…
Nàng nhận được cuộc gọi khi vừa trở về sau bữa trưa. Nhíu mày vì cuộc gọi này, nàng nhìn vào điện thoại riêng với một dãy dài các cuộc gọi nhỡ, cố gắng đoán xem chuyện gì đang đợi mình ở phía trước trên đường đi đến văn phòng của Jay.
Nàng nói chuyện với những người đang ngồi trước phòng, “tôi đến theo yêu cầu. Anh ấy có thời gian không?” Nàng chỉ tay về cánh cửa đang đóng cửa ở gần đó, và đáp lại là những ánh nhìn không thể che giấu được vẻ ái ngại dành cho nàng. Họ như đang muốn báo cho nàng biết rằng mọi việc sẽ không hề dễ dàng cho nàng một khi nàng bước vào bên trong.
Trong khi nàng nói vài điều với người trợ lý riêng của anh, một người thư ký gần đó thông báo cho anh biết về sự có mặt của nàng. Một lần nữa, nàng chào họ và đi thẳng vào bên trong mà không hề e dè như thể nàng đã biết trước được chuyện tồi tệ nào sẽ đến.
“Anh gọi em.” Nàng tiến về trước bàn làm việc của Jay, người ngước mắt chờ nàng.
Anh đưa mắt về những chiếc ghế trước mặt mình. Nàng ngồi xuống theo ý anh, chuẩn bị tinh thần để nghe những lời sẽ nói.
Nhưng anh chỉ nhìn vào nàng, im lặng một cách đáng sợ. Nàng nhướn mày để thay cho câu hỏi về sự thắc mắc của mình.
Khi hai đôi mắt nhìn nhau như một cuộc đấu tâm lý đang diễn ra, anh thở dài như thể mình đã thua trận đấu đầu tiên.
“Anh gọi em lên đây chỉ để chúng ta nhìn nhau và em nghe anh thở dài hay sao?” Nàng mất dần sự kiên nhẫn.
“Thế em nghĩ– lý do anh muốn gặp em là gì?” Anh gõ đầu bút xuống bàn. “Như thế này thì anh mới có thể gặp và nói chuyện trực tiếp với em.” Họ đều hiểu rằng lý do mà anh gọi nàng đến tận văn phòng bởi vì nàng đã từ chối tất cả cuộc gọi của anh và muốn tránh mặt anh.
“Nếu thế thì anh đừng tiếp tục gọi em.”
“Nếu thế thì em nên trả lời điện thoại của anh, ít nhất là một lần.” Họ lại tiếp tục nhìn nhau đầy căng thẳng. “Em… sẽ đi gặp hắn ta vào cuối tuần này nữa sao?”
“Đó không phải là chuyện anh cần quan tâm.” Bây giờ thì đến lượt nàng thở dài. “Em đã biết chắc chắn anh sẽ nói về chủ đề này. Đây cũng chính là lý do em tránh mặt anh đấy.” Tất cả các cuộc gọi đến với nàng trong những ngày qua đều là từ Jay. Anh gần như không bỏ cuộc sau ngần ấy lần từ chối vì nàng biết những gì anh sẽ nói đều xoay quanh mối quan hệ giữa nàng và Karl.
Sau đêm anh cho nàng biết mình đã phát hiện mối quan hệ của nàng cũng như người đàn ông mà nàng đang gặp gỡ, nàng đã lo lắng đến mất ngủ như thể vừa bị ai đó bắt quả tang làm một việc xấu xa. Nhưng khi suy nghĩ lại, nàng nhận ra mình chẳng có lý do gì để lo lắng. Jay có thể biết về điều đó nhưng điều đó không có nghĩa Karl và những người xung quanh sẽ biết, vì thế nàng đã đối diện với anh bằng vẻ bình thản như thế này.
Tuy nhiên, ngay cả khi có là người kiên nhẫn đến đâu thì khi những điều gì đó cứ lặp đi lặp lại mãi cũng khiến người ta khó chịu. Và Jay đang khiến nàng phát điên lên theo cách đó.
“Anh không thể ngừng nói về chuyện ấy được sao?” Nàng ngồi lại một cách khó chịu. “Em không còn là một đứa bé lên ba phải cần có sự đồng ý của người lớn để làm chuyện nào đó. Em biết mình đang làm gì.”
“Trẻ lên ba còn hiểu biết hơn em nữa đấy, Julie!” Jay cũng như thể một quả bom phát nổ sau khi bị chính nàng châm ngòi. “Em không còn là trẻ lên ba nhưng em đang làm những điều khiến người khác thất vọng.”
Jay đột nhiên rời khỏi chỗ ngồi của mình, rồi bước đi qua lại trước mắt nàng, những ngón tay hết nắm lại thành nắm đấm rồi sau đó lại mở ra, xoắn lại với nhau trong khi vẻ mặt căng thẳng như thể anh đang tìm cách để giải quyết một vấn đề nan giải. Trong lúc anh làm thế, nàng ngã người tựa vào lưng ghế, lại tiếp tục dõi theo hành động của anh.
“Nghe này, Julie!” Anh lên tiếng trong khi vẫn không dừng lại nhịp chân, “chuyện này là không thể được. Nó tuyệt đối không nên xảy ra. Và nếu nó đã xảy ra thì nó cần phải được chấm dứt.” Anh vung vẩy bàn tay trong bầu không khí khi những cảm xúc trong anh quá hỗn độn để có thể diễn tả thành lời. Anh bất ngờ đi vòng quanh bàn làm việc và đến đứng trước mặt nàng. Anh xoay chiếc ghế nàng đang ngồi đối diện với mình và cúi xuống, đặt tay lên hai bên thành ghế để giữ nàng trong tầm kiểm soát của anh. “Anh đã suy nghĩ cả ngàn lần nhưng anh vẫn không hiểu được vì sao em lại làm điều đó. Nhưng rồi anh nghĩ mình cũng đã hiểu ra được phần nào đó. Em đã bảo em sẽ yêu ai đó mang đến cho em cả tiền tài lẫn danh vọng, và có vẻ em nghĩ rằng hắn ta sẽ mang lại cho em những điều ấy, có đúng không? Nhưng em quên rằng anh cũng có thể làm điều đó cho em sao, Julie?”
Ánh mắt anh đầy khẩn thiết khi anh nhìn vào nàng, mong nàng hiểu rằng anh cũng có thể làm điều mà nàng mong muốn. Rồi anh sẽ lại có tình yêu của nàng, rồi họ sẽ lại yêu nhau như những ngày đó. Chỉ cần nàng chia tay Karl và quay trở về bên anh, mọi thứ đều có thể trở thành hiện thực.
Nàng nghĩ mình đọc được những điều ấy trong mắt anh. Nhưng nàng không thể làm được điều đó. Nếu anh nghĩ về nàng như một cô gái vật chất thì nàng nghĩ mình cũng không xứng đáng để anh làm những điều đó.
“Nghe anh nói này, Julie!” Anh giữ nàng lại khi nàng định đẩy tay anh ra để giữ khoảng cách giữa họ. Song anh đã nhận ra điều đó, vì thế anh lại cố gắng thuyết phục nàng. “Em cũng biết– anh đã gặp lại ông ấy,” anh nhắc cho nàng nhớ về cuộc gặp giữa anh và người đàn ông nào đó. Anh cho nàng biết tất cả những dự định của ông ấy, và kết quả của chúng sẽ như thế nào. “Chỉ cần em làm theo thời anh bảo, chỉ cần em chia tay hắn ta thì anh sẽ mang đến cho em điều em muốn. Anh sẽ làm được điều đó cho em. Vì thế hãy nghe anh đi nào, em không nên gặp hắn ta và tiếp tục mối quan hệ này nữa.”
“Đủ rồi đấy Jay!” Cảm xúc của nàng thay đổi khi nàng nghe anh nói về những ý định của anh. Nàng rất biết ơn vì tình cảm anh dành cho nàng, nhưng tình cảm của nàng không thể nào bị điều khiển bởi những điều ấy ngay cả khi anh nghĩ về nàng như thế. Họ đã bên nhau và đã thất bại. Nàng không muốn quay trở lại vết xe đổ ngày nào. Họ không thể làm tổn thương nhau thêm một lần nữa.
Nàng đẩy tay anh ra khỏi chiếc ghế mình đang ngồi và rời khỏi đó cũng ngay vào lúc ấy. “Anh có thể làm bất kỳ điều gì anh muốn, nhưng em thì không.” Nàng cho anh biết quyết định của mình. “Em còn cả tá việc cần làm, chẳng có gì hay ho khi chúng ta dùng giờ làm việc để nói về những điều riêng tư như thế này. Em quay về phòng đây.” Nàng lách người sang một bên để bước đi ra cửa phòng.
Nhưng Jay cũng nhanh chóng giữ nàng lại như cách anh đã làm vào lần cuối cùng họ gặp nhau. “Em không thể làm như thế với anh.” Giọng Jay đanh lại và nàng cảm nhận được bàn tay anh đang siết lại quanh tay nàng. “Em không thể phản bội anh như thế. Em và hắn ta đã hôn nhau ngay trong đêm Giáng sinh. Em đã chủ động lao vào vòng tay của hắn ta. Vậy mà khi anh đến kéo em ra khỏi người hắn, em và hắn đã nói dối rằng cả hai không hề quen biết nhau. Hãy nghĩ xem cảm giác của anh như thế nào khi anh phát hiện ra em đã ở nhà hắn suốt những ngày cuối tuần. Trong khi anh luôn cố gắng nói cho em biết tình cảm của mình thì em lại vui vẻ với hắn ta. Em đang phản bội anh đấy, em biết không?”
“Em không phản bội ai cả!” Tại sao hai người đàn ông quanh nàng lại luôn nói mãi một điều mặc cho nàng giải thích rằng mọi việc không phải như thế. “Chúng ta đã kết thúc từ rất lâu về trước. Em đã nói rằng em không muốn đi lại con đường mà em biết đó là lối đi sai. Chuyện giữa em và Karl cũng không phải là tình yêu điên cuồng như anh đang nghĩ. Hãy thừa nhận đi Jay,” mặc dù đã biết về điều này trước đây nhưng dường như sự giận dữ luôn lấy đi lý trí của người ta, kể cả nàng cũng thế khi nàng hỏi anh một cách thẳng thừng rằng “anh nổi giận chỉ vì người em đã quan hệ lần đầu tiên không phải là anh mà là Karl có phải không?” Nàng biết giọng mình vào lúc này là ra sao, nhưng cũng như Jay, nàng gần như bị ức chế bởi những suy nghĩ về hành động của Jay sau khi anh biết mọi thứ. “Em đã không nói dối khi bảo rằng nụ hôn đầu của mình đã dành cho anh, nhưng thay vì trao cho anh lần đầu khác, em lại lao vào vòng tay của Karl. Và điều đó khiến anh điên tiết lên, có đúng không?”
“Thật sự là– em đã ngủ với hắn sao?”
“Anh có biết đây là câu hỏi chẳng lịch sự chút nào không?”
“Anh biết. Anh xin lỗi. Nhưng vì em đã khơi mào chuyện này trước.”
“Vậy anh hãy nghĩ xem, có ai sẽ qua đêm tại nhà một người đàn ông vào cuối tuần, không phải một mà là rất nhiều những cuối tuần, mà không lên giường với anh ta không?”
“Vậy là em đã làm điều đó.” Trong lòng anh, sự phẫn nộ đi kèm với nỗi thất vọng khiến anh cứ muốn siết chặt người phụ nữ đang đứng trước mặt mình. Ngay cả khi đã biết trước về điều này song sự ghen tuông cứ như đang giết đi một phần nào đó trong anh. “Hai người dự định sẽ kết hôn với nhau sao?”
Tuy vẫn còn đang tức giận bởi sự kìm kẹp của Jay nhưng nàng vẫn bật cười vì câu hỏi mà anh vừa đưa ra. “Anh là ai thế? Anh là Jay mà em quen biết hay sao? Từ khi nào anh lại có suy nghĩ rằng tất cả những người đã làm tình với nhau thì sẽ lấy nhau vậy? Nếu thế thì anh có tất cả bao nhiêu người anh sẽ dự định lấy thế? Nhưng–” nàng thêm vào ngay sau đó, “–em sẽ không nói dối anh lần này. Sự thật là em đã nhận được lời cầu hôn của anh ấy, và–”
“Và?”
“Và em vẫn đang suy nghĩ về lời cầu hôn đó. Nhưng anh cũng biết đấy, càng cố gắng giữ chặt cát trong bàn tay bao nhiêu thì cát sẽ trôi đi bấy nhiêu.” Đó có thể là một lời cảnh báo của nàng trước sự quan tâm quá mức của Jay. Việc anh làm sẽ chỉ đẩy nàng về gần với Karl nhiều hơn mà thôi.
“Đừng đe dọa anh, Julie!” Anh kéo nàng lại gần mình, những lời nói cứ thế thoát ra khỏi quai hàm đanh lại của anh.
“Thế thì hãy xem…” ánh mắt của nàng cũng sắt lại, “…em sẽ đi đến đâu?” Và rồi nàng thoát ra khỏi nắm tay của anh và mở tung cửa bước đi trước khi đóng sầm nó lại.
Cũng nhanh như thế, cánh cửa lại bật mở với anh cũng bước ra nhưng dừng lại ở ngưỡng cửa. “Em bỏ đi như thế sao? Chúng ta vẫn chưa kết thúc cuộc nói chuyện này mà.” Những người nhân viên gần như giật mình trước hành động của hai người. “Em nghĩ em sẽ khiến anh sợ vì những điều mình vừa nói sao?”
Mặc dù đã đi đến chiếc bàn làm việc của người thư ký đang ngồi ngay sát cửa ra vào của khu vực văn phòng, nhưng nàng vẫn dừng bước và xoay lại để đối đầu với anh. Họ lúc này chẳng khác nào hai đứa trẻ đang tranh cãi với nhau trước sự chứng kiến của những người xung quanh. “Cuộc nói chuyện đã kết thúc ngay từ khi anh bắt đầu chuyện này rồi. Và anh cũng nên bắt đầu lo sợ đi là vừa rồi đấy.” Nàng cũng nói to để chống đối lại anh. “Anh cũng biết em không phải là tuýp người ngồi yên để người khác điều khiển mình.”
Nàng quay sang người thư ký ngồi gần đó, “cô có thể làm giúp tôi một chuyện được không?” Nàng liếc nhanh qua anh rồi quay trở lại với cô thư ký, “cô hãy cố gắng sắp xếp lịch làm việc của anh ấy càng nhiều càng tốt, hãy đảm bảo rằng anh ấy không có bất kỳ thời gian rảnh rỗi nào để suy nghĩ về những việc ngu ngốc nữa.”
Anh chống hông trước lời đề nghị của nàng với cô thư ký của anh. “Em bảo anh đang làm việc ngu ngốc sao? Em dám nói như thế về sếp của mình sao, Julie?”
“Xin lỗi anh!” Trái ngược với vẻ cáu gắt của anh, nàng lại khoanh tay trước ngực đầy vẻ tự tin và hài lòng vì nàng đã thành công trong việc chọc giận anh bằng cách này. “Nhưng ngay từ đầu anh đã không yêu cầu em lên gặp anh vì công việc, và vấn đề giữa chúng ta cũng chẳng liên quan một chút nào đến công việc cả.”
Nàng xin lỗi mọi người vì sự khiếm nhã của mình và anh, sau đó ngoảnh mặt bỏ đi như một cô nàng kiêu kỳ, để anh lại trong cơn giận đỏ bừng mặt. Nhưng anh không thể trút giận lên những người làm việc chung với mình, vì thế anh bỏ đi vào phòng, đóng cửa lại và hét toáng lên cùng những lời nguyền rủa trút ra như thác nước.
