Chương 12.
Trong vòng bảy ngày ngâm Hạch Ma, Liên cứ ngất đi rồi lại tỉnh lại, rồi lại ngất. Khắp cơ thể nàng từ trong ra ngoài đều đau đớn như muốn vỡ nát bấy, làn da trắng xanh giờ đã chuyển sang màu tím đen ghê rợn. Cánh môi khô nứt chằng chịt những vết máu đã kết vảy như muốn bong ra.
Năm người kia suốt bảy ngày qua, vẫn luôn căng thẳng túc trực bên nàng không rời. Nước thuốc trong bồn được ông Tiếu thay liên tục, nên luôn trong tình trạng bốc khói mù mịt. Nếu người bên ngoài mà nhìn thấy tình cảnh này, chắc chỉ có nước chết lặng vì sự lãng phí của ông.
Bất kể là ai, nếu đã là người lăn lộn trên giang hồ thì đều hiểu được độ trân quý của Hạch Ma, loại dược mà có tiền chưa chắc đã mua được.
Hạch Ma là một thực vật thân mềm, sinh trưởng trong rừng sâu. Công hiệu của nó thường được dùng để đẩy chất độc ra ngoài, hoặc kìm hãm độc mãn tính. Loại dược này rất khó tìm và cũng khó trồng, nhưng với một lão quái vật như Lão Tiếu thì đó chẳng phải là vấn đề. Trồng Hạch Ma với ông mà nói, đơn giản như ăn một bữa cơm. Mà đứa nhỏ này lại là đồ đệ duy nhất của ông, nên ông lại càng không tiếc rẻ những thứ nhỏ nhặt như vậy.
Liên bủn rủn, khó khăn bám vào thành bồn đứng lên. Bà Oánh cùng bà Sương vội bước đến đỡ bả vai nàng.
- Con thấy trong người sao rồi?
Bà Sương ôn nhu, đưa tay vén những sợi tóc bết vào mặt nàng sang một bên. Liên hơi ngước mặt lên, mệt mỏi nhìn bọn họ:
- Con thấy đói.
Khóe môi khô nứt của nàng khép mở khó khăn, phát ra những âm tiết nhẹ như gió bay. Quả thật bảy ngày chỉ nuốt đơn được khiến người nàng mệt lả, dạ dày lép kẹp đau âm ỉ kèm theo những cơn đau do độc Thất Tâm củ gây ra đã bào mòn hoàn toàn chút sức lực cuối cùng của nàng.
Bà Oánh nhanh nhẹn quần cho nàng, giọng nói hơi nghẹn lại:
- Ngoan. Đợi lão Chu rút độc ra xong, sư phụ sẽ mang đồ ăn cho con ngay.
Liên khép chặt mắt, cái đầu nặng trĩu của nàng khó khăn gật nhẹ một cái.
Thay quần áo xong, nàng được đưa qua một căn phòng khác. Ở bên trong, ông Danh đã ngồi chờ sẵn trên một cái sạp khá rộng, những người khác thì đứng phía sau, vẻ mặt không giấu được sự căng thẳng. Bà Oánh dìu nàng lên ngồi đối diện với ông Danh, rồi cũng ra đứng cùng bọn ông Khả.
Trước mặt ông Danh là một hộp gỗ nhỏ đã được mở nắp, bên trong là những cây ngân trâm sáng bóng với đủ loại kích cỡ không đồng đều. Ông đưa tay nắn quanh các vùng da đã chuyển đen của Liên, chất độc phần nào đã được ép lên trên bề mặt da. Biểu hiện là da đã chuyển đen và cương cứng như một dạng sưng tấy.
Quan sát xong, ông ngước lên nhìn thẳng vào mắt Liên:
- Việc rút độc này còn đau đớn hơn rất nhiều so với lúc ngâm người trong Hạch Ma. Ta sẽ cố nhẹ tay hết sức, con cũng phải cố gắng ngồi im không được cử động mạnh, để chất độc có thể thoát hết ra. Con hiểu chứ?
Liên kéo nhẹ khóe miệng, ánh mắt không một chút giao động, thậm chí còn mang theo vài tia thờ ơ:
- Vâng. Con hiểu.
