Chương 1: (A)
Nàng nhìn về nơi phương đông xa thẳm, vầng mặt trời lúc này vẫn còn lặng lẽ ngủ yên trong tấm màn sương êm ái. Vén tấm màn đêm đang ngày một mỏng, đoàn thuyền hoa rẽ sóng lững lờ trôi ra cửa biển. Những loài hoa đêm tỏa hương sực nức khắp cả dải sông, càng khiến cho lòng người khó thoát khỏi giấc mộng. Cảm giác chông chênh trên con sóng khiến nàng càng mơ hồ giữa ranh giới mơ và thực. Họ đã đi được rất xa, xa hơn mọi ước đoán, mọi dự tính cả cuộc đời của một cô bé như nàng. Đêm qua, vẫn như mọi đêm khác kể từ ngày họ rời khỏi Bố Hải Khấu, nàng cùng công chúa và các hầu gái khác quay quần bên nhũ mẫu để nghe bà kể chuyện. Với mỗi tòa thành mà đoàn thuyền của họ lướt qua, bà lại kể cho các nàng nghe câu chuyện về những con người đã và đang sống bên trong nó. Công chúa của nàng, ngài rất chăm chú lắng nghe, và ghi nhớ về những cái tên của hiện tại. Còn với riêng nàng, Hạnh Hoa lại thích thú với những cái tên của quá khứ hơn. Thành Phù Liệt nằm ẩn mình giữa rừng cây lá đỏ, một màu đỏ thẫm ảm đạm bao trùm lấy quá khứ từng một thời rất huy hoàng. Giờ đây, nó nằm ngủ yên trong quên lãng, chấp nhận sự yếu thế của mình, chịu đựng vị trí thấp nhất trong ba nhánh của gia tộc Nguyễn thị. Trái ngược lại với nó, thành Bình Kiều của Ngụy thị, những hậu duệ của Thiên Sách vương, vẫn hiên ngang đứng dưới bầu trời, dù cho bao nhiêu mặt trời đã bị bắn hạ, bao nhiêu triều đại đã xoay vần. Còn nữa, còn thủ phù của Nam đạo, thành Thiên Trường của Trịnh thị, thật xứng đáng với tên gọi, nằm trải dài tít tắp suốt vùng hạ lưu, phơi tấm thân chạm trổ tinh xảo ra ngạo mạn với gió nắng đất trời.
Nàng lại nhìn về phương đông. Mặt trời đã bắt đầu ló dạng, màn sương ẩn hiện hình bóng quê nhà của nàng mỗi lúc lại càng hư ảo. Vài người dân hai bên bờ mải mê nhìn về phía đoàn thuyền hoa đang thắp sáng cả khúc sông, trong thoáng chốc đã quên mất công việc của mình. Lũ trẻ là những kẻ huyên náo nhất lúc này. Chúng đứng sát ven bờ và chỉ trỏ bàn tán về phía những chiếc đèn lồng sặc sỡ đủ màu đủ dạng được giăng khắp thân tàu. Đứng trên thành thuyền, Hạnh Hoa nhìn chúng và thầm nhớ về những ngày họ còn ở quê nhà. Bất giác, nàng nhoẻn miệng cười với chúng. Nhưng lũ trẻ đó nào có thèm để ý đến một con bé con như nàng. Chúng vẫn đang say sưa với những chiếc đèn hoa và cờ lộng. Thậm chí những người lính hộ vệ cao lớn xung quanh Hạnh Hoa còn có điểm đặc sắc hơn cho chúng nhìn ngắm. Hạnh Hoa nhìn sang chiếc thuyền bên cạnh. Trình công tử đang đứng ở mũi thuyền, áo choàng vảy cá của chàng lấp lánh như bạc dưới ánh nắng, thật thu hút hết mọi ánh nhìn. Đứng bên cạnh là anh rể nàng, với chiếc áo choàng bạc thếch trông thật thảm hại. Từ phía cửa biển, mặt trời đã nhô lên bằng cái chén. Hạnh Hoa bèn theo lời dặn dò mà phân phó mọi người tắt đèn và chuẩn bị cho thuyền cập bến. Riêng bản thân nàng thì nhẹ nhàng bước vào khoang trong.
Công chúa Huệ Ninh đã thức dậy và rửa mặt từ lâu. Nàng phẩy tay cho phép bọn hầu gái ra ngoài rồi bảo Hạnh Hoa đến chải tóc cho mình. Công chúa có vẻ như vẫn còn mệt mỏi, nên nàng chẳng nói năng dặn dò gì. Hạnh Hoa cũng y như thế mà im lặng làm việc của mình, cho đến khi các nàng nghe thấy tiếng gáy của gà rừng. Gương mặt Huệ Ninh như bừng tỉnh hẳn. Nàng mỉm cười và nhìn Hạnh Hoa qua gương, giọng nói đầy phấn khởi.
- Em nghe xem…
Huệ Ninh lại im lặng. Nụ cười vừa nở đã lại sớm tàn.
- Lam Kinh đất rộng người đông, không giống như quê nhà mình. Tiếng gà rừng này, e rằng sau này chẳng còn dịp nghe thấy nữa.
Những ngón tay của Hạnh Hoa thoăn thoắt búi tóc cho công chúa, miệng nàng vẫn không ngừng nở nụ cười êm ả.
- Công chúa đừng lo nghĩ. Em nghe nói Lam Kinh thương lái ra vào tấp nập, phẩm vật không thiếu thứ gì. Đừng nói là gà rừng, công chúa muốn có hoàng ly, thanh tước còn không thiếu.
Huệ Ninh cũng chỉ gượng cười cho có lệ, rồi lại nhanh chóng thở dài.
- Thế chẳng phải là lại ép chim rời xa tổ? Thân chúng ta đã như vậy, chẳng lẽ còn không hiểu nỗi khổ này hay sao mà lại đi tước đoạt tự do của kẻ khác?
Hạnh Hoa dừng tay lại. Nàng cung kính chậm rãi thưa rằng:
- Đầu óc em hạn hẹp, chẳng thể hiểu hết được tâm tình công chúa. Thật hổ thẹn không biết làm cách nào để công chúa trút bỏ được nỗi lòng.
Huệ Ninh quay lại mỉm cười nói với Hạnh Hoa.
- Ta đâu có trách móc gì em. Hạnh Hoa à, bây giờ chỉ còn chị em hai người ở bên cạnh ta. Nếu như em không thể, thì ai có thể hiểu được lòng ta chứ.
Huệ Ninh ngắm nhìn mình trong gương lần cuối rồi từ tốn đứng dậy. Hạnh Hoa nhanh tay đến dìu bên cạnh nàng. Huệ Ninh khẽ cười rồi nắm lấy bàn tay của Hạnh Hoa.
- Ta hiểu số mệnh của mình đã được ông trời định đoạt. Con chim ở chốn rừng xanh thì phải bay nhảy tìm mồi. Con chim trong lồng son thì phải biết ngoan ngõan ca hát. Dù cho có thế nào, chúng ta cũng phải sống tốt.
- Em hiểu… Chỉ là…
Huệ Ninh bước ra khoang thuyền và nhìn cảnh vật nhộn nhịp trên bến, thầm khẽ nói.
- Hiểu thì hiểu đó, nhưng vẫn không thể cam lòng?
Không nói gì thêm, Huệ Ninh cùng Hạnh Hoa bước lên mũi thuyền. Chỉ trong chốc lát nữa, đoàn thuyền sẽ cập bến. Trên bờ, binh lính đã đứng kín cả cổng vào chợ. Nhưng vì thế mà lại càng khiến cho dân chúng thêm hiếu kì mà tụ tập xung quanh chờ ngóng vị chủ nhân của đoàn thuyền. Huệ Ninh quay sang phía Thiệu Cơ, thầm ra vẻ hài lòng về sự khoa trương này. Nụ cười vô tư của nàng mà chàng lại nhìn ra một điều gì đó rất khác. Huệ Ninh nhìn thấy sự thay đổi trong ánh mắt chàng. Ánh mắt hai người chạm vào nhau rồi lại nhanh chóng tách rời. Nàng lãnh đạm lướt qua chàng, hướng mắt về tòa thành đằng xa. Người gia tướng của nàng khiêm nhường gật đầu một cái rồi cung kính thưa:
- Công chúa, phía trước đã là thành Đằng Châu.
Nàng khẽ gật đầu đáp lại hắn, rồi hiếu kỳ nhìn ngắm tòa thành phía trên ngọn đồi. Quân lính của Đằng Châu đã đứng đợi sẵn dọc hai bên con đường chạy lên đỉnh. Những lá cờ hồng tung bay tự do giữa bầu trời. Ngay cả ngọn gió ở nơi này cũng mang theo một mùi hương khác hẳn với Bố Hải Khấu của nàng. Huệ Ninh dẫn đầu đoàn người tiến về phía cổng thành, trong lòng thầm nhẩm lại những cái tên mà nhũ mẫu đã căn dặn. Từ đằng xa, nàng đã thấy đám người của gia tộc Phạm thị đang hàng ngũ nghiêm chỉnh tiếp đón nàng. Những người đàn ông của Phạm thị xưa nay luôn nổi trội về sức vóc, nhìn đội ngũ của họ như muốn hòa vào làm một với bức tường thành. Còn đám phu nhân tiểu thư Phạm thị thì đứng lệch về phía sau, áo choàng thêu hoa văn mây hồng phấp phới trước gió, hoa mắt lại có thể nhìn nhầm như các tiên nữ đang cưỡi mây hạ phàm.
Thành chủ của Đằng Châu, Phạm Uy Vũ, tuổi cũng đã quá tứ tuần, nhưng cư xử với nàng cũng hết sức tôn trọng.
- Đằng Châu Phạm thị xin cung nghênh Huệ Ninh công chúa.
Không chỉ ông ta, cả đội ngũ xung quanh cũng ngay theo đó mà cúi chào nàng. Người ta đã vậy, Huệ Ninh càng không thể tỏ ra hống hách. Nàng theo lễ phải mà đáp lại họ. Đằng Châu Phạm thị là hậu duệ của Vua Mây, từ thời Tĩnh Hải đại loạn, sáu trăm năm qua chưa từng xuống dốc. So với Bố Hải Khấu Trình thị của nàng, cũng là đại gia tộc lâu đời khó so hơn kém. Dù cho gia tộc nàng từng một thời đứng đầu Tĩnh Hải, nhưng giờ đây họ là nhà mẹ đẻ của hoàng đế, nếu như đem danh nghĩa cựu triều mà so với họ, nàng thật không dám nắm chắc phần hơn. Nhưng dù rằng như thế, nàng vẫn là một công chúa, và nàng còn muốn nhiều hơn thế. Huệ Ninh tiến tới mấy bước, có ý cho ông ta biết rằng nàng muốn đi đầu. Uy Vũ vẫn rất hiểu lý lẽ, nhún vai cho nàng cất bước trước tiên. Đoàn người tiến sâu vào nội thành. Huệ Ninh quan sát những viên gạch đỏ trơn láng ở nơi này, thầm so sánh với bức tường đầy rêu và muối ở Bố Hải Khấu. Ông ta đi bên cạnh nàng, ôn tồn nói những lời ngoại giao xưa cũ. Bản thân ông ta cũng đang quan sát nàng, dò xét, cố gắng nắm bắt được điều gì đó nằm ngoài quy chuẩn của một nàng công chúa.
- Từ trước đến nay, hai gia tộc chúng ta luôn có giao hảo rất tốt. Nàng có biết rằng, ba trăm năm trước, khi gia tộc Trình thị lên đứng đầu Tĩnh Hải, Phạm thị cũng là một trong các thế lực đã góp sức vào chứ?
- Ta đã được dạy về điều đó. Thêm nữa, ta còn được dạy rằng chỉ mới ba năm trước, cả Trình thị và Phạm thị đều cùng phù trợ Lê thị lên nắm quyền Tĩnh Hải.
Uy Vũ vẫn không chớp mắt, gật gù đồng thuận.
- Chư vị thần phật trên cao phù hộ cho Lê thị và Tĩnh Hải.
Huệ Ninh bình thản nhìn lên đỉnh của tòa thành, ngắm nghía các bức phù điêu rồng phượng trên đó.
- Ngài biết không? Ở Bố Hải Khấu, bọn ta vẫn thờ phụng vị thần cổ xưa nhất của Tĩnh Hải. Khi trời yên bể lặng, thuyền bè đầy cá quay về, bọn ta lại cảm tạ Bố Rồng, chứ không phải chư vị thần phật của phương Bắc.
Uy Vũ chỉ mìm cười, ra vẻ thấu hiểu. Họ im lặng cho đến lúc đặt chân đến nội thành của Phạm thị. Ông ta cúi chào, nhường bước cho phu nhân của mình tiếp tục song hành cùng nàng. Huệ Ninh tỏ ra thả lỏng phòng bị, nói với bà ta nhiều hơn đôi ba câu vô nghĩa. Chu phu nhân đến từ một gia tộc nhỏ, cử xử rất biết khiêm nhường, hầu như cũng chỉ phụ họa theo lời nàng. Đám phu nhân tiểu thư khác của Phạm thị cũng học theo bà ta, suốt quảng đường cũng như đàn chim rối rít nói cười. Duy chỉ có hai người là có thái độ khác hẳn. Con dâu của Chu thị, xuất thân từ Tiên Du Nguyễn thị, giống như hầu hết những người phụ nữ của Bắc đạo, phục sức hết sức cầu kỳ, điệu bộ thì lại rất xa cách. Mặc dù váy của cô ta vẫn lấy hoa văn mây cuộn làm chủ đạo, nhưng những đường thêu hình hoàng mai tinh xảo vẫn rất nổi bật, muốn lấn át cả hoa văn của Phạm thị. Mái tóc cô ta thì được búi cao, vàng ngọc chói lóa dưới ánh nắng ban ngày, chỉ cần nhìn sơ qua cũng khiến người ta phải nhăn mày nheo mắt. Quả là tiểu thư của Tiên Du giáo dưỡng thành, khí thế thật áp bức người khác. Còn người thứ hai khiến Huệ Ninh chú ý, lại là nguyên do khiến nàng phải ghé lại tòa thành này. Một cánh thư từ một kẻ đã rời xa khỏi Bố Hải Khấu, cũng giống như số phận hiện tại của nàng. Huệ Ninh nhìn kỹ trông đám phu nhân Đằng Châu, chỉ cần quan sát nét mặt đã có thể nhận ra bà. Năm tháng sống trong những tòa thành Nam đạo đã khiến nước da bà ta nhợt nhạt đi. San hô xà cừ đã được tháo xuống để thay bằng châu ngọc. Nhìn bà không khác gì những phu nhân Phạm thị khác, nhưng ánh mắt của bà, nhất là mỗi khi nó hướng về phía nàng, đã mách bảo cho nàng biết bà ta chính là người mà nàng đang muốn gặp.
Một lần nữa, Chu phu nhân lại tỏ ra rất hiểu chuyện. Chỉ cần cảm nhận ra ý đồ của hai người, bà ta đã ra hiệu cho mọi người dừng lại đợi, chỉ để cho Trình phu nhân tiếp bước đi cùng công chúa. Khi đoàn người của công chúa đã rời xa đám người của Phạm thị, Huệ Ninh mới quay đầu lại khom người cúi chào Trình phu nhân.
- Bối Mai ra mắt cô tổ mẫu. Khi nãy đông người không tiện, nhưng vẫn là tôn nữ chậm trễ hành lễ với người.
- Con bé này…
Trình phu nhân bồi hồi nhìm ngắm con bé. Đôi mắt sáng ương ngạnh của nó khiến bà nhớ về chính mình. Ngày đó, bà cũng như con bé lúc này đây. Bề ngoài thì vờ như không có gì, nhưng bên trong thì lại là một thứ cảm xúc khó tả, lung chửng giữa sự mơ mộng hào hứng và sự sợ sệt mơ hồ. Giờ đây, cả hai thứ đó đều đã chết ở trong tâm bà. Bà nhìn về phía chàng thiếu niên đứng sau Huệ Ninh, không khỏi sửng sốt với những giọt nước mắt của mình.
- Thằng bé này…
Bà muốn tiến tới để chạm vào gương mặt của thằng bé. Nhưng rồi bà khựng lại, lúng túng để bàn tay lơ lửng giữa không trung. Bà sợ thằng bé sẽ ngại ngùng mà chạy mất, bóng hình mờ nhạt mà bà còn lưu giữ được trong đầu sẽ theo đó mà bị cuốn đi, bỏ bà lại một mình giữa tòa thành của người khác.
- Nếu Quốc Đạt của ta còn sống, chắc hẳn nó cũng đã lớn bằng thằng bé này rồi.
Với mỗi giọt nước mắt bà rơi xuống, một phần sức mạnh của bà lại rời đi. Đôi chân bà khụy xuống, khiến Huệ Ninh phải dìu bà ngồi xuống. Bà nắm lấy tay con bé, đôi mắt nhìn về hướng đông, cố nhớ lại tiếng gió, tiếng sóng biển, tiếng cười nói ngày đó của bọn họ… Những nàng công chúa của cựu triều…
- Mấy người bọn ta năm xưa cũng giống như con lúc này. Bọn ta có tuổi trẻ, chỉ một tuổi trẻ mà lại với quá nhiều những ước nguyện. Cầu mong một tấm chồng có công danh rạng rỡ, cầu mong được làm chủ mẫu một gia tộc hưng thịnh, cầu mong con cháu đầy đàn hiếu thuận, cầu mong giúp đỡ cho Trình thị vững vàng mãi mãi không gãy đỗ… Chỉ là…
Bà nhớ về những người chị em họ của mình. Ngọc Nhung, Ngọc Bạch… và cả Hầu Thánh Ngâu nữa. Khác với cha của mình, Thánh Ngâu là một người rất đơn thuần, không cầu mong điều gì cao sang. Nhưng trớ trêu thay, cuối cùng trong mấy người bọn họ, cô ta lại là người duy nhất trở thành hoàng hậu. Nhưng chính thứ cô ta vô cầu này lại cướp hết những thứ mà cô ta thực sự mong muốn. Đến cuối cùng, mạng cô ta cũng không còn.
- Ta và Ngọc Nhung vốn dĩ là gả cho hai anh em. Cứ tưởng là đời này có thể kéo dài tình cảm thời khuê nữ, chỉ là do số phận ta quá bạc bẽo. Là do bản thân ta vô phúc. Vẫn là Ngọc Nhung đạt được mọi ước nguyện trước đây của bọn ta.
Bà vỗ về bàn tay Huệ Ninh, cố hình dung lại gương mặt của Ngọc Nhung vào lần cuối họ gặp nhau.
- Tính tình cô ta ngay thẳng, miệng lưỡi thì như dao nhưng đầu óc lại hạn hẹp. Mặc dù vậy, nhiều năm qua làm chủ mẫu, chắc cô ta cũng đã tôi luyện. Khi đến Lam Kinh, có gì không ổn thỏa, con nên đến tìm cô ta mà thương lượng. Bọn ta đều hiểu: Bố Hải Khấu phải kéo dài vinh quang… Còn về phần Ngọc Bạch…
Cô ta rất trầm tĩnh, rất khôn ngoan. Trầm tĩnh đến độ không ai hiểu, khôn ngoan đến độ ai ai cũng sợ hãi.
- Vốn dĩ là thân phận thấp hơn bọn ta, vốn dĩ là không được lòng phu quân, lại không con cái, nhưng cuối cùng lại là người nắm giữ vinh quang của gia tộc Trình thị. Khi đến đó, con phải lễ độ hiếu kính với cô ta… và học hỏi cô ta nhiều đó.
- Tôn nữ xin nghe theo lời cô tổ mẫu.
Huệ Ninh im lặng nhìn bà. Nàng biết bà còn một điều khẩn thiết muốn nói với nàng. Lý do mà bà gửi thư mong được gặp nàng. Nàng đã lờ mờ hiểu được khi nhìn cách bà ấy ngắm nhìn Thiệu Cơ phía sau.
- Mọi giấc mơ thời thiếu nữ của ta đều đã tan vỡ cả rồi. Chồng và con ta đều đã mất, trong sự nhục nhã. Bản thân ta thì bị cầm tù ở nơi này, cả đời không thể nào quay lại được nữa. Nhưng ta vẫn còn một lý do phải sống, ta còn một tâm nguyện mà cả đời này chắc không thể nào yên ổn được.
Bà rút một cây trâm từ trong ống tay áo của mình ra, và đặt nó vào lòng bàn tay của Huệ Ninh.
- Đứa con trai bé nhỏ của ta… Chắc nó hận ta lắm. Đời này xem như ta và nó không còn khả năng nào gặp lại. Nhưng ta vẫn mong có ngày nó hiểu được tấm lòng ta ngày đó, tại sao mà ta phải ép nó từ bỏ hồng trần… Họ không cho phép bọn ta thư từ qua lại. Ta chỉ có thể ngày đêm mong ngóng có đoàn sứ giả từ Lam Kinh nào đến để có thể hỏi thăm về nó. Nhưng con biết không, tin tức về nó mơ hồ ít ỏi, khiến ta sợ rằng bọn họ đang nói dối ta, đang vỗ về ta… Ta sợ rằng… nó đã đi theo cha và anh nó rồi. Phải thế không?
- Cô tổ mẫu, người đừng tự hù dọa mình như vậy. Dù sao cậu ấy cũng có chung một nửa dòng máu với con. Bối Mai nhất định sẽ thay người thăm nom cậu ấy, tôn nữ sẽ thường viết thư báo tin cho người biết. Người yên tâm đi.
Ngọc Gấm gật gù khen ngợi nàng. Tay bà run rẩy vuốt ve mái tóc nàng, một tia lo lắng khác lại xuất hiện trong tâm thức bà. Trình thị nhìn kỹ xung quanh, hạ thấp giọng để nói tiếp với nàng.
- Bối Mai, con ngoan. Thật lòng ta… nếu bỏ qua một bên vinh quang của Bố Hải Khấu… ta thật lòng mong rằng con không phải đến Lam Kinh. Con đã suy nghĩ cặn kẽ chưa?
Huệ Ninh nhìn vào đôi mắt của bà. Nó không còn là đôi mắt của một nàng công chúa, mà nó là đôi mắt của một quả phụ đơn độc nơi quê người. Nàng còn có thể cảm nhận được hơi thở của Thiệu Cơ đang gấp lên ở phía sau nàng. Câu hỏi của bà đã khiến chàng lại nhen nhúm lên chút hy vọng. Lẽ ra chàng phải hiểu ngay từ lúc bắt đầu. Rằng chuyện của họ là không thể nào. Rằng để cho giấc mơ của cả gia tộc được hóa thành hiện thực, thì giấc mơ nhỏ bé của hai người bắt buộc phải chết đi.
- Nếu như không phải là Bối Mai, thì sẽ là một chị em khác trong gia tộc. Nếu như đã như thế, tôn nữ đành kiêu ngạo mà nói rằng bản thân mình đã là lựa chọn tốt nhất rồi.
Ngọc Gấm mỉm cười nhàn nhạt, vỗ nhè nhẹ trên mu bàn tay của con bé. Bà khẽ gật đầu, tất cả bọn họ đều phải chấp nhận số phận của mình, một số phận mà không phải do ông trời sắp đặt. Chỉ hy vọng rằng con bé sẽ may mắn hơn bà. Tất cả những mơ ước lúc này của con bé chỉ là mang vinh quang về cho Trình thị. Bà thực sự hy vọng rằng ước mong độc nhất đó của nó sẽ trở thành sự thật. Và rồi, chỉ hy vọng rằng con bé sẽ không tham lam thêm nữa, và ước mong nhiều hơn nữa.
Huệ Ninh và đoàn tùy tùng của nàng im lặng quay về cổng thành Đằng Châu. Suốt cả quảng đường, Huệ Ninh có thể nhận ra sự bất an trong những bước chân của Hạnh Hoa. Nó vẫn còn nhỏ, và sợ hãi với thứ mà họ sắp tiến vào. Dây cung đã được căng ra, dù cho bây giờ nàng có buông tay, ngọn tiễn cũng sẽ lao đầu vào bia ngắm. Hoặc là trúng hồng tâm, hoặc là vùi đầu vào lòng đất. Nàng chỉ có thể cố hết sức mà ngắm cho chuẩn xác mà thôi. Thiệu Cơ đã tránh ánh mắt của nàng suốt từ lúc nãy. Có lẽ chàng đã hiểu ra, có lẽ chàng đã biết sợ hãi khi nhìn vào đôi mắt đó. Đôi mắt nàng lúc này đầy ắp sự kiêu ngạo và hiếu chiến. Đoàn người Phạm thị đã chỉnh tề đứng đón nàng như lúc ban đầu. Huệ Ninh gật đầu thầm cảm ơn Trình phu nhân, cũng coi như là lời tạm biệt sau cùng. Gương mặt bà đã ráo hoảnh, vô cảm như một bức tượng, im lặng đứng vào hàng ngũ của mình. Phạm Uy Vũ và Chu thị tiến lên phía trước để cúi chào nàng. Huệ Ninh gật đầu đáp lễ, và rồi nàng cùng đoàn người Trình thị quay trở về con đường cũ. Nàng bước những bước thật thong thả, bộ dáng ung dung trước ánh mắt hiếu kỳ của người dân Đằng Châu. Cả cuộc đời họ chắc sẽ không bao giờ còn cơ hội nhìn thấy một nàng công chúa nào nữa. Áo choàng và cờ lộng, những hàng chiến binh và hầu gái… Họ sẽ có nhiều thứ để trầm trồ, nhiều thứ để tán tụng. Nhưng đó không phải là tất cả những gì nàng muốn cho họ thấy. Nàng còn muốn họ nói về nàng nhiều hơn là một nàng công chúa…
Từ bên trong nội thành, tiếng kêu ai oán của một người con gái bỗng vang lên. Huệ Ninh có lẽ là người đầu tiên nghe thấy, bước chân nàng chậm lại… Phạm Uy Vũ cũng nhanh chóng nhận ra sự bất thường. Ông ta ra hiệu cho người hầu quay lại giải quyết, nhưng tiếng kêu của nàng ta càng lúc càng rõ, giờ để nghe ra thành từng lời cầu cứu. Đám người Phạm thị hoang mang không rõ chuyện gì, còn đám dân chúng thì tò mò tụ tập lại càng đông hơn lúc trước. Huệ Ninh không bước nữa, nàng xoay người lại, và rồi nàng chờ đợi…
Một thiếu nữ nhỏ bé vừa chạy ra khỏi cổng thành. Trước ánh mắt của bao người dân, những người lính canh cũng không dám cư xử quá thô bạo với nàng ta. Biết được điều đó, nàng ta càng ra sức vùng vẫy và lao về phía Huệ Ninh. Nàng ta té khụy xuống trước mặt công chúa. Mái tóc che phủ hết gương mặt, chiếc áo thì lấm lem thảm hại. Rồi nàng ta ngừng kêu cứu, thay vào đó lại là tiếng khóc thương não nề. Uy Vũ ngơ ngác nhìn nàng ta, và khi ông ta nhìn lên gương mặt Huệ Ninh, nhận thấy khóe miệng đang cong lên của nàng ta, ông ta đã hiểu ra cớ sự.
Huệ Ninh làm ra vẻ mủi lòng lấy khăn chấm nước mắt. Nàng khom người xuống khiến Hạnh Hoa hốt hoảng cúi xuống theo để đỡ nàng dậy. Huệ Ninh lắc tay chối từ rồi nắm lấy tay của người con gái đang quỳ trên đất. Nàng đặt vào tay ả ít bạc rồi nhẹ nhàng thăm hỏi.
- Thưa lệnh bà, thiếp tên gọi là Mi Thiền, vốn không phải là người Đằng Châu. Cha mẹ tiện thiếp xuất thân bần nông, quanh năm chỉ biết cày thuê cuốc mướn. Cha thiếp vừa mất, cả nhà túng quẫn. Thiếp cùng mẹ vốn định đến Đằng Châu ở nhờ một người bà con… Nhưng không ngờ, mẹ thiếp không chịu nổi…
Nàng ta lại khóc lớn hơn trước, lời thuật chuyện vì thế cũng đứt quảng.
- Thiếp ở đây một mình côi cút… Vì thương mẹ, mấy ngày trước thiếp ra trước cổng thành xin xỏ chút lòng thương hại của người qua đường, mong kiếm được một chút để lo hậu sự cho bà. May mà lúc đó, có công tử của thành chủ đi ngang qua… Chỉ là, phu nhân của ngài ấy…
Mi Thiền nói đến đây thì vạch ống tay áo của mình ra cho mọi người xem. Nàng ta ngẩng mặt lên, mái tóc được vén ra sau đầu. Người ta xót xa cho những vết thương trên tay nàng với vài tiếng thở dài ngắn ngủi. Ngay sau đó, lại là tiếng xuýt xoa trầm trồ của đám đàn ông tưởng như là kéo dài bất tận. Đến cả Huệ Ninh cũng có chút sững sờ trước dung mạo của nàng ta.
Uy Vũ xấu hổ nhìn về phía con trai mình. Chàng ta cũng đỏ mặt phân trần.
- Con thực lòng chỉ muốn giúp nàng ta. Mang nàng ta về làm người hầu, mấy ngày nay còn chẳng nhớ đến… Cẩm Khanh, nàng điên rồi!
Nguyễn phu nhân sắc mặt trắng bệch, không biết phải biện bạch bằng cách nào. Chu phu nhân không thể để con trai mình là người có lỗi. Bà ta bỏ qua lễ độ thông thường mà trực tiếp phê phán con dâu mình. Ngày thường không biết bao nhiêu người đã không chịu nổi khí thế của Nguyễn thị, nhân dịp này, đám phu nhân tiểu thư khác của Phạm thị cũng vui vẻ góp sức vào.
Nhìn đám người Phạm thị náo loạn một lúc, Huệ Ninh nắm tay Mi Thiền đứng dậy, chậm rãi đi về phía cha con Uy Vũ. Ông ta cúi đầu xấu hổ tạ lỗi với nàng. Huệ Ninh vẫn nghiêm chỉnh quay sang nói với con trai ông ta.
- Công tử, ta muốn hỏi ngài một chuyện. Ngài đã trả bao nhiêu để mua Mi Thiền vậy? Đúng lúc ta đến Lam Kinh, cần phải có thêm người hầu hạ. Ngài có thể bán lại nàng ta cho ta không?
- Công chúa. Chỉ là một nàng hầu mà thôi. Người thích thì thần sẽ tặng cho người.
Huệ Ninh lắc đầu.
- Ta muốn chuyện này phải kết thúc rõ ràng. Là ta đã mua lại Mi Thiền. Từ nay, nàng ta không còn mắc nợ gì ngài nữa. Một đao chặt đứt dây lòng, miễn cho có người lại sinh lòng đố kỵ.
Chàng ta im lặng gật đầu, coi như đồng thuận. Mi Thiền cúi xuống quỳ lạy tạ ân chàng ta một lần cuối cùng. Sau đó thì hướng về phía Huệ Ninhlạy tạ không dứt. Miệng nàng ta không ngừng thốt lên những lời tạ ơn. Từng từ từng chữ trong miệng nàng ta ngày càng rõ ràng.
- Công chúa Huệ Ninh hiền đức vô lượng!
Hạnh Hoa quay đầu về phía Thiệu Cơ mà ra hiệu. Chẳng mấy chốc, đám quân lính quanh đó cũng theo đó mà hô to theo lời ả. Đám dân đen dù chả biết mấy chữ nghĩa nhưng cũng thuận theo chiều nước mà góp sức đẩy thuyền. Hạnh Hoa thấy tình thế thuận lợi, bèn ra hiệu cho đám người Trình thị tiếp tục thao túng. Mặt trời đã lên gần đỉnh, khí thế ở bến thuyền cũng vì thế mà càng bốc cao. Nghe đâu rằng đến cả dân chúng ở trong nội thành vẫn có thể nghe thấy tiếng hò reo văng vẳng ngoài bến thuyền lúc đó.
- Công chúa Huệ Ninh hiền đức vô lượng, xứng đáng là bậc mẫu nghi của dân chúng!
Chỉ trong một ngày, lời đồn đã vang khắp Nam đạo, theo đoàn thuyền mà xui về Lam Kinh. Nhưng đó vẫn chưa phải là lời lưu truyền duy nhất của đám dân chúng lúc đó.
- Tiên Du Nguyễn thị dưỡng ra thứ nhi nữ ghen tuông đố kỵ, đã vậy còn hung ác tàn bạo. Thật là vô phúc cho gia tộc! Thật không xứng đáng để làm vợ cả!