng phải ngày mai là ngày hẹn của chúng ta sao? Em xin lỗi, nhưng em không nghĩ là em có thể. Em đã có hẹn vào tối nay. Em rất tiếc,” nhưng tại sao Jay lại không nhận ra sự tiếc nuối gì nhỉ? “Chào anh, gặp anh ngày mai nhé!”
Nàng tắt điện thoại, lại một nụ cười khác hiện ra trên gương mặt xinh đẹp nhưng cũng thoáng chút lạnh lùng của nàng.
“Là ai thế?” Anh không thể ngăn mình hỏi về điều đó. “Là ai lại khiến cho vẻ mặt, giọng nói và thái độ của em chẳng hề trùng khớp với nhau thế?” Một phút trước khi trả lời cuộc gọi, nàng đã mỉm cười đầy ngọt ngào như một cô nàng đang yêu. Song giọng nói của nàng lại thay đổi ngay khi nàng nói chuyện, và rồi thái độ của nàng lại trở nên thoáng chút vô tình nhưng lại rất hài lòng với việc mình vừa làm sau khi kết thúc cuộc gọi. Jay tự hỏi rốt cuộc đâu mới chính là con người thật của nàng.
“Một người đàn ông.” Nàng tránh không nhìn vào mắt Jay khi nàng đặt điện thoại vào túi áo khoác. Đây chính là lý do nàng tránh nghe bất kỳ cuộc gọi nào hay nói bất kỳ điều về Karl trước Jay, bởi Jay quá tinh tế và gần gũi với nàng để nhận ra những điều mâu thuẫn nơi nàng.
“Người đàn ông nào?” Jay lại hỏi như hỏi cung nàng, nhưng nàng không có cảm giác khó chịu vì nàng biết anh quan tâm đến nàng.
“Anh có nhất thiết muốn biết không?” bây giờ thì nàng đã có thể đối diện với anh sau khi điều chỉnh cảm xúc của mình.
“Dĩ nhiên. Người đàn ông nào thế?”
“Người đàn ông
của em.” Nàng nhấn mạnh từ sở hữu khi trả lời.
“Người đàn ông của em sao?” Jay khá bất ngờ trước câu nói của nàng. Anh bắt lấy bàn tay của nàng, vẻ mặt vờ như bị tổn thương, “em hẹn hò với một người đàn ông khác ngoài anh sao?”
Nàng bật cười trước sự hài hước của anh. “Điều gì cũng có ngoại lệ cả, Jay à!”
“Anh phải làm gì để giữ em lại đây?” cuộc nói chuyện giữa họ rất hiếm khi nào có một sự nghiêm túc.
“Chẳng phải em đã bảo rồi sao? Trao cho em một chiếc vương miện của nữ hoàng và em sẽ yêu anh một cách vô điều kiện.” Chẳng ai biết nàng đang nói đùa hay thành thật, kể cả chính nàng.
“Nếu vậy người đàn ông ấy trao cho em điều đó sao?”
Nàng nhướn mày không trả lời. Và may mắn cho nàng, họ cũng vừa kịp đến nơi để nàng có thể thoát khỏi cuộc trò chuyện này.
“Đi thôi nào, chúng ta sẽ nói chuyện này sao.”
Và cứ thế, họ tạm gác lại những câu chuyện chẳng đầu chẳng đuôi này để bắt đầu chọn quà cho mẹ anh. Như một thói quen giữa cả hai, anh luôn đi cạnh nàng, luôn đặt tay sau lưng nàng, luôn luôn dẫn lối đưa nàng đi. Thi thoảng khi khu mua sắm trở nên đông đúc, anh nắm lấy tay nàng đầy tự nhiên để họ không lạc nhau. Họ vẫn cười nói đầy vui vẻ, vẫn thoải mái như hai kẻ yêu nhau, như thể chẳng ai có thể xen vào mối quan hệ giữa họ.
Lại một mối quan hệ khác của nàng. Họ không phải là anh em ruột, hơn cả những người bạn nhưng lại chẳng phải là tình nhân.
Lại thêm một mối quan hệ khác không thể gọi tên.
---o0o---