Duyên Nghiệt (Tổng tài, người đàn ông bí ẩn!) - Cập nhật - Yêu Nữ Bảo Bối

zid.seranatruc94

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
7/4/14
Bài viết
52
Gạo
0,0
Duyên Nghiệt

Tác giả: Yêu Nữ Bảo Bối.

Thể loại: hiện đại, tình cảm, hắc bang.

Chương 17: Tình huống khẩn cấp.

Theo ánh mắt Hàn Tuyết, cô chỉ thấy mình lao nhanh về trước, cho đến khi khuất đi bóng dáng tên vệ sĩ đang làm trụ chống, tầm nhìn liền thay đổi đột ngột. Hiện tại cô giống như đang bay lên cao, đập vào mắt chỉ thấy bức tường thẳng tuột màu trắng đang chạy ngược. Hai giây sau, cô cảm nhận được thân mình không di chuyển lên nữa, nhưng đang lúc lắc rất khó chịu.

Hoàng Lạc Du đạp lên lòng bàn tay tên vệ sĩ, hắn bật người nhảy lên trên tòa nhà, dùng hết sức vừa vặn bắt được điểm tựa cực nhỏ trên đầu khung cửa sổ, tám ngón tay quặp chặt vào đó, máu dồn lại liền toát ra màu đỏ ửng, cả người hắn do dùng sức liền run bần bật.

Không dừng lại, Lạc Du gồng mạnh vươn cả hai thân người lên trên, chân đạp mạnh vào khung cửa sổ nằm bên trái, lấy điểm tựa trèo lên. Bốn giây sau, chân hắn đã đặt ngang trên đầu khung cửa sổ, hai tay dang ngang áp sát vào tường.

Hàn Tuyết căn bản rất sợ nhưng cô không la hét, mặc dù cả người cô đang lơ lửng phía ngoài căn nhà, hoàn toàn không có gì bảo hộ. Cô hiểu, tình hình hiện tại mình cần phải bình tĩnh, càng bình tĩnh bao nhiêu liền có thể giúp hắn bấy nhiêu. Điều duy nhất cô có thể làm bây giờ, là im lặng, giao phó toàn bộ cho hắn. Nói thì hay, thật ra khuôn mặt Hàn Tuyết lúc này trắng xanh hiện rõ, cô theo thói quen cắn môi đến có tơ máu.

Ở phía dưới đất, người vệ sĩ còn lại đã bắt đầu lấy trớn, đạp lên lòng bàn tay tên đang làm trụ chống, làm theo hệt Hoàng Lạc Du. Họ tuy chưa từng trải qua việc này, nhưng dù sao cũng xuất thân từ vệ sĩ chuyên nghiệp nhất của Hoàng gia, hơn nữa chỉ có một mình, không giống như vị chủ tịch đang vác cả hai thân xác kia, nên đương nhiên sức bật đơn giản đi nhiều.

Hoàng Lạc Du đứng im hít vào thở ra vài hơi. Liền sau đó, hắn nhún người thật nhanh, bật nhảy tiếp lên trên, bám chặt vào khung dưới cửa sổ tầng ba, rồi rướn người leo lên nữa. Cứ vậy cho đến khi hắn lên đến sân thượng. Quá trình này có thể nói, hắn hệt như một con nhện có sức bám và độ bật nẩy vô cùng cao.

Tất cả quá trình chỉ vỏn vẹn mười lăm giây.

Phía dưới kia, tên vệ sĩ sau khi đứng vững trên khung cửa, anh liền cởi áo vest ra cột chặt một đầu vào chân phải, rồi lại trèo ngược xuống, hai bàn tay bám chặt thanh cửa sổ vừa đứng ban nãy, hai chân thả thòng lọng.

Tên vệ sĩ còn lại đã thôi không làm trụ chống nữa. Ngay tức khắc anh cũng lùi xa ra, bắt trớn rồi bật mạnh lên, cố hết sức vươn tay nắm lấy đầu áo vest dưới chân người trên, làm hiện lên khung cảnh cả hai người đều lắc lư qua lại thật mạnh giữa không trung. Máu từ bụng người phía trên nhiễu nhanh xuống cánh tay người phía dưới, khuôn mặt anh ta lúc này đã đỏ bừng vì năm phần đang gồng sức, năm phần vì đau.

Hoàng Lạc Du lúc này đã đưa Hàn Tuyết lên sân thượng. Hắn nhanh thả cô ngồi bệt xuống đất, đôi ngươi nâu lướt nhẹ qua bàn chân cô, dừng lại ba giây rồi lại quay lưng ngó xuống lại phía dưới.

Ngay lập tức, hắn trèo ngược xuống cửa sổ tầng ba, một tay giữ chặt khung cửa, một tay hướng về hai tên vệ sĩ, âm thanh nói chuyện vừa đủ nghe nhưng rất kiên quyết:

“Các chú chỉ còn mười giây. Chú buộc phải trườn người lên thêm chút nữa, bắt lấy tay tôi.”

Phía xa xa, đám người áo đen đã di chuyển ngày càng gần, dường như bọn chúng sắp vượt qua ngã quẹo ở phía sau lưng kia, chuẩn bị chạm mặt với đám Hoàng Lạc Du.

Nghe tiếng chân rầm rập đuổi theo, anh chàng vệ sĩ phía trên liền dùng hết sức, cố gắng kéo lê cả hai người lên thêm một chút, rồi vươn một tay bắt lấy bàn tay Hoàng Lạc Du.

Mười ngón tay nắm chặt nhau. Hoàng Lạc Du gồng người thật mạnh để kéo họ lên. Cơ bắp hắn nổi lên cuồn cuộn, cả khuôn mặt lẫn bàn tay đỏ như gấc. Chỉ vỏn vẹn hai ba giây, vài tiếng “roẹt, roẹt” vang lên thể hiện rõ chất liệu vải này dù tốt đến đâu cũng không chịu nổi cơ bắp đang trương lên cuồn cuộn của hắn, lập tức rách ra từng đường nhỏ.
 

zid.seranatruc94

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
7/4/14
Bài viết
52
Gạo
0,0
Duyên Nghiệt

Tác giả: Yêu Nữ Bảo Bối

Thể loại: hiện đại, tình cảm, hắc bang.

Chương 18: Đụng độ.

Dùng hết sức lực vốn có, Hoàng Lạc Du cuối cùng cũng kéo đám vệ sĩ lên thành công. Hắn bất chợt nhíu mày, lúc này hắn mới cảm thấy cánh tay phải tê rần, dường như không còn cảm giác. Không cần nhìn cũng biết, chắc là vết thương do quả boom kia gây ra lại nứt toạc.

Hàn Tuyết đã nghỉ ngơi được một chút, cô cũng nhận ra Hoàng Lạc Du có dấu hiệu kì lạ ở cánh tay phải. Hàn Tuyết nhướn người lên trước, toan hỏi thử hắn đang bị gì, nhưng còn chưa kịp cất tiếng liền bị hắn vươn tay giữ chặt gáy kéo cả người nằm xuống.

Thật không may, cô lại nằm trên lồng ngực hắn. Thậm chí bây giờ cô có thể nghe rõ tiếng tim đập thình thịch của hắn, vừa dồn dập gấp gáp, vừa hùng hồn đến mạnh mẽ, dứt khoát.

Hai người vệ sĩ đang ngồi thở dốc, họ thấy hành động của Hoàng Lạc Du cũng phản xạ lẹ cúi nhanh xuống. Bên dưới tiếng chân vẫn dồn dập, còn có tiếng nói đầy cuồng nộ vang lên: “Bọn chúng đâu rồi? Mày chạy lên phía trước hỏi nhóm trên kia, bọn mày đồng loạt kiểm tra từng căn hộ, nhanh!”

Phía trên sân thượng, Hoàng Lạc Du cúi khom người ôm cả người Hàn Tuyết vào trong ngực rồi từ từ lùi lại phía sau. Xác định đã khuất tầm mắt chúng, hắn mới đặt Hàn Tuyết ngồi xuống nền đất lại, bản thân đứng dậy quan sát xung quanh.

Thật may, căn nhà bên cạnh chỉ bốn tầng, độ dài bức tường không cao lắm, bọn họ có thể nhảy lên!

Không chần chừ, Hoàng Lạc Du bế bỗng Hàn Tuyết ôm chặt. Hắn bắt trớn nhảy tiếp lên một tầng căn nhà kế bên, leo qua một sân thượng khác. Lúc này, hắn mới vướn nhẹ người ra quan sát tình hình. Bọn người kia vẫn đang giương súng tại ngã ba trước mắt, không hề có ý định rút lui.

Hoàng Lạc Du bất giác cau mày, chủ nhân những người này cũng quá hung bạo, huy động cả nhóm mấy chục người để lấy mạng một cô gái! Hơn nữa đối phương còn là hôn thể của hắn.

Hàn Tuyết thấy Hoàng Lạc Du có vẻ khó chịu. Cô tuy mệt mỏi cùng với đau đớn, nhưng cũng còn lòng tự ái cao. Cô đưa tay vỗ nhẹ vào lồng ngực của hắn, miệng nhỏ giọng: “Để tôi xuống đi, tôi tự đi được. Anh hãy giữ sức cho anh.”

Lúc này, tầm mắt của Hoàng Lạc Du mới chuyển xuống nhìn cô nàng đang được hắn ôm chặt. Đôi mày hắn vẫn nhíu lại không giãn ra, môi mỏng từ từ phun ra vài chữ: “Ngoan ngoãn nằm im.”

Dường như việc cô vỗ nhẹ vào ngực hắn khiến hắn mệt mỏi rất nhiều. Lúc này Hàn Tuyết không sợ hắn nữa, ngược lại cảm thấy hơi bực vì người này quá kiêu ngạo rồi. Cô biết bản thân mình liên lụy hắn, nhưng đâu phải cô muốn chứ.

“Tôi biết anh cảm thấy tôi rất phiền. Nhưng xin anh đặt tôi xuống, tôi có chân có tay mà.” Hàn Tuyết vẫn không ngại đối diện với khuôn mặt đang cau có nói thêm vài câu.

“Tôi không thấy phiền. Hơn nữa, dù hiện tại em thấy bản thân có thể tự đi, tôi cũng không cho. Tốt nhất em đừng hành hạ đôi bàn chân này nữa, nếu không muốn tôi chặt bỏ nó.” Hoàng Lạc Du nhìn chằm chằm gương mặt vì đau đớn mà trắng toát, chầm chậm gằn từng chữ nói ra.

Đúng lúc này, phía xa xa chợt vang lên tiếng bánh xe thắng gấp ken két. Tiếp theo đó, hàng loạt âm thanh “ĐÙNG ĐÙNG” thay nhau nổ ra, đám người của Jack đã đến. Vội nhìn ra ngoài lần nữa, Hoàng Lạc Du cất giọng nói: “Bảo vệ thiếu phu nhân.”

Nói rồi, hắn đặt nhẹ Hàn Tuyết ngồi dựa lưng vào bức tường nhà kế bên, cả người linh hoạt cúi khom di chuyển hệt như con chồn lưỡi hái trên vùng đất sân thượng này.

Hắn chạy như bay, lúc gặp nhà thấp hơn thì nhảy xuống, cao hơn thì leo lên. Cả người hắn hệt như con báo tỉnh giấc, lao đầu chạy vút trong gió như đang trên đoạn đường bằng phẳng, thoáng chốc đã tiếp cận dần cuộc đọ súng. Phía dưới ngã ba, hai đám người xã hội đen đang loạn xạ bắn nhau. Bọn họ đồng loạt mặc vest đen, Hoàng Lạc Du chỉ có thể dựa vào phương hướng hai bên mà tiên đoán địch ta. Hắn vừa chạy vừa quan sát, hai mươi tên áo đen phía dưới cũng đang vội vã bỏ qua việc khám xét nhà dân, nhanh chạy đến tiếp ứng cho đồng đội.

Vỏn vẹn mười giây, Hoàng Lạc Du đã đứng trên nóc nhà hướng thẳng xuống đám người truy sát.

Hắn đưa tay móc ra hai khẩu súng, hai chân đứng sát rìa thành sân thượng, cúi đầu nhả đạn liên tiếp. Chỉ biết hai cánh tay hắn lia nhanh trái phải trên dưới, hai nòng súng thay nhau phát ra tia lửa. Ngón trỏ liên tục bóp cò không ngừng nghỉ. Tốc độ hắn sử dụng súng nhanh đến nỗi ngoài hắn ra, có lẽ không ai biết được mục tiêu hắn đang nhắm đến là ai.
 

zid.seranatruc94

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
7/4/14
Bài viết
52
Gạo
0,0
Duyên Nghiệt

Tác giả: Yêu Nữ Bảo Bối

Thể loại: hiện đại, tình cảm, hắc bang.

Chương 19: Quá trình trưởng thành.

Đám người truy sát Hàn Tuyết còn đang tập trung chiến đấu với hàng chục người của Jack, người tránh kẻ né đầu đổ đầy mồ hôi, căn bản không có thời gian quan sát sân thượng phía trên đầu mình. Hơn nữa tiếng súng hòa vào tiếng súng, muốn phát hiện thân ảnh Hoàng Lạc Du đang thong thả nã đạn là điều không thể xảy ra.

Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, hàng loạt người đột nhiên dính đạn ngay cánh tay cầm súng, phát nào phát nấy đều chính xác đến đau điếng, toàn bộ sức lực cầm súng liền không cánh mà bay. Tiếng la hét vì đau đớn cũng dần nổi bật hơn trên nền súng vang rền.

Jack phía bên này đứng đối diện Hoàng Lạc Du. Anh đã nhận ra hắn từ sớm, dại gì lại không ra sức phối hợp: “Nhắm bắn những tên rớt súng trước.” Jack nghiến răng hét lớn. Dám truy sát cô gái anh nâng niu trong bàn tay, hôm nay anh không giết hết bọn này, anh thề không làm lão đại xã hội đen California!

Tầm vài phút sau, xác người la liệt trên ngã ba đường. Đám người truy sát toàn bộ bỏ mạng. Phía bên này, đám của Jack cũng gục ngã năm sáu người, cũng may nhờ Hoàng Lạc Du xuất hiện kịp thời, giảm thiểu tối đa tử vong. Phía xa xa, tiếng còi hú cảnh sát dần vang lên. Jack cau mày ra lệnh: “Thu dọn lại, toàn bộ rút lui! Rick, chú điều tra ngay cho tôi.”

Jack ngẩng đầu, tay cất súng, mắt nhìn vào thân ảnh Hoàng Lạc Du trên cao, nói với lên: “Anh chàng Châu Á, ở yên trên đó đợi, tôi lập tức điều trực thăng.” Nói xong, Jack xoay người ngồi vào xe, quay đầu đi mất hút. Phía sau anh, những người còn lại nhanh chóng khiêng đồng bọn đang nằm dưới đất lên xe rồi cũng biến mất trong bóng đêm.

Vỏn vẹn dưới mười giây, cả ngã ba đường ngoài xác người của một phe cùng những vũng máu lênh láng, hoàn toàn không còn bóng dáng một hơi sống nào. Dựa vào những vỏ đạn nằm ngổn ngang trên mặt đường, người mù cũng biết ở đây vừa trải qua cuộc chiến đầy khốc liệt.

Thân ảnh Hoàng Lạc Du xuất hiện giúp hai chàng vệ sĩ thở hắt một hơi. Ngồi trên sân thượng chắc chắn là an toàn, bất quá do mất máu khá nhiều, lại phải hứng đầy gió biển lạnh lẽo khiến họ nhanh kiệt sức. Chỉ sợ nếu vị chủ tịch này không nhanh quay về, hai người bọn họ buộc phải buông bỏ nhiệm vụ mà ngất xỉu.

Hoàng Lạc Du đảo mắt một vòng. Thân ảnh Hàn Tuyết ngồi ôm hai đầu gối, đầu đang ngẩng lên nhìn hắn, cả người cô co lại như đang cố thu nhỏ mình hết mức. Có lẽ là sợ, cũng có lẽ do quá lạnh, ánh mắt cô nhìn hắn vừa run run, lại phủ mờ sương ảo.

Lúc này, Hoàng Lạc Du chỉ xuất hiện duy nhất một ý nghĩ trong đầu: cô vẫn là một người con gái, một người con gái nhỏ bé yếu đuối như bao người khác. Chỉ khác biệt là, cô có quyền dựa vào hắn. Sự yếu đuối của cô, hắn sẽ khiến nó biến mất.

Hoàng Lạc Du nhảy xuống sải bước đến gần cô. Hắn từ trên cao nhìn xuống thân ảnh bé nhỏ kia, cả khuôn mặt thả lỏng đến tĩnh lặng.

Hai người cứ vậy mắt đối mắt nhau, cuối cùng vẫn là Hàn Tuyết mỏi mệt, cô cụp mắt xuống, đầu gục vào hai đầu gối, hoàn toàn che đi mọi sự biến động trên khuôn mặt lúc này.

Nửa giây sau, cả người Hàn Tuyết được nhấc bổng lên rồi rơi vào vòng ôm ấm áp. Cô bất giác hoảng sợ A lên một tiếng, hai bàn tay theo phản xạ giơ lên bám lấy cánh tay áo sơ mi hắn, đôi môi hồng hở ra nửa chữ O. Tư thế của cô vẫn co chân lên như cũ, chỉ khác tấm đệm dưới thân lúc này không phải nền gạch lạnh lẽo, mà là bắp đùi của hắn.

“Nghỉ ngơi một lát, trực thăng sẽ đến ngay.” Hắn vòng tay đưa lên đầu cô, hơi dùng sức để ép cô phải ngã nằm xuống bờ vai mình, dù rằng cả người cô cứng ngắc, vô cùng gượng ngạo.

Một câu nói, cả ba người đều thở phào nhẹ nhõm.

Hàn Tuyết thực sự sợ hãi. Hôm qua lẫn hôm nay quá nguy hiểm, có thể nói là tình cảnh ngàn cân treo sợi tóc được rồi chứ. Lần đầu tiên đối diện loại chuyện này, cô vẫn là không có cách bình tĩnh được. Hiện tại cô chỉ muốn tắm nước nóng, leo lên giường ngủ một giấc thật đã, ngày mai trở về Việt Nam ngay! Chỉ lo còn ở đây một ngày, cô vẫn còn bị truy sát.

Ngước mặt lên nhìn người đang ôm mình, Hàn Tuyết chợt cảm thấy thật nhẹ nhõm. Mọi thứ giống như chỉ là giấc mơ. Có người đàn ông trước mặt này, mọi nguy hiểm của cô đều từ từ tan thành mây khói. Dù rằng đó là boom, là súng, là tầng lầu cao mười tầng, hắn đều có cách hóa giải trong bình tĩnh.

Hàn Tuyết rất tò mò. Hắn ta thực sự là ai? Một vị chủ tịch tập đoàn ngồi há miệng chờ sung, trưởng thành trong mọi thứ xa hoa đến diễm lệ. Liệu điều đó có giúp hắn thực hiện được các hành động dứt khoát mà đa số con người trên Trái Đất này khó mà làm được. Nếu không thể, vậy quá trình trưởng thành của hắn là như thế nào, phải khắc nghiệt đến đâu mới khiến hắn mạnh mẽ như vậy?

Cô nghĩ nghĩ, rồi lại thấy đau đầu. Vừa được thanh thản vài phút sau cuộc chạy trốn trong gang tấc, cô không còn đủ khả năng kìm chế sợi dây đang căng chặt trong não mình. Bất giác, Hàn Tuyết đem toàn bộ trọng lượng mình dựa vào ngực hắn, hai mắt nhắm lại tìm kiếm giấc ngủ yên bình.
 

zid.seranatruc94

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
7/4/14
Bài viết
52
Gạo
0,0
Duyên Nghiệt

Tác giả: Yêu Nữ Bảo Bối

Thể loại: hiện đại, tình cảm, hắc bang.

Chương 20: Trở về Việt Nam.

Khi trực thăng đến, tiếng cánh quạt vang lên phành phạch khiến đôi mày nâu Hàn Tuyết nhíu lại, nhưng có lẽ do cô quá căng thẳng, mệt mỏi ngủ sâu nên không hề thức giấc. Hoàng Lạc Du cũng không đánh thức cô, hắn ôm lấy cô trong lòng, hai tay giữ chặt cả thân người Hàn Tuyết, để mặc cho tên vệ sĩ giúp hắn buộc dây kéo trên đai lưng, từ từ kéo ngược cả hai lên chiếc trực thăng phía đỉnh đầu.

**************************

“Dậy đi….”

“Hàn Tuyết, mau dậy đi…”

“Hàn Tuyết…”

Giọng nói quen thuộc liên tục vang lên trong đầu Hàn Tuyết. Cô muốn đưa tay bịt tai lại, nhưng không cách nào áp chế được tiếng nói ấy.

“Bảo Hân, đừng lay nữa. Cô ấy dường như đang khó chịu.” Jack thấy Hàn Tuyết cau chặt mày, cả người xoay qua xoay lại không yên giấc liền xót xa, tay kéo kéo Bảo Hân lui ra.

Hàn Tuyết loáng thoáng nghe tiếng ai đang gọi mình. Cô cố mở mi mắt nặng trĩu, thân ảnh Bảo Hân nhập nhòe từ từ hiện ra. Nhưng hiện tại cô thật mệt quá, lại chóng mặt nữa, hình ảnh lại chìm vào bóng tối.

“Jack, đừng cản em. Cậu ấy ngủ suốt hai ngày rồi. Không thể cứ để mặc vậy được.” Bảo Hân nhẹ đẩy tay anh ra, ánh mắt lộ rõ vẻ đau đớn và lo lắng.

“Bảo Hân…” Hàn Tuyết cất giọng thều thào.

“Tỉnh rồi, tỉnh rồi.” Bảo Hân như muốn nhảy dựng lên, cô vội chạy nhanh đến bên giường ngủ, ánh mắt phấn khởi đến long lanh, mực nước từ từ dâng cao trong khóe mắt.

Jack vừa quay đầu ngồi ở ghế sofa, nghe tiếng gọi của Bảo Hân liền bước vội đến. Anh giơ tay đặt lên trán Hàn Tuyết, thấy cô không nóng sốt gì cả, tâm trạng sốt ruột cũng tự biến mất.

“Em đói chứ? Anh đem đồ ăn vào nhé.”

Hàn Tuyết mỉm cười lấy tay di di mi tâm, cố gắng thoát cơn buồn ngủ. Cô đáng lý còn muốn ngủ thêm, nhưng giọng nói đầy kích động của Bảo Hân luôn vang vảng bên tai buộc cô phải bước ra từ mộng ảo.

Con ngươi Hàn Tuyết đảo một vòng quanh phòng, sau dừng lại trước thân ảnh của Jack. Cô cất giọng khàn khàn vì ngủ quá lâu: “Hoàng Lạc Du, anh ta đâu rồi?” Hàn Tuyết không cảm thấy mình hỏi vậy là có vấn đề. Người cứu cô thoát chết là hắn ta, chưa kể hai người vệ sĩ vì cô mà trúng đạn, cô quan tâm hắn cũng là chuyện bình thường.

Tia bực bội xẹt nhanh qua ánh mắt Jack, bất quá Hàn Tuyết đang mơ màng nên không phát hiện ra. Vài giây sau, Jack nở nụ cười mỉm, khuôn mặt trở lại vẻ thoải mái: “Anh ta đã trở về Việt Nam từ hôm qua.”

Hàn Tuyết nghe xong chỉ im lặng gật đầu. Cô thoáng nhớ tối qua mình được hắn ôm chặt, cơn lạnh bỗng dừng lại không lan tỏa nữa, sau đó cảm thấy toàn thân trở nên vô cùng ấm áp. Bên tai vang lên tiếng gió hiu hiu… bất giác… cô thấy mi mắt nặng trĩu rồi thiếp đi lúc nào không hay! Nhớ lại hai người vệ sĩ bị trúng đạn, máu chảy ròng ròng nhưng không dám kêu đau, còn chưa nói với họ một câu cảm ơn, cô thật quá áy náy! Là cô nợ họ.

Thấy Hàn Tuyết ngơ ngơ ngàng ngàng, Bảo Hân quệt mắt nói chen vào: “Cậu đấy, ngủ li bì suốt hai ngày. Bây giờ có đói chưa?”

“Hai ngày?” Hàn Tuyết nghe xong vội tỉnh lại hoàn toàn. Cô thốt lên cao giọng. Thật kì lạ, cô đúng là ham ngủ, nhưng ngủ hai ngày thì trước giờ là lần đầu tiên.

Giọng nói của Jack vang lên: “Không có gì cả, là do em quá căng thẳng thôi. Hiện tại em phải tập trung ăn uống tĩnh dưỡng là OK.”

“Bảo Hân, cậu đặt vé đi. Chúng ta sẽ bay chuyến sớm nhất.” Hàn Tuyết không vội đáp lời Jack. Qua chuyện lần này, cô thực sự sợ California rồi. Có lần thứ hai sẽ có lần thứ ba, nếu không nhanh trở về, cô sợ mạng nhỏ mình cũng không còn nữa.

“Jack, sau khi em về Việt Nam, chuyện này chấm dứt ở đây. Anh đừng khiến mọi người trong tổ chức thêm thương tổn, em hiểu anh là được, cũng rất cám ơn anh!”. Cô biết lần này nếu Jack không đến kịp, bọn cô chắc chắn không thể thoát khỏi trọn vẹn như bây giờ. Cô không biết nói gì hơn, lời cảm ơn rất dễ nói nhưng cũng không giúp cô cảm thấy nhẹ nhỏm.

“Ăn cơm thôi.” Jack nghe xong chỉ lắc đầu nở nụ cười chua xót. Cám ơn ư? Cô khi nào đã khách sáo với anh như thế! Cô gái nhỏ nhắn đầy nghịch ngợm nay đã trưởng thành, chỉ rời xa anh ba năm, cô dường như đã thay đổi vài phần, lại xa cách anh thêm một khoảng, dù rằng rất nhỏ.

Chuyện này anh đã quyết định truy đến cùng, bất quá không cần nói cho cô biết. Anh muốn lần sau khi cô đến California, anh có thể vỗ ngực đảm bảo cô sẽ an toàn trăm phần trăm. Thấy Hàn Tuyết không nói gì nữa, anh thở dài quay đầu đi ra ngoài.

Sân bay tại California, 7:00 P.M.

“Đàn ông con trai gì cứ níu níu kéo kéo thế này. Buông ra mau!” Hàn Tuyết nhìn Jack bằng ánh mắt đầy lửa giận, nghiếng răng nghiến giọng. Trải qua một ngày bồi bổ, cô hiện tại muốn giả mệt cũng khó khăn.

Jack trơ khuôn mặt đẹp trai nhưng vô lại ra, ánh mắt vô tội níu giữ không cho Hàn Tuyết đi vào cổng soát vé. Lần này cô đi rồi, không biết khi nào mới trở lại, anh đau lòng chết đi được.

Cả đám người mặc vest đen phía sau ai nấy đều bụm miệng cười trộm! Lão đại cũng có lúc mè nheo với con gái khiến họ tìm thấy vui vẻ. Người đời thường nói cuộc sống xã hội đen là cuộc sống đầy khắc nghiệt, nhưng dưới trướng của Jack, bọn họ lúc nào cũng cười nói không e dè.

Bảo Hân đứng kế bên khoanh tay chứng kiến cảnh tượng này, cô ngửa đầu cười ha hả, khí chất thục nữ bấy lâu lập tức tan biến! Nói đi cũng phải nói lại, cái khí chất thục nữ này là chính cô nàng tự mình nghĩ mình, hoàn toàn không phải người khác nói.

Hàn Tuyết nhíu mày, cô giơ tay tung một đấm vào lồng ngực Jack, anh phản xạ bắt được. Cô lại phản xạ nhanh đưa chân đạp về phía trước, Jack buộc phải thả cô ra, lui về sau. Chỉ chờ vậy, Hàn Tuyết kéo lấy Bảo Hân chạy như bay về cổng soát vé, cô sắp muộn mất rồi.

“Tạm biệt, nhanh trở về tìm chị dâu cho em nhé.” Hàn Tuyết vẫy vẫy tay sau tấm kính cách âm, cô nói nhưng chắc chắn biết anh không nghe được. Trên khuôn mặt tuyệt mỹ hiện lên nụ cười tươi tắn, không xiểm nịnh, không giả tạo, đầy tình thương thân thiết.

Dõi theo chiếc máy bay từ từ khuất dạng trên bầu trời, Jack thu lại nụ cười vui vẻ, khuôn mặt nhanh chuyển sang màu đen, mắt nheo lại tựa như chứa sấm chớp. Anh quay đầu lại, giọng lạnh lẽo: “Đi!”

Đám người phía sau ai nấy nắm chặt tay, gật đầu cung kính. Một cuộc mưa máu sắp bắt đầu.
 

zid.seranatruc94

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
7/4/14
Bài viết
52
Gạo
0,0
Duyên Nghiệt

Tác giả: Yêu Nữ Bảo Bối.

Thể loại: hiện đại, tình cảm, hắc bang.

Chương 21: Cuộc sống về đêm.

Hàn Tuyết vừa lái chiếc Lamborghini vừa gật gù theo điệu nhạc nonstop đang hiện hành. Lúc này đã là mười một giờ đêm, cô đạp ga phóng như bay trên con đường ít người qua lại, nhanh tiến đến trung tâm quận nhất thành phố.

Ánh đèn đêm chiếu sáng rực con đường rộng thênh thang. Bóng trắng của xe lướt nhanh hệt như tia sáng vụt qua khiến nhiều người huýt sáo tán thưởng. Nhiều chiếc xe con vì một phút hưng phấn liền không ngại vồ ga đuổi theo, có lẽ đêm khuya quá an lành đã kích thích họ muốn quấy động.

“Alo…?” Đầu bên kia là giọng đang ngái ngủ, lười nhác trả lời.

“Bảo Hân, vẫn còn ngủ? Không phải chứ?” Hàn Tuyết đeo tai phone vào, giọng nói của cô thể hiện thái độ vui vẻ của chủ nhân, chỉ có điều tiếng nhạc trong xe hơi lớn, cô nói chuyện hệt như đang hét lên.

“Không con monkey! Suốt mấy ngày rong ruổi theo cậu, trái tim của tôi đây toàn treo lơ lửng. Hiện tại tôi muốn được nghỉ ngơi, là nghỉ ngơi đó, cậu hiểu không hả?” Bảo Hân không biết chạm dây thần kinh nào, có lẽ do âm thanh ồn ào bên kia phá hỏng giấc ngủ ngon của mình, cô cáu gắt hét lại.

Hàn Tuyết nhíu mày lập tức đưa tai phone ra xa. Khiếp, còn hơn cả tiếng heo bị chọc tiết. Bất quá cô chỉ dám nghĩ chứ không dám nói. Ai chứ chạm vào giới hạn của cô nàng “thục nữ” này, Hàn Tuyết quả thật chống không nổi.

“Được được. Vốn dĩ gọi là rủ cậu đi bar xả stress, nhưng tôi thấy tình hình bi đát quá. Thế này đi, ngày mai bảy giờ tối cậu đi ra sân bay với tôi. Sau khi đón ba mẹ tôi xong thì hai ta bay lượn vài vòng. Ok chứ?”

Không biết bên kia Bảo Hân có phải quá mệt hay không, cô “ừ ừ” vài tiếng rồi cúp mắt cái rụp! Hàn Tuyết thấy cũng thật tội cho cô, liền mỉm cười vứt phone tai sang một bên. Thôi thì hôm nay cô một mình một ngựa vậy! Tiếp đó, thân ảnh chiếc Lamborghini hướng thẳng vào nội thành, nhanh chóng mất dạng.

Mở cửa tiến vào quán bar Fuse, nơi được xem là “thiên đường” tại Sài thành, Hàn Tuyết thong thả tiến vào chiếc bàn ngồi đối diện với sàn nhảy mà mình đã đặt sẵn. Hôm nay tâm trạng rất tốt, Hàn Tuyết mặc độc chiếc quần đùi màu đỏ đô vừa ngắn lại bóng lưỡng, phần trên là chiếc áo sơ mi ôm sát người, cổ áo rộng hở ra hai xương quai xanh đầy quyến rũ. Vạt áo làm lộ rõ vòng eo nhỏ nhắn của cô, đuôi áo kéo dài dường như muốn che khuất chiếc quần short đỏ lại càng tô điểm khiêu gợi.

Đặt túi xách của mình lên bàn, Hàn Tuyết vắt hai chân chồng lên nhau, nhận menu từ tay nhân viên rồi chăm chú lựa rượu. Dường như do đèn tối quá, Hàn Tuyết không hề biết hàng trăm cặp mắt đen láy đang thất thần quan sát cô, nhất là cặp chân thon nhỏ thẳng tuột kia. Nữ nhân viên phục vụ ban đầu cũng rất hiểu ý, cô nhẹ nhích cả người ra xa một chút, tránh cho chính mình làm vướng bận chuyện tốt của đám đàn ông trong sân chơi này.

“Một chai baileys.” Hàn Tuyết ngẩng mặt lên tiếng, bỗng phát hiện nữ nhân viên kia đã đi đâu mất. Vội đảo cặp mắt tìm kiếm, cô hơi ngỡ ngàng khi thấy hàng chục người đều đang nhìn chằm chằm mình. Quá hiểu ánh mắt này thể hiện điều gì, cô nhẹ mỉm cười với họ. Cô đến đây để thư giản, không phải đến để chuốc bực bội.

“Thật xin lỗi. Cô nhân viên lúc nãy bị khách đổ rượu lên người nên đi trước thay đồng phục. Em muốn dùng gì cứ nói với anh.” Một chàng trai mặc vest đỏ cúi sát người nói với Hàn Tuyết. Bên túi áo trái anh ta có gắn bảng tên, cộng thêm trang phục lịch sự này, có lẽ là quản lý nơi đây.

Bởi tiếng nhạc quá lớn. Hàn Tuyết cũng không ngần ngại ghé sát người vào anh chàng, đáp lại: “Cho tôi một chai Baileys, một đĩa trái cây, một shisha hương táo xanh.”

Anh chàng nghe xong liền nở nụ cười, gật đầu rồi rời đi. Phép tắc lễ nghĩa có đủ! Phía bên này, Hàn Tuyết ngồi đung đưa theo điệu nhạc, đôi mắt nhắm hờ lại để lơ đi những ánh nhìn đầy bất nhã xung quanh, tập trung toàn bộ tinh thần thưởng thức bản nhạc trong quán.

Các quán bar thường sẽ lên nhạc lúc mười hai giờ hơn, đó là thời điểm có thể kích thích các giác quan dâng lên cao nhất của những con người đầy mệt mỏi vì công việc. Bây giờ cũng chỉ hơn mười một giờ, DJ trong quán chỉ đang đánh khúc dạo đầu, dù là vậy cũng đã đủ gây hưng phấn cho khách nhân ở đây, kể cả Hàn Tuyết.

Đây là lần đầu tiên Hàn Tuyết ghé đến Fuse này. Cô cũng chỉ nghe nhiều người khen shisha ở đây ngon, nhạc hay, phong cách độc đáo. Xem ra lần này cô đến đúng chỗ rồi, chưa biết shisha kia ra sao, nhạc quả thật rất hợp ý cô. Nhạc nonstop có lời luôn giúp cô cảm giác phiêu phiêu, lâu lâu hứng lên bất chợt cô vẫn có thể ngâm nga theo lời bài hát, quả là tuyệt vời.

Ít phút sau, người quản lý dùng một ngón tay bưng lên cái khay tiến về phía bàn Hàn Tuyết. Anh cẩn thận đặt nhẹ từng thứ lên bàn, bắt đầu từ chai rượu Baileys màu trắng sữa, ly uống rượu, tiếp theo là một đĩa trái cây, một bình shisha cao vút, cuối cùng là một ly cocktail màu cam cam đỏ đỏ, xung quanh là những chiếc bánh nhỏ màu cam mềm mềm được sắp xếp ngay ngắn sát đế ly.

Hàn Tuyết vô thức liếc xuống bàn, cô thoáng ngỡ ngàng liền với tay níu lấy anh chàng phục vụ, kéo anh ta sát lại hỏi: “Anh đưa nhầm đồ rồi thì phải? Tôi không gọi cocktail!”

“Không nhầm đâu. Đây là So French Martini, cocktail pha trộn chất Pháp và Việt, không gây béo. Nó được người kia gửi đến cho em, anh chỉ có nhiệm vụ đem đến thôi. Em hãy dùng thử xem, nó có ý nghĩa rất đặc biệt đấy.” Tên quản lý vừa nói vừa hất đầu về phía bên kia, ám chỉ cho Hàn Tuyết hiểu.

Hàn Tuyết nghe xong liền nhíu mày. Cô không có nhiều tửu lượng, gọi một chai rượu Baileys chính là quá đủ, hơn nữa đừng nói đây là lần đầu cô vào quán bar này, ở Việt Nam ngoài Bảo Hân cô chưa từng giao thiệp với ai, không nhìn cũng biết chủ nhân chiếc ly này là kẻ lạ mặt cỡ nào. Cô quay sang nhìn anh chàng quản lý, giọng nói tuy không bực bội nhưng rất sắc bén:

“Anh đến nói với tên đó, một là cho người lấy về, hai là đích thân tôi mang trả lại. Nhưng tốt nhất đừng để tự tôi ra tay!”
 
Chỉnh sửa lần cuối:

zid.seranatruc94

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
7/4/14
Bài viết
52
Gạo
0,0
Duyên Nghiệt

Tác giả: Yêu Nữ Bảo Bối.

Thể loại: hiện đại, tình cảm, hắc bang.

Chương 22: Gặp lại Hoàng Lạc Du.

Tên quản lý lộ vẻ sửng sốt khi nghe Hàn Tuyết nói, có lẽ anh chưa bao giờ bắt gặp thái độ này của một người con gái đối với chủ nhân nơi đây. Không thể phủ nhận Hàn Tuyết có đầy đủ sắc vị để có quyền tỏ ra ngông cuồng, bất quá là do cô chưa gặp được chủ nhân thôi. Ai mà chẳng vậy.

Một lát sau, anh chàng quản lý đã trở về. Anh mỉm cười thân thiện, lắc đầu thể hiện sự bất lực: “Thực xin lỗi! Nhiệm vụ thất bại.”

Hàn Tuyết không nói gì, cô cầm giỏ xách rút ra tờ polime nhét vào túi áo anh chàng, một tay bưng lên ly cocktail mang màu nhiệt đới kia. Ánh đèn mờ chớp tắt liên tục che khuất tia bực bội trong mắt Hàn Tuyết, cô hắng giọng nói: “Làm phiền anh rồi!”

Hai người một trước một sau, len lỏi qua nhiều bàn rượu đang chật kín người, đi sâu vào góc đủ lớn của quán bar. Nơi đây được bao lại bằng ba mặt kính trong suốt, trước cánh cửa đính to chữ V-I-P nói lên sự khác biệt.

Đẩy cửa kính ra, nhìn thấy cả đám con trai đang nói cười vui vẻ ngồi trên chiếc ghế sofa dài, tên quản lý liền dừng lại, gật đầu chào đám người đó và Hàn Tuyết rồi rút lui.

Còn đang nhíu mày quan sát sơ lược, Hàn Tuyết vừa định nhấc chân liền thấy một bàn tay từ giữa ghế sofa vươn ra, tư thế như đang kêu cô đến đó. Ánh đèn liên tục chớp tắt khiến Hàn Tuyết không nhìn ra khuôn mặt người này, tuy nhiên không quan trọng. Hành động tự cao này hướng về cô là đúng đối tượng rồi! Khóe môi cô nhếch nhẹ, lại là một gã đào hoa muốn chết.

Từng bước từng bước đến gần, Hàn Tuyết nhận thấy đám người tự giác đứng lên ngồi về hai bên đầu ghế sofa, ở giữa chỉ còn hai người đàn ông vóc dáng khá cao ngồi lại. Lại đi thêm vài bước, Hàn Tuyết đột nhiên khựng lại cả người. Cô trợn mắt, cái tên đang giơ tay ra kêu cô đến, sao lại là hắn?

Thấy cô đứng lặng người phía trước, Hoàng Lạc Du mở miệng nói gì đó. Bên này Hàn Tuyết vẫn đang bất động nhìn hắn, tiếng nhạc quá lớn khiến cô không thể nghe gì, bất quá nhìn khẩu hình của hắn, cô đoán ra được.

Hắn vừa rồi là nói: “Qua đây!”

Hàn Tuyết cầm chặt ly cocktail trong tay, cô phân vân nhích từng bước lại gần chỗ ngồi của Hoàng Lạc Du. Lúc đầu cô định cho chủ nhân chiếc ly này hứng trọn nó, bất quá bây giờ cô làm không được. Lần đầu tiên Hàn Tuyết cảm thấy chán nản, chưa ra trận khí thế hào hùng biết mấy, vừa nhìn thấy hắn cô liền có khí lạnh chạy dọc sóng lưng, thật chả hiểu gì cả. Bỗng dưng lúc này Hàn Tuyết cảm thấy mình thật giống con mèo, còn hắn là lão hổ. Mèo gặp hổ, một chạy hai chết.

Còn đang cắn cắn môi tìm cách rút lui, Hàn Tuyết bắt gặp hắn cau chặt mày toát vẻ không đủ nhẫn nại. Bất giác, Hàn Tuyết ưỡn thẳng lưng, cô lấy lại khí thế ban đầu, đàng hoàng bước nhanh về trước. Hừm! Tôi sợ anh sao?

Cuối cùng sau hai phút lưỡng lự, Hàn Tuyết đã đứng trước mặt hắn. Giơ ly cocktail ra định trả lại, bỗng cô thấy tay trống rỗng, ly cocktail đã yên vị trên mặt bàn. Một lực đạo thật mạnh kéo cô đổ nhanh về trước. Sửng sốt nhìn mình chuẩn bị nhào thẳng vào hắn, Hàn Tuyết vội giơ hai tay để giữ khoảng cách.

Mắt thấy bàn tay sắp chạm vào lồng ngực hắn, Hàn Tuyết chợt cảm nhận được vòng eo mình vừa bị tác động. Chỉ một hai giây sau, cô đã yên ổn ngồi xuống kế bên hắn. Đảo tầm mắt nhìn qua vai mình, một cánh tay rắn chắc đang đặt trên đó.

Hành động này thường thể hiện sự độc chiếm của một người đàn ông dành cho phụ nữ của mình. Hàn Tuyết rất hiểu nguyên lý này. Cô cau mày tỏ rõ thái độ không thích thú. Giữa cô và hắn, nói về quan hệ thì là vợ chồng tương lai, vậy cũng được đi, nhưng nói đến độ thân mật thì cả hai vẫn chưa đến mức ấy. Hơn nữa ở đây có rất nhiều người, tuy nãy giờ họ không nhìn trực diện với cô, nhưng cô cảm nhận được hàng loạt ánh mắt ngó trộm lấm lét.

Hàn Tuyết nguậy ngọ muốn đứng lên, cô đến đây là để trừng trị tên đào hoa công tử, nhưng bây giờ đối tượng là hắn thì cô biết mình gan không đủ lớn rồi. Rút lui là thượng sách.

Hơi thở người đàn ông phả vào tai cô, từng đợt từng đợt rất có qui luật. Cùng lúc đó, vòng tay hắn cũng chuyển từ vai sang eo cô, sức ôm càng chặt hơn, giọng nói trầm trầm rất bình thản: “Đợi tôi một lát.”

Hoàng Lạc Du nói xong liền quay mặt nói nói gì đó với người đàn ông ngồi kế bên hắn, chốc chốc lại gật đầu rồi nhíu mày, hoàn toàn làm lơ trước hành động trừng mắt của Hàn Tuyết.

Giữa dòng nhạc sôi nổi liên tục đánh mạnh vào cảm xúc hưng phấn, đám con trai ngồi xung quanh Hàn Tuyết đã hoàn toàn không ngó ngàng gì đến cô, thờ ơ đến phát lạ! Tuy ngạc nhiên nhưng Hàn Tuyết lại khá hài lòng, ít ra vẫn tốt hơn những ánh mắt bất nhã đầy thèm muốn ban nãy của đám người ăn chơi ngoài kia.

Cố gắng nhẫn nhịn gần hai mươi phút. Hàn Tuyết đã thực sự nộ khí xung thiên. Cô nhếch môi cười, khuôn mặt lạnh lẽo đầy u ám. Cô đến đây để nghe nhạc xả stress, đâu phải đến để làm bình hoa cho người ta ôm ấp, ngay cả muốn nhích người cho thoải mái hơn cũng không được.

Liếc mắt nhắm chuẩn xác đôi giày da bóng lưỡng của người đàn ông kế bên, Hàn Tuyết nhấc đôi giày cao gót lên, dồn hết sức đạp mạnh xuống.

Hiệu quả đến rất nhanh. Hoàng Lạc Du lập tức quay đầu nhìn cô, khuôn mặt có thể do quá tập trung nói chuyện hoặc quá đau nên vẫn đầy nghiêm nghị. Có lẽ do ánh đèn mờ ảo khiến Hàn Tuyết không nhìn ra ý cười trong cặp mắt của hắn, cô kiên quyết ngẩng đầu mắt đối mắt, tuyệt không nhân nhượng.

Khóe môi của hắn nhỉnh lên, bàn tay còn lại bắt lấy tay Hàn Tuyết đang cuộn chặt vì run rẩy, ngón cái hắn vân vê trên mu bàn tay cô, thái độ hệt như đang cưng chiều sủng vật chứ không phải tức giận vì đau đớn.

“Đợi tôi một lát, sắp xong rồi!”

Nói xong, hắn dời cánh tay đang đặt trên vai cô về phía mặt, hai ngón tay nhéo nhẹ má cô như đang nựng một đứa trẻ đầy nghịch ngợm, sau đó lại quay đầu bàn chính sự tiếp.
 

zid.seranatruc94

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
7/4/14
Bài viết
52
Gạo
0,0
Duyên Nghiệt

Tác giả: Yêu Nữ Bảo Bối.

Thể loại: hiện đại, tình cảm, hắc bang.

Chương 23: Vọt lẹ!

Cuộc sống tồn tại rất nhiều loại người. Có người sinh ra đã năng động luôn thích cười nói, có kẻ chỉ mãi trầm lặng trong yên tĩnh. Bản thân mỗi người đều có qui luật của riêng mình, họ hầu như không bao giờ phá bỏ được nó, kể cả khi họ cho rằng mình thật sự đã thay đổi. Đâu đó trong mỗi người sẽ mãi mãi tồn tại cái bản tính sinh thời mà chính họ không hề nhận ra.

Hoàng Lạc Du thì không vậy. Đây là cảm nghĩ của Hàn Tuyết dành cho hắn.

Cô không hiểu. Từ ban đầu gặp hắn cho đến bây giờ, cô thực sự không hiểu hắn. Con người này lúc nào cũng im lặng, hắn thích tạo cho mình vỏ bọc lạnh đến âm độ, nhưng khi hắn mở miệng nói chuyện lại khiến người khác cảm thấy ngỡ ngàng. Ít ra với cô là vậy!

Hàn Tuyết thoát ra khỏi suy nghĩ của bản thân là lúc cô vô tình đảo mắt nhìn. Tình cảnh hiện tại khiến cô dở khóc dở cười, ánh đèn disco loáng rọi qua những cái đầu đang chụm vào nhau nói chuyện hăng say, dường như họ rất bận rộn. Một người vô cùng xinh đẹp lại năng động như cô hôm nay đã thành công bị bỏ quên.

Đảo qua đảo lại, ánh mắt Hàn Tuyết dừng trước thân ảnh ly cocktail trên bàn. Cô vô thức thở dài, cuối cùng vẫn là nó làm bạn với cô. Mèo sa vào bẫy hổ, dù có là mèo chúa thì nó cũng sẽ như cô thôi!

Đành vậy, Hàn Tuyết nhướn người cầm lấy ly cocktail, đưa lên miệng uống. Cái vị ngọt ngọt pha chút vị thanh, cũng có vị béo nhưng không ngấy, mùi thơm nồng nàn nhưng không gắt lập tức xông vào khiến cô ngây ngất. Không kìm được, Hàn Tuyết uống thêm ngụm nữa, dòng nước màu cam chảy qua chiếc cổ trắng ngần, trôi dần xuống. Cứ thế, từng ngụm, từng ngụm được Hàn Tuyết nuốt trọn.

Còn đang nhắm mắt hưởng thụ, đột nhiên Hàn Tuyết rùng mình. Hơi thở âm ấm lại xuất hiện bên tai cô. Hàn Tuyết biết là ai, cô bỗng cảm thấy lạnh toát, cả người cứng nhắc không dám nhúc nhích, cũng không quay mặt lại nhìn.

“Ngon không?” Hoàng Lạc Du chợt lên tiếng hỏi.

Hàn Tuyết lúng túng đặt ly cocktail xuống. Tư thế cả hai quá gần khiến cô sản sinh ra cảm giác sợ hãi, bàn tay cũng run rẩy theo. Ráng bình tĩnh lại, cô đưa hai tay đặt lên lồng ngực hắn, dùng hết sức đẩy ra, nghiến răng nói nhỏ: “Anh ngồi xích ra chút, tôi khó chịu.”

Theo lời Hàn Tuyết, cảm giác bí bách bỗng biến mất. Cô biết hắn vừa thả cô ra, trong lòng thầm nhẹ nhõm. Cái tư thế này thật sự khiến cô túng quẫn.

Hoàng Lạc Du đảo mắt nhìn ly cocktail chỉ còn một nửa, hắn nhếch môi cười. Xem ra hắn đoán đúng khẩu vị của cô.

“Em phải tập làm quen dần, sau này trở thành người của tôi, em sẽ phải tiếp xúc với tôi nhiều hơn nữa.” Hắn vừa nói vừa đưa mắt xuống bàn tay đang cuộn chặt của cô. Thoáng chốc, đôi mày hắn nhíu lại. Hành động dù nhỏ nhoi này lại khiến hắn bực bội, đây là bài xích hắn. Cô gái nhỏ này đang chống cự lại hắn.

“Xoạt!”

Tiếng động tuy nhỏ nhưng hành động lại lớn! Hơn mười người đàn ông đang cười nói hớn hở xung quanh đồng loạt quay mặt lại nhìn. Ánh mắt họ toát vẻ ngỡ ngàng! Ly cocktail không còn một giọt đang trên tay Hàn Tuyết. Lại đảo mắt qua nhìn người đàn ông đầu tóc còn đang rủ nước, họ bất giác đứng hết lên!

Quá mãnh liệt, quá can đảm, quá dũng mãnh!

Hàn Tuyết bỗng dưng cảm thấy gợn tóc gáy. Câu nói vừa rồi hệt như lưỡi dao đâm vào trái tim mình khiến cô nhói lên. Nực cười, cô chưa từng thấy người đàn ông nào nói chuyện lại rộng mở như thế. Hắn đã thành công khiến cô cảm nhận mình hệt như một đứa con gái dễ dãi đầy nhục nhã.

Từ khi biết chuyện đến bây giờ cô chính là sống ở nước ngoài, nhưng Hàn Tuyết luôn cảm thấy việc quan hệ nam nữ chính là chán ghét, nói thẳng là không hứng thú.

Mặc dù cơn giận dâng cao giúp Hàn Tuyết có thêm chí khí, bất quá hành động xong cô lại có chút hối hận. Thật ra thì hắn cũng chẳng nói gì quá sỗ sàng, là do cô quá hoảng hốt!

Chẳng hiểu sao da gà da vịt cô nổi hết lên. Hít một hơi thật mạnh, Hàn Tuyết đặt ly cocktail trống không xuống bàn, cô đứng lên nhìn những người còn đang há hốc quan sát, mỉm cười nói: “Thật ngại quá, các anh ngồi chơi vui vẻ. Tôi có việc, đi trước nhé!”

Không đợi mọi người gật đầu, cô nhanh chân sải bước đi ra ngoài, tư thế dứt khoát, ngạo nghễ.

Ánh mắt mấy người đàn ông đều lóe sáng, có lẽ họ đang khâm phục cô gái này, đây chắc là trường hợp đầu tiên họ nhìn thấy khi sống bao nhiêu năm qua.

Có lẽ không ai biết được, hùa theo bước chân có phần vội vàng của Hàn Tuyết, trong đầu cô còn vang lên dồn dập hai từ: “Vọt lẹ!”
 

zid.seranatruc94

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
7/4/14
Bài viết
52
Gạo
0,0
Duyên Nghiệt

Tác giả: Yêu Nữ Bảo Bối.

Thể loại: hiện đại, tình cảm, hắc bang.

Chương 24: Bắt cóc?

Sẽ có những đớn đau không thành lời…

Sẽ có những vết thương theo một đời…

Tiếng chuông bất chợt vang lên, Hàn Tuyết đang vùi mặt vào gối liền trở mình, cô quơ quơ tay túm lấy chiếc điện thoại, mắt nhắm mắt mở bấm phím đỏ “kết thúc”. Giọng hát của JustaTee lúc nào cũng mượt mà, nhẹ nhàng mà lưu luyến. Lúc trước ở nước ngoài cô vẫn thường hay nghe các bài của anh. Bài hát Crying Over You này nghiễm nhiên trở thành nhạc chuông ưa thích nhất của cô.

Bảo Hân thường hỏi vì sao lại chọn bài này? Hàn Tuyết quơ quơ điện thoại cười sáng lạn, tự hào nói: “Vì lúc ngủ nếu bị nó đánh thức, tôi cũng không tức giận được!”

Sẽ có những đớn đau không thành lời…

Sẽ có những vết thương theo một đời…

“Alo?” Hàn Tuyết uể oải vừa ngủ vừa đáp điện thoại.

“Ngủ? Vẫn còn ngủ? Còn chưa dậy? Mau dậy đi!” Bảo Hân nghe ra tình cảnh hiện tại, hai từ đầu cô hỏi, hai từ sau liền thở dài nói giọng nũng nịu. Chán chết cô, lúc nào cũng thế cả. Người hẹn là Hàn Tuyết, người nhớ đến cuộc hẹn lại là cô.

Hàn Tuyết lơ mơ trả lời, cô sắp chống không nổi rồi: “Có chuyện mau nói, có rắm…”

“Stop! Mấy giờ rồi hả? Không đi đón ba mẹ cậu sao?” Bảo Hân vội ngắt lời. Cô lại chán nản nữa rồi. Sao cô lại có đứa bạn như vậy chứ? Người thì đâu phải xấu, sao mở miệng ra lại khủng hoảng thế này. Đúng là nhìn người không nên nhìn bên ngoài.

“Thục nữ! Cậu đúng là thục nữ!...” – Hàn Tuyết nhíu mày càu nhàu. Dám ngắt lời cô! Bỗng nhớ ra hôm nay phải ra sân bay đón người, cô liền ngồi phắt dậy giơ điện thoại ra nhìn…

“OMG! Wait!” Hàn Tuyết hét lớn rồi cúp điện thoại. Cô hất tung mền gối chạy nhanh vào phòng vệ sinh, ngay cả đôi dép bông hình gấu trúc mà cô ưa thích cũng không kịp mang vào. Nhìn đồng hồ đính trên tường, hiện tại là 6:00 P.M, giờ đón baba mama cô, không sớm không trễ, 7:00 P.M.

**********************

Chiếc Lamborghini liên tục la hét trên quãng đường dài đến sân bay. Người dân xung quanh chứng kiến cảnh tượng này chỉ không ngừng lắc đầu. Họ không hề tỏ ra bực bội, ngược lại ánh mắt chứa đầy vẻ xót xa. Tội nghiệp mấy người ngồi trong xe nha, chắc gia đình thân nhân gặp nạn hay gì đây…!

Vừa đạp ga dừng trước đại sảnh đón khách tại sân bay Tân Sơn Nhất, Hàn Tuyết cùng Bảo Hân vội vã đóng sập cửa rồi lao nhanh vào trong. Hai thân ảnh xinh đẹp liên tục di chuyển gây tò mò những người xung quanh, nhìn cảnh tượng chạy như ăn cướp tại cửa đón khách khiến họ tưởng nhầm có ai đang quay phim. Chỉ là đón người thân, dù trễ cũng không cần vội vã như vậy?

Chỉ có Bảo Hân hiểu, Hàn Tuyết tuy nghịch ngợm thích đi đông đi tây, bất quá cô rất yêu ba mẹ mình. Ở gần Hàn Tuyết càng lâu, cô càng biết những giới hạn không thể chạm vào của cô nàng. Tựa như, bạn có thể không cho cô ấy ăn, nhưng không thể ngăn cô ấy chạy xe lượn lách trong dòng người đông đúc. Tựa như, bạn có quyền nói văng tục với chính Hàn Tuyết, cũng đừng hòng đụng chạm gì đến ba mẹ cô. Phạm đến một trong hai điều đó, hãy cẩn thận bạn bị phản tác dụng.

“Cửa số mấy?” Bảo Hân vừa chạy vừa hỏi lớn.

“Số ba.” Hàn Tuyết cũng chẳng khá hơn.

Dừng lại trước đại sảnh sáng trưng đèn điện, con số ba to tướng xuất hiện giúp hai nàng thở phào một hơi. Còn chưa trễ!

Tiếng nhân viên thông báo liên tục vang lên bằng nhiều loại ngôn ngữ. Ai nấy lóng ngóng đợi người thân xuất hiện qua cánh cửa, đám Hàn Tuyết cũng chẳng ngoại lệ. Hàn Tuyết làm con thì không nói, chính Bảo Hân cũng rất thích ông bà Trịnh Gia. Họ tuy giàu nhưng rất gần gũi, hơn nữa nhìn thấy ông bà đến tuổi này vẫn còn rất dịu dàng với nhau, cô đương nhiên ngưỡng mộ vô cùng.

“Kìa kìa, ba mẹ cậu ra rồi! Mau đến!” Nhận ra hai bóng dáng quen thuộc, Bảo Hân vỗ vỗ vai Hàn Tuyết.

Cả hai nhấc chân bước đến gần, Hàn Tuyết cười rạng rỡ khi nhìn thấy họ, cô rất cảm ơn ông trời đã ban cho mình hai người thân tuyệt vời như vậy!

Bỗng nhiên, cả đám người đàn ông ăn mặc bình thường nhào ra chắn trước mặt Hàn Tuyết, ai nấy đều cao ráo đến kì lạ. Cô vội nhíu mày lấy tay đẩy đẩy họ ra nhưng không nhích thêm được bước nào. Mất hết tầm nhìn, Hàn Tuyết dùng hết sức tách bả vai hai người đàn ông trước mặt ra. Đến khi thấy được quang cảnh qua khe hở trước mắt, Hàn Tuyết vội bắt lấy cánh tay Bảo Hân rồi kéo cô chen lên cùng mình.

Hai người đàn ông đang đứng che trước mặt Hàn Tuyết thấy có người sắp vượt lên liền quay đầu lại nhìn. Bất giác, ánh mắt họ toát lên kia bất ngờ. Họ vội quay mặt nhìn nhau ngầm hỏi ý, sau đó họ vẫn đứng im không nhúc nhích, thậm chí còn thầm dùng sức ép bả vai sát nhau hơn.

“Làm gì vậy? Đường này của các anh sao? Mau tránh ra!” Bảo Hân bị xô đẩy đến bực bội, cô lên tiếng. Khi không ở đâu xuất hiện cả đám người làm càn thế này.

Cả hai chật vật khoảng hai phút, đột nhiên hai người đàn ông trước mặt tách nhau ra khiến Hàn Tuyết hụt chân, loạng choạng mém ngã. Vừa định thần đứng lại ngay ngắn, Hàn Tuyết phát hiện cả đám người đã quay lưng đi về phía những chiếc xe đen kia. Bọn họ đến như gió đi cũng như gió, Hàn Tuyết bất giác nhíu mày.

“Hàn Tuyết, ba mẹ cậu đâu rồi?” Bảo Hân đột nhiên lên tiếng, thành công kêu lại sự chú ý của Hàn Tuyết. Cô lập tức ngoảnh mặt lại nhìn. Trước mặt cô vẫn là hàng loạt người đón người thân, họ đang chụm đầu vào nói nói chỉ chỉ về phía những chiếc xe đen, chỉ duy nhất không thấy bóng dáng ba mẹ cô đâu.

Một tia sáng vội lóe lên trên ánh mắt Hàn Tuyết, cô lập tức quay đầu đuổi theo đám người đang bước vào những chiếc xe đen kia.

“Dừng lại, dừng lại cho tôi. Các người dừng lại!”
 
Tham gia
27/10/14
Bài viết
25
Gạo
0,0
Dài cổ hóng tiếp chương mới!
 

Mèo Lười

Mèo con ham chơi!
Nhóm Tác giả
Gà về hưu
Tham gia
21/2/14
Bài viết
3.420
Gạo
1.500,0
Bạn zid.seranatruc94 ơi, chúng ta có hai cách trình bày hội thoại.
Nếu là gạch đầu dòng thì sau lời thoại chúng ta sử dụng dấu gạch ngang trước khi đến với lời dẫn.
Ví dụ: - Đồ của cậu, không sợ nhăn hay sao? – Bảo Hân ráng giữ lại vẻ thục nữ của mình, cô nhẹ nhàng hỏi.
Còn nếu bạn trình bày lời thoại trong ngoặc kép, chúng ta không cần dấu gạch ngang sau câu thoại nhé.
Ví dụ: “Đồ của cậu, không sợ nhăn hay sao?” Bảo Hân ráng giữ lại vẻ thục nữ của mình, cô nhẹ nhàng hỏi.
 
Bên trên