Hoàn thành Duyên Kỳ Ngộ - Hoàn thành - Huỳnh Thư Thư

huynhthuthu779

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
30/9/16
Bài viết
33
Gạo
0,0
Chương 9: Tìm người giúp việc.





Phong giật mình ngồi dậy, nhìn đồng hồ đã hơn sáu giờ. Bình thường mọi chuyện trong nhà như cho bé Ngân ăn sáng, đưa bé Ngân đi học là giao cho dì Sen phụ trách, nên Thanh Phong không phải lo lắng gì chuyện giờ giấc. Nhưng hôm nay mọi chuyện anh phải lo, mà bây giờ mới thức dậy thì thật sự là đã muộn. Thanh Phong vội vàng chạy sang phòng bé Ngân.

Trái với suy nghĩ của Thanh Phong, Bé Ngân đã chuẩn bị chính tề và đang ngồi trước gương tự cột tóc.

Phong bước tới ôm bé Ngân vào lòng, sóng mũi cay xè.

- Con đã chuẩn bị xong rồi sao! Ba thật hư đã không kêu con dậy mà còn bắt con chờ ba. Cho ba xin lỗi con gái!

Bé Ngân nhìn Phong cưòi.

- Ba nhanh lên đi, nếu không thì con lại trễ học!

Thanh Phong vội vàng đứng lên.

- Ba sẽ xong ngay đây, con đợi ba một chút!

Phong đứng lên đi về phòng, anh sữa soạn nhanh nhất để kịp giờ đưa bé Ngân đến trường.

Khi hai ba còn ngồi ngồi trước hai tô phở bốc khói, Thanh Phong thở phào nhẹ nhõm.

- Chúng ta sẽ không trễ giờ nếu con ăn nhanh một chút!

- Con sẽ ăn Nhanh!

Bé Ngân nói xong liền cầm đũa lên ăn.

Phong nhìn bé Ngân trong lòng dạt dào cảm xúc. Đứa con gái này thật xinh đẹp lại rất hiểu chuyện. Anh không thể ngờ, chỉ thiếu dì Sen có một ngày mà mọi chuyện lại rối tinh như vậy. Anh phải nhanh chóng tìm người giúp việc thôi!

Đang cúi đầu bên tô phở, Thanh Phong thấy có bóng người đứng trước mặt mình. Ngẩng đầu lên anh thấy Yến Nhi và bé My vừa bước vào bàn.

Yến Nhi nhìn thấy hai ba con Thanh Phong nên cô dừng lại.

- Em ngồi xuống đây được không?

Thanh Phong đứng dậy kéo ghế cho Yến Nhi.

- Hai mẹ con cứ ngồi đây luôn đi, đông người ăn sẽ ngon hơn!

- Anh đi công tác về hồi nào vậy? – Vừa ngồi xuống Yến Nhi đã gợi chuyện.

- Ngay ngày hôm qua! Lúc trưa tôi có ghé qua mua hoa nhưng không thấy cô.

- Bé My hôm qua sốt nặng quá nên tôi nhờ một người bạn bán giùm. Mà nghe nói dì Sen đã về quê rồi, vậy ai sẽ đưa bé Ngân đi học?

Thanh Phong thở dài.

- Tôi cũng đang lo đây! Hôm nay định ra chổ giới thiệu việc làm tìm một người giúp việc, không biết có hay không nữa.

Yến Nhi lên tiếng sau khi suy nghĩ rất nhanh.

- Để em thử hỏi giúp anh một người! Nhưng em muốn biết lương tháng, thời gian hợp đồng dài ngắn bao nhiêu để em còn nói cho người ta hay?

Không dấu được sự vui mừng, Thanh Phong vội vàng nói.

- Được cô tìm người giúp, tôi rất tin tưởng. Cô cứ bàn bạc mức lương với người đó giùm tôi, chuyện tiền bạc không quan trọng, nhưng quan trọng là người đó phải làm được việc.

Yến Nhi có vẻ hào hứng.

- Vậy được rồi! Em sẽ nói chuyện với nhỏ bạn xem sao. Trong thời gian này nó đang thất nghiệp biết đâu chẳng nhận lời để thay đổi tâm trạng cũng nên.

Thanh Phong nhìn Yến Nhi, anh hơi căng thẳng.

- Có phải cô gái hôm qua bán hoa giùm cô không?

Yến Nhi gật đầu.

- Phải, đúng là cô ấy!

Thanh Phong hoài nghi nói.

- Nhưng chắc gì cô ấy chịu làm công việc này!

- Em sẽ dò hỏi thử! Anh thấy cô ấy có được không, nhưng xem ra bé Ngân có vẻ rất thích cô ấy.

Thanh Phong quay sang nhìn bé Ngân dò hỏi.

- Ba và cô Nhi đây đang bàn chuyện tìm người thay cho bà Sen một thời gian, con nghĩ sao?

Bé Ngân tròn mắt nhìn Thanh Phong.

- Ai vậy ba?

- Chưa có liền đâu con! Cô Nhi nói sẽ hỏi giùm, ba hy vọng là sẽ được.

Quay nhìn Yến Nhi, Thanh Phong nói.

- Tôi nghĩ chuyện này không dễ vì một cô gái trẻ như vậy thiếu gì việc làm, sao lại nhận làm người giúp việc nhà cho người khác được.

- Nhưng bạn tôi không có việc làm nên để tôi nói thử.

- Vậy cô cứ hỏi giùm tôi, lương tháng không phải là vấn đề, quan trọng bé Ngân thích là được.

- Nếu được thì lúc nào tôi đưa có ấy tới nhà anh?

- Càng nhanh càng tốt, nếu cô ấy nhận lời thì nói cô ấy ngày mai tới làm luôn, vì thời gian này việc ở công ty rất nhiều nên tôi không thể chăm sóc cho bé Ngân được.

- Tôi sẽ cố thuyết phục cô ấy, nếu được tôi sẽ gọi báo cho anh.

Đợi Yến Nhi nói xong hết câu Thanh Phong cũng đứng dậy, anh gọi người thanh toán tiền rồi nói nhanh với Yến Nhi.

- Được hay không cũng cảm ơn cô! Bây giờ chúng tôi phải đi chứ không bé Ngân lại trễ học!

Nhìn Thanh Phong nắm chặt tay bé Ngân, Yến Nhi cảm thấy một tình cảm ấm áp len vào tim mình. Người ba trẻ này về ngoại hình, kinh tế đều tốt, tại sao lại ở một mình nuôi con. Yến Nhi khẽ cười, cô đang nghĩ đến một gia đình có đầy đủ ba mẹ và con cái.
Chương 10
 
Chỉnh sửa lần cuối:

huynhthuthu779

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
30/9/16
Bài viết
33
Gạo
0,0
Chương 10: Công việc bất ngờ.




Bà Nhân đẩy cửa phòng bước vào, trên giường vẫn thấy rõ một người còn đang nằm ngủ. Nhìn Thanh vẫn đang mặt vùi vào chiếc gối ôm, bà Nhân giận quá bước vào, kéo mạnh cái gối ôm ra khỏi người Đông Thanh.

Bị gọi dậy bất ngờ, Đông Thanh dụi mắt nhìn mẹ.

- Có chuyện gì hả mẹ?

- Giờ mà còn ngủ được sao! Không có việc gì làm thì dậy dọn dẹp nhà cửa cho mẹ.

- Một chút nữa thôi, con đang buồn ngủ!

Bà Nhân bực quá hóa giận.

- Xuống giữ nhà cho mẹ đi chợ!

Thanh càu nhàu, tiếp tục ôm gối bông vào lòng.

- Mẹ cứ khóa cửa rồi cầm chìa khóa đi theo, hôm nay con mới được ngủ nướng mà.

Bà Nhân lắc đầu thất vọng.

- Con bao nhiêu tuổi rồi! Vậy con không định đi tìm việc làm hay sao?

- Con đang suy nghĩ!

- Suy nghĩ trong mơ sao! Con cố học mười mấy năm trời để bây giờ bắt ba mẹ nuôi cơm hả?

Nghe mẹ nói đến chuyện nuôi ăn, Thanh ngồi bật dậy, cô cào cào mái tóc rối.

- Mẹ à! Con đang suy nghĩ xem mình thích hợp với công việc gì, mà mẹ thì không để cho con được yên một chút nào hết.

- Mẹ không biết! Con làm sao thì làm, nếu con cứ nằm ì như vậy thì con ở nhà nấu cơm, còn mẹ đi tìm việc thay con.

ĐôngThanh sị mặt xuống.

- Con sẽ đi kiếm việc làm vào ngày mai, còn bây giờ mẹ cho con ngủ hết hôm nay đi!

Nói xong Đông Thanh ôm gối nằm xuống ngủ tiếp. Bà Nhân nhìn con gái thở dài, rồi bước ra khỏi phòng. Tiện tay bà khép cánh cửa lại.

- Reng, reng!....

Có tiếng chuông điện thoại Đông Thanh mở mắt nhìn. Lại là số của Yến Nhi, Thanh thở dài chán nản.

- Lại có chuyện gì nữa sao! Đừng có nói Thanh đi bán hàng giùm, Thanh sẽ không làm nữa đâu.

Yến Nhi cười lớn trong máy.

- Không phải đâu! Tại Nhi có một chuyện rất quan trọng muốn nói với Thanh, Thanh có muốn nghe không?

Đông Thanh uể oải ngồi dậy.

- Có chuyện gì thì nói lẹ đi!

Mỹ Nhi bắt đầu gợi ý.

- Nhi biết có một công việc nhẹ nhàng nhưng được trả lương cao, Thanh có muốn làm hay không?

- Không! - Đông Thanh trả lời đứt khoát.

Sau vài giây ngẩn người, Yến Nhi hỏi lại.

- Tại sao lại không làm?

- Vậy Nhi nghĩ trên đời này còn có việc nhẹ nhàng lại lương cao hay sao! Nhi đừng nói Thanh ra phụ bán cho Nhi, công việc đó Thanh thấy cũng không nhẹ nhàng gì lắm đâu.

- Không phải Nhi! Có người muốn mướn Thanh làm việc, Thanh có làm hay không?

Đông Thanh thờ ơ hỏi.

- Vậy làm việc gì?

- Làm quản gia!

Nghe Yến Nhi nói, Đông Thanh mất vài giây suy nghĩ. Cô không hiểu Yến Nhi đang nói đến công việc gì.

- Làm quản gia là sao? Lẻ nào quản lí mọi công việc cho một gia đình.

- Ư, Thanh hiểu rồi đó! Vậy có làm hay không?

- Nhưng mình chưa hình dung đó là công việc như thế nào?

Thấy Đông Thanh có vẻ quan tâm, Yến Nhi ra sức thuyết phục.

- Làm quản gia là làm những việc trong nhà như: Nấu cơm, dọn dẹp... Ở nhà này ngoài làm chừng đó công việc, Thanh chỉ cần thêm một việc đó là chăm sóc cho một đứa nhóc và một ông bố trẻ nữa là xong.

Vừa nghe Yến Nhi nói xong, Đông Thanh bực mình quát lớn.

- Nè! Sao Nhi không nói đại là đi làm osin cho dễ hiểu, bày đặt còn vẽ vời.

Nhi cười hì hì.

- Chớ còn gì nữa, ý Nhi muốn nói nãy giờ là Thanh có muốn đi làm osin hay không, lương rất cao đó nha!

Đông Thanh không kiềm chế được sự giận dữ.

- Chắc Nhi khùng thiệt rồi, Nhi nghĩ gì khi nói mình đi làm chuyện đó! Dù không có việc làm nhưng Thanh cũng đã tốt nghiệp đại học loại giỏi chứ chẳng chơi. Chuyện này Thanh nghe còn không chấp nhận được chứ nói chi ba mẹ, nếu họ nghe được thì Nhi chết chắc, ai bảo Nhi nói con gái họ đi làm osin.

- Nhưng lúc này Thanh chưa có việc làm mà!

Chưa để Nhi nói thêm, Đông Thanh đã vội ngắt lời.

- Chưa có chứ đâu phải không có! Nhi đừng nói bậy nữa, Thanh cúp máy đây!

- Khoan!

- Gì nữa đây!

Yến Nhi từ tốn nói.

- Thât ra Nhi muốn Thanh đi làm chổ này vì đây là nhà có người đàn ông mà Nhi đã để ý từ lâu, nếu Thanh làm ở đó thì mình sẽ có nhiều lí do tiếp cận mục tiêu.

Thanh cắt ngang lời Nhi.

- Nghĩ cách khác đi cưng!

Giọng Nhi vẫn nài nỉ.

- Thật ra Thanh không biết gì cả, những người đi chăm sóc trẻ người ta gọi là bảo mẫu. Mà trên thế giới, nghề này rất quan trọng, họ phải học hành và đào tạo bài bãn mới hành nghề, thậm chí có cả đàn ông cũng làm nghề này nữa đó. Nếu Thanh không thích làm việc này thì coi như Thanh làm là vì mình được không?

- Không! Thanh đã nói là không làm được đâu, Nhi đừng có nói nhiều làm gì!

Nói xong không để Yến Nhi nói thêm, Đông Thanh tắt máy.

Vậy là không thể ngủ lại, Đông Thanh bước ra khỏi phòng. Nhà không có một ai, mọi người đều đã có công việc của mình. Bước xuống phòng khách Đông Thanh mở ti vi ra xem, tua qua vài ba kênh cũng chẳng thấy gì hấp dẫn, Đông Thanh thở dài, cô lại tắt ti vi.

Chẳng biết làm gì bây giờ, Thanh lại đi về phòng mình. Lúc này cô mới thấy rảnh rỗi quá cũng làm ta khó chịu, cô quyết định phải đi nộp hồ sơ, để xin được việc làm trong thời gian sớm nhất.

Nghĩ như vậy Đông Thanh có một chút hăng hái.

- Reng, reng!....

Điện thoại lại reo, vẫn là số điện thoại của Yến Nhi. Biết Nhi vẫn nói tới chuyện cũ nhưng Đông Thanh Vẫn bắt máy.

- Lại chuyện gì nữa đây!

- Thanh cứ thử làm xem có được không! Lương người ta cho mình ra giá, công việc thì không có gì nặng nhọc, còn có Nhi phụ giúp Thanh nữa mà.

Thanh vẫn nhất quyết từ chối.

- Đâu phải Thanh chỉ chăm sóc một con nhóc mà gọi là bảo mẫu, nhà đó còn một ông già nữa, nếu như vậy thì gọi Thanh là gì! Thôi Nhi nhận lấy công việc này đi, nếu Nhi thấy thích.

- Thì Nhi nói chung chung vậy thôi, chứ thật ra chỉ có chăm sóc một đứa bé thôi, đứa bé đó Thanh cũng đã biết rồi mà.

- Mấy đứa cũng vậy, Nhi đi tìm người khác đi, mình đã nói là không thể làm được! Chuyện gì thì được còn chuyện này thì không, hay là Thanh chăm sóc bé My còn Nhi nhận công việc đó làm đi!

Nhi dài giọng.

- Vậy thì lộ liễu quá! Nhi đang có việc làm tự nhiên bỏ ngang, qua bên đó giúp việc thì mọi người nghĩ sao.

Đông Thanh bình thản nói.

- Không phải ý Nhi cũng muốn người ta biết sao! Thôi Thanh cúp máy đây.

- Thanh sẽ làm được! – Ý Nhi cố vớt vát.

- Người Thanh chăm sóc sẽ là bé Ngân, con bé đó cũng dễ thương, đứa bé mà Thanh đã gặp hôm qua.

Đông Thanh sợ mình nghe không rõ, nên hỏi lại.

- Có phải con bé của ngày hôm qua phải không? Nhưng người giúp việc cũ nhà con bé đâu rồi?

- Cô ấy nghỉ về quê rồi!

Đông Thanh cảm thấy nghi ngờ.

- Chắc ba nó khó chịu quá nên người ta nghỉ rồi chứ gì?

Nhi cười trấn an Đông Thanh.

- Thanh nghĩ lầm rồi, ba bé Ngân là người đàn ông rất lịch thiệp, Thanh gặp sẽ thấy lời Nhi nói là sự thật.

- Thôi Nhi đừng nói hay cho người ta, Thanh đã nói sẽ không bao giờ làm việc đó.

Yến Nhi vẫn cứ nài nỉ.

- Thanh hãy suy nghĩ lại một chút xem sao. Giống như Thanh đang giúp đỡ Nhi nhưng lại được trả lương. Trong lúc này Thanh chưa có việc làm, ở nhà chắc là buồn, cứ đi làm một thời gian rồi tính.

Đúng như Yến Nhi nói, ở nhà thì buồn thật, nhưng chuyện đi làm chổ Yến Nhi thì không thấy ổn chút nào. Nghĩ vậy Đông Thanh cứ ậm ợ.

- Nhưng ba mẹ mình biết là chết.

Biết nói đúng chổ yếu của Đông Thanh, Yến Nhi tiếp tục tấn công.

- Nếu Thanh chịu đi làm thì Nhi và Thanh cứ nói với mọi người là tìm được việc làm rồi, làm quản lí chứ đừng nói làm việc gì thì ai mà biết được. Với mức lương cao chắc gia đình Thanh cũng sẽ tin thôi.

Nghe Yến Nhi nói, Đông Thanh thấy có vẻ thích hợp. Cô cũng muốn tranh thủ thời gian chưa có việc làm, giúp Yến Nhi một chút. Nghĩ như vậy, Đông Thanh nói với Yến Nhi.

- Thanh nhận công việc này trước tiên là để giúp Nhi. Nhưng Thanh chỉ giúp một thời gian thôi nghe, khi Thanh tìm được việc làm Thanh sẽ nghỉ làm ở nơi đó!

Yến Nhi mừng như mở cờ trong bụng. Cô vội vàng nói.

- Thanh đừng lo, khi nào người giúp việc cũ quay lại người ta sẽ thanh toán hợp đồng với Thanh ngay.

Nghe Yến Nhi nói rất rõ ràng nhưng Đông Thanh vẫn thấy có chuyện gì đó không ổn.

- Thanh quyết định sao rồi! - Yến Nhi nhắc lại.

Đông Thanh ngập ngừng.

- Bé Ngân thì Thanh thấy cũng thích nó, nhưng còn ba của nó thì sao, Thanh cứ thấy ngại ngại làm sao sao.

Yến Nhi nhanh nhảu nói.

- Mình đã nói anh ta rất đàng hoàng, hay tối nay Thanh lại gặp anh ta một lần rồi quyết định làm hay không nói sau.

Đông Thanh nhượng bộ.

- Ừ, để tối rồi Thanh tới! Nhưng việc có nhận lời làm hay không mình chưa quyết định đâu nha!

Mỹ Nhi vội vàng cướp lời.

- Ừ! Thanh chịu tới là được rồi. Tối Thanh nhớ đến, Nhi chờ đó nghe!

Có tiếng mở cổng, Đông Thanh nói với Nhi.

- Mẹ mình về rồi, mình không nói nữa đâu!

Thanh tắt bước xuống nhà, đón bà Nhân ngay cửa lớn.

- Mẹ đi chợ về rồi!

Bà Nhân đưa giỏ đồ ăn cho Đông Thanh

- Con vẫn còn ở nhà chưa đi nộp đơn xin việc sao? Định thay mẹ ở nhà nấu ăn thì cứ vào bếp làm luôn buổi trưa nay đi!

Đông Thanh cười.

- Con đã gửi đơn xin việc từ tối hôm qua rồi! Bây giờ người ta toàn nộp đơn qua mail, mẹ cứ tưởng đi ra khỏi nhà mới nộp đơn được sao.

- Có thật vậy không! Mẹ thấy con chưa tích cực gì cho việc này lắm. Con phải đi nộp đơn vào nhiều công ty, mới hi vọng có việc làm sớm.

- Vậy bây giờ con đi nghe mẹ!

- Đi đâu? - Bà Nhân vội hỏi.

- Thì mẹ nói đi xin việc!

- Chẳng phải con nói đã gởi đơn xin việc qua mail hay sao?

- Nhưng mẹ nói cũng nên nộp đơn nhiều nơi, con phải ra ngoài tìm vài thông tin về việc làm mới được.

Bà Nhân vui vẻ gật đầu.

- Con cứ đi đi! Chưa bao giờ mẹ thấy con tích cực tìm việc làm như vậy.

Thanh nhìn bà Nhân vui vẻ, lòng gợn lên chút muộn phiền. Cô không ngờ, chỉ có một việc nho nhỏ mà mẹ cô cũng đã vui như thế rồi. Nếu biết cô có công việc làm chắc mẹ còn vui hơn. Nghĩ vậy Đông Thanh quyết tâm phải mau tìm việc để không phụ lòng của mẹ.

Sau khi lòng vòng mấy nơi giới thiệu việc làm, thì những hứng khởi ban đầu của Đông Thanh cũng không còn mấy. Công việc đòi hỏi phải có vài năm kinh nghiệm còn không thì là những công việc ở xa.

Chạy một lúc thấy chán Đông Thanh cho xe chạy vào công viên. Dựng xe cạnh ghế đá, Đông Thanh ngồi xuống. Giờ này công viên vắng lặng không có một bóng người. Đưa mắt nhìn dòng người trên phố tấp nập, ai cũng có mục đích cũng có việc làm, còn mình thì sao ngồi đây. Thôi thì kiếm được việc gì thì cứ làm trước việc đó. Nghĩ như vậy nên Đông Thanh mở điện thoại chủ động gọi cho Yến Nhi. Cô hẹn Yến Nhi tối nay sẽ đến xem công việc như thế nào.
Chương 11
 
Chỉnh sửa lần cuối:

huynhthuthu779

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
30/9/16
Bài viết
33
Gạo
0,0
Chương 11. Gặp lại nhau.






Bước qua cánh cổng nặng nề là mãnh sân rộng với thảm cỏ xanh ngắt. Xa xa tấm mắt là những hàng cây lớn mà lúc này Đông Thanh không nhận ra là cây gì. Ngôi biệt thự màu trắng nằm ẩn mình trong các tàng cây đó.

-Ồ! - Đông Thanh không kiềm lòng được hô to.

- Đúng là quá tốt, ở trong thành phố có được mãnh đất như vậy thì không phải chuyện thường.

- Rồi Thanh sẽ còn ngạc nhiên nữa!- Yến Nhi cười nói.

Khi cả hai bước vào phòng khách Đông Nhi lại một lần nữa choáng ngợp với cách bài trí trong nhà. Đập vào mắt là bức tranh màu nâu trầm của nàng Monalisa xinh đẹp chiếm một phầm lớn với mảng tường cùng màu. Ngay cạnh đó là bộ sô pha rộng cùng màu tạo nên một khoảng không gian ấn tượng. Bên đối diện là bộ sa lông cùng màu dặt sát cửa số với bức màn dài sát đất, Cửa sổ thông thoáng với môi trường làm cho phòng khách như rộng hơn ra. Ngay lúc này Đông Thanh phát hiện một người đàn ông đang có mặt trong phòng. Với ánh sáng lộng lẫy tỏa ra từ chùm đèn pha lê treo ở trên cao, Đông Thanh không nhìn rõ mặt người đàn ông trong phòng vì ông ta đang đứng ngược sáng.

- Hai cô ngồi xuống đi!

Thanh Phong đưa tay chỉ vị trì trước mặt mình khi Yến Nhi và Đông Thanh bước lại gần.

Đông Thanh vừa ngồi xuống, chợt nhớ giọng nói này quen quen, Đông Thanh ngươc mắt nhìn người đàn ông trước mặt.

Nhìn Đông Thanh với biểu cảm khó đỡ, Thanh Phong nheo mắt cười.

- Chào cô bán hoa, còn nhớ tôi hay đã quên tôi rồi!

Thanh không thèm trả lời cô quay mặt sang hướng khác.

- Hai người đã biết nhau rồi phải không? – Yến Nhi cười nói

Đông Thanh không nhìn Thanh Phong, nói cộc lốc không biết cho ai nghe.

- Lúc sáng có ghé mua hoa nên chúng tôi cũng có làm quen với nhau rồi!

Mỹ Nhi cười.

- Vậy thì tốt quá rồi! Hai người cứ ngồi bàn bạc công việc với nhau, tôi phải về bên nhà vì đã nhận làm hoa ngày mai giao sớm cho khách.

Mỹ Nhi nói xong đứng dậy. Đông Thanh cũng đứng dậy.

- Thanh không nhận làm việc này đâu!

- Sao vậy? - Nhi ngạc nhiên hỏi.

- Cô sợ tôi sao? - Thanh Phong cười nhẹ chỉ làm vành môi đủ cong lên.

- Tại sao tôi lại sợ anh? - Đông Thanh phản ứng lại.

- Vậy Thanh có lí do gì mà không ở lại?

Nghe Nhi hỏi, tính bốc đồng của Đông Thanh trỗi dậy. Cô nhất định sẽ không thua cái gã keo kiệt này.

- Nhi cứ về đi, mình ở đây bàn chuyện xong rồi về!

Yến Nhi bước ra, Thanh Phong cũng bước ra tiễn Yến Nhi. Anh không quên để lại cho Đông Thanh câu nói.

- Tôi là người rất đứng đắn cô không cần phải ngại gì tôi cả!

Đông Thanh không nói lại, cô đưa mắt nhìn ngắm khắp căn phòng mà lúc nãy mình còn đang nhìn dở.

Khi quay vào Thanh Phong lại ngồi xuống trước mặt Đông Thanh.

- Cô dùng nước gì tôi lấy cho cô?

Thanh lắc đầu.

- Không cần! Tôi đến bàn công viêc với anh rồi tôi sẽ về ngay!

Thanh Phong gật đầu.

- Tôi rất thích làm việc với những người mau lẹ, nhưng trước tiên tôi xin tự giới thiệu về mình. Tôi tên Thanh Phong năm nay ba mươi tuổi có một con gái bảy tuổi. Tôi lấy vợ khi còn học đại học và hiện giờ đang làm tại công ty may mặc. Còn cô, cô cũng nên giới thiệu về mình đi!

Nghe Thanh Phong giới thiệu một loạt, Đông Thanh cười nhạt.

- Tôi nghĩ là điều ấy không cần thiết vì chưa chắc tôi chấp nhận lời đề nghị của anh.

Thanh Phong giướng mắt nhìn Thanh.

- Tại Sao?

Đông Thanh bắt đầu khiêu khích.

- Tôi chỉ sợ điều kiện tôi đưa ra anh sẽ không chấp thuận được nên tôi không cần phải nói gì về mình, vì đó sẽ là điều không cần thiết.

Thanh Phong nhếch môi cười, anh ngả người dựa ra sau ghế, hai tay khoanh tròn trước ngực, sẵn sàng đợi những câu nói của Đông Thanh.

- Tôi sẽ chấp nhận bất cứ điều kiện gì cô yêu cầu, miễn sao cô chịu làm việc cho ba con tôi là được.

Đông Thanh cười.

- Tôi sẽ làm nếu lương đạt được theo thoả thuận. Trước tiên tôi cần biết mình phải làm những công việc gì và đặc biệt không làm ngày thứ bảy và chủ nhật, vì ngày ấy anh có ở nhà nên tôi không thích phải gặp anh.

Thanh Phong suy nghĩ, anh hỏi lại.

- Nếu như tôi bận vào ngày thứ bảy và chủ nhật thì tôi phải làm sao?

- Tôi sẵn sàng tới giúp anh nhưng tiền công sẽ được tính gấp đôi.

Thanh Phong gật gù.

- Cô thật là Thẳng thắn, tôi rất thích điều đó!

Đông Thanh nhìn Thẳng vào mắt Thanh Phong.

- Đó chưa phải là yêu cầu chính thức, bây giờ tôi mới nói yêu cầu của tôi cho anh nghe.

Thanh Phong nheo mắt nhìn Đông Thanh.

- Tôi sẽ đồng ý với tất cả những điều kiện cô đưa ra, cô không phải nói nhiều. Còn bây giờ tôi muốn cô giới thiệu một ít thông tin về bản thân cô!

- Tôi tên Đông Thanh, tôi sẽ ghi rõ những chi tiết cần ghi trong bản hợp đồng. Còn bằng cấp tôi nghĩ không cần thiết vì công việc này chắc không giới hạn trình độ. Bây giờ anh cho tôi biết tôi phải làm công việc gì, để ngày mai tôi còn biết để làm. Với một hợp đồng mọi điều kiện đều đáp ứng đủ thì có người điên mới không nhận làm.

Thanh Phong mỉm cười.

- Cô đã ra nhiều điều kiện và tôi đã chấp nhận, riêng tôi chỉ có một chuyện muốn hỏi cô, nếu như cô tự dưng nghỉ ngang thì cô phải tính sao với tôi?

Không chần chừ Đông Thanh nói ngay.

- Tôi sẽ tìm người giúp việc khác cho anh rồi mới nghỉ.

Thanh Phong chăm chú nhìn Đông Thanh.

- Trong trường hợp cô chưa tìm được người làm thì sao?

Thanh nhún vai.

- Thì tôi sẽ chịu trách nhiệm!

Thanh Phong lại cười chứa đựng nhiều bí hiểm.

- Vậy là cô đã bằng lòng tới giúp cho tôi. Công việc thì không có gì nặng nhọc, cô phải chuẩn bị ba bữa ăn cho mọi người trong nhà, đưa bé Ngân đi học và dọn dẹp nhà cửa.

Đông Thanh nhếch mép cười.

- Công việc này cũng hợp với trình độ của tôi, nhưng tôi muốn biết rõ anh trả lương cho tôi là bao nhiêu?

Thanh Phong vẫn nhìn Đông Thanh, hất cằm vẻ tự đắc.

- Cô cứ cho một cái giá đi!

Thanh xòe bàn tay trước mặt Phong.

- Năm triệu!

Thanh Phong nhướng mày nhắc lại.

- Năm triệu?

Đông Thanh nhịp nhịp chân.

- Đúng năm triệu không thì thôi!

Thanh Phong chống cằm nhìn Đông Thanh, Không biết anh đang nghĩ gì, còn bản thân Đông Thanh lại bắt đầu thấy khó chịu trước cái nhìn chăm chăm của Thanh Phong.

- Anh thấy tốn kém quá phải không! Tôi còn chưa tính lương của ngày thứ bảy và chủ nhật, rồi còn những lúc làm thêm giờ nữa. Những ngày này lương phải trả gấp đôi. Nếu thế này tính ra thì không thấp lắm, anh nên suy nghĩ kỉ rồi hãy quyết định.

- Khoản chục triệu sao? - Thanh Phong đột nhiên hỏi, sắc mặt không hề thay đổi.

- Đó là khoảng lương trả cho sinh viên đại học loại giỏi đó!

- Cô đã tốt nghiệp đại học loại giỏi sao?

Thấy vẻ châm chọc trong lời nói của Thanh phong, Đông Thanh nghênh mặt lên, cô định nói mình là sinh viên đại học vừa ra trường, nhưng vội dừng lại vì sợ Thanh Phong nói cô bất tài không tìm được việc gì phải đi làm osin.

- Không chịu phải không, vậy tôi xin phép! - Đông Thanh nói rồi cầm giỏ xách đứng dậy

- Khoan đã! - Thanh Phong đưa tay ra cản Đông Thanh.

- Nếu một tháng tôi trả thêm tiền tám ngày, thứ bảy và chủ nhật trong tháng, Thì tôi phải trả cho một cô osin giá gần mười triệu hay sao!

Thanh cười.

- Vậy chủ nhật và thứ bảy anh ở nhà giữ bé Ngân, không thì đi đâu dẫn đi đó, như vậy khỏi tốn tiền.

Thấy Phong đắn đo, Đông Thanh nói tiếp.

- Anh thấy mình có nên suy nghĩ khi ký hợp đồng với tôi hay không! Nếu thấy cao quá thì cứ đi tìm người khác, còn tôi chỉ làm với mức lương đó mà thôi!

Thanh Phong cưòi.

- Tôi nghĩ cô sẽ đòi giá cao hơn nên đã chuẩn bị tâm lý trước rồi. Thật ra với năm triệu để trả lương cho một người giúp việc là quá cao, nhưng với cô, tôi sẵng sàng chấp nhận vì con gái tôi nó thích cô.

Đông Thanh nghi ngờ nhìn Phong.

- Có thật là như vậy không?

- Sao lại không! Vì con tôi, tôi có thể cho cô cả gia tài.

Thanh trề môi nói nhỏ.

- Làm phách cái gì! Mấy bông hoa còn trả giá, bày đặt cho cả gia tài.

Nhìn biểu cảm của Đông Thanh, Thanh Phong hiểu được phần nào suy nghĩ của cô.

- Cô đang nghĩ gì vậy?

Bị hỏi đúng suy nghĩ của mình, Đông Thanh giật mình.

- Tôi muốn biết lúc nào thì công việc bắt đầu?

- Ngày mai! – Thanh Phong trả lời dứt khoát.

- Làm liền sao? - Đông Thanh tự nhiên thấy lo lắng.

- Ngày mai cô nhớ tới làm sớm, cô có thể ở phòng của người giúp việc vẫn ở, tôi đã cho người sửa soạn lại vào sáng nay rồi.

Đông Thanh vội vàng giơ tay.

- Tôi chỉ ở lại trong ngày thôi, tối tôi phải về nhà vì ba mẹ tôi không thể nào chấp nhận được chuyện tôi qua đêm ở một nơi nào đó.

Thanh Phong tỏ ra dễ dãi.

- Cô làm sao thì làm miễn hoàn thành công việc là được rồi. Tôi là người đứng đắn nên không để ý đến chuyện đó.

Đông Thanh cười nhạt.

- Anh có đứng đắn hay không tôi làm sao tin được, nhưng anh đang nghĩ đến chuyện gì vậy?

Thanh Phong không trả lời câu hỏi của Thanh, anh nói đến chuyện công việc cô phải làm.

- Ngày mai muốn kịp đưa bé Ngân đi học cô phải đến trước sáu giờ, còn bây giờ cô muốn ở lại chơi hay về.

Đông Thanh bị động đứng dậy, cô phân bua với Thanh Phong.

- Tôi sẽ đến làm nhưng vì nhiều lí do chứ không phải vì tiền đâu!

- Tôi không quan tâm cô đến đây vì lí do gì, nhưng cô phải làm việc ở đây cho đến lúc tôi tìm được một người thây thế cô thì cô mới được nghỉ.

Bước ra khỏi cổng nhà Thanh Phong, Đông Thanh vẫn nghĩ đó không phải là sự thật.

- Sao rồi?

Yến Nhi bất ngờ bước đến bên Đông Thanh lên tiếng làm Đông Thanh giật minh. Cô quay sang gắt gỏng.

- Làm gì mà xuất quỷ nhập thần vậy, làm người ta giật mình!

Nhi nhìn quanh rồi hỏi Đông Thanh.

- Anh Phong đâu?

Thanh đưa mắt nhìn Yến Nhi

- Nhi có ý gì, sao lại hỏi như vậy?

- Anh Phong không đưa Thanh ra cổng sao?

Thanh trề môi.

- Ông chủ cần phải đưa đón osin sao!

Nhi vồ lấy tay Thanh.

- Vậy là Thanh chấp nhận rồi phải không?

Đông Thanh không nói gì cô bước đi, Yến Nhi cũng vội vàng đi theo.

- Vậy chừng nào sẽ bắt đầu?

- Nhi định chừng nào sẽ thu phục được mục tiêu! Thanh không có ý định làm mãi công việc này đâu nghe!

Yến Nhi cưòi đẩy vai Đông Thanh.

- Về đi! Mình sẽ cố gắng hoàn thành kế hoạch trong thời gian sớm nhất.

- Ừ! Giờ Thanh về ngày mai đi làm rồi, nhưng Thanh chẳng biết ăn nói sao với người nhà mình nữa.

- Thì cứ nói như tụi mình đã bàn, nói là xin được việc quản lí là được rồi.

- Quản lí cái con khỉ! Thanh bây giờ cũng khó nghĩ, nhưng tới đâu thì tính tới đó cũng chẳng nghĩ xa làm gì.

Khác với tâm trạng không thoải mái của đông Thanh, trong nhà Thanh đang vọng ra tiếng cười. Thanh biết mọi người đang nói về người không có mặt đó là cô.

Thấy Thanh vừa ló mặt vào, Minh Mẫn đã lên tiếng.

- Chị đi đâu về trễ vậy! Anh Minh Quang chờ từ nãy giờ kìa.

Đông Thanh ngồi vào ghế vẻ mặt vui tươi.

- Thông báo cho mọi người biết tin, hôm nay con đã tìm được việc làm ở một công ty tư nhân, lương tháng khoảng năm triệu đồng, nhưng thứ bảy và chủ nhật được nghỉ, nếu ngày nào làm thì lương sẽ được nhân lên gấp đôi.

Bà Nhân nghi ngờ.

- Sao con mới nói đi nộp hồ sơ mà có việc làm liền vậy hả?

- Mẹ nghĩ gì vậy! Con tốt nghiệp loại giỏi, lương tháng năm triệu tìm ở đâu không có.

Bà Nhân vẫn nghi ngờ.

- Con có thích công việc đó không?

Đông Thanh gật đầu.

- Lần này con thấy cũng phù hợp. Nếu không làm được, đợi nơi khác gọi mình sẽ nghỉ sau.

Bà Nhân gật gù.

- Vậy thì được! Mẹ chỉ sợ con lại bỏ việc như đợt vừa rồi thôi. Con nên biết công việc bây giờ không dễ kiếm đâu!

Minh Mẫn cười cười, tiến lại ngồi gần Đông Thanh.

- Hôm nay chị nên dẫn mọi người đi khao, vì đã có công việc mới rồi!

Đông Thanh trợn mắt nhìn Mẫn.

- Mới nhận việc chưa lãnh lương thì lấy gì mà khao.

Minh Mẫn cười.

- Em biết thế nào chị cũng sẽ trả lời như vậy, nên hôm nay anh Quang sẽ ứng trước cho chị mượn chị có đồng ý hay không.

Biết Minh Mẫn có ý gài mình với Minh Quang, Đông Thanh không phản đối, cô nhìn Minh Quang anh nhanh chóng gật đầu.

- Vậy cũng được! Tối nay chưa ăn cơm nên mời cả nhà cùng đi ăn tối luôn.

- Thôi bọn trẻ tụi con cứ đi chơi với nhau đi, ba mẹ ở nhà xem ti vi được rồi. Nhưng nhớ là phải về sớm nghe chưa! - Ông Nhân lên tiếng từ chối. Việc đi ra ngoài ăn uống đã không còn thích hợp với những người già.

Nghe ông Nhân nói, Mẫn cũng tán đồng, anh kéo tay Đông Thanh.

- Ba nói vậy cũng hay, tụi mình đi thôi chị!

Quay sang Minh Quang, Mẫn hối.

- Bây giờ chúng ta phải đi liền, nếu không chị Thanh lại đổi ý đó!

Cả ba bước ra sân bà Nhân nhìn theo thở dài.

- Cái thằng tốt như vậy mà sao tôi thấy con Thanh nhà mình nó cứ hờ hững như không thích cậu ta vậy!

Ông Nhân đứng lên gấp tờ báo lại, ông nói với bà Nhân.

- Ăn cơm thôi! Chuyện tụi nhỏ để tụi nhỏ tự tính đi!

Bà Nhân vẫn có vẻ không đành lòng nhưng cũng phải theo ông Nhân vào phòng ăn.
Chương 12
 
Chỉnh sửa lần cuối:

huynhthuthu779

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
30/9/16
Bài viết
33
Gạo
0,0
Chương 12: Nhận việc.





- Chị ăn gì, em cho chị chọn món vì hôm nay chị phải trả tiền! - Khi phục vụ quán bước ra, Minh Mẫn nhìn Đông Thanh cười nói.

- Cho chị một tô phở! Em với anh Quang cứ gọi món gì mình thích, hôm nay chị sẽ trả hết!

- Chị đúng là tín đồ của phở, vậy gọi ba tô phở luôn đi! Tiền chị còn đi mượn mà còn cao giọng, muốn ăn gì thì ăn.

- Vậy thì em đừng ăn!- Thanh ngắt ngang lời Minh Mẫn.

- Như vậy sẽ không thể hiện được thành ý, em đành phải ăn vậy.

Thức ăn rồi cũng được đưa ra, Thanh vừa cúi xuống định đưa đũa thức ăn vào miệng thì mắt cô dừng lại phía đối diện.

Phong đang ngồi với một cô gái lạ, cả hai đang cười cười nói nói, trông rất vui vẻ.

Đông Thanh chau mày nói nhảm.

- Bé Ngân ở nhà với ai ta!

- Em đang nói gì vậy? – Minh Quang nhìn Đông Thanh dò hỏi.

- À không!

Đông thanh bỏ đũa xuống cô đẩy ghế đứng dậy.

- Hai ngưòi dùng trước, em qua đây có chút việc rồi quay lại liền.

Mặc cho Minh Quang và Mẫn ngớ người nhìn, Đông Thanh bước đến bàn của Thanh Phong.

Thanh Phong cũng rất ngạc nhiên khi nhìn thấy Đông Thanh, Anh ngước mặt hỏi.

- Cô cũng đi ăn ở đây sao?

Đông Thanh gật đầu chào cô gái ngồi cùng bàn với Thanh Phong, cô cúi đầu ghé sát tai Thanh Phong nói nhỏ.

- Anh ra đây tôi nói chút chuyện!

Phong cười với cô gái ngồi cùng.

- Xin lỗi em, anh sẽ vào ngay thôi!

Kéo Thanh Phong ra một chổ khuất, Đông Thanh chau mày nhìn Phong.

- Anh ở đây còn bé Ngân ở nhà với ai?

- Nó ngủ rồi! Tôi chỉ định đi một chút rồi về ngay.

Thanh gằn giọng.

- Anh để nó một mình ở nhà lỡ nó giật mình, trong một căn nhà rộng không thấy một ai thì anh nghĩ nó sẽ làm sao!

Mặt Thanh Phong biến sắc. Phong kéo Thanh tới sát mình nói nhỏ

- Cô đừng ầm ỉ lên như vậy, cô gái kia là đối tác làm ăn của tôi đó!

Thanh trề môi.

- Anh có lầm không vậy! Đối tác làm ăn sao không đến văn phòng vào ban ngày mà lại hẹn nhau lúc này, tôi thấy anh có hành vi mờ ám gì rồi!

Phong đưa tay gãi đầu.

- Cô đang nghĩ vì vậy! Nói nhỏ một chút chứ để người ta nghe thấy thì còn mặt mũi nào nữa.

- Biết xấu hổ thì đừng làm bậy!

Phong nhăn nhó.

- Tôi làm bậy gì! Bây giờ người ta vẫn ký được hợp đồng trên bàn nhậu đó thôi, còn trong quán nước bàn chuyện công việc thì có gì lạ đâu!

Thanh lắc đầu.

- Nhưng sao phải gặp nhau giờ này?

Phong càng nhỏ giọng

- Công việc hôm nay rất cần thiết. Bạn tôi sẽ về nước ngay trong ngày mai, chúng tôi phải bàn bạc công việc một chút trước khi cô ấy đi.

Thanh quay đi.

- Vây thì mặc kệ anh!

Thanh Phong vội chụp lấy tay Đông Thanh, năn nỉ.

- Hay là cô giúp tôi một chút đi!

- Tôi chưa ăn xong bữa! – Đông Thanh trả lời dứt khoát nhưng Thanh Phong vẫn đang nắm chặt lấy tay cô.

Đông Thanh ngượng ngùng đẩy tay Thanh Phong ra.

- Anh có thả tay tôi ra không, người ta nhìn thấy tưởng tôi với anh là một đôi tình nhân đang giở trò giận hờn.

Thanh Phong cười, vẫn chưa buông tay Đông Thanh.

- Vậy thì càng tốt, tôi cũng muốn mọi người nghĩ vậy.

Bực mình Đông Thanh giật mạnh tay ra.

- Nhưng tôi thì thấy tôi với anh không xứng là một cặp tình nhân, thả ngay tay tôi ra đi ông bố ham vui sớm!

Thanh Phong thả tay Thanh ra, anh trợn mắt nhìn cô.

- Cô nói gì mà lạ vậy, cô có giúp tôi thì giúp còn không thì thôi, sao lại lôi chuyện tình cảm cá nhân của tôi vào đây.

- Vậy thì tôi không giúp đâu!

Thấy Thanh dợm bước đi, Thanh Phong lại hạ giọng.

- Cô giúp tôi đi, tôi sẽ trả lương cho cô bắt đầu từ hôm nay.

Thanh liếc xéo Phong.

- Nếu anh nói vậy thì ngày mai kí hợp đồng rồi tôi mới đi làm.

Không để Đông Thanh từ chối, Thanh Phong lấy chìa khoá ra nhét vào tay Đông Thanh.

- Cô nhanh chân lên giùm tôi, nếu không vì tôi thì cô vì bé Ngân một chút, nó vốn rất quý cô kia mà!

- Giờ mới biết sợ sao? Không biết suy nghĩ gì cả!

Thanh Phong đơ mặt ra nhìn Thanh.

- Vậy bây giờ cô có đi không?

Đông Thanh cầm chìa khoá, cô lưỡng lự một chút rồi đi về phía Mẫn và Minh Quang khi cả hai đang đưa mắt tò mò nhìn mình.

- Thanh có chút chuyện gấp lắm, anh Quang và Mẫn ăn xong cứ về trứoc đi, Thanh xin lỗi lần sau sẽ mời hai người một chầu hoành tráng.

Không đợi hai người trả lời, Đông Thanh nói với Mẫn.

- Cho chị mượn chìa khóa xe, lúc về chị sẽ nói chuyện sau!

Minh Mẫn chần chừ rồi cũng đưa chìa khóa cho Đông Thanh, trong khi Minh Quang vẫn ngơ ngác nhìn cô.

- Có chuyện gì mà vội vậy Thanh?

Thanh nhìn Minh Quang áy náy.

- Em có chuyện đột xuất không thể không đi được, cho em xin lỗi hôm sau em sẽ khao lại!

Đông Thanh nói xong vội vả chạy đến nhà Thanh Phong.

Loay hoay một lúc Đông Thanh cũng mở được khóa. Cô đẩy cửa bước vào trong nhà, ánh sáng mờ mờ của một bóng đèn nhỏ cuối phòng khách hắt ra cũng cho Đông Thanh xác định được vị trí của công tắc đèn.

Đông Thanh đưa tay bật công tắc, đèn trong phòng vụt sáng lên.

Sau khi quan sát phòng khách và định hướng phòng ngủ Đông Thanh bước vào bên trong

Mở phòng thứ nhất.

Mở phòng thứ hai.

Mở phòng thứ 3.

Nhìn thấy bé Ngân vẫn ngủ say sưa, Đông Thanh thở phào nhẹ nhõm.

Lướt một lượt khắp phòng, mọi thứ thật lộn xộn. Đông Thanh bước vào sắp xếp các vật dụng nằm rải rác khắp phòng.

Thấy quyển truyện tranh để ở ngay đầu giường, Thanh nằm xuống bên cạnh bé Ngân và cầm lấy quyển truyện lên đọc.

- Reng, reng!...

Có tiếng chuông điện thoại, Đông Thanh giật mình nhìn đồng hồ trên tường, đã hơn mười giờ đêm. Đông Thanh bắt máy, cô nghe nghe rõ giọng bực bội của bà Nhân.

- Con làm gì mà giờ này chưa về?

Thanh lật đật đứng dậy.

- Dạ, con về liền đây!

Thanh đứng dậy nhìn Bé Ngân, miệng không ngừng lẩm bẩm.

- Giờ này còn chưa về thì chừng nào mới về?

Bà Ngân nghe con lẩm bẩm, nhưng không nghe rõ chuyện gì, bà tiếp tục hối thúc.

- Bây giờ con về được chưa!

- Dạ, con sẽ về ngay!

Đông Thanh tắt điện thoại và bước nhanh ra phòng khách. Nhưng khi đến cửa cô lại lưỡng lự, không biết nên ở hay nên về. Cô nôn nóng rút điện thoại ra rồi lại cất đi, vì cô chưa kịp lưu số của Thanh Phong thì làm sao gọi cho anh được.

Suy nghĩ một chút, cuối cùng cô quyết định phải chạy ra quán gọi Thanh Phong về, nhưng rồi lại sợ Thanh phong không còn ở đó.

- Nhưng cũng phải thử một lần!

Đông Thanh nghĩ vậy nên cô vội mở cửa bước ra.

Bỗng dưng một bóng đen đang ngồi bên thềm vụt đứng dậy. Đông Thanh hoảng hốt thụt người lại, hét lớn.

- Ai vậy?

Thanh Phong lên tiếng.

- Tôi đây chứ ai! Bộ cô tưởng ma hay sao!

Đông Thanh nheo mắt nhìn.

- Anh định nhát ma tôi đó hả? Sao bây giờ anh mới về, anh muốn tôi bị gia đình cấm cửa hay sao!

Thanh Phong đẩy Đông Thanh sang một bên, anh bước qua mặt Thanh vào nhà.

- Tôi mới là người muốn hỏi cô điều đó. Cô đã làm gì trong nhà tôi mà tôi bấm chuông ầm ỉ cô không ra mở cửa.

Đông Thanh ngượng ngập chống chế.

- Tôi có làm gì đâu, chỉ ngồi trong phòng bé Ngân thôi! Mà anh bấm chuông hồi nào sao tôi không nghe thấy gì hết!

- Cô nói thiệt đó chứ! Chẳng lẽ chuông bị hư!

Đông Thanh ngơ ngác.

- Anh có bấm chuông sao!

Thanh Phong nhìn Thanh dò xét.

- Cô đã làm gì trong nhà tôi, mà cả tiếng chuông to như vậy mà cũng không nghe? Đừng nói với tôi là cô ngủ quên nên không biết.

- Tôi đi về đây không nói với anh nữa!

Nhìn thái độ lãng tránh của Đông Thanh, Thanh Phong biết mình đã nói đúng. Để Đông Thanh đỡ ngại, anh lái sang chuyện khác.

- Tôi về lúc hơn chín giờ, bấm chuông hoài chẳng thấy cô ra mở cửa, tôi tưởng mình đã bị nhốt ở ngoài này luôn rồi. Bây giờ cô về hay cô có ý định ngủ lại nhà tôi!

Đông Thanh nhăn mặt, đẩy Thanh Phong ra xa.

- Đồ điên! Anh tránh mau cho tôi ra.

Đông Thanh nói xong bước nhanh ra nơi để xe. Thanh Phong bước tới định dắt xe nhưng Đông Thanh đã gạt anh sang một bên.

- Không cần đâu, tôi vẫn tự làm khi không có sự giúp đỡ của anh. Nhưng tôi nhắc cho anh nhớ, tiền công của ngày hôm nay sẽ phải trả gấp đôi theo thỏa thuận.

Thanh Phong không phản đối, anh lấy hộp thức ăn để sẵn, treo qua xe Đông Thanh.

- Cho tôi xin lỗi vì đã làm mất bữa ăn của cô, và thật lòng tôi rất cảm ơn cô về chuyện của tối hôm nay.

Đông Thanh chưa kịp từ chối thì Phong đã đóng cổng lại. Đông Thanh nhìn cánh cổng vừa khép sau lưng, lòng không vui không buồn, cô lên xe ra về.




Trong lúc đợi Đông Thanh về, bà Nhân vừa ngủ vừa xem ti vi.Ông Nhân bước ra nhìn thấy cảnh tượng này chỉ biết lắc đầu. Bước tới gần ông lay vai bà Nhân.

- Bà sao không vào trong ngủ, ngồi ngủ gà ngủ gật như thế này không mệt à!

Bà Nhân sữa lại thế ngồi.

- Sao ông không ngủ ra đây làm gỉ?

- Giật mình dậy không thấy bà ở đâu nên tôi đi tìm bà. Mà bà đang ngồi làm cái gì ở đây vậy?

Bà Nhân thở dài, nhìn ông Nhân vừa ngồi xuống trước mặt.

- Không biết con Thanh đi đâu từ tối tới giờ, tôi ngồi đợi mỡ cửa cho nó, cả mấy tiếng đồng hồ rồi mà chưa thấy đâu.

Ông Nhân rót ly trà, đưa lên miệng uống.

- Bà đang làm cái gì vậy! Con cái lớn rồi để cho nó thoải mái một chút đi, bà cứ lo lắng như vậy hoài làm tụi nhỏ cũng khó chịu!

- Thì tôi có nói gì đâu, nhưng con gái đi đâu cũng phải về nhà sớm một chút!

Ông Nhân đưa mắt nhìn đồng hồ trên tường.

- Mới mười giờ mà bà la cái gì, ngoài đường bây giờ là lúc mọi người đi chơi đông nhất trong ngày đó.

Bà Nhân cằn nhằn.

- Chắc ông muốn con ông cũng giờ này ra đường phải không!

Ông Nhân chau mày tỏ ý khó chịu.

- Bà đang nói gì vậy! Con mình đâu phải là những đứa hay đi chơi đi bời. Mà bà không biết sao, giờ này rất nhiều người không phải đi chơi mà mới bắt đầu công việc của họ, bà đừng nghĩ ai ra đường giờ này cũng chỉ đi chơi.

Ông Nhân vừa nói xong thì có tiếng chuông cửa.

- Nó về rồi kìa!

Bà Nhân có vẻ bất bình.

- Tôi không gọi ông tưởng nó về liền sao!

- Vậy ra mở cửa đi, nói tôi nghe làm gì.

Bà Nhân bước ra, một lúc sau cùng Đông Thanh bước vào.

- Con đi đâu giờ mới về để cho mẹ con lo lắng vậy? – Ông Nhân lên tiếng hỏi.

- Công ty có việc gấp, tụi con đang bàn một số vấn đề nên đã không để ý đến thời gian. Khi mẹ gọi con mới thấy là đã trễ nên ra về liền.

Bà Nhân tỏ vẻ không bằng lòng.

- Cái công ty gì mới nhận việc đã có chuyện làm! Thôi lên ngủ đi để ngày mai còn phải đi làm sớm.

- Vậy con lên phòng đây!

Nói xong Thanh đi lên phòng, cô sợ nếu nấn ná một chút mẹ hỏi tới hỏi lui, có khi lại lộ ra mọi chuyện.
Chương 13
 
Chỉnh sửa lần cuối:

huynhthuthu779

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
30/9/16
Bài viết
33
Gạo
0,0
Chương 13: Ngày đi làm đầu tiên.







Đông Thanh bần thần đứng trước tủ quần áo, cô không biết chọn bộ nào để đi làm cho hợp. Đi làm osin không lẽ bận đồ công sở, mà ăn bận lôi thôi thì mẹ sẽ nghi ngờ.

Suy nghĩ mãi Đông Thanh quyết định chọn áo sơ mi sáng màu cùng kết hợp với quần tay bỏ áo vô thùng trông rất lịch sự, nhưng bất cứ lúc nào cũng có thể kéo ra ngoài thùng tạo nên phong cách nhếch nhác.

Thanh đứng trước gương ngắm lại mình một lần nữa, cô mỉm cười hài lòng rồi xách giỏ đi ra. Vừa mở cửa Thanh chạm ngay bà Nhân, không biết bà đã đứng bên ngoài từ lúc nào. Đông Thanh bất ngờ nói to.

- Mẹ làm con giật mình!

- Con đã chuẩn bị xong rồi à! – Bà Nhân nói khi đã nhìn thoáng qua Đông Thanh.

Đông Thanh không cười nổi vì sự quan tâm của mẹ, sau vài giây lấy lại tinh thần cô nhẹ nhàng nói.

- Con xong rồi, giờ con đi làm đây!

Bà nhân nhìn Thanh gật đầu vẻ hài lòng.

- Đi làm phải có tính kiên nhẫn nghe con! Người ta nói gì có đúng hay sai cũng đừng phản ứng quá mạnh, con tưởng làm cho người ta cũng như làm những việc ở nhà mình sao, phải thật chăm chỉ chứ không thì lại mất việc.

- Con biết rồi, lần này con sẽ cố gắng hết sức!


Trong lúc Đông Thanh cho xe lao nhanh trên đường thì bé Ngân đã chuẩn bị chỉnh tề, tóc đã được cột cao và quần áo đã được thay mới.

Thanh Phong đẩy cửa bước vào. Bé Ngân ngước nhìn thấy Phong cất giọng hỏi.

- Ba đã chuẩn bị xong chưa?

Thanh Phong ngồi xuống cạnh con.

- Con có biết hôm nay cô Thanh sẽ đến đưa con đi học không?

Mắt bé Ngân vụt sáng lên.

- Cô Thanh hả ba! Nhưng sao bây giờ cô Thanh còn chưa đến.

Thanh Phong lắc đầu, cố dấu vẽ thất vọng.

- Ba cũng không biết! nhưng nếu cô Thanh không tới kịp, ba con mình chuẩn bị đi tới trường thôi!

Bé Ngân nhăn mặt.

- Sao cô Thanh lại tới trễ vậy không biết, con muốn ba và cô Thanh cùng đưa con đi học luôn!

- Nhưng ba rất bận việc! Sau này cô Thanh sẽ chăm sóc cho con, đến chiều ba sẽ về với con.

Thanh Phong vừa nói xong thì nghe tiếng xe máy chạy vào sân, tiếp theo là tiếng bước chân như chạy của Đông Thanh.

Thanh Phong nhìn bé Ngân mỉm cười.

- Cô Thanh đã tới rồi đó!

Ngay lúc này Thanh đi ào vào phòng bé Ngân nhưng đụng ngay Thanh Phong đứng ngay cửa phòng, anh đang nhìn cô vẻ mặt khó chịu.

- Ngày mai cô phải đến sớm hơn!

Nghe câu nói như ra lệnh của Thanh Phong, Đông Thanh không trả lời rồi bước vào phòng bé Ngân.

Bé Ngân nhìn thấy Thanh, miệng cười sung sướng.

- Cô đến trễ vậy, con phải đi học sớm đó!

Đông Thanh mỉm cười, ngồi xuống gần bé Ngân.

- Con rất giỏi, ngày mai cô sẽ đến thật sớm, sẽ làm mọi việc cùng con. Còn bây giờ chúng ta đến trường chứ!

- Mình còn chưa ăn sáng mà cô!

Thanh giật mình.

- Cô quên mất! Ngày mai cô sẽ làm cơm sáng, nhưng con nhớ đừng cho người nhà cô biết chuyện cô đang làm ở nhà con nghe!

Bé Ngân tròn mắt nhìn Đông Thanh.

- Sao vậy cô?

Thanh ậm ờ.

- Gia đình cô không thích cô đi làm những việc này vì việc này thường dành cho những người đã lớn tuổi, cô còn trẻ làm việc này kỳ lắm.

Bé Ngân gật đầu.

- Đựoc rồi! Con sẽ không nói với ai đâu.

Đông Thanh bẹo má bé Ngân.

- Bé Ngân của cô thật là ngoan! bắt đầu từ hôm nay cô và con sẽ là bạn của nhau, con nhớ đây chính là một bí mật đó.

Bé Ngân nhoẻn miệng cười.

- Hôm qua con có nghe ba nói chuyện với cô Nhi, nhưng con không ngờ người đó lại là cô.

Đông Thanh vuốt lại mái tóc của bé Ngân một lần nữa cho thẳng, rồi nắm tay bé Ngân đứng lên.

- Hôm nay cô đến trễ nên không kịp chuẩn bị đồ ăn sáng, ngày mai cô sẽ chuẩn bị đồ ăn sớm cho con!

Đông Thanh một tay nắm tay bé Ngân một tay xách cặp sách. Khi cả hai bước ra phòng khách thì nhìn thấy Thanh Phong trong trang phục chỉnh tề.

Vừa thấy Đông Thanh, Thanh Phong lên tiếng.

- Hình như cô chưa chuẩn bị bữa ăn sáng thì phải!

Đông Thanh bối rối.

- Ngày đầu đi làm tôi chưa chuẩn bị kịp. Sáng nay anh tự lo cho mình đi, phần bé Ngân tôi sẽ cho bé đi ăn sáng bên ngoài rồi đưa đến trường luôn.

Thanh Phong nhìn Đông Thanh nói như ra lệnh.

- Chỉ có ngày đầu thôi nghe!

Thanh Phong nói xong quay vào nhà nhưng Đông Thanh vội vàng nhắc nhở.

- Anh quên đưa tiền cho tôi thì phải!

Thanh Phong quay lại, ngạc nhiên nhìn Đông Thanh.

- Mới làm ngày đầu mà cô định đòi lãnh lương sao!

Đông Thanh bước lại nghênh mặt nhìn Thanh Phong.

- Anh không biết hay giả bộ không biết! Năm triệu anh trả lương tôi phải chi cả tiền chợ và mọi thứ hay sao! Hèn gì người giúp việc trước nghỉ là đúng rồi, nếu anh không muốn tôi nghĩ ngay ngày hôm nay thì phải đưa tiền cho tôi.

Phong giướng mắt.

- Vậy tôi phải đưa thêm cho cô bao nhiêu?

Thanh lẩm nhẩm tính nhưng rồi cô lại lắc đầu.

- Tôi không tính được, anh cứ đưa cho tôi bao nhiêu cũng được, tôi chi bao nhiêu sẽ ghi lại rồi đưa cho anh xem, anh không phải lo việc thất thoát tiền bạc.

Thanh Phong lầm bầm nhưng cũng mở ví đưa tiền cho Đông Thanh. Đông Thanh nhận tiền vừa đếm tiền vừa nói.

- Cả tiền ăn sáng của tôi, tôi cũng tính vô đây luôn đó nghe!

Thanh Phong hất hàm.

- Sao cô không ăn ở nhà rồi hẳn tới?

- Tôi sẽ ăn sáng ở nhà, nhưng nếu tôi có tới trễ một chút thì anh cũng bỏ qua cho nghe!

Nhìn mặt Đông Thanh đầy vẻ khiêu khích, Thanh Phong hạ giọng.

- Thôi! Cô cứ tính tiền ăn sáng của cô vào tiền chi tiêu hàng ngày luôn đi. Tôi không muốn vì lí do này mà cô không hoàn thành nhiệm vụ. Nhớ là chiều nay khi tôi về đến nhà phải thấy nhà cửa gọn gàng, cơm mước đầy đủ và nhất là bé Ngân phải được chăm sóc tốt nhất.

Thanh Phong nói xong quay lưng bước đi. Đông Thanh nắm tay bé Ngân mỉm cười, cô nói với con bé.

- Ba con vừa có một quyết định thật sáng suốt!

Khi Thanh đi đến gara lấy xe, Thanh Phong cũng vừa đến nơi.

- Anh đi luôn sao?

- Vì cô mà tôi không kịp giờ!

Thanh Phong nói nhưng không nhìn Đông Thanh, mà Đông Thanh không vì thế mà buông tha Thanh Phong.

- Bây giờ tôi đưa bé Ngân đi học, mọi việc trong nhà tôi sẽ sắp xếp lại khi anh đi làm. Nhưng tôi chưa nói với anh, tiền xăng hàng ngày đưa đón bé Ngân, rồi tiền cơm nước, anh cũng phải trả cho tôi, đó là phí ngoài lương.

Thanh Phong dừng chân, đưa mắt nhìn Đông Thanh.

- Cô phải tiêu xài tiết kiệm, đừng nghĩ không phải tiền mình mà cứ xài thoải mái, tôi chỉ sợ không còn tiền trả lương cho cô thôi.

- Tiền lương tôi sẽ không thiếu một đồng, anh nhớ chưa! Tôi chịu tới đây làm là khổ cho tôi lắm rồi, anh lo cư xử với tôi đàng hoàng chứ không tôi bỏ việc trước khi anh tìm được ngưòi giúp việc mới.

Thanh nói xong không đợi Thanh Phong phản đối, cô chạy xe ra khỏi cổng.

Phong nhìn theo, bất giác anh mỉm cười.
Chương 14
 
Chỉnh sửa lần cuối:

huynhthuthu779

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
30/9/16
Bài viết
33
Gạo
0,0
Chương 14: Nổi buồn của bà Nhân.






Thường vào lúc sáng sớm, ông Nhân ra công viên gần nhà, tập thể dục với mấy người bạn cùng phố. Khi không có thời gian ông chỉ ra khoảng sân nhỏ trước nhà, vung tay vung chân vài cái cũng coi như là xong một bài tập thể dục buổi sáng.

Hôm nay lại dậy trễ, vừa làm xong vài động tác nhẹ nhàng, bước vào bếp, nhìn thấy bà Nhân đang ngồi chống cằm, mặt buồn rầu nhìn mâm cơm.

- Sáng sớm bà làm gì ngồi rầu rĩ vậy?

Bà Nhân không nhìn ông Nhân nói như nói với chính mình.

- Cuộc sống thật vô nghĩa, ngày ngày làm chừng đó công việc vô nghĩa, nhìn thời gian trôi qua thấy chẳng có ý nghĩa gì.

Ông Nhân ngồi xuống đối diện với bà Nhân.

- Bà hôm nay sao vậy, có chuyện gì làm bà buồn sao?

Bà Nhân lắc đầu.

- Chẳng ai làm tôi buồn cả nhưng ông nhìn đi, sáng sớm lo dậy nấu nướng nhưng rồi chẳng ai ăn.

Ông Nhân cười hà hà.

- Vậy mà bà buồn sao! Mà sáng nay tụi nhỏ đi đâu hết rồi?

Bà Nhân đứng dậy.

- Tôi cũng không hiểu nữa! Sáng con Thanh chạy như bay ra khỏi nhà, thằng Mẫn đến trường sớm, nấu nhiều đồ ăn như vậy không biết để ai ăn.

- Không ai ăn thì tôi với bà ăn. Nếu còn thừa thì trưa khỏi phải nấu, bà mau dọn cơm ra đi!

Bà Nhân vẫn chưa thôi lầm bầm.

-Tôi thấy đời tôi thật là vô nghĩa chẳng ai quan tâm đến tôi nữa rồi.

Ông Nhân giương mắt nhìn bà Nhân.

- Cái bà này thiệt lạ! Bà rất quan trọng với cha con tôi, nếu không có những bữa cơm của bà thì chúng tôi biết làm sao.

Bà Nhân buồn bã nói.

- Thì tôi chỉ là người nấu cơm tháng thôi mà!

- Bà đừng nghĩ vậy con cái nghe thấy thì buồn. Chẳng phải tụi nó cũng đang cố gắng làm cho bà vui sao.

Bà Nhân xới cơm ra chén.

- Tôi chỉ nói vậy thôi chứ thật ra tôi cũng lo cho tụi nó lắm.

- Bà cũng đừng phải lo lắng nhiều, tụi nó lớn sẽ hiểu chuyện thôi! Bà ăn cơm đi, nếu bà buồn hàng ngày tôi sẽ về ăn cơm trưa cùng bà.

Bà Nhân lắc đầu.

- Thôi đi! Ông làm ở xa đi về nhiều lần trong ngày sẽ mệt lắm!

Ông Nhân nhìn bà Nhân mỉm cười.

- Hay tôi xin nghỉ hưu sớm, về nấu cơm phụ bà!

Biết ông Nhân đùa, bà Nhân cũng cười theo.

- Tôi còn phải dạy con Thanh mấy món ăn, để khi lấy chồng còn biết nấu nướng. Nếu ông dành phần thì nó biết làm sao đây.
Chương 15
 
Chỉnh sửa lần cuối:

huynhthuthu779

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
30/9/16
Bài viết
33
Gạo
0,0
Chương 15: Công việc hàng ngày của Đông Thanh.






Đông Thanh sau khi đưa bé Ngân đi học, cô phải về nhà dọn dẹp và chuẩn bị bữa ăn chiều cho mọi người. Buổi trưa Thanh Phong và bé Ngân không về nên Đông Thanh sẽ có khoảng thời gian một mình làm mọi chuyện. Nếu nói dọn dẹp đối với Đông Thanh thì còn có chút miễn cưỡng, chứ nói đến nấu ăn thì coi như là bó tay. Điều này cũng hiển nhiên vì ngoài việc rửa chén rửa rau thì Đông Thanh chưa bao giờ được mẹ cho vào bếp.

Hôm nay lại phải nấu cơm, chuyện này chắc phải nhờ Yến Nhi dù gì cô nhận việc làm này cũng vì Yến Nhi mới nhận.

Nghĩ như vậy nên Đông Thanh không chạy xe về nhà mà chạy thẳng qua nhà Nhi.

Yến Nhi vừa mở cửa hàng, cô cười rất tươi khi nhìn thấy Đông Thanh.

- Buổi sáng vui vẻ chứ!

Đông Thanh rụt vai.

- Thanh chẳng thấy vui gì cả, cũng không hiểu vì sao mình lại nhận làm công việc tầm phào này.

- Thanh đừng nghĩ nhiều, cứ coi như đang học một lớp nữ công chuẩn bị cho ngày về làm dâu là được rồi!

Biết Yến nhi chọc ghẹo mình, nhưng Đông Thanh không bận tâm, cô cần ngay người giúp cô công việc bếp núc, mà người đó chỉ có là Yến Nhi.

Thấy Nhi cứ mãi cười, Đông Thanh phải nhắc nhở.

- Nhi nè! Bạn cũng biết mình nhận lời làm công việc này một phần là vì bạn, nên bây giờ bạn phải có trách nhiệm giúp đỡ mình trong công việc bếp núc bên đó, đây mới là cách bạn học làm dâu.

Nhi nhìn Thanh nghi ngờ.

- Mình phải qua đó làm công việc nấu nướng hay sao! Vậy nhà cửa mình ai lo?

- Mình không biết bây giờ phải làm gì nữa! Chẳng phải hôm trước Nhi nói, cứ đi làm rồi Nhi sẽ giúp, cho nên bây giờ Nhi phải giúp mới được.

- Không lẽ ngày nào mình cũng phải qua đó nấu cơm!

Đông Thanh gật đầu.

- Phải vậy thôi, chứ không lẽ mua đồ ăn ngoài quán.

Chợt như phát hiện ra vấn đề, Đông Thanh sốt sắng đề nghị.

- Hay là bây giờ hai đứa mình đi siêu thị, ra đó cứ mua đồ ăn sẵn cất vào tủ lạnh, khi nào cần thì nấu lên thôi.

Nghe phát biểu của Đông Thanh, Yến Nhi đen cả mặt. Cô chau mày nói.

- Không lẽ Thanh cứ cho họ ăn thức ăn nấu sẵn hoài sao?

- Nếu không vậy thì phải làm sao! Nhi cũng biết ở nhà mình chẳng biết làm gì. Hay là Nhi đi qua đó làm đi, mình sẽ coi cửa hàng này cho bạn.

- Nói tầm bậy! Thanh là người nhận việc, Nhi qua đó, lỡ bất thình lình anh Phong về thì sao?

- Đó không phải là ý của Nhi sao!

Yến Nhi cười hì hì.

- Thôi được rồi! Bây giờ hai đứa mình đi siêu thị nhưng không phải chỉ mua đồ ăn sẵng, mà mua nhiều thứ khác nữa. Mình sẽ nấu một vài lần, sau này Thanh tự nấu.

- Có được không đó! – Thanh nghi ngờ hỏi lại.

Yến Nhi gật đầu.

- Rất dễ! Nếu nấu một bữa ăn bình thường thì không khó lắm, chỉ sợ những bữa tiệc lớn thôi.

- Vậy được rồi, hai đứa mình đi thôi!

Nói xong không kịp cho Nhi từ chối, Đông Thanh kéo cô lên xe, cả hai đến siêu thị gần nhà nhất.

Đến nơi không nói không rằng, Đông Thanh kéo Nhi đến quầy thực phẩm.

- Buổi chiều và buổi sáng ngày mai Nhi chọn nhanh lên!

Nghe Đông thanh nói như ra lệnh, Yến Nhi cũng phải bật cười.

- Thanh cứ chọn món đi nó có sẵn rồi mà!

- Nhưng mình chẳng biết chọn món nào.

- Mình giúp Thanh chọn lần này lần sau Thanh tự chọn. Nhớ chọn cho mấy ngày để không phải đi hoài.

- Vậy Nhi cho mình một công thức!

- Làm gì có công thức, Thanh nhìn đây! Thực phẩm có nhiều loại, nhưng muốn người ăn ngon miệng phải thây đổi món ăn thường xuyên.

Đông Thanh ngẩn người nhìn Yến Nhi.

- Nhi biết rõ như vậy thì làm luôn đi!

Yến Nhi nhìn Thanh nhắc nhở.

- Thanh có nhớ là mình đã ký hợp đồng rồi không?

Thanh trợn mắt.

- Ký hồi nào?

- Chẳng phải hôm qua đã thỏa thuận rồi sao, vậy là đã ký hợp đồng miệng. Chắc Thanh cũng biết hợp đồng miệng cũng có hiệu lực như hợp đồng bình thường phải không!

Thanh bĩu môi với Yến Nhi.

- Hù ai vậy! Nhưng nói vậy thôi, đã nhận thì cũng phải đàng hoàng chớ đâu bậy bạ được.

Nhi cười tỏ vẻ hài lòng.

- Nếu vậy Thanh phải nghe cho rõ! Ví dụ như: Thịt thì có thịt kho , thịt luộc, thịt chiên…Sáng nay cho ăn cơm thì sáng mai ăn bún hoặc phở…Ngoài ra có thể mua thêm một vài gói mì hoặc bánh mì, trứng…bỏ vào tủ lạnh có khi đói thì có sẵng mà ăn.

Đông Thanh dửng dưng ngắt lời Yến Nhi.

- Nói gọn thôi! Mình chỉ lo ban ngày còn ban đêm về rồi ai đói bụng thì ráng chịu, mình không phải lo vào những thời gian đó.

Nhi nhìn bạn cười.

- Nhưng đó là nhiệm vụ của người giúp việc. Lỡ nữa đêm anh Phong đói gọi Thanh tới thì phải làm sao đây! Thôi thì lỡ nhận tiền người ta rồi thì phải làm cho đàng hoàng một chút.

Thanh lắc đầu.

- Nhưng mình không làm vào giờ đó!

- Nhưng cũng phải chuẩn bị cho người ta đầy đủ chứ!

- Vậy cũng được! - Đông Thanh miễn cưỡng gật đầu.

Cả hai chọn hàng xong, khệ nệ bưng các túi đồ về nhà. Vừa bỏ túi đồ xuống đất, Đông Thanh lại than vãn.

- Mệt quá Nhi ơi! Hôm nay bạn phải giúp mình một ngày. Vì một minh thi Thanh không thể vừa dọn dẹp lau chùi căn nhà rộng này, vừa phải nấu ăn, mình không thể làm nổi.

Biết Đông Thanh bắt đầu mè nheo, Yến Nhi ngăn chặn trước.

- Công việc có gì mà kêu ca, người già như dì Sen còn làm được, Thanh kêu la cái gì.

Đông Thanh cắt ngang lời Nhi.

- Vậy ai muốn mình làm công việc ở đây!

Nhi lúc này không đồng tình với cách nói của Đông Thanh, cô đưa mắt liếc nhìn Đông Thanh nhắc nhở.

- Thật ra người muốn là mình nhưng Thanh làm ở đây thì cũng có lương chứ đâu phải không! Hay là Thanh cứ tới ngồi thôi để mình nói con bé phụ việc ngày ngày qua phụ giúp, rồi Thanh chia cho nó ít lương là được rồi.

Đông Thanh cười.

- Nhi nghĩ cũng hay lắm ! Nhưng Nhi có biết, chuyện chấp nhận đi làm nơi đây thì thiệt thòi cho Thanh lắm rồi. Lại chuyện phải nói dối với gia đình có khi làm Thanh tổn thọ hơn cả làm một công việc nặng nhọc nào đó. Hay là để mình bán hàng còn cô bé kia sang đây nhận công việc này đi!

- Nếu Thanh đứng bán hoa mọi người thấy thì sao! Thôi Thanh cố làm một thời gian đi, mọi chuyện sẽ quen dần, biết đâu lại yêu thích nó cũng nên.

- Được rồi! Mình sẽ cố nhưng khi mình cần giúp đỡ Thanh phải chạy sang ngay đó!

- Biết rồi, mình sẽ giúp! Bây giờ nghe nói đây, đầu tiên đi vào các phòng xem gì cần giặt thì bỏ vào máy giặt, quét sơ nhà, chuẩn bị thức ăn cho vào tủ lạnh khi cần thì lấy ra dùng, sau đó lau dọn nhà cửa, phơi đồ, xong rồi nghỉ trưa. Chiều gấp đồ, đón bé Ngân, về nấu cơm, ủi đồ cho mọi ngưòi là xong.

Đông Thanh nhìn Nhi bất ngờ hỏi.

- Sao chỉ thấy làm không mà chẳng thấy cho ăn gì cả?

Nhi liếc Đông Thanh thật nhanh.

- Sao Thanh chậm tiêu vậy. Sáng ăn rồi, trưa có một mình ăn gì thì tuỳ ý, còn buổi tối mới có ba người thì nấu chung cho cả ba người ăn luôn, công việc cũng có gì nhiều đâu.

Thanh nhìn Nhi tỏ vẻ khâm phục

- Giỏi vậy sao không nhận làm luôn cho rồi, còn bày dặt giới thiệu mình đến làm gì.

Mỹ Nhi nhìn Thanh không che giấu tham vọng.

- Mình đang muốn chính thức làm việc đó, nhưng mà phải có cơ hội đã chứ!

Thanh gật gù.

- Vậy là Nhi quyết định tấn công mục tiêu rồi phải không?

Mỹ Nhi gật đầu đầy quyết tâm.

- Mình đang quyết dành cho mình một cơ hội, vì như hoàn cảnh mình bây giờ với người đàn ông đã có vợ thì thích hợp nhất.

Thanh gật đầu tán thành câu nói của Nhi.

- Ừ! Mình sẽ tạo cơ hội cho Thanh, còn bây giờ thì phải làm việc cái đã.

Nhi gật đầu và cả hai bắt đầu dọn dẹp theo các bước Nhi vừa liệt kê ra.



Sau một ngày làm việc Thanh mới thấy nổi khổ của những người nội trợ, những công việc không tên làm suốt ngày không hết. Lúc này Đông Thanh mới thấy khâm phục mẹ mình, người phụ nữ quanh năm suốt tháng với những công việc lặt vặt không tên này.

Nhìn đồng hồ đã thấy đến giờ đi đón Bé Ngân, Đông Thanh chạy xe đến trường bé Ngân. Ngôi trường không xa lắm chỉ cách nhà khoảng một cây số.

Khi Đông Thanh vừa dừng xe, bé Ngân đón Thanh với nụ cười rạng rỡ trên môi. Đông Thanh cũng thấy vui, cô nhìn con bé hỏi.

- Hôm nay con được điểm mười hay sao vui vậy?

Bé Ngân lắc lắc cái đầu.

- Không! Con vui vì có cô đi đón con và tối nay con sẽ có một bữa ăn ngon mà bây giờ con đang rất đói bụng.

Thanh đợi bé Ngân lên xe, cô nói.

- Lỡ cô nấu ăn không ngon thì sao?

Bé Ngân cười.

- Con biết cô sẽ nấu ăn ngon mà, Bây giờ mình về đi cô, không chừng ba con đã về trước rồi.

Khi cả hai đã vào nhà, Đông Thanh thực hiện công việc chăm sóc bé Ngân như dặn dò của Yến Nhi.

- Con cất cặp sách vào chổ cũ đi, cô sẽ chuẩn bị quần áo rồi tắm cho con ngay!

Bé Ngân có vẻ rất vui, nó cất ngay cặp sách lên bàn rồi cùng Thanh chọn quần áo. Thanh vừa làm vừa hỏi.

- Hôm nay con thích ăn món gì?

Bé Ngân không trả lời, nó bỗng thay đổi đề tài hỏi lại Đông Thanh.

- Tối nay cô ở lại dạy cho con học nghe cô!

Đông Thanh suy nghĩ rất nhanh rồi nói vói con bé.

- Như vậy thì chắc là rất trễ, mà trễ thì không được con ạ!

Bé Ngân nài nỉ.

- Không sao đâu cô! Chỉ đến tám giờ thôi, lúc đó mọi người vẫn còn thức mà!

Thanh lắc đầu.

- Không được đâu con! Giờ đó mà chưa về tới nhà thì ba mẹ cô rất lo.

Bé Ngân ngây thơ nói.

- Vậy cô gọi điện nói với mọi người là được rồi! Cô cứ nói là công việc chưa xong nên chưa về được!

- Đông Thanh cười.

- Thôi được! Để cô tính lại xem sao. Nhưng chuyện phải nói dối mọi người thì không được, dù lời nói đó không gây hại cho ai nhưng nó sẽ tạo cho mình thói quen không tốt. Còn bây giờ con phải đi tắm, để ba về còn kịp ăn cơm.

Khi hai cô cháu vừa bước vào nhà tắm, Bé Ngân lại hỏi.

- Cô sẽ làm việc ở đây luôn chứ cô?

Đông Thanh ngẩn ra nhìn bé Ngân.

- Cô cũng không biết! Nếu như ba con tìm được người giúp việc vừa ý hơn thì lúc đó có khi cô sẽ bị nghỉ việc.

- Vậy nếu ba con không tìm được người thì cô vẫn cứ ở đây chứ?

- Cô cũng không biết nữa?

- Sao cô lại không biết?

Thanh hết lời, cô ngừng lại nhìn bé Ngân. Không biết những đứa trẻ có hay hỏi hay không nhưng sao bé Ngân thì hỏi không ngơi miệng. May mà nó đi học chiều tối mới về chứ không thì cả ngày lo trả lời các câu hỏi của nó thì thật là quá sức.

Không thể trả lời câu hỏi bé Ngân vừa nói, Thanh lãng sang chuyện khác.

- Con tắm nhanh lên để khi ba về nhìn thấy một bé Ngân thật sạch sẽ, chắc ba con thích lắm.

Nghe nói tới ba, bé Ngân như quên sạch những câu hỏi vừa rồi, nó mỉm cười và bước vào bồn tắm.

Khi Thanh Phong vào nhà, anh được bé Ngân đón ngay cửa lớn. Phong nhìn bé Ngân thật lâu, rồi bồng con lên tay mình.

- Hôm nay trông con rất xinh lại có vẽ rất vui. Có chuyện gì vậy con?

Nghe Phong hỏi, bé Ngân mỉm cười. Con bé ôm lấy cổ ba.

- Ba phải tắm rữa sạch sẽ đi rồi ra ăn cơm, cô Thanh đã chuẩn bị cơm từ lâu rồi.

- Được ba sẽ làm ngay!

Thanh Phong nói xong anh đặt bé Ngân xuống đất, cũng là lúc ấy tiếng Đông Thanh gọi bé Ngân.

- Ngân ơi, phụ cô dọn bàn đi con!

Phong bước theo bé Ngân vào bếp, anh nói.

- Cô làm gì mà dọn bàn ăn sớm vậy? Đã gọi là ăn tối thì cũng phải từ từ rồi mới ăn chứ!

Đông Thanh đang dọn cơm lên bàn, cô không quay lại nhìn Thanh Phong nhưng vẫn trả lời.

- Anh có ăn bây giờ hay tối ăn thì tuỳ anh, tôi dọn bữa ăn để còn tranh thủ dọn dẹp rồi về nhà. Hay là cha con anh cứ từ từ ăn rồi để nguyên bàn như vậy để ngày mai tôi đến dọn là được rồi!

- Như vậy thì đâu có vui! Bé Ngân bỗng xen vào. Ba đi tắm nhanh lên đi ba, con và cô Thanh sẽ đợi ba lên ăn luôn cho vui.

Đưa mắt nhìn Đông Thanh, Phong nhún vai.

- Thôi được, tôi đành phải làm như vậy thôi nhưng không phải vì cô nói ăn là tôi phải ăn mà vì tôi nhượng bộ con tôi thôi!

Thanh Phong nói xong đi vào phòng mình để tránh cái nhìn như dao sắc của Đông Thanh.

Bé Ngân không hiểu gì, con bé nhanh nhẹn phụ Đông Thanh dọn chén bát ra, chuẩn bị cho bữa ăn tối đầu tiên của ba người, trong tâm trạng thích thú.

Thanh Phong tắm xong bước vào bàn ăn. Trông anh thật trẻ trung trong trang phục quần sooc và áo thun ở nhà. Lúc này nhìn anh không ai nghĩ anh đã là ba của một đứa trẻ bảy tuổi.

Vừa ngồi xuống bàn Thanh Phong lên tiếng.

- Không lẽ từ nay tôi buộc phải ăn cơm sớm như vậy sao?

Không nhìn mặt Thanh Phong, Đông Thanh lên tiếng.

- Già rồi ăn sớm một chút để không bị phệ bụng, ăn trễ thức ăn không tiêu hết sẽ làm cho người già nhanh.

Thanh Phong cưòi.

- Từ hôm qua đến giờ cô mới nói được một câu mà tôi nghĩ là có lý, hy vọng là tôi sẽ được nghe nhiều thông tin tương tự để làm trẻ mình hơn

Nói xong Thanh Phong đưa mắt nhìn một lượt, anh lên tiếng khen.

- Chà! Có vẻ hấp dẫn dữ nghe! Lâu rồi tôi chưa được thưởng thức bữa ăn tươm tất như vậy. Nhìn thì thật đẹp nhưng không biết như thế nào, tôi thật sự đang tò mò muốn biết tài nội trợ của cô có giống như suy nghĩ của tôi hay không!

Đông Thanh nhìn Phong.

- Tôi biết anh nghĩ như thế nào rồi, nhưng anh cứ ăn đi rồi hãy nói tiếp.

Thanh Phong gắp thức ăn cho bé Ngân và cho mình, nhìn bé Ngân ăn xong một món anh hỏi.

- Con thấy sao con gái?

Bé Ngân đang lúng búng với miếng cơm trong miệng, mắt cười tít.

- Rất là ngon đó ba!

Thanh Phong bắt đầu ăn miếng đầu tiên, ăn xong anh gật gù.

- Cô nấu ăn cũng tạm được, nhà cửa lại gọn gàng, thật đáng với số tiền tôi đã bỏ ra mướn cô.

Rõ ràng lời nói của Thanh Phong là khen cô nhưng thật ra lại là một lời châm chọc, Đông Thanh bực mình, giọng cô cáu kỉnh.

- Anh đừng có khen nữa, ăn nhanh đi để tôi còn dọn dẹp. Theo thỏa thuận thời gian làm của tôi chỉ tới bảy giờ thôi.

- Vậy cô không ở lại dạy con sao? - Bé Ngân chợt lên tiếng.

Thanh quay nhìn Phong:

- Con hỏi ba con có để cô ở lại dạy cho con không, vì có khi ba con không thích cô ở lại.

Thanh Phong nghe Thanh nói, anh nuốt vội miếng cơm đưa mắt nhìn cô.

- Có phải cô không đó! Cô tưởng tôi đi mướn người làm giám đốc chắc!

- Vậy thì anh lo tìm người khác đi!

- Lại giở trò gì đây! Trước mặt trẻ con không được nhắc đến tiền.

Đông Thanh cong môi nhìn Thanh.

- Anh mới là người hay nghỉ đến tiền, Anh có biết tôi định nói gì với anh không! Đó là một chuyện không tốn tiền mà lại rất có lợi.

- Chắc là giở trò gì nữa đây! - Phong nhìn Thanh tỏ vẻ nghi ngờ.

- Cô cứ nói thử xem sao?- Thanh Phong tiếp tục ra lệnh.

Thanh tằng hắng giọng nói.

- Cô Nhi ở gần nhà sáng nào cũng đưa con đi học, hay là anh nhờ cô ấy giúp cho, như vậy thì cũng đỡ tiền mướn người.

Nghe Đông Thanh nói, Thanh Phong hiểu ngay ý của cô. Anh ngẩn người ra giây lát rồi phá lên cười.

- Thật là hay! Vậy mà tôi lại không nghĩ ra. Nếu làm như vậy mỗi tháng đỡ được biết bao nhiêu chi phí.

Đông Thanh cũng cười.

- Anh có bao giờ nghĩ đến chuyện, cô Nhi vào nhà này mỗi ngày giúp anh dọn dẹp nhà cửa lại khỏi tốn tiền không hay sao?

Lúc này thì Phong đã ngưng cười, anh nheo mắt nhìn Đông Thanh.

- Cô đang nói cái gì vậy hả? Tôi thấy tôi và cô Nhi không hợp bằng tôi và cô đâu.

Thấy Thanh giương mắt lên chuẩn bị phản đối, Phong vội chặn lời Thanh lại.

- Cô để tôi nói hết đã! Tôi có nhóm mấy người bạn chơi chung nhau, khi ngồi lại tìm hiểu một chút thấy có điều rất thú vị. Thường thì những cặp vợ chồng, ngoài những mối quan hệ về mặt tình cảm thì chuyện tên tuổi cũng ý nghĩa lắm. Những cặp vợ chồng tên tuổi ghép lại có ý nghĩa thì thường sống rất hạnh phúc. Tôi sẽ lấy ví dụ chuyện tên gọi cho cô thấy. Anh Phong lấy chị Lan, anh Minh lấy chị Bạch và đặc biệt hơn là anh Lư lấy chị Hương, còn có anh Lăng lấy chị Lê nữa đó. Cô cứ ghép tên họ lại coi nghe có ý nghĩa lắm không.

Nghe Thanh Phong nói tới đây Đông Thanh không nín được cười, cô bắt đầu cười săc sụa.

- Anh cũng có khiếu hài hước đó chứ?

Vẻ mặt rất bình thản, Thanh Phong nói tiếp.

- Thật một trăm phần trăm, nếu cô không tin hôm nào tôi mời bạn tôi tới cho cô tìm hiểu nghe! Nên vậy tôi mới nói, Phong và Thanh thật ra quá hợp rồi!

Thanh đỏ mặt cô lớn tiếng nói.

- Anh có thôi đi không, tôi đang muốn giúp anh mà anh lại nói toàn chuyện nhăng cuội gì vậy! Coi chừng bé Ngân cười bây giờ.

Quay sang bé Ngân Phong nói.

- Con đừng lo, tí nữa ba sẽ dạy cho con! Còn cô Thanh thật ra không thể về nhà trễ được. Hôm nào thật cần thiết cô ấy sẽ ở lại.

Bé Ngân đưa mắt nhìn ba.

- Được không ba? Ba chắc là dạy cho con được chứ!

Thanh Phong gật đầu.

- Sao lại không, ba dạy còn tốt hơn cô Thanh nhiều.

Đợi bé Ngân ăn xong bát cơm, Thanh Phong kéo tay bé Ngân đứng dậy. Nhìn Đông Thanh cũng vừa dùng xong bữa, anh nói giọng điệu của một ông chủ.

- Cô dọn dẹp đi rồi bưng trái cây lên phòng đọc sách!

Bé Ngân rất biết chuyện, nó gỡ tay Phong ra khỏi tay mình.

- Ba để con giúp cô Thanh dọn chén xong rồi cả ba chúng ta cùng ăn trái cây.

Thanh Phong nhìn con khẽ nhíu mày.

- Không cần đâu, con còn nhỏ lo học hành thôi, chuyện này cứ để cô Thanh làm là được rồi!

Thanh không nhìn ai, cô nói cộc lốc.

- Ăn xong không đánh răng rửa miệng, nhìn thấy là hiểu không biết dạy dỗ gì rồi.

Nghe Đông Thanh nói bé Ngân ngước mặt lên nhìn Thanh Phong.

- Mình chưa rửa miệng mà ba!

Thanh Phong chống chế.

- Không cần đâu con! Chút nữa mình ăn trái cây nữa mà.

Phong nói xong nháy mắt với Thanh, Thanh làm bộ như không thấy cô cúi xuống và bắt đầu dọn dẹp bàn ăn.

Đưa bé Ngân vào phòng đọc sách, Thanh Phong mở ti vi lên cho con xem. Một lúc sau Đông Thanh vào với đĩa trái cây trên tay. Khi đặt xuống trước mặt Thanh Phong, cô nói nhanh.

- Tôi về đây!

Thanh Phong vẫn không rời mắt khỏi ti vi.

- Cô ra nhớ khóa cửa, khóa cổng lại giùm tôi vậy là được rồi!

- Cô về nghe bé Ngân!

- Dạ!

Đông Thanh bước ra khỏi nhà Thanh Phong thì đã hơn sáu giờ. Thành phố đã lên đèn, người người vội vã về nhà cùng người thân và kết thúc một ngày làm việc mệt mỏi.



Chậm rãi trong dòng người xuôi ngược, Thanh nhận ra mình vẫn còn sung sướng hơn rất nhiều người, cô chưa phải lo lắng nhiều cho cuộc sống. Có lẽ vì vậy mà Đông Thanh chưa lo lắng đến việc kiếm tiền, cô muốn tìm cho mình một công việc ưng ý nhất rồi mới tính tiếp.

Nghĩ tới Minh Quang, Thanh cảm thấy chạnh lòng. Cô cũng muốn một lúc nào đó con tim mình sẽ đập rộn ràng mỗi khi nhìn thấy Minh Quang nhưng sao thấy khó khăn quá.

Đang miên man suy nghĩ Thanh đến nhà thật nhanh. Khi Đông Thanh bước vào, nhà bà Nhân đón cô ngay cửa, bà vội vàng hỏi.

- Ngày đầu đi làm thế nào rồi? Sao con lại về muộn như vậy?

Thanh dựng xe, cô cười với mẹ.

- Dạ! Công việc cũng nhẹ nhàng, nhưng do chưa quen công việc nên con phải ở lại làm thêm một ít nữa nên về trễ.

Bà Nhân có vẻ hài lòng.

- Phải rồi đó con, cần phải cố gắng nhiều để mau làm quen với công việc.

- Dạ! Con biết rồi.

Bà Nhân nhìn con ân cần.

- Con vào tắm rửa đi rồi ra cùng ăn cơm với mọi người.

- Con ăn cơm rồi, công ty cho ăn. Ngày mai mẹ đừng lo chuyện cơm nước cho con, con được công ty lo ăn uống luôn, nếu làm tăng giờ thì họ sẽ trả thêm lương cho mình nữa, có gì cần thì con sẽ gọi cho mẹ sau.

Thanh bước vào nhà thì nhận thấy Minh Quang đang ngồi cùng Mẫn trong phòng khách.

Thấy Thanh về Minh Mẫn cười nói:

- Chị đi làm ngày đầu mà vui như vậy, chắc là công việc thuận lợi rồi!

- Ai nói em vậy! Công việc này chẳng đúng chuyên môn của chị nên cũng hơi khó

Minh Quang chợt hỏi.

- Thanh làm việc gì và làm ở đâu?

Làm ra vẽ vội vàng, Thanh vừa đi vừa trả lời:

- Thanh làm gần nhà Nhi thôi, làm kế toán cho một công ty gia đình, để Thanh vào thay đồ rồi ra nói chuyện sau.

- Hôm nay chị phải khao bù hôm trước, nhớ là không được trốn nữa!

Trước lời đề nghị của Minh Mẫn, Đông Thanh khẽ lắc đầu.

- Xui cho em là hôm nay chị đã ăn cơm rồi, để dịp khác đi cưng!

- Vậy thì đi xem phim thôi! Rạp đang chiếu phim mới coi hay hết sẩy.

- Thôi để dịp khác đi! – Đông lại Thanh thoái thác.

- Sao lại không được? - Minh Mẫn hỏi lại

- Ngày mai chị phải dậy sớm đi làm rồi, nếu coi phim có khi về trễ quá mai dậy không nổi, mới đi làm mà như vậy thì làm sao coi được.

Minh Quang có vẻ rất hiểu chuyện, anh thông cảm nói.

- Thanh nên nghỉ ngơi sớm đi, cuối tuần dẫn bọn này đi cũng được.

Thanh nhìn Quang đầy cảm kích, anh lúc nào cũng lo lắng và rất cưng chiều nhưng cô vẫn thấy mình không thể có được cảm giác để yêu anh.

Nghĩ đến đây Đông Thanh đi vội lên lầu, cô sợ nếu như Minh Quang cứ hỏi tới để tìm cho ra chổ làm, thì khó mà dấu được chuyện cô đang đi làm osin.

Bà Nhân bước lên phòng, thấy Đông Thanh đã ngủ. Sau khi kéo mền đắp cho Đông Thanh, bà quay xuống phòng khách nói với mọi người:

- Đông Thanh chắc là mệt lắm, đi làm về tới nhà đã ngủ quay rồi!

Mẫn tròn mắt nhìn bà Nhân.

- Chị Thanh ngủ rồi sao mẹ?

Bà Nhân gật đầu.

- Chắc là nó quá mệt nên mới như vậy.

Ông Nhân vừa bước ra, nghe bà Nhân nói, ông chỉ biết cười.

- Ngày xưa đến giờ nó vẫn ngủ như con heo con đấy thôi.

Bà Nhân quay sang trách chồng.

- Ông nói gì kỳ vậy nhà đang có khách mà!

Minh Mẫn cười hì hì chen vào.

- Anh Quang cũng là người quen mà, chuyện này con nghĩ anh Quang cần phải biết. Nhưng đó chỉ là chuyện nhỏ còn nhiều chuyện nữa mình có nên cho anh Quang biết luôn không?

Bà Nhân nhìn Mẫn đe dọa.

- Con không im ngay thì tối nay đừng ăn cơm!

Cả nhà cùng cười vì biết bà Nhân đang nói đùa.

- Thôi ta vào ăn cơm thôi cậu Quang!

Ông Nhân nói xong bước đi và mọi người cùng vào bàn ăn.
Chương 16
 
Chỉnh sửa lần cuối:

huynhthuthu779

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
30/9/16
Bài viết
33
Gạo
0,0
Chương 16: Ngày đi làm thứ hai.




Không giống như ngày hôm qua, sáng nay Đông Thanh dậy rất sớm nhưng khi đến nơi bé Ngân đã dậy từ lúc nào. Cô bé đã đánh răng và thây đồ sạch sẽ chờ Thanh đến

Nhìn bé Ngân, Đông Thanh ngại ngùng nói.

- Sao con không đợi cô đến để thây đồ và cột tóc cho con?

Bé Ngân cười.

- Con quen rồi, ngày nào con cũng tự làm, cô đi nấu đồ ăn sáng đi!

Đông Thanh giật mình, cô vuốt lấy má bé Ngân.

- Xém chút nữa là cô quên mất! Con Thật là ngoan quá, cô xin lỗi vì tới hơi trễ, ngày mai cô sẽ chú ý hơn, bây giờ cô sẽ nấu đồ ăn sáng ngay!

Thanh đưa bé Ngân lại bàn ngồi, cô bắt đầu hâm lại nồi nước dùng cho món phở bò mà hôm qua Yến Nhi đã hướng dẫn. Thanh Phong cũng đã chỉnh tề trong quần tây áo sơ mi bỏ thùng, anh đi lại bàn và hỏi nhanh.

- Sáng nay cô định cho chúng tôi ăn món gì đây?

Đông Thanh đáp nhưng mắt không nhìn Thanh Phong.

- Món phở bò, tôi chỉ hâm lại nước, trụng sơ qua phở là xong ngay.

Phong đưa tay nhìn đồng hồ, anh nói với Đông Thanh.

- Nghe cũng hấp dẫn lắm nhưng chắc chừng không kịp để con bé tới lớp, bây giờ đã sáu giờ hai mươi phút rồi!

Thanh lúng túng nói.

- Một chút nữa là xong rồi!

Thấy Thanh cứ mỡ rồi đóng tủ lạnh, Phong liền đứng dậy bước vào bếp.

- Xem nào cô đã làm được gì rồi!

Đông Thanh lóng ngóng cầm tô phở lên.

- Tôi đã bỏ phở ra tô rồi, chỉ một chút nữa là xong thôi!

Phong nhìn miếng thịt bò vừa lấy ra từ tủ lạnh chưa kịp cắt, mọi thứ vẫn chưa đâu ra đâu, anh chỉ biết giơ tay lên ôm đầu.

- Tôi thật thua cô rồi, với chừng ấy thời gian mà nồi nước dùng chưa sôi, thịt thì chưa cắt, vậy chừng nào mới được ăn đây!

Thanh càng luýnh quýnh hơn.

- Vậy tôi phải làm sao đây?

Phong mở tủ lạnh, anh đưa mắt nhìn nhanh rồi nói với Thanh.

- Ốp la trứng ăn đỡ bánh mì thôi!

Phong đã nói xong nhưng Thanh vẫn cứ nhìn anh, hình như cô vẫn chưa hiểu Phong nói gì, bực mình anh nói lớn.

- Cô đứng qua bên đi để tôi làm cho nhanh, cô chuẩn bị đĩa muối tiêu và nước tương ra ngoài ngồi đợi tôi.

Chưa bao giờ Thanh thấy mình nghe lời Thanh Phong như vậy, cô thụ động đi về phía bàn. Khi Thanh vừa ra ngồi xuống thì Thanh Phong đã đưa hai đĩa trứng vừa ốp la xong. Nhìn hai đĩa trứng, không dấu được ngạc nhiên, Đông Thanh buột miệng nói.

- Sao anh làm nhanh vậy? Có phần tôi nữa sao?
Thanh Phong không trả lời, anh lớn giọng nói.

- Cô ăn nhanh lên còn đưa bé Ngân đi học!

Thanh ngượng ngùng không dám nói thêm tiếng nào. Cô ăn thật nhanh rồi cùng bé ngân đến trường.

Tranh thủ lúc ra về, Đông Thanh lại vào siêu thị. Cô quyết định hôm nay mình sẽ chuẩn bị một bữa ăn mà Thanh Phong không thể nào chê được.

Bước tới khu thực phẩm nhưng Thanh vẫn mãi nghĩ không biết nên chọn món ăn nào cho ngày hôm nay. Đang phân vân tính toán thì bị ai đó vỗ vào vai. Giật mình Đông Thanh quay lại thì nhận ra bà Nhân.

Đông Thanh tròn mắt nhìn mẹ, trong khi bà Nhân cũng ngạc nhiên không kém.

- Con đi đâu đây?

Đông Thanh lúng túng trả lời.

- Con đi mua một ít đồ ăn cho mọi người trong phòng!

Bà Nhân nhìn con nghi ngờ.

- Vậy hôm nay con không đi làm hay sao?

- Có chứ mẹ! Nhưng công ty của con chuẩn bị đi chơi, con được mọi người nhờ đi chuẩn bị một ít thức ăn.

Bà Nhân nhìn con thông cảm.

- Mới vào làm người ta có nhờ chút việc con cũng đừng buồn làm gì, khi công việc đã quen sẽ không ai ăn hiếp con nữa đâu.

Thanh hiểu mẹ đang nghĩ là Thanh bị mọi người sai vặt, nhưng trong tình cảnh này cô chẳng dám phân bua gì cả.

Bà Nhân không hỏi gì thêm, kéo tay con gái vào quầy thực phẩm.

- Muốn mua gì nói mẹ mua cho, con từ nhỏ đến giờ đã mấy khi đi chợ gì đâu mà hôm nay lại nhận đi chợ.

- Con không muốn đi nhưng mọi người cứ nhờ, nên đành phải đi vậy.

Bà Nhân nhìn con trấn an.

- Chuyện này cũng đâu có gì, nếu thấy khó khăn cứ gọi điện cho mẹ. Mà con định mua cho mấy người dùng đây?

- Ba người thôi mẹ à!

Bà Nhân ngạc nhiên hỏi lại:

- Công ty chỉ có ba người thôi sao?

Đông Thanh xua tay.

- Làm gì có mẹ! Con chỉ mua cho tổ của con thôi, chứ đâu phải mua cho mọi người toàn công ty.

- À! Thì ra là vậy. - Bà Nhân có vẻ hiểu được.

- Mẹ sẽ giúp con mua một vài món dễ làm mà lại dễ ăn. Mà con nên mua đồ khô thôi cho dễ xách. – Bà Nhân góp ý.

Thanh gật đầu.

- Dạ! Con biết rồi, nhưng con tự lo đươc! Mẹ cứ lo việc của mẹ đi con phải đi thật nhanh còn về công ty làm việc nữa chứ!

Nghe Đông Thanh nói, Bà Nhân vội vàng đẩy vai cô.

- Vậy thôi! Con lo đi thật nhanh rồi về làm việc, mới vào làm mà để người ta thấy mình trốn việc là không tốt đâu.

- Dạ! Con biết rồi. Mẹ đi mua hàng đi!

Bà Nhân cũng chọn vài món ăn khô rồi đi ra. Đông Thanh nhìn theo thở phào nhẹ nhõm, cô không biết mẹ có tin những lời cô nói không, nhưng xem ra chuyện vừa rồi cô nói cũng có vẻ hợp lí nên hy vọng mẹ sẽ tin.

Buổi chiều Thanh Phong về sớm. Sau khi đã tắm rữa thay đồ anh ngồi ở phóng khách xem báo. Bé Ngân cũng đã tươm tất, con bé đang cùng anh ngồi đợi Thanh gọi ra dọn bàn phụ.

Thấy rất lâu mà Thanh vẫn chưa chịu gọi dọn cơm, Phong nói bé Ngân.

- Con vào hỏi cô Thanh có cần phụ dọn cơm hay không?

Bé Ngân chạy vào nhưng rồi lại chạy ra, con bé lắc đầu nói.

- Cô Thanh nói khi nào cần cô sẽ gọi.

Thấy lạ Thanh Phong đứng dậy, anh lại đi vào bếp.

- Cô không sợ phải về trễ hay sao mà giờ chưa dọn cơm.

Thấy Thanh Phong bước vào, Đông Thanh đẩy Phong ra khỏi khu vực bếp.

- Anh ra ngoài đi khi cơm chín tôi sẽ gọi sau!

- Có chuyện gì sao? - Phong nghi ngờ hỏi.

Đông Thanh ngập ngừng.

- Tôi đã nấu cơm nhưng chưa ấn nút đỏ nên cơm vẫn chưa chín.

Thanh Phong lắc đầu.

- Tôi thật sự chịu thua cô rồi! Cô có ghét tôi thì cũng phải thương bé Ngân với chứ!

- Anh nói gì vậy! Anh nghĩ tôi vì anh mà không chịu nấu cơm sao, cả ngày hôm nay tôi cũng đói bụng chứ, buổi trưa tôi có ăn gì đâu.

Lúc này bé Ngân đến bên, con bé lên tiếng.

- Cô ơi con đói bụng rồi!

Nghe bé Ngân nói đói, làm Thanh càng thêm lúng túng.

- Con đợi cô một chút nữa thôi, cô thật là đãng trí quá!

Thanh Phong lại bước vào bếp.

- Cô đứng qua bên và cho tôi biết hôm nay cô định cho ba con tôi ăn món gì?

Với kinh nghiệm từ lúc sáng, Đông Thanh nhanh chóng nhường bếp cho Thanh Phong.

- Cô định cho chúng tôi ăn món gì?- Thanh phong hỏi lại.

Đông Thanh đưa mắt nhìn những món ăn đã sắp sẵn lên bàn, cô nói.

- Mực xào, canh củ và thịt chiên.

Thanh Phong không hỏi nhiều, anh ra lệnh cho Đông Thanh.

- Bắt cho tôi một ít nước sôi!

Thanh ngạc nhiên hỏi.

- Anh định làm gì?

- Cô không cần biết chỉ cần cô làm y như lời tôi nói là được rồi.

Phong nói xong mở tủ lấy vài goí mì, anh cho vào nồi nước đang sôi. Sau khi vớt ra anh đem trộn với rau xào, cắt thịt để lên trên tạo ra một đĩa mì xào thật hấp dẫn,

Đông Thanh tròn mắt nhìn Phong, cô ngạc nhiên vì mọi việc anh đều làm nhanh thoăn thoắt như một đầu bếp chính hiệu.

Thấy Thanh tròn mắt nhìn mình, Phong hất hàm nói.

- Cô làm gì nhìn tôi say đắm vậy! Sao cô không bưng đồ ăn ra ngoài đi, con bé đói gần xỉu rồi kìa!

- Ờ!

Đông Thanh trả lời nhưng bản thân không thể tin được là bữa tối đã được giải quyết xong. Cô khẽ liếc nhìn Thanh Phong rồi vội vàng bưng đĩa mì xào ra ngoài bàn ăn.

Vừa nhìn thấy đồ ăn bé ngân đã reo lên.

- Cô làm món gì mà ngon dữ vậy?

Đông Thanh ngượng nghịu cười.

- Ba con làm chứ không phải cô.

Phong cũng vừa ra tới, anh nhìn Đông Thanh lắc đầu.

- Tôi không thể chịu cô được nữa, đáng lẽ ra cô phải nấu cơm cho ba con tôi ăn, mà mấy bữa nay tôi đang làm điều ngược lại. Cô có thể tìm ngay cho tôi một người khác thế cô được hay không, nếu không có ngày tôi sẽ chết vì tức, lúc đó cô ráng mà nuôi bé Ngân cho tốt.

Nghe Phong nói dù biết đó là sự thật nhưng Thanh vẫn cứ bực mình.

- Nếu anh cảm thấy không cần thì tôi sẽ nghĩ ngay, còn việc muốn tìm người thây thế thì anh đi tìm đi chứ mắc mớ gì đến tôi mà tôi phải tìm.

Bé Ngân đang ăn nó bỗng xen vào câu chuyện của hai người lớn.

- Con thấy ăn vậy cũng ngon mà ba, ăn cơm hoài lâu lâu mình đổi món cũng được chứ bộ!

Thanh Phong lại nhượng bộ.

- Ừ! Con ăn đi, ba biết rồi.

Nhìn Đông Thanh, Thanh Phong nói.

- Cô đừng đổ nồi cơm đó, sáng mai sẽ chiên cơm lại ăn, cô nên biêt tôi là người sống rất tiết kiệm.

- Sáng mai ba chiên cơm hả ba?

Bé Ngân đột ngột hỏi làm Phong chựng lại.

- Sao lại là ba, cô Thanh chứ!

Bé Ngân thật thà nói.

- Lỡ cô Thanh không tới kịp thì sao?

- Cô sẽ tới kịp! - Đông Thanh trả lời chắc chắn.

Thanh Phong không nói gì, anh cắm cúi ăn mì. Đông Thanh cũng không biết nói sao, thỉnh thoảng cô liếc nhìn anh xem thái độ của anh như thế nào, nhưng xem ra anh không có gì ngoài thái độ khinh thường dành cho cô.

Có tiếng chuông điện thoại, Phong mỡ máy.

- Có chuyện gì không Nga?

Đầu dây bên kia giọng Nga nũng nịu.

- Em định rũ anh đi uống nước!

Thanh Phong từ chối.

- Hôm nay không được, anh phải ở nhà với bé Ngân. Hôm nào gởi con được anh sẽ gọi cho em.

- Ngày mai đi xem phim nghe anh! Em đã mua vé, cứ quyết định vậy đi!

Nga nói xong tắt máy, Phong ngồi ngẩn ra chưa biết trả lời làm sao, Đông Thanh thấy vậy nói.

- Cô nàng hôm trước rủ đi chơi phải không, tôi không rảnh đâu nha. Bắt đầu từ hôm nay đi đâu anh cũng phải dẫn con bé theo cùng.

Phong nhìn Thanh, mỉa mai nói.

- Cô làm như tôi không có ngưòi gửi vậy đó. Tôi sẽ đem qua gởi cô Nhi, cô ấy lúc nào cũng sẵn lòng chứ đâu có nhỏ nhen như cô vậy.

Đông Thanh không tỏ ra tức giận với kiểu nói của Thanh Phong, mà ngược lại, cô thản nhiên nói.

- Vậy thì chúc mừng anh! Bây giờ tôi phải về vì đã hết thời gian theo qui định.

- Cô không dọn dẹp rồi mới về hay sao? – Thanh Phong ngước nhìn Đông Thanh nói.

- Anh cứ để đó sáng mai tôi sẽ tới dọn!

Phong không phản đối nhưng khi Đông Thanh vừa bước ra tới cửa thì anh lại nói.

- Cô không nhớ ngày mai là thứ bảy hay sao! Nếu cô không tính lương ngày mai thì cứ đến.

- Sao lại không tính lương! - Đông Thanh đứng lại nhìn Phong.

- Vậy thì thôi tôi không đi làm nữa! Đông Thanh nghênh mặt nói.

Phong gật đầu.

- Vậy cũng phải! Cuối tuần thường có hẹn hò với người yêu. Nhưng cô phải ở lại dọn dẹp xong rồi hãy về, vì tại cô không hoàn thành nhiệm vụ trong ngày chớ không phải tôi bắt buộc.

Thanh muốn phản đối cũng không được vì những gì Thanh Phong nói đều đúng cả. Bực mình Thanh quay lại ngồi xuống bàn.

- Trong khi chờ đợi sao cô không ăn đi! – Thanh Phong nhìn Đông Thanh hỏi.

Thanh ậm ừ.

- Tôi không đói!

Thanh Phong lại tiếp tục cúi xuống đĩa thức ăn.

- Vậy thì tùy cô! Nhưng thật ra không dễ gì có được bữa ăn như thế này đâu.

Bé Ngân đưa mắt nhìn hai người lớn trước mặt, cô bé không hiểu hai người rất xinh đẹp của mình sao lại rất thích cãi nhau. bỗng nhiên bé Ngân lên tiếng.

- Sao ba và cô cứ cãi nhau hoài, như vậy con sẽ nói với nội làm sao?

- Nói chuyện gì?

Cả hai như cùng đồng thanh lên tiếng.

- Thì con nói với nội sẽ tìm cho ba một người, con đã dẫn cô Thanh đến chổ bà nội rồi.

Phong làm ra vẻ ngạc nhiên.

- Có chuyện đó sao?

Đông Thanh làm bộ không hiểu chuyện.

- Tôi không biết gì à nghe! Bé Ngân nhờ tôi chở đi giùm và tôi đã chở nó đi, còn chuyện nó nói gì tôi làm sao biết được. Nó là trẻ con anh cũng không nên nghĩ ngợi lời nó nói. Mà tôi thấy mình không hợp với anh, anh cũng thấy như vậy mà!

- Dĩ nhiên rồi! Tôi tự thấy mình sẽ phù hợp với ai. Thôi cô ăn đi rồi về ngày mai không đến làm cũng được.

Thanh lắc đầu.

- Tôi không ăn đâu, trễ rồi tôi về đây!

Nói xong Đông Thanh đứng dậy ra về, nhưng trong lòng cũng thấy rất áy náy vì bàn ghế vẫn chưa được dọn dẹp gọn gàng.

Thanh Phong lúc này cũng đứng lên, anh dọn sơ bàn ăn rồi nói với bé Ngân.

- Hôm nay ba sẽ dạy con học bài!

Bé Ngân nài nỉ.

- Ngày mai thứ bảy mình nghỉ học, bây giờ đi chơi được không ba?

Thanh phong nhìn con bé dò hỏi.

- Con định đi đâu đây?

Mắt bé Ngân sáng lên như hai vì sao, con bé cười tươi rói.

- Con chỉ cần ra công viên chơi du quay một chút rồi về cũng được!

Phong nhìn con cười, anh đứng lên kéo tay bé Ngân.

- Vậy thì chúng ta phải sữa soạn thật nhanh, nếu không sẽ trễ mất.

Bé Ngân mỉm cười nó chạy nhanh vào phòng mình. Sau khi thây bộ quần áo khác, bé Ngân chạy sang phòng Thanh Phong.

- Nhanh lên ba! - Con bé hối thúc Thanh Phong.

- Con muốn chơi nhiều trò chơi rồi mới về nhà ngủ.

Phong mỉm cười, hai cha con dắt tay nhau đi ra xe.




Công viên ngày thứ sáu thật khác những ngày trong tuần, ai cũng có suy nghĩ giống Phong là đưa con đi chơi vì ngày mai bọn trẻ không phải đến trường. Nhìn mọi nhà ai cũng có vợ có chồng dắt con đi chơi với nhau, Thanh Phong thấy mình lạc lõng.

Đang lơ ngơ tìm quầy bán vé thì Thanh Phong nhận ra Yến Nhi đi về phía mình. Nhìn anh, cô cười nói.

- Anh cũng đưa bé Ngân đi chơi sao?

Thanh Phong gật đầu.

- Cô cũng đi một mình sao?

- Thì chịu thôi! Tôi cũng ở một mình mà.

Nói xong Yến Nhi đẩy bé My về phía Thanh Phong.

- Anh giữ tụi nhỏ để tôi vào mua vé!

Thanh Phong gật đầu, anh nhận bé My từ tay Yến Nhi.

- Cảm ơn cô nhiều, tôi chưa lần nào dẫn bé Ngân đi đến chổ đông người cả, nên cảm thấy ngượng quá.

Yến Nhi lại cười.

- Anh đừng khách sáo, chuyện nhỏ này không làm khó tôi đâu.

Yến Nhi nói xong, đi vào quầy bán vé, một lúc sau đi ra với đủ loại vé trên tay. Khi đi lại gần Phong cô nhẹ nhàng nói.

- Anh cứ ngồi đây, tôi đưa tụi nhỏ đi chơi là được rồi!

Quay sang bé Ngân, Yến Nhi hỏi.

- Con muốn đi với cô không?

Bé Ngân gật đầu và nắm lấy tay Yến Nhi bước vào sân chơi.

Thanh Phong nhìn theo bé Nhi, lòng dâng lên một nỗi buồn khó tả.

Phong ngồi mới được một lúc thì bé Ngân chạy lại, con bé có vẻ mệt sau một lúc vui chơi. Thanh Phong đưa tay vuốt mấy cọng tóc lòa xòa trước mặt bé Ngân, anh âu yếm hỏi.

- Con đã mệt rồi phải không?

Bé Ngân dật đầu.

- Con vừa mệt lại vừa nóng nữa!

- Vậy con muốn uống nước mát không?

Bé Ngân lắc đầu.

- Ba ơi! Mình đi ăn kem nghe ba?

- Được rồi! Nãy giờ cô Nhi đã dẫn con đi chơi các trò chơi rồi, bây giờ mình phải mời cô Nhi và bé My đi uống nước chứ!

Bé Ngân gật đầu.

- Con sẽ vào rủ cô Nhi nghe ba?

Bé Ngân nói xong lại đứng lên, Phong nhìn con căn dặn.

- Vào gặp cô Nhi nói là ba mời, hãy nói với cô Nhi là ba con đi lấy xe và đợi mọi người ngoài kia.

Bé Ngân gật đầu, nó lại chạy vào phía trong khu vui chơi.

Khi Phong cho xe tới thì Yến Nhi và hai cô bé cũng vừa ra. Phong bước xuống nhanh nhẹn mở cửa xe.

- Tiện đường về cô và bé My lên xe luôn đi! Tôi có ý mời mọi người đi ăn kem từ lâu rồi nhưng chưa có dịp, nay chúng ta đã gặp nhau như thế này hay cả bốn người cùng đi ăn kem cho tụi nhỏ nó thích.

- Anh đừng khách sáo làm gì, nếu anh không ngại thì lần sau nếu có dẫn bé My đi chơi thì tôi cũng sẽ dẫn bé Ngân đi cùng.

- Vây thì còn gì bằng! – Thanh Phong tỏ ra hoan hỉ.

- Thật cám ơn cô quá, tôi cũng muốn nhờ cô một số việc nhưng còn thấy ngại. Bây giờ chúng ta đi ăn kem thôi, những chuyện tôi nhờ cô giúp có thể một ngày nào đó tôi sẽ nói.

Nhi chưa hỏi được chuyện Thanh Phong muốn nhờ là gì, thì bé Ngân đã nắm tay bé My lên xe cùng ngồi, Nhi cũng đành phải lên xe.

- Tụi nhỏ thật mau thân nhau, tôi nghĩ anh nên cho bé Ngân sang nhà tôi chơi với bé My thường hơn, nhất là khi nào anh có việc cần phải đi. Tôi chăm sóc bé My nên chăm sóc thêm một đứa trẻ nữa sẽ không sao.

Thanh phong cười.

- Tôi cũng nghe cô Thanh nói vậy. Tôi sẽ nhớ tới điều này khi có việc đột xuất phải đi, để cảm ơn tôi xin mời mẹ con cô một chầu kem vậy.

Yến Nhi gật đầu, mọi người lên xe tới quán kem mà bé Ngân là người chỉ đường.
Chương 17
 
Chỉnh sửa lần cuối:

huynhthuthu779

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
30/9/16
Bài viết
33
Gạo
0,0
Chương 17: Ngày đi làm thứ ba.





Đông Thanh giật mình ngồi dậy, nhưng chợt nhớ hôm nay là ngày thứ bảy cô không phải đi làm. Ngã người nằm xuống giường cố tìm lại giấc ngủ nhưng cô không thể nào ngủ lại được. Nghĩ lại chuyện tối qua ở nhà Thanh Phong cô thấy thật áy náy, không biết bây giờ hai cha con bé Ngân đang làm gì, đồ đạc lộn xộn như vậy đã dẹp chưa. Chợt nhớ đến cuộc hẹn của Thanh Phong với người con gái khác, Đông Thanh lấy điện thoại và gọi điện đến cho Yến Nhi.

- Có chuyện gì sao?

Yến Nhi hỏi giọng rất tỉnh, dù mới sáng mở mắt nhưng khi nghe giọng Nhi lúc nào cũng đầy năng lượng.

- Nhi dậy chưa? - Đông Thanh hỏi.

- Có chuyện gì vậy Thanh?

- Thanh muốn nói cho Nhi nghe một chuyện có liên quan tới Thanh Phong, Nhi có muốn nghe không?

- Vậy thì nói thử coi! - Yến Nhi có vẻ sốt ruột.

- Tối nay Thanh Phong có hẹn với một cô gái nào đó, Nhi nên tìm cách sang nhà lấy cớ giữ giùm bé Ngân, đó cũng là một cơ hội. Mình nghĩ bạn cứ tiến từ từ nếu không tiến thì mất ráng chịu.

- Tối nay Thanh Phong hẹn với một cô gái sao? – Yến Nhi hỏi lại.

- Ừ! Đó là một cô gái đẹp mình đã nhìn qua một lần rồi.

- À!

Yến Nhi có vẻ suy nghĩ, sau vài giây cô nói tiếp.

- Hôm qua Mình và anh Phong đã dẫn tụi nhỏ đi công viên và đi ăn kem, mình cũng đã nói với Thanh Phong nếu cần thì mình sẽ giữ giùm bé Ngân và anh ấy đã đồng ý.

Đông Thanh cảm thấy mình hồi hộp khi chuẩn bị hỏi câu tiếp theo.

- Anh ta đã đồng ý à?

- Ừ!

- Vậy sao!

- Ừ! Vậy mình tắt máy đây, còn phải chuẩn bị dọn hàng ra nữa!

Đông Thanh tắt máy mà bần thần cả người. Có lẽ phải tới xem cha con bé Ngân ngày thứ bảy làm chuyện gì, nhà cửa đã dọn dẹp xong chưa! Nghĩ vậy Đông Thanh thay đồ và lấy xe đến nhà Thanh Phong.

Không khí thật yên tĩnh khi Thanh bước vào nhà, mọi vật đều như còn say ngủ. Đông Thanh rón rén đến phòng Bé Ngân, hy vọng bước chân mình không làm thức giấc Thanh Phong ở phòng bên cạnh.

Mở cửa phòng bé ngân, Thanh bất ngờ vì Phong đang còn say sưa ngủ ngay bên cạnh con bé. Thanh bước lại gần đưa tay đập mạnh vai Phong.

- Sao anh lại ngủ ở đây?

Thanh Phong mở mắt nhìn Thanh đầy vẽ ngạc nhiên.

- Hôm nay thứ bảy mà cô đến đây làm gì?

Đông Thanh không trả lời, cô hỏi ngược lại.

- Sao anh lại ngủ ở đây?

Thanh Phong ngồi dậy, anh làu bàu.

- Cô làm gì ngạc nhiên dữ vậy! Ba ngủ với con gái không được hay sao!

Đông Thanh cảm thấy mình thật vô lý, nhưng khi nhìn thấy bộ đồ Thanh Phong còn mặt trên người cô cô ngạc nhiên hỏi.

- Anh bận đồ này ngủ luôn sao?

Thanh Phong nhìn lại mình, rồi đưa mắt nhìn Đông Thanh.

- Đồ nào mà ngủ chẳng được! Mà có ảnh hưởng gì đến cô không?

Bé Ngân nghe tiếng ồn con bé mở mắt ra nhìn.

- Cô đến hồi nào vậy? Hôm qua con đã đi chơi rất vui.

Thanh nhếch mép cười.

- Hai cha con vui quá nên hôm nay không dậy nổi chứ gì!

Lời Đông Thanh nói Thanh Phong không hiểu rõ cô đang ám chỉ điều gì, anh bực mình quát lên.

- Cái cô này sáng sớm tới nhà tôi làm gì, tôi không trả tiền cho ngày hôm nay đâu nghe!

- Anh nghĩ tôi chỉ vỉ tiền thôi sao! Tôi thật ra muốn hoàn thành trách nhiệm của một người giúp việc.

- Vậy thì cũng không nên phá giấc ngủ của tôi. Tôi suốt đêm buồn đến không ngủ được, mới nằm một chút thì cô đến phá rồi.

Nói xong Thanh Phong đứng dậy bỏ về phòng. Đông Thanh hiểu lời nói vừa rồi của anh ta có thể là nói thật. Một người cha trẻ phải nuôi một đưa con gái nhỏ thì thật là quá buồn. Đông Thanh quyết định tối nay sẽ giữ bé Ngân cho Thanh Phong đi hẹn hò, cũng cần cho anh ta thay đổi tâm trạng để đỡ cáu gắt hơn.

Lúc này Bé Ngân có vẻ đã tỉnh ngủ, con bé hỏi Đông Thanh.

- Sao cô nói không tới sao bây giờ lại tới?

Đông Thanh ngồi xuống cạnh bé Ngân.

- Tại cô nhớ bé Ngân, nếu không tới thì cô cũng thấy buồn lắm! Thôi con dậy đi còn phụ cô dọn dẹp nhà cửa nữa!

Bé Ngân nhoẻn miệng cười, nó ngồi dậy nắm lấy tay Đông Thanh.

- Con và ba con đều nhớ cô!

Đông Thanh đỏ mặt.

- Con đừng nói bậy người ta nghe sẽ cười đó!

Bé Ngân nhìn Thanh thì thầm.

- Hôm qua con với ba nằm nói chuyện, ba nói nếu ngày mai cô không tới thì sẽ buồn lắm.

- Thôi, con đừng nói bậy!- Đông Thanh ngắt lời bé Ngân.

Để bé Ngân không nói nữa, Đông Thanh dắt con bé đi làm vệ sinh. Khi cô và bé Ngân bước ra, Thanh Phong vẫn còn đứng ngây người ngoài cửa.

- Sao anh không đi thây đồ còn đứng đây làm gì?

Thanh Phong nhìn Thanh.

- Tôi phụ cô chiên cơm, nhưng cô phải làm giúp tôi một việc.

Đông Thanh nghi ngờ nhìn Phong.

- Anh cứ nói ra thử, nếu tôi có thể giúp anh được thì tôi giúp còn không thì thôi!

Thanh Phong cười.

- Một việc rất đơn giản! Tối nay tôi có hẹn, cô giữ giùm bé Ngân cho tôi có được không?

Đông Thanh quắc mắt lên nhìn Phong, mặc dù trong lòng cô đã quyết định là sẽ giữ bé Ngân cho Thanh Phong đến chỗ hẹn.

- Sao anh không dắt nó theo?

Thanh Phong gãi đầu.

- Hẹn hò mà sao dắt trẻ con theo được.

Thanh ra vẻ suy nghĩ, rồi cô gật đầu.

- Vậy cũng được tôi sẽ chơi với bé Ngân, anh cứ lo chuyện của anh đi. Nhưng tôi thấy tình trạng này kéo dài cũng không có lợi cho cha con anh, anh mau chóng tìm một người mẹ về lo cho bé ngân là được rồi. Mà tôi có nói với anh rồi, nếu cần thiết thì có thể gởi bé Ngân sang bên nhà cô Nhi được mà.

Thanh Phong cười.

- Lỡ tôi hẹn với cô Nhi thì làm sao?

Thấy Thanh đứng ngẩn người ra, Thanh Phong cười nói.

- Tôi chỉ nói giỡn thôi mà, nếu tôi có đi với cô Nhi thì tụi tôi sẽ dắt tụi nhỏ đi theo, lúc đó còn làm phiền cô gì nữa! Vậy tối nay cô ở lại giúp tôi nghe?

Thấy Đông Thanh gật đầu. Thanh Phong nói tiếp.

- Coi như chúng ta đã thỏa thuận xong, cô không được thay đổi đó nghe!

Thanh Phong nói xong bước đi, Thanh và bé Ngân dọn dẹp bàn ăn, do tối hôm qua Đông Thanh còn để lại chưa kịp dọn.

Vừa úp xong cái bát cuối cùng lên tủ chén thì Thanh Phong vào tới. Với quần jean lửng ngắn, áo thun chui đầu, trông anh vô cùng khỏe khoắn.

- Cô làm gì nhìn tôi vậy?

Đông Thanh giật mình nhưng rồi cô lại nhanh chóng nghĩ ra lí do.

- Tôi nghĩ anh thường vào bếp với bộ đồ như thế này sao?

Thanh Phong cười.

- Ai nói là tôi vào bếp?

- Anh vừa thoả thuận xong với tôi đó thôi, anh phải chiên cơm mà!

- Thôi cô lên nhà chuẩn bị cho bé Ngân một bộ đồ khác đi, hôm nay tôi sẽ dẫn hai cô cháu đi mua sắm.

Thanh ngạc nhiên hỏi.

- Mua sắm cho ai?

- Cho cả nhà chứ cho ai!

- Vậy có tôi không? - Thanh ngập ngừng hỏi.

- Đối với tôi người giúp việc cũng là người nhà. Cô nhanh lên tôi ra xe trước đây.

Thanh Phong nói xong anh bước lên nhà. Như chợt nhớ ra điều cần nói, Đông Thanh nói với theo.

- Mua sắm gì cũng được nhưng không được trừ vào tiền lương của tôi.

Thanh Phong đã bước đi khá xa nên cô không nhìn thấy được anh đang mĩm miệng cười đầy vẻ mặt đầy thích thú.

Sau khi ăn cơm chiều xong, Thanh Phong chuẩn bị đi đến cuộc hẹn. Bé Ngân sau một ngày mua sắm và vui chơi con bé cũng thấm mệt lắm nên khi về đến nhà con bé nằm dài trên ghế salong ngủ liền.

- Anh đi tranh thủ rồi về! Con bé ngủ rồi nhưng tôi sẽ đợi cho tới khi anh về nhà rồi tôi mới về.

Đông Thanh nói xong ôm bé Ngân vào phòng ngủ. Khi Thanh từ phòng bé Ngân bước ra thì Thanh Phong xuất hiện.

- Hôm nay mới thấy cô làm được việc!

Thanh Phong nói và đưa tay vuốt lại vạt áo.

- Cảm ơn cô vì thường xuyên ủi đồ cho tôi.

- Đây là nhiệm vụ của tôi mà!

- Cô nhìn tôi ăn bận như thế này có được không?

Đông Thanh nhìn Phong trông anh thật trẻ trung, nếu một người không quen biết, gặp anh lần đầu chắc không thể biết anh đã là cha của một cô con gái bảy tuổi. Nghĩ như vậy nhưng Đông Thanh vẫn trề môi tỏ vẻ không tán thành.

- Giống con cá vàng hơn là người cha đã có con!

Nghe Đông Thanh nói, Thanh Phong nheo mắt nhìn.

- Cô đang ghen tị phải không! Tôi đi hẹn hò chứ đâu phải đi họp phụ huynh cho con tôi đâu mà phải này nọ.

Đông Thanh nhún vai.

- Anh nghĩ vậy thì hỏi tôi làm gì, anh đi mau rồi tranh thủ mà về!

Thanh Phong lại cười.

- Chưa đi mà cô đã nói đến chuyện về rồi. Bây giờ cô ở nhà với bé Ngân, nhớ là đợi tôi về, cô mới được về nhà nghe chưa!

Thanh Phong định bước đi thì Bé Ngân đã ra tới chổ họ đứng.

- Con không ngủ sao? - Cả hai gần như lên tiếng cùng một lúc.

- Có phải ba hẹn đi chơi với cô Nga không ba?

Thanh Phong mỉm cười.

- Ừ! Rồi ba sẽ về ngay, có gì con cứ gọi điện cho ba là được rồi!

Bé Ngân có vẻ buồn, Đông Thanh ngồi xuống ôm lấy bé Ngân.

- Để ba con đi một chút đi, con và cô vào phòng đọc sách xem phim.

Bé Ngân hả miệng ngáp, thay cho câu trả lời. Nhận thấy bé Ngân vẫn còn buồn ngủ, Đông Thanh nói với bé Ngân.

- Cô đưa con vào phòng ngủ và sẽ ngủ cùng với con nghe?

- Con không buồn ngủ, con thức để giữ ba con!

- Tại sao phải giữ ba con? - Đông Thanh tò mò hỏi.

Bé Ngân thầm thì.

- Đó là một bí mật con sẽ không nói với cô đâu.

- Vậy con có biết cô Nga không?

Bé Ngân có vẻ không vui.

- Cô Nga có tới nhà mình vài lần, cô Nga rất đẹp nhưng ít khi cô nói chuyện với con.

- Tại cô Nga chưa quen con, nếu quen rồi thì cô sẽ rất thương con.

- Nhưng lần đầu con gặp cô là con thích cô rồi!

Bé Ngân đột ngột nói sang chuyện của Đông Thanh làm cô bối rồi, không biết nói sao Thanh phải nói sang chuyện khác.

- Thôi mình đừng nói chuyện này nữa, hai cô cháu mình bắt đầu xem ngày xửa ngày xưa đi! Con muốn xem chuyện gì cô sẽ mỡ cho con xem.

- Con muốn xem phim hoạt hình Co Nan!

- Được thôi, cô sẽ xem cùng với con vì cô cũng thích xem phim đó.

Khi hai cô cháu chưa xem hết một tập phim, bé Ngân bắt đầu ôm bụng.

- Con không coi được nữa rồi cô oi! - Bé Ngân nhăn nhó ôm bụng.

- Con làm sao vậy? - Đông Thanh hoảng hốt ôm lấy bé Ngân.

- Cô ơi con đau bụng lắm!

Đông Thanh lo lắng hỏi.

- Con đau bụng làm sao?

Bé Ngân có vẻ rất đau, giọng cứ thều thào.

- Con cũng không biết nữa, nhưng cô gọi ba về cho con đi!

Đông Thanh bắt đầu hoảng hốt.

- Nhưng ba con vừa mới đi thì làm sao gọi được, lỡ ba có hẹn người ta bàn công việc quan trông thì sao!

Bé Ngân ôm bụng rên rỉ.

- Không sao đâu! Ba con hẹn với cô Nga con biết mà.

Đông Thanh chần chừ.

- Nhưng cô ngại lắm, cô sẽ mở máy rồi con nói chuyện với ba con nghe!

- Vậy cô mở máy đi con sẽ nói chuyện với ba con!

Đông Thanh suy nghĩ, cô ngại Phong nghĩ cô bày trò để bé Ngân gọi điện cho anh, nhưng nếu không gọi anh về lỡ bé Ngân có chuyện gì thì biết làm sao. Thật lòng cô cũng muốn bé Ngân gọi điện cho anh, cô cũng không muốn anh cứ hẹn hò rồi bỏ con bé ở nhà một mình như vậy.

Mặc dù thấy ngại nhưng cuối cùng Đông Thanh cũng bấm số máy của Thanh Phong.

Thanh Phong vừa đưa xe vào chổ đổ xe thì có điện thoại reo. Nhìn thấy số của Đông Thanh anh mở máy ra rồi hỏi nhanh.

- Tôi mới đi một chút mà đã có chuyện gì rồi sao?

Đông Thanh tằng hắng.

- Tôi không có chuyện gì nhưng bé Ngân muốn nói chuyện với anh.

Đông Thanh đưa máy cho bé Ngân.

- Ba con đó, con muốn nói gì thì nói đi!

Bé Ngân cầm máy, giọng con bé như có cả nước mắt.

- Con đau bụng ba ơi!

- Con đau bụng làm sao, có cô Thanh ở nhà sao con không nói với cô Thanh!

Bé Ngân vẫn rên rỉ.

- Con có nói với cô Thanh rồi, nhưng con đau lắm, con muốn ba về với con!

- Ừ! Ba biết rồi, ba sẽ về ngay.

- Sao vậy anh, có chuyện gì sao? - Ngọc Nga đứng bên cạnh hỏi tới.

Thanh Phong gượng cười.

- Xin lỗi em để lần sau rồi chúng ta sẽ đi xem phim, bé Ngân đau bụng lắm anh phải về xem sao.

Nhìn mặt Thanh Phong biết anh đang lo lắng, Ngọc Nga tỏ vẻ hiểu chuyện, cô nhẹ nhàng nói với Thanh Phong.

- Vậy anh về nhanh đi! Không biết có chuyện gì nhưng dịp khác mình đi xem phim cũng được.

- Nhưng anh thấy có lỗi với em quá!

Ngọc Nga cười ngượng.

- Không sao đâu, anh cứ về lo cho bé Ngân đi, lỡ con bé có chuyện gì thì chúng ta không gánh nổi đâu!

Nghe Nhắc đến bé Ngân, Thanh Phong trở nên vội vả.

- Vậy anh về nghe! Nếu lần sau anh sẽ là người mời em.

Không đợi Ngọc Nga nói thêm lời nào, Phong lấy xe chạy nhanh về nhà. Anh chỉ lo lắng không biết có chuyện gì nguy hiểm xãy ra với bé Ngân không, nên chuyện Ngọc Nga đang buồn rầu với hai tấm vé trên tay anh cũng không hề hay biết.

- Sao đi một mình vậy Nga?

Có tiếng người hỏi, Ngọc Nga quay lại nhận thấy đó là Minh Quang.

- Quang cũng đi một mình vậy! Còn Đông Thanh đâu rồi?

- Cô ấy đi làm rồi nhưng giờ này cũng chưa về. Quang đi với bạn nhưng đến đây cậu ấy cũng gặp bạn, vừa kéo đi đâu rồi. Hay là hai đứa mình vào xem phim chung cho nó vui!

Ngọc Nga cười.

- Chắc phải vậy thôi, chứ đi xem phim một mình thật là lãng phí.

Cả hai cùng cười và bước vào rạp xem phim.

Sau khi đã ngồi vào ghế, Minh Quang ghé tai Ngọc Nga hỏi nhỏ.

- Ngọc Nga hẹn với bạn mà họ không tới sao?

Ngọc Nga bối rối, cô ngại ngùng nói.

- Anh ấy có tới! Nhưng vừa đến nơi thì con gái anh ấy bị bệnh nên anh đã quay về.

Minh Quang tỏ vẻ ngạc nhiên, một cô gái xinh đẹp và giàu có như Ngọc Nga lại chọn một người đàn ông đã có gia đình, hay là anh nghe lầm. Nghĩ vậy Minh Quang hỏi lại.

- Anh ta đã có gia đình rồi sao?

Ngọc Nga càng thêm bối rối.

- Họ đã không còn ở với nhau và anh ấy đang nuôi con nhỏ.

Hiểu được tâm trạng của Nga, Minh Quang cười động viên bạn.

- Nga thật là can đảm, dám yêu một người đàn ông đã có vợ, chuyện này không phải ai cũng dám làm đâu!

- Yêu gì! Chỉ có mình nghĩ đến anh ấy thôi. Thật ra anh ây chỉ nghĩ đến con gái thôi chứ chưa nghĩ đến chuyện gì khác.

Minh Quang gật đầu, anh đã hiểu được câu chuyện.

- Anh chàng này đúng là người bố tốt! Vậy muốn lấy được trái tim anh ta thì Ngọc Nga phải lấy lòng con gái anh ta trước đã, khi con bé đã thích Nga, thì Quang dám chắc anh ta cũng thích Nga cho xem.

Ngọc Nga lắc đầu.

- Thật ra Nga cũng muốn vậy, nhưng khi gặp con bé thì Nga không biết nói gì hết, chính vì vậy Nga ít đến nhà anh chơi. Như hôm nay chẳng hạn, hẹn anh ấy đi chơi vậy mà vừa tới nơi thì con bé gọi điện và anh ấy lại ra về.

Quang Minh thông cảm với tình cảm của Ngọc Nga. Chuyện yêu một người nhưng không nắm chắc được tình cảm của họ thật chẳng sung sướng gì. Như tình cảm của Đông Thanh dành cho anh, cứ tưởng gần trước mắt nhưng thật sự xa xôi vô cùng.

Giờ đây nhìn thấy Ngọc Nga không vui, cũng giống như tâm trạng của mình, Minh Quang cũng khéo léo an ủi.

- Nga nè! Hãy cố gắng lên. Những người có con rồi tình cảm của họ cũng khác những người chưa có con. Nếu muốn họ yêu mình Nga phải làm cho họ cảm thấy yên tâm khi giao con cái cho mình rồi mới tính.

Ngọc Nga cười.

- Nhìn Quang vậy mà tâm lí ghê! Vậy lúc này chuyện tình cảm của hai người đã đến đâu rồi.

Minh Quang rầu rầu.

- Cũng bắt đầu từ điểm xuất phát thôi!

- Sau chừng đó năm hay sao? - Ngọc Nga ngạc nhiên hỏi.

Minh Quang khẽ gật đầu.

Đèn trong rạp đã tắt chuẩn bị cho xuất chiếu phim, nhưng Ngọc Nga vẫn kịp thấy ánh mắt buồn buồn của Minh Quang.

Không khí yên lặng như bao trùm cả rạp chiếu bóng, tất cả đang chú ý trên màn hình những nhân vật đang nói chuyện với nhau.

Rất khẽ, Ngọc Nga ghé sát vai Minh Quang nói.

- Ngày mai rủ Thanh đi chơi cùng nha! Mình muốn làm theo lời khuyên của Quang là phải chinh phục cô con gái trước, hay ngày mai hai bạn giúp mình, chúng ta cùng tới cho có không khí, chứ mình Nga đến thấy cũng kỳ kỳ.

Minh Quang gật đầu.

- Được thôi ngày mai chủ nhật chắc là Đông Thanh có ở nhà. Còn bây giờ yên lặng xem phim nghe!

Quang nói xong cả hai im lặng và tập trung xem phim.



Trong khi Thanh Phong chạy vội về nhà, anh xông thẳng vào phòng. Vừa thấy bé Ngân, anh dùng tay sờ bụng con bé.

- Con bị làm sao vậy?

Bé Ngân có vẻ không còn đau nhiều, lúc này mặt con bé rất tỉnh.

- Con đau bụng nhưng bây giờ hết rồi!

Nhìn Bé Ngân trả lời tỉnh queo làm Thanh Phong chưng hửng, anh ôm đầu ngồi phịch xuống ghế.

- Con làm ba hoảng hồn, bây giờ con thấy sao rồi.

- Con khoẻ rồi! - Bé Ngân hồn nhiên trả lời.

Thanh ngại ngùng nhìn Thanh Phong nói.

- Vậy bây giờ anh đi đi! Chắc vẫn còn kịp.

Phong quay sang nhìn Thanh nén cảm xúc bực dọc.

- Giờ mà còn gì hứng thú để mà đi nữa! Có phải cô xúi bé Ngân gọi tôi về hay không?

Đông Thanh đã lường trước chuyện này sẽ xãy ra, cô đẩy bé Ngân về phía Phong rồi nói.

- Đừng có nói vậy nghe, tôi đã bảo bé Ngân đừng gọi nhưng con bé nói quá đau bụng và nhất định đòi gọi điện cho anh. Tôi thật sự là rất sợ nên phải gọi điện cho anh đó. Nếu anh không tin cứ hỏi bé Ngân, tôi cũng đã nói là sợ anh hiểu lầm, đúng là không sai chút nào.

- Thật là chán!

Thanh Phong vừa nói rồi xoa đầu bé Ngân.

- Con có biết mình đang cản trở công việc của ba hay không?

- Giờ anh có đi hay không?

Thanh lên tiếng hỏi nhưng Phong không trả lời. Anh đi đến ghế salong ngồi xuống cùng xem ti vi với bé Ngân. Thanh cũng đứng dậy xách giỏ lên tay.

- Anh không đi thì tôi đi, vì tôi cũng đã có hẹn rồi!

Phong nhìn Thanh nghi ngờ.

- Nếu tôi không về thì sao?

- Thì tôi ở đây chứ sao! Còn bây giờ anh đã về thì tôi phải về chứ, nếu không ba chúng ta lại ngồi nhìn nhau sao!

Thanh Phong nhìn Đông Thanh nhíu mày.

- Lúc này thì tôi có nên tin là cô không xúi con bé gọi tôi về hay không nữa!

Đông Thanh có vẻ đã bực mình.

- Anh nghĩ gì mặc anh, tôi không cần phải quan tâm.

Quay sang bé Ngân, Đông Thanh nói.

- Cô về nhe bé Ngân, chúc con ngủ ngon!

- Chúc cô ngủ ngon! Bé Ngân nói và đưa tay lên vẫy vẫy.

Đông Thanh nói xong bước ra khỏi phòng đọc sách, Thanh Phong nhìn theo cho đến khi không còn nghe cả tiếng bước chân của cô. Bất giác anh thở dài.

- Thật là phiền quá! - Phong lẩm bẩm.

- Ba đang nói gì vậy? - Bé Ngân ngồi bên đột nhiên hỏi.

Thanh Phong ậm ờ.

- Lúc trước có dì Sen ba còn đi chơi được một chút, còn bây giờ cũng có người làm nhưng ba lại thấy phiền phức hơn vì phải ở nhà với con dài dài. Kiểu này chắc không lấy được vợ rồi!

- Ba định lấy vợ thật à! Bộ ba không thương con sao? - Bé Ngân lo lắng hỏi.

Phong ôm bé Ngân vào lòng.

- Ba Thương con nhưng rồi con sẽ lớn, sẽ có cuộc sống riêng, lúc đó ai sẽ chăm sóc cho ba, ba phải tìm ngưòi để sau này chăm sóc cho nhau chứ.

- Hay ba lấy cô Thanh đi chúng ta sẽ ở chung với nhau.

- Ai nói với con chuyện này? – Thanh Phong tò mò nhìn bé Ngân.

Bé Ngân bình thản nói:

- Con nghĩ ra thôi mà!

Thanh Phong lắc đầu.

- Cô Thanh còn trẻ lắm, chắc không chịu ba đâu. Nhưng mà cô Thanh làm sao chăm sóc ba con minh được cô ấy rất hậu đậu con không thấy sao?

Bé Ngân có vẻ ngạc nhiên nó thắc mắc hỏi.

- Sao con thấy cô ấy cũng xinh đẹp lắm mà!

Thanh Phong cười xòa vì lối suy nghĩ trẻ con của Bé Ngân, anh giải thích rõ ràng với con bé.

- Cô ấy đẹp nhưng không hẳn những người đẹp đều biết chăm sóc tốt cho người khác, đôi khi những người không đep nhưng lại rất tốt. Như cô Thanh con cũng thấy rồi, cô ấy có biết nấu nướng gì đâu!

- Thì ba nấu nướng, còn cô ấy làm việc khác.

Nghe Bé Ngân góp ý, Thanh Phong bật cười vì khả năng suy luận của con.

- Con còn nhỏ chưa hiểu chuyện đâu! Đừng nói chuyện này cho cô Thanh nghe, nếu không cô ấy sẽ cười chúng ta đó!

Bé Thanh gật đầu nhưng rồi con bé lại thây đổi đề tài.

- Ngày mai chủ nhật mình mời cô Thanh đến nhà nấu món gì ngon ăn đi.

Thanh Phong thoáng nghĩ ngợi nhưng rồi anh gật đầu ngay.

- Vậy con gọi cô Thanh đi và nhớ là đừng nói là ba nói con gọi điện cho cô Thanh nghe chưa!

Be Ngân mỉm cười, lấy điện thoại của mình ra. Loay hoay một lúc cũng tìm ra ra số máy của Đông Thanh, con bé bắt đầu cuộc gọi.



Khi Đông Thanh đến nơi cô đã thấy Quang và Ngọc Nga đang ngồi đợi sẵng. Thấy cô bước vào Minh Quang đưa tay vẫy.

Thanh bước lại ngồi xuống chiếc ghế còn trống ở bên cạnh Minh Quang.

- Lâu quá không gặp Nga nhưng nhìn thấy là nhận ra ngay! Dạo này Nga đang làm gì?

Ngọc Nga cười.

- Mình chỉ phụ ở công ty gia đình thôi!

Thanh gật gù.

- Ngọc Nga sướng thật được làm chủ thì còn gì bằng! Còn Thanh vẫn cứ lung tung mà chưa biết bao giờ mới có chổ làm ổn định.

- Làm chủ không sướng đâu, chuyện gì cũng phải lo lắng nhiều hơn người làm công. Nhiều lúc Nga nghỉ, nếu mình đi làm công tối về nghỉ không phải lo gì nhiều chắc là thoài mái lắm. Cũng như Đông Thanh đây được quyền tìm những việc mình yêu thích thì thích thật. Nghe Anh Quang vừa nói Thanh đã xin được việc làm rồi, công việc như thế nào.

Thanh bối rối.

- Cũng tạm thời thôi, chủ yếu là vì bạn bè mà làm, nhưng không biết công việc này kéo dài được bao lâu.

Quay sang Minh Quang, Đông Thanh hỏi.

- Sao nói là đi xem phim với Mẫn mà bây giờ đã ở đây?

- Anh có đi nhưng đến nơi thì chỉ còn một mình, gặp Ngọc Nga cũng một mình, cả hai vào xem một chút thấy chán quá lại kéo ra đây uống cà phê.

Thanh cười cầu hòa.

- Dạo này công việc bận quá, mới vào làm chưa quen công việc nên mất nhiều thời gian, nếu sau này rảnh Thanh sẽ mời hai người đi xem phim bù lại ngày hôm nay.

Ngọc Nga nhìn hai người tò mò hỏi.

- Công việc ổn định rồi, hai người định chừng nào lấy nhau?

Thanh tròn mắt ngạc nhiên.

- Lấy nhau cái gì, còn trẻ mà lo gì chuyện đó! Thật ra công việc của Thanh vẫn chưa ổn định, phải có việc làm ổn định rồi mới nghĩ tới chuyện này sau.

Minh Quang cười buồn.

- Nga Thấy chưa! Thanh cứ như vậy, chẳng bao giờ cho Quang một tí cơ hội nào cả.

- Thanh chưa nghĩ tới chuyện này thật mà!

- Vậy Quang phải đợi Đông Thanh đến bao giờ đây?

Ngọc Nga hỏi và Thanh lại cười.

- Mình nói Quang đừng để ý tới mình nữa, mình sợ không đáp trả được tình cảm của Quang đâu!

Quang nhìn Thanh, vẻ mặt không dấu được sự thất vọng.

- Thanh thật là thẳng thắn, chính sự thẳng thắn này mà không biết người đối diện phải chịu đựng như thế nào.

Thanh chưa kịp nói gì thì điện thoại lại reo. Thanh mở máy nhìn số điện thoại rồi vội bước ra ngoài.

- Có chuyện gì vậy hả Thanh? - Minh Quang hỏi khi Thanh vừa đi vào.

Thanh nhăn mặt.

- Công ty nói ngày mai có việc cần làm nên phải đi làm cả ngày chủ nhật luôn!

Minh Quang tỏ rõ thất vọng.

- Vậy là ngày mai Thanh lại đi làm sao?

Thanh tằng hắng giọng nói.

- Biết làm sao được vì công ty mới thành lập, công việc chưa ổn định nên phải làm thêm giờ.

Ngọc Nga tỏ vẻ nuối tiếc.

- Ngày mai mình định rủ hai bạn đi tới nhà bạn mình chơi, Minh Quang đã đống ý nhưng bây giờ thì Thanh lại bận. Thôi để dịp khác vậy, biết làm sao bây giờ.

Đột nhiên Đông Thanh đề nghị.

- Hay ngày mai Quang đi hơi với Nga đi!

Minh Quang hỏi lại, với chút hy vọng.

- Thanh thật sự không đi được sao?

Thanh lắc đầu.

- Không đựoc! Ngày mai Thanh bận rồi.

- Vậy cũng được! Ngày mai Nga sẽ dẫn Quang tới nhà bạn Nga chơi, người bạn này khó đi ra ngoài vì có con nhỏ. Thanh đi làm tranh thủ về thì ghé vào chơi luôn nha?

Đông Thanh gật đầu.

- Mình tranh thủ làm cho xong việc rồi sẽ ghé vào sau.

Sau màn chào hỏi, không khí có vẻ không được thoải mái lắm. Cả ba ngồi chung bàn uống nước nhưng xem ra không ai cảm thấy vui vẽ, mỗi người đều mang một tâm trang khác nhau, nên khi uống xong ai cũng muốn mau chóng ra về.
Chương 18
 
Chỉnh sửa lần cuối:

huynhthuthu779

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
30/9/16
Bài viết
33
Gạo
0,0
Chương 18: Ngày làm việc thứ tư.





Ngày thứ tư đi làm, Đông Thanh cũng cảm thấy vui vui, cô nghĩ đến bé Ngân lúc này đã chuẩn bị sẵn sàng chờ cô tới dẫn đi chơi. Cô cũng thấy nao nao khi nhớ lại lần đi mua sắm cả ngày hôm qua của ba người. Mặc dù là đi mua sắm nhưng không khác gì một chuyến đi chơi.

Nghĩ đến sự hồn nhiên của bé Ngân, Đông Thanh thấy mình như trẻ lại, nhưng khi nghỉ đến Thanh Phong, Đông Thanh cảm thấy có chút mất hứng.

Nhẹ nhàng dắt xe ra khỏi nhà, Đông Thanh không nhìn thấy ánh mắt của bà Nhân nhìn theo cô, ánh mắt đầy vẻ lo lắng. Rõ ràng là Đông Thanh đã có việc làm nhưng bà cảm thấy có chút gì kì lạ ở đây.

Vừa bước chân vào nhà, Đông Thanh chạm ngay Thanh Phong đứng ngay ở cửa, giống như là anh đã đứng sẵn đợi cô.

Sau một lúc dò xét nét mặt Đông Thanh, Thanh Phong nói.

- Mới sáng sao thấy cô không vui, có ai đi làm mà mặt lại hầm hầm như vậy không! Nếu nhìn cô lúc này người khác tưởng cô là chủ nhà chớ không phải người làm.

Mới sáng mà đã bị khiêu khích, Thanh đâm ra bực mình.

- Có ngày nghỉ để hẹn hò cũng bị anh phá đám. Anh đừng nói với tôi là chuyện này anh không có xía vô nghe!

Phong cười.

- Tôi đâu có muốn phiền cô, tại bé Ngân cứ đòi ăn món gì do cô nấu nên tôi đành chịu. Mà hôm nay cô tự nguyện tới chớ đâu phải tôi ép!

Đông Thanh không thèm trả lời, cô lách qua người Thanh Phong đi vào nhà.

- Sao cô không trả lời tôi? – Thanh Phong níu tay Đông Thanh lại.

Đông tay hất mạnh tay Thanh Phong ra.

- Tôi không muốn chúng ta cứ phải gây cấn với nhau vào một ngày đẹp trời như thế này.

- Tôi có làm gì sai sao?

Thanh trừng mắt nhìn Phong.

- Anh là người luôn luôn gây sự trước. Đàn ông thì nên làm ít nói nhiều, tối ngày cứ léo nhéo nghe phát mệt.

Nói xong Thanh đi vào phòng bé Ngân, Thanh Phong không nói gì chỉ lẽo đẽo theo sau.

Thấy Đông Thanh bé Ngân chạy đến ôm chầm lấy cô.

- Hôm nay cô đến sớm quá! Cô đã ăn cơm chưa?

Đông Thanh nhìn bé Ngân lắc đầu, rồi cô hỏi.

- Có phải ba con xúi con gọi điện cho cô hay không?

Bé Ngân lắc đầu.

- Không phải! Tại con nhớ cô.

Thanh ngồi xuống bẹo má bé Ngân.

- Con làm bộ hoài, có ba bên cạnh rồi còn nhớ cô gì nữa.

- Cái cô này, tôi mà xúi con bé làm gì! Gặp cô tôi cũng đâu có yên.

Thanh Phong đứng sau lưng Thanh lên tiếng. Đông Thanh quay lại, nghênh mặt nhìn Thanh Phong.

- Anh kêu tôi tới để chơi với bé Ngân, còn anh rảnh rỗi đi lăng quăng chứ gì?

- Cái cô này…

- Cái cô này cái gì? – Đông Thanh cướp lời, trêu Thanh Phong.

Thấy Thanh Phong đứng ngẩn người ra, Đông Thanh nói tiếp.

- Bí lời rồi phải không?

Làm như không nhìn thấy khuôn mặt nhăn nhó của Phong, Đông Thanh quay lại nói chuyện với bé Ngân.

- Hôm nay con cần cô làm gì cho con?

- Con muốn ăn một món gì đó mà bây giờ chưa nghĩ ra.

- Nhưng cô không biết phải nấu món gì cả.

Bé Ngân đưa mắt nhìn Phong.

- Cô đừng có lo, ba con nấu ăn rất ngon. Phải vậy không hả ba?

Bị hỏi bất ngờ Thanh Phong đâm ra ú ớ.

- Sao con lại hỏi ba, cô ấy là ngưòi phải làm việc này mà!

Đông Thanh nhìn Phong, cô nghênh mặt lên nói.

- Nhưng tôi không biết làm thì sao?

- Vậy thì thôi khỏi ăn!

Phong nói xong định dợm bước đi, nhưng lời nói của bé Ngân đã làm anh dừng lại.

- Nhưng con muốn ăn mà ba. Mình làm thịt bò chiên khoai tây như bà Sen thường làm đi ba!

Thanh Phong nghiêm mặt nhìn bé Ngân.

- Sao dạo này con rắc rối quá vậy!

Bé Ngân đứng dậy, nắm lấy tay Thanh Phong, ánh mắt nài nỉ.

- Được không ba?

- Được! - Phong mỉm cười gật đầu, không hề thấy có chút miễn cưỡng nào trên khuôn mặt anh.

- Vậy ba con mình cùng đi mua đồ thôi ba!

Thanh Phong mỉm cười với bé Ngân rồi liếc nhanh qua Đông Thanh, anh nói như ra lệnh.

- Cô ra xe, tôi chở đi luôn!

Thanh giật mình, cô lại sợ gặp phải người quen như hôm rồi gặp mẹ. Nếu lần này mà gặp mẹ thì không biết phải nói sao. Nghỉ vậy Thanh tìm cách thoái thác.

- Tôi không đi đâu, hai ba con cứ đi mua về tôi làm cho, tôi đi xe hơi không được vì bị say xe.

Phong nheo mắt nhìn Thanh.

- Đúng là quê mùa, chỉ có hai cây số mà cũng say sao!

Thanh làm như không biết Thanh Phong đang châm chọc mình, cô thản nhiên nói lại.

- Anh không biết những người say xe, dù có hai mét cũng say chứ nói chi đến hai cây số. Mà sao keo kiệt như anh không đi xe đạp cho đỡ tốn xăng bày chi đi xe hơi cho mệt.

- Sao cô biết tôi keo kiệt? - Thanh Phong hỏi lại.

- Vậy cũng hỏi, lần đầu gặp đã biết rồi.

Thanh Phong cười.

- Cô nhớ dai thật đó! Nhưng chuyện đó xưa rồi tôi không muốn nhắc lại chuyện đó nữa. Hôm nay cô cứ đi xe, tôi không bắt chia tiền xăng đâu!

Đông Thanh cười, cô dắt tay bé Ngân bước ra ngoài, Phong loay hoay khóa cửa lại. Tranh thủ lúc này Thanh gọi ngay điện thoại cho Nhi.

- Nhi ơi chút nữa dắt bé My sang chơi nha! Hôm nay nhà bé Ngân làm món ngon ngon, Nhi qua đi đây góp mặt cho vui.

- Hôm nay chủ nhật sao Thanh ở đó?

- Ừ! Có chuyện cần làm, chút nữa Nhi qua nghe! Bây giờ mình phải đi rồi.

Không đợi Nhi đồng ý, Đông Thanh đã tắt máy. Trong khi Thanh Phong mở cửa xe, cả ba cùng đến siêu thị.

Khi họ bước vào siêu thị, bé Ngân nhìn xung quanh rồi đề nghị.

- Ba và cô Thanh nắm tay con dắt đi, như ba mẹ em bé phía trước vậy đó!

Thanh và phong lúng túng nhìn nhau, nhưng rất nhanh Thanh lãng sang chuyện khác.

- Con muốn ăn gì?

Bé Ngân nói ngay.

- Thịt bò xào khoai tây chiên, con đã nói rồi mà!

Thanh cười.

- Tưởng gì, món đó cũng thường thôi cô cũng có thể làm được.

Bé Ngân cũng cười.

- Nhưng con thích món đó nhất, mà ba con cũng thích nữa phải không ba.

- Ừ! – Thanh Phong trả lời cụt ngủn.

Sau khi đã chọn xong thực phẩm Phong nhìn sang khu bán hàng mỹ phẩm anh nói với Đông Thanh.

- Cô mua giùm kem đánh răng và các vật dụng khác luôn đi, tôi thấy mọi thứ trong nhà hình như đã hết sạch rồi!

- Xém nữa tôi quên mất chuyện này, cảm ơn anh đã nhắc nhở.

Phong không cười, chỉ nhẹ nhang nói.

- Chứ không phải cô cầm tiền rồi không muốn mua hay sao!

- Vậy anh cầm tiền đi mua đồ luôn đi, tôi chỉ nấu nướng thôi. Mới có mấy ngày mà tôi nhức đầu quá rồi.

Phong cười ra tiếng.

- Vậy mới nói cô quá yếu kém. Ngày mai tôi sẽ nộp học phí cho cô đi học lớp nữ công gia chánh, chứ cả ngày cô rảnh rỗi làm gì.

Thanh quắc mắt nhìn Phong.

- Tại sao tôi phải đi học lớp nữ công gia chánh?

- Để sau này cô còn biết nấu ăn cho chồng con.

- Tôi làm gì phải học cho mệt, chọn người như anh là được rồi.

- Những người tài giỏi như tôi thì thường không chọn cô!

Đông Thanh đỏ mặt vì câu nói hớ của mình đã bị Thanh Phong nắm được. Nhưng rất nhanh chóng cô sữa lại câu nói của mình.

- Nói vậy thôi chứ chắc gì tôi chọn loại người như anh, những người đàn ông tinh toán chi li thường sẽ khó sống lắm.

Cuộc chiến còn có thể kéo dài, nếu như Bé Ngân không lên tiếng.

- Ba và cô thích gây nhau thiệt đó, con còn chưa ăn sáng nữa nè!

Đông Thanh đưa mắt liếc xéo Thanh Phong, rồi nắm tay Bé Ngân bước qua hàng mỹ phẩm. Trong lúc này Thanh Phong vẫn xách giỏ đồ đi theo sau lưng, anh vẫn nhắc lại chuyện còn nói dở.

- Tôi không nói nhiều ngày mai tôi sẽ nhờ người đăng kí lớp học nấu nướng cho cô, đây cũng là một phần công việc cô cần làm khi còn ở nhà tôi.

Thanh không trả lời, cô nhận thấy anh ta càng ngày càng tỏ ra kỳ quặc.

- Con đói quá! Ba và cô lại vậy nữa rồi.

Thanh cười.

- Vậy ta về nhanh thôi!

Khi mọi người về đến nhà, Đông Thanh bắt tay vào làm việc, cô cố gắng làm món khoai tây chiên xào với thịt bò mà bé Ngân yêu cầu. Trong khi Thanh Phong ngồi xem ti vi chờ tới lúc bữa ăn được dọn ra.

Bỗng có chuông cửa reo, Thanh Phong nói với bé Ngân.

- Ngân ra xem ai đến nhà mình vậy con!

Bé Ngân nhanh chân chạy ra mở cửa, rồi lại đóng cửa chạy vào.

- Ai vậy con? - Phong đưa mắt nhìn bé Ngân.

- Cô Nga và một chú rất lạ! - Bé Ngân trả lời.

Thanh Phong vội vàng đứng lên.

- Sao con không mời cô vào nhà mà đóng cửa lại như vậy?

Bé Ngân tỏ vẻ không hài lòng, con bé nói với ba.

- Con phải hỏi ý ba đã chứ, lỡ ba không cho người lạ vào thì sao!

Phong cười, anh nhớ có lần mình dặn dò Bé Ngân khi tiếp xúc với người lạ. Chính điều này bé Ngân đã làm tốt khi quyết định không mở cửa nhà.

- Cô Nga đâu phải là người lạ, con không nhớ cô ấy sao?

- Nhưng con không biết chú kia! Nhưng sao con vẫn thấy chú ấy rất quen.

- Vậy để ba ra mở cửa xem thử là ai!

Đông Thanh đang dưới bếp nghe tiếng chuông gọi cửa, tưởng là Nhi sang. Tò mò Thanh đưa mắt nhìn, cô không tin nổi trước mặt mình bây giờ lại là Ngọc Nga và Minh Quang. Hốt hoảng không biết tính sao Thanh vội chạy vào trong nhà tắm.

- Em đi chơi hay có chuyện gì? - Thanh Phong hỏi sau khi mời Ngọc Nga và Minh Quang ngồi xuống ghế đối diện.

Ngọc Nga cười.

- Em tới để rũ anh và bé Ngân làm một bữa liên hoan nhẹ cho vui. Thấy hai cha con cứ ở nhà hoài nên em định kéo bạn đến đây để anh khỏi phải để con bé ở nhà.

Quay sang Minh Quang, Ngọc Nga giới thiệu.

- Đây là anh Quang bạn học của em, anh ấy cũng rảnh nên em kéo đến luôn. Còn đây là anh Thanh Phong người có số vốn lớn thứ hai ở công ty của em đó!

Thanh phong đứng dậy bắt tay Minh Quang, anh thật lòng nói.

- Chúng tôi vừa đi siêu thị về, cũng định làm món khoai tây chiên, thêm hai người nữa chắc chắn sẽ vui hơn.

- Em định đến rủ anh đi chợ luôn nhưng anh đi rồi thì thôi! Vậy bây giờ mình cùng làm đi, nếu có gì tụi em sẽ mua bổ sung sau.

Thanh Phong gật đầu.

- Chúng ta sẽ làm nhưng em ngồi uống nước đã làm gì mà vội vậy!

Quay sang bé Ngân Thanh Phong nói.

- Con nói cô Thanh lấy nước mời cô Nga và chú Quang chứ con!

- Dạ!

Bé Ngân liền chạy vào trong, Ngọc Nga ngạc nhiên hỏi.

- Cô Thanh nào vậy anh?

- Người gíup việc mới của nhà anh.

Ngọc Nga cười.

- Em nói tìm cho anh một người giúp việc, em chưa tìm được thì anh đã có người rồi.

- Đợi em lâu quá, hôm trước anh có nói cần người giúp việc và cô Nhi hàng xóm đã tìm giúp anh rồi

Bé Ngân chạy từ bếp ra không dấu được vẻ mặt hoảng hốt.

- Con không thấy cô Thanh đâu cả!

- Sao lại vậy!

Phong nói xong đứng dậy đi vào bếp. Mọi thứ đều bày ra bàn nhưng ĐôngThanh thì không thấy đâu cả. Phong nhìn quanh không thấy Thanh đâu, hay là Thanh đi vệ sinh và đã bị ngất trong đó! Ý nghĩ đó làm Thanh Phong lo lắng, anh đẩy vội cửa phòng vệ sinh bước vào.

Thấy Đông Thanh đang đứng nép trong nhà tắm, Thanh phong ngạc nhiên hỏi lớn.

- Cô đang làm gì ở đây? Sao không nấu ăn đi, bạn tôi cũng vừa tới, ra phụ nhau làm luôn!

Thanh kéo nhanh Phong vào nhà tắm, cô đưa tay ra hiệu cho Thanh Phong nói nhỏ lại. sau đó ghé sát tai Phong thì thầm.

- Ngọc Nga và Minh Quang đó là những người bạn của tôi, tôi không muốn gặp họ vì gặp họ thì ba mẹ tôi sẽ biết. Anh có biết Minh Quanh ở đâu không, ở sát cạnh nhà tôi đó! Họ mà biết tôi ở đây thì tôi không đi làm cho anh được đâu.

Phong hiểu rất nhanh, anh vội vả đi ra ngoài.

- Hay ta ra ngoài chơi đi Nga, người giúp việc hôm nay mệt rồi, để cô ấy nghỉ ngơi một chút, lần sau khi chuẩn bị xong anh sẽ gọi cho em.

Ngọc Nga chưa trả lới thì bé Ngân đã lên tiếng.

- Con muốn ăn khoai tây chiên và ở nhà với cô Thanh, con không muốn ra ngoài đâu!

Thanh Phong xoa đầu con bé.

- Con ngoan đi hôm nay cô Thanh mệt rồi. Bây giờ mình ra ngoài chơi tối về cũng có khoai tây chiên ăn mà.

Bé Ngân chưa đồng ý thì Yến Nhi xuất hiện ở cửa với bé My bên cạnh. Biết là Đông Thanh đã gọi Nhi qua giải cứu, nhưng Thanh Phong vẫn làm như không biết, anh bước ra hỏi.

- Có chuyện gì sao cô Nhi?

- Tôi định rủ cha con anh đi công viên với bé My cho vui, cha con anh có muốn đi cùng không?

Bé Ngân nghe nói được đi công viên, nó hưởng ứng ngay, nhưng rồi nó lại nhăn mặt.

- Con chưa ăn sáng nên bây giờ rất đói bụng!

Nhi nói nhanh.

- Cô cũng chưa ăn, vậy tất cả chúng ta ra ngoài cùng ăn sáng.

- Vậy thật đúng lúc, tôi cũng có mấy người bạn muốn đi chơi chung, cô vào đây đợi chúng tôi thay đồ rồi đi luôn!

Nhi bước vào nhà như vô tình gặp Ngọc Nga và Minh Quang. Cô nhìn thấy rõ sự ngạc nhiên trên khuôn mặt của hai người.

- Ủa! Nhi hả Nhi, nhà ở đâu mà đến đây chơi vậy?

Nhi mỉm cười trả lời nhưng không dấu được sự gượng gạo.

- Mình là hàng xóm mà! Nhưng sao hôm nay hai bạn lại ở đây?

Ngọc Nga vẫn chưa hết ngạc nhiên, cô cứ nhìn chăm chăm Yến Nhi.

- Tụi mình đến để rủ cha con anh Phong đi chơi!

Nhi nhìn Minh Quang nãy giờ vẫn chưa nói gì, cô cười nói.

- Đông Thanh đâu rồi mà Quang đi chơi với Ngọc Nga vậy? Không sợ nó giận sao!

Minh Quang lắc đầu.

- Không hiểu nổi cô ấy nữa, công ty gì mà đi làm không có ngày nghỉ, lại còn tối khuya mới về.

Ngọc Nga có vẻ ngạc nhiên, cô giương mắt lên nhìn Minh Quang.

- Công Ty nào mà lại kỳ lạ như vậy? Quang phải đi tìm hiểu thử xem đó là công ty gì! Ai mà bắt nhân viên làm nguyên cả ngày chủ nhật như vậy.

Minh Quang gật đầu.

- Ừ! Để mình hỏi lại cô ấy thật kỉ rồi hẳn tính.

Nãy giờ nghe mọi người nói chuyện, Thanh Phong thấy ngượng cả người, chuyện Quang và Ngọc Nga nói là đang nói về anh nhưng Thanh Phong không thể nào giải thích cho mọi người biết được, đây chỉ là chuyện làm bình thường của những người giúp việc nhà chớ có gì lạ đâu. Mặc dầu thấy cũng ấm ức vì bị mọi người hiểu lầm, nhưng nói ra thì không thể nói được.

- Đông Thanh là ai vậy? - Thanh Phong giả vờ hỏi.

- Là hàng xóm cũng là người yêu của Minh Quang đó! Yến Nhi nhanh miệng nói.

Thanh Phong gượng cười.

- Vậy là quen biết nhau hết rồi, ta cùng đi với nhau chắc là vui lắm đây!

Minh Quang nhìn mọi người, anh thấy mọi chuyện có gì đó không bình thường. Đầu tiên là gặp bé Ngân và tiếp theo là nhiều sự trùng hợp kỳ lạ. Nào là cô Thanh giúp việc, rồi cô Thanh bị mệt không làm việc được. Còn bé Ngân hình như không nhớ anh là mấy, có lẽ hôm đó có nhiều người lạ nên nó không nhở rõ anh lắm. Nhưng đối với Minh Quang, một cô bé xinh đẹp mới gặp có vài ngày thì không thể quên được. Chuyện này chắc phải tìm hiểu xem thật hư thế nào. Nghĩ vậy nên Minh Quang không định nói ra. Anh cố tỏ ra mình không hề hay biết bé Ngân.

Khi mọi người cùng kéo nhau ra ngoài, Đông Thanh thở phào, bước ra khỏi nhà tắm. Trong nhà giờ chỉ còn một mình, Đông Thanh loay hoay và bắt đầu làm cho xong món ăn đã chuẩn bị sẵn. Nhưng khi món khoai tây chiên vừa xong thì có tiếng xe vào sân, Đông Thanh hoảng hốt chạy vội vào nhà tắm.

Chỉ một lát cửa nhà tắm được đẩy ra, Phong đưa mặt vào nói như ra lệnh.

- Ra dọn bàn đi chúng tôi đói lắm rồi!

Thấy Thanh tròn mắt nhìn mình, Thanh Phong nói tiếp.

- Cô làm gì kinh ngạc dữ vậy! Chúng tôi phải chạy vòng vòng đánh lạc hướng rồi trốn về đây luôn đó.

- Sao không đi chơi luôn một chốc rồi về?

- Tôi sợ bé Ngân nói lung tung một lúc thì lòi ra hết, vì nghe bé Ngân nói, anh Quang là người nó đã gặp ở nhà cô.

Thanh cười.

- Con bé có trí nhớ thật tốt!

Thanh Phong đột nhiên hỏi.

- Mà anh chàng kia quan hệ như thế nào với cô?

- Anh hỏi làm gì không ảnh hưởng tới anh.

Bé Ngân lại lên tiếng.

- Con đói bụng rồi!

Đông Thanh vội vàng dọn bàn vừa dọn cô vừa nói.

- Cô Nhi nói dẫn con đi công viên sao không đi mà về?

Bé Ngân nhìn Thanh Phong rồi nhìn sang Thanh.

- Ba nói về tuần sau cô sẽ dẫn con đi.

Đông Thanh không hài lòng nhìn Thanh Phong

- Anh lại bày trò nữa phải không! Tôi không phải tuần nào cũng rảnh để lo cho cha con anh đâu nghe. Tôi còn bạn bè nữa chứ!

- Trong hợp đồng nếu làm ngày chủ nhật và thứ bảy thì lương sẽ gấp đôi và tôi quyết định mướn cô trong tất cả các ngày đó.

Thanh Phong nói xong, mặt giương giương tự đắc. Nhưng Thanh hiểu anh ta có lý khi nói ra điều này.

Dùng bữa xong Thanh nhanh chóng ra về. Cô linh cảm có điều gì bất ổn.

Khi Thanh về đến nhà lúc trời đã gần trưa, bà Nhân đang sữa soạn cho bữa ăn trong bếp. Thấy Thanh vào nhà bà lên tiếng gọi.

- Thanh! Vào đây mẹ nói chút chuyện!

Thanh bước vào bếp cô nhìn mẹ hỏi.

- Có chuyện gì không mẹ?

Bà Nhân có vẻ khó chịu.

- Công ty con làm gì mà cả ngày cuối tuần cũng không được nghỉ, còn làm cả ban đêm nữa chứ! Con cứ đi làm như vậy về lâu về dài thằng Quang chắc không chịu được đâu.

Đông Thanh hiểu ngay những lời mẹ vừa nói. Thật ra cô biết mẹ mong mỏi chuyện tình cảm của cô và Minh Quang tốt đẹp đến cỡ nào, nhưng Đông Thanh lại không thể nghĩ đến chuyện đó. Lúc này không muốn mẹ mất vui, Đông Thanh nói khéo léo nói.

- Công ty mới công việc có nhiều mà mẹ, chắc một thời gian nữa khi mọi chuyện đã đâu vào đó thì con sẽ đi làm đúng giờ giấc qui định.

- Thôi đi, lúc đó hẳn tính, còn bây giờ con lo mà dọn dẹp phòng con đi! Con gái gì mà không gọn gàng gì. Từ giờ mẹ sẽ không giúp gì cho con nữa đâu!

Bà Nhân nói xong định nói thêm chuyện gì nữa nhưng đột nhiên bà chăm chú nhìn Đông Thanh, rồi như chưa thỏa mãn bà tiến lại gần đưa mũi ngửi ngửi khắp người Đông Thanh.

- Công ty con kinh doanh mặt hàng gì vậy? Mẹ thấy con giống từ trong bếp bước ra, người gì mà đầy mùi dầu mỡ.

Đông Thanh bối rối kéo áo lên ngửi.

- Thiệt hả mẹ, không lẽ là vậy!

Bà Nhân nhìn con gái tỏ vẻ không hài lòng.

- Con vào tắm rửa, rồi thay đồ đi, Minh Quang tới từ sáng tới giờ, nó đang ở phòng Minh Mẫn đó.

Thấy cơ hội để thoát khỏi tình huống này, Đông Thanh vội chạy thật nhanh lên lầu và đi vào phòng Minh Mẫn.
Thấy Thanh vào phòng Mẫn và Quang đang ngồi xem vi tính vội vàng tắt máy.

- Hai người đang coi gì mà giấu chị vậy? - Thanh đến bên Mẫn hỏi.

Mẫn nhăn mặt nhìn Đông Thanh.

- Chị thật mất lịch sự, vào phòng con trai mà chẳng chịu gõ cửa.

Đông Thanh nheo mắt nhìn Mẫn.

- Em có điều gì định giấu chị phải không?

Minh Mẫn cười cười.

- Không có gì, em chỉ nhìn xem có cô nào đẹp hơn chị không.

Thanh bước tới cốc lên đầu Mẫn

- Đừng có nói dóc, nếu em coi phim bậy là chị méc mẹ đó. Em đừng có để anh Quang coi chung với em, như vậy thì không hay đâu!

Sợ Đông Thanh hiểu lầm, Minh Quang vội nói.

- Minh Mẫn đang nghiên cứu một trò chơi mới, Mẫn đang nhờ anh tham khảo rồi góp ý giúp. Hai anh em đang làm nhưng không biết kết quả sẽ ra sao nên không nói ra.

- Thôi lo học đi ông, nghiên cứu cái gì, khi nào học xong đại học rồi hẳn tính.

Mẫn chau mày khó chịu.

- Chị lo cho chị đi, mới đi làm được ba bữa mà đã lên lớp rồi.

- Vậy em cứ làm đi, sau này cho chị biết kết quả. Còn chị bây giờ lưng mỏi chân run, chị nằm nghỉ một một lát, hai người khi nào thảo luận xong thì cùng xuống ăn cơm luôn.

Thanh nói xong đến giường Mẫn nằm xuống. Quang và Minh Mẫn tiếp câu chuyện còn nói dang dở, nhưng khi họ quay lại thì Đông Thanh đã ngủ ngon lành.

Nhìn Thanh đã ngủ, Mẫn quay sang hỏi Minh Quang.

- Có kêu chị dậy không anh?

Minh Quang lắc đầu.

- Thôi để Thanh ngủ đi anh về đây! Chiều nay em nhớ nhắc chị Thanh là, anh chờ chị Thanh đi xem phim đó nghe!

Khi Quang bước xuống phòng khách. Bà Nhân vội vàng hỏi chuyện.

- Quang về hả con?

- Dạ! Con về thôi. Đông Thanh ngủ rồi, bác nên để cho cô ấy ngủ một chút rồi hãy kêu dạy sau.

- Ư! Thôi cháu về đi.

Nhìn Quang ra về nhưng bà Nhân không thấy thoải mái chút nào, bà định bước lên lầu cho Đông Thanh một trận, nhưng khi định bước đi thì Minh Mẫn cũng vừa đi xuống.

- Chị con đâu? - Bà Nhân hỏi.

Mẫn dừng lại, hất mặt lên trên nhà.

- Chị đang ở phòng con nhưng mà ngủ rồi!

Bà Nhân thắc mắc.

- Sao lạ vậy! Chưa ăn gì mà đã ngủ rồi sao?

Mẫn ngồi vào bàn ăn, anh đem thắc mắc trong lòng hỏi mẹ.

- Mẹ có thấy dạo này chị Thanh lạ không? Anh Quang vừa nói với con là cái công ty chị Đông Thanh làm rất lạ, có cái gì đó không rõ ràng. Con nghĩ mình nên xem lại, không chừng chị Thanh bị lừa cũng nên.

Nghe Minh Mẫn nói, Bà Nhân ngẫm nghĩ nhưng cũng thấy phân vân.

- Con nói gì lạ vậy! Chị con dạo này đi làm không kể ngày kể đêm, làm như vậy chắc là rất mệt mỏi chứ bị lừa đảo gì.

- Con không chắc nhưng thật ra con cũng nghi ngờ khi nghe anh Quang nói như vậy. Con phải tìm hiểu thử xem sao.

Bà Nhân im lặng một lúc rồi nói với Minh Mẫn

- Mẫn nè! Ngày mai con đi theo xem chị con làm việc ở đâu, dạo này chị con về mẹ thấy người chị con toàn mùi dầu mỡ, không lẽ chị con đi làm đầu bếp.

- Con không làm chuyện rình mò nữa! Minh Mẫn đang ngậm miếng cơm trong miệng cũng cố gắng từ chối

Bà Nhân nhỏ nhẹ.

- Một lần nữa thôi, lần sau mẹ sẽ đi!

- Vậy mẹ đi đi, con còn phải đi học mà mẹ!

Bà Nhân nghiêm túc ra lệnh.

- Thì con nghỉ học một ngày, mọi chuyện mẹ sẽ chịu trách nhiệm!

- Vậy là mẹ cho phép con trốn học đó nghe!

Bà Nhân cười.

- Có gì mà gọi là trốn học, coi như ngày mai con xin phép nghỉ một ngày đi, mẹ thấy cũng nghi ngờ chị con lắm. Ai biết được cái tính kỳ lạ của nó có khi lại làm ra những chuyện không ai hiểu nổi.

Minh mẫn gật đầu.

- Vậy ngày mai con sẽ xem sao!

Thấy Mẫn đã nhận lời đi tìm hiểu Đông Thanh làm việc gì, ở đâu nhưng bà Nhân vẫn không an tâm. Bà thấy thời gian từ ngày hôm nay tới ngày mai thật là quá dài, bà cứ lo sợ linh cảm của mình sẽ đúng. Có lẽ Đông Thanh có thể đã không đi làm ở một công ty, mà đang làm một chuyện gì đó mà bà chưa hình dung được.
Chương 19
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Bên trên