Chương 03: Hàn Băng.
Gần tháng trôi qua kể từ ngày hôm ấy. Thành thực mà nói, tôi chỉ thấy con bé này không phải là người thường nữa. Nó bị đột biến gen hay cái gì đấy tương tự. Những trò mà nó nghĩ ra để đuổi tôi đi khiến tôi không nghĩ là nó mới từng đấy tuổi. Giờ nghĩ lại tôi khẽ bật cười.
Ngày đầu tiên….
Đi dọc theo con đường đá, tôi tiến vào phòng khách. Quản gia Kim đã đợi tôi từ lúc nào.
- Cháu chào bà! – Tôi cúi đầu chào. Từ hôm đấy, tôi và quản gia khá thân với nhau. Tôi coi bà ấy như là bà của mình vậy.
- Ừ! Ngọc đang đợi cháu ở trên phòng đấy!
- Dạ.
Bước từng bước lên cầu thang. Phòng của Ngọc ở bên tay phải sát lối đi lên nên rất thuận tiện. Chưa gì tước mặt tôi là cửa phòng nó. Tôi hít một hơi, tay khẽ chạm vào cái nắm cửa rồi đẩy vào. Không biết nó sẽ nghĩ ra chiêu trò gì đây?
Bước vào phòng. Ngọc ngồi nhìn tôi rồi khẽ cười. Ủa? Hôm nay nó không đổ cái gì lên người tôi sao? Ha…ha… chuyện lạ Việt Nam.
- Ngọc mở sách vở ra đi em! – Tôi ngồi xuống và lôi đồ dùng của mình ra. Miệng không ngừng cười rồi lén nhìn nó.
- Dạ! – Con bé nhìn tôi rồi lật trang vở. Sao hôm nay nó hiền thế?
- Mình bắt đầu vào học nha! Em mở sách trang 34 cho chị! – Tôi cầm lấy chiếc bút dạ và đi về phía chiếc bảng trắng. Nó hiền càng tốt chứ sao. Tôi đỡ mệt.
Ngọc nhìn tôi cầm chiếc bút lên rồi khẽ mỉm cười. Sắp có kịch hay để xem rồi.
Cảm nhận được ánh nhìn của Ngọc, có gì đó không ổn. Tôi đặt bút xuống bàn. Nhưng chiếc bút không chịu rời khỏi tay tôi và dính chặt lấy. Tôi khẽ trùng mắt nhìn nó. Biết ngay là nó sẽ làm gì đó mà.
- Em dùng keo con voi đấy. Chắc là phải tận mấy ngày mới dứt ra được. Cố lên chị yêu! Ha…Ha…
- Em….
- Tại chị cả thôi! Nếu chị chịu bỏ cuộc sớm thì có phải tốt hơn không?
- Em… để xem chị xử em ra sao! – Tôi cười một nụ cười bí hiểm.
- Chị định làm gì?
Lại gần nó, tôi mở nắp bút. Người nhỏ run lên.
- Trông da mặt em có vẻ hơi nhợt nhạt. Để chị “make-up” cho em nha.
- Em thách chị đấy.
- Không sao đâu! Bút này dùng cái gì cũng không tẩy xóa được nên em yên tâm. Chị sẽ chăm sóc cho em.
- Chị lại điêu. Bút này tẩy xóa được.
Tôi vẽ lên tay một vệt dài rồi dùng tay vờ như xóa đi. Đưa cho nó xem. Mặt con nhỏ tái mét khi nhìn thấy những vệt xanh trên tay tôi không biến mất.
- Chị… em biết sai rồi… chị tha cho em! – Ngọc mếu máo.
- Sao có thể tha cho em được? Em khiến tay chị như thế này rồi chị cũng phải có chút “quà” chứ! – Tôi khẽ nhấn mạnh từ “quà” làm cả người nó run lên.
- Chị Tâm Như, em dùng keo dán giấy đấy. Không phải là keo con voi đâu. Cái đấy có thể rửa được… chị tha cho em.
Tôi vẫn tiến lại gần nó. Đưa ngòi bút tiến về phía làn da trắng nõn nà của Ngọc. Cả người nó run lên. Dám chọc tức chị hả em. Ha…ha… trêu nó vui quá xá!
- Nếu em nói sớm hơn thì chị đỡ phải dọa em không? Tha cho em lần này đấy. – Tôi bật cười ha hả đi về phòng tắm.
- Chị… chị dám lừa em. – Nó giận dữ nhìn tôi.
Mấy ngày sau, Ngọc càng cho nhiều trò thâm độc hơn. Nhưng tôi cũng không phải là hạng tầm thường. Vỏ quýt dày có móng tay nhọn mà.
- Chị Tâm Như, hôm này chúng ta nghỉ sớm nha. Hôm nay anh trai em về. – Nó nhìn tôi một cách âu yếm. Con nhỏ và tôi dần dần quý nhau. Có lẽ đó là điều tốt.
- Anh trai em về là việc của anh trai, không phải là việc của em. Lo học đi!
- Chị Tâm Như, đi mà!
- Lo học hành cho tốt vào! Tuần sau kiểm tra rồi.
- Chị không biết anh em là một người như thế nào đâu. Anh ấy đẹp trai lắm luôn ý. Làm không ít người điêu đứng vì anh ấy. Anh có ánh nhìn tựa như vì sao.
- Gớm, sao lúc làm văn dở thế? Vậy mà bây giờ khen anh trai không tiếc lời. – Tôi châm chọc.
- Học chị là phải khác. Ha…ha.
- Thôi được rồi, chị cho em nghỉ sớm. Nhưng bù lại bài kiểm tra phải tốt.
- Dạ vâng! Yêu chị nhất quả đất!
Tôi bật cười. Mấy ngày đầu cãi nhau long trời lở đất giờ thì thân thiết như chị em. Hay thật!
Chợt dưới nhà có tiếng người nói chuyện. Ánh mắt của Ngọc sáng lên. Nó chạy ù xuống tầng. Tôi nghĩ chắc là anh trai nó về. Lấy chiếc túi xách đi sau nó.
Quả đúng là như vậy. Nó chạy xuống tầng sà vào lòng người con trai cao lớn kia. Anh đúng là có ánh nhìn tựa vì sao. Phải công nhận là con nhỏ Ngọc này nhận xét đúng phết. Nhìn qua thôi cũng đủ nhận ra là một mỹ nam. Tôi gật đầu nhận xét. Chủ tịch và phu nhân Hàn đẹp như vậy sao không thể không cho ra những đứa con xinh đẹp cho được. Chắc là Ngọc nhớ anh trai lắm. Nhìn nó bộc lộ như vậy là đủ biết anh trai nó chiếm trong trái tim Ngọc một phần quan trọng như thế nào.
- Anh trai!
- Ngọc, em khỏe không?
- Dạ khỏe! – Nó cười toe toét. Chắc nó vui lắm.
- Em học hành có tốt không?
- Tất nhiên là tốt rồi. Đặc biệt là môn Ngữ Văn, em bắt đầu yêu thích nó rùi đấy.
- Vậy sao? Không biết gia sư nào khiến em gái tôi thay đổi như thế này?
- Dạ! Là chị ấy! – Ngọc chỉ tay về phía tôi.
Anh khẽ nheo mắt lại nhìn theo hướng tay chỉ của Ngọc. Mắt anh trợn lên vì kinh ngạc. Mắt tôi cũng mở to không kém. Chính là cái tên dùng tiền để giải quyết mà tôi gặp hôm nọ. Trời ơi, đúng là trái đất tròn mà.
- Chào anh! – Tôi khẽ cúi đầu. Anh liếc nhìn thầm đánh giá tôi một lượt.
- Chào cô! – Anh khẽ bỏ Ngọc ra rồi đi về phía tôi.
- …. – Tôi khẽ nuốt nước bọt. Tim tôi như muốn nhảy ra ngoài. Anh ta định làm gì tôi đây?
- Thật không ngờ, tôi lại gặp cô một lần nữa ở đây đấy. – Anh dừng lại trước mặt tôi.
- ….
- Cô lại khiến tôi bất ngờ hơn khi cô… lại là gia sư môn Văn dạy em gái tôi. – Anh nhả ra từng chữ một. Hình như anh ta vẫn cú cái vụ lần trước.
- Ừ! Đúng là tôi đấy thì sao? – Tôi phản kháng.
- Hừ, cô định bám theo tôi đến khi nào?
- Ai thèm bám anh cơ chứ? Anh chẳng có gì khiến tôi nhớ đến cả. Tôi chẳng thấy anh đẹp trai chỗ nào hết. – Tôi nói đủ cho anh nghe thấy. Lòng chột dạ, mình vừa khen anh ta hết lời mà.
- Cái gì?
- Ngọc khen anh hết lời là đẹp trai này nọ. Tôi thấy anh bình thường thôi. Tôi nghĩ anh chỉ được cái dùng tiền để giải quyết là giỏi. – Tôi thở dài. Đâm lao rồi phải theo lao thôi.
- Tôi cho cô nói lại. – Anh gầm lên.
- Anh chị bình tĩnh lại đi! Anh Băng, chị ấy là gia sư của em. Chị ấy tên là Tâm Như. – Ngọc xen vào.
Băng đẩy tôi ra rồi trừng mắt lên nhìn. Nghĩ ngợi gì đó rồi khẽ nhếch mép lên cười nham hiểm.
- Hai đứa quen nhau sao? – Phu nhân Hàn khẽ lại gần, gặng hỏi.
- Dạ, không!
- Dạ, có!
Tôi đưa mắt lên nhìn. Băng nhìn tôi rồi nở một nụ cười nham hiểm. Anh ta đang nghĩ cái quái gì vậy?
Gần tháng trôi qua kể từ ngày hôm ấy. Thành thực mà nói, tôi chỉ thấy con bé này không phải là người thường nữa. Nó bị đột biến gen hay cái gì đấy tương tự. Những trò mà nó nghĩ ra để đuổi tôi đi khiến tôi không nghĩ là nó mới từng đấy tuổi. Giờ nghĩ lại tôi khẽ bật cười.
Ngày đầu tiên….
Đi dọc theo con đường đá, tôi tiến vào phòng khách. Quản gia Kim đã đợi tôi từ lúc nào.
- Cháu chào bà! – Tôi cúi đầu chào. Từ hôm đấy, tôi và quản gia khá thân với nhau. Tôi coi bà ấy như là bà của mình vậy.
- Ừ! Ngọc đang đợi cháu ở trên phòng đấy!
- Dạ.
Bước từng bước lên cầu thang. Phòng của Ngọc ở bên tay phải sát lối đi lên nên rất thuận tiện. Chưa gì tước mặt tôi là cửa phòng nó. Tôi hít một hơi, tay khẽ chạm vào cái nắm cửa rồi đẩy vào. Không biết nó sẽ nghĩ ra chiêu trò gì đây?
Bước vào phòng. Ngọc ngồi nhìn tôi rồi khẽ cười. Ủa? Hôm nay nó không đổ cái gì lên người tôi sao? Ha…ha… chuyện lạ Việt Nam.
- Ngọc mở sách vở ra đi em! – Tôi ngồi xuống và lôi đồ dùng của mình ra. Miệng không ngừng cười rồi lén nhìn nó.
- Dạ! – Con bé nhìn tôi rồi lật trang vở. Sao hôm nay nó hiền thế?
- Mình bắt đầu vào học nha! Em mở sách trang 34 cho chị! – Tôi cầm lấy chiếc bút dạ và đi về phía chiếc bảng trắng. Nó hiền càng tốt chứ sao. Tôi đỡ mệt.
Ngọc nhìn tôi cầm chiếc bút lên rồi khẽ mỉm cười. Sắp có kịch hay để xem rồi.
Cảm nhận được ánh nhìn của Ngọc, có gì đó không ổn. Tôi đặt bút xuống bàn. Nhưng chiếc bút không chịu rời khỏi tay tôi và dính chặt lấy. Tôi khẽ trùng mắt nhìn nó. Biết ngay là nó sẽ làm gì đó mà.
- Em dùng keo con voi đấy. Chắc là phải tận mấy ngày mới dứt ra được. Cố lên chị yêu! Ha…Ha…
- Em….
- Tại chị cả thôi! Nếu chị chịu bỏ cuộc sớm thì có phải tốt hơn không?
- Em… để xem chị xử em ra sao! – Tôi cười một nụ cười bí hiểm.
- Chị định làm gì?
Lại gần nó, tôi mở nắp bút. Người nhỏ run lên.
- Trông da mặt em có vẻ hơi nhợt nhạt. Để chị “make-up” cho em nha.
- Em thách chị đấy.
- Không sao đâu! Bút này dùng cái gì cũng không tẩy xóa được nên em yên tâm. Chị sẽ chăm sóc cho em.
- Chị lại điêu. Bút này tẩy xóa được.
Tôi vẽ lên tay một vệt dài rồi dùng tay vờ như xóa đi. Đưa cho nó xem. Mặt con nhỏ tái mét khi nhìn thấy những vệt xanh trên tay tôi không biến mất.
- Chị… em biết sai rồi… chị tha cho em! – Ngọc mếu máo.
- Sao có thể tha cho em được? Em khiến tay chị như thế này rồi chị cũng phải có chút “quà” chứ! – Tôi khẽ nhấn mạnh từ “quà” làm cả người nó run lên.
- Chị Tâm Như, em dùng keo dán giấy đấy. Không phải là keo con voi đâu. Cái đấy có thể rửa được… chị tha cho em.
Tôi vẫn tiến lại gần nó. Đưa ngòi bút tiến về phía làn da trắng nõn nà của Ngọc. Cả người nó run lên. Dám chọc tức chị hả em. Ha…ha… trêu nó vui quá xá!
- Nếu em nói sớm hơn thì chị đỡ phải dọa em không? Tha cho em lần này đấy. – Tôi bật cười ha hả đi về phòng tắm.
- Chị… chị dám lừa em. – Nó giận dữ nhìn tôi.
Mấy ngày sau, Ngọc càng cho nhiều trò thâm độc hơn. Nhưng tôi cũng không phải là hạng tầm thường. Vỏ quýt dày có móng tay nhọn mà.
- Chị Tâm Như, hôm này chúng ta nghỉ sớm nha. Hôm nay anh trai em về. – Nó nhìn tôi một cách âu yếm. Con nhỏ và tôi dần dần quý nhau. Có lẽ đó là điều tốt.
- Anh trai em về là việc của anh trai, không phải là việc của em. Lo học đi!
- Chị Tâm Như, đi mà!
- Lo học hành cho tốt vào! Tuần sau kiểm tra rồi.
- Chị không biết anh em là một người như thế nào đâu. Anh ấy đẹp trai lắm luôn ý. Làm không ít người điêu đứng vì anh ấy. Anh có ánh nhìn tựa như vì sao.
- Gớm, sao lúc làm văn dở thế? Vậy mà bây giờ khen anh trai không tiếc lời. – Tôi châm chọc.
- Học chị là phải khác. Ha…ha.
- Thôi được rồi, chị cho em nghỉ sớm. Nhưng bù lại bài kiểm tra phải tốt.
- Dạ vâng! Yêu chị nhất quả đất!
Tôi bật cười. Mấy ngày đầu cãi nhau long trời lở đất giờ thì thân thiết như chị em. Hay thật!
Chợt dưới nhà có tiếng người nói chuyện. Ánh mắt của Ngọc sáng lên. Nó chạy ù xuống tầng. Tôi nghĩ chắc là anh trai nó về. Lấy chiếc túi xách đi sau nó.
Quả đúng là như vậy. Nó chạy xuống tầng sà vào lòng người con trai cao lớn kia. Anh đúng là có ánh nhìn tựa vì sao. Phải công nhận là con nhỏ Ngọc này nhận xét đúng phết. Nhìn qua thôi cũng đủ nhận ra là một mỹ nam. Tôi gật đầu nhận xét. Chủ tịch và phu nhân Hàn đẹp như vậy sao không thể không cho ra những đứa con xinh đẹp cho được. Chắc là Ngọc nhớ anh trai lắm. Nhìn nó bộc lộ như vậy là đủ biết anh trai nó chiếm trong trái tim Ngọc một phần quan trọng như thế nào.
- Anh trai!
- Ngọc, em khỏe không?
- Dạ khỏe! – Nó cười toe toét. Chắc nó vui lắm.
- Em học hành có tốt không?
- Tất nhiên là tốt rồi. Đặc biệt là môn Ngữ Văn, em bắt đầu yêu thích nó rùi đấy.
- Vậy sao? Không biết gia sư nào khiến em gái tôi thay đổi như thế này?
- Dạ! Là chị ấy! – Ngọc chỉ tay về phía tôi.
Anh khẽ nheo mắt lại nhìn theo hướng tay chỉ của Ngọc. Mắt anh trợn lên vì kinh ngạc. Mắt tôi cũng mở to không kém. Chính là cái tên dùng tiền để giải quyết mà tôi gặp hôm nọ. Trời ơi, đúng là trái đất tròn mà.
- Chào anh! – Tôi khẽ cúi đầu. Anh liếc nhìn thầm đánh giá tôi một lượt.
- Chào cô! – Anh khẽ bỏ Ngọc ra rồi đi về phía tôi.
- …. – Tôi khẽ nuốt nước bọt. Tim tôi như muốn nhảy ra ngoài. Anh ta định làm gì tôi đây?
- Thật không ngờ, tôi lại gặp cô một lần nữa ở đây đấy. – Anh dừng lại trước mặt tôi.
- ….
- Cô lại khiến tôi bất ngờ hơn khi cô… lại là gia sư môn Văn dạy em gái tôi. – Anh nhả ra từng chữ một. Hình như anh ta vẫn cú cái vụ lần trước.
- Ừ! Đúng là tôi đấy thì sao? – Tôi phản kháng.
- Hừ, cô định bám theo tôi đến khi nào?
- Ai thèm bám anh cơ chứ? Anh chẳng có gì khiến tôi nhớ đến cả. Tôi chẳng thấy anh đẹp trai chỗ nào hết. – Tôi nói đủ cho anh nghe thấy. Lòng chột dạ, mình vừa khen anh ta hết lời mà.
- Cái gì?
- Ngọc khen anh hết lời là đẹp trai này nọ. Tôi thấy anh bình thường thôi. Tôi nghĩ anh chỉ được cái dùng tiền để giải quyết là giỏi. – Tôi thở dài. Đâm lao rồi phải theo lao thôi.
- Tôi cho cô nói lại. – Anh gầm lên.
- Anh chị bình tĩnh lại đi! Anh Băng, chị ấy là gia sư của em. Chị ấy tên là Tâm Như. – Ngọc xen vào.
Băng đẩy tôi ra rồi trừng mắt lên nhìn. Nghĩ ngợi gì đó rồi khẽ nhếch mép lên cười nham hiểm.
- Hai đứa quen nhau sao? – Phu nhân Hàn khẽ lại gần, gặng hỏi.
- Dạ, không!
- Dạ, có!
Tôi đưa mắt lên nhìn. Băng nhìn tôi rồi nở một nụ cười nham hiểm. Anh ta đang nghĩ cái quái gì vậy?
Chỉnh sửa lần cuối: