Hai khoảng thời gian
Chương 6
Chương 6
Ra khỏi nhà Sếp, Dương bảo Lâm về trước, cô có thể tự đi đến trường. Lâm nghiêm mặt nhìn Dương. Anh không cho cô đi một mình trong tình trạng đó. Dương tìm mọi lý do, bảo rằng cô không sao, nhưng không thể thuyết phục Lâm. Lần nào cũng vậy, mỗi khi Lâm nói đưa cô về, Dương đều từ chối. Sau đó, cô vẫn phải lên xe của anh.
Dương ngồi sau chiếc mô tô của Lâm, không nói gì. Lâm cũng không cố gắng gợi chuyện với cô. Lâm nhớ lại chuyện trước đây, việc Dương đã vào Hội như thế nào.
Căn cứ địa của Lâm thực chất là một ga ra cũ thuộc sở hữu của gia đình Thu. Thu mua cho cậu một số máy móc cậu yêu cầu và mang đến đó. Từ khi có nó, Bảo lúc nào cũng kè kè bên Lâm, chiếm một phần tư diện tích ga ra. Ngoài chiếc máy vi tính của Lâm, Bảo còn mang đến hai chiếc nữa, rồi lúc nào cũng dán mắt vào màn hình ba cái máy.
Đó là một ngày mùa đông. Thời tiết lúc nào cũng lạnh căm căm, nhiệt độ không quá mười lăm độ C. Lâm ở trong căn cứ địa của mình, chế tạo súng bắn dây, phòng khi cần leo trèo. Về sau, Lâm tặng nó cho Kiên. Thu đến, mặc rất nhiều quần áo trên người, đi găng tay, đội mũ len, quàng khăn kín mít. Thu nhờ Bảo tìm hiểu thông tin về một cô gái. Bảo lập tức ngồi trước máy tính. Thu đọc tên cô gái đó: “Võ Hoài Dương”. Bảo cười với Thu: “Chị Hoài Thu, Hoài Dương của chị đây.” Thu và Lâm cùng đến bên Bảo, nhìn vào màn hình máy tính. Trên đó là bức ảnh chân dung của một cô gái. Cô bé có mái tóc đen bóng, dài ngang vai, ánh mắt lạnh lùng, nhìn thẳng vào ống kính máy ảnh. Bảo gật gù:
“Cô bé cũng dễ thương đấy chứ.”
Câu đầu tiên của Bảo nhận xét về một cô gái luôn là vậy. Nó trả lời cho câu hỏi: “Cô gái đó có dễ thương không?” Lâm không nói gì, cậu chỉ nhìn thật kĩ bức ảnh cho đến khi Bảo kéo xuống dưới. Bên dưới tấm ảnh là thông tin cơ bản của Dương. Chắc là Bảo đã lấy dữ liệu từ trường cô bé học. Dương mười bốn tuổi, học lớp 8A2, trường trung học cơ sở. Điểm số qua các năm học đều xếp loại giỏi. Ở đó ghi thành viên gia đình chỉ có bố và mẹ, không ghi hoàn cảnh sống. Bảo vừa đọc qua các thông tin vừa hỏi Thu làm thế nào mà phát hiện ra cô bé này, nhưng Thu không nói. Lâm thắc mắc:
“Khả năng của Dương là gì vậy chị?”
Thu im lặng một lúc, cả Bảo và Lâm nhìn cô chờ đợi. Thu cười:
“Hai cậu có trách nhiệm đưa Dương vào Hội của chúng ta. Rồi các cậu sẽ biết thôi.”
Cả hai đều bất ngờ trước mệnh lệnh của Thu. Chẳng phải Thu là con gái, thuyết phục Dương sẽ dễ hơn sao? Tại sao lại giao việc đó cho hai thằng con trai? Bảo có vẻ thích thú, còn Lâm thì nghĩ việc đó là bất khả thi. Anh cảm thấy Dương không phải là một cô bé dễ thuyết phục. Nhưng Thu đã quyết định rồi, không thể thay đổi được.
Lâm còn nhớ màn cãi nhau của anh và Bảo về việc đi xe của ai đến trường Dương học. Lâm không muốn đi ô tô của Bảo, nó quá sang trọng. Còn Bảo thì nói xe của Lâm quá “hầm hố” và “khủng bố”. Cuối cùng, Lâm phải nghe Bảo. Anh không có kế hoạch gì để tiếp cận Dương, Bảo thì nói anh cứ yên tâm, chỉ cần anh lên xe. Trên xe, Bảo ba hoa rằng mấy cô bé học cấp hai rất hay mơ mộng về các chàng hoàng tử đẹp trai. Mà hai anh lại thừa sức đẹp trai, nên không khó để thu hút Dương, và việc thuyết phục sẽ dễ như trở bàn tay. Lâm lắc đầu, hối hận vì đã lên xe cậu ta.
Bảo dừng xe trước cổng trường cấp hai. Đến giờ tan học, học sinh ùa ra đường như ong vỡ tổ. Mấy cô bé đi qua Bảo và Lâm đều ngoái lại nhìn rồi thì thầm gì đó. Bảo mỉm cười với họ. Họ có vẻ thích thú, cười với anh. Lâm thì chăm chú nhìn về phía cổng trường để tìm Dương. Lát sau, Dương đi ra. Cô bé không để ý gì đến xung quanh nên không thấy Lâm và Bảo đang nhìn mình. Dương đang suy nghĩ gì đó, cô bé không đi cùng cô bạn nào cả. Nhìn Dương, Lâm thấy cô bé thật lạc lõng. Bảo bèn gọi tên Dương thật to, khiến cô bé giật mình quay đầu lại. Mấy cô gái đi gần đó cũng nhìn Dương, rồi nhìn Bảo. Sau đó, họ lại thì thầm to nhỏ với nhau. Lâm thấy hơi khó chịu. Bảo đến gần Dương, Lâm đi sau anh. Dương vẫn đang nhìn hai người, không còn là vẻ mặt ngạc nhiên mà thay vào đó là sự bình tĩnh, lạnh lùng. Bảo cười đẹp hết sức, nói với Dương:
“Em là Dương phải không?”
Dương nhìn Bảo với thái độ dè chừng, cất tiếng nói không có chút cảm xúc nào:
“Tôi không quen anh.”
Dương quay lưng bỏ đi, không để Bảo kịp nói thêm một câu nào. Lâm lấy tay che miệng, cố gắng kiềm chế để không cười khi nhìn biểu hiện chưng hửng của Bảo. Bảo tức tối quay lại xe, đóng cửa xe đánh rầm một cái. Lâm vừa ngồi vào ghế đã ôm bụng cười nghiêng ngả. Bảo điên tiết lườm cậu một cái rồi phóng xe đi. Chưa có cô gái nào có thái độ như thế với Bảo cả. Chắc chắn Dương có vấn đề về thị giác. Bảo nghĩ rồi lại tăng tốc độ. Lâm không cười nữa. Cậu phải nghĩ cách tiếp cận Dương.
Hôm sau, hai người quyết định sẽ theo dõi Dương trước khi đưa ra phương án hành động. Lại tiếp tục màn cãi nhau về xe cộ. Không thể đi xe của Bảo vì rất dễ bị lộ. Xe của Lâm cũng không khá hơn. Họ cần một chiếc xe không gây chú ý với người xung quanh. Lâm kết luận như đưa ra một sáng kiến: cả hai đi xe đạp. Bảo há hốc mồm, nhìn vẻ mặt thản nhiên của Lâm.
Sau khi tan học, Dương ăn uống qua loa ở công viên rồi đến làm việc bán thời gian cho một quán cà phê. Kết thúc ca làm thì trời cũng tối, Dương lại mua bánh mì ăn. Bảo và Lâm đã ăn tối trong lúc đợi Dương tan làm. Bây giờ, hai anh ngồi nhìn cô bé ăn từ bên kia đường. Dương lơ đãng nhìn dòng xe cộ qua lại, cố gắng ăn hết cái bánh rồi đứng dậy. Dương đi bộ bên này, Bảo và Lâm dắt xe đạp đi bên kia đường.