Mấy người kia thấy vẻ mặt bình thản của Liên, không những không bớt lo lắng mà còn sốt ruột hơn bội phần. Bọn họ đều biết cách rút độc này đến người lớn còn khó chịu được, huống chi là một đứa trẻ còn chưa thành niên.
Khi ông Danh nhấc kim lên bắt đầu châm xuống, Bà Oánh hai bàn tay nắm chặt vào nhau lộ ra những khớp xương trắng bệch, bà Sương quay đầu đi không nỡ nhìn, ông Khả thì đi qua đi lại, ônh Tiếu khép hờ mắt, lông mày khẽ rung rung.
Ông Danh hạ kim xuống ba mươi hai huyệt vị trên cơ thể Liên. Mỗi một kim được châm xong cả người nàng run bắn lên, máu trong cơ thể như thể tụ hết vào những điểm kim hạ xuống, lục phủ ngũ tạng như bị ai mổ xẻ, dày vò. Gương mặt tái nhợt của nàng trắng thêm vài phần, những vết thương kết vảy trên môi lại một lần nữa trào ra từng đợt máu tươi, mồ hôi lạnh tuôn ra tua tủa. Hơi thở nàng bắt đầu dồn dập, rồi đứt quãng, nàng thực sự đau đến muốn chết ngay lập tức.
Sau khi châm đủ ba mươi hai huyệt đạo, ông Danh dùng ngón tay trỏ vận nội lực truyền vào từng chiếc kim rồi rút mạnh ra. Những dòng máu đen đặc theo từng cây kim trào ra ngoài, làn da nàng lại trở lại màu trắng xanh như lúc trước.
Rút được một nửa, Liên đau đến gập cả người xuống. Trái tim trong lồng ngực nàng liều mạng đập nhanh như muốn theo kịp nỗi đau của thể xác. Những giọt mồ hôi lớn bé nối nhau rớt xuống, làm ướt đẫm mái tóc chưa kịp khô của nàng.
Ông Danh giọng nói mang phần nhiều xúc động:
- Con ổn chứ?
Nghe ông Danh hỏi, Liên hít thở vài hơi thật sâu rồi trở lại tư thế thẳng lưng. Khuôn mặt nhăn nhó, khó khăn mấp máy đứt quãng:
- Sư phụ... tiếp...
Nhìn sự kiên định của Liên, mặt ông Danh cùng mọi người đều hằn lên sự thương cảm không nói thành lời. Một đứa trẻ năm tuổi lại có thể có nghị lực khủng bố đến vậy. Nhớ bản thân bọn họ lúc năm tuổi, chỉ bị đứt tay đã khóc toáng lên. Vậy mà đứa nhỏ này...
Khi mũi kim cuối cùng dược rút ra, Liên cũng đã chìm vào mê man như ý nguyện. Thật sự khoảng khắc ông Danh rút trâm, nàng chỉ ước gì bản thân bất tỉnh ngay lập tức, như vậy sẽ không còn đau đớn nữa, sẽ không phải cố gắng gồng mình như vậy nữa. Nàng đã quá mệt mỏi.
Bà Oánh, bà Sương thấy Liên chìm vào hôn mê, liền chạy ngay đến bên cạnh đỡ lấy nàng. Với bọn họ, Liên bây giờ cũng chẳng khác gì con của mình, thấy nàng chịu đau đớn như vậy, hỏi sao bọn họ không đau lòng cho được.
- Nó mới chỉ năm tuổi... chỉ năm tuổi thôi.
Bà Sương ôm Liên trong lòng nức nở. Ông Khả cùng ông Tiếu cũng ngồi xuống bên cạnh, lẳng lặng nhìn Liên đang chìm trong mê man thở dài vài hơi.
Một đứa nhỏ như vậy, thật khiến người khác không thể mặc kệ được. Thậm chí từ đầu đến cuối, nó còn không phát ra một tiếng than đau, chỉ chịu đựng và chịu đựng. Cũng may là cuối cùng cũng xong trong bình yên.
Trong lòng bọn họ cũng đã nhận định, chỉ đứa nhỏ tiềm năng bậc này mới có thể phát huy hết được các ưu điểm của năm người bọn họ. Vậy nên dù hiện tại hay sau này, họ cũng sẽ không để đứa nhỏ bị ai thương tổn, dù chỉ là một cọng tóc.
Trong vòng bảy ngày ngâm Hạch Ma, Liên cứ ngất đi rồi lại tỉnh lại, rồi lại ngất. Khắp cơ thể nàng từ trong ra ngoài đều đau đớn như muốn vỡ nát bấy, làn da trắng xanh giờ đã chuyển sang màu tím đen ghê rợn. Cánh môi khô nứt chằng chịt những vết máu đã kết vảy như muốn bong ra.
Năm người kia suốt bảy ngày qua, vẫn luôn căng thẳng túc trực bên nàng không rời. Nước thuốc trong bồn được ông Tiếu thay liên tục, nên luôn trong tình trạng bốc khói mù mịt. Nếu người bên ngoài mà nhìn thấy tình cảnh này, chắc chỉ có nước chết lặng vì sự lãng phí của ông.
Bất kể là ai, nếu đã là người lăn lộn trên giang hồ thì đều hiểu được độ trân quý của Hạch Ma, loại dược mà có tiền chưa chắc đã mua được.
Hạch Ma là một thực vật thân mềm, sinh trưởng trong rừng sâu. Công hiệu của nó thường được dùng để đẩy chất độc ra ngoài, hoặc kìm hãm độc mãn tính. Loại dược này rất khó tìm và cũng khó trồng, nhưng với một lão quái vật như Lão Tiếu thì đó chẳng phải là vấn đề. Trồng Hạch Ma với ông mà nói, đơn giản như ăn một bữa cơm. Mà đứa nhỏ này lại là đồ đệ duy nhất của ông, nên ông lại càng không tiếc rẻ những thứ nhỏ nhặt như vậy.
Liên bủn rủn, khó khăn bám vào thành bồn đứng lên. Bà Oánh cùng bà Sương vội bước đến đỡ bả vai nàng.
- Con thấy trong người sao rồi?
Bà Sương ôn nhu, đưa tay vén những sợi tóc bết vào mặt nàng sang một bên. Liên hơi ngước mặt lên, mệt mỏi nhìn bọn họ:
- Con thấy đói.
Khóe môi khô nứt của nàng khép mở khó khăn, phát ra những âm tiết nhẹ như gió bay. Quả thật bảy ngày chỉ nuốt đơn được khiến người nàng mệt lả, dạ dày lép kẹp đau âm ỉ kèm theo những cơn đau do độc Thất Tâm củ gây ra đã bào mòn hoàn toàn chút sức lực cuối cùng của nàng.
Bà Oánh nhanh nhẹn quần cho nàng, giọng nói hơi nghẹn lại:
- Ngoan. Đợi lão Chu rút độc ra xong, sư phụ sẽ mang đồ ăn cho con ngay.
Liên khép chặt mắt, cái đầu nặng trĩu của nàng khó khăn gật nhẹ một cái.
Thay quần áo xong, nàng được đưa qua một căn phòng khác. Ở bên trong, ông Danh đã ngồi chờ sẵn trên một cái sạp khá rộng, những người khác thì đứng phía sau, vẻ mặt không giấu được sự căng thẳng. Bà Oánh dìu nàng lên ngồi đối diện với ông Danh, rồi cũng ra đứng cùng bọn ông Khả.
Trước mặt ông Danh là một hộp gỗ nhỏ đã được mở nắp, bên trong là những cây ngân trâm sáng bóng với đủ loại kích cỡ không đồng đều. Ông đưa tay nắn quanh các vùng da đã chuyển đen của Liên, chất độc phần nào đã được ép lên trên bề mặt da. Biểu hiện là da đã chuyển đen và cương cứng như một dạng sưng tấy.
Quan sát xong, ông ngước lên nhìn thẳng vào mắt Liên:
- Việc rút độc này còn đau đớn hơn rất nhiều so với lúc ngâm người trong Hạch Ma. Ta sẽ cố nhẹ tay hết sức, con cũng phải cố gắng ngồi im không được cử động mạnh, để chất độc có thể thoát hết ra. Con hiểu chứ?
Liên kéo nhẹ khóe miệng, ánh mắt không một chút giao động, thậm chí còn mang theo vài tia thờ ơ:
- Vâng. Con hiểu.
Mấy người kia thấy vẻ mặt bình thản của Liên, không những không bớt lo lắng mà còn sốt ruột hơn bội phần. Bọn họ đều biết cách rút độc này đến người lớn còn khó chịu được, huống chi là một đứa trẻ còn chưa thành niên.
Khi ông Danh nhấc kim lên bắt đầu châm xuống, Bà Oánh hai bàn tay nắm chặt vào nhau lộ ra những khớp xương trắng bệch, bà Sương quay đầu đi không nỡ nhìn, ông Khả thì đi qua đi lại, ônh Tiếu khép hờ mắt, lông mày khẽ rung rung.
Ông Danh hạ kim xuống ba mươi hai huyệt vị trên cơ thể Liên. Mỗi một kim được châm xong cả người nàng run bắn lên, máu trong cơ thể như thể tụ hết vào những điểm kim hạ xuống, lục phủ ngũ tạng như bị ai mổ xẻ, dày vò. Gương mặt tái nhợt của nàng trắng thêm vài phần, những vết thương kết vảy trên môi lại một lần nữa trào ra từng đợt máu tươi, mồ hôi lạnh tuôn ra tua tủa. Hơi thở nàng bắt đầu dồn dập, rồi đứt quãng, nàng thực sự đau đến muốn chết ngay lập tức.
Sau khi châm đủ ba mươi hai huyệt đạo, ông Danh dùng ngón tay trỏ vận nội lực truyền vào từng chiếc kim rồi rút mạnh ra. Những dòng máu đen đặc theo từng cây kim trào ra ngoài, làn da nàng lại trở lại màu trắng xanh như lúc trước.
Rút được một nửa, Liên đau đến gập cả người xuống. Trái tim trong lồng ngực nàng liều mạng đập nhanh như muốn theo kịp nỗi đau của thể xác. Những giọt mồ hôi lớn bé nối nhau rớt xuống, làm ướt đẫm mái tóc chưa kịp khô của nàng.
Ông Danh giọng nói mang phần nhiều xúc động:
- Con ổn chứ?
Nghe ông Danh hỏi, Liên hít thở vài hơi thật sâu rồi trở lại tư thế thẳng lưng. Khuôn mặt nhăn nhó, khó khăn mấp máy đứt quãng:
- Sư phụ... tiếp...
Nhìn sự kiên định của Liên, mặt ông Danh cùng mọi người đều hằn lên sự thương cảm không nói thành lời. Một đứa trẻ năm tuổi lại có thể có nghị lực khủng bố đến vậy. Nhớ bản thân bọn họ lúc năm tuổi, chỉ bị đứt tay đã khóc toáng lên. Vậy mà đứa nhỏ này...
Khi mũi kim cuối cùng dược rút ra, Liên cũng đã chìm vào mê man như ý nguyện. Thật sự khoảng khắc ông Danh rút trâm, nàng chỉ ước gì bản thân bất tỉnh ngay lập tức, như vậy sẽ không còn đau đớn nữa, sẽ không phải cố gắng gồng mình như vậy nữa. Nàng đã quá mệt mỏi.
Bà Oánh, bà Sương thấy Liên chìm vào hôn mê, liền chạy ngay đến bên cạnh đỡ lấy nàng. Với bọn họ, Liên bây giờ cũng chẳng khác gì con của mình, thấy nàng chịu đau đớn như vậy, hỏi sao bọn họ không đau lòng cho được.
- Nó mới chỉ năm tuổi... chỉ năm tuổi thôi.
Bà Sương ôm Liên trong lòng nức nở. Ông Khả cùng ông Tiếu cũng ngồi xuống bên cạnh, lẳng lặng nhìn Liên đang chìm trong mê man thở dài vài hơi.
Một đứa nhỏ như vậy, thật khiến người khác không thể mặc kệ được. Thậm chí từ đầu đến cuối, nó còn không phát ra một tiếng than đau, chỉ chịu đựng và chịu đựng. Cũng may là cuối cùng cũng xong trong bình yên.
Trong lòng bọn họ cũng đã nhận định, chỉ đứa nhỏ tiềm năng bậc này mới có thể phát huy hết được các ưu điểm của năm người bọn họ. Vậy nên dù hiện tại hay sau này, họ cũng sẽ không để đứa nhỏ bị ai thương tổn, dù chỉ là một cọng tóc.
Chỉnh sửa lần cuối: