Lâu không lên đọc liền mấy chương, một chữ thôi: đã!
=> Lồng? Hay mặt trong cánh hoa?Men hoa đào khi nung xong có ánh hồng nhàn nhạt như lòng trong cánh hoa.
=> Like.Nhìn những bông hoa tim tím mỏng manh phất phơ trong gió, lòng cô bỗng nhẹ dần. Hoa mía không hương, chỉ có sắc. Sắc hoa nhàn nhạt không đủ khảm vào tâm trí nhưng cũng giống như hoa tre, những ai yêu vị nồng của đất mới thấy quý màu hoa thanh khiết này.
Quyền thuận tay ngắt mấy chum bông còn nguyên vẹn rồi cột túm lại, đưa Phụng.
=> Đoạn này nên để tự nhiên hơn một chút bằng cách để Q tủm tỉm cười, rồi Phụng hỏi răng mà cười, Q sẽ bất giác chạm tay lên má P, biến câu thoại thành câu hỏi. Tui thấy nó tự nhiên hơn, bớt chút chút độ sến của câu này. Nhưng cái này là góp ý thôi nhá, bà thấy ổn thì ok, cứ để thế.Quyền thuận tay ngắt mấy chum bông còn nguyên vẹn rồi cột túm lại, đưa Phụng. Cô cầm lấy, cười dịu dàng. Quyền bất giác chạm tay lên má Phụng, trong mắt có chút hân hoan.
- Tao nghĩ tao đã tìm thấy bông hoa đẹp nhất trên đời rồi.
=> Vậy trước nó bị khóa vì sao? Vì bà Phụng ko muốn cô nghe câu chuyện đồn thổi không hay ho về bà cố? Tui cảm nhận thế, nhưng mà phải tự suy ra, bà nên chăng cho thêm một câu giải thích?Từ bận kể cho Phụng nghe câu chuyện về bà cố, ngăn tủ không còn bị khóa nữa.
=> Không hiểu dụng ý của câu này.- Bà ơi, có bao giờ bà nhìn cháu mà thành anh Chức không?
Bà Tỉnh đang bổ cau, nghe Phụng hỏi sém tí nữa là cắt luôn vào tay.
- Lạnh quá, cháu chạy ra ngoài chút nha bà! – Phụng gãi đầu, chạy biến ra cửa.
Bà Tỉnh chau mày, Phụng hôm nay nom lạ lạ. Con bé lại nhớ bố mẹ hay sao? Tiếng thở dài khe khẽ hòa lẫn vào tiếng gió, lởn vởn quanh nhà.
=> Like mạnh, bà viết những đoạn này thấm dã man. ^^Phụng bỏ cọng rau vào chậu nước. Cọng rau nhanh chóng chìm xuống dưới đáy, mặt nước phẳng lặng như chưa từng xao động. Cô có bỏ thêm bao nhiêu cọng rau dài ngắn khác nhau nữa thì mặt nước cũng rung rinh một chút, sau đó lại tĩnh lặng như ban đầu. Phụng cụp mắt, cô ước gì mình được như mặt nước này, dù cuộc sống có ném bao nhiêu phiền muộn, lòng cô cũng như mặt nước, đón lấy và bình thản. Phiền muộn rồi cũng chìm ngỉm.
Phụng kéo luôn thanh chống, sập hết của sổ xuống.
=> Hai câu thoại này tui thấy nó không tự nhiên, hơi kịch, mà cũng không phản ánh được cái mộc của nông thôn. Tui gợi ý:- Em không làm vậy cũng được mà.
Chức lặng yên nhìn Phụng tỉ mẩn lau bụi một lúc rồi mới lên tiếng.
- Sắp thi rồi, em nên nghỉ ngơi nhiều hơn.
ô biết gốm có bụi có bẩn hay nầm mốc
=> hở?Và bất cứ giấc mơ nào cũng có ngày kết thúc, đó là ngày hoặc hi vọng hoặc sợ hãi chiến thắng.
- Hừ, chẳng qua hôm nay tao mặc áo mới thôi, tao là tao sợ mẹ đánh chứ không phải sợ mày nhá.
=> Đọc lại câu này mấy lần, đều thấy bỏ từ bỗng dưng đi sẽ hay hơn.Bởi thế, lòng cậu bỗng dưng ấm áp hơn.
=> Thêm câu vào giữa câu 2 và 3: Chả biết hôm nay Phụng tết bím có phải vì sinh nhật cậu không? => Tăng cái độ tưởng bở của Quyền, với ăn khớp với chi tiết tự nhiên đổi kiểu tó của Phụng ở trên. Không đổi cũng ok, không làm sao hết. ^^Quyền gật đầu, e dè liếc Phụng. Phụng hôm nay trông thật xinh và cũng thật hiền. Không biết nếu cậu bảo ước mơ của cậu thay đổi qua mỗi năm thì cô có đòi lại con cá này không.
> Viết hoa tên riêngBác cần giật mình.
> Đoạn này hay kinh khủng.Phụng bỗng thấy thương màu men bóng loáng nhọc nhằn nâu thẫm, thứ màu chẳng khác gì bùn ruộng, bùn ao… lấm lem chân tay người dân nơi đây. Bà cô vẫn bảo ngày nào tay chân còn vấy bẩn, còn dính đất là ngày đó cái bụng còn được no, cái thân còn được ấm. Đôi lúc cô nghĩ, có phải cuộc sống chỉ đơn giản như thế, vỏn vẹn quanh cái bếp và khoảnh sân.
Đoạn này nên để tự nhiên hơn một chút bằng cách để Q tủm tỉm cười, rồi Phụng hỏi răng mà cười, Q sẽ bất giác chạm tay lên má P, biến câu thoại thành câu hỏi. Tui thấy nó tự nhiên hơn, bớt chút chút độ sến của câu này. Nhưng cái này là góp ý thôi nhá, bà thấy ổn thì ok, cứ để thế.
> Không hiểu dụng ý của câu này.
Chung suy nghĩ nên lười trích lại!^^=> Like mạnh, bà viết những đoạn này thấm dã man. ^^
Em nghĩ là vì Phụng nhìn chị ra người trong tấm hình, mà theo bà nói là bà cố đó. Nên là Phụng mới thắc mắc sao Phụng lại nhìn người này ra người khác như thế. Em đoán thế.Sao lại nhìn Phụng ra Chức? Hay ý bà là nhìn Phụng ra Chị?
Ukie, tui sẽ sửa chỗ này, nghĩ xem thêm ra sao.Tui cảm nhận thế, nhưng mà phải tự suy ra, bà nên chăng cho thêm một câu giải thích?
Không hiểu khúc biến thoại thành câu hỏi, ý là chêm vào khúc nào thế, bà nói rõ cho tui với. Huhu.=> Đoạn này nên để tự nhiên hơn một chút bằng cách để Q tủm tỉm cười, rồi Phụng hỏi răng mà cười, Q sẽ bất giác chạm tay lên má P, biến câu thoại thành câu hỏi.
Tui có thời gian đâu, cứ copy còm về lưu thôi, chưa có sửa được.Bà Ki Nô góp ý rồi mà chưa thèm sửa là sao? >"<
Âu cơ.Đọc lại câu này mấy lần, đều thấy bỏ từ bỗng dưng đi sẽ hay hơn.
=> tui sửa luôn rồi, dạo này nhiễm phim quá.=> Hai câu thoại này tui thấy nó không tự nhiên, hơi kịch, mà cũng không phản ánh được cái mộc của nông thôn. Tui gợi ý:
- Ôi trời, ai bảo em làm mấy việc này chứ?
- Sắp thi rồi, không học thì nghỉ, sao em cứ tham việc thế?
Chương này rất hay, ăn đứt chương trước, câu văn trau chuốt hơn, hình ảnh cũng đẹp hơn, nói chung là không thấy gì để sửa hết.
Nếu mà chương nào phong độ của chị cũng ổn định thế này thì tốt.
Ùa ha, em ói chị mới để ý. Lần sau cho Chức vậy, còn mấy loại hoa nữa lận.sao thằng Quyền lúc nào cũng dính tới bông với hoa vậy?
Muôn thuở....Chung suy nghĩ nên lười trích lại!^^
Hehe, cày típ 2 chương nhá, tui mới up thêm í.Chương kia mai tui cày típ nhá!
>,< điêu giống vụ đom đóm trong vườn vải hông?Đúng là cái đoạn thằng Q chọc má Phụng tui hơi bị nổi da gà á! Điêu điêu!^^.
Yesssssssssss, đoán trúng phóc.Em nghĩ là vì Phụng nhìn chị ra người trong tấm hình, mà theo bà nói là bà cố đó. Nên là Phụng mới thắc mắc sao Phụng lại nhìn người này ra người khác như thế. Em đoán thế.
Chị Ô ăn quan hiện đang ở đâu, gia đình đang lo lắng, mong chị trở về sớm để giải tỏa nghi vấn trong lòng.
=> Trong truyện này, đây là lần thứ BA tui nhắc bà về lỗi chính tả từ này nha. >"<tay xách nàn đi chợ.
=> Thêm "...không được gặp anh Chức, không được chơi với Quyền..." ^^Thế là Phụng lại bận rộn với suy nghĩ mới, về cái chết và sự sống. Chết sẽ buồn lắm, cô không được làm gốm, không được nói chuyện với bà, không được ăn vặt và đi chơi…
- Đưa nàn cho anh.
Anh ngoắc nàn vào ghi đông,
Chức bỏ mấy quả cà vào nàn