Chương hai mươi
Hạ Vũ cứ nghĩ mãi, nghĩ mãi về những chuyện đã xảy ra liên tiếp trong vòng mấy tháng qua. Chuyện của Lâm, sau hôm chia tay Hạ Vũ không còn gặp Lâm nữa, nghe Hương nói anh đã ra Hà Nội ôn thi và quyết tâm thi đậu mới trở về. Với Lâm thì Hạ Vũ cũng chóng quên lắm, chỉ khi nào nói chuyện Hương có nhắc đến thì nhớ ra Lâm thôi. Lâm là một trải nghiệm hoàn toàn mới, đến và đi rất nhanh trong cuộc đời Hạ Vũ.
Người Hạ Vũ cảm thấy có lỗi sau Trung và Thiên là Chính. Sau này Hạ Vũ mới biết, thì ra Chính là hàng xóm gần nhà Dũng, Chính đã mấy lần gặp Hạ Vũ đến nhà Dũng chơi và tình cờ gặp Hạ Vũ ở sân cầu lông, Chính đem lòng yêu mến cô bé cười duyên ấy. Hôm chia tay ấy, sau khi đưa Hạ Vũ về nhà, Chính đã tìm gặp Dũng nhờ Dũng nói chuyện với Hạ Vũ để Hạ Vũ quay lại với anh. Chính thường xuyên say xỉn và về nhà vào tối muộn khiến bố mẹ rất lo lắng, mỗi lần say Chính lại tìm đến Dũng, lải nhải kể về những kỷ niệm với Hạ Vũ, lải nhải kể về những nỗi đau, nỗi nhớ mà anh đang trải qua. Nhưng vì là người có lòng tự trọng, anh quyết không làm phiền Hạ Vũ, vì yêu Hạ Vũ, Chính chấp nhận rời xa để Hạ Vũ không cảm thấy phiền lòng.
Rồi bất chợt Hạ Vũ nhận ra mình nhớ Thiên, phải chăng Thiên cũng như Chính, vì quá yêu mình mà cậu ấy đã chấp nhận buông tay. Nhưng hiện tại Thiên đã không còn quan tâm đến Hạ Vũ nữa, có nhiều lúc Hạ Vũ thấy hối hận, thấy nhớ Thiên nhiều lắm nhưng rồi lại tự trách mình, đã đánh mất rồi còn mong gì tìm lại. Valentine, Hạ Vũ nhớ Thiên kinh khủng, cảm giác cô đơn bủa vây lấy Hạ Vũ. Còn nhớ năm ngoái Thiên đã đứng trước mặt Hạ Vũ, đợi chờ Hạ Vũ đồng ý đi chơi và nhận quà Thiên tặng. Vậy mà Hạ Vũ đã từ chối, đã đuổi Thiên về. Đó cũng là lần đầu tiên Thiên nói tiếng yêu với Hạ Vũ. Có lẽ, trong suốt cuộc đời này, sẽ không còn một chàng trai nào tỏ tình với Hạ Vũ như Thiên, sẽ không có chàng trai nào viết trong giấy rằng: “Tôi thích bà” hay nói rằng: “Tôi yêu bà”. Vậy mà đến cả từ “Tôi thích Thiên” Hạ Vũ vẫn chưa lần nào nói với cậu ấy. Hạ Vũ sai rồi, sai thật rồi. Cảm giác không có Thiên bên cạnh lúc này làm Hạ Vũ đau nhói trong lồng ngực, rồi như không suy nghĩ được gì nữa, con bé lấy giấy bút viết một lá thư giải thích hết mọi chuyện của Lâm và cầu xin Thiên tha lỗi. Hạ Vũ đã viết rằng: “Hạ Vũ thực sự thích Thiên.”
Khi lá thư được Dũng nhận và đưa đến cho Thiên thì Hạ Vũ bắt đầu hối hận và lo sợ. Phải chăng lúc này Hạ Vũ đang quá cô đơn và yếu đuối nên mới làm như vậy hay là Hạ Vũ thực sự yêu và cần Thiên. Hạ Vũ đã rất căng thẳng khi nhận được thư trả lời của Thiên, Thiên không trực tiếp xuống gặp Hạ Vũ như dự đoán mà là Dũng chịu trách nhiệm đưa thư xuống. Thiên nói rằng tình cảm Thiên dành cho Hạ Vũ chưa bao giờ là giả dối, nhưng giờ đây tất cả qua rồi. Thiên không thể quay lại, Thiên biết Hạ Vũ lúc này, Thiên biết cảm nhận của Hạ Vũ lúc này chỉ là đang nhất thời rối rắm, chỉ cần gỡ được ra Hạ Vũ lại cảm thấy hối hận khi ở bên Thiên. Cậu ấy xin lỗi vì đã không giữ lời hứa giữ Hạ Vũ lại. Lòng Hạ Vũ như thắt lại, cảm giác hối hận, chua xót dâng lên trong lòng khi đọc những gì Thiên viết.
Có điện thoại, Hạ Vũ cất lá thư vào ngăn kéo, chạy đến nhấc máy: “A lô, ai vậy?”
Lâu rồi Hạ Vũ mới chủ động nghe điện thoại bàn khi có chuông gọi đến. Đầu dây bên kia im lặng không lên tiếng. “A lô, là ai vậy? Nói gì đi chứ?” Hạ Vũ nói to hơn.
“Là tôi, Thiên đây!”
“Thiên?” Hạ Vũ ngạc nhiên rồi rối rít giải thích: “Thiên gọi, gọi cho Hạ Vũ vì chuyện lá thư… Không, Hạ Vũ xin lỗi vì đã yêu cầu ngốc nghếch như vậy. Đúng là lúc viết lá thư ấy, tâm trạng của Hạ Vũ vô cùng không tỉnh táo. Hạ Vũ cũng đọc thư Thiên viết rồi, Thiên nói đúng lắm, rất đúng. Thiên đã làm rất đúng, chúng ta không thể trở về như trước kia, chúng ta không thể vì Hạ Vũ đã không còn như trước kia nữa rồi…”
Giọng của Hạ Vũ nghẹn lại và lạc hẳn đi, từng câu chữ trở nên lủng củng không biết mình đang nói câu gì nữa. Lâu lắm mới nghe thấy giọng nói của Thiên, nhưng bây giờ là hai người xa lạ, cảm giác ấy thật khó chịu và Hạ Vũ đã không kìm chế được, những giọt nước mắt ùa đến. Hạ Vũ dừng lại đưa một tay che miệng để tiếng sụt sịt không lọt vào ống nghe.
“Hã Vũ, ngã rồi thì đứng dậy. Đừng khóc nữa, chúng ta sẽ mãi mãi là bạn tốt, nếu như Hạ Vũ không ngại.”
“Hạ Vũ, ngã rồi thì đứng dậy.” Câu nói của Thiên cứ không ngừng lặp lại trong đầu Hạ Vũ. Suốt những tháng qua, Hạ Vũ đã sống như thế nào? Nếu tin tưởng Thiên, thực sự thích Thiên thì Hạ Vũ đã không sống một chuỗi ngày buông thả như thế. Hối hận ư? Không có thuốc để chữa bệnh hối hận. Đừng nghĩ rằng tuổi trẻ có thể mắc sai lầm vì còn cơ hội làm lại. Tuy có sửa chữa được nhưng trên mình sẽ mang thêm rất nhiều vết sẹo, rất nhiều nỗi buồn không gọi thành tên. Việc vết sẹo ấy có kín miệng hay không hoàn toàn phụ thuộc vào chính người đã gây ra những sai lầm ấy. Vì dành tình cảm cho một người lạnh lùng như Việt, vì bất mãn khi tình yêu mình dành cho người con trai ấy không được đền đáp mà Hạ Vũ cam tâm mang tình cảm ra làm trò đùa với người khác. Hết người này đến người kia, những chuyện tình chớp nhoáng, những tưởng mình sẽ an toàn nhưng Hạ Vũ đã nhận ra rằng. Khi mình dùng tay tát vào mặt ai đó, thì bàn tay mình cũng bị đau không kém. Hạ Vũ sai rồi, hoàn toàn sai rồi.
Sau khi đoạt giải ba trong cuộc thi đấu cầu lông đơn nữ toàn trường, Hạ Vũ bắt đầu sống khép mình hơn trước. Trong lớp Hạ Vũ chỉ nói chuyện với Thanh và Hương, lúc đi học và ở nhà chỉ tâm sự cùng Hạnh. Thỉnh thoảng Thiên và Dũng gọi điện nhờ Hạ Vũ làm dàn ý cho mấy bài kiểm tra Văn mà hai cậu chàng cố mãi không viết được. Hạ Vũ bận bịu ôn thi học kỳ cuối năm lớp mười, thời gian rảnh rỗi con bé bắt đầu viết truyện về tuổi học trò.
Lần đầu tiên Hạ Vũ biết dùng internet là nhờ Hương, Hương rất hay vào các diễn đàn kết bạn làm quen nên bạn bè qua mạng của Hương không ít. Nghỉ hè lớp mười, Hạ Vũ thường xuyên ra hàng internet tham gia một số diễn đàn của một vài trường học trong thành phố, trong đó có cả diễn đàn trường Việt. Qua diễn đàn lớp chuyên Toán, Hạ Vũ biết được Việt vẫn suất sắc như trước kia, có rất nhiều thành viên khen ngợi và bày tỏ sự yêu thích. Hạ Vũ khẽ cười, Việt là như vậy đấy, dù ở đâu cậu ta cũng có sự thu hút nhất định đến phái nữ. Hạ Vũ cũng chỉ là một trong số rất nhiều cô gái bị thu hút như vậy mà thôi.
Bất ngờ trong diễn đàn của trường mình, Hạ Vũ bắt gặp một thành viên có cái tên rất lạ - Kẻ Sầu Đời, trong tất cả các bài viết của mình cách đây gần một năm, thành viên này chỉ nói về những nỗi buồn, về một người con gái học trên Hạ Vũ một khóa đã rời xa mình, về cảm giác cô đơn mà người đó đang phải trải qua, về tình cảm đã không còn nhưng không thể buông tay đặt xuống một cách nhẹ nhàng. Như cảm nhận được sự đồng cảm trong dòng tâm sự ấy, văn phong lại hợp gu với mình, dù không biết Kẻ Sầu Đời có còn tham gia diễn đàn hay không nhưng Hạ Vũ đã gửi một tin nhắn bày tỏ sự đồng cảm của mình đến người đó, hy vọng rằng bây giờ người đó đang sống tốt và vui vẻ. Hạ Vũ rất vui nếu được cùng nhau làm bạn.
Nhớ ra Hương là người tham gia diễn đàn từ đầu năm, Hạ Vũ có chút tò mò gọi điện hỏi:
“Hương này! Mày tham gia diễn đàn trường mình từ đầu năm, có biết thành viên tên Kẻ Sầu Đời là ai không? Bây giờ người đấy còn tham gia diễn đàn không?”
Hương ngạc nhiên, nhíu mày hỏi lại:
“Đến mày cũng bị thu hút bởi những gì hắn viết à? Mới đầu hắn cũng rất bình thường, thấy hắn viết nhiều bài hay tao hỏi hắn nick Yahoo kết bạn và thỉnh thoảng nói chuyện. Sau đó một thời gian, có lẽ do hắn nhiều fan nữ hâm mộ quá, hắn ta trở nên kiêu lắm. Ít khi hắn đồng ý kết bạn và có kết bạn thì cũng không bao giờ chat chít nói chuyện gì cả.”
“Vậy là mày có nick Yahoo của hắn hả?” Mắt Hạ Vũ sáng lên: “Cho tao nhé, tao muốn nói chuyện với gã này!”
“Thì nick của hắn cũng chính là tên trên diễn đàn ấy, hồi trước tao cũng chỉ đoán thế mà đúng thật. Nhưng nói trước, mày có thể được hắn chấp nhận là bạn nhưng đừng mong cậy nửa lời từ hắn. Hắn hơn tuổi chúng mình và sống ở Hà Nội đấy. Chắc là một tên công tử nào đó phải lòng một cô bé tỉnh lẻ trường chúng ta rồi bị đá mà thôi.”
Hương thở dài ngao ngán, lắc đầu ra vẻ tiếc nuối cho nhân vật nam vừa được mình và Hạ Vũ nhắc đến. Đúng là Hạ Vũ bị thu hút bởi văn phong của Kẻ Sầu Đời, con bé nhất định phải nói chuyện được với nhân vật này. Ở tận thủ đô thì lại càng tốt, sẽ chỉ làm bạn ảo thôi mới là mục tiêu chính của Hạ Vũ. Hạ Vũ không muốn xây dựng thêm một mối quan hệ mới nào ngoài đời nữa, có nhiều việc đã khiến con bé thay đổi cách suy nghĩ của mình. Và quả nhiên, nick Yahoo Cơn Mưa Nhỏ của Hạ Vũ nhanh chóng được chấp nhận, ngay lập tức tin nhắn đầu tiên được Hạ Vũ gửi cho Kẻ Sầu Đời khi nick của anh sáng đèn.
Cơn Mưa Nhỏ: “Chào anh! Em đã đọc được một vài bài viết của anh trên diễn đàn của trường, rất vui nếu chúng ta có thể trò chuyện như những người bạn.”
Im lặng. Khung cửa chat của Hạ Vũ vẫn không có hồi âm. Hạ Vũ lại tiếp tục.
Cơn Mưa Nhỏ: “Tại sao anh im lặng thế. Anh đang bận à.”
Vẫn không có dấu hiệu gì chứng tỏ Kẻ Sầu Đời đang đọc tin nhắn của Hạ Vũ.
Cơn Mưa Nhỏ: “Nếu anh đang đọc tin nhắn của em. Chúng ta có thể nói chuyện về cách diễn đạt, hành văn trong việc bày tỏ cảm xúc không? Em rất thích viết lách và nghĩ anh rất phù hợp để kết bạn.”
Cơn Mưa Nhỏ: “Thôi vậy, anh đang bận hả? Hẹn gặp lần sau.”
Đợi mãi Hạ Vũ không nhận được câu trả lời nào, con bé đành phải đứng dậy ra khỏi cửa hàng internet để về nhà. “Thật là khó gần mà, chỉ là ảo thôi chứ có phải ngoài đời đâu mà kiêu đến vậy.” Hạ Vũ bĩu môi thầm nghĩ.
CHương 19 << >> Chương 21
Hạ Vũ cứ nghĩ mãi, nghĩ mãi về những chuyện đã xảy ra liên tiếp trong vòng mấy tháng qua. Chuyện của Lâm, sau hôm chia tay Hạ Vũ không còn gặp Lâm nữa, nghe Hương nói anh đã ra Hà Nội ôn thi và quyết tâm thi đậu mới trở về. Với Lâm thì Hạ Vũ cũng chóng quên lắm, chỉ khi nào nói chuyện Hương có nhắc đến thì nhớ ra Lâm thôi. Lâm là một trải nghiệm hoàn toàn mới, đến và đi rất nhanh trong cuộc đời Hạ Vũ.
Người Hạ Vũ cảm thấy có lỗi sau Trung và Thiên là Chính. Sau này Hạ Vũ mới biết, thì ra Chính là hàng xóm gần nhà Dũng, Chính đã mấy lần gặp Hạ Vũ đến nhà Dũng chơi và tình cờ gặp Hạ Vũ ở sân cầu lông, Chính đem lòng yêu mến cô bé cười duyên ấy. Hôm chia tay ấy, sau khi đưa Hạ Vũ về nhà, Chính đã tìm gặp Dũng nhờ Dũng nói chuyện với Hạ Vũ để Hạ Vũ quay lại với anh. Chính thường xuyên say xỉn và về nhà vào tối muộn khiến bố mẹ rất lo lắng, mỗi lần say Chính lại tìm đến Dũng, lải nhải kể về những kỷ niệm với Hạ Vũ, lải nhải kể về những nỗi đau, nỗi nhớ mà anh đang trải qua. Nhưng vì là người có lòng tự trọng, anh quyết không làm phiền Hạ Vũ, vì yêu Hạ Vũ, Chính chấp nhận rời xa để Hạ Vũ không cảm thấy phiền lòng.
Rồi bất chợt Hạ Vũ nhận ra mình nhớ Thiên, phải chăng Thiên cũng như Chính, vì quá yêu mình mà cậu ấy đã chấp nhận buông tay. Nhưng hiện tại Thiên đã không còn quan tâm đến Hạ Vũ nữa, có nhiều lúc Hạ Vũ thấy hối hận, thấy nhớ Thiên nhiều lắm nhưng rồi lại tự trách mình, đã đánh mất rồi còn mong gì tìm lại. Valentine, Hạ Vũ nhớ Thiên kinh khủng, cảm giác cô đơn bủa vây lấy Hạ Vũ. Còn nhớ năm ngoái Thiên đã đứng trước mặt Hạ Vũ, đợi chờ Hạ Vũ đồng ý đi chơi và nhận quà Thiên tặng. Vậy mà Hạ Vũ đã từ chối, đã đuổi Thiên về. Đó cũng là lần đầu tiên Thiên nói tiếng yêu với Hạ Vũ. Có lẽ, trong suốt cuộc đời này, sẽ không còn một chàng trai nào tỏ tình với Hạ Vũ như Thiên, sẽ không có chàng trai nào viết trong giấy rằng: “Tôi thích bà” hay nói rằng: “Tôi yêu bà”. Vậy mà đến cả từ “Tôi thích Thiên” Hạ Vũ vẫn chưa lần nào nói với cậu ấy. Hạ Vũ sai rồi, sai thật rồi. Cảm giác không có Thiên bên cạnh lúc này làm Hạ Vũ đau nhói trong lồng ngực, rồi như không suy nghĩ được gì nữa, con bé lấy giấy bút viết một lá thư giải thích hết mọi chuyện của Lâm và cầu xin Thiên tha lỗi. Hạ Vũ đã viết rằng: “Hạ Vũ thực sự thích Thiên.”
Khi lá thư được Dũng nhận và đưa đến cho Thiên thì Hạ Vũ bắt đầu hối hận và lo sợ. Phải chăng lúc này Hạ Vũ đang quá cô đơn và yếu đuối nên mới làm như vậy hay là Hạ Vũ thực sự yêu và cần Thiên. Hạ Vũ đã rất căng thẳng khi nhận được thư trả lời của Thiên, Thiên không trực tiếp xuống gặp Hạ Vũ như dự đoán mà là Dũng chịu trách nhiệm đưa thư xuống. Thiên nói rằng tình cảm Thiên dành cho Hạ Vũ chưa bao giờ là giả dối, nhưng giờ đây tất cả qua rồi. Thiên không thể quay lại, Thiên biết Hạ Vũ lúc này, Thiên biết cảm nhận của Hạ Vũ lúc này chỉ là đang nhất thời rối rắm, chỉ cần gỡ được ra Hạ Vũ lại cảm thấy hối hận khi ở bên Thiên. Cậu ấy xin lỗi vì đã không giữ lời hứa giữ Hạ Vũ lại. Lòng Hạ Vũ như thắt lại, cảm giác hối hận, chua xót dâng lên trong lòng khi đọc những gì Thiên viết.
Có điện thoại, Hạ Vũ cất lá thư vào ngăn kéo, chạy đến nhấc máy: “A lô, ai vậy?”
Lâu rồi Hạ Vũ mới chủ động nghe điện thoại bàn khi có chuông gọi đến. Đầu dây bên kia im lặng không lên tiếng. “A lô, là ai vậy? Nói gì đi chứ?” Hạ Vũ nói to hơn.
“Là tôi, Thiên đây!”
“Thiên?” Hạ Vũ ngạc nhiên rồi rối rít giải thích: “Thiên gọi, gọi cho Hạ Vũ vì chuyện lá thư… Không, Hạ Vũ xin lỗi vì đã yêu cầu ngốc nghếch như vậy. Đúng là lúc viết lá thư ấy, tâm trạng của Hạ Vũ vô cùng không tỉnh táo. Hạ Vũ cũng đọc thư Thiên viết rồi, Thiên nói đúng lắm, rất đúng. Thiên đã làm rất đúng, chúng ta không thể trở về như trước kia, chúng ta không thể vì Hạ Vũ đã không còn như trước kia nữa rồi…”
Giọng của Hạ Vũ nghẹn lại và lạc hẳn đi, từng câu chữ trở nên lủng củng không biết mình đang nói câu gì nữa. Lâu lắm mới nghe thấy giọng nói của Thiên, nhưng bây giờ là hai người xa lạ, cảm giác ấy thật khó chịu và Hạ Vũ đã không kìm chế được, những giọt nước mắt ùa đến. Hạ Vũ dừng lại đưa một tay che miệng để tiếng sụt sịt không lọt vào ống nghe.
“Hã Vũ, ngã rồi thì đứng dậy. Đừng khóc nữa, chúng ta sẽ mãi mãi là bạn tốt, nếu như Hạ Vũ không ngại.”
“Hạ Vũ, ngã rồi thì đứng dậy.” Câu nói của Thiên cứ không ngừng lặp lại trong đầu Hạ Vũ. Suốt những tháng qua, Hạ Vũ đã sống như thế nào? Nếu tin tưởng Thiên, thực sự thích Thiên thì Hạ Vũ đã không sống một chuỗi ngày buông thả như thế. Hối hận ư? Không có thuốc để chữa bệnh hối hận. Đừng nghĩ rằng tuổi trẻ có thể mắc sai lầm vì còn cơ hội làm lại. Tuy có sửa chữa được nhưng trên mình sẽ mang thêm rất nhiều vết sẹo, rất nhiều nỗi buồn không gọi thành tên. Việc vết sẹo ấy có kín miệng hay không hoàn toàn phụ thuộc vào chính người đã gây ra những sai lầm ấy. Vì dành tình cảm cho một người lạnh lùng như Việt, vì bất mãn khi tình yêu mình dành cho người con trai ấy không được đền đáp mà Hạ Vũ cam tâm mang tình cảm ra làm trò đùa với người khác. Hết người này đến người kia, những chuyện tình chớp nhoáng, những tưởng mình sẽ an toàn nhưng Hạ Vũ đã nhận ra rằng. Khi mình dùng tay tát vào mặt ai đó, thì bàn tay mình cũng bị đau không kém. Hạ Vũ sai rồi, hoàn toàn sai rồi.
Sau khi đoạt giải ba trong cuộc thi đấu cầu lông đơn nữ toàn trường, Hạ Vũ bắt đầu sống khép mình hơn trước. Trong lớp Hạ Vũ chỉ nói chuyện với Thanh và Hương, lúc đi học và ở nhà chỉ tâm sự cùng Hạnh. Thỉnh thoảng Thiên và Dũng gọi điện nhờ Hạ Vũ làm dàn ý cho mấy bài kiểm tra Văn mà hai cậu chàng cố mãi không viết được. Hạ Vũ bận bịu ôn thi học kỳ cuối năm lớp mười, thời gian rảnh rỗi con bé bắt đầu viết truyện về tuổi học trò.
Lần đầu tiên Hạ Vũ biết dùng internet là nhờ Hương, Hương rất hay vào các diễn đàn kết bạn làm quen nên bạn bè qua mạng của Hương không ít. Nghỉ hè lớp mười, Hạ Vũ thường xuyên ra hàng internet tham gia một số diễn đàn của một vài trường học trong thành phố, trong đó có cả diễn đàn trường Việt. Qua diễn đàn lớp chuyên Toán, Hạ Vũ biết được Việt vẫn suất sắc như trước kia, có rất nhiều thành viên khen ngợi và bày tỏ sự yêu thích. Hạ Vũ khẽ cười, Việt là như vậy đấy, dù ở đâu cậu ta cũng có sự thu hút nhất định đến phái nữ. Hạ Vũ cũng chỉ là một trong số rất nhiều cô gái bị thu hút như vậy mà thôi.
Bất ngờ trong diễn đàn của trường mình, Hạ Vũ bắt gặp một thành viên có cái tên rất lạ - Kẻ Sầu Đời, trong tất cả các bài viết của mình cách đây gần một năm, thành viên này chỉ nói về những nỗi buồn, về một người con gái học trên Hạ Vũ một khóa đã rời xa mình, về cảm giác cô đơn mà người đó đang phải trải qua, về tình cảm đã không còn nhưng không thể buông tay đặt xuống một cách nhẹ nhàng. Như cảm nhận được sự đồng cảm trong dòng tâm sự ấy, văn phong lại hợp gu với mình, dù không biết Kẻ Sầu Đời có còn tham gia diễn đàn hay không nhưng Hạ Vũ đã gửi một tin nhắn bày tỏ sự đồng cảm của mình đến người đó, hy vọng rằng bây giờ người đó đang sống tốt và vui vẻ. Hạ Vũ rất vui nếu được cùng nhau làm bạn.
Nhớ ra Hương là người tham gia diễn đàn từ đầu năm, Hạ Vũ có chút tò mò gọi điện hỏi:
“Hương này! Mày tham gia diễn đàn trường mình từ đầu năm, có biết thành viên tên Kẻ Sầu Đời là ai không? Bây giờ người đấy còn tham gia diễn đàn không?”
Hương ngạc nhiên, nhíu mày hỏi lại:
“Đến mày cũng bị thu hút bởi những gì hắn viết à? Mới đầu hắn cũng rất bình thường, thấy hắn viết nhiều bài hay tao hỏi hắn nick Yahoo kết bạn và thỉnh thoảng nói chuyện. Sau đó một thời gian, có lẽ do hắn nhiều fan nữ hâm mộ quá, hắn ta trở nên kiêu lắm. Ít khi hắn đồng ý kết bạn và có kết bạn thì cũng không bao giờ chat chít nói chuyện gì cả.”
“Vậy là mày có nick Yahoo của hắn hả?” Mắt Hạ Vũ sáng lên: “Cho tao nhé, tao muốn nói chuyện với gã này!”
“Thì nick của hắn cũng chính là tên trên diễn đàn ấy, hồi trước tao cũng chỉ đoán thế mà đúng thật. Nhưng nói trước, mày có thể được hắn chấp nhận là bạn nhưng đừng mong cậy nửa lời từ hắn. Hắn hơn tuổi chúng mình và sống ở Hà Nội đấy. Chắc là một tên công tử nào đó phải lòng một cô bé tỉnh lẻ trường chúng ta rồi bị đá mà thôi.”
Hương thở dài ngao ngán, lắc đầu ra vẻ tiếc nuối cho nhân vật nam vừa được mình và Hạ Vũ nhắc đến. Đúng là Hạ Vũ bị thu hút bởi văn phong của Kẻ Sầu Đời, con bé nhất định phải nói chuyện được với nhân vật này. Ở tận thủ đô thì lại càng tốt, sẽ chỉ làm bạn ảo thôi mới là mục tiêu chính của Hạ Vũ. Hạ Vũ không muốn xây dựng thêm một mối quan hệ mới nào ngoài đời nữa, có nhiều việc đã khiến con bé thay đổi cách suy nghĩ của mình. Và quả nhiên, nick Yahoo Cơn Mưa Nhỏ của Hạ Vũ nhanh chóng được chấp nhận, ngay lập tức tin nhắn đầu tiên được Hạ Vũ gửi cho Kẻ Sầu Đời khi nick của anh sáng đèn.
Cơn Mưa Nhỏ: “Chào anh! Em đã đọc được một vài bài viết của anh trên diễn đàn của trường, rất vui nếu chúng ta có thể trò chuyện như những người bạn.”
Im lặng. Khung cửa chat của Hạ Vũ vẫn không có hồi âm. Hạ Vũ lại tiếp tục.
Cơn Mưa Nhỏ: “Tại sao anh im lặng thế. Anh đang bận à.”
Vẫn không có dấu hiệu gì chứng tỏ Kẻ Sầu Đời đang đọc tin nhắn của Hạ Vũ.
Cơn Mưa Nhỏ: “Nếu anh đang đọc tin nhắn của em. Chúng ta có thể nói chuyện về cách diễn đạt, hành văn trong việc bày tỏ cảm xúc không? Em rất thích viết lách và nghĩ anh rất phù hợp để kết bạn.”
Cơn Mưa Nhỏ: “Thôi vậy, anh đang bận hả? Hẹn gặp lần sau.”
Đợi mãi Hạ Vũ không nhận được câu trả lời nào, con bé đành phải đứng dậy ra khỏi cửa hàng internet để về nhà. “Thật là khó gần mà, chỉ là ảo thôi chứ có phải ngoài đời đâu mà kiêu đến vậy.” Hạ Vũ bĩu môi thầm nghĩ.
CHương 19 << >> Chương 21
Chỉnh sửa lần cuối: