Tình yêu Đợi một loài hoa nở - Cập nhật - Mai Tuyền

Mộ Vân

Gà tích cực
Tham gia
24/10/16
Bài viết
81
Gạo
0,0
Chương 33: Có kẻ không cam tâm

420dba5632a1ecd7f86334981f29a01b.jpg

(Ảnh: Internet)

Đây là lần đầu tiên tôi được Mai Hạ Du đích thân dẫn đến Mai Gia Ký, những lần trước không là tự ý thì cũng là cầu xin nài nỉ. Kết cục không gặp phải rắc rối này cũng gặp đại hoạ khác. Có huynh, mẫu thân không còn cớ để Mã Phong mắc gió mắc dịch đó có cơ hội trở thành cái đuôi bên cạnh tôi. Tôi vui đến nổi hai mắt híp híp, còn không quên há miệng ngoạm lấy thỏi quế hoa thơm phức, ăn ngon lành. Mai Hạ Du giơ tay định cóc đầu tôi, nhưng có lẽ bộ mặt hạnh phúc của tôi vừa tội vừa thương nên huynh không nở, liền véo cằm tôi rồi bảo:

- Muội không biết khi nào mới trưởng thành, ngốc đến thế!

Tôi bỏ vội bánh quế hoa mới cắn được một miếng xuống, nắm cổ tay huynh kéo ra, nếu không cằm tôi sẽ bị huynh làm cho hỏng mất. Tôi lập tức đứng phắt dậy, một bước tới chỗ huynh ngồi, từ phía sau choàng tay, câu lấy cổ huynh, lồng ngực dán lên tấm lưng rộng, đầu tựa đầu, má tựa má. Cảm giác rất ấm áp, rất mãn nguyện. Huynh nhẹ nhàng bao lấy đôi tay bé dinh dính bánh quế hoa còn sót lại trên tay tôi, hừm một tiếng, cười cười, nói:

- Mấy hôm trước đã nói là một vạn lần cũng không yêu huynh mà. Hôm nay bánh quế hoa huynh làm hầu hết đều chui vào bụng của muội. Còn không biết xấu hổ, giữa thanh thiên bạch nhật mà lại ôm ấp nam nhân trong lòng, da mặt này của muội thật dày đó!

- Tại sao lại không được chứ? Ai bảo khi muội đã từ bỏ rồi, huynh lại khiến muội không dứt ra được. – Tôi nới lỏng tay, hơi rướn người lên trước, bàn tay trong tay huynh rút về, ngón nhỏ trỏ trỏ lên má huynh. - Tất cả là tại huynh, xem ra không phải một mình muội mặt dày đâu.

Đúng vậy, Mai Hạ Du nói tất cả đều đúng, dằn lòng không yêu huynh cũng là tôi, bất chấp tất cả yêu huynh cũng là tôi. Cái gì gọi là thiên ý tôi cũng không màng, chỉ biết kiếp sống này tôi không thể thiếu huynh, càng không muốn để thời không đem huynh và tôi xa cách. Nếu huynh sai một thì tôi sai mười. Nhưng huynh không đối chấp mà im lặng, nhẹ quay mặt nhìn. Đôi mắt long lanh như có ma lực, cách môi hé mở đợi chờ. Ngón tay tôi rụt lại, da đầu tê buốt. Và khi tôi nhận ra bản thân sắp sửa không thể cưỡng lại được lời mời gọi của cảm xúc thì đột ngột tiểu nhị chạy đến, lên tiếng:

- Chưởng quầy, Triệu tiểu thư kia lại tới tìm ngài. - Hắn đang nói thì chứng kiến cảnh trước mắt bèn lắp bắp. – Dạ, xin… xin lỗi chưởng quầy! Tiểu nhân… tiểu nhân không cố ý đâu.

Tôi giật mình buông Mai Hạ Du ra. Nhưng huynh thì khác, cử chỉ điềm đạm, không hề quay đầu, liền chỉnh đốn tên tiểu nhị:

- Ngươi vào không biết gõ cửa sao?

- Dạ, chưởng quầy bỏ qua. Tại... tại... Triệu tiểu thư đó cứ đòi gặp ngài... nên...

- Ngươi đã bảo cô nương ấy rời đi chưa? - Mai Hạ Du đứng lên, chấp tay sau lưng, quay ra bảo tên tiểu nhị.

- Thưa rồi! Nhưng cô nương ấy vẫn không chịu đi, cứ khăng khăng đòi gặp ngài... - Tiểu nhị liếc nhìn sắc mặt của Mai Hạ Du rồi ngập ngừng. - Chưởng quầy, ngài không có ý định gặp Triệu tiểu thư sao? Cũng đã gần nửa tháng rồi, cô nương ấy đến quấy rầy, không ít thực khách của chúng ta vì phiền đã rời Mai Gia Ký đến các trà lầu, tửu điếm khác. Hơn nữa, giờ đây khắp Lâm An đều biết cô nương ấy si tình ngài đến bỏ hết tôn ti của một cô nương, tới mức ngày đêm đều chạy đến Mai Gia Ký ở lì không chịu đi. Tiểu nhân thấy… ngài nên gặp cô nương ấy, để cho cô nương ấy…

Tiểu nhị vẫn còn muốn nói tiếp nhưng Mai Hạ Du nhíu đôi mày, huynh ngắt ngang:

- Ta hành xử cần ngươi dạy bảo?

- Dạ, không dám, không dám. Là tiểu nhân suy nghĩ nông cạn, chưởng quầy bỏ qua.

Mai Hạ Du thở dài, nói thêm:

- Triệu tiểu thư rất ngang ngược, chuyện sau này ta sẽ dàn xếp. Trước mắt, các ngươi mặc kệ cô nương ấy, cô nương ấy muốn ở Mai Gia Ký bao lâu cũng được, buồn chán thì tự rời khỏi. Nếu cô nương ấy nhất định muốn gây sự thì cho người lôi ra trước cổng Mai Gia Ký. Các ngươi liệu việc mà làm, không cần báo lại cho ta. Còn nữa, muội muội ta đến, ta không muốn ai quấy rầy. Đã rõ?

Tên tiểu nhị nghe xong cúi đầu bước ra, động tác cẩn thận, còn không quên khép cửa thật khẽ. Mai Hạ Du phất vạt áo, ngồi xuống, đưa mắt nhìn thỏi quế hoa tôi ăn dở trên đĩa sứ, bờ mi rũ che cặp mắt sớm sâu thăm thẳm.

Tôi do dự, hỏi:

- Ca ca, Triệu tiểu thư kia... thật sự thích huynh đến như vậy sao?

- Nếu tiểu thư Triệu gia kia thật sự thích huynh thì muội bằng lòng từ bỏ à? - Mai Hạ Du thình lình nắm tay tôi ra sức một cái, tôi liền mất thăng bằng rơi vào lòng huynh. Huynh dứt khoát. - Chẳng có lý do nào có thể làm huynh từ bỏ muội, trừ phi...

Tôi giơ tay đặt lên môi huynh để ngăn lại những ý niệm xui rủi kia trong suy nghĩ của huynh, rành rọt:

- Không có trừ phi. Huynh yêu muội, như vậy là đủ rồi.

Mai Hạ Du siết lấy bàn tay tôi, nhắm mắt đặt lên đó một nụ hôn, bờ môi huynh nóng, hơi thở huynh hoà trong hơi thở tôi. Đôi tay huynh dần nới lỏng, vòng qua eo, kéo tôi ôm thật chặt. Cả hai không nói, chỉ có đôi trái tim cùng đập. Mỗi khắc trôi qua, ngọt ngào níu kéo, lòng nặng trĩu. Niềm vui nào cũng sẽ chóng vãn, liệu hạnh phúc này có mỏng manh như cánh hoa, rực rỡ để lụi tàn? Từ cửa sổ nhỏ nhìn ra mặt nước Tây Hồ phía xa, tôi cảm giác được tương lai mông lung, ngờ vực. Nước Tây Hồ cứ phẳng lặng như thế mà tâm trí tôi lại nổi lên muôn ngàn đợt sóng. Cố rút sâu hơn vào ngực huynh, đôi tay ghì chặt tấm lưng huynh, đến cùng vẫn không cho tôi được cảm giác an toàn. Chưa bao giờ tôi sợ hãi tương lai nhưng tương lai lại buộc tôi sợ hãi.

Bỗng, huynh thì thầm bên tai:

- Nha đầu! Cho dù muội từ bỏ, huynh cũng sẽ mãi mãi bám lấy muội, không bao giờ để muội rời xa huynh. Muội ở đâu huynh sẽ theo muội đi đến đó. Chỉ cần là nơi muội đến, nơi đó sẽ có huynh. Muội đừng nghĩ tới việc tự ý quyết định tương lai của hai ta.

- Ca ca! - Tôi khẽ gọi huynh.

- Huynh không muốn làm ca ca muội.

- Vậy muội gọi huynh là “Du ngốc.” - Tôi ngửa mặt, cười lém lỉnh, chọc huynh.

Mai Hạ Du nhanh như cắt cốc đầu tôi một cái rõ đau, mắng:

- Trên thế gian này, chỉ một mình muội ngốc mà thôi.

Cánh cửa khép kín, rầm một cái bị đẩy ra. Nữ tử hồng y mang bộ dáng hùng hổ xông vào phòng. Tên tiểu nhị cùng vài hạ nhân nữa ở phía sau đuổi theo, chỉ kịp kêu lên:

- Triệu tiểu thư!

Khung cảnh tình chàng ý thiếp đập vào mắt Triệu Nhạc Y làm cho khí tức trong người ả như muốn nổ tung. Ả xắn tới, hỏi lớn:

- Các người đang làm gì vậy?

Mai Hạ Du không trả lời Triệu Nhạc Y mà nhẹ nhàng buông tôi ra, chầm chậm hỏi tiểu nhị:

- Ta đã bảo với ngươi đừng quấy rầy ta và Nhị tiểu thư, ngươi để người khác vào đây là thế nào? Những lời ta vừa nói ngươi không tiếp thu chăng?

- Dạ... dạ... - Tiểu nhị đứng đó, tay chắp trước ngực, ấp úng.

Ma Hạ Du quát:

- Còn không mau tiễn khách!

- Vâng, thưa chưởng quầy! - Tiểu nhị bèn quay sang Triệu Nhạc Y, đưa tay ra hiệu.

Triệu Nhạc Y vẫn bất động, dùng ánh mắt trừng trừng nhìn Mai Hạ Du, một lúc thì cất lời:

- Du huynh, tại sao huynh lại đối xử tàn nhẫn với muội như vậy? Bây giờ huynh cũng không thèm nhìn muội lấy một cái nữa ư? Lẽ nào huynh không cảm động trước tâm ý này của muội? Vì sao huynh lại đoạn tuyệt với muội như vậy chứ, vì sao?

Mai Hạ Du bước tới bên cửa sổ, đặt tay lên khung cửa, nhắc lại ý tứ từ đầu đến cuối một lần nữa cho tiểu nhị:

- Ta bảo tiễn khách!

- Dạ... - Tiểu nhị xem ra vẫn còn sợ cơn giận đang bốc lên ngùn ngụt của Triệu Nhạc Y nên miệng thì “dạ” mà tay chân run rẩy, chưa dám động thủ.

Triệu Nhạc Y không cam tâm trước thái độ lạnh nhạt của Mai Hạ Du bèn phân bua:

- Du huynh, có phải muội đã làm gì sai khiến cho huynh ghét muội có phải không? - Đang nói Triệu Nhạc Y liền ngó qua tôi. Lửa hận tựa sắp thiêu trụi toàn thân, ả trỏ tay vào mặt tôi, hỏi to. - Có phải tại cô nương ta?

Tôi nhìn Triệu Nhạc Y, không mở miệng biện minh hay phân trần. Nếu điều ả nói là sự thật thì sự thật ấy thật ngọt ngào.

- Du huynh, huynh nói muội biết phải làm sao để huynh thích muội? Muội có chỗ nào không bằng ả ta chứ? Ái nữ của Triệu gia lại không bằng một Nhị tiểu thư đã có hôn ước rồi à? Muội nhắc lại, ả ta đã có hôn ước cùng thế ca của ả. Chúng ta cũng đã được phụ mẫu định ước hôn sự. Huynh hãy tỉnh táo lại đi, bên cạnh muội có gì không tốt? - Ả run run đưa tay lên, lại trỏ vào mặt tôi, gào. - Huynh xem, ả ta vừa xấu xí, vừa không có cốt cách làm sao có thể sáng bằng muội chứ?

Mai Hạ Du không chịu nổi Triệu Nhạc Y nhục mạ tôi liền phất tay áo, quay lại, huynh gằn giọng:

- Triệu cô nương! Nếu cô nương còn nói những lời xúc phạm Mai muội muội, ta sẽ không khách khí.

Triệu Nhạc Y lúc này mới há hốc, mắt ả trợn trừng, một lúc sau giọng nghẹn lại:

- Huynh tuyệt tình với muội chỉ vì ả... Được, huynh được lắm! Chân tình mười mấy năm qua của muội lại không thể so bì với ả. - Triệu Nhạc Y cười khổ. – Cũng phải, do muội u mê nên không nhận ra, trong mắt huynh trước nay vốn dĩ đều là ả, là muội muội trân quý như ruột thịt. Huynh làm sao biết được, muội từ đầu đã thích huynh rồi, lúc huynh mới về Mai gia vẫn còn là một tiểu hài tử, muội đã nghĩ cả đời phải bám lấy huynh. Huynh cũng không biết, mười năm huynh rời Lâm An về quê nhà học tập, muội ngày đêm mong mỏi huynh trở lại. Muội một lần nữa mượn cớ kén phu quân để chọn huynh. Muội cố chấp như vậy để làm cái gì, trong khi huynh lại một lòng một dạ vì ả chứ? – Triệu Nhạc Y đang chìm đắm trong bi thương thì hít một hơi, khoé mắt long lanh trở nên sắt bén. Ả nghiến răng, nghiến lợi. - Ngày trước huynh từ chối muội, muội không biết vì cái gì. Hôm nay huynh lại từ chối muội, muội đã biết. Nhưng dù là nguyên do thế nào đi nữa, muội cũng không cho phép! Huynh nếu còn mê muội ả, muội sẽ làm huynh hối hận.

Mai Hạ Du quay lại nhìn thẳng vào mặt Triệu Nhạc Y, giọng có lực, dứt khoát:

- Ta bảo tiễn khách!

Tên tiểu nhị bị Mai Hạ Du hù cho hồn phách sắp bay tán loạn, lật đật lôi Triệu Nhạc Y ra. Bên ngoài hai hạ nhân chờ sẵn ở cửa, phối hợp với tiểu nhị, xách Triệu Nhạc Y đang tay đấm chân đá xuống lầu. Xa xa tiếng ả gầm lên chát chúa:

- Thả ta ra, thả ra! Các người là ai mà dám động vào người ta. Ta là ái nữ của Triệu gia. Các người dám đối xử với ta như vậy sao? Các người nhớ đó, ta sẽ khiến các người hối hận. Mai Hạ Du, ta phải khiến huynh hối hận!

- “Hối hận?”

Mai Hạ Du lẩm bẩm rồi tới bên cửa sổ, nơi đó có một chậu hoàng mai nhỏ đặt trên đôn lẻ loi một góc. Nghe phụ thân nói, nó đã ở đó lâu lắm rồi kể từ những ngày đầu tiên khai trương Mai Gia Ký, cành lá vẫn hoài xanh mà chưa một lần hoa nở. Huynh ung dung nâng cánh tay vuốt ve chiếc lá non mượt rồi thu tay, hô lớn:

- Người đâu!

Bên ngoài, một hạ nhân khác đẩy cửa vào, cung kính thưa. Huynh tiếp lời:

- Chuyện Triệu gia, cứ y lời ta!

Hắn đáp một tiếng rồi rời đi. Việc Mai Hạ Du làm, trước nay tôi đều không thắc mắc. Vì tôi tin tưởng huynh, huynh không phải kẻ có thù tất báo, không phải kẻ hiểm mang tâm sanh hận dồn nén lâu ngày càng không phải thể loại nhu nhược mặc người hiếp đáp. Huynh làm việc cẩn thận, suy nghĩ trước sau, tuy chẳng thể nhất nhất hoàn hảo nhưng nhân phẩm, đạo đức xứng đáng để tôi nể phục. Tôi tiến tới bên huynh, gió Tây Hồ vẫy tà áo của huynh và tôi lúc nâng lúc hạ. Tôi cụp mắt, ngó chậu hoàng mai, chầm chậm vươn ngón tay chạm búp lá hãy vừa chui ra từ một cành xám xù xì.

- Muội thích hoa mai à? – Mai Hạ Du hỏi, đồng thời cũng se se lá tơ cùng tôi.

- Phải! Có những loài hoa thơm hơn hoa mai, cũng rực rỡ hơn hoa mai. Muội thích hoa mai chính vì thời điểm hoa nở, là sự chuyển mình của đất trời, là thời khắc lòng người đẹp nhất! – Tôi ngừng một chút, ngẩng mặt lên, mở to mắt nhìn huynh, khoé miệng kéo một đường rạng ngời. – Còn huynh?

- Huynh không thích hoàng mai cho đến khi thích một người.

Tôi đánh tiếng thở dài:

- Nhưng bây giờ hoa còn lâu mới nở…

Mai Hạ Du nắm lấy đôi tay tôi, quả quyết rằng:

- Huynh sẽ chăm sóc nó cho đến khi hoa nở, muội phải kiên nhẫn đợi!

Hương hoa mai đâu đó bay vào mũi, là hoa của quá khứ hay hoa của tương lai? Vì sao mọi thứ quanh đi quẩn lại rốt cục vẫn là chữ “đợi?” Lời của Mai Hạ Du phải chăng là ước hẹn? Ước hẹn này tôi nguyện ý đợi huynh. Thẹn thùng, chôn đầu trước ngực, cảm giác hạnh phúc lan toả trong tim. Cám ơn tình yêu của huynh dành cho tôi. Một nghìn năm cách xa thực tại, ở đây, tôi có huynh rồi!
<<chương trước chương sau>>
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Mộ Vân

Gà tích cực
Tham gia
24/10/16
Bài viết
81
Gạo
0,0
Chương 34: Gặp rắc rối

8874700460782d1849d7ff60a0d1b9a6.jpg

(Ảnh: Internet)

- Tiểu thư, tiểu thư!

Mới sáng sớm Lệ Na đã reo om sòm, tiếng của muội lớn đến nổi làm A Lang cào cho tôi mấy phát mới chui ra khỏi chăn chạy trốn. Xoa xoa mu bàn tay ran rát, nói trong cơn mê ngủ:

- Lệ Na, muội học cái gì không học lại đi học tỷ phát minh ra mấy món gì kỳ quặc, muội muốn đưa con chuột bạch như tỷ lên bàn thí nghiệm nữa à?

Tôi có thảm như vậy cũng là do bản thân cả. Lệ Na hỏi tôi, làm cách nào để báo đáp ân tình của Mã Phong đã giúp muội giải oan trên phố. Tôi bảo: “Lấy thân báo đáp.” Muội liền chu môi giận dỗi, tôi đành vu vơ một câu: “Dùng toàn bộ chân thành của muội nấu thành món ăn.” Vậy là ngày nào tôi cũng được thưởng thức không canh cũng chiên, xào, mặn. Mà thành phần, nêm nếm của muội biến hoá không ngừng. Hễ muội “tiểu thư” rồi “tiểu thư” là dạ dày tôi lại phản kháng. Tóm lại, mãi tới giờ vẫn chưa có món nào đạt tới trình độ “chân thành” khiến muội hài lòng thôi không tra tấn tôi nữa. Thương muội nhưng lại càng thương tôi.

- Không không không, tiểu thư! Có người vừa gửi cho tỷ bức thư này. Không biết là ai đã viết. - Lệ Na giơ cao phong thư, nhanh nhảu tiếp lời.

Tôi trùm chăn kín đầu, nhừa nhựa:

- Muội đọc đi, làm sao mà tỷ biết chữ nó vẽ rồng vẽ rắn thế nào hử?

Quả thật tôi rất có năng khiếu học ngoại ngữ. Ở hiện đại, trừ tiếng Anh được thầy cô truyền đạt khi còn mài đũng quần trên ghế nhà trường thì mớ tiếng Trung tạm gọi là hữu dụng hôm nay hoàn toàn do tôi tự mài mò. Tôi vẫn ngỡ mình tài, mình giỏi cho đến khi bị quẳng tới chốn này. Chữ phồn thể kiểu cổ xưa, đơn giản như “nhất,” “nhị,” “tam,” “tứ,” chẳng nói làm gì, hễ nét bay bổng một chút, nét uy phong một chút thì tôi mù mù tịt tịt. Đem tôi đặt cạnh Lệ Na giống như kẻ thất học so với lão thầy đồ uyên bác. Cũng có lần Lệ Na chớp chớp đôi mắt long lanh thắc mắc tại sao tôi lúc đọc được chữ, lúc lại không đọc được chữ. Tôi cười cười đổ thừa tất cả là do hậu quả của lần nhảy xuống hồ nước quyên sinh. Dĩ nhiên cái đầu nhỏ của muội không hề nghi vấn. Muội làm sao biết được năng lực tiểu thư của muội, thật sự sẽ làm muội “khiếp sợ.” Tốt nhất đọc bức thư kia, giao cho muội là hợp lý.

Lệ Na cười khúc khích xé phong thư và tôi thừa biết cái ý tứ trêu chọc của muội. Trước khi trịnh trọng đọc to, muội không quên tằng hắng mấy cái:

- “Mai tiểu thư! Hôm trước ta có chút nặng lời với tiểu thư, mong tiểu thư bỏ qua cho. Tất cả đều do ta suy nghĩ nông cạn. Nay ta viết bức thư này trước tạ lỗi sau mời tiểu thư đến Triệu Ký dùng bữa cùng ta để tỏ tấm lòng. Ta hy vọng Mai tiểu thư rộng lượng, bao dung, gạt hết hiềm khích mà dời gót tới tửu điếm Triệu gia ta. Giờ Thân (từ 15 giờ đến 17 giờ) bài tiệc, chờ tiểu thư. Mai tiểu thư không đến xem như vẫn chưa nể mặc Triệu Nhạc Y ta, sẽ làm ta rất buồn lòng...”

Lệ Na gập tờ giấy lại, suýt nữa thì phì cười. Tôi tốc chăn khỏi đầu, chêm lời:

- Ả Triệu Nhạc Y đó làm màu cho ai coi vậy? Lệ Na, ta không đi, ta muốn ngủ thêm chút nữa. Để ả bài tiệc mệt chết người hầu của ả đi.

- Dạ, tiểu thư cứ ở nhà đi ạ! Lệ Na sẽ xuống bếp làm cho tỷ thật nhiều món mới lạ. Đảm bảo…

Tôi xua tay:

- Không cần, không cần! Lệ Na, tỷ biết muội rất nôn nóng muốn báo ân cho tên Mã Phong tím than đó, có điều cách luyện tập này của muội, tỷ thấy không ổn. Tỷ nghĩ lại rồi, báo ân không nhất thiết phải khoa trương. Có một số điều chỉ cần để trong lòng là được. Mã thiếu gia của muội vô cùng tinh tế. Hắn sớm muộn gì cũng sẽ hiểu tấm lòng của muội. – Tôi cố nói chậm. - Nhớ! Món ăn ngày hôm nay muội cứ làm theo thực đơn của Lý thẩm, đừng nghiên cứu, đừng biến tấu!

- Ồ, Lệ Na đã biết! - Lệ Na bĩu môi, xụ mặt, cúi thưa tôi. - Vậy muội xin phép đi làm việc tiếp!

Tôi lười biếng gật đầu một cái. Bộ dạng đáng thương kia của Lệ Na, thay vì tội nghiệp lại làm tôi buồn cười. Tôi gọi A Lang trong khi trông theo bóng lưng lủi thủi của muội rời khỏi phòng:

- A Lang, ngủ tiếp thôi!

A Lang ngó thấy Lệ Na đi rồi, mới dám chui ra. Nó nhảy lên, hít hít mũi ươn ướt, cạ gương mặt tèm nhem vào má tôi, sau đó rút vào chăn cuộn tròn một bên cánh tay, đáng yêu đến nổi tôi quên béng phải trừng trị nó về cái tội tặng tôi mấy vệt xăm hồng hồng trên mu bàn tay. Phiêu du trên lớp lông mịn màng, tôi vu vơ:

- Triệu Nhạc Y đó nghĩ ta khờ hay sao mà làm theo lời ả? Ta là người hiện đại mà, A Lang! – Tôi véo hầu tròn đầy thịt của A Lang, lắc lắc. – Nếu muốn đối phó với ta ít ra cũng phải sử dụng chiêu nào tân tiến một chút, dăm ba cái trò mèo của một nghìn năm trước… – Hừ một tiếng, tôi trỏ thẳng trán A Lang. – Ta nói ngươi đó, con mèo ngu ngốc! Ngươi định bỏ độc vào thức ăn sao? Hay đánh thuốc mê, sau đó bán ta cho bọn buôn người? Hoặc giả, là giết ta? Ta nói rồi, ta không muốn trở về hiện đại bằng cách này đâu. Ngươi nên dẹp ý định đó đi. Lo mà làm một con mèo ngoan ngoãn. Nghe rõ chưa?

A Lang đần độn một lúc, cặp mắt tròn vo khép lại, rụt cổ, kêu khẽ một tiếng bi thương. Biểu cảm của nó chọc tôi cười xoà. Thơm lên cái trán đầy lông rõ mạnh, tôi đặt tay lên lưng nó vuốt ve, trong đầu hiện ra nụ cười hiền ấm ấp của Mai Hạ Du. Như như một liều thuốc an thần, tôi nhanh chóng thiếp đi ngon lành.

Mới đó mà đã sang giờ Dậu (từ 17 giờ đến 19 giờ), hẳn là Mai Hạ Du đã về rồi. Nhưng vẫn không thấy bóng dáng huynh đâu. Ngoài trời đang đổ mưa tầm tã. Tự nhiên trong lòng như có lửa đốt, tôi lo lắm! Cứ trùm chăn rồi lại tốc chăn. Cuối cùng tôi đứng phắt dậy khiến A Lang đang được ôm ấp rút vội vào chăn ấm. Tôi lật đật chạy đến mở toang cửa phòng ra để xem trời thế nào. Dưới sân nhỏ, mưa tí tách rớt trên đám đá trắng rải ở xung quanh những khóm hoa nhảy múa, bong bóng lớn nhỏ thi nhau nổi lên dự báo một cơn mưa kéo dài. Tôi gấp gáp đến độ không suy nghĩ, cấp lấy chiếc ô giấy dầu chạy ra ngoài, đi được vài bước thì mưa ướt hết hai vai áo, bèn cắm đầu một mạch đến nhà kho lấy thêm áo tơi. Đang nhắm mắt nhắm mũi thì tông phải Mã Phong. “Thôi chết!”, tôi tự than, gặp hắn chẳng khác nào đã gấp lại còn phiền phức.

- Thê tử của ta! Muội đi đâu vậy? - Mã Phong nói với giọng the thé nom rất giả tạo làm tôi phát nôn.

Tôi không đáp, liền gập ô trong tay lại, vờ như tình cờ gặp hắn, đánh trống lảng bằng một câu thời tiết quen thuộc mà chính bản thân tôi cũng khinh bỉ mình:

- A ha, hôm nay mưa to nhỉ!

- Ta hỏi ngươi đi đâu? Giờ này không ở trong phòng mà chạy xuống đây làm gì? - Mã Phong trở về cách nói hằng ngày của hắn, lần này hắn hỏi với thái độ nghiêm túc.

Tôi ậm ừ:

- À thì... buổi chiều ta ăn chưa no, bây giờ xuống bếp tìm thêm gì đó để lót dạ. Ta không nói với ngươi nữa, ta đi đây.

Tôi dứt lời liền định co chân thẳng tới nhà bếp, Mã Phong nhanh chóng nắm cổ áo tôi kéo lại. Hắn nhíu mày nhìn tôi một lượt. Tôi nhát gan không dám đối diện ánh mắt dò xét kia bèn nhìn chỗ khác.

- “Ăn chưa no?” - Mã Phong lặp lại, to rõ từng chữ.

- Phải! - Tôi đáp nhỏ xíu.

- Lệ Na này thật quá đáng, hầu hạ thế nào lại để chủ tử đói bụng chứ. Thiết nghĩ, phải phạt thật nặng mới được.

Mã Phong quá đê hèn, hở chút lại lấy Lệ Na ra để uy hiếp tôi. Nhưng hắn lần nào cũng thành công, tôi quýnh quáng la lên:

- Đừng phạt, đừng phạt! Lệ Na muội ấy rất tốt, ngày nào cũng làm thật nhiều đồ ăn cho ta. – Tôi bất giác nuốt nước miếng đánh ực khi nhớ tới mấy tháng nay Lệ Na không ngừng tra tấn tôi bằng tài nghệ ẩm thực của muội. Khẽ rùng mình rồi nhanh chóng hít một hơi, cố chớp chớp mắt, trưng ra gương mặt đáng thương. - Tại ta bỗng dưng thèm đồ ăn vặt. Bánh quế hoa, bánh hạt điều, bánh đậu xanh, bánh gì cũng thèm…

Đang thao thao bất tuyệt, Mã Phong liền tăng lên lực cánh tay, cổ áo tôi nhàu một mảng khiến tôi ngậm miệng, đôi tay cầm ô khua cầm cập. Hắn thốt lên, âm thanh có chút giận dữ:

- Dám lừa cả phu quân của ngươi à? Đường tới nhà bếp từ phòng của ngươi không cần mang ô giấy theo, ngươi nói dối sao không lấy lý do thuyết phục một chút? - Hắn nói đoạn thì ho khan, cánh tay đang hung hăng trên cổ áo tôi thu về, che miệng, trông có vẻ mệt mỏi lắm.

Tôi do dự muốn đưa tay vịn vai hắn, rồi ngượng ngùng rụt lại, lắp bắp:

- Ngươi... ngươi làm sao thế?

Mã Phong ôm ngực khó khăn hít thở nhưng vẫn cố thẳng lưng bài ra vẻ phong tình vạn chủng. Mi mắt hơi khép, hắn hỏi:

- Ngươi đang lo cho ta sao?

Tôi lườm Mã Phong, phỉ nhổ hắn trong lòng, chẳng khách sáo:

- Mơ ư? Ngươi hoang tưởng đến điên luôn rồi!

- Ta không sao đâu, ngươi đừng lo! Chỉ nhiễm chút hàn khí do tiết trời đột ngột trở lạnh. Đang định tới nhà bếp sắc thuốc thì gặp ngươi đó! Sẵn ngươi cùng xuống bếp, ngươi sắc thuốc giúp ta vậy.

- Mã Phong tím than nhà ngươi bị ngốc hay sao mà không gọi A Tam sắc cho ngươi đi? - Tôi ôm ô giấy, trừng hắn.

- A Tam đã ngã bệnh luôn rồi, ta cho hắn nghỉ ngơi, giờ không có ai, đang mưa to thế này, ta không đi thì ai đi? - Hắn nói rồi lại đặt tay lên ngực mà ho khí thế.

Tôi nhoẻn miệng cười trừ:

- Ừ, vậy ngươi mau đi sắc thuốc đi! Mau mau uống cho khỏi bệnh.

- Ta có thê tử làm gì? Ngươi cầm lấy. - Hắn giằng cánh tay đang gắt gao bấu lấy ô của tôi, nhét gói thuốc vào, rồi nắm lấy gáy tôi kéo lại, ghé sát trán hắn vào trán tôi. - Nàng xem, ta đã nóng đến như vậy, nàng nỡ để ta phải tự xuống bếp sắc thuốc à?

- Cút! Đồ biến thái! - Tôi đẩy hắn ra, nhưng phát hiện trán hắn hâm hấp, cả hơi thở cũng phát nhiệt. Hay là tôi sắc thuốc cho hắn? Tôi lắc đầu, xua đi suy nghĩ thừa thải kia của bản thân. Hắn vốn biết y thuật, tuy từ đầu đến cuối toàn là điều chế độc dược, nhưng sắc một thang thuốc trị phong hàn hẳn không khó khăn gì cho hắn đâu. Nên không lo cho hắn nữa, tôi quẳng lại gói thuốc vào tay hắn, chạy một đường.

- Này, không ăn nữa à? Xuống bếp đi, ta tìm đồ ăn cho ngươi. - Hắn gọi theo.

- Ta gặp bản mặt ngươi không muốn ăn nữa. Về phòng đây!

Tôi chạy tới góc khuất, rón rén nấp vào nhìn qua chỗ hắn. Hắn ngắm nghía gói thuốc một lúc, cười cười, dáng vẻ rất ngốc rồi rời đi. Nghĩ bụng đã vượt qua ải của hắn, chắc chắn là hắn sẽ không biết tôi định đi đón Mai Hạ Du. Nếu như để hắn phát hiện, cái miệng nhiều chuyện của hắn sẽ đi mách mẫu thân ngay. Lúc đó có nói như thế nào cũng không được đi. Tôi thấy mẫu thân cứ lo xa, đâu phải lần nào ra khỏi cửa là y như rằng gặp rắc rối. Từ đây tới Mai Gia Ký nếu ở hiện đại chỉ mất có mười phút đi bộ. Tôi cầm ô giấy nhắm mắt chạy một mạch cũng đến. Quả thật mẫu thân đang lo lắng thái quá cho ái nữ của bà rồi! Tôi lắc đầu cười rồi mở chiếc ô giấy lên, còn xoay tròn một vòng cho nước văng ra hết mới chạy đi.

Đi được gần nửa đường, chuẩn bị rẽ qua đê Bạch thì đằng sau có tiếng người réo:

- Mai Cô, ngươi đi chậm thôi!

Âm thanh trong mưa bị loãng, nghe không ra được giọng ai, tôi quay lại nhìn. Bờ Tây Hồ phủ tầng tầng mờ mịt. Giọt ngắn giọt dài giăng giăng, dưới hàng liễu cành lá dặt dìu, nam nhân thân áo tím ước đẫm, một tay che ô giấy dầu, một tay cầm theo áo tơi, chân giẫm lên đá trắng nhạt nhoà. Quả thật là cảnh đẹp nhất mà tôi từng thấy trong mưa! Người đang chạy ngày càng gần, gương mặt hoàn mỹ hiện ra sau màn mưa tròn tròn quanh vành ô giấy dầu. Tôi giật mình khi nhận ra kiệt tác dưới mưa lúc nãy là Mã Phong, liền từ trên tận mây xanh mà rớt xuống địa ngục vậy, tôi la lên:

- Ngươi bị điên à? Chạy đến đây làm gì?

- Câu này ta phải hỏi ngươi mới đúng. Trời đang mưa tầm tả, ngươi chạy đến đây làm gì?

- Ta làm gì thì mặc ta đi! Ngươi về giùm ta, về mà sắc mớ thuốc “phong hàn, phong thấp” của ngươi kẻo phụ thân lại phạt ta quỳ ở từ đường nữa.

Mã Phong bước đến một tay khoát lấy áo tơi lên người tôi, do hắn vừa cầm ô vừa buộc lại dây phía trước nên chẳng ra làm sao. Tôi giữ giúp hắn một đầu dây để tiện cho hắn buộc lại. Thật sự tôi thấy tội cho hắn, là tội nghiệp chứ không phải cảm động gì cho cam. Và thấy hắn phiền đến độ nếu hắn không có võ công tôi sẽ một cước đá cho hắn chết tại đây.

Hắn xong xuôi thì bảo:

- Mưa bắt đầu lớn, theo ta về thôi!

- Ngươi về đi! Ta còn có việc!

- Việc gì chứ? Ngươi chạy đến đây đón tên ngoại tộc đó chứ làm gì có việc khác. - Hắn trỏ tay lên chỉ chỉ tấm biển đề to hai chữ Triệu Ký, nói như hét vào tai. - Đừng có nói ngươi chạy đến đây mua thức ăn, ta rất ngốc hẳn là ta tin ngươi.

- Ừ thì ta đến đây để đón Mai Hạ Du. Ta nhắc cho ngươi nhớ là “Hạ Du” không phải mấy từ thô tục của ngươi đâu. Nhưng mà, ta đi đâu mặc ta. Ngươi không có tư cách gì để quản ta cả. Bây giờ thì đem cái thân bệnh hoạn của ngươi trở về đi, không được liên luỵ ta.

Tôi nói rồi chạy đi, được mươi bước thì ngó lại xem Mã Phong đã quay về hay còn đứng đó. Không thể ngờ, hắn đang nằm trên đường, chiếc ô giấy ở bên cạnh bị gió thổi xoay tròn, xoay tròn. Ba chân bốn cẳng tôi chạy ào tới, vừa lay, vừa gọi hắn:

- Mã Phong, Mã Phong! Ngươi sao vậy? Tỉnh lại đi, mau tỉnh lại đi! Ngươi nằm đây, ta bỏ mặc ngươi luôn đó.

Tôi tát má hắn mấy cái, hắn không cử động. Mặt hắn lạnh, cổ cũng lạnh, đôi bàn tay đều lạnh. Gió nổi lên, những hạt mưa khiêu vũ, cán ô trên tay tôi bị tướt đoạt, tung lên không trung, xoáy vòng. Không biết làm gì hơn, tôi đỡ hắn ngồi dậy tựa vào người tôi, bàn tay nhỏ khum lại che trên đỉnh đầu hắn, gào to:

- Có ai không? Làm ơn giúp tôi với! Làm ơn! Có ai không?

Bỗng mưa chỗ tôi và hắn dừng hẳn, tôi thấy lạ nên ngửa cổ lên. Tôi còn tưởng giống như phim truyền hình, Mai Hạ Du sẽ xuất hiện và mọi chuyện cứ dựa dẫm vào huynh. Nhưng đây là đời thực làm gì có chuyện phim để nói. Gương mặt xinh đẹp đầy son phấn của Triệu Nhạc Y hiện ra trông vô cùng kinh diễm và người đang che ô trên đầu tôi là tên người hầu bậm trợn đi theo Triệu Nhạc Y trên phố. Tôi chỉ kịp thốt ra ba chữ “Triệu Nhạc Y,” sau đó không còn nhớ gì nữa.
<<chương trước chương sau>>
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Mộ Vân

Gà tích cực
Tham gia
24/10/16
Bài viết
81
Gạo
0,0
Chương 35: Chỉ vì một chữ tình

a1c68f512d59257367ff5f7fec8a8d00.jpg

(Ảnh: Internet)

Tiếng lọc cọc, kẽo kẹt đều đều khiến tôi tỉnh dậy. Mắt nặng trịch như vừa mới uống một liều thuốc ngủ cực mạnh, đầu óc mơ mơ hồ hồ không phân biệt được đâu thật, đâu giả. Chợt ngựa hí vang, chỗ tôi ngồi rung lắc dữ dội, đầu đập mạnh vào thứ gì thật cứng đau điếng, nhờ cú va chạm đó mà tôi tỉnh táo lại từ trong mớ hỗn độn. Mở căng mắt, tôi phát hiện mình đang ở trên xe ngựa. Âm thanh lúc nãy xem ra bánh xe đã cán qua đá sỏi hoặc nhánh cây khô trên đường rồi. Tôi nhúc nhích để xem bản thân có bị thương ở đâu không, nhưng cơ thể bị trói đâu lưng lại cùng với Mã Phong, cử động một chút cũng khó. Cả cổ tay và cổ chân bị dây thừng siết đến độ ngón tay, ngón chân cả thải đều căng cứng. Hết cách, tôi dùng đầu hất mạnh ra sau để đánh thức Mã Phong dậy, hắn lập tức thều thào:

- Mai Cô à, ngươi yên lặng đi! Ngươi làm ta đau quá! Ta rất mệt, ta cảm thấy khó chịu lắm.

Tôi gấp gáp:

- Mã Phong, ngươi tỉnh dậy mau! Ngươi và ta đã bị bắt cóc rồi, chúng quăng chúng ta lên xe ngựa, không biết bán chúng ta đi đâu hay là giết chúng ta nữa. Ngươi tỉnh dậy đi, Mã Phong, mau nghĩ cách thoát khỏi đây!

Mã Phong không trả lời tôi, hắn tựa vào tôi im lặng. Y phục hắn đã thôi ẩm ướt, hẳn là xe ngựa đã đi rất lâu, phỏng chừng đã trải qua một đêm. Toàn thân hắn do lên cơn sốt mà toả ra hơi nóng như cái bếp lò. Tôi bắt đầu sợ hãi, sợ hắn chết thì nguy, hắn mà chết tôi cũng không biết phải làm sao. Tôi gọi hắn, liên tục gọi:

- Mã Phong, Mã Phong, Mã Phong! Ngươi lên tiếng đi, làm ơn lên tiếng đi mà, Mã Phong!

Hắn vẫn im lặng, tôi cảm giác thở không thông. Nước mắt vì sợ hãi, hốt hoảng mà ứa ra, tôi lắp bắp:

- Mã… Phong! Ngươi… ngươi chết thật rồi ư? Ngươi… ngươi như vậy thì chết sao, Mã Phong?

Hắn ho một tiếng yếu ớt, bảo:

- Ngươi đó, ta chết ngươi mừng lắm hả? Ngươi sắp trở thành goá phụ phu nhân rồi, ngươi tiếp tục vui mừng đi.

Không hiểu sao hắn thốt ra câu đó trong lòng tôi như trúc được muôn vàng gánh nặng. Thở phào, tôi hỏi:

- Ngươi thật chưa chết? Tốt quá!

Hắn lại rên rỉ, giọng cũng yếu đi:

- Ta rất mệt, ngươi để yên cho ta ngủ một tí sẽ bớt sốt, ta muốn ngủ!

- Ngươi không được ngủ! Mã Phong, Mã Phong…

Thôi rồi, hắn đã ngủ mất! Tôi không còn niềm tin hắn có thể cứu tôi thoát khỏi đây. Tôi nhúc nhích để hắn nằm có thể thoải mái. Xe ngựa cứ lắc lư một lát thì có âm thanh dừng xe của xa phu, rồi tiếng phóng xuống xe, không phải của một mà là hai người. Chiếc xe mất thăng bằng hơi tụt về sau một chút. Tấm màn che phía trước nhanh chóng được vén lên. Một bóng hồng y hiện ra ngay cửa xe. Tôi kịp nhận ra bóng dáng quen thuộc này chính là Triệu Nhạc Y, ả đứng ngược sáng che mất ánh ban mai lấp ló sau lưng, trông ả như tiên nữ bị đoạ xuống trần gian, đẹp và ẩn chứa muôn vàng nguy hiểm. Giọng vô cùng có lực, ả cất lên:

- Lôi xuống xe cho ta!

Dứt lời, tên người hầu đi theo ả ngồi ở chỗ của xa phu lập tức tóm lấy dây trói, hắn lôi chúng tôi như một tên đồ tể chuẩn bị giết con lợn của hắn vậy. Không cần chờ đợi, tôi cùng Mã Phong bị hắn thẳng chân đạp nằm trên đất, một bên má tôi lê dưới đường ran rát. Triệu Nhạc Y ngồi xuống, ả lấy ngón tay vẽ vẽ bên má kia của tôi, ả dùng giọng the thé ghê rợn mà nói:

- Trông ngươi chẳng có gì là thục nữ. Mắt, mũi, miệng tóm lại ngũ quan cũng chả có gì là mỹ mạo. Dáng vẻ này lại mê mẩn được Du huynh, ta thật không hiểu nổi.

- Triệu Nhạc Y, ngươi bắt ta đến đây là để xin lỗi ta có phải không? Ít ra cũng phải có trà rượu cùng bánh trái chứ. Ngươi đối xử với khách như vậy chẳng xứng với danh tiếng Triệu tiểu thư Triệu gia chút nào đâu.

- Thảo nào, Du huynh lại thích ngươi! Cái thể loại như ngươi… - Ả rít qua kẻ răng vài âm thanh khinh thường. – Đồ ranh mãnh, tinh quái! Ta gạt ngươi đến Triệu Ký không được, cuối cùng ông trời cũng giúp ta.

Ả cười để lộ hàm răng trắng muốt có một chiếc răng khểnh duyên dáng bên mép phải. Nét thần tiên cũng không lấp nổi vẻ ma quỷ căn hờn, ghen tức trỗi lên trong người. Hai hốc mắt ả thâm tái, hõm sâu sau một đêm dài thức trắng theo xe ngựa, làn da trắng bệt lem luốt bột phấn trang điểm, điều kỳ lạ là đôi môi ả vẫn đỏ rực như màu áo của ả vậy, khiến vẻ ngoài của ả dữ tợn hơn bao giờ hết. Ả thôi cười, gục đầu, một lúc sau ả ngẩn lên làm tôi giật mình rồi ả cười rõ to và vang, giọng run run:

- Ngươi có biết ca ca ngươi đã đối xử như thế nào với ta và Triệu gia của ta không?

Tôi ngước lên nhìn ả, nhíu mày. Ả tiếp:

- Du huynh rất nhẫn tâm, huynh ấy tuyệt hết đường làm ăn của Triệu gia khiến các lão bản không cung cấp nguyên liệu cho phía Triệu gia nữa, còn có những tiệm cầm cố, sòng bạc cùng hàng loạt tửu điếm, trà lầu, kỹ viện lớn nhỏ trước giờ đều hợp tác với Triệu gia ta không vấn đề gì nhưng giờ lại không chịu ký tiếp thoả thuận. Huynh ấy chán ghét ta thì thôi, tại sao lại liên luỵ đến Triệu gia ta?

Tôi tiếp ngay lời ả, không suy nghĩ:

- Đó là do các người vốn làm ăn bất chính, bóc lột mồ hôi xương máu của bá tánh, thậm chí trục lợi trên xác thịt kẻ khác thì tự nhiên sẽ có quả báo như hôm nay. Ngươi đổ hết trách nhiệm cho ca ca ta chi bằng sám hối những chuyện mà Triệu gia các người đã làm đi, ta sợ rằng kết cục này xem ra còn chưa đủ bi thảm đâu.

- Ngươi câm đi! Con tiện nhân nhà ngươi thì biết cái gì chứ? Tất cả là tại ngươi, tại ngươi hết, tại ngươi mà Du huynh đã từ hôn với ta rồi. Huynh ấy một mình đến Triệu gia đưa thư từ hôn mà không hề cho Mai lão gia biết. Ta còn tưởng bản thân sắp sửa được làm tân nương của huynh ấy, lúc ta vui nhất là lúc huynh ấy cạn ân tình. Hôn ước bị huỷ, các người có thể cùng nhau chàng chàng thiếp thiếp, chỉ có mình ta chịu hết thảy ấm ức. Lâm An, còn ai dám lấy ta? Danh dự của ta bị huynh ấy chà đạp, ngươi nghĩ ta nên hận hay không? Ngươi nghĩ ta nên đối tốt với ngươi, nên bồi ngươi trà bánh hả? - Ả ngửa cổ cười khan, rồi ngừng ngay tức khắc - Phải chứ, ta nên đối tốt với ngươi!

Tôi cười miễn cưỡng, hỏi:

- Triệu… Triệu Nhạc Y, ngươi muốn làm gì? –Tôi nhận ra được ả sắp làm ra chuyện ngu xuẩn liền hạ giọng. – À không, Triệu tiểu thư! Bây giờ tiểu thư thả ta cùng Mã Phong ra, ta trở về khuyên ca ca ta giúp tiểu thư có được không? Chuyện này cũng đâu có gì khó, từ hôn nhưng phụ thân ta sẽ không đồng ý, trong Mai gia bất kể việc lớn nhỏ gì đều phải được phụ thân ta gật đầu mới cho là hợp lẽ. Còn chuyện làm ăn của Triệu gia tiểu thư, phải đợi gặp ca ca, đôi bên cùng giải bày, như vậy mới minh bạch được. Không bằng không chứng tiểu thư nói với tôi có ích gì? Bây giờ tiểu thư bình tĩnh, đừng vì một Mai Nhị tiểu thư nhỏ nhoi không ai biết đến này mà làm ảnh hưởng đến danh phận cao quý của thiên kim Triệu gia như tiểu thư, tiểu thư…

Triệu Nhạc Y không đợi tôi nói hết, ả nắm cằm tôi kéo ra, móng tay ả cắm sâu vào yết hầu tôi nóng rát. Ả thốt ra bằng giọng bình thản, êm như ru trái ngược hoàn toàn hành động thô bạo hiện tại:

- Ta hiểu rất rõ tính cách của Du huynh, một khi huynh ấy đã không thích thì không thể miễn cưỡng. Ta ngưỡng mộ vẻ ngoài cao ngạo cùng tính cách ngang ngược này của huynh ấy. Chính vì vậy ta vô cùng, vô cùng thích huynh ấy… À, không phải thích mà là rất yêu, rất yêu! Ngươi không biết đâu, ta đã để huynh ấy vào trong mắt từ lâu trước đây rồi, lúc còn là một tiểu hài tử, huynh ấy theo Mai lão gia về Mai gia trang. Ta cùng huynh ấy lẽ ra là một cặp tâm đầu ý hợp, nhưng ngươi. - Ả chuyển bàn tay bóp lấy cổ tôi, nghiến răng. – Từ khi ngươi xuất hiện, Du huynh đã không còn đối tốt với ta nữa. Ngày huynh ấy rời khỏi Lâm An cũng không nói với ta lời từ biệt. Đến khi huynh ấy quay về lại xem ta như người dưng mà đối đãi. Lại là ngươi, lần nào cũng là ngươi! Ngươi đã có hôn ước, tại sao lại vô liêm sĩ giành Du huynh của ta? Ta cho ngươi biết, con người ta rất đơn giản, đừng bao giờ bức ta tới bước đường cùng, nếu không kể cả người ta yêu thương trân trọng, ta cũng không tiếc huỷ hoại, thủ đoạn nào ta cũng làm, việc ngốc nghếch gì ta cũng không từ.

Tôi há miệng ra hít lấy chút không khí, điều này làm Triệu Nhạc Y khoái chí, ả lại cười như điên, vừa cười vừa nói:

- Ngươi xem, ta có xinh đẹp không? - Triệu Nhạc Y nhếch môi cười bỡn cợt như trêu đùa cho số phận hồng nhan của ả, cười chán thì tiếp. - Du huynh nói huynh ấy thích nữ tử dịu dàng như nước, ta liền bỏ kiếm, bỏ thương mà học cầm kỳ thi hoạ. Ta bây giờ được gì chứ? Ta không còn là ta nữa rồi. Ngươi nói xem ta sẽ làm gì ngươi? Được! - Ả nói rồi vén hết mớ tóc loà xoà bết lại trước mặt tôi ra sau tai, rít lên. – Du huynh thích gương mặt này của ngươi, ta sẽ khiến cho huynh ấy thấy nó xinh đẹp như thế nào.

Dứt lời Triệu Nhạc Y rút vội cây trâm hoa mai cài trên đầu tôi xuống, tóc lập tức xoã ra, gió khiến chúng bay tán loạn, không nhìn rõ mặt ả nữa. Nhanh như cắt, ả đâm đầu nhọn của cây trâm xuống, trâm cài xuyên qua lớp áo mỏng cắm phập vào xương vai. Tôi không làm được gì chỉ biết cắn răng chịu đựng, mồ hôi lạnh túa ra, một lúc môi dưới tứa máu, không chịu được nữa mới hét lên. Mã Phong nghe thấy tôi kêu gào liền nói, âm thanh yếu ớt như tiếng muỗi kêu:

- Triệu Nhạc Y! Ngươi động đến một cọng tóc của Mai thế muội, ta sẽ cho ngươi sống không bằng chết.

- Câm miệng! Bản thân ngươi còn chưa biết có cứu được hay không còn nói lời ngông cuồng. - Triệu Nhạc Y rút trâm lên, tát một cái vào má Mã Phong, rồi bảo. – Ngươi giương cặp mắt của ngươi ra xem ta sẽ làm gì vị thê tử tương lai của ngươi.

Triệu Nhạc Y nói xong liền đưa cây trâm lên mặt tôi, ả rà rà đầu trâm lạnh lẽo trên má rồi tiếp tục thốt lên cái giọng the thé:

- “Nữ tử dịu dàng” ư? “Dịu dàng” như thế nào?

Triệu Nhạc Y bất ngờ ấn đầu cây trâm xuống. Đau đớn là cảm giác đầu tiên tôi có được, máu trượt dài trên mặt xuống cổ nhột nhạt. Tôi gào lên:

- Ngươi điên rồi!

Mã Phong co chân, đạp mạnh vào Triệu Nhạc Y một phát, ả ngả nhào trên đất. Lật đật ngồi dậy, ả ném cây trâm xuống vực, điên tiếc nhào qua chỗ Mã Phong, tay đấm, chân đá vào người hắn liên tục. Tôi gân cổ lên la lớn:

- Ngươi dừng lại, một mình ta là được, ngươi tha cho Mã Phong đi. Hắn không có tội tình gì trong việc này cả. Ngừng lại đi mà, ngừng lại đi!

Triệu Nhạc Y rống lên:

- “Ngừng lại” sao? Hắn cũng phải chết chung với ngươi. Để ta nhắc cho ngươi nhớ, trên phố hắn đã nhục mạ ta như thế nào. Triệu Nhạc Y ta bất kể ai đắt tội đều phải trả giá. Mã Phong hắn càng đáng chết hơn nữa. Hắn thích ngươi, chỉ cần thích ngươi, ta sẽ cho hắn chung số phận với ngươi. Ngươi rõ chưa?

Triệu Nhạc Y ngừng đánh Mã Phong rồi đạp vào vùng má bị rách da của tôi, khiến máu từ vết thương hoà cùng máu trong khoang miệng ứa ra thật mặn. Mã Phong kêu lớn:

- Mai thế muội!

Tôi hừ một cái rồi vừa ho vừa cười, cuối cùng phun hết chỗ máu trong miệng vào đôi hài thêu hoa của ả, thốt lên:

- Ta khinh!

Triệu Nhạc Y giận đến tím mặt, giẫm giẫm liên tục chân trên đất, càng lúc cơn giận của vẫn chưa giảm mà lại bùng lên ngùng ngụt. Ả gầm những tiếng vô nghĩa rồi vung chân đạp thêm một cước nữa vào ngực tôi. Lực của người luyện võ rất lớn, tôi tưởng trượng trái tim sắp vỡ, đau tức không thể thở liền chẳng nhịn mà ho thống khổ. Mã Phong cố gắng thở ra, phẫn nộ dâng trào:

- Đừng để ta sống, ta thề sẽ cho ngươi nếm mùi vị đau khổ đến cùng cực!

Triệu Nhạc Y nghe xong phá lên cười thật to, âm thanh như ác quỷ hiện hình. Đồng thời đạp vào ngực Mã Phong không ngừng khiến hắn bất tỉnh.

- Triệu Nhạc Y, kẻ điên ngươi dừng lại đi! - Tôi cắn răng cố trường qua trường lại trên đất để che chở cho Mã Phong, khổ sở rống.

Triệu Nhạc Y ra sức thêm một lần cuối mới thôi, xong xuôi ả buông một câu:

- Lại một tên si tình. Ta sẽ cho các người làm một đôi uyên ương quyến luyến dưới đáy vực Phi Lai Phong này.

Triệu Nhạc Y vừa nói xong thì ra hiệu cho tên xa phu. Hắn lặp tức hiểu ý, đôi tay rắn như thép của hắn câu lấy sợ dây thừng trước ngực tôi, lôi hai chúng tôi một đoạn gần sát mép vực thì ngưng. Ả nhoẻn miệng, từ từ bước lại. Tôi biết ả sắp làm gì, biết rõ tính mạng cả hai đang nguy hiểm như thế nào. Một lần nữa tôi hạ giọng, thở ra, lấy sức nói:

- Triệu Nhạc Y, bình tĩnh đi, chuyện gì cũng có cách giải quyết. Ngươi giết người là dại dột có biết không? Giết ta, ca ca cũng sẽ không thích ngươi. Mãi mãi cũng không có được trái tim của huynh ấy. Tội tình gì phải làm như vậy? Nghe ta, dừng lại, dừng lại đi!

Triệu Nhạc Y hừ lạnh, nói trong nghẹn ngào:

- Ta đã bắt ngươi đến đây thì đã không còn thiết tha cưỡng cầu tình cảm với Du huynh nữa. Nếu huynh ấy thích ngươi, ta cho huynh ấy chỉ có thể thích người chết. Ta chỉ có thể để huynh ấy nhớ đến ta bằng cách này.

- Ngươi thật sự điên rồi! - Tôi thốt ra rồi bật khóc.

- Ta còn điên hơn ngươi tưởng nữa. Ta đã sai người báo cho Du huynh biết là ngươi ở đây. Lúc huynh ấy tới, người huynh ấy yêu sẽ thành một đống xương thịt tan nát dưới đáy vực này rồi. Ta khao khát muốn xem nỗi khổ của huynh ấy. Ta muốn huynh ấy nhớ, huynh ấy nợ ta ân tình, ta trả lại cho huynh ấy.

Triệu Nhạc Y đứng thẳng người dậy, tà áo đỏ của ả như rộng hơn, khiến tầm mắt tôi đâu đâu cũng toàn màu áo đỏ. Ghê tởm buồn nôn là cảm giác khi tôi nhìn ả bây giờ, mùi máu tanh từ khoang miệng lan toả khiến tôi cảm giác bản thân sắp đắm mình trong vực máu. Ả cất lên, vẫn cái âm thanh the thé:

- Đi chết đi!

Cùng lúc Triệu Nhạc Y co chân lấy đà rồi đạp vào bụng tôi một phát, tàn nhẫn đẩy tôi cùng Mã Phong lập tức trượt khỏi mép vực, rơi xuống. Tôi không sợ chết, chỉ sợ không gặp được Mai Hạ Du. Trong đầu thoáng cái tràn ngập nụ cười của huynh, chầm chậm mà chói mắt. “Vĩnh biệt huynh!”, tôi nghĩ thầm rồi nhắm mắt chờ đợi.

Một khắc trôi qua, tôi mở mắt, đất cát trên mép vực rơi tới tấp vào đầu, vào mặt. Gương mặt thân thuộc của Mai Hạ Du hiện ra. Huynh gọi tôi, vẫn âm thanh dễ nghe đó:

- Nha đầu ngốc!

Cánh tay phải của huynh nắm chặt dây trói trước ngực tôi, vải áo huynh bị rách một mảng lớn để lộ da xây xát, máu từ vết thương thấm qua áo rớt xuống mắt, xuống mặt tôi. Bàn tay huynh run rẫy cố giữ lấy sợ dây thừng, sức nặng của tôi cùng Mã Phong trì xuống khiến dây thừng từ từ trượt ra tay huynh, trượt đến đâu máu thấm vào sợi dây đỏ thẫm đến đó. Tôi há miệng hít thở, lồng ngực như bị rút cạn hết không khí, cố nói:

- Mai Hạ Du, mau buông ra, còn giữ nữa cánh tay huynh tàn phế mất! Buông ra đi!

Mai Hạ Du khẩn trương cực độ, gương mặt gồng đến thâm tím, đôi mắt đầy tơ máu, nước mắt ứa ra, huynh hét:

- Huynh không cho muội nói vậy! Huynh không buông, có tàn phế cũng không buông!

- Đồ ngốc!

Tôi chỉ nói được câu đó rồi thấy bóng áo đỏ của Triệu Nhạc Y tiến tới mép vực, ả vung kiếm lên, chém xuống. Dây thừng đứt, bàn tay huynh nhiễm máu với theo.

Tôi cảm giác bản thân đang trôi trên muôn ngàn lớp mây êm ái. Chỉ kịp nhìn thấy tà áo trắng của huynh tung bay che hết ánh mặt trời trên đỉnh đầu. Trên vực vọng xuống âm thanh gọi tên huynh của Triệu Nhạc Y. Gió rào rào xoáy vào tai như xé rách màng nhĩ ra trăm mảnh, tóc bị thổi ngược lên tựa những mảnh lụa đen tuyền bị thả bay từ lầu cao. Bàn tay huynh vương ra chạm vào má tôi, khoảnh khắc ấy khiến tim tôi ngọt ngào đến tan chảy, có huynh rồi dẫu chết tôi cũng không sợ nữa. Ngay tức khắc, lưng tôi chạm mạnh vào mặt nước lạnh lẽo, toàn thân giống tấm kính mỏng vỡ vụn, cả người ngập chìm trong làn nước. Nước tràn vào tai, vào mũi, vào miệng, tôi để thân thể trôi tự do, tôi nghĩ linh hồn tôi sẽ nhanh chóng được thoát khỏi thể xác này.

Chợt nụ cười của huynh hiện ra, tôi không thể ích kỷ chết đi dễ dàng như vậy, bỏ mặc sống chết của huynh được. Tôi nín thở để cơ thể nổi lên trên, dây thừng vuột ra giải phóng trói buộc. Nhanh chóng quờ quạng xung quanh tìm huynh, tôi phả tay trong nước mấy vòng cuối cùng bắt được bàn tay của huynh. Ngay lập tức tôi ôm huynh vào lòng, cả người huynh nhẹ tênh một cách kỳ lạ làm tôi sợ hãi tột độ. Tôi cố gắng đạp chân, một tay câu lấy cổ huynh, tay còn lại quạt thật rộng, thật dài để trồi lên mặt nước. Đưa được huynh lên bờ là lúc toàn thân không còn sức lực, mi mắt nặng dần và chìm vào giấc ngủ.
<<chương trước chương sau>>
 
Bên trên