Chương 6. Ra mắt bà nội bé Ngân.
Thanh Phong dừng xe trước cổng, anh đưa mắt nhìn sang cửa hàng hoa của Yến Nhi. Thấy bóng dáng Đông Thanh vẫn đang đi đi lai lại trong cửa hàng. Nhớ lại chuyện lúc sáng, Thanh Phong mỉm cười một mình.
Vừa cho xe vào sân thì Ngọc nga cũng vừa chạy xe tới.
- Em đi đâu vậy? – Thanh Phong ngạc nhiên hỏi.
- Nghe ba em nói dì Sen đã về quê, nên em tới giúp anh một tay chuẩn bị mâm cơm thắp nhang cho bác.
Thanh Phong mở cửa, anh nghiêng người cho Ngọc Nga bước vào nhà trước. Vào đến phòng khách, Thanh Phong nói với Ngọc Nga.
- Em đã đến rồi thì ngồi uống nước một chút rồi về! Dì Sen đã về quê nhưng anh cũng không dám làm phiền em đâu! Mà anh nói trước, anh còn nhiều việc phải làm nên không ngồi nói chuyện với em lâu được.
Nghe lời nói thẳng thắn của Thanh Phong, Ngọc Nga không khỏi chạnh lòng, cô buồn bã nói.
- Em chưa kịp ngồi xuống mà anh đã muốn đuổi em về rồi, thật là không tin được mà!
Thanh Phong làm như không thấy thái độ hờn dỗi của Ngọc Nga, anh cười cười nói.
- Anh nói thật mà, với em, anh không hề khách sáo! Bây giờ em cứ ngồi chơi, anh còn phải làm một số công việc.
- Vậy em sẽ làm với anh! – Ngọc Nga nói xong liền đi theo Thanh Phong vào phòng bếp.
- Nếu được thì em phụ anh dọn mâm cơm, dì Sen chắc đã chuẩn bị sẵng rồi!
Trong lúc Thanh Phong đang loay hoay dọn bàn, Ngọc Nga chỉ biết đứng bên cạnh nhìn. Cô chưa bao giờ biết phải dọn một mâm đồ cúng như thế nào, thậm chí lúc này, từ cái chén, đôi đũa cô cũng chẳng biết lấy từ đâu.
Ngọc Nga thở ra.
- Lúc này mà có dì Sen thì tốt biết mấy!
- Đúng là như Vậy! - Thanh Phong vừa dọn dẹp vừa trả lời.
Thấy Thanh phong loay hoay làm trong khi mình đứng nhìn, Ngọc Nga cũng thấy ái ngại. Cô nói với Thanh Phong.
- Sao trước khi về anh không cho em biết là dì Sen đã về quê?
- Chuyện này sáng nay anh mới biết. Anh bất ngờ nên không trở tay kịp. Bây giờ mới thấy, thiếu dì Sen là không thể được.
- Vậy chừng nào dì Sen mới lên?
- Anh cũng không biết nữa! Dì Sen nói khi nào xong việc thì dì sẽ lên ngay.
- Hay là trong lúc đợi dì Sen, mình thuê người làm việc nhà vài tiếng một ngày đi anh!
Thanh Phong nhìn Ngọc Nga.
- Có người chịu làm một vài tiếng trong ngày nữa sao?
- Sao lại không! Bây giờ anh muốn thuê bao nhiêu tiếng cũng được nhưng với giá tiền hợp lí là họ làm ngay.
Thanh Phong như vớ phải phao, anh nhanh chóng đề nghị.
- Vậy em tìm giúp anh một người được không?
- Được! Mai em sẽ tìm cho anh, một người làm vào buổi sáng.
Thanh Phong gật đầu đồng tình nhưng rồi anh lại phản đối.
- Anh cần một người làm theo tháng vì ngoài việc nhà, anh cần có người chăm sóc bé Ngân. Em biết anh rất bận rộn mà!.
- Vậy em sẽ tìm người làm theo tháng cho anh, nhưng phải mất thời gian để tìm hiểu về họ trước đã. Em không muốn người không đàng hoàng bên cạnh anh được.
Thanh Phong ngừng tay, đưa mắt nhìn Ngọc Nga.
- Như thế nào là không đàng hoàng! Nếu anh đàng hoàng thì họ có không đàng hoàng được không! Nhưng em thôi tìm người giúp anh đi, đợi lúc em tìm được người đàng hoàng thì hai cha con anh phải biết làm sao! Ngày mai anh sẽ ra trung tâm giới thiệu việc làm, tìm một người nào đó, thế là xong.
Nghe giọng nói của Thanh Phong biết là Thanh Phong đang không hài lòng về cách nói của mình, nhưng Ngọc nga vẫn giữ nguyên cách suy nghĩ ban đầu, cô tiếp tục phản đối.
- Không được đâu anh! Chắc anh không biết, có những người đi làm, họ không lo làm chỉ lo tán tỉnh ông chủ. Người ở một mình như anh cần phải tìm hiểu kỉ hơn. Anh cứ giao việc này cho em, rồi em sẽ tìm được một người giống như dì Sen, như vậy em mới an tâm được.
- Vậy thì anh sẽ đợi dì Sen lên, em không cần phải lo chuyện tìm người cho anh nữa.
- Em biết rồi!
Nghe ngọc Nga nói, Thanh Phong cũng hiểu được vì sao mình không thể có tình cảm sâu sắc với cô gái này. Cách cô bày tỏ tình cảm làm anh thấy chán ngán.
Thấy Thanh Phong không nói gì thêm với mình, Ngọc Nga cũng thấy thôi không hỏi nữa, cô đưa mắt nhìn quanh, lúc này Ngọc Nga mới phát hiện không thấy bé Ngân ở nhà.
- Bé Ngân đâu rồi anh? – Ngọc Nga lại hỏi.
- Bé Ngân đi học rồi, lúc trưa anh đã gọi điện báo cho cô giáo bé Ngân, đợi khi mọi chuyện sắp xếp xong xuôi anh sẽ qua chở con bé về.
Nga gật đầu.
- Vậy cũng được! Em cũng muốn nhìn xem bé Ngân lớn như thế nào rồi hình như rất giống mẹ.
Thanh Phong nhăn mặt nhìn Ngọc Nga, không lẽ cô ta cứ phải nói những lời thừa thải như vậy sao!
- Em đã nói chuyện gì sai sao anh? – Ngọc Nga nhìn sắc mặt Thanh Phong dò hỏi.
- Em đừng nói vậy khi có mặt bé Ngân, anh không muốn giải thích mọi chuyện với con bé khi nó còn quá nhỏ.
Biết mình đã lỡ lời Ngọc Nga nhỏ giọng.
- Em xin lỗi! Em sẽ để ý chuyện này.
Thanh Phong không nói gì, anh tiếp tục chăm chút cho mâm cơm cúng muộn.
Trong lúc này Đông Thanh ngồi ngay quầy hàng đợi Yến Nhi. Cô cũng muốn mau về nhà vì lời đã hứa với Minh Quang hôm trước.
- Đang suy nghĩ gì vậy Thanh? - Nhi vừa dừng xe nhìn Đông Thanh hỏi.
- Nghĩ cái gì hai cái chân của mình muốn rớt ra rồi nè!
- Cảm ơn Thanh nhiều, có người bạn như Thanh thật là tốt!
Thanh bĩu môi, tỏ vẻ không hài lòng.
- Nói giúp một chút thôi mà bây giờ đã mấy giờ rồi? Lần sau phải tính tiền công với Nhi mới được.
Nhi cười xòa.
- Nhi nghĩ Thanh phải bù thêm tiền cho mình chớ làm sao mà lấy tiền công được! Thanh nhìn đi cửa hàng chưa hết một ngày mà nó đã bị Thanh làm ra nông nổi này rồi.
Đông Thanh cười hì hì.
- Thì cũng vừa phải chịu thôi! Gặp ngay ngày cao điểm thì nhờ mình làm gì, lần sau có nói kiểu nào Thanh cũng không bao giờ nhận nữa!
Thấy Đông Thanh đứng lên, Nhi kéo tay Đông Thanh lại.
- Thanh độc thân về sớm làm gì, nghe nói tối mới có hẹn với Minh Quang phải không! Vậy ở chơi với Nhi một chút nữa đi, Nhi có chuyện muốn nói.
- Thôi bỏ qua đi! - Đông Thanh vội đứng dậy.
- Thanh mệt lắm rồi phải về sớm nghỉ ngơi một chút đã, nếu muốn đi đâu thì từ từ mới tính.
Đông Thanh nói xong sợ Yến Nhi lại lôi kéo nên nhanh chân bước lại chiếc xe của mình. Nhưng đến khi đã ngồi lên xe thì Đông Thanh không cho xe nổ máy, cô đưa mắt nhìn xa xa.
Yến Nhi nhìn Đông Thanh tò mò hỏi.
- Nói về sao không về đi! Còn có chuyện gì sao?
- Mình có một cuộc hẹn đặc biệt, nhưng sao bây giờ không thấy người tới, chắc cuộc hẹn này không thành công rồi.
Nghe Thanh nói xong, Nhi không nhịn được, cô cứ cười ha ha.
- Đông Thanh vẫn tệ như vậy sao, hai mươi bốn tuổi rồi mà chưa có cuộc hẹn nào ra hồn, mình cũng buồn cho bạn đó!
Đông Thanh chun mũi nhìn Yến Nhi.
- Nhi nghĩ vậy là tệ hay sao, mình lại không nghĩ vậy! Mới hai mươi bốn tuổi hẹn hò làm gì cho mệt, nếu muốn hẹn hò thì chi bằng nắm bắt lấy một anh chàng rồi cưới luôn, khi là vợ chồng rồi lúc đó hẹn hò chắc là vui lắm.
Nhi đã thôi cười, tay vẫn thoăn thoắt sắp xếp lại các bông hoa mà Đông Thanh đã để lung tung trong khi đứng bán.
- Thanh khùng vừa thôi! Lấy ai thì cũng phải tìm hiểu xem sao đã chứ.
Đông Thanh nhìn chăm chăm Nhi.
- Nhi yêu mấy năm rồi, lấy về cũng xa nhau đấy thôi! Theo mình, tốt nhất là cứ lấy đại một người nào mình thích thích, khi về ở với nhau vừa tìm hiểu vừa chịu đựng nhau một chút là sẽ hạnh phúc thôi.
Nhi cắt ngang lời Đông Thanh.
- Nhưng vấn đề là không mấy ai chịu đựng được cả!
Thanh lắc đầu.
- Vậy thì thôi!
Nói xong Thanh cho nổ máy xe.
- Thanh về đây, không nói chuyện với Nhi nữa! Hai đứa mình có quan điểm hoàn toàn khác nhau, nói một lúc nữa sợ gây ra họa.
Thanh vừa định chạy đi thì bé Ngân chạy tới.
- Cô ơi! Cô có nhớ là đã hứa gì với con không?
Nhìn bé Ngân thở hỗn hển chạy tới. Đông Thanh bước xuống xe. Cô nhắc bổng con bé lên xe mình.
- Có chứ! Cô đang phân vân không biết nên về hay nên ở lại vì sợ con không nhớ lời hứa với cô.
Bé Ngân nhanh nhảu đáp.
- Con nhớ chứ! Giờ mình đi thôi cô.
Thanh ngần ngại nhìn con bé.
- Con đã xin phép ai chưa?
Bé Ngân ôm chặt lấy eo Thanh.
- Con đã xin phép cô Hương rồi mình đi nhanh đi cô!
Yến Nhi ngạc nhiên nhìn cả hai.
- Sao hai người quen nhau hay vậy?
Đông Thanh cười.
- Tụi này có duyên! Sáng nay con bé mua hoa cho bà, vậy Nhi lấy cho Thanh một bó hoa đi!
- Vậy bây giờ cả hai định đi đâu?
- Đi thắp hương cho bà con bé!
Yến Nhi đưa cho Đông Thanh bó hoa kèm theo lời nhắc nhở.
- Thanh lúc nào cũng giỡn được, nhớ chở con người ta đi thì phải trả về đúng nơi, nó đúng là con cưng đó nghe chưa!
Sợ Đông Thanh đổi ý, bé Ngân giật giật áo Đông Thanh.
- Đi đi cô! Nếu không trời tối sẽ đi không kịp.
Mỹ Nhi lại nhắc nhở.
- Đã hứa rồi thì chở nó đi, nhưng nhớ là phải trả lại đúng nơi không được phép sai sót.
Thanh gật đầu.
- Được, mình sẽ sớm đưa bé Ngân về! Nếu ai có tìm con bé thì Nhi nói lại giùm là Thanh đã chở nó đi một vòng, rồi sẽ trả về đúng chổ này, Nhi cũng đừng lo lắng quá!
Không đợi Yến Nhi trả lời, Đông Thanh nổ máy, cho xe hòa vào dòng người đông đúc đang xuôi ngược trên đường. Sực nhớ ra không biết bé Ngân định đi đâu Đông Thanh giảm tốc độ, cô quay lại hỏi lớn.
- Con chưa nói cho cô biết là mình sẽ đi đâu?
- Con muốn tới chùa, nội con ở trong ngôi chùa trước mặt.
- Con có biết nơi bà nằm không?
Bé Ngân khẳng định.
- Con biết mà! Mấy lần trước ba chở con đi con đã nhớ đường rồi, nhưng hôm nay ba đi công tác chưa về con phải đi một mình chứ sợ nội buồn.
- Nếu không có cô thì con làm sao mà đi?
Bé Ngân thầm thì.
- Con sẽ nghĩ ra một cách nào đó, để nhờ người chở con đi.
Sự lém lỉnh của Bé Ngân làm Đông Thanh phì cười.
- Con không sợ cô chở con đi luôn hay sao?
Bỗng nhiên bé Ngân ôm chặt lấy Thanh từ đàng sau.
- Con chỉ nhờ những người thật quen thôi, như vậy sẽ không bị bắt cóc.
Thanh chưa trả lời bé Ngân đã đập vào vai Thanh. Đưa tay chỉ ngôi chùa trước mặt.
- Tới rồi cô ơi!
- Ừ!
Ngân trả lời rồi cho xe tấp vào cổng chùa.
Đó là một ngôi chùa nhỏ nằm ngay sát bên đường quốc lộ. Khi Thanh dắt xe vào trong, nhà để xe cũng có lác đác vài chiếc. Đây là xe của khách đi viếng chùa nhưng chủ yếu là của những người già thường đến chùa làm công quả.
Nhìn tới nhìn lui Đông Thanh hỏi bé Ngân.
- Giờ mình đi đâu đây?
Bé ngân nắm chặt lấy tay Đông Thanh, kéo cô đi vào phía trong chùa.
- Con sẽ dẫn cô vào nơi ở của nội con!
Đông Thanh gượng lại, cô cảm thấy hơi ớn lạnh.
- Nội con nằm ờ đâu vậy con?
Bé Ngân kéo mạnh tay Thanh.
- Ở trong này, cô cứ theo con rồi cô sẽ biết!
Đông Thanh đi theo bé Ngân, cả hai đến khu để hài cốt. Đông Thanh rùng mình, bất chợt nắm chặt tay bé Ngân.
Bị đau bất ngờ, bé Ngân nhăn mặt nói.
- Cô làm tay con đau!
Thanh ngượng cười.
- Cô ra ngoài trước được không?
- Tới rồi kìa cô! - Bé Ngân chỉ một kim tỉnh trước mặt.
Trên kim tỉnh là hình một phụ nữ lớn tuổi, với vẻ mặt hiền hòa. Điều làm Đông Thanh cảm thấy ớn lạnh là đôi mắt người đó như nhìn thẳng về phía cô mỉm cười.
Đưa bàn tay nhỏ lên xoa bức ảnh, bé Ngân nói với Đông Thanh.
- Nội con đó cô!
Đông Thanh toát mồ hôi nhìn quanh, lúc này đã về chiều xung quanh khu vực không còn một bóng người. Trong khi bé Ngân hầu như không để ý chuyện gì, con bé cứ như to nhỏ chuyện gì đó với bức ảnh.
Vội vàng Đông Thanh kéo tay Bé Ngân.
- Cắm hoa cho nội đi con!
Bé Ngân đưa bó hoa cho đông Thanh.
- Cô cắm giùm con, con còn phải nói chuyện với nội một chút.
Thanh vội vàng cắm hoa trong lúc Bé Ngân vẫn còn lẩm nhẩm điều gì đó trong miệng.
Thấy không thể chần chừ thêm được nữa, Đông Thanh kéo tay bé Ngân.
- Mình cắm hoa cho nội xong rồi, bây giờ ra ngoài ngồi chơi một chút cho mát nghe Ngân?
Bé Ngân nhìn Đông Thanh dò hỏi.
- Cô nói chuyện với nội con chưa? Nội con sẽ nghe được lời cô nói đó!
Nghe bé Ngân nói, Đông Thanh thấy toát cả mồ hôi, cô nắm chặt tay bé Ngân hơn.
- Con nói gì thì cứ nhanh đi, cô chẳng có gì để nói đâu!
Bé Ngân đưa tay lên sờ tấm hình một lần nữa rồi ngước nhìn Đông Thanh.
- Xong rồi! Bây giờ con sẽ dắt cô ra chỗ này mát lắm, mình ngồi một chút rồi về nghe cô!
Thanh vội vã gật đầu. Rất nhanh cả hai đã ra đến một mái đình nhỏ bên trái cổng chùa. Đông thanh vội vàng ngồi xuống chiếc ghế đá gần nhất, cô tưởng chừng như chân mình sắp đứng không vững.
Nhìn Đông thanh đưa tay chậm mồ hôi, Bé Ngân ngạc nhiên hỏi.
- Con thấy trời cũng mát sao cô lại ra mồ hôi nhiều vậy?
Thanh không trả lời, cô nhìn bé Ngân dò hỏi.
- Ba hay đưa con đến thăm bà lắm phải không?
Bé Ngân nhìn quanh gật đầu.
- Chắc ba con thương con lắm?
- Dạ! Mà con cũng thương ba nữa. Nội con thường nói con phải chăm sóc cho ba. Khi nào ba lấy vợ, con phải chọn vợ cho ba.
Đông Thanh mỉm cười, xoa đầu con bé Ngân.
- Con làm sao mà chọn vợ cho ba con được, con nghĩ chuyện này ba con cũng nghe theo con hay sao?
Bé Ngân lại gật đầu.
- Được chứ! Ba con từng nói, nếu con đồng ý là ba con cũng đồng ý.
Thanh chỉ biết cười trừ.
- Con còn nhỏ con biết ba con đang nghĩ gì không! Người lớn phải cần có một người lớn bên cạnh để san sẻ tình cảm, con không thể chọn thay cho ba con được đâu.
Bé Ngân không hiểu lời Đông Thanh, con bé ngây thơ nói.
- Nhưng ba đã có con rồi!
Đông Thanh không biết nói như thế nào cho bé Ngân hiểu, cô lúng túng tìm từ thích hợp để giải thích.
- Ờ! Đúng là ba đã có con, ba con cũng rất thương con, nhưng không phải chuyện nào ba con cũng có thể chia sẽ với con được. Đôi lúc ba con cũng cần một người thực sự phù hợp với ba con.
Bé Ngân im lặng suy nghĩ về lời Đông Thanh vừa nói. Vài giây sau như đã suy nghĩ xong, bé Ngân nhoẻn miệng cười.
- Hay là con tìm người thương cho ba con?
Đông Thanh giướng mắt nhìn con bé.
- Ba con cần một người phụ nữ, con có tìm được hay không?
Bé Ngân giương đôi mắt tròn nhìn Thanh.
- Sao phải là một người phụ nữ mới được hả cô?
Đông Thanh lại lúng túng.
- Thôi! Con còn nhỏ có nói con cũng không biết gì đâu, khi nào lớn con sẽ tự hiểu thôi.
Bé Ngân quay sang nhìn Thanh.
- Hay cô làm người thương cho ba con đi! Hồi nãy con có nói với nội là muốn cô về ở với ba và con không biết nội con có đồng ý hay không!
Đông Thanh lạnh người, cô kéo tay con bé Ngân đứng dậy.
- Về thôi con! Con bắt đầu nói bậy rồi đó. Con có thấy cô còn trẻ không, làm sao hợp với ba con được!
Bé Ngân nhìn Thanh lắc đầu.
- Ba con cũng rất là đẹp trai, cô sẽ thích ba con ngay!
Thanh kéo Ngân bước đi.
- Thôi đi con! Cô chỉ nói giỡn thôi, chuyện người lớn người lớn tự giải quyết, con còn nhỏ phải ngoan để sau này ba con còn trông cậy vào con nhiều đó!
Điện thoại reo, Thanh quay sang nói với bé Ngân.
- Đợi một chút cô nghe điện thoại đã!
Trên màng hình hiện ra số máy của Minh Quang.
- Thanh đang ở đâu đó?
- Đang ở chùa!
- Nói giỡn hay thiệt! Giờ mà còn đi chùa, Đông Thanh đi chùa làm gì vậy?
- Đang cầu duyên chứ làm gì. Thôi cúp máy đi. Thanh về liền đây!
Quay sang bé Ngân còn đang tò mò nhìn mình, Đông Thanh nói với con bé.
- Bây giờ cô đưa con về, cô đã có cuộc hẹn trước rồi cần phải về gấp.
Nghe Thanh nói phải ra về, bé Ngân níu tay Đông Thanh.
- Hay cô cho con theo cô với!
Đông Thanh lắc đầu.
- Không được đâu, cô phải chở con về, chứ về trễ thì người nhà lại lo lắng!
Bé Ngân lắc đầu.
- Nhưng con đâu có người nhà. Hồi nãy con có xin phép cô Hương nếu có ai tìm con thì cô Hương sẽ chỉ ra cô Nhi, rồi cô Nhi sẽ gọi cho cô thôi.
- Con nói gì mà cô không hiểu được. Nào là cô Hương, cô Nhi…
- Mình đi đi cô!
Bé Ngân ngắt lời Đông Thanh, con bé nắm tay cô kéo ra xe.
Dù không muốn đưa bé Ngân theo nhưng Đông Thanh cũng không đành lòng nhìn bé Ngân phải về nhà một mình, cô nắm chặt tay con bé.
- Thôi được rồi! Con cứ về nhà cô rồi hẳn tính sau.
Chương 7