Chương 2: Người cai quản số mệnh (Fate) và chủ thể dấu yêu (Ningen)
43 ngồi trên thành của đài phun nước bên ngoài tổng bộ chờ đợi người ta xét duyệt báo cáo của mình. Cái trò nộp báo cáo vào mỗi thứ sáu hàng tuần này khiến anh cảm thấy bản thân mình nói riêng, và toàn bộ những người cai quản nói chung, giống như những tên thám tử nửa mùa chuyên nhận nhiệm vụ theo dõi mấy kẻ ngoại tình hay bọn trẻ con hư hỏng chuyên nói dối bố mẹ để đi chơi qua đêm với bạn trai hơn là những sinh vật cai quản số mệnh của loài người. “Nếu mình mà là con người thì đã mua ngay một lon Asahi hay Horoyoi để uống giết thời gian rồi” 43 nhủ thầm. Quả thực, sống lâu ở thế giới con người khiến đầu óc anh ngày càng phát sinh những ý nghĩ kỳ lạ. Chính vì không thể tiêu hóa những thứ thức ăn hay đồ uống ở nhân giới nên anh đành phải ngồi bần thần nhìn lên “bầu trời” màu tím thẫm của cái chiều không gian này.
43, hay tên đầy đủ là MS-9043, cũng như toàn thể cư dân nơi đây đều không phải là con người dù cho hình dáng bên ngoài có giống họ đi chăng nữa. Khác với loài người giao phối để sản sinh thế hệ con cháu, những “người cai quản số mệnh” không có cha mẹ hay gia đình. Mỗi cá thể ở chốn này đều là một phần của “dòng chảy sinh mệnh”. Cứ mỗi lần một sinh mệnh “tan biến”, linh hồn của sinh mệnh đó sẽ hòa vào dòng chảy bất diệt đó để tạo nên một sinh mệnh mới. Chính vì thế, khi vừa mở mắt đón chào sự sống, họ đã sở hữu hình thể và khả năng tư duy của một người trưởng thành. Họ không cần và cũng không thể hấp thụ thực phẩm hữu hình. Thứ duy nhất được tiêu thụ để chuyển hóa thành năng lượng của họ là sinh khí từ “dòng chảy sinh mệnh”. Và mặc dù có cùng cấu tạo cơ thể của những “người cai quản số mệnh” chẳng có điểm gì khác biệt với loài người, nhưng giống loài anh bị hạn chế về mặt cảm xúc và tình cảm. Nếu có thể so sánh, những cảm xúc và tình cảm của một “người cai quản số mệnh” chỉ tương đương với một đứa trẻ mười hai tuổi bình thường chốn nhân gian. Tất cả những cảm nhận anh có được bây giờ đều do chịu ảnh hưởng từ mười hai năm sống nơi cõi người. Nếu con người được gắn kết với nhau bằng những mối hệ phức tạp và chồng chéo thì điều duy nhất gắn kết những “người cai quản số mệnh” với nhau là ký ức mờ ảo và mông lung về khoảng thời gian khi họ vẫn còn phiêu du trong “dòng chảy sinh mệnh”. Riêng về điểm này, 43 cảm thấy rằng cứ sống như giống loài anh lại khá dễ chịu và tránh được muôn vàn rắc rối.
Theo những gì anh đã được học về lịch sự của giống loài mình, thế giới của anh được các vị thần xây dựng để hỗ trợ thế giới của loài người. Nếu ngưỡng vọng to lớn nhất của con người là đấu tranh để đạt được những điều mình mong muốn, tạo điều kiện để thế giới của họ có thể tiếp tục tồn tại và phát triển, thì lý do để tồn tại của những “người cai quản số mệnh” các anh là giám sát và điều chỉnh cuộc sống của mỗi chủ thể con người nhằm tạo ra sự cân bằng cũng như tính đa dạng trong thế giới của họ. Đối với các vị thần, loài người là thứ sản phẩm ưu việt, là đỉnh cao trong sự nghiệp kiến tạo sự sống của họ; và dù cho sách vở không đề cập đến, nhưng anh vẫn luôn nhận định rằng, “những người cai quản số mệnh” bị giới hạn về tình cảm là để tránh phát sinh những suy nghĩ tiêu cực dẫn đến việc ghen ghét mà chống lại loài người. Thần linh sẽ không để cho bất kỳ một thế lực nào làm tổn thương đến dòng giống con người, kể cả chính bản thân các đấng quyền năng ấy. Chính vì thế, chỉ có con người mới tự gây tổn thương cho nhau mà thôi.
Các đấng tối cao ấy đã từng cho con người tự do hưởng một cuộc sống đầy hoan lạc và phú quý để rồi sinh ra lòng tham lam, và cuối cùng đành xót xa ban phát một cơn đại hồng thủy đã hủy diệt tất cả. Ngay tiếp sau đó, các ngài trừng phạt con người bằng cách đày đọa họ trong bóng tối của nghèo đói, chiến tranh và dịch bệnh. Tuy nhiên, tình yêu thương dành cho cái giống loài hoàn hảo bậc nhất ấy khiến họ chùn tay, nên lúc nào cũng vậy, trong những tình thế ngặt nghèo nhất, một vị cứu tinh sẽ luôn xuất hiện. Thế là, để đảm bảo sự trường tồn của món tuyệt tác này, các vị thần đã tạo ra một quần thể “những người cai quản số mệnh”, trong đó có anh. Những sinh vật này sẽ luôn ở bên con người, dõi theo từng bước chân của họ và phải làm mọi cách để cá nhân mỗi con người nhận được một lượng phúc phần và khổ ải ngang bằng nhau, bởi chỉ cần một trong hai bên thừa ra hay thiếu mất chút ít thôi cũng khiến cuộc đời kẻ đó tiến đến bờ vực diệt vong.
Dù mang tên gọi chung là “những kẻ cai quản số mệnh” nhưng cư dân của thế giới này lại phân hóa thành ba thành phần, bao gồm: nhà văn, người cai quản và giám sát viên. Nhà văn là người mang nhiệm vụ soạn thảo những cuốn sách được gọi là “manual”. Từng chi tiết, dù là vô cùng nhỏ nhặt trong mỗi cuốn “manual” sẽ tương ứng với những sự kiện xảy ra trong cuộc đời của một chủ thể con người nhất định trên trần thế. “Manual” cũng có thể được coi như một tác phẩm văn học; nhưng khác với những tác phẩm nơi nhân giới kể về quá khứ, “manual” lại báo trước tương lai. Ngoài ra, giống như các tác gia loài người có kẻ dở người hay, các nhà văn ở thế giới của số mệnh cũng có những cá thể tô vẽ nên những cuộc đời đẹp đẽ và ngập tràn màu sắc; trong khi đó, một số cá thể khác thì có lẽ do đầu óc quá u tối, hay sở hữu cái phong vị văn chương nhàm chán, nên những cuộc đời họ viết ra cũng ngớ ngẩn và nhàm chán như chính họ vậy. Tuy nhiên, gây ấn tượng nhất với tập hợp những cá thể với trí tưởng tượng phức tạp khác thường. Những cuốn “manual” do họ soạn thảo thể hiện sống động những đoạn điên cuồng khốc liệt như vũ bão, đan xen với một vài trường đoạn mùa xuân kéo dài tưởng chừng như vô tận, rồi thì đôi chỗ lại lâm li bi đát với biết bao nhiêu là mất mát đau thương. Hiển nhiên những cuốn “manual” như thế sẽ chỉ dành cho những con người mà cuộc đời họ sẽ có sức ảnh hưởng lớn lao đến quá trình phát triển của nhân loại, những con người của lịch sử. 43 đã luôn khát khao được trở thành người cai quản “manual” cho những chủ thể vĩ đại như thế, cho đến khi anh gặp được Kenjirou.
Như đã nhắc đến ở trên, 43 là một người cai quản. Nhiệm vụ của anh và những cá thể như anh là đảm bảo cho những sự kiện được ghi trong “manual” có thể diễn ra chính xác. Những điều các cá thể loại này phải làm có thể là hỗ trợ, giúp đỡ, nhưng cũng có khi là cản trở hay phá hoại. Lấy ví dụ trường hợp của 43, trong khoảng thời gian Kenjirou vùi đầu ôn luyện cho kỳ thi vào cấp ba, anh đã phải dùng sức mạnh của mình để giữ cho cậu luôn tỉnh táo và minh mẫn. Tuy nhiên, cũng có rất nhiều lần, do buộc phải tuân theo những điều được viết ra trong “manual”, anh đã ngáng chân cho cậu ấy “vồ ếch” đau điếng, xô cậu ấy xuống sông, hay đưa đường dẫn lối cho một đám đầu gấu đến trấn hết cả tiền tiêu vặt trong một tháng của cậu ấy. Dù vô cùng thương yêu và luôn mong muốn những chuyện tốt đẹp có thể xảy đến với chủ thể lương thiện của mình, 43, với thân phận một người cai quản, phải tuyệt đối tuân theo sự định hướng từ “manual”.
Công việc của một người cai quản thật sự rất nặng nhọc và mệt mỏi, dẫu cho họ là đối tượng duy nhất có đặc quyền được tiếp xúc trực tiếp với chủ thể con người (hiển nhiên là những người trần mắt thịt ấy chẳng thể nhìn thấy được họ). Trước khi tốt nghiệp để lãnh nhiệm vụ của một người cai quản hợp lệ và nhận lấy “manual”, anh và những đồng bạn của mình phải thề rằng không bao giờ được xa rời chủ thể loài người dù chỉ một giây, kể cả khi người đó đang say giấc (mặc dù theo nguyên tắc là thế nhưng trong thực tế, anh vẫn tách khỏi Kenjirou để trở về nộp báo cáo mỗi thứ sáu hằng tuần, và đi nhận “ống sinh khí” vào ngày hai mươi tư hằng tháng). Cái yêu cầu kì quái này khiến cho anh luôn cảm thấy đôi khi, mình giống như một gã bám đuôi biến thái trong các bộ phim truyền hình dài tập vậy.
Còn các giám sát viên ư? Thú thật là 43 chưa có dịp diện kiến họ bao giờ. Thân phận của những cá thể này luôn thuộc diện trong vòng bí mật, và một người cai quản chỉ có thể gặp được họ khi vị phạm những điều khoản quy định về việc quản lý “manual”. “Với một kẻ cứng nhắc như mình thì chắc cho đến khi thân thể này tan vào “dòng chảy số phận” thì cũng chẳng thể biết mặt bất cứ ai trong cái nhóm ấy” 43 gật đầu như thể tự tán thành với suy nghĩ của mình rồi khẽ khép đôi mi mắt. Ngay tức khắc, hình ảnh Kenjirou cùng đôi mắt buồn thảm và bất lực hiện ra trong đầu anh. Anh rất đỗi băn khoăn rằng trong tình thế như hiện nay liệu một kẻ như anh có thể xoay chuyển sao nó xuôi theo diễn biến đã in rành rõ bên trong cuốn sổ định mệnh ấy? Anh phải gắng thôi. Tất cả là vì một tương lai yên ổn dành cho Kenjirou. Ví như chủ thể con người yêu dấu của anh có thể trút hơi thở cuối cùng đầy mãn nguyện, 43 cũng cam lòng mà hòa mình vào dòng chảy vĩnh cửu kia để tạo cơ hội cho một sinh mệnh khác, kể cả khi quãng thời gian tồn tại của anh chưa chấm dứt . Anh không nghĩ mình đủ khả năng để tiếp tục quản lý cuộc đời của một ai đó tiếp sau Kenjirou.
Bỗng nhiên, một cách vô cùng đột ngột, một hình khối dạng người lao tới, suýt chút nữa là ngã nhào vào lòng anh nếu anh không nhanh chóng đưa tay ra đỡ lấy.
- Này, cô kia, bộ cô tính đẩy tôi rơi xuống hồ mới vừa lòng đấy à?
Anh nghiêm giọng. Cái cá thể đang vịn vào vai anh để gượng đứng dậy này, cô ta không bao giờ bỏ được cái tính vội vàng, hấp tấp của mình.
- Làm gì mà nóng thế? Bảo sao mà người ta chả gọi anh là “ông chú già khó tính”.
Cô gái bĩu môi.
- Người ta nào? Chỉ có mỗi mình cô thôi, 54 ạ.
MS-9054, nhưng anh vẫn thường gọi tắt là 54 thôi, là một cô gái với mái tóc cắt ngắn và hơi gợn sóng cùng dáng vẻ mau mắn, hoạt bát. Cách cư xử của cô nàng thì chẳng khác gì một đứa con nít to xác, hay một người lớn từ chối trưởng thành. Đến tận bây giờ, 43 vẫn không thể lý giải được vì cớ gì mà mình lại trở nên thân thiết với cô ta. Dù rằng cả hai quả thực có học chung lớp huấn luyện những người cai quản, nhưng khoảng cách qua xa về điểm số đã giết chết mọi cơ hội giúp hai người được xếp vào cùng một nhóm thực hành. Hai bên cũng không có bạn bè chung nên chẳng bao giờ có dịp nói chuyện với nhau. Đến giờ giải lao, cô nàng luôn là người đầu tiên chạy biến ra ngoài và tung tăng tung tẩy khắp nơi; trong lúc đó, 43 đang bận rộn với một chồng sách cao chới với.
Vậy thì, vì nguyên cớ gì mà anh có thể kết thân cùng một người chẳng có bất kỳ đặc điểm tương đồng nào với mình thế nhỉ? 43 nhớ về lần đầu tiên anh chú ý đến cô là vào buổi thuyết giảng của một người cai quản có một bề dày thành tích đồ sộ, và cũng là một trong những người cai quản xuất sắc được nắm giữ số phận của các vĩ nhân thế giới loài người. Ông ta đã từng giữ “manual” cho hai chính trị gia, ba nhà toán học, một tên độc tài và một gã trọc phú. Một bậc tiền bối khiêm tốn và thân thiện. Ông được vinh danh như một tấm gương mẫu mực để noi theo bởi rất nhiều người cai quản thực tập; nhưng trong đám những kẻ hâm mộ ấy không hề có anh, MS-9043. Anh không rõ nguyên do vì đâu nhưng có điều gì đó trong cách làm việc của ông ta khiến anh cảm thấy rất đỗi khó chịu.
Trong buổi tọa đàm, ông ta tập trung vào việc bàn luận về những phẩm chất cần thiết ở một người quản lý “manual” chuẩn mực. Điều quan trọng nhất được vị tiền bối ấy nhắc đi nhắc lại là việc phải hiểu thật kĩ càng và nhất nhất tuân thủ những điều đã viết trong “manual” bởi vì đó là kim chỉ nam cho mọi hành động. Mọi cá thể có mặt ngày hôm ấy đều say sưa nuốt lấy từng câu từng chữ phát ra từ miệng ông như con chiên lắng nghe lời cha đạo giảng dạy thánh kinh. Bản thân 43 cũng nhận định rằng những luận điểm ông ta nói không hề sai; tuy nhiên, không hiểu tại sao anh lại cảm thấy bức bối vô cùng. Cả ruột gan cũng bắt đầu đau quặn từng cơn âm ỉ. Tuy vậy, một học sinh gương mẫu 43 chẳng thể nào bỏ về sớm được. Bỗng, một cánh tay giơ lên cao thu hút sự chú ý của mọi cá thể trong hội trường đông nghịt. 43 khẽ rướn người để chiêm ngưỡng khuôn mặt của đứa học sinh to gan dám làm gián đoạn bài thuyết giảng. Đó chính là MS-9054; nhưng lúc ấy, anh vẫn chưa biết tên cô. Vừa được người cai quản tài ba cho phép phát biểu, 54 vội đứng bật dậy và nhanh nhảu nói ngay:
- Em chỉ muốn nói là em không hoàn toàn tán thành với ý kiến của ngài.
Không biết nên nhận xét cô nàng là dũng cảm hay ngạo mạn nữa, nhưng thái độ đó làm 43 bất ngờ và thích thú. Những tiếng xì xào bàn tán đã bắt đầu râm ran nổi lên. Mặc kệ tất cả, 54 vẫn thản nhiên tiếp tục:
- Ngài cứ nhất mực cho rằng những người cai quản cần phải đặt “manual” làm ưu tiên hàng đầu, nhưng nếu những điều ghi trong đó trái ngược với mong muốn và khát vọng của chủ thể con người thì sao? Chẳng phải nếu chỉ chăm chăm làm theo “manual”, chúng ta đang hủy hoại cả cuộc đời của họ ư?
Giọng nói của 54 dần trở nên dồn dập. Hình như cô nàng không thể kềm chế được những cảm xúc đang dâng trào trong mình. Những lời lẽ gay gắt của cô nàng vẫn được cá thể vượt trội ấy bình tĩnh đón nhận. Ông dịu dàng trả lời:
- Em cũng biết đấy. “Manual” được tạo ra trên yêu cầu về sự cân bằng của các vị thần linh. Mọi sự kiện diễn ra trong cuộc đời mỗi con người phải vừa có niềm vui, vừa có nỗi buồn; cũng như đặc ân thì cần song hành cùng sự trừng phạt; hay tình yêu không thể tách rời khỏi sự phản bội. Các nhà văn là những cá thể thông thái bậc nhất trong chúng ta, họ biết cách để giữ cho hạnh phúc và khổ đau của loài người không trở nên thừa mứa. Vậy nên, em…
- Ý em không phải thế đâu ạ - Cô gái lớn tiếng ngắt lời khiến kẻ đang đứng trên bục giảng giật mình kinh ngạc.- Điều mà em muốn nói ấy, ngay cả thứ mà các nhà văn cho là hạnh phúc ấy cũng chỉ là suy nghĩ chủ quan của họ thôi. Chắc gì đó là những điều mà chủ thể con người thật sự mong muốn. Nếu như họ nghĩ việc chỉ cần cho một chủ thể con người nào đó sinh ra trong một gia đình giàu có, hay trúng được một tờ vé số là hạnh phúc thì em cho rằng chúng ta cần phải xem xét lại cái được gọi là sự thông thái của họ đấy.
Người cai quản ưu tú toan “cướp lại diễn đàn” thì bị cô nàng chặn đứng ngay lập tức:
- Với lại, em cũng thấy rằng, việc chỉ chú trọng vào “manual” đã khiến rất nhiều người cai quản trở nên thiếu tôn trọng chủ thể con người của mình. Họ thấy rằng chỉ cần giữ cho các sự kiện đúng theo sự chỉ dẫn của cuốn sổ đó là hết trách nhiệm rồi. Một vài cá thể còn quá đáng hơn, đã không nhỏ được giọt nước mắt cho chủ thể của mình khi người đó lìa đời thì thôi, lại còn cười cợt trên số mệnh của họ nữa chứ. Em thật lòng không có ý gì cả, nhưng em nghĩ chúng ta cần phải đặt nhiều tình cảm và cảm xúc hơn vào công việc này.
Dứt lời, 54 vội ôm sách vở lao ra khỏi hội trường, nhấn chìm vị thuyết gia và toàn bộ thính giả trong bầu không khí im lặng nặng nề. Sau ngày hôm ấy, 43 nghe phong thanh rằng cô nàng đã bị triệu tập lên phòng giám hiệu và chẳng mấy ai còn qua lại, chuyện trò cùng cô nữa. Nhưng cũng từ dạo ấy, 43 bắt đầu tìm cách tiếp cận và dần dần kết thân cùng cá thể có tính cách táo bạo này.
Dù là kẻ đã tự cam đoan với bản thân mình rằng sẽ không bao giờ làm trái với “manual”, anh vẫn bị lối suy nghĩ của 54 thu hút bởi hai lẽ. Thứ nhất, 54 đã dám lội ngược dòng chảy để mà “sửa váy cho Claretta”, đồng thời cũng đánh thức những con cừu dù bị người ta người ta dắt mũi kéo đi vẫn ra chiều hả hê vô cùng. Anh không thể chịu nổi cái thái độ thỏa hiệp với mọi điều vị tiền bối kia thốt ra của các đồng bạn cùng lớp. Tại sao họ không dành một phút ngẫm nghĩ những điều 54 phát biểu? Những cá thể đáng thương đó chỉ sống và hoạt động như những con rối bị giật dây; vậy mà lại dám huênh hoang tự phụ rằng ta đây sẽ trở thành kẻ nắm trong tay số phận của dăm chục sinh linh loài người. Thật nực cười thay cho những kẻ mang lối tư duy tối tăm để rồi cứ sống trong ảo tưởng ấy. Anh không thể ngờ rằng, đôi khi, sự ngu dốt có thể trở nên ngọt ngào như kẹo mật. Chính vì thế, ngay sau khi 54 bị họ xa lánh, anh vội vã tìm gặp cô ngay. 43 muốn thử một lần làm kẻ đi ngược dòng nước.
Còn lý do thứ hai chính là vì những điều cô nàng phát biểu rất khá giống với quan niệm về hạnh phúc và khổ đau của Dazai Osamu trong “Ningen Shikkaku”. Nhân vật Yozo của ông đã lý luận rằng mỗi con người đều có những ý niệm rất khác nhau về hạnh phúc. Đôi khi, cái mà kẻ này cho là hạnh phúc, là may mắn lại là bất hạnh, là món nợ đời đối với người khác. Bởi vậy, có những con người khi chúng ta nhìn vào cứ xuýt xoa ca tụng rằng họ thật sung sướng làm sao với một số phận như thế; tuy nhiên, trong nhãn quan cuộc sống của bản thân mình, thế giới xung quanh đối với những kẻ ấy chả khác gì âm ty luyện ngục. Nói theo cách của nhà văn thì cũng tựa hồ cõng trên lưng cả mấy tấn khổ lụy mà chỉ cần san bớt cho một ai khác thôi cũng đủ để kết liễu người đó rồi. 43 đã nghĩ rằng cô gái này giống anh, bị ám ảnh bởi triết lí của nhân gian; nhưng khi anh bàn luận với cô về Dazai sensei thì cô nàng chỉ ngơ ngác hỏi lại rằng liệu đó có phải là tên của một cái nhà hàng gia đình của Nhật hay không. Câu nói ngây ngô ấy càng khiến anh ấn tượng hơn về cô.
Nhưng nói như thế không có nghĩa là 43 tán đồng với việc làm trái với “manual”. Các giáo viên đã dặn dò với một vẻ mặt vô cùng nghiêm nghị rằng hậu quả của việc thay đổi “manual” là vô cùng nghiêm trọng và vô phương cứu chữa, dù không đề cập chi tiết nó sẽ xảy ra như thế nào. 43 cũng không ngu dại gì tìm hiểu sâu thêm bởi anh không muốn hi sinh cả cuộc đời tươi sáng của Kenjirou cho sự bốc đồng trong phút chốc của mình.
- Này, 43, cậu có nghe tôi nói gì không đấy. Bộ tính làm lơ tôi đấy à?
Giọng 54 hét lớn bên tai khiến hồn anh giật mình hãi hùng mà quay ngược về với thể xác.
- Không, tôi chỉ đang suy nghĩ một số chuyện riêng tư thôi. - 43 thật sự phải thú nhận rằng cứ mỗi lần nhìn thấy khuôn mặt của 54, anh không thể ngăn mình khỏi việc hồi tưởng lại chuyện quá khứ.
- Được rồi, vậy thì để tôi nhắc lại câu ban nãy. Liệu cậu có thể làm gì đó để Kenjirou nhà cậu tránh xa Eri của tôi được không vậy?
-Hả? Chờ một chút, tiểu thư à, cô đang nói gì vậy? Kẻ ngu muội này chưa bắt kịp sóng với cô. - Anh nói, nửa đùa cợt, nửa thành thực tỏ ý muốn hiểu thấu nội dung cô nàng muốn truyền đạt.
- Cứ nhìn thấy một kẻ tăm tối, cù lần như hắn lượn lờ bên Eri đáng yêu của tôi là tôi lại tức điên lên. Bạn thân thời thơ ấu thì sao chứ? Hắn đang cướp đi niềm vui cuộc sống của Eri đấy. - 54 hậm hực nói.
- Bộ cô thức đêm viết báo cáo xong rồi đầu óc cũng trở nên không bình thường hay sao? Cô có biết Eri là ai không? Là cô gái trong tương lai sẽ trở thành vợ của Kenjirou đấy. Điều này đã được ghi rõ trong cả “manual” của cả tôi và cô cơ mà?
43 liền bực tức đáp trả ngay. Dù có là 54 đi chăng nữa nhưng một khi đã làm việc gây ảnh hưởng đến tương lai chủ thể con người của anh, anh cũng không thể để yên thân.
- Tôi biết chứ, tôi biết chứ. Chính vì tôi biết hắn sẽ trở thành người mà Eri sẽ gắn bó cả cuộc đời nên tôi mới tức giận chứ. Tôi không quan tâm cuốn “manual” của hắn viết gì, nhưng còn trong cuốn sách của Eri ghi rõ ràng cô bé sẽ lấy người mà mình không yêu, một gã luật sư tầm thường không có chút tương lai thăng tiến, sống một cười đời buồn chán cho đến chết. Vâng, gã luật sư ấy chính là Kenjirou yêu dấu của cậu đấy. - Cô nàng dừng một chút để giữ cho tinh thần ổn định lại rồi mới nói tiếp.- Bộ cậu xót thương Kenjirou mà không cho tôi thương tiếc cho Eri sao? Cô ấy rõ ràng xứng với những điều tốt đẹp hơn thế.
Thấy cô bạn thân có vẻ sắp khóc đến nơi, 43 đành nhún nhường lùi bước. Anh hạ giọng từ tốn và vỗ nhẹ vào lưng cô.
- Tôi biết cô thương Eri, nhưng chẳng phải tương lai mà “manual” viết ra cho cả hai người đó đều rất tốt đẹp ư? Họ sẽ sống hạnh phúc bên nhau cho đến cuối đời, rồi nhắm mắt xuôi tay thanh thản trong tiếng khóc thương của con cháu. Đó chẳng phải là vô cùng viên mãn hay sao?
- Hạnh phúc? Viên mãn?- 54 nhướn mày - 43 này, cách nói chuyện của cậu ngày càng giống 15 san đấy. Chẳng phải cậu nói rằng cậu không ưa ông ta sao?
Câu nói ấy của 54 như một mũi dao vô hình đâm vào tim anh. 43 cảm thấy mồ hôi đang chảy đầm đìa nơi lòng bàn tay mình.
- Giống ông ta? Tôi ư?
- 43 senpai! 54 chan! Hai người lại cãi nhau đấy à? Từ phía đằng xa kia đã nghe tiếng của hai anh chị rồi.
Không hẹn mà cả 43 và 54 đều nhất loạt quay về hướng nguồn âm thanh phát ra. Một cậu trai với mái tóc màu đỏ nhạt đang guồng chân chạy đến chỗ cả hai đang đứng. 43 mỉm cười dịu dàng nhìn cậu ta.
- Xin lỗi, lại làm em phải lo lắng rồi, 98. Bọn anh không cãi nhau mà chỉ bàn luận hơi gay gắt chút thôi.
Cậu trai dừng lại, cúi gập người thở hổn hển rồi giương đôi mắt to tròn, đen láy như mắt hươu sao nhìn cả hai mà nở nụ cười đáng mến. 98 là đàn em của cả anh và 54. Cậu chàng vẫn đang là sinh viên được đào tạo để trở thành người cai quản. Không rõ tại sao mà thằng nhóc lại tỏ ra vô cùng ngưỡng mộ anh, và có vẻ tính cách nó cũng khá hòa hợp với 54 nên cả ba thường xuyên trò chuyện với nhau. Có thêm một người bạn hiền lành và ôn hòa như cậu ta, đối với anh, là một điều may mắn.
- Konbanwa, senpai- tachi. Em thực không muốn hai người cãi nhau, rồi lại chẳng nói chuyện với nhau cả tuần đâu. Mà lần này lại vẫn là chuyện của hai cá thể con người mà anh và chị đang cai quản phải không ạ?
- Thì làm gì có chuyện gì khác nữa đâu. - 43 cười ái ngại. - Mà em tìm bọn anh có việc gì không?
- À, 32 san bảo em nhắn với cả hai là bản báo cáo của cả hai làm rất tốt nên chú ấy không có gì phải nhắc nhở thêm. Hai người có thể trở về với chủ thể của mình.
- Cảm ơn em. Vậy chắc anh về đây. Vài ngày nữa sẽ có một sự kiện vô cùng quan trọng xảy ra trong cuộc đời Kenjirou nên anh cần phải chuẩn bị kỹ càng. Xin lỗi vì không thể nói chuyện với em lâu hơn được.
- Không sao đâu ạ. Mà em có thể hỏi là chuyện gì không?
Trước khi trả lời câu hỏi của 98, 43 lén đưa mắt nhìn 54, và có vẻ cô nàng cũng đã bắt gặp ánh mắt của anh.
- Theo “manual” của Kenjirou thì trong mấy ngày tới cậu ấy sẽ thu hết can đảm để tỏ tình với Eri nên anh cần hỗ trợ cậu ấy. Thôi, anh về nhé. - Nói xong anh liền dợm bước bỏ đi.
- 43 san, tôi xin cậu. Tôi không có ý định ngăn cản việc Eri kết hôn với Kenjirou trong tương lai hay gì cả, nhưng xin cậu làm ơn để cô ấy có một mối tình đầu khắc cốt ghi tâm với người cô ấy thật sự yêu. Đừng giết chết tuổi thanh xuân của cô ấy!
43 đứng sững lại. Đây là lần đầu tiên kể từ khi quen nhau, 54 lại nói chuyện với anh một cách khách sáo như thế. Bất giác anh cảm thấy chân mình nặng như đeo đá. Anh đã toan quay lại để tạ lỗi và an ủi cô nàng; nhưng trong thoáng chốc, khuôn mặt sầu thảm như thể sắp biến mất vào cõi hư vô của Kenjirou chợt hiện ra rõ ràng như thể cậu ấy đang đứng đối diện với anh thật vậy. Anh khẽ rùng mình một cái rồi cất giọng lạnh lùng như băng giá:
- Cô có nhớ những gì các giáo viên của chúng ta đã nói không, 54 san? Một khi người cai quản dám liều lĩnh thay đổi một sự kiện nào trong “manual” thì đồng thời cũng đã tạo nên một nghiệp chướng vô cùng sâu sắc trong cuộc đời của chủ thể con người. Chính vì thế, tôi sẽ không bao giờ vì cái gọi là “hạnh phúc đích thực” mà hi sinh cả tương lai phía trước tốt đẹp của Kenjirou đâu. Còn cô, cô cứ luôn miệng nói rằng tất cả những gì cô làm là vì Eri, nhưng thực chất chỉ là để thỏa mãn cái tôi của mình thôi.
Không buồn nhìn 54 lấy một lần, 43 mở cánh cổng không gian rồi biến mất hút vào bên trong, bỏ lại 54 và 98 phía sau, gần như chết lặng đi.