Chương 17
Có người nói khi yêu thì không cần lý do nào cả, nhưng khi chia tay thì người ta nghĩ ra vô vàn lý do để bào chữa cho việc ấy. Đối với Hạ Vũ thì ngược lại. Nếu hỏi Hạ Vũ vì sao thích Thiên, Hạ Vũ có thể trả lời vì rất nhiều lý do nhưng lý do vì sao chia tay, Hạ Vũ không thể tìm cho mình một câu trả lời thỏa đáng. Mọi người sẽ rất ngạc nhiên khi tình cảm của Hạ Vũ và Thiên đang tốt đẹp và tràn đầy hy vọng như vậy thì lại bị Hạ Vũ đột ngột cắt đứt. Mọi người sẽ chẳng tin vào bất kỳ một lý do nào nếu Hạ Vũ đưa ra. Bảo không hợp nhau ư? Rất hợp là đằng khác. Bảo không vui khi ở bênh Thiên ư? Rất vui vẻ mà. Bảo không thực lòng thích Thiên ư? Thế sao lại để cậu ấy ôm hôn, sao lại bồi hồi mỗi khi cậu ấy rời môi. Bảo yêu Việt ư? Vì yêu Việt nên quyết định chia tay ư? Việt đâu có thích Hạ Vũ, nếu yêu Việt sao không từ chối dứt khoát dây dưa với Thiên ngay từ lần đầu.
Không một ai có thể lý giải cho việc Hạ Vũ và Thiên đột ngột chấm dứt. Tất nhiên người ngạc nhiên nhất và không đồng ý là Thiên. Khi nghe Hạ Vũ nói lời chia tay ở nhà Dũng, Thiên đã điên cuồng không chấp nhận. Thiên đấm rất mạnh tay vào tường và hỏi lý do, hỏi những câu hỏi mà Hã Vũ đã không trả lời được ở trên. Hạ Vũ chỉ biết im lặng, rồi lại là lần đầu tiên Hạ Vũ nhìn thấy Thiên khóc. Cậu ấy ôm mặt và khóc trước mặt Hạ Vũ, Hạ Vũ đã có lúc định chạy lại ôm lấy Thiên và rút lại những gì vừa nói. Nhưng như một bức tượng, Hạ Vũ cứ ngồi đấy, chỉ biết nói câu: “Thực xin lỗi. Hạ Vũ không còn thích Thiên nữa” rồi đứng dậy bỏ về. Thiên lao ra đuổi theo nhưng bị Dũng giữ lại, Hạ Vũ đã nhờ Dũng ngăn cản Thiên vì Hạ Vũ biết Thiên sẽ không bao giờ từ bỏ.
Tình yêu đôi khi người ngoài cuộc không hiểu được, đến người trong cuộc cũng không hiểu được vì sao. Khi tình yêu đang ở trong giai đoạn tươi đẹp nhất, thì ngay chính lúc ấy, những nỗi sợ hãi bị lạc mất nhau, sợ sẽ làm tổn thương nhau, sợ bản thân mình đang quá hạnh phúc…rất nhiều nỗi sợ cứ vây chặt lấy mình. Hạ Vũ đã cảm thấy như vậy, như một lời tự bào chữa cho câu nói chia tay với Thiên. Thiên đã tìm đủ mọi cách để níu giữ, nhưng trái tim sắt đá của Hạ Vũ vẫn im lặng từ chối. Bạn bè ai cũng trách Hạ Vũ vô tình, trách Hạ Vũ sao có thể nhẫn tâm đến vậy. Những ngày tháng ấy với Hạ Vũ và Thiên, thực chẳng khác gì bị đày đọa tinh thần và thể xác. Nhìn thấy Thiên ở cổng trường học người gầy rộc đi Hạ Vũ không khỏi xót xa. Tại sao lại sợ mình được hạnh phúc? Tại sao phải làm khổ mình và Thiên như vậy? Tại sao lại cứ phải nhớ Việt?... Tại sao, tại sao… Hạ Vũ quay cuồng trong hàng ngàn câu hỏi rồi quyết đinh đến nhà tìm Thiên sau hai tháng không gặp để xác định lại rõ tình cảm của mình.
Hạ Vũ dừng xe định bấm chuông cửa thì con bé chợt nhận ra giọng nói quen thuộc từ phòng khách nhà Thiên phát ra, giọng nói với sự giận dữ được kìm nén lại:
“Tại sao lại chia tay? Chẳng phải hai người đang tốt đẹp sao?”
Câu hỏi vừa dứt lời thì giọng Thiên rất gay gắt, bực bội xen lẫn sự mỉa mai cất lên:
“Mày có tư cách gì mà hỏi tao câu ấy? Ngay từ đầu mày bảo với tao mày không quan tâm đến Hạ Vũ, mày nhường tao thứ mày không cần, thứ mày không cần thì tao cũng chỉ vui đùa thôi, không thích nữa thì bỏ…”
Thiên còn nói thêm những điều gì đó, nhưng Hạ Vũ không còn nghe thấy, chỉ thấy bên tai mình lùng bùng rất nhiều câu nói toàn là giọng của Thiên, giọng của Việt. Hạ Vũ cứ như một con rối trong mắt hai người đấy, Hạ Vũ là một thứ đồ chơi của tụi mới lớn, Hạ Vũ là thứ đồ chơi không ai cần… Bàng hoàng một lúc, Hạ Vũ lên xe và quay về nhà, nước mắt không thể dừng trên gương mặt. Hình ảnh Thiên vui sướng, nhõng nhẽo khi bên Hạ Vũ, lúc Thiên quỳ gối và cả lúc Thiên khóc nữa, cứ chập chờn trong tâm trí Hạ Vũ. Hạ Vũ không muốn tin, không muốn tin những điều mình vừa nghe được.
Hạnh nhìn Hạ Vũ buồn bã:
“Mày không nên tin những gì Thiên nói với Việt, bọn con trai chẳng đứa nào thừa nhận mình “bị đá” đâu, mà lại phải thừa nhận với người con trai mà bạn gái mình thích thì có mà điên, tao không nghĩ Thiên là người như vậy.”
“Mày không ở đấy, mày không biết được thái độ và những câu sau đó Thiên nói đâu. Cậu ta nói vì tao tỏ ra quá si mê Việt nên cậu ta muốn thử xem mình có đủ sức làm tao thay đổi được không? Tao nghĩ cũng giống như tao từng thử với Trung ấy. Chỉ có điều Thiên không dừng lại sớm giống tao, còn tao thì quá ngu ngốc lại ngã vào cái trò chơi ấy.” Hạ Vũ chua chát nói: “Tao nghĩ thông rồi, việc gì tao phải vì hai tên đấy mà đau lòng cơ chứ, tao chán ghét tụi con trai, chẳng đứa nào là tốt đẹp và thật lòng cả đâu. Mày xem, rồi tao sẽ cho hai tên đấy biết, thứ bỏ đi như tao có bao nhiêu người cần…”
“Mày lại làm sao rồi Hạ Vũ, lại nghĩ ra cái trò gì mới đây?” Hạnh lo lắng.
* * *
Giáng sinh, hơn hai tháng Hạ Vũ và Thiên không nói chuyện với nhau, cả hai vẫn gặp nhau ở cồng trường nhưng Thiên không còn tìm đủ mọi cách bắt chuyện như trước đây nữa. Hạ Vũ lại cảm thấy đôi chút hụt hẫng, phải chăng Thiên hoàn toàn chấp nhận việc Hạ Vũ không còn là bạn gái mình nữa. Đáng ra phải vui vì điều ấy vì chính Hạ Vũ là người buông tay, thế nhưng sao lại thấy nặng nề như vậy nhỉ? Dũng từ tầng trên chạy xuống, đưa cho Hạ Vũ một hộp quà của Thiên tặng. Bên trong là một chiếc khăn, một đôi tất và một đôi găng tay với tấm thiệp: “Không có Thiên bên cạnh, hy vọng Hạ Vũ sẽ được ấm áp hết mùa đông này.”
Hạ Vũ nghĩ mãi không thông, Thiên đang định làm trò gì vậy, cậu ta có thực sự thích Hạ Vũ không hay lại đang định chơi một trò chơi mới. Nếu muốn chơi, Hạ Vũ sẽ chơi cùng:
“A lô.” Thiên nghe máy.
“Chúng ta đã chia tay rồi, sao Thiên còn tặng quà cho Hạ Vũ?” Hạ Vũ gọi điện hỏi Thiên.
Nghe thấy vậy Thiên cười buồn: “Ai bảo với Hạ Vũ là Thiên đã đồng ý chia tay, hơn hai tháng qua Thiên đã chờ ngày Hạ Vũ chủ động gọi điện cho Thiên và cuối cùng ngày ấy cũng đến. Thiên không tin là Hạ Vũ không còn tình cảm gì với Thiên, chỉ là Hạ Vũ đang cân nhắc suy nghĩ thôi. Giờ chúng ta quay lại được không?”
Nghe những lời của Thiên, nghĩ lại những gì đã nghe được hôm trước, Hạ Vũ càng cảm thấy khó chịu:
“Thiên có cần phải đóng kịch như vậy nữa không? Có mệt mỏi không?”
“Hạ Vũ… Hạ Vũ nói gì? Thiên không hiểu.” Giọng Thiên hoang mang, lo lắng.
“Những gì Thiên và Việt nói chuyện, tôi đã nghe thấy hết rồi.”
“Hạ Vũ đến tìm Thiên ư? Chuyện đấy, chuyện đấy nghe Thiên giải thích được không? Chỉ là trong lúc tức giận mới nói với Việt thế thôi, không phải là sự thật đâu? Thiên không hề có ý đó, Thiên thực sự yêu Hạ Vũ.”
Thiên nói một hơi như sợ Hạ Vũ không cho cậu giải thích, Hạ Vũ cười:
“Không phải làm như thế đâu, đằng nào Hạ Vũ cũng là cô gái không ai cần. Hạ Vũ đã nói chúng ta chia tay rồi thì nhất định là như vậy, không có quay lại gì cả. Chỉ là gọi điện cảm ơn món quà của Thiên, đồng thời thông báo cho Thiên biết, Hạ Vũ không yêu Việt mà cũng chẳng yêu Thiên, con người thật của Hạ Vũ cũng thích chơi trò chơi chinh phục lắm. Hạ Vũ có người yêu mới rồi, nếu muốn nhìn thấy Hạ Vũ hôn người khác thì mới chịu từ bỏ thì chiều chủ nhật đến quán cà phê “Hoa tím” gần sân vận động Thiên sẽ biết. Hy vọng chúng ta vẫn là bạn nhỉ?”
Hạ Vũ dập máy luôn, cảm giác có một chút chiến thắng trong lòng. Không hiểu vì sao mọi chuyện lại trở thành như vậy. Trong lớp ngoài Thanh ra Hạ Vũ thường hay nói chuyện với bạn gái khác tên Hương ngồi ở bàn dưới. Mới vừa rồi đến nhà Hương chơi, Hạ Vũ gặp nhóm bạn của người yêu Hương, trong đó có một người con trai tên Lâm làm Hạ Vũ chú ý. Thực xấu hổ mà nói sự chú ý ấy bắt nguồn từ chiếc áo sơ mi Lâm mặc, đó là áo kẻ ca rô và Việt thì rất hay mặc áo kẻ như vậy. Hạ Vũ cảm thấy ở Lâm có điều gì đấy tương tự Việt, trong lòng Hạ Vũ không thể khống chế mình nghĩ đến Việt. Lâm hơn Hạ Vũ ba tuổi, anh thi trượt đại học và đang ở nhà ôn thi năm nữa. Như bắt gặp được ánh mắt của một cô bé đang hướng về mình, Lâm đã lại gần làm quen và hẹn Hạ Vũ chủ nhật tuần sau đi uống nước. Nghĩ đến trò chơi của mình, nghĩ đến Việt và Thiên, Hạ Vũ gật đầu đồng ý.
Trong quá cà phê “Hoa tím” hôm đấy, Hạ Vũ không biết Thiên có đến hay đang nhìn trộm không nhưng Hạ Vũ luôn mỉm cười nói chuyện với Lâm. Lần đầu tiên tiếp xúc với con trai lớn tuổi hơn, Hạ Vũ có chút lúng túng rồi ngay sau đó thì lấy lại được vẻ tự tin của mình. Lâm ít nói hơn nên đa phần là Hạ Vũ chủ động hỏi chuyện, làm quen một lúc lâu sau Hạ Vũ lấy hết can đảm hỏi:
“Nói chuyện với em từ nãy đến giờ anh thấy em là người như thế nào, có phải dễ dãi quá không?”
“Anh không nghĩ vậy. Em rất tự tin và đáng yêu.” Lâm nhún vai trả lời.
“Vậy anh có thích em không? Có muốn làm bạn trai em không?” Hạ Vũ lớn mật hỏi.
Lâm hơi ngạc nhiên trước câu hỏi thẳng của một cô bé mới học lớp mười, anh đưa tay đẩy gọng kính trên mắt lên cao hơn một chút nhìn chằm chằm vào Hạ Vũ: “Anh nghĩ là anh có thích em!”
Hạ Vũ cười thầm trong bụng. Không nghĩ là việc thích một người lại có thể nhanh và đơn giản như vậy. Gặp nhau được mấy lần mà đã có thể thổ lộ hết lòng mình. Bất giác Hạ Vũ đưa mắt nhìn lên tầng hai, thấy một cái bóng quen thuộc đang giật mình nghiêng người về phía sau khi ánh mắt Hạ Vũ liếc qua. Là Thiên, quả nhiên cậu ấy không tin điều Hạ Vũ nói, Thiên vẫn nghĩ rằng con bé chỉ tức quá nói bừa chứ không hề nghĩ con bé dám chủ động với một người con trai khác. Hít một hơi sâu, Hạ Vũ ngập ngừng nói.
“Thích là tốt rồi… Em… em nghĩ em cũng thích anh.” Hạ Vũ dừng lại vài giây rồi tỏ thái độ thản nhiên, cười cười: “Vậy giờ anh có thể hôn em được rồi!”
Lần này thì Lâm còn bất ngờ hơn nữa, Lâm cứng người vì câu nói của Hạ Vũ. Nhìn ánh mắt khiêu khích, cái miệng hé mở ra như chờ đợi, dù là chàng trai đã qua cái tuổi trưởng thành nhưng Lâm có vẻ không kiềm chế được. Vì là buổi trưa lại ngồi góc trong cùng nên khá vắng vẻ, Lâm rướn người qua một tay kéo gáy Hạ Vũ lại, một tay chống xuống bàn đặt môi hôn Hạ Vũ. Hạ Vũ dù đã chuẩn bị trước nhưng vẫn có chút lo lắng, run sợ và giật mình, một người có kinh nghiệm như Lâm nên việc Hạ Vũ phải đón nhận một nụ hôn sâu là không thể tránh khỏi. Chính mình là người yêu cầu, Hạ Vũ đành ngồi im, nhắm mắt lại để mình trôi theo. Cảm giác không giống như khi hôn Thiên - ngọt ngào, ấm áp, Hạ Vũ chỉ cảm thấy trong lòng trống rỗng, nụ hôn của Lâm cứ như ngọn lửa muốn đốt cháy Hạ Vũ khiến Hạ Vũ run sợ vì đã đem chính mình vào trong trò chơi này.
Lâm rời môi Hạ Vũ, nhận ra ngay một con thỏ đội lốt con cáo nên nhíu mày cười hỏi: “Em hài lòng rồi chứ?”
“Em nghĩ là không có điều gì để chê cả. Kỹ thuật của anh rất tốt.” Hạ Vũ cố gắng hết sức nặn ra câu trả lời.
“Nói vậy chứng tỏ anh không phải người đầu tiên hôn em. Kể ra cũng hơi có thất vọng. Vậy từ nay chúng ta hẹn hò nhé!”
“Được, từ hôm nay chúng ta hẹn hò.” Hạ Vũ nói rất to câu này, cố tình để cho ai đó nghe thấy được.
Cả ngày hôm ấy Hạ Vũ không ngừng tự sỉ vả bản thân mình, con bé không hiểu nổi bản thân đang muốn chơi một trò chơi như thế nào nữa. Hạ Vũ đã để một người con trai khác tự do hôn mình trong khi chẳng hề có cảm giác yêu thương. Sẵn sàng để một người hết lòng với mình chứng kiến cảnh đau lòng ấy chỉ vì… trả thù. Hạ Vũ là loại người gì vậy? Con bé mới chỉ học lớp 10 thôi, tại sao lại có những suy nghĩ nông cạn và buông thả như vậy? Vì ai? Rốt cuộc là vì ai hay vì chính bản thân mình hư hỏng như vậy?
Hạ Vũ khóc, con bé mím chặt môi và khóc mặc cho nước mắt chảy tràn trên gương mặt. Lúc ấy Thiên đã nghĩ gì? Có phải cậu sẽ rất hận Hạ Vũ đúng không? Hạ Vũ đã loáng thoáng nghe thấy tiếng xô ghế rất mạnh ở phía Thiên ngồi, nghe thấy tiếng bước chân nặng nề gấp gáp chạy xuống và đi ra ngoài. Hạ Vũ đã bắt Thiên phải chứng kiến cảnh người mình yêu thương vui vẻ với một gã khác. Dù có yêu Hạ Vũ đến mấy, chắc chắn Thiên sẽ buông tay thôi. Tự nhiên Hạ Vũ cảm thấy hối hận, vô cùng hối hận vì đã gây ra một chuyện oái oăm như vậy?
Rồi còn Lâm, Hạ Vũ sẽ phải tiếp tục đối diện với Lâm như thế nào. Với tư cách là bạn gái Lâm, hai người sẽ tiếp tục hẹn hò với nhau ra sao. Đầu óc Hạ Vũ đau như búa bổ. Hạ Vũ cảm thấy vô cùng mệt mỏi và chán nản, không ngừng thầm mắng chửi mình.
Chương 16 << >> Chương 18