Gặp tôi năm mười chín tuổi (Mười năm) - Cập nhật - Thanh Khê

gumiho_lanh_lung

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
27/11/14
Bài viết
488
Gạo
0,0
Cảm ơn chị đã thích Đồng Đồng của em. He he. Viết truyện này em cũng cảm thấy có nhiều cái hay, vì bản thân em đã qua cái tuổi 19 thơ dại nhưng lại chưa tới tuổi 29 mặn mà. Em đang ở lưng chừng giữa 2 cột mốc đó nên khi viết truyện này nhận ra rất nhiều điều thú vị. Hì!
Ờ nghe cô nói thấy có lí nhỉ, qua tuổi này chưa tới tuổi kia. Dạng lưng chừng thế mà lại hay ý
 

S.Ngư

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
14/8/16
Bài viết
580
Gạo
180,0
Chương 10
Có những chuyện đã cố ý tránh mà vẫn không được.
Có những người đã không hề muốn dây vào lại cứ thế gặp đi gặp lại nhiều lần.
Cuộc sống này tám, chín phần là không như ý muốn.
Đã là duyên phận thì dù có chạy thế nào cũng không thoát được...
***
"Xin chào, bạn của tôi!" - Hoàng Gia Hạo thản nhiên ngồi đó, một tay duỗi thẳng đưa ra trước mặt cô gái đang ngồi rạp dưới đất kia, chào hỏi một tiếng!
"Xin lỗi, tôi... tôi nhầm người."
Trân sau khi nhìn xác định rõ danh tính của vị tiện sinh kia, liền trở mặt coi như không quen biết.
Cô vừa nói vừa đưa một tay lên che chắn phía trước không cho người kia nhìn rõ mình, tay còn lại chống ra sau lưng lúng túng đẩy người đứng dậy.
"À, ra là nhầm người."
Hoàng Gia Hạo phía trước cười cười, nhịn không được lại cố ý giúp Trân một tay, thuận thế nắm lấy cổ tay mảnh khảnh của cô kéo mạnh lên.
"Cảm ơn, tôi... tôi tự đứng lên được."
Trân vì hành động bất ngờ của người kia mà càng thêm lúng túng, cơ thể nặng trịch của cô sau khi được tiếp thêm sức cũng rục rịch đứng thẳng trở lại.
Sau khi đã vững vàng, phản ứng đầu tiên của Trân chính là cố gắng vùng tay ra, chạy chối chết.
"Choang..."
"Á á á á á..."
Sau tiếng chai vỡ loảng xoảng, là tiếng hét thất thanh của một ai đó. Ngay lập tức cả sảnh bar trở nên ồn ào náo nhiệt hơn hẳn.
Hình như đang có một vụ ẩu đả.
Trân mặc dù không muốn lưu lại nơi ồn ào này thêm một giây nào nữa, nhưng Đồng Đồng vẫn còn đang ở trong mớ hỗn độn đó.
Phiền chết được.
"Đồng Đồng, cậu ở đâu, có sao không?"
Trân một mình xông vào đám đông, gọi lớn.
"Đồng Đồng?"
Ở vị trí trung tâm, hai người đàn ông to cao vạm vỡ, xăm trổ đầy mình vẫn đang hăng say biểu diễn tiết mục đập chai, đập đồ. Mà đám người xung quanh cũng bao vây tứ phía làm Trân chẳng thể thấy được bạn mình núp ở chỗ nào.
"Jenny, tớ ở đây."
Hạ Ngân Đồng không biết từ lúc nào đã mò đến chỗ Trân, đập vai cô một cái, nhẹ nhàng nhắc nhở.
"Trời ơi Đồng Đồng, cuối cùng cũng tìm thấy cậu rồi."
Vì quá vui mừng mà Trân không kiểm soát được âm vực giọng nói của mình, vô tình đẩy sự chú ý về phía hai người.
"Suỵt, nhỏ tiếng thôi. Mình đi về."
Hạ Ngân Đồng đưa tay lên miệng ra dấu, ghé sát lại gần Trân thì thào khiến hơi rượu phả vào mũi cô nồng nặc.
Ài, cô gái này không biết đã uống bao nhiêu rượu vậy chứ?
Hạ Ngân Đồng vừa định kéo Trân đi thì bỗng nhiên bị chặn lại. Một trong hai kẻ đang gây gổ tự dưng chạy đến túm lấy cổ tay cô:
"Này cô em, định đi đâu đó?"
"Chúng tôi đi về." - Trân nhanh nhảu thay bạn mình trả lời, coi bộ cô thật sự muốn rời khỏi nơi này lắm rồi.
"Không phải chuyện của cô em, em gái muốn về thì tự mình về đi." - Kẻ gây gổ kia trợn trừng mắt, lớn tiếng với Trân, rồi lại quay sang Hạ Ngân Đồng với giọng điệu ngả ngớn:
"Còn em, gây chuyện rồi liền muốn bỏ trốn sao? Thế đâu có được. Đã đến nơi thế này, chơi được thì phải chịu được."
Trân bị dọa làm cho á khẩu chẳng nói được gì. Gã kia còn bảo "gây chuyện" "bỏ trốn", rốt cuộc cô bạn Đồng Đồng xinh đẹp hiền lành nết na của cô đã phạm phải sai lầm tày đình nào vậy trời?
Đám đông dần tập trung sự chú ý về phía hai nữ chính. Vụ ẩu đả cũng vì thế mà được dập tắt nhanh chóng.
"Anh bỏ tôi ra, lúc đầu tôi đã nói không muốn chơi rồi mà, là các người ép tôi đấy chứ."
Hạ Ngân Đồng cùng với hơi men trong người giường như có chút bốc hỏa không khống chế được mà cao giọng.
Trân co rúm người nép sau bạn mình, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi.
Cũng chẳng trách được, cô là lần đầu tiên đến nơi như thế này, lần đầu tiên chứng kiến cảnh hỗn loạn như vậy.
"Tôi không cần biết, nhưng cô em đã dám chơi với tụi này thì phải dám chấp nhận. Tối nay chúng ta chưa giải quyết xong chuyện thì cô em cũng đừng hòng về."
Nói xong, gã kéo mạnh tay Hạ Ngân Đồng về phía mình bỏ mặc Trân bơ vơ đứng đó. Rượu ngấm vào khiến cơ thể Hạ Ngân Đồng chẳng còn đứng vững nổi mà ngã vào lòng hắn.
Trân toát mồ hôi lạnh nhìn xung quanh cầu cứu, nhưng hỡi ôi chốn thị phi này đâu có ai quan tâm đến những chuyện xảy ra giữa một nam với một nữ.
Lúc đầu mọi người tụ tập lại chỉ vì vụ ẩu đả kia hấp dẫn, giờ bắt đầu tản đi vì câu chuyện đã trở nên quá nhạt nhẽo.
Trân muốn tiến lên giành lấy Hạ Ngân Đồng trở về lại e sức mình không so được với gã to cao kia.
Cô hít một hơi thật sâu, lấy hết can đảm, xoay người bỏ chạy về hướng ngược lại.
Hạ Ngân Đồng tuyệt vọng nhìn bóng lưng nhỏ nhắn của bạn mình đi mất. Trong lòng không biết vì rượu hay vì điều gì mà cảm thấy trống rỗng, khó chịu.
Cô nhóc này, lại dám bỏ mặc mình thật!
"Ha ha, cô em, nhìn kìa , nhìn kìa, nhìn cô bạn em kìa, bỏ chạy còn nhanh hơn thỏ. Thú vị thật, tiếc là tối nay anh có em rồi, nếu không..."
Nụ cười khả ố của gã khiến Hạ Ngân Đồng thật muốn nôn mửa.
"Câm mồm." - Cô dùng toàn bộ sức lực yếu ớt hét vào mặt gã.
"Anh đây không..."
"Bốp"
Gã còn chưa kịp nói xong đã bị ngay một vật thể không xác định bay thẳng vào họng.
Mà kẻ gây nên chuyện này không ai khác chính là cô gái tên Mai Quỳnh Trân.
Một cú ném chuẩn xác đến không thể nào chuẩn hơn.
Giây phút trông thấy Trân quay lại, Hạ Ngân Đồng chưa kịp vui mừng liền bị dọa cho chết khiếp.
Đáng sợ nhất chính là vị khách không mời mà đến bên cạnh cô bạn nhỏ bé của mình.
"Nhị, nhị..." - Hạ Ngân Đồng dù say nhưng vẫn nhận ra, ú ớ lên tiếng.
"Kể *** chết não dám..."
Gã xuýt xoa miệng, hung dữ hét lên.
"Anh rể, chính là hắn bắt nạt hai chị em em. Anh mau đi cứu chị em đi."
Trân hùng dũng tiến đến, một tay chỉ vào khuôn mặt hung dữ của gã, một tay lôi kéo người đàn ông bên cạnh, lại còn dám mạnh miệng nói dối không chớp mắt.
Lần này không chỉ một mình Hạ Ngân Đồng ngạc nhiên mà cả hai người còn lại đều trợn tròn mắt, há hốc mồm.
Gã sở khanh kia chắc hẳn không nghĩ đến mình lại đụng phải thiếu nữ đã có chồng, còn là người không thể đắc tội được ở đây.
Hoàng Gia Hạo thì càng không thể tin được, mình đang yên đang lành liền bị một cô gái lôi lôi kéo kéo đến đây rồi đưa vào vở kịch đã sắp đặt sẵn.
"Mẹ kiếp, hôm nay ra đường dẫm phải phân chó rồi."
Gã lẩm bẩm rồi vội vàng buông cô gái trong lòng ra, vẻ mặt hung dữ cũng được thay bằng nét mặt khổ sở khó coi. Nhanh nhảu tiến lại gần, cười giả lả với người đàn ông phong trần đang bị Trân lôi kéo:
"Anh Hạo, hóa ra hai cô gái này là người nhà của anh mà em không biết, đắc tội rồi, mong anh rộng lượng bỏ qua."
Giờ đến lượt đạo diễn Trân ngạc nhiên, đoạn thoại này hình như không có trong kịch bản của cô.
Chết rồi, họ quen biết nhau ư?
Trân còn đang toát mồ hôi hột vì vỡ kế hoạch thì người bên cạnh cô bỗng thản nhiên lên tiếng:
"Không phải, là nhầm người. Chúng tôi không..." - Hoàng Gia Hạo còn cố tình ngân dài câu nói.
"Ôi chết, anh rể mau mau đi đỡ chị gái em về đi, chị ấy say lắm rồi." - Trân vội cướp lời, thuận nước đẩy thuyền.
"Em biết hai người đang giận nhau, nhưng đã là người một nhà rồi thì chuyện gì cũng có thể bỏ qua cho nhau được mà, giờ đưa chị em về rồi nói."
Đúng như Hoàng Gia Hạo đoán, cô gái này lại một mình tự biên tự diễn.
Đoạn Trân quay sang nói với kẻ gây chuyện vẫn đang trố mắt lên ngạc nhiên mà chẳng hiểu chuyện gì:
"Còn anh nữa, coi như anh may mắn. Gặp phải anh rể tôi hiền lành dễ tính, rộng lượng bỏ qua cho anh đấy. Mau cút đi."
"Được được, anh Hạo, chị dâu, em đi trước đây. Hẹn gặp lại sau ạ."
"Biến, muốn gặp lại sau nữa à, còn lâu nhé."
Trân đắc chí nhìn bộ dạng lấm lép của gã ôm cái miệng đau điếng bỏ đi.
Hoàng Gia Hạo từ đầu đến cuối cố tình để mặc cho cô nàng ngổ ngáo này tự tung tự tác, im lặng nhìn trò hay.
Giờ mới lên tiếng:
"Xong chưa?"
"Hả?"
Trân mải cười đắc chí quá nên phản ứng có chút hơi chậm đối với câu hỏi của nam phụ đáng thương.
"Tôi hỏi cô đã sử dụng tôi xong chưa, xong rồi thì phiền cô bỏ tay tôi ra. Hay là cô không nỡ."
Hoàng Gia Hạo cười cười, chỉ xuống cánh tay mình vẫn đang bị ai đó nắm chặt.
Trân lúc này mới ngượng ngùng với hành động thất thố của mình từ nãy đến giờ.
Cô cũng là bất đắc dĩ mới dùng đến hạ sách này.
Vậy mới nói, tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa. Vỏ dừa cứng quá, ta quay lại tìm vỏ dưa.
Thật quá mất mặt!
"Ha ha, anh trai à, thật ngại quá. Cảm ơn anh đã giúp chúng tôi. Giờ anh có thể đi được rồi, thật sự cảm ơn anh. Xin mời anh đi lối này..."
Trân cười giả lả, cũng khúm núm không khác gì gã vừa nãy.
Nói thật lòng, cô cũng sợ lắm chứ. Người đàn ông này đúng là không phải dạng vừa đâu.
Chỉ nhìn biểu hiện sợ sệt của gã vừa nãy thôi cũng đã đủ hiểu rồi. Tốt nhất cô không nên đắc tội với hắn. Mà cô đã lỡ đắc tội những ba lần rồi. Hi vọng là quá tam ba bận.
"Chỉ vậy thôi à, tôi nhớ lúc đầu tôi đâu có đồng ý giúp cô."
Hoàng Gia Hạo trần trừ không đi, cố tình muốn xem biểu hiện khó xử của bà cô to gan này. Kể ra hắn thấy cũng có chút thú vị!
Đối với lời vặn vẹo của Hoàng Gia Hạo, Trân á khẩu, lòng thầm nghĩ không biết ý của hắn là gì đây?
Suy nghĩ một hồi, cuối cùng cô cũng hiểu.
Nhìn vẻ mặt háo hức mong chờ của đối phương, Trân đành cắn răng cắn lợi rút ra một sấp tiền mặt, đếm đủ năm tờ đỏ đỏ, nhét vào tay Hoàng Gia Hạo, khẳng khái nói:
"Đây, tiền cát xê của anh, năm trăm nhân dân tệ đủ chưa. Tôi mới chỉ sử dụng anh chưa đến năm phút, bằng đấy là nhiều rồi đó."
"Cô..." - Hoàng Gia Hạo quả thật không thể ngờ được hành động của cô gái này lại khác xa với trí tưởng tượng của hắn đến vậy.
Gì chứ? Sử dụng năm phút, trả năm trăm tệ. Cô ta cũng thật sự quá hào phóng rồi.
Rốt cuộc cô ta coi hắn là cái gì chứ? Diễn viên nghiệp dư? Hay trai bao?
Hoàng Gia Hạo chưa bao giờ cảm thấy bị đả kích đến mức này.
"Cô, cô gì nữa. Anh đừng ngại, cứ cầm đi. Thời buổi kinh tế khó khăn mà, tôi có thể hiểu được."
"Tôi..."
"Jenny, nói chuyện xong chưa, chúng ta về thôi."
Lúc này, Hạ Ngân Đồng sau khi được giải cứu liền chạy ào vào nhà vệ sinh giờ mới chui ra, cắt ngang cuộc trò chuyện hữu hảo giữa hai người.
"À, xong rồi. Giải quyết xong rồi, chúng ta về thôi."
Trân vội vàng tiến lên đỡ lấy bạn mình chuẩn bị đi về.
Hạ Ngân Đồng sau khi ở nhà vệ sinh nôn mửa xong cũng cảm thấy đỡ hơn rất nhiều.
Cô ái ngại nhìn Hoàng Gia Hạo vẫn đang đứng ngẩn ngơ ở đó trân trối nhìn năm tờ tiền. Bèn tiến lại, nói một lời cảm ơn rồi cáo từ, nhanh chóng đưa Trân rời khỏi đây trước khi cô gái này gây thêm chuyện động trời khác.
Bước ra khỏi quán bar, Trân bỗng cảm thấy nhẹ nhõm hơn hẳn, nhớ lại tất cả những chuyện mới xảy ra bên trong cánh cửa ấy mà cô vẫn còn rùng mình.
Trân khẳng định chắc chắn sẽ không có lần thứ hai cô bước vào nơi này nữa. Cũng không muốn phải gặp lại người đó một lần nào nữa.
Quá đáng sợ!
***
Ngày hôm sau, dù mệt nhưng Trân vẫn phải cố lết đi làm. Ai bảo tối qua cô mạnh tay tiêu hết một đống tiền vào cái nơi thị phi kia, giờ đành phải chăm chỉ làm việc nếu không muốn bị chết đói.
Từ sáng sớm, Trân đã ra chợ chọn mua rất nhiều hoa quả tươi ngon mang đến công ty mời đồng nghiệp để gắn kết tình thương mến thương.
Có thể cô còn trẻ người non dạ chưa hiểu biết nhiều về giao tiếp xã hội bên ngoài, nhưng việc kết thân với người khác không làm khó được cô.
Ví như đám đồng nghiệp dễ tính trong phòng thiết kế ấy, chỉ cần ngồi với nhau uống miếng nước, ăn miếng bánh là có thể hàn huyên cả một ngày không hết chuyện.
Khác với mọi khi, Trân rửa xong đĩa hoa quả tươi mang ra cũng là lúc các đồng nghiệp đang bàn tán với nhau về thông tin nóng hổi.
Nhân vật Nhị thái tử huyền thoại trong câu chuyện hàng ngày của họ tạm thời bị quên lãng, nhường chỗ cho một nhân vật mới xuất hiện.
Nghe nói phòng thiết kế của Trân đang chuẩn bị đón một trưởng phòng mới. Mà người này hẳn không hề tầm thường một chút nào.
Trân nghĩ nghĩ, nếu đã không tầm thường như lời họ nói vậy tại sao lại đến đây nhận một chức vụ trưởng phòng nhỏ bé cơ chứ?
"Lời đồn, tất cả chỉ là lời đồn thôi. Cứ phải gặp, làm việc chung rồi mới biết." - Chị Lâm phó phòng vừa đón lấy miếng táo cho vào miệng vừa nói.
Có lẽ tin tức nóng hổi này khiến chị không được vui vẻ cho lắm. Thì bởi, nghe nói bao lâu nay phòng thiết kế này vẫn đang để trống ghế trưởng phòng sau khi người cũ ra đi. Chị Lâm cũng vì vị trí ấy mà cận lực làm việc, cố gắng biểu hiện tốt nhất, ấy vậy mà giờ tự dưng phía bên trên cho rơi xuống một vị trưởng phòng, chị ấy không vui là phải rồi.
Trân nghe xong, cũng cảm thấy Chị Lâm nói đúng, bèn thêm vào dăm ba câu phụ họa cho xôm xả:
"Tôi cũng nghĩ như chị Lâm. Mọi người cứ nói khoa trương lên ấy chứ. Như vị nhị thái tử gì đó trong câu chuyện hàng ngày của mọi người ấy. Thường ngày tôi nghe mọi người nói rất nhiều về hắn, gì mà oanh oanh, liệt liệt, đến sếp tổng còn phải kiêng dè, gì mà đẹp trai tiêu soái người gặp người mê, nhưng mãi cũng có thấy hắn xuất hiện đâu?"
"Cô tìm tôi à?"
"..."
Đúng lúc này, giọng nói quen thuộc kia vang lên ở cửa, khiến Trân không lạnh mà rét run. Cả phòng thiết kế sững sờ...
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Mashiro-miuna

Gà BT
Nhóm Tác giả
Tham gia
18/3/18
Bài viết
1.965
Gạo
908,0

S.Ngư

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
14/8/16
Bài viết
580
Gạo
180,0

gumiho_lanh_lung

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
27/11/14
Bài viết
488
Gạo
0,0
Mấy cái vụ ẩu đả mà hài hài thế này hay nè. Hihi hóng tập sau à nha.
 

S.Ngư

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
14/8/16
Bài viết
580
Gạo
180,0
Chương 11
Đã có lần đầu thì sẽ có những lần tiếp theo,
Sợi dây định mệnh ấy trải dài đến vô cùng tận,
Một lần sa cơ là ngàn vạn lần không thể quay đầu.

...

Huống chi nếu bây giờ quay đầu lại Trân biết chắc chắn rằng chỉ có con đường chết.
"Nhị, thái, tử ..."
"Ôi quên mất, các anh chị bạn ngồi ăn thong thả nhé, em mới nhớ ra còn rất nhiều bản vẽ chưa hoàn thiện, em phải đi làm việc chăm chỉ đây ạ."
Nói rồi Trân vội vã chạy trối chết vào trong phòng làm việc, không quên quất luôn cả chùm nho ngon lành mang theo. Bỏ lại giọng nói sang sảng của sói dữ phía sau lưng:
"Không ngờ các bạn đồng nghiệp lại đón tiếp tôi long trọng như vậy a."
"..."
Không nghe thấy tiếng ai trả lời, chắc mọi người vẫn còn đang bàng hoàng trước sự xuất hiện đột ngột của nhân vật "kinh thiên động địa" ấy.
Trân chốt chặt cánh cửa văn phòng, không hiểu vì sao giữa mùa hè nóng nực mà chân tay cô lại run rẩy thế này.
Quá đáng sợ! Con người đó nếu không xuất hiện thì thôi, chứ mỗi lần xuất hiện là thấy chẳng có gì tốt đẹp rồi.
Mà nghĩ lại xem, Trân vừa nói cái gì? Hắn có nghe thấy không? Cô chính là đang nói xấu sau lưng người ta mà bị phát hiện. Thế là lại thêm một lần đắc tội nữa rồi!
"Trời ơi là trời, ông muốn triệt luôn cả đường sống của tôi hay sao?"
Thầm kêu trời kêu đất xong, Trân quyết định "bế quan tỏa cảng", "đóng chặt cửa thành", chăm chỉ làm việc, cả ngày nếu không có việc gì thiết yếu thì quyết không bước chân ra ngoài nửa bước.
"Cọc cạch..."
"Cộc cộc, bùm bùm..."
Tiếng đập cửa rầm rầm khiến Trân như dứt khỏi cơn mộng mà tỉnh lại. Cô quên mất rằng phòng làm việc này đâu phải của riêng mình cô, cái gì mà "bế quan tỏa cảng", "đóng chặt cửa thành" chứ. Nhảm nhí!
Thầm trách mắng mình xong, Trân đành phải uể oải lê từng bước nặng nhọc đi ra mở cửa. Từ bàn làm việc của cô đi đến cánh cửa kia chỉ cách có vài bước chân ngắn ngủi mà cảm tưởng như xa ngàn vạn dặm đường. Khó nhọc là thế, gian nan là thế, mà chưa đến nơi cô đã nghe thấy tiếng kêu gào thảm thiết của những nạn nhân ở phía bên kia tường vọng lại:
"Mở cửa ra, mở cửa ra nào."
"Jenny, cô có chăm chỉ làm việc thế nào đi nữa thì cũng phải mở cửa ra cho chúng tôi vào làm với chứ."
"Rầm rầm, bùm bùm..."
Trân hít một hơi thật sâu, lấy hết can đảm, tay nắm chốt cửa run cầm cập, một dự cảm chẳng lành ập đến.
Cánh cửa gỗ bật mở dưới sức mạnh và lòng can đảm của cô gái 29 tuổi, theo đó những tiếng kêu gào, tiếng đập cửa ban nãy bỗng nhiên im bặt. Khoảng lặng bao trùm lên không gian, tiếp sau đó chỉ còn duy nhất một tiếng hét chói tai kêu lên thất thanh: "Aaaaaaaaaaaaaaaaa..."
Trân ngàn vạn lần cũng không thể ngờ được rằng tình huống oái ăm kiểu này lại xảy ra với mình.
Thì là đúng lúc cô xoay chốt nắm, cửa vừa mở ra thì một bàn tay to lớn đột ngột ập đến vừa vặn chạm vào ngực trái của cô.
Vâng, không phải là chỗ nào khác mà lại chính xác đúng chỗ nhạy cảm kia của con gái nhà người ta.
Trong khi tất cả các đồng nghiệp ở phía sau đều đang há hốc mồm kinh ngạc, nạn nhân ở trước mặt đang kêu lên thảm thiết, thì Hoàng Gia Hạo vẫn bình tĩnh, nhẹ nhàng thu tay về, cười cười nói:
"Ôi, lỡ tay!"
Trân giận điên người, gương mặt ẩn nhẫn đến nỗi hết xanh rồi lại tím.
Những người anh, người chị, người bạn, người em ở phía sau thấy sắc mặt của em gái đồng nghiệp biến đổi đáng sợ, bèn vội vàng lấy cớ làm việc mà bỏ chạy hết.
Họ trốn vào trong phòng nhưng ánh mắt vẫn hướng ra phía cửa như đang thưởng thức một bộ phim tình cảm lâm li bi đát.
"Lỡ tay cái gì?"
Đúng với tính cách của mình, nhân vật nữ chính gầm lên, một tay túm chặt lấy cổ áo nam chính.
Gương mặt tức giận của Trân lúc này chắc hẳn phải dọa người lắm, ấy vậy mà nam chính của chúng ta vẫn thản nhiên như không.
Nụ cười hiền hòa vẫn nở trên môi, ánh mắt đa tình vì cười mà cong cong lên như vầng trăng khuyết, nhìn sâu vào mắt nữ chính không chút né tránh.
Tình huống gì đây? Các đồng nghiệp khác dù đã ổn định ở bàn làm việc nhưng không kìm chế được mà đồng loạt chồm người lên nghe ngóng.
Một vài người chứng kiến hành động to gan của Trân mà không khỏi nín thở chờ đợi, trong đó có cả nhân vật nam chính của chúng ta.
Vài giây trôi qua, tình hình giữa hai người vẫn cứ căng thẳng như vậy mà không có sự biến chuyển nào.
Chị Lâm - thân là phó phòng, can đảm tiến lại gần, gỡ cánh tay Trân vẫn đang nắm chặt lấy cổ áo của vị Nhị thái tử kia ra, nhẹ nhàng khuyên nhủ:
"Jenny, bình tĩnh nào, người ta chỉ là lỡ tay thôi mà. Vị này là trưởng phòng mới của chúng ta đấy."
Trân lúc này mới bình tĩnh hơn, nắm tay buông lỏng cổ áo người kia ra.
Khi cơn nóng nảy qua đi, cô mới nhận ra mình lại bộc chộp nữa rồi. Cô đâu còn là Mai Quỳnh Trân - cô nhóc mười chín tuổi vô lo vô nghĩ kia nữa. Giờ cô là Jenny, cô gái hai mươi chín tuổi, miếng cơm manh áo còn nằm trong tay người này, cô phải nhịn.
Hoàng Gia Hạo lặng lẽ nhìn biểu cảm biến đổi trên gương mặt thanh tú của Trân, nét thú vị vẫn ẩn hiện trong đáy mắt.
Ôi, cô gái này, cô gái này...
"Xin lỗi, vừa nãy tôi thật sự chỉ là lỡ tay mà thôi."
Hoàng Gia Hạo nói lời xin lỗi xong cũng phải tự bất ngờ trước thái độ chân thành của mình.
Còn phải nói, sự mềm mỏng của người kia khiến Trân lại được một phen hết hồn hết vía.
Người này, con người này... Lẽ nào lại dễ dàng thỏa hiệp như vậy ư? Dễ dàng nói lời xin lỗi như vậy ư?
Nghĩ lại thì từ đầu đến cuối cũng đều là do Trân có lỗi trước. Nói xấu sau lưng người ta bị phát hiện, chạy trốn vào phòng làm việc, chốt cửa ngăn các đồng nghiệp khác ở bên ngoài, rồi sau đó tình huống ngoài ý muốn này mới xảy ra.
Cô còn có lỗi với người ta những năm lần bảy lượt vẫn chưa nói một lời xin lỗi. Mà người ta bị cô "bỡn cợt" bảy lượt năm lần, dù chỉ là tình huống hiểu nhầm, hay tình thế cấp bách nhưng vẫn khoan dung độ lượng, không truy cứu sự nóng nảy cũng như hành động khiếm nhã của cô.
So với con người cao to đẹp trai ngời ngời lại dịu dàng nho nhã trước mắt này, Trân đột nhiên thấy mình quá nhỏ bé.
"Sếp ơi, tôi sai rồi..."
Trân bỗng nhiên thay đổi thái độ, từ gương mặt hầm hầm như sư tử hà đông nhanh chóng biến thành một khuôn mặt mếu như muốn khóc đến nơi vậy.
Nhiều đồng nghiệp thấy cô thay đổi ba trăm sáu mươi độ như thế thì không khỏi tiếc nuối. Bộ phim đang hay vậy mà...
Duy chỉ có chị Lâm là thở phào nhẹ nhõm, nét mặt hài lòng nhìn cấp dưới xen lẫn vài phần tự hào với quyền uy của mình khi đã ngăn chặn được "sóng to gió lớn" xảy ra.
Khỏi phải nói, Hoàng Gia Hạo chỉ vui vẻ tươi cười thưởng thức phản ứng của cô nhân viên thú vị này.
Nào, tiếp tục! Hắn cứ như vậy giương mắt phượng lên chờ đợi.
"Lẽ ra tôi không nên nóng tính như vậy. Sếp, ngài thật là anh minh, rộng lượng, không chấp nhất hành động lỗ mãng của tôi. Tôi thật lấy làm hổ thẹn vì trước đó đã nói ngài như vậy."
Trân cố gắng nói vài lời nịnh nọt, vì tiếng Trung chưa thật sự sành sỏi nên nghe có vẻ ngượng ngùng thấy rõ.
"Vậy còn..."
Hoàng Gia Hạo cố tình kéo dài giọng, mắt phượng nhẹ nhàng di chuyển từ gương mặt thanh tú xuống ngực, rơi xuống cánh tay nhỏ nhắn vẫn đang nắm hờ lấy cổ áo của mình không chịu buông tha kia.
"A, à cái này..."
Trân cũng học theo kéo dài giọng, bàn tay cô nhẹ nhàng buông cổ áo vốn gọn gàng bị cô làm cho nhăn nhúm kia ra. Trước khi bàn tay nhỏ rời khỏ khuôn ngực săn chắc của đối phương còn không quên sờ sờ, vuốt vuốt “nơi nhạy cảm ấy" rồi mới gấp lại cổ áo sơ mi trắng cho vuông vức. Sau đó thản nhiên buông một câu:
"Xin lỗi sếp, em lỡ tay, chỉ là lỡ tay thôi!"
"..."
Cả phòng thiết kế lại được một phen kinh ngạc, cái gì gọi là ăn miếng trả miếng, cao siêu. Em gái đồng nghiệp này khá lắm, dám công khai sàm sỡ sếp một cách trắng trợn như vậy đấy!

....

Những tháng ngày đen tối nhất trong cuộc đời Mai Quỳnh Trân bắt đầu.
Cô nghĩ mãi cũng không hiểu, đường đường là nhị thái tử " đến sếp tổng cũng phải kiêng dè" kia sao lại chạy đến nhận chức trưởng phòng thiết kế nhỏ bé này cơ chứ?
"Sao có thể như vậy được, sao có thể như vậy?"
Vừa bước chân vào nhà, Hạ Ngân Đồng liền bị bộ dạng đờ đẫn, người không ra người quỷ không ra quỷ của Trân làm cho chết khiếp.
"Sao thế Jenny? Lại xảy ra chuyện gì rồi phải không? Nói đi, lại có người hãm hại cậu à? Con hồ ly tinh đó là ai, nói cho tôi biết, tôi nhất định sẽ tìm nó đòi lại công bằng cho cậu."
Trân bật cười vì vẻ sốt sắng của Đồng Đồng, còn chưa kịp trả lời hàng loạt câu hỏi kia thì lại nghe thấy giọng cô bạn tiếp tục:
"Khoan đã, cậu có phải là Jenny không? Ý tôi là cậu có phải là Mai Quỳnh Trân không đó?"
Trân lại được dịp cười ha hả, bao nhiêu mệt nhọc trong ngày bỗng chốc tan biến cùng với sự vô tư của cô bạn.
"Đồng Đồng ơi là Đồng Đồng, chẳng lẽ cậu nghĩ mỗi lần tôi bị ai đó hãm hại lại biến thành người khác à?"
"Ơ thế không phải à, không phải thì tốt rồi."
"..."

Những ngày sau đó, Trân đi làm trong tình trạng nơm nớp lo sợ. Câu chuyện “lỡ tay li kì” hôm nọ gần như đã lan truyền khắp các hang hùm ngõ hẻm trong công ty. Một đồn mười, mười đồn trăm, câu chuyện "hiểu nhầm" đó không biết đã bị bóp méo đến như thế nào rồi.
Có kẻ ác mồm ác miệng còn nói Trân là hồ ly tinh, chưa gì đã công khai quyến rũ sếp mới.
"Mà cô nghĩ xem, người đó là ai chứ? Là nhị thái tử đó."
"Đúng rồi, nhắc đến mới nhớ nghe nói vụ việc lúc trước cô ta cũng được nhị thái tử bênh vực giúp đỡ đó."
"Ghê thiệt, ghê thiệt."
"Sau sự việc lần này, tôi càng khẳng định hai người ấy chắc chắn có gì đó mờ ám."
"Tôi còn nghe nói, con hồ ly tinh đó không phải dạng vừa đâu."
"Tôi cũng nghe nói..."
"..."
Câu chuyện cứ thế trải dài bất tận không có hồi kết. Toàn những chuyện cũ rích bị đào bới lại, nhưng chỉ là "tôi nghe nói" chứ mấy ai trong số họ thật sự được tận mắt chứng kiến bộ phim tình cảm lâm li bi đát ngày hôm đó?
Trân từ một cô gái an phận thủ thường bốc chốc trở nên nổi tiếng hơn bao giờ hết.
Ài, có ai mong cái sự nổi tiếng này đâu cơ chứ?
Ngay đến chủ đề vì sao nhị thái tử lại chạy đến nhận chức trưởng phòng bộ phận thiết kế nóng hổi đến như vậy cũng bị gạt sang một bên.
Lại nói đến nhân vật nam chính bất đắc dĩ ấy, sau khi nhận chức trưởng phòng, ngày nào hắn cũng đi làm đúng giờ, đối với những lời đàm tiếu của thiên hạ lại chẳng chút mảy may quan tâm.
Mà cũng đúng thôi, sau chuyện này hắn đâu có bị mất mát gì. Trong mắt nữ đồng nghiệp, hắn vẫn là hình ảnh một nhị thái tử đẹp trai sáng lạn, dịu dàng ấm áp như ánh mặt trời, người gặp người mê. Trong mắt nam đồng nghiệp, hắn lại càng anh tuấn rạng ngời, phong thái hút hồn khiến người người ngưỡng mộ cùng ghen tỵ.
Người hứng chịu hết tất cả những điều tiếng xấu không ai khác chỉ có thể là Trân, một nhân viên nhỏ bé không tiền, không quyền, không thế lực thật đáng thương.
Gì mà hồ ly tinh, gì mà mặt dày, gì mà háo sắc... Chỉ bằng những "danh từ" có tiếng mà không có miếng ấy thôi cũng đã khiến cho cô chật vật lắm rồi. Mà hắn, kẻ gây nên chuyện này còn ra vẻ như không có gì đáng bận tâm, ngày nào cũng gọi cô vào văn phòng của hắn vài lần chỉ để trách mắng “sao cô dám ngủ gật trong giờ làm việc?", "cô không thể nói chuyện phiếm trong giờ làm việc?", "không được phép ăn vặt trong giờ làm việc, cô không biết sao?”...
Lần nào Trân hứa hẹn thề thốt không tái phạm xong đi ra cũng mặt mày ủ rũ, nén giận đến nỗi mặt đỏ phừng phừng khiến người ngoài càng được một phen mường tượng lung tung.
Kiểu này, bảo Trân làm sao ngóc đầu lên được. Cô vẫn còn đang nung nấu vào một chuyện tình công sở đẹp đẽ với các nam đồng nghiệp trong công ty cơ mà.
Sau chuyện này, những anh chàng từng để mắt tán tỉnh Trân như tiểu Sinh, tiểu Lý cũng chạy mất dạng, không còn vây quanh mua đồ ăn thức uống cho cô như xưa nữa.
Thật tình, Trân lỗ nặng lắm rồi!
Công việc của sếp như thế nào cụ thể Trân không rõ lắm, cô chỉ thấy hắn rất nhàn rỗi. Thi thoảng lượn vài vòng quanh phòng xem nhân viên làm việc, hắn đi tới đâu nhân viên co rúm lại nín thở đến đó, những tiếng bàn tán xì xào cũng tự động im bặt.
Mỗi lần hắn đứng sau lưng Trân quan sát cô làm việc là cô lại cảm nhận được một luồng khí lạnh chạy dọc từ sống lưng lên đến đỉnh đầu, rõ ràng đang giữa mùa hè mà không khỏi rét run một trận.
Cứ như vậy, Trân nghĩ mình có nước bỏ việc chạy lấy mạng mất thôi.
Nói vậy chứ, khi những đồng nghiệp khác vẫn còn chịu đựng được thì Mai Quỳnh Trân cô đây làm sao có thể dễ dàng mà bỏ cuộc.
Dạo gần đây mắt Trân càng ngày càng mỏi, chắc vì cường độ làm với máy tính nhiều nên ảnh hưởng đến thị giác.
Anh chàng đồng nghiệp Lâm Đại Thành ngồi đối diện có lẽ vì thấy cô cứ chớp mắt liên tục nên lặng lẽ đặt lên bàn làm việc của cô một lọ nước nhỏ mắt. Nhưng đâu ai biết cô sợ cái việc nhỏ mắt ấy đến mức nào.
Cả một ngày làm việc, Trân cứ hết cầm lọ nước nhỏ mắt lên rồi lại đặt xuống. Đến cuối ngày, không biết phải lấy hết bao nhiêu can đảm cô mới mở được nắp chai nhỏ mắt, rồi lại cứ như vậy ngửa cổ lên không biết bao nhiêu lần mà vẫn chưa nhỏ được giọt nào vào trong tròng mắt.
Các đồng nghiệp thấy vậy đều tỏ vẻ lo lắng, có ý muốn giúp nhưng đều bị Trân từ chối thẳng thừng.
Mãi cho đến khi cái cổ đáng thương của cô đã mỏi nhừ, vừa định bỏ cuộc thì một bàn tay to lớn khẽ đặt lên vầng trán trơn bóng của cô ấn giữ, ép ngửa ra đằng sau.
Chưa để Trân kịp phản ứng, một bàn tay to lớn khác đã giật lấy lọ nước nhỏ trong tay cô. Cứ như thế rồi một giọt hai giọt nhỏ xuống đôi mắt vẫn đang mở to vì ngạc nhiên của cô.
“Á!!!"
Trân bất ngờ kêu lên một tiếng, đôi mắt chớp lấy chớp để, giọt nước mát lạnh theo đó lan tỏa trong tròng mắt, sau đó là cảm giác dễ chịu.
Đôi mắt khô hạn nhiều ngày cuối cùng cũng được cấp nước liền trở nên sáng lạn, nhìn đâu cũng thấy trong trẻo.
"Dễ dàng như thế, đơn giản như thế, mà mất cả ngày vẫn không làm được. Ngu ngốc!"
"..."
Hoàng Gia Hạo sau khi làm anh hùng xong liền để lại một câu nói không rõ ý tứ rồi đi thẳng.
Để mặc Trân cùng cả phòng thiết kế ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì vừa diễn ra...
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Mashiro-miuna

Gà BT
Nhóm Tác giả
Tham gia
18/3/18
Bài viết
1.965
Gạo
908,0
Trùi ui, lâu lắm rồi nàng mới ra chương mới. Vẫn câu cũ nha Khê, Miu đang hóng đây. >~<
Dạo này Miu bận quá, ít lên Gác thấy mồ, không ngờ Khê cũng lười vận động, đến bây giờ mới có. Nhưng thôi, tha cho Khê, vì chương này dài và cũng rất dễ thương. ^~^

Nhưng mà chương này Khê sai hơi bị lắm lỗi chính tả đấy.:3:v
Sửa cho Khê nà:
Trong khi tất cả c ác đồng nghiệp
cười cười nói:
điên người,gương mặt
vuốt“nơi nhạy cảm”rồi
"Sao thế Jenny? Lại
"Tôi cũng nghe nói
Câu này thiếu dấu kết câu. :v
cô không biết à?
nhàn rỗi.Thi

Khê coi và sửa nhoa~.

Từ độc giả trung thành. <3 =~=
cuteonion32
 

S.Ngư

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
14/8/16
Bài viết
580
Gạo
180,0
Trùi ui, lâu lắm rồi nàng mới ra chương mới. Vẫn câu cũ nha Khê, Miu đang hóng đây. >~<
Dạo này Miu bận quá, ít lên Gác thấy mồ, không ngờ Khê cũng lười vận động, đến bây giờ mới có. Nhưng thôi, tha cho Khê, vì chương này dài và cũng rất dễ thương. ^~^

Nhưng mà chương này Khê sai hơi bị lắm lỗi chính tả đấy.:3:v
Sửa cho Khê nà:






Câu này thiếu dấu kết câu. :v



Khê coi và sửa nhoa~.

Từ độc giả trung thành. <3 =~=
cuteonion32
Trời ơi Miu, Khê cảm động quá... Chỉ cần có những lời động viên này của Miu là Khê có thêm nhiều động lực để tiếp tục viết lách. Chúng ta đều bận như nhau, nhưng thỉnh thoảng Khê lên Gác sách cũng hay ghé qua truyện của Miu mà vẫn chưa thấy có chương mới nào là sao?
Miu cũng lười lắm nhé!!!
Giống câu nói trên của Miu, Khê cũng hóng truyện của Miu lắm đó.
Cảm ơn Miu đã giúp Khê vạch lá tìm sâu, Khê sẽ vào sửa lại liền... he he.
 

Mashiro-miuna

Gà BT
Nhóm Tác giả
Tham gia
18/3/18
Bài viết
1.965
Gạo
908,0
Trời ơi Miu, Khê cảm động quá... Chỉ cần có những lời động viên này của Miu là Khê có thêm nhiều động lực để tiếp tục viết lách. Chúng ta đều bận như nhau, nhưng thỉnh thoảng Khê lên Gác sách cũng hay ghé qua truyện của Miu mà vẫn chưa thấy có chương mới nào là sao?
Miu cũng lười lắm nhé!!!
Giống câu nói trên của Miu, Khê cũng hóng truyện của Miu lắm đó.
Cảm ơn Miu đã giúp Khê vạch lá tìm sâu, Khê sẽ vào sửa lại liền... he he.
Dạo này Miu bận lắm ý! ><
Lớp 8 thật sự là địa ngục, và Miu thì còn sắp thi học kì! Học cháy mặt ra đây này... :((:((:((
Mai phát đề cương rồi, và năm nay nhà trường còn cho thi sớm... :(

Khê hóng chương mới thiệt hả? >~<
Vậy Miu sẽ cố gắng nha! Dạo gần đây vùi đầu vào học nhiều quá mà Miu quên luôn cả việc viết... :P Ráng đợi nha bạn iu~.
 
Bên trên