Hoàn thành Hạ Vũ, ngã rồi thì đứng dậy - Hoàn thành - Vũ Yến Vũ

Mưa Mùa Hạ

Gà BT
Nhóm Tác giả
☆☆☆
Tham gia
6/8/14
Bài viết
2.926
Gạo
4.000,0
"Đột nhiên Thiên gọi điện nhờ Hạ Vũ hộ bài hát tiếng Anh" -> Chữ "dịch" mô? :-w
"chỉ cần mày bảo qua nhà thì Thiến" -> =)) =)) =)).
“Chắc là, là có.” -> Theo em nghĩ nên để dấu ba chấm như vậy sẽ thấy được sự chần chừ của HV.
V~ chị... Sao lại có thể viết thành Thiến được nhỉ? Nhìn ba thằng cười của em mà cũng bò lăn ra cười đây. Tuôi gõ được chương nào thì đăng luôn, lười soát lỗi chính tả quá nên nàng chịu khó soi kỹ nhá. Lát nữa sẽ sửa.

"Phải chẳng người ta không thể yêu như đã từng yêu?"
Có thể cho em mượn câu này đem vào chữ kí không?
Ok em! Rất hân hạnh là khác. Tự nhiên đi.
Ồ, tôi đăng chương nào, nàng đọc chương ấy luôn à? Vui ghê!
 

Ngọc đình

Gà BT
Tham gia
29/3/14
Bài viết
1.144
Gạo
400,0
Có lẽ tao nến nói.
"Hạ Vũ mang nhậ ký ra và viết ngay sự kiện này vào trong nhật ký, vẻ mặ tràn đầy niềm vui".

Biết Việt hẹn HV tự nhiên thấy buồn ghê gớm. Có lẽ em đã quá nhập tâm vào HV. :|
 

Mưa Mùa Hạ

Gà BT
Nhóm Tác giả
☆☆☆
Tham gia
6/8/14
Bài viết
2.926
Gạo
4.000,0
Có lẽ tao nến nói.
"Hạ Vũ mang nhậ ký ra và viết ngay sự kiện này vào trong nhật ký, vẻ mặ tràn đầy niềm vui".

Biết Việt hẹn HV tự nhiên thấy buồn ghê gớm. Có lẽ em đã quá nhập tâm vào HV. :|
Em cứ nói nửa câu làm người dại như chị tò mò...
Rất vui khi em nhập tâm vào Hạ Vũ... nhưng nếu là Hạ Vũ, lúc Việt hẹn, bạn ấy đã rất vui và ở chương sau còn cười như con điên nữa ý. Sao em lại buồn? Em đoán được lý do Việt hẹn bạn ý?:-/:-/:-/
 

Ngọc đình

Gà BT
Tham gia
29/3/14
Bài viết
1.144
Gạo
400,0
Em cứ nói nửa câu làm người dại như chị tò mò...
Rất vui khi em nhập tâm vào Hạ Vũ... nhưng nếu là Hạ Vũ, lúc Việt hẹn, bạn ấy đã rất vui và ở chương sau còn cười như con điên nữa ý. Sao em lại buồn? Em đoán được lý do Việt hẹn bạn ý?:-/:-/:-/
Em không đoán được nhưng em nghĩ là cuộc hẹn chẳng vui vẻ gì. :(:(:(:|:|:|
 

Mưa Mùa Hạ

Gà BT
Nhóm Tác giả
☆☆☆
Tham gia
6/8/14
Bài viết
2.926
Gạo
4.000,0
Chương 24

Buổi chiều hôm nay với Hạ Vũ thật đẹp, gió thổi nhẹ, nắng cũng như dịu dàng hơn. Đã bao lâu rồi Hạ Vũ không cảm nhận được niềm vui như thế này. Đã bao lâu rồi Hạ Vũ mới có cảm giác lâng lâng như ở trên mây, lơ lửng giữa bầu trời cao trong xanh và thăm thẳm…

Hạ Vũ đi học sớm hơn, rẽ qua nhà Dũng và kể hết mọi chuyện với Dũng. Dũng ngạc nhiên không kém gì Hạnh:

“Cái gì, bà nói là thằng Việt đi theo hẹn chiều nay gặp bà? Có nghe nhầm không vậy?”

“Không nhầm đâu, sự thật đấy. Tôi chỉ sợ Việt đang bày trò trêu chọc tôi thôi, năm năm rồi cậu ấy có nhìn tôi một cái nào đâu.” Giọng Hạ Vũ buồn bã.

“Sợ gì. Cậu ta giả vờ thì bà giả vờ lại. Vỏ quýt dày có móng tay nhọn, cứ thế mà áp dụng.”

“Nhưng tôi thích cậu ấy là thật lòng, làm sao giả vờ được.”

“Nếu vậy thì phải chấp nhận rủi ro. Chấp nhận có thể sẽ xảy ra những chuyện đau lòng nếu gặp Việt. Bà có còn muốn gặp nữa không?”

“Muốn.” Hạ Vũ gật đầu quả quyết. “Nhưng không phải ở cổng trường mình, tôi vẫn chưa muốn bạn bè biết chuyện. Ông gọi điện bảo Việt đợi ở cổng trường cũ cạnh hàng chú Tư được không?”

“Được rồi, yên tâm! Tôi sẽ bảo. Hy vọng là cậu ta sẽ đối xử tốt với bà, nếu có ý đồ gì đó, tôi nghĩ cậu ta không tìm cách công khai đi theo sau bà đâu.” Dũng nói vài lời để Hạ Vũ yên tâm.

Cả buổi học thể dục Hạ Vũ cứ nhấp nha nhấp nhổm không yên, Thanh rất tò mò vì thái độ của Hạ Vũ nhưng con bé vẫn chưa dám chắc mọi chuyện nên không dám nói với Thanh.

Cuối cùng thì buổi học kết thúc, đúng 5 giờ chiều Hạ Vũ đạp xe về trường cũ đợi Việt. Thế nhưng đợi mãi, đợi mãi vẫn không thấy bóng dáng cậu ta đâu. Nghĩ lại ngày trước đã từng đứng ở đây đợi Việt, đã từng khóc không biết bao nhiêu lần vì Việt, Hạ Vũ đau lòng nhủ thầm: “Hóa ra cậu ta lại trêu mình!”.

Hạ Vũ không khóc, con bé cắn chặt môi kiềm chế không để mình không bật khóc. Nhất định không được khóc, xem như không có chuyện gì xảy ra và không được tỏ ra yếu đuối. Hạ Vũ lại ra quán nét, tìm Đức để tâm sự.

Cơn Mưa Nhỏ: Em không biết mình đã làm sai điều gì nữa. Chỉ có điều trái tim em đau lắm. Em đã làm gì mà cậu ấy cứ đem em ra làm trò đùa như thế? Em đáng bị đối xử vậy sao? Tim cậu ta là sắt đá hay là gì? Khi anh yêu một người, anh sẽ đối xử với người ấy như thế nào?

Kẻ Sầu Đời: Khi anh yêu một người, dù cho người ấy có yêu anh hay không thì anh sẽ luôn lắng nghe người ấy. Người ấy vui thì anh vui, người ấy buồn thì anh buồn, tâm trạng của người ấy thế nào tâm trạng anh như thế. Và một điều quan trọng là, anh sẽ chẳng bao giờ làm người ấy khóc, chẳng bao giờ làm người ấy có cảm giác đau lòng hay nghi ngờ tình cảm của anh. Anh cũng không mong người ấy phái đáp lại anh, chỉ cần vẫn cảm nhận được người ấy, thế là đủ.

Cơn Mưa Nhỏ: Anh nói hay thế. Giá mà Việt có thể nói với em câu đấy.

Kẻ Sầu Đời: Có thể cậu ta đợi em ở chỗ hẹn. Có thể Dũng đã không kịp nhắn chỗ hẹn mới với Việt. Em đừng nên bi quan. Em muốn như thế nào, cứ làm như em cảm nhận.

* * *​

Trở về nhà với tâm trạng không yên ổn. Hạ Vũ suy nghĩ mãi rồi quyết định viết một lá thư hỏi rõ lý do vì sao Việt muốn gặp Hạ Vũ và hỏi về lý do lỡ hẹn. Hôm sau Hạ Vũ đi học sớm nhờ Thành gửi đến cho Việt. Hạ Vũ hồi hộp đợi một lá thư khác được gửi về nhưng Thành đã bảo không có một lá thư nào hết, Việt đọc thư của Hạ Vũ xong cũng không nói hay chuyển lời gì.

Hạ Vũ đau lòng hỏi Hạnh: “Bây giờ nên làm thế nào? Tao lại làm sai cái gì rồi? Xem như không có chuyện gì xảy ra hay là phải hỏi cho rõ ràng mọi chuyện đây?”

“Tại sao cứ phải là bỏ qua hay là đi đến cùng. Sao mày không làm theo những gì trái tim mày mách bảo. Trái tim mày muốn gì?” Hạnh nói cứ y như Đức đã nói.

“Tao muốn gặp Việt, nghe cậu ấy nói vì sao muốn hẹn gặp tao.”

“Được! Vậy giờ tao với mày qua nhà cậu ấy. Tao sẽ gọi cậu ấy ra cho mày gặp.”

Hạnh nói và kéo Hạ Vũ lên xe đi thẳng đến nhà Việt. Thế nhưng gần đến nơi thì mọi sự quyết tâm của Hạ Vũ lại trôi đi đâu mất. Hạ Vũ bối rối không biết nên làm thế nào mà buông ra một câu:

“Thôi, về đi. Đây sẽ lần cuối cùng tao đi qua con đường này.”

“Chắc chắn chứ? Buông là buông cho bằng hết nghe chưa? Nếu không bây giờ tao hét ầm lên gọi cậu ta ra cho mày gặp, muốn đánh muốn mắng gì thì làm nhé!”

“Tao cũng muốn tát Việt lắm, tát cho bõ những ngày tháng tao buồn vì cậu ta, nhưng chắc chẳng bao giờ tao làm được.”

Hạ Vũ chua chát nói. Cả hai đang quay đầu xe lại để về thì không hiểu vì sao Việt ở trong nhà đi ra và nhìn thấy. Ngay lập tức mắt Việt sáng lên và gọi to: “Hạ Vũ, là bạn hả?”

Hạ Vũ giật bắn mình, quay đầu lại thấy Việt đang mặc quần ngố, áo phông trông rất lạ mắt. Hạnh dừng xe lại để Hạ Vũ đứng xuống, cố ý cho xe lên vỉa hè và đứng tách hẳn ra một chỗ khi Việt tiến về phía Hạ Vũ để nói chuyện.

“Bạn qua tìm mình à? Hôm trước mình đợi bạn ở cổng trường mãi hóa ra bạn đổi địa điểm. Dũng có gọi điện đến nhưng lúc ấy mình đi học thêm rồi, bố mình hôm qua mới nói là Dũng gọi, sáng nay lại nhận được thư của bạn nên mình mới biết chuyện.”

“Bạn… bạn cũng đã đợi mình?” Hạ Vũ ngượng ngùng hỏi, bao nhiêu tự tin bay đi sạch sẽ. Lần đầu tiên Việt nói với Hạ Vũ một câu dài như thế.

“Mình định mai nhờ Thành chuyển thư cho bạn nhưng gặp bạn rồi. Chúng ta hẹn lại nhé. Chiều mai học thêm xong 5 giờ gặp nhau được không? Mình sẽ đợi bạn ở cổng trường cấp hai nếu bạn muốn.”

“Được.” Hạ Vũ sung sướng trong lòng. “Nhất định ngày mai không được lỡ hẹn.”

Có nằm mơ Hạ Vũ cũng không nghĩ là Việt lại chủ động hẹn con bé một lần nữa. Hạnh và Đức nói đúng, khi làm theo những gì trái tim mách bảo, dù kết quả là vui hay buồn thì ta cũng sẽ không phải hối hận vì đã không làm theo điều ta muốn. Hạ Vũ đã có được điều mình ao ước bấy lâu nay, dù chẳng có gì là chắc chắn vì Việt chưa hề bày tỏ tình cảm gì với Hạ Vũ nhưng như thế cũng là quá đủ để Hạ Vũ cười suốt cả ngày như một kẻ điên.

Hạ Vũ đạp xe đến cổng trường cấp hai như đã hẹn, lơ ngơ nhìn xung quanh vì không thấy ai. Cảm giác lo lắng bắt đầu ập đến thì Việt từ trong hàng chú Tư đi ra, từ xa nhìn Việt trong chiếc quần bò và áo phông màu đen trông thật nổi bật và đẹp trai. Hạ Vũ ngẩn người ra ngắm Việt cho đến khi Việt đã lại gần cười rất tươi với con bé.

“Mình gửi xe ở chỗ chú Tư rồi, chúng ta đi lượn chung một xe nhá?”

“Ơ… À… Được được. Thế… thế bạn chở mình hay là…?”

“Tất nhiên là mình chở rồi. Mình sẽ chở bạn đi vòng quanh thành phố.”

Việt rất tự nhiên nắm lấy tay lái xe của Hạ Vũ, khẽ đẩy Hạ Vũ vòng ra phía sau. Đợi Hạ Vũ lên xe bám nhẹ tay vào yên thì Việt mới bắt đầu cho xe di chuyển. Từ ngày chia tay Thiên, bây giờ Hạ Vũ mới ngồi sau xe đạp của một cậu con trai khác, và người đó chính là Việt, là người mà con bé thầm thương trộm nhớ suốt từ hồi mười hai tuổi đến giờ. Còn gì hạnh phúc hơn nữa. Hạ Vũ tủm tỉm cười suốt đoạn đường đi.

“Hôm qua Hạ Vũ đến nhà mình rất ngạc nhiên đấy!”

“Thì cái hôm Việt đi theo sau mình, mình cũng ngạc nhiên không kém.”

“Mình phải cố gắng lắm mới dám đi sau và lên bắt chuyện hẹn với Hạ Vũ.”

“Mình cũng cố gắng lắm mới dám vòng xe ở nhà bạn, cũng đã định quay về rồi. Mình không hiểu vì sao Việt muốn gặp mình?”

“Chuyện này…” Việt đột nhiên lúng túng, vì ngồi phía sau nên Hạ Vũ không thể nhìn thấy nét mặt của Việt để phán đoán.

“Bạn cứ nói rõ đi. Mình chuẩn bị tâm lý cho mọi tình huống rồi.” Giọng Hạ Vũ run run.

“Hạ Vũ có còn tình cảm gì với mình không? Có thể tha lỗi cho cách cư xử của mình suốt những năm qua mà đồng ý làm bạn gái mình không? Chúng ta bắt đầu từ bây giờ.”

Việt nói rất nhanh làm Hạ Vũ ngỡ ngàng chưa kịp định thần để trả lời cho những câu hỏi của Việt. Hạ Vũ chỉ cảm thấy toàn thân mình nhẹ bẫng như đang trôi bồng bềnh trên mặt biển. Ánh nắng cuối ngày đang trải dài hai cái bóng cùng chiếc xe đạp đổ trên mặt đường nhìn thật đáng yêu.

“Hạ Vũ, chúng ta hẹn hò được không?” Việt nhắc lại câu hỏi khi thấy Hạ Vũ im lặng.

Hạ Vũ bừng tỉnh buột miệng: “Không!”

Hạ Vũ nghĩ đến quá khứ, khi mà Hạ Vũ đã lấy hết can đảm hỏi thẳng Việt có tình cảm gì với mình không thì Việt đã trả lời không nên con bé buột mồm. Rồi như nhận ra mình vừa nói một điều tai hại, lại thấy cơ thể Việt cứng ngắc ở phía trước, Hạ Vũ rối rít sửa sai.

“Không! Đó là câu trả lời của Việt hai năm trước với mình khi mình hỏi Việt câu tương tự. Nhưng nếu Việt hỏi vậy thì câu trả lời của mình là… đồng ý. Dù mình vẫn chưa thể hiểu được vì sao tự nhiên Việt lại có tình cảm với mình mà hẹn gặp.”

“Hạ Vũ… Hai người bạn thân cùng thích một người sẽ không tốt phải không? Bây giờ Thiên cũng đã có Lan rồi. Mình nghĩ mình sẽ không phải giấu điều gì nữa. Mình chưa bao giờ cảm thấy ghét Hạ Vũ.”

Giọng Việt nói rất nhỏ, nhỏ như một làn gió thổi nhẹ qua tai nhưng Hạ Vũ lại nghe rất rõ từng câu, từng chữ. Trái tim nhỏ bé của Hạ Vũ nhảy liên tục trong lồng ngực, cả người run run sau câu nói ấy. Phải chăng khi gặp Hạ Vũ ở sinh nhật Thiên, biết Thiên đã có bạn gái mới nên Việt mới nhìn Hạ Vũ như Hạnh nói. Phải chăng những lời Việt nói là thật, Việt cũng thích Hạ Vũ và phải đợi đến bây giờ mới dám công khai. Đột nhiên nghĩ đến những chuyện đã xảy ra giữa Hạ Vũ với Thiên, với Lâm và với Chính, Hạ Vũ thấy xấu hổ và đắng lòng vô cùng.

“Việt này! Mình cũng không còn là Hạ Vũ của hai năm trước đâu. Mình có nhiều bí mật lắm, có nhiều chuyện xấu lắm, có nhiều điểm không tốt lắm… Nếu Việt biết được chắc chẳng còn quan tâm đến Hạ Vũ nữa đâu.”

“… Là những chuyện gì mà nghe có vẻ nghiêm trọng thế?”

“Ngoài Thiên ra mình còn có những bạn trai khác. Mình đã nghe thấy Thiên và bạn nói chuyện về mình hôm mình với Thiên mới chia tay. Mình đã rất… rất hận hai người.”

“Chuyện đấy… Thực ra là Thiên không phải như vậy đâu. Cậu ấy là rất thật lòng với Hạ Vũ, giận quá thì nói vậy. Còn mình đúng là đã hèn nhát nhường Hạ Vũ cho Thiên… Nhưng mình nhận ra là, có lẽ tình cảm là thứ không thể chia sẻ và nhường nhìn được. Thế nên, chúng ta quên hết quá khứ, bắt đầu từ bây giờ nhé!”

Việt kéo tay Hạ Vũ lại ngồi sát gần vào cậu ta hơn. Khi hai bàn tay chạm nhau, khoảnh khắc ấy với Hạ Vũ như bất động. Thế giới xung quanh Hạ Vũ và cả trái tim đang hồi hộp kia cũng như đang dừng lại để cảm nhận cái chạm tay ấy.

Bao nhiêu nhung nhớ, bao nhiêu chờ đợi, bao nhiêu yêu thương, bao nhiêu thù hận, bao nhiêu cố chấp giờ đây tan biến hoàn toàn trong trái tim một cô gái mười bảy tuổi. Tất cả chỉ còn đọng lại đó chính là tình yêu.

Tình yêu đơn phương khi được đáp lại như bông hoa quỳnh chỉ nở vào giữa đêm. Bông hoa ấy đã phải đợi cả một ngày dài, đợi khi tất cả mọi vạn vật đều đang say giấc nồng thì mới bừng nở và tỏa hương ngây ngất. Bông hoa ấy đã phải đợi bóng đêm tràn đến mới cựa mình khoe vóc dáng kiêu sa, đẹp đến rung động lòng người.

Chương 23 << >> Chương 25
* * *
(Lời của Ban quản trị Gác Sách: Truyện đã được đăng lên thư viện nên mời các bạn đọc tiếp các chương cuối tại ĐÂY.)
 
Chỉnh sửa lần cuối bởi người điều hành:

Ngọc đình

Gà BT
Tham gia
29/3/14
Bài viết
1.144
Gạo
400,0
Đoạn cuối tràn trề tình cảm ghê. :x:x:x:x:x:x:x:x:x:x:x
Nhiều chỗ thiếu dấu chị sửa lại nhé. :)
Em không hiểu sao hồi ấy Việt lại từ chối Hạ Vũ, rõ ràng thích người ta đến thế cơ mà.
P/s: Em nó lại đoán sai rồi xấu hổ quá. :">
 

Mưa Mùa Hạ

Gà BT
Nhóm Tác giả
☆☆☆
Tham gia
6/8/14
Bài viết
2.926
Gạo
4.000,0
Lúc ấy là buồn ngủ quá rồi gõ sai hết. Giờ chị đi sửa một loạt đây. Để em đọc sạn bay đầy mắt, ngại quá...
Hô hô, đoán sai thì mới còn hứng mà đọc xem chị viết cái gì chứ.
 

tennycin

Homo sapiens
Nhóm Tác giả
Gà về hưu
Tham gia
18/7/14
Bài viết
2.823
Gạo
700,0
Chẹp, ta kết nàng quá rồi đấy. Mà nè, sao sai lỗi chính tả dữ vậy?
À, mà anh chồng bạn có đọc được cái quá khứ hào hùng này không đấy?:((:((:((
 

Mưa Mùa Hạ

Gà BT
Nhóm Tác giả
☆☆☆
Tham gia
6/8/14
Bài viết
2.926
Gạo
4.000,0
Chẹp, ta kết nàng quá rồi đấy. Mà nè, sao sai lỗi chính tả dữ vậy?
À, mà anh chồng bạn có đọc được cái quá khứ hào hùng này không đấy?:((:((:((
Đêm hôm qua chán không có việc gì làm ngồi gõ truyện trong tình trạng buồn ngủ, gõ xong đăng luôn rồi thì nay chưa sửa được. Nàng không đánh dấu hộ ta sửa cho nhanh.
Anh chồng ta biết thì mới nhận mình là số 14 và dặn ta có viết về số 14 thì phóng đại lên cho hoành tráng.:))
 
Bên trên