Hoàn thành Hạ Vũ, ngã rồi thì đứng dậy - Hoàn thành - Vũ Yến Vũ

Mưa Mùa Hạ

Gà BT
Nhóm Tác giả
☆☆☆
Tham gia
6/8/14
Bài viết
2.926
Gạo
4.000,0
Chương hai mươi

Hạ Vũ cứ nghĩ mãi, nghĩ mãi về những chuyện đã xảy ra liên tiếp trong vòng mấy tháng qua. Chuyện của Lâm, sau hôm chia tay Hạ Vũ không còn gặp Lâm nữa, nghe Hương nói anh đã ra Hà Nội ôn thi và quyết tâm thi đậu mới trở về. Với Lâm thì Hạ Vũ cũng chóng quên lắm, chỉ khi nào nói chuyện Hương có nhắc đến thì nhớ ra Lâm thôi. Lâm là một trải nghiệm hoàn toàn mới, đến và đi rất nhanh trong cuộc đời Hạ Vũ.

Người Hạ Vũ cảm thấy có lỗi sau Trung và Thiên là Chính. Sau này Hạ Vũ mới biết, thì ra Chính là hàng xóm gần nhà Dũng, Chính đã mấy lần gặp Hạ Vũ đến nhà Dũng chơi và tình cờ gặp Hạ Vũ ở sân cầu lông, Chính đem lòng yêu mến cô bé cười duyên ấy. Hôm chia tay ấy, sau khi đưa Hạ Vũ về nhà, Chính đã tìm gặp Dũng nhờ Dũng nói chuyện với Hạ Vũ để Hạ Vũ quay lại với anh. Chính thường xuyên say xỉn và về nhà vào tối muộn khiến bố mẹ rất lo lắng, mỗi lần say Chính lại tìm đến Dũng, lải nhải kể về những kỷ niệm với Hạ Vũ, lải nhải kể về những nỗi đau, nỗi nhớ mà anh đang trải qua. Nhưng vì là người có lòng tự trọng, anh quyết không làm phiền Hạ Vũ, vì yêu Hạ Vũ, Chính chấp nhận rời xa để Hạ Vũ không cảm thấy phiền lòng.

Rồi bất chợt Hạ Vũ nhận ra mình nhớ Thiên, phải chăng Thiên cũng như Chính, vì quá yêu mình mà cậu ấy đã chấp nhận buông tay. Nhưng hiện tại Thiên đã không còn quan tâm đến Hạ Vũ nữa, có nhiều lúc Hạ Vũ thấy hối hận, thấy nhớ Thiên nhiều lắm nhưng rồi lại tự trách mình, đã đánh mất rồi còn mong gì tìm lại. Valentine, Hạ Vũ nhớ Thiên kinh khủng, cảm giác cô đơn bủa vây lấy Hạ Vũ. Còn nhớ năm ngoái Thiên đã đứng trước mặt Hạ Vũ, đợi chờ Hạ Vũ đồng ý đi chơi và nhận quà Thiên tặng. Vậy mà Hạ Vũ đã từ chối, đã đuổi Thiên về. Đó cũng là lần đầu tiên Thiên nói tiếng yêu với Hạ Vũ. Có lẽ, trong suốt cuộc đời này, sẽ không còn một chàng trai nào tỏ tình với Hạ Vũ như Thiên, sẽ không có chàng trai nào viết trong giấy rằng: “Tôi thích bà” hay nói rằng: “Tôi yêu bà”. Vậy mà đến cả từ “Tôi thích Thiên” Hạ Vũ vẫn chưa lần nào nói với cậu ấy. Hạ Vũ sai rồi, sai thật rồi. Cảm giác không có Thiên bên cạnh lúc này làm Hạ Vũ đau nhói trong lồng ngực, rồi như không suy nghĩ được gì nữa, con bé lấy giấy bút viết một lá thư giải thích hết mọi chuyện của Lâm và cầu xin Thiên tha lỗi. Hạ Vũ đã viết rằng: “Hạ Vũ thực sự thích Thiên.”

Khi lá thư được Dũng nhận và đưa đến cho Thiên thì Hạ Vũ bắt đầu hối hận và lo sợ. Phải chăng lúc này Hạ Vũ đang quá cô đơn và yếu đuối nên mới làm như vậy hay là Hạ Vũ thực sự yêu và cần Thiên. Hạ Vũ đã rất căng thẳng khi nhận được thư trả lời của Thiên, Thiên không trực tiếp xuống gặp Hạ Vũ như dự đoán mà là Dũng chịu trách nhiệm đưa thư xuống. Thiên nói rằng tình cảm Thiên dành cho Hạ Vũ chưa bao giờ là giả dối, nhưng giờ đây tất cả qua rồi. Thiên không thể quay lại, Thiên biết Hạ Vũ lúc này, Thiên biết cảm nhận của Hạ Vũ lúc này chỉ là đang nhất thời rối rắm, chỉ cần gỡ được ra Hạ Vũ lại cảm thấy hối hận khi ở bên Thiên. Cậu ấy xin lỗi vì đã không giữ lời hứa giữ Hạ Vũ lại. Lòng Hạ Vũ như thắt lại, cảm giác hối hận, chua xót dâng lên trong lòng khi đọc những gì Thiên viết.

Có điện thoại, Hạ Vũ cất lá thư vào ngăn kéo, chạy đến nhấc máy: “A lô, ai vậy?”

Lâu rồi Hạ Vũ mới chủ động nghe điện thoại bàn khi có chuông gọi đến. Đầu dây bên kia im lặng không lên tiếng. “A lô, là ai vậy? Nói gì đi chứ?” Hạ Vũ nói to hơn.

“Là tôi, Thiên đây!”

“Thiên?” Hạ Vũ ngạc nhiên rồi rối rít giải thích: “Thiên gọi, gọi cho Hạ Vũ vì chuyện lá thư… Không, Hạ Vũ xin lỗi vì đã yêu cầu ngốc nghếch như vậy. Đúng là lúc viết lá thư ấy, tâm trạng của Hạ Vũ vô cùng không tỉnh táo. Hạ Vũ cũng đọc thư Thiên viết rồi, Thiên nói đúng lắm, rất đúng. Thiên đã làm rất đúng, chúng ta không thể trở về như trước kia, chúng ta không thể vì Hạ Vũ đã không còn như trước kia nữa rồi…”

Giọng của Hạ Vũ nghẹn lại và lạc hẳn đi, từng câu chữ trở nên lủng củng không biết mình đang nói câu gì nữa. Lâu lắm mới nghe thấy giọng nói của Thiên, nhưng bây giờ là hai người xa lạ, cảm giác ấy thật khó chịu và Hạ Vũ đã không kìm chế được, những giọt nước mắt ùa đến. Hạ Vũ dừng lại đưa một tay che miệng để tiếng sụt sịt không lọt vào ống nghe.

