FATE - Tuyệt vọng nơi cõi người - Tạm dừng - Suechanlatbaingua

Lê La

Gà BT
Nhóm Tác giả
☆☆☆
Tham gia
26/7/14
Bài viết
2.511
Gạo
2.620,0
suechanlatbaingua, không có gì đâu bạn. Bạn dùng bản sửa của mình vào mục đích gì cũng được. :)
 

suechanlatbaingua

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
29/7/14
Bài viết
102
Gạo
0,0
suechanlatbaingua, không có gì đâu bạn. Bạn dùng bản sửa của mình vào mục đích gì cũng được. :)

Mình cảm ơn bạn rất nhiều. Bạn thật tốt quá. và neeiu bạn có hứng thú với truyện tranh thì bạn mình đang vẽ bản truyện tranh của truyện này trên cổng truyện dịch của Vnsharing, tên là "FATE", tác giả là Suechan và Inochi. Mong được bạn ủng hộ. :">
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Lê La

Gà BT
Nhóm Tác giả
☆☆☆
Tham gia
26/7/14
Bài viết
2.511
Gạo
2.620,0
Truyện tranh à, mình cũng thích truyện tranh lắm ;;). Mình sẽ lên đó xem thế nào. :x
 

suechanlatbaingua

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
29/7/14
Bài viết
102
Gạo
0,0
Chương 4: Trăng của loài người (Ningen no Tsuki) (Phần 1)


- Tớ thật lòng ngưỡng mộ cậu đấy, Ken chan. Có thể đọc biết bao nhiêu là sách như thế. Còn tớ ấy à, chỉ mới đọc có mấy trang đầu thôi là muốn lăn kềnh ra mà ngủ luôn rồi. Tớ không có ý nói là sách chán đâu nhưng thực sự chữ nghĩa không chui vào đầu tớ được. Tớ đúng là con ngốc mà.

Eri vừa nói vừa cười ngại ngùng. Kenjirou nghe thế liền thở hắt ra một tiếng rồi vỗ nhẹ lên đầu cô.

- Đấy chỉ là vấn đề sở thích cá nhân thôi mà. Việc đọc sách khiến đầu óc tớ cảm thấy thoải mái, tạm thời có thể lãng quên đi được những điều phiền muộn thì tớ tìm đến nó. Cũng giống như việc cậu rất thích xem phim tình cảm lãng mạn của Mỹ mà thôi. Chuyện đọc sách hay không chẳng nói lên điều gì cả nên cũng chẳng có gì đáng phải ngưỡng mộ cả. Eri à, cậu cũng nên ngừng để tâm đến chuyện đó đi.

Eri không đáp, chỉ lẳng lặng gật đầu như đứa trẻ vừa bị mẹ trách rầy. Bỗng như nhớ ra điều gì đặc sắc, cô nữ sinh hồ hởi reo lên.

- Nhưng tớ đã từng đọc hết một cuốn sách. Đến bây giờ tớ vẫn không thể hiểu tại sao lúc đó mình có thể đọc được cuốn thiểu thuyết ấy mà chẳng hề cảm thấy chán nản hay buồn ngủ gì cả. Tớ đã đọc hết từ đầu đến cuối chỉ trong một ngày đấy, cậu có tin nổi không? Cuốn sách đó cũng rất nổi tiếng. Hình như của Daazai Osamu thì phải. Tớ vẫn nhớ mang máng rằng cuốn sách đó có một cái tên rất đẹp liên quan đến mặt trời. - Trong vô thức, cô đưa mắt nhìn lên khối cầu đang tỏa ánh vàng rực rỡ trên bầu trời cao.

- Vậy hẳn đó là tác phẩm “Shayo” của Dazai Osamu rồi.

- Đúng, chính là nó đấy. Kenchan giỏi thật. Cuốn sách nào cậu cũng biết cả. - Lời tán dương của Eri khiến Kenjirou thoáng đỏ mặt. - Tớ đã rất ngưỡng mộ nhân vật Kazuko. Cô ấy là một cô gái tuyệt vời khi dám không chồng mà có con giữa cái xã hội vẫn còn rất khắc nghiệt ấy.

- Đúng vậy, cô ấy quả thực là nhân vật kỳ diệu nhất mà một nhà văn nam giới có thể tạo ra.

- Vậy hẳn Ken chan cũng thích truyện của Dazai sensei lắm nhỉ?

- Thật lòng mà nói thì không hề.

- Cậu thấy ông ấy viết không hay sao? - Eri tỏ vẻ ngạc nhiên.

- Không, ý tớ không phải thế? Văn chương của sensei là tuyệt phẩm nhưng phong cách của ông ấy không phù hợp với tớ.

Kenjirou ngừng lại, ngắm nhìn một cơn gió cuốn những cánh hoa anh đào quay tròn trên không trung bằng đôi mắt đầy tâm trạng rồi mới nói tiếp.

- Ai đọc văn của ông ấy thì cũng sẽ nhanh chóng kết luận ngay rằng: “Đây quả thực là một kẻ thù ghét thế giới này”. Ngay chính trong “Ningen Shikkaku”, cuốn tiểu thuyết được ngầm công nhận như hồi ký về chính cuộc đời bi đát của tác giả, Dazai cũng đã thú nhận rằng ông vừa sợ hãi, vừa khinh miệt loài người. Nhưng trong thâm tâm, ông vẫn muốn được họ chấp nhận, vẫn muốn được chung sống cùng họ. Chính vì thế, cái con người mang trong lòng toàn những mâu thuẫn phức tạp ấy bị thu hút bởi nhưng chủ nghĩa thơ mộng về công bằng, bình đẳng và bác ái. Về một thế giới mà “con người tất cả đều như nhau cả thôi”. Về một utopia (xã hội không tưởng) chẳng còn xa xôi nữa. Ông bắt đầu làm “cách mạng”. “Cách mạng ” với cái nhân gian mà ông cho rằng đã mục rữa từ lâu. “Cách mạng” với thứ văn chương lãng mạng, mộng mơ mà ông đã từng tôn sùng. “Cách mạng” với cả chính bản thân mình. Dù rằng sẽ phải chịu mất mát. Dù rằng đó là phá hoại. “...phải làm cách mạng, bản chất của cách mạng là thứ đẹp đẽ và đau khổ” (1), Dazai đã từng đau đớn viết lên những dòng đó. Tuy vậy, ở đoạn kết của câu truyện, ông lại bị cái lý tưởng đó phản bội. Giờ phải làm sao đây? Ông muốn làm lại từ đầu nhưng vô phương mà thôi. Cái lối duy nhất để quay đầu đã bị chính tay ông lấp mất. Và ông cũng hiểu rằng, bản thân mình không đủ tráo trở để quay lại tôn sùng những gì mình đã từng vứt bỏ. Vậy là hai tầng của sự tuyệt vọng đè nặng lên cuộc đời ông. Chẳng còn cách nào ngoài tự sát; đó là lối thoát duy nhất. Tự sát vốn chưa bao giờ là điều gì xấu xa cả cho đến khi con người bắt đầu thờ bái khoa học thay vì thần linh hay tông tổ của mình. Tuy vậy, dù đã ở tận cùng của bi kịch không lối thoát, ông ấy vẫn nuôi nấng hi vọng bé nhỏ trong các tác phẩm của mình để cổ vũ những kẻ mà ông vốn khinh ghét. Thật là một con người rộng lượng và tốt bụng quá thể! Và chỉ cần nghĩ đến việc một còn người như thế phải sống khổ sở trong kiếp người, tớ lại thấy uất ức vô cùng tận. Bởi vậy, đối với các tác phẩm của Dazai Osamu, tớ sẽ không bao giờ đọc lại lần thứ hai. Tớ không thể chịu nổi những thứ đem đến cho mình những rung cảm hỗn loạn như thế.

Sau khi chấm dứt chuỗi trình bày cảm nhận về Dazai Osamu của mình, Kenjirou chỉ dám len lén nhìn sang cô bạn Eri đang đi bên cạnh. Lúc này, đôi mắt cô đang mở to hết cỡ, trông gần giống với mắt cá vàng. Cậu bắt đầu cảm thấy lo lắng rằng trong một phút cao hứng, cậu không những đã nói lan man, mà còn phảng phất mùi phô diễn thái quá sự hiểu biết về một người mà bản thân đã thú nhận là không hề yêu thích. Mà không ai có thể thấu hiểu được thứ mà mình vốn không đặt tình cảm vào đó. Càng nghĩ, cậu thiếu niên càng thấy xấu hổ nên chỉ dám lí nhí hỏi chuyện:

- Có phải tớ đã huyên thuyên quá nhiều không?

Vẫn giữ vẻ ngạc nhiên đến sững sờ trên khuôn mặt, Eri lắc đầu quầy quậy.

- Không, hoàn toàn không. Tớ chỉ ngạc nhiên là mình thật sự hiểu quá ít về Ken chan mà thôi. Ken chan tuyệt vời hơn tớ nghĩ rất nhiều.

- Tuyệt vời? Tớ ư? Không thể nào.

- Thật mà. Bây giờ, thậm chí tớ còn hiểu được vì lý do gì mà Ken chan lại hâm mộ văn chương của Natsume Soseki sensei. - Dứt lời, Eri lập tức chồm người về trước. Hai tay cô nắm chặt tay cậu. Gương mặt cô cũng kề sát gương mặt cậu. Có lẽ chỉ cách nhau một gang tay là cùng.

- Tâm hồn của Ken chan rất giống với sensei. Dù tớ chưa bao giờ đọc hết được một cuốn sách của ông ấy, nhưng qua những gì được học trên lớp, tớ cũng có những hiểu biết tương đối về phong cách sáng tác của ông. Tuy nhiên, có một điều tớ cho rằng chẳng cần phải đọc sâu hiểu rộng gì cũng có thể phát giác được ngay, đó chính là tâm hồn của nhà văn được gửi gắm trong những điều ông ấy viết. Tâm hồn của sensei cũng dịu dàng và nhân hậu như Ken chan vậy. Ken chan chẳng bao giờ phán xét ai chỉ qua vẻ bên ngoài của họ cả. Cậu luôn dùng ánh mắt bao dung và thế giới quan rộng mở để nhìn nhận mọi sự vật, sự việc. Mỗi lời Ken chan nói cũng giống như áng văn của Natsume Soseki, tựa như ánh trăng trong chảy trên kẽ lá vậy. Tớ luôn cảm thấy rất yên bình khi ở bên cạnh cậu. Chính vì thế, tớ mới dám tự tin khẳng định rằng Ken chan của tớ là một người rất tuyệt vời.



“Cô gái đứng trước mặt mình chắc chắn là một thiên thần”, hẳn đây chính là suy nghĩ duy nhất tồn tại trong tâm trí Kenjirou lúc này. Cậu có cảm giác chính xác rằng tất cả các cơ quan trong hệ hô hấp của mình đã ngừng hoạt động. Trong khi đó, mồ hôi ở lưng, cũng như hai bàn tay không ngừng túa ra như tắm. Ngay giây phút này đây, không thời gian xung quanh đôi bạn trẻ lắng đọng lại, nhỏ xuống chậm rãi, đặc sánh như những giọt cà phê phin. Phải gắng nuốt trôi biết bao nhiêu là mặc cảm, xấu hổ và âu lo của một gã si tình, Kenjirou mới đủ khả năng mở lời, phá tan bầu không khí đang từ từ đông đặc đến ngạt thở.

- Eri, cậu có biết. Lý do quan trong nhất khiến tớ yêu thích Natsume Soseki là gì không?

- Là gì vậy? - Eri nghiêng đầu. Khuôn mặt chỉ phản chiếu mỗi sự ngây thơ thuần khiết khiến Kenjirou yêu thương đến tê tái cõi lòng mà thôi. Đôi mắt cô hấp háy liên tục bởi tò mò chờ đợi câu trả lời của người bạn trai thân thiết. Hai bàn tay cô thì vẫn chưa chịu buông lơi hai bàn tay cậu ấy.

- Bởi cả đời người đàn ông ấy chỉ biết có duy nhất một người phụ nữ. Đó chính là vợ ông, Nakane Kyoko san.

- A, điều nó chẳng phải rất kì diệu sao? - Eri cười mỉm chi. Hai hàng lông mi dài óng ánh trong nắng chiều.

Ôi, trong đôi mắt, tâm trí, và cả trái tim cậu lúc này chỉ chứa chan bóng hình một người duy nhất, Ishihara Eri mà thôi.

- Ý tớ là, nói theo một cách khác, tớ…

Chàng nam sinh trung học chưa kịp nói cho trọn lời thì một cơn gió vô duyên nhằm đúng chỗ hai người mà thổi thốc vào. Eri vội vàng buông hai tay của cậu bạn ra để giữ chặt lấy váy. Cả Kenjirou cũng phải co người lại để tránh cơn gió tai quái. Cả hai đều không ngờ rằng cơn gió tưởng chừng như vô tình ghé qua lại được tạo ra một cách cố ý bởi người cai quản của Eri, MS-9054.

- 54, cô điên rồi!- 43 gần như rít lên. Anh không thể ngờ cô bạn yêu quý của mình lại liều lĩnh đến thế.

- Sao cậu lại phát hoảng lên thế hả, 43? Những chuyện tôi làm chỉ cần không gây biến đổi lớn đến “manual” của hai người bọn họ là được chứ gì?

- Cô nói thế mà nghe được sao? Phải khó khăn lắm Kenjirou mới có thể thổ lộ lòng mình như thế mà cô lại phá hoại đi mất. - Anh giận dữ gằn từng tiếng.

- Ha, thổ lộ á? Vì biết là cậu ta sắp thổ lộ nên tôi mới phá đấy chứ. - Giọng 54 ngân cao, đầy giễu cợt. - Ngay từ đầu tôi đã nói rồi. Chỉ cần thấy gã đó xáp lại gần Eri của tôi là máu tôi lập tức nóng lên ngay rồi. Xin lỗi ý không phải chứ tôi chẳng thể nào kiềm chế được.

43 điên tiết. Hai hàm răng anh cứ thế mà nghiến ken két vào nhau; còn khói trong đầu thì cứ liên tục thoát ra từ đằng hai lỗ tai. Trong phút chốc, anh thành thực đã muốn lao đến mà bóp chặt lấy cái cổ thanh mảnh của cô nàng rắc rối kia.

- Tôi muốn hỏi lại cô, Kenjirou thì có gì không tốt cơ chứ?

- Trong mắt tôi thì cái tên loài người đó điểm gì cũng không tốt. Như anh đấy, anh cũng có ưa gì Eri của tôi đâu.

- Cô nói gì thế? Thật điên rồ! Điên rồ hết sức! Tôi luôn nghĩ về Eri như một cô gái tốt bụng và cao thượng bậc nhất. Cô ấy là cô gái định mệnh của Kenjirou.

- Đấy, anh đang tự mâu thuẫn với bản thân mình rồi. - 54 nhếch mép cười mai mỉa. - Anh nghĩ rằng Eri là một cô gái tốt do cô ấy là người sẽ gắn bó cả đời với Kenjirou, chứ không hề xuất phát từ suy nghĩ sâu thẳm trong lòng anh. Đây chẳng khác gì kiểu tự trấn an tinh thần thường thấy của mấy đứa fan hâm mộ loạn trí khi nghe tin thần tượng của mình sắp kết hôn. Lúc đó thì đành đau đớn huyễn hoặc rằng tất cả những thứ liên quan đến thần tượng mình đều phải hay ho, tốt đẹp. Chứ thực tâm, tụi nó hẳn xem thường đối tượng yêu đương của thần tượng của mình chẳng khác gì mấy con đỉa hút máu xấu xí, hay cái thứ ruồi nhặng bẩn thỉu cứ thế mà hủy hoại, mà làm vấy bẩn cuộc đời người mình tôn thờ. Đối với tôi, Kenjirou là vậy. Đối với cậu, Eri cũng như vậy. Nhưng tại sao cậu lại cứ cố giữ cái vẻ thiện lương làm gì cơ chứ? Hôm nay, tôi buộc phải nói những lời cay độc này là bởi tôi không thể chịu nổi cái sự phô diễn đạo đức đó của cậu.

43 gần như chết sững trước những lời cáo buộc đó. Anh gắng gượng lắp bắp phản biện:

- Đừng… đừng có đặt điều vu không cho tôi, 54! Tôi chưa bao giờ có những suy nghĩ như thế về Eri.

- Thế tại sao cậu lại nhìn Eri bằng ánh mắt ấy?

- Ánh mắt? Ánh mắt nào cơ chứ? - Hai chân anh bắt đầu run rẩy. 43 biết rằng mình đang dần rơi vào tình trạng hoảng loạn.

- Ánh mắt nào ấy à? Là cái ánh mắt như thể mong muốn Eri biến đi cho khuất mắt ấy. Ước gì cậu được nhìn thấy khuôn mặt mình lúc ấy nhỉ? Tôi cảm thấy rất thất vọng đấy. Hóa ra người lúc nào cũng nói chuyện tuân thủ quy ước và mong muốn tác hợp hai chủ thể con người để đôi trẻ có thể hưởng trọn vẹn hạnh phúc chỉ là một kẻ dối trá với chính bản thân mình. Hãy sống thật với mình đi nào, 43! Hãy cho tôi biết là cậu muốn gì đi?

- Tôi hẳn chỉ muốn Kenjirou hạnh phúc… bên cạnh Eri.

- Vốn cậu không hề nghĩ cái hạnh phúc ấy của Kenjirou yêu quý của cậu bao gồm cả Eri. Giống như tôi có thể khẳng định, Eri của tôi không nhất thiết phải lấy Kenjirou mới có thể sống hạnh phúc. Cậu chỉ đơn thuần bị ám ảnh bởi mấy mớ lí thuyết học trong trường thôi, chàng học sinh gương mẫu ạ.

Vì đuối lý không biết nên tự biện minh lại như thế nào, 43 đành nói lảng sang chuyện khác:

- Mà tại sao cô lại trở chứng như thế hả, 54? Mới ban nãy cô còn bảo rằng sẽ tập cách chấp nhận yêu cầu từ “manual” mà giờ lại lật mặt nhanh như thế?

- Tôi trở mặt là vì cậu đấy. Ánh mắt của cậu nhìn Eri ban nãy khiến tôi sợ hãi. Nó khiến tôi bắt đầu nghi ngờ về sự thực tâm của cậu. Tôi không tin Kenjirou của cậu, và không tin cả cậu nữa.

43 im lặng rất lâu. Một sự im lặng đáng sợ. Như kiểu trời đất luôn yên bình trước khi đón cơn bão dữ. Một lúc sau, anh khoanh tay lại, nhìn 54 gườm gườm, khóe miệng khẽ nhếch lên, rồi cao giọng đáp trả:

- Tôi hiểu rồi, 54. Tôi hiểu rồi. Ban đầu, cô định vờ hòa giải với tôi để dần dần thuyết phục tôi cùng cô thay đổi “manual”, khiến Eri và Kenjirou không bao giờ đến được với nhau chứ gì? Nhưng sau đó, khi thấy tôi vẫn ngoan ngoãn phục tùng “manual”, và mọi chuyện giữa hai người đang tốt dần lên. Cô bắt đầu thất vọng. Người ta, ai cũng trở nên liều lĩnh vô cùng khi thất vọng. Thế nên, cô quyết định cáo buộc tôi là kẻ giả dối xấu xa, để ép tôi ngả dần về phía cô. 54 à, vì tôi vẫn còn có thể xem cô như một người bạn, tôi muốn nhắc cho cô rõ, nếu cô cứ giữ thái độ cố chấp này thì sẽ chẳng có gì ngoài bất hạnh xảy đến với cô và chủ thể con người của cô đâu. Về phần tôi, hiển nhiên, tôi sẽ chẳng ngu ngốc mà xuôi lòng theo cô để rồi phá nát cuộc đời của Kenjirou. Ngoài ra, tôi cũng muốn khẳng định luôn là tôi chẳng có bất kỳ mối ác cảm nào với Eri cả.

Trước những lời lẽ đanh thép đó của 43, 54 bắt đầu tỏ ra lúng túng. Cô bảo rằng mặc dù cô đã thực lòng đã từng muốn thuyết phục 43 tán thành với quyết định sửa chữa những sắp xếp của “manual” và cũng không mấy hài lòng khi thấy mối quan hệ giữa Kenjirou và Eri đang ngày càng xuôi chèo mát mái; nhưng cô hoàn toàn chẳng hề mảy may dối trá về ánh mắt đáng sợ của anh dành cho Eri. Tuy nhiên, 43, bằng một cách lanh lẹ và vô cùng khôn khéo, đã gạt bỏ tất cả. Anh hiểu rõ ràng mình đang chiếm thế thượng phong. Những lời bao biện và đả kích của 54 thưa dần rồi biến mất hẳn. 43 rùng mình. Bây giờ, đối với anh, 54 không là gì ngoài một kẻ ích kỉ và gian trá. “Một người cai quản có thể trở nên tha hóa đến thế vì con người hay sao?” Anh chua chát nghĩ.

Trong lúc cả hai chỉ trao cho nhau những chuỗi lặng thinh kéo dài như không có hồi kết, thì từ đâu không rõ, một âm thanh trong trẻo vang vọng đến, làm thoáng đãng bầu không khí nặng nề đang vây phủ họ. Hình như có ai đó đang cất cao tiếng hát. Đi kèm theo đó là tiếng đàn guitar không kém phần tha thiết. 43 thấy cơn giận trong lòng bỗng chốc nguôi ngoai bớt. Tiếng hát ấy xâm nhập vào lòng anh như làn gió mát mẻ lùa thông thốc vào gian nhà đang ngột ngạt đến tức thở.



“Fly me to the moon

And let me play among the stars

Let me see what spring is like

On a Jupiter and Mars”




Lời bài hát vốn dĩ rất đỗi quen thuộc, nhưng 43 không thể nhớ ra được là đã từng nghe ở đâu, hay tên bài hát là gì. Chỉ có thể nhủ thầm rằng nó là một ví dụ kinh điển cho sự hòa hợp tuyệt diệu của giai điệu và ca từ. Dường như cũng bị dòng âm thanh đầy mê hoặc ấy làm cho xao xuyến cõi lòng nên cả 54 lẫn hai chủ thể con người vội đảo mắt nhìn quanh, gắng tìm kiếm cho kỳ được chủ nhân của giọng hát mới thôi. Và rồi, ngay tức khắc họ phát hiện ra, bên một góc đường, gần mấy bồn hoa màu sắc rực rỡ phía trước một công ty bảo hiểm, một nhóm tầm sáu bảy người gì đấy đang đứng lắng tai nghe một chàng trai cao gầy, trông khoảng tầm hai mươi, mặt mũi tươi tắn, đang ôm cây đàn guitar ngân nga hát ca khúc ngoại quốc. Chiếc hộp đàn dưới chân rải rác đủ các thể loại tiền xu lẫn tiền giấy. Lối ăn mặc của anh ta có phần giản dị hơn những ca sĩ đường phố mà 43 đã từng thấy qua, chỉ mỗi quần jean bạc màu, chiếc áo sơ mi trắng, khoác hờ chiếc áo khoác cộc tay màu đen. Tất nhiên, không thanh niên Nhật Bản nào lại ra đường mà không có ít nhất một món phụ kiện gì đó theo kèm, nên chàng trai này đã chọn cho mình một chiếc mũ rộng vành màu xám, và sợi dây chuyền mặt bằng gỗ để phối hợp cùng bộ trang phục mình đang mặc. Phần lớn các cư dân thuộc đất nước mặt trời mọc đều có gout thời trang tuyệt vời. Là những con người bị ám ảnh bởi sự cầu toàn trong cách ăn vận, họ không thể chịu nổi việc ra đường với bộ dạng nhếch nhác, quê kệch, hay khuôn mặt nhợt nhạt không son phấn; kể cả những người vốn được cho là không quá chú trọng vẻ bề ngoài.


Chất giọng chàng ca sĩ kỳ diệu đến nỗi khi anh ta chạm đến những nốt cao, 43 đã mơ hồ mường tượng ra rằng tiếng hát của anh ta hóa thành một chú chim chiền chiện bay vút lên, hót vang lừng giữa không trung, rồi từ từ tan biến vào ánh tà dương đang ngả dần sang màu hồng tím. Một giọng hát trầm ấm và dịu êm, cứ len lỏi vào trái tim người nghe như nước mưa thẩm thấu xuống những tầng đất sâu. Cách phát âm theo kiểu “Engrish”(2) làm bài tình ca trở nên tự nhiên và đáng yêu đến lạ. Trong tâm trí 43, hình ảnh nàng tiên cá tội nghiệp đứng trên mũi thuyền ngẩng đầu ngắm vầng trăng sáng vằng vặc chợt hiện ra. Một giọt nước mắt ngà của nàng hòa vào đại dương mênh mông. Và ngay sau đó, cả cơ thể mang đôi chân nặng nề, đau đớn của người thiếu nữ cũng trở về với biển cả yêu thương. Thân xác ấy hòa tan cùng những lớp sóng bạc đang vỗ nhẹ vào mạn thuyền như lời vĩnh biệt. Rồi thượng đế vì xót thương mà ban cho linh hồn nàng đôi cánh. Nàng cứ lơ lửng như thế đợi chờ bình minh ló dạng. Giọng nói cũng đã trở về với nàng. Từ nay, nàng tiên cá nhỏ có thể mãi mãi hát vang khúc ca về một hạnh phúc ngắn ngủi như những chùm pháo hoa trong lần gặp gỡ đầu tiên của nàng và mối tình duy nhất trong đời mình.

“Fill my heart with song

and let me sing forever more

You are all I long for

All I worship and adore ”


Càng đến gần với kết thúc, tiếng đàn guitar của chàng trai ca sĩ trẻ tuổi càng chậm rãi và nhẹ nhàng hơn. Anh chàng cố ý ngân dài những câu cuối cùng một cách da diết nhất có thể.


“In other words, please be true

In other words, I love you

In other words, I love you.”

------------------

(1) Trích từ truyện ngắn Osan trong tập truyện ngắn Nữ sinh (Joseito) của Dazai Osamu, bản dịch của Hoàng Long (2014)

(2) Engrish (xuất phát từ từ tiếng Nhật Ingurisshu) là một dạng từ lóng để chỉ cách phát âm tiếng Anh theo âm tiết tiếng bản địa của một số nước Đông Á, đặc biệt là Nhật Bản.
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Lê La

Gà BT
Nhóm Tác giả
☆☆☆
Tham gia
26/7/14
Bài viết
2.511
Gạo
2.620,0
Đọc truyện của bạn mình lúc nào cũng tò mò về tác giả. Không biết bạn bao nhiêu tuổi, học ngành gì, hay tìm hiểu những kiến thức bạn viết vào truyện ra sao. Nó thật sự rất sâu sắc. Mình phải nể bạn luôn ấy. :)

Về truyện tranh, chắc bạn của Suechan học vẽ nên mới vẽ được như thế (hay là do năng khiếu bẩm sinh của bạn ấy nhỉ?).

Chương này vẫn có một số lỗi chính tả, bạn kiểm tra lại xem nhé. Phần chú thích thiếu chú thích (2) kìa bạn. :v

À quên, còn vụ dấu chấm phẩy nữa. Mình dạo này mới lang thang đến Gác chuyển ngữ, nên thấy là trong các tác phẩm văn học nước ngoài, tác giả sử dụng dấu chấm phẩy để ngăn cách hai vế của câu ghép đẳng lập. Ý mình là, dấu chấm phẩy vẫn được sử dụng trong văn bản văn học nha bạn. Chỉ là bạn chú ý hơn để sử dụng cho hợp lý thôi. Hi.
 
Chỉnh sửa lần cuối:

suechanlatbaingua

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
29/7/14
Bài viết
102
Gạo
0,0
Đọc truyện của bạn mình lúc nào cũng tò mò về tác giả. Không biết bạn bao nhiêu tuổi, học ngành gì, hay tìm hiểu những kiến thức bạn viết vào truyện ra sao. Nó thật sự rất sâu sắc. Mình phải nể bạn luôn ấy. :)

Về truyện tranh, chắc bạn của Suechan học vẽ nên mới vẽ được như thế (hay là do năng khiếu bẩm sinh của bạn ấy nhỉ?).

Chương này vẫn có một số lỗi chính tả, bạn kiểm tra lại xem nhé. Phần chú thích thiếu chú thích (2) kìa bạn. :v

À quên, còn vụ dấu chấm phẩy nữa. Mình dạo này mới lang thang đến Gác chuyển ngữ, nên thấy là trong các tác phẩm văn học nước ngoài, tác giả sử dụng dấu chấm phẩy để ngăn cách hai vế của câu ghép đẳng lập. Ý mình là, dấu chấm phẩy vẫn được sử dụng trong văn bản văn học nha bạn. Chỉ là bạn chú ý hơn để sử dụng cho hợp lý thôi. Hi.

Cảm ơn lời khen tặng và nhắc nhở của bạn rất nhiều. Về lỗi chính tả, do mắt mình nhìn gần không được tốt nên rà đi soát lại hoài vẫn sai nhưng mình chắc chắn sẽ cố gắng hơn những lần sau. Về lỗi dấu câu, mình hứa sẽ khắc phục ở những phần sau.
Còn truyện tranh của Fate thì không phải do mình vẽ, mà là một người bạn thân của mình. Tụi mình cùng hợp tác để làm Fate. Thay mặt bạn mình, mình xin cảm ơn lời khen tặng của bạn. Tụi mình sẽ cố gắng nhiều hơn nữa. cảm ơn bạn rất nhiều!
 

suechanlatbaingua

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
29/7/14
Bài viết
102
Gạo
0,0
Chương bốn: Trăng của loài người (Ningen no Tsuki) (Phần 2)


Bài hát được trình bày quá hoàn hảo, nên khi nó kết thúc, một cảm giác tiếc nuối cứ quẩn quanh trong lòng những người nghe. Quả thực, 43 đã mong anh ta cứ đứng đó và hát mãi hát hoài cho đến khi cạn sức tàn hơi mà ngất xỉu mới thôi. Chàng ca sĩ cúi đầu thật thấp đáp tạ tấm thịnh tình của những người đã bỏ chút thời gian mà dừng bước chân vội vã để lắng nghe anh hát. Sau những tràng pháo tay liên hồi tưởng chừng không thể dứt, các vị khán giả lần lượt tiến đến trước mặt chàng thanh niên, bỏ những đồng một trăm, năm trăm, hay cả những tờ một ngàn yên xanh mướt vào trong hộp đàn. Đồng thời, họ cũng không quên cúi đầu cảm ơn màn biểu diễn tuyệt vời trước khi rời đi. Tuy nhiên, Kenjirou và Eri cùng một đôi tình nhân vẫn nán lại như thể đang mong chờ một điều gì đó. Chàng thanh niên cất tiếng nói khiến 43 vô cùng bất ngờ. Giọng nói của anh ta chẳng hề giống với giọng hát chút nào. Nó rất trầm và nghe có chút gì đó gai góc. “Đây quả nhiên là một phép thần kỳ” 43 thầm tán dương.

- Các bạn có thấy giai điệu này quen thuộc không ạ? - Chàng nghệ sĩ đường phố hỏi với vẻ láu lỉnh.

Nghe thế, Eri liền quay sang thì thầm với Kenjirou rằng cô nhớ đã từng nghe thấy giai điệu này từ đâu đó trong ký ức tuổi thơ xa xôi nhưng chẳng thể nào nhớ ra. Kenjirou mỉm cười cảm thông. Cùng lúc đó, 43 nghe thấy tiếng cười khúc khích từ phía cặp nhân tình xinh đẹp bên kia. Chàng trai đẩy nhẹ vai cô bạn gái như thể khuyến khích cô trả lời câu đố của chàng ca sĩ. Cô gái ngượng ngùng xoa tay, dậm chân một hồi rồi giơ tay phát biểu:

- Hình như đây là bài hát kết thúc của một bộ anime rất nổi tiếng phải không ạ?

- Bingo!- Chàng ca sĩ reo lên - Nhưng tiểu thư đây có nhớ tên bộ phim là gì không?

- Rất tiếc là không. - Cô gái ái ngại nói. - Cõ lẽ nó lâu lắm rồi. Tôi nhớ loáng thoáng rằng mình đã xem nó từ khi còn bé tí cơ.

- Vậy ai có câu trả lời không?

Eri dùng cùi chỏ thúc nhẹ vào mạn sườn của Kenjirou thay cho lời nhắn nhủ rằng cô tin chắc cậu bạn thân biết đích xác câu trả lời, và cậu nên lên tiếng nếu không sẽ làm cô thất vọng vô cùng. Kenjirou thở dài một tiếng rồi giơ tay xin phép được đưa ra đáp án.

- Vâng, xin mời em.

- Tên của bài hát này là “Fly Me to the Moon”, vốn có tên cũ là “In Other World”, được sáng tác bởi Bart Howard vào năm 1954, ghi âm lần đầu tiên trong cùng năm đó bởi Kaye Ballard. Người thể hiện thành công nhất ca khúc này là ca sĩ nhạc Jazz nổi tiếng người Mỹ, Frank Sinatra. Bài hát trở nên phổ biến và được yêu thích tại Nhật Bản sau khi được sử dụng làm nhạc kết thúc cho bộ anime huyền thoại Evangelion (kịch bản và đạo diễn bởi Anno Hideaki, sản xuất bởi hãng GAINAX). Tuy nhiên, bài hát trong anime đã được hòa âm phối khí lại cho phù hợp với không khí của bộ phim cũng như thị hiếu âm nhạc của người Nhật. Các ca sĩ lần lượt trình bày bản anime của bài hát này là Hayashibara Megumi (seiyuu của nhân vật Ayanami Rei), Miyamura Yuuko (seiyuu của nhân vật Asuka Langley Soryu), và nữ ca sĩ người Anh Claire Littley. Liệu em có thiếu xót phần nào không ạ?

Tất cả những người có mặt ở đó đều sửng sốt đến câm lặng trước câu trả lời còn hơn cả hoàn hảo của cậu thiếu niên. Đôi nam nữ cứ không ngừng xuýt xoa “Tuyệt thật đó? Giỏi thật ha?” khiến Kenjirou không khỏi lấy làm ái ngại. Eri rướn người, thì thầm vào tai cậu hỏi chuyện:

- Ken chan này, tớ vẫn tưởng cậu không thích anime?

- Ừ, đúng là tớ không thích anime thật, - Kenjirou cũng thủ thỉ đáp lời. - nhưng tớ quan tâm đến những kiến thức phổ thông. Với lại, thật ra tớ có đọc bản chuyển thể tiểu thuyết của tác phẩm nổi tiếng này và rất khâm phục người đã sáng tạo ra nó nên cũng muốn tìm hiểu đôi chút.

Chàng ca sĩ vỗ tay bôm bốp thán phục cậu nam sinh thông tuệ. Mọi lời khen Kenjirou nhận được đều làm 43 mát lòng mát dạ.

- Một câu trả lời không thể tuyệt vời hơn, nhưng có một điều có lẽ em đây không biết đến. Đó là một truyền thuyết lãng mạn liên quan đến bài hát này. - Chàng ca sĩ đằng hắng một tiếng rồi nói tiếp - Người ta bảo rằng trong câu hát cuối cùng của bài hát có ẩn chứa một phép màu. Nếu người nghe chịu tĩnh tâm, nhắm mắt và để trái tim mình trở thành kẻ duy nhất lên tiếng, thì khi câu hát cuối ngân lên (“In other words, I love you”), hình bóng của đối tượng mà người đó đang yêu thương sâu nặng sẽ hiện lên vô cùng rõ nét trong đầu. Rất nhiều người đã dùng cách này để xác định tình yêu đích thực của đời mình đấy.

- Thật lãng mạn! - Cả Eri và cô gái trẻ kia đồng loạt reo lên đầy thích thú.

- Vậy mọi người có muốn cùng kiểm chứng điều này không? Nếu muốn thì hãy nhắm mắt lại đi nào!

Kenjirou và anh chàng điển trai kia không có cơ hội từ chối vì hai cô bạn gái của họ đang vô cùng hào hứng được kiểm chứng mức độ chân thật của truyền thuyết này. Hai người con trai cũng đành ngoan ngoãn làm theo yêu cầu của chàng ca sĩ. 43 nhận thấy đây là một dịp thú vị hiếm có nên cũng phấn khích tham gia cùng các sinh vật cõi nhân gian. Đợi tất cả mọi người nhất loạt nhắm mắt hết, chàng ca sĩ gẩy nhẹ dây dây đàn, cất lên giọng ca nhẹ như gió thoảng của mình:


“In other words, I… love…. you”



Khi những nốt ngân dài cuối cùng biến mất vào thinh không, các khán giả đồng loạt mở mắt. Cô gái trong cặp tình nhân mặt đỏ bừng dụi đầu vào bạn trai mình như một chú mèo nhỏ đang làm nũng. Người tình của cô liền mỉm cười dịu dàng, vòng tay ôm sát cô vào người mình. Thật đáng mừng cho những đôi yêu nhau có thể tin tưởng rằng cảm giác mình đang có là chân thật, và không hề trao nhầm đối tượng. Về phần Kenjirou, 43 cam đoan, thì dù có dùng bao nhiêu phép thử đi chăng nữa, hình bóng duy nhất ngự trị trong trái tim cậu ấy chỉ có Eri mà thôi. Cậu đưa đôi mắt thoáng ánh bi thương nhìn sang Eri. Hai má cô hây hây đỏ. Bờ môi hồng khẽ mấp máy. Cả Kenjirou và 43 có thể nghe được tỏ tường tiếng thầm thì của cô: “Hisakawa kun”


Kenjirou phải lập tức quay đi để Eri không phát hiện ra gương mặt nhăn nhó vì đau đớn của mình. Kenjirou tội nghiệp của anh. Chắc hẳn rằng cậu cũng đã nuôi hy vọng rằng hình ảnh mình trong trái tim Eri sẽ dần dần thay ngôi đổi vị. Nhưng giờ đây, cậu hiểu ra rằng tâm trí Eri đã hoàn toàn ngập chìm trong nỗi nhung nhớ bóng hình một chàng trai khác. Cậu thậm chí không thể chiếm lấy cả một góc nhỏ bé nhất trong tim cô. Tình yêu, đối với Kenjirou, tựa hồ ánh trăng huyền ảo. Nếu như ánh trăng của cậu chỉ có thể soi sáng những con đường có bước chân của Eri, thì ánh trăng của Eri chỉ có thể lan đến những nơi có sự hiện hữu của Hisakawa kun.


“Hisa...”, trong vô thức, Eri tiếp tục lẩm nhầm gọi tên người trong mộng. Để âm thanh ấy không trở thành nỗi ám ảnh với mình, Kenjirou đành phải lên tiếng thức tỉnh cô bạn đang mê muội trong thứ “bùa yêu” của chàng ca sĩ.

- Eri này, cậu không sao chứ? Mà cậu định nói gì vậy?

Nghe tiếng bạn goi, Eri hốt hoảng giật mình. Tâm hồn cô cuối cùng cũng đã quay trở về với mặt đất. Thẹn thùng vì đã trót vô tình gọi tên chàng trai mình đang thầm thương trộm nhớ trước mặt cậu bạn thân, và nỗ lực chống chế bởi tin rằng cậu ấy vẫn chưa nghe thấy gì, Eri ấp úng phân bua.

- À, ý tớ là, cuối cùng sau một thời gian dài cuối cùng (1) tớ cũng có thể gặp lại chị họ tớ, Tsukiko chan ấy. Chị ấy quyết định sẽ chuyển về sống ở Tokyo cùng gia đình bác tớ luôn.

- Vậy à?- Kenjirou cố làm bộ bình thản. Đôi bạn trẻ tránh ánh mắt nhau. Họ không còn cảm thấy thoải mái khi nói chuyện với người kia nữa.



Sau khi chào tạm biệt chàng ca sĩ đường phố và cặp tình nhân kia, cả hai cứ lững thững bước đi mà tuyệt nhiên không nói với nhau nửa lời. Con đường dưới ánh nắng chiều trông như được lót một lớp thảm nhung màu đỏ. Đèn bảng hiệu của một vài cửa tiệm và đèn đường lần lượt bật sáng. Tokyo phồn hoa đang lên đèn. Những anh chàng công nhân viên chức complet chỉnh tề kéo nhau vào các sạp yatai hay izakaya (2) nghi ngút khói. Các em học sinh cấp hai, cấp ba xúng xính trong những bộ đồng phục xinh xắn cũng lũ lượt rời khỏi các trung tâm thương mại, những tiệm cà phê và tiệm bánh hai bên đường để trở về nhà cho kịp giờ cơm tối. Eri và Kenjirou cũng vậy.


Cặp thiếu niên đứng im lìm như hai pho tượng địa tạng tại điểm chờ xe buýt quen thuộc. Eri, vì không muốn những điều ngại ngần nhỏ nhặt làm ảnh hưởng đến mối quan hệ của hai người, đã quyết định mở lời:

- Ngày mai Tsukiko chan sẽ đến đây đấy. Cậu có muốn đi cùng bọn tớ không? Tsukiko chan bảo cũng muốn gặp cậu đấy.

- Xin lỗi, nhưng ngày mai tớ phải đến thư viện rồi.

- Cậu giận tớ điều gì à? Có phải tớ đã làm chuyện không phải với cậu không?- Eri cụp mắt xuống buồn bã.

- Không, thật sự là không phải như thế, chỉ là...chỉ là thật sự ngày mai tớ phải đến thư viện. Với lại, tớ nghĩ mình không nên làm gián đoạn cuộc hội ngộ của cậu và chị họ.- Bỗng dưng, Kenjirou cảm thấy miệng mình đắng ngắt.

Eri nhoẻn miệng cười, đưa bàn tay nhỏ nhắn kéo nhẹ ống tay áo của cậu bạn thân:

- Ken chan đúng là một người rất đáng tin cậy. Ước gì tớ cũng có thể giống như cậu. Nếu tớ mà là cậu, có lẽ tớ đã đủ sức để giải tỏa những khúc mắc trong lòng của Tsukiko chan rồi.

Eri chắp hai tay sau lưng, ánh mắt trông về phía xa xăm vô định.

- Tsukiko chan đã đem lòng yêu một người bạn cùng lớp của chị ấy từ những năm đầu trung học, nhưng trái tim người đó lại chỉ luôn hướng về một người khác. Người mà anh ta đáng nhẽ không nên đem lòng yêu mới phải. Tsukiko chan vốn dĩ biết rằng chị ấy đã thua ngay từ đầu bởi những mối tình không thành sẽ luôn là mối tình đẹp nhất. Tuy biết là tuyệt vọng đến thế, chị ấy vẫn khăng khăng chỉ yêu chàng trai đó mà thôi. Thậm chí còn vì anh ta mà bỏ mất đi biết bao nhiêu cơ hội quý giá ở Tokyo để đến làm việc ở một thị trấn nhỏ trên Hokkaido. Còn chàng trai kia thì vẫn cứ kiên trì giữ lấy mối tình không trọn vẹn đó ở trong lòng. Chính vì cả hai cứ gan lì và bướng bỉnh như vậy nên cuối cùng chỉ nhận lấy đau khổ mà thôi.

Kenjirou, trước những lời tâm tình khổ não đó của cô bạn gái thân yêu, chỉ biết kiên nhẫn lắng nghe. Cậu thiếu niên tuyệt nhiên không bình luận thêm bất kỳ điều gì. Im lặng và thấu hiểu.

- Thấy Tsukiko chan khổ sở như thế, rất nhiều lần tớ muốn nói với chị ấy là hãy bỏ cuộc đi bởi tình yêu đó là vô vọng. Nhưng chẳng hiểu vì nguyên cớ gì mà tớ chẳng thể nào cất lời nỗi khi nhìn thấy khuôn mặt hạnh phúc của chị ấy mỗi lần nhận được tin nhắn của anh chàng kia. Tớ đúng là một đứa vô dụng phải không Ken chan?

Eri quay sang nhìn Kenjirou. Trên khuôn mặt cô hiện lên một nụ cười méo mó. Mỗi lần người người thiếu nữ này tỏ ra buồn bã, u sầu, thì Kenjirou lại cảm thấy như những nỗi ưu phiền ấy là của chính bản thân cậu, từ đó mà ruột gan bắt đầu nóng râm ran như có lửa. Chính vì thế, cậu tự nhủ rằng mình có nghĩa vụ xoa dịu được bớt phần nào hay phần ấy mối phiền muộn của cô gái mình thương. Đấy cũng chính là tìm kiếm sự bình yên cho tâm hồn cậu.

- Tớ hiểu tại sao cậu không thể nào nói ra được Eri ạ. Bởi trong thâm tâm, cậu cũng hiểu rằng con người là một giống loài cứng đầu. Họ đã coi việc phấn đấu để đạt được thứ mình muốn là cách để tồn tại từ những thưở sơ khai. Đối với tình yêu, mà không, phải nói là đặc biệt đối với tình yêu, con người càng tỏ ra lì lợm. Họ sẽ không bỏ cuộc khi mà ngọn sóng cảm xúc vẫn còn đang dâng trào. Buông tay khỏi món đồ mình yêu thích vốn đã khó, từ bỏ người mình thích còn khó hơn gấp bội phần. Nếu là tớ, tớ cũng sẽ bất chấp tất cả vì người mình yêu như Tsukiko san, và tuyệt nhiên sẽ không cảm thấy hối hận. Vậy nên, Eri à, cậu đừng nên bận tâm về điều đó. Hơn nữa, chỉ cần có cậu luôn ở bên cạnh lo nghĩ đến chuyện của chị ấy như chuyện của chính mình như thế này hẳn Tsukiko san cũng thấy được sẻ chia phần nào.

- Sao cậu có thể tốt bụng đến thế hả Ken chan? - Eri đưa tay lau đi giọt nước mắt long lanh trên bờ mi. - Cô gái nào có thể trở thành người yêu cậu ắt hẳn phải hạnh phúc lắm.

Câu nói của cô bạn thân khiến tình cảm chất chứa trong lòng Kenjirou tuôn trào như nước từ một con đập vỡ. Cậu thu lấy toàn bộ can đảm trong cả cuộc đời mình để có thể tỏ bày những điều dồn nén bấy lâu nay. Nếu cậu thành công (cậu ấy ắt hẳn sẽ thành công bởi đây là điều đã được định rõ trong “manual”), thì mối quan hệ của cậu và Eri sẽ chuyển sang một giai đoạn hoàn toàn mới. Từ đó, sợi chỉ duyên phận của họ sẽ được thắt chặt vào nhau mãi mãi. 43 và 54 nín thở. Trong giây phút này đây, hai người cai quản của chúng ta đều nhận ra rằng năng lực của họ sẽ chẳng bao giờ đủ sức mạnh để chống lại quyền năng gần như tuyệt đối của “manual”.

- Eri à, tớ...tớ thực lòng thích (suki) cậu.

43 thề rằng trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, trái tim anh đã gần như ngừng đập, còn hai tai thì ù đi. Anh cảm thấy bản thân mình tựa hồ như chìm vào một cõi tịch mịch tự huyễn bị vây phủ bởi bóng tối đặc quánh như nhựa đường. Một môi trường lý tưởng để hạt mầm của loài hoa ác trong tim anh đâm chồi.



Tuy nhiên, một tiếng còi xe đã dẹp bỏ tất cả: hi vọng của Kenjirou, sự thất vọng ê chề đang toan tính đè bẹp 54, và cả đóa hoa ác quỷ đang tính vươn mình lớn dậy trong 43. Ngay khi Kenjirou tội nghiệp của anh chưa kịp nói cho trọn vẹn câu tỏ tình thì một tiếng còi xe rền vang như tiếng sấm phát ra từ một chiếc xe tải đang xé gió lao về phía trước đã điên cuồng nuốt chửng lấy nó. Toàn bộ dũng khí tích cóp suốt mười mấy năm nay của chàng nam sinh vụt tan biến như mây khói. Khuôn mặt cậu trông không thể bi đát hơn được nữa.

- Cậu vừa nói gì vậy, Ken chan. Tiếng xe ồn quá tớ nghe không rõ được.

- Ý tớ là…- Vì đã dồn toàn bộ sức lực để đẩy bật được lời tỏ bày tình cảm ra khỏi miệng, nên giờ đây, cậu chẳng còn đủ hơi sức để lặp lại câu đó một lần nữa. Kenjirou tỏ ra lúng túng, chẳng biết phải xoay chuyển tình thế thế nào cho vừa, bèn tuyệt vọng ngước nhìn lên bầu trời chạng vạng ánh hoàng hôn rồi buột miệng nói. - Mặt trăng (tsuki) thật là đẹp. (3)

43 và Eri nghe thế cùng nhất loạt ngẩng mặt lên nhìn vầng mặt trời màu tím thẫm đang trôi dần về phía sau những tòa cao ốc. Dù có tự lừa mình dối người đến mức nào đi chăng nữa, thì cả hai cũng chẳng thể nào nghĩ nó là mặt trăng được. Giữa hai sự vật ấy có những sự khác biệt quá đỗi lớn lao. Riêng phần Eri, sau khi cô bé ngẩn ngơ trước câu nói kỳ lạ của cậu bạn thân một hồi lâu thì đánh mắt ngó dáo dác xung quanh như tìm kiếm thứ gì đó. Bất chợt, cô reo toáng lên:

- Đúng là đẹp thật. Ken chan nói tớ mới để ý đó.

Kenjirou phóng tầm mắt theo hướng Eri đang nhìn thì thu lấy ngay hình ảnh một kissaten (4) be bé xinh xinh được xây bằng gỗ và quét sơn xanh. Phía bên ngoài lắp cửa sổ bằng kính lớn nên có thể nhìn thấy toàn bộ không gian ngập tràn sắc vàng ấm áp từ những ngọn đèn treo tường kiểu châu Âu cổ kính. Trên tấm biển hiệu của quán có vẽ chữ つき(tsuki-mặt trăng) màu đen và có minh họa bằng hình một mặt trăng màu tía lẩn khuất sau vầng mây bạc.

- Chúng ta luôn đi ngang qua đây mà tớ chẳng hề phát hiện ra nó đấy. Thật kỳ lạ. Ngày mai, trong cuộc hẹn với Tsukiko chan, tớ và chị ấy sẽ ghé đây ăn thử. Nếu họ có nhiều món ngon thì hôm nào tớ và Ken chan cùng đến đây ăn nhé. - Eri cứ ríu rít như chú chim non khi lần đầu tiên trong đời chiêm ngưỡng khung cảnh thiên nhiên thay đổi khi xuân sang.

- Ừ, cứ vậy đi. - Kenjirou mỉm cười, cố giấu đi nỗi buồn đau.

Khi Kenjirou tiễn Eri lên xe bus, 43 cũng chia tay 54 trong im lặng. Sau đó, anh theo chân chủ thể con người của mình, cùng cất những bước lững thững đến trạm xe điện ngầm. Trong lòng anh giờ đây đang ngổn ngang bao mối ngờ vực...về bản thân mình. Anh không thể hiểu nổi mình đang thật sự nghĩ gì. Tại sao anh lại thở phào nhẹ nhõm lúc nhìn thấy Kenjirou yêu dấu của anh tỏ tình thất bại. Lẽ ra anh phải lo lắng bởi thời hạn cho sự chuyển biến tình cảm giữa Kenjirou và Eri sắp đến hồi kết thúc, mà anh thì không muốn bỏ lỡ mất bất cứ một sự kiện nào trong “manual”. 43 bắt đầu cảm thấy sợ hãi khi những cảm xúc quá đỗi con người đang từ từ xâm chiếm lấy anh, nhưng anh lại chẳng biết cách nào để ngăn chặn chúng.


Bỗng, từ một cửa hàng quần áo gần đó văng vẳng một giai điệu quen thuộc. 43 và Kenjirou cùng dừng lại và lắng tai nghe. Chính xác hơn là vì chủ thể con người yêu dấu đó đột ngột dừng bước chân khiến anh cũng phải buộc lòng đứng lại. Để ý một lúc thì anh nhận ra ngay đó chính là bài hát mới nghe ban chiều, “Fly me to the moon”. Tuy nhiên, ở phiên bản này thì giọng hát của ca sĩ nghe có phần trầm ấm hơn. Chủ nhân của nó hẳn là nam ca sĩ tên Frank Sinatra mà Kenjirou đã nhắc đến. Anh vừa nghe, vừa nhịp chân theo điệu nhạc. Thì ra một con người khi yêu và được yêu lại hạnh phúc đến mức có thể bay lên tận mặt trăng. 43 thật lòng mong muốn Kenjirou hiền lành và lương thiện của anh được một lần nếm trải cảm giác ấy. “Chỉ có thể là Eri thôi. Chỉ có tình yêu từ Eri mới đủ sức làm Kenjirou hạnh phúc. Còn mình ư? Mình thậm chí còn chẳng phải là một thực thể hữu hình trong thế giới của cậu ấy.” 43 chua chát nghĩ thầm. Chính vì thế, anh quyết định sẽ sử dụng Eri như một đối tượng trung gian để dẫn truyền tình cảm của anh đến với Kenjirou. Nếu như tình cảm đáp lại từ cô gái này có thể mang đến cậu ấy hạnh phúc cũng tức là anh đã gián tiếp làm cho cậu ấy hạnh phúc. Bởi vậy, hãy nhanh chóng thực thi “manual” đi thôi! Đừng để sự can thiệp của 54 làm dao động. Anh sẽ cống hiến hết mình cho chủ thể con người đáng thương này vì…



Kenjirou chẳng đợi nghe hết bài hát liền quay lưng bỏ đi. 43 cũng vội vàng nối bước. Người cai quản thấy phấn khởi vô cùng vì đã tự gỡ bỏ những khúc mắc trong tâm tư. Tiếng nhạc cứ nhỏ dần, nhỏ dần cho đến lúc chỉ còn nghe như một tiếng thì thầm trôi tới từ miền xa vắng:


“In other words, I love you”


--------------------------

(1) Ở đây, Eri đã gọi tên người mà cô thích: " Hisakawa" nhưng vì xấu hổ bởi chuyện đó trước Kenjirou nên cô đã nói lấp liếm đi bằng cách chêch thành "Hisabisa" (nghĩa là "cuối cùng sau một thời gian dài") bởi vì cùng âm đầu là "hisa"

(2) Yatai là những sạp ăn lề đường ở Nhật, còn izakaya là những quán rượu có phục vụ thức nhắm. Đây là hai địa điểm lui tới thường xuyên sau giờ làm việc của các công chức Nhật Bản.

(3)"Mặt trằng thật đẹp!" hay nguyên gốc là " Tsuki ga kirei desu ne!" là một cách nói khac của "Anh yêu em" hay "Em yêu anh". các bạn đọc một số tác phẩm của Nhật cũng sẽ thường xuyên thấy câu văn này được sử dụng như một lời tỏ tình thầm kín. Xuất phát từ đại văn hào Natsume Soseki. Khi nói về việc dịch thuật ông đã nói rằng theo ông, câu " Anh yêu em" (hay "Em yêu anh") trong tiếng Nhật nên được dịch thành như thế là chính xác nhất. Ngoài ra thì từ "yêu" (suki) nghe gần giống với từ "mặt trăng" (tsuki).

(4) Kissaten thường được dịch là quán cà phê nhưng ở đây có phục vụ vả đồ ăn. Thật ra thì giống như một kiểu nhà hàng nhỏ thì đúng hơn.
 
Chỉnh sửa lần cuối:

suechanlatbaingua

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
29/7/14
Bài viết
102
Gạo
0,0
Chương 5: Trăng của người cai quản (Fate no Tsuki) (Phần 1)

Phải đến tận lúc trời tối hẳn, 43 và Kenjirou mới về được đến nhà. Cậu nam sinh bước vào nhà kêu to: “Tadaima!”, rồi ngồi xuống, từ tốn tháo giày, xếp ngay ngắn vào bên trong chiếc tủ nhỏ kê sát tường ở genkan. Mẹ cậu từ trong bếp ló đầu ra, mỉm cười. Bà ấy trông trẻ hơn độ tuổi bốn mươi của mình, dáng người khá thanh mảnh, mái tóc xoăn luôn được búi lại gọn gàng mỗi khi nấu nướng.

- Okaerinasai, Kenjirou. Hôm nay chuyện ở lớp học thêm thế nào?

- Hôm nay lớp học thêm nghỉ một buổi do hệ thống thông gió bị hỏng. Có lẽ là một con quạ tội nghiệp nào đó lại mắc kẹt rồi chết trong đó.

Nghe thế, mẹ cậu liền nhăn mặt. Không phải lòng xót thương con vật bất hạnh tạo cho bà nét biểu cảm ấy mà là việc đứa con trai chuẩn bị thi đại học đã mất đi một buổi ôn luyện.

- Chính vì thế, con đã ở lại thư viện để học cho đến tận bây giờ.

Nghe con nói thế, khuôn mặt người phụ nữ giãn ra đầy thỏa mãn. Cái vẻ khó chịu ban đầu dường như đã hoàn toàn biến mất.

- Quả nhiên Kenjirou của mẹ chẳng bao giờ làm mẹ thất vọng cả. Con thật chăm chỉ quá. Vậy là con đã ngồi học ở thư viện đến tận giờ này sao?

- Vâng ạ.

- Một mình con thôi chứ?

- Vâng, chỉ một mình con ạ.

Kenjirou không phải là một đứa con hay phỉnh gạt cha mẹ. Trái lại, cậu là một trong những sinh linh trung thực và lương thiện hiếm hoi của cái cõi người đầy rẫy những mưu mô xảo trá. Một đứa con ngoan tiêu biểu trong cái quần thể gia đình Nhật bản hiện đại rộng lớn. Tuy nhiên, cậu luôn lo sợ rằng nếu mẹ cậu biết rằng cậu đã dành hơn ba tiếng đồng hồ để dạo phố cùng Eri thay vì dán mắt vào những cuốn sách tham khảo thì bà hẳn sẽ có những ấn tượng tiêu cực về cô bạn gái thân yêu của cậu. Vì Eri, Kenjirou chẳng ngần ngại vi phạm các nguyên tắc cá nhân hay hành xử trái ngược với cái bản chất thật thà gốc rễ của mình. Cậu ấy có thể hy sinh tất cả vì Eri. Nhưng cô gái đó đã trả ơn cậu bằng thứ gì? Chẳng có gì ngoài sự ơ thờ rất đỗi ngây ngô.

- Ừ, con nên làm như vậy. Chứ học chung với những người khác rất dễ làm con phân tâm. Tốt nhất cứ tự lực cánh sinh thôi. - Nghĩ ngợi một hồi, bà nói tiếp. - À, mà bài kiểm tra Toán hôm trước đã có kết quả chưa ấy nhỉ?

- Dạ, rồi ạ. Để con đưa mẹ xem. - Nói rồi Kenjirou thò tay vào cặp lấy ra bài kiểm tra với điểm một trăm đỏ chói. Mẹ cậu cầm tớ giấy trong tay mà không kiềm nổi xúc động, hai mắt rưng rưng như sắp khóc, khuôn mặt bà rạng ngời niềm vui sướng vô biên.

- Đúng là Kenjirou của mẹ. Con giỏi quá. Ủa, mà sao gấu quần con bẩn thế?

Mẹ chàng thiếu niên đã phát hiện ra vết bẩn do vụ té ngã ban chiều và bắt đầu tỏ vẻ lo lắng. Đáp lại mối bận tâm ấy, Kenjirou chỉ trình bày mọi diễn biến sự việc một cách bình thản:

- Chẳng qua là ban nãy, trên đường đi học về, một đứa bé chạy ngược chiều đã tông vào con và thế là con bị ngã. Nhưng tóm lại cũng chẳng có gì nghiêm trọng xảy ra bởi lớp vải quần khá dày nên con cũng chẳng bị xây xước gì cả.

- Con phải cẩn thận chứ? Con sắp thi đại học rồi đấy nên phải để ý một chút. Mấy vụ va chạm này không chỉ là chuyện bị thương thôi đâu. Thời buổi này đảo điên lắm. Người ngay thẳng thì ít mà bọn gian giảo, lọc lừa thì đếm không xuể. Con phải biết là có rất nhiều kẻ hay giả vờ tông vào người khác rồi bắt phải đền tiền. Nếu không chịu thì chúng dọa sẽ kiện ra tòa. Lúc đó mà rùm beng lên rồi thì con lấy đâu ra thời gian học bài. Còn tiền bạc cha mẹ tiết kiệm là để nuôi con vào địa học chứ đau phải để phung phí cho mấy chuyện không đâu như thế.

- Nhưng đứa bé đó chỉ là một đứa trẻ thôi mà mẹ. Con không nghĩ nó lại lừa con đâu.

- Kenjirou à, con phải biết là con người thời đại này nham hiểm hơn con nghĩ rất nhiều. Một đứa trẻ ngoan như con rất dễ bị rơi vào những cạm bẫy chết người. Con còn nhỏ dại lắm, không thể nào hiểu cuộc đời này bằng mẹ đâu.

- Con xin lỗi mẹ.

Kenjirou cúi đầu. Hai mắt cậu cụp xuống. Rõ ràng là cậu ấy bày tỏ sự ăn năn chân thành vì đã lỡ khiến mẹ mình lo lắng đến thế, chứ không hề giả vờ giả vịt để nhanh chóng kết thúc êm xuôi mọi chuyện. Thấy con mình ra chiều biết lỗi (dù thực sự cậu chẳng phạm phải tội lỗi gì ngoài việc xui xẻo để một thằng nhóc tì tông tông phải), đấng sinh thành của Kenjirou liền nở nụ cười dịu hiền như Đức Mẹ từ bi rồi nhỏ nhẻ nói:

- Mẹ chẳng có ý trách cứ gì Kenjirou giỏi giang của mẹ đâu. Mẹ chỉ muốn con cẩn thận hơn thôi. Con là niềm tự hào, là ánh sáng của mẹ. Mẹ sẽ chẳng để bất cứ điều gì cản trở con trai ngoan của mẹ bước chân vào Todai đâu.

43 luôn biết ơn người phụ nữ này vì đã trao cho chủ thể con người tuyệt diệu của anh một sinh mệnh, đồng nghĩa với việc trao cho anh cơ hội để gặp gỡ và gắn kết với cậu ấy. Tuy nhiên, anh hoàn toàn không gợn một mảy may cảm tình đặc biệt nào với bà ấy. Bà là một người mẹ mẫu mực nhưng lại không phải là một người mẹ tốt theo định nghĩa của anh. Cách cá thể loài người này nuôi dưỡng Kenjirou hoàn toàn không hề giống với sự mong chờ của 43. Như mọi bà mẹ quan tâm đến cái khối thịt mình rứt ruột đẻ ra, người phụ nữ này cũng mong muốn con trai mình sẽ có một tương lai êm đềm, vững chắc; thế nhưng, niềm mong mỏi ấy không đồng nghĩa với việc bóp nát niềm vui sống hiện tại của Kenjirou đáng thương của anh. Nếu thực tình việc cắm đầu vào sách giáo khoa và cố gắng ghi nhớ hết khối kiến thức ngồn ngộn là niềm vui thú duy nhất mà chủ thể con người của anh biết tới, 43 sẽ chẳng lấy gì làm bức bối khi chứng kiến cảnh mẹ của Kenjirou đốc thúc chuyện học hành của cậu ấy từ ngày này sang ngày khác. Vấn đề cần lưu ý ở đây chính là Kenjirou yêu dấu của anh thực chẳng thiết tha gì mấy với cái nghiệp đèn sách. Từ sâu thẳm trái tim mình, cậu trai đang tuổi ăn tuổi lớn ấy cũng mưu cầu những trò giải trí của giới trẻ đương thời như đi hát karaoke sau giờ học, chơi đùa thỏa thích tại Disneyland vào một dịp cuối tuần nào đó, hoặc tụ tập cùng chúng bạn để cùng nhau nhấm nháp cái cảm giác hồi hộp khi nuốt ừng ực từng ngụm thức uống có cồn lúc cả bọn vẫn còn “gắn nhãn” trẻ vị thành niên. Cũng chính vì bà mà Kenjirou bị coi như một cái bóng chập chờn trong lớp học. Và lũ bạn cùng lớp cậu, những đứa trẻ ranh đương ở giai đoạn tôn sùng mù quáng bản thân mình, lại chỉ có thể thỏa mãn cái tôi ngông cuồng của chúng bằng những hành vi vô đạo đức, nhất loạt chọn cậu ấy làm mục tiêu cho những màn trêu đùa quái ác. Sự hiền lành của cậu bị cái tập hợp hư hỏng đó đánh đồng với tính yếu nhược và bất lực của những kẻ thua cuộc thảm hại. Với một thực tại như thế này thì cái tương lai thành đạt đẹp đẽ mà người phụ nữ này đã định hướng sẵn cho con trai mình chỉ đơn thuần là thứ ảo ảnh phù phiếm vẽ ra cho riêng bà ấy thưởng lãm.

Dù không thể tự nhận thức ra, nhưng trong đầu óc chủ thể con người của 43 luôn ẩn tàng ý chí phản kháng với người mẹ của cậu. Nó được thể hiện qua việc lén lút tham gia những chuyến rong ruổi khắp chốn cùng Eri. Tuy vậy, nghĩa tình mẫu tử kết hợp với phẩm chất đôn hậu vốn thấm sâu vào bản chất con người Kenjirou đã áp chế cậu chỉ dừng lại ở mức độ đó thôi. Hành vi chống đối giản đơn ấy ít nhiều cũng giúp cho cậu thiếu niên không phát điên lên khi phải thỏa mãn các yêu cầu của đấng sinh thành nhiều tham vọng. Bên cạnh đó, 43 đã âm thầm hỗ trợ cậu bằng cách đánh lạc hướng mẹ cậu trong những hoàn cảnh hiểm nghèo, khi bà ấy suýt chút nữa là bắt quả tang ngay tại trận cậu con trai của mình dám rời bỏ cái thư viện “ấm cúng” để thanh thơi tản bộ cùng cô bạn thân. Nhờ đó, đến tận giờ phút này, những cuộc hẹn hò của cậu cùng Eri thân yêu vẫn nằm trong vòng bí mật.

- Thôi, con lên nhà thay đồ rồi xuống ăn cơm. Bố cũng sắp về đến rồi đấy.

Kenjirou khẽ cúi đầu rồi tha từng bước mệt nhoài lên cầu thang, còn 43 lẵng nhẵng bám theo phía sau. Khi băng ngang qua cửa bếp, anh bắt gặp người cai quản của mẹ Kenjirou, MS- 9059, đang ngửa cổ ngó trân trân lên trần nhà như thể trên đó có in một hình thù kỳ quái nào vậy. Miệng anh ta không ngừng lầm bầm toàn những điều 43 đã phải nghe ròng rã suốt mười mấy năm nay:
“Fourth Impact” sẽ xảy ra và toàn bộ con người sẽ bị hủy diệt. Vũ trụ của chúng ta sẽ biến mất. KOMM, süßer Tod! (Hãy đến đây nào, Cái Chết!)”
Anh chàng quả là một con nghiện Evangelion thực thụ, hơn thế nữa còn là một người “cai quản số mệnh” nữa. “Một kỳ quan hiếm có đấy.” 43 cười thầm. Cứ mỗi lúc được rảnh rỗi khỏi việc thực thi “manual”, anh chàng lại lặp đi lặp lại cái hành động kì quái ấy. Nhưng xét cho cùng, nếu phải nhận lãnh trách nhiệm cho một chủ thể con người như thân mẫu của Kenjirou thì hẳn 43 cũng sẽ dần dần hành xử một cách bất bình thường như thế.


Trong lúc 43 đang bận bịu với những suy nghĩ thú vị về người đồng nghiệp sống chung nhà thì cá thể đó cũng kịp nhận ra sự trở về của anh cùng Kenjirou. Đôi mắt thâm quầng của anh chàng bất ngờ trao cho 43 ánh nhìn âu yếm khiến anh có cảm giác như thể một cục nước đá đang trôi dọc sống lưng mình. “Okaerinasaimase, Kaworu kun!” Giọng nói của anh ta lúc nào cũng lè nhè, câu chữ thì rời rạc kiểu một kẻ say rượu chẳng bao giờ tỉnh táo nổi. Không những thế, anh chàng nắm giữ “manual” này lại rất thích gọi anh theo tên của một nhân vật trong Evangelion. Là một người tuy khó tính trong công việc nhưng lại khá dễ dãi trong giao tiếp hàng ngày, 43 chẳng để bụng chuyện đó, và cứ để mặc gã kỳ quặc ấy gọi mình theo bất kì cách nào anh ta muốn. Nở nụ cười xã giao lịch sự, anh vui vẻ đáp lời:

- Tadaima, 59 san!

Màn chào hỏi chấm dứt. Ngay lập tức, người cai quản lập dị lại ngửa mặt nhìn lên trần nhà và tiếp tục lẩm bẩm những câu vô nghĩa. 43 thở dài chán ngán rồi nhanh chóng theo chân Kenjirou lên nhà trên. Anh ngày càng thấm thía được mình đã may mắn xiết bao khi có Kenjirou yêu quý làm niềm an ủi tinh thần trong cái thế giới đầy rẫy những kẻ điên rồ và quái đản thế này.

Kenjirou vừa phụ mẹ dọn bát đũa ra xong thì cha cậu cũng vừa về tới. Ông đáp lại lời chào đón của vợ và con trai bằng một nụ cười mệt mỏi. Sau lưng ông, 43 đã nhìn thấy MS-8080 đang đứng khoanh tay. Chị ta vẫn đeo gương mặt bất mãn cố hữu. Cá thể này có thể xem như đàn chị của 43 ở trường đào tạo. Anh đã từng nghe rất nhiều lời đồn đãi, cả tốt đẹp lẫn chẳng mấy hay ho về chị ta. Được đánh giá là một học sinh với thành tích tốt, chị ta luôn tự tin rằng mình sẽ được trao gửi “manual” của một bậc vĩ nhân, hay ít nhất là một chủ thể con người có tiền đồ xán lạn; tuy vậy, hiện thực lúc nào cũng khắc nghiệt, kể cả khi đối tượng ở đây là “người cai quản số mệnh”. Một người bạn cùng khóa của chị ta, bằng thứ mưu mẹo gì không rõ, đã hớt tay trên cơ hội dẫn dắt cuộc đời của một chủ thể nam giới không những tốt mã, mà còn thông tuệ nữa. Một chủ thể được kiến tạo theo đích xác cái khuôn mẫu lý tưởng của MS-8080 xui xẻo. Mọi chuyện chẳng chịu dừng lại ở đó. Cuốn “manual” đầu tiên chị ta được chạm tay vào lại là “món hàng loại hai”, vốn thuộc sỡ hữu của một cá thể già cỗi sắp chạm đến định mức giới hạn quãng sinh mệnh của mình. Nói cách khác, chị ta buộc phải tiếp nối người tiền nhiệm, trở thành kẻ trông giữ số phận của bố Kenjirou, một công chức bình thường sống một cuộc đời không thể bình thường hơn. Kể từ đó, chị ta luôn đeo lấy cái diện mạo khó đăm đăm, và chán ghét mọi thứ. Cá thể mang đầy nỗi uất hận này rất đỗi khinh bỉ anh chàng lập dị MS- 9059, và thù ghét 43 vì anh có thể vui vẻ mà chấp nhận làm người cai quản cho một chủ thể (theo ý chị ta là) vô cùng yếu đuối và tẻ ngắt. 43 không những chẳng nhấp nhặt thái độ đầy hiềm khích của đàn chị đối với mình; mà ngược lại, anh còn thấy khá thương cảm cho chị ta bởi cá thể bất hạnh này có lẽ sẽ chẳng bao giờ được nếm cái hỗn hợp ngọt ngào của sự tự hào và niềm hạnh phúc khi có thể đi cùng chủ thể con người của mình đi hết đoạn đường đời.

MS- 8080 chẳng hề nể nang, đi lướt qua bố của Kenjirou rất nhanh, rồi đâm thẳng vào trong bếp. 43 khẳng định chắc mẩm rằng, hơn bất cứ ai, người mà bậc đàn chị của anh căm ghét nhất chính là chủ thể con người của chị ta. Ngoài ra, anh cũng tự hỏi rằng nếu như đối tượng đầu tiên của 54 không phải là Eri, mà thay bằng một kẻ mà cô nàng ghét cay ghét đắng, thì liệu cô ấy có lặp lại y hệt những hành động thô lỗ anh vừa chứng kiến. Anh vẫn cầu mong là không.


 
Chỉnh sửa lần cuối:

Lê La

Gà BT
Nhóm Tác giả
☆☆☆
Tham gia
26/7/14
Bài viết
2.511
Gạo
2.620,0
Bạn ơi, chương này lại nhầm lẫn tên của nhân vật rồi, ở đầu bạn viết là "59", xuống dưới lại thành "56". ;;)
 

suechanlatbaingua

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
29/7/14
Bài viết
102
Gạo
0,0
Chương 5: Trăng của người cai quản (Fate no Tsuki) (Phần 2)

Không khí bữa ăn gia đình Asaoka luôn chán ngán vô cùng. Kenjirou thì cứ lầm lũi lùa cơm vào miệng. Mẹ cậu nhắc lại chuyện được nghe từ cô hàng xóm, người phụ nữ có đứa con trai thi đến lần thứ ba vẫn không đậu nổi vào một cái đại học làng nhàng, rằng do sự nổi lên của vài trường tư thục dạo gần đây nên tỉ lệ chọi của trường đại học Tokyo có giảm sút rõ rệt. Nhưng bà cũng lưu ý cậu con trai không nên quá chủ quan. “Mà sao bà ấy lại quan tâm đến thông tin về Todai cơ chứ? Nó đâu có gì hữu ích cho con trai của bà ấy? Thà rằng bà ấy bỏ nhiều thời gian cho cái trường Koga…Koga gì ấy nhỉ? Mẹ thậm chí chẳng thể nào nhớ được tên của cái trường ấy.” Dù giọng nói của người phụ nữ này nghe rất đỗi dịu dàng, âm điệu thâm trầm mang màu sắc quan tâm, thông cảm, nhưng từng câu từng chữ đều thể hiện rành rành ý mỉa mai, chế giễu người láng giềng hào sảng. “ Koganei daigaku ạ” Kenjirou se sẽ nhắc. “Đúng, chính là cái trường ấy đấy.” Nói xong, bà cứ hinh hích cười mãi, đến nỗi lên cơn nấc cụt liên hồi, phải uống biết bao nhiêu là nước mới dứt khỏi được.


Về phía người cha hiền lành, thậm chí có phần lép vế trước người mẹ quá cầu toàn của Kenjirou, ông chỉ nhẹ nhàng khuyên nhủ cậu nên giữ gìn sức khỏe. Dạo gần đây, ông nghe phong thanh rằng những học sinh đang ôn thi như con trai ông thường mắc đủ các loại bệnh, từ cảm sốt thông thường tới thần kinh dạng nhẹ, nên vô cùng lo lắng. Vừa nói, ông vừa nhăn mặt cười khổ sở. Cái kiểu cười này đã theo những chuỗi ADN cuộn xoắn đến di truyền lại cho Kenjirou. Chính vì vậy, cứ mỗi lần có chuyện gì ái ngại khó thể giãi bày là cậu thiếu niên lại cau mày và nở nụ cười méo xệch. Kenjirou bảo bố cậu cứ yên tâm, kèm theo một lời cảm ơn, rồi lập tức cắm mặt xuống ăn tiếp. Bố cậu gượng cười, sau đó chỉ thẫn thờ nhìn vào khoảng không vô định. Cuối cùng, người vẫn thao thao bất tuyệt chỉ còn mỗi mình mẹ cậu. 43 cũng bắt đầu cảm thấy thấm mệt bởi bầu không khí ngột ngạt bên trong căn phòng này. Anh tì người vào một chiếc ghế trống, và đánh mắt quan sát hai người bạn đồng nghiệp. MS-9059 đang ngồi dựa lưng vào chiếc ghế của chủ thể con người của mình, say sưa với màn độc thoại loạn trí; còn MS-8080 thì mặt mày hầm hầm, không ngừng đi qua đi lại, lâu lâu lại trao cho người đàn ông mình buộc phải cai quản một cái liếc mắt tóe lửa. 43 bỗng thấy khâm phục Kenjirou vô cùng khi cậu có thể ngồi ăn hết bữa ăn này sang bữa ăn khác trong căn bếp này mà không bị những cơn đau dạ dày hành hạ.


Kenjirou giải quyết phần thức ăn của mình một cách vô cùng nhanh chóng. Cậu cho chén đĩa vào trong bồn rửa, rồi xin phép lên nhà trên học bài. Mẹ cậu tất nhiên là vô cùng hài lòng trước biểu hiện siêng năng đó của con trai mình. 43 nhìn người phụ nữ, thở dài một tiếng rồi theo chân của chủ thể con người của mình lên lầu trên. Căn phòng riêng của 43 sơn màu xanh nhạt mướt mát thanh tân, tựa hồ bầu trời sau cơn mưa gội. Chiếc giường đơn bằng gỗ sồi kê sát cửa sổ vì chủ nhân nơi đây muốn được đánh thức bởi ánh nắng mặt trời trước khi tiếng mẹ cậu có thể lọt qua khe cửa, vọng tới tai cậu ấy. Ở phía bên kia căn phòng, song song với chỗ ngả lưng là chiếc bàn học gắn kèm tủ đựng sách. Tất cả mọi vật bên trên đó đều được sắp đặt vô cùng khoa học. Góc học tập này là sự phản chiếu gần như chính xác hoàn toàn bản chất của chủ thể đáng tự hào của 43. Ôi, Kenjirou thông tuệ và chăm chỉ của anh.


Trong cái tiểu vũ trụ đầy uyên bác của mình, Kenjirou cảm thấy thoải mái được đôi phần. Cậu cầm lấy một cuốn sách bất kì, rồi lật giở đến một trang ngẫu nhiên. Cuốn sách được cậu ấy lựa chọn là một tập thơ của Goethe. Cậu đọc những dòng tình cờ trong một bài thơ mang tên “Gửi vầng trăng”:

“...

Giờ đây, từ thẳm sâu nỗi bi thống, chúng ta

Sẽ chẳng bao giờ lãng quên được


Thì thầm, tuôn trào như thác, ta buông lời giã biệt

Tiếng em thở dài chẳng dứt;

Khẽ khàng, ngân theo bài hát anh

Những giai điệu dịu dàng!


Dâng trào trong đêm đông

Cơn thịnh nộ hãi hùng

Như chồi cây bung nụ

Giữa xuân thắm nắng hồng


Hỡi người mang ân phước

Xin giũ mọi hận thù

Tình bạn yêu trao đến

Hãy giữ chặt trong tim




Không hiểu tại sao bài thơ này lại gợi cậu ấy nhớ về bài hát “Fly me to the moon” . Giai điệu trong kí ức cậu vang lên lanh canh như thể phát ra từ một chiếc hộp nhạc. Trong nền nhạc ấy, hình dáng mảnh mai của Eri trong cơn mưa hoa anh đào bất chợt hiện lên. Những ngón tay thon dài của cô trôi hững hờ trên suối tóc mềm. Cậu thiếu niên hồi tưởng về sự kiện buổi ban chiều mà đỏ mặt xấu hổ. Cậu tự hỏi sao mình có thể liều lĩnh như thế. Những vụ tỏ tình luôn là cách nhanh nhất giết chết một tình bạn thân thiết. Tuy nhiên, sự chịu đựng của cậu có lẽ đã đạt tới mức cực hạn. Kenjirou bắt đầu lo sợ rằng nếu bản thân mình cứ tiếp tục an phận sắm vai người bạn thanh mai trúc mã với Eri như thế này thì một ngày nào đó, cô ấy sẽ bị kẻ khác cướp đi mất. Còn cậu thì sẽ mang mối tình đơn phương đau đớn này xuống mồ sâu. Giống như kết thúc của những bộ phim tình cảm mà trước đây cậu ấy vẫn thường chê là quá lâm li, và diễn viên thì dư thừa nước mắt. Con người ta, chỉ khi nào thực sự đắm chìm trong tình yêu, thì mới biết được rằng những cảnh đau khổ vì ái tình trong các bộ phim truyền hình đều được cô đúc từ thực tế cả. Tất cả những kẻ đang yêu đều là diễn viên trong một bộ phim do số phận làm đạo diễn.


Do say sưa suy nghĩ, Kenjirou thúc người vào cái bàn học lớn gần đó khiến chiếc móc điện thoại Eri tặng rơi xuống đất. Cậu chàng vội vàng nhặt nó lên, và mừng thầm khi không nhìn thấy vết nứt nào trên chiếc lọ thủy tinh. Dưới ánh sáng trắng của ngọn đèn, dường như hạt châu bên trong đó thoáng đổi màu. Màu lam nhạt cậu nhìn thấy lúc chiều nay đã chuyển thành sắc hồng cánh sen. Kenjirou vô cùng thích thú với sự thay đổi bất ngờ này. Nó thật sự là một món quá hợp ý cậu. Tuy vậy, chỉ một lúc sau, niềm vui thích trong cậu thiếu niên bỗng chốc bị thay thế bởi nỗi nhớ da diết. Ngày mai, cậu không thể gặp được Eri. Nắm chặt chiếc móc điện thoại trong tay, cậu cất tiếng thì thầm: “Tôi rất muốn gặp cậu. Không chỉ hôm nay, mà còn ngày mai, ngày kia, những ngày tiếp đó. Mỗi ngày đều muốn nhìn thấy cậu.” Và rồi, một sự kiện chấn động mà 43 không ngờ rằng sẽ góp phần to lớn trong việc thay đổi cả tương lai của anh và Kenjirou đã xảy ra. Tất cả xuôi theo một nhịp diễn biến vô cùng chóng vánh, ngỡ như một ánh chớp lóe lên giữa bầu trời quang đãng. Chủ thể con người trẻ tuổi quay về phía anh, kẻ đang ngồi trên giường lúc ấy. Với khuôn mặt vô cùng bình thản, cậu dịu dàng nói: “Nói theo cách khác, tôi yêu cậu” Nụ cười và câu nói đó, 43 nghĩ rằng dẫu mình có tồn tại đến ngàn năm nữa trong cõi người, cũng sẽ không bao giờ quên được, dẫu cho ký ức về Kenjirou trong anh đã trở thành còn là tro bụi dĩ vãng. Anh khẽ hức lên một tiếng rồi giơ hai tay ôm mặt. Phải cố gắng lắm anh mới có thể giữ mình không òa lên khóc nức nở hồn nhiên như một đứa trẻ. Quả thực, anh không hiểu được hàm ý những điều Kenjirou vừa nói, và càng không tài nào đoán biết nổi tại sao cậu ấy lại nói những lời đó với anh; nhưng anh vẫn cảm thấy trái tim mình bị bóp nghẹt lại. Ôi, chủ thể con người trung hậu của anh.


43 chậm rãi ngẩng mặt lên, toan đáp lại Kenjirou thì bất chợt, anh tròn mắt ngỡ ngàng khi thấy Kenjirou của anh mặt đỏ lựng đến tận mang tai. Cậu ấy giơ hai tay che đi sắc diện nóng hổi, rồi khẽ rền rĩ: “Ôi, thật xấu hổ! Mình vừa làm gì vậy? Làm sao mình có thể nói những lời đáng xấu hổ ấy với Eri cơ chứ? ” Chứng kiến cảnh tượng đó, anh hóa đá như một nạn nhân xấu số lỡ lầm nhìn vào mắt ác thần Medusa. “Mình điên mất rồi! Có lẽ mình đã hóa điên mà không nhận ra.” 43 vò đầu. Thần trí anh rối bời. Sao anh lại có thể tự huyễn hoặc mình một cách ngu ngốc như thế? Không thể chỉ vì một đàn anh khóa trên từng tiết lộ rằng có một vài trường hợp cá biệt mà trong đó, một cách thần kỳ, chủ thể con người có khả năng nhìn thấy sự hiện diện của người cai quản mà 43 cho mình cái quyền hoang tưởng điên rồ kiểu Kenjirou đã nhìn thấy anh, và buông lời cảm tạ cho việc anh đã lo lắng cho cậu suốt mười mấy năm nay. Thật là một suy nghĩ bệnh tật đáng khinh!


43 vốn là kẻ thỏa hiệp với cả “ảo tưởng” và “hiện thực”. Mỗi khi nghĩ về chúng, anh lại bất giác rơi vào trạng thái mơ màng như kẻ mộng du. Tuy nhiên, trong khoảnh khắc này, “hiện thực” nơi anh hình như trỗi dậy, khát khao chiếm giữ quyền lực tối thượng, và đã giành được thắng lợi tuyệt đối. “Ảo tưởng” thảm hại có lẽ đã bị đối thủ của mình nuốt chửng, hoàn toàn biến mất tăm mất tích. “Hiện thực” đã vén bức màn sương mù che phủ tâm trí anh để chỉ ra cho người cai quản tội nghiệp thấy cái điều hiển nhiên mà anh vẫn kiên quyết phớt lờ đi.

Anh chẳng là gì trong cuộc sống của Kenjirou cả. Ôi, ý nghĩ đó mới gợn chút sủi tăm trong đầu óc thôi cũng đủ khiến anh ngạt thở. Nói cho tường tận hơn, đối với cậu, anh chẳng phải người thân, chẳng phải bạn hữu, thậm chí chẳng thể đóng vai một người khách qua đường. 43 là thực thể trong thế giới của anh, nhưng vô hình vô dạng ở thế giới này, nơi cư ngụ của loài người. Thế nên, anh bỗng chốc suy sụp bởi ý nghĩ rằng sự tồn tại của mình thật vô nghĩa. 43 luôn tự hào mà khẳng định rằng anh được sinh ra là vì Kenjirou. Tuy nhiên, anh không có được cái vinh dự được là kẻ đầu tiên đón lấy cái hình hài sơ sinh bé bỏng của cậu ấy khi chủ thể con người của anh vừa thoát khỏi tử cung chật chội; và cũng sẽ chẳng may mắn nhận đặc ân vuốt mắt cho cậu trong giờ phút sinh ly tử biệt. Người cai quản bất hạnh cảm thấy mình giống như một người mẹ đã cất công mang nặng đẻ đau nhưng lại bị một bè lũ cầm thú nào đó tước đi quyền tự tay nuôi nấng đứa con mình. Dù người mẹ đó có yêu thương và trông ngóng về đứa con ấy đến mức cả cơ thể lẫn tinh thần đều trở nên héo hon gầy mòn đi chăng nữa thì trong tâm thức của đứa trẻ lưu lạc, bà ta cũng chỉ là một trong gần bảy tỉ người xa lạ nó chưa một lần chạm mặt. Mà không biết mặt thì đồng nghĩa với việc coi như chẳng hề tồn tại. Còn gì đau đớn hơn thế?
 
Bên trên