Đơn phương - Cập nhật - Huyền Nhâm

Ruby Đặng

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
1/9/14
Bài viết
499
Gạo
1.500,0
Ơ, chị quên tag em à? Hay em quên chưa bảo chị tag em nhể? :v Ơ...
Xin lỗi Minh. Nếu hạnh phúc là một lối đi quá chật hẹp không phải ai cũng có thể đặt chân lên, tôi nguyện làm tất cả để dành cơ hội đó cho Việt!
:-w:-w:-w:-w:-w Em chính thức anti Phương! Cô này là nguyên nhân gián tiếp dẫn đến bi kịch... Hờ... Chị đã dự định Mai sẽ chọn ai chưa? Nhwung chắc không có người thứ ba nữa đâu nhỉ? :)):)):))
 

Huyền Nhâm

Gà BT
Nhóm Tác giả
Tham gia
22/9/14
Bài viết
1.902
Gạo
1.800,0
Ơ, chị quên tag em à? Hay em quên chưa bảo chị tag em nhể? :v Ơ...
Hình như em quên bảo chị tag đó. :))
Em chính thức anti Phương! Cô này là nguyên nhân gián tiếp dẫn đến bi kịch.
Thực ra chị nghĩ bạn Phương này đáng thương hơn là đáng trách. Bạn ấy chỉ mong muốn được mang những gì tốt đẹp nhất đến cho người mình thích thôi. Xét cho cùng, trên đời này có mấy ai không vì ước vọng của mình mà sẵn sàng đạp lên ước vọng của người khác?
Còn bi kịch của Minh và Mai là do hai người bọn họ cả thôi. :D Chẳng có con đường nào là trải hoa hồng cả. Đều sợ tổn thương, không dám vượt qua chính mình thì chẳng thể có được hạnh phúc!
Chị đã dự định Mai sẽ chọn ai chưa?
Thực ra chị đã quyết từ đầu rồi. Nhưng dạo gần đây lại đang... suy nghĩ lại. :( Vì nữ chính chọn ai liên quan trực tiếp đến thông điệp của truyện này. Nếu chọn Minh, truyện sẽ dẫn tới một ý nghĩa khác. Nếu chọn Việt, truyện sẽ dẫn tới một ý nghĩa khác. Không chọn ai, cũng sẽ có ý nghĩa khác nữa. Hoặc chọn... cả hai thì lại khác nữa nữa. :))
Vậy nên còn chưa dám tùy tiện xuống tay em ạ. :D Khổ quá! Giá có ai phân tích giùm xem kết thúc nên thuộc về ai thì chắc truyện đã xong sớm rồi. ;)
-------------------
P/S: Viết tới đây, tự thấy Thanh Mai số max nhọ. :)) Hình như nữ chính nào của mình cũng nhọ. Từ Mai cho tới Hạ, rồi cả Vân nữa. Đang đặt hy vọng rất lớn vào bà cô Lam kia xem có thể phá bỏ cái dớp nữ chính số nhọ này không. :v
 

Thương Tồ

Gà con
Tham gia
11/10/15
Bài viết
35
Gạo
180,0
Mãi bây giờ mới online được để viết vài ba dòng cho chương mới. Đọc xong một hồi rồi có cảm giác, hình như thời trẻ ai cũng có một lần ích kỉ chị nhỉ? Em cũng đã từng như thế. Vì tình yêu, tình bạn, hay vì điểm số, một người đều có những sự ích kỉ riêng cho bản thân và em cũng khá hiểu điều đó. Nên em đồng cảm với Phương. Em không biết Việt nên giận hay biết ơn cô ấy vì hành động này không nhưng Phương đã làm đúng theo những gì cô ấy mong muốn: cho người mình yêu hạnh phúc. Có một sự đối lập giữa Mai và Phương. Mai khó bước qua được rào cản của tổn thương và yêu. Phương chọn cách hi sinh, thầm lặng. Và dù không phải là Việt, em tin chị cũng sẽ cho cô ấy một cái kết hạnh phúc. Đọc xong chương này em cũng mới nhớ đến một câu nói của Cửu Bả Đao "Trên thế giới này, mỗi người đều phải chờ một người". Có thể đó không phải là người gặp ta đầu tiên, nhưng là người yêu ta đến cuối cùng, sau chót. Vẫn là nên trân trọng nó hơn, mặc dù từ đầu có thể chúng ta chưa quên được "người đến trước". :)
Hóng chương mới nha chị. :)
P/s: Em định đăng kí bình luận truyện này của chị đây, chị thấy ổn không ạ?
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Huyền Nhâm

Gà BT
Nhóm Tác giả
Tham gia
22/9/14
Bài viết
1.902
Gạo
1.800,0
Phương chọn cách hi sinh, thầm lặng.
Ha ha, đọc chương sau không biết em có còn nghĩ như thế này nữa không nhỉ? ;))
Mai khó bước qua được rào cản của tổn thương và yêu.
Và rào cản của trách nhiệm nữa. :D
Và dù không phải là Việt, em tin chị cũng sẽ cho cô ấy một cái kết hạnh phúc.
Nếu so với Mai thì Phương hạnh phúc hơn chắc rồi em à. Vì Phương không cả nghĩ. Vì Phương không do dự. Vì Phương có thể toàn tâm toàn ý yêu một người, mà không cần đoái hoài đến cảm xúc của những người còn lại. Và vì Phương ngay từ đầu đã chẳng có gì, nên đến cuối cùng, cô ấy cũng chẳng mất gì.
Mai thì ngược lại, dù không muốn, nhưng bạn ấy luôn là người phải lựa chọn, phải đánh đổi. Và vì cả Minh và Việt đều không buông tay, nên người buộc phải đóng vai ác ở đây chỉ có thể là Mai thôi. :D
Xét cho cùng, chị vẫn thấy Mai là người tội nghiệp nhất trong truyện này. Vì tất cả mọi người đều được phép ích kỷ một lần. Chỉ Mai, là không.
P/s: Em định đăng kí bình luận truyện này của chị đây, chị thấy ổn không ạ?
Oa. Rất hoan nghênh em nha! >:D<
Theo như em linh cảm thì chắc không đâu. :) Bởi, gặp bà tác giả này là phải "nhọ" bà ý mới thấy vui. :)
:)) Trời ạ, ngượng quá đi mất!
Thực ra là, phải nhọ thì mới có cái để viết tiếp í. Chứ dạo này chị ăn "bí" hơi nhiều. :(
Máu chó thì kiểu gì cũng có. Nhưng chắc không ngược tâm nhiều như cái truyện này. :D Nói là đặt hy vọng, vì mụ Lam tính tình khùng khùng, thím Cường lại mặt dày manh động, nên có mâu thuẫn cũng là do tác giả đặt bẫy thôi, chứ hai thím ấy không có bẫy nhau như tụi còn lại đâu! :))
Mà nói vậy chứ chị cũng chưa biết được, tại chưa gì đã có mấy "tiểu tam" chắn lối rồi. :))
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Thương Tồ

Gà con
Tham gia
11/10/15
Bài viết
35
Gạo
180,0
Mà nói vậy chứ chị cũng chưa biết được, tại chưa gì đã có mấy "tiểu tam" chắn lối rồi.
À ha, chị bật mí trước rồi nha, lộ rồi nha. :) Bao giờ ra chương mới đây chị?
Mai thì ngược lại, dù không muốn, nhưng bạn ấy luôn là người phải lựa chọn, phải đánh đổi. Và vì cả Minh và Việt đều không buông tay, nên người buộc phải đóng vai ác ở đây chỉ có thể là Mai thôi.
Thực ra em nghĩ á chị, yêu là phải liều lĩnh. Do dự và lo nghĩ nhiều quá cũng có khi khiến Mai mệt mỏi và vụt mất cơ hội chăng? Hãy cứ buông lỏng ra, đừng ôm vào mình nhiều quá. Đây cũng là tính cách khiến bạn Mai không lẫn vào đâu được trong những nữ chính mà em đã đọc. Mai hơi gò bò, nói đúng hơn bạn í có một cái trách nhiệm, chị nói rất đúng. Giờ em đọc ra cũng giác ngộ rằng được nhiều người theo đuổi có khi chưa chắc đã hạnh phúc chị nhở? Ràng buộc nhiều quá :)
P/s: Em hơi thắc mắc tí thôi là mấy bạn này yêu nhau, tổn thương đủ thứ mà học hành lúc nào cũng dẫn top đầu nhỉ? Em chịu. :-ss
 

Huyền Nhâm

Gà BT
Nhóm Tác giả
Tham gia
22/9/14
Bài viết
1.902
Gạo
1.800,0
Thực ra em nghĩ á chị, yêu là phải liều lĩnh. Do dự và lo nghĩ nhiều quá cũng có khi khiến Mai mệt mỏi và vụt mất cơ hội chăng?
Đúng mà. Đối với chị, thì yêu và đau là hai thứ luôn luôn song hành. Ngay cả khi hạnh phúc nhất, cũng là lúc người ta sợ hãi nhất: sợ hãi thứ hạnh phúc đó sẽ mất đi. Thế nên mới nói, yêu, cũng rất cần dũng cảm.
Tiếc là mấy bạn này còn nhỏ tuổi, lại là tình cảm đầu đời, tính cách thì mỗi người một kiểu, nên không phải ai cũng có được ngay sự dũng cảm ấy.
Trong truyện này, chỉ duy nhất một người có được sự dũng cảm ấy thôi. Đó là Việt.
Mai hơi gò bò, nói đúng hơn bạn í có một cái trách nhiệm, chị nói rất đúng. Giờ em đọc ra cũng giác ngộ rằng được nhiều người theo đuổi có khi chưa chắc đã hạnh phúc chị nhở? Ràng buộc nhiều quá. :)
Mai số nhọ mà em. Bạn ấy có một bước chuyển tâm lý ở chương 8. Đoạn mà chia tay Việt ấy.
Nếu từ đó trở về trước mà Mai "bắt được sóng" của Minh chắc cũng chẳng còn cửa nào cho Việt nữa rồi. Vì chính xác là từ đầu truyện đến lúc đó, Mai chỉ thích Minh thôi. Có nhận lời quen Việt là vì cậu ta theo đuổi riết, rồi chính mình cũng mềm lòng. Hơn nữa, lúc ấy, Mai thực sự muốn quên Minh. (Nhưng không được!) :D

Sau đó, chương 9, là Mai đã ngả lòng với Việt rồi. Thì Minh lại quay lại ("cảnh nóng" chương 10 - chị đang bị kêu là viết đoạn hôn hít táo tợn quá, không phù hợp thuần phong mỹ tục đây!) :)) Thực ra Minh là có lý do mới làm thế, (cái này sẽ được làm rõ trong ngoại truyện về Minh), nhưng dù sao vẫn cứ là vô cùng không đúng thời điểm.

Đến lúc nghe Vân Anh kể về mảnh giấy kia, rồi nhận ra nguồn gốc của bi kịch này là từ sự vô tâm và hèn nhát của mình năm xưa, lại nghĩ đến Minh 3 năm nay nhìn mình với Việt bên nhau đã phải trải qua những cảm giác gì, cộng thêm tình cảm từ năm lớp 6 đến giờ đã thành một thói quen ăn sâu vào máu thịt v.v... thì Mai mới bị đẩy đến đỉnh điểm của dao động, trái tim mới chia nửa như vậy. Không quá đáng khi nói rằng, tình cảm và trách nhiệm là hai thứ gắn liền trong tiềm thức của bạn Mai. Tính cách bạn ấy là vậy. Không dứt nổi với Minh cũng vì mặc cảm trách nhiệm năm xưa mình có lỗi. Không thể bỏ rơi Việt cũng vì nghĩ rằng mình nợ cậu ấy quá nhiều.

Tóm lại, rất là khổ sở! =_= Đọc những nhận xét của mọi người từ đầu đến giờ, chị cũng phải công nhận sao mà mình lại có thể làm ra cái đống máu chó, càng gỡ lại càng rối thế này. :(

Nhiều lúc muốn nhân vật dẹp quách mọi thứ sang một bên, cứ bất chấp tất cả mà yêu nhau đi cho mụ tác giả được nhàn hạ, mà khổ nỗi... các em ấy lại không muốn thế. :( Cái kiểu của chị là cứ "bị" nhân vật nó dắt mũi em ạ. =_=

P/s: Em hơi thắc mắc tí thôi là mấy bạn này yêu nhau, tổn thương đủ thứ mà học hành lúc nào cũng dẫn top đầu nhỉ? Em chịu. :-ss
Comment đáng chú ý nhất trong ngày nha! =))
Vụ này là chị lấy kinh nghiệm thực tế của bản thân, nhưng chắc vào truyện làm hơi bị lố á. :)) Như chị, càng thất tình thì càng học hành ác chiến thần sầu. Kiểu như cố gắng vùi mình vào chuyện khác để không còn thời gian mà buồn nữa í. (Một kiểu trốn tránh!) :P

Xét kĩ ra, Mai học giỏi cũng vì... trách nhiệm. Làm lớp phó học tập, bài khó nhất đều bị đẩy đến tay, mà nàng ta lại mang nặng tinh thần chịu khó nên lúc nào cũng chỉ biết cắm đầu mà cố gắng.
Còn Minh học giỏi vì... thất tình. Ba năm cấp 3 ngậm đắng nuốt cay, ngoài học hành, tương tư, đàn hát ra chắc chẳng còn gì khác để làm cho khỏa lấp nỗi buồn nữa.
Nhưng dù gì, hai anh chị này vẫn cùng số nhọ là thi trượt cấp 3 chỉ vì... hai cái tên đứng sát nhau, hôm thi lại ngồi cạnh nhau. Bận nhìn nhau thì còn thi cử cái nồi gì nữa??? :v
Không biết hai đứa có tiếp tục trượt đại học vì cùng lý do tương tự không nhỉ?! =))

Riêng Việt thì khác. :D Nhân vật này khá phức tạp, trông vậy thôi chứ kín đáo và khó dò lắm đấy. Chuyện về Việt còn dài, chỉ là chưa được đề cập đến thôi. Chắc phải đợi đến ngoại truyện về Việt mới rõ được.

Mà ngại quá, truyện là do người đọc cảm nhận chứ nhỉ? Ở đâu ra cái lý tác giả cứ ào ào nhảy ra... giải thích, rồi nói toạc móng heo thế này chứ? :))
Ràng buộc nhiều quá :)
Nếu nói về ràng buộc, thì có lẽ cả 3 người này đều bị ràng buộc. Mỗi người bị ràng buộc một kiểu. Ai cũng khổ như nhau. :D
À ha, chị bật mí trước rồi nha, lộ rồi nha. :) Bao giờ ra chương mới đây chị?
Thì chương trước có mợ Ngọc to tổ chảng ra đó rồi còn gì. :)) Chương sau lại có tiếp nữa. :D
À, tại có chút khúc mắc chứ chị viết được chút chút rồi, vài hôm nữa sẽ lên sàn thôi. ^_^
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Ruby Đặng

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
1/9/14
Bài viết
499
Gạo
1.500,0
Thực ra chị nghĩ bạn Phương này đáng thương hơn là đáng trách. Bạn ấy chỉ mong muốn được mang những gì tốt đẹp nhất đến cho người mình thích thôi. Xét cho cùng, trên đời này có mấy ai không vì ước vọng của mình mà sẵn sàng đạp lên ước vọng của người khác?
Nhưng mà cũng hơi ích kỷ... Nếu làm như trong truyện, tốt cho Việt, nhưng khổ Minh và Mai. Nếu không làm như vậy lại đau đớn người mình yêu... =((=((=((
Còn bi kịch của Minh và Mai là do hai người bọn họ cả thôi. :D Chẳng có con đường nào là trải hoa hồng cả. Đều sợ tổn thương, không dám vượt qua chính mình thì chẳng thể có được hạnh phúc!
Hơi giống em. Ừm, em đùa thôi, chứ thật tình, tại sao họ không "tinh tế" để nhận ra "ý định" của đối phương nhỉ? :3
Hoặc chọn... cả hai thì lại khác nữa nữa. :))
Em có ý này, hay cho Minh (hoặc Việt) "hy sinh cao cả và thầm lặng" để Mai cho người kia, và mình yêu Phương và rồi nhận ra rằng Phương mới là người mình yêu. (8-x8-x8-x8-x8-x) Nhưng em thấy nó bi kịch quá. ^:)^^:)^^:)^ chị đã nghĩ ra được chuyện-tình-lắt-léo-nhất-trái-đất-này.
 

Huyền Nhâm

Gà BT
Nhóm Tác giả
Tham gia
22/9/14
Bài viết
1.902
Gạo
1.800,0
Nhưng mà cũng hơi ích kỷ... Nếu làm như trong truyện, tốt cho Việt, nhưng khổ Minh và Mai. Nếu không làm như vậy lại đau đớn người mình yêu... =((=((=((
Thực ra lúc đó Phương không biết là Mai cũng thích Minh mà. :) Chứ nếu biết có khi Phương đã không làm thế. Mà... chị cũng không dám chắc đâu. :)) Vì mọi chuyện đã xảy ra rồi, nên chẳng có "nếu" gì hết. :D
Tại sao họ không "tinh tế" để nhận ra "ý định" của đối phương nhỉ?
Tại mụ tác giả độc ác quá chứ sao nữa! :))
Chỉ cần thay đổi bất cứ một chi tiết nhỏ nào trong quá khứ thôi, mọi chuyện đã khác em ạ. Tất cả bắt đầu bằng một câu nói vô tình của Minh, rồi cứ thế rối tung thôi. Minh làm tổn thương Mai, nên cô ấy né tránh cậu. Sự né tránh ấy làm tổn thương ngược lại Minh, cứ qua lại vậy. Ấn tượng của họ trong lòng nhau chính là "vô tình" rồi, nên trừ khi thể hiện thẳng ra mới tin được.
Em có ý này, hay cho Minh (hoặc Việt) "hy sinh cao cả và thầm lặng" để Mai cho người kia, và mình yêu Phương và rồi nhận ra rằng Phương mới là người mình yêu.
Thế bạn Thắng kia tính sao đây em? :)) Dù bạn ấy là nhân vật phụ của phụ, nhưng đau đớn cũng chẳng kém gì mấy bạn còn lại đâu nhá!
Nhưng em thấy nó bi kịch quá.
Em yên tâm, truyện còn bi kịch hơn nữa. ^_^
 

Ruby Đặng

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
1/9/14
Bài viết
499
Gạo
1.500,0
Thế bạn Thắng kia tính sao đây em? :)) Dù bạn ấy là nhân vật phụ của phụ, nhưng đau đớn cũng chẳng kém gì mấy bạn còn lại đâu nhá!
Chết, em quên mất. :v Theo em, với ý nghĩa đầu tien, cho bạn y lấy em của Việt hoặc ai đó... hoặc một cô nước ngoài là ý nghĩ em vừa nghĩ ra. :))
 
Bên trên