“Hã Vũ, ngã rồi thì đứng dậy. Đừng khóc nữa, chúng ta sẽ mãi mãi là bạn tốt, nếu như Hạ Vũ không ngại.”

“Hạ Vũ, ngã rồi thì đứng dậy.” Câu nói của Thiên cứ không ngừng lặp lại trong đầu Hạ Vũ. Suốt những tháng qua, Hạ Vũ đã sống như thế nào? Nếu tin tưởng Thiên, thực sự thích Thiên thì Hạ Vũ đã không sống một chuỗi ngày buông thả như thế. Hối hận ư? Không có thuốc để chữa bệnh hối hận. Đừng nghĩ rằng tuổi trẻ có thể mắc sai lầm vì còn cơ hội làm lại. Tuy có sửa chữa được nhưng trên mình sẽ mang thêm rất nhiều vết sẹo, rất nhiều nỗi buồn không gọi thành tên. Việc vết sẹo ấy có kín miệng hay không hoàn toàn phụ thuộc vào chính người đã gây ra những sai lầm ấy. Vì dành tình cảm cho một người lạnh lùng như Việt, vì bất mãn khi tình yêu mình dành cho người con trai ấy không được đền đáp mà Hạ Vũ cam tâm mang tình cảm ra làm trò đùa với người khác. Hết người này đến người kia, những chuyện tình chớp nhoáng, những tưởng mình sẽ an toàn nhưng Hạ Vũ đã nhận ra rằng. Khi mình dùng tay tát vào mặt ai đó, thì bàn tay mình cũng bị đau không kém. Hạ Vũ sai rồi, hoàn toàn sai rồi.

Sau khi đoạt giải ba trong cuộc thi đấu cầu lông đơn nữ toàn trường, Hạ Vũ bắt đầu sống khép mình hơn trước. Trong lớp Hạ Vũ chỉ nói chuyện với Thanh và Hương, lúc đi học và ở nhà chỉ tâm sự cùng Hạnh. Thỉnh thoảng Thiên và Dũng gọi điện nhờ Hạ Vũ làm dàn ý cho mấy bài kiểm tra Văn mà hai cậu chàng cố mãi không viết được. Hạ Vũ bận bịu ôn thi học kỳ cuối năm lớp mười, thời gian rảnh rỗi con bé bắt đầu viết truyện về tuổi học trò.

Lần đầu tiên Hạ Vũ biết dùng internet là nhờ Hương, Hương rất hay vào các diễn đàn kết bạn làm quen nên bạn bè qua mạng của Hương không ít. Nghỉ hè lớp mười, Hạ Vũ thường xuyên ra hàng internet tham gia một số diễn đàn của một vài trường học trong thành phố, trong đó có cả diễn đàn trường Việt. Qua diễn đàn lớp chuyên Toán, Hạ Vũ biết được Việt vẫn suất sắc như trước kia, có rất nhiều thành viên khen ngợi và bày tỏ sự yêu thích. Hạ Vũ khẽ cười, Việt là như vậy đấy, dù ở đâu cậu ta cũng có sự thu hút nhất định đến phái nữ. Hạ Vũ cũng chỉ là một trong số rất nhiều cô gái bị thu hút như vậy mà thôi.

Bất ngờ trong diễn đàn của trường mình, Hạ Vũ bắt gặp một thành viên có cái tên rất lạ - Kẻ Sầu Đời, trong tất cả các bài viết của mình cách đây gần một năm, thành viên này chỉ nói về những nỗi buồn, về một người con gái học trên Hạ Vũ một khóa đã rời xa mình, về cảm giác cô đơn mà người đó đang phải trải qua, về tình cảm đã không còn nhưng không thể buông tay đặt xuống một cách nhẹ nhàng. Như cảm nhận được sự đồng cảm trong dòng tâm sự ấy, văn phong lại hợp gu với mình, dù không biết Kẻ Sầu Đời có còn tham gia diễn đàn hay không nhưng Hạ Vũ đã gửi một tin nhắn bày tỏ sự đồng cảm của mình đến người đó, hy vọng rằng bây giờ người đó đang sống tốt và vui vẻ. Hạ Vũ rất vui nếu được cùng nhau làm bạn.

Nhớ ra Hương là người tham gia diễn đàn từ đầu năm, Hạ Vũ có chút tò mò gọi điện hỏi:

“Hương này! Mày tham gia diễn đàn trường mình từ đầu năm, có biết thành viên tên Kẻ Sầu Đời là ai không? Bây giờ người đấy còn tham gia diễn đàn không?”

Hương ngạc nhiên, nhíu mày hỏi lại:

“Đến mày cũng bị thu hút bởi những gì hắn viết à? Mới đầu hắn cũng rất bình thường, thấy hắn viết nhiều bài hay tao hỏi hắn nick Yahoo kết bạn và thỉnh thoảng nói chuyện. Sau đó một thời gian, có lẽ do hắn nhiều fan nữ hâm mộ quá, hắn ta trở nên kiêu lắm. Ít khi hắn đồng ý kết bạn và có kết bạn thì cũng không bao giờ chat chít nói chuyện gì cả.”

“Vậy là mày có nick Yahoo của hắn hả?” Mắt Hạ Vũ sáng lên: “Cho tao nhé, tao muốn nói chuyện với gã này!”

“Thì nick của hắn cũng chính là tên trên diễn đàn ấy, hồi trước tao cũng chỉ đoán thế mà đúng thật. Nhưng nói trước, mày có thể được hắn chấp nhận là bạn nhưng đừng mong cậy nửa lời từ hắn. Hắn hơn tuổi chúng mình và sống ở Hà Nội đấy. Chắc là một tên công tử nào đó phải lòng một cô bé tỉnh lẻ trường chúng ta rồi bị đá mà thôi.”

Hương thở dài ngao ngán, lắc đầu ra vẻ tiếc nuối cho nhân vật nam vừa được mình và Hạ Vũ nhắc đến. Đúng là Hạ Vũ bị thu hút bởi văn phong của Kẻ Sầu Đời, con bé nhất định phải nói chuyện được với nhân vật này. Ở tận thủ đô thì lại càng tốt, sẽ chỉ làm bạn ảo thôi mới là mục tiêu chính của Hạ Vũ. Hạ Vũ không muốn xây dựng thêm một mối quan hệ mới nào ngoài đời nữa, có nhiều việc đã khiến con bé thay đổi cách suy nghĩ của mình. Và quả nhiên, nick Yahoo Cơn Mưa Nhỏ của Hạ Vũ nhanh chóng được chấp nhận, ngay lập tức tin nhắn đầu tiên được Hạ Vũ gửi cho Kẻ Sầu Đời khi nick của anh sáng đèn.

Cơn Mưa Nhỏ: “Chào anh! Em đã đọc được một vài bài viết của anh trên diễn đàn của trường, rất vui nếu chúng ta có thể trò chuyện như những người bạn.”

Im lặng. Khung cửa chat của Hạ Vũ vẫn không có hồi âm. Hạ Vũ lại tiếp tục.

Cơn Mưa Nhỏ: “Tại sao anh im lặng thế. Anh đang bận à.”

Vẫn không có dấu hiệu gì chứng tỏ Kẻ Sầu Đời đang đọc tin nhắn của Hạ Vũ.

Cơn Mưa Nhỏ: “Nếu anh đang đọc tin nhắn của em. Chúng ta có thể nói chuyện về cách diễn đạt, hành văn trong việc bày tỏ cảm xúc không? Em rất thích viết lách và nghĩ anh rất phù hợp để kết bạn.”

Cơn Mưa Nhỏ: “Thôi vậy, anh đang bận hả? Hẹn gặp lần sau.”

Đợi mãi Hạ Vũ không nhận được câu trả lời nào, con bé đành phải đứng dậy ra khỏi cửa hàng internet để về nhà. “Thật là khó gần mà, chỉ là ảo thôi chứ có phải ngoài đời đâu mà kiêu đến vậy.” Hạ Vũ bĩu môi thầm nghĩ.

CHương 19 << >> Chương 21
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Mưa Mùa Hạ

Gà BT
Nhóm Tác giả
☆☆☆
Tham gia
6/8/14
Bài viết
2.926
Gạo
4.000,0
Chương hai mươi mốt

Suốt một thời gian dài Hạ Vũ cần mẫn gửi tin nhắn cho Kẻ Sầu Đời nhưng không hề nhận được hồi âm nào từ anh. Lại là một con người tỏ vẻ lạnh lùng, kiêu căng giống Việt. Chỉ là bạn ảo thôi có gì đâu mà ghê gớm, từ đầu chỉ với ý định kết bạn với một người không quen biết để trao đổi việc viết lách nhưng rồi Hạ Vũ bị thu hút, tò mò và bản tính “muốn chinh phục” lại trỗi dậy. Hạ Vũ thầm nghĩ, nhất định phải “mở miệng” được chàng trai khó tính này, nhất định phải khiến anh ta ngày nào không được nói chuyện với mình phải trở nên chờ đợi và khó chịu. Hạ Vũ kiên trì, cứ thấy nick Kẻ Sầu Đời sáng là lại nhắn tin hỏi đủ mọi chuyện trên trời dưới đất, đại loại là những câu như:

Cơn Mưa Nhỏ: “Sao anh khó tính thế? Nói chuyện với một người không quen biết dễ thôi mà.”

Cơn Mưa Nhỏ: “Có cần phải tỏ ra bí hiểm và lạnh lùng như vậy không?”

Cơn Mưa Nhỏ: “Có phải anh ghét con gái lắm không?”

Cơn Mưa Nhỏ: “Có phải anh cố tình để thu hút người khác không? Nếu không anh chấp nhận nick của một người nào đó vào danh sách bạn bè, vậy mà anh lại cố tình không tiếp chuyện. Hừm, cũng quá đáng thật!”

Cơn Mưa Nhỏ: “Em đang nghi ngờ không biết anh có còn sống trên đời này không đấy?”

Cơn Mưa Nhỏ: “Anh đã đọc những bài viết của em trên diễn đàn chưa? Có thú vị không? Có cần sửa đổi gì không?”

Cơn Mưa Nhỏ: “Hôm nay em mới đăng truyện mới, các bạn rất thích, anh có xem qua không?”

Cơn Mưa Nhỏ: “Này! Anh treo nick sáng đèn để làm gì khi mà cứ im lặng như thế?”



Dường như mọi câu mọi câu nói Hạ Vũ viết đều không ảnh hưởng đến Kẻ Sầu Đời, tâng bốc, nịnh nọt, mắng khéo hay khích bác… đều không có tác dụng. Hạ Vũ cũng bắt đầu cảm thấy chán nản với người này.

Năm nay Hạ Vũ không nghĩ đến chuyện tổ chức sinh nhật. Thời tiết chào đón ngày Hạ Vũ ra đời cách đây mười sáu năm bằng một cơn mưa rào buổi sáng. Sau cơn mưa, mọi thứ trở nên tươi đẹp hẳn. Hạ Vũ đã bước sang tuổi mười bảy, cái tuổi đẹp nhất của thời học sinh, cái tuổi mà đáng ra sẽ có rất nhiều nụ cười đọng lại, nhưng trong mắt Hạ Vũ, có nhiều nỗi buồn cứ âm thầm day dứt.

Thiên là người bạn không mời mà đến đầu tiên, lần này không còn có hoa như năm ngoái, Thiên tặng Hạ Vũ một cuốn sách “Quà tặng cuộc sống”. Nội dung của cuốn sách có lẽ là những điều Thiên muốn gửi đến con bé: “Hãy yêu thương và trân trọng những ngày ta được sống để khi nghĩ lại ta không hối hận vì những gì đã trải qua”. Thiên không vào nhà, cậu tặng quà xong rồi quay xe về luôn. Gặp Thiên, Hạ Vũ có đôi chút buồn nhưng không còn cảm giác áy náy, đau lòng như trước kia nữa. Chỉ là mọi chuyện qua rồi, vẫn có thể làm bạn đó là điều may mắn.

Sau đó Hạ Vũ nhận được điện thoại của Dũng, Thanh, Hương, Phượng và Thành gọi đến chúc mừng. Hạnh đang đi nghỉ hè ở quê nên trước khi đi Hạnh đã tặng quà cho Hạ Vũ và hai đứa tổ chức sinh nhật sớm trên sân thượng. Hạ Vũ chợt nghĩ đến Việt, có bao giờ Việt biết hôm nay là sinh nhật Hạ Vũ không? Năm năm âm thầm theo đuổi, yêu thương một người không hề quan tâm gì đến mình, liệu có đáng giữ lại những tình cảm còn vương vấn ấy hay không?

Hạ Vũ ra hàng internet, theo thói quen con bé đăng nhập mạng Yahoo, nick của Kẻ Sầu Đời sáng đèn. Hạ Vũ tự nhiên cảm thấy rất cần một ai đó để tâm sự, một ai đó không biết Hạ Vũ là ai và thật may, dù Kẻ Sầu Đời này im lặng vì lý do gì, Hạ Vũ vẫn có thể viết ra cho nhẹ lòng.

Cơn Mưa Nhỏ: “Có thể anh rất bực mình vì một cô gái không quen biết liên tục làm phiền mình trong thời gian qua, có thể anh rất ghét em… Nhưng hôm nay là sinh nhật em, bạn bè em cũng đã đến và gọi điện chúc mừng, nhưng em muốn được nói chuyện với ai đó, cần ai đó không quen biết nhìn được con người thật của em lúc này. Không có sự tự tin nào cả, mỉm cười cũng chỉ là giả dối… Sự thật là em rất cô đơn, em đang tự cố bảo vệ sự cô đơn của mình bằng cách trốn chạy khỏi nó. Em đang rất nhớ một người, một người đã làm em đau, một người đã làm em khóc, một người mà em khó có thể quên được.”

Hạ Vũ nhấn nút enter, tin nhắn được gửi đi. Hạ Vũ không hy vọng anh ta sẽ trả lời, Hạ Vũ cũng đã quen với kiểu im lặng này suốt một tháng qua. Chỉ cần viết ra, gửi đi, cảm giác có người đang lắng nghe mình làm Hạ Vũ thấy nhẹ lòng. Một lúc sau đang đọc báo, Hạ Vũ giật mình khi có tin nhắn từ Kẻ Sầu Đời gửi đến.

Kẻ Sầu Đời: “Tôi không rảnh để nói chuyện với cô! Tìm người khác tâm sự đi nhé! Tôi nhắc lại. Tôi không muốn nói chuyện. Có thể để tôi yên được không?”

Hạ Vũ đọc xong ngạc nhiên xen lẫn thích thú. “Ồ, dù sao thì anh ta cũng đã chịu mở miệng. Nếu không muốn nói chuyện thì cứ im lặng như mọi khi, có cần thiết phải viết dài dòng vậy không?” Hạ Vũ suy đoán, khẽ nhăn trán và gõ.

Cơn Mưa Nhỏ: “Ôi, em cứ nghĩ từ trước đến giờ nói chuyện với bóng ma. Thật may là cuối cùng anh cũng có phản hồi, dù không được tích cực cho lắm nhưng thế này cũng đủ vui rồi. Nếu anh muốn, tối nay là lần cuối cùng em làm phiền anh. Em không biết anh đang trốn tránh điều gì, hóa ra trên đời này không chỉ có mình em hèn nhát.”

Hạ Vũ gửi tin đi, tin chắc anh ta sẽ đáp lại. Hồi lâu sau đó Hạ Vũ đã có câu trả lời. Tin nhắn của Kẻ Sầu Đời được gửi đến.

Kẻ Sầu Đời: “Chào cô, không mong gặp lại. Dù sao thì… Chúc sinh nhật vui vẻ!”

Ngay lập tức nick của Kẻ Sầu Đời vụt tắt. Hạ Vũ ngồi nhìn màn hình máy tính chăm chú rồi bật cười sảng khoái. “Có vẻ như anh chàng này đã bắt đầu chú ý đến cái tên Cơn Mưa Nhỏ của mình rồi.”

Liên tục những ngày sau đó, Hạ Vũ đều để đèn tên nick của mình sáng, dù tên Kẻ Sầu Đời cũng sáng đèn nhưng Hạ Vũ không vào làm phiền nữa. Hạ Vũ giữ đúng lời hứa của mình, chơi cái trò “lạt mềm buộc chặt” này cũng là một chi tiết mà Hạ Vũ hay viết trong truyện. Vả lại sau khi đọc xong cuốn sách của Thiên tặng, Hạ Vũ có chút thay đổi trong cách suy nghĩ. Hạ Vũ không muốn chơi cái trò “chứng minh mình” nữa, chỉ cần bản thân mình cảm thấy vui vẻ, sống sao cho có ích, cho những người thân yêu của mình không phải lo lắng cho mình là đủ rồi.

Bây giờ, niềm vui của Hạ Vũ chính là rảnh rỗi làm thơ, viết truyện, đọc sách, xem phim, nghe nhạc. Hơn nữa đầu tháng bảy Hạ Vũ lại bắt đầu lịch học thêm dày kín, Hạ Vũ phải học thêm ba môn để thi đại học là Toán, Văn, Tiếng Anh nên gần như các buổi học thêm kín mít, không còn nhiều thời gian để tham gia diễn đàn hay vào mạng Yahoo nữa.

Buổi học thêm Toán chiều thứ bảy được nghỉ sớm, Hạ Vũ tranh thủ vào mạng, Hạ Vũ không bật Yahoo lên mà chỉ vào trang web của trường đọc tin bài. Vừa mới truy cập Hạ Vũ nhận được một tin nhắn ở hộp thư đến, nhìn thấy tên người gửi là Kẻ Sầu Đời, Hạ Vũ không khỏi kinh ngạc lẫn tò mò mở vội ra đọc.

Kẻ Sầu Đời: “Lâu rồi tôi không thấy cô gửi bài nào trên diễn đàn. Nick bên Yahoo của cô cũng không có sáng. Cũng không thấy cô nhắn tin “làm phiền” tôi nữa. Liệu có chuyện gì xảy ra với cô không? Cơn Mưa Nhỏ, nếu cô vẫn còn giữ nguyên lời đề nghị, tôi nghĩ chúng ta có thể là bạn ảo. Chủ nhật tuần này, 14h tôi hẹn cô trong Yahoo nhé! Hy vọng cô chưa thay đổi quyết định.”

“Ồ yes! Có thế chứ,” Hạ Vũ khẽ cất giọng vui mừng: “Cuối cùng thì anh cũng chịu chủ động liên lạc, em đã nói chúng ta có thể là bạn mà. Xí, vẫn còn xưng “cô – tôi” cơ đấy, cứ làm như mình… đáng giá lắm không bằng.”

Chương 20 << >> Chương 22
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Ngọc đình

Gà BT
Tham gia
29/3/14
Bài viết
1.144
Gạo
400,0
Chương mười tám:
ra san tập.
đi xa máy.
cồng trường.
không ít ánh ghen tị -> ánh nhìn.
bất ngời.

Chương mười chín:
tin tưởng minhfm.
muốn cùng Chiến.
bở vì em.

Chương hai mươi:
khôn biết mình đang.
 

Mưa Mùa Hạ

Gà BT
Nhóm Tác giả
☆☆☆
Tham gia
6/8/14
Bài viết
2.926
Gạo
4.000,0
Chương mười bảy: đoạn đầu có lẽ nên thay dấu hai chấm bằng chấm hỏi chị nhỉ?
Đúng là nên thay bằng dầu chẩm hỏi em ạ. Hồi ý viết hai chấm, đánh may cũng chẳng sửa. Đang mong nhanh gõ cho xong truyện này để viết tập 2 đây.
Em được sờ máy tính rồi à. Sang máy soi luôn cho chị truyện kia nhá. :D

Hạ Vũ với Thiên buồn quá. :(
Thực ra thì chuyện tình cảm chẳng biết giải thích thế nào. Sau này tất cả chỉ là hiểu lầm nhưng những gì đã qua rồi thì chẳng tìm lại được như xưa? Không hẳn người ta tốt với mình, hết lòng yêu mình thì mình sẽ hiển nhiên đáp lại. Nếu thế trên đời này sẽ không có ai đau khổ và chắc cũng chẳng có tình yêu đơn phương em nhỉ? Dù sao cũng là một tình cảm của tuổi trẻ, mà thường thì tuổi trẻ rất bồng bột và không thể suy nghĩ sâu sắc được. Chị cũng thấy buồn cho câu chuyện tình này. :(
 

Mưa Mùa Hạ

Gà BT
Nhóm Tác giả
☆☆☆
Tham gia
6/8/14
Bài viết
2.926
Gạo
4.000,0
Chương hai mươi hai

Đúng như lời hẹn, Hạ Vũ đăng nhập vào Yahoo đã thấy tên Kẻ Sầu Đời sáng đèn, con bé cười thầm trong bụng rồi nhanh tay nhấp chuột vào khung cửa sổ chát.

Cơn Mưa Nhỏ: Chào anh! Cuối cùng thì sau bao nhiêu cố gắng chúng ta mới có thể kết bạn phải không?

Kẻ Sầu Đời: Cô đang nghỉ hè và năm nay lên lớp 11?

Cơn Mưa Nhỏ: Dạ đúng. Năm nay lên lớp 11 và đặc biệt rất thích những bài viết của anh ở diễn đàn trường em. Anh là sinh viên Đại học à?

Kẻ Sầu Đời: Tôi chuẩn bị học năm cuối trường đại học Kinh tế Quốc dân Hà Nội.

Cơn Mưa Nhỏ: Ổ, vậy anh hơn em sáu tuổi. Anh đừng xưng tôi với cô nữa, đã là bạn rồi thì nghe khách sáo lắm! Sao bây giờ anh không viết bài trong diễn đàn trường em nữa?

Nghĩ một lúc Hạ Vũ gõ thêm dòng chữ:

Cơn Mưa Nhỏ: Có phải vì người ấy, anh mới tham gia diễn đàn và cũng vì người ấy bây giờ anh dừng lại?

Rất lâu sau không thấy Kẻ Sầu Đời trả lời, Hạ Vũ băn khoăn không biết mình có nói sai điều gì không? Liệu có phải anh ta đang nghĩ Hạ Vũ đã quá nhiều chuyện không?

Kẻ Sầu Đời: Anh đã quên mọi chuyện về người bạn đó lâu rồi, từ trước khi em quấy rối cuộc sống của anh. Nói ra có lẽ em sẽ buồn cười nhưng suốt thời gian qua anh đã bị em làm cho rối trí. Một cô bé anh không biết tên thật, không biết mặt, ngày nào cũng vào làm phiền anh đến là mệt. Thế nên có bao nhiêu chuyện không vui đều bị em thổi bay đi hết, chỉ quanh quẩn với những câu hỏi ngớ ngẩn của em.

Cơn Mưa Nhỏ: A, anh đúng là người viết truyện làm thơ… Nghe anh nói văn vẻ thật đấy!

Hạ Vũ cảm thấy vui vui trong lòng khi đã nghe được chính anh ta nói ra những lời tâm sự ấy. Phải chăng anh ta đã tự nguyện phá bỏ đi cái lớp vỏ bọc kiêu ngạo của mình.

Kẻ Sầu Đời: Anh tên là Đức, còn em tên là gì?

Cơn Mưa Nhỏ: Tên em chính là tên nick đó. Hạ Vũ anh ạ!

Kẻ Sầu Đời: Tên hay lắm. Hạ Vũ, anh sẽ nhớ cái tên này đây!

Bằng cách nói chuyện khéo léo của mình, Hạ Vũ đã khiến Đức cởi mở tâm sự với mình rất nhiều chuyện. Với Hạ Vũ, Đức như một người anh trai và Hạ Vũ cũng không giấu Đức chuyện quá khứ của mình. Đức là người đầu tiên làm thơ tặng Hạ Vũ, là người mỗi lần nói chuyện đều nhắc nhở Hạ Vũ chuyện học tập, giảng giải cho con bé những bài học về Toán, Lý, Hóa nếu con bé cần chỉ bảo… Đức cũng là người con trai đầu tiên mà Hạ Vũ chưa hề gặp mặt nhưng lại dành cho anh rất nhiều sự tin tưởng cũng như sự khâm phục.

Đó là một chàng trai chín chắn, thông mình và hoàn toàn nghiêm túc. Anh không hề nhắc đến chuyện tình cảm riêng tư của mình cũng như lên án hay phán xét chuyện tình cảm của Hạ Vũ. Nói chuyện với Đức, Hạ Vũ thấy mình học hỏi được nhiều điều, có thêm nhiều niềm tin cũng như thêm nhiều kiến thức trong học tập và trong cuộc sống.

Kỷ nghỉ hè năm ấy, ngoài việc đi học thêm ra Hạ Vũ lúc rảnh rỗi đều tranh thủ lên mạng nói chuyện với Đức. Trong thời gian này Đức cũng chưa nhập học mà đăng ký học thêm lớp Tiếng Anh để chuẩn bị cho những kế hoạch tương lai của anh, dự định tương lai sau này là sẽ làm cho một công ty nước ngoài. Mẹ Đức phó hiệu trưởng một trường Đại học nổi tiếng ở Hà Nội, bố Đức không biết vì lý do gì đã bỏ rơi mẹ, anh và anh trai đi khi anh còn rất nhỏ. Qua tâm sự của Đức, Hạ Vũ biết mỗi lần nhắc đến bố là trong lòng Đức lại như chạm vào một vết thương rất lớn trong lòng.


* * *


Đột nhiên Thiên gọi điện nhờ Hạ Vũ dịch hộ bài hát tiếng Anh. Bây giờ Hạ Vũ với Thiên thỉnh thoảng vẫn gọi điện hỏi thăm nhau vài câu và xem nhau như bạn bè bình thường nên việc Thiên nhờ Hạ Vũ giúp đỡ là chuyện vô cùng hiển nhiên.

Sau khi tâm sự với Đức, Hạ Vũ ngẫm ra một điều. Chuyện gì tha thứ được thì hãy tha thứ. Tình cảm tuy không còn nhưng không có nghĩa là phải trở nên thù hằn ghét bỏ nhau. Nhất lại là trong khi người sai không hoàn toàn là Thiên, Hạ Vũ cũng đã sai khi không toàn tâm toàn ý đáp lại tình cảm của cậu.

Vì chở Hạnh đi có chút việc riêng, tiện đường nên Hạ Vũ gọi điện bảo Thiên sẽ chủ động qua nhà cậu lấy lời bài hát về dịch. Đột nhiên giọng Thiên hơi khác lạ:

“Không, đừng qua bây giờ. Thiên sắp có việc đi ra ngoài rồi. Qua luôn không tiện. Để mai đi học thêm Lý, Thiên rẽ qua chỗ học thêm Văn của Hạ Vũ đưa.”

Hạ Vũ nhướn mày: “Ừ. Thế cũng được.”

Hạ Vũ vừa dập máy thì Hạnh đứng bên tò mò hỏi: “Lạ nhỉ? Mọi lần chỉ cần mày bảo qua nhà thì Thiên sẽ vui như mở cờ trong bụng. Chẳng nhẽ sau mười tháng cậu ta đã quên sạch tình cảm dành cho mày thật rồi?”

“Làm gì có, tao có nghe ai nói Thiên có bạn gái đâu.” Hạ Vũ buột miệng.

“Không biết, nhưng tao nghi lắm. Tý nữa đi rẽ qua nhà Thiên xem sao.”

“Thôi đi, dù Thiên có bạn gái thì đó là chuyện riêng của cậu ấy, quan tâm làm gì.” Hạ Vũ xua tay.

“Có thật mày không đau lòng không? Nếu mày không đau lòng thì tao thấy mày giỏi đấy. Mày đã chơi trò gì với Lâm và Chính, mày còn không hiểu thế nào là thích và yêu một người à. Để mất Thiên, mày sẽ hối hận đấy!”

Hạnh không hề biết về vụ lá thư Hạ Vũ đã viết cho Thiên yêu cầu chuyện quay lại với nhau nhưng bị từ chối. Hạ Vũ đã quá xấu hổ khi không dám kể cho Hạnh nghe điều đó. Liệu Hạ Vũ có đau lòng không khi Thiên có bạn gái thật. Chính Hạ Vũ là người đã làm tổn thương Thiên trước và đâm một vết thương rất sâu cơ mà. Lấy tư cách gì để đau lòng?

Hạ Vũ đã không rẽ vào ngõ nhà Thiên như Hạnh nói, nhưng đúng là ý trời khi vừa gần đến con ngõ quen thuộc ấy thì cả Hạ Vũ và Hạnh đều nhìn thấy Thiên đang chở một cô bạn gái phóng xe ra, cả hai đang vừa đi vừa cười vừa nói với nhau rất vui vẻ. Hình ảnh ấy gợi cho Hạ Vũ nhớ về mùa hè năm ngoái. Một năm trước thôi, Hạ Vũ và Thiên cũng đã từng vui vẻ và hạnh phúc như thế, tự nhiên con bé cảm thấy lồng ngực đau nhói, cảm giác thật khó chịu. Hạnh lắc đầu:

“Thấy chưa? Tao biết ngay mà. Rõ ràng Thiên đang tiếp bạn gái ở nhà, sợ mày qua sẽ không hay nên mới từ chối như thế? Mày đã hiểu cảm giác này chưa?”

“Hiểu, tao hiểu rồi. Mày đừng có nói nữa được không? Tao sai rồi, được chưa?” Hạ Vũ đột ngột cau có sau câu nói của Hạnh. Đã chia tay rồi sao cái cảm giác thật đau? Phải chăng khi Thiên chứng kiến cảnh Hạ Vũ và Lâm hôn nhau thì cảm giác ấy còn đau hơn gấp trăm nghìn lần?

Hạ Vũ đạp xe nhanh hơn, phóng xẹt qua xe Thiên và nhận ngay ra cô bạn gái ngồi sau xe là Lan – bạn học cùng lớp với Thiên. Thiên hình như giả vờ như không nhìn thấy Hạ Vũ cho xe rẽ vào con đường khác. Hạnh nghi ngờ:

“Thiên thật lạ. Sao cậu ta phải tránh mặt tụi mình. Mày và cậu ta chia tay nhau lâu rồi, thích người khác thì đã sao? Hay cậu ta đang cố tình đóng kịch để mày ghen giống như mày đã làm để trả thù?”

“Thiên không phải người như vậy đâu. Có lẽ cậu ấy không thấy tụi mình thật. Nhìn cái cách cậu ấy cười với Lan, tao biết chuyện này là sự thật.”

“Từ bạn đến yêu dễ lắm. Từ yêu xuống bạn thì vô cùng khó. Mày có thật lòng muốn làm bạn với Thiên và chúc mừng cho cậu ấy với Lan không? Có muốn Thiên quên mày hoàn toàn và dành trọn vẹn tình cảm cho Lan không?”

“Chắc là… là có.” Hạ Vũ ngập ngừng trả lời Hạnh dù trong lòng nhộn nhạo cảm giác khó tả.

“Được, vậy từ bây giờ cố gắng tiếp xúc với Thiên ít thôi. Đừng để xay ra chuyện gì lại khiến mọi người hiểu lầm. Chẳng hạn đến nhà gặp vì việc gì cũng không nên. Cứ gặp nhau ở chỗ đông người cho đỡ phiền.” Hạnh tỏ vẻ “quân sư” nhắc nhở.

Hạ Vũ ngẩn ngơ suốt cả ngày hôm đó. Đáng ra phải vui vì Thiên đã tìm được bạn gái mới thì Hạ Vũ lại thấy buồn buồn trong lòng. Giở nhật ký ra đúng đoạn Thiên nói Hạ Vũ về ghi vào nhật ký rằng Thiên sẽ yêu Hạ Vũ trọn đời.

Thế nào là trọn đời nhỉ? Tình cảm con người qua thời gian thì có thể sẽ dần dần phai nhạt đi. Người ta có thể yêu lần thứ hai, thứ ba… thậm chí lần thứ sáu, thứ bảy… Tại sao Hạ Vũ đã cố gắng rồi mà không thể quên được Việt, đã thử yêu lần thứ hai, thứ ba, thứ tư nhưng đều thất bại thảm hại. Ông trời sao nỡ trêu người Hạ Vũ như vậy?

Phải chăng người ta không thể yêu như đã từng yêu?

Chương 21 << >> Chương 23
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Ngọc đình

Gà BT
Tham gia
29/3/14
Bài viết
1.144
Gạo
400,0
"Đột nhiên Thiên gọi điện nhờ Hạ Vũ hộ bài hát tiếng Anh" -> Chữ "dịch" mô? :-w
"chỉ cần mày bảo qua nhà thì Thiến" -> =)) =)) =)).
“Chắc là, là có.” -> Theo em nghĩ nên để dấu ba chấm như vậy sẽ thấy được sự chần chừ của HV.
 

Ngọc đình

Gà BT
Tham gia
29/3/14
Bài viết
1.144
Gạo
400,0
"Phải chẳng người ta không thể yêu như đã từng yêu?"
Có thể cho em mượn câu này đem vào chữ kí không?
 

Mưa Mùa Hạ

Gà BT
Nhóm Tác giả
☆☆☆
Tham gia
6/8/14
Bài viết
2.926
Gạo
4.000,0
Chương 23

Sinh nhật Thiên đúng vào dịp gần khai giảng năm học. Năm ngoái vì trốn tránh Thiên nên Hạ Vũ đã giả vờ không biết, không để ý, không đến dự để Thiên cảm thấy buồn và bỏ cuộc. Năm nay cũng vậy, có lẽ Hạ Vũ lại trốn tránh tuy rằng đã nhận lời với Thiên xem nhau như bạn bè. Hạ Vũ không muốn đến, không muốn nhìn thấy Thiên và Lan, cái tôi ích kỷ trong lòng Hạ Vũ là vậy, con bé không muốn xuất hiện, Và quan trọng hơn cả, thể nào trong sinh nhật Thiên cũng sẽ xuất hiện Việt. Hạ Vũ sợ điều đó xảy ra.

Kẻ Sầu Đời: Anh nghĩ là em nên đến. Thiên đã mời em chứng tỏ cậu ấy muốn em đến chia vui cùng với bạn bè.

Cơm Mưa Nhỏ: Em không nghĩ là như vậy? Ở đó em sẽ gặp lại Việt, em sẽ phải nhìn Thiên và Lan vui vẻ, em sẽ phải giả vờ mỉm cười… Em không thích như vậy, phải giả vờ một điều thật khó chịu.

Kẻ Sầu Đời: Em hãy đi cũng một người bạn của em. Điều đó sẽ giúp em thêm can đảm. Em có thể đến một vài phút rồi về, nếu em không đến, đó mới là điều bất thường cho hội bạn em bàn tán.

Cơn Mưa Nhỏ: Nhưng năm ngoái em cũng không đến mà. Năm nay tự nhiên lại…

Kẻ Sầu Đời: Theo như em kể thì năm ngoái em không đến bạn bè em đều nghĩ em và Thiên đang giận dỗi nhau. Nhưng năm nay em vắng mặt, em mãi mãi là một cô bé hèn nhát và đáng thương trong mắt bạn bè em đấy. Em hiểu không?

Đức đã dành cả buổi chiều để nghe Hạ Vũ tâm sự và khuyên bảo con bé những việc nên làm. Đắn đo mãi cuối cùng Hạ Vũ quyết định gọi điện cho Dũng để hẹn Dũng đi cùng nhưng đáng tiếc Dũng đang ở Hà Nội chưa về. Không còn cách nào khác, Hạ Vũ rủ Hạnh đi cùng, dù chỉ là xuất hiện vài phút nhưng Hạ Vũ không muốn một mình đến đó.

Hạ Vũ chọn cho mình bộ quần áo mới may chuẩn bị cho năm học mới. Mua một quả dứa thật to vẫn còn nguyên cả lá nhìn rất đẹp mắt, con bé thắt nơ và cho vào một cái lãng nhỏ xinh để làm quà. Hạnh vô cùng ngạc nhiên hỏi:

“Sao lại tặng quả dứa? Thế này gọi là quà à?”

Hạ Vũ cười, chép miệng: “Đến tao còn chẳng biết quả dứa có ý nghĩa gì, thấy hay thì mua. Nó chả có ý nghĩa gì thì bạn bè đỡ suy luận này nọ mà Lan cũng sẽ không ghen.”

“Ờ… Mày càng ngày càng thông minh đấy!” Hạnh phá lên cười.

Hạ Vũ đến nhưng không vào thẳng nhà mà dừng xe ngoài cổng đứng cùng Hạnh. Thấy Hạ Vũ, Quỳnh và An chạy ra trước hỏi thăm vì hai cô bạn đều học trường khác nên ít khi cả ba có cơ hội hàn huyên. Thiên đi ra giục Hạ Vũ và Hạnh vào nhà chơi, Hạ Vũ đưa mắt vào trong nhìn thấy ngay Việt và Lan cũng có mặt. Hạ Vũ từ chối, tặng quà cho Thiên rồi chào các bạn, luống cuống đạp xe chở Hạnh về nhà.

Cách đây không lâu, khi đang đứng ở cổng trường đợi Hạnh lấy xe, Hạ Vũ nhìn thấy bóng Việt lướt qua, tim Hạ Vũ đã thắt lại và nhìn theo bóng dáng ấy cho đến khi khuất hẳn. Lâu lắm rồi Hạ Vũ không gặp Việt, Hạ Vũ nghĩ mình đã quên hẳn hình bóng làm mình đau khổ ấy nhưng không thể. Rõ ràng Việt vẫn còn ảnh hưởng rất lớn đến tâm trí con bé.

“Sao mày như chạy trốn vậy Hạ Vũ? Đừng có như thế! Sao không vào trong đấy, nói chuyện cười đùa với mọi người có phải tốt hơn bỏ chạy thế này không?”

Hạ Vũ khổ sở nói: “Tao không làm được điều ấy. Nếu là cách đây một năm, Hạ Vũ có thể vui vẻ ngẩng cao đầu, kiêu ngạo mà bước vào nhưng bây giờ tao không làm được. Tao không đủ can đảm, tao sợ rất nhiều thứ…”

“Mày biết không? Có lẽ tao nên nói cho mày biết là từ lúc mày xuất hiện đứng ở ngoài nói chuyện với hai cô bạn thì Việt cứ nhìn mày suốt, không hề rời mắt.”

“Mày đang an ủi hay cố tình làm tao vui vẻ đây?” Hạ Vũ không tin.

“Tao nói thật đấy! Nên tao mới bảo sao mày không vào trong ngồi đối diện với mọi người. Có mấy khi mày gặp được Việt đâu. Mày sẽ hối hận vì đã bỏ về đấy!”

“Mày nói vậy… có lẽ tao hối hận thật rồi.” Hạ Vũ cười, cố nặn ra một nụ cười.

Câu chuyện của Hạ Vũ và Hạnh dừng lại khi hai đứa về đến nhà. Hạ Vũ chạy vào phòng ngồi thẫn thờ một lúc rồi hai hàng nước mắt tự nhiên lăn dài rên gò má. Hạ Vũ quả thật thấy hối hận vì đã không vào, thấy xấu hổ vì bản thân mình ngày càng yếu đuối trước Thiên và Việt. Hai con người đó đã làm Hạ Vũ trở thành người thiếu tự tin, thiếu can đảm không giống như trước kia.

Quả nhiên Thiên gọi điện hỏi về món quà. Hạ Vũ cười và nói đúng sự thật là đến mình còn không biết ý nghĩa là gì, chỉ cần Thiên thích và ăn ngon là được. Vậy là câu chuyện của Hạ Vũ và Thiên bắt đầu từ một quả xoài và chính thúc kết thúc bằng một quả dứa. Hạ Vũ bật cười vì nghĩ ra điều đó.


* * *

Một tuần sau sinh nhật Thiên, khi bắt đầu năm học mới, Hạ Vũ và Thanh vẫn được ngồi cùng nhau ở vị trí cũ mà năm ngoái hai người ngồi. Đang ở trong tiết học thứ năm, đồng hồ cũng gần chỉ hết giờ, giữa trưa mệt mỏi và đói bụng, Hạ Vũ uể oải gục đầu xuống bàn trong khi cô giáo dạy Văn đang chấm bài kiểm tra mười lăm phút.

Đột nhiên Thanh lay Hạ Vụ dậy, ghé tai nói nhỏ: “Hạ Vũ, kia có phải thằng Việt không? Hôm nay tao thấy nó lượn qua lượn lại trước cổng trường mình mấy vòng rồi.”

Từ ô cửa sổ tầng ba, Hạ Vũ ngồi phắt dậy nghiêng đầu nhìn ra. Là Việt, chính xác là Việt đang thong thả đạp xe đi qua đi lại cổng trường con bé.

“Đúng, là cậu ta đấy, lang thang ở đây làm gì không biết.”

“Gớm, mày chưa đeo kính vào mà mắt tinh thật. Cứ hễ là Việt là mày mắt sáng như sao, tinh thần tỉnh táo. Chắc cậu ta chờ Dũng và Thiên có chuyện gì đấy!”

“Thì mày bảo tao là Việt, tao nhìn dáng quen quen nên nhận ra ngay thôi mà.”

“Này, tao hỏi nhé. Nếu giờ thằng Việt nó bảo nó thích mày thì mày trả lời thế nào?”

“Ha ha… Chuyện đó không xảy ra đâu. Mà nếu có xảy ra, van xin tao thích lại chắc tao đá cho vài cái luôn.” Hạ Vũ khẽ cười vì câu hỏi của Thanh nên đáp bừa cho vui vẻ.

Hạ Vũ biết chứ, cái ngày ấy sẽ không bao giờ xảy ra thì cứ bốc phét cho nó hoành tráng.

Ngay sau khi tan học, Hạ Vũ cũng không thèm để ý xem có thấy Việt gặp Thiên và Dũng không mà lên xe cùng Hạnh đi về nhà luôn. Đi được một đoạn đường, bỗng nhiên Hạnh ngồi phía sau, đập đập vai Hạ Vũ hỏi nhỏ:

“Hạ Vũ, đằng sau tụi mình hình như là bạn Việt mày thích đấy!”

Hạ Vũ giật bắn mình khẽ quay đầu lại, trông thấy Việt thì hốt hoảng quay lên tiếp tục nhìn đường lái xe. Việt ư? Cậu ta đi phía sau Hạ Vũ làm gì? Hạ Vũ kể lại chuyện nhìn thấy Việt đi qua đi lại cồng trường và câu chuyện với Thanh cho Hạnh nghe. Hạnh cười lớn tiếng:

“Hay là cậu ta cố tình đợi mày? Cậu ta đang đi theo mày đấy!”

“Thôi, đừng vớ vẩn. Nhà mình ở gần bệnh viện tỉnh, biết đâu cậu ta đến thăm người ốm.”

Hạ Vũ nói và ra sức đạp xe nhanh hơn. Lâu nay chỉ mình Hạ Vũ đạp xe phía sau Việt, lâu nay chỉ là con bé luôn ở đằng sau cậu ấy. Bây giờ đổi lại có chút không quen và không tin đây là sự thật. Hạ Vũ cảm thấy có người cũng đang cố gắng đạp nhanh hơn để đuổi kịp mình, chân tay con bé trở nên vô cùng luống cuống. Chẳng mấy mà Việt đã đuổi kịp Hạ Vũ, lên cấp ba cậu ấy không còn đi cái xe đạp nhỏ mini kia nữa.

“Chiều nay Hạ Vũ có phải học thêm môn gì không?” Việt đột ngột lên tiếng hỏi xem như không thấy Hạnh ngồi phía sau cũng đang hết sức ngạc nhiên. Hạ Vũ ú ớ, nói không rõ lời:

“Sao lại hỏi vậy? Để, để làm gì?”

“Mình muốn gặp mặt nói chuyện riêng với Hạ Vũ.”

“Nói, nói gì, chúng ta có chuyện gì để nói à? Mình học thể dục đến 5 giờ chiều.”

“Được, vậy 5 giờ chiều mình sẽ đợi Hạ Vũ ở cổng trường chỗ học thể dục nhé!”

Việt nói rồi rất nhanh xoay đầu xe lại đi ngược đường để về nhà. Hạ Vũ vẫn chưa hoàn hồn, thở dốc, tim đập rất nhanh và mạnh. Hạnh không thể tin nổi hét lên:

“Trời ơi, thật là bất ngờ. Việt hẹn hò với mày kìa. Điều mày mơ đã thành sự thật kìa. Mày nói gì đi chứ? Vui quá quên hết cả bạn bè như người vô hình ngồi phía sau rồi hả?”

“Tao, tao chẳng hiểu chuyện gì nữa.” Hạ Vũ giọng run run.

Đột nhiên Hạnh nói với giọng nghiêm túc: “Mày có đoán được tại sao Việt làm vậy không? Liệu có phải lại là trò chơi của cậu ta? Liệu có phải là lời thách đố của ai đó? Liệu có phải Thiên nhờ cậu ta, gửi gắm mày cho cậu ta? Mày nên hiểu mọi chuyện cho rõ ràng trước khi quyết định việc gì đó. Tao rất lo cho mày.”

Đang vui trong lòng nhưng câu nói của Hạnh làm Hạ Vũ đắn đo: “Ừ. Tao cũng không nghĩ ra vì sao Việt làm vậy nữa. Hay là… chiều nay không nên gặp…”

“Phải gặp chứ… Gặp mới biết và hỏi được mọi chuyện. Ý tao là mày đừng nên vui mừng hy vọng quá kẻo lại thất vọng và chịu tổn thương. Cứ để mọi chuyện bình thường.”

Lời khuyên của Hạnh cũng chỉ là lời khuyên. Khi một tình cảm đơn phương suốt năm năm trời được đền đáp, dù chỉ là một cái hẹn không rõ đầu đuôi, không rõ nội dung nhưng với Hạ Vũ là một sự kiện vô cùng trọng đại trong cuộc đời. Hồi hộp, lo lắng, vui mừng, hạnh phúc… chưa bao giờ Hạ Vũ lại thấy mình có nhiều cảm giác trong người như lúc này.

Hạ Vũ mang nhật ký ra và viết ngay sự kiện này vào trong sổ, vẻ mặt tràn đầy niềm vui.

Trong bữa cơm trưa hôm ấy, bố nhìn Hạ Vũ vừa cười vừa hỏi:

“Hạ Vũ, con có ăn cơm đi không hả? Từ lúc đi học về đến giờ cứ như người trên cung trăng vậy!”

“Dạ, con mới ở cung trăng về thật mà!” Hạ Vũ ngoác miệng cười với cả nhà.

Chương 22 << >> Chương 24
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Bên trên