Dương về nhà. Cô bé dừng lại bên ngoài cánh cửa đang khép hờ. Nhà Dương nhỏ và lụp xụp. Bên trong đang có tiếng cãi vã của bố mẹ cô. Dương đứng ở cửa một lúc, thở dài rồi bước đi. Cô bé không muốn vào nhà lúc này. Dương cứ đi như thế, không biết mình sẽ đi đâu. Ngày nào Dương cũng phải nghe những lời đó từ bố mẹ cô. Họ không quan tâm việc Dương có ở nhà không, Dương đi đâu, làm gì. Dường như cuộc sống của họ chỉ biết đến bản thân mình và người kia. Họ thấy mình khổ và đổ lỗi cho người còn lại. Nếu Dương ở đó, có lẽ cô bé sẽ là nguyên nhân cho mọi nỗi khổ của họ. Đã từ lâu, Dương không trông chờ từ bố mẹ cô sự quan tâm, chăm sóc. Dương có bố mẹ nhưng cuộc sống của cô chẳng khác gì cuộc sống của một đứa mồ côi.
Bảo và Lâm chỉ im lặng đi theo Dương. Hai người biết Dương đang buồn, nhưng lại không có cách nào giúp Dương. Cả ba người cứ đi như vậy, qua hết phố này đến phố khác, cho đến khi trời đã về khuya. Dương dừng lại ở một bến xe buýt. Cô bé ngồi ở đó, vẻ mặt buồn bã, nhìn vào một khoảng không vô định phía trước. Dương không khóc. Cô bé đã khóc quá nhiều rồi, nhiều đến nỗi giờ đây việc đó chỉ mang đến cảm giác mệt mỏi mà thôi. Khóc không thể làm Dương vơi đi nỗi buồn, cũng không giúp Dương thoát khỏi cuộc sống này. Dương đã ép bản thân mình chấp nhận nó, để rồi tự cho nó là một điều quen thuộc. Khi đã quen thuộc rồi sẽ không thấy buồn, không thất vọng hay hi vọng. Mọi thứ sẽ dễ dàng hơn với Dương. Liệu có thật như thế không? Nếu đúng, tại sao bây giờ Dương lại buồn?
Không hi vọng có đồng nghĩa với không mong muốn không? Nếu có thì Dương sai rồi. Cô bé đã cố gắng rất nhiều trong cuộc sống, trong việc học, để rồi sau đó lại quay lại với những trận cãi vã. Dương muốn rời bỏ nó. Rời bỏ những thứ gắn liền với cô mà như không thuộc về cô - gia đình. Hơn lúc nào hết, ngay lúc này đây, Dương muốn có một cách gì đó, để chấm dứt tình trạng này. Tựu chung lại, cô bé cần tiền. Bố mẹ cô chẳng qua cãi nhau vì tiền, vì cuộc sống quá nghèo đói, bấp bênh. Có lúc Dương nghĩ đến việc bỏ học để đi làm, nhưng không học thì cô có thể làm được việc gì có nhiều tiền? Nên Dương đành cố gắng vừa học vừa làm.
Lâm và Bảo ngồi trông chừng Dương đến khi trời sáng, theo Dương đến trường học, rồi hai người mới về căn cứ địa. Vừa về đến nơi, cả hai đã nằm vật ra giường, ngủ đến trưa. Những ngày sau đó cũng lặp lại tình trạng như vậy. Cuối cùng cũng đến lúc Lâm và Bảo nhìn thấy khả năng của Dương.
Đêm đó, hai người vẫn đi theo vì lo cho sự an toàn của cô. Quả nhiên có chuyện xảy ra. Dương đang đi thì có mấy tên thanh niên say rượu đến gần cô bé, nói những lời lẽ không hay. Một tên chạm vào người Dương, cô bé đẩy hắn ra. Những tên kia cười khành khạch vẻ thích thú. Chúng vây quanh Dương, không để cô bé đi. Lâm và Bảo đang định đến đánh bọn chúng một trận thì Dương đột nhiên bay vút lên không trung. Cô bé lơ lửng giữa bầu trời đêm, ánh mắt nhìn lên những vì sao, không bận tâm đến những tên say rượu đang tròn mắt kinh ngạc. Dương biết bọn chúng say nên ngày mai sẽ chỉ nghĩ là mình mơ thôi.
Dương giống như một cô bé thiên thần đang dạo chơi giữa bầu trời, không chuyện gì xung quanh có thể làm khuấy động thế giới riêng của cô. Lâm và Bảo ngẩn người ra một lúc, chẳng biết Dương đã đi từ lúc nào. Hai người về căn cứ địa, nhưng không đi ngủ mà mỗi người một việc như thường ngày. Bảo ôm máy tính, Lâm ngồi giữa đống dụng cụ, máy móc. Chỉ có tâm trí họ là ở nơi khác, nơi có một cô bé bay giữa màn đêm đen thẳm.
Trời sáng, Bảo đến trường vì hôm nay có bài kiểm tra. Lâm ra ngoài đi dạo. Cả đêm, hai người nói chuyện về Dương. Họ đã theo dõi cô bé gần một tuần nay. Cuộc sống của Dương ngày nào cũng vậy, lặp đi lặp lại giữa những chuyến lang thang, cứ như cô không có nơi để về. Bảo và Lâm quyết định không bám theo cô bé nữa. Hai người phải lập kế hoạch cho rõ ràng đã.
Thế nhưng, buổi sáng hôm nay, Lâm lại đến trường Dương học, lại theo cô bé đến quán cà phê. Anh tự nhủ, mình đã quen với nhịp sống của cô bé này rồi. Lâm không suy nghĩ nữa, anh đẩy cửa, bước vào bên trong quán.
Buổi chiều giữa tuần, quán vắng vẻ. Chỉ có vài nhân viên với hai, ba người khách ngồi giữa một không gian ấm áp, hoàn toàn đối lập với cái lạnh bên ngoài. Lâm ngồi vào bàn gần cửa sổ, gọi một ly cà phê. Anh không hay uống cà phê nên chỉ gọi rồi để đấy, lơ đãng nhìn ra ngoài trời mùa đông xám xịt. Ánh mắt Lâm quay trở lại nhìn Dương khi cô bé đi ngang qua bàn anh để dọn bàn bên cạnh. Lâm gọi cô bé:
“Dương, em có thể nói chuyện với anh một lát không?”
Dương quay lại, cô bé nhìn Lâm vẻ nghi ngờ, không hiểu có phải Lâm gọi cô không. Lâm nhìn Dương, chờ câu trả lời của cô. Dương quay đi, tiếp tục dọn bàn, bê đến quầy. Lâm thở dài. Anh đúng là ngốc khi nghĩ rằng Dương sẽ đồng ý. Anh ngẩng đầu lên khi thấy có người ngồi ở ghế đối diện. Dương đang ngồi đó, nhìn anh chờ đợi, cô bé muốn biết anh định nói chuyện gì. Lâm hơi bất ngờ, rồi ấp úng nói: “Cảm ơn em đã chịu nói chuyện với anh.” Dương vẫn im lặng chờ anh nói tiếp. Lâm nói tất cả những gì xuất hiện trong đầu anh với cô bé, không chút ngập ngừng, đắn đo hay suy nghĩ.
“Anh tên Lâm, đang học Đại học Quốc gia. Anh đã từng đến trường em, cùng với bạn anh, chắc em vẫn nhớ. Bọn anh có một đề nghị, không, một lời mời dành cho em. Bọn anh đang làm việc cho Hội Những người bảo vệ. Công việc chủ yếu là đi giúp đỡ người gặp khó khăn, nói vậy cho dễ hiểu. Bọn anh biết em có một khả năng đặc biệt, khả năng đó cần thiết cho Hội. Vì vậy, em có thể suy nghĩ chuyện gia nhập Hội không?”
“Khả năng của em?” Dương có vẻ hoảng sợ hỏi lại Lâm.
“Ừ, bọn anh biết. Nhưng em đừng lo, người ngoài sẽ không có ai biết đâu.”
Dương có vẻ yên tâm hơn. Cô bé im lặng một lát rồi hỏi Lâm bằng giọng đều đều, lạnh lẽo:
“Làm việc cho Hội đó, em có được tiền không?”
“Em sẽ có mọi thứ em muốn.” Lâm khẳng định không chút do dự. Anh biết Dương cần gì trong cuộc sống của cô.
Kết thúc ca làm hôm đó, Dương xin nghỉ việc. Lâm đưa Dương đến nhà Sếp. Ngoài việc trả lương cho Dương như những thành viên khác, Sếp còn cho Dương một căn hộ nhỏ gần với căn cứ địa của Lâm. Ngoài ra, hàng tháng, Sếp sẽ gửi cho bố mẹ cô bé một số tiền nhất định trong vòng ba năm. Dương trở thành thành viên thứ ba của Hội.
Khi Lâm đưa Dương về căn cứ địa, Bảo không tin vào mắt mình. Anh đấm Lâm một cái rõ đau, tức tối vì bị Lâm qua mặt. Ngay sau đó, Bảo đã vui vẻ bắt chuyện với Dương, mặc cho thái độ lạnh lùng của cô bé. Anh bảo Dương cứ ngủ ở đó, anh sẽ không làm gì cô cả. Lâm đạp cho anh một cái. Bảo đành quay lại với cái máy tính yêu quý. Lâm nói Dương cần biết sử dụng một thứ vũ khí nào đó. Anh hỏi Dương muốn dùng thứ nào, anh sẽ giúp cô. Dương suy nghĩ một lúc rồi bảo cô thích bắn cung. Bảo suýt chút nữa là phì nước vào màn hình máy tính. Lâm lườm anh ta một cái. Dương thì thấy đề nghị của mình không có gì buồn cười cả.
Lâm không đưa Dương đến trường học. Anh biết rõ lịch học của cô. Hai người đang đứng trên đường, nhìn ra mặt hồ rộng lớn. Dương vẫn im lặng từ lúc lên xe đến giờ. Lâm rất muốn biết cô đang nghĩ điều gì. Nhưng cũng như mọi lần, Lâm không hỏi. Anh hiểu rằng, khi nào muốn nói, Dương sẽ tự nói cho anh biết. Lúc này, anh cảm thấy Dương dễ gần hơn, cô không mang vẻ mặt lạnh lùng như mọi khi, thay vào đó là sự bình thản.
“Em đang nghĩ đến lần đầu tiên gặp anh ở quán cà phê. Em cũng không hiểu tại sao lúc đó em lại đồng ý nói chuyện với anh. Em thấy anh vào gọi cà phê mà không uống, chỉ ngồi nhìn ra ngoài thôi. Em nghĩ chắc là anh đang có chuyện gì đấy.” Dương hơi mỉm cười, vẫn nhìn xuống mặt hồ phẳng lặng. “Ngày hôm đó đã thay đổi hoàn toàn cuộc sống của em. Vào Hội, em không còn cảm thấy cô độc như trước nữa. Em không phải giấu giếm bản thân mình, thoải mái hơn rất nhiều.”
Lâm khẽ mỉm cười. Anh ít khi nhìn thấy Dương cười như vậy. Nhiều khi nghĩ lại, anh thấy thật may mắn vì anh được tham gia vào Hội, được Thu giao nhiệm vụ thuyết phục Dương, được ở gần cô thế này, để có thể bảo vệ cô.
Cả hai người đều cảm nhận được sự dễ chịu khi đứng trước một không gian rộng lớn như thế, bình yên như thế. Mặc cho phố xá phía sau có ồn ào, mặc cho mặt trời đang dần khuất bóng, họ vẫn đứng đó, chuyện trò, im lặng, cố hiểu nhau hơn.
Chỉnh sửa lần cuối: