Dear Julie! I will wait... - Cập nhật - Tracy S.

Tracy Springfield

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
6/9/16
Bài viết
40
Gạo
0,0
Mình vừa mới bắt đầu đọc truyện của bạn. Truyện bạn viết hay quá. Rất thích đoạn 18+ của bạn, đẹp, cuồng nhiệt, thật mà không thô. Ủng hộ bạn.
Cảm ơn đã đọc truyện của mình chuyencuangan. Mình đang định để lại lời nhắn trên thư viện, rằng bạn nào có đọc truyện của mình thì để lại chữ read, để mình biết ít nhất cũng có ai đó theo dõi truyện, rồi mình có hứng thú post tiếp. Chứ cứ post lên mãi mà chẳng thấy ai nói gì cũng hơi buồn, bạn nhỉ?:)
 

chuyencuangan

Duyệt quyền tác giả
Nhóm Tác giả
Tham gia
15/3/16
Bài viết
1.202
Gạo
0,0
Cảm ơn đã đọc truyện của mình chuyencuangan. Mình đang định để lại lời nhắn trên thư viện, rằng bạn nào có đọc truyện của mình thì để lại chữ read, để mình biết ít nhất cũng có ai đó theo dõi truyện, rồi mình có hứng thú post tiếp. Chứ cứ post lên mãi mà chẳng thấy ai nói gì cũng hơi buồn, bạn nhỉ?:)

Cứ gọi mình là Ngân là được rồi :). Mình hoàn toàn đồng ý với bạn. Viết mà có người đọc và nhận xét thì cám thấy có động lực hơn hẳn.
 

Tracy Springfield

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
6/9/16
Bài viết
40
Gạo
0,0
Cứ gọi mình là Ngân là được rồi :). Mình hoàn toàn đồng ý với bạn. Viết mà có người đọc và nhận xét thì cám thấy có động lực hơn hẳn.

Đúng rồi đó Ngân! Bởi vậy mấy hôm nay mình cứ lười post bài lên, vì chẳng biết có ai đọc không mà post. Post lên rồi để đó cũng vậy thôi. Mà mình đã lên Facebook của Ngân, thấy Ngân post nhiều bài trên đó, mà cũng có nhiều người like, thấy cũng thích ghê. Mình cứ muốn tạo một page như thế, nhưng lại sợ chẳng có ai vào xem nên cũng ngại.
 

chuyencuangan

Duyệt quyền tác giả
Nhóm Tác giả
Tham gia
15/3/16
Bài viết
1.202
Gạo
0,0
Đúng rồi đó Ngân! Bởi vậy mấy hôm nay mình cứ lười post bài lên, vì chẳng biết có ai đọc không mà post. Post lên rồi để đó cũng vậy thôi. Mà mình đã lên Facebook của Ngân, thấy Ngân post nhiều bài trên đó, mà cũng có nhiều người like, thấy cũng thích ghê. Mình cứ muốn tạo một page như thế, nhưng lại sợ chẳng có ai vào xem nên cũng ngại.

Ừ nhưng mà nhìn chung mình thấy trên đây cũng không có nhiều người hay bình luận lắm. Hầu hết các thread đều không có bình luận ấy.

Facebook thì cũng hơi khó hấp dẫn người đọc. Phải có cái gì đó khiến người ta muốn share lại thì mới tăng like nhanh được. Mình bắt đầu làm Facebook page từ đầu năm nay. Phần chuyện/ truyện thì chỉ có một bộ phận nhỏ người like và comment thôi. Phần lớn mọi người chỉ quan tâm các chia sẻ kinh nghiệm khác, đặc biệt là việc ăn dặm cho bé và chăm sóc con cái. Ngoài ra mình cũng phải mất công vào các hội, các nhóm trên Facebook để quảng cáo page nhiều.
 

Tracy Springfield

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
6/9/16
Bài viết
40
Gạo
0,0
Ừ nhưng mà nhìn chung mình thấy trên đây cũng không có nhiều người hay bình luận lắm. Hầu hết các thread đều không có bình luận ấy.

Facebook thì cũng hơi khó hấp dẫn người đọc. Phải có cái gì đó khiến người ta muốn share lại thì mới tăng like nhanh được. Mình bắt đầu làm Facebook page từ đầu năm nay. Phần chuyện/ truyện thì chỉ có một bộ phận nhỏ người like và comment thôi. Phần lớn mọi người chỉ quan tâm các chia sẻ kinh nghiệm khác, đặc biệt là việc ăn dặm cho bé và chăm sóc con cái. Ngoài ra mình cũng phải mất công vào các hội, các nhóm trên Facebook để quảng cáo page nhiều.
Cảm ơn Ngân nhiều. Học được chút kinh nghiệm post bài trên Facebook từ Ngân.
 

Tracy Springfield

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
6/9/16
Bài viết
40
Gạo
0,0
Finding Love 10 - Part 1
A woman’s heart is a deep ocean of secrets.
- Gloria Stuart[1]
Bầu không khí trong văn phòng có vẻ khá ngột ngạt bởi sự khó chịu của Jay. Những người thân tín đã nhận ra được nét giận dữ nơi Jay khi họ chia tay nhau vào buổi tiệc đêm Giáng sinh. Dường như đã có chuyện gì đó không mấy hòa hảo xảy ra giữa Jay và Julie. Tuy nhiên một kỳ nghỉ dài đã không đủ để cho họ làm lành với nhau, do đó suốt cả tuần lễ sau đó, Jay rất dễ cáu gắt và hay nổi nóng chẳng vì bất cứ lý do nào.



Nàng nhận được cuộc gọi khi vừa trở về sau bữa trưa. Nhíu mày vì cuộc gọi này, nàng nhìn vào điện thoại riêng với một dãy dài các cuộc gọi nhỡ, cố gắng đoán xem chuyện gì đang đợi mình ở phía trước trên đường đi đến văn phòng của Jay.

Nàng nói chuyện với những người đang ngồi trước phòng, “tôi đến theo yêu cầu. Anh ấy có thời gian không?” Nàng chỉ tay về cánh cửa đang đóng cửa ở gần đó, và đáp lại là những ánh nhìn không thể che giấu được vẻ ái ngại dành cho nàng. Họ như đang muốn báo cho nàng biết rằng mọi việc sẽ không hề dễ dàng cho nàng một khi nàng bước vào bên trong.

Trong khi nàng nói vài điều với người trợ lý riêng của anh, một người thư ký gần đó thông báo cho anh biết về sự có mặt của nàng. Một lần nữa, nàng chào họ và đi thẳng vào bên trong mà không hề e dè như thể nàng đã biết trước được chuyện tồi tệ nào sẽ đến.

“Anh gọi em.” Nàng tiến về trước bàn làm việc của Jay, người ngước mắt chờ nàng.

Anh đưa mắt về những chiếc ghế trước mặt mình. Nàng ngồi xuống theo ý anh, chuẩn bị tinh thần để nghe những lời sẽ nói.

Nhưng anh chỉ nhìn vào nàng, im lặng một cách đáng sợ. Nàng nhướn mày để thay cho câu hỏi về sự thắc mắc của mình.

Khi hai đôi mắt nhìn nhau như một cuộc đấu tâm lý đang diễn ra, anh thở dài như thể mình đã thua trận đấu đầu tiên.

“Anh gọi em lên đây chỉ để chúng ta nhìn nhau và em nghe anh thở dài hay sao?” Nàng mất dần sự kiên nhẫn.

“Thế em nghĩ– lý do anh muốn gặp em là gì?” Anh gõ đầu bút xuống bàn. “Như thế này thì anh mới có thể gặp và nói chuyện trực tiếp với em.” Họ đều hiểu rằng lý do mà anh gọi nàng đến tận văn phòng bởi vì nàng đã từ chối tất cả cuộc gọi của anh và muốn tránh mặt anh.

“Nếu thế thì anh đừng tiếp tục gọi em.”

“Nếu thế thì em nên trả lời điện thoại của anh, ít nhất là một lần.” Họ lại tiếp tục nhìn nhau đầy căng thẳng. “Em… sẽ đi gặp hắn ta vào cuối tuần này nữa sao?”

“Đó không phải là chuyện anh cần quan tâm.” Bây giờ thì đến lượt nàng thở dài. “Em đã biết chắc chắn anh sẽ nói về chủ đề này. Đây cũng chính là lý do em tránh mặt anh đấy.” Tất cả các cuộc gọi đến với nàng trong những ngày qua đều là từ Jay. Anh gần như không bỏ cuộc sau ngần ấy lần từ chối vì nàng biết những gì anh sẽ nói đều xoay quanh mối quan hệ giữa nàng và Karl.

Sau đêm anh cho nàng biết mình đã phát hiện mối quan hệ của nàng cũng như người đàn ông mà nàng đang gặp gỡ, nàng đã lo lắng đến mất ngủ như thể vừa bị ai đó bắt quả tang làm một việc xấu xa. Nhưng khi suy nghĩ lại, nàng nhận ra mình chẳng có lý do gì để lo lắng. Jay có thể biết về điều đó nhưng điều đó không có nghĩa Karl và những người xung quanh sẽ biết, vì thế nàng đã đối diện với anh bằng vẻ bình thản như thế này.

Tuy nhiên, ngay cả khi có là người kiên nhẫn đến đâu thì khi những điều gì đó cứ lặp đi lặp lại mãi cũng khiến người ta khó chịu. Và Jay đang khiến nàng phát điên lên theo cách đó.

“Anh không thể ngừng nói về chuyện ấy được sao?” Nàng ngồi lại một cách khó chịu. “Em không còn là một đứa bé lên ba phải cần có sự đồng ý của người lớn để làm chuyện nào đó. Em biết mình đang làm gì.”

“Trẻ lên ba còn hiểu biết hơn em nữa đấy, Julie!” Jay cũng như thể một quả bom phát nổ sau khi bị chính nàng châm ngòi. “Em không còn là trẻ lên ba nhưng em đang làm những điều khiến người khác thất vọng.”

Jay đột nhiên rời khỏi chỗ ngồi của mình, rồi bước đi qua lại trước mắt nàng, những ngón tay hết nắm lại thành nắm đấm rồi sau đó lại mở ra, xoắn lại với nhau trong khi vẻ mặt căng thẳng như thể anh đang tìm cách để giải quyết một vấn đề nan giải. Trong lúc anh làm thế, nàng ngã người tựa vào lưng ghế, lại tiếp tục dõi theo hành động của anh.

“Nghe này, Julie!” Anh lên tiếng trong khi vẫn không dừng lại nhịp chân, “chuyện này là không thể được. Nó tuyệt đối không nên xảy ra. Và nếu nó đã xảy ra thì nó cần phải được chấm dứt.” Anh vung vẩy bàn tay trong bầu không khí khi những cảm xúc trong anh quá hỗn độn để có thể diễn tả thành lời. Anh bất ngờ đi vòng quanh bàn làm việc và đến đứng trước mặt nàng. Anh xoay chiếc ghế nàng đang ngồi đối diện với mình và cúi xuống, đặt tay lên hai bên thành ghế để giữ nàng trong tầm kiểm soát của anh. “Anh đã suy nghĩ cả ngàn lần nhưng anh vẫn không hiểu được vì sao em lại làm điều đó. Nhưng rồi anh nghĩ mình cũng đã hiểu ra được phần nào đó. Em đã bảo em sẽ yêu ai đó mang đến cho em cả tiền tài lẫn danh vọng, và có vẻ em nghĩ rằng hắn ta sẽ mang lại cho em những điều ấy, có đúng không? Nhưng em quên rằng anh cũng có thể làm điều đó cho em sao, Julie?”

Ánh mắt anh đầy khẩn thiết khi anh nhìn vào nàng, mong nàng hiểu rằng anh cũng có thể làm điều mà nàng mong muốn. Rồi anh sẽ lại có tình yêu của nàng, rồi họ sẽ lại yêu nhau như những ngày đó. Chỉ cần nàng chia tay Karl và quay trở về bên anh, mọi thứ đều có thể trở thành hiện thực.

Nàng nghĩ mình đọc được những điều ấy trong mắt anh. Nhưng nàng không thể làm được điều đó. Nếu anh nghĩ về nàng như một cô gái vật chất thì nàng nghĩ mình cũng không xứng đáng để anh làm những điều đó.

“Nghe anh nói này, Julie!” Anh giữ nàng lại khi nàng định đẩy tay anh ra để giữ khoảng cách giữa họ. Song anh đã nhận ra điều đó, vì thế anh lại cố gắng thuyết phục nàng. “Em cũng biết– anh đã gặp lại ông ấy,” anh nhắc cho nàng nhớ về cuộc gặp giữa anh và người đàn ông nào đó. Anh cho nàng biết tất cả những dự định của ông ấy, và kết quả của chúng sẽ như thế nào. “Chỉ cần em làm theo thời anh bảo, chỉ cần em chia tay hắn ta thì anh sẽ mang đến cho em điều em muốn. Anh sẽ làm được điều đó cho em. Vì thế hãy nghe anh đi nào, em không nên gặp hắn ta và tiếp tục mối quan hệ này nữa.”

“Đủ rồi đấy Jay!” Cảm xúc của nàng thay đổi khi nàng nghe anh nói về những ý định của anh. Nàng rất biết ơn vì tình cảm anh dành cho nàng, nhưng tình cảm của nàng không thể nào bị điều khiển bởi những điều ấy ngay cả khi anh nghĩ về nàng như thế. Họ đã bên nhau và đã thất bại. Nàng không muốn quay trở lại vết xe đổ ngày nào. Họ không thể làm tổn thương nhau thêm một lần nữa.

Nàng đẩy tay anh ra khỏi chiếc ghế mình đang ngồi và rời khỏi đó cũng ngay vào lúc ấy. “Anh có thể làm bất kỳ điều gì anh muốn, nhưng em thì không.” Nàng cho anh biết quyết định của mình. “Em còn cả tá việc cần làm, chẳng có gì hay ho khi chúng ta dùng giờ làm việc để nói về những điều riêng tư như thế này. Em quay về phòng đây.” Nàng lách người sang một bên để bước đi ra cửa phòng.

Nhưng Jay cũng nhanh chóng giữ nàng lại như cách anh đã làm vào lần cuối cùng họ gặp nhau. “Em không thể làm như thế với anh.” Giọng Jay đanh lại và nàng cảm nhận được bàn tay anh đang siết lại quanh tay nàng. “Em không thể phản bội anh như thế. Em và hắn ta đã hôn nhau ngay trong đêm Giáng sinh. Em đã chủ động lao vào vòng tay của hắn ta. Vậy mà khi anh đến kéo em ra khỏi người hắn, em và hắn đã nói dối rằng cả hai không hề quen biết nhau. Hãy nghĩ xem cảm giác của anh như thế nào khi anh phát hiện ra em đã ở nhà hắn suốt những ngày cuối tuần. Trong khi anh luôn cố gắng nói cho em biết tình cảm của mình thì em lại vui vẻ với hắn ta. Em đang phản bội anh đấy, em biết không?”

“Em không phản bội ai cả!” Tại sao hai người đàn ông quanh nàng lại luôn nói mãi một điều mặc cho nàng giải thích rằng mọi việc không phải như thế. “Chúng ta đã kết thúc từ rất lâu về trước. Em đã nói rằng em không muốn đi lại con đường mà em biết đó là lối đi sai. Chuyện giữa em và Karl cũng không phải là tình yêu điên cuồng như anh đang nghĩ. Hãy thừa nhận đi Jay,” mặc dù đã biết về điều này trước đây nhưng dường như sự giận dữ luôn lấy đi lý trí của người ta, kể cả nàng cũng thế khi nàng hỏi anh một cách thẳng thừng rằng “anh nổi giận chỉ vì người em đã quan hệ lần đầu tiên không phải là anh mà là Karl có phải không?” Nàng biết giọng mình vào lúc này là ra sao, nhưng cũng như Jay, nàng gần như bị ức chế bởi những suy nghĩ về hành động của Jay sau khi anh biết mọi thứ. “Em đã không nói dối khi bảo rằng nụ hôn đầu của mình đã dành cho anh, nhưng thay vì trao cho anh lần đầu khác, em lại lao vào vòng tay của Karl. Và điều đó khiến anh điên tiết lên, có đúng không?”

“Thật sự là– em đã ngủ với hắn sao?”

“Anh có biết đây là câu hỏi chẳng lịch sự chút nào không?”

“Anh biết. Anh xin lỗi. Nhưng vì em đã khơi mào chuyện này trước.”

“Vậy anh hãy nghĩ xem, có ai sẽ qua đêm tại nhà một người đàn ông vào cuối tuần, không phải một mà là rất nhiều những cuối tuần, mà không lên giường với anh ta không?”

“Vậy là em đã làm điều đó.” Trong lòng anh, sự phẫn nộ đi kèm với nỗi thất vọng khiến anh cứ muốn siết chặt người phụ nữ đang đứng trước mặt mình. Ngay cả khi đã biết trước về điều này song sự ghen tuông cứ như đang giết đi một phần nào đó trong anh. “Hai người dự định sẽ kết hôn với nhau sao?”

Tuy vẫn còn đang tức giận bởi sự kìm kẹp của Jay nhưng nàng vẫn bật cười vì câu hỏi mà anh vừa đưa ra. “Anh là ai thế? Anh là Jay mà em quen biết hay sao? Từ khi nào anh lại có suy nghĩ rằng tất cả những người đã làm tình với nhau thì sẽ lấy nhau vậy? Nếu thế thì anh có tất cả bao nhiêu người anh sẽ dự định lấy thế? Nhưng–” nàng thêm vào ngay sau đó, “–em sẽ không nói dối anh lần này. Sự thật là em đã nhận được lời cầu hôn của anh ấy, và–”

“Và?”

“Và em vẫn đang suy nghĩ về lời cầu hôn đó. Nhưng anh cũng biết đấy, càng cố gắng giữ chặt cát trong bàn tay bao nhiêu thì cát sẽ trôi đi bấy nhiêu.” Đó có thể là một lời cảnh báo của nàng trước sự quan tâm quá mức của Jay. Việc anh làm sẽ chỉ đẩy nàng về gần với Karl nhiều hơn mà thôi.

“Đừng đe dọa anh, Julie!” Anh kéo nàng lại gần mình, những lời nói cứ thế thoát ra khỏi quai hàm đanh lại của anh.

“Thế thì hãy xem…” ánh mắt của nàng cũng sắt lại, “…em sẽ đi đến đâu?” Và rồi nàng thoát ra khỏi nắm tay của anh và mở tung cửa bước đi trước khi đóng sầm nó lại.

Cũng nhanh như thế, cánh cửa lại bật mở với anh cũng bước ra nhưng dừng lại ở ngưỡng cửa. “Em bỏ đi như thế sao? Chúng ta vẫn chưa kết thúc cuộc nói chuyện này mà.” Những người nhân viên gần như giật mình trước hành động của hai người. “Em nghĩ em sẽ khiến anh sợ vì những điều mình vừa nói sao?”

Mặc dù đã đi đến chiếc bàn làm việc của người thư ký đang ngồi ngay sát cửa ra vào của khu vực văn phòng, nhưng nàng vẫn dừng bước và xoay lại để đối đầu với anh. Họ lúc này chẳng khác nào hai đứa trẻ đang tranh cãi với nhau trước sự chứng kiến của những người xung quanh. “Cuộc nói chuyện đã kết thúc ngay từ khi anh bắt đầu chuyện này rồi. Và anh cũng nên bắt đầu lo sợ đi là vừa rồi đấy.” Nàng cũng nói to để chống đối lại anh. “Anh cũng biết em không phải là tuýp người ngồi yên để người khác điều khiển mình.”

Nàng quay sang người thư ký ngồi gần đó, “cô có thể làm giúp tôi một chuyện được không?” Nàng liếc nhanh qua anh rồi quay trở lại với cô thư ký, “cô hãy cố gắng sắp xếp lịch làm việc của anh ấy càng nhiều càng tốt, hãy đảm bảo rằng anh ấy không có bất kỳ thời gian rảnh rỗi nào để suy nghĩ về những việc ngu ngốc nữa.”

Anh chống hông trước lời đề nghị của nàng với cô thư ký của anh. “Em bảo anh đang làm việc ngu ngốc sao? Em dám nói như thế về sếp của mình sao, Julie?”

“Xin lỗi anh!” Trái ngược với vẻ cáu gắt của anh, nàng lại khoanh tay trước ngực đầy vẻ tự tin và hài lòng vì nàng đã thành công trong việc chọc giận anh bằng cách này. “Nhưng ngay từ đầu anh đã không yêu cầu em lên gặp anh vì công việc, và vấn đề giữa chúng ta cũng chẳng liên quan một chút nào đến công việc cả.”

Nàng xin lỗi mọi người vì sự khiếm nhã của mình và anh, sau đó ngoảnh mặt bỏ đi như một cô nàng kiêu kỳ, để anh lại trong cơn giận đỏ bừng mặt. Nhưng anh không thể trút giận lên những người làm việc chung với mình, vì thế anh bỏ đi vào phòng, đóng cửa lại và hét toáng lên cùng những lời nguyền rủa trút ra như thác nước.

Nàng luôn biết cách khiến anh phát điên. Luôn như thế. Và trong mọi mặt.

---o0o---​

Cuối tuần đến như một lời hẹn trước với những hạt mưa rơi lất phất vào một ngày đông. Những lớp tuyết đọng lại bên khung cửa sổ cũng dần tan khi mưa chạm khẽ. Vẫn như thường lệ, nàng đón ngày mới bằng một tách cà phê. Ghé mắt qua cửa sổ, nàng ngắm nhìn màn mưa trong khi chuẩn bị bữa sáng trước khi khởi hành đến nhà Karl. Trong tiếng mưa tí tách bên hiên nhà, chuông cửa vang lên xen kẽ. Nhìn qua cửa sổ cạnh bên, nàng nhận ra người đang đứng trước cửa nhà mình.

“Điều gì mang anh đến đây vào lúc này thế?” Nàng mở cửa nhưng không có ý định chào đón Jay vào nhà.

Anh cũng nhận ra ý định của nàng vì thế quyết định lách người đi thẳng vào bên trong mà không cần có sự đồng ý. “Bên ngoài lạnh đấy,” anh nói khi cởi áo và treo vào tủ cất áo khoác cạnh cửa ra vào, “em định đứng đấy mãi hay sao?”

Nàng nhìn theo từng hành động của anh, vẻ mặt không giấu được sự bất ngờ. Nhưng cũng rất nhanh sau đó, nàng bình tĩnh trở lại, đóng cửa và đi vào khi anh đang hướng thẳng đến gian bếp.

“Anh nghĩ mục đích của mình sẽ thành công nếu anh đến đây vào giờ này sao?”

“Có vẻ như em đã biết ý định của anh rồi nhỉ?” Anh tự nhiên rót cho mình một tách cà phê mà nàng đã pha sẵn trước đó.

“Làm thế nào anh biết em đã thức dậy?” Nàng đến bên chiếc máy nướng bánh mì gần đó và hành xử như thể đây chỉ là một chuyến viếng thăm thông thường giữa những người bạn.

“Dĩ nhiên là anh đã phải ngồi ngoài xe và chờ cho đến khi nhà em sáng đèn, để chắc chắn rằng em không rời đi từ sáng sớm và anh vẫn có thế bắt kịp em trước khi em ra khỏi nhà.”

“Vậy là anh thừa nhận mục đích của mình rồi phải không?” Nàng lấy trong tủ lạnh vỉ trứng, “anh có muốn ăn không?”

“Anh chưa từng từ chối một bữa sáng nóng hổi.” Anh ngồi thoải mái trên chiếc ghế cao trong bếp, “một phần cho anh.”

Trong lúc họ nói chuyện với nhau, nàng đã làm xong bữa sáng và dọn lên bàn cùng với sự bày biện của Jay. Mọi thứ diễn ra một cách bình thường như bao ngày khác, như thể Jay chưa biết mối quan hệ giữa nàng và Karl, như thể giữa họ chưa hề có cuộc tranh cãi và những mâu thuẫn vào những ngày qua.

Jay nhìn theo từng việc làm của nàng. Họ thong thả thưởng thức bữa sáng, trò chuyện bên tách cà phê, rồi nàng rửa chén bát trong khi anh làm sạch máy pha cà phê. Mọi thứ khiến Jay nghĩ rằng nàng sẽ làm theo điều anh mong muốn và rằng việc anh đến đây vào sáng nay là một quyết định sáng suốt. Song sự im lặng là một lời thách thức, một sự đáp trả thầm lặng của nàng đối với sự kìm kẹp của Jay.

“Bữa sáng đã kết thúc.” Nàng nói khi đặt chén dĩa vào bên trong máy rửa chén. “Anh vẫn ở lại đây để giám sát em sao?”

Anh nhún vai thay cho câu trả lời. Nàng nhướn mày để đáp lại anh. Sau đó nàng để anh ngồi lại phòng ăn và đi về phòng ngủ của mình. “Xem tin tức hay xem truyền hình thì tùy anh.” Nàng nói qua vai trước khi đóng cửa phòng ngủ lại trước mặt anh.

Sau nửa giờ đồng hồ, nàng lại rời khỏi phòng trong vẻ ngoài hoàn toàn khác so với nàng của nửa giờ trước đó. Anh bật người khỏi ghế ngay khi nàng xuất hiện cùng chiếc áo khoác vắt trên cánh tay và tiến nhanh về phía nàng để chặn lối đi. Họ nhìn thẳng vào mắt nhau trong cả một phút dài để quyết định xem ai là người sẽ chiến thắng trong cuộc chiến tâm lý này.

“Anh đã bảo em hãy tránh xa gã đó ra thế mà em vẫn đi gặp hắn ta sao?” Anh khoanh tay trước ngực.

“Chẳng phải em cũng đã bảo với anh đừng quan tâm đến chuyện của em hay sao?” Mặc cho anh ngăn cản, nàng vẫn khoác chiếc áo dày cộm vào người. “Vui lòng tránh đường, em có hẹn với anh ấy vào trưa nay.”

“Em nghĩ anh sẽ làm thế nếu em yêu cầu sao Julie? Chúng ta đều hiểu rõ hắn sẽ làm gì nếu hắn biết mọi chuyện về anh và em.”

“Em không quan tâm điều đó.” Nàng gạt phăng những lời cảnh báo của anh. “Em không còn là đứa trẻ lên ba và em cũng không có ý định làm theo điều anh muốn, vì thế anh ấy sẽ không biết gì cả.”

“Thế sẽ ra sao nếu anh nói cho hắn ta biết tất cả?” Jay quyết định mình phải dùng đến lời đe dọa này để giữ chân nàng lại.

Ánh mắt nàng thay đổi trước lời cảnh báo của anh. Nụ cười của nàng cũng tan biến và vẻ đùa cợt cũng theo đó khuất dần sau ánh nhìn se sắt. “Anh đang đe dọa em sao Jay?” Nàng đanh giọng. Và rồi như biến thành một người hoàn toàn khác, nàng đột ngột bật cười như một người đầy dã tâm. Tiếng cười của nàng bỗng khiến anh rùng mình như thể một làn hơi lạnh vừa chạy dọc sống lưng, “được thôi Jay, nếu đó là điều anh muốn thì anh hãy cứ làm. Dù sao thì anh ấy và em cũng không có ý định sẽ kết hôn với nhau, do đó việc anh nói ra mọi chuyện cũng sẽ chẳng ảnh hưởng đến mối quan hệ này như anh trông đợi đâu.”

Nàng đẩy anh sang một bên và mang giày vào, sau đó mở tung cửa và rời khỏi nhà như đã nói mặc cho mọi sự ngăn cản. Anh cũng đi nhanh theo sau đó như vẫn cố gắng đến phút cuối cùng để ngăn nàng gặp Karl và tay anh tóm lấy cửa xe ngay khi nàng vừa ngồi vào trong.

“Em nhất định phải làm điều ngu ngốc này sao? Nếu em làm thế thì anh sẽ bắt tay với ông ấy đấy. Đừng ép anh phải làm điều tồi tệ đó chỉ để giữ em lại ”

“Tùy anh thôi.” Rồi nàng đẩy tay anh ra khỏi cánh cửa xe để đóng sầm nó lại cũng như khóa tất cả cửa xe để anh không thể mở ra bất kỳ cái nào nữa. Anh vỗ mạnh vào mặt kính của cánh cửa để gọi nàng, anh thậm chí đứng ở đầu xe để không cho nàng lái đi, nhưng nàng lại sang số lùi và cho xe chạy về phía sau để tránh anh.

Trong màn mưa đó, họ cứ mãi đấu tranh cho tình yêu, cho lòng tự trọng của một gã đàn ông, và sự ngang ngạnh của một người phụ nữ. Những lời thách thức cứ được đưa ra nhưng liệu rằng bao nhiêu trong số chúng sẽ thành hiện thực. Bởi họ đều sợ làm tổn thương chính mình lẫn đối phương nếu họ lao vào những việc điên rồ mà họ đã nói.

[1] Trái tim của người phụ nữ là một đại dương sâu thẳm ẩn chứa bao điều điều bí mật.

 
Chỉnh sửa lần cuối:

Tracy Springfield

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
6/9/16
Bài viết
40
Gạo
0,0
Finding Love 10 - Part 2
But love is different for every person. For some it's hate, for some it's joy, for some it's fear, for some it's jealousy, for some it's torture, for some it's peace. For some it's everything.
—James J. Frey (The Final Testament of the Holy Bible)
Mặc dù cảm thấy cắn rứt vì những gì đã làm với Jay, nhưng nàng vẫn quyết định làm điều mình muốn như một lời phản đối gửi đến anh và cả những kế hoạch mà anh đã lập nên cùng người đàn ông mà anh đã đề cập đến.

Nàng cho xe chạy ra đường cao tốc và hòa vào dòng người đang chạy đua với thời gian để đến nơi họ cần đến trong một ngày cuối tuần lất phất mưa như thế này. Trong những chiếc xe đang lao đi trong vội vã, nàng nhận ra một trong những chiếc xe rất quen thuộc đang chạy gần đó. Nàng nghĩ mình nhìn nhầm, nhưng khi nàng chuyển làn đường thì chiếc xe ấy cũng làm theo như nàng.

“Ôi trời ạ,” nàng thốt lên khi mắt nhìn vào gương chiếu hậu, “anh ấy lại dự định làm gì thế này?”

Chạm vào màn hình cảm ứng trên xe, nàng gọi đến người mà nàng đoán rằng đang ngồi trên chiếc xe theo sau nàng. “Anh đang làm điều quái quỉ gì thế?” Giọng nàng vút cao qua điện thoại. “Anh mất trí rồi sao? Chẳng phải em đã nói mọi thứ rõ ràng suốt những ngày vừa qua để anh hiểu, vậy mà anh vẫn tiếp tục làm điều điên rồ này sao?” Ngay cả khi nàng biết ơn vì sự quan tâm của anh, nhưng nàng vẫn cảm thấy khó chịu sự kiểm soát của anh như thế này.

“Em nói sẽ làm điều mình muốn. Vậy thì em hãy làm như em đã nói, và anh cũng sẽ làm điều anh muốn làm. Em có tự do của chính mình thì tại sao anh lại không?”

“Nhưng thế này thì quá đáng lắm rồi. Em không thể chịu đựng việc này thêm được nữa Jay à! Em có cuộc sống của riêng mình, không phải chỉ vì anh không thích mà em lại buộc phải từ bỏ chúng. Anh và những cảm xúc của anh đang khiến em phát điên lên đấy.” Thành thật mà nói thì nàng cảm thấy nghẹt thở vì những điều anh làm trong suốt tuần vừa qua. Anh khiến nàng, nếu có thể, muốn chạy trốn khỏi anh, khỏi tình cảm của anh, khỏi những kế hoạch mà anh bảo sẽ biến nàng trở thành bà hoàng như lời đã nói.

“HÃY DỪNG LẠI VIỆC ANH ĐANG LÀM ĐI NÀO!” Nàng hét vào điện thoại khi cho xe tăng tốc và lao vun vút giữa những làn xe đông đúc.

“EM LÀ NGƯỜI NÊN LÀM VIỆC ĐÓ ĐẤY.” Anh vượt qua một vài chiếc xe khác để cố gắng không mất dấu nàng, “và cũng hãy dừng việc lái xe khủng khiếp đó đi. Em đang giết chính mình lẫn những người khác ấy.”

“Em thật không thể nào chịu đựng được những việc này nữa, Jay à!” Giọng nàng gần như van nài anh hãy buông tha cho nàng trong khi kim chỉ vận tốc cứ nhích dần lên mà không có dấu hiện dừng lại.

Những hình ảnh bên ngoài đang lướt nhanh qua nàng, tỉ lệ thuận với nhịp tim nàng đang đập trong lồng ngực. Những giọt mưa tưởng chừng như không đủ để làm ướt đẫm mọi thứ thì giờ đây đang làm nhòe đi kính xe cũng như hạn chế tầm nhìn của nàng. Song nàng vẫn không có ý định dừng lại hay chạy chậm lại như lời Jay bảo. Nàng biết mình đã qua rồi khoảng thời gian bồng bộc và bốc đồng, muốn làm mọi thứ để thể hiện bản thân, nhưng giờ đây nàng có cảm giác như mình đang quay trở về lứa tuổi đó. Nàng muốn để xe lao đi không có điểm dừng, muốn nghe tiếng gió vụt qua trong ồn ã, muốn nhìn thấy mình đang vượt qua những chiếc xe khác, và hơn hết là muốn chạy thoát khỏi Jay. Nàng nhìn thấy ngã rẽ quen thuộc mà mọi khi nàng vẫn đi để đến nhà Karl. Vẫn giữ vận tốc như tên bắn ấy, nàng chuyển làn đường và cho xe ngoặc nhanh để chạy vào con đường ấy.

Tuy nhiên, mọi việc không hề dễ dàng đối với một người không quen lái xe nhanh và không tập trung như nàng. Chiếc xe dường như không còn nằm trong tầm kiểm soát của nàng nữa khi nàng bẻ lái một cách đột ngột. Trong vòng vài giây hay vài phút ngắn ngủi, nàng có cảm giác mình vừa va phải một vật gì đó trên đường, đó có thể là vật phân làn, hay cũng có thể là thanh chắn ven đường. Dù gì đi nữa thì chiếc xe cũng bắt đầu nghiêng theo cách nàng không thể giữ lấy. Rồi nàng thấy mọi thứ đều đang đảo lộn trước mắt mình, kể cả những giọt mưa. Nắm chặt tay trên vô lăng, tiếng hét tắt nghẹn nơi cổ nàng. Nàng chỉ có thể kinh hãi nhìn mọi thứ xoay vòng. Chiếc xe bị hất tung lên không trung. Rồi lại xoay vòng trước khi rơi xuống mặt đường tạo nên một âm thanh ầm ĩ. Chiếc túi khí tự động bật ra để bảo vệ người ngồi bên trong. Những mảnh kiếng vỡ tung tóe văng trên mặt đường. Chiếc xe lại trượt đi trên những lớp băng mỏng cũng như con đường trơn trợt do cơn mưa. Cuối cùng nó cũng dừng, để lại những vệt sơn trải dài trên mặt đường nơi nó ma sát. Sau vụ va chạm, mọi thứ vỡ nát, đầu xe lồi lõm, kiếng xe rơi thành từng mảnh nhỏ, vương lại trên kính xe là những mảnh gương lởm chởm sắc bén. Giờ đây chiếc xe chẳng khác nào một đống phế thải bị bỏ quên trên đường.

Và bên trong chiếc xe ấy, người phụ nữ vẫn đang bị mắc kẹt không lối thoát. Nàng nằm đó, đầu óc trống rỗng, nhìn mọi thứ đảo ngược trước mắt mình. Nàng biết mình vừa trải qua chuyện gì. Những chiếc xe khác cũng đang giảm vận tốc và dừng lại gần đó để tránh xa hiện trường tai nạn. Trong khi chiếc xe xoay vòng và rơi mạnh xuống mặt đất, nàng đã nghe thấy tiếng ai đó hét lên. Đó không phải là tiếng của nàng, giọng nói trong đầu nàng bảo với nàng như thế, bởi mọi thứ diễn ra qua nhanh khiến nàng không thể nào thốt lên được bất kỳ lời nào. Giờ đây khi chiếc xe đã “hạ cánh” xuống mặt đường trơn trượt nhưng cũng rắn chắc, nàng cố gắng mở mắt để nhìn vào mọi thứ xung quanh. Nàng cảm thấy nghẹt thở. Hơi nóng tỏa ra từ chiếc túi khí khiến nàng không thể thở được và làn da thì cứ rát buốt. Bây giờ thì đúng như nàng đã nói theo nghĩa đen, mọi thứ đang bóp nghẹn lấy nàng và trái tim nàng như muốn vỡ tung vì sức ép. Vẫn kẹt cứng trong chiếc xe móp méo, nàng mơ hồ nhìn thấy một chiếc xe khác cũng vừa dừng lại ven đường, rồi người trong xe mở tung cánh cửa và lao nhanh về phía nàng. Cánh tay nàng cố gắng vươn ra để vẫy anh như thể họ vẫn gọi nhau khi còn là hai đứa trẻ.

Anh ấy đang chạy đến, giọng nói trong đầu bảo với nàng, anh ấy đã thấy chuyện gì vừa xảy ra với mày, anh ấy đang chạy đến bên mày. Nhưng– anh ấy đang nói gì thế? Giọng nói ấy lại thì thầm với nàng khi môi anh nhấp nháy điều gì đó trong lúc anh chạy về chiếc xe, nhưng…anh đang dần trở nên mờ ảo cùng với mọi thứ xung quanh.

Cảm giác mặn và tanh bắt đầu lan ra đâu đó trong người nàng khiến nàng vô tình quên mất về anh. Nhưng rồi nàng đã có thể nghe thấy tiếng nói của người vừa hét lên trong điện thoại cách đây vài phút trước.

“Ôi trời ạ,” Jay thốt lên khi anh lao đến, quỳ sụp xuống bên chiếc xe và nghiêng đầu để cố gắng nhìn vào nàng vẫn đang bị mắc kẹt bên trong chiếc xe tan nát, “ôi trời ạ, chuyện gì thế này?” Giọng anh run rẩy khi anh cố gắng chạm tay vào khuôn mặt nàng, “tôi đã làm gì thế này? Tôi đã giết cô ấy rồi.” Anh lẩm bẩm trong sự sợ hãi và oán trách bản thân. “Anh xin lỗi, Julie, hãy tha lỗi cho anh.” Bàn tay anh thậm chí còn run hơn cả nàng khi chúng nắm lấy tay nàng, mặc cho những mảnh kiếng vỡ đang cứa vào áo khoác của anh cũng như phần nào đó đâm vào da thịt anh.

Tuyết và mưa, đông và gió, bàn tay nàng lạnh ngắt khi anh chạm vào. Nàng muốn nói gì đó với anh nhưng nàng không thể. Nàng muốn bảo rằng nàng xin lỗi vì đã hành động ngu ngốc nhưng mọi từ ngữ đều biến mất trong sự kinh hãi lẫn cả cảm giác thần chết đang đợi sẵn đâu đó để mang nàng đi. Rồi nàng nghe thấy tiếng xe cấp cứu, ai đó đã gọi 911 giúp nàng. Và chẳng mấy chốc nàng sẽ được kéo ra khỏi đây, nàng nghĩ thế, rồi mí mắt nàng bắt đầu nặng dần. Nàng nghe thấy bên tai giọng anh gọi tên nàng, bảo nàng đừng ngủ, nhưng dù cố gắng bao nhiêu thì nàng vẫn không thể kiểm soát được bản thân, giống như với chiếc xe và bản tính bất trị của mình. Rồi nàng nhắm mắt, tay nàng thoáng buông lỏng tay anh, nhưng lý trí của nàng bảo rằng nàng không được từ bỏ dễ dàng như thế, vậy là nàng lại nắm tay anh và cảm nhận sự động viên từ anh trong cái siết tay giữa họ.

---o0o---​

Nàng tỉnh dậy và trước mắt là trần nhà trắng của phòng hồi sức. Cơ thể nàng ê ẩm và nặng nề khiến khó có thể cử động được tay chân vào lúc này. Nàng nằm đó, cố gắng kết nối tất cả những sự kiện vừa diễn ra. Hình ảnh cuối cùng mà nàng vẫn còn nhớ chính là bàn tay nắm chặt của Jay cũng như tiếng gọi thảng thốt từ anh khi nhìn thấy nàng lịm dần đi.

Trong khi nàng tự hỏi mình còn sống hay đã chết thì một giọng nói vang lên bên tai báo cho nàng biết câu trả lời. “Tạ ơn trời, em đã tỉnh.” Nàng đảo mắt và nhìn về hướng tiếng nói ấy phát ra.

Đó là Karl. Ý thức mơ hồ mách bảo nàng người đứng cạnh bên là Karl. Không phải là Jay – người cuối cùng nàng ở bên nàng trước khi nàng mất hết sự tỉnh táo.

Karl đang đứng cạnh giường nàng, ánh mắt đầy lo lắng của anh nhìn thẳng vào nàng và tay anh giữ chặt lấy tay nàng. Khuôn mặt anh không giấu nổi sự vui mừng vì nàng đã tỉnh dậy sau khi hôn mê từ lúc được cấp cứu cho đến tận lúc này.

Bác sĩ cũng đến khám cho nàng nhanh như khi họ nhận ra nàng tỉnh dậy. Họ làm những việc cần làm trong sự chờ đợi đầy kiên nhẫn của Karl trước khi quay sang anh và cho biết tình hình sức khỏe của nàng. Khi họ bảo rằng nàng không sao cả và có thể xuất viện nếu nàng muốn, anh gần như không tin vào tai mình. Anh hỏi lại cả ngàn lần chỉ để chắc chắn họ không nhầm. Anh nói về những tình huống mà anh có thể nghĩ đến chỉ hy vọng các bác sĩ khám lại cho nàng một lần nữa.

“Không có gì nghiêm trọng với cô ấy sao?” Chưa bao giờ nàng thấy Karl liếng thoắt như thế, “đó chẳng phải là một vụ tai nạn nghiêm trọng hay sao? Chiếc xe đã lật úp, và cô ấy đã bị mắc kẹt ở bên trong, vậy mà ông nói rằng cô ấy không có gì đáng ngại sao?”

“Đúng thế!” Vị bác sĩ khẳng định lại một lần nữa, “chúng tôi đã làm tất cả những kiểm tra sức khỏe, thậm chí đã chụp MRI để kiểm tra xem não bộ của cô ấy có bị bất kỳ thương tổn nào từ vụ tai nạn, nhưng mọi thứ chẳng có gì ngoài những xây xước ngoài da. Hãy xem như cô ấy rất may mắn trong trường hợp này.” Vị bác sĩ hiểu những lo lắng của Karl bởi vì một vài trường hợp xảy ra như thế có thể dẫn đến mất mạng, hoặc phần nào đó phim ảnh cũng là một trong những nguyên nhân khiến người ta sợ hãi. Nhưng Julie đã không bị trải qua những tình huống đó.

Ông ta rời đi để Karl ở lại bên giường bệnh của nàng. Trong lúc anh nói chuyện với bác sĩ, nàng đảo mắt nhìn quanh để tìm Jay. Nhưng điều khó hiểu là chẳng hề có bóng dáng của Jay ở đây mặc dù chính anh là người đã đưa nàng đến bệnh viện. Thay vào đó lại là sự có mặt của Karl cạnh giường bệnh của nàng.

“Chuyện gì thế này?” Cuối cùng nàng cũng có thể thì thào thành tiếng, “tại sao anh lại ở đây? Làm thế nào…”

“Anh đã gọi cho em khi em trễ hẹn.” Karl ngồi xuống cạnh nàng, “anh đã bảo rằng mình là chồng sắp cưới của em và người cảnh sát giữ đồ dùng của em khi họ kéo xe em rời khỏi hiện trường đã nói cho anh biết về vụ tai nạn. Họ bảo em đã bị mất kiểm soát khi cố gắng rời khỏi đường cao tốc và chiếc xe đã bị hư hỏng toàn bộ. Nhưng–tạ ơn trời!” Anh nắm lấy tay nàng, hôn lên những ngón tay của nàng, mắt anh nhắm nghiền như thể anh đang cảm ơn Thượng đế vì đã để nàng sống sót sau những điều kinh hoàng nàng vừa trải qua. Rồi anh mở mắt, mỉm cười và vẻ mặt giãn ra tựa như anh đã trút được một gánh nặng, “anh đã không dám tưởng tượng đến tình huống xấu nhất đấy Julie. Nhưng cũng nhờ vào việc này mà anh đã nhận ra điều mình sợ hãi nhất là gì.”

Ý anh là gì? Câu hỏi đột nhiên hiện ra trong đầu nàng và ánh lên cả trong mắt nàng.

“Chúng ta hãy kết thúc mọi chuyện này lại đi Julie.” Anh lại khiến nàng bối rối trước những điều mình nói. Phải chăng dư âm của tai nạn đang khiến nàng quẫn trí hay bởi vì cách anh nói chuyện khiến nàng khó chịu. Tuy nhiên anh lại đưa nàng đến một điều ngạc nhiên khác.

Một tay vẫn giữ lấy nàng, tay còn lại anh lấy từ trong túi áo ra một chiếc hộp. “Anh biết đây không phải là lúc thích hợp, nhưng anh đã bảo rằng mình sẽ làm việc này một khi em tỉnh dậy khỏi cơn hôn mê.” Rồi anh mở chiếc hộp và để lộ một chiếc nhẫn được bao bọc bởi lớp vải nhung, “hãy kết hôn với anh đi Julie! Hãy đồng ý ngay lúc này và anh sẽ lại cầu hôn em một lần nữa khi nào em khỏi hẳn. Khi ấy anh sẽ mang đến cho em một buổi tối cầu hôn lãng mạn nếu em muốn.” Anh bảo rằng nếu nàng muốn, anh cũng sẽ trải thảm hoa để đón nàng, nến sẽ được thắp sáng trong đêm ấy, và nếu nàng muốn, anh cũng sẽ khuỵu gối để cầu hôn nàng thêm một lần nữa. Chỉ cần nàng đồng ý.

Và như sợ rằng nàng sẽ lại từ chối mình như bao lần trước, anh quyết định sẽ tự mình lồng nhẫn vào ngón tay của nàng. Nàng nghe thấy những tiếng rì rầm lan tỏa xung quanh trước hành động bất ngờ của anh. Có lẽ điều này không đúng chút nào khi ngưỡng mộ một ai đó vào lúc họ vừa trải qua một chuyện kinh hoàng. Nhưng vài người trong số những người ở đây đang làm điều đó. Họ ghen tỵ với nàng, ghen tỵ khi tai nạn xe vừa mang lại cho nàng trái tim của người đàn ông này, và ghen tỵ cả cách anh ta cầu hôn cùng chiếc nhẫn lấp lánh anh ta đeo vào tay nàng. Nó đơn giản như cách họ ở bên nhau, không cầu kỳ, không hoa mỹ. Nhưng vẻ đẹp của nó cũng quá tinh tế sắc sảo để quyến rũ trái tim của bất kỳ người phụ nữ nào.

Anh mỉm cười trước sự im lặng của nàng. Nhưng anh có biết rằng buổi sáng cùng ngày, sự im lặng đó trước Jay là một lời phản đối âm ỉ. Và liệu rằng sự im lặng lần này có ý nghĩa như thế nào?

Nàng mỉm cười đáp lại anh. Trái tim của nàng hân hoan. Trái tim của anh chính là sự chiến thắng đối với nàng. Anh ta đã cầu hôn nàng, không phải một lần mà rất nhiều lần. Người đàn ông không bao giờ có ý định kết hôn vừa đeo vào tay nàng chiếc nhẫn để minh chứng cho tình yêu của anh ta dành cho nàng.

“Anh có thể làm giúp em một việc được không?” Nàng bất chợt đề nghị. “Anh có thể về nhà và mang cho em một bộ quần áo được không? Em không nghĩ quần áo của mình vẫn còn nguyên vẹn sau vụ tai nạn ấy.”

Anh đồng ý ngay lập tức trước yêu cầu của nàng, và anh cũng rời đi nhanh chóng với lời hẹn rằng anh sẽ trở lại và đón nàng về nhà mình.

Nàng gật đầu. Rồi đột nhiên nàng nắm lấy tay anh khi anh chuẩn bị rời đi. “Cảm ơn Karl,” nàng đưa mắt nhìn xuống chiếc nhẫn, “nó đẹp lắm.”

“Cảm ơn vì em đã thích nó.” Anh cúi xuống hôn lên trán nàng.

Và nàng nhìn theo bóng anh khuất dần. Một lần nữa, nàng đưa tay lên và nhìn vào chiếc nhẫn đang ôm khít ngón tay mình. Nó quá đẹp. Nó quá lấp lánh. Nhưng yêu thích vẻ đẹp của nó không đồng nghĩa với việc yêu thích luôn cả ý nghĩa của chính nó.

Nụ cười cứ thế biến mất trên khuôn mặt của nàng.

---o0o---​

Chiếc xe rời khỏi bãi đỗ của sở cảnh sát với những món đồ thuộc về nàng đang nằm trên băng ghế sau.

“Anh không nghĩ em sẽ lại có cơ hội lái chiếc xe ấy thêm một lần nào nữa đâu.” Jay rùng mình khi nhớ lại hình ảnh chiếc xe thê thảm mình vừa nhìn thấy trước đó không lâu. Nó gần như bị phá hỏng hoàn toàn vì sự va chạm quá mạnh và không thể nào có thể sửa chữa được nữa. “Lẽ ra em nên nằm lại bệnh viện một hôm thay vì ra về như thế này, Julie à!” Jay nhìn vào người phụ nữ đang ngồi cạnh anh trên xe trong dáng vẻ chẳng có sức sống.

“Cảm ơn anh vì mọi chuyện.” Nàng yếu ớt lên tiếng, “cảm ơn vì đã lo lắng cho em và theo em đến bệnh viện, cảm ơn vì đã tránh mặt khi anh ấy xuất hiện, rồi lại đến ngay khi em cần và giúp em thế này. Sẽ ra sao nếu như em không có anh và gia đình em không có gia đình anh nhỉ?” Như một đứa trẻ phạm lỗi, nàng hối hận vì sự nông nỗi của mình.

Jay thoáng nhìn và nhận ra một vật thể lấp lánh đang nằm ở ngón áp út của nàng. “Hắn ta đã cầu hôn em sao?” Anh ẩn ý về chiếc nhẫn. “Sau khi nghĩ rằng em sẽ chết, hắn ta quá sợ mất em nên đã quyết định sẽ kết hôn với em sao? Anh cũng đã trải qua cảm giác ấy đấy, em biết không? Nhưng…em đã đồng ý, vậy thì tại sao anh lại có cảm giác rằng em đang chạy trốn như thế này?”

“Anh có thể gọi em là một ả trơ trẽn cũng được.” Nàng nhìn vào chiếc nhẫn trên tay mình với bao cảm xúc lẫn lộn. “Em đã coi thường anh cùng những sự quan tâm của anh. Em đã chống đối lại anh để chạy đến gặp anh ấy. Vậy mà bây giờ em lại nhờ anh đưa em về nhà mình thay vì chờ đợi anh ấy quay trở lại.” Làm sao nhỉ, nàng nhớ lại lúc Karl rời khỏi giường bệnh để làm theo yêu cầu của nàng, trong lúc ấy mắt nàng lại dõi tìm Jay trong số những người xung quanh. Dù không muốn nhưng số điện thoại duy nhất hiện ra trong đầu nàng chỉ là số của Jay, cũng như khiến nàng nhận ra mình đã dựa dẫm vào Jay nhiều như thế nào. Có thể họ đang ở hai chiến tuyến trái ngược nhau, nhưng sợi dây ràng buộc giữa họ không hề biến mất. Vì thế nàng đã nhờ người y tá gần đó gọi điện cho Jay cũng như đưa ra một lời yêu cầu đối với những người nàng nghĩ sẽ có khả năng nhất một khi Karl quay trở lại và tìm nàng. Và Jay đã đến để đưa nàng về nhà nàng đồng thời đến sở cảnh sát để lấy tất cả những món đồ cá nhân nàng cùng một lời yêu cầu tương tự như đối với những nhân viên của bệnh viện.

 
Chỉnh sửa lần cuối:

Tracy Springfield

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
6/9/16
Bài viết
40
Gạo
0,0
Finding Love 11
Jealousy is a disease, it’s like a poison.
- Francesca Marciano, Casa Rossa.

Jay Hughes

Ngồi trong khu vực dành cho người nhà bệnh nhân, Jay bần thần như người mất hồn. Anh chẳng thể nào tin được điều đã xảy ra với nàng. Chưa bao giờ trong suốt những năm tháng đã sống, anh tưởng tượng về cảnh người thân của mình sẽ được đưa đi bởi chiếc xe cấp cứu với tiếng còi vang inh ỏi đến nhức tai. Ấy vậy mà giờ đây người phụ nữ của anh vừa trải qua điều đó và hiện giờ vẫn còn đang trong phòng cấp cứu.

Anh ngồi cúi người, tay ôm lấy đầu sau khi ý thức được những việc mà anh vừa trải qua. Anh tự trách mình vì đã đẩy nàng đến vụ tai nạn ấy. Anh nghĩ rằng nếu như anh không lái xe đuổi theo nàng thì nàng đã không phải tăng tốc để tránh anh và để dẫn đến tai nạn. Lòng anh đầy hỗn loạn và sợ hãi khi anh nghĩ đến tình huống xấu nhất. Anh cầu nguyện trong im lặng để Thượng đế không đưa nàng đi cùng Ngài, và nếu như Ngài dự định sẽ làm điều đó thì anh sẽ đánh đổi bất kỳ điều gì để Ngài đổi ý. Trái tim anh chạy đua với từng giây trên chiếc đồng hồ gần đó bởi thời gian chờ đợi dường như trở nên vô tận.

Nếu như… lòng anh chợt thắt lại khi anh nghĩ đến tình huống xấu nhất. Anh sẽ làm gì nếu điều ấy xảy đến? Anh bỗng muốn tìm một nơi nào đó để trút hết tất cả những căm phẫn trong lòng mình. Và anh nghĩ đến Karl, người đàn ông – mà nếu không có hắn ta thì nàng đã không làm những điều điên rồ - ngay cả khi nàng bảo rằng nàng không hề nghĩ đến những tương lai xa xôi với hắn ta. Nhưng tất cả đều là vì hắn ta, nếu như không có hắn thì nàng đã chẳng quay lưng với anh như thế. Ngay cả khi giữa họ đã kết thúc thì nàng cũng không tìm đến người đàn ông khác như thế này. Anh để nàng đi khi nàng yêu cầu, nhưng không phải để nàng rời xa anh như thế, anh chỉ muốn cho nàng một không gian riêng để nàng nhận ra đâu là người đàn ông yêu nàng thật sự.

Vậy mà hắn đã xen vào mối quan hệ giữa họ. Chính hắn đã cướp nàng khỏi anh. Chính hắn đã khiến nàng nằm đấy và chẳng biết sự sống sẽ ra sao. Nếu nàng có chuyện gì, anh sẽ làm mọi thứ hủy hoại hắn như chính cách hắn hủy hoại tình cảm và người phụ nữ của anh.

Rồi trong sự căm phẫn xen lẫn sự lo lắng, anh lấy điện thoại và gọi cho một người khác.

“Là tôi đây!” Giọng anh hạ thấp đầy đe dọa. “Lời đề nghị ấy vẫn còn hiệu lực chứ?” Anh vuốt mặt để cố gắng giữ tỉnh táo và giành thế chủ động trong cuộc đối thoại này.

“Dĩ nhiên!” Người đàn ông lớn tuổi không giấu được sự phấn khích trước cuộc gọi của anh bởi vì ông không biết điều gì đang xảy đến khiến anh đi đến quyết định này.

“Hai câu hỏi và tôi sẽ cho ông biết câu trả lời của mình.” Những ngón tay của anh siết lại đến trắng bệt.

“Tiếp tục đi.”

“Lý do thật sự của việc này là gì?” Anh muốn hỏi vì sao ông lại quay về sau ngần ấy năm ra đi và không bao giờ liên lạc dù họ đang rất gần nhau hơn tất cả những gì mọi người có thể nghĩ đến. Ông đã rời bỏ những người cần ông nhất trong thời khắc khó khăn nhất để tìm cho mình một cuộc sống giàu có, và bây giờ ông lại tìm họ cùng một lời đề nghị khó có thể chối từ.

“Chẳng phải ta đã nói với cậu trước đây sao? Ta đã sống cả đời trong sự cạnh tranh cũng như sự căm ghét của đứa con riêng của vợ. Ta chấp nhận cách đối xử ấy vì ta biết những điều ta đã làm. Và khi ta đã có những điều ta mong muốn, cứ xem như ta đã trở thành một ông già dễ mềm lòng, ta không muốn để lại tài sản mà ta đã làm ra thuộc về một đứa con riêng sẽ không bao giờ cho ta được một sự tôn trọng. Ta không quan tâm cậu ta có nghĩ gì. Ta chỉ cần biết rằng thằng bé ấy sẽ là người cuối cùng trên thế giới này chạm được vào một xu tiền của ta. Ta đã nhận đủ những sự khinh khi từ nó, và ta không muốn điều đó sẽ lập lại với chính đứa con riêng của mình. Thay vì trao tài sản của mình cho một người xa lạ, ta nghĩ tại sao không trao lại cho chính con ruột của mình.”

“Câu hỏi thứ hai. Nếu tôi đồng ý làm theo lời ông nói, thì ông sẽ làm theo yêu cầu của tôi chứ?”

“Nói đi nào con trai.” Giọng ông mềm mỏng, khác xa với giọng của Jay vào lúc này. “Ta sẽ làm như lời con yêu cầu, chỉ cần con đồng ý mà thôi.”

“Tôi sẽ làm điều đó, đổi lại ông hãy…” anh hít sâu như để lấy can đảm và nói ra điều mà anh không biết sẽ có thể trở thành hiện thực hay không, bởi nó làm ảnh hưởng đến danh tiếng của ông ta, “…hãy thông báo cho cả thế giới này biết rằng chúng tôi là ai và có mối quan hệ gì với ông. Chúng tôi muốn người khác biết về chúng tôi đủ nhiều để tạo nên một đòn giáng mạnh vào hắn khi biết một nửa tài sản lẽ ra thuộc về mình thì giờ đây đang chuyển sang cho người khác. Nhưng ông cũng hãy chắc chắn rằng chuyện đó không gây ảnh hưởng đến cuộc sống của chúng tôi, ít nhất là vào khoảng thời gian này. Tôi không muốn sống trong chiếc bóng của một ai khác nữa. Tôi muốn chúng tôi bước ra ánh sáng và đường hoàng có được những gì thuộc về ông, cũng như được những người trong công ty của ông nhìn nhận. Chúng tôi đã nhận quá đủ những lời cay nghiệt về thân phận những đứa con hoang hay những đứa không bố.” Và đặc biệt, anh muốn hắn ta biết được sự thật này, để rồi anh sẽ giành lấy nàng trong khi hắn ta vẫn còn trong cú sốc của việc mất đi một phần số tài sản mà hắn ao ước có được vào tay của một người mà hắn không ngờ tới. Nhưng anh chưa vội nói cho ông ta biết ý định của mình cũng như mối quan hệ giữa anh và hắn ta. Mọi thứ phải đi theo từng bước của nó trước khi đến được đích cuối cùng. “Ông hiểu ý tôi chứ?”

Ông đồng ý và hẹn gặp nhau để bàn vào chi tiết. Cùng lúc đó, người y tá xuất hiện vì thế anh đành kết thúc cuộc gọi giữa họ cùng lời hứa của ông.



Trong khi anh đứng bên ngoài hành lang, mãi băn khoăn về việc gọi mẹ anh để báo cho bà biết về tình trạng của nàng thì một người đàn ông đã chạy vụt qua khiến mọi suy tính trong anh biến mất hoàn toàn. Hắn ta trông vội vã như anh của cách đây vài giờ trước. Khuôn mặt của hắn không giấu được vẻ bàng hoàng như khi anh lao về phía Julie đang mắc kẹt trong chiếc xe tan tành. Hắn ta hướng đến quầy có mặt những người y tá và tên nàng bật ra khỏi môi hắn nhanh như khi chân hắn chạm đến nơi. Hắn hỏi về nàng, về tình trạng của nàng, về chi tiết sức khỏe của nàng. Hắn hỏi về mọi điều trước khi hắn được hướng dẫn đưa đến chiếc giường nơi nàng nằm đó.

Làm thế nào mà hắn biết về chuyện nàng đã xảy ra? Jay nhíu mày khi anh nhìn về phía hắn. Anh muốn tiến thẳng về phía hắn, nện cho hắn một trận vì hắn chính là một trong những nguyên nhân của sự việc, nhưng khi chợt nghĩ đến cảnh hắn sẽ sốc như thế nào khi hắn biết ra mọi chuyện về sau này, anh dừng bước và nép về một phía để quan sát hắn.



Như một kẻ săn mồi, Jay kiên nhẫn chờ đợi cho đến khi hắn rời đi. Và cuối cùng thì hắn cũng ra khỏi phòng bệnh, trông nhẹ nhõm hơn so với khi hắn đến. Thậm chí hắn còn hạnh phúc đến mức khó hiểu. Anh nhìn theo hắn với một ánh mắt đầy căm ghét cho đến khi cảm giác không thân thiện ấy bị xen ngang bởi cuộc gọi đang đến. Đó là một số lạ, anh nhìn vào màn hình, nhưng vẫn quyết định trả lời vì biết đâu đó là cuộc gọi từ sở cảnh sát. Nhưng không, đó lại là cuộc gọi từ bệnh viện mà anh đang có mặt từ nửa ngày trước. Trước sự khó hiểu của anh, người phụ nữ bên kia hỏi tên anh và báo cho anh biết rằng nàng đang tìm anh phía bên trong.

Anh xuất hiện nhanh như khi anh nhận được cuộc gọi này. Anh tiến đến bên giường bệnh, người phụ nữ đang nằm đó, sắc mặt nhợt nhạt và dường như mỗi cử động cũng là một sự khó khăn. Không còn là một Jay đầy toan tính như trước nữa, anh nhẹ nhàng ngồi xuống cạnh nàng. Giây phút anh ngồi đến và chạm vào tay nàng cũng chính là lúc anh biết lý do của vẻ hạnh phúc nơi Karl khi hắn đi khỏi cũng như vì sao trái tim anh quặn thắt đến thế này. Ngay cả trong tình cảnh này mà hắn vẫn có thể chiếm được trái tim nàng cùng một cái gật đầu cho một đám cưới không xa.

Trong khi anh mê mãi với chiếc nhẫn trên tay nàng, chính nàng cũng nhận ra điều đó, nàng nói với anh những việc đầy khó hiểu khi cố gắng ngồi lên với vẻ mặt nhăn nhó vì đau người.

“Anh có thể… đưa em về được không?” Nàng thì thào. Anh tròn mắt. Nàng lặp lại, “đưa em ra khỏi đây trước khi Karl quay trở lại.” Đó mới chính là ý định thật sự của nàng.

Anh đọc được sự kiên quyết trong ánh mắt nàng, và anh biết nếu anh không giúp nàng thì nàng sẽ tự mình làm mọi việc mà không cần đến anh. Nhưng một niềm vui bỗng hiện lên trong lòng anh như tia nắng mặt trời hiếm hoi len lỏi trong một ngày mây mù đen kín bầu trời. Cuối cùng thì nàng cũng tìm đến anh thay vì hắn ta. Thế đã đủ để anh làm điều điên rồ nàng muốn. Khi họ ra đến cửa, nàng bảo anh hãy đến quầy tiếp tân của bệnh viện, đưa ra một yêu cầu khác, nghe qua có vẻ thừa thãi bởi đó là điều hiển nhiên. Và khi họ đến sở cảnh sát để nhận lại tất cả những món đồ của nàng trừ chiếc xe xấu số, nàng vẫn bảo anh làm điều tương tự.

Họ về đến nhà nàng khi chiều tàn. Vào mùa đông, ngày trôi rất vội vã và đêm tìm đến nhanh một cách ngỡ ngàng. Anh dìu nàng về phòng, nhìn quanh quẩn để chắc rằng nàng không sai lầm với quyết định về nhà như thế này.

“Em có chắc rằng mình sẽ ổn nếu ở một mình chứ?” Anh vẫn cứ mãi loanh quanh trong phòng ngủ sau khi ép nàng nằm trên giường. “Hay là anh sẽ ở lại đây đêm nay nhé?” Anh đưa tay về phía phòng khách, hứa rằng sẽ không làm phiền đến nàng.

Nhưng nàng từ chối và chỉ nhận tấm lòng của anh. Nàng muốn ở một mình, nàng cần thời gian cho riêng mình để sắp xếp những suy tư trong lòng. “Đừng báo cho dì Anne biết. Em không muốn làm phiền đến dì ấy.” Nàng dặn dò vì biết anh sẽ làm thế, không sớm thì muộn.

“Nếu vậy hãy gọi anh nếu em cảm thấy chóng mặt nhé!” Không quan tâm nàng sẽ nghĩ gì, anh đến bên giường nàng, cúi người hôn lên tóc nàng cùng một lời dặn dò trước khi rời khỏi nhà để trả lại cho nàng không gian riêng.

Trước hành động của anh, nàng chỉ cảm ơn. Và xin lỗi. Nàng cảm thấy có lỗi như thể mình đang lợi dụng anh. Nhưng anh là người duy nhất nàng có thể chạy đến mỗi khi nàng gặp rắc rối. Luôn luôn là thế. Và lần này cũng thế.

Anh cười buồn. Ánh nhìn chẳng mấy vui vẻ, khi anh bỗng nghĩ đến sự hợp tác mà anh vừa làm trong khi nàng vẫn đang mê man vì tai nạn.

“Đừng cảm ơn anh. Và cũng đừng xin lỗi.” Anh nói với chính mình khi lái xe về nhà. “Rồi em sẽ ghét anh khi em biết anh đang làm gì. Hãy trách anh nếu em muốn. Chỉ là anh không thể dễ dàng từ bỏ em ngay cả khi em là một cô nàng vật chất như lời em nói.”

Trong sự cắn rứt của lương tâm, những ghen tuông cũng như ý nghĩ sở hữu nàng cho riêng mình, anh bỗng thèm một điếu thuốc với mong muốn vị cay và nồng của nó sẽ giúp anh vơi đi được phần nào ưu tư. Anh đã không chạm vào thuốc lá được một thời gian khá dài bởi lời khuyên giữa họ. Nhưng hôm nay chính vì nàng, anh gần như đã quên mất lời hứa của mình.

Nhưng bỗng nhiên anh bật cười. Anh cười như điên như dại. Anh cười khi nghĩ đến cái cách mà Karl biết được tình hình của nàng. Anh chưa bao giờ nghĩ rằng hắn sẽ nói với mọi người rằng hắn là hôn phu của nàng. Anh lại tưởng tượng ra nét mặt của hắn sẽ ra sau khi hắn biết nàng đã cố tình sắp đặt để hắn đi trong khi mình rời khỏi bệnh viện. Anh thậm chí còn cười lớn hơn khi nghĩ đến việc hắn sẽ ra sao khi tìm kiếm nàng. Rồi hắn sẽ phải đối diện với mọi thứ ra sao khi tin tức về việc hắn phải chia sẻ công ty của gia đình hắn với một người xa lạ. Hắn sẽ chẳng thể nào ngờ được những điều này. Song nụ cười của anh đột nhiên chuyển sang gượng gạo và đắng chát. Anh có cảm giác mình hiểu hắn sẽ cảm nhận ra sao. Hắn và anh đều giống nhau, đều là những kẻ luôn ghét sự ràng buộc cuộc đời này với phụ nữ, ngoại trừ một người. Ấy vậy mà giờ đây, hắn gần như đã nói với tất cả mọi người rằng hắn là gì đối với nàng, điều đó cũng đủ cho thấy hắn trân trọng mối quan hệ này như thế nào. Tuy nhiên, tình cảm hắn dành cho nàng càng nhiều thì đó sẽ càng là một cú sốc dành cho hắn nếu hắn biết những điều liên quan đến nàng và anh. Và thay vì để nàng bị tổn thương nếu hắn là người đầu tiên khám phá ra mọi thứ, anh thích chủ động phơi bày mọi việc hơn. Có như thế thì nàng sẽ không bị tổn thương vì sự bỏ rơi của hắn, và anh sẽ lại có thể chứng minh cho nàng thấy rằng chỉ có anh là người duy nhất xứng đáng với nàng, đủ khả năng mang lại cho nàng những điều nàng ao ước, cũng như là người không bao giờ quay lưng lại với nàng.

Anh sẽ khiến cho nàng đến bên anh. Ngay cả khi cách thức làm điều đó có xấu xa đê hèn đến thế nào.

Cửa kính xe hạ xuống, một làn khói trắng thoát ra từ trong chiếc xe đang lao đi cùng gió trên con đường lất phất mưa.

 
Chỉnh sửa lần cuối:

Tracy Springfield

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
6/9/16
Bài viết
40
Gạo
0,0
Finding Love 12
I’ve learned that waiting is the most difficult bit, and I want to get used to the feeling, knowing that you’re with me, even when you’re not by my side.
- Paulo Coelho, Eleven Minutes[1]

Karl Richardson

“Chuyện quái quỉ gì đang xảy ra ở đây thế này?” Karl vẫn không dừng bước sau khi đã đi đi lại lại trong phòng khách suốt cả buổi chiều. Anh thật sự không thể nào hiểu được tình huống mà mình đang trải qua.

Chẳng có gì cả. Anh đã trở lại bệnh viện với bộ quần áo như nàng yêu cầu, nhưng đón anh lại chẳng có ai khác ngoài chiếc giường giờ đây đã có người khác thay thế. Những người y tá lại bảo nàng đã xuất viện. Và đi cùng một người đàn ông.
Đó mới chính là điều đáng phải bận tâm. Tại sao nàng yêu cầu anh lấy cho mình bộ quần áo trong khi lại ra về cùng một người đàn ông khác? Không cần phải suy nghĩ nhiều, anh cũng biết người đó là ai. Hắn chính là gã đã cùng nàng đi mua sắm, và cũng chính gã đã bắt gặp nàng hôn anh trong hộp đêm. Và lần nào cũng thế, gã đều đưa nàng đi trước mắt anh. Nhưng gã đưa nàng đi đâu trong tình trạng đó? Điều kỳ lạ là người y tá lại bảo chính nàng là người đã gọi cho gã và bảo gã đưa về. Tại sao nàng lại làm thế? Tại sao nàng lại tìm đến gã ta mà không phải là anh? Chẳng phải gã ta đã xuất hiện ngay khi anh vừa rời khỏi đó sao, một trong những người y tá đã bảo với anh như thế. Chuyện gì khiến nàng ra đi trong gấp rút đến thế?

Karl thả mình xuống chiếc ghế sofa trong phòng khách, tay chộp lấy chiếc điều khiển TV gần đó một cách bực dọc. Anh chuyển đến kênh mà mình vẫn thường xem, cố gắng buộc mình phải tập trung vào một điều gì đó, hoặc ít nhất là thư giãn. Anh đã cố gắng có được thông tin về địa chỉ nhà của nàng, nhưng thứ anh có được chỉ là một sự từ chối nhã nhặn từ những nhân viên bệnh viện. Họ bảo đó là sai nguyên tắc khi tiết lộ thông tin cá nhân của bệnh nhân. Thế là mục tiêu của anh bắt đầu chuyển sang sở cảnh sát với hy vọng nàng vẫn còn để đồ dùng của mình ở đấy, nếu thế anh sẽ đến nhận thay nàng, biết đâu trên thẻ căn cước sẽ cho anh biết nơi mà nàng đang sống. Tuy nhiên câu trả lời mà anh đã nhận được đều chỉ là những lời từ chối cùng những cái lắc đầu. Anh vẫn nhớ ánh mắt cùng nụ cười đầy mỉa mai khi họ nhìn nhau và lại nhìn vào anh lúc anh bảo mình là chồng sắp cưới của nàng. Anh hiểu điều đó khá nực cười, làm thế nào mà một người được gọi là chồng sắp cưới lại không có thông tin về vị hôn thê của mình như anh.

Giờ đây, khi ngồi lại một mình trong căn nhà rộng lớn, yên ắng đến cô quạnh, những điều ấy lại hiện về trong đầu anh. Bóng anh cô đơn hắt lên bức tường gần đó trong khi cả căn nhà chìm trong bóng tối, ngoại trừ nguồn sáng duy nhất tỏa ra từ màn hình TV. Bên ngoài kia là tiếng mưa rơi róc rách, nhưng trong này, tiếng nói của nàng lại chính là điều anh nghe thấy. Hơn một lần lời cầu hôn của anh được thốt lên. Và cũng hơn một lần, nàng bảo họ chẳng hiểu gì về nhau, thế thì làm sao có thể kết hôn. Anh đã không tin vào điều đó. Anh bảo đó chỉ là điều tầm thường. Họ chẳng cần biết về nhau như những người khác. Họ chẳng cần biết về điều gọi là tình yêu bởi tình yêu rồi cũng sẽ có lúc tàn dần theo dòng chảy thời gian. Với anh, tình yêu không phải là điều sống mãi cùng thời gian. Anh cầu hôn nàng cũng chỉ bởi vì anh cảm thấy nàng là người có thể thấu hiểu anh và có thể ở cạnh anh ngay cả khi tình yêu không hiện diện giữa họ.

Một tiếng thở dài thoát ra khi anh biết mình đã lầm. Nàng không chỉ đơn giản là một người bạn tâm giao. Tại nạn ấy, anh cứ ngỡ nó đã cướp đi mạng sống của nàng. Nhưng không, nó đã không mang nàng đi, ngược lại, nó khiến anh tỉnh táo hơn lúc nào hết. Nó khiến anh biết vị trí của nàng trong cuộc sống của anh. Nó cũng giúp anh biết chiếc nhẫn luôn nằm trong hộc bàn có ý nghĩa như thế nào. Anh đã mua nó ngay khi anh nghĩ rằng nó dành riêng cho nàng. Nhưng anh đã không trao nó cho nàng bởi một bức tường vô tình nào đó cứ ngăn cản anh hết lần này đến lần khác. Anh đã không tin vào tình cảm của mình đủ sâu sắc đến thế, nhưng tai nạn ấy đã mang đến cho anh sự can đảm để cầu hôn nàng thêm một lần nữa. Và ngạc nhiên làm sao, nàng đã yên lặng đồng ý khi anh lồng chiếc nhẫn ấy vào ngón tay nàng. Và hạnh phúc làm sao, anh chưa bao giờ tưởng tượng cảm xúc ấy lại đến với anh sau khi chứng kiến cuộc hôn nhân mà tình yêu đến từ một phía của mẹ anh.

Song…

“Rất tiếc nhưng chúng tôi không thể cung cấp cho anh bất kỳ thông tin nào vì việc này là trái luật. Vả lại…” người cảnh sát thêm vào như để nhấn mạnh lời từ chối của mình, “…vị hôn phu đi kèm cô ấy đã đích thân yêu cầu điều này.”

Vào thời điểm đó, anh nghĩ mình nghe nhầm vì thế anh đã hỏi lại. Nhưng vị cảnh sát ấy đã không ngần ngại xác nhận điều đó một lần nữa. Anh ta bảo cô Harvey đã đứng cạnh người đàn ông ấy và không phản đối bất kỳ điều gì khi anh ta bảo mình là chồng sắp cưới của cô ấy. Anh ta cũng bảo người đàn ông đã đứng ra giải quyết tất cả thủ tục để nhận lại vật dụng như một người chồng thực sự. Vị cảnh sát thành thật nói rằng so với người đàn ông kia thì giọng của anh lại giống với người mà anh ta đã nói chuyện qua điện thoại hơn khi ai đó đã gọi lại để hỏi về tình trạng của nàng.

“Chính tôi đấy!” Mắt anh nhắm nghiền và tay anh siết chặt cốc rượu khi anh nhớ về cuộc nói chuyện đó. “Chính là tôi chứ không phải gã kia!” Một cơn giận nổi dậy như ngọn sóng ngày giông bão trong khi tiếng thét vang lên âm thầm trong lòng anh.

Tay anh đập mạnh xuống bàn khi sự bực tức nỗi lên mạnh mẽ. Tại sao một phút trước nàng đã nhận lời cầu hôn từ anh, nhưng một phút sau nàng lại để một người đàn ông khác nhận làm chồng mình? Tại sao nàng lại đi trong khi tình trạng không ổn như thế? Tại sao khi nhìn lại, anh mới nhận ra rằng mình chẳng hề biết gì về nàng ngoài một số điện thoại mà người ta có thể thay đổi bất kỳ lúc nào? Và tại sao nàng khiến anh có cảm giác đây là một cuộc chạy trốn như thế này?

Có thể nàng quá mệt mỏi để giải thích, anh biện minh thay cho nàng. Trái tim anh mách bảo nàng không phải là người như thế. Và rằng nàng rời đi bởi vì… có việc gì đó rất gấp khiến nàng phải làm thế. Nàng không chạy trốn anh, nàng không muốn làm điều đó. Nếu nàng làm thì chỉ có thể là bởi gã kia đã ép nàng phải làm. Trái tim của anh thắt lại khi anh tưởng tượng hình ảnh nàng nằm đó, co người cô độc trong căn phòng kín như bao lần nàng đã làm lúc nàng ở nhà anh. Trong khoảnh khắc ấy, anh nói rằng anh muốn được bảo vệ nàng.

Nhưng nàng ở đâu? Anh muốn biết về nàng nhiều hơn một số điện thoại và một cái tên. Anh tự hứa với lòng rằng sẽ hỏi nàng nhiều hơn trong lần tiếp theo họ gặp nhau.

Julie, hẹn gặp em lần tới…

[1] Tôi đã học được rằng chờ đợi là một điều khó khăn, và tôi muốn mình phải làm quen với cảm xúc ấy, biết rằng em vẫn luôn bên tôi, dẫu rằng em không ở cạnh tôi vào lúc này.

 
Chỉnh sửa lần cuối:

Tracy Springfield

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
6/9/16
Bài viết
40
Gạo
0,0
Finding Love 13
Khi vẫn còn trong lòng một nỗi buồn đau thì dù có di xa đến đâu,
cũng đều như nhau cả.
– Unknown

Julienne Harvey

Mỗi người có một cách riêng khi đối diện với những điều khó khăn trong cuộc sống. Có người chọn cách lặng thin để suy nghĩ những điều sẽ xảy ra tiếp theo đó. Có người lại chạy trốn trong một chiếc vỏ của riêng mình. Cũng có người chọn cách đối diện với mọi thứ.

Với nàng, nàng chọn cách thu mình và trốn chạy, bởi nàng quá hèn nhát.

Chiếc nhẫn trên tay nàng là một vật quý giá về cả giá trị lẫn ý nghĩa của nó nên nàng có cảm giác như một hòn đá đang đè nặng trong lòng mình. Nàng đã không ngờ rằng anh chính là người nàng nhìn thấy sau khi hôn mê. Nàng đã đọc được sự lo lắng cũng như sự nhẹ nhõm ánh lên trong mắt anh. Tuy nhiên, nàng không hề nghĩ rằng anh sẽ làm điều ấy. Khi anh đeo vào tay nàng chiếc nhẫn, sự ngạc nhiên cùng tình trạng sau tai nạn của nàng đã khiến mọi từ ngữ trong nàng biến mất hoàn toàn.

Nhưng nó cũng đến rất nhanh sau đó. Lý trí của nàng đã quay về khi nàng nhìn vào chiếc nhẫn một lần nữa. Đã hơn một lần anh cầu hôn nàng, và cũng hơn cả một lần nàng từ chối. Như nàng đã nói, mối quan hệ giữa họ ngay từ khi bắt đầu đã được xây dựng trên nền tảng không-hôn-nhân, ấy vậy mà giờ đây một trong hai người họ đang cố gắng phá vỡ nền tảng ấy. Mặc dù vậy, nàng không thể từ chối anh thêm một lần nữa. Không phải vào lúc anh vừa chạy đến với nàng ngay khi tai nạn xảy ra. Không phải trước mặt những người khác. Không phải là lúc ấy.

Nhưng… kết hôn, đó là một ý nghĩ rất xa vời với nàng. Họ không dành cho nhau, nàng biết điều đó từ những ngày đầu tiên. Anh chẳng biết gì về nàng cả. Quá khứ của nàng, mối quan hệ của nàng, gia đình của nàng, cuộc sống của nàng, anh chẳng biết gì về nàng ngoài một cái tên và một số điện thoại mà thi thoảng họ lại gọi cho nhau. Thế mà anh lại muốn họ kết hôn sao?

Nàng ngồi trên giường, co người lại và cắn móng tay. Đó là biểu hiện của sự lo lắng. Và hoang mang. Nàng muốn tìm cách nào đó để chấm dứt tất cả những chuyện này. Chạy trốn chỉ là giải pháp tạm thời. Trong khi tâm trí nàng mãi lang thang với những suy nghĩ, điện thoại nhà nàng bỗng đổ chuông inh ỏi. Khi nàng tự hỏi ai là người gọi vào lúc này thì nàng chợt nhớ ra điện thoại di động của mình đã tắt máy kể từ khi nàng nhận lại nó từ cảnh sát.

Nàng đoán chỉ có thể là Jay bởi chỉ có anh là người sẽ gọi nàng bằng cách này nếu không thể liên lạc được với nàng qua điện thoại riêng. Đúng như nàng đã nghĩ, giọng nói của Jay vang lên ngay sau khi nàng nhấc máy. Không quanh co, Jay hỏi ngay sức khỏe của nàng cũng như bảo nàng hãy ở nhà nghỉ ngơi vào ngày mai.

“Anh sẽ báo với quản lý thay em. Đừng lo, ngủ sớm đi nhé!” Rồi họ trao đổi với nhau thêm vài câu trước khi anh kết thúc cuộc gọi để nàng đi nghỉ.

Khi bên tai nàng chỉ còn lại những tiếng bíp kéo dài và đứt quãng, khi màn đêm buông xuống bên hiên, khi những giọt sương đêm bắt đầu thấm đẫm những ngọn cỏ ngoài sân trước, khi cơn đau bắt đầu tìm đến nàng bởi tác dụng của thuốc giảm đau đã tan dần, nàng nghĩ mình đã tìm được một lối đi cho mọi thứ. Hoặc ít nhất cũng là về Karl.

Nàng gắng gượng rời khỏi giường để đến bên chiếc máy tính gần đó và gửi cho Jay một bức thư điện tử. Mặc dù nàng biết rằng sẽ nhanh hơn nếu nàng gọi cho anh, nhưng hiện giờ nàng không có ý định mở nguồn điện thoại của mình. Nàng cần thời gian và cả không gian riêng, mọi thứ như đang siết chặt lấy nàng.

Jay,

Hãy làm điều mà anh nói mình muốn làm. Và hãy chắc chắn rằng mọi thứ sẽ đúng như những gì anh nói.

Julie.

P/s: Đừng hỏi em bất kỳ điều gì. Không gì cả.

 
Chỉnh sửa lần cuối:
Bên trên