Nàng luôn biết cách khiến anh phát điên. Luôn như thế. Và trong mọi mặt.
---o0o---
Cuối tuần đến như một lời hẹn trước với những hạt mưa rơi lất phất vào một ngày đông. Những lớp tuyết đọng lại bên khung cửa sổ cũng dần tan khi mưa chạm khẽ. Vẫn như thường lệ, nàng đón ngày mới bằng một tách cà phê. Ghé mắt qua cửa sổ, nàng ngắm nhìn màn mưa trong khi chuẩn bị bữa sáng trước khi khởi hành đến nhà Karl. Trong tiếng mưa tí tách bên hiên nhà, chuông cửa vang lên xen kẽ. Nhìn qua cửa sổ cạnh bên, nàng nhận ra người đang đứng trước cửa nhà mình.
“Điều gì mang anh đến đây vào lúc này thế?” Nàng mở cửa nhưng không có ý định chào đón Jay vào nhà.
Anh cũng nhận ra ý định của nàng vì thế quyết định lách người đi thẳng vào bên trong mà không cần có sự đồng ý. “Bên ngoài lạnh đấy,” anh nói khi cởi áo và treo vào tủ cất áo khoác cạnh cửa ra vào, “em định đứng đấy mãi hay sao?”
Nàng nhìn theo từng hành động của anh, vẻ mặt không giấu được sự bất ngờ. Nhưng cũng rất nhanh sau đó, nàng bình tĩnh trở lại, đóng cửa và đi vào khi anh đang hướng thẳng đến gian bếp.
“Anh nghĩ mục đích của mình sẽ thành công nếu anh đến đây vào giờ này sao?”
“Có vẻ như em đã biết ý định của anh rồi nhỉ?” Anh tự nhiên rót cho mình một tách cà phê mà nàng đã pha sẵn trước đó.
“Làm thế nào anh biết em đã thức dậy?” Nàng đến bên chiếc máy nướng bánh mì gần đó và hành xử như thể đây chỉ là một chuyến viếng thăm thông thường giữa những người bạn.
“Dĩ nhiên là anh đã phải ngồi ngoài xe và chờ cho đến khi nhà em sáng đèn, để chắc chắn rằng em không rời đi từ sáng sớm và anh vẫn có thế bắt kịp em trước khi em ra khỏi nhà.”
“Vậy là anh thừa nhận mục đích của mình rồi phải không?” Nàng lấy trong tủ lạnh vỉ trứng, “anh có muốn ăn không?”
“Anh chưa từng từ chối một bữa sáng nóng hổi.” Anh ngồi thoải mái trên chiếc ghế cao trong bếp, “một phần cho anh.”
Trong lúc họ nói chuyện với nhau, nàng đã làm xong bữa sáng và dọn lên bàn cùng với sự bày biện của Jay. Mọi thứ diễn ra một cách bình thường như bao ngày khác, như thể Jay chưa biết mối quan hệ giữa nàng và Karl, như thể giữa họ chưa hề có cuộc tranh cãi và những mâu thuẫn vào những ngày qua.
Jay nhìn theo từng việc làm của nàng. Họ thong thả thưởng thức bữa sáng, trò chuyện bên tách cà phê, rồi nàng rửa chén bát trong khi anh làm sạch máy pha cà phê. Mọi thứ khiến Jay nghĩ rằng nàng sẽ làm theo điều anh mong muốn và rằng việc anh đến đây vào sáng nay là một quyết định sáng suốt. Song sự im lặng là một lời thách thức, một sự đáp trả thầm lặng của nàng đối với sự kìm kẹp của Jay.
“Bữa sáng đã kết thúc.” Nàng nói khi đặt chén dĩa vào bên trong máy rửa chén. “Anh vẫn ở lại đây để giám sát em sao?”
Anh nhún vai thay cho câu trả lời. Nàng nhướn mày để đáp lại anh. Sau đó nàng để anh ngồi lại phòng ăn và đi về phòng ngủ của mình. “Xem tin tức hay xem truyền hình thì tùy anh.” Nàng nói qua vai trước khi đóng cửa phòng ngủ lại trước mặt anh.
Sau nửa giờ đồng hồ, nàng lại rời khỏi phòng trong vẻ ngoài hoàn toàn khác so với nàng của nửa giờ trước đó. Anh bật người khỏi ghế ngay khi nàng xuất hiện cùng chiếc áo khoác vắt trên cánh tay và tiến nhanh về phía nàng để chặn lối đi. Họ nhìn thẳng vào mắt nhau trong cả một phút dài để quyết định xem ai là người sẽ chiến thắng trong cuộc chiến tâm lý này.
“Anh đã bảo em hãy tránh xa gã đó ra thế mà em vẫn đi gặp hắn ta sao?” Anh khoanh tay trước ngực.
“Chẳng phải em cũng đã bảo với anh đừng quan tâm đến chuyện của em hay sao?” Mặc cho anh ngăn cản, nàng vẫn khoác chiếc áo dày cộm vào người. “Vui lòng tránh đường, em có hẹn với anh ấy vào trưa nay.”
“Em nghĩ anh sẽ làm thế nếu em yêu cầu sao Julie? Chúng ta đều hiểu rõ hắn sẽ làm gì nếu hắn biết mọi chuyện về anh và em.”
“Em không quan tâm điều đó.” Nàng gạt phăng những lời cảnh báo của anh. “Em không còn là đứa trẻ lên ba và em cũng không có ý định làm theo điều anh muốn, vì thế anh ấy sẽ không biết gì cả.”
“Thế sẽ ra sao nếu anh nói cho hắn ta biết tất cả?” Jay quyết định mình phải dùng đến lời đe dọa này để giữ chân nàng lại.
Ánh mắt nàng thay đổi trước lời cảnh báo của anh. Nụ cười của nàng cũng tan biến và vẻ đùa cợt cũng theo đó khuất dần sau ánh nhìn se sắt. “Anh đang đe dọa em sao Jay?” Nàng đanh giọng. Và rồi như biến thành một người hoàn toàn khác, nàng đột ngột bật cười như một người đầy dã tâm. Tiếng cười của nàng bỗng khiến anh rùng mình như thể một làn hơi lạnh vừa chạy dọc sống lưng, “được thôi Jay, nếu đó là điều anh muốn thì anh hãy cứ làm. Dù sao thì anh ấy và em cũng không có ý định sẽ kết hôn với nhau, do đó việc anh nói ra mọi chuyện cũng sẽ chẳng ảnh hưởng đến mối quan hệ này như anh trông đợi đâu.”
Nàng đẩy anh sang một bên và mang giày vào, sau đó mở tung cửa và rời khỏi nhà như đã nói mặc cho mọi sự ngăn cản. Anh cũng đi nhanh theo sau đó như vẫn cố gắng đến phút cuối cùng để ngăn nàng gặp Karl và tay anh tóm lấy cửa xe ngay khi nàng vừa ngồi vào trong.
“Em nhất định phải làm điều ngu ngốc này sao? Nếu em làm thế thì anh sẽ bắt tay với ông ấy đấy. Đừng ép anh phải làm điều tồi tệ đó chỉ để giữ em lại ”
“Tùy anh thôi.” Rồi nàng đẩy tay anh ra khỏi cánh cửa xe để đóng sầm nó lại cũng như khóa tất cả cửa xe để anh không thể mở ra bất kỳ cái nào nữa. Anh vỗ mạnh vào mặt kính của cánh cửa để gọi nàng, anh thậm chí đứng ở đầu xe để không cho nàng lái đi, nhưng nàng lại sang số lùi và cho xe chạy về phía sau để tránh anh.
Trong màn mưa đó, họ cứ mãi đấu tranh cho tình yêu, cho lòng tự trọng của một gã đàn ông, và sự ngang ngạnh của một người phụ nữ. Những lời thách thức cứ được đưa ra nhưng liệu rằng bao nhiêu trong số chúng sẽ thành hiện thực. Bởi họ đều sợ làm tổn thương chính mình lẫn đối phương nếu họ lao vào những việc điên rồ mà họ đã nói.