Lần này trước khi Nhi kịp sập cửa, Nhật đã nhanh tay chặn lại rồi đường hoàng bước vào. Cô đi theo, không giấu được chút tò mò:
- Anh biết nhỏ không có nhà còn qua chi vậy?
- Qua gặp em!
Giọng hắn tỉnh bơ trong lúc cô trợn tròn mắt, ngạc nhiên đến không kịp “nhảy số” để cà khịa.
- An bảo em sắp có hơn hai tuần nghỉ phép.
- Dạ.
- Tuần tới anh có một việc cần em, em giúp anh nhé. Chi phí không thành vấn đề.
- Bữa nay anh bệnh hả? Anh cần kệ anh chớ, mắc mớ chi em phải giúp?
- Em có giúp anh không công đâu?
- Em-không-thích. Vậy thôi.
Nhật ngồi xuống ghế, nhìn Nhi từ đầu đến chân, cái nhìn công khai, thẳng thắn tới mức cô không đủ can đảm mắng hắn khiếm nhã. Hắn nhếch mép, ánh mắt đầy châm biếm.
- Nhưng anh lại cứ muốn em giúp đấy.
- Bớt khùng. Em không nợ tiền, nợ tình, nợ ơn anh chi hết, sao em phải nghe anh?
- Nhi này, em nghĩ em làm việc ở nước ngoài, em độc lập tài chính là em tự chủ cuộc sống tuyệt đối hả? - Nhật khoanh tay, mắt hơi nheo lại. - Chừng nào còn sống trên đời, chẳng ai có thể thoát khỏi sự chi phối của đồng tiền cả. Tin không?
- Thật vớ vẩn! - Cô gắt lên. - Tính giết em hay gì? Chết em cũng không xớ rớ vô anh đó, rồi sao?
Nhật không thèm tranh cãi, thay vào đấy bước ra cửa, vừa xỏ giày vừa cười cười:
- Lần sau gặp anh sẽ chứng minh cho em thấy.
Nhi không hề bận tâm câu nói của hắn. Cô còn mải nghĩ về hai tuần sắp tới. Bận rộn quanh năm ngày tháng nên một kỳ nghỉ dài thế này đối với cô là vô cùng quý giá. Nhưng thay vì đi du lịch hay dự định gì to tát, Nhi chỉ có một kế hoạch duy nhất là ở nhà với ba mẹ. Cô sẽ dành toàn bộ thời gian trò chuyện cùng ba và đi mua sắm, nấu nướng cùng mẹ. Đây gần như là truyền thống từ nhiều năm nay. Bước chân qua ngưỡng cửa nhà, Nhi sẽ trút bỏ hết mọi áp lực, số liệu, nghiên cứu để trở lại làm cô công chúa nhõng nhẽo của ba mẹ.
- Bữa nay nhà mình có khách, con giúp mẹ lên thực đơn nha. - Ngày thứ tư từ hôm con gái về, bà Hoà vào tận giường lay cô nàng vẫn đang ngủ vùi trong chăn.
- Dạ, mẹ. - Cô ngáp dài. - Nhưng sao mình không ra quán?
- Ba có nhiều việc cần bàn, ra quán không tiện. Mẹ con mình ngồi ăn cùng một lúc rồi rút là được, không rầy rà lâu đâu.
- Dạ.
Nhi lăng xăng cùng mẹ và bác giúp việc bày biện bàn ăn chờ khách tới. Căn biệt thự xinh xắn nom rực rỡ hẳn lên nhờ mấy bình hoa lớn do chính tay bà Hoà cắm. Là dân làm ăn kinh doanh nhiều năm, hai vợ chồng ông Liêm đều cư xử rất tinh tế, khéo léo. Về điểm này thì tất nhiên một người làm khoa học như Nhi kém xa. Cô nàng phổi bò thường xuyên bị mẹ càm ràm, chấn chỉnh nhưng tất thảy đều là “nước đổ đầu vịt”. Mãi về sau thấy Nhi ra đời vẫn sống tốt do đặc tính công việc chủ yếu chỉ tập trung chuyên môn thì họ đành tặc lưỡi chấp nhận.
- Ba về rồi kìa. - Bà Hoà vuốt lại vạt áo Nhi khi tiếng chuông vang lên, ánh mắt không giấu được tự hào trước cô con gái xinh đẹp mỹ miều.
- Ba… ơ… - Vừa ngó ra cửa, nụ cười còn chưa kịp tròn trịa đã vụt tắt, giọng vút cao. - Anh làm cái quái gì ở đây?
- Nhi, đừng có hỗn! - Ông Liêm gắt khẽ. - Đây là anh Nhật, giám đốc Oriental, đối tác của ba. Ba mời anh qua ăn tối.
- Oriental? - Nhi cau mày. - Chứ không phải NTFM sao?
- Oriental là công ty con thuộc Sunflower, vì anh rảnh nên tiện điều hành luôn. - Nhật cười thản nhiên rồi quay qua ông bà Liêm đang tròn mắt kinh ngạc. - Em cũng mới quen Nhi gần đây, không ngờ lại là con gái anh.
- Nhật chính là… - Nói được ba từ Nhi bỗng tắc tị. Chuyện của An vốn dĩ là bí mật tuyệt đối, cô không thể đem nói lung tung, kể cả với ba mẹ mình nếu không muốn gây ra một cơn địa chấn ngoài sức tưởng tượng. - Ừm, con… con biết ảnh qua một người bạn, vậy thôi.
Suốt bữa ăn, Nhi nhấp nhổm lắng tai nghe những gì ba và Nhật trao đổi để xem hắn có việc gì với ba nhưng chẳng gì hơn mấy chuyện xã giao tầm phào. Cô lại không dám mở miệng hỏi trực tiếp bởi thái độ trịnh trọng của ông Liêm mách bảo cô không nên làm gì thiếu suy nghĩ.
Vì thế, bà Hoà vừa ra hiệu rút đi lúc tất cả buông đũa, Nhi liền vội vàng theo mẹ rời khỏi phòng ăn. Câu đầu tiên của cô là ông Liêm mời Nhật đến nhà làm gì.
- Oriental là đơn vị phân phối tới hơn tám mươi phần trăm hàng nhà mình ở nước ngoài nhiều năm nay…
- Phân phối là sao mẹ? - Nhi ngắt lời.
- Nhi Fruits thu mua nông sản rồi xuất sang nước ngoài còn đơn vị phân phối, tức là tìm và bán cho các siêu thị, đại lý, vv là Oriental. Nói cách khác, không có Oriental là không có đầu ra sản phẩm, đứt gãy chuỗi kinh doanh ngay lập tức. - Bà Hoà bóp đầu vẻ lo lắng. - Mọi năm qua đều ổn thì đột nhiên tuần trước Nhật gọi cho ba kêu tăng tám phần trăm phí phân phối do chi phí tăng, rồi lạm phát, còn đòi trả hết một lần ngay lập tức. Ba thảo luận mãi cũng chỉ xuống được năm.
- Mấy phần trăm phí cao vậy sao?
- Vấn đề là ba vừa đầu tư một dự án mới và thanh toán cho nông dân vụ vừa xong, tạm ứng cả vụ mới nữa nên đang cạn tiền. Nợ ngân hàng cũng quá cao rồi, không vay thêm được. Nếu dính thêm khoản phí phát sinh trên trời rơi xuống này nữa…
- Thì sao hả mẹ? - Nhi tái mặt, bắt đầu hiểu ra tính nghiêm trọng của sự việc.
- Thì khả năng rất cao công ty sẽ buộc phải tuyên bố phá sản. - Nét đượm buồn cố giấu vẫn hiện rõ trên gương mặt bà Hoà.
Nhi thừ mặt. Cuối cùng cô đã hiểu rõ câu nói của Nhật là ý gì. Hàng tá suy nghĩ chen lấn trong đầu khiến cô mất cả khái niệm thời gian, mãi cho tới lúc bà Hoà kéo cô ra chào tạm biệt khách.
Cô vừa về phòng khép cửa thì điện thoại reo.
- Em tin anh chưa?
Không cần chờ Nhi mở miệng hỏi, hắn đã lên tiếng trước.
- Để chứng minh không ai thoát được vòng xoáy của đồng tiền thì anh dùng cả cách hèn hạ này hả? - Cô nghiến răng. - Bỉ ổi quá trời quá đất.
- Ừ! - Giọng Nhật tỉnh bơ. - Em cứ dùng mọi từ ngữ chối tai nhất mà chửi anh, anh chả quan tâm đâu. Chỉ người thua mới phải cay cú chửi bới chứ kẻ thắng chả lý do gì mà không đóng vai hoa hậu thân thiện cả.
- Em sẽ mách An. - Nhi gằn giọng.
Đầu bên kia im lặng mấy giây rồi tiếng cười khẩy vang lên rõ mồn một:
- Làm ngay đi.
- …
- Nếu An nghe chuyện, liệu có khoanh tay đứng ngoài không? Tất nhiên là không. Bạn em sẽ phải xin anh giúp em, nhưng đừng quên Oriental là công ty con của Sunflower và như thế, An đã chính thức can thiệp vào công việc của Sunflower. Chuyện ấy anh mơ còn chưa được nên em nhanh nhanh hộ cái.
Nhi vỗ trán. Tới nước này mà còn không nhượng bộ thì không lẽ cô để ba phá sản vì mấy trò chành chọe trẻ con của mình?
- Nếu em giúp anh, anh sẽ tha cho công ty ba em?
- Ừ. - Hắn thản nhiên đáp. - Phí phân phối giữ nguyên như trước giờ.
- Công xá của em?
- Em về khuyên bố đàm phán phụ lục hợp đồng, thêm vài điều khoản có lợi, như trả chậm hay hỗ trợ vận chuyển. Anh sẽ ký.
- Lâu dài?
- Ừ.
- Được, em đồng ý giúp anh nhưng nói trước, bổn cô nương bán nghệ không bán thân.
- Em tưởng tượng đi đâu đấy? - Nhật phì một cái đầy châm biếm.
- Anh cần em làm gì?
- Làm vợ chưa cưới của anh!
…….
Câu chuyện dẫn đến đề nghị của Nhật có hơi dài dòng một chút nhưng cơ bản thì đúng thuần tuý là công việc, không hơn. Chẳng là thời gian gần đây hắn bắt đầu ngó nghiêng vào lĩnh vực khoa học do dần nhận ra tiềm lực khổng lồ của ngành này. Cách đây ít lâu, hắn được người ta giới thiệu cho một dự án nghiên cứu tế bào gốc bên Sing, với lời cam đoan tế bào gốc chính là chìa khoá tương lai của nhân loại. Nếu dự án thành công thì lợi ích nó mang lại là ngoài sức tưởng tượng. Tuy đặt vào nhiều hi vọng, hắn lại không biết gì mấy về khoa học và rút kinh nghiệm từ thất bại bộ phim điện ảnh, hắn đã thận trọng hơn rất nhiều. Nhật biết mình cần một cố vấn vừa cứng về chuyên môn, vừa thẳng thắn không ngại đưa ra phản biện.
Và người hoàn hảo nhất với vai trò này, không ai khác ngoài Nhi.
- Nhưng vợ chưa cưới thì liên quan chi?
- Anh không muốn làm bên dự án đề phòng bằng việc dẫn chuyên gia theo. Nếu họ nghĩ anh dốt nát, phóng túng, là cậu ấm chỉ có cái mác thì họ mới cởi mở. Việc của em là nghe ngóng, kiểm tra tài liệu và cho anh tư vấn chuyên môn.
- Dưới mác vợ chưa cưới?
- Để em có thể thoải mái đi theo anh, kể cả họp hành, với lý do em lần đầu ra nước ngoài. Em cần thấy mọi thứ anh thấy, nghe mọi điều anh nghe. Ra vẻ ngốc nghếch, kém ngoại ngữ là được.
May mắn là Nhi chưa từng có việc gì ở Sing nên cô yên tâm đi “làm nhiệm vụ” mà không sợ bị người quen nhận mặt.
……
Theo lịch, ngày đầu tiên chỉ là bữa tối gặp gỡ các nhân sự chủ chốt của dự án còn công việc sẽ để đến hôm sau.
Nhật nhìn đồng hồ, còn hai phút nữa là tới bảy giờ. Trên người hắn là bộ vest xám, sơ mi trắng, cà vạt và khăn đen. Không cần nhìn hắn cũng biết mọi người xung quanh đều liếc về phía mình. Nhưng khi cửa thang máy vừa mở, tất cả ánh mắt, kể cả hắn, lập tức chuyển hướng tới cô gái vừa bước ra. Trên người cô nàng là chiếc váy trễ cổ đỏ rực kèm bộ nữ trang kim cương lấp lánh tôn lên nước da trắng nõn và vóc dáng hoàn hảo. Khuôn mặt trang điểm đậm trở nên sắc sảo hơn hẳn bình thường. Lúc Nhi tới bên Nhật, độ đẹp đôi có thể dùng để minh hoạ cho một sự kiện đình đám bậc nhất showbiz.
- Có cần làm quá vậy không? Chỉ là ăn tối thôi mà. - Hắn hơi nghiêng người.
- Có chứ, vậy mới giống “hàng xách tay”, càng đẹp rực rỡ lộng lẫy, người ta càng ít đề phòng.
- Vì người đẹp thì không thể thông minh phải không? Làm việc có tâm, đáng khen. - Hắn cười, chìa khuỷu tay cho cô. - Đi thôi.
Không ngoài dự đoán, ai nấy đều vui vẻ đón tiếp hai vị khách VIP. Theo đúng kịch bản, Nhi chỉ mỉm cười, khép nép bên cạnh Nhật và lí nhí mấy câu tiếng Anh chào hỏi cơ bản nhất.
- Đây là Linh Nhi, vợ chưa cưới của tôi. Mọi người thông cảm, cô ấy không giỏi ngoại ngữ nên giao tiếp hơi hạn chế. - Hắn nháy mắt cười với giám đốc dự án. - Không cho đi theo thì lèo nhèo, nghi ngờ này kia, mệt lắm.
- Tôi hiểu. - Người kia cười. - Anh đừng lo, tôi có nhân viên gốc Việt, mai tôi sẽ bố trí cậu ta đưa cô Nhi đi chơi.
Nhật quay ra Nhi cười cười, nói bằng tiếng Việt:
- Em định xử lý thế nào?
Cô lập tức nghiêng người ôm chặt cánh tay hắn, lắc đầu nũng nịu, điệu bộ nhão nhoẹt thiếu mỗi nước nhảy hẳn vào lòng hắn ngồi. Chẳng cần nói ra thì ai cũng hiểu cô nàng bánh bèo này sẽ không chịu rời vị “hôn phu” của mình nửa bước.
- Em học đâu ra cái trò buồn nôn này đấy? - Hắn cười, giọng nói lẫn ánh mắt đều tràn ngập tình cảm, như thể sẵn sàng mang cả thế giới hiến dâng cho cô.
- Nhờ xem phim nhiều đó. - Nhi cũng dịu dàng đáp lời. - Em giống An, luôn cố gắng làm tốt nhất mọi việc trong khả năng.
- Ghi nhận!
Tới đây thì dường như chịu hết nổi cảnh tình chàng ý thiếp, giám đốc dự án vội nói:
- Nếu cô Nhi không đồng ý thì thôi, anh cứ đưa cô ấy theo.
- Vâng, cảm ơn anh… Cô ấy hơi… - Hắn tặc lưỡi. - trẻ con.
- Cô ấy làm gì vậy?
Nhật quay qua, người bên cạnh đang giương cặp mắt ngây thơ đắm đuối nhìn hắn. Có lẽ chỉ mình hắn hiểu thực sự trong lòng Nhi căm thù cái hoạt cảnh này thế nào. Hắn cười:
- Diễn viên.
- Bảo sao đẹp thế. - Ông ta nói vẻ ngưỡng mộ nhưng ánh mắt lộ ra chút khinh khi. Thiếu gia và showbiz luôn là thứ kết hợp vừa hoàn hảo vừa tầm thường. - Mong sớm được xem phim của cô Nhi.
- Thực ra chỉ là đôi ba vai phụ, nhờ chút châm chước từ mấy đạo diễn bạn tôi… Anh biết đấy, ai chả có những mơ ước lãng mạn, người muốn làm phi hành gia, người muốn làm tổng thống. Làm diễn viên cũng là một trong số nhưng năng khiếu đâu có dành cho tất cả… Có điều, miễn là cô ấy vui, những việc khác tôi sẽ lo.
Một thìa súp đưa tới trước mặt Nhật:
- Anh lo được gì cho em vậy? - Nhi cười ngọt ngào nhưng thìa súp trong miệng hắn thì nóng bỏng làm hắn suýt kêu lên, mặt hơi nhăn lại.
Từ đó tới cuối bữa tiệc không có thêm sự kiện gì đặc biệt. Hai ngày tiếp theo Nhi theo chân Nhật dự mọi cuộc họp, nghe mọi bài phát biểu, đọc tất cả tài liệu, nghiên cứu liên quan đến dự án. Dưới tư cách “vợ chưa cưới” tóc vàng hoe ngốc nghếch của cậu thiếu gia ăn chơi, hôm thì cô xuất hiện với chiếc váy ánh kim kèm phụ kiện kêu lẻng xẻng, hôm thì bộ vest cách điệu quá đà theo tạo hình nữ tổng tài phim ngôn tình, khuôn mặt luôn trang điểm đậm xì đậm xịt, mùi nước hoa nồng nặc. Kiểu cách của Nhi lố bịch đến nỗi mỗi sáng ngày ra, Nhật đều phải dụi mắt, không dám tin người đối diện lại là cô nàng sang chảnh mà thông minh quen biết bấy lâu.
- Em có năng khiếu diễn xuất thật đấy. Thay vì làm chân lon ton cho mấy dự án khoa học viển vông thì đi casting thử đi, biết đâu lại nổi tiếng.
- Còn anh thì trước giờ luôn chỉ là cậu ấm phá gia chi tử, đừng cố làm gì khác nữa. Nên tập trung vào thế mạnh thôi.
- Đã ai nói với em là em rất vô duyên chưa? - Hắn nheo mắt.
- Quá trời luôn, may mà xinh chứ không cũng chả ai chơi. - Cô thản nhiên đáp. - Nhưng như anh nói á, chỉ đám thua cuộc mới phải dùng từ mạt sát. Việc chi em phải bận tâm?
Nhật phá lên cười. Tuy không nói ra nhưng trong chừng mực nào đó hắn cảm thấy Nhi có nhiều điểm khá giống mình, ác cảm trước đây đối với cô bớt đi rất nhiều.
……
Sau ba ngày họp dài đằng đẵng, cuối cùng hai người cũng về Việt Nam. Nhật giữ lời hứa, không những không tăng phí phân phối mà còn đồng ý một phụ lục hợp đồng mới với đôi ba điều khoản rất có lợi khiến chính người trong cuộc là ông Liêm ngạc nhiên mãi không thôi. Đổi lại, ngay ngày tiếp theo sau khi về nước, Nhi xuất hiện trước toà nhà Sunflower. Trên người cô là chiếc sơ mi trắng dáng rộng, quần da đen bó sát cùng giày cao gót tôn lên đôi chân thon dài thẳng tắp. Khuôn mặt trang điểm vừa đủ với đôi môi tô son đỏ đậm, chút má hồng và đường lông mày sắc nét khiến cô cực kỳ nổi bật.
Và tất nhiên, từng bước chân cô đi qua đều để lại sau lưng vô số bàn tán từ cửa vào tới tận thang máy.
- Hàng mới của sếp à? - Anh chàng nhân sự gõ tay xuống bàn lễ tân.
- Không biết, sau Diệp Chi thì không thấy ai…
- Đâu, có em người mẫu gì đấy, xinh phết nhưng cũng toang rồi.
- Em này là ai nhỉ?
- Chắc diễn viên, ca sĩ mới vào nghề cần chỗ dựa. Trao qua đổi lại, đôi bên cùng có lợi. Với sếp chỉ là cái búng tay mà tính ra em kia cũng chả thiệt gì…
- Thật, - Bà trưởng phòng hành chính dài giọng. - tao biết bao nhiêu em còn muốn biếu không sếp kia kìa.
Vân vân và mây mây.
- Bộ ai tới tìm anh cũng đều bị coi là xà nẹo với anh hả? - Nhi ngồi phịch xuống ghế, ngán ngẩm hỏi.
- Không, chỉ những người đẹp thôi. - Nhật cười. - Em nên cảm thấy vinh dự.
- Lạ thiệt, sao nhiều người đẹp lại cứ muốn làm bông hoa lài [1] ta? - Cô chép miệng.
Nhật mở ngăn kéo giơ lên một tập giấy, lạnh lùng nói:
- Để đề phòng em trở mặt, anh chưa ký phụ lục hợp đồng với Nhi Fruits đâu, có muốn anh xé luôn không?
Nhi nuốt cái ực rồi khuôn mặt ranh mãnh trở lại vẻ chuyên nghiệp toàn phần, giọng nghiêm chỉnh khác hẳn:
- Báo cáo của em ở đây. Em đã tổng hợp lại đầy đủ. - Cô vỗ nhẹ vào chiếc túi đeo bên mình.
- Ừ… Anh sẽ không nói quan điểm của anh để tránh em bị ảnh hưởng.
- Tự tin bà cố, nghĩ sao mà anh có thể ảnh hưởng… - Đang lầm bầm cô bỗng dừng lại khi liếc thấy bản phụ lục vẫn đang nằm trên mặt bàn.
- Bắt đầu được chưa? - Nhật mỉm cười. - Anh không có nhiều thời gian đâu.
Nhi mở laptop, bật một file pdf hàng chục trang tài liệu kín đặc chữ, biểu đồ với chi chít chú thích nguệch ngoạc màu đỏ bên lề.
- Người ta bảo anh dự án này có tiềm năng khổng lồ hả?
- Ừ.
- Tiềm năng là một từ rất thú vị, nhất là trong khoa học. - Cô khẽ cười. - Chả ai đâm đầu vô nghiên cứu một dự án không-tiềm-năng hết. Có điều, từ tiềm năng tới kết quả lại là một chặng đường dài thiệt dài mà cuối con đường là thành công hay thất bại thì chẳng ai biết trước được.
- Trong trường hợp này thì sao?
- Em không kết luận mà chỉ phân tích, anh mới là người đưa ra quyết định. Vấn đề là anh nên biết tế bào gốc không phải cái gì mới mẻ, nghiên cứu về tế bào gốc đã xuất hiện từ nhiều thập kỷ trước. Người ta ca ngợi nó như thể là chìa khoá cho sự sống vĩnh hằng, chỉ cần lưu giữ cái cuống rốn xong sau mà bị ung thư thì nuôi nó thành tuỷ để thay, mất tay mất chân cũng có thể tạo ra tay chân mới lắp vào vân vân. Nhưng thực tế là gì? Đến nay chủ yếu tế bào gốc mới chỉ ứng dụng cho lãnh vực làm đẹp, da liễu mà hiệu quả vẫn còn mơ hồ.
- Nguyên nhân?
- Rất nhiều… thứ dễ thấy nhất là khả năng biệt hoá tế bào. Lý thuyết thì tế bào gốc có thể biệt hoá thành bất cứ tế bào chức năng nào, mỗi tội thực tế và lý thuyết cách nhau khá xa. Lấy ví dụ dễ hiểu, trừ trẻ dị tật bẩm sinh thì trẻ sơ sinh mới đẻ đều giống nhau nhưng sau đó dù cùng môi trường sống, cùng nền giáo dục hay thậm chí là anh chị em ruột đi nữa thì đâu phải đứa trẻ nào lớn lên cũng trở thành Bill Gates, Obama hay Trump của anh đâu.
- Ừm… - Nhật gật gù. - Vậy sao số liệu rất khả quan…
- Do cách thiết kế nghiên cứu đó. - Nhi ngắt lời, tay chỉ vào mấy chỗ khoanh đỏ. - Ba cái thứ mơ mộng giời ơi đất hỡi họ chém gió và mục tiêu thực tế của nghiên cứu đôi lúc hoàn toàn khác nhau. Cách họ chọn mẫu ngay từ đầu đã nhằm phục vụ mục đích riêng rồi…
Cứ thế Nhi phân tích rất chi tiết những điểm cô thấy cần lưu ý trong các báo cáo bên dự án cung cấp. Nhật cũng không ngại đặt ra nhiều câu hỏi rất chi tiết, cặn kẽ. Cuối cùng, hắn nhún vai kết luận:
- Như những gì em nói thì có vẻ như dự án này, theo ngôn ngữ miền Bắc, là một dạng dự án “cúng cụ” đúng không?
- Dạ… Em chỉ không hiểu tại sao nhóm chuyên gia không tư vấn cho anh dù những điểm em vừa nêu dễ thấy dữ lắm.
Hắn không trả lời ngay mà gác mặt lên tay, ngón cái dưới cằm, ngón trỏ ở đuôi lông mày, mãi sau mới lặng lẽ đáp:
- Hàng chục triệu đô rót xuống thì ai nấy đều có phần… Khác với Quân, anh không có đội ngũ chuyên gia lâu năm của riêng mình mà chỉ tìm người làm dự án, lương cao mấy cũng chẳng bằng nên tất yếu là…
Nhi lập tức hiểu ra, trong lòng chợt nảy sinh một cảm giác thông cảm lạ lùng. Cô thở dài:
- Bộ quanh anh không một ai đáng tin hay không vì tiền sao?
- Ừ…
- Em không thể tưởng tượng cuộc sống mà chẳng có ai để tin tưởng… - Nhi chép miệng, không hề có ý mỉa mai, cà khịa gì hắn. Ngược lại, đặt mình vào vị trí đối phương, cô cảm thấy thật sự đau lòng.
- Em nói vậy chỉ vì em chưa có đủ tiền để trải nghiệm cuộc sống của anh thôi. - Nhật bỗng cười khẩy.
- Hả? - Cô há hốc mồm.
- Em nghĩ anh buồn hay bất ngờ vì chuyện này chắc? - Nhật búng tay trước mặt cô. - Tỉnh lại đi, anh có ngu đâu. Anh thừa hiểu vấn đề nên anh chưa bao giờ trông cậy bất kỳ ai ngoài gia đình mình. Thậm chí anh không hề có bạn, à, chính xác là anh chẳng coi ai là bạn. Trung thành chỉ đơn giản là vì chưa được giá, chấm hết.
- …
- Anh nói rồi, chừng nào em còn sống trên đời, chừng đó em sẽ không bao giờ thoát khỏi sự chi phối của đồng tiền. Ngay như em đi, em tưởng mình thanh cao hơn những kẻ xung quanh anh hả? Không hề.
- Này…
- Này nọ cái gì? Nghĩ lại xem, vì đâu mà em giúp anh? Vì quý anh chắc? Tất nhiên không, đơn giản là liên quan tới lợi ích, cụ thể là tiền. Đừng có giở giọng hi sinh vì bố hay gia đình, chẳng khác gì cả, đều là trao đổi lợi ích thôi. Nếu bên kia tìm được điều kiện để ép em, hay một lợi ích nào đó tốt hơn anh, đảm bảo em sẽ chả ngại gia nhập với họ, đâm anh một dao đâu.
- …
- Tự trọng, trung thành lẫn các giá trị mơ hồ mà người người nhà nhà tôn sùng, thần thánh hoá đều đứng sau mấy thứ giá trị thực tế hết. Không vì mình thì cũng vì người thân. Em vì bố em còn người ta vì vợ con, vì bản thân, vì anh em, em lấy tư cách gì mà lên giọng?
- …
Nhật im lặng một chút như để bầu không khí giảm bớt căng thẳng, sau cùng mới dịu giọng nói:
- Trong số những người anh quen, chỉ có duy nhất một người đủ dũng khí từ chối mọi thứ để bảo vệ lòng tự trọng.
- Là ai vậy? - Nhi yếu ớt hỏi lại.
- Thành [2], bạn An. Anh từng đề nghị giúp đỡ nhưng cậu ta từ chối, một con người đặt tự trọng cao hơn tất cả.
- Đáng nể thiệt.
- Anh chỉ thấy cậu ta ích kỷ, cố chấp. Vì sĩ diện bản thân, cậu ta chấp nhận để bố phải vật lộn với bệnh tật, đau đớn trong điều kiện tồi tệ ở viện công những ngày tháng cuối đời, tước đi cơ hội của em trai và đánh mất cả hạnh phúc của chính mình. Có đáng không?
- …
Bị Nhật nói như tát nước vào mặt, tất nhiên Nhi rất giận nhưng giận hắn hay giận bản thân thì cô lại không biết. Những gì được giáo dục từ nhỏ, những gì luôn tin tưởng trong phút chốc đã bị lời lẽ của Nhật “xổ toẹt”. Và điều làm Nhi bực bội hơn cả là thẳm sâu trong lòng, cô thấy hắn có lý.
- Vậy anh thì sao? Bộ anh cũng có thể bán hả?
- Chứ sao nữa. - Nhật nhún vai, thản nhiên đáp. - Chẳng qua giá anh cao quá chưa ai mua nổi thôi!
- …
- Này, - Hắn bỗng đổi giọng thân mật hơn hẳn, vẻ nghiêm túc vừa xong biến mất. - bao giờ em về Anh?
- Năm ngày nữa.
- Thứ bảy tuần sau anh sẽ dự một buổi đấu giá ở London, em đi cùng anh nhé? Anh sẽ chứng minh quan điểm của anh bằng hành động rất cụ thể.
Nhi đang cắm cúi bên điện thoại tập trung nhắn tin, nghe Nhật nói thì như giật mình ngẩng đầu hỏi:
- Xin lỗi anh, em vừa coi tin nhắn nên không để ý, anh nói gì vậy?
- Hẹn gặp lại em ở London, tám giờ tối thứ bảy tuần sau anh sẽ qua đón.
- Không, em không gặp anh đâu. - Cô đáp dứt khoát.
- Em bận gì à?
- Em không thích.
Nhật nheo mắt nhìn cô:
- Chúng ta đã xong việc đâu? Đừng quên số phận công ty bố em phụ thuộc vào quyết định của em đấy.
- Anh tính lấy ba uy hiếp em tới bao giờ? - Cô lặng lẽ hỏi, giọng nặng trĩu.
- Đến chừng nào công ty bố em còn hoạt động. Anh làm việc rất ít khi lỗ nên em cứ xác định đi.
- Nếu em không nghe anh, anh sẽ phá chanh bành Nhi Fruits, tâm huyết cả đời của ba em hả?
- Đúng! - Hắn tỉnh bơ đáp.
Nhi bỗng nhìn thẳng vào Nhật cười lớn, đôi mắt lấp lánh tia sáng tinh nghịch, đắc thắng:
- Có chiêu cũ mèm xài hoài không ngán ha?
Rồi không đợi hắn phản ứng, cô giơ lên chiếc điện thoại vẫn cầm trong tay suốt nãy giờ, từ loa oang oang phát ra giọng hắn “Hẹn gặp em ở London…”, nụ cười càng lúc càng rạng rỡ:
- Cứ làm gì anh thích nhưng “Trạng chết Chúa cũng băng hà” đó. Em đấu không lại anh, vậy chết chung cho vui đi ha. Công ty ba mà phá sản thì em sẽ tung đoạn ghi âm này cho báo chí, kèm một câu chuyện “cường thủ hào đoạt” lâm li bi đát cho anh hết đường xạo sự trên truyền thông.
Nói rồi Nhi hất đầu, quay lưng hiên ngang bỏ đi, không buồn ném lại một câu chào cho phải phép.
Đằng sau, Nhật vẫn ngồi khoanh tay nhìn theo cho tới lúc bóng cô khuất sau cánh cửa.
Hắn khẽ cười, mắt loé lên một tia tinh nghịch y hệt cô ban nãy.
________________
Chú thích:
[1] Bông hoa lài cắm bãi…
[2] Một nhân vật trong Vì em là Bình An.
__________________
suongthuytinh Duyên Nguyễn 2101 Thanhkhe Chap mới nhaaaa
.