Chương 19: Bị phát hiện.
Đông Thanh chạy xe trên phố. Những tia nắng cuối ngày thật dịu dàng đang nhảy múa bên cô. Hôm nay Thanh được về sớm hơn vì Thanh Phong đã đi làm về, anh tình nguyện chăm lo cho Bé Ngân và cho cô về sớm. Đông Thanh cảm thấy rất vui, cô thấy mình cũng yêu thích công việc có phần không thích hợp với trình độ đại học này.
Một ngày của Thanh bắt đầu là việc đưa bé Ngân đến trường, sau đó dọn dẹp nhà cửa và lại đi đón bé Ngân. Thanh không hề biết hôm nay Minh Mẫn đã theo sau cô và ghi chép lại rất tỉ mỉ.
Vừa bước vào nhà Thanh đã nhận thấy một bầu không khí ảm đạm bao trùm cả phòng khách.
Thấy Thanh bước vào, ông Nhân lên tiếng trước.
- Con ngồi xuống đi! Ba mẹ muốn nói chuyện với con.
Hôm nay ông Nhân lên tiếng làm Thanh thấy sợ, vì bình thường ông chỉ cười cười chưa bao giờ la mắng con cái.
- Con đang làm việc gì, ở đâu nói cho ba nghe? - Ông Nhân tiếp tục hỏi.
Thanh hình dung chuyện gì sẽ sắp diễn ra, cô đâm ra lúng túng.
- Sao tự nhiên ba lại hỏi vậy!
Ông Nhân gằn giọng.
- Con cứ trả lời đi! Có phải không trả lời được không?
- Sao ạ! - Đông Thanh tỏ vẻ ngạc nhiên hỏi lại.
Hất mặt về phía Minh Mẫn, ông Nhân nói lớn.
- Mẫn nói cho chị con nghe, con đã nhìn thấy những gì?
Mẫn đưa quyển tập cho Đông Thanh.
- Hôm nay mẹ nói em đi tìm hiểu xem chị làm việc ở đâu và làm công việc gì, nên em đã đi theo chị.
Mẫn chỉ cần nói đến chừng đó là Đông Thanh đã hiểu vì sao không khí gia đình hôm nay lại nặng nề như vậy. Đông Thanh không dám nói gì, cô lấm lét nhìn ba mẹ.
- Có phải con đi làm người giúp việc nhà người ta hay không? - Ông Nhân tiếp tục hỏi.
Thanh bối rối nói.
- Không phải vậy đâu ba!
Bà Nhân nãy giờ ngồi yên, nghe Thanh nói bà Nhân như không thể nhịn được lâu hơn nữa, bà bắt đầu lên tiếng.
- Con còn nói không phải làm gì nữa. Hôm trước mẹ có gặp con ở siêu thị, con nói đi mua thức ăn cho mấy người trong công ty. Hôm qua đi làm về người toàn mùi dầu mỡ, vậy con hãy nói cho mọi người biết con đang làm gì ở cái nhà con bé đó?
Bà Nhân chưa nói xong, Ông Nhân giận dữ đập mạnh tay xuống bàn.
- Cho con học xong đại học bây giờ lại đi làm công việc của những người không cần đi học, con định làm cho ba mẹ buồn lòng đến bao giờ đây!
Chưa bao giờ Thanh thấy ba giận như vậy, nên lúc này Minh Mẫn cũng ngồi yên trên ghế không dám nhúc nhích. Đông Thanh lúc này cũng không dám nói lại một tiếng nào, cô cúi mặt đứng yên chờ ba cô hỏi tiếp.
Thấy ông Nhân có vẻ rất giận, bà Nhân vội vàng hạ giọng.
- Con hãy nói cho mọi người biết con đang làm chuyện gì vậy?
Đông Thanh lấm lét nhìn ông Nhân cô nhỏ nhẹ nói.
- Ba mẹ đừng giận dữ như vậy! Thật ra con định đi làm thử để lấy kinh nghiệm, con không muốn đi làm cho ai nữa mà con muốn một công việc mà mình có thể làm chủ.
Không đợi Đông Thanh nói hết, Ông Nhân quát lớn.
- Đó là đi làm người giúp việc nhà hay sao?
- Người giúp việc cũng là một nghề mà ba! Nhưng con không định làm người giúp việc mà con muốn mở một công ty giới thiệu người giúp việc nhà. Để có kinh nghiệm con phải đi làm thử một thời gian, khi đã hiểu rõ mọi việc lúc đó con sẽ mở một trung tâm như vậy.
Thanh vừa nói đến đây ông Nhân đã vội xen vào.
- Có cái công ty giới thiệu người đi giúp việc sao! Hình như ba mới nghe lần đầu. Con đã nghỉ ra công ty này từ bao giờ vậy, chắc là cách đây hai phút thì phải!
Thanh như thấy cơ hội đến, cô vội vàng chụp lấy.
- Chuyện này thật thì chưa ai nghĩ ra, nếu có thì họ chỉ là người môi giới, giới thiệu người làm, còn con sẽ đào tạo họ đàng hoàng phải cho họ biết họ cũng có vai trò quan trọng như thế nào trong gia đình mình đến ở. Ví dụ như một người già cần có bạn để tâm sự, hay một công chức về hưu muốn tìm việc làm đỡ buồn, mình sẽ giới thiệu đúng người đúng việc...
Nghe Đong Thanh say sưa nói, Ông Nhân cắt nhanh lời cô.
- Khi học đại học con đã học chuyên ngành này sao?
Thanh không hiểu ý ông Nhân, Đông Thanh vẫn say mê với ý tưởng của mình vừa nghĩ.
- Không hẳn là có nhưng cũng liên quan chút chút. Mà công việc này không cần học nhiều đâu ba, chỉ cần có tấm lòng thì sẽ làm được thôi!
Nghe Thanh nói xong, ông Nhân gật gù.
- Con hiểu như vậy thì tốt rồi, mở được công ty này chỉ cần có tiền chứ không cần học cao làm gì. Vậy thì con cứ để chuyện này cho người khác làm đi, còn con đã học xong đại học rồi thì mau đi tìm việc làm nếu không ba mẹ không nuôi con nữa đâu!
Đông Thanh lúc này mới hiểu lời ông Nhân nói, nhưng cô vẫn tiếp tục nài nỉ.
- Thật ra học chỉ là để nâng cao tri thức mà thôi, còn chuyện mình làm việc gì, có đúng với chuyên môn hay không thì cũng đâu có gì đáng nói, vấn đề là mình thấy công việc nó hợp với mình là được rồi.
Lúc này ông Nhân không thể ngồi lại được nữa, ông đứng dậy đưa ra quyết định mà không cho Đông Thanh có cơ hội biện minh.
- Con không được cãi lời ba mẹ nữa! Ba không cần biết con làm sao thì làm, ngày mai con phải nghỉ làm chổ đó cho ba!
Ông Nhân nói xong bước vào nhà trong, bà Nhân cũng đứng lên theo. Trước khi vào nhà bà còn nói tiếp lời ông Nhân.
- Bây giờ chưa ai biết con nên nghỉ đi, chớ để mọi người biết con đi làm người giúp việc như vậy ba mẹ làm sao sống được.
- Nhưng con nghỉ làm việc này cũng hay mà mẹ! – Đông Thanh cố níu kéo.
- Dù sao con cũng đi làm rồi, cho con làm hết tháng luôn đi! Đông Thanh lại năn nỉ bà Nhân.
Bà Nhân lắc đầu, bước đi nhưng vẫn truyền đạt lại lời ông Nhân vừa nói.
- Ba con không muốn nghe lại chuyện này, con đừng nhắc lại lần nào nữa nếu không ba con giận thì mẹ cũng đành chào thua thôi.
Bà Nhân nói xong tiếp bước ông Nhân đi vào phòng. Lúc này chỉ còn lại hai chị em. Đông Thanh tiến lại gỏ đầu Minh Mẫn.
- Chị đánh chết em nè! Tại sao mẹ nói theo dõi chị, em không báo cho chị biết lại còn về kể hết cho ba mẹ nghe.
Minh Mẫn cũng đứng lên.
- Thôi em đi vào phòng đây! Chị nên nghỉ làm nơi đó đi, em không ủng hộ chuyện chị làm đâu.
Vậy là còn một mình, Đông Thanh thấy bối rối. Cô biết mình không thể làm công việc này được nữa, khi mà mọi người trong gia đình không ai chịu đồng ý.
Sau một lúc suy nghĩ, Thanh bấm điện thoại gọi cho Thanh Phong.
- Ngày mai tôi không đi làm nữa đâu, gia đình tôi đã biết chuyện và không cho tôi tới chổ anh làm nữa.
Giọng Thanh phong có vẻ bất bình.
- Cô không nghỉ được, trong hợp đồng có ghi là khi cô nghỉ làm cô phải tìm người khác thây thế, giờ chưa có người thế cô đã nghỉ, tôi biết làm sao đây!
- Anh đừng lo, tôi sẽ nhờ Mỹ Nhi đưa bé Ngân đi học giùm, chuyện cơm nước, cô ấy tạm thời lo cho cha con anh cho đến khi tôi tìm được người giúp việc mới. Anh đừng có lo lắng quá!
Thanh nói chưa xong, Thanh Phong đã lớn tiếng.
- Cô nói tôi đừng lo thì tôi sẽ đừng lo hay sao! Nếu cô giải quyết mọi việc không suông sẽ tôi sẽ đưa bé Ngân đến nhà cô, để nhờ cô lo giùm.
- Tôi không lo nữa đâu, anh tự lo đi!
Đông Thanh nói xong vội vàng tắt máy.
Chương 20
Đông Thanh chạy xe trên phố. Những tia nắng cuối ngày thật dịu dàng đang nhảy múa bên cô. Hôm nay Thanh được về sớm hơn vì Thanh Phong đã đi làm về, anh tình nguyện chăm lo cho Bé Ngân và cho cô về sớm. Đông Thanh cảm thấy rất vui, cô thấy mình cũng yêu thích công việc có phần không thích hợp với trình độ đại học này.
Một ngày của Thanh bắt đầu là việc đưa bé Ngân đến trường, sau đó dọn dẹp nhà cửa và lại đi đón bé Ngân. Thanh không hề biết hôm nay Minh Mẫn đã theo sau cô và ghi chép lại rất tỉ mỉ.
Vừa bước vào nhà Thanh đã nhận thấy một bầu không khí ảm đạm bao trùm cả phòng khách.
Thấy Thanh bước vào, ông Nhân lên tiếng trước.
- Con ngồi xuống đi! Ba mẹ muốn nói chuyện với con.
Hôm nay ông Nhân lên tiếng làm Thanh thấy sợ, vì bình thường ông chỉ cười cười chưa bao giờ la mắng con cái.
- Con đang làm việc gì, ở đâu nói cho ba nghe? - Ông Nhân tiếp tục hỏi.
Thanh hình dung chuyện gì sẽ sắp diễn ra, cô đâm ra lúng túng.
- Sao tự nhiên ba lại hỏi vậy!
Ông Nhân gằn giọng.
- Con cứ trả lời đi! Có phải không trả lời được không?
- Sao ạ! - Đông Thanh tỏ vẻ ngạc nhiên hỏi lại.
Hất mặt về phía Minh Mẫn, ông Nhân nói lớn.
- Mẫn nói cho chị con nghe, con đã nhìn thấy những gì?
Mẫn đưa quyển tập cho Đông Thanh.
- Hôm nay mẹ nói em đi tìm hiểu xem chị làm việc ở đâu và làm công việc gì, nên em đã đi theo chị.
Mẫn chỉ cần nói đến chừng đó là Đông Thanh đã hiểu vì sao không khí gia đình hôm nay lại nặng nề như vậy. Đông Thanh không dám nói gì, cô lấm lét nhìn ba mẹ.
- Có phải con đi làm người giúp việc nhà người ta hay không? - Ông Nhân tiếp tục hỏi.
Thanh bối rối nói.
- Không phải vậy đâu ba!
Bà Nhân nãy giờ ngồi yên, nghe Thanh nói bà Nhân như không thể nhịn được lâu hơn nữa, bà bắt đầu lên tiếng.
- Con còn nói không phải làm gì nữa. Hôm trước mẹ có gặp con ở siêu thị, con nói đi mua thức ăn cho mấy người trong công ty. Hôm qua đi làm về người toàn mùi dầu mỡ, vậy con hãy nói cho mọi người biết con đang làm gì ở cái nhà con bé đó?
Bà Nhân chưa nói xong, Ông Nhân giận dữ đập mạnh tay xuống bàn.
- Cho con học xong đại học bây giờ lại đi làm công việc của những người không cần đi học, con định làm cho ba mẹ buồn lòng đến bao giờ đây!
Chưa bao giờ Thanh thấy ba giận như vậy, nên lúc này Minh Mẫn cũng ngồi yên trên ghế không dám nhúc nhích. Đông Thanh lúc này cũng không dám nói lại một tiếng nào, cô cúi mặt đứng yên chờ ba cô hỏi tiếp.
Thấy ông Nhân có vẻ rất giận, bà Nhân vội vàng hạ giọng.
- Con hãy nói cho mọi người biết con đang làm chuyện gì vậy?
Đông Thanh lấm lét nhìn ông Nhân cô nhỏ nhẹ nói.
- Ba mẹ đừng giận dữ như vậy! Thật ra con định đi làm thử để lấy kinh nghiệm, con không muốn đi làm cho ai nữa mà con muốn một công việc mà mình có thể làm chủ.
Không đợi Đông Thanh nói hết, Ông Nhân quát lớn.
- Đó là đi làm người giúp việc nhà hay sao?
- Người giúp việc cũng là một nghề mà ba! Nhưng con không định làm người giúp việc mà con muốn mở một công ty giới thiệu người giúp việc nhà. Để có kinh nghiệm con phải đi làm thử một thời gian, khi đã hiểu rõ mọi việc lúc đó con sẽ mở một trung tâm như vậy.
Thanh vừa nói đến đây ông Nhân đã vội xen vào.
- Có cái công ty giới thiệu người đi giúp việc sao! Hình như ba mới nghe lần đầu. Con đã nghỉ ra công ty này từ bao giờ vậy, chắc là cách đây hai phút thì phải!
Thanh như thấy cơ hội đến, cô vội vàng chụp lấy.
- Chuyện này thật thì chưa ai nghĩ ra, nếu có thì họ chỉ là người môi giới, giới thiệu người làm, còn con sẽ đào tạo họ đàng hoàng phải cho họ biết họ cũng có vai trò quan trọng như thế nào trong gia đình mình đến ở. Ví dụ như một người già cần có bạn để tâm sự, hay một công chức về hưu muốn tìm việc làm đỡ buồn, mình sẽ giới thiệu đúng người đúng việc...
Nghe Đong Thanh say sưa nói, Ông Nhân cắt nhanh lời cô.
- Khi học đại học con đã học chuyên ngành này sao?
Thanh không hiểu ý ông Nhân, Đông Thanh vẫn say mê với ý tưởng của mình vừa nghĩ.
- Không hẳn là có nhưng cũng liên quan chút chút. Mà công việc này không cần học nhiều đâu ba, chỉ cần có tấm lòng thì sẽ làm được thôi!
Nghe Thanh nói xong, ông Nhân gật gù.
- Con hiểu như vậy thì tốt rồi, mở được công ty này chỉ cần có tiền chứ không cần học cao làm gì. Vậy thì con cứ để chuyện này cho người khác làm đi, còn con đã học xong đại học rồi thì mau đi tìm việc làm nếu không ba mẹ không nuôi con nữa đâu!
Đông Thanh lúc này mới hiểu lời ông Nhân nói, nhưng cô vẫn tiếp tục nài nỉ.
- Thật ra học chỉ là để nâng cao tri thức mà thôi, còn chuyện mình làm việc gì, có đúng với chuyên môn hay không thì cũng đâu có gì đáng nói, vấn đề là mình thấy công việc nó hợp với mình là được rồi.
Lúc này ông Nhân không thể ngồi lại được nữa, ông đứng dậy đưa ra quyết định mà không cho Đông Thanh có cơ hội biện minh.
- Con không được cãi lời ba mẹ nữa! Ba không cần biết con làm sao thì làm, ngày mai con phải nghỉ làm chổ đó cho ba!
Ông Nhân nói xong bước vào nhà trong, bà Nhân cũng đứng lên theo. Trước khi vào nhà bà còn nói tiếp lời ông Nhân.
- Bây giờ chưa ai biết con nên nghỉ đi, chớ để mọi người biết con đi làm người giúp việc như vậy ba mẹ làm sao sống được.
- Nhưng con nghỉ làm việc này cũng hay mà mẹ! – Đông Thanh cố níu kéo.
- Dù sao con cũng đi làm rồi, cho con làm hết tháng luôn đi! Đông Thanh lại năn nỉ bà Nhân.
Bà Nhân lắc đầu, bước đi nhưng vẫn truyền đạt lại lời ông Nhân vừa nói.
- Ba con không muốn nghe lại chuyện này, con đừng nhắc lại lần nào nữa nếu không ba con giận thì mẹ cũng đành chào thua thôi.
Bà Nhân nói xong tiếp bước ông Nhân đi vào phòng. Lúc này chỉ còn lại hai chị em. Đông Thanh tiến lại gỏ đầu Minh Mẫn.
- Chị đánh chết em nè! Tại sao mẹ nói theo dõi chị, em không báo cho chị biết lại còn về kể hết cho ba mẹ nghe.
Minh Mẫn cũng đứng lên.
- Thôi em đi vào phòng đây! Chị nên nghỉ làm nơi đó đi, em không ủng hộ chuyện chị làm đâu.
Vậy là còn một mình, Đông Thanh thấy bối rối. Cô biết mình không thể làm công việc này được nữa, khi mà mọi người trong gia đình không ai chịu đồng ý.
Sau một lúc suy nghĩ, Thanh bấm điện thoại gọi cho Thanh Phong.
- Ngày mai tôi không đi làm nữa đâu, gia đình tôi đã biết chuyện và không cho tôi tới chổ anh làm nữa.
Giọng Thanh phong có vẻ bất bình.
- Cô không nghỉ được, trong hợp đồng có ghi là khi cô nghỉ làm cô phải tìm người khác thây thế, giờ chưa có người thế cô đã nghỉ, tôi biết làm sao đây!
- Anh đừng lo, tôi sẽ nhờ Mỹ Nhi đưa bé Ngân đi học giùm, chuyện cơm nước, cô ấy tạm thời lo cho cha con anh cho đến khi tôi tìm được người giúp việc mới. Anh đừng có lo lắng quá!
Thanh nói chưa xong, Thanh Phong đã lớn tiếng.
- Cô nói tôi đừng lo thì tôi sẽ đừng lo hay sao! Nếu cô giải quyết mọi việc không suông sẽ tôi sẽ đưa bé Ngân đến nhà cô, để nhờ cô lo giùm.
- Tôi không lo nữa đâu, anh tự lo đi!
Đông Thanh nói xong vội vàng tắt máy.
Chương 20
Chỉnh sửa lần cuối: