Duyên Nghiệt
Tác giả: Yêu Nữ Bảo Bối.
Thể loại: hiện đại, tình cảm, hắc bang.
Chương 32: Giảm án nhà Trịnh gia từ Hoàng Lạc Du.
Đàm phán hoàn toàn thất bại, thê thảm nhất là Hàn Tuyết chẳng biết vì sao mình lại bị Hoàng Lạc Du ép ở bên cạnh. Nếu hắn bảo hắn yêu cô, không muốn cô rời khỏi hắn, dù rằng cô không thay đổi ý định của mình, nhưng cô cũng sẽ thấy vui vẻ hơn nhiều.
Một đường từ thang máy chuyên dụng đến khi ngồi vào xe, Hàn Tuyết chỉ cắn môi nhất quyết im lặng. Cô thừa nhận mình đang rất khó chịu. Mỗi lần nói chuyện với Hoàng Lạc Du, cô luôn là người ở thế yếu. Quan trọng hơn là, người này không hề biết thương hoa tiếc ngọc, lực đạo nắm eo cô mạnh đến nỗi làn da nơi đó đã bầm tím một mảng, dù rằng cô chưa vạch áo xem!
Chiếc Bentley dừng trước đại sảnh một nhà hang sang trọng, hai nhân viên trẻ tuổi liền nhanh chạy đến khum người mở cửa xe. Tiếp theo đó, hai chiếc Audi màu đen nối đuôi nhau dừng sau chiếc Bentley, lần này không đợi tên nhân viên giúp đỡ, cả đám người vội bước xuống xe rồi dàn hàng trước cửa đại sảnh, hoàn toàn thu hút ánh nhìn của những người xung quanh.
Hàn Tuyết nhìn nhìn, cô chặc lưỡi nói thầm: “Kỉ luật cao!” Đột nhiên, phát hiện tên Hoàng Tà đang đứng đầu trong đám người đó, anh ta kéo cong khóe môi với cô, Hàn Tuyết chán ghét quay đầu nhướn mày nhìn Hoàng Lạc Du. Đại chủ tịch, anh quá phô trương thì phải?
Hoàng Lạc Du không đáp trả ánh mắt đó của cô, hắn điềm nhiên ôm eo Hàn Tuyết đi giữa hai hàng vệ sĩ, mi không chớp, mặt không đỏ, hiển nhiên chứng tỏ chức vị càng cao da mặt càng dày.
Yên vị ngồi vào bàn ăn, Hàn Tuyết nghiêm túc nhìn Hoàng Lạc Du, môi hồng mở ra hỏi: “Làm sao tôi lại ngủ dậy ở nhà anh? Tôi đã ngủ bao lâu rồi? Sao tôi không hề có ý thức gì về thời gian vậy chứ!”
Hoàng Lạc Du đem chiếc khăn trắng tinh trải lên đùi, hắn từ tốn trả lời: “Tình cờ gọi vào điện thoại em, Bảo Hân bắt máy nói em vừa ngất đi, còn khóc lóc ầm ĩ. Tôi thấy vậy liền đến đưa em về.”
Trong kí ức Hàn Tuyết quả thật có nhớ đoạn này, cô nghe tin ba mẹ bị bắt quả tang buôn ma túy xuyên quốc gia, lúc đó cảm thấy vô cùng khó thở nên ngất đi, lúc ấy Bảo Hân cũng đứng bên cạnh mình. Vậy có lẽ hắn nói không sai.
“Vậy tôi đã ngủ bao lâu? Một ngày? Hai ngày? Ai da, lúc tỉnh dậy tôi vội quá, không kịp xem ngày tháng. Hơn nữa tôi lại không tìm thấy điện thoại của mình.” Hàn Tuyết giơ tay nhận menu từ nhân viên, cô nhíu mi hỏi tiếp.
Lúc này, tầm mắt Hoàng Lạc Du chuyển về sau lưng Hàn Tuyết, hai người đàn ông mập mạp đang di chuyển về phía này, hắn đứng dậy ngồi vào ghế bên cạnh cô, tay gác lên thành ghế cô ngồi: “Không nhớ? Một lát ăn xong, chúng ta đến bệnh viện kiểm tra tổng thể lại một lần.”
Hàn Tuyết không thích bệnh viện, hơn nữa chuyện cũng không quan trọng, cô chẳng qua chỉ ngủ nhiều một chút, liền lắc đầu: “Tôi không thích bị xem như bệnh nhân. Tôi rất ổn. Tôi chỉ muốn hỏi anh tôi đã ngủ mấy ngày thôi mà?”
Lúc này, hai người đàn ông đã đến bàn ăn của Hàn Tuyết. Họ hơi cúi người, tay giơ ra theo kiểu xã giao, cười nói: “Hoàng chủ tịch, hân hạnh, hân hạnh.”
Hoàng Lạc Du cũng đứng lên bắt tay lần lượt từng người rồi lại ngồi xuống. Hắn không thích khi ăn bị làm phiền, từ trước đến giờ đều có người canh chừng cho hắn. Hôm nay đám Hoàng Tà dễ dàng cho bọn họ lọt vào đây, chắc chắn là có chuyện quan trọng. Hơn nữa hai người này đến rất đúng lúc, thành công lôi sự chú ý của Hàn Tuyết sang bọn họ khiến hắn rất hài lòng.
“Đại tướng Vũ, Bộ trưởng Lê, mời nói.” Hoàng Lạc Du gác chồng hai chân, tay lại tiếp tục vắt lên thành ghế Hàn Tuyết, chậm rãi hỏi.
Người đàn ông mập nhất là bộ trưởng Lê gật đầu, ông ta liếc nhìn Hàn Tuyết, lại nhìn sang cáng tay đang vắt trên ghế của Hoàng Lạc Du, cười nói: “Hoàng chủ tịch, phá ngang bữa trưa của anh, là chúng tôi có lỗi.”
“Vấn đề là gì?” Hoàng Lạc Du cắt ngang lời ông ta. Thức ăn đã bắt đầu dọn lên.
“Hoàng chủ tịch, chúng tôi nhận được tin, bên Mafia Châu Á vừa đặt mua thành công một lô hàng vũ khí số lượng cực đại. Trong vòng một tháng này hàng sẽ vào tay bọn chúng, đáng tiếc chúng tôi không tra ra ngày giờ giao dịch.” Đại tướng Vũ sốt ruột nói thẳng vấn đề.
Hoàng Lạc Du động đũa gắp con hào nướng bơ cho Hàn Tuyết, hắn hỏi tiếp: “Vậy còn địa điểm?”
“Nếu không sai, bọn chúng nhận hàng ở hòn đảo Borneo qua biển Sulu, phía Tây Nam nước Philippines.” Đại tướng Vũ trả lời.
Hàn Tuyết im lặng ăn con hào của mình. Cô thắc mắc một doanh nhân kinh tế như Hoàng Lạc Du sao lại dính vô mấy vụ hắc ám có Mafia thế này, bất quá giờ không phải lúc để hỏi, cũng không cần thiết phải hỏi. Mỗi người có một bí mật của riêng mình, hắn cũng thế, mà cô cũng vậy. Chẳng qua Hàn Tuyết có một ít cảm động. Chuyện này được xem là cơ mật, nguyên căn phòng ăn được hắn bao trọn chỉ có cô là người nghe nhưng không hiểu gì trong câu chuyện này.
Lúc này, giọng nói Hoàng Lạc Du lại vang lên: “Tôi sẽ đem lượng hàng đó về tay quân đội các ông. Lần này, cách thức giao dịch khác biệt.”
“Khác biệt? Hoàng chủ tịch, tôi hiểu lần này khá khó khăn. Là bên chúng tôi cung cấp không đủ thông tin cần thiết cho anh, điều kiện giao dịch có thể bàn thêm.” Bộ trưởng Lê lập tức đáp ứng. So với việc giao thêm một hai ngành nghề đặc quyền cho Hoàng Lạc Du, để hắn phát triển kinh tế Việt Nam, đổi lấy lượng hàng vũ khí khổng lồ tân tiến, lại có thể đánh đòn dằn mặt bọn Mafia Châu Á đang không xem ai ra gì thì quả là đáng.
Hoàng Lạc Du không đổi sắc mặt, hắn lại gắp thêm một con tôm càng xanh nướng muối ớt vào chén Hàn Tuyết, tùy ý nói một câu.
Hàn Tuyết bĩu môi đối với hành động của Hoàng Lạc Du. Hắn đang cố tỏ ra phong độ sao? Gắp cho cô một con tôm to, nhưng lại không lột vỏ? Đúng là không biết thì đừng nên bày vẽ, làm không đến nơi đến chốn.
Thế nhưng, Hoàng Lạc Du đã thành công khiến Hàn Tuyết kinh ngạc đến rớt cả con tôm xuống chiếc khăn trải trên đùi, rồi lăn xuống đất. Hàn Tuyết trợn mắt nhìn hắn, cô không nghe lầm chứ?
Hoàng Lạc Du nói: “Án của ông bà Trịnh gia, tôi muốn họ chỉ thụ án ba năm! Trong ba năm này, người của tôi sẽ chăm sóc họ trong nhà giam, người của hai vị, không được động vào.”
Tác giả: Yêu Nữ Bảo Bối.
Thể loại: hiện đại, tình cảm, hắc bang.
Chương 32: Giảm án nhà Trịnh gia từ Hoàng Lạc Du.
Đàm phán hoàn toàn thất bại, thê thảm nhất là Hàn Tuyết chẳng biết vì sao mình lại bị Hoàng Lạc Du ép ở bên cạnh. Nếu hắn bảo hắn yêu cô, không muốn cô rời khỏi hắn, dù rằng cô không thay đổi ý định của mình, nhưng cô cũng sẽ thấy vui vẻ hơn nhiều.
Một đường từ thang máy chuyên dụng đến khi ngồi vào xe, Hàn Tuyết chỉ cắn môi nhất quyết im lặng. Cô thừa nhận mình đang rất khó chịu. Mỗi lần nói chuyện với Hoàng Lạc Du, cô luôn là người ở thế yếu. Quan trọng hơn là, người này không hề biết thương hoa tiếc ngọc, lực đạo nắm eo cô mạnh đến nỗi làn da nơi đó đã bầm tím một mảng, dù rằng cô chưa vạch áo xem!
Chiếc Bentley dừng trước đại sảnh một nhà hang sang trọng, hai nhân viên trẻ tuổi liền nhanh chạy đến khum người mở cửa xe. Tiếp theo đó, hai chiếc Audi màu đen nối đuôi nhau dừng sau chiếc Bentley, lần này không đợi tên nhân viên giúp đỡ, cả đám người vội bước xuống xe rồi dàn hàng trước cửa đại sảnh, hoàn toàn thu hút ánh nhìn của những người xung quanh.
Hàn Tuyết nhìn nhìn, cô chặc lưỡi nói thầm: “Kỉ luật cao!” Đột nhiên, phát hiện tên Hoàng Tà đang đứng đầu trong đám người đó, anh ta kéo cong khóe môi với cô, Hàn Tuyết chán ghét quay đầu nhướn mày nhìn Hoàng Lạc Du. Đại chủ tịch, anh quá phô trương thì phải?
Hoàng Lạc Du không đáp trả ánh mắt đó của cô, hắn điềm nhiên ôm eo Hàn Tuyết đi giữa hai hàng vệ sĩ, mi không chớp, mặt không đỏ, hiển nhiên chứng tỏ chức vị càng cao da mặt càng dày.
Yên vị ngồi vào bàn ăn, Hàn Tuyết nghiêm túc nhìn Hoàng Lạc Du, môi hồng mở ra hỏi: “Làm sao tôi lại ngủ dậy ở nhà anh? Tôi đã ngủ bao lâu rồi? Sao tôi không hề có ý thức gì về thời gian vậy chứ!”
Hoàng Lạc Du đem chiếc khăn trắng tinh trải lên đùi, hắn từ tốn trả lời: “Tình cờ gọi vào điện thoại em, Bảo Hân bắt máy nói em vừa ngất đi, còn khóc lóc ầm ĩ. Tôi thấy vậy liền đến đưa em về.”
Trong kí ức Hàn Tuyết quả thật có nhớ đoạn này, cô nghe tin ba mẹ bị bắt quả tang buôn ma túy xuyên quốc gia, lúc đó cảm thấy vô cùng khó thở nên ngất đi, lúc ấy Bảo Hân cũng đứng bên cạnh mình. Vậy có lẽ hắn nói không sai.
“Vậy tôi đã ngủ bao lâu? Một ngày? Hai ngày? Ai da, lúc tỉnh dậy tôi vội quá, không kịp xem ngày tháng. Hơn nữa tôi lại không tìm thấy điện thoại của mình.” Hàn Tuyết giơ tay nhận menu từ nhân viên, cô nhíu mi hỏi tiếp.
Lúc này, tầm mắt Hoàng Lạc Du chuyển về sau lưng Hàn Tuyết, hai người đàn ông mập mạp đang di chuyển về phía này, hắn đứng dậy ngồi vào ghế bên cạnh cô, tay gác lên thành ghế cô ngồi: “Không nhớ? Một lát ăn xong, chúng ta đến bệnh viện kiểm tra tổng thể lại một lần.”
Hàn Tuyết không thích bệnh viện, hơn nữa chuyện cũng không quan trọng, cô chẳng qua chỉ ngủ nhiều một chút, liền lắc đầu: “Tôi không thích bị xem như bệnh nhân. Tôi rất ổn. Tôi chỉ muốn hỏi anh tôi đã ngủ mấy ngày thôi mà?”
Lúc này, hai người đàn ông đã đến bàn ăn của Hàn Tuyết. Họ hơi cúi người, tay giơ ra theo kiểu xã giao, cười nói: “Hoàng chủ tịch, hân hạnh, hân hạnh.”
Hoàng Lạc Du cũng đứng lên bắt tay lần lượt từng người rồi lại ngồi xuống. Hắn không thích khi ăn bị làm phiền, từ trước đến giờ đều có người canh chừng cho hắn. Hôm nay đám Hoàng Tà dễ dàng cho bọn họ lọt vào đây, chắc chắn là có chuyện quan trọng. Hơn nữa hai người này đến rất đúng lúc, thành công lôi sự chú ý của Hàn Tuyết sang bọn họ khiến hắn rất hài lòng.
“Đại tướng Vũ, Bộ trưởng Lê, mời nói.” Hoàng Lạc Du gác chồng hai chân, tay lại tiếp tục vắt lên thành ghế Hàn Tuyết, chậm rãi hỏi.
Người đàn ông mập nhất là bộ trưởng Lê gật đầu, ông ta liếc nhìn Hàn Tuyết, lại nhìn sang cáng tay đang vắt trên ghế của Hoàng Lạc Du, cười nói: “Hoàng chủ tịch, phá ngang bữa trưa của anh, là chúng tôi có lỗi.”
“Vấn đề là gì?” Hoàng Lạc Du cắt ngang lời ông ta. Thức ăn đã bắt đầu dọn lên.
“Hoàng chủ tịch, chúng tôi nhận được tin, bên Mafia Châu Á vừa đặt mua thành công một lô hàng vũ khí số lượng cực đại. Trong vòng một tháng này hàng sẽ vào tay bọn chúng, đáng tiếc chúng tôi không tra ra ngày giờ giao dịch.” Đại tướng Vũ sốt ruột nói thẳng vấn đề.
Hoàng Lạc Du động đũa gắp con hào nướng bơ cho Hàn Tuyết, hắn hỏi tiếp: “Vậy còn địa điểm?”
“Nếu không sai, bọn chúng nhận hàng ở hòn đảo Borneo qua biển Sulu, phía Tây Nam nước Philippines.” Đại tướng Vũ trả lời.
Hàn Tuyết im lặng ăn con hào của mình. Cô thắc mắc một doanh nhân kinh tế như Hoàng Lạc Du sao lại dính vô mấy vụ hắc ám có Mafia thế này, bất quá giờ không phải lúc để hỏi, cũng không cần thiết phải hỏi. Mỗi người có một bí mật của riêng mình, hắn cũng thế, mà cô cũng vậy. Chẳng qua Hàn Tuyết có một ít cảm động. Chuyện này được xem là cơ mật, nguyên căn phòng ăn được hắn bao trọn chỉ có cô là người nghe nhưng không hiểu gì trong câu chuyện này.
Lúc này, giọng nói Hoàng Lạc Du lại vang lên: “Tôi sẽ đem lượng hàng đó về tay quân đội các ông. Lần này, cách thức giao dịch khác biệt.”
“Khác biệt? Hoàng chủ tịch, tôi hiểu lần này khá khó khăn. Là bên chúng tôi cung cấp không đủ thông tin cần thiết cho anh, điều kiện giao dịch có thể bàn thêm.” Bộ trưởng Lê lập tức đáp ứng. So với việc giao thêm một hai ngành nghề đặc quyền cho Hoàng Lạc Du, để hắn phát triển kinh tế Việt Nam, đổi lấy lượng hàng vũ khí khổng lồ tân tiến, lại có thể đánh đòn dằn mặt bọn Mafia Châu Á đang không xem ai ra gì thì quả là đáng.
Hoàng Lạc Du không đổi sắc mặt, hắn lại gắp thêm một con tôm càng xanh nướng muối ớt vào chén Hàn Tuyết, tùy ý nói một câu.
Hàn Tuyết bĩu môi đối với hành động của Hoàng Lạc Du. Hắn đang cố tỏ ra phong độ sao? Gắp cho cô một con tôm to, nhưng lại không lột vỏ? Đúng là không biết thì đừng nên bày vẽ, làm không đến nơi đến chốn.
Thế nhưng, Hoàng Lạc Du đã thành công khiến Hàn Tuyết kinh ngạc đến rớt cả con tôm xuống chiếc khăn trải trên đùi, rồi lăn xuống đất. Hàn Tuyết trợn mắt nhìn hắn, cô không nghe lầm chứ?
Hoàng Lạc Du nói: “Án của ông bà Trịnh gia, tôi muốn họ chỉ thụ án ba năm! Trong ba năm này, người của tôi sẽ chăm sóc họ trong nhà giam, người của hai vị, không được động vào.”
Chỉnh sửa lần cuối: