15.1
Khắp các lối dẫn vào làng, sương phủ đặc quánh. Thành thử gần sáng rồi mà trời vẫn tối om om. Lúc này, một vài nhà đã rục rịch thổi cơm, khói từ ống ngói bốc lên tạo thành những mảng mỏng trắng đục, lởn vởn quanh mái bếp một lúc rồi lẫn vào cùng sương mù. Con gà trống già vội vã nhảy lên bờ giậu, dang hai cánh vỗ phành phạch, rồi rướn cái cổ lên mà gáy một hơi rõ to.
Phụng mở mắt, cô dụi dụi vài cái cho đỡ kèm nhèm rồi nhẹ nhàng vén màn chui ra.
Cô mò mẫm tìm dép xỏ vào chân rồi lại mò mẫm ra mở cửa, mỗi cử động đều thật khẽ để không làm bà thức giấc.
Hôm nay trời nhiều sương. Sương ướt đẫm trên những lộc non mới nhú, đọng thành giọt trên mái gianh và lấm tấm trên gàu gỗ.
Mặt trời còn lâu mới lên đây, Phụng thầm nghĩ khi cô thả gàu xuống giếng múc nước. Cô định nấu cháo khoai lang cho bữa sáng, đã lâu lắm rồi cô không dám ăn món cháo này, bởi nó nhắc cô nhớ đến mẹ thật nhiều.
Đó là những sáng như sáng này, mẹ dậy thật sớm, băm khoai lang đã phơi khô rồi ngâm với nước vo gạo cho ngấm sau đó bỏ vào nồi cháo trắng đang sôi sùng sục. Bà nội ngồi bên cạnh lặt đầu cá cơm rồi sên với đường cho keo lại. Cá cơm ăn kèm với cháo khoai, khi ấy bát cháo sẽ đậm vị thơm của gạo, ngọt của khoai và cay mặn của cá... Đưa chén cháo lên miệng húp đánh soạt một cái, sẽ không nhịn nổi mà suýt xoa khen ngon.
Phụng liếm môi, cảm giác thèm dâng lên tận đầu lưỡi. Cũng không hẳn là thèm cháo. Có lẽ là một hương vị nào đó đã thiếu từ rất lâu rồi chăng?
- Thế giới của những người lớn thật phức tạp.
Quyền nhìn Phụng, cậu thấy khó hiểu khi cô đột nhiên nói như thế.
- Ừm… Nhưng mà mày nấu cháo ngon đấy. – Quyền đặt bát cháo nhẵn thín xuống bậc thềm, cười.
Phụng không để tâm tới lời khen của Quyền, cô thở dài.
- Lòng tao luôn mâu thuẫn… về cái này cái kia.
- Là cái gì?
- Mọi thứ.
Quyền nghĩ chút rồi cũng thở dài.
- Mày tính nghỉ học thật à?
Phụng cụp mắt. Cô muốn nghỉ học, cô không muốn đi tìm bố mẹ… nhưng phần khuất trong cô lại không chịu yên lặng, nó thôi thúc cô làm điều ngược lại.
- Mày mà nghỉ, tao cũng nghỉ đấy. – Quyền bảo.
- Điên à? – Phụng quát. – Mày làm sao phải nghỉ?
- Thế mày làm sao phải nghỉ? – Quyền gân cổ đáp lại.
- Tao khác mày…
Phụng im lặng. Quyền cũng im lặng, máu dồn hết lên mặt ban nãy từ từ chảy xuống, lòng cậu cũng nguội. Đặt cánh tay lên bờ vai gầy gò, Quyền thấy thương Phụng hơn bao giờ hết. Đôi vai nhỏ bé ấy đã phải gồng gánh quá nhiều thứ.
- Nge tao, cố mà học cho hết, giống anh Chức ấy, rồi đem cái kiến thức giúp cho làng mình. – Phụng nói, đĩnh đạc hệt như lời cô Văn.
- Không có mày, đi học chán chết.
Phụng phì cười, gõ nhẹ lên đầu Quyền.
- Học ấm vào thân mày chứ ai.
Quyền xị mặt, cậu nhìn mái tóc đen nhánh rối bời bởi gió của Phụng, thuận tay tóm lấy, làu bàu.
- Con gái con đứa đầu tóc như tổ quạ.
Quyền vừa nói vừa tóm gọn hết tóc của Phụng ra phía sau gáy cô, cẩn thận vuốt cho vào nếp rồi lấy cọng rạ quấn qua vòng, thắt nút.
Phụng ngồi im cho Quyền cột tóc, tự dung thấy vừa buồn cười lại vừa thích thích.
- Sao mày biết cột tóc vậy?
- Xời, như cột rau vậy thôi. – Quyền đáp.
- …
- Sao?
- Không. – Phụng vừa cười vừa lắc đầu. Nếu Quyền mà bớt thô thiển một chút thì cậu không còn là Quyền nữa, mà là anh Chức mất rồi.
…
Bông hoa phượng đầu tiên nở bung trên tán lá xanh rì báo hiệu kì nghỉ hè sắp tới. Phụng nghiêng đầu nhìn sắc đỏ quen thuộc qua ổ của sổ, nụ cười chưa kịp vẽ lên thì đã tắt ngúm bởi khuôn mặt tái mét của bí thư trường bất thình lình xuất hiện ngay cửa sổ.
- Phụng, lên… lên… phòng thầy hiệu trưởng gấp gấp…
Cậu bạn vừa nói vừa thở, hình như là đã chạy quá nhanh.
Phụng chậm chạp gấp sách vở bỏ gọn vào hộc bàn, chậm chạp đứng dậy. Có chuyện gì nghiêm trọng sao? Ngoài việc đội Toán giành giải nhất tỉnh và việc đội Văn không có giải nào, kể cả giải an ủi ra, thì còn việc gì thầy hiệu trưởng muốn gặp cô nữa?
Dọc hành lang, lâu lâu bí thư lại đưa mắt liếc Phụng một cái rồi mau chóng nhìn thẳng phía trước như không có gì khiến Phụng càng lo lắng hơn. Cô níu tay áo cậu bạn, nhỏ giọng:
- Này, cậu biết đấy đi thi còn dựa vào chút may mắn… tớ chỉ là thiếu đúng chút may mắn đó thôi…
- Không phải chuyện đó đâu Phụng… Có người muốn gặp cậu đấy. Nghe bảo là từ miền Nam… đấy. – Bí thư nhấn mạnh hai chữ miền Nam.
Mặt Phụng biến sắc, cô khựng lại. Miền Nam ư?
- Người phụ nữ có đôi mắt giống cậu lắm.
Phụng đứng im, chân không tài nào nhúc nhích được nữa. Miền Nam, từ miền Nam tới và muốn gặp cô sao? Mắt giống cô nữa?
Phụng nắm chặt tay, cô xoay lưng chạy một mạch ra cổng trường, mặc cho bí thư í ơi gọi phía sau.
Cô thấy sợ hãi lắm, cô không dám nghĩ tới nữa. Nếu là họ thật thì cô phải làm gì? Cứ thế cô vừa nghĩ vừa chạy một mạch. Lúc này cô muốn nhào vào lòng bà. Chỉ ở trong lòng bà cô mới bình tâm được. Nghĩ vậy, cô càng chạy càng nhanh, bí thư không tài nào đuổi kịp, đành trở về trường.
…
Về nhà, lòng Phụng cũng không yên. Cô chạy ra cổng đứng ngóng về phía đầu con đường đất, cảm giác tiếc nuối. Lỡ họ đi luôn rồi thì sao? Phụng giựt mạnh hai tay, cảm thấy bực bội với chính mình. Ấy thế nhưng chỉ cần đầu đường lấp ló bóng người là cô lại ba chân bốn cẳng phóng như bay vào nhà, ngồi bệt xuống phía sau tủ gỗ, nín thở.
Cứ chạy ra chạy vào như vậy cũng được ba bốn lần. Bà Tỉnh nhịn không được sự khác lạ của cháu gái, đành hỏi. Nhưng Phụng toàn cười cười đánh trống lảng sang chuyện khác.
- Bà ơi, bà vào nhà đi ạ, ngồi đây nắng lắm ạ. – Phụng nài nỉ.
Bà Tỉnh phớt lờ, thong thả lấy trầu cau ra nhai, nghe gió thổi vi vu qua tán lá. Bà dỗi vì Phụng không chịu trả lời bà.
Dì Tiến phơi thóc ở trong sân nào hiểu đầu cua tai nheo ra sao, chỉ thấy một bà một cháu vui vẻ ở trước cổng thì cũng vui lây. Quên luôn việc anh Mạnh sao đi mãi từ sáng sớm vẫn chưa thấy về.
…
Đêm, Phụng không tài nào chợp mắt được. Cô thao láo nhìn ra phía cửa sổ, nơi có chum gốm xinh xinh và bầu trời nhiều sao. Cảm giác như những ngôi sao đang rớt cả vào trong chum gốm đầy nước đầu hè vậy.
Sáng, Phụng bỏ tập vở vào bọc, xách đi học, hôm qua chạy về nên cặp vẫn còn ở trên lớp. Ra đến cổng thì gặp Quyền chờ sẵn, cậu giơ cái cặp sách da bò lên, cười gian.
- Hôm qua sợ gì mà bỏ của chạy lấy người luôn vậy?
Phụng nhét tập vào cặp, buồn bực không nói nên lời. Cô đeo cặp lên vai, tự nhiên leo lên phía sau xe, ngồi mà không cần Quyền nói gì.
- Bí thư nhờ tao nhắn mày là ra chơi hôm nay lên phòng thầy hiệu trưởng…
Oạch!
- Ây da!
Phụng vội xuống xe nên chân nọ víu chân kia ngã dúi, cùi chỏ tay chống xuống đất rướm máu.
- Gì thế? Đang nhiên đang lành làm sao thế?
Quyền vội kéo Phụng đứng dậy, phủi đất bám trên người cô, định mắng vài câu cho đỡ bực nhưng nhìn mặt cô méo xẹo, cậu lại mềm lòng.
- Hậu đậu.
Cậu nắm tay Phụng kéo vào sân. Phụng ngoan ngoãn bước theo bởi cô không muốn tới trường nữa.
- Ở đây thôi, rửa ở đây, tay và đầu gối nữa… đừng để bà mày thấy. – Quyền thấp giọng bảo.
- Xời, hồi xưa ngày nào mà chả thầy da tróc vảy… - Phụng bĩu môi đáp.
- Giờ mày bao nhiêu tuổi rồi? Không biết xấu hổ.
- Ây da… - Phụng giãy nảy lên.
- Ha ha, xót chứ gì, cho chừa, ở đó mạnh mồm…
Quyền cười ha hả khi thấy Phụng nhăn nhó. Bộ dạng đáng ghét của Quyền khiến cậu lãnh nguyên gáo nước vào mặt.
- Ở đó mà cười đi…
Quyền vuốt nước trên mặt, mắt hấp háy nhìn bóng lưng Phụng.
- Ê, đi đâu đó, đi học mày...
- Không!
- Ơ, sao thế?
Chả sao cả, Phụng nghĩ trong lòng. Không gặp họ cũng chả sao cả. Dù gì cũng không gặp tám năm nay rồi. Nghĩ là nghĩ thế nhưng mắt cô sớm đã đỏ hoe.
…
Đứng cùng Phụng ngoài cửa phòng thầy hiệu trưởng là anh Chức. Chức có việc Đoàn đội nên về lại trường. Phụng thấy Chức thì như thấy cứu tinh của đời mình nên không bỏ lỡ cơ hội, liền kéo anh đi chung với mình.
Tới của phòng thầy hiệu trưởng thì cô không dám vào, níu tay Chức đứng bên ngoài hồi lâu.
- Anh vào cùng em mà, không có gì phải lo hết. – Chức cười dịu dàng như mọi lần.
Phụng ngước lên nhìn đôi mắt trong veo quen thuộc, nghe như có tiếng suối chảy khe khẽ bên tai. Anh lúc nào cũng bừng sáng như mặt trời vậy. Chức nắm lấy bàn tay lạnh ngắt của Phụng, siết nhẹ. Chỉ thế thôi Phụng cũng thấy đủ để cô can đảm hơn. Phụng hít một hơi thật sâu rồi bước vào trong.
Trong phòng đúng là lại có hai người một nam một nữ. Phụng nhìn khuôn mặt lạ hoắc cười với mình thì cũng tự nhiên cười lại. Họ trẻ và thân thiện, và dĩ nhiên họ không phải là “họ”. Phụng thở phào, nhưng liền sau đó có chút thất vọng. Thì ra cô đã tự mình nghĩ quá nhiều.
…
Bây giờ khắp làng không ai là không biết chuyện bài văn thi học sinh giỏi của Phụng sau khi được đăng tải trên mặt báo đã thu hút được nhiều sự quan tâm từ công chúng. Chính vì thế mà một tòa soạn có tiếng ở miền Nam đã không tiếc công cử tận hai phóng viên về làng Phụng tìm cô để phỏng vấn.
Ai cũng muốn biết cô bé tuổi đời còn trẻ nhưng đã có suy nghĩ rất sâu sắc ấy là người như thế nào. Đồng thời cũng muốn biết thêm về làng gốm mà cô bé luôn tự hào thực chất ra sao.
Dưới sự dẫn dắt và thái độ thân thiện của phóng viên, sau vài phút rụt rè ban đầu, Phụng đã trả lời trôi chảy tất cả các câu hỏi. Anh Chức bảo cô chỉ cần nói đúng như suy nghĩ của mình. Cuối cùng buổi phỏng vấn kết thúc nhanh hơn cô tưởng tượng. Phụng được xe con chở về đến tận cổng nhà.
Vài ngày sau người trong làng chuyền tay tờ báo có in hình Phụng đứng cạnh lò gốm, đó là bức hình của hai năm về trước trong lễ khai lò mới. Bác Đại tâm đắc nhất đoạn cô trả lời khi được hỏi về gốm, nên đọc lớn cho bà con nghe:
- Phóng viên hỏi con bé: Vì sao lại thích làm gốm mà không phải là một nghề nào khác. Con bé trả lời sao mấy người biết không? Nó bảo: là gốm chọn em chứ không phải em chọn gốm. Em là người con của gốm cũng như những người dân nơi đây, sinh ra và lớn lên cùng gốm. Gốm như máu thịt, hơi thở của em vậy.
Ở dưới tiếng vỗ tay rần rần, ai cũng bảo đúng là dân chuyên Văn trả lời có khác, câu nào câu nấy bóng bẩy nghe đã cái lỗ tai.
- Tiếp tiếp. Đoạn phóng viên hỏi ước mơ của con bé là gì, con bé đã nói ngắn gọn thế này: Em ước mình có thể khôi phục ngành nghề truyền thống của làng… Mở ngoặc, cô bé ấy lau nước mắt nhưng ánh mắt vô cùng mạnh mẽ và kiên định, đóng ngoặc… Hừm…
Bác Đại gấp tờ báo lại, ở dưới cũng im lặng. Không ai biết phải nói gì, họ vo vo ngón tay, họ khẽ hắng một tiếng trong họng, nhưng mắt ai nấy đều cay cay.
Phụng lặng lẽ ngồi ở góc hiên, bên cạnh cây lựu chúm chím những nụ đỏ, giở tờ báo ra đọc. Mắt cô dừng lại ở dòng ghi chú của phóng viên. “Khi chúng tôi hỏi em về bố mẹ, em bối rối rồi im lặng, đằng sau đôi mắt biếc ấy có lẽ là cả một câu chuyện dài.” Phụng chớp mắt, lòng cô bỗng nghiêng như chính đôi nét chữ ấy vậy, một bên chơi vơi một bên chìm ngỉm…
…
Một tuần sau, xe bán tải cùng một ô tô con ầm ầm chạy vào làng. Trên xe bán tải có cái chảo to ơi là to. Một người tinh ý nhận ra đó là xe của đài truyền hình lớn nhất nước.
Xe ô tô con chạy tới tận cổng nhà Phụng, đón cô ra chỗ xe bán tải. Họ lại phỏng vấn cô về gốm, nhưng lần này không chỉ mỗi cô mà họ còn phỏng vấn cả bác Đại, bác Cần… những người làm gốm khác nữa. Không chỉ ghi âm mà còn có cả ghi hình, ba bốn máy quay các góc khiến Phụng cùng mọi người choáng ngợp.
Bài báo về Phụng đã trở thành vấn đề nóng hổi trên cả nước, người ta dường như rất quan tâm đến việc cuối cùng cô và làng gốm sẽ như thế nào. Vì thế mà đài truyền hình mới cho xe xuống tận cái làng nhỏ xíu này làm phóng sự về gốm.
Đứng trước micro to đùng, Phụng thấy run lập cập. Rất đông dân làng đều đến để xem cô ghi hình. Nhưng rồi những khuôn mặt háo hức của mọi người khiến cô bình tĩnh hơn hẳn.
Sau khi người bên đài truyền hình rời đi, làng cô lại bình thường như mọi ngày, ai lo việc nấy. Nhưng, có cái gì đó tươi mới thổi vào cuộc sống buồn bã của họ và dù không rõ ràng cho lắm, nhưng ai nấy đều biết họ có quyền tiếp tục nuôi hi vọng cho gốm, và cho chính mình.
Khắp các lối dẫn vào làng, sương phủ đặc quánh. Thành thử gần sáng rồi mà trời vẫn tối om om. Lúc này, một vài nhà đã rục rịch thổi cơm, khói từ ống ngói bốc lên tạo thành những mảng mỏng trắng đục, lởn vởn quanh mái bếp một lúc rồi lẫn vào cùng sương mù. Con gà trống già vội vã nhảy lên bờ giậu, dang hai cánh vỗ phành phạch, rồi rướn cái cổ lên mà gáy một hơi rõ to.
Phụng mở mắt, cô dụi dụi vài cái cho đỡ kèm nhèm rồi nhẹ nhàng vén màn chui ra.
Cô mò mẫm tìm dép xỏ vào chân rồi lại mò mẫm ra mở cửa, mỗi cử động đều thật khẽ để không làm bà thức giấc.
Hôm nay trời nhiều sương. Sương ướt đẫm trên những lộc non mới nhú, đọng thành giọt trên mái gianh và lấm tấm trên gàu gỗ.
Mặt trời còn lâu mới lên đây, Phụng thầm nghĩ khi cô thả gàu xuống giếng múc nước. Cô định nấu cháo khoai lang cho bữa sáng, đã lâu lắm rồi cô không dám ăn món cháo này, bởi nó nhắc cô nhớ đến mẹ thật nhiều.
Đó là những sáng như sáng này, mẹ dậy thật sớm, băm khoai lang đã phơi khô rồi ngâm với nước vo gạo cho ngấm sau đó bỏ vào nồi cháo trắng đang sôi sùng sục. Bà nội ngồi bên cạnh lặt đầu cá cơm rồi sên với đường cho keo lại. Cá cơm ăn kèm với cháo khoai, khi ấy bát cháo sẽ đậm vị thơm của gạo, ngọt của khoai và cay mặn của cá... Đưa chén cháo lên miệng húp đánh soạt một cái, sẽ không nhịn nổi mà suýt xoa khen ngon.
Phụng liếm môi, cảm giác thèm dâng lên tận đầu lưỡi. Cũng không hẳn là thèm cháo. Có lẽ là một hương vị nào đó đã thiếu từ rất lâu rồi chăng?
- Thế giới của những người lớn thật phức tạp.
Quyền nhìn Phụng, cậu thấy khó hiểu khi cô đột nhiên nói như thế.
- Ừm… Nhưng mà mày nấu cháo ngon đấy. – Quyền đặt bát cháo nhẵn thín xuống bậc thềm, cười.
Phụng không để tâm tới lời khen của Quyền, cô thở dài.
- Lòng tao luôn mâu thuẫn… về cái này cái kia.
- Là cái gì?
- Mọi thứ.
Quyền nghĩ chút rồi cũng thở dài.
- Mày tính nghỉ học thật à?
Phụng cụp mắt. Cô muốn nghỉ học, cô không muốn đi tìm bố mẹ… nhưng phần khuất trong cô lại không chịu yên lặng, nó thôi thúc cô làm điều ngược lại.
- Mày mà nghỉ, tao cũng nghỉ đấy. – Quyền bảo.
- Điên à? – Phụng quát. – Mày làm sao phải nghỉ?
- Thế mày làm sao phải nghỉ? – Quyền gân cổ đáp lại.
- Tao khác mày…
Phụng im lặng. Quyền cũng im lặng, máu dồn hết lên mặt ban nãy từ từ chảy xuống, lòng cậu cũng nguội. Đặt cánh tay lên bờ vai gầy gò, Quyền thấy thương Phụng hơn bao giờ hết. Đôi vai nhỏ bé ấy đã phải gồng gánh quá nhiều thứ.
- Nge tao, cố mà học cho hết, giống anh Chức ấy, rồi đem cái kiến thức giúp cho làng mình. – Phụng nói, đĩnh đạc hệt như lời cô Văn.
- Không có mày, đi học chán chết.
Phụng phì cười, gõ nhẹ lên đầu Quyền.
- Học ấm vào thân mày chứ ai.
Quyền xị mặt, cậu nhìn mái tóc đen nhánh rối bời bởi gió của Phụng, thuận tay tóm lấy, làu bàu.
- Con gái con đứa đầu tóc như tổ quạ.
Quyền vừa nói vừa tóm gọn hết tóc của Phụng ra phía sau gáy cô, cẩn thận vuốt cho vào nếp rồi lấy cọng rạ quấn qua vòng, thắt nút.
Phụng ngồi im cho Quyền cột tóc, tự dung thấy vừa buồn cười lại vừa thích thích.
- Sao mày biết cột tóc vậy?
- Xời, như cột rau vậy thôi. – Quyền đáp.
- …
- Sao?
- Không. – Phụng vừa cười vừa lắc đầu. Nếu Quyền mà bớt thô thiển một chút thì cậu không còn là Quyền nữa, mà là anh Chức mất rồi.
…
Bông hoa phượng đầu tiên nở bung trên tán lá xanh rì báo hiệu kì nghỉ hè sắp tới. Phụng nghiêng đầu nhìn sắc đỏ quen thuộc qua ổ của sổ, nụ cười chưa kịp vẽ lên thì đã tắt ngúm bởi khuôn mặt tái mét của bí thư trường bất thình lình xuất hiện ngay cửa sổ.
- Phụng, lên… lên… phòng thầy hiệu trưởng gấp gấp…
Cậu bạn vừa nói vừa thở, hình như là đã chạy quá nhanh.
Phụng chậm chạp gấp sách vở bỏ gọn vào hộc bàn, chậm chạp đứng dậy. Có chuyện gì nghiêm trọng sao? Ngoài việc đội Toán giành giải nhất tỉnh và việc đội Văn không có giải nào, kể cả giải an ủi ra, thì còn việc gì thầy hiệu trưởng muốn gặp cô nữa?
Dọc hành lang, lâu lâu bí thư lại đưa mắt liếc Phụng một cái rồi mau chóng nhìn thẳng phía trước như không có gì khiến Phụng càng lo lắng hơn. Cô níu tay áo cậu bạn, nhỏ giọng:
- Này, cậu biết đấy đi thi còn dựa vào chút may mắn… tớ chỉ là thiếu đúng chút may mắn đó thôi…
- Không phải chuyện đó đâu Phụng… Có người muốn gặp cậu đấy. Nghe bảo là từ miền Nam… đấy. – Bí thư nhấn mạnh hai chữ miền Nam.
Mặt Phụng biến sắc, cô khựng lại. Miền Nam ư?
- Người phụ nữ có đôi mắt giống cậu lắm.
Phụng đứng im, chân không tài nào nhúc nhích được nữa. Miền Nam, từ miền Nam tới và muốn gặp cô sao? Mắt giống cô nữa?
Phụng nắm chặt tay, cô xoay lưng chạy một mạch ra cổng trường, mặc cho bí thư í ơi gọi phía sau.
Cô thấy sợ hãi lắm, cô không dám nghĩ tới nữa. Nếu là họ thật thì cô phải làm gì? Cứ thế cô vừa nghĩ vừa chạy một mạch. Lúc này cô muốn nhào vào lòng bà. Chỉ ở trong lòng bà cô mới bình tâm được. Nghĩ vậy, cô càng chạy càng nhanh, bí thư không tài nào đuổi kịp, đành trở về trường.
…
Về nhà, lòng Phụng cũng không yên. Cô chạy ra cổng đứng ngóng về phía đầu con đường đất, cảm giác tiếc nuối. Lỡ họ đi luôn rồi thì sao? Phụng giựt mạnh hai tay, cảm thấy bực bội với chính mình. Ấy thế nhưng chỉ cần đầu đường lấp ló bóng người là cô lại ba chân bốn cẳng phóng như bay vào nhà, ngồi bệt xuống phía sau tủ gỗ, nín thở.
Cứ chạy ra chạy vào như vậy cũng được ba bốn lần. Bà Tỉnh nhịn không được sự khác lạ của cháu gái, đành hỏi. Nhưng Phụng toàn cười cười đánh trống lảng sang chuyện khác.
- Bà ơi, bà vào nhà đi ạ, ngồi đây nắng lắm ạ. – Phụng nài nỉ.
Bà Tỉnh phớt lờ, thong thả lấy trầu cau ra nhai, nghe gió thổi vi vu qua tán lá. Bà dỗi vì Phụng không chịu trả lời bà.
Dì Tiến phơi thóc ở trong sân nào hiểu đầu cua tai nheo ra sao, chỉ thấy một bà một cháu vui vẻ ở trước cổng thì cũng vui lây. Quên luôn việc anh Mạnh sao đi mãi từ sáng sớm vẫn chưa thấy về.
…
Đêm, Phụng không tài nào chợp mắt được. Cô thao láo nhìn ra phía cửa sổ, nơi có chum gốm xinh xinh và bầu trời nhiều sao. Cảm giác như những ngôi sao đang rớt cả vào trong chum gốm đầy nước đầu hè vậy.
Sáng, Phụng bỏ tập vở vào bọc, xách đi học, hôm qua chạy về nên cặp vẫn còn ở trên lớp. Ra đến cổng thì gặp Quyền chờ sẵn, cậu giơ cái cặp sách da bò lên, cười gian.
- Hôm qua sợ gì mà bỏ của chạy lấy người luôn vậy?
Phụng nhét tập vào cặp, buồn bực không nói nên lời. Cô đeo cặp lên vai, tự nhiên leo lên phía sau xe, ngồi mà không cần Quyền nói gì.
- Bí thư nhờ tao nhắn mày là ra chơi hôm nay lên phòng thầy hiệu trưởng…
Oạch!
- Ây da!
Phụng vội xuống xe nên chân nọ víu chân kia ngã dúi, cùi chỏ tay chống xuống đất rướm máu.
- Gì thế? Đang nhiên đang lành làm sao thế?
Quyền vội kéo Phụng đứng dậy, phủi đất bám trên người cô, định mắng vài câu cho đỡ bực nhưng nhìn mặt cô méo xẹo, cậu lại mềm lòng.
- Hậu đậu.
Cậu nắm tay Phụng kéo vào sân. Phụng ngoan ngoãn bước theo bởi cô không muốn tới trường nữa.
- Ở đây thôi, rửa ở đây, tay và đầu gối nữa… đừng để bà mày thấy. – Quyền thấp giọng bảo.
- Xời, hồi xưa ngày nào mà chả thầy da tróc vảy… - Phụng bĩu môi đáp.
- Giờ mày bao nhiêu tuổi rồi? Không biết xấu hổ.
- Ây da… - Phụng giãy nảy lên.
- Ha ha, xót chứ gì, cho chừa, ở đó mạnh mồm…
Quyền cười ha hả khi thấy Phụng nhăn nhó. Bộ dạng đáng ghét của Quyền khiến cậu lãnh nguyên gáo nước vào mặt.
- Ở đó mà cười đi…
Quyền vuốt nước trên mặt, mắt hấp háy nhìn bóng lưng Phụng.
- Ê, đi đâu đó, đi học mày...
- Không!
- Ơ, sao thế?
Chả sao cả, Phụng nghĩ trong lòng. Không gặp họ cũng chả sao cả. Dù gì cũng không gặp tám năm nay rồi. Nghĩ là nghĩ thế nhưng mắt cô sớm đã đỏ hoe.
…
Đứng cùng Phụng ngoài cửa phòng thầy hiệu trưởng là anh Chức. Chức có việc Đoàn đội nên về lại trường. Phụng thấy Chức thì như thấy cứu tinh của đời mình nên không bỏ lỡ cơ hội, liền kéo anh đi chung với mình.
Tới của phòng thầy hiệu trưởng thì cô không dám vào, níu tay Chức đứng bên ngoài hồi lâu.
- Anh vào cùng em mà, không có gì phải lo hết. – Chức cười dịu dàng như mọi lần.
Phụng ngước lên nhìn đôi mắt trong veo quen thuộc, nghe như có tiếng suối chảy khe khẽ bên tai. Anh lúc nào cũng bừng sáng như mặt trời vậy. Chức nắm lấy bàn tay lạnh ngắt của Phụng, siết nhẹ. Chỉ thế thôi Phụng cũng thấy đủ để cô can đảm hơn. Phụng hít một hơi thật sâu rồi bước vào trong.
Trong phòng đúng là lại có hai người một nam một nữ. Phụng nhìn khuôn mặt lạ hoắc cười với mình thì cũng tự nhiên cười lại. Họ trẻ và thân thiện, và dĩ nhiên họ không phải là “họ”. Phụng thở phào, nhưng liền sau đó có chút thất vọng. Thì ra cô đã tự mình nghĩ quá nhiều.
…
Bây giờ khắp làng không ai là không biết chuyện bài văn thi học sinh giỏi của Phụng sau khi được đăng tải trên mặt báo đã thu hút được nhiều sự quan tâm từ công chúng. Chính vì thế mà một tòa soạn có tiếng ở miền Nam đã không tiếc công cử tận hai phóng viên về làng Phụng tìm cô để phỏng vấn.
Ai cũng muốn biết cô bé tuổi đời còn trẻ nhưng đã có suy nghĩ rất sâu sắc ấy là người như thế nào. Đồng thời cũng muốn biết thêm về làng gốm mà cô bé luôn tự hào thực chất ra sao.
Dưới sự dẫn dắt và thái độ thân thiện của phóng viên, sau vài phút rụt rè ban đầu, Phụng đã trả lời trôi chảy tất cả các câu hỏi. Anh Chức bảo cô chỉ cần nói đúng như suy nghĩ của mình. Cuối cùng buổi phỏng vấn kết thúc nhanh hơn cô tưởng tượng. Phụng được xe con chở về đến tận cổng nhà.
Vài ngày sau người trong làng chuyền tay tờ báo có in hình Phụng đứng cạnh lò gốm, đó là bức hình của hai năm về trước trong lễ khai lò mới. Bác Đại tâm đắc nhất đoạn cô trả lời khi được hỏi về gốm, nên đọc lớn cho bà con nghe:
- Phóng viên hỏi con bé: Vì sao lại thích làm gốm mà không phải là một nghề nào khác. Con bé trả lời sao mấy người biết không? Nó bảo: là gốm chọn em chứ không phải em chọn gốm. Em là người con của gốm cũng như những người dân nơi đây, sinh ra và lớn lên cùng gốm. Gốm như máu thịt, hơi thở của em vậy.
Ở dưới tiếng vỗ tay rần rần, ai cũng bảo đúng là dân chuyên Văn trả lời có khác, câu nào câu nấy bóng bẩy nghe đã cái lỗ tai.
- Tiếp tiếp. Đoạn phóng viên hỏi ước mơ của con bé là gì, con bé đã nói ngắn gọn thế này: Em ước mình có thể khôi phục ngành nghề truyền thống của làng… Mở ngoặc, cô bé ấy lau nước mắt nhưng ánh mắt vô cùng mạnh mẽ và kiên định, đóng ngoặc… Hừm…
Bác Đại gấp tờ báo lại, ở dưới cũng im lặng. Không ai biết phải nói gì, họ vo vo ngón tay, họ khẽ hắng một tiếng trong họng, nhưng mắt ai nấy đều cay cay.
Phụng lặng lẽ ngồi ở góc hiên, bên cạnh cây lựu chúm chím những nụ đỏ, giở tờ báo ra đọc. Mắt cô dừng lại ở dòng ghi chú của phóng viên. “Khi chúng tôi hỏi em về bố mẹ, em bối rối rồi im lặng, đằng sau đôi mắt biếc ấy có lẽ là cả một câu chuyện dài.” Phụng chớp mắt, lòng cô bỗng nghiêng như chính đôi nét chữ ấy vậy, một bên chơi vơi một bên chìm ngỉm…
…
Một tuần sau, xe bán tải cùng một ô tô con ầm ầm chạy vào làng. Trên xe bán tải có cái chảo to ơi là to. Một người tinh ý nhận ra đó là xe của đài truyền hình lớn nhất nước.
Xe ô tô con chạy tới tận cổng nhà Phụng, đón cô ra chỗ xe bán tải. Họ lại phỏng vấn cô về gốm, nhưng lần này không chỉ mỗi cô mà họ còn phỏng vấn cả bác Đại, bác Cần… những người làm gốm khác nữa. Không chỉ ghi âm mà còn có cả ghi hình, ba bốn máy quay các góc khiến Phụng cùng mọi người choáng ngợp.
Bài báo về Phụng đã trở thành vấn đề nóng hổi trên cả nước, người ta dường như rất quan tâm đến việc cuối cùng cô và làng gốm sẽ như thế nào. Vì thế mà đài truyền hình mới cho xe xuống tận cái làng nhỏ xíu này làm phóng sự về gốm.
Đứng trước micro to đùng, Phụng thấy run lập cập. Rất đông dân làng đều đến để xem cô ghi hình. Nhưng rồi những khuôn mặt háo hức của mọi người khiến cô bình tĩnh hơn hẳn.
Sau khi người bên đài truyền hình rời đi, làng cô lại bình thường như mọi ngày, ai lo việc nấy. Nhưng, có cái gì đó tươi mới thổi vào cuộc sống buồn bã của họ và dù không rõ ràng cho lắm, nhưng ai nấy đều biết họ có quyền tiếp tục nuôi hi vọng cho gốm, và cho chính mình.
Chỉnh sửa lần cuối: